MUSHOKU TENSEI: OLD DRAGON'S TALE Chapter 5
Bookmark

MUSHOKU TENSEI: OLD DRAGON'S TALE Chapter 5

Baca MUSHOKU TENSEI: OLD DRAGON'S TALE Chapter 5

Baca Komik MUSHOKU TENSEI: OLD DRAGON'S TALE Chapter 5 bahasa Indonesia lengkap dan baru di MSKManga. Kami menyediakan Komik, Manhua, Manhwa, dan Novel yang dapat kalian baca online gratis.

Read MUSHOKU TENSEI: OLD DRAGON'S TALE Chapter 5

 Chương 5: Huấn luyện kết thúc


Minh Long, một ngọn núi nằm ở trung tâm lục địa.
Như thường lệ, nơi ấy có một cô gái đang xách theo vật gì đó bên mình.
Đó là Rostelina.
Trong cái xô lớn mà Rostelina đang giữ là một đống thịt.
Cô gái không biết đó là loại thịt gì.
Laplace bảo cô hãy cầm và đưa nó cho con rồng.
Cái hang sau nhà.
Có một con rồng rất lớn ở đó.
Với đôi mắt nhắm nghiền và gật gù, con rồng đang ngủ.
“Dragon-san, Dragon-san, tới giờ ăn rồi nè!”
Sau khi Rostelina hét vào mặt con rồng, nó từ từ mở mắt.
Rồi sau một tiếng ngáp dài, nó thò cổ vào cái xô trước mặt và bắt đầu nhai thịt bên trong.
Cái gọi là bữa ăn nhẹ cho rồng cũng đủ để thành một bữa ăn khá thịnh soạn đối với Rostelina.
Rostelina nhìn con rồng ăn một lúc. Giờ thì cô gái ấy cuối cùng cũng xong việc, cô bắt đầu đấm vào khoảng không trước mặt mình.
“Dragon-san, nghe nè! Chủ nhân đã kể cho tôi cách chiến đấu của Long Tộc. Là vầy! Đầu tiên tạo dáng như thế này, sau đó tấn công về phía đối phương, rồi đấm như này! À, phải hét lên như này nữa, yaa!”
Rostelina nói và bắt đầu vỗ vào móng của con rồng bận bịu.
Đối với con rồng, đòn tấn công có lẽ chỉ như muỗi đốt, hoàn toàn vô hại.
Tuy nhiên, có lẽ nó ghét bị quấy rầy hoặc nó đơn giản chỉ muốn chơi cùng một chút, nó xê dịch móng vuốt của mình.
Đó là một con rồng rất lớn.
Ngay cả đầu ngón chân của nó cũng to bằng cơ thể của Rostelina.
“Á!”
Rostelina bị hất văng bởi móng của nó và lăn vòng vòng trên mặt đất.
“Ầu… Mạnh tay quá rồi đó…”
Rostelina không bị thương.
Cô đứng dậy, xoa xoa sau đầu và chợt nhận ra điều gì đó.
“Dragon-san lớn hơn những con rồng khác nhỉ.”
Rostelina đã nhìn thấy những con Rồng Đỏ trước đây.
Đúng hơn là cô nhìn thấy nó thường xuyên.
Tổ của Rồng Đỏ nằm trên đỉnh Minh Long nên có thể dễ dàng thấy chúng nếu nhìn lên bầu trời.
Đôi khi chúng bay vòng quanh nhà và tiến tới rất gần.
Nhưng chúng sẽ bị con rồng sau nhà đuổi đi ngay.
Con rồng trước mặt cô lớn hơn hẳn so với những con Rồng Đỏ khác.
Chỉ riêng cơ thể của nó đã lớn gấp đôi một con Rồng Đỏ thông thường, và sải cánh của nó thì lớn gấp ba.
“Vảy đỏ tuyệt đẹp, răng nanh dài, cái đuôi uyển chuyển, và đôi mắt của ngươi ánh lên sự thông minh.”
Con rồng khịt mũi khi Rostelina nói.
“À, chuẩn rồi đó cô gái,” con rồng dường như muốn bảo vậy.
“Vậy đúng là thật nhỉ, Dragon-san cũng như chủ nhân, là rồng tới từ Long Giới đúng không?”
Con rồng nghe nhưng không trả lời.
Nó đang bận tập trung ăn.
Mà ngay từ đầu thì rồng có thể nói đâu chứ.
Ngay cả khi có hiểu cô ấy nói gì, nó cũng không thể trả lời.
“À, đúng rồi!”
Rostelina sực nhớ ra điều gì đó.
Cô ấy đã ngủ quên vào ngày hôm trước.
“Nếu nghe phần còn lại của câu chuyện, mày có thể hiểu hơn về loài rồng.” Cô ấy nghĩ vậy.
Còn lúc nào thích hợp hơn bây giờ nữa, Rostelina quyết định thế và chạy về.
Cô vào nhà và lao thẳng tới phòng làm việc mọi khi.
Hôm nay cũng lại thế, Laplace đang ngồi viết trên bàn làm việc của ông ấy.
“Chủ nhân! Chủ nhân!”
“Hửm, à, Rostelina. Có chuyện gì thế? Cô mới đi ngủ à, bộ gặp ác mộng hay gì?”
“Không ạ, đêm qua là một giấc mơ thú vị vì được bay lượn trên bầu trời! Quan trọng hơn là, chủ nhân!”
“Sao nào?”
Laplace nhìn Rostelina nói bằng một ánh mắt nghiêm nghị.
“Ngài kể cho tôi phần còn lại của câu chuyện đi ạ!”
“Câu chuyện lúc trước ấy hả?”
“Câu chuyện về Laplace-sama khi ở Long Giới! Ngài đã sống rất lâu rồi, vậy mà ngài vẫn chưa chịu kể cho tôi cái gì cả!”
Laplace có vẻ bối rối trước lời nói của cô gái.
“À, câu chuyện ngày trước… Nhưng nó không thú vị lắm đâu. Sau đó, ta trở thành một chiến binh rồng chính thức, có một công việc, làm được vài chuyện vẻ vang và có được một số tiếng tăm, rồi cuối cùng thì đánh mất tất cả mọi thứ. Là vậy đó.”
“Tôi không hiểu gì cả!”
“Là sao nhỉ…?”
“Được rồi, làm ơn cho tôi biết ngài đã làm quen Dragon-san như thế nào ạ. Ngài quen biết Dragon-san lâu lắm rồi, có phải không?”
Nghe cô ấy nói vậy, Laplace đập tay.
Như thể đang nhớ ra điều gì đó.
“Đúng vậy, ta đã gặp Saleyakt khi đang làm nhiệm vụ đầu tiên. Nó là phần tiếp theo của câu chuyện hôm trước.”
“Thấy chưa, ngài lại tránh né nữa rồi!”
“Cô muốn nghe à?”
“Rất muốn ạ!”
Laplace lắc đầu trước sự cầu xin của Rostelina.
Ông thở dài như không còn cách nào khác, ông ngồi xuống ghế.
“Được rồi, ngồi đi, Rostelina. Tiếp tục câu chuyện lúc đó nào.”
“Vâng!”
“Chà, bắt đầu từ đâu đây nhỉ? Hừm… Để cho dễ hiểu thì bắt đầu từ lúc ta kết thúc khóa huấn luyện đi. Được rồi, ta sẽ kể.”
Sau đó Laplace bắt đầu nói.
Một câu chuyện thần thoại từ thời xa xưa.

■■■

Nhiều thập kỷ trôi qua kể từ khi Laplace bắt đầu được giáo dục ở Long Giới.
Lớp học hằng ngày, huấn luyện chiến đấu, và thực hành bay, lặp đi lặp lại.
Mỗi ngày đều như vậy.
Chỉ khác là bụng của Lunaria-sama ngày một lớn hơn.
Hôm đó, tôi đang lượn qua sân tập.
Như thường lệ, tôi đang tập bay.
Tuy nhiên, cách bay của tôi có hơi khác một chút so với Long Tộc.
Long Tộc thường bay với cơ thể nằm ngang.
Sau khi tạo ra trường lực và lơ lửng trong không khí, họ sẽ sử dụng gió để hình thành lực nâng rồi bay và lướt đi.
Chỉ khi thay đổi hướng hoặc điều chỉnh độ cao thì mới lại cần tạo trường lực.
Đó là cách hiệu quả nhất để bay.
Nhưng hồi đó, tôi chỉ có thể bay với cơ thể đứng vuông góc với mặt đất.
Bỏ qua luật quán tính, gia tốc nhanh dần đều, phanh đột ngột, quay đầu gấp, cứ thế lặp lại.
Bất cứ ai từng bay kiểu Long Tộc mà thấy thì đều sẽ chấm hỏi về cảnh tượng này.
Trên thực tế, có rất nhiều người đã nhìn chằm chằm vào tôi trên sườn dốc tập luyện.
Không chỉ trẻ em, mà còn có vài chiến binh rồng nữa.
Không chỉ nhìn mà một số người còn thử bắt chước tôi, nhưng họ không thể kiểm soát động tác và ngã.
Tôi kệ họ.
Tôi cứ lặp đi lặp lại lối bay của mình mà chẳng nghĩ ngợi gì nhiều.
Tăng tốc nhanh, rẽ góc nhanh, rồi lại ngoặt, phanh đột ngột trên không, sau đó lại tăng tốc, lao xuống, phanh gấp tiếp, sau đó bay nhanh về vị trí ban đầu.
Kiểu kiểu vậy.
Cách bay rất không ổn định do sử dụng quá nhiều Long Khí.
Hầu như những người cố bắt chước tôi đều thất bại.
So với cách bay thông thường của Long Tộc, nó rất kém hiệu quả.
Tuy nhiên, nó cũng có những ưu điểm.
Kiểu bay này hầu như không sử dụng lực nâng từ không khí, nó có thể thực hiện những cú ngoặt rất gấp.
Ngoài Long Thần, Long Tướng Maxwell được cho là người bay giỏi nhất, nhưng cách rẽ của tôi thậm chí còn có bán kính xoay nhỏ hơn ông ta.
Đây là một lợi thế khi chiến đấu trên không.
“…!”
Có một người trên dốc đang nhảy vọt và bay về phía tôi.
Một người phụ nữ Long Tộc có đôi cánh đặc biệt lớn và vảy màu bạc.
Phải, là Dora-sama.
Dora-sama bay lên một cách uyển chuyển, giống như một điệu nhảy.
Cũng không phải chuyện gì lạ.
Dora-sama thỉnh thoảng đột nhiên tấn công tôi như này để dạy tôi cách không chiến.
Dora-sama bay rất nhanh.
Không giống như tôi, đó là kiểu bay không lệch vào đâu được của Long Tộc, nhưng tốc độ và kỹ thuật thì quá vượt trội so với tôi.
Cô ấy bay lên với tốc độ kinh hoàng và tái lập những động tác tinh tế để điều chỉnh lộ trình bay của mình.
Và đã bắt kịp tôi, người đang cố gắng chạy thoát với một cú ngoặt gấp.
Mới đầu cô ấy bị kẹt ở phía sau.
Tuy nhiên, có một ưu điểm khác đối với cách bay của tôi.
Tôi có thể tiếp tục bay khi đang đối mặt với đối thủ.
“Laplace, lên nào!”
“Vâng!”
Dora-sama hét lên và tôi đáp lại.
Trận không chiến bắt đầu.
Căn bản chiến đấu kiểu Long Tộc có ba yếu tố.
Bọc móng vuốt của người đó bằng Long Khí, kỹ thuật dùng vuốt để chém đối thủ. Trảo Thuật.
Bọc bàn tay của người đó bằng Long Khí, kỹ thuật dùng nanh để công phá kẻ thù. Nha Thuật.
Bọc cánh của người đó bằng Long Khí, kỹ thuật dùng cánh để tăng tốc hoặc giảm tốc nhanh chóng, và giúp thay đổi tư thế. Dực Thuật.
Tiếp cận lưng đối phương bằng Dực Thuật, làm suy yếu đối thủ bằng Trảo Thuật, và gây sát thương chí mạng cho kẻ thù bằng Nha Thuật.
Rèn luyện móng vuốt, nanh và cánh để cường hóa cơ thể.
Đó là những bài học cơ bản của Long Tộc, “Lời dạy về vuốt, nanh, và cánh”
Dĩ nhiên, tôi cũng biết rõ các nguyên tắc cơ bản.
Tôi đặc biệt giỏi về Nha Thuật.
Nha Thuật của tôi có sức hủy diệt đủ để Dora-sama gọi chúng là “đòn chết người.”
Mặt khác, Dora-sama rất giỏi về Trảo Thuật.
Đối với Trảo Thuật của mình, cô ấy không bao giờ dương dương nắm đấm của cổ ra hết.
Dora-sama bay vòng quanh và dùng móng vuốt nhắm vào đôi cánh của tôi.
Ngược lại, tôi cứ liên tục bay lên bay xuống để đỡ mấy đòn của cổ bằng nanh.
Bọc kín vuốt, nanh, và cánh của mình bằng Long Khí, đồng thời tìm kiếm sơ hở trong cách phòng ngự của cô ấy.
Cho dù có là Dora-sama đi chăng nữa, nếu bất cẩn, cô ấy sẽ trở thành con mồi của tôi.
Do đó, Dora-sama không tấn công liên tục, cô không có cách nào khác ngoài việc bào mòn sức lực của tôi bằng Trảo Thuật.
Hử? Liệu tôi có mạnh ngang Ngũ Long Tướng không ấy hả?
Không, đó chỉ là luyện tập, vì nếu Dora-sama đấu với tôi nghiêm túc, mọi chuyện sẽ kết thúc trong nháy mắt.
Ngay cả khi Dora-sama nương tay với tôi, kỹ thuật và kinh nghiệm của cổ vẫn vượt xa tôi.
Trận chiến diễn ra một chiều.
Đòn vuốt nhanh như chớp của Dora-sama đã xuyên thủng lớp phòng thủ và đục một lỗ trên người tôi.
Móng và nanh của tôi đều bị gạt và chặn lại, tôi thậm chí còn không tạo ra được nổi một vết xước trên vảy của cổ.
Có một cách biệt lớn về sức mạnh giữa Dora-sama và tôi.
Tôi gắng hết sức để tránh những đòn tấn công dữ dội của Dora-sama, cố đỡ để không phải dính một đòn chí mạng.
Tôi có thể chịu đựng được một hoặc hai đòn.
Tuy nhiên, nếu là năm hay sáu đòn thì cánh của tôi cũng không thể bảo vệ nổi.
Sau khi tôi đuối sức, số đòn bắn trúng tôi tăng lên, và việc tôi rơi xuống chỉ còn là vấn đề thời gian.
Thực tế thì tôi luôn thua y vậy.
Tuy nhiên, không phải lúc nào tôi cũng ngoan ngoãn chịu thua.
Tôi luôn suy nghĩ và thử nhiều biện pháp đối phó.
Hôm đó cũng vậy, tôi đã đặt cược vào chiến lược mới.
Đổi chiều cánh, tôi trốn lên cao.
Tất nhiên, Dora-sama đã rượt theo tôi.
m thầm rượt đuổi, tôi có thể cảm nhận được sự tức giận của cô ấy hơn bao giờ hết.
Chắc cổ nghĩ tôi đang bỏ trốn.
Cô ấy chưa hề dạy tôi quay lưng bỏ chạy.
Dora-sama nhanh chóng áp sát tôi.
Vì tôi đang quay lưng về phía cô ấy nên đôi cánh dễ tổn thương của tôi lộ ra trước mặt cổ.
Một đòn tấn công vào cánh và tôi ngã xuống.
Rồi những gì chờ đợi tôi sẽ là một bài giảng của Dora-sama.
Nhưng điều đó đã không xảy ra.
Ngay trước khi Dora-sama đuổi kịp tôi, tôi nhanh chóng lùi lại gần đỉnh và tấn công.
Dora-sama đang lao lên và tôi thì đang rơi.
Bởi vì sự thay đổi đột ngột của vận tốc tương đối giữa chúng tôi đã khiến Dora-sama tính toán sai tình hình.
Tôi vung móng nhắm lưng của Dora-sama khi chúng tôi băng cắt nhau.
Có cảm giác đòn ấy đã trúng rồi.
Tuy nhiên, cùng lúc ấy, tôi cảm thấy nóng rát xung quanh đầu cánh của mình.
Tôi mất lái và ngã xuống dốc, lảo đảo.
Trận chiến đã kết thúc.
Tôi nhìn lên con dốc.
Dora-sama đang bay theo hình vòng cung giữa trời.
Theo thông lệ của Long Tộc, người chiến thắng sẽ bay vài vòng trên không trung.
Mặc cho mưu kế của tôi, làm sao Dora-sama thấy tôi xoay lưng lại chứ?
Tôi sẽ bị khiển trách mất.
Tuy nhiên, tôi chấp nhận.
Tôi đã suy nghĩ quá đơn giản và đã thua.
Đó là tôi nghĩ, nhưng Dora-sama lại không hề tức giận.
“Khi cậu đột ngột bỏ chạy, ta đã băn khoăn rằng mọi chuyện đã kết thúc chưa… nhưng đòn cuối cùng thì tốt đấy!”
Nở một nụ cười mãn nguyện, Dora-sama đang chảy máu ngay trán của mình.
Đòn đánh của tôi đã làm trầy trán của Dora-sama.
Tôi đã nhắm vào cánh, nhưng có lẽ nó đã trúng vào đầu khi cô ấy quay lại phút cuối.
Đôi cánh là điểm yếu của chúng tôi, nhưng bởi vì Long Tộc cũng có hình dáng con người, nên đầu cũng là thứ cần thiết phải bảo vệ.
Là trùng hợp, nhưng tôi đã đánh trúng điểm yếu của Dora-sama.
“Ngoại trừ Long Thần và Ngũ Long Tướng, không có người nào có thể đánh trúng ta trên không đâu! Về phương diện bay và kỹ thuật chiến đấu, ĐẠT!”
Tôi vui mừng.
Dora-sama thường không khen tôi nhiều.
Những lời này có thể nói là lời ngợi khen lớn nhất đối với tôi.
Dora-sama nhanh chóng nói tiếp trong khi tôi còn đang vui.
“Ngoài ra, ta không còn gì dể dạy cậu nữa. Cậu đã hiểu được hầu hết về Long Tộc rồi!”
Dora-sama nhìn xuống tôi, nét mặt dịu lại.
Một Dora-sama luôn nghiêm khắc, đã bật cười.
“Cậu giờ đã chính thức là người của Long Tộc. Khóa học của cậu đã kết thúc.”
Dora-sama nói khẽ, “Làm tốt lắm” và đưa tay về phía tôi.
Tôi nắm lấy bàn tay đó và đứng dậy, gập chéo tay trước Dora-sama với đôi cánh khoanh lại.
Lúc đó, tôi có một cảm giác thành công khó mà diễn tả bằng lời được, và kèm một chút lo lắng.
Thành thật mà nói, tôi đã nghĩ khóa đào tạo sẽ kéo dài cho tới khi tôi chết.
Nhưng nếu có bắt đầu, thì ắt có kết thúc.
“Dora-sama, cảm ơn vì tất cả.”
“Không cần cảm ơn ta, nhưng đừng quên nói lời cảm tạ với Long Thần-sama.”
“Vâng!”
“Vậy hãy về nhà và chờ đi! Long Thần sẽ đánh giá sự tiến bộ của cậu!”
Và như vậy, khóa đào tạo của tôi đã kết thúc.



Tôi trở về nhà và báo cáo với Lunaria-sama rằng khóa đào tạo của tôi đã hoàn thành.
Cô ấy nhìn tôi và nở một nụ cười nhân từ, trông rất hài lòng.
“Vậy thì hôm nay phải ăn mừng thôi!”
Cô nói rồi ra lệnh cho gia nhân chuẩn bị yến tiệc.
Đối với Long Tộc, những con rồng là thực phẩm chính.
Trước đây, Long Tộc đã từng ăn những con thằn lằn nhỏ hoặc trái cây để sinh tồn, nhưng mọi chuyện đã thay đổi sau khi họ trở nên mạnh hơn.
Rồng Đỏ, Rồng Xanh, và Rồng Đất.
Suy cho cùng đối với Long Tộc, tiệc chúc mừng là phải có thịt.
Vào những dịp quan trọng, thịt rồng đặc biệt mới được mang lên.
Thịt của những con rồng hiếm như Rồng Chúa, Rồng Đen, hoặc Rồng Trắng.
Bữa ấy, có xuất hiện nhiều món mà tôi hiếm khi nào được ăn.
Tôi không thể nào quên được hương vị ngày hôm đó.
Nhưng ngoài hương vị của món ăn, còn có một vài thứ khác khó quên hơn.
Những người hầu đã nhìn tôi với một ánh mắt khác.
Sau khi tôi hoàn thành khóa huấn luyện của Dora-sama, đối với họ tôi đã chính thức trở thành người của Long Tộc.
Tôi cũng thay đổi cách nghĩ của bản thân.
Tôi không còn coi mình như thú cưng nữa.
Từ thú cưng hoàng gia của Long Thần thành đầy tớ trung thành của Long Thần.
Dù là gì, tôi cũng bắt đầu ý thức hơn về vị trí của mình.
Sau đó tôi đợi Long Thần trở về.
Long Thần trở lại dinh thự vài tháng một lần.
Bất cứ khi nào ông ấy trở về, ông luôn đến gặp Lunaria-sama, thăm hỏi và xác nhận xem cô ấy có ổn không.
Dĩ nhiên, không có nghĩa là ông ấy phớt lờ tôi.
Long Thần luôn hỏi Dora-sama về quá trình huấn luyện của tôi.
Dora-sama báo cáo lại những thứ cô ấy dạy cho tôi và tôi tiếp thu được nó ở mức nào.
Đôi khi, tôi không tiến bộ được tí nào, nhưng Dora-sama thì đời nào chịu khai gian chứ.
Long Thần không hề đáp lại gì, chỉ gật đầu và để cổ tiếp tục nói.
Ngoài ra, khi tôi bắt đầu giao tiếp được, ông bắt đầu đặt câu hỏi cho tôi.
Những câu hỏi thông thường.
Chủ yếu là hôm nay con làm gì, học như nào, có muốn học thêm gì không, vân vân.
Tôi trả lời chúng một cách trung thực.
Không có lý do gì để nói dối.
Đôi khi tôi chả tiến bộ gì hoặc không thể theo kịp bài giảng mới, nhưng tôi vẫn nói thật.
Tôi được học từ Dora-sama rằng nói dối là thất lễ.
Tuy nhiên, mặc dù tôi không có ý định nói dối, nhưng cũng có những thứ tôi không thể trả lời được.
Tôi sinh ra ở đâu?
Bố mẹ tôi là ai?
Tại sao tôi lại sống ở rìa Ma Giới?
Tôi không thể trả lời những câu hỏi đó.
Bởi vì tôi có biết đâu.
Khi tôi nói “Con không biết”, Long Thần chỉ đáp lại rằng “Vậy à.”
Tôi thường tự ti.
Tôi biết mình là một sinh vật không bình thường, và Long Thần muốn biết điều gì đã khiến tôi thành ra như vậy… Nhưng bởi vì tôi không biết gì cả, nên tôi cũng bó tay.
Long Thần thỉnh thoảng kiểm tra cơ thể của tôi.
Cánh, móng vuốt, răng nanh, và tóc.
Long Thần không giải thích gì, nhưng tôi hoàn toàn tin tưởng giao thân cho ông mà không hề phản kháng.
Vì ông là ân nhân, là người đưa tôi tới Long Giới, ngay cả khi ông có ý định hãm hại tôi đi chăng nữa, tôi vẫn sẵn sàng phục tùng ông.
Tất nhiên, Long Thần sẽ không bao giờ làm hại tôi.
Buổi báo cáo và xét duyệt xong xuôi ngay trong hôm đó.
“Dora. Laplace thế nào rồi?”
“Huấn luyện đã hoàn tất rồi. Laplace giờ đã là một chiến binh rồng xuất sắc và sẽ không làm Long Thần hổ thẹn đâu ạ.”
Tôi vui vì Dora-sama đã nói vậy với Long Thần.
Bất giác, tôi đứng thẳng lưng một chút và nắm chặt tay.
Không được xấu hổ trước mặt của Long Thần.
“Vậy à. Cảm ơn cô. Laplace đã làm tốt chứ?”
“Vâng. Cậu ấy rất xuất chúng! Laplace có thể đảm đương mọi công việc mà Long Thần giao phó!”
“Công việc sao?”
Long Thần lẩm bẩm, quay về phía cửa sổ.
Ông ấy là một người tài giỏi, nhưng có là vậy đi chăng nữa thì ông vẫn cần thời gian để suy xét nên giao việc gì cho tôi.
Dĩ nhiên, tôi đây còn chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đó nữa là.
Phải rồi.
Ông ấy có huấn luyện chó để làm việc của người không?
Chắc chắn không rồi.
Dù có huấn luyện tới cỡ nào, chó vẫn là chó thôi.
Tuy nhiên, suy nghĩ của tôi cũng đã dần thay đổi.
Nếu tôi được giao cho một công việc, tôi sẽ rất vinh hạnh khi nhận nó.
“Đúng rồi…”
Sẽ là loại công việc nào đây?
Trái tim tôi đập loạn xạ khi Long Thần ngừng một lúc trước khi nói tiếp.
Mặc dù nói là một lúc nhưng mới chỉ có vài phút thôi.
Dù vậy tôi cảm thấy như là đã trôi qua vài giờ.
“Hừ… Hừm.”
Có vẻ như đã quyết định xong, Long Thần rời mắt khỏi cửa sổ và quay về phía tôi, ông hỏi.
“Laplace, con nghĩ thế nào về Long Giới?”
Câu hỏi không liên quan tới công việc của tôi, nhưng tôi vẫn trả lời nó một cách đàng hoàng.
“Là một nơi lý tưởng. Không nơi nào tốt hơn ở đây.”
Trước những lời đó, biểu cảm của Long Thần dịu đi.
Ông nở một nụ cười.
“Có thật không?”
Tôi không hề có ý xu nịnh.
Đối với tôi, nơi đây là thiên đường.
Không làm gì cũng có cái ăn, và còn được dạy nhiều điều trên đời nữa.
Dora-sama rất nghiêm khắc nhưng cũng là vì tương lai của tôi thôi, tôi hạnh phúc khi được học với cô ấy.
Thật nhẹ nhõm khi thấy nụ cười của Long Thần.
Sẵn đọc được bầu không khí, tôi đã hỏi.
“Tại sao ngài lại giúp con?”
Sẽ rất vô lễ nếu hỏi thẳng Long Thần.
Dora-sama đã dạy tôi thế, nhưng tôi đã lỡ miệng nhanh hơn não.
Hoặc có lẽ vì tôi muốn có một câu trả lời chắc chắn cho dù có một công việc sau này hay không đi chăng nữa.
Tôi làm việc vì cái gì?
Bởi vì đó là mệnh lệnh của Long Thần… nhưng chả phải sẽ tốt hơn nếu biết rõ mục đích sao.
“…”
Long Thần nhìn tôi với một biểu cảm vô hồn đáng sợ.
Vai của Dora-sama cứng lại, đôi cánh từ từ mở ra.
Khi tôi nhìn thấy chúng, tôi lập tức nhận ra sự vô lễ của mình.
Vì vậy tôi liền gập chéo tay và khoanh cánh lại.
Xin hãy tha thứ và quên câu hỏi này đi ạ.
Nhưng trước khi kịp làm vậy thì Long Thần đã lên tiếng.
“Hãy nhìn đi!”
Long Thần một lần nữa liếc ra cửa sổ.
Có thể nhìn thấy quan cảnh của thành phố Kayos từ ngoài đó.
Mặc dù nằm bên trong một hang động nhưng nó là một thành phố sáng sủa, rộng lớn và sống động với nhiều loài rồng bay lượn xung quanh.
“Ngày xưa nó là tổ của Rồng Đỏ.”
“…Thật vậy ạ?”
“Đúng vậy, Rồng Đỏ là sinh vật sống trên núi giống như chúng ta. Long Tộc từng rất yếu ớt và phải làm mồi cho chúng.”
Long Thần kể cho tôi câu chuyện về quá khứ của Long Giới.
Long Thần đã xuất hiện trước mặt Long Tộc - những người mà lúc ấy thậm chí còn chưa có khái niệm ngôn ngữ.
Tới gặp những kẻ chịu ách thống trị của Rồng Đỏ, thể hiện sức mạnh, và trở thành thủ lĩnh của họ…
Ông lập ra Ngũ Long Tướng và tập hợp các gia tộc lại với nhau, nuôi dạy họ trở thành những sinh vật hùng mạnh hơn bất kỳ ai trên đời.
Đó là một quãng thời gian khó khăn.
Hàng trăm, hàng ngàn người đã hy sinh.
Nhưng họ đã dần dần tiến lên và đưa Long Tộc thống trị thế giới.
“Vì vậy, ta coi tất cả những người thuộc Long Tộc như con của mình.”
Rồi Long Thần quay sang tôi và nheo mắt lại.
“Tại sao ta lại cứu con à. Ngay cả khi con là giống loài lai giữa Long Tộc và Ma Tộc, miễn là vẫn có dòng máu rồng chảy trong huyết mạch thì con vẫn là con của ta.”
Dù cho có một nửa dòng máu đi chăng nữa, nhưng tôi đã bao giờ dám tự hào về nó đâu.
Cơ mà đó không phải là câu trả lời mà tôi mong muốn.
Cái tôi muốn biết là tôi sẽ hữu dụng ra sao với Long Thần.
Là một đứa lai tạp, tôi muốn biết mình có thể làm gì và làm được gì.
Tất nhiên, nếu cứ hỏi vậy thì thô lỗ quá, cho nên tôi đã im lặng.
Nhưng mà…
Long Thần vẫn tinh ý như mọi khi, ông dường như hiểu được nỗi thống khổ của tôi.
“Dĩ nhiên lý do không chỉ có vậy… Gần đây, có những vụ mất tích kỳ lạ trên khắp thế giới. Không ai rõ nguyên nhân, mà cũng không ai biết họ đã đi về đâu. Nếu có thể có ai đó bị đưa tới Ma Giới và sinh ra con, thì con là một manh mối.”
“Vậy người có tìm ra manh mối nào ở con không?”
“Không, hiện tại thì không.”
“Nếu vậy thì…”
“Không sao. Dù gì ta cũng có kỳ vọng lớn ở con đấy.”
Long thần nói tiếp trong khi vẫn đang nhìn ra cửa sổ.
“Lý do thứ hai là để cải thiện mối quan hệ đang xấu đi với Ma Tộc. Chủng tộc đó đã đối đầu với Long Tộc cả ngàn năm nay. Có một tin đồn đang lan rộng rằng Long Thần ta đang cố tiêu diệt Ma Tộc… Mặc dù đó hoàn toàn chỉ là bịa đặt.”
“…”
“Việc nuôi nấng con, một người thuộc chủng tộc lai giữa quỷ và rồng, nó sẽ chứng minh được rằng đó chỉ là sự hiểu lầm.”
Thực sự có thể chứng minh được sao?
Vì tôi đã từng bị mấy con quỷ ở Ma Giới bắt nạt cho nên là tôi không có tin đâu.
Thay vào đó, tôi nghĩ mình là một trở ngại thì đúng hơn.
Tuy nhiên, tôi làm sao có can đảm mà nói ra điều đó.
Tôi mà nói thì sẽ bị sút ra khỏi đây và không còn nơi nào để đi.
Long Thần-sama, Lunaria-sama, Dora-sama, và những người hầu.
Giờ thì tôi đã quen biết với nhiều người và đã có thể giao tiếp được rồi, tôi không thể chịu được việc quay về với cô đơn đâu.
“Lý do thứ ba là vì đứa con của ta, đứa trẻ sắp ra đời.”
Long Thần quay mặt về phía tôi.
Không, chính xác là đằng sau tôi.
Ông nhìn về phía xa nơi dinh thự, hướng ánh mắt tới nơi ở của Lunaria-sama.
“Vợ của ta, Lunaria, là người thuộc Nhân Tộc. Vậy thì con của ta sẽ là con lai giữa Rồng và Người.”
“…”
“Như đã nói trước đó, bất cứ ai có dòng máu rồng thì đều là con của ta. Long Tộc coi ta như một vị thần và đã thề trung thành với ta.”
Tôi gật đầu trước những lời đó.
Từ những người xuất chúng như Dora-sama, cho tới những người hầu của Lunaria-sama, rồi các chiến binh rồng ở trường huấn luyện, và bọn con nít ở các sân tập, không ai là không thích Long Thần.
Tất cả đều kính trọng và tôn thờ Long Thần.
“Tuy nhiên, điều gì sẽ xảy ra nếu con của ta sinh ra từ một người thuộc Nhân Tộc? Liệu họ có nhìn nó với một con mắt khác.”
Tôi nhớ lại ánh mắt của họ khi tôi đi ra ngoài.
Là ánh nhìn xa lánh.
Vậy ra Long Tộc cũng thế.
Tôi không còn bận tâm tới điều ấy nữa, nhưng nếu tôi là một đứa trẻ sơ sinh, hẳn sẽ rất khó khăn đây.
“Do đó, ta muốn họ làm quen với chuyện đó bằng cách nhận nuôi một đứa trẻ thuộc chủng tộc lai như con.”
Bằng việc để một người mang hai dòng máu như tôi đi dạo quanh trấn, những người xung quanh dần dần sẽ quen với điều đó.
Rồi vì có một ngoại lệ như tôi mà chủng tộc lai sẽ không còn hiếm nữa, không đáng sợ, và cũng không cần phải tránh xa nữa.
“Ta cũng hy vọng hai con với tư cách là người cùng mang hai dòng máu có thể thấu hiểu nhau hơn. Ta mong là vậy.”
Lý do thứ ba.
Câu kết của Long Thần-sama.
Chính xác là câu trả lời mà tôi mong muốn.
Tôi không thể bày tỏ hết lòng biết ơn đối với Long Thần.
Nó không đơn thuần là lòng cảm thông và khoan dung khi giải thoát tôi khỏi nỗi cô đơn.
Mà nó còn hàm chứa ý nghĩa.
Hơn nữa, vị thần trước mặt tôi đây còn đặt kỳ vọng ở tôi.
Xem tôi như một người bạn đồng hành với con ông.
Tôi chưa bao giờ hạnh phúc đến vậy.
“Ta cứu con vì lý do riêng của ta, con thấy thất vọng sao?”
“Không, ngược lại đấy ạ.”
Tôi đã quyết định.
Tôi sẽ trở thành một người hữu ích vì con của Long Thần.
Tôi nhất định sẽ cố hết sức để đứa trẻ mang hai dòng máu này có thể sống sung túc.
Đã hàng chục năm kể từ khi tôi bắt đầu sống trong xã hội loài rồng.
Nhưng vẫn có quá nhiều thứ tôi chưa hiểu.
Tuy nhiên, tôi biết rằng nếu một kẻ thuộc chủng tộc lai như tôi không chứng minh được mình hữu dụng, thì không chỉ tôi phải nhận lấy sự khinh bỉ từ người khác, mà đứa trẻ chưa ra đời này cũng sẽ bị như vậy.
Tôi phải vận dụng những điều học được từ Dora-sama và tạo ra thành tựu.
Đó là điều tôi nên làm.
“Xin hãy để con trở thành nguồn sức mạnh của Long Thần!”
“Ta trông đợi ở con đấy.”
Vào thời khắc đó, ý nghĩ làm thế nào để “trả ơn Long Thần” đã hình thành trong đầu tôi.
Những điều cần làm đã trở nên rõ ràng hơn.
Tôi muốn cố hết sức.
Dĩ nhiên, tôi đã luôn làm hết mình cho tới tận bây giờ.
Nhưng kể từ ngày hôm đó, mọi thứ đã thay đổi đáng kể.
Nhờ đặt rõ mục tiêu của bản thân, tôi đã bớt do dự hơn.
Không chỉ làm việc chăm chỉ, mà còn phải khéo léo và nỗ lực.
“Chà, Dora.”
“Vâng!”
Dora-sama im lặng đứng ở góc phòng trong suốt cuộc trò chuyện.
“Công việc của Laplace… Cô có đề xuất gì không?”
“Tôi có nghĩ tới trước đó, hay là để cậu ấy làm việc cho tôi nhỉ?!”
“Cô chỉ là đang muốn có thằng bé thôi phải không?”
“Không, dĩ nhiên không phải thế, nhưng nếu cậu ấy có mục tiêu cao cả vậy thì làm ở chỗ tôi cũng không tới nỗi…”
Giờ nghĩ lại cuộc trò chuyện đó khiến tôi bật cười một chút.
Mặc dù Long Thần rất vĩ đại, nhưng tìm được cho tôi một công việc thích hợp chắc chắn là khiến ông ấy đau đầu rồi. Thật hiếm khi thấy Dora-sama bày tỏ mong muốn cá nhân đấy…
Tuy nhiên, Long Thần là cha của tất thảy loài rồng.
Đối với Dora-sama cũng vậy.
Yêu cầu có phần ích kỷ của cô ấy đã được chấp thuận.
“Ừm, nếu như cô đã nói tới vậy thì được thôi.”
“Vâng! Cảm ơn ngài!”
Đó là cách mà tôi đã trở thành cấp dưới của Dora-sama.
Tôi có nhắc tới công việc của Dora-sama trước đó chưa nhỉ?
Đó là huấn luyện rồng.


—---- . —---- . —----

Biên dịch: Aster
________________________________________________

Rekomendasi

Nhận xét (0)