MUSHOKU TENSEI: OLD DRAGON'S TALE Chapter 4
Baca MUSHOKU TENSEI: OLD DRAGON'S TALE Chapter 4
Baca Komik MUSHOKU TENSEI: OLD DRAGON'S TALE Chapter 4 bahasa Indonesia lengkap dan baru di MSKManga. Kami menyediakan Komik, Manhua, Manhwa, dan Novel yang dapat kalian baca online gratis.
Read MUSHOKU TENSEI: OLD DRAGON'S TALE Chapter 4
Chương 4: Huấn luyện kiểu Long Tộc.
Trong năm đầu tiên, Dora-sama chỉ dạy tôi từ vựng.
Tôi sẽ chẳng thể học được gì nếu không nói được.
Dora-sama nói rằng sẽ mất 10 năm để hoàn toàn thông thạo ngôn ngữ này.
Khi huấn luyện những con Rồng Đỏ hoang dã, phải mất một khoảng thời gian dài để chúng tuân theo mệnh lệnh.
Bởi vì tôi lớn lên mà chưa bao giờ học nói, nên chắc cũng là lẽ đương nhiên nếu tôi có tốn tương đương tầm ấy thời gian.
Nhưng trái với suy nghĩ của cô ấy, tôi lại là một người học rất nhanh.
Không, hơn cả khả năng học tập, vốn dĩ đối với việc học là phải siêng học hỏi.
Tôi nhớ từng từ và từng câu của cô ấy, liên tục thực hành và siêng năng rèn luyện để hiểu rõ ý nghĩa của chúng.
Tôi hấp thụ kiến thức như một miếng bọt biển khô và chỉ mất một năm để thành thạo tiếng rồng.
Một khi tôi nói được, những cái khác cũng sẽ học nhanh thôi.
Dora-sama đã dạy tôi viết, lịch sử, địa lý, địa vị, các mối quan hệ, phép xã giao, ngành nghề và nhiều kiến thức phổ biến khác về Long Tộc.
“-Trên trời có núi, dưới đất có trời. Rồng Đất lang thang ở chân núi trong khi Rồng Đỏ và Rồng Xanh cư ngụ nơi đỉnh đồi, mỗi con có lãnh thổ của riêng mình.”
“Vâng.”
“Rồng Đỏ và Rồng Xanh chiếm đóng ở các hốc khác nhau, ngăn cách với nhau bởi các tầng mây. Rồng Xanh bay ở độ cao thấp hơn. Chúng chỉ xuống núi vào mùa sinh sản vài thế kỷ một lần. Rồng Đỏ hung dữ và bảo vệ lãnh thổ hơn. Những con Rồng Đỏ đã tấn công và săn đồng loại của chúng ta ở trên núi.”
“Nhưng đó là trong quá khứ.”
“Đúng vậy. Cái thời mà Long Tộc vẫn còn “chiến đấu” với những con Rồng Đỏ đã qua lâu rồi. Bây giờ chỉ có chúng ta săn chúng để lấy thịt hoặc biến chúng thành vật nuôi thôi.”
“Không phải Dora-sama là người phụ trách việc thuần hóa rồng sao?”
“À, cậu còn nhớ vụ đó nhỉ. Thế có muốn hỏi gì không?
“Bên dưới bầu trời là gì ạ?”
“Nghe bảo có một con rắn đen khổng lồ ăn xác chết từ phía trên rơi xuống. Mặc dù ta chưa bao giờ nhìn thấy nó.”
Dora-sama trả lời tất cả những gì tôi hỏi.
Luôn đáp lại một cách nghiêm túc. Nếu cô ấy không biết hay chưa nhìn thấy nó, cô sẽ nói như thế, chỉ dạy tôi chu đáo hết thảy những gì cổ biết.
Đôi khi có những cái cô ấy không biết, nhưng cô sẽ đi tìm hiểu và giải đáp cho tôi.
Dora-sama vốn không phải là người thiết tha với việc giảng dạy, nhưng với tư cách là bề tôi trung thành nhất của Long Thần, nếu không hoàn thành tốt mệnh lệnh trực tiếp từ người thì thật không thể tha thứ.
Không có giáo viên nào tốt hơn Dora-sama.
Bây giờ nhìn lại, thật vinh dự khi được học với cô ấy. Long Thần chắc hẳn đặt nhiều kỳ vọng vào tôi.
Dù sao đi nữa, nhờ cô ấy mà tôi thông thạo kiến thức về Long Giới.
Tôi đã học cái gì nhỉ?
Chà, nhiều quá nên tôi cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Đầu tiên, nơi tôi ở lúc đó, ngọn núi lớn nhất và là trung tâm của Long Giới, có tên là Minh Long.
Hử? Cùng tên với ngọn núi tôi đang sống bây giờ ấy hả?
Dù gì, tên ngọn núi hiện tại là do tôi đặt mà.
Thôi, tạm gác lại chuyện đó sang một bên.
Thành phố nằm ở trung tâm cái hốc của Minh Long có tên là Kayos.
Về cơ bản nó là thủ đô của Long Tộc.
Tất cả các bộ tộc đều sống ở đó, vì vậy nó cực kỳ đông dân.
Dinh của Long Thần, tòa thị chính, bưu điện, thư viện, cơ sở nghiên cứu, kho thóc, kho lương thực, căn cứ của các chiến binh rồng và các cơ sở quan trọng khác đều ở đó.
Hiển nhiên, Long Tộc không chỉ tụ tập ở mỗi Minh Long.
Trên thế giới có 122 thị trấn, mỗi trấn là nơi sinh sống của mỗi bộ tộc rồng.
So với Minh Long và Kayos, tất cả những nơi khác đều trông giống như một ngôi làng.
Dĩ nhiên trong một thế giới nguy hiểm mà đầy ắp những con Ác Long lang thang, khái niệm “ngôi làng” không thực sự tồn tại.
Bởi vì mỗi bộ tộc phải đủ sức chiến đấu để tiêu diệt ổ Rồng Đỏ.
Nếu không, họ sẽ bị chúng diệt trừ ngược lại.
Hử?
Nó không phải là chuyện thần thoại đấy chứ?
Chẳng lẽ mấy thành phố đều kiểu thế sao.
Lúc tôi đến là mọi chuyện đã như vậy rồi.
Ngay từ đầu, chúng tôi đã học hỏi cách xây dựng thành phố từ loài người.
Bỏ qua khoảng thời gian trước cuộc gặp gỡ của các vị thần, hiện nay thế giới ít nhiều đều tương tự như này.
Nếu nhìn sơ qua thì thế.
Long Thần vô cùng yêu thương Long Tộc và hết lòng bảo vệ người dân của mình.
Nhưng ngay cả ngài ấy cũng không thể tự mình bảo vệ hết thảy 122 thị trấn.
Long Thần rất mạnh, nhưng ngài không phải là toàn năng.
Có những nơi ngoài tầm kiểm soát của ông.
Đó là lý do tại sao ngài ấy chọn ra năm cá nhân hùng mạnh nhất từ Long Tộc và phong thành Long Tướng, giao cho họ nhiệm vụ bảo vệ thế giới.
Đó là Ngũ Long Tướng.
Từ Thánh Long Tộc, Long Tướng Quân Szilard.
Từ Minh Long Tộc, Long Tướng Quân Maxwell.
Từ Cuồng Long Tộc, Long Tướng Quân Chaos.
Từ Cương Long Tộc, Long Tướng Quân Crystal.
Từ Giáp Long Tộc, Long Tướng Quân Dora.
Họ giúp Long Thần bảo vệ Long Tộc.
Ngũ Long Tướng thề sẽ trung thành tuyệt đối với Long Thần và Long Thần cũng tin tưởng giao cho họ những nhiệm vụ quan trọng.
Ngay cả khi lượng người thuộc Long Tộc tăng lên và nhu cầu bảo vệ giảm xuống thì đội ngũ này vẫn không thay đổi.
Trái lại, thật không ngoa khi nói sự gắn bó của họ ngày càng bền chặt hơn.
Người ta nói rằng kể cả trong Ngũ Long Tướng thì Dora-sama cũng là người đặc biệt trung thành với Long Thần.
Dora-sama rất là tự hào về điều đó.
Cô ấy đã nỗ lực để Giáp Long Tộc và toàn bộ Long Tộc cũng được như cổ.
Không biết nguyên nhân sâu xa là gì, nhưng đó là lựa chọn của cô ấy.
Bởi vì cổ nghĩ rằng đó là điều nên làm.
“Long Thần đã cứu mạng ngươi, vì vậy hãy hiến dâng cả cuộc đời ngươi để phục vụ Long Thần.”
Cổ cũng dạy tôi y chang vậy.
Nhắc đi nhắc lại.
“Vâng, Dora-sama. Tôi sẽ cống hiến mọi thứ cho Long Thần.”
Dĩ nhiên là tôi hoàn toàn đồng tình vụ đó.
Phương pháp giảng dạy hơi giống biện pháp tẩy não, hoặc có thể là do tôi nghĩ vậy.
Sau khi trải qua sự cô đơn, cận kề cái chết và tuyệt vọng ở Ma Giới, tôi không bao giờ quên rằng Long Thần là vị cứu tinh của tôi.
“Haha. Cậu sẽ thành học sinh xuất sắc nhất của tôi.”
Dora-sama hài lòng khi thấy được lòng trung thành của tôi.
Hầu hết mọi người sau khi bị Dora-sama liên tục thông não, cuối cùng đành phải chốt câu “Tôi biết rồi, người đừng có lặp đi lặp lại điều đó nữa ạ.”
Tất nhiên, không ai thực sự phản đối, bởi vì mọi thành viên trong Long Tộc đều tôn thờ và thề trung thành với Long Thần.
Nhưng với Dora-sama, bảo “đừng lặp đi lặp lại” tức là dấu hiệu của sự không trung thành.
Lòng trung thành thực sự nghĩa là phải luôn nói ra bằng lời.
Phải, giống như tôi vậy.
Lúc đó, tôi cũng hiểu thêm một chút về Lunaria-sama.
“Lunaria-sama là vợ của Long Thần. Tôi nghe nói cô ấy là con gái của Nhân Thần, nhưng tôi không rõ chi tiết.”
Long Thần đã dẫn Lunaria-sama tới
Khoảng 1000 năm trước.
Đối với Dora-sama thì khoảng thời gian ấy cũng không lâu lắm.
Một ngày nọ, Long Thần đưa Lunaria-sama trở về đây và tuyên bố cô ấy là vợ ông.
Tại sao Long Thần lại kết hôn với một người không thuộc Long Tộc?
Long Thần không nói rõ.
Tất nhiên, có nhiều người không hài lòng.
Tại sao không phải là ai đó thuộc Long Tộc?
Có nhiều người phụ nữ trong Long Tộc xứng đáng với Long Thần hơn.
Bao gồm cả Dora-sama.
Nhưng Dora-sama không bao giờ bất mãn vì không được chọn.
Cô ấy nói.
“Long Thần có suy tính của riêng mình. Ngài luôn nghĩ cho Long Tộc chúng tôi. Ngay cả khi ngài ấy làm gì đó mà chúng tôi không hiểu được, thì điều ấy cũng là vì tương lai của cả tộc mà thôi, bởi vậy tôi không cần lời giải thích nào đâu.”
Hơi cuồng tín ư?
Là do bạn không hiểu hết về lòng trung thành của cô ấy thôi.
Quay trở lại chuyện của Lunaria-sama.
Hiển nhiên, sẽ có sự xa cách giữa Lunaria-sama và Long Tộc.
Sau hơn một thế kỷ, những lời chê trách về cô ấy đã tan biến.
Bởi vì Lunaria-sama luôn nhân từ, giống như một nữ thần.
Khi trò chuyện cùng cô, mọi người luôn cảm thấy bình yên đến lạ thường.
Như thể mọi chuyện đều được tha thứ.
Sau khi nói chuyện với cô ấy, mọi người đều chấp nhận người chính là vợ của Long Thần.
Tình cảm của tôi dành cho cô ấy còn hơn cả lòng trung thành.
Tôi không thể quên cách cô ấy đã chăm sóc tôi một năm qua.
Cô ấy thực sự chào đón tôi.
Ngay cả khi đó là mệnh lệnh của Long Thần, và mặc dù chúng tôi không thể nói chuyện, nhưng người vẫn quan tâm tôi, không bao giờ giữ khoảng cách với tôi.
Và vì nhờ cô ấy, nhờ Long Thần, mà tôi cảm thấy như được chấp nhận ở đó. Đó là lý do tại sao tôi muốn bảo vệ mái ấm nơi mọi người sống.
Mặc dù tôi không thể nói thành lời điều đó, hay đúng hơn là sẽ thiếu tôn trọng nếu nói ra… Nhưng tôi đã coi người như mẹ ruột của mình.
…Dù sao thì đó là cách tôi học mọi thứ về Long Tộc.
Sau 5 năm, tôi nghĩ không có gì mà tôi không biết.
Tất nhiên, so với bây giờ thì vẫn còn nhiều điều mà tôi chưa thấy, nhưng tôi đã học hỏi được rất nhiều.
■
Sau khi tôi học ngôn ngữ và tích lũy kiến thức, Dora-sama bắt đầu dẫn tôi ra ngoài.
Đến thăm thị trấn nhộn nhịp nơi có nhiều thành viên Long Tộc sinh sống, tôi không thể chờ được nữa.
Tôi đã bước chân vào thị trấn nơi tôi hằng mơ ước kể từ hồi còn sống ở Ma Giới.
Không gian thoáng đãng nên có rất nhiều nhà, cửa hàng nổi tiếng, quảng trường giải trí.
Mọi thứ đều mới mẻ đối với tôi.
Tuy nhiên, những thành viên Long Tộc đi ngang qua có vẻ không chào đón tôi lắm.
Khi họ nhìn thấy màu tóc cấm kỵ của tôi, họ cau mày và tránh xa.
Nhưng không có chuyện họ bao vây tôi và cố gắng đuổi tôi ra khỏi thị trấn.
Chắc do thông tin tôi được Long Thần nhận nuôi đã được lan truyền và cũng bởi vì Dora-sama đang dẫn tôi theo.
Khi nhìn thấy Dora-sama, họ chéo tay ngay ngắn trước ngực để chào.
Tôi sẽ không bị đuổi.
Khi nhận thức được điều đó, tôi bắt đầu nhìn xung quanh.
Tòa nhà lớn đằng kia là gì? Có gì bên trong nhỉ? Mặc dù tôi được học rất nhiều điều nhưng tôi chưa bao giờ nhìn thấy chúng tận mắt.
Tính hiếu kỳ của tôi vô cùng lớn.
Tôi cứ tò mò nhìn xung quanh và hỏi rất nhiều câu.
“Dora-sama! Kia là gì ạ?”
“Đó là cửa hàng quần áo.”
“Dora-sama, đó là gì ạ?”
“Ở quảng trường phía Đông, có vẻ như hôm nay họ đang tổ chức một vở kịch.”
“Dora-sama, người đang bay có vũ khí kìa.”
“Đó là chiến binh rồng. Vũ khí của họ được chế tạo bởi Chaos.”
Dora-sama nhiệt tình trả lời mọi câu hỏi.
Đáp lại chi tiết những chủ đề mà cô ấy biết.
Tôi đột ngột đứng lại.
“Dora-sama, tôi muốn xem tòa nhà đó!”
“Giờ thì không được đâu.”
Dora-sama dừng đôi cánh của mình và đáp xuống đâu đó.
Đó là một quảng trường lớn với bán kính hơn 100 mét.
Trong cái quảng trường ấy, những Long Nhân to lớn đang ghép cặp và vật lộn với nhau.
Một trong số họ đã chú ý thấy Dora-sama và chào người.
Khi Dora-sama chào lại, cô ấy đã thả tôi xuống và đứng trước mặt tôi.
“Dora-sama, đây là sân tập ạ?”
“Đúng vậy.”
Sân tập.
Nơi mà các chiến binh rồng rèn luyện cơ thể.
“Long Tộc chắc chắn phải mạnh mẽ. Cậu được chọn bởi Long Thần thì cậu phải có đủ sức để chống lại những kẻ muốn hãm hại Long Thần. Có hiểu không?”
”Hiểu ạ!”
“Trả lời tốt lắm! Vậy thì giờ cậu biết mình phải làm gì rồi chứ?”
“Dạ!”
Sau kiến thức là huấn luyện chiến đấu.
Chiến đấu là điều quan trọng thứ hai đối với Long Tộc chỉ sau việc học ngôn ngữ, những con rồng hung ác luôn me sẵn nếu họ bước ra thị trấn dù chỉ một bước.
Đó là lý do tại sao Long Tộc học cách chiến đấu khi họ đến một độ tuổi nhất định, bất kể giới tính nào cũng vậy.
…Không, vì ngôn ngữ và chiến đấu đều quan trọng nên những đứa trẻ Long Tộc thường xuyên học cả hai thứ cùng một lúc.
Thôi, tạm gác chuyện đó sang một bên.
“Được, vậy thì đi thôi! Tôi sẽ dạy cậu cách chiến đấu của Long Tộc.”
Dora-sama tạo dáng trước mặt tôi.
Cô hạ eo, nghiêng người về phía trước, và đặt một tay lên phần hông phía sau, đôi cánh luôn sẵn sàng bay bất kỳ lúc nào.
Tương tự như vậy, tôi bắt chước tư thế đó.
“Thằng ngốc này!”
Lời la mắng của Dora-sama ngay lập tức khiến tôi run lên.
“Ai bảo cậu tạo dáng? Ta nói xông lên cơ mà! Nếu ta bảo đánh thì cứ đánh. Cứ tỏa sát khí rồi tấn công thôi biết chưa!”
Ầu… Tới giờ nhớ lại, đó quả là một lời khiển trách nặng nề.
Điều trước nhất khi cô ấy dạy về chiến đấu là tinh thần chiến đấu.
Cổ không bao giờ dạy kỹ thuật chiến đấu ngay từ đầu cả.
Điều quan trọng nhất trong một trận chiến là ý chí giết chết đối thủ…
Hầu hết Long Tộc chắc hẳn đều khá bối rối khi nghe Dora-sama nói vậy.
Tôi không thể giết Dora-sama.
Nhưng may là tôi đã khác rồi.
Nghe những lời đó, tôi bỏ tư thế và bò bằng cả bốn chân.
Đây là phong cách của tôi hồi còn sống ở Ma Giới.
Trong tầm mắt giờ chỉ còn lại một mục tiêu là người giáo viên của tôi, Dora-sama, và cô ấy trở thành con mồi của tôi.
Thắc mắc gì?
Chẳng có lý do nào đâu, tôi biết cách chiến đấu.
Và Dora-sama bảo tôi chiến đấu.
Vậy nên tôi tuân theo.
“Tốt, nhào vô đi!”
Dora-sama ngay lập tức nhận thấy sát khí tỏa ra từ tôi.
“Phốc…!”
Uốn cong tứ chi của mình, tôi nhảy xổ Dora-sama.
Rút ngắn cự ly để nhắm vào cổ của Dora-sama.
Tuy nhiên, cánh tay của cô ấy đột nhiên xuất hiện chặn giữa tôi và cổ cô ấy.
Nếu cứ lao đầu vào như vậy, tay của Dora-sama sẽ cắm thẳng vào tôi.
Ca này thua chắc rồi.
Vậy nên tôi chuyển sang dùng cánh.
Tôi rẽ mạnh sang phải, bất chấp luật quán tính.
Một đòn bẫy.
Đó là cách tôi chiến đấu với những con quỷ ở Ma Giới.
Có những đối thủ mà tôi không thể chỉ đâm đầu đôi công sức lực với chúng.
Do đó, việc di chuyển như vậy khá hữu dụng.
Tôi quay ngoắt và nghiêng người về phía Dora-sama, đạp xuống nền và tấn công cô ấy một lần nữa.
Công kích từ một bên.
Nhắm vào cổ họng một lần nữa, lần này không có cánh tay nào có thể làm chệch đòn tấn công của tôi.
Răng nanh của tôi sẽ nhai nát cái cổ họng đó và kết liễu cuộc đời cổ.
“Gahhh!”
Nhưng trước khi kịp nhận ra, tôi bị đánh văng và hét lên như một con chó.
Sau khi lăn vài vòng trên mặt đất, tôi ngay lập tức đứng dậy với bả vai đau đớn.
Tôi thấy một lỗ trên vai mình và máu đỏ đang trào ra.
Và phía đối diện, Dora-sama lại đứng cái dáng đó.
Hướng về phía tôi.
Lẽ ra tôi phải quay người sang một bên, nhưng trước khi kịp nhận ra thì tôi lại đang đối mặt với cô ấy.
Trong khi khó chịu vì cơn đau trên vai và bối rối trước những gì đã xảy ra, Dora-sama đã nói với tôi.
“Sao nào! Kết thúc rồi! Di chuyển hoặc ta sẽ giết cậu!”
Tôi nhe nanh.
Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng cuộc chiến vẫn chưa kết thúc.
Sau đó, tôi đột nhiên bị thổi bay về phía sau bởi một cú va chạm.
Tôi lăn vòng vòng và ngẩng mặt lên, Dora-sama đang đứng ở vị trí của tôi.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy, cát dưới chân cô ấy hất tung cả lên.
Dora-sama di chuyển với tốc độ thần thánh và đá văng tôi một lần nữa.
Thành thật mà nói, tôi biết lúc này mình không còn cơ hội chiến thắng.
Tuy nhiên, tôi vẫn tiếp tục bò bằng cả tứ chi, quyết không buông bỏ tinh thần chiến đấu.
Tôi phải tấn công.
“...!”
Tôi nín thở và âm thầm tấn công.
Không có tiếng la hét nào.
Tôi luôn cô độc, nên chẳng thể có chuyện tôi có thói quen uy hiếp người khác.
Chỉ có lặng lẽ tấn công, và giết, ăn đối thủ một cách âm thầm.
Đó là điểm mạnh duy nhất của tôi.
“Gya!”
Tuy nhiên, cái điểm mạnh ấy của tôi sắp bị Dora-sama nghiền nát.
Cô ấy quay về phía tôi.
Vẫn tư thế đó, chỉ tay về hướng đó.
Nhưng lại không làm gì cả.
Trông thì thế.
Nhưng lại không như thế.
Dora-sama di chuyển theo cử động của tôi.
Thay vì mắc vào đòn bẫy, người dùng đôi cánh của mình để đổi hướng và ngay lập tức dùng tay xuyên thẳng một đòn vào người tôi.
“Sao vậy! Nào! Nào! Đánh đến chết đi! Còn không tôi sẽ giết cậu đó!”
Dora-sama tiếp tục tấn công trong khi khiêu khích.
Mỗi lần đứng dậy, chân tay của tôi đều bị khoét vào đâu đó, máu chảy đầm đìa.
“Được rồi, nào! Vảy của Long Tộc càng bong ra thì chúng càng chắc hơn! Cậu không có vảy, nhưng cũng sẽ có thứ tương tự thế thôi! Mạnh mẽ lên nào!”
Tôi đã không bỏ cuộc.
Mỗi lần tôi bị tấn công và thổi bay, tôi đứng dậy và lê tới chỗ Dora-sama.
Tại sao phải thế nhỉ?
Bởi vì Dora-sama đã bảo tôi làm vậy.
Tôi chỉ đơn giản là ngu ngốc nghe theo lời người hướng dẫn cho mình.
Việc huấn luyện chiến đấu cứ như vậy cho tới khi tôi ngất xỉu.
■
Khoảng vài ngày sau cái bữa bắt đầu khóa huấn luyện tôi được học bài tiếp theo.
Hôm đó, tôi bị đánh tới ngất xỉu như mọi khi.
Tôi thường thức dậy trong phòng riêng của mình ở dinh Long Thần.
“Dậy đi, nè, dậy coi!”
Nhưng hôm đó tôi lại thức dậy ở một nơi hơi hơi khác.
“Kể từ hôm nay, sau khi luyện tập chiến đấu, cậu sẽ tập một cái khác cho tới tối.”
Đó không phải là sân tập hình tròn có nền cát, cũng không phải cái phòng riêng nơi tôi ngủ.
Một con dốc thoai thoải.
Có một số giàn giáo trên dốc giống như bệ nhảy, nơi đó có nhiều đứa trẻ nhỏ hơn tôi nhiều nhảy lên với một cú chạy đà, đập cánh rồi lại rơi xuống đất.
Chúng rơi xuống từ độ cao cỡ 4 hay 5 mét, nhưng chúng thuộc Long Tộc.
Dù bị xay xát nhẹ nhưng chúng lập tức đứng dậy và leo lên dốc trở lại.
“...Nơi đây?”
“Sân luyện bay.”
Khi Dora-sama nói vậy, một số đứa trẻ chạy về phía chúng tôi.
“Dora-sama!”
“Long Tướng Dora-sama!”
“Con rất mến mộ người! Xin hãy dạy con cách bay ạ!”
“Cái người có mái tóc kỳ lạ đó là ai vậy ạ?”
Khi bọn trẻ ùa tới chỗ Dora-sama, chúng gập chéo tay và thực hiện tư thế chào trang trọng nhất.
Có một đứa chỉ vào tôi là không chào, nhưng Dora-sama phớt lờ.
Đó là phản ứng điển hình của trẻ em.
“Anh chàng này không thể bay, vì vậy ta sẽ huấn luyện cậu ta cho tới khi làm được. Bay là kỹ năng cơ bản của Long Tộc. Vì lợi ích của Long Thần, hãy chắc chắn thành thạo nó.”
“Anh ta chưa thể bay được á!”
“Kém quá đi! Con còn giỏi hơn anh ta!”
“Hôm nay con bay được đến vạch vàng rồi đó ạ!”
“Con thì ở vạch xanh!”
“Mấy đứa ngốc xít này! Đừng có chế nhạo người khác!”
“Vâng.”
“Vâng ạ.”
“Vâng.”
Sau khi lo xong bọn trẻ, Dora-sama dẫn tôi lên đỉnh núi.
“Laplace. Đây là nơi nào? Nói ta nghe.”
“Sân luyện bay. Là nơi trẻ con Long Tộc tập bay.”
Nó không có tên cụ thể, nhưng bọn trẻ thường gọi nó là quảng trường bay.
Long Tộc có tuổi thọ rất cao, nhưng phải hàng nghìn năm họ mới có con một lần.
Do đó, số lượng trẻ em không nhiều.
Vì lý do này mà Long Tộc rất coi trọng việc giáo dục con cái.
Những người có thể trở thành giáo viên sẽ dạy chúng một-kèm-một.
Tuy nhiên, không có giáo viên nào tại cơ sở luyện bay này.
Bởi vì cần nhiều thời gian để có thể bay được.
Tốn cỡ 100 năm nỗ lực và va chạm nhiều lần, trẻ em sẽ tự học được cách bay.
Không cần hướng dẫn.
Chỉ cần lặp đi lặp lại số lần khủng khiếp đó.
Tất nhiên, những bữa đầu tiên sẽ có sự giám sát của giáo viên phụ trách, nhưng sau đó thì trẻ em tự học.
Cho đến khi chúng bay được.
Kể cả khi chúng có rơi rụng trong 10 năm, hay 100 năm, chúng sẽ vẫn tiếp tục cố gắng cho tới khi bay được.
Hầu hết Long Tộc đều học bay.
Bay là điều cơ bản của Long Tộc, giống như việc tất cả loài chim đều có thể bay, thì đối với Long Tộc cũng vậy.
Đó là điều tôi muốn nói, nhưng dù ở đâu thì vẫn luôn có những học sinh bỏ học.
Có một vài Long Nhân rốt cuộc cũng không thể nào bay được.
Điều gì sẽ xảy ra với những người đó?
Thật không may, họ sẽ bị coi là “kẻ thừa thãi” và phải làm những việc mà không ai muốn làm.
Bởi vì những đứa trẻ biết điều này nên chúng rất là sợ hãi, và mấy đứa không biết bay sẽ bị coi thường một cách không thương tiếc.
Mặc dù chuyện này cũng không thay đổi được sự thật rằng với Long Thần thì tất cả chúng ta đều bình đẳng.
“Cậu sẽ học được gì ở đây?”
“Cách bay trên trời.”
“Được rồi, vậy thì bay đi.”
“Vâng.”
Tôi làm theo hướng dẫn của Dora-sama và đi lên bục nhảy.
Quảng trường trải rộng bên dưới, và đằng sau nó là thành phố của Long Tộc.
Nhìn từ bên dưới thì không tệ lắm, nhưng nhìn từ phía trên thì khá là cao.
Tôi quan sát nó và dang rộng đôi cánh của mình.
Di chuyển cơ lưng và xác nhận phạm vi chuyển động của đôi cánh.
Rồi tôi cúi xuống và nhảy theo một đường.
Vỗ cánh vài lần và bay theo đường chéo đi lên.
Tuy nhiên, tôi nhanh chóng bị khựng lại và rơi xuống đột ngột.
Sắp va đầu trực diện, nhưng tôi khéo léo xoay người giữa không trung và hạ cánh bằng bốn chân.
Tôi lại leo lên bục nhảy như không có chuyện gì xảy ra.
Sau đó, tôi đã nhảy và rơi vài lần.
Không giống những đứa trẻ khác, tôi tiếp đất tốt và không bị thương. Đấy là nhờ những kinh nghiệm lúc sống ở Ma Giới.
Tuy nhiên, tôi chưa bao giờ bay khi ở Ma Giới.
Tôi thậm chí còn không biết mình có thể bay.
Do đó, hiển nhiên là tôi không bay được.
“Khoan.”
Sau một vài thất bại, tôi bị Dora-sama ngăn lại.
“Cậu có biết bay không?”
Tôi lắc đầu.
Sau đó Dora-sama tận tình hướng dẫn tôi.
“Truyền Long Khí vào đôi cánh để tạo ra trường lực. Tận dụng trường lực để ở trên không và sử dụng gió để lướt đi. Hiểu chưa?”
Thành thật mà nói, tôi không hiểu gì.
Đây có lẽ là một trong những lý do tại sao không cần phải có giáo viên lúc thực hành bay.
Cánh của Long Tộc không phải là cánh chim.
Đó là một bộ phận để bay, nhưng nó không bay dưới tác động của gió.
Nó tạo ra một trường lực giống như phản trọng lực, đó là cách để bay.
Tất nhiên, một khi bay lên trời cũng sẽ gặp lực cản của không khí. Khi đó, phải nghiêng cánh và biến luồng gió nhận được thành lực nâng để lướt đi.
Tuy nhiên, kiểu bay của Long Tộc là do trường lực, lực nâng chỉ là trợ lực.
Nhân tiện, cánh của Rồng Xanh và Rồng Đỏ cũng cùng một dạng cơ cấu giống vậy.
“Hiểu rồi.”
Tôi trả lời.
Mặc dù tôi không biết cách truyền Long Khí vào cánh của mình.
Nhưng hồi tôi ở Ma Giới, ngay cả khi tôi không bay xa được, tôi vẫn có sử dụng đôi cánh của mình trong các trận chiến cơ động.
Nhưng bay kiểu này thì khác.
Thật khó để giải thích bằng lời.
Đó là lý do tại sao chúng lại khó đến độ mà lũ trẻ Long Tộc phải tốn hơn một thế kỷ luyện tập để thành thạo nó.
“Được rồi, nếu cậu đã hiểu, hãy luyện đi luyện lại cho tới khi bay được.”
“Vâng.”
“Ta sẽ quay lại sau.”
Dora-sama nói rồi bay đi, và bỏ tôi ở lại.
Cách bay của Dora-sama rất nhẹ nhàng và thanh tao.
Chuyển động cánh tinh tế, lên cao rất mượt và nhanh.
Những đứa trẻ lần lượt cất cánh để đuổi theo Dora-sama, nhưng không đứa nào bay được và bị rơi hết cả.
Sau khi nhìn Dora-sama rời đi, tôi leo lên bục nhảy
■
Như vậy, những ngày tôi luân phiên giữa các bài học trên lớp tiếp tục, huấn luyện chiến đấu và thực hành bay.
Bài học và chiến đấu đều diễn ra suôn sẻ.
Về bài học… Chắc không có gì đặc biệt phải lưu ý đâu nhỉ?
Về chiến đấu… Sau khi bị đánh đến ngất xỉu từ năm này qua tháng nọ, tôi cuối cùng cũng học được một số kỹ năng và cách thức.
Bằng việc chiến đấu với Dora-sama hằng ngày, sức mạnh tiềm tàng của tôi ngày càng được nâng lên.
Tuy nhiên, chuyện học bay thì không ổn lắm.
Sau khi luyện tập chiến đấu, tôi cứ liên tục nhảy rồi rơi xuống suốt từ chiều tới tối.
Dora-sama quay lại vào ban đêm và hỏi tôi có bay được chưa.
Khi tôi trả lời rằng vẫn chưa được, cô ấy chỉ lẩm bẩm “vậy à” rồi chở tôi về dinh thự.
Dora-sama chẳng bao giờ can thiệp.
Cô ấy không xen ngang và cũng không nói thêm gì về việc huấn luyện bay.
Long Tộc tự học được cách bay sau khi rèn luyện nhiều lần.
Nên đó là lẽ thường.
Dĩ nhiên tôi cũng không phàn nàn gì.
Tôi âm thầm trèo lên bục nhảy gấp 10 lần những đứa trẻ khác, và tôi ngã xuống cũng gấp 10 lần tụi nó.
Trong khi tôi toàn ngã thì một số đứa trẻ đã tìm ra được cách tạo ra từ trường từ cánh của chúng.
Một số khác còn phát hiện ra mẹo để kiểm soát tư thế của chúng trên không.
Có một đứa thậm chí đã bay được.
Tôi cũng hơi sốt ruột.
Tôi có một giáo viên đỉnh như Dora-sama, nhưng tôi lại chẳng đạt được thành quả nào.
Tôi không biết làm cách nào để dùng Long Khí tạo ra trường lực.
Trên mặt đất thì tôi là một con thú khác biệt.
Với đôi chân của mình đứng trên đó, tôi nhanh và tốc độ hơn cả những con thú ở Ma Giới.
Thậm chí còn nhanh hơn cả những chiến binh rồng trên mặt đất.
Nhưng những kinh nghiệm đó có lẽ đã cản trở khả năng bay của tôi.
Về cơ bản có một sự khác biệt giữa đi trên mặt đất và bay trên bầu trời.
Cơ thể phải vuông góc với trọng lực và hướng của trường lực cũng khác với những gì tôi nghĩ.
Nó không phải là thứ có thể làm được trong một sớm một chiều.
Đó là lý do vì sao tôi trở nên mất kiên nhẫn.
Tôi biết tôi có thể, nhưng tôi lại không làm được.
Nhưng tôi vẫn không than vãn.
Dora-sama cấm điều đó.
Nếu bạn hỏi tại sao, đó là bởi vì than vãn đồng nghĩa với bỏ cuộc.
Nhiều ngày trôi qua mà không có kết quả gì.
Dora-sama hầu như ngày nào cũng xuất hiện để kiểm tra xem tôi có bay được không.
Tôi luôn trả lời là “vẫn chưa”, Dora-sama gật đầu và rời đi.
Khi huấn luận kết thúc và tôi trở về trong tình trạng kiệt sức, Lunaria-sama đã chào đón tôi.
Những người hầu bắt đầu hiểu những gì tôi nói. Bởi vì tôi luôn tỏ lòng biết ơn đối với Long Thần, họ chính thức công nhận tôi như là một đồng chí.
Tuy nhiên, họ không bao giờ coi tôi như con trai của Long Thần.
Đúng vậy, ngay cả tôi cũng nghĩ mình là một con chó hay gì đó, chứ tôi chưa bao giờ tự coi mình là con nuôi.
Đó là lý do tại sao.
Khi tôi trở về nhà trong tình trạng tơi tả, họ chia cho tôi thức ăn mà họ giấu.
Và không nhắc tôi phải ăn đúng bữa nữa.
Bây giờ nghĩ lại, họ hoàn toàn đối xử với tôi giống một con chó…
Haha, có lẽ họ thực sự nghĩ về tôi như vậy vào thời điểm đó.
Đúng là một kỷ niệm đáng nhớ.
Lunaria-sama đối xử với tôi như một người mẹ, người vuốt ve bụng của mình, nó lớn lên từng chút một mỗi năm.
Tuy nhiên, có lẽ vì Lunaria-sama chưa có kinh nghiệm làm mẹ, hoặc vì tôi không biết mẹ là gì, nên đối với tôi, Lunaria-sama chỉ như một nữ thần.
Cô ấy có một năng lực thần thánh tạo cho tôi cảm giác bình yên dù chỉ cần đứng đó.
Giờ nghĩ lại, cái cảm giác đó là bằng chứng cho thấy cô ấy là một Á Thần.
Một môi trường tuyệt vời.
Gia đình êm ấm, huấn luyện nâng cao.
Được đùm bọc bởi những điều như vậy, tôi đã dành nhiều thập kỷ để chính thức trở thành người của Long Tộc.
■■■
“Và rồi… Hử?”
Người đàn ông - Laplace nhìn vào cô gái trên ghế, người đang gà gật lên xuống như một cái mũi thuyền.
Ông tự hỏi liệu cô ấy có ngủ gục vì nó quá nhàm chán không.
Không, dường như không phải.
“Đã đêm rồi…”
Khi Laplace nhìn ra cửa sổ, bầu trời đầy sao trải rộng.
Một bầu trời đầy sao trên cao, khác hẳn với Long Giới.
Theo cảm nhận của Laplace, câu chuyện chỉ mới kéo dài được vài giờ.
Nhưng đối với Rostelina, nó là cả một ngày.
“Ta đã hồi tưởng quá lâu và nói quá nhiều, cuối cùng là chiếm hết cả ngày của của Rostelina.”
Sau đó, ông ta nhìn ra cửa sổ, có một thứ gì đó siêu to đang chắn tầm nhìn.
Đó là một con Rồng Đỏ.
Khi nhận ra Laplace, con Rồng Đỏ gầm gừ, như thể đang đòi hỏi điều gì đó.
“Ồ, ta xin lỗi vì đã tốn quá nhiều thời gian. Nhưng ngươi là một con rồng, tại sao ngươi không tự kiếm ăn đi.”
“Grừ…”
“Đừng như thế chứ. Ta cũng không ngờ thời gian trôi qua nhanh như vậy. Người ta nói rằng thời gian trôi qua nhanh khi họ già đi. Ngay cả đối với một chủng tộc lai giữa rồng và quỷ thì dường như điều đó cũng đúng với ta.”
Laplace nói xong và ôm cơ thể của Rostelina.
Lặng lẽ bước ra khỏi phòng.
Ông đi qua một hành lang hẹp và đi đến trước một cánh cửa.
“Chà, ít nhất ta muốn nghe cảm nhận của cô…”
Nếu so với sự lộn xộn của cả căn nhà thì có một căn phòng vô cùng ngăn nắp, thật không ngoa khi phải nói rằng chẳng có gì bên trong.
Laplace nhẹ nhàng đặt Rostelina lên giường và đắp chăn cho cô.
Không cần tắt đèn, vì ngay từ đầu làm gì có thứ đó ở đây.
Đôi mắt của Laplace có thể nhìn thấy mọi thứ, kể cả trong bóng tối.
“Ngủ ngon, Rostelina. Hẹn gặp lại vào ngày mai.”
Laplace nói xong, ông đóng cửa lại và trở về phòng.
…
…
—---- . —---- . —----
Biên dịch: Aster
Artist: @11Jyuichi11

Nhận xét (0)