Light Novel Mushoku tensei: Ngoài lề : Một ngày tại văn phòng
Baca Light Novel Mushoku tensei: Ngoài lề : Một ngày tại văn phòng
Baca Komik Light Novel Mushoku tensei: Ngoài lề : Một ngày tại văn phòng bahasa Indonesia lengkap dan baru di MSKManga. Kami menyediakan Komik, Manhua, Manhwa, dan Novel yang dapat kalian baca online gratis.
Read Light Novel Mushoku tensei: Ngoài lề : Một ngày tại văn phòng
Biên dịch: Salmonz.
***Góc nhìn của Orsted***
Phần 1.
Ta tỉnh dậy từ giấc ngủ của mình.
Cảm giác như đây sẽ là một buổi sáng tuyệt vời nhỉ.
Mà cũng có lúc, đây là khoảng thời gian mà ta sợ hãi nhất.
Ta sợ rằng ta sẽ bị giết khi đang ngủ say, hay lúc thức dậy thì lại ở nơi nào đó không phải giường của mình mà trông như một khu rừng mờ ảo chẳng hạn.
Ta đã luôn sợ hãi trước việc phải đi ngủ, cho đến khi ta tìm được một chiếc giường mà cảm thấy an toàn.
Nhưng cũng có lúc việc thiếu ngủ làm ta mất đi sự tỉnh táo khiến ta suýt chết.
Dù thật tốt nếu ta tìm được một kỹ thuật nào đó giúp ta có thể cảnh giác khi đang ngủ nhỉ…
Nhưng trong suốt những ngày đó, ta chưa bao giờ từng nghĩ rằng cuối cùng ta sẽ có thể ngủ mà không phải lo toan chuyện gì.
“…”
Ta ổn định lại nhịp thở rồi đi tới phòng làm việc trong văn phòng.
Cái phòng làm việc ấy đang bị chất đống bởi các tài liệu ghi chép chi tiết về sự khác biệt giữa lịch sử ban đầu với vòng lặp hiện tại.
Tất cả chúng đều được viết vào trong hai loại [Nguyên Bản] và [Thay Thế].
Phần lịch sử mà ta không động chạm gì đến thì là [Nguyên Bản].
Còn các sự kiện đã thay đổi dựa theo hành động của ta là [Thay Thế].
Ta viết tất cả các tài liệu này ra âu đều là để đánh bại Hitogami.
Để đánh bại được Hitogami, ta đã phải tốn không ít công sức nhưng nó là cần thiết để đến được nơi hắn ta đang sống.
Cuộc chiến với Laplace từ giờ đến 80 năm sau thì đặc biệt quan trọng.
Giảm thiểu tổn thất của phe ta khi đánh bại hắn thì trực tiếp liên quan tới việc đánh bại cả Hitogami nữa.
Và vì mục đích ấy, ta sẽ tuỳ ý sử dụng [Nguyên Bản] và [Thay Thế] để sửa lại lịch sử nhằm đảm bảo bên ta sẽ có nhiều chiến lực nhất có thể.
Mà dĩ nhiên, vì ta không thể mang theo đống tài liệu của mình trong vòng lặp tiếp theo, nên ngay trước mỗi vòng lặp, ta sẽ sắp xếp tất cả các hành động của mình rồi chả thế làm gì hơn ngoài việc ghi nhớ chúng và thử lại.
Nhưng vòng lặp này thì khác.
Vì có Rudeus Greyrat ở đây.
Với mỗi người mà cậu ta tác động, thì thế giới lại thay đổi một cách chóng mặt.
Mặc dù ta định ghi chép lại những điểm khác biệt như thường lệ, nhưng trước khi ta nhận ra, thì chúng đã trở thành một cuốn nhật ký quan sát các hành động của người đó luôn rồi.
Vì hầu hết các trang đều có cái chữ Rudeus được viết lên đó.
Và bởi quá nhiều sự thay đổi, nên việc ghi chép của ta không thể theo kịp được.
Ban đầu ta đã định giữ một bản ghi chi tiết tất cả các sự kiện cho đến khi kết thúc vòng lặp này nhưng có khá nhiều thông tin có lẽ đã bị bỏ sót.
Mà nói thật thì ta cũng không nghĩ là nó có nhiều ý nghĩa cho lắm.
Bởi vòng lặp này có gì đấy thật kỳ lạ.
Cảm giác như có chuyện gì đấy đặc biệt sắp xảy ra thì phải.
Bởi cơ hội để Rudeus xuất hiện trong vòng lặp tiếp theo thì khá nhỏ và điều đó sẽ khiến cho tất cả những ghi chú này trở nên vô nghĩa.
Ta có khả năng rất cao là sẽ thắng trong vòng lặp này.
Bởi đó là điều mà số phận bắt buộc.
Bọn ta cần phải tích trữ nhiều chiến lực nhất có thể, ta sẽ tiết kiệm càng nhiều Năng lượng của mình càng tốt rồi đánh bại Laplace với tổn thất ở mức tối thiểu, để sau cùng ta có thể toàn lực chống lại Hitogami.
Nói như vậy để biết rằng chả có lý do gì để không ghi chép lại cả.
Bởi nếu ta mà thất bại rồi trong vọng lặp tiếp theo, Rudeus vẫn ở đó, thì thông tin này chắc chắn sẽ là một vũ khí cực kỳ đắc lực.
“…”
Còn giờ thì ta sẽ ghi chép lại những sự kiện xảy ra trong ngày hôm nay.
Đầu tiên là thông tin tới từ Thạch Bản Liên Lạc.
Nhờ có tấm thạch bản liên lạc này, mà việc thu thập thông tin đã trở nên dễ dàng hơn đáng kể.
Trong tất cả các vòng lặp trước, nếu có chuyện gì đấy xảy ra mà ta không tự mình đến hiện trường để thu thập thông tin, thì ta sẽ không thể biết được kết quả như nào.
Dù ta đã quen với nó, nhưng vì cái lời nguyền của mình, mà nó thật sự là một công việc khá là áp lực.
So với lúc ấy, thì giờ ta có thể chả cần phải làm gì ngoài ngồi im như tượng xong thông tin cứ thế mà chảy tới.
Trước kia khi ta phải trải qua một số vòng lặp để biết được mức độ đầy đủ của những thay đổi chỉ với một hành động duy nhất, thì sự khác biệt về sự tiện lợi quả là đáng kinh ngạc.
Mặc dù, nếu Rudeus không tồn tại, thì ta cũng sẽ chả bao giờ cần đến một mạng lưới thông tin toàn diện như vậy.
Vì một mình ta thì sẽ không gây ra quá nhiều thay đổi.
Nếu như có quá nhiều thay đổi, thì ở vòng lặp tiếp theo ta sẽ phải tự hỏi xem liệu mình nên bắt đầu từ đâu.
Còn giờ thì ta vẫn đang băn khoăn không biết nên cảm thấy như thế nào với con hình nhân tự động mà cậu ta tạo ra nữa.
Mặc dù ta đã thấy con hình nhân của cậu có tên Anne, nhưng ta chưa bao giờ từng nghĩ rằng một thứ gì đó như vậy lại được làm ra từ bàn tay của nhân loại.
Cả Perugius cũng há hốc mồm nữa, thứ đó còn “con người” hơn cả các tinh linh của hắn.
Con hình nhân ấy gần như là thứ mà Cuồng Long Vương Chaos đã hằng mơ về.
Mặc dù Chaos đã ra đi và không còn ở trên thế giới này nữa, nhưng nếu hắn ta vẫn còn sống, thì chắc hắn cũng sẽ rất thích làm hình nhân cùng họ nhỉ.
Nếu cậu ta vẫn còn xuất hiện ở vòng lặp tiếp theo, thì ta nghĩ mình sẽ dừng việc thu thập bí bảo của hắn.
“Được rồi.”
Khi đang nghĩ ngợi mấy thứ trên, thì khi nhìn vào thạch bản liên lạc, ta đã thấy một điều khá thú vị.
Đó là thông tin từ Ariel.
Có vẻ như Doga và Isolte đã kết hôn rồi nhỉ.
Theo như ta nhớ, thì hai người họ không thể nào kết hôn với nhau được.
Mà cái khả năng Isolte có thể kết hôn cũng khá là thấp nữa.
Cả việc sinh con đẻ cái cũng vậy.
(Trans: Khổ thân Isolte. Cho ai không biết thì Isolte và Doga có kết hôn ở arc “Câu chuyện về Thất Đại Hiệp Sĩ Thành Asura.” Mọi người tò mò thì có thể đợi đến khi tôi có hứng thú với cái arc này thì sẽ ngồi dịch nhé.)
Hẳn chuyện này cũng là do Rudeus rồi.
Làm thế nào để ta có thể khiến chuyện đó xảy ra ở những vòng lặp sau nhỉ.
Ở cái tầm của ta hiện giờ, thì đành chịu thôi…
Mặc dù trước khi cố gắng tái hiện sự kiện tương tự, thì ta sẽ phải quan sát xem con của họ là người như thế nào và họ sẽ đóng vai trò ra sao nữa.
Rồi tuỳ vào hoàn cảnh, ta sẽ ngăn đứa con của họ được sinh ra.
Nhưng nếu ta làm thế, thì khả năng cao là Rudeus sẽ phản đối.
“…”
Ta không muốn phải nói dối hay hãm hại Rudeus.
Kể cả khi cậu ta có quên sạch mọi thứ nếu có xuất hiện trong vòng lặp tiếp theo đi nữa.
Phần 2.
“Chào buổi sáng ạ!”
Đang làm dở vụ giấy tờ thì Rudeus xuất hiện.
“…Ừm.”
“Hôm nay lại làm việc bàn giấy ư? Ngài quả luôn tận tuỵ với công việc nhỉ Orsted-sama.”
“Chả khác hơn mọi khi là mấy đâu.”
“Thực tế thì như mọi khi mới là quan trọng! Dù sao thì cuộc đời của ngài còn dài nên cần hoàn thành từng chút một mà! Ngài cũng hiểu mà phải không ạ! Qủa đúng là Orsted-sama mà! Ahahahaha!”
Đôi khi Rudeus lại trở nên kỳ lạ.
Thường thì cậu ta khá là ngoan ngoãn.
Nhưng thái độ của cậu ta luôn thay đổi theo một kiểu cố định.
Khi tinh thần của cậu ta trào dâng, thì đó là bởi có chuyện gì đó tốt đang diễn ra.
Và ngược lại, khi cậu ta rất im lặng và hối lỗi, điều đó có nghĩa là cậu ta đang có điều gì đó khó nói.
Cậu ta khá dễ để đọc vị nhỉ.
“Hôm nay có chuyện gì vậy?”
“Qủa nhiên là Chủ tịch có khác! Ngài vẫn luôn tinh ý như mọi khi! Hehe, sáng nay Lara có nói rằng con bé muốn được ở bên cha mãi mãi! Tôi phải làm sao đây. Ehehe.
Mặc dù Chris luôn bám tôi thì đã đành nhưng tôi chưa bao giờ từng nghĩ rằng sẽ được nghe nó từ Lara, nên tôi có khơi phấn khích một chút. Hehe.”
“Ngươi có mang chúng theo không?”
“Vâng. Tôi có mang Lara với Sieg đang ngồi trên lưng Leo đến đấy ạ.”
Cả Sieg nữa hửm.
Chuyện đó có hơi ngoài dự đoán.
Nhưng khi ta đang nghĩ như vậy, thì vẻ mặt của Rudeus lại thay đổi.
“À, còn Sieg nữa! Có vẻ như thằng bé là một fan hâm mộ của Alek.
Thằng bé thật sự thích thú với câu chuyện về Vương Quốc Biheiril mà nó được nghe từ Alek đấy ạ.
Rồi thằng bé có nhờ tôi nếu định đi gặp Bắc Thần-sama thì hãy mang nó theo để có thể được nghe câu chuyện một lần nữa đấy ạ.
Nên ngay lúc này nó đang ở cùng với Alek ạ.”
“Ừm.”
“Umm… Phải chăng tôi không nên mang trẻ con đến văn phòng ạ…”
“Không, ta không phiền đâu.”
“Gót chân Achillies” của Rudeus chính là gia đình của cậu ta.
(Gót chân Achillies là một thần thoại Hy Lạp. Ai tò mò thì có thể tìm kiếm từ khoá để biết thêm chi tiết.)
Cậu ta trân trọng họ, Rudeus sống là cho gia đình của mình.
Cậu ta sẽ làm tất cả mọi thứ vì gia đình của mình, và nếu ngươi mà làm tổn thương họ, thì ngươi sẽ trở thành kẻ thù của cậu ta.
Cậu ta sẽ đánh ngươi bằng tất cả các đòn tấn công không thể lường trước từ tất cả mọi hướng, và khi mà cậu ta sắp thua, thì cậu sẽ dễ dàng vứt bỏ sự tự tôn của mình đi để làm những việc như phản bội Hitogami rồi cầu xin được tha thứ.
Ta không thể đếm được quá nhiều người có đủ sự tận tâm được như cậu ấy.
Nên để có thể là đồng mình của cậu, thì ngươi sẽ phải canh chừng cho cả gia đình của cậu ta nữa.
Ít nhất thì bất kỳ hành vi ngược đãi nào cũng sẽ đều bị cấm tuyệt.
Đó là lý do tại sao ta sẽ phải đảm bảo cho sự an toàn của họ bằng tất cả khả năng của mình.
Miễn là ta bảo vệ được những gì mà Rudeus trân quý, thì cậu ta sẽ không phản bội ta.
Và đó là thứ gần như bất khả thi đối với Hitogami.
Bỏ những toan tính sang một bên, có điều kỳ lạ đó là những đứa con của Rudeus lại không bị tác động bởi lời nguyền. Nhưng không phải là ta không thích nó hay gì.
Không phải là ta không thích sự sinh động.
Vì nó gần như khiến ta cảm thấy mình giống như một người bình thường.
“Bởi những đứa con của ngươi dễ thương mà.”
Ta định khen con cái của cậu ta với một nụ cười…
Nhưng rồi vẻ mặt của Rudeus bỗng trở nên nghiêm túc.
Không ổn rồi, trông như vậy là không ổn thật rồi.
Đó là vẻ mặt thận trọng của Rudeus.
Mình sẽ phải cẩn thận.
Vì tên này là kẻ có thể đang bình yên thì đột nhiên làm ra những chuyện không tưởng.
Ừ mới đầu thì không sao, nhưng có khả năng lần sau ta tỉnh dậy thì chắc ta đã bị chôn sống luôn mất.
Mặc dù ngay lúc này thì sẽ dễ dàng để đánh bại thôi nhưng nếu cậu ta mà đột nhiên phục kích thì…
“Kể cả có là Orsted-sama, thì tôi cũng sẽ không trao con gái của tôi cho đâu ạ.”
“…Đó không phải là ý của ta.”
Và thế là sắc mặt của Rudeus lại trở về bình thường.
“Tôi sẽ đem hai đứa vào để chào hỏi sau ạ.”
“Ta không phiền đâu. Không cần phải quá trịnh trọng làm gì.”
“Phải rồi nhỉ… Ừm thì, vì Lara là một cô bé có hơi bất lịch sự, nên chắc như thế thì hơn ạ.”
Rudeus ngồi xuống sofa.
“Được rồi, hôm nay cũng hãy cùng nhau làm việc chăm chỉ nào! Chúng ta sẽ làm gì đây ạ?
Một cuộc trận giả với [Dạng 1]? Hay điều chỉnh cho chiếc Nón Kháng Lời Nguyền ạ?
Hay chúng ta nên kiểm tra tiến trình của [Dạng 3] hay chỉnh sửa lại [Dạng 0] ạ?
Hoặc chúng ta có thể tiến hành một cuộc họp khác cho các hành động của chúng ta trong tương lai thì sao ạ…”
Đó đều là những việc mà Rudeus đang phụ trách.
Cậu ta chắc đang muốn khoe mẽ với mấy đứa con của mình nhỉ.
Nhưng trước đó một chút khi ta đang điền vào tài liệu của mình, thì ta chợt nhớ ra thứ gì đó.
Mặc dù nó chỉ là một chuyện có liên quan khá ít tới cuộc chiến với Laplace nhưng tốt hơn là nên làm từ bây giờ.
“Ừm, về chuyện đó…”
Năm nay, một đợt hạn hán diễn ra ở phía nam của Trung tâm Đại lục sẽ gây ra nạn đói.
Vì thế nên sẽ có một vài gia đình phải bỏ mạng.
Nhưng bản thân nó không quan trọng đến vậy.
Vì chuyện đó vốn dĩ là lẽ tự nhiên.
Vấn đề nằm ở một hộ gia đình có mặt trong số đó.
Mặc dù nó là một gia đình không mấy quan trọng với không nhân vật nào nổi bật, nhưng chỉ mình đứa con út của gia đình ấy thì lại rất đặc biệt.
Nếu thằng bé có thể lớn lên, thì nó sẽ trở thành một chỉ huy xuất sắc.
Và thằng bé sẽ phụ trách việc chiến thủ với Laplace ở Cảng Đông.
Cậu ta sẽ thể hiện khả năng chỉ huy và quản lý tài tình nhằm trì hoãn quân đội của Vương Long Vương trong một khoảng thời gian đáng kể.
Thông thường, ta sẽ đảm bảo rằng chiến tranh với Laplace sẽ không xảy ra, và tốt hơn là không cần can thiệp nếu xét đến việc bảo toàn năng lượng.
Nhưng lần này, dù cuộc chiến với Laplace là không thể tránh khỏi, thì cả Rudeus cũng có ở đấy nữa.
Nên để chắc chắn cho mục tiêu bọn ta nhắm tới, thì sẽ tốt hơn là nên đảm bảo cho sự tồn vong của gia đình ấy.
“Và chuyện là như vậy đấy.”
Sau màn trình bày của ta, thì Rudeus trông có hơi thất vọng.
“Lara sẽ không thể thấy tôi đi công tác làm việc được ạ…”
“Vậy thì ngươi cứ để ngày mai rồi đi cũng được.”
Nhìn vẻ mặt thất vọng của cậu ấy, ta đành đưa ra một phương án khác nhưng Rudeus lại lắc đầu.
“Không, vì không thể biết chính xác khi nào họ sẽ chết đói, nên tốt hơn là phải nhanh chóng hành động ạ.
Mặc dù tôi không nghĩ là chúng ta sẽ muộn đâu nhưng con người mỏng manh lắm, nên sẽ không lạ gì nếu họ có chết vào bất kỳ ngày nào đâu ạ.
Vì tôi chưa sắp xếp để khởi hành như lúc này nên tốt nhất là tôi phải rời đi sớm nhất có thể ạ.”
Nhưng bằng một cách nào đấy mà ta đã bị cậu ấy thuyết phục.
“Nếu ngươi thấy ổn thì cứ làm đi.”
“Dĩ nhiên rồi ạ. Tôi sẽ bắt đầu chuẩn bị ngay lập tức.”
Rudeus ngay lập tức rời đến nhà kho của văn phòng để lấy những trang bị mà cậu ta để sẵn ở đó.
Rồi sau mười lăm phút thì cậu ta trở lại.
Cậu ấy mặc trang phục du lịch với một cái ba lô đầy đủ đồ dùng, Cuộn Phép và tất cả những thứ khác nữa.
Xong cậu ta đan mấy ngón tay lại vào nhau rồi đập bàn tay phẳng phiu của mình lên trán.
“Vậy thì, tôi xin lỗi vì phải nhờ vả nhưng phiền ngài hãy đưa hai đứa chúng về nhà vào lúc thích hợp giùm tôi ạ.
Vì Leo đi cùng chúng nên sẽ ổn cả thôi, nhưng nếu có chuyện gì đấy xảy ra thì có lẽ sẽ quá muộn mất.”
Chuyện như vậy không cần phải hỏi.
Thế mới thấy ta chả cần phải làm sáng tỏ lý do cậu ta là đồng mình của ta làm gì.
“Dĩ nhiên rồi.”
“Vậy, tôi đi đây ạ.”
Sau khi dứt lời, cậu ta ngay lập tức tiến tới tầng hầm, nơi những ma pháp trận dịch chuyển được đặt ở đó.
Trong một vài năm qua, thời gian mà cậu ta cần để đưa ra quyết định cho những hành động đã được rút ngắn lại.
Và cậu ta chắc chắn sẽ gần như hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Ta đã từng dùng vài người để hoàn thành nhiệm vụ trong các vòng lặp trước kia.
Ta cũng có những người mà ngươi có thể gọi là các thuộc hạ.
Nhưng ta chưa bao giờ từng có ai đó có khả năng trung thành tuân theo mệnh lệnh của mình cả.
Có lẽ ta đã hiểu được phần nào cảm xúc của Hitogami khi hắn ta thao túng các tông đồ của mình.
“…”
Có thể nói là ta đã từng suy nghĩ rất kỹ càng.
Mặc dù Rudeus là một người đáng tin cậy, nhưng ta không nên lạm dụng cậu ấy.
Ít nhất thì cảm thấy giống như Hitogami không phải là điều gì tốt cho lắm.
Nói qua cũng phải nói lại, những điều mà ta có thể làm cũng không có nhiều cho kham.
Ta đã dùng quá nhiều Năng lượng trong vòng lặp này rồi.
Mặc dù ta đã quyết định rằng mình sẽ chiến đấu với Rudeus, nhưng nó vẫn không phải là một lý do đủ chính đáng để lãng phí năng lượng của mình.
“…”
Lúc này ta đang đội lên đầu chiếc nón kháng nguyền rồi rời khỏi phòng.
Khi ta đi qua Faria thì cô ấy chợt giật mình đôi chút.
“A! Đây chẳng phải là Chủ tịch sao ạ.”
Có vẻ như ta đã làm cô ấy bất ngờ thì phải.
Nhưng nhớ có cái nón bảo hộ, mà nó chỉ đến mức đấy mà thôi.
Không có nó thì chắc cái phản ứng của cô ấy sẽ khá là khác so với bây giờ đấy.
Mặc dù cách làm thì đã được ghi lại trong đống tài liệu. Nên việc cải tiến thì sẽ khó khăn cơ mà việc tái tạo lại thì có thể.
“Rudeus-sama vừa ra ngoài một vài phút trước ạ, cả ngài Orsted-sama cũng rời đi ư? Ngài có cần một cộng sự không ạ?”
“Không cần. Ta chỉ đi một lúc thôi. Ta sẽ về sớm.”
“Đã hiểu ạ.”
Rồi ta đi ra ngoài.
Ta có thể nghe thấy một giọng nói phát ra từ phía bên cạnh.
“Sau đó thì! Vụuuuut! Bằng lợi thế từ việc ra tay trước, Kiếm Vương Eris đã cắt đứt cánh tay của Đệ Tam!”
Một giọng nói vọng ra từ một bóng râm nhỏ ở ngoài sân sau.
“Đứng trước Đệ Tam đang chỉ còn một tay giờ đây là Bắc Thần Karlman Đệ Nhị và Ma Đế Atofe Ratofe.
Ở phía sau anh ấy, đó là Cuồng Kiếm Vương Eris và Ma Pháp Đại Vương Rudeus!
Cả trước và sau anh ấy đều bị bao vây bởi những người không muốn lắng nghe! Nên việc nói chuyện giờ đây không có tác dụng!
Cuộc chiến đã không thể tránh khỏi nữa! Đệ Tam giờ đang chuẩn bị chiến đấu!
Nhưng ngay khoảnh khắc họ nghĩ rằng chiến thắng đang trong tầm tay! Thì Vùuuu! Đệ Tam đã chạy tới Thung Lũng Địa Long rồi!”
Trong bóng râm đó là một người đàn ông đang ngồi trên một tảng đá.
Và phía dưới anh ta, là một cậu nhóc.
Người ở trên tảng đá là Bắc Thần Karlman III Aleksander Ryback.
Còn cậu bé thì tên là Sieghart Saladin Greyrat.
Đứa bé có vẻ đã lớn hơn kể từ lần cuối ta nhìn thấy nó.
Thời gian quả thực trôi nhanh như ngựa phi trong gió vậy.
“Đệ Tam đã chạy đi!
Vì khẳng định rằng anh ấy sẽ có cơ hội chiến thắng vào lần khác, nên anh ấy đã thả mình xuống Thung Lũng Địa Long rồi.
Không có một con người nào có thể theo anh ấy xuống thung lũng mà sống sót được cả.
Chỉ ngoại trừ duy nhất hai người đó là cha Alex đang bị thương và Ma Đế Atofe!”
“Hai người họ không phải con người ạ?”
“Chính xác! Hai người họ không phải con người!
Họ sở hữu huyết thống của Ma Giới Bất Tử Tộc.
Và đối thủ của họ, người đã kịp thời trốn thoát cũng giống như vậy!
Nhưng rồi! Rầaaam! Với một tiếng động lớn, một tên khổng lồ đã lao xuống!
Ai là người đã nhảy xuống vậy!
Là Đệ Nhị? Ma Đế? Hay Cuồng Kiếm Vương!?
Sai rồi! Đó là Rudeus Greyrat!”
“Cha!”
Sieg thì đang đắm mình vào trong cậu chuyện của Alek, nhưng ta tự hỏi Lara đâu rồi nhỉ?
Ta cố tìm kiếm dấu vết thế rồi nó dẫn tới cái núi rơm trong vườn của văn phòng.
Khi ta đến nhìn thử, thì có một cô bé tóc xanh đang ngủ ngon lành trên đó.
Dưới chân cô bé là một con thú màu trắng đang canh chừng.
Đó là Lara và Thánh Thú Leo.
Mặc dù Lara là Đấng Cứu Tinh mà Thánh Thú đã chọn, nhưng nhìn cô bé lúc này, thì trông chả hơn gì một đứa trẻ cả.
Nhưng ta tự hỏi tại sao cô bé lại nói rằng cô muốn được ở bên Rudeus nhỉ.
Ta vừa chia tay Rudeus ở lối vào văn phòng nên ta không nghĩ thời gian trôi qua hơn được một tiếng cho lắm…
Nghĩ lại thì, ta nhớ mình từng nghe là Lara thích mấy trò chơi khăm thì phải.
Có lẽ để thoát khỏi việc bị trừng phạt, thì con bé đã nịnh nọt cha của nó.
Nếu trường hợp là như thế, thì ta cảm thấy tiếc cho Rudeus, vì đã bị lợi dụng như vậy…
“Anh ấy đã đuổi theo ta, trong khi trên người thì vẫn đang mặc Ma Đạo Khải đã bị phá huỷ một nửa!
Anh ấy đấm vào mặt Đệ Tam, người đang mắc kẹt trên không trung! RẦM! Anh ấy đã đánh Đệ Tam bằng bộ Ma Đạo Khải khổng lồ! Rồi lại đấm! Rồi đá!
BÙUUUUUM! Đệ Tam và Rudeus đã đập mạnh xuống nền đất của Thung Lũng Địa Long rồi!
Khi khói bụi tan đi, thì đứng ở đó đang là Đệ Tam một chân, một tay!
Còn Rudeus, Ma Đạo Khải của cậu ấy đang chằng chịt những vết nứt!
Không còn ai đến giúp đỡ nữa. Đây là một trận đấu một mất một còn!”
“Một mất một còn!”
Có vẻ như Alek đang kể cho Sieg nghe về câu chuyện ở Vương Quốc Biheiril nhỉ.
Lara thì khả năng cao là đã ngủ ngay khi đến đây nên cậu ta chắc đang pha trò cho Sieg.
“Nhưng Rudeus không có sức mạnh để vượt qua Đệ Tam được.
Anh ấy định cắt bỏ một cánh tay rồi tấn công bằng một đòn bất ngờ, nhưng như vậy là không đủ để đánh bại được Đệ Tam!
Đệ tam nghĩ thế rồi bắt đầu quan sát cẩn thận Rudeus.
Nhưng rồi anh ấy đã mất cảnh giác.
Anh đã nghĩ rằng bởi Rudeus là một Ma Pháp Sư, nên trong một trận chiến, anh ấy sẽ bắn những viên Nham Đạn Pháo đặc biệt của mình trong khi rút lui.
Anh không hề nghĩ rằng mình có thể thua được ai đó chả thể làm gì hơn ngoài bỏ chạy cả!
Rồi Rudeus đã làm chính xác như thế! Anh ta vừa chạy vừa bắn Nham Đạn Pháo!
Có thể anh ấy đã coi thường đối thủ của mình, nhưng Đệ Tam là một chiến binh kỳ cựu cơ mà!
Nên để tránh được Nham Đạn Pháo, Đệ Tam đã thoát lui ngay lập tức!
Nhưng nó đã biến mất ngay trước mặt anh ấy! Nó là một đòn nhử!”
“Một đòn nhử!”
“Keeng! Ngay khoảnh khắc anh ấy nhận ra, thì Đệ Tam đã đánh trả lại bằng một nhát chém! Nhưng yếu quá! Đó là vì đòn nhử, là vì anh ấy đã phải lùi lại nên nó không phải là một đòn tất sát!
Nhưng nó vẫn có tác dụng! Đệ Tam đang định bay lùi lại thì đột nhiên… chân của anh ấy bị trôi bồng bềnh trên không trung.
Đó là Rudeus! Anh ta vẫn còn giữ trong mình một con bài tẩy cho đến tận cuối cùng! Đó là Thao Túng Trọng Lực!
RẦM! Ngay khi anh ấy nhận ra, thì Đệ Tam đã bị đánh bay đi! Bang Bang Bang Bang Bang Bang Bang Bang! Anh ấy ăn đòn! Rồi lại ăn cú nữa! Lại thêm cú nữa!
Ma đạo cụ mạnh nhất của Rudeus đã thổi bay Đệ Tam thành từng mảnh! Dudududu! Rồi Đệ Tam không còn thở nữa…
Anh ấy đã không còn cầm cự được nữa.
Kling…! Thế là Long Vương Thần Kiếm đã rơi khỏi tay của anh ấy.
Rudeus đã là người chiến thắng!”
“Hoan hô!”
Sieg bật ra lời hân hoan.
Alek có vẻ thoả mãn khi nói về thất bại của mình nhỉ.
Cảm nhận bầu không khí vui vẻ ấy, ta đi về phía Alek.
“Aleksander Ryback.”
“Ồ, chẳng phải là Orsted-sama đấy ư! Ngài định ra ngoài ạ?”
“Không, Rudeus vừa đi thay rồi.”
“Tôi hiểu rồi, ngài ấy đã giao bọn trẻ lại cho tôi. Ngài có nói là hãy đưa họ về nhà vào lúc thích hợp rồi giải thích tình hình cho mấy bà vợ của ngài ấy nữa ạ.”
Ra vậy, Rudeus cũng đã giao lại chuyện này cho Alek.
Thế thì ta đoán… là ta không có lý do nào để ra ngoài nữa rồi.
“Thật tốt khi nghe được vậy. Ta sẽ để lại việc đó cho ngươi.”
“Vâng thưa ngài!”
Ta gật đầu rồi quay trở lại vào trong.
Phần 3.
Vào buổi chiều tối.
Sau khi hoàn thành xong giai đoạn đầu tiên của việc ghi chép, thì ta rời khỏi phòng làm việc.
Có vẻ như Alek vẫn chưa đưa hai đứa chúng về nhà thì phải.
Mặt trời thì sắp lặn rồi, nên tốt hơn là đưa chúng trở về càng sớm càng tốt.
Giờ hành chính của Fariastia hẳn đã kết thúc bởi cô ấy không còn ở quầy tiếp tân nữa.
“Cha của nhóc thường hay đi loanh quanh như thể ngài ấy là một tên hèn nhát và bất tài.
Qủa thực cậu ta có hèn nhát thật.
Nhưng khi cậu mà điên lên thì cậu ấy đáng sợ hơn bất kỳ một ai khác.”
Kể cả giờ, họ vẫn đang nói chuyện.
Nhưng lúc này thay vì kể một câu chuyện nào đó, thì cậu ta nghe như kiểu đang dạy điều gì đó thì phải.
Sieg thì đang lắng nghe với một thái độ nghiêm túc.
“Khi đối mặt với tinh thần bất khuất ấy, thì ta đã thua cuộc.
Hẳn Orsted-sama cũng đã có một trải nghiệm tương tự rồi đó.
Dĩ nhiên, một người như ngài thì không có thất bại trong việc vượt qua ý chí ấy như ta đã từng.
Và vì ta không thể đánh bại được ý chí của cậu ta, nên nó gần như là lý do ta trở thành thuộc hạ của ngài ấy.
Nhưng nhóc biết vì sao cả hai Orsted-sama và ta đều công nhận cậu ấy không?”
“Hửm?”
“Đó là bởi cậu ta rất mạnh mẽ.”
“Cha mà mạnh ư? Nhưng Cha thường sẽ thua trước Mẹ tóc đỏ mà…”
“Ừm. Đúng vậy. Nhưng nó có hơi khác so với sức mạnh thông thường đó.”
Bản thân ta cũng có hơi hứng thú trước cách nhìn của Alek với Rudeus.
“Cha của nhóc không có gì đặc biệt ngoài năng lượng của mình.
Cha của nhóc cũng không thể mặc được Đấu Khí theo lẽ tự nhiên nữa.
Khả năng phán đoán của cậu ta không đặc biệt cao và khi đối mặt với những tình huống bất ngờ, cậu ấy sẽ hoảng sợ.
Đôi mắc của cậu ta cũng không tốt đến mức đó. Kể cả với cặp Ma Nhãn của mình, cậu ta cũng chỉ đạt được tới đẳng cấp dưới Orsted và Ta mà thôi.
Phản ứng của cậu ta thì chậm chạp. Không cần biết cậu ta có thể nhìn thấy được bao xa với Ma Nhãn của mình, thì cơ thể của cậu cũng không thể bắt kịp được.
Cậu ta sẽ do dự khi giết người, cậu ta gặp vấn đề khi cố toả ra sát khí trước một kẻ thù bằng xương bằng thịt.
Mặc dù vô niệm thuật là một lợi thế của cậu ta, tốc độ kích hoạt ma pháp của cậu cũng thuộc hàng đỉnh của chóp trong số các pháp sư, nhưng so với kiếm sĩ bọn ta, thì như vậy vẫn còn quá chậm.
Ngay lúc cậu ấy định giết ta bằng một viên [Nham Đạn Pháo] thì ta đã có thể giết cậu ấy đến tận ba lần rồi.
Như vậy mà nói, không cần biết cậu ta làm gì, thì ta cảm thấy như mình có thể đánh bại cậu ta toàn tập.
Và ta thậm chí còn không phải là người mạnh nhất thế giới. Chỉ ở khoản tốc độ thôi, thì ta đã thấp hơn đầu bảng một đến hai bậc rồi.
Dĩ nhiên, cậu ta có thể rút lui rồi phóng ra tất cả các loại ma pháp phức tạp, nhưng cơ hội để cậu ta có thể làm được nó thì khá là khó.
Nói cách khác, nếu nhóc phân tích lối đánh của cậu ta một cách có hệ thống, thì cậu ta cũng chả phải là kẻ đáng gờm ở mảng chiến đấu cho lắm đâu.”
“Cha… yếu ư…?”
Sieg trông có vẻ buồn.
Thấy cha của chúng bị dìm hàng ngay trước mặt, thì được bao nhiêu đứa sẽ cảm thấy không buồn chứ.
Đặc biệt là khi Rudeus đã cho những đứa con của mình thấy tình yêu thương vô bờ của mình cơ mà.
“Nào, đừng nhìn ta như vậy chứ.
Ta đã nói xong đâu.
Nghe này. Lý do Cha của nhóc mạnh mẽ, là bởi cậu ta hiểu những điểm yếu của mình hơn bất kỳ ai khác.
Đó là lý do cậu ta có thể bỏ qua mọi khuyết điểm của mình để nghĩ cách giành lấy lợi thế từ những ưu điểm khác.”
“Hửm?”
“Phải. Cậu ta có thể dùng Ma Đạo Khải để gia tăng tốc độ lên gấp nhiều lần.
Có nghĩa là, nếu nhóc định bất ngờ phục kích cậu ta, thì cậu ấy vẫn có thể sống sót.
Điều đó tức là kể cả ta cũng không thể hạ gục được cậu ấy.
Dĩ nhiên, cậu ta vẫn không thể cùng đẳng cấp của ta được. Vì những khuyết điểm không hề đổi thay mà.
Nhưng cậu ta cũng đã tiến được vài bước tới đẳng cấp của bọn ta rồi đó.
Cậu ta không thể mặc Đấu Khí, cậu ta là một ma pháp sư mà chỉ có duy nhất một thế mạnh là năng lượng của cậu ấy.
Thỉnh thoảng thì cậu ta chiến đấu công bằng, thỉnh thoảng thì chiến đấu hèn nhát từ phía sau, thỉnh thoảng thì mượn sức mạnh từ bạn bè, và thỉnh thoảng thì tự mình chiến đấu.
Nhóc có biết vì sao, kể cả khi cậu ta đang ở tình thế bất lợi, thì cậu vẫn có thể chiến đấu không?”
Sieg lắc đầu.
“Đó là để bảo vệ nhóc.
Vì gia đình mà cậu ta yêu thương hết mức, nên cậu không thể vì thế mà chết được.”
Khi Alek nói như vậy, thì đôi mắt của Sieg trông như thể đang lấp lánh.
Cậu nhóc phấn khích nắm chặt nắm đấm của mình rồi nhìn lên với một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt.
“Cha quả thực là một Cheddar Man!”
“Đúng vậy, cậu ta là Cheddar Man! Một Anh Hùng Đích Thực!”
Một từ mà ta chưa từng nghe qua đột nhiên xuất hiện.
Cheddar Man?
Nó ẩn dụ cho cái gì?
Hay có thể nó là một người nào đấy?
Đây là lần đầu tiên ta được nghe về nó trong suốt từng ấy năm qua.
Trong trường hợp đó, thì hẳn nó là thứ mà Rudeus đã nói ra nhỉ.
Tên đó là người thường xuyên tạo ra những từ mới mà.
Ta sẽ hỏi cậu ấy vào lần sau gặp mặt.
Ta sẽ thêm Cheddar Man vào danh sách các ghi chú trong đầu của mình.
“Này, Bắc Thần-sama! Em cũng muốn trở thành một Cheddar Man nữa ạ!”
“Trở thành một người anh hùng đích thực cần nhiều nỗ lực lắm đấy. Nhóc chắc là mình có thể làm được không. Cha của ta là một vị anh hùng đích thực và ông ấy cũng đã nói vậy đó. Cha của nhóc không nói gì như thế à?”
“Cha không nói gì cả ạ.”
“Vậy à. Ừm, vậy khi nào nhóc lớn hơn một chút, thì Cha của nhóc cũng sẽ nói như vậy đấy.”
“Nỗ lực thì sẽ được gì ạ?”
“Nó sẽ khiến nhóc trở nên mạnh mẽ hơn.”
“Bằng cách nào vậy ạ?”
“Nhóc phải rèn luyện cơ thể, và phải học kiếm pháp với ma thuật nữa.”
“Em hiểu rồi ạ! Thưa Bắc Thần-sama, phiền ngài hãy dạy cho em kiếm thuật ạ!”
“Ể? Ta ư?”
“Không được ạ?”
“Nếu nhóc muốn học kiếm thuật, thì chẳng phải nhóc đã có Mẹ dạy phái Kiếm Thần còn gì?”
“Em muốn ngài dạy cho em ạ! Em muốn làm Cha và Mẹ bất ngờ!”
“Mặc dù ta tự nhận mình là giỏi, nhưng tất cả những gì ta có thể truyền lại cho đệ tử của mình là những gì cha ta đã dạy cho mà thôi, nên dù hơi xấu hổ, nhưng ta không phải là người uyên thâm gì cho lắm đâu.”
Những ký ức tuổi thơ của Bắc Thần Karlman III Aleksander Ryback khá là không vui vẻ gì cho lắm.
Khi cậu ta trở thành một Bắc Thần, thì có hơn 20 người rèn luyện dưới tay cậu ấy.
Nhưng sau vài năm, thì tất cả họ đều đã tách khỏi Alek để đi trên con đường riêng của mình.
Sau đó, Alek không nhận thêm một đệ tử nào khác nữa.
“Nhưng trông ngài lúc chiến đấu ngầu đét luôn ạ. Nếu em mà phải học thì em muốn học với Bắc Thần ạ.”
“Nhưng nhận đệ tử với kinh nghiệm của ta bây giờ thì…”
Alek trông có vẻ bối rối.
Ta đột nhiên nhớ tới Rudeus.
Trong khi tuyên bố về những khuyết điểm của bản thân, thì cậu ta đã dạy cho mọi người tất cả mọi thứ. Và không nằm ngoài dự đoán, tất cả họ đều cảm thấy biết ơn vì điều đó.
Và ta cũng là một trong số họ.
“Aleksander Ryback. Hãy tới và dạy cho thằng bé đi.”
Nghe ta nói vậy, thì Alek trông khá sửng sốt.
Cậu ta trông như thể cậu không để ý ta đã xuất hiện ở đó.
Mặc dù đó là chuyện không thể xảy ra.
“Thưa Orsted-sama… Nhưng tôi vẫn chưa đủ tư cách để trở thành một Bắc Thần mà…”
“Đó chính xác là lý do ngươi nên dạy cho thằng nhóc. Nếu ngươi tự mình quan sát và dạy dỗ nó, thì bản thân ngươi cũng sẽ phát hiện ra những thiếu sót mà một Bắc Thần như ngươi đang thiếu.”
Trong lịch sử gốc, Bắc Thần Karlman III Aleksander Ryback đã tự hoàn thiện bản thân sau khi thua cuộc trước Jino Blitz.
Và trong cơn tuyệt vọng ấy cậu ta đã nhận một đứa nhóc làm đệ tử của mình.
Mặc dù đứa trẻ ấy không hề có tài năng, nhưng bằng việc quan sát sự trưởng thành và hoàn thiện bản thân của nó, thì cậu cũng đã dần trở thành một Bắc Thần đích thực.
Và trong trận chiến thứ hai với Laplace, Bắc Thần Karlman III đã tự chứng minh bản thân là Bắc Thần hùng mạnh nhất lịch sử.
Mặc dù ta không biết đứa trẻ ấy đang ở đâu trong vòng lặp hiện tại, nhưng Alek thì vẫn đã trược nếm mùi thất bại.
Vì vậy nên ta cũng đã đẩy nhanh tiến độ thu nhận đệ tử của cậu ta luôn một thể.
Và bằng một cách tình cờ, Sieg cũng khá là tài năng.
Mặc dù khả năng cao là nhờ có yếu tố Laplace trong người nhưng sức mạnh vật lý của thằng bé thì vẫn đã vượt qua được mọi đứa trẻ khác cùng trang lứa rồi.
Mặc dù không ở cái đẳng cấp của Miko Zanoba, nhưng trong tương lai thằng bé sẽ có thể vung thanh kiếm một cách dễ dàng thôi.
Những kẻ nổi bật khỏi những tên khác thì sẽ đều tụ họp lại ở Trường phái Bắc Thần.
Và trường hợp này cũng không nằm ngoại lệ.
Và trong khi ta đang nói, thì có một thứ mà Alek đã không thể hiểu được.
Đó là sức mạnh của Rudeus không phải chỉ đến từ năng lượng của cậu.
Mà còn là khi những giây phút tồi tệ xảy đến, thì Rudeus có những người bạn sẽ chạy tới vì cậu ta.
Và cậu ta cũng có cả những người bạn khác ngoài trên chiến trường.
Nếu trong một trận chiến một đấu một, thì Alek có lẽ đã đúng…
Nhưng khi đấu cùng những người bạn của cậu ta, thì có lẽ Alek có thể nhận ra được điều đó.
Và từ ấy, có lẽ cậu ta sẽ trở thành một Bắc Thần cao quý và mạnh mẽ hơn cả trong lịch sử gốc.
“Ta sẽ thuyết phục Rudeus cho ngươi.”
“…Nếu Orsted-sama đã nói vậy thì… Tôi hiểu rồi ạ.”
Alek cười với ta rồi quay đầu lại nhìn Sieg.
“Được rồi, Sieg-kun, Từ mai trở đi ta sẽ rèn luyện cho nhóc. Nhưng nếu nhóc muốn làm Cha và Mẹ của mình bất ngờ, thì nhóc sẽ phải giữ bí mật, được chứ?”
“Vâng ạ!”
Sieg thì đang nhìn Alek với đôi mắt long lanh.
Alek trông có vẻ năng nổ khi có một đệ tử nhỏ bé như này sau một thời gian dài nhỉ.
Cậu ta hẳn thực sự khá nhiệt tình dạy kiếm thuật cho ai đó sau một thời gian dài.
Hai người họ nhất định sẽ trở thành một cặp xuất chúng.
Cơ mà…
“…Aleksander Ryback, ta hỏi ngươi được chứ?”
“Dĩ nhiên rồi ạ!”
“Cái gì trên lưng ngươi vậy?”
Trên lưng Alek đang là một đống thứ trông như quả gai.
Ngoài ra còn có cả thứ trông như quần áo của trẻ con nhân tộc lẫn trong đó nữa.
Mà chắc ta gọi là xác của côn trùng nhỏ có gai thì đúng hơn.
“A, đây hẳn là do Lara-dono làm rồi. Cô bé hẳn đã chán sau khi lẻn đến phía sau tôi rồi tự dính bản thân mình vào đấy ạ.”
“…”
“Sau cùng thì chỉ là trò trẻ con thôi. Tôi sẽ gỡ nó ra sau ạ.”
Lara thật sự khoái mấy trò chơi khăm của mình.
Ta bị thuyết phục thật rồi.
“Thế còn con bé thì sao?”
“Nhóc ấy chắc đi vào trong văn phòng rồi ạ.”
Con bé chắc không thể tìm thấy đường để nhảy vào một trong mấy cái ma pháp trận dịch chuyển đâu phải không?
Nhưng ngay khi ta nghĩ vậy rồi bắt đầu lần dấu vết, thì con bé đã đi ra khỏi văn phòng.
Nó ngồi trên lưng Leo, với cái nhìn thờ ơ.
Dấu vết của Fariastia cũng ở trong văn phòng nữa.
Hẳn cô ấy đã trông Lara ở trên tầng hai nhỉ.
“Lara-dono! Leo-dono! Đến lúc về nhà rồi ạ!”
“…Ok.”
Lara nắm lấy Sieg rồi kéo thằng bé lên lưng Leo.
Rồi con bé trèo lên ngồi sau Sieg và nói với thằng bé.
“Vậy chúng ta đi thôi.”
Dưới sự hộ tống của Alek, Leo bắt dầu bước đi.
Hửm?
Ngay khi họ đi qua ta thì Lara nhìn ta rồi nở một nụ cười thành công một cách nham hiểm.
Ta tự hỏi ý nghĩa của nó là gì.
Mặc dù vẫn không hiểu lắm nhưng sau khi thấy chúng rời đi, thì ta quay trở lại văn phòng.
Fariastia cũng một lần nữa xuất hiện ở quầy lễ tân, hẳn cô đã đi xuống với Lara rồi nhỉ.
Ta bảo cô rằng đã đến lúc về nhà rồi đi vào trong.
“Hừm…”
Và đó cũng là lúc ta nhận ra hàm ý bên trong nụ cười của Lara.
Cái ghế của ta.
Cái đống quả gai ấy đang cắm lởm chởm trên ghế của ta.
Nếu ta mà cứ ngồi xuống như bình thường, thì chắc phía dưới ta sẽ bị găm chi chít bởi chúng mất.
Qủa là một trò chơi khăm tinh quái.
Cảm thấy khoé miệng của mình nhẹ nhếch lên, ta nhặt đống quả ấy rồi cho chúng vào trong một cái túi.
Nhưng khi định cho cái túi vào ngăn bàn thì ta cảm thấy có gì đó sai sai.
“Hửm…?”
Nó là một sự khó chịu nhẹ.
Nó khó chịu như lúc một tên sát thủ định hạ độc vậy.
Bởi có vật phẩm kháng Ma Pháp Cụ cùng Long Thánh Đấu Khí, nên dù thậm chí có là chất độc cổ xưa nhất cũng không thể làm hại ta nhưng ta vẫn cảm thấy hơi khó chịu.
“…”
Khi ta đã mở ngăn kéo với trang thái hoàn toàn mất cảnh giác.
Thì mấy con châu chấu nhảy từ trong về phía ta.
Cả năm con bọn chúng.
Vậy khi ta cho rằng đã cảm thấy yên tâm sau khi thấy mấy quả gai thì đây là thứ để làm ta bất ngờ ư. Đây hẳn là một cái bẫy hai lớp rồi.
Vậy trước khi thâm nhập để thực hiện tội ác, thì Lara khả năng cao đã đợi phía sau quầy tiếp tân cho đến khi ta ra ngoài nhỉ.
Hẳn con bé thấy khoái chí lắm.
“…”
Nhưng quả thực Lara là đứa duy nhất ta chả thể biết được con bé sẽ lớn lên như thế nào.
Hẳn đó là thứ mà Hitogami dè chừng nhất từ đứa nhóc ấy nhỉ.
Phần 4.
Vài ngày sau, Rudeus trở lại.
Cậu ta không những hoàn thành mục tiêu, mà còn tạo ra mưa và phần nào giải quyết đợt hạn hán.
Cậu ta quả thực là một người năng suất.
Sau khi nhận bài báo cáo của cậu ta, thì ta quyết định nói với Rudeus về Sieg.
“…Ta muốn Sieghart đến đây thường xuyên hơn.”
“Tại sao lại vậy ạ?”
Theo lẽ tự nhiên cậu ta sẽ trông hơi bối rối.
Giờ thì làm sao để mình giải thích nhỉ?
“Có vài thứ mà ta hơi hứng thú nên ta muốn trông chừng thằng bé.”
“…Nó có nguy hiểm không ạ?”
“Không.”
“Thằng bé sẽ trở về vào giờ giới nghiêm không ạ?”
“Không vấn đề gì.”
“Tôi hiểu rồi. Vậy để lát về tôi sẽ cho vợ của mình được biết ạ.”
Chắc cậu ta không hỏi thêm gì để xác nhận vì đã đặt niềm tin vào ta.
Hay có lẽ là cậu ta bỏ cuộc vì ta đã không giải thích cặn kẽ nhỉ.
“Ngươi không định hỏi gì à?”
“Không ạ, tôi hiểu được phần nào rằng sẽ có ai đó dạy cho thằng nhóc điều gì đó rồi ạ… Mặc dù tôi không hiểu tại sao tôi lại bị giữ bí mật khỏi chuyện đó.”
“À.”
“Nên tôi nghĩ như vậy thì tốt hơn. Gửi lời chào của tôi tới Alek với ạ.”
Bọn ta đã bị nhìn thấu.
Nhưng ta mừng vì là như vậy.
Mối quan hệ của ta với Rudeus vẫn sẽ được duy trì.
Thật tốt vì có một nhóm người có thể hiểu được mình.
Vì sau cùng thì nó vẫn tốt hơn một tẹo so với việc phải giữ bí mật.
“Vậy, tôi đi đây ạ.”
“Ngươi vất vả rồi.”
Ngay khi Rudeus định rời đi.
Thì ta chợt nhớ ra một thứ mà mình muốn hỏi.
“Rudeus.”
“Vâng?”
“Cheddar Man là cái gì?”
“Anh ấy là một vị Anh hùng có cái đầu được làm từ phô mai.
Anh ấy tìm những đứa trẻ đang có cái bụng đói rồi khóc một chút để cho chúng ăn.
Anh ấy đánh bại kẻ xấu, những tên cố làm người khác khiếp sợ chỉ với một đấm ạ.”
“…Có người như vậy ở thế giới trước của ngươi à?”
“Ở thế giới của tôi anh ấy được làm từ bánh nhân sốt đậu đỏ.
Nhưng bởi sốt đậu đỏ không có ở đây nên nó được thay thế bằng phô mai.
Tôi hay kể chuyện này cho lũ trẻ trước khi đi ngủ đấy ạ.”
Ta đã học được thứ gì đấy.
Là Cheddar Man.
Mặc dù ta không hiểu sao hắn ta lại phải khóc.
“Chuyện đó thì sao ạ?”
“Không có gì, ta chỉ hơi tò mò thôi.”
“Tôi hiểu rồi. Vậy tôi đi đây ạ.”
Sau khi thấy Rudeus rời đi thì ta liền quay trở lại vào trong phòng.
Phần 5.
Khi ta trở lại bàn của mình thì ta thấy cái túi có mấy quả gai mà Lara để lại.
Mấy con châu chấu thì đã nhảy ra ngoài rồi.
Sau khi về nhà, con bé chắc cũng đã bị mắng vì mấy trò chơi khăm mà nó bày ra rồi nhỉ.
“Haa.”
Ta thở dài một hơi.
Lara và Fariastia.
Aleksander và Sieg.
Cùng với Rudeus và Cheddar Man.
Vòng lặp này quả thật mới mẻ.
Nhận xét (0)