Light Novel Mushoku tensei: Chương 3 - Ngày hình nhân biết đi ( Phần 3 )
Bookmark

Light Novel Mushoku tensei: Chương 3 - Ngày hình nhân biết đi ( Phần 3 )

Baca Light Novel Mushoku tensei: Chương 3 - Ngày hình nhân biết đi ( Phần 3 )

Baca Komik Light Novel Mushoku tensei: Chương 3 - Ngày hình nhân biết đi ( Phần 3 ) bahasa Indonesia lengkap dan baru di MSKManga. Kami menyediakan Komik, Manhua, Manhwa, dan Novel yang dapat kalian baca online gratis.

Read Light Novel Mushoku tensei: Chương 3 - Ngày hình nhân biết đi ( Phần 3 )

Biên dịch: Salmonz.

 

Phần 1.

Vào lúc đó, Sylphy đang ở nhà chăm sóc cho đứa con gái thứ tư Christina.

“Tốt lắm Chris ơi, giờ hãy buông tay ra rồi đi tới chỗ mẹ nào.”

“Hưm~! Mẹ tới đây đi…!”

So với Lily tiếp thu nhanh chóng, thì Chris chỉ có thể đi khi đang bám vào một thứ gì đó.

Vì vậy nên gần đây cô bé đang từng bước luyện tập như này cùng các bà mẹ của mình.

Mặc dù Chris chưa bao giờ là thích thú với nó và chỉ luôn lắc đầu với nước mắt giàn dụa.

“Không con tới đây đi, nào, tới đi, từng chút, từng chút một thôi.”

“Hưm! Uư… Mẹ ơi~… Tới đi mà…”

“Không đâu. Nào, mẹ ở ngay đây này.”

Chris đang cau nhàu và khóc nức lên.

Như vậy mà nói, hẳn nó không phải thứ mà cô bé không thể làm nổi.

Chỉ là cô bé thích được nuông chiều mà thôi.

“Híc… aa!”

Sau cùng thì cô bé nhắm mắt lại, bước về phía Sylphy rồi nhảy vào vòng tay của cô ấy.

“Được rồi, được rồi. Con làm tốt lắm. Qủa là cô bé ngoan mà.”

“Ưn~…”

Sylphy ôm lấy Chris như cô thường làm rồi vuốt ve mái tóc của cô bé.

Còn Chris, thì sụt sịt bấu chặt vào người Sylphy.

So với Lilly hay tò mò và năng động, thì Chris lại khá rụt rè và khép kín.

Cô bé thuộc về loại người sống trong nhà và không bao giờ bước chân ra ngoài quá lâu.

Dù Eris thường đưa cô bé ra ngoài với những người anh chị em, nhưng cô bé sẽ luôn dính chặt vào Eris và sẽ khóc nức nở rồi quay đầu trở về bởi cô quá sợ hãi.

Chính như vậy nên cô bé sẽ không ra ngoài đi dạo và dành phần lớn thời gian của mình ở nhà.

“Chris à, con nhút nhát quá. Mẹ tự hỏi con lấy đâu ra cái tính cách đó vậy nhỉ.”

Ừ thì Sylphy nói như vậy, cơ mà, ừm thì, nó nhất định mà từ Rudeus mà ra chứ ai.

“Mẹ ơi… Cha, chưa về ạ?”

“Không, cha con chưa về đâu.”

Chris thuộc kiểu người mà ta có thể gọi là “con gái rượu” của Rudeus.

Bởi từ lúc cô bé sinh ra thì đã luôn quấy khóc nhưng cứ khi nào cô bé ở trong vòng tay của Rudeus thì cô sẽ luôn ngừng lại.

(trans: thấy cảnh ông bố Rudeus bị mấy đứa con mình xa lánh rồi mới biết đến Chris, tôi chỉ muốn nói: UOOOOOOHHHHH!!!)

Cô bé hoàn toàn trái ngược với Ars.

Và gần đây, đùi của Rudeus đã bị cô nhóc đánh dấu chủ quyền luôn rồi.

“Aaa!”

“…Hửm?”

Cô bé nghe thấy một tiếng động từ phía cửa vào.

Có ai đó hình như đã về nhà thì phải.

“Cha?”

“Mẹ không biết nữa… Hình như không phải đâu.”

Mặc dù cậu ta không đưa ra một thời điểm cụ thể, nhưng cậu từng nói rằng cậu sẽ về sau khoảng hai đến ba ngày nữa.

Thế nên là tầm này thì cậu ta chưa thể tới nhà được.

“Onee-chan?”

“Vẫn có hơi quá sớm để là Onee-chan của con đấy.”

Mà cũng chưa phải là lúc để Lucy hay Roxy trở về từ trường, hay là để Aisha hoàn thành được công việc với Tập Đoàn Đánh Thuê nữa.

Hẳn có thể là Eris trở về từ chuyến đi dạo nhỉ.

Không, bởi cô ấy đang ra ngoài với cả cu Sieg ham chơi, nên chắc chắn là sẽ lâu hơn một chút.

Vậy phải chăng là Lillia và Aisha trở về sau khi mua sắm.

Không, cả hai vừa mới đi mà. Như này thì nhanh quá.

Nhưng cũng có khả năng là họ quay về bởi đã quên thứ gì đó không chừng…

Vậy có thể là Zenith.

Mặc dù bà ấy đang ngủ trong phòng, nhưng cũng có thể là bà đã đi ra vườn lúc không có ai nhìn thấy nữa.

Sylphy nghĩ đủ thứ rồi đặt Chris lên ghế.

“Chris à, đợi ở đây nhé.”

Sylphy, với tâm trạng hơi bối rồi, tiến dần về phía cửa vào.

Sau khi rời khỏi phòng khách và đi được nửa hành lang, thì cô nghe thấy tiếng cót két.

Cánh cửa đã được mở hé.

Nhưng thứ Sylphy đang nhìn không phải là cánh cửa.

“…”

Cô ấy đang ở đó.

Cô đứng đó, bị ánh mặt trời lặn chiếu rọi vào người qua khe cửa.

Là một cô gái với mái tóc óng đen.

Chỉ bằng vẻ bề ngoài, ta biết được cô gái ấy được gọi là Nanahoshi.

Nếu họ mà thân thiết hơn, thì chắc Sylphy đã gọi tên cô ấy rồi.

Nhưng ngay khoảnh khắc Sylphy nhìn thấy cô, thì lông mày của Sylphy cau lại.

“…Cậu không phải là Nanahoshi phải không?”

Nghe vậy, môi của cô gái mím lại thành một nụ cười.

Với ánh sáng chiếu rọi từ phía sau, trông cô toả ra một cảm giác thật đáng quan ngại.

“Vâng. Chính xác. Làm sao mà ngài biết được ạ?”

“Vì Nanahoshi tới nhà của chúng tôi khá thường xuyên. Nên cứ khi nào cô ấy mở cửa thì sẽ có vài thói quen. Như cô sẽ gõ hai lần rồi nếu không có hồi đáp. Thì cô sẽ nhẹ nhàng mở cửa ra và nói “Xin phép được làm phiền.””

Sylphy nói rồi truyền năng lượng vào cánh tay phải của mình.

Một sự hiện diện không xác định đang giả dạng bạn của họ đã xâm nhập được vào nhà của cô ấy.

Đối với Sylphy, người đã quyết định bảo hộ cho mái ấm của gia đình cổ, thì dĩ nhiên nó là một vấn đề nghiêm trọng rồi.

Lúc này, cô vẫn chưa thể cảm nhận được một chút sự thù địch nào từ cô gái đứng trước mặt.

Mặc dù giọng nói của cô gái không hề chứa đựng cảm xúc, nhưng cái cách cô nói chuyện thì lại nghiêm trang lịch sự.

Nhưng hẳn Sylphy thì không thể đủ ngây thơ để cho rằng cô ấy là đồng minh được rồi.

“Cô là ai? Nếu cô là một trong những thuộc hạ của Hitogami, thì tôi sẽ là người đánh bại cô.”

Nói xong, mọi bánh răng bên trong bộ não của Sylphy bắt đầu vận hành hết tốc lực.

Cô sẽ phong toả tầm nhìn của cô gái trước mặt rồi ôm Chris từ phòng khách cùng Zenith trên tầng hai rồi bỏ chạy.

Dù họ đã chuẩn bị tinh thần trước từ lâu rằng có khả năng ai đấy sẽ xâm nhập vào nhà của họ, nhưng liệu chỉ mình Sylphy thì có thể làm được việc này không?

Mặc dù chưa có bất kỳ âm thanh của trận chiến nào nổ ra, nhưng Beet, con ma thụ quấn quanh cổng chính đã bắt đầu chuẩn bị chiến đấu.

Sylphy đã dùng nhẫn của mình để ra hiệu cho Eris và Roxy, nhưng liệu họ sẽ để ý không?

Liệu Orsted và Alek trong văn phòng sẽ có thể nắm bắt được tình hình?

Cô phải bỏ chạy.

Hay ít nhất là phải câu thời gian.

Nghĩ về tất cả những điều trên, cô lườm về kẻ đang đứng trước mặt mình.

“Tôi hiện tại không có một cái tên.”

“…?”

“Liệu tôi có thể được nghe về tên của ngài không ạ?”

“Sylphyette Greyrat.”

Vì đột nhiên bị hỏi, nên Sylphy cũng theo phản xạ trả lời lại.

“Vậy ngài là vợ của Rudeus-sama, Sylphy-sama đúng không ạ?”

“Đúng… rồi.”

Nó đã xác nhận tên của cô ấy.

Sylphy tiếp tục đề phòng cảnh giác, mà đáng lẽ là không nên, nhưng cô đã theo phản xả trả lời lại câu hỏi ấy.

Mặc dù nó trông không giống như có vũ khí cho lắm.

Trông nó cũng đầy sơ hở nữa.

Nhưng Sylphy không thể vì thế mà mất cảnh giác được. Vì ngoài kia có hàng tá người có thể đánh áp đảo chỉ bằng tay không thôi mà.

“Sự hiện diện của tôi sẽ khiến cho ngài nổi giận với Rudeus-sama ạ?”

“…?”

“Sylphy-sama, tại sao ngài lại không chấp nhận tôi vậy ạ?”

“Cô đang nói gì vậy, tôi không hiểu…”

‘mình bị phân tâm rồi. Mình không nên nghe theo cô ta.’

Hẳn đây có thể là loại ảo giác gì đấy.

Sylphy nghĩ vậy rồi ngay lập tức cảnh giác lùi về một bước.

“Như vậy nguy hiểm đấy ạ.”

Ngay lập tức, cô gái hét lên rồi đi tới.

Tốc độ của cô vượt trội khỏi Sylphy.

Dù kẻ thủ rõ ràng nhanh hơn cô ấy, nhưng Sylphy đã lường trước được rồi.

Dù cô không thể thấy, nhưng cô có thể phản ứng được với nó.

Khi bước chân thứ hai của cô trở nên ổn định, cô sẽ né sang bên rồi phản công bằng ma pháp của mình.

Ngay khi Sylphy quyết định thì...

“Aah!”

Cô nhận ra rằng Chris đang ở bên cạnh chân của mình.

Mà từ khi nào?

Phải rồi, khi mà Chris tập tễnh bước tới cổng ra vào.

Cô bé đã không nghe lời  khi Sylphy bảo phải “đợi ở đây.”

Và đời thì không thể đoán trước, cô bé đã ở ngay cái nơi mà Sylphy định bước đến.

Khi cô nhận ra, thì đã quá muộn.

Bằng cách nào đó cô phải tránh dẫm phải Chris.

Nhưng cô đã bị mất thăng bằng.

Cô không thể chắc được mình sẽ né khỏi con bé hay không.

Thế rồi phản chiếu lại trong ánh mắt của Sylphy là bàn tay của một cô gái đã dơ tới với tốc độ kinh ngạc.

Phần 2.

Khi Rudeus tới nơi, thì ngôi nhà yên tĩnh đến lạ thường.

Giàn treo cây của Beet.

Vườn của Aisha.

Nhà cho chó của Leo.

Không có ai ở đó cả.

Nhìn qua khe cửa vào bị hé, cậu ta có thể thấy hành lang đã được quét dọn sạch sẽ và cái cửa của phòng khách.

Yên ắng thật đấy.

Không, không hẳn là không có tiếng động.

Chỉ có một tiếng khóc vang vọng từ trong căn nhà.

Nó là giọng mà cậu ta biết rất rõ.

Nó là tiếng khóc của Chris.

Nó là một tiếng khóc đầy ai oán.

Nó nghe như thể có thứ gì đó quan trọng đã bị thất lạc, như thể đang diễn tả cho nỗi buồn đau xót xa nào đó.

Đối với Rudeus, thì nó là một tiếng khóc quen thuộc.

Một tiếng khóc mà cứ khi nào cậu xuất hiện, thì sẽ nhanh chóng dừng lại.

Mặc dù cậu nghe thấy nó, nhưng vì vài lý do, mà cậu vẫn nghĩ rằng nó thật yên ả.

“…Những thành viên của đội đánh thuê chuẩn bị sẵn sàng.”

Rudeus ra lệnh, rồi mở cửa khẽ khàng nhất có thể sau đó bước vào trong.

Ở đây, nó trông cũng thật yên bình.

Hành lang được dọn sạch sẽ.

Cậu có thể nhìn thấy khuôn mặt nhợt nhạt của mình qua tấm gương được bày trí ở lối vào.

Cơ mà, cái gì vậy nhỉ?

Cái mùi gì đang xộc vào mũi cậu ta vậy?

Nó không phải là một cái mùi dễ chịu cho lắm.

Nó là loại mùi, mà nếu ta bị kẹt chung với nó, thì sẽ khiến ta phải gục mặt xuống mà nôn mửa.

Nó là loại mùi mà sẽ thu hút rất nhiều rồi nhặng.

Và như thể bị mời gọi bởi cái mùi đấy, Rudeus đi bộ xuống hành lang.

Nơi cậu muốn tới đó là phòng khách.

Nó là nơi mà cái âm thanh phát ra, và cậu cũng khẳng định rằng nó là nơi mà cái mùi kia phát ra nữa.

Cậu nhìn vào cánh cửa phòng khách bị đóng chặt.

Rudeus tự chấn an rồi mở nó ra.

Một khung cảnh không thể tin vào mắt mình đang hiện ra trước mắt cậu ấy.

Thứ đầu tiên đập vào mắt cậu là ở trên mặt bàn.

Chris đang nằm lên và khóc ầm trên đó.

Và thứ đang nghiêng về phía Chris là một con hình nhân tóc đen.

Tay của con hình nhân đã bị vấy bẩn.

Bao phủ nó là một màu nâu đậm như thể máu khô.

Màu nâu ấy đã mất đi độ ẩm và đang phát ra một mùi nồng nặc.

Nó là một thứ mùi gây tắc thở.

Thứ mùi đó không thể nào là…

“Ồ, thôi nào, cậu bị dính phân lên tay rồi phải không.”

“Nó không phải vấn đề. Bẩn ở mức này thì sẽ không cản trở việc di chuyển đâu ạ.”

“Không, cậu phải làm sạch nó đúng cách đã, thấy chưa. Sau đó, cậu quấn tã lại như vậy xong cho vào rổ để lát giặt sau là được.”

“Sau khi bị dính bẩn, thì ngay lập tức tiến hành gột rửa, đúng không ạ? Nó đã được thêm vào trong bộ nhớ.”

Sylphy lau cánh tay của con hình nhân sạch sẽ.

Cái hợp chất bao phủ trên đôi tay của con hình nhân và cả cái mùi ở hành lang nữa.

Nó là phân của Chris.

Chris đang ngủ ở trên bàn nhưng khi tã của cô bé bị cởi ra, thì cô bé bắt đầu bật khóc.

“Cha! Là Cha kìa!”

Nhưng ngay khi nhìn thấy Rudeus, cô bé ngưng khóc và mỉm cười ngọt nào như một bông hoa.

“…Hửm?”

Đầu của Rudeus đang hình dung ra một đống thứ.

Nào là Sylphy đang chiến đấu.

Rồi gia đình của cậu bị thương… Hay có thể là gia đình không thể lay chuyển trong trái tim của cậu đã bị sụp đổ.

Nhưng cái cảnh con hình nhân đang vụng về thay tã thì hoàn toàn ngoài tầm dự đoán của cậu ấy.

“A, mừng anh về nhà Rudy.”

“Sylphy, có vẻ như… em vẫn khoẻ mạnh…”

“Dĩ nhiên rồi. Làm sao mà em lại không khoẻ được chứ.”

Sylphy gật đầu rồi con hình nhân bên cạnh cô đứng dậy.

Với không một chút biểu cảm.

Khuôn mặt vô hồn của nó đủ đáng ngại đến mức như thể nó sẽ đâm một con dao găm xuyên qua ngực Sylphy bất cứ lúc nào vậy.

Nhưng con hình nhân nhìn thấy Rudeus thì lùi ngắn một bước về phía sau Sylphy.

Gần như thể nó đang dùng Sylphy như một lá chắn vậy.

Nhưng Rudeus nhìn thấy được điều gì đó khác.

Cứ như thể con hình nhân đang sợ bị Rudeus nhìn thấy vậy.

“Sylphy này, em có nghĩ là mình nên tránh xa khỏi con hình nhân không?”

“…Tại sao ạ?”

Sylphy tạo tư thế bảo vệ cho con hình nhân.

“Con hình nhân ấy là thứ mà Zanoba và anh đã làm nhưng nó đã trở nên mất trí.

Nó chắc đã nghe thấy cuộc hội thoại của bọn anh nên đã tới để tiêu diệt em vì nghĩ rằng em sẽ không chấp nhận cho nó tồn tại.”

Rudeus đang giải thích giữa chừng thì nhận ra rằng có gì đó không đúng lắm.

“Nhưng có vẻ như bọn anh có hơi nhầm lẫn thì phải.”

Như vậy tức là, thực tế là họ không biết mục tiêu của búp bê đã không thay đổi.

Rudeus không mất cảnh giác và nhìn chằm chằm vào con búp bê.

“Hừm, nó có hơi khác so với câu chuyện mà em đã nghe đấy.”

“Em đã nghe được những gì vậy?”

Nhìn khuôn mặt bối rối của Rudeus, Sylphy mỉm cười.

“Vâng. Nó không có ngắn đâu nên anh cứ ngồi xuống thì hơn đấy ạ.”

“Ừm…”

Nghe theo lời, Rudeus vắt chân chữ ngũ ngồi xuống.

Thế là Sylphy bật ra một tiếng “Hửm?” rồi nghiêng đầu nói.

“Rudy này. Chả phải là anh đang ngồi sai ư?”

“Ể!? À, ừ nhỉ.”

Rudeus biết tông giọng của Sylphy đang như thế nào nên đã thay đổi tư thế ngồi của mình.

Cái âm điệu mà cậu có thẻ cảm thấy được từ cô là sự tức giận.

Nghĩa là Rudeus không được phép ngồi kiểu nào khác ngoài Chính Toạ cả.

“Được rồi, tiếp tục nào.”

Thấy cậu nghe theo, Sylphy liền quay đầu lại rồi đi về phía sau con hình nhân.

Cô đẩy con hình nhân về phía Rudeus rồi nó nhìn chằm chằm vào cậu không một chút cảm xúc.

“Thưa chủ nhân Rudeus, ngài định vứt bỏ tôi ư?”

“Ừm, đúng vậy.”

Nghe thấy câu trả lời của Rudeus, con hình nhân không hề mảy may cựa quậy.

Nhưng cậu biết.

Với cái khung xương có chất lượng ngang hàng với Ma Đạo Khải và đặc biệt là loại thịt nhân tạo ấy, thì nó có lực chiến của một Kiếm Thánh.

Nếu một thứ nguy hiểm như vậy mà không còn nghe lời nữa, thì sẽ chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài tiêu huỷ nó cả.

Khi trang bị Ma Đạo Khải và sử dụng Ma Nhãn của mình, thì cậu sẽ không bị thụt lùi đằng sau khi chiến đấu với nó.

Nói như vậy, tức là cậu không thể để mất cảnh giác được.

“……Tôi không muốn bị vứt bỏ đâu ạ.”

Rudeus đột nhiên nhận ra.

“…”

Rằng con hình nhân đang sợ hãi.

Dù nó đang ở đây.

Với khuôn mặt của nó, thì vô cảm.

Giọng điệu của nó, thì kiên định.

Con hình nhân chuyển ánh nhìn sang Sylphy.

Đôi mắt không giống con người của nó mà bằng cách nào đấy trông như thể đang nhờ Sylphy giúp đỡ.

“Có vẻ như Rudy không hiểu rồi, nên cậu sẽ phải giải thích lại cho anh ấy lại từ đầu thôi.”

Sylphy nói xong rồi con hình nhân một lần nữa nhìn về phía Rudeus và Zanoba, người vừa bước vào trong phòng mà chả ai hay biết.

Sau nó nó bắt đầu giãi bày.

“Rudeus-sama và Zanoba-sama từng nói:

Rằng tôi ở đây, thì những người vợ của Rudeus-sama sẽ nổi giận.

Elinalize-sama nói rằng những người vợ của Rudeus-sama là Sylphy-sama, Eris-sama và Roxy-sama.

Elinalize-sama thì gọi tôi là Nanahoshi.

Rồi tôi nghĩ, có thể do sự tương đồng của tôi với Nanahoshi sẽ là nguyên nhân cho sự vứt bỏ của tôi.

Nhưng tôi không phải Nanahoshi.

Nên điều đó có nghĩa là phải có cách nào đấy để tránh được nó.”

Dù giọng của cô ấy đều đều, nhưng có thể cảm thấy được sự tuyệt vọng ở trong đó.

Con hình nhân đang tìm ra một giải pháp cho cái chết sắp tới của mình.

“Tôi không muốn bị vứt bỏ.

Cả hai người Rudeus-sama và Zanoba-sama đều vui sướng trước tạo hoá của họ là tôi.

Tôi muốn được hai người sử dụng.

Việc bị vứt bỏ, đó không phải là thứ mà tôi muốn xảy ra ạ.”

Khi sử dụng Ma pháp Triệu hồi, thì đôi khi, vật được triệu đến có thể quá mạnh và gây hại tới người niệm chú.

Nhưng về căn bản thì chúng không thể gây hại cho niệm chú sư được.

Một Ma Thú được triệu hồi thì sẽ trung thành với chủ nhân của nó.

Việc gây hại cho niệm chú sư sẽ chỉ có thể là kết quả của những hành động vì lợi ích của người ấy.

Con hình nhân cũng mang trong mình quy tắc này.

Vì sau cùng thì Ma Pháp Triệu Hồi của Perugius đã được dùng làm tiêu chuẩn mà.

Nên không thể nào lại có ngoại lệ ở đây được.

Điều đó nói lên rằng các tinh linh của Perugius sở hữu trong mình khả năng tự nhận thức.

Từ lúc mà họ được triệu hồi thì họ sẽ hành động với cảm giác của riêng họ.

Vì chủ nhân của họ.

Nên họ dùng cuộc sống của mình để kéo dài nó lâu hơn nữa.

“Vì vậy, nhờ có thông tin mà tôi thu thập được, tôi quyết định sẽ hỏi Sylphy-sama, người mà tôi cho là đang thách thức sự tồn tại của tôi.”

Cô ấy chưa bao giờ từng phá vỡ ba quy luật của người máy.

Cô ấy chỉ đơn giản là đang ưu tiên mạng sống của mình lên hàng đầu mà thôi.

“Nên tôi đã hỏi người ấy, “Tôi nên làm gì để ngài chấp nhận tôi ạ?””

Vì con hình nhân đột nhiên xuất hiện rồi xông vào nhà.

Nên nó khiến cho Sylphy trở nên cảnh giác hơn bình thường.

Nhưng con hình nhân chưa bao giờ có trong mình sự thù địch.

Trái ngược với Sylphy, người đang chả có gì trong mình ngoài sự đề phòng, nó chỉ đơn giản là là nở một nụ cười kinh khủng ra và muốn nói chuyện mà thôi.

Và khi nó thấy Sylphy chuẩn bị ngã xuống Chris, thì nó đã cứu cô và hỏi han xem liệu họ có bị thương không.

Khi nó để ý rằng Chris đã vì sợ mà đã bĩnh ra quần, thì nó đã đề nghị được thay tã cho cô bé.

Tóm gọn lại thì cô ấy tới để cầu xin Sylphy.

“Tôi không muốn chết, tôi sẽ sửa chữa mọi lỗi lầm mà ngài có thể gặp phải với tôi, tôi muốn được sử dụng, nên tôi cầu xin, làm ơn đừng giết tôi ạ.”

Từng lời ấy đã chạm vào trái tim của Sylphy.

“Rudy à, em sẽ không nổi giận đâu.

Em đã biết là anh muốn tạo ra thứ gì đấy như thế này mà.

Mặc dù nó con người… hơn… là em tưởng tượng…

Nhưng cô ấy là một cô gái tốt, kể cả nếu cô ấy có một chút khiếm khuyết, thì em vẫn sẽ để cô ấy được sử dụng ạ.”

Lời của Sylphy kết thúc màn giải thích của con hình nhân ấy.

Giờ họ chỉ còn có thể đợi quyết định của Rudeus nữa thôi.

Miệng của Rudeus đang tạo ra hình V ngược, tay của cậu thì khoanh lại còn đầu của cậu thì cúi gằm xuống.

Hai vai của cậu dang run lên.

“Uuu.”

Zanoba, người đang đứng đằng sau cậu ấy cũng bắt đầu run lẩy bẩy.

Đến cái mức mà Sylphy định hỏi là chuyện gì đang xảy ra vậy thì…

“WAAAAAH!”

Zanoba gầm lên một tiếng rồi chạy về phía cô gái.

“Nghĩ về việc cô đã suy tư về nó như vậy!

Nghĩ rằng tất cả là vì chúng tôi!

Tôi xin lỗi vì đã bảo cô đã mất trí! Đó là nhầm lẫn của tôi!”

Zanoba, đang ôm lấy cô hình nhân, trong khi nước mắt nước mũi đủ để nhấn chìm cả Đà Nẵng.

Nhìn thấy hai người họ như vậy, Rudeus khịt khịt nhẹ mũi.

Mắt của cậu cũng rơm rớm nước.

Rudeus lấy cái khăn mùi xoa trong túi áo rồi xì mũi. Rồi cậu đứng dậy tới nắm lấy bàn tay của con hình nhân.

“Như Zanoba vừa nói đấy. Nghe về việc mình sẽ bị vứt bỏ, tất nhiên là cô sẽ bỏ chạy rồi.

Cô chắc chắn sẽ tìm một lối thoát.

Tôi hiểu mà. Vì Sylphy không nổi giận, nên Zanoba và tôi sẽ làm nốt những gì cần làm với cô rồi chắc chắn sẽ đưa cô vào làm việc.”

“Và tôi sẽ không còn phải sợ hãi trước sự phẫn nộ của Julie nữa!”

Cả hai đang ôm con hình nhân khóc nức nở.

Đến Sylphy cũng có thể thấy được con hình nhân có đang hơi bất ngờ.

Mặc dù có hơi bối rối về việc vấn đề vẫn chưa được giải quyết, nhưng dù sao thì nó cũng đã được tha thứ rồi.

Thôi thì dù sao đi nữa, chuyện cũng đã được giải quyết.

Sylphy thì đang tràn đầy sự vui mừng rồi xoa đầu Chris, người đang cảm thấy lẻ loi bởi bị Rudeus từ chối.

Nhưng rồi cô nghĩ về chuyện gì đó.

“Rudy này, em chỉ có duy nhất một thắc mắc thôi. Tại sao anh lại nghĩ là em sẽ nổi giận cơ chứ?”

Rudeus bắt đầu run cầm cập khi nghe thấy câu đó.

Cậu quay đầu lại rồi quỳ xuống một lần nữa.

*Khụ Khụ*

Ý tôi là cậu bắt đầu bài giải thích của mình.

“Thực ra, con hình nhân ấy, ở phần dưới, nó được làm khá là công phu------“

Và thế là Sylphy nổi giận.

Dù sao đi nữa, thì đó vẫn là kết thúc của chuỗi sự kiện này.

Còn việc Rudeus có được ngủ với mấy cô vợ của cậu ta vào tối hôm đó hay không thì lại là một vấn đề khác.

Phần 3.

Kết quả của sự cố này, là việc tiêu huỷ hình nhân đã bị loại bỏ.

Kế hoạch của họ là duy trì con búp bê ở mức tốt nhất trong khả năng của mình.

Và con hình nhân mà là trung tâm của vụ việc, đã được đặt một cái tên.

Đó là Hình Nhân Tự Động Số 01.

Sau đó, Rudeus tiếp tục các thí nghiệm của mình trong phòng thí nghiệm và Ma Pháp Thành Sharia rồi tiến hành nhiều kế hoạch khác nhau của mình.

Nhưng đó lại là câu chuyện khác.

Nanahoshi cũng đã được biết về bí mật của con hình nhân.

Việc biết được con hình nhân với khuôn mặt của mình lại có chức năng sinh lý, thì rõ ràng là cô sẽ không vui vẻ gì rồi.

Nhưng sau khi Rudeus quỳ lạy rồi nói với cô rằng cậu đã hứa với Sylphy là cậu sẽ không dùng nó cho đến hết đời, thì cô đã phần nào tha thứ cho cậu ta.

“Thôi thì, cũng được. Vậy, tên của cô ấy là gì?”

“Bọn tôi chưa thống nhất đưa ra được cái nào cả.”

“Thật ư? Vậy cậu muốn tôi đặt cho nó một cái không?”

Và thế là Nanahoshi đã đặt tên cho con hình nhân.

Hình Nhân Tự Động Số 01 sẽ được biết đến với cái tên [Anne].

Và trong trường hợp người quen của Nanahoshi xuất hiện, thì để anh ta có thể biết về sự tồn tại của cô ấy, nên con hình nhân sẽ được đặt một cái tên giống tiếng Nhật hơn, và thế là [Nanahoshi Hajime] đã được chọn.

Nếu cô ấy mà gặp được bạn của Nanahoshi, thì sau khi nói cái tên đó xong, thì cô sẽ tiếp tục kể về mối quan hệ của mình với Nanahoshi.

Và thế là cái tên hoàn chỉnh của nó sẽ là [Hình Nhân Tự Động SS-01 Anne].

Mặc dù họ chưa biết liệu Số 02 có phải là Deux hay Số 03 có phải là Trois hay không, nhưng khi nào nó tới thì họ sẽ giải quyết sau.*

(Ba cái tên Anne, Deux và Trois đều là tên của các người máy nổi tiếng trong các tác phẩm văn học và phim điện ảnh.)

SS là viết tắt cho Seven Star (Thất Tinh).

Và đó là cách mà sản phẩm đầu tiên của Chuỗi Thất Tinh Hình Nhân Tự Động [Anne] được ra đời.

Và các anh chị em của cô ấy dần chậm rãi tăng lên theo từng năm tháng.

Nhưng chắc bạn sẽ muốn biết, rằng cô ấy là mẫu duy nhất có nhũ hoa.

( ͡° ͜ʖ ͡°)

(CÙNG LÀM HÌNH NHÂN TỰ ĐỘNG NÀO! – KẾT THÚC)

 

Rekomendasi