Light Novel Mushoku tensei: Chương 2 - Ngày hình nhân biết đi ( Phần 2 )
Baca Light Novel Mushoku tensei: Chương 2 - Ngày hình nhân biết đi ( Phần 2 )
Baca Komik Light Novel Mushoku tensei: Chương 2 - Ngày hình nhân biết đi ( Phần 2 ) bahasa Indonesia lengkap dan baru di MSKManga. Kami menyediakan Komik, Manhua, Manhwa, dan Novel yang dapat kalian baca online gratis.
Read Light Novel Mushoku tensei: Chương 2 - Ngày hình nhân biết đi ( Phần 2 )
Chương 2
Ngày hình nhân biết đi (2)
Biên dịch: Salmonz
Phần 1.
Ngày hôm đó, Elinalize đang đi mua sắm.
Bàn tay cô đang nắm lấy tay của con trai – Clive.
Dù Elinalize đã hạ sinh và nuôi nấng cho nhiều đứa con nhưng lúc nắm tay và ra ngoài cùng với đứa con của chính cô thì vẫn khiến Elinalize thích thú.
Đặc biệt là với Clive, cái đứa có vẻ ngoài trông giống hệt với cha của nó.
Từ mái tóc cho đến đôi môi của cậu nhóc đều giống với Cliff.
Và mặc dù cô không chắc chắn lắm, nhưng cái cách mà đứa bé tự nghĩ mình là nhất cũng y hệt với anh ấy nữa.
Nhớ lại Cliff hồi cả hai lần đầu gặp nhau, Elinalize bắt đầu chảy nước miếng... *À hèm* ý tôi là, mỉm cười hạnh phúc.
“Mẹ ơi, bí ngô này! Mua bí ngô đi! Mua bí ngô đi!”
“Hừm, con nói phải á. Mùa này bí ngô khá là ngon nhỉ…”
“Không phải vậy! Nếu mẹ ăn bí ngô, thì mẹ sẽ cao lên đó!”
“Ai dạy con cái đó thế?”
“Lucy-chan ạ!”
Con trai của Elinalize quả là một cậu nhóc kháu khỉnh.
Đặc biệt là đôi mắt và vài phần khác khá giống Elinalize, nên chẳng nghi ngờ gì rằng cậu bé sẽ trở nên nổi tiếng với cả trai nhân gái tiên tộc trong tương lai đâu.
Nhưng đen thay cậu nhóc ấy lại bị ảnh hưởng từ cha mình và khá thấp lùn.
Clive cũng thấy khá là rắc rối về nó và ở nhà cậu nhóc sẽ liên mồm nói về việc cậu muốn trở nên cao lớn.
“Mẹ tự hỏi tại sao con lại muốn cao lên đến vậy nhỉ?”
“Bí mật ạ!”
Mặt Clive có hơi đỏ khi cậu nhóc nói như vậy.
Nhưng Elinalize thì thừa hiểu lý do vì sao.
Đó là bởi Lucy.
Clive đang yêu Lucy, người lớn hơn cậu nhóc hai tuổi.
Cậu nhóc muốn cao lớn để Lucy nghĩ rằng cậu thật ngầu.
“Hửm?”
Lúc đó, Đôi tai dài của Elinalize vô tình bắt được một giọng nói quen thuộc.
(Ê nào nào, chẳng phải bình thường khi em muốn lấy gì đó từ ai đó thì phải trả lại thứ gì khác sao hử?)
(Anh muốn biết liệu em sẽ cho bọn anh nghe thấy giọng điệu như nào đây cưng à.)
Giọng nói đến từ một con hẻm nằm sau một quán rượu.
Nhìn vào đó, ta có thể thấy một cô gái đang bị giữ bởi hai người đàn ông.
Họ giống người mà Elinalize có thể dễ dàng nhận ra.
Chỉ có điều, lần này là cô gái mà Elinalize quen biết.
“Ý anh giọng nói là như này sao ạ?”
“Em nghĩ vậy á? Nhưng người ta có thể tạo ra một âm thanh khác tốt hơn nhiều đó cưng biết không?”
“Thôi nào, cùng bọn anh đến quán trọ và nghe thử nhé? Ý kiến hay phải không? Đi thôi nào.”
Người phụ nữ dường như không hoàn toàn phản đối điều đó.
Nhưng theo như những gì Elinalize từng trải, thì cô ấy không có thích những kiểu mời mọc như này cho kham.
Vấn đề nằm ở chỗ cô gái kia không hề thể hiện trên khuôn mặt của mình rằng đang gặp rắc rối.
“Ê, dừng lại ngay.”
Với cái túi mua sắm còn cầm trên tay, Elinalize gọi bọn chúng.
Rồi đám đực rựa ấy ngay lập tức quay đầu lại.
“Hử? Ngươi thích cái giề?”
“Cô gái đó là bạn của Rudeus. Khôn hồn thì đi kiếm đứa khác mà húp đi.”
Hai tên đực rựa liền đưa ánh mắt dâm đãng về phía Elinalize.
“Kiếm đứa khác à… Vậy cô thì sao hả quý cô?”
“Ể, dám nói như vậy trước con trai của tôi ư? Răm quá à.”
Elinalize nở một nụ cười ngượng ngùng rồi lấy tay ôm mặt.
Từ cái thái độ cợt nhả của chúng, cô ấy có thể khẳng định chúng là những kẻ từ nơi khác tới.
Khả năng cao là các Mạo hiểm giả lang bạt.
Nếu chúng mà sống quanh đây, thì chả có lý gì mà chúng còn đủ tự tin đứng đó sau khi nghe thấy cái tên Rudeus cả.
“Cô là ai… Hửm?”
Phía trước cô đột nhiên xuất hiện Clive với khuôn mặt đỏ ửng.
Cùng một nhánh cây mà cậu nhóc nhặt được cầm trên tay.
“Đừng có chạm vào mẹ của ta!”
“Clive à, mẹ rất cảm kích với tấm lòng ấy, nhưng mẹ của con có thể xử lý được hạng tôm tép này mà không có vấn đề gì đâu. Nên tránh ra đi.”
“Waaa…”
Elinalize bế Clive lên rồi đặt ra sau mình.
Rồi cô tự dặn mình phải khen ngợi Clive, sau đó rút kiếm ra.
“Hạng tôm tép này ư? Kể cả khi bọn ta là hạng A?”
“Hừm… Ở tuổi đó thì thật đáng kinh ngạc, hai người hẳn có tài lắm ha.”
“Haha, Bình tĩnh như vậy. Hẳn cô tự tin về kỹ năng của mình lắm đúng không?”
“Không, đen thay tôi chỉ là một kẻ tầm thường mà thôi.”
Hai tên đực rựa rút kiếm ra.
Chúng trông giống với những người ấy.
Dù Elinalize mang theo kiếm để tự vệ, nhưng không may thay cô đang không có tấm khiên của mình.
Xét về thực lực của đối thủ, thì 2 vs 1 không có lợi cho cô ấy lắm.
“Yên tâm đi, sau khi tôi dạy cho cô một bài học, thì tôi sẽ cho cô một khoảng thời gian sung sướng lắm đó.”
Elinalize tra lại thanh kiếm của mình vào trong vỏ.
Hai tên kia lúc trước còn trông hơi sợ sệt, nhưng giờ chúng đang nhìn về phía Elinalize với đôi mắt dâm tà.
Sau khi thấy hai tên kia tách khỏi cô gái, Elinalize liền hít một hơi thật sâu.
“BỚ LÀNG NƯỚC ƠI! CỨU VỚI!! CÓ BẮT CÓC!!! ÁAAAA!”
Một tiếng hét vang vọng ra toàn con hẻm.
Âm thanh với tần số cực cao khiến hai tên đó giật mình.
“Cái đ-!”
“B-Bọn ta không phải là bắt cóc…!”
Nhưng Elinalize vẫn tiếp tục báo động.
Đến khi cô thấy chả có ai tới từ con đường vắng, thì con hẻm dần rơi vào tĩnh lặng.
“…Hè, làm bọn ta hết hồn đó. Chả có ai sẽ tới đâu. Chúng ta đang ở sau một quán rượu lúc giữa ngày cơ mà.”
“Ta sẽ khiến cô hét bao nhiêu cũng được trên giường đấy…”
Nhưng sau đó.
Những cánh cửa xung quanh bắt đầu bật mở ra từng cái một.
Rồi có những người đàn ông phi tới.
Có hàng nhóm đàn ông hoang dại, tất cả đều mặc trên mình bộ áo khoác đen tuyền.
Đằng sau họ là một biểu tượng màu vàng mà trông hơi giống một con hổ.
(Trích lời Aisha trong volume 18 nếu có ai quên: Đó là biểu tượng hình con chuột.)
Họ là thành viên của Tập Đoàn Đánh Thuê Rudo.
Như một phần của công việc, họ mang những chai rượu tới các quán bar với ý định bán vào đêm hôm đó.
“Đại Tỉ Elinalize!”
“Bọn mày là cái đéo gì mà dám nghĩ tới việc động một ngón tay lên Đại Tỉ hả!?”
“Lũ chó chúng mày định múc với Đội Đánh Thuê Rudo ư!?”
“Mày thèm xuống đất chứ gì? Vậy để bọn tao tiễn một đoạn!”
Những thanh niên lịch sự bình thường, những người sẽ bảo vệ hòa bình, khi đối phó với những kẻ ngoài vòng pháp luật hoặc những kẻ định làm tổn thương người khác, thì sẽ trở nên khá thiếu lịch sự.
Và trên hết, đang có hơn mười người lườm thẳng vào mặt bọn chúng.
Nếu mà là Rudeus, chắc cậu ta đã xin lỗi ngay từ cái khoảnh khắc cậu bị bọn họ buông lời đe doạ rồi.
Mà không, Rudeus hẳn đã xin lỗi rối rít từ cái lúc cậu thấy mấy cái cửa bật mở ra cơ.
“………Ch-Chúng tôi xin lỗi!”
“Chúng tôi đã không biết gì về sự vĩ đại của cô… Chúng tôi mới chỉ đến vào ngày hôm nay thôi ạ.”
Mất hơn hai giây để mấy thằng đựa rựa kia vứt vội thanh kiếm đi và bắt đầu xin lỗi.
Chúng mừng nhé, danh dự của Rudeus vẫn còn toàn vẹn.
Sau cùng thì Rudeus không phải là một thằng hèn hay một tên gà mờ đâu ha.
Ừ thì, nếu đột nhiên một đám trai tráng cao to đen hôi xông ra từ toà nhà, thì ai cũng phải xin giảng hoà vội mà thôi.
“Thưa Đại Tỉ, chúng ta làm gì giờ ạ?”
“Vì chúng vẫn chưa đụng tay đụng chân, nên cứ dằn mặt chúng một phen rồi thả chúng đi. Hãy đưa bọn nó đến chỗ nào gần gần đây rồi dạy cho chúng một bài học.”
“Vâng thưa quý bà! Được rồi, hai thằng kia, đi ra đây!”
“Không, nhưng chúng tôi… um…”
“Tao bảo là đi ra đây cơ mà!”
“Umm, tôi có nơi mà tôi phải…”
“Mày không có quyền từ chối đâu!”
Sau khi xác nhận hai tên mạo hiểm giả kia đã bị kéo vào trong quán rượu, thì Elinalize tới đi dạo với cô gái.
“Đã được một thời gian rồi nhỉ, Nanahoshi… Chẳng lẽ đã đến ngày cậu phải tỉnh dậy rồi sao?”
Cô gái ấy là Nanahoshi.
Cô gái gật đầu với không một chút biểu cảm.
“Tôi vừa tỉnh dậy ngày hôm qua ạ.”
“Vậy à… Mà nói chuyện ở đây sẽ chán lắm. Đi nhanh nào.”
Elinalize nói rồi cầm lấy tay Nanahoshi.
Và đó là lúc mà cô cảm thấy có gì đó không đúng.
“Ồ, Nanahoshi này, cậu cắt tóc từ bao giờ vậy?”
Theo như Elinalize nhớ, thì Nanahoshi có tóc đen dài.
Nhưng giờ thì nó đã bị cắt đến ngang phần gáy.
Elinalize bị bối rối.
Cô gái có tên Nanahoshi ấy mím môi rồi cười.
Nó là một nụ cười có gì đấy hơi méo mó.
Nó là một nụ cười của người đang gặp rắc rối, như thể đang giấu điều gì khó nói, hay có lẽ là đang toán tính điều gì đấy…
Thấy vậy, Elinalize, với kinh nghiệm dày dặn của mình, đã đoán được điều gì đó.
“Có vẻ cậu đang gặp chuyện không hay nhỉ… Nếu cậu không ngại nói với mình, thì mình cũng sẽ không ngại lắng nghe đâu. Cậu rảnh chứ?”
“Tôi hiện không có nhiệm vụ gì quan trọng cả ạ.”
“Vậy, ta đến quán nước đó nhé.”
Elinalize nắm bàn tay của Clive đang ủ rũ rồi cầm lấy túi đồ mua sắm của mình.
“Clive? Ồ, sao mặt con trông khó chịu vậy? Gì cơ? Con đang buồn vì không thể bảo vệ được mẹ ư? Vậy hãy nói điều đó với cô gái mà con thích, chứ không phải là mẹ của con… Nanahoshi này, cậu muốn làm gì? Cậu muốn đi cùng không?”
Và theo lời cô, Nanahoshi theo cô ấy tới quán nước.
Phần 2.
“Lúc đó nguy thật chứ. Mình mừng vì vụ này xảy ra sau quán rượu nên cứu viện mới tới nhanh như vậy được.”
Một vài phút sau, thì cả hai đã bước vào quán nước.
Họ đã đặt cùng một loại nước ép.
Nanahoshi đã bắt chước Elinalize gọi đồ uống.
Cùng lúc đó, thì trước mặt Clive đang là một món tráng miệng trông hơi sang trọng.
Gần đây, đường trở nên khá rẻ trên thị trường nên mọi người đã sử dụng nó để làm hoa quả ngâm.
Có vẻ đây là lần đầu tiên Nanahoshi ở trong quán nước nên trông cô khá tò mò.
“Vậy, chuyện gì đã xảy ra thế?”
“Có rất nhiều chuyện, rất khó để chọn ra một cái. Vui lòng chỉnh sửa lại câu hỏi ạ.”
“…Cậu luôn nói chuyện như vậy à?”
Mặc dù Elinalize cảm thấy khó hiểu, nhưng cô cũng biết rằng trải qua những khoảng thời gian khó khăn thường sẽ thay đổi cách nói chuyện của một con người.
Đặc biệt là nếu người đó thay đổi cả ngoại hình nữa.
“Vậy hãy nói cho mình nghe mọi thứ kể từ lúc bắt đầu đi.”
“Từ lúc bắt đầu ạ?”
“Ừm, từ đầu tới cuối.”
“Tôi tỉnh dậy từ trên bệ đài. Khi tôi tỉnh dậy thì Zanoba-sama và Rudeus-sama đã đến chỗ tôi.”
“Ồ, xâm nhập vào phòng của phụ nữ ư. Mình phải làm gì với hai người họ đây nhỉ.”
“Hai người họ, khi thấy tôi với không một chút quần áo, thì trông hạnh phúc vô cùng ạ.”
“Hử…?”
“Sau đó hai người họ chạm vào tay chân và bộ ngực trần trụi của tôi, tiến hành kiểm tra mọi ngóc ngách trên cơ thể tôi. Sau đó, họ bắt đầu tranh cãi về việc liệu họ có nên sử dụng tôi hay không. Sau khi họ không hài lòng với tôi, thì họ đi đến kết luận là loại bỏ tôi và tiến hành đưa tôi vào giấc ngủ trên bệ đài và sau đó họ cũng đi ngủ.”
Dòng suy nghĩ trong đầu Elinalize chợt dừng lại trong một khoảnh khắc.
Hình ảnh mà cô hình dung ra trong đầu là Rudeus và Zanoba đang lột trần một Nanahoshi đang say giấc nồng với sự đê tiện trong khuôn mặt của họ, rồi gọi cô ấy dậy và cưỡng bức cô phải làm theo ý mình.
Vì đã chứng kiến loại đàn ông như thế kha khá lần, nên Elinalize có thể tưởng tượng ra nó một cách khá dễ dàng.
“V-Và cậu không phản kháng ư?”
“Phản kháng là vô nghĩa ạ.”
“Hẳn rồi, họ là Rudeus và Zanoba cơ mà… Mà Perugius không xuất hiện ở đó ư?”
“Chỉ có hai người họ ạ.”
Mặc dù Elinalize không biết nhiều về tính cách của Perugius.
Nhưng cô biết rằng Perugius không hoàn toàn chỉ ngồi ở trong lâu đài của mình mãi được.
“Đ-Đây là lần đầu ư?”
“Vâng. Nhưng Rudeus-sama và Zanoba-sama đã lên kế hoạch cho việc này từ lâu, có vẻ như họ đã chuẩn bị sẵn rồi ạ.”
“Ý cậu là có khả năng họ đã nhắm vào cậu từ trước rồi ư?”
Đối với họ thì sẽ dễ dàng biết được khi nào Perugius đi ra ngoài.
Rồi sau đó ước chừng, xem ngày mà Perugius rời đi tương đương với khi nào Nanahoshi thức dậy.
“…”
Elinalize là một người phụ nữ điềm tĩnh.
Cô ấy là một người phụ nữ mà nhờ có kinh nghiệm dày dặn của mình, đã có thể giữ được sự bình tĩnh trong một tình huống như thế này.
Nhưng đối với cô, việc bị phản bội bởi những người cô tin tưởng thì quả thực khá choáng váng.
Nhưng làm sao mà Rudeus có thể…
Bỏ chuyện Zanoba là một người không có tiếng tăm gì sang một bên.
Rudeus là người được vây quanh bởi con cái của cậu ấy cùng những cô vợ mà cả cậu lẫn họ đều hết mực yêu thương nhau.
Là người đàn ông sẵn sàng vứt bỏ mạng sống của mình sang một bên và chiến đấu với Orsted vì gia đình của mình.
Rudeus là người đã làm đủ trò với Roxy và Sylphy vào ban đêm.
Rudeus là người đã bị Eris làm đủ trò với cậu ta vào đêm tối.
Ấy thế mà… sao cậu ta có thể… với Nanahoshi được chứ…
Cô ấy đang điên cuồng tìm một góc nhìn khác cho chuyện này.
Có một phần trong cô nghĩ rằng chuyện này là bất khả thi.
Rằng nó chỉ là nhầm lẫn.
Rudeus đã chân thành giúp đỡ cô ấy.
Dù biết tới sự ghen tị của Sylphy, cậu ta vẫn tiếp tục giúp đỡ Nanahoshi.
Cậu ấy đã tới Ma Đại Lục và chiến đấu với Ma Vương Atofe để cứu cô ấy.
Nhưng chỉ cần nhìn vào thái độ của Nanahoshi.
Không còn nụ cười gượng gạo như trước kia nữa, cô ấy đã hoàn toàn không còn một chút cảm xúc, như một con hình nhân vậy.
Cô không khóc cũng chả cười.
Thậm chí tóc của cô ấy giờ đây đã ngắn lại. Chỉ còn vỏn vẹn ngang đến bờ vai.
Mái tóc mà cô ấy đã từng chăm sóc rất cẩn thận.
Giờ đây trông nó có phần xơ xác.
Mặc dù Elinalize không thật sự gần gũi với Nanahoshi.
Nhưng cô cũng đã quen biết với cô ấy trong khoảng thời gian khá dài.
Và trong suốt khoảng thời gian ấy cô đã biết được những xúc cảm nào mà Nanahoshi có thể làm được.
Cô chưa bao giờ thấy Nanahoshi bị chấn động mạnh trước kia.
Nanahoshi cũng không thể bịa chuyện này ra được.
Cô cũng không thể nói chuyện này là sự thật được.
Bởi nó cũng có thể là một cái bẫy của ai đó nhằm triệt hạ Rudeus hoặc Zanoba.
Phải rồi.
Có hàng tá những ma đạo cụ dùng để thay đổi ngoại hình của một người cơ mà.
Điều đó tức là, để dùng được nó, thì người đó phải thâm nhập được vào trong Thiên Không Thành. Hoặc không thì việc cải trang Nanahoshi là bất khả thi.
Cái kẻ làm được việc đó thì phải là người biết được lịch trình của Perugius ở một mức độ nào đó và có thể xác định được khi nào thì Thiên Không Thành gần như là trống không.
Không có mấy người đủ khả năng để làm được việc đó.
Cô đang bối rối.
Cô đang trong trạng thái bối rối tới mức cô chưa bao giờ từng cảm thấy như vậy trong suốt vài năm qua.
Cô phải làm gì. Liệu đó có phải sự thật không?
Cô chỉ biết duy nhất một điều rằng.
“Hẳn cậu đã khổ sở lắm nhỉ.”
Elinalize đứng dậy rồi đi tới bên Nanahoshi và ôm lấy cô thật chặt.
“Elinalize-sama, cuộc nói chuyện vẫn chưa…”
“Không sao đâu, tôi đã nghe quá đủ rồi.
Cậu đã phải nói về điều gì đó thật khó khăn.
Dù tôi không có tin nó cho lắm nhưng mà… Ừm.
Phản bội sự tin tưởng của ai đó là điều không thể tha thứ được. Tôi sẽ trừng trị Rudeus thích đáng cho cậu xem.”
Do đó, Elinalize tạm bỏ qua việc tìm kiếm sự thật và quyết định an ủi Nanahoshi.
“Rudeus đã phạm phải tội lỗi gì ạ?”
“Ừm, một tội lỗi vô cùng khủng khiếp.”
“Nó là gì vậy ạ.”
“Anh ta đã làm tổn thương cậu. Không, không chỉ cậu. Dựa theo cảm xúc của họ, có thể anh ta cũng đã làm tổn thương cả những người vợ của mình nữa… Cả Sylphy, Roxy và Eris.”
“Tôi không có bị thương ạ.”
“Không, họ đã làm tổn thương trái tim của cậu.”
“Trái tim ư…”
Elinalize đột nhiên cảm thấy có gì đó kì lạ khi đang ôm lấy Nanahoshi.
Bằng cách nào đó, cô ấy biết có gì đấy không đúng ở phía trái tim của Nanahoshi.
Vì Elinalize thường ôm người khác trong vòng tay nên cô có thể khẳng định được.
Rằng cô chưa bao giờ cảm thấy ngực của ai như thế này được cả.
Mặc dù cái cảm giác khó chịu này không hữu hình, nhưng nó cũng gần hoàn toàn không giống con người cho lắm.
“ĐÂY RỒI!”
Quán nước yên tĩnh chợt dội lên một giọng nói vang ầm ĩ.
Nhìn về phía cửa vào, ta có thể thấy một người đàn ông với một chiếc áo choàng màu xám đang chỉ tay vào nhóm của Elinalize.
Đó là Rudeus.
Theo sau cậu ta là Zanoba.
Không chỉ hai người bọn họ, mà còn có cả vài người thuộc Tập Đoàn Đánh Thuê Rudo nữa.
“Tóm lấy nó mau!”
Nghe thấy tiếng hô của Rudeus, Elinalize ôm chặt hơn lấy cô gái và ngay trước khi cô định kêu lại với cậu ta rằng chờ một chút…
Thì cái người trong vòng tay của cô di chuyển.
Cô gái hất tung cánh tay của Elinalise bằng sức mạnh mà cô không nghĩ là có thể, và với tốc độ không thể tin được, cô lộn cái bàn rồi nhảy về phía một cửa sổ đang mở tung.
Bóng dáng của Nanahoshi đã biết mất.
Với tốc độ kinh hồn.
Một thứ tốc độ có thể ngang đẳng cấp của một Kiếm Thánh.
Đến mức không một ai đang có mặt có thể theo kịp.
Những tên lính đánh thuê Rudo cũng trở nên sửng sốt.
“Thưa Sếp, Zanoba-sama… Nó nhanh quá. Chúng tôi không thể đọ lại được ạ.”
“Qủa thực là như vậy. Bởi đó là hình nhân tự động mà Sư Phụ đã tạo ra cơ mà. Một kiếm sĩ bình thường làm gì đủ tuổi để kham được sức mạnh hay tốc độ của nó chứ.”
“Giờ không phải lúc để khen ngợi đâu… Từ lúc này trở đi, có vẻ như chúng ta không còn có thể âm thầm hành động được nữa rồi, hãy chia nhau ra tìm kiếm. Miễn là chúng ta biết nó ở đâu, thì Zanoba và tôi sẽ có thể làm được gì đó với nó.”
Rudeus đưa ra chỉ thị với vẻ mặt mệt mỏi rồi đi tới chỗ Elinalize.
Cậu xoa lấy đầu của Clive đang hoang mang, đứa bé vẫn đang giữ chặt chiếc nĩa của mình rồi xác nhận rằng đứa nhóc không bị thương gì.
Rồi cậu đi tới chỗ Elinalize và đưa tay ra.
“Tôi xin lỗi vì chuyện đó, Elinalize. Cô ổn chứ? Nó có làm gì cô không?”
“…Không, tôi ổn mà.”
Elinalize nắm lấy tay cậu rồi đứng dậy.
“Vậy chuyện gì đang xảy ra thế?”
“Ừm thì, cũng không có quá nhiều thứ để kể đâu…”
Sau khi được nghe về những gì vừa xảy ra, Elinalize cảm thấy yên tâm hẳn.
Bởi sau cùng thì cũng chỉ là cô hiểu nhầm mà thôi.
Phần 3.
Công việc của Eris ở nhà đó là đưa Leo và mấy đứa nhóc đi dạo.
Dĩ nhiên, cô cũng dạy cho chúng kiếm thuật, cô cũng đảm nhận một lớp học ở trường nữa.
Nhưng khi đụng tới [Việc nhà] thì Eris chỉ có đi dạo được mà thôi.
Miễn là không có chuyện gì quan trọng, thì họ sẽ ra ngoài vào lúc sớm chiều.
Dĩ nhiên, việc đưa tất cả mọi người đi cùng lúc sẽ khá nguy hiểm nên cô chỉ đưa theo tối đa hai đến ba người.
Khi Leo ra ngoài đi dạo, thì Lara sẽ trèo lên lưng nó như lẽ thường tình nên Eris cũng chỉ dẫn được thêm có một đến hai người nữa là cùng.
Hôm nay, Lara và Sieg đang cưỡi trên lưng Leo và Lilly bé nhỏ đang ngồi trên vai Eris.
Vài ngày trước thì là Lucy, Lara, Ars, và thỉnh thoảng có cả Clive nữa.
Hồi đó Lara hay bị đám con trai trong xóm kéo tóc cho đến khi bị Lucy ngăn lại.
Nhưng gần đây nhờ có bài tập luyện của Eris, nên Lara đã có thể đánh trả.
Khi Eris quay đi chỉ trong một giây thôi thì đã thấy Lara đang đứng với một vết cắt trên mặt và một cái mũi đầy máu rồi.
Gần đó là vài thằng nhóc bị cô bé đấm vỡ alo đang ngồi bệt xuống và khóc nức nở.
Rồi Lara chạm mắt Eris và cả hai vẫn không cảm xúc. Cô bé dơ ngón tay hình chữ V để tuyên bố chiến thắng của mình.
Khi Eris thấy vậy thì cô cảm thấy có hơi khó xử.
Khi cô còn bé, cô thường dây vào tình huống đánh nhau và bị mắng mỏ bởi nó.
“Một đứa con gái nhà quý tộc đáng lẽ không nên dây vào đánh đấm, nếu ai đó nói gì đó khó nghe với con, thì con nên đáp trả bằng lời nói là được”, hoặc đó là những gì họ đã nói với cô.
Cô tự hỏi liệu mình có nên mắng Lara không.
Nhưng rồi cô quyết định khen ngợi cô bé.
Lara không hay nói quá nhiều.
Một cô gái e thẹn mà dám đứng lên cho chính bản thân mình quả là một điều gì đấy đáng để tự hào.
“Làm tốt lắm”, “Thế mới là con gái của ta chứ”, là những điều mà cô thường nói.
Dĩ nhiên, nếu Sieg hay một trong những đứa còn lại mà dám làm người yếu hơn chúng bật khóc, thì cô sẽ trở nên tức giận.
Cô sẽ đánh chúng cho đến khi phía sau đỏ như quả cà chua.
Nhưng đám nhóc này đều lớn hơn và to lớn hơn Lara.
Vì vậy sau cùng thì Eris nghĩ rằng khen ngợi con bé là điều đúng đắn.
Nghĩ về việc Lara sang năm sẽ tới trường, nên chỉ khen mà chả làm gì với con bé cũng không phải là điều gì hay ho cho lắm, nhưng Eris thì đâu có nghĩ xa được đến như vậy.
Thế nên ta biết rằng, hôm nay họ không có ở công viên như thường lệ, họ đang đi tới nơi nào đấy khác.
Nên chắc chắn là sẽ chẳng còn có cuộc ẩu đả nào xảy ra nữa nhỉ.
Tôi không có ý gì đâu, chỉ là một sở thích chợt thoáng qua trong đầu thôi mà.
“Đừng có đi quá xa khỏi bờ đó!”
Hôm nay họ đi tới con sống để chơi.
Lara và Sieg cởi hết quần áo rồi nhảy xuống cùng với Leo.
Eris thì đang trông chừng Lilly.
Gần đây đứa bé bắt đầu chập chững biết đi.
Có lẽ vì dòng sông làm cô bé phấn khích, nên đứa bé lo lắng bước đến gần rồi nhúng tay vào trong xong hét toáng lên vì lạnh rồi chạy vào vòng tay của Eris; cô bé cứ như vậy lặp đi lặp lại nhiều lần.
“Kyaa! Mẹ ơi! Mẹ ơi!”
“Gì vậy? Nước làm con sợ sao?”
“Lạnh!”
Nghe câu trả lời bập bẹ của cô bé, Eris nở một nụ cười mỉm rồi xoa lấy đầu Lilly.
Mặc dù Lilly và Lara trông khá giống nhau nhưng Lara có vẻ ngoan ngoãn hơn.
Nhưng Lilly lại thích khám phá hơn Lara. Bất cứ khi nào cô bé tìm thấy gì đó, thì cô sẽ trở nên cực kỳ tò mò.
Vừa nói xong, có vẻ như Lilly tìm thấy thứ gì đó rồi nhỉ.
“Mẹ ơi! Lấp lánh!”
“…Lấp lánh?”
“Nó đang lấp lánh!”
Nhìn về phía cô bé đang chỉ, ngoài ánh sáng phản chiếu lên mặt sông, thì có gì đó khác đang lấp lánh.
Một con cá.
Một con cá có kích thước bằng một cái ngón tay đang bơi xung quanh.
“Nó là một con cá.”
“Qúa!”
“Không phải quá. Mà là một con cá. Thử đánh vần đi. A, cờ a ca sắc cá.”*
“CÁ! Mẹ ơi, đến đây, bắt nó đi! Bắt con cá đi!”
“Được rồi được rồi… Để mẹ xem.”
Eris xắn tay áo rồi nhìn vào dòng sông.
Sau vài giây thì loé lên một tia sáng.
Con cá còn chưa biết chuyện gì vừa xảy ra và chỉ đơn giản há ngậm cái miệng của mình một cách hoang mang, bối rối.
“Đây.”
“Yay! Yay!”
Eris đưa con cá cho Lilly.
Con cá sau đó có vẻ nhận ra sự nguy hiểm đang ập tới nên đột nhiên bắt đầu vùng vẫy đi xung quanh.
Nó nhảy khỏi tay của Lilly rồi giãy dụa xuống dòng sông.
“Nó lặn mất tăm rồi…”
“Khư khư…, nó nghĩ là nó có thể… Hửm?”
Nhưng ngay giữa cuộc trò chuyện của cả hai, thì Eris cảm nhận được một sự hiện diện.
“…Có gì đó đang tới.”
Một thứ gì đó đang tiến tới chỗ họ từ phía thành phố.
Khá là nhanh.
Nó hẳn là Rudeus đang mặc trên mình Ma Đạo Khải [Dạng 2 cải tiến] hay thứ gì đấy có đẳng cấp tương tự.
“Leo. Đưa hai đứa kia lên mau! Bảo chúng mặc lại quần áo vào nữa!”
Nghe thấy tiếng hô của Eris, Leo sủa lại rồi bắt đầu đẩy Lara lên bờ.
Lara không phản ứng gì.
Chắc cô bé đã biết chuyện gì đang xảy ra bằng cách nói chuyện với Leo.
Mặc dù Sieg càu nhàu rằng cậu bé vẫn muốn chơi tiếp nhưng Lara đã nắm lấy tay cậu rồi trèo ra khỏi con sông và bắt đầu sấy khô cơ thể mình.
“Lara, giúp Sieg mặc áo mau!”
Gần đây Sieg mới có thể tự mình mặc quần áo.
Chỉ đóng cúc áo thôi mà đã khá lâu, đằng này còn không được sự trợ giúp, thì chắc cậu nhóc sẽ tốn một khoảng thời gian kha khá đấy.
Eris thì đang hơi mất kiên nhẫn.
Mặc dù cô không cảm thấy sự thù địch gì từ cái thứ đang tiến tới nhưng nó vẫn có chút quá nhanh để có thể ôm được mấy đứa nhóc mà bỏ chạy.
Kể cả dù nếu nó có là kẻ địch đi nữa, thì cô cũng có thể thắng chắc, nhưng cứ đưa lũ trẻ bỏ chạy thì tốt hơn.
Ba đứa nhóc cưỡi trên lưng Leo chạy đi còn cô sẽ đối mặt với kẻ thù.
Gần đó cũng có cả văn phòng của Orsted nữa.
Đó là nơi mà cả hai người Bắc Thần Karlman III và Long Thần Orsted đều đang an toạ.
Mặc dù không nghi ngờ gì về việc chúng sẽ an toàn ở đó nhưng mà…
“…Hử, cái quái?”
Nhưng khi thấy cái thứ đang tiến tới, Eris chợt bật ra một âm thanh bối rối.
Bởi vì nó là một gương mặt mà cô quen biết.
Đó là một cô gái với mái tóc đen.
Là Nanahoshi.
“Nếu nó không phải là Nanahoshi thì sao.”
Nanahoshi đang định chạy qua nhưng khi nghe thấy tên cô ấy, thì cô đột nhiên dừng lại.
“Chào buổi sáng. Tôi xin lỗi nhưng liệu tôi có thể được biết tên của ngài là gì được không ạ?”
“Là Eris. Mà cái gì cơ, cô quên rồi ư?”
“Eris-sama. Tôi đã lưu nó vào bộ nhớ rồi ạ.”
Eris cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Dù tóc của cô gái thì ngắn, cô có tốc độ đáng kinh ngạc, và cách nói chuyện cũng có gì đấy khác hẳn.
Nhưng Eris đã không gặp Nanahoshi trong một thời gian khá dài, nên cô chắc chỉ nghĩ rằng mấy chuyện như này thỉnh thoảng cũng xảy ra mà thôi.
Ừm thì, Eris làm gì phải kiểu người lo lắng về mấy cái tiểu tiết.
“Chuyện gì vậy, cô đang chạy rất nhanh đó, cô đang đuổi theo người nào à.”
“Đúng… Không, đúng rồi. Tôi đang bỏ chạy ạ.”
Nanahoshi nhìn về phía sau cô rồi trả lời như vậy.
Phía sau Eris là một bãi đất trống.
“Mẹ! Mẹ ơi! Tuyệt quá!”
Chứng kiến tốc độ của Nanahoshi, Lilly đi về phía cô ấy.
Cô bé đang chọc chọc vào chân Nanahoshi với đôi mắt lấp la lấp lánh.
“kyaa!”
Nanahoshi bế cô bé lên từ dưới nách còn Lilly la lên thích thú và bật cười.
“Buổi sáng tốt lành.”
“Haha!”
Lilly đang nắm lấy tóc của Nanahoshi và xoa mặt của cô ấy.
Mặc dù Eris không hiểu vì sao Lilly và Nanahoshi lại thân thiết như thế nhưng vì nghĩ rằng Lilly đang hơi thô lỗ, nên cô bế Lilly từ tay Nanahoshi rồi đặt cô bé lên vai của mình.
“Yaa~. Mẹ ơi, con mang nó về được không?”
“Không được. Như vậy là thô lỗ đó.”
Lilly dù trông thất vọng nhưng Eris không thả cô bé xuống.
Thấy vậy, Nanahoshi nắm lấy một nhúm tóc của mình.
“Ngài muốn thứ này ư?”
“…Ừm.”
Thấy Lilly gật đầu rụt rè, Nanahoshi liền dứt vài sợi rồi đưa chúng cho Lilly.
“Đây ạ.”
“Yaay!”
Lilly cầm lấy nó xong khuôn mặt của cô bé rạng rỡ trở lại.
Mặc dù Eris không hiểu tại sao Lilly lại vui sướng đến thế… Nhưng giờ thì cô hiểu ra rằng sợi tóc đen đó không bình thường.
“Eris-sama, tôi hỏi một câu được không?”
Nanahoshi sau đó nhìn về phía Eris rồi hỏi.
“Gì vậy.”
“Eris-sama là vợ của Rudeus-sama ‘Eris-sama’ đúng không ạ?”
“Chuẩn rồi đấy.”
Được gọi là vợ, Eris ưỡn ngực tự hào và trả lời.
Được nghe điều đó từ người khác, cô ấy nhất định tự hào lắm.
Được hạ sinh cho đứa con trai cả này, rồi chăm sóc cho đám trẻ như cô đang làm, hẳn cô đang tự tin vô cùng rằng mình là vợ của anh ấy ha.
“Eris-sama, Nếu ngài biết về sự hiện diện của tôi liệu ngài sẽ tức giận Rudeus-sama không ạ?”
“Sự hiện diện của cô…? Tôi sẽ không bực bội gì nếu có cô ở bên đâu.
Mặc dù cô không biết lý do đằng sau câu hỏi là gì, Eris vẫn trả lời.
Bởi Nanahoshi là bạn của Rudeus mà. Cô ấy sẽ không bực tức chỉ vì họ nói chuyện với nhau đâu.
Nhưng nếu anh ta động chạm vào cô ấy, hay biến cô ấy trở thành người vợ thứ tư, thì chắc Eris sẽ có bực một chút…
“Thế còn Sylphy-sama hay Roxy-sama thì sao ạ?”
“Tôi không nghĩ là họ sẽ tức giận đâu… Ồ, mà cũng có thể…”
Eris nhớ lại điều Sylphy từng nói.
“Sylphy từng nói rằng cô ấy không thể đồng ý cho Nanahoshi ở bên anh ấy được.”
“Đồng ý là sao ạ? Đồng ý kiểu gì mới được cơ ạ?”
“Tôi không biết nữa. Nhưng cô gái mà thật sự yêu Rudeus thì chắc chắn là liên quan tới tình cảm của cô ấy rồi.”
Dù Eris không ngần ngại gì mà nói rằng cô yêu Rudeus nhưng ngay cả cô cũng đã bị khuất phục trước sự công hiến của Sylphy.
Sylphy thậm chí sẽ tự kết liễu cuộc đời mình nếu nó là vì Rudeus.
Dĩ nhiên, Eris cũng đã chuẩn bị để tử chiến nhằm bảo vệ Rudeus nữa.
Nhưng đó là thứ mà cô muốn thực hiện.
Với những thứ mà cô nhất quyết không muốn làm, thì cô chắc chắn sẽ không thể cố gắng nổi
Thậm chí có là vì Rudeus đi nữa.
Nhưng Sylphy thì sẽ làm. Cô ấy sẽ cố gắng vì Rudeus.
Đến Eris cũng phải nhún nhường trước mặt đó của Sylphy.
“Tôi hiểu rồi ạ. Tôi muốn nói chuyện với Sylphy-sama. Ngài có biết người ấy ở đâu không ạ?”
“Hôm nay cô ấy chắc đang ở nhà.”
“Tốt lắm. Tôi xin cảm ơn vì đã trả lời những câu hỏi của tôi ạ.”
Miệng Nanahoshi nhếch lên thành một nụ cười khi cô ấy cúi đầu rồi cô quay lại và bắt đầu đi về phía thành phố.
“Mình tự hỏi rốt cuộc là thế nào nhỉ.”
Eris khoanh tay, dang chân rộng bằng vai rồi bật tiếng “hừm” từ mũi.
Nó là tư thế mà Ars hay bắt chước.
“…Mẹ.”
Eris quay ra đằng sau thì thấy hai đứa tóc xanh dương và xanh lục đang trèo từ lưng Leo xuống.
Đó là Lara và Sieg.
Nghĩ lại, dù có người quen đi cùng nhưng cả hai vẫn chưa chào.
Hiếm thật đấy.
Bình thường Leo sẽ chủ động đi tới gần mọi người và họ sẽ chào hỏi, nhưng lần này Leo vẫn ở phía sau suốt vừa rồi.
Nhưng ngay khi Eris nghĩ như vậy trong đầu, thì Lara đã trả lời hộ cô.
“…Người đó không phải là Nanahoshi ạ.”
Nghe vậy, Eris nhớ lại cảm giác khó chịu của mình rồi mặt của cô đanh lại.
Trên vai cô, sợi tóc từ Nanahoshi mà Lilly đang cầm đột nhiên cứng lại rồi duỗi thẳng ra.
“……”
Mặc dù cô không biết nguyên nhân của sự khó chịu này là từ đâu ra nhưng cô biết rằng cô nên gấp rút trở về nhà.
Nhưng rồi cô nhớ về mấy đứa nhóc và thay đổi suy nghĩ.
“Chúng ta sẽ đi tới văn phòng. Hai đứa trèo lên lưng Leo đi.”
Lúc này, cô ấy sẽ đưa mấy đứa nhóc tới nơi nào đó an toàn sau đó trở về nhà.
Cô giúp đám trẻ trèo lên Leo rồi bắt đầu thẳng tiến tới văn phòng.
Phần 4.
Khi Eris đến văn phòng thì bầu không khí ở đó khá nặng nề.
Cô cũng nhận ra được một lượng lớn các thành viên đội đánh thuê đang túm tụm ở trong đó nữa.
Và không chỉ họ, Zanoba và Julie, Elinalize và Cliff, và cả Bắc Thần Karlman III Alexander cũng ở đó.
Nhưng cái hào quang khó chịu thì đã biến đi.
Có vẻ như Orsted đang ra ngoài rồi.
“Eris! Sao em lại ở đây!?”
Và rồi, Rudeus đi ra từ trong nhóm.
Eris cảm thấy nhẹ nhõm khi trông thấy cậu ta.
Và cũng đồng thời, cô xác nhận được rằng cái sự khó chịu lúc trước không phải là do cô tưởng tượng.
“Tôi đã đụng mặt với một người lạ trong lúc đi bộ.”
Nghe thấy câu trả lời của Eris, một sự đáng sợ có thể thấy được bên trong đôi mắt của Rudeus.
“Người đó như thế nào vậy?”
“Trông giống như Nanahoshi.”
Rudeus lập tức trông có vẻ như muốn hỏi gì đó.
Kiểu như họ đã ở đâu hay chuyện gì đã xảy ra chẳng hạn.
Nhưng hơn tất cả, đó là sự lo lắng cho con người đang đứng trước cậu ấy.
“Anh hiểu rồi… Vậy, người đó có làm gì với em không? Không ai bị thương phải chứ?”
“Những đứa nhóc đều ổn cả.”
Rudeus trông thật lo lắng cho những đứa con của mình.
Lara, Sieg, và Lilly, đang chơi với tóc của người đó.
“Thế còn em thì sao? Em không bị thương hay gì đấy chứ?”
Sau khi xác nhận được rằng những đứa trẻ không bị thương, thì Rudeus cũng biết rằng Eris không hề có bất kỳ chấn thương nào.
Cậu kiểm tra từ đầu tới chân, chạm vào mặt cô ấy, nắm vai cô xoay một vòng, và ngay lúc tay của Rudeus chạm vào ngực của cô thì một cú đấm đã móc thẳng vào cằm của cậu.
“Tôi ổn mà! Anh không thể hiểu được điều đó chỉ bằng việc nhìn thôi ư?”
“Hìii…”
“Cô ấy không có làm gì chúng tôi cả, nhưng vì Leo nhận ra rằng cô ấy là người giả mạo, nên chúng tôi đã quyết định rút lui tới đây.”
Eris nói rồi nhìn Leo.
Và vì lý do gì đấy mà trông Lara có vẻ tự hào.
Eris vỗ đầu cô ấy rồi quay lại nhìn Rudeus.
“Vậy, rốt cuộc là sao hả?”
“Umm…”
Rudeus bắt đầu giải thích chi tiết.
Rằng con Hình nhân tự động mà cậu và Zanoba làm đã bỏ trốn.
Và cái cách mà các dấu chân đi xung quanh mấy cái ma pháp trận dịch chuyển đã khiến họ kết luận rằng nó đang ở trong Ma Pháp Thành Sharia.
Sau khi cả hai người đuổi theo nó thông qua ma pháp trận, thì đã đánh thức Julie, người đang lơ mơ ở trong công xưởng và tranh thủ nhờ sự trợ giúp của Tập Đoàn Đánh Thuê Rudo để tìm kiếm.
Bằng việc dùng sự cố với Elinalize làm điểm khởi đầu họ đã tìm thấy nó nhưng rồi lại thất lạc lần nữa.
Họ đã nhận được báo cáo về việc nhìn thấy nó trong thị trấn nên vì vậy sau khi sử dụng Ma nhãn Thấu thị của cậu từ các bức tường thành, họ đã xác nhận được rằng nó đang hướng tới văn phòng.
Khi kết luận rằng đích đến của nó là văn phòng thì họ đã phi thẳng tới.
Và trong khi quan sát hướng đi của con hình nhân bằng Ma nhãn Thấu thị, thì Eris đã đến.
“Cô ấy trông đâu có xấu xa đến mức đó nhỉ.”
“Bây giờ thì chưa. Nhưng nếu chúng ta không nhanh tìm ra nó, thì chúng ta chả thể biết được chuyện gì sẽ xảy ra đâu…”
Giọng điệu của Rudeus thật kiên quyết.
Rudeus tin rằng con hình nhân ấy có một lỗi trong hệ thống.
Trong phần lõi của Hình nhân tự động là các chỉ thị nhất định.
Như đảm bảo an toàn cho con người, tuân thủ mệnh lệnh, tự bảo quản bản thân.
Nói cách khác, đó là ba quy luật của người máy.*
(Ba quy luật của người máy là một bộ quy tắc do tác giả khoa học viễn tưởng Isaac Asimov nghĩ ra. Các quy tắc đã được đưa ra trong truyện ngắn "Runaround" năm 1942 của ông, mặc dù chúng đã được báo trước trong một số câu chuyện trước đó. – theo Wikipedia.)
Nhưng con hình nhân đã không tuân theo mệnh lệnh và bỏ chạy.
Điều đó tức là có ít nhất một lỗi trong chỉ thị [Tuân thủ mệnh lệnh].
Hiện tại, những tương tác của nó với Eris và Elinalize mới chỉ là trò chuyện.
Mặc dù vẫn chưa có bất kỳ thương vong nào nhưng dám nghĩ rằng đấy là bởi chỉ thị [Đảm bảo an toàn cho con người] thì đấy hẳn là điều mơ tưởng.
Nếu chỉ thị [Đảm bảo an toàn cho con người] không có hiệu lực, thì sẽ không thể biết được liệu nó sẽ gây nên một cuộc thảm sát hay không.
“Eris, em có thể kể cho anh chi tiết những gì em đã nói với nó được không?”
“Chi tiết ư? Nó gần như chỉ là một cuộc trò chuyện ngắn mà thôi… Nếu tôi nhớ không lầm thì---“
Eris cố nhớ lại cuộc trò chuyện của cô với con hình nhân.
Nhưng cô càng nói thì mặt cậu càng cứng đờ lại.
Từ cuộc trò chuyện của cậu ta với Zanoba, cuộc trò chuyện của Elinalize và của Eris.
Gộp chúng lại với nhau, cậu đưa ra một giả thuyết về những hành động của con hình nhân ấy.
Khi nói chuyện với Elinalize, nó đã ngay lập tức hỏi về mấy cô vợ của cậu ấy.
Tối hôm trước, Rudeus đã nói rằng họ sẽ tiêu huỷ nó bởi nó sẽ khiến vợ của cậu nổi cơn tam bành.
Và con hình nhân đã nghe được điều đó.
Mặc dù có vẻ chỉ thị [Tuân thủ mệnh lệnh] dường như không hoạt động.
Nhưng nếu chỉ thị [Tự bảo quản bản thân] vẫn đang vận hành thì sẽ chả có gì lạ nếu nó bắt đầu thực hiện các biện pháp tự vệ.
Nhưng thế nào thì được tính là tự bảo quản bản thân?
Nói cách khác, đó là loại bỏ bất cứ thứ gì đang de doạ tới sự tồn tại của nó.
Vậy thứ gì đang đe doạ nó?
Rất có thể đó là những cô vợ của Rudeus.
Nó không tấn công Rudeus và Zanoba đang ngủ say rất có thể là vì họ đã được đăng ký thành Chủ Nhân.
Dù cho nó có thể mâu thuẫn nhưng với một lỗi nằm trong nó, thì những hành động mâu thuẫn cũng sẽ không có gì kỳ lạ.
Do đó, con hình nhân bắt đầu tìm hiểu xem ai là vợ của cậu ấy.
Rồi nghĩ rằng nó nên cần xoá sổ họ.
Nói là vậy, thế nhưng tất cả những gì nó làm chỉ là nói chuyện với Eris, người hẳn đã nằm trong tầm ngắm.
Nó chính là thứ sẽ bác bỏ giả thuyết.
Hoặc có thể là không.
Nhìn vào nội dung cuộc trò chuyện với Eris, có vẻ như nó đang tìm hiểu xem người vợ nào của cậu ta cần phải bị tiêu diệt.
Nói cách khác, người nào mới là mối đe doạ lớn nhất tới sự tồn tại của nó.
Nó chắc chắn đã lên kế hoạch thủ tiêu chướng ngại lớn nhất.
Và với cuộc trò chuyện của nó với Eris đã khiến cho giả thuyết về chướng ngại lớn nhất trở nên rõ ràng một cách hoản hảo.
“Và sau khi nghe về nơi mà Sylphy đang ở thì nó quay đầu đi về thành phố.”
Nghe vậy, mặt của cậu trở nên hoàn toàn trắng bệch.
“SYLPHY ĐANG GẶP NGUY HIỂM!”
Rudeus bắt đầu chạy về phía ngôi nhà, nhưng ngay lập tức quay đầu lại và trở về văn phòng.
Khi trở về văn phòng, cậu hít một hơi thật sâu.
Khi cậu bình tĩnh trở lại và bắt kịp được nhịp thở bình thường, thì mắt cậu đảo ra xung quanh.
Có đội đánh thuê Rudo, Zanoba, Julie, Alek, Elinalize và Clive, và cả những đứa con của cậu nữa.
Đầu tiên Rudeus quay về phía Alek đang trưng ra bộ mặt chán chường rồi cúi đầu.
“Alek, tôi sẽ để lại mấy đứa nhóc và Julie ở đây. Liệu tôi có thể giao lại cho cậu chăm sóc được không?”
“Vâng, dĩ nhiên rồi ạ.”
Đầu tiên, đảm bảm an toàn cho lũ trẻ.
Nếu Orsted mà ở đây, thì cậu đã có thể cho Alek làm việc gì đấy khác nhưng đành chịu thôi vì anh ta đã rời đi rồi mà.
Nên từ giờ trở đi, vì chúng đã được Alek bảo hộ, nên sẽ ổn thôi.
Julie thì không muốn bị bỏ lại phía sau, và do cô bé đã ngủ quên nên con hình nhân đã lẻn qua thì cho đi theo để chuộc lỗi cũng được, nhưng sau cùng thì họ vẫn quyết định để cô bé ở lại đợi chờ.
“Eris và Elinalize, tôi muốn hai người đi tới trường học.
Có khả năng là nó sẽ tới chỗ Roxy.
Ở đó cũng có một nhóm thành viên của đội đánh thuê Rudo nữa nên hãy tập hợp cùng với cả họ.”
“Đã rõ.”
“Hiểu rồi.”
Ở trường cũng đã có một đội tìm kiếm được dẫn đầu bởi Rinia.
Mặc dù nói là con hình nhân đang đi tới chỗ Sylphy nhưng họ vẫn không thể biết được nó sẽ làm gì.
Nên tốt hơn là có sẵn nước đi dự phòng cho những tình huống bất ngờ xảy đến.
“Một nửa đội đánh thuê hãy đi gặp Aisha và đưa một báo cáo thật chi tiết.
Hãy cho con bé biết rằng có khả năng nó sẽ đi về hướng nam để yêu cầu sự trợ giúp từ Perugius-sama.”
“Tuân lệnh!”
Nếu họ có thể mượn được sức mạnh của Perugius, thì họ có thể bắt giữ được con hình nhân ngay lập tức.
Vì Rudeus không nghĩ rằng chuyện sẽ nghiêm trọng tới mức này, nên cậu không chỉ chưa báo lại với gia đình của mình, mà cậu còn hối hận vì đã trì hoãn việc kể lại mọi chuyện cho mọi người nữa.
Mặc dù chưa chắc họ sẽ cần dựa vào anh ta cho lắm.
“Nửa còn lại của nhóm đánh thuê hãy trở về công xưởng của Zanoba.”
“Đã hiểu ạ.”
Mặc dù con hình nhân đã di chuyển khắp nơi nhưng có khả năng rằng tất cả chỉ là đang đánh lạc hướng và mục đích thật sự của nó là trốn thoát khỏi Rudeus.
Nó có thể trở lại Đế Quốc Asura từ nơi nó tới và dễ dàng cao chạy xa bay.
Mặc dù một phần trong cậu nghĩ rằng để cho thứ đáng sợ như vậy biến mất khỏi tầm mắt của họ thì cũng ổn thôi… nhưng nó là thứ mà chính cậu đã tạo ra cơ mà. Nên cậu phải chịu trách nhiệm và giải quyết nó triệt để.
“Zanoba, cậu sẽ đi với tôi về nhà rồi đảm bảo an toàn cho Sylphy.”
“Đã rõ ạ.”
“Được rồi, mọi người, chiến dịch chính thức bắt đầu!”
Theo lệnh của Rudeus, mọi người bắt đầu tản ra như bầy ong vỡ tổ.
Phần 5.
Những người ở lại trong vằn phòng gồm có mấy đứa nhóc, Leo, Julie và Alek.
“Giờ thì, cho đến khi cha của mấy đứa trở về, thì mấy đứa có thể chơi với onii-san ở đây nhé.”
Phụ huynh của chúng đã biến mất gần như ngay lập tức.
Thế nên Alek với nụ cười trên môi bắt đầu quan tâm trò chuyện với những đứa trẻ ấy.
Nhận xét (0)