Light Novel Mushoku tensei: Chương 1 - Ngày mà hình nhân biết đi.
Bookmark

Light Novel Mushoku tensei: Chương 1 - Ngày mà hình nhân biết đi.

Baca Light Novel Mushoku tensei: Chương 1 - Ngày mà hình nhân biết đi.

Baca Komik Light Novel Mushoku tensei: Chương 1 - Ngày mà hình nhân biết đi. bahasa Indonesia lengkap dan baru di MSKManga. Kami menyediakan Komik, Manhua, Manhwa, dan Novel yang dapat kalian baca online gratis.

Read Light Novel Mushoku tensei: Chương 1 - Ngày mà hình nhân biết đi.

(Lưu ý nho nhỏ: chương này rất, rất phản cảm với phụ nữ, chứa nhiều yếu tố 17+, vui lòng cân nhắc trước khi đọc.)

Biên dịch: Salmonz.

{Vui lòng giữ nguyên nội dung, nếu có thì chỉ sửa phần type, chân thành cảm ơn.}

 

Đó là một ngày mưa gió bão bùng.

Cơn mưa rơi xối xả xuống mặt đất như thể cố cuốn trôi vạn vật đi vậy, và những tia chớp to chà bá rơi lả tả xuống quả địa cầu này.

Ánh sáng phát ra sau những cú giật chớp đã chiếu sáng vào một ngôi nhà nọ.

Đó là một ngôi nhà đơn côi, nằm ở trên một vùng đồng bằng cằn cỗi.

Phía bên trong ngôi nhà đó, có hai Nhà Bác Học Điên đang cười phá lên.

“Hahaha!! MUWAHAHAHAHAHAH!! CUỐI CÙNG! CUỐI CÙNG CŨNG ĐÃ XẢY RA RỒI!”

“VÂNG! SAU TẤT CẢ! NÓ CUỐI CÙNG CŨNG ĐÃ ĐƯỢC HOÀN THÀNH RỒI!”

Hai tiến sĩ điên kia tay trong tay nhảy múa quanh căn phòng.

“Để đến được xa như này, tất cả là nhờ có những kỹ thuật vô song của Sư Phụ đó ạ.”

“Không, không. Tất cả là nhờ có vốn kiến thức và thiết kế vô biên của cậu đó. Nếu không thì chúng ta sẽ không bao giờ có thể hoàn thành được nó đâu, Zanoba à.”

Hai người họ là Rudeus và Zanoba.

Họ khen ngợi nhau một hồi rồi dừng múa may lại.

Ở trong một căn phòng mà chỉ có hai người họ, có một cái bệ đài đã được dựng sẵn.

Nó là một cái bệ đài bằng đá đang phát ra một thứ ánh sáng kỳ lạ.

Ở trên cái bệ đó, có một cô gái đang dựa lưng vào, chìm trong giấc ngủ sâu với cơ thể trần như nhộng.

“Qủa thực là mất một thời gian rất dài để có thể đi xa được đến như này.”

Rudeus nghĩ về những chuỗi thất bại không ngừng của họ.

Trong lần đầu tiên, họ đã thử kích hoạt để rồi kết thúc bằng thất bại.

Để hoàn thành được Nguyên mẫu Số 01, đã có đến hàng chục phiên bản và những thay đổi lớn nhỏ được thực hiện.

Kết quả cho những gì họ nhận được sau khi kích hoạt là một con golem* có thể thực hiện những mệnh lệnh đơn giản.

(*ai chơi minecraft thì chắc biết là gì rồi.)

Bản thân điều này đã là một thành công rực rỡ, nhưng những gì mà hai người đang phấn đấu thì khác biệt hơn nhiều.

Đối với Nguyên mẫu Số 2, họ đã phát triển một lõi trí tuệ nhân tạo và một cơ thể gần giống con người.

Và dĩ nhiên, thất bại lại ập đến.

Mặc dù cơ thể dần trở nên giống con người hơn, nhưng để khiến nó cử động giống người, thì chưa kể đến việc thay da đổi thịt cho nó đã khó, mà lúc động chạm vào lõi cũng có thể sẽ khiến nó không thể kích hoạt được.

Để khiến nó trở nên giống người nhất có thể, họ phải đạt tới sự cân bằng hoàn hảo.

Nhưng thất bại lại nối tiếp thất bại.

Dù cho họ đã đọc đi đọc lại cuốn hồi ký của Cuồng Long Vương Chaos không biết bao nhiêu lần.

Họ thậm chí đã hỏi cả Giáp Long Vương Perugius và nhận được những hiểu biết sâu sắc về các hình thái ma thuật và triệu hồi tinh linh.

Long Thần Orsted còn đưa cho họ những viên ma pháp thạch quý hiếm và kiến thức về nhiều loại nguyên liệu khác nhau.

Nhưng dẫu có là vậy, thì thất bại vẫn hoài thất bại.

Họ đã khóc lên một dòng sông khi nghĩ rằng sẽ không đời nào chạm tới cảnh giới của Cuồng Long Vương được cả.

Họ thất bại, rồi ôm nhau oà khóc, rồi lại thử một lần nữa, và rồi lại thất bại.

Nhưng sau mỗi lần thất bại, họ cũng đồng thời học được điều mới, và dần chậm rãi cải thiện.

Và cuối cùng, một tháng sau đó.

Sau tất cả, họ cũng đã thành công.

Họ đã thành công trong việc kích hoạt một hình nhân với bố cục tạm thời.

Đó là Nguyên Mẫu Số 03.

Mặc dù nó chưa có mặt mũi, nhưng không nghi ngờ gì nữa, nó đã được kích hoạt.

Họ vui mừng khôn xiết trước thành công ấy.

Sau khi thu thập dữ liệu từ Nguyên Mẫu Số 03, thì họ ngay lập tức bắt đầu làm việc cho thí nghiệm tiếp theo của mình.

Đó là Nguyên Mẫu Số 04.

Mặc dù Nguyên Mẫu Số 04 đã có những thông số gần như là hoàn thiện.

Nó có cơ thể và khuôn mặt của một con người, đôi môi cử động khi nói chuyện và đã có thể sử dụng toàn bộ tứ chi để di chuyển tự do.

Nhưng sự thật là, cả hai người họ đã chưa thử nghiệm hết tất cả lên Nguyên Mẫu Số 03.

Họ đã chưa kiểm tra được tất cả những sai sót có thể xảy ra.

Để theo đuổi hình mẫu hình nhân lý tưởng của mình, họ đã không có đủ kiên nhẫn.

Để rồi, họ đã gạt quy trình sang một bên và bắt đầu thực hiện lên Nguyên Mẫu Số 04 gần như là hoàn thiện của mình.

Nhưng bản thân nó lại là một điều tốt.

Tất cả những gì mà Nguyên Mẫu Số 3 có thể làm thì Nguyên Mẫu Số 4 cũng làm được hết.

Họ vẫn phải thực hiện kiểm tra hệ thống đối với Nguyên Mẫu Số 4 và thử nghiệm nó với các bài kiểm tra kỹ càng mà họ đã dày công chắt lọc.

Họ nghĩ rằng chắc chả sao đâu.

Họ nghĩ rằng đây là bước tiếp theo rồi.

Họ nghĩ rằng có những thứ mà họ muốn thấy ngoài thứ này.

Họ nghĩ “Đây chính là hình nhân cử động mà chúng ta muốn được chứng kiến.”

“Vậy thì! Tôi kích hoạt nó đây ạ~!”

“Ừa!”

Zanoba đưa tay đến viên ma pháp thạch trên bộ ngực khiêm tốn của cô gái với vẻ mặt phấn khích.

Sâu bên trong viên ma pháp thạch ấy, nằm giữa ngực của cô gái chính là phần lõi.

Cái ma pháp trận hoàn thiện nhỏ bé bên trong lõi chính là trái tim của cô gái.

Sau khi phần Lõi được kích hoạt, thì hình nhân sẽ tự đứng trên đôi chân của mình, học hỏi, tự đưa ra quyết định và hấp thụ năng lượng bằng chính sức mạnh của nó cho phép nó hoạt động bán vĩnh viễn.

Hay nói cách khác, nó là một hình nhân cử động hoàn hảo.

Dĩ nhiên cũng có khả năng là nó sẽ sụp đổ bởi sự cạn kiệt năng lượng.

Nhưng nếu chuyện đó xảy ra, thì nó sẽ chỉ cần nghỉ ngơi ở bệ sạc cho đến khi năng lượng được phục hồi.

Nhưng khi lần đầu Rudeus đề xuất chuyện đó, thì Zanoba đã nói rằng:

“Nếu nó cần một con người để tái khởi động, thì chẳng phải là nó vẫn chưa hoàn thiện sao ạ?”

Nhưng Rudeus đã đáp lại:

“Dĩ nhiên là không rồi, bản thân nó là một sự hoàn hảo.

Khi người ta suy sụp và không thể tự mình đứng lên, thì lúc đó sẽ cần tới những cánh tay dang rộng từ những người xung quanh mình để họ có thể đứng dậy thêm một lần nữa.”

“…”

(Trans: Câu này đọc mà thấm!)

Tay của Zanoba trở nên lưỡng lự.

Chẳng lẽ cậu ta lưỡng lự trước việc phải chạm vào ngực của một cô gái nhỏ bé ư?

Không, cậu ta không phải kiểu người sẽ do dự trước những việc như vậy đâu.

“…Sư phụ này, sao người không làm đi?”

“Không, lý do chúng ta đi được tới đây là nhờ nỗ lực hết mình của cậu, nên cậu làm đi.”

Zanoba đang rén.

Họ sắp thực hiện được lý tưởng của mình.

Đó là thứ mà họ đã luôn mơ đến trong suốt hơn mười năm ròng rã.

Nhưng cậu ta không phải là một người rụt rè.

Cậu ta là người không biết đến sự do dự.

“Tôi hiểu rồi… Vậy thì, tôi sẽ kích hoạt nó ạ!”

“Ừa!”

Tay của Zanoba chậm rãi chạm vào ngực của cô gái.

Nó chậm rãi và cẩn thận như thể đang chạm vào một thứ gì đó mỏng manh, bàn tay của cậu ta len lỏi dọc theo làn da của cô gái tới viên ma pháp thạch.

Lượng năng lượng cần để kích hoạt cũng không nhiều lắm.

Nó ở mức mà bất cứ ai cũng có thể cung cấp được.

“… [Hãy thức tỉnh đi, hỡi đứa con gái yêu dấu của ta]”

Cái khoảnh khắc Zanoba nói ra câu thần chú kích hoạt, thì năng lượng của cậu ta bị rút vội từ ngón tay của mình.

Ánh sáng màu đỏ trên cái bệ sạc bắt đầu chuyển sang màu xanh.

Sau khi xác nhận lần thứ hai, thì cậu ta rút tay ra khỏi đó.

“…”

Vài giây sau đó trôi qua trong tĩnh lặng.

Hai người đàn ông cố giữ hơi thở của mình và theo dõi cô gái được khởi động.

Qúa trình hậu kích hoạt là hoàn toàn tự động.

Sau khi niệm chú rồi truyền năng lượng của mình vào, thì tất cả những gì cần làm sau đó chỉ là theo dõi.

“…”

Cô gái ấy, dần mở đôi mắt trong im lặng.

Cô gái có đôi đồng tử màu đen sẫm.

Và cùng lúc đó, kết nối vật lý với bệ sạc đã bị cắt đứt.

Sau khi kết nối bị cắt đứt, thì cô gái chậm rãi đứng dậy.

Cô ấy có mái tóc màu trắng tinh khiết.

Cô ấy mảnh mai, đủ để ta nghĩ rằng cô ấy không hề có một múi cơ nào cả.

Dù ngực của cô có bé nhưng dáng người lại rất hoàn hảo và vẻ ngoài của cô trông đẹp tới mức ta sẽ không thể nào nghĩ rằng nó thuộc về một cô gái trẻ tuổi được.

Đó là sự kết tinh của Zanoba và Rudeus sau nhiều năm ròng rã chế tạo hình nhân và tác phẩm nghệ thuật.

Cơ thể của cô ấy được làm từ thịt nhân tạo và xương của cô thì có sức mạnh ngang với cả Ma Đạo Khải.

Phần thịt nhân tạo được sử dụng từ đất sét ma thuật của Rudeus làm nền, trộn với vảy của Hồng Long và Ma Điệp có ma lực cao và cuối cùng là nhựa cây của Elder Treant và máu của Ma tộc Bất tử.

Đây là hợp chất được hoàn thiện sau quá trình thử và sai liên tục với các vật liệu cao cấp. Mặc dù sở hữu độ bền đặc biệt, nhưng nó cũng có cảm giác cực kỳ gần với da người nữa.

Thứ khiến có cơ thể có thể cử động là từ các ma pháp trận được khắc lên bên trong những khúc xương.

Những ma pháp trận này giúp cho thịt nhân tạo cô đặc lại và cử động giống như cơ bắp.

Nguyên lý hoạt động thì y hệt với Ma Đạo Khải.

Nhưng phần khớp thì được làm từ bột của Deathbreaker Skeletons.

Phần bột xương ấy giúp làm tăng khả năng lưu thông ma lực.

Đặc biệt là những con skeletons cấp cao có độ lưu thông đặc biệt cho phép di chuyển y hệt với con người.

Cô gái đưa hai tay vươn cao qua đầu và duỗi thẳng về phía sau.

Cảm xúc trên khuôn mặt của cô rất con người và cách di chuyển của cô thì uyển chuyển, mượt mà.

Những hành động điềm đạm của cô ấy đã nhấn mạnh phần ngực của cô trở nên lấp ló, làm lộ vẻ quyến rũ của nữ giới.

*Ực*

Rudeus nuốt nước bọt thành tiếng.

“Mặc dù tôi không để ý trong lúc chúng ta đang thực hiện, nhưng những chuyển động ấy quả thực nguy hiểm hơn nhiều so với tôi đã nghĩ đấy.”

“…”

Zanoba không trả lời.

Nhưng ta có thể nhìn mặt của cậu ấy mà biết rằng cậu đang đồng quan điểm.

Cô gái ấy, vẫn im lặng, nằm xuống và duỗi đầu gối của mình.

Cặp mông trẻ trung của cô nâng lên bằng đầu gối và sau đó cô ấy bắt đầu mở rộng chúng ra và với bàn chân vẫn ở trên không, cứ như vậy mở và khép đùi lại.

Vùng kín của hình nhân đang được phơi bày trước hai người họ.

Chỉ là trùng hợp thôi, những hành động của cô ấy không hề mang mục đích phô trương cơ thể của mình một cách dâm dục nào cả.

Sau khi kích hoạt, thì một bài kiểm tra chuyển động chung sẽ được tiến hành.

Nếu như kiểm tra thất bại, thì nó sẽ đưa ra một thông báo lỗi.

Từ miệng của cô ấy nói ra.

“Qúa trình kích hoạt thành công.”

Cuối cùng, sau khi vén tóc khỏi che mắt mình, cô ấy tuyên bố rằng nó đã hoàn tất.

Giọng nói nhân tạo ấy rất giống với một người mà hai bọn họ biết.

“Haa…”

Cả hai giải phóng tâm trạng căng thẳng của mình bằng một cú thở phào nhẹ nhõm.

Họ đã thất bại không biết bao nhiêu lần ở bước này.

Như khi cô ấy giơ hai tay lên và rồi bàn tay của cô phóng thẳng về phía trần nhà như một cú đấm tên lửa, hoặc khi hông cô ấy uốn cong ở một góc kỳ lạ, hoặc khi vùng kín của cô ấy tách ra và nó trông giống như một tác phẩm nghệ thuật kỳ quặc nào đó hoặc là khi hay tay của cô xoay xoay như thể múa quạt chẳng hạn…

Và trong số các Nguyên Bản Số 03, thì có một vài cái còn phát nổ.

Vấn đề nằm ở việc bộ xương có thiết kế tương tự với ma đạo khải.

Khi lần đầu khoác lên mình bộ Ma Đạo Khải ấy, Rudeus đã phải học cách điều khiển sức mạnh của mình.

Nhưng nó yêu cầu một lượng lớn kinh nghiệm trong việc điều khiển ma pháp lẫn cơ thể của mình.

Nhưng một hình nhân thì không hề có kinh nghiệm.

Và trong trường hợp đó, nếu nó luôn sử dụng sức mạnh của mình ở mức tối đa thì kiểu gì cũng sẽ tự huỷ hoại chính bản thân mình.

Chính vì vậy, nó cần phải được cài đặt tất cả các loại hạn chế.

Nhưng nó vẫn làm được những điều ở mức tiêu chuẩn của Ma Đạo Khải.

Kể cả có giới hạn, thì nó vẫn ở ngưỡng cao và chuyển động có thể đạt tới cấp độ của một Kiếm Thánh.

“Có vẻ như không có vấn đề gì rồi ạ.”

“Ừa.”

Và như thể phản ứng trước cuộc hội thoại của họ, con hình nhân vẫn nằm đó, nhìn về phía Zanoba với đôi mắt thuỷ tinh, vô cơ của nó.

Và sau đó nó bắt đầu nói.

“Thưa chủ nhân, tên của ngài là gì ạ?”

“Là Zanoba!”

“Chủ Nhân Zanoba đã được đăng ký. Mệnh lệnh của ngài là gì ạ?”

“Hãy thêm người này vào với tư cách là Phụ Chủ Nhân.”

“Đã hiểu. Tên của ngài là gì ạ?”

“Là Rudeus.”

“Phụ Chủ Nhân Rudeus đã được đăng ký. Mệnh lệnh của ngài là gì ạ?”

Cuộc trao đổi này là thứ mà họ đã lặp đi lặp lại vô số lần với Nguyên Mẫu Số 03.

Đầu tiên là phải đăng ký Chủ Nhân đã.

“Vậy thì, phiền cô hãy rời khỏi bàn và đứng lên trên sàn đi.”

Rồi hình nhân rời khỏi cái bàn và nhanh chóng đứng dậy.

Thấy vậy, Rudeus nắm chặt tay.

“Được rồi, nó đã có thể đăng ký tên Chủ Nhân và tuân theo các mệnh lệnh.”

Rudeus đã cực kỳ thích thú khi nhìn con hình nhân.

Trong lần đầu tiên, họ đã gặp phải những vấn đề lớn.

Khi cậu ta nói “Là Zanoba” thì hình nhân đã đăng ký thành “Chủ nhân “Là Zanoba””

Hay một lần khác khi nó không cử động vì không hiểu rằng “phiền cô” là câu khởi đầu của một mệnh lệnh.

Rồi họ đã nhận lời khuyên từ Perugius để xử lý chuyện ấy.

Lời khuyên đó là họ phải thay đổi toàn bộ các ma pháp trận và họ đã phải bắt đầu lại từ con số không mất vài lần.

Và đó là cách mà họ đã đạt được như hiện tại.

Cái ma pháp trận hoàn chỉnh được khắc bên trong Lõi đã chứa đựng tất cả các phản ứng bản năng của con người.

“Hãy nhẹ nhàng nhảy lên đi.”

“Vâng thưa Chủ Nhân.”

Rồi Hình nhân bắt đầu nhảy lên xuống bằng cả hai chân.

Qủa là một cú nhảy mạnh mẽ.

Mặc dù phần thịt nhân tạo đủ mạnh để phá huỷ bộ xương nhưng có vẻ như nó đã có đủ khả năng kiểm soát.

“Tiếp tục nhảy và dơ cả hai tay lên đầu đi.”

“Vâng thưa Chủ Nhân.”

“Dang hai chân ra và… Dừng lại.”

“Vâng thưa Chủ Nhân.”

“Giờ thì bắt đầu nhảy lần nữa trong khi xoay cả hai tay xung quanh mình đi.”

“Vâng thưa Chủ Nhân.”

“Giờ mỗi lần cô nhảy, thì hãy xen kẽ giữa việc gập và duỗi chân của mình ra đi.”

“Vâng thưa Chủ Nhân.”

Cô hình nhân di chuyển chính xác như những gì Zanoba nói.

Tóc của cô tung bay quanh cánh tay đang xoay vòng của mình.

Sự cân bằng cũng đang rất hoàn hảo.

“Giờ hãy làm một khuôn mặt buồn cười đi.”

Cô hình nhân chợt dừng lại một giây trước mệnh lệnh đột ngột của Zanoba.

“Vâng thưa Chủ Nhân.”

Rồi cô dùng tay bóp má rồi vo mặt của mình lại.

Từ khuôn mặt vô cảm trở nên dị dạng.

Hẳn ta sẽ không thể gọi cái này là buồn cười được.

Nhưng cô hình nhân đã tự mình suy nghĩ và đưa ra kết luận.

Nói cách khác, đó chính xác là điều họ muốn.

“Hừm. nghe vẻ hứa hẹn đấy ạ.”

“Ừa…”

Nhưng Rudeus đang cau mày.

Thứ là cậu ta đang nhìn là ở bộ ngực nhỏ nhắn của cô thỉnh thoảng sẽ rung nhẹ lên và những phần thiết kế tinh xảo khác nữa.

Dù tôi nói câu này là vì danh dự của Rudeus, nhưng nó không phải là một cái nhìn dâm dục.

Bởi nó là thứ mà cậu ta đã tự mình làm ra mà.

Nhưng mỗi lần nó càng trở nên hoàn thiện hơn, thì cậu ta lại càng e sợ.

Phải chăng nỗi e sợ đó là tài năng của chính cậu ấy?

Không.

“Nhưng khuôn mặt… nó thật sự giống quá, và cả giọng nói nữa, mặc dù nó có thể chỉ là tai nạn mà thôi.”

Rồi Rudeus nhìn vào khuôn mặt của cô hình nhân.

Cô hình nhân cũng nhìn lại Rudeus nhưng không mỉm cười.

Mặc dù họ đã làm cho nó có thể cười được, nhưng chắc nó sẽ không làm nếu không được ra lệnh nhỉ.

Nhưng đó không phải vấn đề của Rudeus.

“Chuyện này nhất định sẽ khiến cô ấy nổi đoá cho mà xem…”

Khuôn mặt của cô hình nhân giống với một người mà cậu ấy biết.

“Ý người là Nanahoshi ạ?”

Đúng như thế đấy, là Nanahoshi Shizuka.

Là người bạn từ thế giới khác đang ngủ yên trên Thiên Không Thành.

Con hình nhân giống y hệt cô ấy.

Từ khuôn mặt, mái tóc dài khác màu đen, dáng người, và chiều cao, tất cả đều giống Nanahoshi.

Một hình nhân trần truồng có hình dáng giống người bạn của họ.

Với cặp ngực gợi cảm cùng phần bộ phận sinh dục đang hoạt động trơn tru.

“Đồ ngốc, tôi đang nói đến Sylphy cơ!”

Phải rồi, thứ cậu ta đang e sợ đó là cơn thịnh nộ tới từ người vợ của mình.

“Người có thể bảo với cô ấy rằng cậu cần một ai đó thế chỗ Nanahoshi-dono khi cô ấy đang ngủ mà?”

“Cũng được.”

Phải, họ đã có một lý do.

Trong trường hợp họ phát hiện ra bạn của Nanahoshi đã đến để gặp cô ấy.

Mặc dù họ có thể chỉ đơn giản là nói cho anh ta tên của cô ấy, nhưng được nghe từ một người giống với Nanahoshi thì tốt hơn.

Họ đã có trong mình lý do đó để làm ra một hình nhân giống với Nanahoshi.

“Mà mấy bà vợ của người cũng nên được biết trước chứ.”

“Họ biết là chúng ta đang làm một hình nhân cử động nhưng họ làm gì biết là nó trông giống Nanahoshi đâu.”

Tức là, Rudeus không nghĩ rằng làm một hình nhân trông giống Nanahoshi sẽ khiến mấy cô vợ của cậu nổi giận.

Nên họ đã có một lý do hợp lý và bản thân Nanahoshi cũng cảm thấy ổn với nó.

Nếu cậu giải thích thì chắc họ sẽ chấp nhận thôi.

“Nhưng vấn đề nằm ở phần ngực và chỗ đó đó cơ.”

Nhưng giải thích rằng một con hình nhân giống với bạn của mình mà còn có thể hoạt động sinh lý bình thường thì lại là một vấn đề khác.

Nghĩ tới cái cảnh mấy bà vợ của cậu phát hiện ra, Rudeus trở nên thấp thỏm.

Dựa theo cái cách mà cậu ta giải thích thì kiểu gì giường của cậu cũng lạnh lẽo do thiếu hơi người mà thôi.

Sylphy sẽ bắt đầu nhìn với vẻ bị xúc phạm và nói rằng “Vì anh đã vất vả làm ra nó như vậy, sao anh không ngủ với con hình nhân đó luôn đi?”, hay cô ấy sẽ chỉ khóc nức lên và rơi vào trẩm cảm nhỉ.

Nói trắng ra, thì nó không phải là điều gì vui vẻ với Rudeus cả.

“Không cần thiết phải làm nó phức tạp như vậy đâu.”

“Ngài không thể nói vậy được, với kỹ năng thượng thừa của Sư Phụ, người đã tạo ra một cơ thể hoàn mĩ. Đặc biệt là cặp nhũ hoa, chúng trông khá là khiêu gợi đó ạ.”

“Đồ ngốc, thứ tôi đang cố nói đến không phải là cái nhũ hoa.”

“Tôi xin lỗi ạ,”

Tại sao họ lại làm ra được bộ ngực và vùng kín phức tạp được đến như vậy nhỉ.

Phải rồi, khi họ đang thiết kế cho dự án, thì cả hai đã có một ý tưởng.

Ý tưởng về việc làm một con Dutch wife.

(Dutch wife: tra google để biết thêm chi tiết ( ͡° ͜ʖ ͡°)

Nhưng ngay lúc đó ý tưởng ấy đã bị loại bỏ.

Họ nên tém tém mình lại.

Nó không nhất thiết phải có bộ ngực và vùng kín 18+ như vậy. Nó cũng chả cần tới nhũ hoa để pha trà hay gì đâu cơ chứ…

Ngay từ đầu, nó chỉ đơn giản là Nguyên Mẫu Số 04 thôi mà.

Không có lý do gì để làm một nguyên mẫu trông giống Nanahoshi đến như vậy cả.

Tất cả đều từ Rudeus mà ra hết.

“Dù sao đi nữa, hãy giữ bí mật chuyện này với Sylphy và những người khác.”

“Rồi đằng nào Sư Phụ chả bị ăn đập.”

“Làm ơn hãy coi nó là hi sinh vì khoa học.”

Hiện tại không có nhiều người biết rằng con hình nhân ấy trông giống Nanahoshi.
Chỉ có Orsted, Perugius, và chính Nanahoshi nữa.

Tất nhiên họ cũng đã lên kế hoạch tiết lộ sau khi nó hoàn thành và thông báo cho nhiều người.

Vì sau cùng họ cũng lên kế hoạch sản xuất hàng loạt chúng mà.

Nhưng nếu những người liên quan mà biết được hai người đó đã làm chi tiết đến mức nào, thì chác họ sẽ trao đi một cái nhìn vô cùng lạnh nhạt.

Roxy có lẽ chỉ nhìn thoáng qua cậu ta rồi hỏi “Con hình nhân đó trông “ngon” hơn em, có phải không?”, hoặc có thể chỉ nhìn cậu ta với ánh mắt u sầu.

Trước cái cảnh Roxy lạnh lùng bước qua đời cậu ta như thế sẽ khiến cho Rudeus không còn lựa chọn nào tốt hơn là Seppuku* cả.

(Seppuku: Mổ bụng tự sát.)

“Hừm, tôi không thể nghĩ rằng những cô vợ của người sẽ sầu não như người đang nghĩ nổi. Mọi người đều biết rõ người năng động như thế nào rồi mà.”

“Nếu chúng ta làm một con bình thường thì chả sao, nhưng vấn đề là nó giống Nanahoshi nên tôi không thể nghĩ được gì ngoài việc những rắc rối sẽ ập vào đầu mình cả.”

Rudeus, chọc chọc vào ngực của con hình nhân, trong khi gật đầu với chính mình.

Mặc dù nó có một cảm giác hơi khác so với con người, nhưng nó vẫn cự kỳ mềm mại.

Nếu không phải là do cậu làm ra, thì chắc cậu sẽ phấn khích lắm.

Và cái sự phấn khích ấy có thể được coi là đang ngoại tình.

Nếu Eris mà phát hiện ra Rudeus đang ngoại tình thì chắc cô ấy sẽ chỉ “Hừm” một tiếng với cái miệng hình chữ V ngược và sau đó buông nắm đấm của mình ra, tiến dần vào vùng nguy hiểm của Rudeus, đẩy cậu ta xuống rồi trèo lên người.

Rồi để đảm bảo là cậu ta sẽ không bao giờ ngoại tình nữa, cô ấy sẽ biến Rudeus hoàn toàn thuộc về của mình.

Mặc dù, chuyện này không thật sự khiến Rudeus cảm thấy ghét cho lắm.

“…”

Tình cờ thay, con búp bê đã quan sát cẩn thật cái ngón tay đang chọc vào nó, nhưng không đưa ra một phản ứng nào cả.

Nó chỉ đơn giản là cảm giác bị chạm vào thôi.

Họ đã không thêm vào con hình nhân trạng thái khoái cảm.

Nếu Elinalize hoặc Ariel mà tham gia sâu hơn vào quá trình sản xuất, thì mọi chuyện có thể đã thành hiện thực, nhưng cả hai hiện đang mải mê nuôi dạy con cái của mình rồi.

“Vậy, giờ chúng ta tháo dỡ nó ra chứ?”

Ngay khi cậu ta nói câu đó, thì khuôn mặt của Zanoba trở nên tối sầm lại.

Đối với Zanoba, tháo dỡ một hình nhân không phải điều gì đó vui vẻ cho kham.

Vấn đề không phải là hình nhân.

“…Không! Bản thân mẫu này đã hoàn chỉnh ở một mức độ nhất định. Tháo dỡ nó sẽ lãng phí lắm ạ.”

Rồi Rudeus khoanh tay lại và bắt đầu ngẫm nghĩ.

Trong trường hợp tệ nhất, họ sẽ tháo dỡ mẫu này và bắt đầu triển khai một mẫu khác.

Chỉ thay đổi về phần kín và ngực thôi thì sẽ hoàn toàn bất khả thi với tình trạng kỹ thuật của họ hiện tại.

Dù họ sẽ cần phải nghĩ về việc sản xuất hàng loạn các hình nhân, nhưng hiện tại nó là một sản phẩm độc nhất.

“Chúng ta cần phải nghĩ về việc nên làm gì khi có ai đó phát hiện ra…”

“Không ai sẽ biết được đâu ạ. Chẳng phải đó là lý do mà chúng ta bắt đầu nghiên cứu ở chỗ hẻo lánh này sao.”

“Ừa, chắc vậy nhỉ.”

Họ hiện tại đang ở vùng Fittoa thuộc Đế quốc Asura.

Họ đã mượn một mảnh đất thuộc vùng tái thiết Fittoa từ nhà Boreas rồi xây lên một phòng thí nghiệm nghiên cứu ở đó.

Không có nhiều người biết về nơi này.

“Cậu thì chả có vấn đề gì rồi. Nếu chúng ta mà bị phát hiện, thì sẽ chả có ai nổi đoá với cậu còn gì.”

“Không phải, mặc dù tôi đã nói với người về nó trước đây, nhưng hiện giờ, Julie cũng đang tức tối với tôi đó ạ.”

“Àaa, phải rồi, cũng đúng nhỉ.”

Kể cả Julie mặc dù được cho là đang tham gia dự án với họ nhưng cũng không biết về cái phòng thí nghiệm ấy.

Cô bé đã giúp đỡ trong việc làm ra thịt nhân tạo và khung xương nhưng cô bé không hề được biết chúng sẽ được sử dụng cho việc gì.

Nói trắng ra là cô bé bị cho ra rìa.

Chính vì vậy, nên gần đây, bất cứ khi nào Zanoba mang về một con hình nhân dâm dục nào đó nào về, thì Julie rõ ràng sẽ không cảm thấy vui vẻ gì rồi.

Mặc dù cô bé sẽ không đi xa tới mức phá huỷ chúng, nhưng có những lúc cô bé sẽ đưa nó ra khỏi tầm mắt.

Vô phương cứu chữa rồi.

Mặc dù cô bé đã trưởng thành từ lâu, nhưng hiện cô bé đang ở cái tuổi… mới lớn. Nên cả hai đều biết rằng con gái ở tuổi đó mang trong mình một tâm hồn rất mỏng manh mà.

“Nhưng chẳng phải cũng có khả năng là Julie có thể tìm thấy ma pháp trận dịch chuyển ở tẩng hầm sao.”

Cái ma pháp trận dịch chuyển dẫn tới phòng thí nghiệm hiện được đặt ở tầng hầm bên trong công xưởng của Zanoba.

Nếu Julie mà đi xuống dưới tầng hầm, vô tình tìm thấy ma pháp trận và quyết đình tò mò kích hoạt nó…

Thì cô bé sẽ được chứng kiến một nữ hình nhân cử động đang khoả thân.

Nó sẽ khiến cô bé bị sang chấn tâm lý một thời gian dài mất.

“Để chắc chắn thì tôi đã khoá cửa từ bên trong và chỉ có tôi là người duy nhất có chìa khoá thôi ạ.”

“Julie có thể dễ dàng phá được khoá thôi. Vì chính tôi là thằng đã dạy con bé cách mở khoá bằng thổ ma pháp mà.”

“Không đâu, Julie sẽ không mở cái cửa mà chính tôi khoá lại. Con bé đã hứa như vậy rồi ạ.”

“Tốt lắm.”

Dẫu sao thì Julie và Zanoba cũng vẫn là chủ nhân và đầy tớ thôi mà.

Julie hiểu rằng có một cái vạch ngăn mà cô bé không nên bước qua.

“Quay trở lại vấn đề chính nào. Chúng ta nên làm gì với thứ này đây?”

Rudeus lại khoanh tay và bắt đầu suy nghĩ.

Nghĩ về nó xem nào, ngoại trừ cặp núm và cái vùng kín, thì còn lại ổn cả.

Và bên cạnh đó, đây là Nguyên Mẫu Số 04. Nếu họ mà có ý định tiêu huỷ nó, thì việc thu thập dữ liệu cũng sẽ không mất quá nhiều thời gian.

“Được rồi, mặc dù nó quả là một sự lãng phí, nhưng hãy lấy dữ liệu từ nó rồi tháo dỡ ra đi.”

Rudeus đi đến một kết luận.

Mặc dù Rudeus đã quyết định đồng tình với ý kiến trên nhưng Zanoba thì vẫn còn lưỡng lự.

Nó đã ngốn khá nhiều thời gian và tiền bạc để làm ra nhưng họ vẫn chưa hoàn toàn thử nghiệm hết toàn bộ những gì cần phải làm lên Nguyên Mẫu Số 03.

Tiêu huỷ nó chỉ vì cặp núm quá tà răm là một hành động quá lãng phí.

Chính vì vậy, một ý tưởng chợt loé lên trên đầu của Zanoba.

“Khoan đã, Sư phụ!”

“Gì vậy?”

“Chúng ta chỉ cần mặc quần áo cho nó là được!”

“Hửm? Hả! Phải rồi! Chúng ta chỉ cần làm như vậy là được mà!”

Trước lời đề nghị của Zanoba, Rudeus cũng chợt nhận ra.

Miễn là không ai thấy nó, thì nó không phải là vấn đề.

Bằng việc mặc quần áo lên, thì những bộ phận nhạy cảm sẽ được che kín.

Miễn chúng không phải là lũ hiếp dâm đê tiện, thì sẽ không một ai đột nhiên đi cởi quần áo của nó ra làm gì.

Tức là chừng nào họ không kể cho bất cứ ai thì sẽ ổn cả thôi.

“Được rồi, đợi một chút.”

Rudeus nói xong chạy một mạch đến phòng kế bên.

Có vài bộ quần áo mà cậu ta đã chuẩn bị trước.

Một chiếc váy màu be, một kiểu mà ta sẽ không thể thấy thường xuyên ở Ma Pháp Thành Sharia.

Và cả quần áo lót nữa.

Và dĩ nhiên chúng đều là hàng mới cả.

Cả hai đã hoàn toàn quên mất điều đó và chỉ đơn giản là run rẩy trước sức mạnh quyến rũ đáng sợ của cô gái với cơ thể không một mảnh vải.

“Được rồi, mặc chúng lên đi.”

“Vâng thưa Chủ Nhân.”

“Sau đó, nằm lên bệ sạc đi.”

“Vâng thưa Chủ Nhân.”

Sau khi con hình nhân mặc quần áo mà Rudeus đưa cho, thì nó quay về nằm lên cái bệ sạc.

Từ đó trở đi, giờ đây nó đã được quần áo che đậy, cái hào quang khiêu dục đáng kinh sợ đã biến mất.

Giờ nó chỉ đơn giản là một cô gái trông giống Nanahoshi đang nằm im ở đó.

Không hề có sự sai trái nào ở đây hết.

Mặc dù mọi chuyện chuyển biến trong nháy mắt có hơi làm họ bất ngờ…

Nhưng cứ như vậy, thì có vẻ như những vấn đề đều đã được giải quyết.

“Giờ tôi thấy hơi mệt rồi. Dù hơi sớm nhưng hãy để lại công việc cho tối nay đi ạ.”

“Được rồi.”

Sau khi quyết định việc cần làm tiếp theo, Rudeus ngồi xuống.

Mặc dù họ không quyết định bổ sung các thí nghiệm khác nhưng kết quả trông có vẻ tốt.

Không việc gì phải vội cả, họ có thể chỉ dạy cho nó về mọi thứ vào ngày mai cũng được.

Rồi Rudeus đập hay tay vào nhau rồi đứng dậy.

“Tối nay chúng ta sẽ ăn mừng! Kế hoạch của chúng ta đã tiến được thêm một bước huy hoàng nữa rồi!”

“Dĩ nhiên rồi ạ! Vì tôi đã nghĩ là người sẽ nói như vậy, nên tôi đã chuẩn bị trước vài thứ. Ở đây này!”

Zanoba cầm một cái thùng ở phía góc phòng lên.

Sau khi đem nó đến giữa phòng cậu ta dùng tay đập vỡ cái nắm.

Nó phát ra một tiếng bang và trong đó có rơi rớt ra một chút.

“Chà, cậu chuẩn bị kỹ càng ghê đó!”

Zanoba cầm mấy cái cốc tới đặt cạnh nhau rồi múc một ít từ trong thùng.

Cái cốc được đổ đầy bởi thứ chất lỏng trong suốt màu tím.

Nó là rượu của Đế Quốc Asura.

“Ồ, chúng ta có gì để nhắm rượu không?”

“Chỉ có đồ ăn được bảo quản lâu ngày thôi ạ.”

“Quất luôn.”

Sau khi lấy một núi thức ăn từ trên gác mái, cả hai bắt đầu đổ đầy cốc của mình.

Họ nâng cốc lên trên không ăn mừng.

“Vì sự phát triển trong dự án hình nhân!”

“Vì giấc mơ của chúng ta!”

“Cạn ly!”

Và thế là cuộc vui bắt đầu.

Phần 2.

“Cơ mà, chúng ta nên dạy gì cho nó?”

“Vì chúng ta đã xác nhận được là nó có thể hoàn thành các tác vụ đơn giản, chúng ta nên xem liệu nó có thể thích ứng được đến mức nào và suy nghĩ độc lập được đến đâu đã.”

“Có quá nhiêu thứ cần phải xem xét nhỉ. Hãy duyệt qua bất cứ cái gì có thể đi ạ.”

Cả hai đang bàn luận về các kế hoạch trong tương lai trong khi uống.

Sau khi nó đã được kích hoạt thành công thì họ đã chưa làm được gì cho nó đáng kể cả.

Nhưng quả thực cũng khó để giải thích một mệnh lệnh nào đó quá mơ hồ.

Dù cô ấy đã có những nền tảng từ những mẫu tiền nhiệm và sẽ tiếp tục tự mình học hỏi.

Nhưng họ không biết liệu cô có thể tư duy được đến đâu.

Như mức độ mà nó có thể học được và những thứ mà nó không thể làm.

Hay liệu nó có thể tự mình suy nghĩ và tự quyết định được đến đâu.

“Để đó cho tôi. Tôi sẽ chịu trách nhiệm và dạy mọi điều cho nó ạ.”

“Đừng dạy những thứ không nên đấy nhé.”

“Tôi sẽ nói điều đó ngược lại với người đó ạ.”

“Cậu chỉ được cái nói xạo.”

“Hahahahaha.”

Cả hai người họ ngồi uống vui vẻ và nghĩ về những gì phải làm tiếp theo.

Nhưng rồi Zanoba thay đổi chủ đề cuộc trò chuyện.

“Phải rồi, những [Sản phẩm phụ] mà người làm ra đang bán rất chạy đó ạ.”

“Chúng ta đã quyết định làm một vài thứ khác trong quá trình nghiên cứu nhỉ. Cậu đã bán chúng ở cửa hàng phải không?”

“Cái túi ếch đang đặc biệt phổ biến đó ạ.”

“Ồ thật sao…”

Để có được độ cô đặc phù hợp cho da người, Rudeus đã thử tất cả các loại kết hợp khác nhau.

Trong số chúng là phần túi má của Rain Force Frog. Nó cực kì dài và mỏng nhưng cũng cực kì bền bỉ.

Cậu ban đầu nghĩ sẽ dùng thứ đó để làm da.

Nhưng cuối cùng họ đã quyết định tìm thứ khác để dùng rồi tạo một thứ gì đó từ nó.

 Và đó là…

“Là công cụ tránh thai* nhỉ.”

(Ba con sâu)

“Luke-dono đặc biệt hài lòng với nó đấy ạ. Anh ta đã làm hẳn một cái nhà máy để sản xuất chúng trong Asura luôn.”

“Đám quý tộc Asura nghe vẻ khoái mấy thứ như vậy thật…”

“Mặc dù nói như vậy, thì người cũng dùng nó mà phải không?”

“Ừ thì cũng có.”

Phải, Rudeus cũng dùng chúng.

Gần như là mỗi đêm.

Sau khi đứa con gái thứ ba và thứ tư của cậu ra đời là Lily và Christina thì đã có một thoả thuận ngầm rằng đứa tiếp theo được sinh ra sẽ là của Sylphy.

Vì Sylphy trở thành nhân vật chính của “bữa tiệc”, nên số đêm mà cậu ta dành cho Eris và Roxy đã giảm xuống.

Nhưng bởi Tiên tộc không có khả năng sinh sản cao, nên cô ấy không thể sinh thêm đứa thứ ba được nữa.

Việc mà Sieg và Lucy được sinh ra có lẽ đơn giản là do đúng người đúng thời điểm hoặc là do ông trời đang bắt nạt họ…

Họ không biết rằng, khi số lần họ được đánh đêm giảm xuống thì Eris và Eoxy bắt đầu cảm thấy bồn chồn*.

(Thô thiển mà dịch thì nó là “n*ng” nhưng Salmonz mà các bạn biết là một dịch thuật mà ;) )

So với trước kia, mặc dù ham muốn của Eris đã dịu đi đôi chút nhưng cô ấy vẫn là một người tà râm.

Cái liếc nhìn từ đôi mắt của cô như thể là một con dã thú vậy.

Nhưng nếu Rudeus mà chiều lòng cổ, thì cô ấy sẽ có thai mất.

Và đó là lúc mà BCS xuất hiện.

Nếu nó được sử dụng, thì một Eris hoang dã sẽ vừa được thoả mãn và vừa không lo có con.

Dù thấy Eris hiện đang bế đứa thứ ba, Sylphy cũng không cảm thấy buồn rầu, hay bầu không khí trong nhà trở nên nặng nề hơn là mấy.

Bởi con cái là của trời cho mà.

“…Ừm thì, cậu biết đấy, nếu con cái đông đúc mà người chăm sóc cho chúng không tăng lên thì nghe cũng không ổn áp cho lắm đâu.”

“Vậy người chỉ cần thuê một cô hầu là được mà.”

“Nếu tôi thuê một hầu nữ, thì cô ấy sẽ không chăm sóc cho tôi nữa. Sáu người là quá nhiều cậu biết không.”

“Hahaha… Qủa thực là người mà, Sư Phụ ạ.”

Zanoba bật cười.

Nhìn nó, Rudeus đột nhiên nghĩ về một chuyện gì đấy.

Đó là thắc mắc mà tất cả mọi người đều đang nghĩ trong đầu hoặc đã bảy tỏ bằng lời nói.

“Phải rồi, cậu nghĩ sao về Julie?”

“Theo kiểu nào cơ ạ?”

“Kiểu, như một người vợ thứ hai chẳng hạn?”

“Với Julie ấy ạ?”

“Thì dù cho tuổi và địa vị của con bé có khá là thấp đi nữa… Nhưng cậu không tự coi mình là người hoàng gia nữa phải không? Vậy nó không phải là một ý kiến tổi nhỉ? Kiểu được con cái vây quanh này, nuôi nấng chúng này, và thỉnh thoảng phải mắng mỏ chúng nữa.”

Zanoba lắng nghe một hồi sau đó điềm đạm lắc đầu.

“Tôi sẽ không cưới con bé đâu ạ.”

“…Phải rồi.”

Nghe câu trả lời chắc chắn của cậu ta xong, Rudeus quyết định bỏ qua chuyện đó.

Bởi mọi người ai cũng có một ranh giới mà không thể bước qua được mà.

Trông không có vẻ gì như cậu ta nói điều đó chỉ đơn giản là bởi cậu ta không muốn cưới cô bé.

Có rất nhiều lý do có thể kể tới như địa vị hoàng gia của cậu ta, hay sự thật là cậu ta đã cưới hay đứa em trai mà cậu ta đã vô tình sát hại, hoặc là Pax.

“Người sẽ lắng nghe chuyện này không? Dù nó chẳng có gì to tát lắm đâu ạ.”

“Nếu cậu có ý định kể.”

“Tôi là một Miko và để đổi lấy siêu sức mạnh của mình, thì da của tôi không thể cảm nhận được lắm đâu ạ.”

“Tức là?”

“Bên trong một người phụ nữ mềm quá, nên không có đủ sự kích thích ạ.”

( ( O_O) )

Nghe vậy Rudeus trở nên sốc toàn tập.

Qủa thực là một câu chuyện ướt át.

Nhưng cậu cũng hiểu được.

Rằng lý do tại sao Zanoba sẽ dùng đồng cho những bức tượng bất cứ khi nào cậu ta có thể.

“Dĩ nhiên, đó không phải là lý do duy nhất.

Cũng có một vài lý do khác như Pax và Julius.

Nhưng lý do chủ yếu là bởi nó sẽ khiến bạn đời của mình đau đớn để có thể tạo ra một đứa con ạ.”

“Tôi hiểu… nhưng mà, nếu cơ hội tới, cậu nên hỏi Julie về điều đó. Cũng ổn thôi nếu cậu không muốn làm việc đó… Đằng nào thì cũng có những lựa chọn khác là nhận trẻ mồ côi mà.”

Rudeus quả thực khá mơ hồ trong chuyện này bởi bản thân đang có tận sáu đứa trong nhà cơ mà.

“Haha, tôi nghĩ người nói cũng phải.”

Nghe giọng cười yếu ớt của Zanoba, Rudeus quyết định rằng cậu nên tránh xa khỏi chủ đề hôn nhân và chuyển chủ đề khác ngay lập tức.

Giờ đang là lúc ăn mừng cơ mà.

Họ đáng lẽ nên uống trong hạnh phúc mới đúng chứ.

“Bỏ vụ ba con sâu sang một bên đi! Thế còn những thứ khác thì sao? Chúng đang được bán chứ?”

“Mấy cái khác thì vẫn đang ổn áp ạ. Chúng đang được đối xử như những đồ vật dị hợm, vài trong số chúng đã nằm trong bộ sưu tập của những kẻ kỳ quặc nữa ạ.”

“Tôi tưởng là chúng sẽ khá tiện lợi chứ… Aisha đã cực kỳ hạnh phúc trước cái máy hút bụi cơ mà.”

Các sản phẩm phụ của Rudeus thì cũng khá đa dạng.

Bằng việc sử dụng các ma pháp trận để tạo ra tất cả các loại vật dụng như quạt hoặc máy hút bụi, dụng cụ chống thấm hoặc tủ lạnh.

Mặc dù các phát minh của Rudeus khá tiện lợi nhưng không nhiều phát minh được phổ biến rộng rãi.

Chủ yếu là vì mặc dù ma thuật không quá khó để tái tạo, nhưng các vật liệu liên quan đã làm tăng chi phí lên.

Dù có thể nghiên cứu sâu hơn có thể giảm giá thành nhưng đó là một hướng khác với mục tiêu của họ.

“Đúng là nó có tiện thật, nhưng cả hai nước Asura và Millis đều có những ma đạo cụ với tác dụng y hệt rồi, nên chỉ cần thuê một người hầu để vận hành nó thì dễ hơn ạ.”

“Tôi cũng đang nghĩ khá nhiều về việc giảm thiểu công việc cho người hầu chứ bộ.”

Rudeus uống một ngụm rồi thở dài.

Dù kể cả Rudeus đã sống hạnh phúc ở đây trong nhiều năm nhưng cậu ta vẫn không thể quên được những cảm giác khi sống trong kiếp trước của mình được.

“Thôi thì, miễn là kỹ thuật vẫn còn trường tồn, thì sẽ luôn có khả năng một ngày nào đó, một người nào đấy khác sẽ đưa nó vào sử dụng nên ít nhất hãy để lại ghi chép cách chúng ta tạo ra nó là được.”

“Vâng, nghe có vẻ hay đấy. Tôi chắc rằng một ngày nào đó trong tương lai, một người nào đó sẽ kế thừa ý nguyện của Sư phụ. Họ sẽ nghĩ rằng người đã viết một thứ tà đạo nào đấy chẳng hạn ạ.”

“Tôi sẽ đặt tên cho nó là “Tuyển tập của Rudeus.”

“Haha, các ma pháp sư trong tương lai sẽ không bao giờ mơ được đến cái cảnh có một tập ma đạo thư được viết bởi người đàn ông được gọi với cái tên Tay Phải của Long Thần sẽ chỉ chứa toàn là đồ gia dụng đâu.”

Hai người họ vừa nói chuyện vừa uống trong vui vẻ.

Rồi hai mặt của họ đỏ lừ.

Cả một thùng rượu nghe vẻ hơi quá sức một chút với hai người họ nhỉ.

“Thật tiếc là Cliff và Ma Vương Bất Tử Badi lại không có ở đây.”

“…Cliff-dono nhất định sẽ không tán thành ý tưởng làm một hình nhân sai trái như thế này đâu ạ.”

“Hãy gọi cho anh ấy sau bước tiếp theo. Chúng tha thậm chí có thể có một bữa tiệc ở nhà của Cliff tại Millis nữa.”

“Vậy thì triển thôi! Ồ, dĩ nhiên rồi! Sau khi chúng ta hoàn thành những bước cuối cùng lên nguyên mẫu này, thì chúng ta hãy cùng giới thiệu Hình Nhân Cử Động Mẫu Số 01 cho Cliff-dono nhé.”

“Nghe vẻ hay đấy! À, nếu chúng ta mà làm chuyện đó, thì mẫu nữ có vẻ sẽ là một sai kiến đấy… hãy làm mẫu nam đi thì hơn.”

“Một cậu bé nghe được đấy ạ.”

“Ồ, liệu điều này có làm khơi dậy sự tò mò của Zanoba Bệ Hạ không ạ?”

“Tôi không có hứng thú với quan hệ đồng tính, tôi chỉ hiểu đơn giản đó là một hình nhân với hình dáng là một cậu bé mà thôi. Người thì sao hả Sư phụ?”

“Húp tất, kể cả Sylphy có là con trai đi nữa, tôi vẫn húp vội.”

“Hahaha, Qủa đúng là người mà, Sư phụ ạ.”

…Cả hai không hề biết.

Rằng bữa tiệc của họ đang được quan sát tỉ mỉ.

Và nội dung trong cuộc trò chuyện vui vẻ của họ đều đang được lắng nghe.

Người đó đang nở một nụ cười chế nhạo.

Phần 3.

“Hừ… Đầu mình đau quá.”

Ngày hôm sau.

Rudeus bắt đầu giải bỏ cơn đau bên trong đầu cậu rồi đứng dậy.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, cơn bão đã qua đi và một bầu trời trong xanh đang rộng mở trước mắt cậu ấy.

“Đã đến trưa rồi à… Mình hẳn đã uống quá nhiều rồi.”

Nhưng, vì vài lý do gì đấy, mà uống cùng nhau như những người đàn ông quả thực rất vui.

Đặc biệt là những chầu nhậu ăn mừng.

Ngày hôm qua họ đã ngơ ngác trước những vấn đề của mấy con hình nhân, nhưng đó là chuyện khác.

Giờ Nguyên Mẫu đã được hoàn thành, nên bước tiếp theo sẽ vui lắm đây.

Về giấc mơ trước mắt họ. niềm hi vọng tràn trề của họ. Tình yêu vỡ oà của họ.

Nghĩ về những điều ấy, Rudeus nhìn về phía khuôn mặt của hình nhân và rồi…

“…Cái?”

Nó không có ở đây.

Tất cả những gì cậu ta có thể thấy chỉ là một cái bệ sạc trống trơn.

“Từ từ đã, hử? Gì cơ? Ừm, Zanoba~? Cậu làm gì với con hình nhân vậy hả~?”

Zanoba hẳn đã dậy trước cậu và đã bắt đầu dạy dỗ nó.

Nghĩ vậy, cậu bắt đầu nhìn ra xung quanh.

Sau đó cậu thấy Zanoba vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ với cái chăn cuốn quanh mình như một con nhộng ở góc phòng.

“Hửm~…Sư phụ à, con hình nhân vẫn bị đình chỉ hoạt động ở chỗ cái bệ sạc mà phải không.”

“đình chỉ cái gì cơ?”

Rudeus đột nhiên nhớ ra.

Rằng sau khi họ mặc quần áo lên nó thì đã ngay lập tức đưa nó ngủ ở trên cái bệ sạc.

Không có nghi ngờ gì cho việc họ đã cho nó ngủ ở đó cả.

“…Chúng ta đã đỉnh chỉ hoạt động của nó chưa?”

Nhưng để chắc chắn là đã đình chỉ nó, thì việc ra lệnh cho nó tắt nguồn là cực kì cần thiết.

Ta phải đặt tay lên ma pháp thạch rồi niệm chú lên nó.

Họ chưa có làm việc ấy.

“Tì- Tìm kiếm mau!”

“R-Rõ ạ!”

Hai người họ bắt đầu tìm kiếm con hình nhân trong trang thái hoảng loạn cực độ.

Nhưng họ không thể tìm thấy nó ở bất cứ đâu.

Không nhưng ở trong phòng thí nghiệm mà ở bất kỳ đâu cũng vậy.

Con hình nhân đã biến mất rồi.

Rekomendasi