Chương mở đầu: Bóng tối ẩn nấp trong Học viện tưởng chừng như yên bình, Vụ án Học sinh mất tích!
Baca Chương mở đầu: Bóng tối ẩn nấp trong Học viện tưởng chừng như yên bình, Vụ án Học sinh mất tích!
Baca Komik Chương mở đầu: Bóng tối ẩn nấp trong Học viện tưởng chừng như yên bình, Vụ án Học sinh mất tích! bahasa Indonesia lengkap dan baru di MSKManga. Kami menyediakan Komik, Manhua, Manhwa, dan Novel yang dapat kalian baca online gratis.
Read Chương mở đầu: Bóng tối ẩn nấp trong Học viện tưởng chừng như yên bình, Vụ án Học sinh mất tích!
★★★
*** Góc nhìn của Cid ***
"Vừa kịp lúc..."
Tôi thở phào nhẹ nhõm khi rời khán phòng của Học viện Ma Kiếm Sỹ Midgar. Hơi thở trắng toát bốc hơi trong ánh nắng buổi sớm mai.
Lễ khai mạc học kỳ thứ ba vừa kết thúc.
"Cái thằng cha này, mày đã lặn mất tăm hơi đâu trong kỳ nghỉ đông vậy Cid?"
"Đúng vậy. Không phải tất cả chúng ta đã lên kèo đi tán tỉnh các quý cô ở Mitsugoshi sao?"
Có điều gì đó hoài niệm khi tôi nhìn vào khuôn mặt quần chúng của Skel và Po.
"Xin lỗi, xin lỗi. Tao có việc quan trọng phải làm mà mấy bồ."
Với trận chiến kế vị của Vương quốc Oriana và việc tôi xuyên không về Nhật Bản, kỳ nghỉ đông của tôi tràn ngập những sự kiện thú vị hết nấc.
"Mày biết bọn tao đã trải qua chuyện gì khi mày biến mất không hả ku..."
"Đúng vậy. Chị mày suýt nữa đã xé xác bọn tao rồi đấy..."
Skel và Po trách móc nói.
"Claire?"
"Cái bà ấy đang tìm mày. Tao đã nói là éo biết rồi, nhưng bả cứ dứ dứ thanh kiếm vào mặt tao."
"Khi tao nói cổ rằng cô ấy rất dễ thương và hỏi có muốn đi chơi với tao không, suýt nữa là tao đi ngắm gà khỏa thân rồi."
"Bả ta còn bóp..."
"Rồi, rồi, tao hiểu rồi. Xin lỗi, xin lỗi nhiều nhé."
Có lẽ tôi nên tránh xa Nee-san một thời gian.
"Mày có biết sự tình cựu Chủ tịch Hội học sinh Rose, người đã biến mất tăm mất tích, trở thành công chúa của vương quốc Oriana và gây ra một biến động lớn trên toàn quốc không?"
"Lúc đó loạn lắm luôn."
"Tao biết."
Hờ hờ, chả ai tưởng tượng rằng chính tôi là người đã đưa cô ta lên ngôi đâu.
Có sự can thiệp bí mật của “Chúa Tể Bóng Tối’’ đằng sau sự lên ngôi của vị vua mới của vương quốc Oriana và éo ai ngờ được người này thực chất chỉ là một học sinh bình thường có thể tìm thấy ở bất cứ đâu.
Đây là một trong những niềm khoái lạc khi trở thành một Chúa Tể Bóng Tối đấy.
"Đó không phải là tất cả đâu. Có rất nhiều quái vật tràn ra khắp ở Vương quốc Oriana, và đất nước đã bị xâm chiếm."
"Còn nhiều vụ nữa cơ."
Tất nhiên là tôi biết cả mấy vụ đó.
Rốt cuộc, chính Shadow Garden đã chỉ đạo và giải quyết mọi chuyện mà. Mấy chú sẽ chẳng bao giờ ngờ rằng kẻ giật dây mọi chuyện đang đứng ngay trước mặt mình đâu.
"Có vẻ như liên minh với vương quốc Oriana đã bị giáng một vố đau đấy."
"Chuyện này sẽ phá vỡ liên minh với Vương quốc Oriana."
À rế?
Phá vỡ liên minh gì cơ?
"Thật vậy. Không ngờ rằng cựu hội trưởng Rose lại đi vào con đường tà đạo... Dư luận về cô ấy hiện đang rất tệ."
"Tà đạo? Hả? Câu đó có ý là gì vậy?"
"Đó là lý do tại sao cựu hội trưởng Rose đã triệu hồi lũ quỷ, tàn sát người thừa kế ngai vàng và chiếm lấy Vương quốc Oriana."
"Cô ấy thực sự là một người phụ nữ độc ác, kẻ sẽ ghi dấu vào lịch sử với tư cách là một bạo chúa đã giết chính cha mình và triệu hồi quân đoàn quỷ dữ."
"Ở trường cô ấy tốt tính thiệt đấy. Tao éo bao giờ nghĩ cô ấy sẽ làm điều gì đó điên khùng như thế này."
“N-Nghĩ kỹ lại thì, cô ấy chắc chắn là một cô ả hư hỏ-…”
Câu chuyện đổi ngôi vua vốn đã đi vào sử sách, nay lại thêm một số hành vi tàn ác khác.
Chà, tôi đoán cốt truyện sẽ đi theo chiều hướng thế này.
Kẻ bá chủ độc ác làm rung chuyển thế giới, và người đàn ông quyền năng điều khiển cô ấy từ trong bóng tối... Tôi buộc phải thay đổi kế hoạch một cách nhanh chóng thôi nhỉ.
Thật bá cháy.
"Có một số tin đồn kỳ lạ về Cựu Hội trưởng Rose."
"Đúng vậy, đúng vậy. Người ta đồn rằng cô ấy có liên hệ đằng sau bức màn với tổ chức Shadow Garden độc ác đó."
"Này, Po, thôi bép xép linh tinh đi, sẽ rất nguy hiểm nếu mày cứ oang oang cả lên đấy."
Skel ngắt lời Po.
"Ồ, đúng vậy. Mỗi khi có ai bàn tàn về vụ này, gã đó đột nhiên bốc hơi mất tăm mất tích luôn."
"Hả? Mày nói họ mất tích nghĩa là sao?"
"Bốn học sinh đã biến mất khỏi học viện. Có tin đồn rằng đây là hành động của tổ chức đã chiếm giữ học viện vụ hồi đó và giết chết phó hiệu trưởng của học viện."
"Nghe đồn mấy vụ này đều là hành động của cùng một tổ chức."
Khi Skel cất lời với vẻ mặt nghiêm túc, thì Po cũng run rẩy với giọng sợ hãi.
"Chúng đang bịt miệng những học sinh đã cố gắng điều tra tổ chức..."
"Có thể đó là do cô ta..."
"Hừ, tao không nghĩ vậy."
Với vẻ mặt đăm chiêu, Po giả vờ bình tĩnh.
"Nhiều học sinh đột nhiên biến mất, vì vậy mọi người đang bàn tán qua lại với các thuyết âm mưu và cũng có những hiệp sĩ trong tối đang ẩn nấp theo dõi và đề phòng mọi tình huống có thể xảy ra."
"Có vẻ như đã có một cuộc điều tra, nhưng không có dấu hiệu của những kẻ xâm nhập ở bất cứ đâu."
"Đã đến lúc chấp nhận sự thật rồi. Chúng không biến mất, mà trốn chạy."
"Mịa, mà kệ đi. Mày có nghĩ rằng mày có kham nổi mấy tiết học của chúng ta không, Po?"
"Ờ, vừa đủ thôi. Chú mày thì sao, Skel-kun?"
"Tao thì… ờ…cũng tốt. Còn mày, Cid?"
"Chúng mày nghĩ tao khác à ...?"
"Rồi rồi. Tao rất vui vì có vẻ như tất cả chúng ta có thể xoay xở để lên lớp."
"Mày nói đúng."
"Chuẩn."
"Nhân tiện, giờ đi quẩy đâu đây?"
"Hôm nay là lễ khai giảng nên sẽ không có tiết học. Tại sao chúng ta không đánh tú lơ khơ ở ký túc xá?"
"Hả? Tú lơ khơ cái gì?"
"Đây là sản phẩm mới của tập đoàn Mitsugoshi !"
Skel trông có vẻ tự mãn rút từ trong túi ra bộ bài giống như tôi thường thấy ở kiếp trước.
Trời… tôi không nghĩ họ thậm chí còn thương mại hóa thứ gì đó như thế này đâu.
"Tao nhận được từ Nina-senpai đấy. Hãy chơi ‘Ai muốn trở thành triệu phú’ hoặc bài xì phé nào!"
"Đây là lần đầu của Cid phải không? Hãy cho thằng chả này thấy thế giới khắc nghiệt như thế nào."
"Chiến đê."
"Khà khà khà... Vậy thì, hãy chơi bài xì phé nhé mấy ku. Mang cả tiền theo nhá."
Xì phé hả?
Nó có thể là biến thể của Xì Tố. Đó là trò mà tôi đã dạy các gái từ rất lâu rồi.
Nghĩ lại thì đúng là một kỷ niệm đẹp khi tôi có thể dùng nó để bòn rút tiền của các gái và khiến họ tức suýt khóc.
Đó là cách tôi dạy cho lũ trẻ đó cái xã hội này tàn khốc đến mức nào, vì vậy xin tý học phí cũng đâu phải chuyện gì to tát, đúng không nào? Nhưng sau vài hiệp thì các gái bỗng dưng chơi khá hơn, nên tôi sau khi vơ vét đủ thì nghỉ chơi rồi ôm tiền chạy.
Nói chung thì hiện giờ là một cơ hội tốt để kiếm tiền và cho mấy gã này thấy phong cách đậm chất chúa tể khi xử lý các quân bài của mình.
Tôi búng ngón tay.
"Tao chấp nhận thử thách của chúng mày. Hãy để tao xem cái thế giới khắc nghiệt đến mức nào nào."
"Vậy tăng tỷ lệ cược lên gấp mười lần nhé-.."
"Chia bài đi."
"Hì hì, trúng vố rồi..."
Ôi sợ quá, sợ quá, phải ăn hết thôi. Tôi lấy tay che miệng.
Cả bọn quyết định chơi poker trong phòng của tôi.
Mặt trời đã khuất bóng, Po đã mất hết tiền và đang nhìn lên trần nhà với khuôn mặt vô hồn.
Tôi đã kiếm được kha khá.
"Đến lượt của chú."
"Cái đ…ván này tao chơi tất tay luôn."
Skel đặt cược tất cả số chip còn lại của mình.
Một cách tự nhiên, tôi ‘ngây thơ’ theo gã.
"Chết mày nhé .. rơi vào bẫy của tao rồi."
Trong khi cười khúc khích, Skel lậy các quân bài trên tay ra cho chúng tôi xem.
"Ra thế, bài ngon đấy."
"Xin lỗi, Cid, nhưng tao đã nhìn thấu được tất cả các bước di chuyển của mày. Hãy xem tao về bờ đây.’’
"―Không, kết thúc rồi."
"Hả?’’
Tôi cho tên đó xem lá trên tay của tôi.
"Không thể... Ba lá đó-...! Kỹ năng chơi bài của mình sao lại có thể dễ dàng bị-…’’
"Nếu đi vay mượn thì có thể chơi tiếp, nhưng không lấy lại được tiền sinh hoạt tháng này... thì chết mất..."
Po đang lẩm bẩm như thằng mê sảng.
"Thôi, nôn tiền ra đấy đi bạn ơi."
Tôi lấy lại số tiền từ hai người họ và đá mấy gã đó ra hành lang.
"Xin lỗi mấy chú, nhưng hết tiền rồi thì phắn nhé, tao không có việc với lũ rỗng túi."
Nói rồi tôi đóng sập cửa lại.
Từ hành lang, những giọng nói hét lên trong vô vọng, "Chết tiệt, thù này tao không trả nhất quyết không làm người!" rồi còn “Lần tới, chúng ta sẽ gian lận để xử đẹp thằng khốn này!”
Nếu mấy gã muốn, tôi sẽ chào đón bằng những cú lừa của riêng tôi.
Ngay cả các gái cũng không thể nhìn thấu trò lừa của tôi hồi nhỏ mà.
Tôi bỏ số tiền đã bọc vào “Hộp quỹ quân tư của Yin” và giảm ánh lửa của ngọn đèn.
Cuối cùng cũng có khoảnh khắc bình yên.
Tôi lắng nghe những thanh âm của bóng đêm.
Sau đó, tôi gọi hét lớn vào bóng tối sâu thẳm bên ngoài cửa sổ.
"Xin lỗi đã để ngươi đợi. Có thể vào được rồi."
"...Vâng."
Với một câu trả lời nhỏ nhẹ, một cô gái xuất hiện từ hư không.
Với kỹ năng tàng hình khá ổn áp đó. Cô ta đã tiến bộ, Zeta.
Cô ấy là một người thú mảnh khảnh trong bộ đồ liền thân màu đen tuyền. Một bộ dạng giống con mèo.
Cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt long lanh.
"Đã lâu không gặp, chủ nhân."
"Ừ, cũng lâu rồi."
"Tôi thấy cô ‘lớn’ hơn một chút rồi đó."
"Thật ạ?"
"Ừm."
Cô khẽ gật đầu.
Sau đó, cô ấy mời tôi một con cá.
"Một món quà thổ sản ạ."
"Có cả quà ư...?"
"Một con cá thu ngựa."
"Một con cá thu ngựa à."
"Em đã ra khơi đánh bắt."
"Cô đã vất vả rồi."
"Béo ngậy đó ạ. Cá thu ngựa mùa này ngon nhất."
"Ờ."
Cô ấy là một người thú mèo, vị trí thứ sáu trong Thất Âm.
Đối với trong tộc người thú mà nói, thì zeta thuộc dạng thông minh rồi.
Cô ấy là đối cực của một thú nhân nào đó cũng là một Thất Âm.
Zeta nhìn tôi chằm chằm sau khi đưa cho tôi con cá.
Cô ấy giống như một con mèo đang chờ được cho ăn vậy.
"Cám ơn. Lát nữa ta sẽ ăn."
"Dạ."
Zeta sau đó vui vẻ vẫy chiếc đuôi vàng của mình.
"Bây giờ thì..."
Tôi chợt nghiêm mặt.
"Vậy...có tiến triển gì về vấn đề đó không?"
Khi tôi hỏi cô ấy, đôi mắt như mèo của cô ấy trở nên tự mãn.
“Chuyển động của giáo phái đúng như mong đợi.”
"――Hừm."
Tôi đứng bên cửa sổ, một tay cầm ly rượu.
Zeta nhanh chóng hiểu ý, rót rượu vào ly của tôi.
Di chuyển vẫn mượt mà như mọi khi. Đây là trò chơi điệp viên yêu thích của Zeta. Cô ấy luôn lén lút và âm thầm.
Cổ rất giỏi ngụy trang.
"Chúng đang hồi sinh cánh tay phải."
"---Tôi hiểu rồi."
"Những giọt Diabolos sắp cạn kiệt. Đó là nguyên nhân của mọi chuyện."
"――Vậy, là nó sao?"
“Cánh tay phải bị phong ấn nằm trong đống đổ nát của ngôi trường.”
"―Đúng như dự đoán."
"Chúng đang hoảng loạn. Chúng sợ sự can thiệp của chúng ta."
"――Nó vẫn nằm trong phạm vi kiểm soát."
" Không còn nhiều thời gian nữa. Chúng chắc chắn sẽ bắt đầu có động thái."
Nói đến đó, Zeta ngước lên nhìn tôi như thể đang hỏi nước đi tiếp theo.
Trước khi tôi kịp nhận ra, thì các tài liệu được viết bằng chữ viết cổ xưa đã được trải ra trên bàn... Tuy nhiên, tôi méo đọc nổi chữ gì.
"Học sinh mất tích thì sao?"
"Chưa tìm thấy ạ."
"Bốn... hả?"
"Vâng."
"Chưa đủ, phải không?"
"Có lẽ ạ."
Chúng tôi nheo mắt nhìn nhau, tạo cảm giác rằng chúng tôi đang cảm nhận được điều gì đó, rồi cô ta nhìn chằm chằm ánh đèn của ký túc xá nữ bên ngoài cửa sổ.
Tôi nhìn chằm chằm vào cô ấy.
"―――Sẽ có nạn nhân thứ năm."
"Vâng... Chúng ta nên làm điều đó chứ ạ?"
Zeta ngước nhìn tôi.
"...Không thành vấn đề."
"Ngài có chắc không ạ?"
"Zeta, làm đi."
"Dạ… ý người là sao ạ?"
" Tương lai… ở phía trước… Những gì cần phải được hoàn thiện."
" Nếu đó là điều chủ nhân mong muốn."
Một bầu không khí trang trọng bao trùm giữa chúng tôi.
Việc liên kết với cái vụ biến mất của các học sinh như một sự ngẫu hứng cho thấy một cảm giác chân thực mà ngay cả tôi cũng nghĩ là một sự đột phá trong phân cảnh này. Đỉnh.
Đằng sau cuộc sống học đường yên bình của chúng ta, kế hoạch lớn của Giáo phái Diabolos đang được tiến hành – thể hiện như là Zeta đang phải chuẩn bị một kế hoạch nào đó cực kỳ khó khăn.
Hai chúng tôi nhìn nhau bằng ánh nhìn của gió thoảng.
Tôi gật đầu, và Zeta cũng gật đầu. Dù chả hiểu sao gật đầu.
"Cứ giao cho em, Chủ nhân. Em nhất định sẽ tìm ra."
Và với một cơn gió, cô ả biến mất vào màn đêm.
Nhưng tôi đã không bỏ lỡ những hành động không cần thiết của Zeta. Cô dụi cái đuôi vàng của mình vào thành giường.
"Mình đã bảo bao nhiêu lần là không được ‘đánh dấu lãnh thổ’ kiểu này nữa cơ mà ."
Tôi phủi mấy sợi lông đi và ngước nhìn lên bầu trời đêm.
"Bóng tối vĩnh cửu, hay nên gọi là sự thức tỉnh vĩnh cửu nhỉ."
Tôi thì thầm, nghĩ rằng hôm nay đã muộn và nên ngủ một giấc thật ngon, và tôi sẽ thức dậy với tâm trạng sảng khoái hơn vào ngày mai.
*** Góc nhìn của Claire ***
"Chị sẽ không bao giờ tha thứ cho em nữa!"
Claire Kageno phồng má trong phòng ở ký túc xá nữ.
"Em đã thất hứa bao nhiêu lần rồi hả Cid? Chúng ta đã thề non hẹn biển rằng sẽ cùng nhau về nhà trong kỳ nghỉ đông cơ mà."
"N-..."
Ánh đèn soi rõ nét mặt hơi hờn dỗi của cô.
Cô ấy giữ một chiếc vòng cổ thép vì một lý do nào đó.
"Chị sẽ không bao giờ, không bao giờ tha thứ cho em. Chị sẽ kéo em về nhà bằng được trong kỳ nghỉ xuân."
Cô sờ sờ cổ áo, đảm bảo rằng nó đã được đóng cẩn thận và cười phá lên.
"Lần sau trốn không thoát đâu nhé." cô hằm hằm khuôn mặt.
"――!"
Một tiếng uỵch nặng nề vang lên, và chiếc vòng cổ áo rơi xuống sàn.
"Tay phải của mình… đang đau nhói...!"
Cô nắm chặt tay phải và nhăn mặt.
"Tại sao...? Gần đây nó đã biến mất."
Kể từ ngày vòng tròn ma thuật được khắc vào tay phải của cô ấy, nó đã rung lên nhiều lần.
Tuy nhiên, dạo này nó đã yên lặng trở lại.
"Cái quái gì thế này... Aurora, trả lời tôi mau."
Ngay cả khi cô ấy hỏi, Aurora không bao giờ đáp lại kể từ ngày hôm đó.
Cô nghĩ rằng có lẽ đó là một giấc mơ khi bất tỉnh trong cuộc chiến ở Vô luật Thành.
Nhưng dưới lớp băng quấn quanh tay phải của tôi, một vòng tròn ma thuật chắc chắn đã được khắc vào đó.
Claire mở ngăn kéo bàn và trải tài liệu trên bàn.
"Tôi đã xem xét thứ này. Thứ giống như vòng tròn ma thuật của mình được viết trong tài liệu của quỷ Diabolos."
"Và còn..."
Vòng tròn ma thuật được vẽ trên các tài liệu trải rộng và vòng tròn ma thuật được khắc trên tay phải của cô ấy rất giống nhau.
"Điều đó có nghĩa là gì...? Nó có mối liên hệ gì giữa ta và Diabolos? Điều gì sẽ xảy ra với tôi vậy?"
"Xin hãy trả lời tôi..."
Ngay sau ấy, cô nghĩ rằng mình đã nghe thấy một tiếng động gì đó.
Claire nhìn lên và quan sát xung quanh.
"Hừ, vừa rồi là..."
"...H-..."
"Aurora?! Có phải cô không?!"
Một giọng nói dường như vang vọng trực tiếp trong đầu cô.
“...Ch... a... a..."
Từng chút một, cô có thể nghe rõ.
“Chạy đi… Nguy hiểm lắm…”
"Hả...? Chạy trốn ư?"
Khoảnh khắc Claire làm vẻ mặt hoang mang, có một tiếng răng rắc vang lên.
"Cái này là cái gì...!?"
Khung cảnh phản chiếu trong mắt cô bị rạn nứt.
Giống như một tấm gương vỡ tan tành, thế giới bắt đầu sụp đổ.
Cái bàn mà cô ấy cố lấy đã vỡ tan ngay lập tức.
Và rồi, sau khi mọi thứ tan vỡ, một thế giới mới mở ra.
"Phòng của mình...phải không?"
Không còn nghi ngờ gì nữa, đó là phòng của cô.
Nhưng vì lý do nào đó, một làn sương trắng kỳ lạ lơ lửng trong không trung.
Âm thanh cũng có phần xa xôi, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của cô.
Không―Cô ấy đã nghe thấy tiếng quần áo sột soạt yếu ớt sau lưng.
"—Quá ngây thơ rồi!!"
Khoảnh khắc tiếp theo, khuỷu tay được truyền ma thuật của Claire, mà cô ấy vung ra khi quay lại, làm vỡ quai hàm của kẻ tấn công.
"Hự!"
Kẻ tấn công gần như khuỵu xuống, hầu như không thể giữ vững cơ thể của mình.
Đầu gối của Claire nện vào mặt kẻ tấn công và gã lĩnh toàn bộ lực đó.
Chiếc váy đồng phục của cô phấp phới.
Người đàn ông nằm trên sàn bất tỉnh, con ngươi trợn ngược lên trên.
Cô không nhận ra khuôn mặt của tên này.
"Hắn là ai?"
Claire cúi xuống để xem xét người đàn ông.
Nhưng đột nhiên, cơ thể của người đàn ông nứt ra và vỡ tan.
"Cái gì… Giống như vừa rồi...!"
Tất cả dấu vết của người đàn ông đã biến mất.
"Cái quái gì... Này, ai đó! Có ai ở đây không!?"
Claire bước ra hành lang và mở cửa phòng bên cạnh.
Tuy nhiên, không có sinh vật sống ở bất cứ đâu.
Cô kiểm tra toàn bộ sảnh.
Không có ai ở đây.
Claire là người duy nhất được đưa đến thế giới này.
"Chuyện gì đang xảy ra... Này, Aurora, cô có đang ở đây phải không?"
"Không có ở đây đâu, đừng hỏi nữa."
Cô ấy có vẻ khó chịu.
"Cô đây rồi. Đây không phải là lúc đùa giỡn."
“Tôi đã bảo là cô chạy đi rồi cơ mà?”
"Không có cách nào tôi có thể ứng phó trong tình huống đó."
“Hừm…”
"Đây là trường hợp khẩn cấp!"
“Tôi cũng có lý do của mình.”
"Có chuyện gì vậy?"
“Tôi không muốn lôi cô vào.”
"----! Đã quá muộn cho việc đó rồi! Đáng lẽ cô nên cân nhắc trước khi khắc một vòng tròn ma thuật lên tay tôi!"
Claire nhìn chằm chằm vào vòng tròn ma thuật trên tay phải của mình.
“Thứ đó là để bảo vệ cô đấy.”
“Tôi hiểu, nhưng… ít nhất cô có thể nói cho tôi biết tại sao không?”
“Tôi đã định nói. Nhưng bây giờ không thể nữa rồi.”
"Ý cô là gì?"
“Bởi vì người ấy đang cố bảo vệ cô.”
"Người ấy...?"
“Người đó đang cố bảo vệ cô. Cậu ấy đang cố gắng giúp cô thoát khỏi nguy hiểm. Đó là lý do tại sao tôi không thể nói được.’’
"Đó cũng là những gì cô đã nói lần trước. Cô đang nói về cái quái gì vậy hả? Tôi không nhớ mình đã được ai đó bảo vệ đâu."
"Cô hiểu sai rồi, ngay từ đầu người ấy đã bảo vệ cô rồi, vẫn luôn bảo vệ cô, vĩnh viễn sẽ bảo vệ cô. Tôi phải thú thật, tôi có chút ghen tị."
"... Tôi nói lại một lần nữa. Tôi không biết cô đang nói về ai, nhưng tôi chắc chắn không có ai, hoàn toàn không có ai đang bảo vệ tôi cả." Claire lặp lại lời nói của mình, lần này là một cách đầy giận dữ.
"Nếu cô muốn nghĩ như thế, thì tốt thôi. Chắc chắn đó cũng là điều cậu ấy muốn. Giữ ngươi tránh xa mọi thứ."
"...Nếu cô định nói gì thì hãy nói một lần cho dứt khoát đi! Ngoài ra, tôi không cần ai phải bảo vệ cả!!’’
"Tôi sẽ không nói bất cứ điều gì với cô, bất kể điều gì. Đây là cách tôi trả ơn cho người ấy." Aurora nói vậy, mặc dù với giọng điệu hơi bất bình.
"Tôi sẽ khiến cô phải mở miệng!!’’
"Ờ rồi, làm thế nào?"
"Hừm..."
Claire suy nghĩ cẩn thận.
Cô ấy có thể làm gì để khiến một người chỉ giao tiếp bằng giọng nói trong đầu lắng nghe cô ấy được nhỉ?
"À thì... tôi sẽ hét không ngừng, rất rất to cho đến khi cô kể cho tôi nghe mọi chuyện."
"Ờ, hét đi."
"Thế thì... tôi cũng sẽ không nghe cô nói nữa."
"Như cô mong muốn."
"... T-… tôi sẽ lan truyền những tin đồn xấu về cô."
"Và sau đó?"
Claire phồng má thành bĩu môi.
"Nói chán chưa?"
"Khó chịu hơn thì có."
"Bình tĩnh nào. Tôi sẽ chỉ cho cô biết làm thế nào để thoát khỏi nơi này."
"Đầu tiên, chúng ta đang ở chỗ quái quỷ nào vậy?"
"Tôi cũng không thể nói cho cô biết điều đó được."
"Trời ạ, muốn làm người ta phát điên lên mới được hả."
"Trước tiên đi thẳng về phía trước."
"Không thích đấy."
"Nếu cô không đi, cô sẽ bị nhốt ở đây mãi mãi."
"Được rồi, được rồi, đi thì đi."
“Rồi bây giờ quay vòng ba lần."
"Quay ba vòng?!"
"Chỉ đùa thôi."
"Một ngày nào đó tôi thề sẽ đấm cô nhừ tử." Và thế là cô gái tóc đen óng bước đi trong một thế giới đầy mây mù.
Và đằng sau cô, có thể thoáng thấy bóng dáng của một người phụ nữ, đang nhìn cô chằm chằm với đôi mắt màu sắc tử.
*** Góc nhìn của Cid ***
Hôm nay là ngày bắt đầu của tiết học thứ ba ở trường.
Khi kỳ thi cuối năm đang đến gần, mọi người trong lớp trông có vẻ học hành cũng nghiêm túc phết đấy.
"Này, tao nghe nói những câu hỏi tương tự từ lớp lý thuyết điều khiển phép thuật hôm nay luôn xuất hiện trong các bài kiểm tra hàng năm."
"Làm tốt lắm Đặc vụ Po, như mọi khi chú mày là một chuyên gia thu thập thông tin nhở."
"Chỉ là tao phải hành động nghiêm túc một chút. Nếu tao mà học lại một năm, ông bà già cho tao lên thớt mất."
"Ờ thì tao cũng định thế. Cho đến giờ tao đã buông lơi quá nhiều."
“Nếu chúng ta học hành nghiêm túc thì mấy cái môn vớ vẩn này dễ như ăn bánh ấy mà.”
"Tất nhiên, dễ như ăn ‘chỉ một miếng bánh’."
Đôi mắt của Skel và Po tràn ngập sự tuyệt vọng.
"Cid, điểm của mày cũng thấp tè phải không? Từ giờ mày nên nghiêm túc hơn đi."
"Ui trời, bồ nói đúng. Tao nghĩ mình cũng nên cố gắng."
Sự thật là điểm của tôi dưới mức trung bình.
Đó là bởi vì trong lớp tôi luôn luyện tập kiểm soát Ma thuật, nên các buổi giảng tôi có nghe éo gì đâu.
Nhưng tôi cũng không quá lo lắng về điều đó. Tôi có thể gian lận bất cứ khi nào tôi muốn và sao chép câu trả lời nếu thực sự tập trung vào nó.
Tôi cũng éo biết thầy cô dạy gì trong lớp hôm nay luôn, nhưng bù lại tôi hiểu thêm về cái lý thuyết kiểm soát sức mạnh ma thuật, theo kiến thức của tôi thì việc nén Ma Lực làm tăng hiệu lực của nó x1000.
Đây chỉ là một phần khác trong quá trình huấn luyện của tôi để trở thành kẻ nổi bật tuyệt mỹ trong bóng tối.
Và một lần nữa hôm nay, như mọi khi, tôi sẽ lại luyện tập.
Cửa lớp đột nhiên mở ra, từ phía bên kia xuất hiện một cô gái tóc bạch kim.
Đó là Alexia.
"A, thời tiết hôm nay mới đẹp làm sao ta."
Tôi nói bâng quơ, rồi nhìn ra xa xăm bên ngoài cửa sổ.
Trời nhiều mây ghê.
Tôi cảm thấy ánh nhìn của mọi người hướng thẳng vào mình.
Đây là điều luôn luôn xảy ra. Vì lý do nào đó, mọi người đều nhìn tôi khi Alexia đến lớp học, dù tôi chỉ là một gã quần chúng thôi mà.
"Này."
"A, một con chim nhỏ bé xinh xinh kìa."
Bên ngoài cửa sổ vẫn là một khung cảnh hàng ngày.
"Hãy nhìn thẳng vào tôi khi tôi nói chuyện với cậu, Chó con."
"Gió thổi mây bay."
Tôi tự hỏi nếu ngày này có thể tiếp tục yên bình mà không có chuyện gì xảy ra thì hay biết mấy.
"Đừng phớt lờ tôi."
Cô ấy nắm lấy cằm tôi.
Sau đó, cô ấy từ từ bắt đầu vặn đầu tôi, cổ tôi kêu cót két một âm thanh khó chịu.
Alexia đang nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt đỏ rực.
"Cô khỏe không, Công chúa Alexia?"
Tôi cố gắng chào cô ấy theo cách giống nhân vật quần chúng nhất có thể.
"Chào buổi sáng, Cid Kagenou-kun."
"Thứ lỗi cho sự vô phép của tôi, thưa Công chúa Alexia, nhưng không phải cô vào nhầm lớp rồi sao?"
"Không, đúng lớp rồi. Tôi đến vì có việc với cậu, Cid Kageno-kun."
"Aaa, nhưng tiết học tiếp theo sắp bắt đầu rồi. Chúng ta có thể để dành nó sau được không ạ?"
"Đừng lo lắng về điều đó. Này. Tôi sẽ mượn gã này một lúc."
Alexia nói điều đó với Skel và Po rồi túm lấy cổ tôi.
“T-t-t-t-t-t-ất nhiên là có thể rồi ạ!"
"C-c-c-c-Cứ tự nhiên!"
Và cô ấy lôi tôi đi xềnh xệch, khi tôi lắng nghe câu trả lời phản đồ từ hai thằng bạn chí cốt.
Vì lý do nào đó, nơi cô ấy đưa tôi đến là ký túc xá nữ.
"Để thằng này bước vào đây liệu có sao không?"
"Tôi đã có giấy phép rồi."
"Nhưng tôi là con trai đó."
"Tôi đã nói với họ rằng cậu là một cộng tác viên điều tra."
"Cộng tác viên?"
Alexia đứng trước một cánh cửa.
Đó là cánh cửa phòng chị Claire của tôi.
"Không ai nhìn thấy chị gái của cậu kể từ ngày hôm qua sau bữa tối."
"À..."
"Điều đó khiến tôi tò mò nên đã hỏi một sinh viên và cô ấy nói rằng căn phòng đã bị khóa."
Alexia gõ cửa nhưng không ai trả lời.
"Tôi đã cố gắng tìm ở những nơi cô ấy thường lui tới nhưng không thấy cô ấy đâu cả."
“Hừm.”
"Cậu thực sự không biết cái gì thật à?"
"Không gì cả." Tôi thành thật trả lời, nhưng Alexia nhìn tôi như muốn nói, "Thằng cha này bị mất trí rồi ư?"
"Cậu không quan tâm đến cô ấy sao?"
"À thì, cũng không phải là lần đầu tiên."
"Chuyện kiểu này xảy ra thường xuyên thế hả?”
"Chị ấy luôn có cái kiểu biến mất vài ngày kể từ khi chúng tôi còn nhỏ."
"Vậy thì cậu biết manh mối về những trường hợp như vậy xảy ra à."
"Chắc vậy."
"Và chị gái của cậu đã ở đâu vào những dịp mà cô ấy biến mất?"
"Không biết, vài ngày sau cô ấy tự cuộc bộ về đến nhà, chuyện chính là như vậy."
Mặc dù trên thực tế, cô luôn được Thất âm tìm thấy rồi đưa về.
Zeta được cho là có cái mũi rất nhạy. Zeta rất giỏi trong khoản này, vì vậy nếu cô ấy không hành động thì đó là vì mọi thứ đều ổn áp cả.
"Có giống như bỏ nhà đi bụi không?"
"Chắc thế."
"Chà, hy vọng chỉ có vậy thôi, bởi vì thực sự có thứ khác thu hút sự chú ý của tôi."
"Nó là gì?"
"Xem cái này đi."
Chúng tôi bước vào phòng và Alexia nhặt một chiếc vòng cổ kim loại trên sàn.
"Một chiếc vòng? Nó trông khá chắc chắn."
"Và đó không phải là tất cả đâu, thứ này thực sự có tác dụng rất dị. Đó không phải là thứ mà một học sinh bình thường sẽ có trong phòng của mình."
"Tôi có thể đảm bảo với cô rằng là bà chị nhà tôi khác xa với người bình thường."
"Có vẻ như ai đó đã đột nhập vào phòng của cô ấy, sau đó cố gắng gắn thứ này lên người cổ để bắt cóc."
"Nhưng chiếc vòng cổ đã bị rơi ngay tại đây mà."
"Có lẽ nó đã rơi trong lúc vật lộn. Bên cạnh đó, có một thứ khác làm tôi băng khoăn."
Alexia nhìn vào một số tài liệu nằm trên bàn.
Khoảng khắc nhìn thấy thứ đó, trong tôi chợt bừng tỉnh ngộ.
"Đây là...!"
Những chữ cái cổ xưa, những vòng tròn ma lực đẹp đẽ, những từ ngữ phức tạp tưởng chừng dường như có nghĩa sâu sắc vãi nhưng thực sự thì không.
Vâng tôi chắc chắn.
Đó là một cuốn sổ chuunibyou (Ảo tưởng sức mạnh).
"Cậu có biết cái này là cái gì không?"
"Không, không hề, tôi chưa bao giờ thấy thứ này trong đời."
"Thật sao, thế cậu đảo mắt làm gì?"
"C-Cô tưởng tượng rồi."
"Vậy sao."
Alexia lại nhìn vào cuốn sổ chuunibyou .
"Tôi thực sự nghi ngờ rằng bất cứ điều gì được viết ở đây có ý nghĩa nào đó đấy."
"Cậu có chắc không?"
Alexia nói vậy và nhìn vào cuốn sổ một lần nữa.
Tôi cảm thấy tiếc cho cô ấy, nhưng đó chẳng qua chỉ là một cuốn sổ ghi lại giai đoạn đáng xấu hổ của một người trong đời.
Nghĩ lại thì, cái vòng cổ đó hình như cũng là một vật chuuni thì phải, và giờ tôi mới sực nhớ ra, cho đến gần đây bà chị này vẫn chơi trò hóa trang và có một dấu ấn ma thuật trên tay, còn cố gắng che che giấu giấu nó bằng băng rôn cho ngầu nữa chứ.
Có lẽ bệnh chuuni của chị gái tôi đã đến giai đoạn cuối rồi.
Hơn nữa, biến mất đột ngột cũng là một trong những triệu chứng của chuunibyou.
"Tôi chắc là chị ấy sẽ ổn thôi."
"Cậu tin tưởng cô ấy sao..."
"Tin tưởng?... À thì, đại loại vậy."
Thay vào đó, nên nói là không có lý do gì để lo lắng mới đúng.
"Trái ngược với chị tôi và tôi..." Alexia rũ mắt, như thể nhớ lại những ngày xa xưa.
"Dạo này chúng tôi không hiểu nhau lắm. Không biết chị ấy đang nghĩ gì..."
"Ừm."
"Cậu đã bao giờ nghĩ như vậy chưa, Chó con?"
"Sự thật là, tôi cũng chẳng bao giờ hiểu chị gái mình đang nghĩ gì."
"Tôi hiểu rồi... Tôi đoán chỉ có chính họ mới có thể hiểu bản thân mình.’’
“Anh chị em ruột thịt chỉ đơn giản là những người xa lạ có quan hệ huyết thống, vậy thôi.”
"Thật là tàn nhẫn khi nói như vậy."
"Cô không nghĩ vậy sao?"
"Ít nhất tôi muốn hiểu chị ấy hơn."
"Tôi hiểu rồi."
Alexia khẽ thở dài.
"... Cậu có thể quay lại lớp bây giờ nếu muốn. Tôi sẽ ở lại đây và nghiên cứu thêm."
"Ô kê."
Tôi rời khỏi nơi đó, để lại Alexia một mình, người đang xem lại rất chi tiết cuốn sổ chuuni có ghi lại những từ ngữ đầy nhiệt huyết của bà chị tôi.
Cuối cùng thì lớp học hôm nay cũng kết thúc và vẫn không thấy tăm tích bà chị đâu cả.
Nhưng này, có Zeta giám sát nên chắc chẳng phải lo lắng gì cho cam.
Lúc này tôi đang ở phía sau tòa nhà chuẩn bị xử lý con cá mà Zeta đưa cho tôi. Đã quá giờ tắt đèn nên xung quanh đây tối om.
"Chắc được rồi."
Những tia lửa hắt lên thân cá tỏa mùi thơm nồng và tiếng thịt chín nghe thật béo ngậy.
"Hay là mình nấu thêm chút nữa?"
Ở đây cô độc, nướng cá cũng không tệ chút nào.
Thời bình. Mọi người có thể tận hưởng sự bình yên tuyệt vời chỉ bằng cách sống hàng ngày thế này.
Khi tôi quan sát ngọn lửa tí tách, tôi nhận thấy ai đó đang tiến đến với tốc độ thanh thoắt.
"Sếp!!! Cuối cùng cũng tìm được ngài!!!"
Đó là Delta, người đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi, vẫy đuôi và vẫy tai quấn quýt.
"Chào Delta. Trời đã về đêm rồi nên đừng có ồn ào như vậy."
" Sếp, em đã truy sát tên xấu xa mà ngài ra lệnh cho em đi săn rồi đó ạ!!!"
"Tôi hiểu rồi. Trời đã tối rồi nên bé miệng thôi."
"Và Alpha-sama nói với em rằng em đã làm rất tốt!!!"
"Cô làm tốt lắm. Nhưng đã khuya lắm rồi nên nói nho nhỏ thôi được không."
" Sếp, em cũng muốn được ngài khen!!!"
"À, ừ ừ, ngoan lắm."
Tôi xoa đầu Delta và cô ấy vẫy đuôi qua lại trong niềm hạnh phúc tột độ.
"Nhưng trời đã tối rồi nên đừng ồn ào như vậy."
"Vâng, em sẽ không ồn ào nữa!!!"
Cô đáp trả một cách mạnh mẽ rồi bịt miệng lại.
"Bây giờ em sẽ nói nhẹ nhàng." Delta nói, lần này thì thầm.
"Được rồi, như vậy là được."
"Cảm ơn Sếp. Nhân tiện, em đã đào xong cái hố mà sếp ra lệnh cho em đào."
"Hố? Tôi sai cô đào hố sao?"
"Vâng, người đã ra lệnh cho em!" Một lần nữa cô trở lại với giọng điệu bình thường của mình.
"À, thế à. Đừng bận tâm."
"Và sau đó em đã tìm thấy nó! Đúng như những gì người đã nói với em, sếp!" Delta mỉm cười và cắn vào viên ngọc đỏ mà cô ấy đang mang.
"Vậy cô đang cắn nó để làm gì?"
"Để không làm mất nó!"
"Ồ, cô đúng là hiện thân của trí thông minh, thần đồng trí tuệ."
"E he he he he..."
Tôi lấy viên ngọc dính đầy nước bọt của Delta. Đó là một viên ngọc quý tỏa sáng tuyệt đẹp.
"Ồ... có vẻ như nó có thể được bán với giá rất hời đấy." Nó có cùng kích thước khá nhỏ, nhưng độ bóng của nó không tầm thường tẹo nào.
"Em đã cố hết sức rồi đó ạ!!!"
"Ồ, ừ ừ, ngoan lắm."
Tôi lại xoa đầu cô ấy.
Và một lần nữa nét mặt của Delta lại biến thành một nụ cười.
"Em muốn thưởng!"
"Ừm được..."
"Hừm... quanh đây có mùi thơm lắm!" Delta đã có con cá trong tay.
"À, đó là món quà Zeta mang đến cho tôi-"
"Cảm ơn vì đồ ăn!" và cô ấy phớt lờ tôi.
"Ngon quá~" Cô ấy cắn một miếng rồi mỉm cười hạnh phúc.
Chà, đúng là cô ấy đã làm rất tốt, nhưng...
‘Thật ra thì cũng không sao.’
Cùng lúc đó, tôi nghe thấy tiếng cỏ sau lưng mình chuyển động.
"Chó...ngươi đang ăn gì vậy?" Tôi quay lại và thấy Zeta đứng đó, mặt lạnh như băng.
"Hừ, mèo hoang nhà ngươi làm gì ở đây, đây là phần thưởng của ta, đồ ăn này!" Delta bắt đầu gầm gừ.
"Con cá đó là cho chủ nhân của ta, không phải cho ngươi, đồ chó con."
"Cút đi, con cá này là của ta!" Nói xong, Delta nuốt trọn con cá.
"Aaaaa..."
Zeta thở dài xen lẫn đau khổ.
"Thật là ngon quá~"
Trong khi Delta hoàn toàn không thèm đếm xỉa.
"Ngươi..." Với một tiếng "phù," Zeta hít một hơi.
"Ngươi không được chào đón ở đây, đồ mèo hoang! Nếu không rời đi ngay bây giờ ta sẽ bắt ngươi phải rời đi bằng vũ lực!"
"Con cá đó là con cá ngon nhất mà ta từng tìm thấy, chỉ dành riêng cho chủ nhân của ta... Ta sẽ không tha thứ cho ngươi đâu."
"Này, này, bình tĩnh đi." Mọi thứ đã trở nên hơi phiền, vì vậy tôi quyết định can thiệp.
Sau đó, ánh mắt mang theo tia sắc nhọn của hai gái quay sang tôi.
"E hèm... quả thật tôi chỉ đang nướng cá bình thường thôi mà, mặc dù đúng là tôi cũng không cho phép cô ấy ăn nó, thì kiểu như là…’’
Khi gặp khó khăn, điều đầu tiên cần làm là viện cớ.
Trong tình huống có vẻ rắc rối này, điều đầu tiên cần làm là tự bảo vệ mình một cách khôn ngoan.
Để không bị liên đới, cần phải tuyên bố rằng tôi không làm gì sai và nói chắc nịch rằng chuyện này không liên quan gì đến mình.
"Tóm lại, tôi không có lỗi gì cả."
"Dạ, vâng. Người không có lỗi gì cả, chủ nhân."
"Rõ ràng là sếp không có lỗi!"
"Chính xác, tôi không có lỗi gì đâu nhé."
Tôi đang chế biến món cá của mình theo cách mà lẽ ra tôi phải làm, vì vậy nếu người khác nhân cơ hội ăn vụng nó, đó không phải là trách nhiệm của tôi.
"Rõ ràng-"
Zeta và Delta chỉ vào nhau.
"-là lỗi của nó!!’’
Cả hai cùng đồng thanh nói.
"Hả?"
Ngay lập tức ma lực trong người họ bùng nổ.
Và sóng xung kích đó thực sự đã hất văng tôi đi.
Sau khi chặn lực đẩy đó và đáp xuống đất, tôi thấy Zeta và Delta đang đứng cách tôi một chút.
"Ta sẽ không tha thứ cho ngươi vì đã ăn cắp món quà mà ta đã vô cùng trân quý mang đến cho chủ nhân của mình...đồ chó con ngu ngốc."
"Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi vì đã làm gián đoạn khi ta đang tận hưởng phần thưởng của mình... con mèo hoang!"
"À, tôi thực sự không hiểu mô tê gì cả, nhưng để cho chắc thì tôi nói lại là bản thân không có lỗi gì đâu đấy nhé." Tôi vội vàng lủi đi.
Hai người này chưa bao giờ hòa hợp với nhau và luôn thích đánh nhau, và những cuộc chiến đó có thể phá hủy nhà cửa và đồng ruộng nếu Alpha không đến để ngăn chặn họ lại.
"Chúc các gái tận hưởng cuộc chiến của mình, nhưng hãy cẩn thận để không làm san bằng đất đai cây cối xung quanh đó nhé.’’
Không may là sóng xung kích đã đánh bay những lời đó như gió thoảng.
"Ta xé xác ngươi ra!"
Delta nhặt kiếm lên và thủ thế chiến đấu.
"Ta dạy cho ngươi một chút lễ phép tối thiểu."
Trong khi đó Zeta nheo mắt... và biến mất, không để lại một dấu vết nào.
"Cô ả chạy trốn sao?" Delta thắc mắc.
Nhưng rất nhanh sau lưng xuất hiện một thanh hắc kiếm.
"Ế!"
Cô đã tránh được đòn tấn công vào giây cuối cùng.
Nhưng vì quá đột ngột, tư thế của cô ấy bị mất thăng bằng và lăn lộn trên nền đất.
Nhưng các cuộc tấn công không dừng lại, ta có thể nghe thấy tiếng lưỡi kiếm cắt qua không khí.
Nhưng Delta đã tránh được từng đòn tấn công này.
Cô ấy lăn lộn, tự đẩy mình, quay nửa vòng, tất cả những động tác mà con người không thể thực hiện được.
"-Ngươi đang trốn lủi ở đâu vậy?"
Zeta đã không được tìm thấy ở đâu cả.
Chỉ thấy một đám hắc kiếm xuất hiện từ trong bóng tối.
GIống với chiêu thức đó... vâng, là kỹ năng của Huyết Nữ Vương.
Tôi không ngờ được là cô ấy có thể sử dụng nó, nhưng giờ nghĩ lại, nó cũng không lạ gì cho lắm.
Trong tất cả mọi người, đó là cô gái khá nhất mà tôi từng gặp.
Cô ấy có thể làm bất cứ việc gì một cách hoàn hảo, bất kể đó là việc gì và dù cổ đã từng làm việc đó trước đây hay chưa. Đó là lý do tại sao sự phát triển của cổ nhanh chóng hơn tất cả những người khác, và với cái khả năng đó, tôi dám nói rằng cô ấy là kẻ có thiên phú nhất mà tôi biết.
Vâng, về tài năng, không có ai sánh bằng cô ấy.
Nhưng ngay cả Zeta tài năng cũng có một điểm yếu.
"...Hửm?"
Đuôi của cô ấy có thể được nhìn thấy ngay cả trong bóng tối.
Và cô ấy đã làm điều đó một lần nữa.
Điểm yếu của cô ấy là hay bị cảm xúc chi phối, có xu hướng chán nản rất nhanh và do đó không thể tập trung vào một kỹ thuật duy nhất.
"Ối chà, đúng là thiếu luyện tập mà.’’
"-Ta đã tóm được rồi nhé!"
Trong vòng một phần nghìn giây kể từ khi đòn tấn công của Delta đánh trúng cổ, đuôi của cô biến thành làn khói đen và biến mất.
"Xí hụt nhé."
Một lần nữa giọng nói của cô đã được nghe thấy.
"... Ta sẽ nghiêm túc hơn."
Nói xong, trong làn khói đen hiện ra vô số kiếm đen.
Những thanh kiếm bao quanh Delta.
"Tuyệt chiêu - Ngàn kiếm."
Một cái tên khá có phần khiêm tốn vì rõ ràng có hơn một nghìn cái cơ mà.
Tuy nhiên, sức mạnh của kỹ thuật đó thật tàn bạo.
Những lưỡi kiếm tác động vào cơ thể của Delta, ném cô ấy lên không trung.
"Hự, hự."
Những lưỡi dao tiếp tục cắt Delta ngay cả khi cô ấy đang bay trên không trung.
Mặc dù tay chân của cổ đang bảo vệ các phần quan trọng của cơ thể, nhưng nó vẫn trông hơi nguy hiểm.
Có vẻ như Zeta đã trở nên mạnh mẽ hơn tôi nghĩ rồi....
Dù là một trong những tân binh trong Thất Âm, nhưng bây giờ cô ấy là một con quái vật vì sự phát triển quá đỗi nhanh chóng này...
"Gaaaa, áaaaaaaaaaa."
Tiếng kêu của Delta vang vọng một góc trời.
Cô ấy nhanh chóng bùng nổ một lượng lớn Ma Lực từ cơ thể mình và tấm lưng đen biến mất không một dấu vết.
"Hả...? Không đời nào."
Zeta, với sự ngạc nhiên, rơi xuống từ làn khói đen.
Cô đáp xuống như một con mèo, ngay trước mặt Delta, người bê bết máu.
*phịch*
Delta khạc ra máu và nhìn thẳng vào Zeta.
Phong thái của cô không còn như trước; trận chiến đã kết thúc đối với cô ấy rồi.
"...!" Zeta dựng hết tóc gáy.
Delta sau đó đã sử dụng bộ đồ chất nhờn để tạo ra một Hắc Kiếm khổng lồ.
Không, trên thực tế, hình dạng của nó quá méo mó và thô kệch để có thể gọi nó là một thanh kiếm, gọi là "Phiến Sắt" thì đúng hơn.
Delta thường cố gắng bắt chước chúng tôi, tạo ra những chiêu thức mà người khác sử dụng.
Nhưng đó không phải là hành động đùa giỡn gì.
Mảnh sắt thô ráp này hiện giờ là vũ khí thực sự của cô ả, bằng chứng cho thấy Delta "Bạo chúa" rất nghiêm túc.
“Grrrừ.”
Delta bắt đầu gầm gừ.
Khi mồ hôi chảy dài trên má Zeta.
Trong khi đó, tôi đang thầm cầu nguyện cho ký túc xá và trường học vẫn bình yên vô sự.
Nếu cứ tiếp diễn thế này thì méo ổn. Với tốc độ này, các gái thực sự sẽ xới tung cả trường lên mất.
Mặc dù tôi cũng không muốn dừng một cuộc chiến nghiêm túc thế này tẹo nào, điều đó sẽ khiến họ tức giận.
Vì vậy, tạm biệt Học viện Midgar thân yêu. Vĩnh biệt Skel và Po nhé, tôi sẽ cầu nguyện cho linh hồn của các đồng hữu.
Tôi đã cầu nguyện thấu trời cao.
"Ngươi tiêu rồi."
Tấm sắt đang tiêu thụ Ma lực cực lớn của Delta.
Lần này tôi đã lùi lại một cách nghiêm túc hơn một chút.
Trong khi Zeta... bay vút qua bầu trời.
Đó không phải là một phép ẩn dụ hay gì cả, cô ấy chỉ nhảy lên và bay qua bầu trời.
Tôi sử dụng thị lực nâng cấp của mình để nhìn cô ấy rõ hơn và nhận thấy rằng cô ấy bị bao quanh bởi một ít khói đen từ trước đó.
A, vậy cũng có thể được sử dụng theo cách đó à.
"Tạm biệt." Cô nói rồi nhanh chóng biến mất giữa làn khói đen.
Sau khi sững sờ một lúc, Delta giận dữ hét lên.
"ngươi nghĩ ngươi đang chạy đi đâu vậy hảaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa !!!"
Rồi cô ấy cũng biến mất vào bầu trời.
"Chà, cuối cùng thì nó cũng kết thúc như bình thường."
Trận chiến của hai người họ luôn kết thúc như thế mà không ngã ngũ.
Zeta hầu như luôn bỏ chạy hoặc Alpha tức giận với cả hai.
Nhân tiện thì tôi thuộc nhóm khán giả trong tình huống kiểu này.
Thôi, giờ thì đi ngủ.
"Hửm?" Tôi nhận thấy một số người đang đến gần.
Thật vậy, sẽ rất lạ nếu không ai phản ứng gì với tất cả những ồn ào vừa diễn ra ở đây.
"Mặc dù những sự hiện diện này là... à, một người là Alexia và những người khác là lính canh gác."
Tôi xóa đi sự hiện diện của mình và quyết định nán lại và theo dõi.
*** Góc nhìn của Alexia ***
Alexia chạy qua sân sau của tòa nhà trường học.
Mặc dù rộng hơn sân sau, nhưng đó là một khu rừng nhỏ đầy cây cối và bụi rậm chưa cắt tỉa, vì vậy ủng của cô ấy bị nhuốm bẩn sau mỗi bước chân.
"Hai người các ngươi, nhanh lên!"
Alexia tiếp tục chạy vụt đến trong khi nói chuyện với những người đang theo sau cô ấy.
"Alexia-sama, tiếp cận sức mạnh thứ Ma Lực đó quá nguy hiểm! Hãy chờ quân tiếp viện!"
Các lính canh đã cố gắng hết sức để theo kịp cô ấy.
"Nếu chúng ta mất quá nhiều thời gian, những kẻ đó sẽ rời đi mất!"
"Làm ơn đợi một chút, Alexia-sama!" Cô phớt lờ những người bảo vệ và tiếp tục chạy.
Sau đó, khi đến địa điểm này, họ bắt gặp dấu vết của một trận chiến.
"Cái gì...?"
Có một số đường ray bị hỏng, cây cối và bụi rậm.
Ngoài ra còn có một dấu vết của Ma Lực trong không khí.
"Ai có thể giải phóng thứ Ma Lực như vậy ở nơi này ...!"
"Alexia-sama! Ôi trời...! Chuyện gì đã xảy ra ở đây vậy!" Cuối cùng cũng đến nơi, những người lính không thốt nên lời khi họ nhận thấy dấu vết của Ma Lực.
"Ở đây rất nguy hiểm, những kẻ gây ra chuyện này có thể vẫn còn ở gần đây!"
"Phải, và công việc của các người là truy bắt những kẻ chịu trách nhiệm, phải không?"
"Dạ, ngài nói đúng, nhưng..."
Bọn thị vệ thở dài nhìn nhau tương trợ.
Alexia trong khi đó thở dài rồi phớt lời họ.
"Có chút máu dính ở đây."
Sau đó, cô tìm thấy một vệt máu trên cỏ.
"Thật ra thì nhiều lắm. Người ở đây nhất định đã bị thương nặng. Ngoài ra, có khả năng chúng là những kẻ chịu trách nhiệm cho những vụ mất tích gần đây..."
Cô ấy đang đề cập đến trường hợp học sinh mất tích.
Vụ án đã được các lính canh điều tra, nhưng do không có bằng chứng và do sự thiếu thông tin nên vụ án đã bị khép lại.
Nhưng Alexia nghi ngờ rằng có điều gì khúc mắc ẩn giấu trong tất cả những vụ án này.
"Điều chắc chắn là những gã cực mạnh đã chiến đấu ở chỗ này... Nhưng tại sao lại ở đây cơ chứ...?" Đây không phải là một đấu trường hay bất cứ chốn nào tương tự vậy, đây là sân trường cơ mà.
"Điều này gần như chắc chắn có liên quan đến những vụ mất tích. Có lẽ thứ gì đó rất quyền năng được ẩn giấu trong-"
"A-Alexia-sama."
Đột nhiên, giọng nói của lính canh cắt ngang suy nghĩ của cô.
"Chuyện gì?"
"N-Nhìn đằng kia kìa!" Các lính canh chỉ vào bóng dáng của một người mặc áo khoác đen tuyền.
"Hắn xuất hiện ở đó lúc nào!" không ai trong số họ đã nhận thấy sự hiện diện của người này.
“N-ngươi là…”
Người mặc đồ đen cúi xuống nhúng ngón tay vào vũng máu trên mặt đất.
Sau đó, anh ta nói, bằng một giọng nói dường như phát ra từ vực thẳm tối tăm.
"Vậy đây là cái giá của trận chiến đó sao..."
"Shadow..." Alexia không nói nên lời, trong khi Shadow nhìn vết máu trên ngón tay anh.
"Vậy còn những sinh mạng đã mất nơi đây thì sao, đó có phải là sự hy sinh cần thiết cho thế gian này không...?"
"Shadow, ngươi có liên quan gì đến chuyện này không?" Shadow không chú ý đến Alexia hay những người lính canh gác và chỉ đơn giản là tiếp tục đắm chìm trong suy nghĩ của mình.
"Alexia-sama, đến gần hơn nữa sẽ rất nguy hiểm! Chúng ta phải gọi các hiệp sĩ-!" Một trong những lính canh hét lên lo lắng, rút kiếm của mình.
"Làm như vậy chẳng ích gì. Lùi lại, ngay cả thanh kiếm của chúng ta cùng đồng lòng cũng không thể chạm vào hắn."
Và dù biết điều đó, Alexia vẫn chĩa kiếm vào Shadow.
"Trả lời ta đi, Shadow, chuyện gì đã xảy ra ở đây vậy?"
Cô ấy nói trong khi giải phóng thêm lượng ma lực từ cơ thể của mình về phía bóng tối.
Đôi mắt màu đỏ thẫm của anh nhìn chằm chằm vào cô.
"-Cô sẽ làm gì sau khi tìm ra sự thật?"
"Ta sẽ bắt được ngươi. Ta sẽ không để ngươi muốn làm gì thì làm ở nơi này đâu."
Shadow nở một nụ cười nhẹ ở phía bên kia chiếc mặt nạ của mình.
"Vô ích."
Anh ta biến mất sau khi nói điều đó.
Không, gã không biến mất. Anh ta xuất hiện ngay trước mặt Alexia.
"Cái gì-!" Cô không thể cảm thấy bất cứ điều gì; cô ấy không cảm nhận được ma lực của anh ấy, cô ấy cũng không cảm nhận được sự hiện diện của anh ấy.
Anh ta chỉ đơn giản là xuất hiện từ hư không trước mặt Alexia và dí kiếm vào cổ cô.
Kiếm của hắn? Bóng tối? Không, mà là một thanh kiếm mà cô biết rõ.
Rốt cuộc, đó là thanh kiếm của chính cô ấy cơ mà.
“Kiếm của mình…” Cô thậm chí còn không nhận ra rằng anh đã tước đoạt nó khỏi tay mình.
"Chúng ta sống trong những thế giới hoàn toàn khác nhau."
"Và ý của ngươi là gì khi nói vậy!" Cô nghiến răng nghiến lợi nói.
Cô ấy đã luyện tập chăm chỉ và nghĩ rằng bây giờ, có lẽ, cô ấy đã thu hẹp được một chút khoảng cách giữa sức mạnh của mình và sức mạnh của con người ấy.
"Giống như một đồng xu có hai mặt, cũng như có ánh sáng và bóng tối... có nơi mà cô không nên dính líu vào đâu."
Nói xong, hắn cất kiếm quay người đi.
Người đó bắt đầu dảo bước, bỏ lại ngọn gió đung đưa vuốt ve tà áo anh.
“-Sắp hết thời gian rồi.”
"Thời gian? Thời gian cho cái gì?"
"Đã đến lúc chúng bắt đầu hành động-"
Đột nhiên, một loại chất lỏng màu đen phun ra từ chân của Shadow.
Chất lỏng dâng lên khắp người anh, bao bọc lấy anh như một vòng xoáy.
Và sau một trận bão tố vây quanh, chất lỏng biến thành làn khói đen khiến Shadow mất dạng.
Thứ duy nhất còn lại ở nơi anh ta đang đứng là thanh kiếm của Alexia.
"Hắn đi rồi... Nhưng 'chúng' là ai vậy?"
Có nhiều điều cô vẫn chưa hiểu.
Nhưng đó đã là một bước đột phá khi biết rằng Shadow có liên quan.
Dù rất nhỏ, chỉ như một bước tiến nhỏ vậy.
Alexia nghĩ như vậy, chế nhạo bản thân khi quay đi.
"Vẫn không có quân tiếp viện đến sao? Chúng ta phải nhanh chóng bảo vệ hiện trường-"
Alexia đứng đó không thể nói hết lời.
"Không thể nào. . . . . . " Tất cả thị vệ đều ngất đi.
Trong một nước đi mà Shadow đã thực hiện, anh ta không chỉ tước đi thanh kiếm từ cô ấy mà còn đánh bất tỉnh tất cả các lính canh.
Và tất nhiên, cô đã không nhận thức được bất cứ điều gì.
"Vẫn còn, vẫn còn một khoảng cách rất lớn của sức mạnh giữa hai ta... nhưng một ngày nào đó... một ngày nào đó ta sẽ..."
Alexia nhìn xuống trong khi cô ấy nắm chặt tay lại.
-----------------------------------------
*** Góc nhìn của Cid ***
"Vừa kịp lúc..."
Tôi thở phào nhẹ nhõm khi rời khán phòng của Học viện Ma Kiếm Sỹ Midgar. Hơi thở trắng toát bốc hơi trong ánh nắng buổi sớm mai.
Lễ khai mạc học kỳ thứ ba vừa kết thúc.
"Cái thằng cha này, mày đã lặn mất tăm hơi đâu trong kỳ nghỉ đông vậy Cid?"
"Đúng vậy. Không phải tất cả chúng ta đã lên kèo đi tán tỉnh các quý cô ở Mitsugoshi sao?"
Có điều gì đó hoài niệm khi tôi nhìn vào khuôn mặt quần chúng của Skel và Po.
"Xin lỗi, xin lỗi. Tao có việc quan trọng phải làm mà mấy bồ."
Với trận chiến kế vị của Vương quốc Oriana và việc tôi xuyên không về Nhật Bản, kỳ nghỉ đông của tôi tràn ngập những sự kiện thú vị hết nấc.
"Mày biết bọn tao đã trải qua chuyện gì khi mày biến mất không hả ku..."
"Đúng vậy. Chị mày suýt nữa đã xé xác bọn tao rồi đấy..."
Skel và Po trách móc nói.
"Claire?"
"Cái bà ấy đang tìm mày. Tao đã nói là éo biết rồi, nhưng bả cứ dứ dứ thanh kiếm vào mặt tao."
"Khi tao nói cổ rằng cô ấy rất dễ thương và hỏi có muốn đi chơi với tao không, suýt nữa là tao đi ngắm gà khỏa thân rồi."
"Bả ta còn bóp..."
"Rồi, rồi, tao hiểu rồi. Xin lỗi, xin lỗi nhiều nhé."
Có lẽ tôi nên tránh xa Nee-san một thời gian.
"Mày có biết sự tình cựu Chủ tịch Hội học sinh Rose, người đã biến mất tăm mất tích, trở thành công chúa của vương quốc Oriana và gây ra một biến động lớn trên toàn quốc không?"
"Lúc đó loạn lắm luôn."
"Tao biết."
Hờ hờ, chả ai tưởng tượng rằng chính tôi là người đã đưa cô ta lên ngôi đâu.
Có sự can thiệp bí mật của “Chúa Tể Bóng Tối’’ đằng sau sự lên ngôi của vị vua mới của vương quốc Oriana và éo ai ngờ được người này thực chất chỉ là một học sinh bình thường có thể tìm thấy ở bất cứ đâu.
Đây là một trong những niềm khoái lạc khi trở thành một Chúa Tể Bóng Tối đấy.
"Đó không phải là tất cả đâu. Có rất nhiều quái vật tràn ra khắp ở Vương quốc Oriana, và đất nước đã bị xâm chiếm."
"Còn nhiều vụ nữa cơ."
Tất nhiên là tôi biết cả mấy vụ đó.
Rốt cuộc, chính Shadow Garden đã chỉ đạo và giải quyết mọi chuyện mà. Mấy chú sẽ chẳng bao giờ ngờ rằng kẻ giật dây mọi chuyện đang đứng ngay trước mặt mình đâu.
"Có vẻ như liên minh với vương quốc Oriana đã bị giáng một vố đau đấy."
"Chuyện này sẽ phá vỡ liên minh với Vương quốc Oriana."
À rế?
Phá vỡ liên minh gì cơ?
"Thật vậy. Không ngờ rằng cựu hội trưởng Rose lại đi vào con đường tà đạo... Dư luận về cô ấy hiện đang rất tệ."
"Tà đạo? Hả? Câu đó có ý là gì vậy?"
"Đó là lý do tại sao cựu hội trưởng Rose đã triệu hồi lũ quỷ, tàn sát người thừa kế ngai vàng và chiếm lấy Vương quốc Oriana."
"Cô ấy thực sự là một người phụ nữ độc ác, kẻ sẽ ghi dấu vào lịch sử với tư cách là một bạo chúa đã giết chính cha mình và triệu hồi quân đoàn quỷ dữ."
"Ở trường cô ấy tốt tính thiệt đấy. Tao éo bao giờ nghĩ cô ấy sẽ làm điều gì đó điên khùng như thế này."
“N-Nghĩ kỹ lại thì, cô ấy chắc chắn là một cô ả hư hỏ-…”
Câu chuyện đổi ngôi vua vốn đã đi vào sử sách, nay lại thêm một số hành vi tàn ác khác.
Chà, tôi đoán cốt truyện sẽ đi theo chiều hướng thế này.
Kẻ bá chủ độc ác làm rung chuyển thế giới, và người đàn ông quyền năng điều khiển cô ấy từ trong bóng tối... Tôi buộc phải thay đổi kế hoạch một cách nhanh chóng thôi nhỉ.
Thật bá cháy.
"Có một số tin đồn kỳ lạ về Cựu Hội trưởng Rose."
"Đúng vậy, đúng vậy. Người ta đồn rằng cô ấy có liên hệ đằng sau bức màn với tổ chức Shadow Garden độc ác đó."
"Này, Po, thôi bép xép linh tinh đi, sẽ rất nguy hiểm nếu mày cứ oang oang cả lên đấy."
Skel ngắt lời Po.
"Ồ, đúng vậy. Mỗi khi có ai bàn tàn về vụ này, gã đó đột nhiên bốc hơi mất tăm mất tích luôn."
"Hả? Mày nói họ mất tích nghĩa là sao?"
"Bốn học sinh đã biến mất khỏi học viện. Có tin đồn rằng đây là hành động của tổ chức đã chiếm giữ học viện vụ hồi đó và giết chết phó hiệu trưởng của học viện."
"Nghe đồn mấy vụ này đều là hành động của cùng một tổ chức."
Khi Skel cất lời với vẻ mặt nghiêm túc, thì Po cũng run rẩy với giọng sợ hãi.
"Chúng đang bịt miệng những học sinh đã cố gắng điều tra tổ chức..."
"Có thể đó là do cô ta..."
"Hừ, tao không nghĩ vậy."
Với vẻ mặt đăm chiêu, Po giả vờ bình tĩnh.
"Nhiều học sinh đột nhiên biến mất, vì vậy mọi người đang bàn tán qua lại với các thuyết âm mưu và cũng có những hiệp sĩ trong tối đang ẩn nấp theo dõi và đề phòng mọi tình huống có thể xảy ra."
"Có vẻ như đã có một cuộc điều tra, nhưng không có dấu hiệu của những kẻ xâm nhập ở bất cứ đâu."
"Đã đến lúc chấp nhận sự thật rồi. Chúng không biến mất, mà trốn chạy."
"Mịa, mà kệ đi. Mày có nghĩ rằng mày có kham nổi mấy tiết học của chúng ta không, Po?"
"Ờ, vừa đủ thôi. Chú mày thì sao, Skel-kun?"
"Tao thì… ờ…cũng tốt. Còn mày, Cid?"
"Chúng mày nghĩ tao khác à ...?"
"Rồi rồi. Tao rất vui vì có vẻ như tất cả chúng ta có thể xoay xở để lên lớp."
"Mày nói đúng."
"Chuẩn."
"Nhân tiện, giờ đi quẩy đâu đây?"
"Hôm nay là lễ khai giảng nên sẽ không có tiết học. Tại sao chúng ta không đánh tú lơ khơ ở ký túc xá?"
"Hả? Tú lơ khơ cái gì?"
"Đây là sản phẩm mới của tập đoàn Mitsugoshi !"
Skel trông có vẻ tự mãn rút từ trong túi ra bộ bài giống như tôi thường thấy ở kiếp trước.
Trời… tôi không nghĩ họ thậm chí còn thương mại hóa thứ gì đó như thế này đâu.
"Tao nhận được từ Nina-senpai đấy. Hãy chơi ‘Ai muốn trở thành triệu phú’ hoặc bài xì phé nào!"
"Đây là lần đầu của Cid phải không? Hãy cho thằng chả này thấy thế giới khắc nghiệt như thế nào."
"Chiến đê."
"Khà khà khà... Vậy thì, hãy chơi bài xì phé nhé mấy ku. Mang cả tiền theo nhá."
Xì phé hả?
Nó có thể là biến thể của Xì Tố. Đó là trò mà tôi đã dạy các gái từ rất lâu rồi.
Nghĩ lại thì đúng là một kỷ niệm đẹp khi tôi có thể dùng nó để bòn rút tiền của các gái và khiến họ tức suýt khóc.
Đó là cách tôi dạy cho lũ trẻ đó cái xã hội này tàn khốc đến mức nào, vì vậy xin tý học phí cũng đâu phải chuyện gì to tát, đúng không nào? Nhưng sau vài hiệp thì các gái bỗng dưng chơi khá hơn, nên tôi sau khi vơ vét đủ thì nghỉ chơi rồi ôm tiền chạy.
Nói chung thì hiện giờ là một cơ hội tốt để kiếm tiền và cho mấy gã này thấy phong cách đậm chất chúa tể khi xử lý các quân bài của mình.
Tôi búng ngón tay.
"Tao chấp nhận thử thách của chúng mày. Hãy để tao xem cái thế giới khắc nghiệt đến mức nào nào."
"Vậy tăng tỷ lệ cược lên gấp mười lần nhé-.."
"Chia bài đi."
"Hì hì, trúng vố rồi..."
Ôi sợ quá, sợ quá, phải ăn hết thôi. Tôi lấy tay che miệng.
Cả bọn quyết định chơi poker trong phòng của tôi.
Mặt trời đã khuất bóng, Po đã mất hết tiền và đang nhìn lên trần nhà với khuôn mặt vô hồn.
Tôi đã kiếm được kha khá.
"Đến lượt của chú."
"Cái đ…ván này tao chơi tất tay luôn."
Skel đặt cược tất cả số chip còn lại của mình.
Một cách tự nhiên, tôi ‘ngây thơ’ theo gã.
"Chết mày nhé .. rơi vào bẫy của tao rồi."
Trong khi cười khúc khích, Skel lậy các quân bài trên tay ra cho chúng tôi xem.
"Ra thế, bài ngon đấy."
"Xin lỗi, Cid, nhưng tao đã nhìn thấu được tất cả các bước di chuyển của mày. Hãy xem tao về bờ đây.’’
"―Không, kết thúc rồi."
"Hả?’’
Tôi cho tên đó xem lá trên tay của tôi.
"Không thể... Ba lá đó-...! Kỹ năng chơi bài của mình sao lại có thể dễ dàng bị-…’’
"Nếu đi vay mượn thì có thể chơi tiếp, nhưng không lấy lại được tiền sinh hoạt tháng này... thì chết mất..."
Po đang lẩm bẩm như thằng mê sảng.
"Thôi, nôn tiền ra đấy đi bạn ơi."
Tôi lấy lại số tiền từ hai người họ và đá mấy gã đó ra hành lang.
"Xin lỗi mấy chú, nhưng hết tiền rồi thì phắn nhé, tao không có việc với lũ rỗng túi."
Nói rồi tôi đóng sập cửa lại.
Từ hành lang, những giọng nói hét lên trong vô vọng, "Chết tiệt, thù này tao không trả nhất quyết không làm người!" rồi còn “Lần tới, chúng ta sẽ gian lận để xử đẹp thằng khốn này!”
Nếu mấy gã muốn, tôi sẽ chào đón bằng những cú lừa của riêng tôi.
Ngay cả các gái cũng không thể nhìn thấu trò lừa của tôi hồi nhỏ mà.
Tôi bỏ số tiền đã bọc vào “Hộp quỹ quân tư của Yin” và giảm ánh lửa của ngọn đèn.
Cuối cùng cũng có khoảnh khắc bình yên.
Tôi lắng nghe những thanh âm của bóng đêm.
Sau đó, tôi gọi hét lớn vào bóng tối sâu thẳm bên ngoài cửa sổ.
"Xin lỗi đã để ngươi đợi. Có thể vào được rồi."
"...Vâng."
Với một câu trả lời nhỏ nhẹ, một cô gái xuất hiện từ hư không.
Với kỹ năng tàng hình khá ổn áp đó. Cô ta đã tiến bộ, Zeta.
Cô ấy là một người thú mảnh khảnh trong bộ đồ liền thân màu đen tuyền. Một bộ dạng giống con mèo.
Cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt long lanh.
"Đã lâu không gặp, chủ nhân."
"Ừ, cũng lâu rồi."
"Tôi thấy cô ‘lớn’ hơn một chút rồi đó."
"Thật ạ?"
"Ừm."
Cô khẽ gật đầu.
Sau đó, cô ấy mời tôi một con cá.
"Một món quà thổ sản ạ."
"Có cả quà ư...?"
"Một con cá thu ngựa."
"Một con cá thu ngựa à."
"Em đã ra khơi đánh bắt."
"Cô đã vất vả rồi."
"Béo ngậy đó ạ. Cá thu ngựa mùa này ngon nhất."
"Ờ."
Cô ấy là một người thú mèo, vị trí thứ sáu trong Thất Âm.
Đối với trong tộc người thú mà nói, thì zeta thuộc dạng thông minh rồi.
Cô ấy là đối cực của một thú nhân nào đó cũng là một Thất Âm.
Zeta nhìn tôi chằm chằm sau khi đưa cho tôi con cá.
Cô ấy giống như một con mèo đang chờ được cho ăn vậy.
"Cám ơn. Lát nữa ta sẽ ăn."
"Dạ."
Zeta sau đó vui vẻ vẫy chiếc đuôi vàng của mình.
"Bây giờ thì..."
Tôi chợt nghiêm mặt.
"Vậy...có tiến triển gì về vấn đề đó không?"
Khi tôi hỏi cô ấy, đôi mắt như mèo của cô ấy trở nên tự mãn.
“Chuyển động của giáo phái đúng như mong đợi.”
"――Hừm."
Tôi đứng bên cửa sổ, một tay cầm ly rượu.
Zeta nhanh chóng hiểu ý, rót rượu vào ly của tôi.
Di chuyển vẫn mượt mà như mọi khi. Đây là trò chơi điệp viên yêu thích của Zeta. Cô ấy luôn lén lút và âm thầm.
Cổ rất giỏi ngụy trang.
"Chúng đang hồi sinh cánh tay phải."
"---Tôi hiểu rồi."
"Những giọt Diabolos sắp cạn kiệt. Đó là nguyên nhân của mọi chuyện."
"――Vậy, là nó sao?"
“Cánh tay phải bị phong ấn nằm trong đống đổ nát của ngôi trường.”
"―Đúng như dự đoán."
"Chúng đang hoảng loạn. Chúng sợ sự can thiệp của chúng ta."
"――Nó vẫn nằm trong phạm vi kiểm soát."
" Không còn nhiều thời gian nữa. Chúng chắc chắn sẽ bắt đầu có động thái."
Nói đến đó, Zeta ngước lên nhìn tôi như thể đang hỏi nước đi tiếp theo.
Trước khi tôi kịp nhận ra, thì các tài liệu được viết bằng chữ viết cổ xưa đã được trải ra trên bàn... Tuy nhiên, tôi méo đọc nổi chữ gì.
"Học sinh mất tích thì sao?"
"Chưa tìm thấy ạ."
"Bốn... hả?"
"Vâng."
"Chưa đủ, phải không?"
"Có lẽ ạ."
Chúng tôi nheo mắt nhìn nhau, tạo cảm giác rằng chúng tôi đang cảm nhận được điều gì đó, rồi cô ta nhìn chằm chằm ánh đèn của ký túc xá nữ bên ngoài cửa sổ.
Tôi nhìn chằm chằm vào cô ấy.
"―――Sẽ có nạn nhân thứ năm."
"Vâng... Chúng ta nên làm điều đó chứ ạ?"
Zeta ngước nhìn tôi.
"...Không thành vấn đề."
"Ngài có chắc không ạ?"
"Zeta, làm đi."
"Dạ… ý người là sao ạ?"
" Tương lai… ở phía trước… Những gì cần phải được hoàn thiện."
" Nếu đó là điều chủ nhân mong muốn."
Một bầu không khí trang trọng bao trùm giữa chúng tôi.
Việc liên kết với cái vụ biến mất của các học sinh như một sự ngẫu hứng cho thấy một cảm giác chân thực mà ngay cả tôi cũng nghĩ là một sự đột phá trong phân cảnh này. Đỉnh.
Đằng sau cuộc sống học đường yên bình của chúng ta, kế hoạch lớn của Giáo phái Diabolos đang được tiến hành – thể hiện như là Zeta đang phải chuẩn bị một kế hoạch nào đó cực kỳ khó khăn.
Hai chúng tôi nhìn nhau bằng ánh nhìn của gió thoảng.
Tôi gật đầu, và Zeta cũng gật đầu. Dù chả hiểu sao gật đầu.
"Cứ giao cho em, Chủ nhân. Em nhất định sẽ tìm ra."
Và với một cơn gió, cô ả biến mất vào màn đêm.
Nhưng tôi đã không bỏ lỡ những hành động không cần thiết của Zeta. Cô dụi cái đuôi vàng của mình vào thành giường.
"Mình đã bảo bao nhiêu lần là không được ‘đánh dấu lãnh thổ’ kiểu này nữa cơ mà ."
Tôi phủi mấy sợi lông đi và ngước nhìn lên bầu trời đêm.
"Bóng tối vĩnh cửu, hay nên gọi là sự thức tỉnh vĩnh cửu nhỉ."
Tôi thì thầm, nghĩ rằng hôm nay đã muộn và nên ngủ một giấc thật ngon, và tôi sẽ thức dậy với tâm trạng sảng khoái hơn vào ngày mai.
*** Góc nhìn của Claire ***
"Chị sẽ không bao giờ tha thứ cho em nữa!"
Claire Kageno phồng má trong phòng ở ký túc xá nữ.
"Em đã thất hứa bao nhiêu lần rồi hả Cid? Chúng ta đã thề non hẹn biển rằng sẽ cùng nhau về nhà trong kỳ nghỉ đông cơ mà."
"N-..."
Ánh đèn soi rõ nét mặt hơi hờn dỗi của cô.
Cô ấy giữ một chiếc vòng cổ thép vì một lý do nào đó.
"Chị sẽ không bao giờ, không bao giờ tha thứ cho em. Chị sẽ kéo em về nhà bằng được trong kỳ nghỉ xuân."
Cô sờ sờ cổ áo, đảm bảo rằng nó đã được đóng cẩn thận và cười phá lên.
"Lần sau trốn không thoát đâu nhé." cô hằm hằm khuôn mặt.
"――!"
Một tiếng uỵch nặng nề vang lên, và chiếc vòng cổ áo rơi xuống sàn.
"Tay phải của mình… đang đau nhói...!"
Cô nắm chặt tay phải và nhăn mặt.
"Tại sao...? Gần đây nó đã biến mất."
Kể từ ngày vòng tròn ma thuật được khắc vào tay phải của cô ấy, nó đã rung lên nhiều lần.
Tuy nhiên, dạo này nó đã yên lặng trở lại.
"Cái quái gì thế này... Aurora, trả lời tôi mau."
Ngay cả khi cô ấy hỏi, Aurora không bao giờ đáp lại kể từ ngày hôm đó.
Cô nghĩ rằng có lẽ đó là một giấc mơ khi bất tỉnh trong cuộc chiến ở Vô luật Thành.
Nhưng dưới lớp băng quấn quanh tay phải của tôi, một vòng tròn ma thuật chắc chắn đã được khắc vào đó.
Claire mở ngăn kéo bàn và trải tài liệu trên bàn.
"Tôi đã xem xét thứ này. Thứ giống như vòng tròn ma thuật của mình được viết trong tài liệu của quỷ Diabolos."
"Và còn..."
Vòng tròn ma thuật được vẽ trên các tài liệu trải rộng và vòng tròn ma thuật được khắc trên tay phải của cô ấy rất giống nhau.
"Điều đó có nghĩa là gì...? Nó có mối liên hệ gì giữa ta và Diabolos? Điều gì sẽ xảy ra với tôi vậy?"
"Xin hãy trả lời tôi..."
Ngay sau ấy, cô nghĩ rằng mình đã nghe thấy một tiếng động gì đó.
Claire nhìn lên và quan sát xung quanh.
"Hừ, vừa rồi là..."
"...H-..."
"Aurora?! Có phải cô không?!"
Một giọng nói dường như vang vọng trực tiếp trong đầu cô.
“...Ch... a... a..."
Từng chút một, cô có thể nghe rõ.
“Chạy đi… Nguy hiểm lắm…”
"Hả...? Chạy trốn ư?"
Khoảnh khắc Claire làm vẻ mặt hoang mang, có một tiếng răng rắc vang lên.
"Cái này là cái gì...!?"
Khung cảnh phản chiếu trong mắt cô bị rạn nứt.
Giống như một tấm gương vỡ tan tành, thế giới bắt đầu sụp đổ.
Cái bàn mà cô ấy cố lấy đã vỡ tan ngay lập tức.
Và rồi, sau khi mọi thứ tan vỡ, một thế giới mới mở ra.
"Phòng của mình...phải không?"
Không còn nghi ngờ gì nữa, đó là phòng của cô.
Nhưng vì lý do nào đó, một làn sương trắng kỳ lạ lơ lửng trong không trung.
Âm thanh cũng có phần xa xôi, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của cô.
Không―Cô ấy đã nghe thấy tiếng quần áo sột soạt yếu ớt sau lưng.
"—Quá ngây thơ rồi!!"
Khoảnh khắc tiếp theo, khuỷu tay được truyền ma thuật của Claire, mà cô ấy vung ra khi quay lại, làm vỡ quai hàm của kẻ tấn công.
"Hự!"
Kẻ tấn công gần như khuỵu xuống, hầu như không thể giữ vững cơ thể của mình.
Đầu gối của Claire nện vào mặt kẻ tấn công và gã lĩnh toàn bộ lực đó.
Chiếc váy đồng phục của cô phấp phới.
Người đàn ông nằm trên sàn bất tỉnh, con ngươi trợn ngược lên trên.
Cô không nhận ra khuôn mặt của tên này.
"Hắn là ai?"
Claire cúi xuống để xem xét người đàn ông.
Nhưng đột nhiên, cơ thể của người đàn ông nứt ra và vỡ tan.
"Cái gì… Giống như vừa rồi...!"
Tất cả dấu vết của người đàn ông đã biến mất.
"Cái quái gì... Này, ai đó! Có ai ở đây không!?"
Claire bước ra hành lang và mở cửa phòng bên cạnh.
Tuy nhiên, không có sinh vật sống ở bất cứ đâu.
Cô kiểm tra toàn bộ sảnh.
Không có ai ở đây.
Claire là người duy nhất được đưa đến thế giới này.
"Chuyện gì đang xảy ra... Này, Aurora, cô có đang ở đây phải không?"
"Không có ở đây đâu, đừng hỏi nữa."
Cô ấy có vẻ khó chịu.
"Cô đây rồi. Đây không phải là lúc đùa giỡn."
“Tôi đã bảo là cô chạy đi rồi cơ mà?”
"Không có cách nào tôi có thể ứng phó trong tình huống đó."
“Hừm…”
"Đây là trường hợp khẩn cấp!"
“Tôi cũng có lý do của mình.”
"Có chuyện gì vậy?"
“Tôi không muốn lôi cô vào.”
"----! Đã quá muộn cho việc đó rồi! Đáng lẽ cô nên cân nhắc trước khi khắc một vòng tròn ma thuật lên tay tôi!"
Claire nhìn chằm chằm vào vòng tròn ma thuật trên tay phải của mình.
“Thứ đó là để bảo vệ cô đấy.”
“Tôi hiểu, nhưng… ít nhất cô có thể nói cho tôi biết tại sao không?”
“Tôi đã định nói. Nhưng bây giờ không thể nữa rồi.”
"Ý cô là gì?"
“Bởi vì người ấy đang cố bảo vệ cô.”
"Người ấy...?"
“Người đó đang cố bảo vệ cô. Cậu ấy đang cố gắng giúp cô thoát khỏi nguy hiểm. Đó là lý do tại sao tôi không thể nói được.’’
"Đó cũng là những gì cô đã nói lần trước. Cô đang nói về cái quái gì vậy hả? Tôi không nhớ mình đã được ai đó bảo vệ đâu."
"Cô hiểu sai rồi, ngay từ đầu người ấy đã bảo vệ cô rồi, vẫn luôn bảo vệ cô, vĩnh viễn sẽ bảo vệ cô. Tôi phải thú thật, tôi có chút ghen tị."
"... Tôi nói lại một lần nữa. Tôi không biết cô đang nói về ai, nhưng tôi chắc chắn không có ai, hoàn toàn không có ai đang bảo vệ tôi cả." Claire lặp lại lời nói của mình, lần này là một cách đầy giận dữ.
"Nếu cô muốn nghĩ như thế, thì tốt thôi. Chắc chắn đó cũng là điều cậu ấy muốn. Giữ ngươi tránh xa mọi thứ."
"...Nếu cô định nói gì thì hãy nói một lần cho dứt khoát đi! Ngoài ra, tôi không cần ai phải bảo vệ cả!!’’
"Tôi sẽ không nói bất cứ điều gì với cô, bất kể điều gì. Đây là cách tôi trả ơn cho người ấy." Aurora nói vậy, mặc dù với giọng điệu hơi bất bình.
"Tôi sẽ khiến cô phải mở miệng!!’’
"Ờ rồi, làm thế nào?"
"Hừm..."
Claire suy nghĩ cẩn thận.
Cô ấy có thể làm gì để khiến một người chỉ giao tiếp bằng giọng nói trong đầu lắng nghe cô ấy được nhỉ?
"À thì... tôi sẽ hét không ngừng, rất rất to cho đến khi cô kể cho tôi nghe mọi chuyện."
"Ờ, hét đi."
"Thế thì... tôi cũng sẽ không nghe cô nói nữa."
"Như cô mong muốn."
"... T-… tôi sẽ lan truyền những tin đồn xấu về cô."
"Và sau đó?"
Claire phồng má thành bĩu môi.
"Nói chán chưa?"
"Khó chịu hơn thì có."
"Bình tĩnh nào. Tôi sẽ chỉ cho cô biết làm thế nào để thoát khỏi nơi này."
"Đầu tiên, chúng ta đang ở chỗ quái quỷ nào vậy?"
"Tôi cũng không thể nói cho cô biết điều đó được."
"Trời ạ, muốn làm người ta phát điên lên mới được hả."
"Trước tiên đi thẳng về phía trước."
"Không thích đấy."
"Nếu cô không đi, cô sẽ bị nhốt ở đây mãi mãi."
"Được rồi, được rồi, đi thì đi."
“Rồi bây giờ quay vòng ba lần."
"Quay ba vòng?!"
"Chỉ đùa thôi."
"Một ngày nào đó tôi thề sẽ đấm cô nhừ tử." Và thế là cô gái tóc đen óng bước đi trong một thế giới đầy mây mù.
Và đằng sau cô, có thể thoáng thấy bóng dáng của một người phụ nữ, đang nhìn cô chằm chằm với đôi mắt màu sắc tử.
*** Góc nhìn của Cid ***
Hôm nay là ngày bắt đầu của tiết học thứ ba ở trường.
Khi kỳ thi cuối năm đang đến gần, mọi người trong lớp trông có vẻ học hành cũng nghiêm túc phết đấy.
"Này, tao nghe nói những câu hỏi tương tự từ lớp lý thuyết điều khiển phép thuật hôm nay luôn xuất hiện trong các bài kiểm tra hàng năm."
"Làm tốt lắm Đặc vụ Po, như mọi khi chú mày là một chuyên gia thu thập thông tin nhở."
"Chỉ là tao phải hành động nghiêm túc một chút. Nếu tao mà học lại một năm, ông bà già cho tao lên thớt mất."
"Ờ thì tao cũng định thế. Cho đến giờ tao đã buông lơi quá nhiều."
“Nếu chúng ta học hành nghiêm túc thì mấy cái môn vớ vẩn này dễ như ăn bánh ấy mà.”
"Tất nhiên, dễ như ăn ‘chỉ một miếng bánh’."
Đôi mắt của Skel và Po tràn ngập sự tuyệt vọng.
"Cid, điểm của mày cũng thấp tè phải không? Từ giờ mày nên nghiêm túc hơn đi."
"Ui trời, bồ nói đúng. Tao nghĩ mình cũng nên cố gắng."
Sự thật là điểm của tôi dưới mức trung bình.
Đó là bởi vì trong lớp tôi luôn luyện tập kiểm soát Ma thuật, nên các buổi giảng tôi có nghe éo gì đâu.
Nhưng tôi cũng không quá lo lắng về điều đó. Tôi có thể gian lận bất cứ khi nào tôi muốn và sao chép câu trả lời nếu thực sự tập trung vào nó.
Tôi cũng éo biết thầy cô dạy gì trong lớp hôm nay luôn, nhưng bù lại tôi hiểu thêm về cái lý thuyết kiểm soát sức mạnh ma thuật, theo kiến thức của tôi thì việc nén Ma Lực làm tăng hiệu lực của nó x1000.
Đây chỉ là một phần khác trong quá trình huấn luyện của tôi để trở thành kẻ nổi bật tuyệt mỹ trong bóng tối.
Và một lần nữa hôm nay, như mọi khi, tôi sẽ lại luyện tập.
Cửa lớp đột nhiên mở ra, từ phía bên kia xuất hiện một cô gái tóc bạch kim.
Đó là Alexia.
"A, thời tiết hôm nay mới đẹp làm sao ta."
Tôi nói bâng quơ, rồi nhìn ra xa xăm bên ngoài cửa sổ.
Trời nhiều mây ghê.
Tôi cảm thấy ánh nhìn của mọi người hướng thẳng vào mình.
Đây là điều luôn luôn xảy ra. Vì lý do nào đó, mọi người đều nhìn tôi khi Alexia đến lớp học, dù tôi chỉ là một gã quần chúng thôi mà.
"Này."
"A, một con chim nhỏ bé xinh xinh kìa."
Bên ngoài cửa sổ vẫn là một khung cảnh hàng ngày.
"Hãy nhìn thẳng vào tôi khi tôi nói chuyện với cậu, Chó con."
"Gió thổi mây bay."
Tôi tự hỏi nếu ngày này có thể tiếp tục yên bình mà không có chuyện gì xảy ra thì hay biết mấy.
"Đừng phớt lờ tôi."
Cô ấy nắm lấy cằm tôi.
Sau đó, cô ấy từ từ bắt đầu vặn đầu tôi, cổ tôi kêu cót két một âm thanh khó chịu.
Alexia đang nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt đỏ rực.
"Cô khỏe không, Công chúa Alexia?"
Tôi cố gắng chào cô ấy theo cách giống nhân vật quần chúng nhất có thể.
"Chào buổi sáng, Cid Kagenou-kun."
"Thứ lỗi cho sự vô phép của tôi, thưa Công chúa Alexia, nhưng không phải cô vào nhầm lớp rồi sao?"
"Không, đúng lớp rồi. Tôi đến vì có việc với cậu, Cid Kageno-kun."
"Aaa, nhưng tiết học tiếp theo sắp bắt đầu rồi. Chúng ta có thể để dành nó sau được không ạ?"
"Đừng lo lắng về điều đó. Này. Tôi sẽ mượn gã này một lúc."
Alexia nói điều đó với Skel và Po rồi túm lấy cổ tôi.
“T-t-t-t-t-t-ất nhiên là có thể rồi ạ!"
"C-c-c-c-Cứ tự nhiên!"
Và cô ấy lôi tôi đi xềnh xệch, khi tôi lắng nghe câu trả lời phản đồ từ hai thằng bạn chí cốt.
Vì lý do nào đó, nơi cô ấy đưa tôi đến là ký túc xá nữ.
"Để thằng này bước vào đây liệu có sao không?"
"Tôi đã có giấy phép rồi."
"Nhưng tôi là con trai đó."
"Tôi đã nói với họ rằng cậu là một cộng tác viên điều tra."
"Cộng tác viên?"
Alexia đứng trước một cánh cửa.
Đó là cánh cửa phòng chị Claire của tôi.
"Không ai nhìn thấy chị gái của cậu kể từ ngày hôm qua sau bữa tối."
"À..."
"Điều đó khiến tôi tò mò nên đã hỏi một sinh viên và cô ấy nói rằng căn phòng đã bị khóa."
Alexia gõ cửa nhưng không ai trả lời.
"Tôi đã cố gắng tìm ở những nơi cô ấy thường lui tới nhưng không thấy cô ấy đâu cả."
“Hừm.”
"Cậu thực sự không biết cái gì thật à?"
"Không gì cả." Tôi thành thật trả lời, nhưng Alexia nhìn tôi như muốn nói, "Thằng cha này bị mất trí rồi ư?"
"Cậu không quan tâm đến cô ấy sao?"
"À thì, cũng không phải là lần đầu tiên."
"Chuyện kiểu này xảy ra thường xuyên thế hả?”
"Chị ấy luôn có cái kiểu biến mất vài ngày kể từ khi chúng tôi còn nhỏ."
"Vậy thì cậu biết manh mối về những trường hợp như vậy xảy ra à."
"Chắc vậy."
"Và chị gái của cậu đã ở đâu vào những dịp mà cô ấy biến mất?"
"Không biết, vài ngày sau cô ấy tự cuộc bộ về đến nhà, chuyện chính là như vậy."
Mặc dù trên thực tế, cô luôn được Thất âm tìm thấy rồi đưa về.
Zeta được cho là có cái mũi rất nhạy. Zeta rất giỏi trong khoản này, vì vậy nếu cô ấy không hành động thì đó là vì mọi thứ đều ổn áp cả.
"Có giống như bỏ nhà đi bụi không?"
"Chắc thế."
"Chà, hy vọng chỉ có vậy thôi, bởi vì thực sự có thứ khác thu hút sự chú ý của tôi."
"Nó là gì?"
"Xem cái này đi."
Chúng tôi bước vào phòng và Alexia nhặt một chiếc vòng cổ kim loại trên sàn.
"Một chiếc vòng? Nó trông khá chắc chắn."
"Và đó không phải là tất cả đâu, thứ này thực sự có tác dụng rất dị. Đó không phải là thứ mà một học sinh bình thường sẽ có trong phòng của mình."
"Tôi có thể đảm bảo với cô rằng là bà chị nhà tôi khác xa với người bình thường."
"Có vẻ như ai đó đã đột nhập vào phòng của cô ấy, sau đó cố gắng gắn thứ này lên người cổ để bắt cóc."
"Nhưng chiếc vòng cổ đã bị rơi ngay tại đây mà."
"Có lẽ nó đã rơi trong lúc vật lộn. Bên cạnh đó, có một thứ khác làm tôi băng khoăn."
Alexia nhìn vào một số tài liệu nằm trên bàn.
Khoảng khắc nhìn thấy thứ đó, trong tôi chợt bừng tỉnh ngộ.
"Đây là...!"
Những chữ cái cổ xưa, những vòng tròn ma lực đẹp đẽ, những từ ngữ phức tạp tưởng chừng dường như có nghĩa sâu sắc vãi nhưng thực sự thì không.
Vâng tôi chắc chắn.
Đó là một cuốn sổ chuunibyou (Ảo tưởng sức mạnh).
"Cậu có biết cái này là cái gì không?"
"Không, không hề, tôi chưa bao giờ thấy thứ này trong đời."
"Thật sao, thế cậu đảo mắt làm gì?"
"C-Cô tưởng tượng rồi."
"Vậy sao."
Alexia lại nhìn vào cuốn sổ chuunibyou .
"Tôi thực sự nghi ngờ rằng bất cứ điều gì được viết ở đây có ý nghĩa nào đó đấy."
"Cậu có chắc không?"
Alexia nói vậy và nhìn vào cuốn sổ một lần nữa.
Tôi cảm thấy tiếc cho cô ấy, nhưng đó chẳng qua chỉ là một cuốn sổ ghi lại giai đoạn đáng xấu hổ của một người trong đời.
Nghĩ lại thì, cái vòng cổ đó hình như cũng là một vật chuuni thì phải, và giờ tôi mới sực nhớ ra, cho đến gần đây bà chị này vẫn chơi trò hóa trang và có một dấu ấn ma thuật trên tay, còn cố gắng che che giấu giấu nó bằng băng rôn cho ngầu nữa chứ.
Có lẽ bệnh chuuni của chị gái tôi đã đến giai đoạn cuối rồi.
Hơn nữa, biến mất đột ngột cũng là một trong những triệu chứng của chuunibyou.
"Tôi chắc là chị ấy sẽ ổn thôi."
"Cậu tin tưởng cô ấy sao..."
"Tin tưởng?... À thì, đại loại vậy."
Thay vào đó, nên nói là không có lý do gì để lo lắng mới đúng.
"Trái ngược với chị tôi và tôi..." Alexia rũ mắt, như thể nhớ lại những ngày xa xưa.
"Dạo này chúng tôi không hiểu nhau lắm. Không biết chị ấy đang nghĩ gì..."
"Ừm."
"Cậu đã bao giờ nghĩ như vậy chưa, Chó con?"
"Sự thật là, tôi cũng chẳng bao giờ hiểu chị gái mình đang nghĩ gì."
"Tôi hiểu rồi... Tôi đoán chỉ có chính họ mới có thể hiểu bản thân mình.’’
“Anh chị em ruột thịt chỉ đơn giản là những người xa lạ có quan hệ huyết thống, vậy thôi.”
"Thật là tàn nhẫn khi nói như vậy."
"Cô không nghĩ vậy sao?"
"Ít nhất tôi muốn hiểu chị ấy hơn."
"Tôi hiểu rồi."
Alexia khẽ thở dài.
"... Cậu có thể quay lại lớp bây giờ nếu muốn. Tôi sẽ ở lại đây và nghiên cứu thêm."
"Ô kê."
Tôi rời khỏi nơi đó, để lại Alexia một mình, người đang xem lại rất chi tiết cuốn sổ chuuni có ghi lại những từ ngữ đầy nhiệt huyết của bà chị tôi.
Cuối cùng thì lớp học hôm nay cũng kết thúc và vẫn không thấy tăm tích bà chị đâu cả.
Nhưng này, có Zeta giám sát nên chắc chẳng phải lo lắng gì cho cam.
Lúc này tôi đang ở phía sau tòa nhà chuẩn bị xử lý con cá mà Zeta đưa cho tôi. Đã quá giờ tắt đèn nên xung quanh đây tối om.
"Chắc được rồi."
Những tia lửa hắt lên thân cá tỏa mùi thơm nồng và tiếng thịt chín nghe thật béo ngậy.
"Hay là mình nấu thêm chút nữa?"
Ở đây cô độc, nướng cá cũng không tệ chút nào.
Thời bình. Mọi người có thể tận hưởng sự bình yên tuyệt vời chỉ bằng cách sống hàng ngày thế này.
Khi tôi quan sát ngọn lửa tí tách, tôi nhận thấy ai đó đang tiến đến với tốc độ thanh thoắt.
"Sếp!!! Cuối cùng cũng tìm được ngài!!!"
Đó là Delta, người đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi, vẫy đuôi và vẫy tai quấn quýt.
"Chào Delta. Trời đã về đêm rồi nên đừng có ồn ào như vậy."
" Sếp, em đã truy sát tên xấu xa mà ngài ra lệnh cho em đi săn rồi đó ạ!!!"
"Tôi hiểu rồi. Trời đã tối rồi nên bé miệng thôi."
"Và Alpha-sama nói với em rằng em đã làm rất tốt!!!"
"Cô làm tốt lắm. Nhưng đã khuya lắm rồi nên nói nho nhỏ thôi được không."
" Sếp, em cũng muốn được ngài khen!!!"
"À, ừ ừ, ngoan lắm."
Tôi xoa đầu Delta và cô ấy vẫy đuôi qua lại trong niềm hạnh phúc tột độ.
"Nhưng trời đã tối rồi nên đừng ồn ào như vậy."
"Vâng, em sẽ không ồn ào nữa!!!"
Cô đáp trả một cách mạnh mẽ rồi bịt miệng lại.
"Bây giờ em sẽ nói nhẹ nhàng." Delta nói, lần này thì thầm.
"Được rồi, như vậy là được."
"Cảm ơn Sếp. Nhân tiện, em đã đào xong cái hố mà sếp ra lệnh cho em đào."
"Hố? Tôi sai cô đào hố sao?"
"Vâng, người đã ra lệnh cho em!" Một lần nữa cô trở lại với giọng điệu bình thường của mình.
"À, thế à. Đừng bận tâm."
"Và sau đó em đã tìm thấy nó! Đúng như những gì người đã nói với em, sếp!" Delta mỉm cười và cắn vào viên ngọc đỏ mà cô ấy đang mang.
"Vậy cô đang cắn nó để làm gì?"
"Để không làm mất nó!"
"Ồ, cô đúng là hiện thân của trí thông minh, thần đồng trí tuệ."
"E he he he he..."
Tôi lấy viên ngọc dính đầy nước bọt của Delta. Đó là một viên ngọc quý tỏa sáng tuyệt đẹp.
"Ồ... có vẻ như nó có thể được bán với giá rất hời đấy." Nó có cùng kích thước khá nhỏ, nhưng độ bóng của nó không tầm thường tẹo nào.
"Em đã cố hết sức rồi đó ạ!!!"
"Ồ, ừ ừ, ngoan lắm."
Tôi lại xoa đầu cô ấy.
Và một lần nữa nét mặt của Delta lại biến thành một nụ cười.
"Em muốn thưởng!"
"Ừm được..."
"Hừm... quanh đây có mùi thơm lắm!" Delta đã có con cá trong tay.
"À, đó là món quà Zeta mang đến cho tôi-"
"Cảm ơn vì đồ ăn!" và cô ấy phớt lờ tôi.
"Ngon quá~" Cô ấy cắn một miếng rồi mỉm cười hạnh phúc.
Chà, đúng là cô ấy đã làm rất tốt, nhưng...
‘Thật ra thì cũng không sao.’
Cùng lúc đó, tôi nghe thấy tiếng cỏ sau lưng mình chuyển động.
"Chó...ngươi đang ăn gì vậy?" Tôi quay lại và thấy Zeta đứng đó, mặt lạnh như băng.
"Hừ, mèo hoang nhà ngươi làm gì ở đây, đây là phần thưởng của ta, đồ ăn này!" Delta bắt đầu gầm gừ.
"Con cá đó là cho chủ nhân của ta, không phải cho ngươi, đồ chó con."
"Cút đi, con cá này là của ta!" Nói xong, Delta nuốt trọn con cá.
"Aaaaa..."
Zeta thở dài xen lẫn đau khổ.
"Thật là ngon quá~"
Trong khi Delta hoàn toàn không thèm đếm xỉa.
"Ngươi..." Với một tiếng "phù," Zeta hít một hơi.
"Ngươi không được chào đón ở đây, đồ mèo hoang! Nếu không rời đi ngay bây giờ ta sẽ bắt ngươi phải rời đi bằng vũ lực!"
"Con cá đó là con cá ngon nhất mà ta từng tìm thấy, chỉ dành riêng cho chủ nhân của ta... Ta sẽ không tha thứ cho ngươi đâu."
"Này, này, bình tĩnh đi." Mọi thứ đã trở nên hơi phiền, vì vậy tôi quyết định can thiệp.
Sau đó, ánh mắt mang theo tia sắc nhọn của hai gái quay sang tôi.
"E hèm... quả thật tôi chỉ đang nướng cá bình thường thôi mà, mặc dù đúng là tôi cũng không cho phép cô ấy ăn nó, thì kiểu như là…’’
Khi gặp khó khăn, điều đầu tiên cần làm là viện cớ.
Trong tình huống có vẻ rắc rối này, điều đầu tiên cần làm là tự bảo vệ mình một cách khôn ngoan.
Để không bị liên đới, cần phải tuyên bố rằng tôi không làm gì sai và nói chắc nịch rằng chuyện này không liên quan gì đến mình.
"Tóm lại, tôi không có lỗi gì cả."
"Dạ, vâng. Người không có lỗi gì cả, chủ nhân."
"Rõ ràng là sếp không có lỗi!"
"Chính xác, tôi không có lỗi gì đâu nhé."
Tôi đang chế biến món cá của mình theo cách mà lẽ ra tôi phải làm, vì vậy nếu người khác nhân cơ hội ăn vụng nó, đó không phải là trách nhiệm của tôi.
"Rõ ràng-"
Zeta và Delta chỉ vào nhau.
"-là lỗi của nó!!’’
Cả hai cùng đồng thanh nói.
"Hả?"
Ngay lập tức ma lực trong người họ bùng nổ.
Và sóng xung kích đó thực sự đã hất văng tôi đi.
Sau khi chặn lực đẩy đó và đáp xuống đất, tôi thấy Zeta và Delta đang đứng cách tôi một chút.
"Ta sẽ không tha thứ cho ngươi vì đã ăn cắp món quà mà ta đã vô cùng trân quý mang đến cho chủ nhân của mình...đồ chó con ngu ngốc."
"Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi vì đã làm gián đoạn khi ta đang tận hưởng phần thưởng của mình... con mèo hoang!"
"À, tôi thực sự không hiểu mô tê gì cả, nhưng để cho chắc thì tôi nói lại là bản thân không có lỗi gì đâu đấy nhé." Tôi vội vàng lủi đi.
Hai người này chưa bao giờ hòa hợp với nhau và luôn thích đánh nhau, và những cuộc chiến đó có thể phá hủy nhà cửa và đồng ruộng nếu Alpha không đến để ngăn chặn họ lại.
"Chúc các gái tận hưởng cuộc chiến của mình, nhưng hãy cẩn thận để không làm san bằng đất đai cây cối xung quanh đó nhé.’’
Không may là sóng xung kích đã đánh bay những lời đó như gió thoảng.
"Ta xé xác ngươi ra!"
Delta nhặt kiếm lên và thủ thế chiến đấu.
"Ta dạy cho ngươi một chút lễ phép tối thiểu."
Trong khi đó Zeta nheo mắt... và biến mất, không để lại một dấu vết nào.
"Cô ả chạy trốn sao?" Delta thắc mắc.
Nhưng rất nhanh sau lưng xuất hiện một thanh hắc kiếm.
"Ế!"
Cô đã tránh được đòn tấn công vào giây cuối cùng.
Nhưng vì quá đột ngột, tư thế của cô ấy bị mất thăng bằng và lăn lộn trên nền đất.
Nhưng các cuộc tấn công không dừng lại, ta có thể nghe thấy tiếng lưỡi kiếm cắt qua không khí.
Nhưng Delta đã tránh được từng đòn tấn công này.
Cô ấy lăn lộn, tự đẩy mình, quay nửa vòng, tất cả những động tác mà con người không thể thực hiện được.
"-Ngươi đang trốn lủi ở đâu vậy?"
Zeta đã không được tìm thấy ở đâu cả.
Chỉ thấy một đám hắc kiếm xuất hiện từ trong bóng tối.
GIống với chiêu thức đó... vâng, là kỹ năng của Huyết Nữ Vương.
Tôi không ngờ được là cô ấy có thể sử dụng nó, nhưng giờ nghĩ lại, nó cũng không lạ gì cho lắm.
Trong tất cả mọi người, đó là cô gái khá nhất mà tôi từng gặp.
Cô ấy có thể làm bất cứ việc gì một cách hoàn hảo, bất kể đó là việc gì và dù cổ đã từng làm việc đó trước đây hay chưa. Đó là lý do tại sao sự phát triển của cổ nhanh chóng hơn tất cả những người khác, và với cái khả năng đó, tôi dám nói rằng cô ấy là kẻ có thiên phú nhất mà tôi biết.
Vâng, về tài năng, không có ai sánh bằng cô ấy.
Nhưng ngay cả Zeta tài năng cũng có một điểm yếu.
"...Hửm?"
Đuôi của cô ấy có thể được nhìn thấy ngay cả trong bóng tối.
Và cô ấy đã làm điều đó một lần nữa.
Điểm yếu của cô ấy là hay bị cảm xúc chi phối, có xu hướng chán nản rất nhanh và do đó không thể tập trung vào một kỹ thuật duy nhất.
"Ối chà, đúng là thiếu luyện tập mà.’’
"-Ta đã tóm được rồi nhé!"
Trong vòng một phần nghìn giây kể từ khi đòn tấn công của Delta đánh trúng cổ, đuôi của cô biến thành làn khói đen và biến mất.
"Xí hụt nhé."
Một lần nữa giọng nói của cô đã được nghe thấy.
"... Ta sẽ nghiêm túc hơn."
Nói xong, trong làn khói đen hiện ra vô số kiếm đen.
Những thanh kiếm bao quanh Delta.
"Tuyệt chiêu - Ngàn kiếm."
Một cái tên khá có phần khiêm tốn vì rõ ràng có hơn một nghìn cái cơ mà.
Tuy nhiên, sức mạnh của kỹ thuật đó thật tàn bạo.
Những lưỡi kiếm tác động vào cơ thể của Delta, ném cô ấy lên không trung.
"Hự, hự."
Những lưỡi dao tiếp tục cắt Delta ngay cả khi cô ấy đang bay trên không trung.
Mặc dù tay chân của cổ đang bảo vệ các phần quan trọng của cơ thể, nhưng nó vẫn trông hơi nguy hiểm.
Có vẻ như Zeta đã trở nên mạnh mẽ hơn tôi nghĩ rồi....
Dù là một trong những tân binh trong Thất Âm, nhưng bây giờ cô ấy là một con quái vật vì sự phát triển quá đỗi nhanh chóng này...
"Gaaaa, áaaaaaaaaaa."
Tiếng kêu của Delta vang vọng một góc trời.
Cô ấy nhanh chóng bùng nổ một lượng lớn Ma Lực từ cơ thể mình và tấm lưng đen biến mất không một dấu vết.
"Hả...? Không đời nào."
Zeta, với sự ngạc nhiên, rơi xuống từ làn khói đen.
Cô đáp xuống như một con mèo, ngay trước mặt Delta, người bê bết máu.
*phịch*
Delta khạc ra máu và nhìn thẳng vào Zeta.
Phong thái của cô không còn như trước; trận chiến đã kết thúc đối với cô ấy rồi.
"...!" Zeta dựng hết tóc gáy.
Delta sau đó đã sử dụng bộ đồ chất nhờn để tạo ra một Hắc Kiếm khổng lồ.
Không, trên thực tế, hình dạng của nó quá méo mó và thô kệch để có thể gọi nó là một thanh kiếm, gọi là "Phiến Sắt" thì đúng hơn.
Delta thường cố gắng bắt chước chúng tôi, tạo ra những chiêu thức mà người khác sử dụng.
Nhưng đó không phải là hành động đùa giỡn gì.
Mảnh sắt thô ráp này hiện giờ là vũ khí thực sự của cô ả, bằng chứng cho thấy Delta "Bạo chúa" rất nghiêm túc.
“Grrrừ.”
Delta bắt đầu gầm gừ.
Khi mồ hôi chảy dài trên má Zeta.
Trong khi đó, tôi đang thầm cầu nguyện cho ký túc xá và trường học vẫn bình yên vô sự.
Nếu cứ tiếp diễn thế này thì méo ổn. Với tốc độ này, các gái thực sự sẽ xới tung cả trường lên mất.
Mặc dù tôi cũng không muốn dừng một cuộc chiến nghiêm túc thế này tẹo nào, điều đó sẽ khiến họ tức giận.
Vì vậy, tạm biệt Học viện Midgar thân yêu. Vĩnh biệt Skel và Po nhé, tôi sẽ cầu nguyện cho linh hồn của các đồng hữu.
Tôi đã cầu nguyện thấu trời cao.
"Ngươi tiêu rồi."
Tấm sắt đang tiêu thụ Ma lực cực lớn của Delta.
Lần này tôi đã lùi lại một cách nghiêm túc hơn một chút.
Trong khi Zeta... bay vút qua bầu trời.
Đó không phải là một phép ẩn dụ hay gì cả, cô ấy chỉ nhảy lên và bay qua bầu trời.
Tôi sử dụng thị lực nâng cấp của mình để nhìn cô ấy rõ hơn và nhận thấy rằng cô ấy bị bao quanh bởi một ít khói đen từ trước đó.
A, vậy cũng có thể được sử dụng theo cách đó à.
"Tạm biệt." Cô nói rồi nhanh chóng biến mất giữa làn khói đen.
Sau khi sững sờ một lúc, Delta giận dữ hét lên.
"ngươi nghĩ ngươi đang chạy đi đâu vậy hảaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa !!!"
Rồi cô ấy cũng biến mất vào bầu trời.
"Chà, cuối cùng thì nó cũng kết thúc như bình thường."
Trận chiến của hai người họ luôn kết thúc như thế mà không ngã ngũ.
Zeta hầu như luôn bỏ chạy hoặc Alpha tức giận với cả hai.
Nhân tiện thì tôi thuộc nhóm khán giả trong tình huống kiểu này.
Thôi, giờ thì đi ngủ.
"Hửm?" Tôi nhận thấy một số người đang đến gần.
Thật vậy, sẽ rất lạ nếu không ai phản ứng gì với tất cả những ồn ào vừa diễn ra ở đây.
"Mặc dù những sự hiện diện này là... à, một người là Alexia và những người khác là lính canh gác."
Tôi xóa đi sự hiện diện của mình và quyết định nán lại và theo dõi.
*** Góc nhìn của Alexia ***
Alexia chạy qua sân sau của tòa nhà trường học.
Mặc dù rộng hơn sân sau, nhưng đó là một khu rừng nhỏ đầy cây cối và bụi rậm chưa cắt tỉa, vì vậy ủng của cô ấy bị nhuốm bẩn sau mỗi bước chân.
"Hai người các ngươi, nhanh lên!"
Alexia tiếp tục chạy vụt đến trong khi nói chuyện với những người đang theo sau cô ấy.
"Alexia-sama, tiếp cận sức mạnh thứ Ma Lực đó quá nguy hiểm! Hãy chờ quân tiếp viện!"
Các lính canh đã cố gắng hết sức để theo kịp cô ấy.
"Nếu chúng ta mất quá nhiều thời gian, những kẻ đó sẽ rời đi mất!"
"Làm ơn đợi một chút, Alexia-sama!" Cô phớt lờ những người bảo vệ và tiếp tục chạy.
Sau đó, khi đến địa điểm này, họ bắt gặp dấu vết của một trận chiến.
"Cái gì...?"
Có một số đường ray bị hỏng, cây cối và bụi rậm.
Ngoài ra còn có một dấu vết của Ma Lực trong không khí.
"Ai có thể giải phóng thứ Ma Lực như vậy ở nơi này ...!"
"Alexia-sama! Ôi trời...! Chuyện gì đã xảy ra ở đây vậy!" Cuối cùng cũng đến nơi, những người lính không thốt nên lời khi họ nhận thấy dấu vết của Ma Lực.
"Ở đây rất nguy hiểm, những kẻ gây ra chuyện này có thể vẫn còn ở gần đây!"
"Phải, và công việc của các người là truy bắt những kẻ chịu trách nhiệm, phải không?"
"Dạ, ngài nói đúng, nhưng..."
Bọn thị vệ thở dài nhìn nhau tương trợ.
Alexia trong khi đó thở dài rồi phớt lời họ.
"Có chút máu dính ở đây."
Sau đó, cô tìm thấy một vệt máu trên cỏ.
"Thật ra thì nhiều lắm. Người ở đây nhất định đã bị thương nặng. Ngoài ra, có khả năng chúng là những kẻ chịu trách nhiệm cho những vụ mất tích gần đây..."
Cô ấy đang đề cập đến trường hợp học sinh mất tích.
Vụ án đã được các lính canh điều tra, nhưng do không có bằng chứng và do sự thiếu thông tin nên vụ án đã bị khép lại.
Nhưng Alexia nghi ngờ rằng có điều gì khúc mắc ẩn giấu trong tất cả những vụ án này.
"Điều chắc chắn là những gã cực mạnh đã chiến đấu ở chỗ này... Nhưng tại sao lại ở đây cơ chứ...?" Đây không phải là một đấu trường hay bất cứ chốn nào tương tự vậy, đây là sân trường cơ mà.
"Điều này gần như chắc chắn có liên quan đến những vụ mất tích. Có lẽ thứ gì đó rất quyền năng được ẩn giấu trong-"
"A-Alexia-sama."
Đột nhiên, giọng nói của lính canh cắt ngang suy nghĩ của cô.
"Chuyện gì?"
"N-Nhìn đằng kia kìa!" Các lính canh chỉ vào bóng dáng của một người mặc áo khoác đen tuyền.
"Hắn xuất hiện ở đó lúc nào!" không ai trong số họ đã nhận thấy sự hiện diện của người này.
“N-ngươi là…”
Người mặc đồ đen cúi xuống nhúng ngón tay vào vũng máu trên mặt đất.
Sau đó, anh ta nói, bằng một giọng nói dường như phát ra từ vực thẳm tối tăm.
"Vậy đây là cái giá của trận chiến đó sao..."
"Shadow..." Alexia không nói nên lời, trong khi Shadow nhìn vết máu trên ngón tay anh.
"Vậy còn những sinh mạng đã mất nơi đây thì sao, đó có phải là sự hy sinh cần thiết cho thế gian này không...?"
"Shadow, ngươi có liên quan gì đến chuyện này không?" Shadow không chú ý đến Alexia hay những người lính canh gác và chỉ đơn giản là tiếp tục đắm chìm trong suy nghĩ của mình.
"Alexia-sama, đến gần hơn nữa sẽ rất nguy hiểm! Chúng ta phải gọi các hiệp sĩ-!" Một trong những lính canh hét lên lo lắng, rút kiếm của mình.
"Làm như vậy chẳng ích gì. Lùi lại, ngay cả thanh kiếm của chúng ta cùng đồng lòng cũng không thể chạm vào hắn."
Và dù biết điều đó, Alexia vẫn chĩa kiếm vào Shadow.
"Trả lời ta đi, Shadow, chuyện gì đã xảy ra ở đây vậy?"
Cô ấy nói trong khi giải phóng thêm lượng ma lực từ cơ thể của mình về phía bóng tối.
Đôi mắt màu đỏ thẫm của anh nhìn chằm chằm vào cô.
"-Cô sẽ làm gì sau khi tìm ra sự thật?"
"Ta sẽ bắt được ngươi. Ta sẽ không để ngươi muốn làm gì thì làm ở nơi này đâu."
Shadow nở một nụ cười nhẹ ở phía bên kia chiếc mặt nạ của mình.
"Vô ích."
Anh ta biến mất sau khi nói điều đó.
Không, gã không biến mất. Anh ta xuất hiện ngay trước mặt Alexia.
"Cái gì-!" Cô không thể cảm thấy bất cứ điều gì; cô ấy không cảm nhận được ma lực của anh ấy, cô ấy cũng không cảm nhận được sự hiện diện của anh ấy.
Anh ta chỉ đơn giản là xuất hiện từ hư không trước mặt Alexia và dí kiếm vào cổ cô.
Kiếm của hắn? Bóng tối? Không, mà là một thanh kiếm mà cô biết rõ.
Rốt cuộc, đó là thanh kiếm của chính cô ấy cơ mà.
“Kiếm của mình…” Cô thậm chí còn không nhận ra rằng anh đã tước đoạt nó khỏi tay mình.
"Chúng ta sống trong những thế giới hoàn toàn khác nhau."
"Và ý của ngươi là gì khi nói vậy!" Cô nghiến răng nghiến lợi nói.
Cô ấy đã luyện tập chăm chỉ và nghĩ rằng bây giờ, có lẽ, cô ấy đã thu hẹp được một chút khoảng cách giữa sức mạnh của mình và sức mạnh của con người ấy.
"Giống như một đồng xu có hai mặt, cũng như có ánh sáng và bóng tối... có nơi mà cô không nên dính líu vào đâu."
Nói xong, hắn cất kiếm quay người đi.
Người đó bắt đầu dảo bước, bỏ lại ngọn gió đung đưa vuốt ve tà áo anh.
“-Sắp hết thời gian rồi.”
"Thời gian? Thời gian cho cái gì?"
"Đã đến lúc chúng bắt đầu hành động-"
Đột nhiên, một loại chất lỏng màu đen phun ra từ chân của Shadow.
Chất lỏng dâng lên khắp người anh, bao bọc lấy anh như một vòng xoáy.
Và sau một trận bão tố vây quanh, chất lỏng biến thành làn khói đen khiến Shadow mất dạng.
Thứ duy nhất còn lại ở nơi anh ta đang đứng là thanh kiếm của Alexia.
"Hắn đi rồi... Nhưng 'chúng' là ai vậy?"
Có nhiều điều cô vẫn chưa hiểu.
Nhưng đó đã là một bước đột phá khi biết rằng Shadow có liên quan.
Dù rất nhỏ, chỉ như một bước tiến nhỏ vậy.
Alexia nghĩ như vậy, chế nhạo bản thân khi quay đi.
"Vẫn không có quân tiếp viện đến sao? Chúng ta phải nhanh chóng bảo vệ hiện trường-"
Alexia đứng đó không thể nói hết lời.
"Không thể nào. . . . . . " Tất cả thị vệ đều ngất đi.
Trong một nước đi mà Shadow đã thực hiện, anh ta không chỉ tước đi thanh kiếm từ cô ấy mà còn đánh bất tỉnh tất cả các lính canh.
Và tất nhiên, cô đã không nhận thức được bất cứ điều gì.
"Vẫn còn, vẫn còn một khoảng cách rất lớn của sức mạnh giữa hai ta... nhưng một ngày nào đó... một ngày nào đó ta sẽ..."
Alexia nhìn xuống trong khi cô ấy nắm chặt tay lại.
-----------------------------------------
Nhận xét (0)