Chương 6.1: Ta không ngần ngại phá hủy thế giới này chỉ để có được nó!!
Bookmark

Chương 6.1: Ta không ngần ngại phá hủy thế giới này chỉ để có được nó!!

Baca Chương 6.1: Ta không ngần ngại phá hủy thế giới này chỉ để có được nó!!

Baca Komik Chương 6.1: Ta không ngần ngại phá hủy thế giới này chỉ để có được nó!! bahasa Indonesia lengkap dan baru di MSKManga. Kami menyediakan Komik, Manhua, Manhwa, dan Novel yang dapat kalian baca online gratis.

Read Chương 6.1: Ta không ngần ngại phá hủy thế giới này chỉ để có được nó!!

★★★

"Shadow!?"

Alexia thốt lên ngạc nhiên.

"Shadow..."

Christina cũng ngạc nhiên. Tuy nhiên, khi cô nhìn lên Shadow, cô cảm thấy trái tim mình đập thình thịch.

"Shadow, phải không. Ta biết ngươi sẽ đến mà ..."

Fenrir dường như không rung cảm vì điều này. Hắn tích lũy ma lực vào cơ thể mình trước khi chiến đấu với Shadow.

"Ngươi ngụy trang thành học sinh để tìm sơ hở sao? Đúng là một kẻ cẩn thận mà.”

"Đứng suy diễn, chỉ là sở thích thoáng qua thôi."

"Không cần phải giả ngu nữa. Ngươi đã bỏ biết bao nỗ lực để thực hiện màn kịch này mà dám nói là sở thích thoáng qua ư. Ta không có lẩm cẩm đến mức tin lời ngươi nói vậy đâu.”

"Ờ ờ..."

"Con người nói dối để che giấu những gì họ không muốn người khác biết. Điều đó có nghĩa là, sự thật nằm sau những lời nói dối."

"Cũng hợp lý."

"Ngươi đóng giả làm học sinh để tìm nhược điểm của ta, hy vọng tránh phải đụng độ trực tiếp. Đó chính là bằng chứng cho thấy ngươi có cảnh giác với ta. Ngươi chỉ đang cố dùng lời nói dối này để che giấu đi nỗi sợ hãi của mình."

"Ôi... Ông già đừng chọc ta cười."

"Nếu đó là sự thật, thì đúng là nỗi hổ thẹn mà. Người đàn ông được gọi là Shadow này được đồn đại là kẻ cực mạnh chỉ có năng lực đến đó thôi sao? Thực sự ngươi có đáp ứng được mong đợi của ta không đây, liệu có vượt qua ta, một kẻ đã đạt đến đỉnh cao của kiếm thuật sau hàng trăm năm tu luyện không? Ta thực sự không dám mong chờ, chí ít chi mong ngươi có thể đem lại cho ta chút tiêu khiển là được rồi.

Nói xong, Fenrir giơ Huyết Nha lên.

"Ngươi muốn biết khả năng của ta ư?"

Shadow nâng cao thanh kiếm đen tuyền của mình.

"Đó là ý định của ta."

Fenrir hạ thấp cơ thể. Hắn giơ Huyết Nha ra phía sau, vươn người tạo thế.

"Mong người đừng làm ta thất vọng, Shadow."

Trong khoảnh khắc tiếp theo, màn sương trắng biến thành một cơn lốc và Fenrir biến mất dạng.

"Cổ Lưu Kiếm Pháp – Utsusemi <空蝉>" (Không Thiền: Ve sầu thoát xác)

Fenrir xuất hiện đằng sau Shadow.

Huyết nha đã vung, nhưng đòn tấn công không hoàn hảo.

"Hô… Ngươi có thể né được sao."

Có chút vui sướng trong giọng nói của Fenrir.

Có một vết xước trên áo khoác của Shadow. Fenrir chỉ làm được có thế.

"Ta đã đối mặt với nhiều đòn tấn công chớp nhoáng. Nhưng thanh này..... nó rất chậm."

Shadow sửa lại vết rách trên áo khoác rồi quay lại đối mặt với ông ta.

"Ngươi thấy đòn tấn công của ta chậm chạp sao?"

Màn sương trắng lại bao quanh Fenrir.

"...Thú vị."

Shadow lặng lẽ nghiên cứu dòng ma lực

Trong khoảnh khắc tiếp theo, Fenrir biến mất. Một lần nữa, lại có một dấu vết trên áo khoác của Shadow. Nó hơi sâu hơn trước.

"Ngươi nghĩ có thể tiếp tục né tránh được sao?"

Đằng sau Shadow là Fenrir, kẻ đang thủ thế để thi triển chiêu thức tiếp theo.

"Thật sự là rất chậm."

Shadow chạm vào vết cắt trên áo khoác và sửa lại nó.

"Vậy là ngươi có thể nhìn thấy Utsusemi ư?"

"Hầu hết tất cả."

"Kể cả có nhìn thấy sao ngươi kịp né được nó?"

"Ta chỉ đơn giản là di chuyển ra khỏi đường kiếm vung xuống. Thế thôi."

"Vậy ngươi dùng Ju-jitsu (nhu thuật) sao? Ta nghe nói đó là môn võ công có thể vô hiệu hóa đòn tấn công của đối thủ như một nhánh liễu uốn cong."

"Ta chưa bao giờ từng học thứ đó."

"Vậy đó có phải là bản năng thuần túy của ngươi không?"

"Không có thứ gì khoa trương như vậy cả."

"Vậy thì nó là gì?"

"Rèn luyện."

"Hồ.. đúng vậy, đó là chân lý của võ thuật."

Sau đó, Fenrir hạ thấp thế đứng của mình một lần nữa, chuẩn bị cho Huyết Nha tấn công.

"Vậy thì hãy nếm thử quá trình tôi luyện mà lão già này đã trải qua đi."

Làn sương trắng hóa thành một cơn lốc xoáy.

"...Được thôi."

Shadow vung kiếm vào hư vô.

"—Tốt."

Sau đó, Fenrir biến mất.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, Fenrir xuất hiện phía sau Shadow. Vai hắn đã tóe máu.

"...Vậy là ngươi đã nhìn thấu ta?"

Fenrir nắm lấy vết thương trên vai khi nói điều này.

"Không, ta chỉ đơn giản là bắt kịp chuyển động của ma lực."

“Ra thế… vậy là mánh khóe của ta đã bị bại lộ.”

"Utsusemi là một dư ảnh của ma lực. Nó tương xứng với đường kiếm chậm chạp của ngươi, giúp sự hiện diện của thanh kiếm được che giấu tối đa."

"Đúng vậy. Khi ngươi nhìn thấy Utsusemi, thì ta đã vung thanh kiếm của mình trước đó rồi. Có thể nhìn thấu được tuyệt kỹ này, sức mạnh của ngươi là thật rồi."

Fenrir quay lại và thủ thế một lần nữa.

"Còn muốn tiếp tục sao?"

"Tất nhiên. Ta đã chờ đợi ngày này lâu lắm rồi. Không có gì thú vị hơn là nếm thử thành quả sự huấn luyện của chính ta. Rốt cuộc, ta không thể tự mình chiến đấu với bản thân được."

Và sau đó, Huyết Nha bành trướng.

"Đây là Lưu Cổ Bí Kỹ của riêng ta, một sự cải tiến của Utsusemi. Hãy cố chống đỡ nó, Shadow!"

Fenrir vung Huyết Nha.

Nhưng Shadow lại tránh được nó.

Làn sương trắng bị chém đôi ra, để lại vết chém trên mặt đất. Một lúc sau, Huyết Nha giống như roi lao vụt đến.

Sự trao đổi đòn đảo ngược này được tăng tốc hơn nữa nhờ kỹ thuật của Fenrir.

Số lượng dư ảnh Huyết Nha tăng lên.

Một, hai, ba... Số lượng Huyết Nha nhân lên sau mỗi lần vung kiếm, cho đến khi chín thanh kiếm hiện trên hư không.

Fenrir cười khi cầm chín thanh Huyết Nha.

"Đây là đỉnh cao của kiếm thuật – Huyết Nha Utsusemi."

Chín lưỡi kiếm sắc bén tấn công Shadow từ mọi hướng.

"Hừm..."

Shadow thở ra một hơi.

“Vậy tất cả những lưỡi kiếm này đều là dư ảnh sao?”

Và rồi, anh nhắm mắt lại, như thể đã từ bỏ.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, cơ thể của Shadow bị khuấy động bởi chín nhát chém.

Trái, phải, lên, xuống -- anh ta bị tấn công một cách dã man không thể chống trả.

"Shadow--!!"

"Shadow-san!"

Sự thảm bại của anh khủng khiếp đến nỗi cả Alexia và Christina đều phải thốt lên.

Fenrir nhìn Shadow, người đang nằm bất lực trên mặt đất.

Co giật. Một trong những ngón tay của Shadow cử động.

"...Ngươi đã xong chưa?"

Shadow là người đã nói câu này.

"Ta còn không để lại nổi vết thương cho ngươi sao?"

Fenrir đã trả lời.

Cuộc trò chuyện khó tin này đã đảo ngược hoàn toàn vị trí của kẻ chiến thắng và kẻ bại trận.

Fenrir vung kiếm vào Shadow đã bị hạ gục.

Huyết Nha dễ dàng chém đôi Shadow và để lại một vết cắt sâu trên mặt đất. Tuy nhiên, cơ thể của Shadow không chảy máu.

Không chỉ vậy, ngay cả cơ thể trông có vẻ mệt mỏi của anh ta cũng đã biến mất.

"Đó có phải là một dư ảnh ...?"

Fenrir lẩm bẩm một mình, như thể hắn đã bỏ cuộc.

"Ngươi đã cho ta một bài học rất có giá trị trong kiếm thuật." Giọng nói của anh đến từ sương mù.

Cộp, cộp, cộp. Chín bước chân đi kèm với sự xuất hiện của chín Shadow lận.

“Mô phỏng lại sau khi chỉ nhìn thấy có một lần ư…”

Fenrir hít một hơi dài.

Chín thanh kiếm đen tuyền hướng về phía trước. Chúng lắc lư như những con rồng trong sương mù.

"Tuyệt vời."

Có một chút vui mừng trong giọng nói của Fenrir.”

"Bí Thuật... Utsusemi no Atomic."

Ngay sau đó, chín con rồng này đã gặm nát Fenrir.

Con đầu tiên nhai cánh tay phải của hắn thành từng mảnh, con thứ hai bẻ gãy cánh tay trái của hắn.

Con thứ ba chặt chân phải của gã và con thứ tư cũng làm như vậy với bên trái của hắn ta.

Con thứ năm và con thứ sáu xé xác Fenrir ra làm hai. Con thứ bảy lao xuyên ngực, trong khi con thứ tám cắt đứt cổ hắn ta.

Và cuối cùng -- con thứ chín ngặm chặt đầu.

"Vẫn còn sống ư?"

Shadow chỉ vào cái đầu đã bị hàm của con rồng kiếm thứ chín cắn chặt.

"Khọc... Ta đã được chứng kiến ​​đỉnh cao vào phút cuối... ngươi đã cho ta thấy một thứ tuyệt vời."

Fenrir nói với giọng khàn khàn.

"Không có đỉnh cao thật sự."

Tuy nhiên, Shadow phủ nhận điều đó với tông giọng có phần chán nản.

"Ngươi nói cái gì, ngươi là đỉnh c-. . ."

"Núi cao sẽ còn có núi sao hơn nữa. Đó là tất cả..."

"Hóa ra là vậy- ..."

"Một khi quyết định ngọn núi mình đang đứng chính là đỉnh cao, ngươi sẽ ngừng di chuyển."

"Hiểu rồi, vậy đó là lý do tại sao ta-..."

Một cái nhìn tiếc nuối thoáng qua khuôn mặt của Fenrir.

"...Vì vậy, cuối cùng ta vẫn không thực sự nhìn thấy đỉnh ngọn núi đó."

Và rồi, hàm của con rồng thứ chín đóng lại.

Đầu của Fenrir bị nhai thành từng mảnh giữa một âm thanh nghiền nát. Shadow hất tung bay chiếc áo khoác đen tuyền của mình lên, định biến mất vào sâu trong màn sương.

"Đợi đã... Làm ơn đợi đã, Shadow!"

Alexia hét lên với anh ta. Shadow dừng lại giữa chừng.

"Làm ơn nói cho tôi biết! Anh thật sự là ai? Anh chiến đấu vì cái gì!?"

Alexia đang đợi câu trả lời từ anh.

Tuy nhiên, Shadow chỉ quay lưng lại với cô mà không đáp lại.

"Tôi muốn bảo vệ đất nước này! Tôi không muốn những người quý giá với tôi chịu tổn thương! Đó là lý do tại sao tôi quyết định chiến đấu! Còn anh thì sao!? Chúng tôi có thể tin tưởng anh không!?"

"Đừng dính dáng đến ta... Chẳng phải ta đã từng nói với các người như vậy sao?”

"Đây không phải là lúc để nói những điều như vậy! Ngay cả chúng tôi cũng đang chiến đấu bằng tất cả sức mạnh của mình! Có lẽ chỉ là những điều nhỏ nhặt với một con người mạnh mẽ như anh. Có lẽ chúng tôi chẳng là gì ngoài những sinh vật vô cùng tầm thường trong mắt anh. Nhưng... Những người yếu đuối như chúng tôi vẫn đang phải vật lộn để sống!”

Shadow từ từ quay lại.

Anh nhìn Alexia với đôi mắt đỏ như máu tươi.

"Bọn ta sẽ loại bỏ mọi chướng ngại vật trên con đường đạt được mục tiêu của mình. Đó là tất cả..."

Anh ta nói bằng một tông giọng trầm như đang vọng lại từ vực thẳm.

"Nhưng mục tiêu của anh là gì... Shadow, anh định làm gì với thế giới này!?"

Đáp lại câu hỏi của Alexia, lần đầu tiên Shadow thay đổi biểu cảm của mình.

Anh ấy đã mỉm cười.

Sau đó, anh chém thanh kiếm đen tuyền của mình vút vào trong không khí. Phía trước đó là cỗ máy kỳ lạ giữa màn sương mù.

Có một âm thanh kim loại vang lên, và nó bị cắt làm đôi.

"Những chiếc vòng cổ đã..."

Khi nhìn kỹ lại, vòng cổ trên cổ của Alexia và Claire đã bị bung ra.

"Shadowwwwww!"

Khi họ nhìn lại nơi anh ta vừa đứng, Shadow đã biến mất dạng. Không để lại chút dấu vết gì.

"Giá như... Giá như mình mạnh mẽ hơn..."

Alexia nắm chặt tay lại.

"Claire-san... Cô không sao chứ?"

Christina đang đỡ Claire bên cạnh.

"Aaaa..."

Claire vừa xoa bụng vừa nói. Có vẻ như cô ấy cần điều trị y tế.

"Công chúa Alexia, chúng ta nên nhanh chóng chạy trốn. Lối ra ở đâu..."

Vừa lúc đó, trong sương mù truyền đến tiếng bước chân.

"Hêyyyy, cuối cùng cũng đã tìm thấy mọi người rồi...!"

Nina nhỏ nhắn xuất hiện.

"Nina... Ơn giời, cậu đã biến đi đâu vậy hả?"

Mặc dù cô ấy trông như đang rất đau đớn, nhưng Claire cố nặn ra một nụ cười trên khuôn mặt.

"Xin lỗi, xin lỗi, tớ đã mất rất nhiều công sức để thoát khỏi Isaac và bị lạc mất tiêu luôn. Nhưng tớ đã tìm thấy lối ra rồi."

Nina chỉ về phía nó với một nụ cười "ehehe".

"Cậu vẫn luôn thật đáng tin cậy. Nào, đi thôi."

Khi Alexia nói điều này, cô ấy quay đi. Trong khoảnh khắc đó, Nina nhanh chóng hành động.

Đầu tiên. Alexia sụp xuống. Sau đó, cả Christina và Claire cũng ngã rụp xuống đồng thời.

Đó là do một loạt các cú chặt karate, được thực hiện với tốc độ đáng sợ.

Nina nhìn xuống ba người họ và lẩm bẩm một mình.

"Thành thật mà nói, tôi ghét phải đóng vai kẻ xấu."

Cô lặng lẽ thở hắt ra, rồi đổi giọng và nói vào màn sương.

"Mọi thứ đã sẵn sàng... thưa Zeta-sama."

Ngay sau đó, một nữ thú nhân tóc vàng và một cô gái tóc vàng hồng xuất hiện.

"Cảm ơn. Vậy cô nghĩ sao về việc gia nhập Shadow Garden?"

Victoria nói điều này với Nina.

"Với kỹ năng của mình, cô chắc chắn sẽ sớm trở thành Ảnh Viên thôi..."

Nina nhìn Zeta, có chút bối rối.

"Tốt hơn hết là cô không nên tham gia Shadow Garden vào lúc này. Chúng ta sẽ che giấu Nina trong bóng tối và để cô ấy hoạt động độc lập." Zetta là người đáp lại.

“Vậy tôi sẽ tiếp tục vai diễn này ư?”

"Ừ. Tiếp tục là bạn thân của Claire-sama. Cho đến khi thời khắc đó gần kề..."

"...Tuân lệnh."

Nina biến hóa một chiếc áo choàng dài màu trắng bằng slime và kéo mũ trùm qua đầu. Sau đó, cô bế Claire đang ngất xỉu và bước tới cánh cửa ở sâu trong Thánh Địa.

Zeta đưa ra một số mệnh lệnh, sau đó trói Claire vào một cái bệ có khắc chữ rune cổ.

Cô ấy truyền ma lực vào nó, và ngọn lửa ở cả hai bên cánh cửa bốc cháy.

"Sau chuyện này sẽ không thể quay đầu được nữa đâu."

Nina nói với Zeta.

"Đúng vậy."

"Nhưng, kế hoạch của Alpha-sama..."

"Alpha quá ngây thơ. Nếu chúng ta làm mọi việc theo cách của cô ấy, kẻ ác vẫn sẽ tung hoành và thế giới sẽ lặp lại những sai lầm mà nó đã mắc phải trước đây. Đó là lý do tại sao chúng ta phải kiểm soát thế giới này... Để ngăn chặn những sai lầm này không bao giờ xảy ra một lần nữa.

Zeta nhìn ngọn lửa trên bệ, trông về xa xăm hơn nữa, như thể cô ấy đang vẽ một bức tranh tổng thể về những gì cô ấy tưởng tượng.

"Với sự sống vĩnh cửu, Shadow-sama sẽ trở thành một vị thần. Thế giới này không cần Giáo hội. Chúng ta sẽ truyền bá một tôn giáo mới."

Đôi mắt của Victoria lóe lên những tia lấp lánh khi cất lên những lời đó.

"...Điều đó thực sự có thể sao?"

"Đây là MỤC ĐÍCH của chúng ta."

Khi cô lẩm bẩm một mình, Zeta truyền ma lực vào bệ.

Những chữ rune thần bí trên bệ di chuyển và kết nối với cánh cửa đã bị đóng lại bằng dây xích.

Những sợi xích tỏa hào quang, rồi chúng kêu cọt kẹt khi chạm vào nhau.

"Ư… aaaa...!"

Claire rùng mình trước cái bệ nơi cô bị trói.

Cô mở to đôi mắt đỏ như máu, khuôn mặt vặn vẹo trong đau đớn khi hét lên.

"AAAAAAAAAAAAA!!

"Claire!"

Nina vội vã chạy đến chỗ Claire.

"Zeta-sama, Claire--!"

"Đó chỉ là phản ứng đào thải thôi. Nó sẽ sớm qua nhanh thôi."

"Nhưng..."

"Cơ thể của cô ấy rất cần thiết cho sự hồi sinh của Diablos."

Và sau đó, các chuỗi xích bị nứt toác ra.

Vòng tròn ma thuật đáng ngại trên tay phải của Claire xuất hiện.

"AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!:

Claire hét lên.

Cùng lúc đó, sợi xích bị đứt và cánh cửa ở sâu trong đó mở ra.

Không có gì ở đó, chỉ có bóng tối sâu vô tận.

"Chúng ta đã thành công."

Một nụ cười mê hoặc xuất hiện trên gương mặt Victoria.

"Cánh tay trái và cánh tay phải được tập hợp đầy đủ. Nina, hãy ở bên cạnh Claire-sama và quan sát cô ấy."

Zeta cẩn thận kiểm tra vòng tròn ma thuật trên tay Claire.

"Đây có phải... sự lựa chọn của Zeta-sama..."

Nina lẩm bẩm những lời đó. Cô cẩn thận lau mồ hôi cho Claire đang bất tỉnh.

"Alpha và ta... một ngày nào đó chúng ta sẽ biết là ai đúng."

Nói xong, Alpha quay người sải bước đi về phía trước.

"Cho đến khi thời điểm đó đến, chúng ta sẽ ẩn nấp trong bóng tối..."

Và rồi, cô biến mất vào trong bóng tối vô tận.

----------------------------

Lúc đó, tôi đang ở trong một không gian trắng tinh.

Đã lâu rồi mới có một buổi nhập vai và chiến đấu mãn nhãn hoáng bá tràng như vậy, vì vậy tôi cảm thấy rất thỏa mãn.

Đường kiếm của tên trùm khủng bố đó rất thú vị. Chắc là kinh nghiệm sau nhiều năm trong nghề đây mà.

Tất nhiên, tôi đã sao chép nó vì chiêu thức này rất hay, nhờ vậy mà tôi đã có thể hoàn thành kiệt tác vĩ đại nhất của mình.

Học kỹ thuật của kẻ thù và sau đó đáp trả lại chúng bằng chính kỹ thuật đó. Quả là lãnh mạn, phải không nào?

Ngoài ra, thời gian làm Suzuki-kun của tôi đã diễn ra rất tốt đẹp.

Bởi vì tôi đã lấy hình dạng của cậu ấy, Shadow bây giờ đã có chiều sâu hơn. Đến rồi đi như cơn gió, có ánh sáng ắt có bóng tối. Đó mới là cái chất của Chúa Tể Bóng Tối.

Trong khi tôi đang suy nghĩ bâng quơ về tất cả những điều đó, trước khi kịp nhận ra đã thấy bản thân ở đây rồi.

"Đây là..."

Tôi nhìn xung quanh.

Trông vừa quen vừa lạ. Tôi đã gặp Violet-san nhí ở chỗ này trước đây.

"Yo, chúng ta lại gặp nhau rồi."

Có một cô gái đang ôm đầu gối ở giữa căn phòng màu trắng.

Cô bé ấy đang bị thương.

"...Cô có ổn không?"

Tôi truyền ma lực và chữa lành vết thương cho cô ấy.

"Ư..."

Cô gái ngẩng đầu lên.

Khuôn mặt cô đỏ bừng bởi nước mắt và máu tươi.

"...Cảm ơn."

"Không thành vấn đề. Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

"Không có gì xảy ra ạ. Tất cả hoàn toàn bình thường."

"Thật ư?’’

"Vâng."

Cô ấy ngước nhìn lên và mỉm cười với tôi.

"Cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau rồi, onii-chan."

"Cuối cùng?"

"Em rất khỏe mạnh khi ở trong căn nguyên."

"Hừm... À phải rồi, cái này."

Tôi lấy viên ngọc đỏ ra khỏi túi khi nói vậy.

"Cái này đối với cô rất quý giá đúng không?"

"...Đưa nó cho em liệu có ổn không vậy?"

"Hãy cứ coi nó là 100 triệu zennies đi. Hãy trả lại cho tôi khi cô thành danh trong tương lai nhé."

"Cảm ơn."

Dứt lời, cô gái lấy viên Xích Ngọc từ tôi.

"Em đã chờ đợi điều này trong suốt thời gian này."

"À, Ô kê. Vậy tôi có thể hỏi đây là thứ gì không?"

"Đây là..."

Cô gái cười khúc khích.

Miệng cô ấy nhếch lên như hình lưỡi liềm của mặt trăng.

"Đây là…. của em..."

Khuôn mặt của cô gái vặn vẹo như một con quái vật, và sau đó một luồng ma lực đáng sợ chảy ra khỏi cơ thể cô ấy.

Không gian trắng tinh này ngay lập tức bị nhuộm đen..

Môi cô bé mấp máy, và rồi thì thầm.

‘‘Ác Tâm.’’

Dù không thực sự nghe rõ, nhưng đó là những gì cô bé đó nói.

Và rồi, những cảm xúc đen tối đó hóa thành một cơn lốc xoáy.

Đàn ông, phụ nữ, người già và trẻ em, họ lần lượt xuất hiện, chế giễu cô bé. Nhưng ngay sau đó, một con quái vật bí ẩn đã biến họ thành những tảng thịt.

Khung cảnh này lặp đi lặp lại hàng trăm, thậm chí hàng nghìn lần, nhưng khi tôi tỉnh lại, thì lại đang đứng trên đỉnh tòa nhà của Học viện.

Đây là nơi tôi gặp Violet-san phiên bản nhí lần đầu tiên.

Tôi vẫn có thể nhìn thấy mặt trời lặn dần, sắp khuất bóng xa xa phía chân trời.

Đây vẫn là học viện yên bình buồn tẻ như mọi khi.

"Ôi chà... Lẽ ra mình không nên đưa thứ đó cho cô bé ấy nhỉ?"

Tôi không khỏi thắc mắc.

-----------------------------------

Cô gái tóc bạch kim nhìn xuống sân trường phía bên dưới.

"Các hiệp sĩ chỉ thu được lời khai của các học sinh. Họ không thể tìm thấy bất kỳ bằng chứng nào..."

Cô gái tóc bạch kim lẩm bẩm một mình khi dựa vào cửa sổ của lớp học trống.

"Vậy tại sao tôi lại ở đây vậy?"

Người duy nhất trong lớp ngoài cô gái tóc bạc là một cậu bé tóc đen phổ thông có thể nhìn tháy ở bất cứ đâu.

"Bởi vì cậu có liên quan đến chuyện này."

"Tôi đã nói rồi, tôi lúc đó đang ngủ nướng ở ký túc xá, có biết cái vẹo gì đâu,….."

"Claire là người duy nhất không tỉnh dậy sau đó. Các hiệp sĩ muốn hỏi vài cậu vài câu.”

"À, ra là chuyện về Nee-san. Tuy nhiên, tôi chả có gì để nói vì tôi không biết gì cả."

"Không sai. Cậu thực sự không biết gì cả. Giống như những gì đang xảy ra trên thế giới này, hay bóng tối của thế giới này sâu đến mức nào..."

Khi nói điều này, cô gái tóc bạch kim cười khổ.

"Thế đó, hỏi thêm cũng chẳng ích gì đâu."

"Các hiệp sĩ cũng sẽ không tìm kiếm thêm bất cứ thông tin gì cả. Nó chỉ là để làm thủ tục thôi."

"...Ờ."

Chàng trai tóc đen có vẻ hơi không vui khi nói điều này.

Những cơn gió lạnh của mùa đông từ ngoài cửa sổ thổi vào, làm lay động những sợi tóc bạch kim đáng yêu của cô.

"Làm ơn đóng cửa sổ lại được không? Lạnh sum vòi rồi."

"Nói thử xem nào, Chó con."

Cô gái tóc bạc phớt lờ yêu cầu của chàng trai tóc đen và tiếp tục nói.

"Cậu thực sự đang sống một cuộc đời vô lo vô nghĩ nhỉ. Tôi thực sự ghen tị."

"Cô không thích điều đó sao?"

"Không, tôi hy vọng ta vẫn có thể tiếp tục duy trì cuộc sống yên bình của cậu. Tôi đang cầu nguyện cho điều đó."

"Không hiểu lắm."

Cô gái tóc bạc mỉm cười trước câu đáp của chàng trai tóc đen.

Có tiếng hét gọi cậu chàng ra bên ngoài.

"Ối chà, có vẻ như các hiệp sĩ kêu tôi qua rồi kìa."

Chàng trai tóc đen đặt tay lên nắm cửa.

"Nói thử xem nào, Chó con."

Cô gái tóc bạch kim ngăn cậu lại.

"...Cậu đã bao giờ cảm thấy mình mong muốn có được cuộc sống vĩnh hằng chưa?”

"Tôi hoàn toàn mong muốn nó!!!"

Đầu cầu ta quay ngoắt lại với tốc độ đáng sợ.

"T-thật hả?"

"Tôi không ngần ngại phá hủy thế giới này để có được thứ đó đâu."

"Hỏi cậu đúng là sai lầm mà."

"Nếu có cách thì hãy mách tôi với nha."

Chàng trai tóc đen phổ thông nói điều này với vẻ mặt nghiêm túc trước khi rời khỏi lớp học.

Bây giờ chỉ còn lại cô gái tóc bạch kim, và cô cất tiếng thở dài não nề.

"Cuộc sống vĩnh hằng, sao?... Shadow tất nhiên là không nông cạn như Chó con rồi. Nếu Shadow cũng đang tìm kiếm cuộc sống vĩnh hằng, thì thế giới này..."

Cô gái tóc bạch kim ngước nhìn lên bầu trời.

Bầu trời xám xịt thê lương trải dài vượt xa tầm mắt.

------------------------------------

Rekomendasi