Chương 5.2: Một cuộc tấn công khủng bố bất ngờ ở trường học một lần nữa!
Baca Chương 5.2: Một cuộc tấn công khủng bố bất ngờ ở trường học một lần nữa!
Baca Komik Chương 5.2: Một cuộc tấn công khủng bố bất ngờ ở trường học một lần nữa! bahasa Indonesia lengkap dan baru di MSKManga. Kami menyediakan Komik, Manhua, Manhwa, dan Novel yang dapat kalian baca online gratis.
Read Chương 5.2: Một cuộc tấn công khủng bố bất ngờ ở trường học một lần nữa!
★★★
Cả nhóm, với Alexia làm trung tâm, giải thích kế hoạch cho mọi người.
Mặc dù có một số học sinh phản đối "vậy là mọi người định bỏ rơi bọn tôi sao!?" nhưng đành phớt lờ, không còn thời gian để thuyết phục họ nữa.
Sáu người họ rời đi bằng cửa sau của hội trường để không bị phát hiện. Alexia và Claire nhanh chóng xử lý những Undead trước khi chúng có thể trở thành chướng ngại vật và sau đó họ vội vã lên đường.
Trong thời gian này, Christina đã liên tục quan sát Suzuki và chắc chắn rằng mình sẽ không bị chú ý.
Ngay cả trong màn sương trắng, đối mặt với những undead có thể tấn công từ mọi hướng, cậu ta vẫn có thể bình tĩnh chống lại chúng.
"...Thật kỳ lạ."
Christina lẩm bẩm một mình, nhỏ đến mức không ai khác có thể nghe thấy.
Cô ấy là họ hàng xa của Suzuki đồng thời là bạn cùng lớp của cậu. Không có trên dưới, và cũng không có nhiều sự tương tác giữa họ.
Mặc dù vậy, cô biết Suzuki là người như thế nào.
Cậu ta không phải là loại người có thể hành động tự nhiên và thẳng thắn trước mặt Công chúa Alexia hay lao trận chiến một cách bình tĩnh như vậy.
Cứ như thể đó là một người khác... Sự thay đổi ở cậu đã đủ để chứng thực cho suy luận này.
Tuy nhiên, khuôn mặt và giọng nói của Suzuki vẫn là của cậu. Không có gì để nghi ngờ cả.
“…Có thể nào suốt từ đầu đến giờ, cậu ta luôn che giấu sức mạnh thực sự của mình không?”
Có lẽ là bởi vì cậu không muốn bị kéo vào tranh chấp giữa tông gia và phân gia. Mặc dù động cơ như vậy không có khả năng xảy ra lắm, nhưng cũng không phải là không thể.
"...Có thể là do một dị vật hoặc một loại thuốc nào đó."
Đó là những lời giải thích duy nhất nảy ra trong đầu cổ, nhưng dường như chúng cũng không chính xác.
Tuy nhiên, không nghi ngờ rằng cậu ấy đã thay đổi.
Nếu Suzuki trở thành mối nguy hiểm tiềm tàng cho Chính Gia, Christina sẽ xử lý cậu ta mà không chút do dự.
Đó là những gì Christina đang nghĩ, thì đột nhiên--
"Cẩn thận."
Ai đó đẩy nhẹ vai Christina.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, một thanh kiếm ma quái cắt xoẹt qua không trung ngay trước mắt Christina.
"Tại sao ngươi!"
Cuối cùng, cô phát giác ra và cắt đôi con Undead ở sau lưng.
Undead tan rã và biến mất.
"Làm tốt lắm, Christina-neesan."
"...Cảm ơn."
Cô nói điều đó với Suzuki. Nếu không có cậu, có lẽ vừa rồi cô đã bị trúng đòn.
“Tôi chỉ đơn giản là làm những gì mà một thành viên của Phân Gia nên làm.”
Sau khi đưa ra câu trả lời vô cùng bình tĩnh đó, cậu tiếp tục tiến về phía trước. Cô không thể đọc được bất cứ điều gì từ cái lưng đang cách xa dần của cậu.
"Hình như là hướng này."
Claire lần theo dấu vết ma lực mờ nhạt trong khuôn viên trường. Thỉnh thoảng cô ấy ấn vào miếng băng trên tay phải, như thể cô ấy đang bận tâm về điều gì đó.
“Tay phải của cô ấy bị làm sao vậy?”
"Claire có thể chất đặc biệt. Cổ có thể cảm nhận được vì cổ rất nhạy cảm với ma lực."
Alexia đã đưa ra một câu trả lời thích hợp cho câu hỏi của Isaac. Cô ấy không thể nói với bất cứ ai rằng Claire đã bị chiếm hữu bởi một linh hồn tên là Aurora.
"Đó có phải là bí mật chiến thắng của cô tại Lễ hội Bushin không?"
"Nếu đó là điều cậu nghĩ."
"Sương mù đang dày đặc hơn. Bây giờ chúng ta không thể biết lũ undead sẽ lao đến từ đâu."
"Thực vậy."
"Tuy nhiên, không cần phải lo lắng. Có tôi ở đây rồi, tôi sẽ bảo vệ an toàn cho c--"
Ngay sau đó Alexia bất ngờ rút kiếm.
Sau đó, cô ấy cắt đứt cánh tay Undead vươn ra từ dưới chân mình. Sau khi liếc nhìn Undead đang biến mất, Alexia cất kiếm đi.
"—Cậu vừa nói gì ấy nhỉ?"
"Không. Không có gì."
Sáu người họ im lặng tiến về phía trước một lúc.
"Mọi người có nghe thấy thứ đó không?"
Nina là người đã khựng lại và cất tiếng.
"Đ... Đó là gì vậy, tiếng hét ư?!"
Khi Alexia và những người khác quay sang lắng nghe, họ nghe thấy một tiếng hét.
"Có thể là những học sinh chạy không kịp. Làm gì bây giờ?"
Claire, người đứng đầu nhóm, đã quay lại.
"Dù sao thì chúng ta cũng không có nhiều thời gian."
Giống như Isaac đã nói, hành trình của họ từ hội trường đã tiêu tốn gần 20% nguồn ma lực.
"...Hãy đi giúp họ."
Sau khi do dự một lúc, Alexia đưa ra quyết định.
Mọi người chạy qua khuôn viên trường. Vô số undead đang lảo đảo trước mặt họ.
"Những Undead... Chúng đã vây kín lớp học."
"Hình như có học sinh ở trong đó!"
Claire hét lên.
"Không, bọn họ cũng ở bên ngoài."
Nina tìm thấy vô số xác chết đã bị chặt thành từng mảnh.
Và sau đó, họ tìm thấy một nữ sinh đang chạy tới.
"Á á á... Cứu, cứu tôi với!!"
--Nó đã quá muộn.
Đó là những gì mọi người nghĩ.
Tuy nhiên, một xúc tu đỏ như máu đã vươn ra, xé toạc những Undead xung quanh học sinh và giải cứu cô.
"Ngay bây giờ--!"
Khi Claire hét lên, sáu người họ lao vào đám Undead.
Claire sử dụng xúc tu đỏ của mình để tạo ra một lỗ hổng trong hàng ngũ Undead, trong khi Alexia lần lượt hạ gục chúng bằng những đòn tấn công hiệu quả mà không lãng phí bất kỳ chuyển động nào, trong khi Isaac sử dụng thanh kiếm truyền ma lực của mình để thổi bay lũ còn lại.
Ba người họ là lực lượng chính.
Nina, Christina và Suzuki chỉ đơn giản là chiến đấu bọc hậu từ phía sau họ.
Nina xử lý những undead lọt qua Isaac trong khi Christina vừa chiến đấu vừa để mắt đến Suzuki.
Còn Suzuki... Cậu ta chỉ đứng đó.
Thậm chí còn không rút kiếm ra.
Cậu dựa vào tường và xem cuộc chiến. Sự tồn tại của cậu ta là vô cùng bất thường.
Nhờ nỗ lực của năm người còn lại, những undead đã bị quét sạch.
Christina là người đầu tiên lên tiếng sau khi trận chiến kết thúc.
"Ngươi sẽ cản đường chúng ta nếu ngươi không có ý định chiến đấu."
"À thì, tôi còn rất ít ma lực, vì vậy tôi chỉ đơn giản là tránh những trận chiến không cần thiết. Và quả nhiên, mọi người vẫn ổn khi không có tôi ... Hay chị cần nhờ tôi giúp vậy?"
"Không cần đâu. Chỉ cần ngươi thu mình ở phía sau như mọi khi thôi."
"Điều đó chắc chắn làm cho tôi cảm thấy thoải mái rồi."
Hai người họ đùa giỡn một cách lãnh cảm.
Cảm giác như thể họ xa cách hơn so với mối quan hệ bạn cùng lớp hoặc họ hàng nên có.
"Cô có sao không? Cô có bị thương không?"
Claire quan sát cô gái mà cô đã giải cứu.
"Tôi, cánh tay của tôi..."
Cô gái sắc mặt có chút vặn vẹo.
"Hỏng rồi, nếu cứ thế này..."
Claire kiểm tra lượng ma lực còn lại của cô gái. Cô ấy đã giảm xuống còn 100.
"Nơi này rất nguy hiểm. Dẫn cô ấy vào phòng học trước đi."
Alexia chuẩn bị mở cửa lớp.
"L-làm ơn đợi đã! Xin hãy giúp tôi, nếu còn quay lại lớp học, tôi sẽ..."
Cô gái hét đến khàn cả giọng.
Ngay sau đó, cánh cửa lớp sau lưng cô mở ra.
"Đó chẳng phải là Công chúa Alexia sao? Xin mời vào."
"Cô là... Phó chủ tịch."
Cô ấy là một nữ sinh xinh đẹp mê hồn -- hội phó hội học sinh Eliza.
"Ồ, thì ra ngươi vẫn còn sống à."
Eliza nở một nụ cười trên môi khi cô sơ cứu cho cô gái bị thương.
"C-cảm ơn rất nhiều... Eliza-sama..."
Giọng cô gái run run. Đó chắc chắn không phải là do đau đớn. Bên cạnh Eliza, cậu sinh viên to lớn từng là người hầu của cô đứng khoanh tay bên cạnh.
" Còn rất nhiều người bị bỏ lại phía sau."
Alexia nhìn quanh lớp học.
Ngoài nhóm của Alexia và Eliza, còn có tám học sinh nữa, cũng như bốn xác chết.
"Khi làn sương trắng đột nhiên cuộn vào, ta còn đang tự hỏi chuyện gì đã xảy ra. Ngay sau đó, bọn ta đã bị tấn công bởi những con quái vật kỳ lạ từ hư không... Dù có trong tình trạng thế nào, ta vẫn là phó chủ tịch, vì vậy ta đã chiến đấu bên cạnh mọi người ."
Các lối ra vào lớp học đã bị chặn bởi các vật cản.
Những Vật cản nhuốm đỏ những vết máu tươi. Có những vết máu tương tự thế cũng dính trên tường.
Alexia liếc nhìn lượng ma lực còn lại của Elisa. Vòng cổ của cô hiển thị con số là 1971.
"Cô vẫn còn khá nhiều ma lực nhỉ, Phó chủ tịch."
"Dù sao thì ta cũng xuất thân từ một dòng dõi vô cùng danh giá cơ mà. Ta rất tự hào vì được kế thừa điều đó từ cha mẹ mình."
Elisa tự mãn nói.
"Tôi hiểu rồi... Vậy thì cô sẽ làm gì tiếp theo? Có rất nhiều sinh viên ở hội trường, vì vậy tôi nghĩ di chuyển đến đó có thể an toàn hơn."
"Dù có muốn lắm ta không thể làm vậy, ta cảm thấy không thoải mái khi di chuyển. Rốt cuộc, ma lực của chúng tôi gần như đã cạn kiệt rồi mà."
Tất cả những người khác trong lớp ngoại trừ Eliza và tay sai của cô ả chỉ còn lại ít hơn 300.
“Chúng tôi sẽ hộ tống mọi người nửa chặng đường vậy.”
"Điều đó thì được."
Sau khi chuẩn bị xong, Alexia và những người khác rời khỏi lớp học. Cô gái vẫn run rẩy cho đến phút cuối cùng.
Khi cả nhóm di chuyển, Alexia, Claire và Isaac dẫn đường.
Điều này là để giảm mức tiêu thụ của những học sinh có ít ma lực hơn.
Tuy nhiên, Alexia cũng không còn nhiều ma lực nữa.
"Tôi chỉ còn 1000..."
Alexia lẩm bẩm một mình.
Khi thấy lượng ma lực của mình dần cạn kiệt, cái chết dường như đã phô bày ra trước mắt cô.
"Tôi có 1100."
"Tôi còn có 1300, nếu cảm thấy không còn đủ sức, tôi sẽ gánh thay phần của cô."
Isaac và Claire đáp lại cô ấy.
Mặc dù họ có khá hơn Alexia một chút, nhưng tình huống này vẫn đang gây áp lực lên họ.
Tuy nhiên, người khốn khổ nhất chính là nữ sinh mà họ vừa mới giúp đỡ.
"A, a, không..."
Cô nhìn những con số đang giảm dần của mình trong run rẩy.
Lượng ma lực còn lại của cô giờ chỉ còn 59.
Điều đó có nghĩa là cô ấy còn khoảng 10 phút nữa, nhưng điều đó là không thể tránh được.
"Hức hức hức..."
Không ai biết phải nói gì để đáp lại tiếng nức nở của cô.
Ngay sau đó, họ cảm nhận được nhiều phản ứng ma lực từ xung quanh họ.
"Hãy cẩn thận."
Sau khi nhìn tứ phía, họ phát hiện ra rằng nơi này bị bao phủ bởi một làn sương trắng và không thể nhìn thấy gì.
Không, có vẻ như làn sương trắng đang thu thập ma lực và biến con người thành những Undead. Có thể nói rằng sương mù đã sinh ra những Undead này.
"Hành động đi!"
Alexia bắt đầu chém trước khi chúng kịp hành động.
Nhưng đã có quá nhiều Undead được tạo ra.
Christina, Nina và các học sinh ở phía sau cũng tham gia cuộc chiến. Khuôn viên chật chội của trường trở thành nơi diễn ra cuộc hỗn chiến giữa người và Undead.
"Chết tiệt, lũ quái vật đó cũng bao vây phía sau chúng ta!"
"Đồ khốn kiếp!"
"Ối, tránh xa ra!"
Tuy nhiên, có những người trong số họ không có kỹ năng chiến đấu.
"Chị không định chiến đấu à, Eliza-senpai?"
Suzuki hỏi cô.
"Phải gọi là Eliza-sama. Chưa đến lúc ta phải chiến đấu. Còn cậu sao vẫn còn đứng đó?"
Eliza tránh kiếm của lũ Undead với một nụ cười băng giá trong khi đáp lại.
"Tôi có ít ma lực hơn nhiều so với ngài, Eliza-sama, vì vậy nếu phải tham chiến, tôi nghĩ rằng ngài nên làm điều đó trước tôi, Eliza-sama."
"Oi oi, câm mồm mày lại, năm nhất."
Nam sinh to con đó là thuộc hạ của cô trừng mắt nhìn Suzuki, Anh ta cũng chỉ sử dụng lượng ma lực tối thiểu cần thiết để bảo vệ Eliza.
Suzuki mỉm cười khi Eliza và thuộc hạ của cô trừng mắt nhìn cậu.
"Ôi thật là đáng buồn làm sao. Cô ấy vừa mới được cứu thoát, nhưng bây giờ sắp phải chết một cách tức tưởi rồi."
Suzuki nói điều này khi nhìn vào nữ sinh, người mà lượng ma lực còn lại của cô ấy đã giảm xuống dưới 10 mana.
Cô ấy đang điên cuồng chiến đấu với lũ Undead với cánh tay bị thương của mình.
"Không thể tránh được. Ta không thể làm gì."
Mức mana hiện tại của cô ấy vẫn đang giảm.
6, 5, 4...
"Chà, chưa kết thúc đâu. Tôi đã kiểm tra một chút và phát hiện ra rằng chiếc vòng cổ này có một đặc điểm khá thú vị."
Nói như vậy, Suzuki tiến gần đến cô gái đang cố cầm cự.
Khi thanh kiếm của một con Undead vung xuống, Cậu đập bay nó đi bằng lòng bàn tay thẫm đẫm ma lực.
Có một vết nứt rạn xuất hiện khi thanh kiếm bị đập bay đi bởi đòn đánh.
"Aaaa…"
Cô gái nhìn Suzuki với vẻ mặt kinh ngạc.
Một lần nữa, có một âm thanh nứt khác vang lên.
Ngay khi kịp nhận thức được chuyện gì đang xảy ra, hàm của con Undead đã bị nghiền nát thành bột. Suzuki từ từ hạ lòng bàn tay mà cậu đã giơ lên.
"Cậu… cậu vừa mới làm cái gì?"
Eliza nghiêm túc hỏi.
"Đó chỉ là chiêu thức võ thuật vô cùng đơn giản. Không có gì phải làm ầm lên như vậy."
Suzuki cười nhẹ, rồi cậu chạm vào cổ áo của cô gái.
3,2,1... các con số vẫn đang giảm dần.
Rõ ràng là cô ấy chỉ có thể vô vọng chờ chết.
"A, a... không, tôi không muốn chết... cứu tôi với, làm ơn..."
Cô cầu xin cậu ấy.
"Mọi chuyện sẽ ổn thôi."
Dứt lời, Suzuki truyền ma lực của mình vào cổ cô ấy.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, lượng ma lực còn lại tăng lên. 50, 100, 150...
"C-cảm ơn cậ..."
Cuối cùng, mức ma lực hiển thị là 250.
Cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Suzuki... Ngươi đã làm gì vậy?"
Người thốt lên điều này là Christina, người vừa mới đánh bay con Undead.
Hầu hết các Undead đều đã bị giết. Claire đang xử lý nốt con cuối cùng.
Thấy trận chiến đã kết thúc, Suzuki cất lời.
"Tôi đã thử kiểm tra vòng cổ của những học sinh bị mắc kẹt khi còn ở trong lớp học. Tôi đã thử truyền ma lực vào chúng, và nó tích tụ bên trong vòng cổ. Vì vậy, tôi nghĩ rằng cách này có thể hiệu quả."
Mọi người đều chăm chú lắng nghe những lời của Suzuki.
"Những chiếc vòng cổ này có thể hấp thụ và vận chuyển ma lực. Có thể hiểu là ma lực được truyền vào sẽ được tích lũy và tiêu thụ bên trong chiếc vòng cổ — nói cách khác, miễn là chúng ta chuyển ma lực vào học sinh với lượng ít hơn, thì có thể trì hoãn vụ nổ."
"Tôi rất ấn tượng khi cậu có thể nhận ra điều này ..."
Alexia trả lời xen lẫn sự tôn trọng trong giọng nói của cô ấy.
"Điều đó có thể giảm đi số người chết." Claire nói.
"Bây giờ, người còn lại nhiều ma lực nhất... chắc hẳn là Eliza-sama rồi nhỉ? Chắc chắn là ngài sẽ giúp đỡ những người khác, đúng chứ?" Suzuki mỉm cười khi nói điều này.
Eliza cũng mỉm cười.
"Chúng ta sẽ thảo luận về nó khi đến hội trường."
"Thật tuyệt vời làm sao. À. Nhắc mới nhớ... Khi kiểm tra cơ thể của các học sinh trong lớp, thì tôi đã tìm thấy một đặc điểm kỳ lạ khiến mình phải bận tâm."
"Là gì ...?"
"Chân tay của xác chết có dấu hiệu bị trói."
"...Cậu có chắc là mình không tưởng tượng ra chứ?"
Đồng tử của Eliza bỗng dưng giật nhẹ một cái.
"Còn một vấn đề kỳ lạ khác, đó là tất cả các vòng cổ của họ đều phát nổ."
"Thì sao? Việc vòng cổ của họ sẽ nổ tung khi hết ma lực là lẽ đương nhiên."
"Đúng vậy. Nhưng nếu suy nghĩ kỹ sẽ thấy vô cùng kỳ lạ. Họ không chỉ bị trói mà còn chết vì vòng cổ của mình phát nổ. Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy?"
"...Cậu đang cố nói điều gì?"
"Có lẽ ai đó đang cố làm điều gì đó giống như tôi đã làm với một đối tượng sống, cụ thể là truyền ma lực vào và lạm dụng nguồn ma lực cho họ. Hành động này là để điều tra các điều kiện kích hoạt của vòng cổ, để xem liệu chúng có thể được gỡ bỏ không... Và kia, cô ấy là bằng chứng quyết định."
Suzuki chỉ vào nữ sinh lúc trước.
"Cô ấy cảm ơn khi tôi truyền ma lực cho cổ. Nhưng điều kỳ là ở đây chính là biểu cảm của ngài. Nếu theo lẽ thường, ngài sẽ ngạc nhiên, bởi vì ngài không biết rằng ma lực có thể được truyền theo cách đó... Nhưng có vẻ như ngài CÓ biết về chuyện này, phải không?”
Mặt cô gái được Suzuki cứu mạng tái nhợt đi và người run lẩy bẩy.
"TÔI-.."
"Tôi nói đúng chứ?"
“...Thực lòng xin lỗi, Eliza-sama là một quý tộc vô cùng có thế lực, vì vậy tôi không thể chống lại cô ấy... những học sinh chống đối cô ấy đã bị trói và tác động lên vòng cổ, hoặc lạm dụng cho đến khi ma lực của họ cạn kiệt. .. Đó là cách chúng tôi nhận ra rằng ma lực có thể được chuyển giao."
"Tôi khá ngạc nhiên khi chỉ có Eliza-sama còn lại một lượng ma lực bất thường như vậy. Tất cả các học sinh khác đều có ít hơn 300. Có vẻ như lượng ma lực của ngài đã được thao túng một cách có chủ ý."
"...Mọi người đều chuyển ma lực của mình cho Eliza-sama. Nhưng tôi có rất ít ma lực và không thể chuyển nó cho ngài ấy, vì vậy tôi đã bị tống cổ ra ngoài hành lang..."
Cô gái sau đó bật khóc nức nở.
"Nếu đó là sự thật, thì đây là một tình huống khá nghiêm trọng."
Alexia lườm Eliza.
"Vậy... Vậy thì các người định làm gì ta hả?" Eliza thở dài khi đáp lại.
"Tôi sẽ coi câu nói đó như là một hành động thừa nhận tội lỗi của mình."
"Tội lỗi? Ta chỉ đơn thuần là giúp đỡ các học sinh với tư cách là Phó Chủ tịch mà thôi. Vào thời điểm đó, ta không hề biết vòng cổ sẽ phát nổ khi được tháo ra hoặc khi Ma lực của họ trở về không.”
“Mặt của cô cũng dày thật đó nhỉ… Vậy, cô hãy giải thích về hành động chiếm đoạt ma lực của những học sinh khác?”
"Ta không chiếm đoạt, ta đang lưu trữ nó an toàn. Và sau đó sẽ phân chia lại một cách công bằng cho họ."
"Có bất cứ ai sẽ chấp nhận một cái cớ như thế không hả?"
"Chắc chắn rồi... Tuy nhiên, nếu kẻ đưa ra lời đề nghị đó là Alexia-sama, thì có thể không suôn sẻ lắm đâu. Được rồi, chúng ta hãy làm một thỏa thuận đi."
"Một thỏa thuận?"
"Ta còn 1900 mana. Nếu các người thả ta ra, ta có thể chia sẻ một ít, thế nào?”
Alexia tặc lưỡi.
Tất cả các học sinh đã hao hụt khá nhiều ma lực trong trận chiến vừa rồi. Nhận được lượng ma lực của cô ả sẽ rất hữu ích.
Nhưng nếu họ chấp nhận thực hiện giao dịch, cô ta sẽ thoát khỏi tình thế này.
Ngay cả đối với một người như Alexia, phá vỡ thỏa thuận giữa các quý tộc danh giá là một vấn đề nghiêm trọng.
"...Cô sẽ thực sự đưa nó cho chúng tôi chứ?"
"À, tất nhiên rồi. Tùy thuộc vào điều kiện, ta cũng có thể xem xét giao dịch thêm khá nhiều ma lực đó."
Eliza mỉm cười đầy tự mãn.
Cô biết Alexia không thể từ chối.
Alexia nhìn các học sinh. Họ trông rất ốm yếu và mệt mỏi. Cuộc sống của họ đang bị thiêu rụi mỗi giây dần trôi đi.
Cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận thỏa thuận để giúp đỡ mọi người.
"Được, vậy tôi chấp nhận thỏa th-..."
Ngay khi Alexia vừa cất lời, thì-
"Có vẻ như ngài vẫn chưa hiểu rõ hoàn cảnh của mình nhỉ?"
Suzuki nói như thể đang nhấn chìm những lời của Alexia.
Ngay khi kịp định thần lại, mọi người đã nhận ra cậu ấy đang đứng đằng sau Eliza.
"Khi nào – từ khi nào mà cậu…!"
"—Không được cử động.”
Giọng nói vô cùng nhỏ của Suzuki khiến Eliza và thuộc hạ của cô ả khựng lại ngay khi họ chuẩn bị quay đầu nhìn ra phía sau.
Tay cậu đang đặt trên cổ của Eliza... Không, nó đang chạm vào vòng cổ của cô ấy.
"Nếu tôi bẻ gãy cái vòng cổ này ngay bây giờ, tôi chắc rằng ngài biết điều gì sẽ xảy ra, Eliza-sama."
"...Hành động có ý này là gì hả? Cậu có biết hậu quả sẽ ra sao nếu cậu làm điều này với ta không?"
Một cái nhìn vô cùng man rợ thoáng qua khuôn mặt Eliza.
"Suzuki, dừng lại mau. Ngay cả gia tộc Hope cũng phải nể ngài ấy vài phần, sao ngươi có thể-…”
Christina cố khuyên ngăn.
"Thật đáng buồn làm sao. Có vẻ như không ai trong số các người nhận ra chuyện gì đang xảy ra, phải không?"
Suzuki thở dài đủ lớn để mọi người có thể nghe thấy.
"Ý cậu là gì..."
"Eliza-sama, tất cả những thứ luôn bảo vệ ngài đều vô dụng ở trong tình huống này cả. Dù là địa vị đại quý tộc, quyền lực bè phái hay khối tài sản khổng lồ của ngài, TẤT CẢ đều vô dụng trong màn sương mù này."
"Ta là Eliza. Ta có thể đại diện cho Vương quốc Midgar--"
"Vậy thì sao? Cái thứ địa vị ấy có thể bảo vệ ngài ngay bây giờ, ngay lúc này không? Mọi người sẽ đứng ra làm chứng nếu tôi giết Eliza-sama trong màn sương trắng này không nhỉ? Liệu những người mà ngài đã luôn đánh cắp ma lực từ trước đến giờ sẽ đứng ra làm chứng cho ngài chứ?"
Eliza nhìn quanh các học sinh.
Không ai trong số họ dám nhìn thẳng vào ánh mắt của cô.
"Ngài có hiểu tình hình của mình bây giờ không hả?"
Suzuki thì thầm vào tai cô.
Và sau đó, cậu tác dụng một chút lực lên vòng cổ của cô.
"...Ta hiểu. Ta thực sự xin lỗi."
Eliza khẽ nói.
"Tôi không cần lời xin lỗi của ngài, nhưng xin hãy phân chia ma lực của mình cho tất cả các học sinh vô điều kiện."
"...Tất nhiên rồi."
Khi Eliza nói điều này, trong mắt cô ả hiện lên vẻ căm thù, như thể đang cố giết ai đó bằng ánh mắt vậy.
"Thế này được chứ, Công chúa Alexia? Đây là thời điểm tuyệt vọng, vì vậy hình phạt của Eliza-sama sẽ phải hoãn lại cho đến khi mọi chuyện kết thúc, rồi ngài ấy có thể sẽ phải ra hầu tòa. Tất nhiên, cô cũng có thể trừng phạt tôi nếu cần."
"Nhưng cậu sẽ thực sự ổn chứ? Hình phạt cho việc dám đe dọa một quý tộc vĩ đại là rất nặng, Suzuki-kun."
"Tôi đã chuẩn bị tinh thần cho điều đó."
"Cậu đã chuẩn bị tinh thần. . . Thế còn gia tộc Hope thì sao?"
Alexia đưa câu hỏi này dành cho Christina.
"Nếu ngài cung cấp lời khai của mình trước tòa, thì chúng tôi sẽ có lý do chính đáng, Alexia-sama. Tôi không nghĩ mọi chuyện sẽ trở nên nghiêm trọng hơn nữa đâu."
Christina lạnh lùng đáp.
"Cảm ơn chị."
Suzuki cúi đầu.
"Không cần phải làm thế... Ta chỉ-… ta chỉ đưa ra ý kiến ​​cá nhân của mình về vấn đề này."
Christina quay đi sau khi nói vậy.
Sau đó, việc chuyển giao ma lực diễn ra suôn sẻ.
Eliza còn 400. 1500 còn lại được phân phát cho các sinh viên.
"Tôi nghĩ ngài đã hiểu rằng việc chiếm đoạt ma lực của họ thêm một lần nữa bị nghiêm cấm nhỉ?"
"Mau trở về đại sảnh đi, nếu như bị lũ Undead tập kích thì không tốt đâu."
Sau khi chuyển giao ma lực hoàn thành, nhóm chia thành hai ngả.
Eliza và các học sinh khác đi đến hội trường, trong khi Alexia và đồng đội tiếp tục tìm kiếm nguồn gốc của Ma Lực.
"Ta sẽ không quên chuyện này đâu..."
Trước khi rời đi, Eliza lườm Suzuki và lẩm bẩm những lời đó.
Tuy nhiên, cậu chỉ liếc nhìn Eliza như thể nhìn một hòn sỏi bên đường.
"Tất cả chỉ là ảo ảnh hư vô... Chỉ là trò bịp bợm của màn sương mà thôi..."
Và rồi cậu quay đi trong khi lẩm bẩm những từ ngữ đầy ẩn ý với chính mình.
Alexia lần theo dấu vết ma lực của vòng cổ ra khỏi khuôn viên trường.
Các cuộc tấn công của lũ undead lắng xuống, cùng lắm chỉ có một vài trận chiến rải rác đây đó.
"Cậu ta thực ra là ai vậy...?"
Alexia tiến đến bên cạnh Christina và thì thầm vào tai cô ấy.
"Cậu ta là Phân Gia của gia tộc Hope. Đáng lẽ cậu ta phải không có năng lực gì đáng để nhắc tới, nhưng..."
Christina liếc nhìn Suzuki, người đang đi ở cuối nhóm.
"Cậu ta chắc chắn không phải là người bình thường. Dũng cảm đứng ra để chống lại một quý tộc vĩ đại không phải là thứ có thể dễ dàng làm được."
"Cậu ta cũng sử dụng võ thuật trong chiến đấu mà tôi chưa từng thấy trước đây. Cậu ấy hẳn đã che giấu sức mạnh của mình bấy lâu nay."
"Nhưng tại sao..."
"Tôi thực sự không biết. Nhưng sau chuyện này, tôi sẽ giao hắn cho Chính Gia để họ trông coi."
"Đó sẽ là điều tốt nhất..."
Để một người như cậu ta tự do sẽ là một sự lãng phí tài năng khủng khiếp, cũng như rất nguy hiểm.
"Tốt nhất cô nên cẩn thận với tên đó. Gã đã quá quen thuộc với tất cả những chuyện này. Cứ như thể cậu ta đã trở thành một người hoàn toàn khác."
Người nói điều này là Isaac, kẻ đã chen chân vào cuộc trò chuyện.
"Ý cậu là gì?"
"Hắn nói rằng mình đã tự mình điều tra những chiếc vòng cổ, nhưng tôi không nghĩ hắn có thể phát hiện ra nhiều như vậy từ lần dừng chân ngắn ngủi trong lớp học. Hắn là người đã cảm nhận được nguồn ma lực chảy ra từ những chiếc vòng cổ. Có lẽ tên đó đã biết tất cả mọi chuyện ngay từ đầu. Khi nghĩ theo hướng đó, tất cả đều trở nên có nghĩa."
Khi nói điều này, Isaac nheo mắt lại và ánh nhìn của anh hiện rõ sự sắc bén.
"Cả khả năng bình tĩnh đánh giá tình hình và hành động như một người hoàn toàn khác sau khi sương mù xuất hiện... tất cả đều cho thấy rõ rằng hắn có nhúng tay vào chuyện này."
“…Cậu có bằng chứng không?”
"Tôi chưa tìm ra. Nhưng tôi chắc chắn sẽ sớm lật tẩy hắn. Hãy cẩn thận, Alexia-hime."
Nói xong, anh ta bước chân nhanh hơn.
Sự thật thì… Isaac nói có lý.
Suzuki đã thay đổi sau khi sương mù xuất hiện. Sẽ hợp lý nếu nói rằng cậu ta là người của Giáo phái.
Nhưng điều đó cũng chứng minh là Suzuki đã dắt mũi cô ấy và tất cả mọi người.
"...Thật là một gã nông cạn."
Christina đột nhiên xuất hiện từ hư không.
Cô ấy đang nhìn Isaac, người đang đi phía trước họ.
"Nông cạn?"
"Không. Không có ý gì cả."
Christina chỉ lắc đầu trước câu hỏi của Alexia.
"...Ma lực dường như đã đến tận đây."
Claire đến một nửa trước một điện thờ nhỏ gần sân trường.
"Thế mà lại có một điện thờ ở một nơi như thế này ư?"
"Không, không có."
Nina trả lời câu hỏi của Christina.
"Ý cô là gì?"
"Ý tôi chính xác là như vậy. Ban đầu không có điện thờ nào ở đây cả, cho đến khi sương mù xuất hiện."
Dứt lời, cô mở cửa bước vào.
Có một sự im lặng bao trùm nơi đây, như thể nó đã bị mọi người lãng quên từ rất lâu vậy. Các băng ghế đều phủ kín bụi bặm.
Alexia vẫn cảnh giác khi tiến đến gần bệ thờ.
"Căn nguyên của mọi chuyện nằm ở dưới nơi này."
Claire đã nói vậy. Họ có thể cảm thấy không khí di chuyển yếu ớt bên dưới bệ.
"Hây yaaaa!"
Claire đá vào cái bệ không chút do dự, nhưng sau đó là một tiếng uỵch nặng nề vang lên.
"Ôi trời! Cái gì thế này?"
"Một kết giới ma thuật... Có vẻ như nó là một cổ vật. Chúng ta cần chìa khóa để kích hoạt nó."
Nina nói vậy sau khi chạm vào cái bệ.
"Chìa khóa? Nó ở đâu được cơ chứ?"
"Tôi cũng không biết, nếu như ở gần đây thì tốt rồi."
"Hãy thử tìm đi."
Mọi người bắt đầu tìm kiếm xung quanh, nhưng không ai có thể tìm thấy bất kỳ manh mối nào.
"Không ổn. Chả có gì ở đây cả."
Alexia nói.
"Ở đây cũng vậy. Có thực sự có manh mối quanh đây không?"
Isaac dường như cũng có chút không vui.
"Không còn nhiều thời gian đâu. Nếu chúng ta không nhanh lên..."
Alexia còn lại 500. Mặc dù họ đã chiến đấu trên đường đi, tốc độ cạn kiệt này vẫn tồi tệ hơn dự kiến.
Ma lực của các học sinh trong điện thờ cũng đang giảm dần.
"Tôi đang gặp một số khó khăn trong việc phân tích những tạo tác này. Rốt cuộc, đó đâu phải là chuyên ngành của tôi đâu cơ chứ."
Chính Nina đã thốt lên điều đó.
"Ở đây cũng không có gì."
Christina và Suzuki dường như cũng không phát hiện ra điều gì cả.
Cứ thế, tâm trạng của họ rối như tơ vò.
Tất cả những gì có thể làm là nhìn chằm chằm vào cái bệ trước mặt. Họ đã đi vào ngõ cụt.
Ngay sau đó, họ nghe thấy một tiếng gõ nhẹ. Nguồn gốc của tiếng động đó là từ Claire, người đang đấm vào cái bệ bằng tay phải.
"Vô ích thôi, Claire."
Alexia đã cố ngăn cô ấy lại.
Tuy nhiên, Claire lại đấm nó. Một tiếng uỵch lớn hơn vang lên.
"Làm ơn... hãy cho tôi mượn sức mạnh. Tôi còn có việc cần làm. Tôi không thể để mọi chuyện kết thúc thế này được..."
Sau đó, Claire tháo băng trên tay phải của cô ấy. Khi họ nhìn thấy vòng tròn ma thuật đáng ngại được khắc ở đó, cả Isaac và Christina đều nín thở.
"Đó là..."
"Nào, Aurora, cho tôi mượn sức mạnh đi. Tôi biết cô đã luôn giữ im lặng bấy giờ, nhưng tôi biết cô có biện pháp giải quyết chuyện này."
Claire tiếp tục lẩm bẩm với tay phải của mình.
"Cô ấy đang làm gì thế?"
"Cô ta đang nói chuyện với ai vậy?"
"Suỵt, im lặng đi."
Alexia buộc Christina và Isaac im lặng.
"Nào... làm ơn, Aurora, trả lời tôi... Hãy nghe tôi nói!!"
Và rồi, vòng tròn ma thuật trên tay Claire sáng lên.
Nó nhuộm đỏ xung quanh bằng ánh sáng rực rỡ và khắc vô số dấu vết cổ xưa trên bệ.
"Cái-…. sức mạnh này là gì--!!" Isaac kinh ngạc thốt lên.
"Mở ra! MỞ RA!"
Ánh sáng đỏ nhấn chìm toàn bộ bệ, và sau đó nó vỡ tan.
Sau đó -- cái bệ đã biến mất. Bên dưới nó là một loạt các bậc thang dẫn xuống.
"Tuyệt vời..."
Christina kinh ngạc lẩm bẩm một mình. Ma lực mạnh mẽ mà Claire thể hiện có thể nói là vượt xa tầm hiểu biết của nhân loại bình thường.
"Cô đã đáp lại tôi, Aurora... Hự. Tay phải của mình đau quá... Vậy đây là cái giá của sức mạnh ư..."
Claire nhăn mặt đau đớn khi nắm lấy tay phải mình.
"Claire, cô không sao chứ?"
Alexia đặt tay lên vai Claire.
"Tôi không sao. Nhanh đi thôi, không còn nhiều thời gian đâu."
Claire kiểm soát hơi thở của mình. Cô ấy trông rất kiên quyết.
"Đi thôi - vì mục đích giải cứu mọi người."
Sau đó, họ tiến xuống cầu thang, với Claire dẫn đường.
Đó là một đoạn cầu thang rất dài.
Do bóng tối và sương mù, hầu như mọi phương hướng đều mù mờ. Mọi người tiếp tục đi về phía trước trong im lặng. Chỉ có tiếng bước chân của họ vang vọng trong không khí.
Chẳng mấy chốc, khi họ tiến đến chân cầu thang, ma lực của Alexia, ban đầu là 500, đã giảm xuống còn 450.
"Đó là một cánh cửa lớn."
Một cánh cửa lớn xuất hiện trong lòng đất tối tăm.
Alexia và mọi người hợp lực đẩy nó ra và bước vào.
Căn phòng phía trước đã thông thoáng hơn một chút. Có vẻ như có nhiều chỗ đã bị hư hại ít nhiều, nhưng chúng đều trống rỗng.
"Đây là... một hầm ngục?"
Claire và những người khác tiến lên một cách thận trọng. Sau khi di chuyển về phía trước một chút, họ nghe thấy thứ gì đó giống như một vật nặng đang di chuyển xung quanh.
"Tất cả những thứ ...... này là gì..."
Claire lẩm bẩm ngạc nhiên.
Trong bóng tối sâu thẳm đó, họ không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, kể cả sau lưng mình. Alexia có cảm giác rằng họ đã quên điều gì đó quan trọng, và rồi cô ấy quay đầu lại.
[Dưới điện thờ... Một căn phòng bí mật sau khi đi xuống cầu thang dài... Và sau đó, cánh cửa đóng lại sau lưng chúng tôi.]
Alexia nhớ lại những lời của Thủ thư trưởng. Tình huống đó có vẻ rất giống với tình hình hiện tại của họ.
"--! Quay lại đi, đó là một cái bẫy!!"
Alexia cuống cuồng quay người bỏ chạy. Tuy nhiên, cánh cửa khổng lồ đóng lại với một tiếng va chạm.
Cùng lúc đó, một luồng khí phun ra từ trần nhà. Mùi hương ngọt ngào sớm tràn ngập xung quanh họ.
"Nín thở mau!"
Nhưng đã quá trễ rồi.
Mọi người lần lượt mất đi ý thức. Cuối cùng, chỉ còn lại Alexia.
"Không… sao có thể…. ở một nơi như thế này..."
Khi ý thức của cô mất dần đi, Alexia nhìn thấy một gã đã đeo mặt nạ phòng độc từ bao giờ rồi.
"Ôi trời ơi là trời. Ta không ngờ là cô thực sự đến được đây đó, Công chúa Alexia à."
"Chờ đã, vậy ngươi chính là. . ."
"Chính xác, ta chính là người trong cuộc."
Isaac cười khúc khích dưới lớp mặt nạ của mình. Alexia với lấy thanh kiếm của mình, và ngay khoảng khắc tiếp theo, ý thức của cô hoàn toàn biến mất.
Cả nhóm, với Alexia làm trung tâm, giải thích kế hoạch cho mọi người.
Mặc dù có một số học sinh phản đối "vậy là mọi người định bỏ rơi bọn tôi sao!?" nhưng đành phớt lờ, không còn thời gian để thuyết phục họ nữa.
Sáu người họ rời đi bằng cửa sau của hội trường để không bị phát hiện. Alexia và Claire nhanh chóng xử lý những Undead trước khi chúng có thể trở thành chướng ngại vật và sau đó họ vội vã lên đường.
Trong thời gian này, Christina đã liên tục quan sát Suzuki và chắc chắn rằng mình sẽ không bị chú ý.
Ngay cả trong màn sương trắng, đối mặt với những undead có thể tấn công từ mọi hướng, cậu ta vẫn có thể bình tĩnh chống lại chúng.
"...Thật kỳ lạ."
Christina lẩm bẩm một mình, nhỏ đến mức không ai khác có thể nghe thấy.
Cô ấy là họ hàng xa của Suzuki đồng thời là bạn cùng lớp của cậu. Không có trên dưới, và cũng không có nhiều sự tương tác giữa họ.
Mặc dù vậy, cô biết Suzuki là người như thế nào.
Cậu ta không phải là loại người có thể hành động tự nhiên và thẳng thắn trước mặt Công chúa Alexia hay lao trận chiến một cách bình tĩnh như vậy.
Cứ như thể đó là một người khác... Sự thay đổi ở cậu đã đủ để chứng thực cho suy luận này.
Tuy nhiên, khuôn mặt và giọng nói của Suzuki vẫn là của cậu. Không có gì để nghi ngờ cả.
“…Có thể nào suốt từ đầu đến giờ, cậu ta luôn che giấu sức mạnh thực sự của mình không?”
Có lẽ là bởi vì cậu không muốn bị kéo vào tranh chấp giữa tông gia và phân gia. Mặc dù động cơ như vậy không có khả năng xảy ra lắm, nhưng cũng không phải là không thể.
"...Có thể là do một dị vật hoặc một loại thuốc nào đó."
Đó là những lời giải thích duy nhất nảy ra trong đầu cổ, nhưng dường như chúng cũng không chính xác.
Tuy nhiên, không nghi ngờ rằng cậu ấy đã thay đổi.
Nếu Suzuki trở thành mối nguy hiểm tiềm tàng cho Chính Gia, Christina sẽ xử lý cậu ta mà không chút do dự.
Đó là những gì Christina đang nghĩ, thì đột nhiên--
"Cẩn thận."
Ai đó đẩy nhẹ vai Christina.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, một thanh kiếm ma quái cắt xoẹt qua không trung ngay trước mắt Christina.
"Tại sao ngươi!"
Cuối cùng, cô phát giác ra và cắt đôi con Undead ở sau lưng.
Undead tan rã và biến mất.
"Làm tốt lắm, Christina-neesan."
"...Cảm ơn."
Cô nói điều đó với Suzuki. Nếu không có cậu, có lẽ vừa rồi cô đã bị trúng đòn.
“Tôi chỉ đơn giản là làm những gì mà một thành viên của Phân Gia nên làm.”
Sau khi đưa ra câu trả lời vô cùng bình tĩnh đó, cậu tiếp tục tiến về phía trước. Cô không thể đọc được bất cứ điều gì từ cái lưng đang cách xa dần của cậu.
"Hình như là hướng này."
Claire lần theo dấu vết ma lực mờ nhạt trong khuôn viên trường. Thỉnh thoảng cô ấy ấn vào miếng băng trên tay phải, như thể cô ấy đang bận tâm về điều gì đó.
“Tay phải của cô ấy bị làm sao vậy?”
"Claire có thể chất đặc biệt. Cổ có thể cảm nhận được vì cổ rất nhạy cảm với ma lực."
Alexia đã đưa ra một câu trả lời thích hợp cho câu hỏi của Isaac. Cô ấy không thể nói với bất cứ ai rằng Claire đã bị chiếm hữu bởi một linh hồn tên là Aurora.
"Đó có phải là bí mật chiến thắng của cô tại Lễ hội Bushin không?"
"Nếu đó là điều cậu nghĩ."
"Sương mù đang dày đặc hơn. Bây giờ chúng ta không thể biết lũ undead sẽ lao đến từ đâu."
"Thực vậy."
"Tuy nhiên, không cần phải lo lắng. Có tôi ở đây rồi, tôi sẽ bảo vệ an toàn cho c--"
Ngay sau đó Alexia bất ngờ rút kiếm.
Sau đó, cô ấy cắt đứt cánh tay Undead vươn ra từ dưới chân mình. Sau khi liếc nhìn Undead đang biến mất, Alexia cất kiếm đi.
"—Cậu vừa nói gì ấy nhỉ?"
"Không. Không có gì."
Sáu người họ im lặng tiến về phía trước một lúc.
"Mọi người có nghe thấy thứ đó không?"
Nina là người đã khựng lại và cất tiếng.
"Đ... Đó là gì vậy, tiếng hét ư?!"
Khi Alexia và những người khác quay sang lắng nghe, họ nghe thấy một tiếng hét.
"Có thể là những học sinh chạy không kịp. Làm gì bây giờ?"
Claire, người đứng đầu nhóm, đã quay lại.
"Dù sao thì chúng ta cũng không có nhiều thời gian."
Giống như Isaac đã nói, hành trình của họ từ hội trường đã tiêu tốn gần 20% nguồn ma lực.
"...Hãy đi giúp họ."
Sau khi do dự một lúc, Alexia đưa ra quyết định.
Mọi người chạy qua khuôn viên trường. Vô số undead đang lảo đảo trước mặt họ.
"Những Undead... Chúng đã vây kín lớp học."
"Hình như có học sinh ở trong đó!"
Claire hét lên.
"Không, bọn họ cũng ở bên ngoài."
Nina tìm thấy vô số xác chết đã bị chặt thành từng mảnh.
Và sau đó, họ tìm thấy một nữ sinh đang chạy tới.
"Á á á... Cứu, cứu tôi với!!"
--Nó đã quá muộn.
Đó là những gì mọi người nghĩ.
Tuy nhiên, một xúc tu đỏ như máu đã vươn ra, xé toạc những Undead xung quanh học sinh và giải cứu cô.
"Ngay bây giờ--!"
Khi Claire hét lên, sáu người họ lao vào đám Undead.
Claire sử dụng xúc tu đỏ của mình để tạo ra một lỗ hổng trong hàng ngũ Undead, trong khi Alexia lần lượt hạ gục chúng bằng những đòn tấn công hiệu quả mà không lãng phí bất kỳ chuyển động nào, trong khi Isaac sử dụng thanh kiếm truyền ma lực của mình để thổi bay lũ còn lại.
Ba người họ là lực lượng chính.
Nina, Christina và Suzuki chỉ đơn giản là chiến đấu bọc hậu từ phía sau họ.
Nina xử lý những undead lọt qua Isaac trong khi Christina vừa chiến đấu vừa để mắt đến Suzuki.
Còn Suzuki... Cậu ta chỉ đứng đó.
Thậm chí còn không rút kiếm ra.
Cậu dựa vào tường và xem cuộc chiến. Sự tồn tại của cậu ta là vô cùng bất thường.
Nhờ nỗ lực của năm người còn lại, những undead đã bị quét sạch.
Christina là người đầu tiên lên tiếng sau khi trận chiến kết thúc.
"Ngươi sẽ cản đường chúng ta nếu ngươi không có ý định chiến đấu."
"À thì, tôi còn rất ít ma lực, vì vậy tôi chỉ đơn giản là tránh những trận chiến không cần thiết. Và quả nhiên, mọi người vẫn ổn khi không có tôi ... Hay chị cần nhờ tôi giúp vậy?"
"Không cần đâu. Chỉ cần ngươi thu mình ở phía sau như mọi khi thôi."
"Điều đó chắc chắn làm cho tôi cảm thấy thoải mái rồi."
Hai người họ đùa giỡn một cách lãnh cảm.
Cảm giác như thể họ xa cách hơn so với mối quan hệ bạn cùng lớp hoặc họ hàng nên có.
"Cô có sao không? Cô có bị thương không?"
Claire quan sát cô gái mà cô đã giải cứu.
"Tôi, cánh tay của tôi..."
Cô gái sắc mặt có chút vặn vẹo.
"Hỏng rồi, nếu cứ thế này..."
Claire kiểm tra lượng ma lực còn lại của cô gái. Cô ấy đã giảm xuống còn 100.
"Nơi này rất nguy hiểm. Dẫn cô ấy vào phòng học trước đi."
Alexia chuẩn bị mở cửa lớp.
"L-làm ơn đợi đã! Xin hãy giúp tôi, nếu còn quay lại lớp học, tôi sẽ..."
Cô gái hét đến khàn cả giọng.
Ngay sau đó, cánh cửa lớp sau lưng cô mở ra.
"Đó chẳng phải là Công chúa Alexia sao? Xin mời vào."
"Cô là... Phó chủ tịch."
Cô ấy là một nữ sinh xinh đẹp mê hồn -- hội phó hội học sinh Eliza.
"Ồ, thì ra ngươi vẫn còn sống à."
Eliza nở một nụ cười trên môi khi cô sơ cứu cho cô gái bị thương.
"C-cảm ơn rất nhiều... Eliza-sama..."
Giọng cô gái run run. Đó chắc chắn không phải là do đau đớn. Bên cạnh Eliza, cậu sinh viên to lớn từng là người hầu của cô đứng khoanh tay bên cạnh.
" Còn rất nhiều người bị bỏ lại phía sau."
Alexia nhìn quanh lớp học.
Ngoài nhóm của Alexia và Eliza, còn có tám học sinh nữa, cũng như bốn xác chết.
"Khi làn sương trắng đột nhiên cuộn vào, ta còn đang tự hỏi chuyện gì đã xảy ra. Ngay sau đó, bọn ta đã bị tấn công bởi những con quái vật kỳ lạ từ hư không... Dù có trong tình trạng thế nào, ta vẫn là phó chủ tịch, vì vậy ta đã chiến đấu bên cạnh mọi người ."
Các lối ra vào lớp học đã bị chặn bởi các vật cản.
Những Vật cản nhuốm đỏ những vết máu tươi. Có những vết máu tương tự thế cũng dính trên tường.
Alexia liếc nhìn lượng ma lực còn lại của Elisa. Vòng cổ của cô hiển thị con số là 1971.
"Cô vẫn còn khá nhiều ma lực nhỉ, Phó chủ tịch."
"Dù sao thì ta cũng xuất thân từ một dòng dõi vô cùng danh giá cơ mà. Ta rất tự hào vì được kế thừa điều đó từ cha mẹ mình."
Elisa tự mãn nói.
"Tôi hiểu rồi... Vậy thì cô sẽ làm gì tiếp theo? Có rất nhiều sinh viên ở hội trường, vì vậy tôi nghĩ di chuyển đến đó có thể an toàn hơn."
"Dù có muốn lắm ta không thể làm vậy, ta cảm thấy không thoải mái khi di chuyển. Rốt cuộc, ma lực của chúng tôi gần như đã cạn kiệt rồi mà."
Tất cả những người khác trong lớp ngoại trừ Eliza và tay sai của cô ả chỉ còn lại ít hơn 300.
“Chúng tôi sẽ hộ tống mọi người nửa chặng đường vậy.”
"Điều đó thì được."
Sau khi chuẩn bị xong, Alexia và những người khác rời khỏi lớp học. Cô gái vẫn run rẩy cho đến phút cuối cùng.
Khi cả nhóm di chuyển, Alexia, Claire và Isaac dẫn đường.
Điều này là để giảm mức tiêu thụ của những học sinh có ít ma lực hơn.
Tuy nhiên, Alexia cũng không còn nhiều ma lực nữa.
"Tôi chỉ còn 1000..."
Alexia lẩm bẩm một mình.
Khi thấy lượng ma lực của mình dần cạn kiệt, cái chết dường như đã phô bày ra trước mắt cô.
"Tôi có 1100."
"Tôi còn có 1300, nếu cảm thấy không còn đủ sức, tôi sẽ gánh thay phần của cô."
Isaac và Claire đáp lại cô ấy.
Mặc dù họ có khá hơn Alexia một chút, nhưng tình huống này vẫn đang gây áp lực lên họ.
Tuy nhiên, người khốn khổ nhất chính là nữ sinh mà họ vừa mới giúp đỡ.
"A, a, không..."
Cô nhìn những con số đang giảm dần của mình trong run rẩy.
Lượng ma lực còn lại của cô giờ chỉ còn 59.
Điều đó có nghĩa là cô ấy còn khoảng 10 phút nữa, nhưng điều đó là không thể tránh được.
"Hức hức hức..."
Không ai biết phải nói gì để đáp lại tiếng nức nở của cô.
Ngay sau đó, họ cảm nhận được nhiều phản ứng ma lực từ xung quanh họ.
"Hãy cẩn thận."
Sau khi nhìn tứ phía, họ phát hiện ra rằng nơi này bị bao phủ bởi một làn sương trắng và không thể nhìn thấy gì.
Không, có vẻ như làn sương trắng đang thu thập ma lực và biến con người thành những Undead. Có thể nói rằng sương mù đã sinh ra những Undead này.
"Hành động đi!"
Alexia bắt đầu chém trước khi chúng kịp hành động.
Nhưng đã có quá nhiều Undead được tạo ra.
Christina, Nina và các học sinh ở phía sau cũng tham gia cuộc chiến. Khuôn viên chật chội của trường trở thành nơi diễn ra cuộc hỗn chiến giữa người và Undead.
"Chết tiệt, lũ quái vật đó cũng bao vây phía sau chúng ta!"
"Đồ khốn kiếp!"
"Ối, tránh xa ra!"
Tuy nhiên, có những người trong số họ không có kỹ năng chiến đấu.
"Chị không định chiến đấu à, Eliza-senpai?"
Suzuki hỏi cô.
"Phải gọi là Eliza-sama. Chưa đến lúc ta phải chiến đấu. Còn cậu sao vẫn còn đứng đó?"
Eliza tránh kiếm của lũ Undead với một nụ cười băng giá trong khi đáp lại.
"Tôi có ít ma lực hơn nhiều so với ngài, Eliza-sama, vì vậy nếu phải tham chiến, tôi nghĩ rằng ngài nên làm điều đó trước tôi, Eliza-sama."
"Oi oi, câm mồm mày lại, năm nhất."
Nam sinh to con đó là thuộc hạ của cô trừng mắt nhìn Suzuki, Anh ta cũng chỉ sử dụng lượng ma lực tối thiểu cần thiết để bảo vệ Eliza.
Suzuki mỉm cười khi Eliza và thuộc hạ của cô trừng mắt nhìn cậu.
"Ôi thật là đáng buồn làm sao. Cô ấy vừa mới được cứu thoát, nhưng bây giờ sắp phải chết một cách tức tưởi rồi."
Suzuki nói điều này khi nhìn vào nữ sinh, người mà lượng ma lực còn lại của cô ấy đã giảm xuống dưới 10 mana.
Cô ấy đang điên cuồng chiến đấu với lũ Undead với cánh tay bị thương của mình.
"Không thể tránh được. Ta không thể làm gì."
Mức mana hiện tại của cô ấy vẫn đang giảm.
6, 5, 4...
"Chà, chưa kết thúc đâu. Tôi đã kiểm tra một chút và phát hiện ra rằng chiếc vòng cổ này có một đặc điểm khá thú vị."
Nói như vậy, Suzuki tiến gần đến cô gái đang cố cầm cự.
Khi thanh kiếm của một con Undead vung xuống, Cậu đập bay nó đi bằng lòng bàn tay thẫm đẫm ma lực.
Có một vết nứt rạn xuất hiện khi thanh kiếm bị đập bay đi bởi đòn đánh.
"Aaaa…"
Cô gái nhìn Suzuki với vẻ mặt kinh ngạc.
Một lần nữa, có một âm thanh nứt khác vang lên.
Ngay khi kịp nhận thức được chuyện gì đang xảy ra, hàm của con Undead đã bị nghiền nát thành bột. Suzuki từ từ hạ lòng bàn tay mà cậu đã giơ lên.
"Cậu… cậu vừa mới làm cái gì?"
Eliza nghiêm túc hỏi.
"Đó chỉ là chiêu thức võ thuật vô cùng đơn giản. Không có gì phải làm ầm lên như vậy."
Suzuki cười nhẹ, rồi cậu chạm vào cổ áo của cô gái.
3,2,1... các con số vẫn đang giảm dần.
Rõ ràng là cô ấy chỉ có thể vô vọng chờ chết.
"A, a... không, tôi không muốn chết... cứu tôi với, làm ơn..."
Cô cầu xin cậu ấy.
"Mọi chuyện sẽ ổn thôi."
Dứt lời, Suzuki truyền ma lực của mình vào cổ cô ấy.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, lượng ma lực còn lại tăng lên. 50, 100, 150...
"C-cảm ơn cậ..."
Cuối cùng, mức ma lực hiển thị là 250.
Cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Suzuki... Ngươi đã làm gì vậy?"
Người thốt lên điều này là Christina, người vừa mới đánh bay con Undead.
Hầu hết các Undead đều đã bị giết. Claire đang xử lý nốt con cuối cùng.
Thấy trận chiến đã kết thúc, Suzuki cất lời.
"Tôi đã thử kiểm tra vòng cổ của những học sinh bị mắc kẹt khi còn ở trong lớp học. Tôi đã thử truyền ma lực vào chúng, và nó tích tụ bên trong vòng cổ. Vì vậy, tôi nghĩ rằng cách này có thể hiệu quả."
Mọi người đều chăm chú lắng nghe những lời của Suzuki.
"Những chiếc vòng cổ này có thể hấp thụ và vận chuyển ma lực. Có thể hiểu là ma lực được truyền vào sẽ được tích lũy và tiêu thụ bên trong chiếc vòng cổ — nói cách khác, miễn là chúng ta chuyển ma lực vào học sinh với lượng ít hơn, thì có thể trì hoãn vụ nổ."
"Tôi rất ấn tượng khi cậu có thể nhận ra điều này ..."
Alexia trả lời xen lẫn sự tôn trọng trong giọng nói của cô ấy.
"Điều đó có thể giảm đi số người chết." Claire nói.
"Bây giờ, người còn lại nhiều ma lực nhất... chắc hẳn là Eliza-sama rồi nhỉ? Chắc chắn là ngài sẽ giúp đỡ những người khác, đúng chứ?" Suzuki mỉm cười khi nói điều này.
Eliza cũng mỉm cười.
"Chúng ta sẽ thảo luận về nó khi đến hội trường."
"Thật tuyệt vời làm sao. À. Nhắc mới nhớ... Khi kiểm tra cơ thể của các học sinh trong lớp, thì tôi đã tìm thấy một đặc điểm kỳ lạ khiến mình phải bận tâm."
"Là gì ...?"
"Chân tay của xác chết có dấu hiệu bị trói."
"...Cậu có chắc là mình không tưởng tượng ra chứ?"
Đồng tử của Eliza bỗng dưng giật nhẹ một cái.
"Còn một vấn đề kỳ lạ khác, đó là tất cả các vòng cổ của họ đều phát nổ."
"Thì sao? Việc vòng cổ của họ sẽ nổ tung khi hết ma lực là lẽ đương nhiên."
"Đúng vậy. Nhưng nếu suy nghĩ kỹ sẽ thấy vô cùng kỳ lạ. Họ không chỉ bị trói mà còn chết vì vòng cổ của mình phát nổ. Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy?"
"...Cậu đang cố nói điều gì?"
"Có lẽ ai đó đang cố làm điều gì đó giống như tôi đã làm với một đối tượng sống, cụ thể là truyền ma lực vào và lạm dụng nguồn ma lực cho họ. Hành động này là để điều tra các điều kiện kích hoạt của vòng cổ, để xem liệu chúng có thể được gỡ bỏ không... Và kia, cô ấy là bằng chứng quyết định."
Suzuki chỉ vào nữ sinh lúc trước.
"Cô ấy cảm ơn khi tôi truyền ma lực cho cổ. Nhưng điều kỳ là ở đây chính là biểu cảm của ngài. Nếu theo lẽ thường, ngài sẽ ngạc nhiên, bởi vì ngài không biết rằng ma lực có thể được truyền theo cách đó... Nhưng có vẻ như ngài CÓ biết về chuyện này, phải không?”
Mặt cô gái được Suzuki cứu mạng tái nhợt đi và người run lẩy bẩy.
"TÔI-.."
"Tôi nói đúng chứ?"
“...Thực lòng xin lỗi, Eliza-sama là một quý tộc vô cùng có thế lực, vì vậy tôi không thể chống lại cô ấy... những học sinh chống đối cô ấy đã bị trói và tác động lên vòng cổ, hoặc lạm dụng cho đến khi ma lực của họ cạn kiệt. .. Đó là cách chúng tôi nhận ra rằng ma lực có thể được chuyển giao."
"Tôi khá ngạc nhiên khi chỉ có Eliza-sama còn lại một lượng ma lực bất thường như vậy. Tất cả các học sinh khác đều có ít hơn 300. Có vẻ như lượng ma lực của ngài đã được thao túng một cách có chủ ý."
"...Mọi người đều chuyển ma lực của mình cho Eliza-sama. Nhưng tôi có rất ít ma lực và không thể chuyển nó cho ngài ấy, vì vậy tôi đã bị tống cổ ra ngoài hành lang..."
Cô gái sau đó bật khóc nức nở.
"Nếu đó là sự thật, thì đây là một tình huống khá nghiêm trọng."
Alexia lườm Eliza.
"Vậy... Vậy thì các người định làm gì ta hả?" Eliza thở dài khi đáp lại.
"Tôi sẽ coi câu nói đó như là một hành động thừa nhận tội lỗi của mình."
"Tội lỗi? Ta chỉ đơn thuần là giúp đỡ các học sinh với tư cách là Phó Chủ tịch mà thôi. Vào thời điểm đó, ta không hề biết vòng cổ sẽ phát nổ khi được tháo ra hoặc khi Ma lực của họ trở về không.”
“Mặt của cô cũng dày thật đó nhỉ… Vậy, cô hãy giải thích về hành động chiếm đoạt ma lực của những học sinh khác?”
"Ta không chiếm đoạt, ta đang lưu trữ nó an toàn. Và sau đó sẽ phân chia lại một cách công bằng cho họ."
"Có bất cứ ai sẽ chấp nhận một cái cớ như thế không hả?"
"Chắc chắn rồi... Tuy nhiên, nếu kẻ đưa ra lời đề nghị đó là Alexia-sama, thì có thể không suôn sẻ lắm đâu. Được rồi, chúng ta hãy làm một thỏa thuận đi."
"Một thỏa thuận?"
"Ta còn 1900 mana. Nếu các người thả ta ra, ta có thể chia sẻ một ít, thế nào?”
Alexia tặc lưỡi.
Tất cả các học sinh đã hao hụt khá nhiều ma lực trong trận chiến vừa rồi. Nhận được lượng ma lực của cô ả sẽ rất hữu ích.
Nhưng nếu họ chấp nhận thực hiện giao dịch, cô ta sẽ thoát khỏi tình thế này.
Ngay cả đối với một người như Alexia, phá vỡ thỏa thuận giữa các quý tộc danh giá là một vấn đề nghiêm trọng.
"...Cô sẽ thực sự đưa nó cho chúng tôi chứ?"
"À, tất nhiên rồi. Tùy thuộc vào điều kiện, ta cũng có thể xem xét giao dịch thêm khá nhiều ma lực đó."
Eliza mỉm cười đầy tự mãn.
Cô biết Alexia không thể từ chối.
Alexia nhìn các học sinh. Họ trông rất ốm yếu và mệt mỏi. Cuộc sống của họ đang bị thiêu rụi mỗi giây dần trôi đi.
Cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận thỏa thuận để giúp đỡ mọi người.
"Được, vậy tôi chấp nhận thỏa th-..."
Ngay khi Alexia vừa cất lời, thì-
"Có vẻ như ngài vẫn chưa hiểu rõ hoàn cảnh của mình nhỉ?"
Suzuki nói như thể đang nhấn chìm những lời của Alexia.
Ngay khi kịp định thần lại, mọi người đã nhận ra cậu ấy đang đứng đằng sau Eliza.
"Khi nào – từ khi nào mà cậu…!"
"—Không được cử động.”
Giọng nói vô cùng nhỏ của Suzuki khiến Eliza và thuộc hạ của cô ả khựng lại ngay khi họ chuẩn bị quay đầu nhìn ra phía sau.
Tay cậu đang đặt trên cổ của Eliza... Không, nó đang chạm vào vòng cổ của cô ấy.
"Nếu tôi bẻ gãy cái vòng cổ này ngay bây giờ, tôi chắc rằng ngài biết điều gì sẽ xảy ra, Eliza-sama."
"...Hành động có ý này là gì hả? Cậu có biết hậu quả sẽ ra sao nếu cậu làm điều này với ta không?"
Một cái nhìn vô cùng man rợ thoáng qua khuôn mặt Eliza.
"Suzuki, dừng lại mau. Ngay cả gia tộc Hope cũng phải nể ngài ấy vài phần, sao ngươi có thể-…”
Christina cố khuyên ngăn.
"Thật đáng buồn làm sao. Có vẻ như không ai trong số các người nhận ra chuyện gì đang xảy ra, phải không?"
Suzuki thở dài đủ lớn để mọi người có thể nghe thấy.
"Ý cậu là gì..."
"Eliza-sama, tất cả những thứ luôn bảo vệ ngài đều vô dụng ở trong tình huống này cả. Dù là địa vị đại quý tộc, quyền lực bè phái hay khối tài sản khổng lồ của ngài, TẤT CẢ đều vô dụng trong màn sương mù này."
"Ta là Eliza. Ta có thể đại diện cho Vương quốc Midgar--"
"Vậy thì sao? Cái thứ địa vị ấy có thể bảo vệ ngài ngay bây giờ, ngay lúc này không? Mọi người sẽ đứng ra làm chứng nếu tôi giết Eliza-sama trong màn sương trắng này không nhỉ? Liệu những người mà ngài đã luôn đánh cắp ma lực từ trước đến giờ sẽ đứng ra làm chứng cho ngài chứ?"
Eliza nhìn quanh các học sinh.
Không ai trong số họ dám nhìn thẳng vào ánh mắt của cô.
"Ngài có hiểu tình hình của mình bây giờ không hả?"
Suzuki thì thầm vào tai cô.
Và sau đó, cậu tác dụng một chút lực lên vòng cổ của cô.
"...Ta hiểu. Ta thực sự xin lỗi."
Eliza khẽ nói.
"Tôi không cần lời xin lỗi của ngài, nhưng xin hãy phân chia ma lực của mình cho tất cả các học sinh vô điều kiện."
"...Tất nhiên rồi."
Khi Eliza nói điều này, trong mắt cô ả hiện lên vẻ căm thù, như thể đang cố giết ai đó bằng ánh mắt vậy.
"Thế này được chứ, Công chúa Alexia? Đây là thời điểm tuyệt vọng, vì vậy hình phạt của Eliza-sama sẽ phải hoãn lại cho đến khi mọi chuyện kết thúc, rồi ngài ấy có thể sẽ phải ra hầu tòa. Tất nhiên, cô cũng có thể trừng phạt tôi nếu cần."
"Nhưng cậu sẽ thực sự ổn chứ? Hình phạt cho việc dám đe dọa một quý tộc vĩ đại là rất nặng, Suzuki-kun."
"Tôi đã chuẩn bị tinh thần cho điều đó."
"Cậu đã chuẩn bị tinh thần. . . Thế còn gia tộc Hope thì sao?"
Alexia đưa câu hỏi này dành cho Christina.
"Nếu ngài cung cấp lời khai của mình trước tòa, thì chúng tôi sẽ có lý do chính đáng, Alexia-sama. Tôi không nghĩ mọi chuyện sẽ trở nên nghiêm trọng hơn nữa đâu."
Christina lạnh lùng đáp.
"Cảm ơn chị."
Suzuki cúi đầu.
"Không cần phải làm thế... Ta chỉ-… ta chỉ đưa ra ý kiến ​​cá nhân của mình về vấn đề này."
Christina quay đi sau khi nói vậy.
Sau đó, việc chuyển giao ma lực diễn ra suôn sẻ.
Eliza còn 400. 1500 còn lại được phân phát cho các sinh viên.
"Tôi nghĩ ngài đã hiểu rằng việc chiếm đoạt ma lực của họ thêm một lần nữa bị nghiêm cấm nhỉ?"
"Mau trở về đại sảnh đi, nếu như bị lũ Undead tập kích thì không tốt đâu."
Sau khi chuyển giao ma lực hoàn thành, nhóm chia thành hai ngả.
Eliza và các học sinh khác đi đến hội trường, trong khi Alexia và đồng đội tiếp tục tìm kiếm nguồn gốc của Ma Lực.
"Ta sẽ không quên chuyện này đâu..."
Trước khi rời đi, Eliza lườm Suzuki và lẩm bẩm những lời đó.
Tuy nhiên, cậu chỉ liếc nhìn Eliza như thể nhìn một hòn sỏi bên đường.
"Tất cả chỉ là ảo ảnh hư vô... Chỉ là trò bịp bợm của màn sương mà thôi..."
Và rồi cậu quay đi trong khi lẩm bẩm những từ ngữ đầy ẩn ý với chính mình.
Alexia lần theo dấu vết ma lực của vòng cổ ra khỏi khuôn viên trường.
Các cuộc tấn công của lũ undead lắng xuống, cùng lắm chỉ có một vài trận chiến rải rác đây đó.
"Cậu ta thực ra là ai vậy...?"
Alexia tiến đến bên cạnh Christina và thì thầm vào tai cô ấy.
"Cậu ta là Phân Gia của gia tộc Hope. Đáng lẽ cậu ta phải không có năng lực gì đáng để nhắc tới, nhưng..."
Christina liếc nhìn Suzuki, người đang đi ở cuối nhóm.
"Cậu ta chắc chắn không phải là người bình thường. Dũng cảm đứng ra để chống lại một quý tộc vĩ đại không phải là thứ có thể dễ dàng làm được."
"Cậu ta cũng sử dụng võ thuật trong chiến đấu mà tôi chưa từng thấy trước đây. Cậu ấy hẳn đã che giấu sức mạnh của mình bấy lâu nay."
"Nhưng tại sao..."
"Tôi thực sự không biết. Nhưng sau chuyện này, tôi sẽ giao hắn cho Chính Gia để họ trông coi."
"Đó sẽ là điều tốt nhất..."
Để một người như cậu ta tự do sẽ là một sự lãng phí tài năng khủng khiếp, cũng như rất nguy hiểm.
"Tốt nhất cô nên cẩn thận với tên đó. Gã đã quá quen thuộc với tất cả những chuyện này. Cứ như thể cậu ta đã trở thành một người hoàn toàn khác."
Người nói điều này là Isaac, kẻ đã chen chân vào cuộc trò chuyện.
"Ý cậu là gì?"
"Hắn nói rằng mình đã tự mình điều tra những chiếc vòng cổ, nhưng tôi không nghĩ hắn có thể phát hiện ra nhiều như vậy từ lần dừng chân ngắn ngủi trong lớp học. Hắn là người đã cảm nhận được nguồn ma lực chảy ra từ những chiếc vòng cổ. Có lẽ tên đó đã biết tất cả mọi chuyện ngay từ đầu. Khi nghĩ theo hướng đó, tất cả đều trở nên có nghĩa."
Khi nói điều này, Isaac nheo mắt lại và ánh nhìn của anh hiện rõ sự sắc bén.
"Cả khả năng bình tĩnh đánh giá tình hình và hành động như một người hoàn toàn khác sau khi sương mù xuất hiện... tất cả đều cho thấy rõ rằng hắn có nhúng tay vào chuyện này."
“…Cậu có bằng chứng không?”
"Tôi chưa tìm ra. Nhưng tôi chắc chắn sẽ sớm lật tẩy hắn. Hãy cẩn thận, Alexia-hime."
Nói xong, anh ta bước chân nhanh hơn.
Sự thật thì… Isaac nói có lý.
Suzuki đã thay đổi sau khi sương mù xuất hiện. Sẽ hợp lý nếu nói rằng cậu ta là người của Giáo phái.
Nhưng điều đó cũng chứng minh là Suzuki đã dắt mũi cô ấy và tất cả mọi người.
"...Thật là một gã nông cạn."
Christina đột nhiên xuất hiện từ hư không.
Cô ấy đang nhìn Isaac, người đang đi phía trước họ.
"Nông cạn?"
"Không. Không có ý gì cả."
Christina chỉ lắc đầu trước câu hỏi của Alexia.
"...Ma lực dường như đã đến tận đây."
Claire đến một nửa trước một điện thờ nhỏ gần sân trường.
"Thế mà lại có một điện thờ ở một nơi như thế này ư?"
"Không, không có."
Nina trả lời câu hỏi của Christina.
"Ý cô là gì?"
"Ý tôi chính xác là như vậy. Ban đầu không có điện thờ nào ở đây cả, cho đến khi sương mù xuất hiện."
Dứt lời, cô mở cửa bước vào.
Có một sự im lặng bao trùm nơi đây, như thể nó đã bị mọi người lãng quên từ rất lâu vậy. Các băng ghế đều phủ kín bụi bặm.
Alexia vẫn cảnh giác khi tiến đến gần bệ thờ.
"Căn nguyên của mọi chuyện nằm ở dưới nơi này."
Claire đã nói vậy. Họ có thể cảm thấy không khí di chuyển yếu ớt bên dưới bệ.
"Hây yaaaa!"
Claire đá vào cái bệ không chút do dự, nhưng sau đó là một tiếng uỵch nặng nề vang lên.
"Ôi trời! Cái gì thế này?"
"Một kết giới ma thuật... Có vẻ như nó là một cổ vật. Chúng ta cần chìa khóa để kích hoạt nó."
Nina nói vậy sau khi chạm vào cái bệ.
"Chìa khóa? Nó ở đâu được cơ chứ?"
"Tôi cũng không biết, nếu như ở gần đây thì tốt rồi."
"Hãy thử tìm đi."
Mọi người bắt đầu tìm kiếm xung quanh, nhưng không ai có thể tìm thấy bất kỳ manh mối nào.
"Không ổn. Chả có gì ở đây cả."
Alexia nói.
"Ở đây cũng vậy. Có thực sự có manh mối quanh đây không?"
Isaac dường như cũng có chút không vui.
"Không còn nhiều thời gian đâu. Nếu chúng ta không nhanh lên..."
Alexia còn lại 500. Mặc dù họ đã chiến đấu trên đường đi, tốc độ cạn kiệt này vẫn tồi tệ hơn dự kiến.
Ma lực của các học sinh trong điện thờ cũng đang giảm dần.
"Tôi đang gặp một số khó khăn trong việc phân tích những tạo tác này. Rốt cuộc, đó đâu phải là chuyên ngành của tôi đâu cơ chứ."
Chính Nina đã thốt lên điều đó.
"Ở đây cũng không có gì."
Christina và Suzuki dường như cũng không phát hiện ra điều gì cả.
Cứ thế, tâm trạng của họ rối như tơ vò.
Tất cả những gì có thể làm là nhìn chằm chằm vào cái bệ trước mặt. Họ đã đi vào ngõ cụt.
Ngay sau đó, họ nghe thấy một tiếng gõ nhẹ. Nguồn gốc của tiếng động đó là từ Claire, người đang đấm vào cái bệ bằng tay phải.
"Vô ích thôi, Claire."
Alexia đã cố ngăn cô ấy lại.
Tuy nhiên, Claire lại đấm nó. Một tiếng uỵch lớn hơn vang lên.
"Làm ơn... hãy cho tôi mượn sức mạnh. Tôi còn có việc cần làm. Tôi không thể để mọi chuyện kết thúc thế này được..."
Sau đó, Claire tháo băng trên tay phải của cô ấy. Khi họ nhìn thấy vòng tròn ma thuật đáng ngại được khắc ở đó, cả Isaac và Christina đều nín thở.
"Đó là..."
"Nào, Aurora, cho tôi mượn sức mạnh đi. Tôi biết cô đã luôn giữ im lặng bấy giờ, nhưng tôi biết cô có biện pháp giải quyết chuyện này."
Claire tiếp tục lẩm bẩm với tay phải của mình.
"Cô ấy đang làm gì thế?"
"Cô ta đang nói chuyện với ai vậy?"
"Suỵt, im lặng đi."
Alexia buộc Christina và Isaac im lặng.
"Nào... làm ơn, Aurora, trả lời tôi... Hãy nghe tôi nói!!"
Và rồi, vòng tròn ma thuật trên tay Claire sáng lên.
Nó nhuộm đỏ xung quanh bằng ánh sáng rực rỡ và khắc vô số dấu vết cổ xưa trên bệ.
"Cái-…. sức mạnh này là gì--!!" Isaac kinh ngạc thốt lên.
"Mở ra! MỞ RA!"
Ánh sáng đỏ nhấn chìm toàn bộ bệ, và sau đó nó vỡ tan.
Sau đó -- cái bệ đã biến mất. Bên dưới nó là một loạt các bậc thang dẫn xuống.
"Tuyệt vời..."
Christina kinh ngạc lẩm bẩm một mình. Ma lực mạnh mẽ mà Claire thể hiện có thể nói là vượt xa tầm hiểu biết của nhân loại bình thường.
"Cô đã đáp lại tôi, Aurora... Hự. Tay phải của mình đau quá... Vậy đây là cái giá của sức mạnh ư..."
Claire nhăn mặt đau đớn khi nắm lấy tay phải mình.
"Claire, cô không sao chứ?"
Alexia đặt tay lên vai Claire.
"Tôi không sao. Nhanh đi thôi, không còn nhiều thời gian đâu."
Claire kiểm soát hơi thở của mình. Cô ấy trông rất kiên quyết.
"Đi thôi - vì mục đích giải cứu mọi người."
Sau đó, họ tiến xuống cầu thang, với Claire dẫn đường.
Đó là một đoạn cầu thang rất dài.
Do bóng tối và sương mù, hầu như mọi phương hướng đều mù mờ. Mọi người tiếp tục đi về phía trước trong im lặng. Chỉ có tiếng bước chân của họ vang vọng trong không khí.
Chẳng mấy chốc, khi họ tiến đến chân cầu thang, ma lực của Alexia, ban đầu là 500, đã giảm xuống còn 450.
"Đó là một cánh cửa lớn."
Một cánh cửa lớn xuất hiện trong lòng đất tối tăm.
Alexia và mọi người hợp lực đẩy nó ra và bước vào.
Căn phòng phía trước đã thông thoáng hơn một chút. Có vẻ như có nhiều chỗ đã bị hư hại ít nhiều, nhưng chúng đều trống rỗng.
"Đây là... một hầm ngục?"
Claire và những người khác tiến lên một cách thận trọng. Sau khi di chuyển về phía trước một chút, họ nghe thấy thứ gì đó giống như một vật nặng đang di chuyển xung quanh.
"Tất cả những thứ ...... này là gì..."
Claire lẩm bẩm ngạc nhiên.
Trong bóng tối sâu thẳm đó, họ không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, kể cả sau lưng mình. Alexia có cảm giác rằng họ đã quên điều gì đó quan trọng, và rồi cô ấy quay đầu lại.
[Dưới điện thờ... Một căn phòng bí mật sau khi đi xuống cầu thang dài... Và sau đó, cánh cửa đóng lại sau lưng chúng tôi.]
Alexia nhớ lại những lời của Thủ thư trưởng. Tình huống đó có vẻ rất giống với tình hình hiện tại của họ.
"--! Quay lại đi, đó là một cái bẫy!!"
Alexia cuống cuồng quay người bỏ chạy. Tuy nhiên, cánh cửa khổng lồ đóng lại với một tiếng va chạm.
Cùng lúc đó, một luồng khí phun ra từ trần nhà. Mùi hương ngọt ngào sớm tràn ngập xung quanh họ.
"Nín thở mau!"
Nhưng đã quá trễ rồi.
Mọi người lần lượt mất đi ý thức. Cuối cùng, chỉ còn lại Alexia.
"Không… sao có thể…. ở một nơi như thế này..."
Khi ý thức của cô mất dần đi, Alexia nhìn thấy một gã đã đeo mặt nạ phòng độc từ bao giờ rồi.
"Ôi trời ơi là trời. Ta không ngờ là cô thực sự đến được đây đó, Công chúa Alexia à."
"Chờ đã, vậy ngươi chính là. . ."
"Chính xác, ta chính là người trong cuộc."
Isaac cười khúc khích dưới lớp mặt nạ của mình. Alexia với lấy thanh kiếm của mình, và ngay khoảng khắc tiếp theo, ý thức của cô hoàn toàn biến mất.
Nhận xét (0)