Chương 5: Một cuộc tấn công khủng bố bất ngờ ở trường học một lần nữa!
Baca Chương 5: Một cuộc tấn công khủng bố bất ngờ ở trường học một lần nữa!
Baca Komik Chương 5: Một cuộc tấn công khủng bố bất ngờ ở trường học một lần nữa! bahasa Indonesia lengkap dan baru di MSKManga. Kami menyediakan Komik, Manhua, Manhwa, dan Novel yang dapat kalian baca online gratis.
Read Chương 5: Một cuộc tấn công khủng bố bất ngờ ở trường học một lần nữa!
★★★
Alexia nhìn lên khuôn viên Học viện Midgar, nơi đã được nhuộm đỏ bởi ánh chiều tà.
Bây giờ lớp học đã kết thúc, các học sinh đi túm tụm thành một hàng dài lướt qua người cô.
“Mình không thể tin tưởng các hiệp sĩ và cả onee-sama được nữa…”
Cô lẩm bẩm một mình khi nghĩ về cuộc trò chuyện với Iris vài ngày trước.
Chị gái cô đã thay đổi, cô ấy sẽ không thèm nghe bất cứ lời nào Alexia nói.
"Mình phải tìm ra cách..."
Giáo phái đang lên kế hoạch hồi sinh Cánh tay phải của Diablos ở đâu đó trong khuôn viên này.
Vì cô ấy không thể tin tưởng bất cứ ai, nên sẽ phải tự dựa vào chính mình. Mọi người sẽ tin cô khi cô ấy ngăn chặn được sự hồi sinh của Cánh tay phải và có được bằng chứng không thể chối cãi ấy.
"Oi, cô đang ngáng đường đấy."
"Oái."
Một ai đó húc vào Alexia từ phía sau và cô ấy vội quay đầu lại để xem đó là ai.
Một cô gái với mái tóc đen xinh đẹp đứng đó, khoanh tay trong khi ánh chiều tòa soi rọi bóng hình cô từ phía sau.
"Claire..."
"Cô đứng đây sẽ cản trở lối đi của tôi."
Claire nhìn Alexia, ánh mắt tràn đầy sự tự tin bí hiểm.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy? Nhìn cô không được ổn cho lắm nhỉ, Alexia."
"Tôi... tôi đang lo nghĩ về tương lai."
"Ôi trời, thật trùng hợp. Tôi cũng vậy."
"Cô cũng vậy, Claire?"
"Chuẩn rồi. Ngay cả khi sự thật bị chôn vùi, mọi thứ sẽ không kết thúc. Cần phải có ai xử lý mọi chuyện phía sau bóng tối."
"...????"
"À, có vẻ như tôi chưa nói cho cô điều này nhở, Alexia à, quả thức... tôi chính là người được chọn."
Claire giơ bàn tay được khắc vòng tròn ma thuật của cô ấy lên.
"Giải cứu thế giới và bảo vệ Cid là sứ mệnh của tôi. Vì vậy, tôi đã được ban cho sức mạnh này."
"Wát đờ phắc...?"
"Vì mục tiêu của chúng ta giống nhau, nên rõ ràng là chúng ta sẽ là cộng sự. Đi thôi."
"A, đ-đợi đã!"
Trước khi Alexia kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, Claire đã nắm lấy tay cô ấy kéo đi.
Thật kỳ lạ, hành động này không làm cô cảm thấy khó chịu chút nào.
"Cô đang đi đâu vậy hả!?"
"Đến điện thờ."
“Cô có biết chỗ ấy ở đâu không mà đi!?”
"Thì là - bằng cách theo dấu cơn đau nhói ở cánh tay phải này."
Claire dừng lại. Khuôn mặt cô đanh lại và nghiêm túc.
"Mặc dù Aurora không nói gì, nhưng tôi vẫn hiểu rõ chứ. Vết thương ở tay này sẽ dẫn đường đến sự thật, những gì cô ta đang che giấu--"
Nói vậy, Claire tháo băng trên tay phải.
Vòng tròn ma thuật được khắc ở đó phát sáng yếu ớt.
"Đáng ngờ quá..."
"Ánh sáng ngày càng sáng hơn - thời điểm đã gần kề."
Ngay sau đó, vòng tròn ma thuật bùng lên phát sáng rực rỡ.
"--Nó đến đấy!"
Trong khoảnh khắc tiếp theo, thế giới vỡ tan thành từng mảnh, giống như thủy tinh.
"Hả? Nghiêm túc đó hả!?"
Alexia nhớ lại khung cảnh này. Nó giống như khi Thủ thư trưởng đã bắt cóc họ.
Ngay sau đó, khuôn viên chìm trong làn sương trắng.
"Cái, cái quái gì thế này!?"
"Tại sao lại có sương mù trong học viện..."
Các học sinh đang trên đường về nhà cũng bị cuốn vào đó và sương mù bao trùm toàn bộ ngôi trường.
----------------------------------
Đứng trên mái nhà, tôi dõi ánh mắt xuống Học viện Midgar đã nhuốm màu của ánh hoàng hôn đỏ rực.
"Ta không màng ánh mắt của người đời. Vì điều đó cần thiết cho thế giới này—ta sẽ gánh vác tất cả hận thù của thế gian lên đôi vai mình. Đó là MỤC ĐÍCH của ta--"
Sau khi chỉnh sửa đôi chút những lời của Zeta nói từ đêm qua và nhẩm đi nhẩm lại, tôi cảm thấy phấn khích đến lạ.
"...Tiến triển mọi thứ theo hướng này cũng thiệt hào nhoáng đấy chứ."
Shadow, người đàn ông đã bán đứng cả thế giới.
Để bảo vệ thế giới này, anh ấy đã nhận hết mọi tội lỗi về mình — vâng, nó thật là ngầu vãi đạn.
"Làm tốt lắm, Zeta. Tôi không ngờ cô lại có thể nghĩ ra cái ý tưởng hay ho đến vậy đấy.”
Hãy để tôi bày tỏ lòng kính trọng và sao chép cái câu thoại này nhé.
Không chờ đợi thêm nổi nữa rồi. Nghĩ lại thì, tôi nghĩ mình cũng đã từng nói điều gì đó như thế này trước đây.
"Bọn ta không đi theo con đường chính nghĩa hay tà ác. Chỉ đơn giản là đi theo con đường của riêng mình mà thôi--"
Tôi tạo dáng thật phong cách khi đứng trên đỉnh tòa nhà.
Và rồi, bộ phục trang của tôi tung bay trong gió.
"Hãy mang tất cả những thứ xấu xí của thế gian đến trước mặt ta, nếu ngươi có thể. Bọn ta sẽ gánh vác tất cả--"
Ôi, lại đỉnh của đỉnh!!!
Tôi chắc chắn đã nói những câu thoại đó trước đây, mấy câu này thật quá phù hợp khi cất lên trên đỉnh nóc tòa nhà vào lúc hoàng hôn.
"Thế tức chả phải mình là tác giả của ý tưởng này còn gì, theo thứ tự thời gian. Điều đó có nghĩa là không có vấn đề gì khi sao chép câu thoại này. Thay vào đó, phải nói chính CÔ ẤY mới là là kẻ đạo văn."
Đó là lý do tại sao tôi phải thử nếu có cơ hội.
Không, đây cũng chính là một cơ hội tuyệt vời.
Gần đây tôi thường xuyên bỏ bê việc luyện tập lời thoại, đó là một ý tưởng hay để lấy lại cảm hứng sau một thời gian dài vắng bóng.”
"--Đó là một dư ảnh."
"Bóng tối – nuốt chửng chúng."
"Cơn gió đang run rẩy từng đợt - đó là sự rung động của tâm hồn."
Mỗi khi từng câu thoại cất lên, tôi lần lượt tạo một tư thế kun ngầu.
Nó gợi lại những ký ức đầy hoài niệm trong tâm trí tôi, về việc tôi đã bí mật luyện tập trên mái nhà ở thế giới trước như thế nào.
"Sân trường nhuộm đỏ bởi ánh hoàng hôn... Một mình cô độc trên đỉnh tòa nhà... Nhìn xuống đám học sinh tan trường, tôi mỉm cười đầy ẩn ý... Cảm giác có điều gì đó sắp xảy ra..."
Bối cảnh được thiết lập khá tốt đó chứ.
Tôi giơ tay phải lên và nói bằng một giọng trầm đầy hồi hộp.
"--Nó đang gần kề rồi."
Trong khoảnh khắc tiếp theo, toàn bộ thế giới tan vỡ.
Và sau đó, sương trắng tràn ngập không khí.
"...À rế?"
Làn sương trắng giăng ra, như muốn ngăn cách khuôn viên trường với thế giới bên ngoài.
Sương mù mỗi lúc một dày đặc hơn, và chẳng bao lâu sau, ngay cả ánh tà dương của buổi hoàng hôn cũng biến mất.
"..."
Tôi chớp mắt, rồi lại nhìn quanh.
"...Hở?"
Mặc dù tôi nói rằng có cảm giác rằng điều gì đó sắp xảy ra, nhưng tôi không mong đợi điều gì đó thực sự xảy ra với mình.
Tiếng khóc hỗn loạn vọng ra từ sân trường.
"Cái, chuyện gì đang xảy ra vậy!?"
"Chúng ta, chúng ta cần nói cho giáo viên biết!"
"Các giáo viên đều ra bên ngoài tổ chức hội nghị công chức, nơi này không còn ai cả!"
Những học sinh còn lại trong trường tụ tập lại với nhau.
"Ôi... Màn sương trắng thần bí, khuôn viên bị phong tỏa... và sau đó là ta đây, mỉm cười ghê rợn từ trên đỉnh tòa nhà... Tiến triển này tốt đó."
Mặc dù tôi không chắc chuyện gì đang xảy ra, nhưng đây chắc chắn là dấu hiệu của một điều gì đó lớn lao sắp diễn ra.
"Làn sương mù này... Nó sẽ sớm nhấn chìm cả thế gian trong tĩnh lặng."
Sau khi lẩm bẩm những lời thoại sâu sắc, tôi rời khỏi đỉnh tòa nhà.
Khi bước xuống cầu thang và đến hành lang của khuôn viên trường, trời đã tối dần vì sương mù.
Có vẻ như hơn một nửa số học sinh đã rời khỏi khuôn viên trường..
"Màn sương này là sao vậy?"
Lúc đầu, tôi nghĩ Thủ thư trưởng đã sử dụng một loại cổ vật nào đó, nhưng bây giờ Thủ thư trưởng không còn ở đây nữa rồi.
Tôi đã thử thăm dò màn sương bằng ma lực, nhưng tất cả những gì cho tôi biết đó là một làn sương bí ẩn.
"...Mà kệ đi, sao cũng được."
Dù sao điều quan trọng thực sự vẫn là tận hưởng khoảng khắc trong màn sương mù này hơn là tìm hiểu xem nó là gì.
Tôi có nên trà trộn vào đám học sinh trước hay đột nhiên trở thành Shadow?
"Mình nên làm gì đây nhể~"
Tôi lao nhanh xuống hành lang khi nghe thấy tiếng hét từ xa.
"Một số loạt sự kiện thú vị đang diễn ra ư?"
Tôi chạy về phía nguồn phát ra âm thanh.
"Nếu mình không nhầm, giọng nói đó hẳn là phát ra từ quanh đây..."
Ở đây có nhiều cửa và nhiều buồng chật hẹp. Đây là phòng tự học.
Hầu hết đều trống rỗng, có lẽ vì đã gần đến giờ tan trường rồi. Chỉ có một cánh cửa bị khóa trái, và giọng nói phát ra từ bên trong.
"Hừ!"
Tôi vặn ổ khóa ra khỏi tay cầm và nhanh nhẹn bước vào phòng.
"Cái quái gì vậy hả?"
Trong phòng có một nam sinh.
Hắn rên rỉ và dụi mũi. Tôi nhận ra khuôn mặt của cậu ta.
"Nếu tôi không nhầm, cậu cùng lớp với tôi... à... Cậu là Suzuki-kun, phải không?"
Đúng vậy, tên này là một học sinh có sự hiện diện mờ nhạt giống như tôi. Cách gã nhập vai rất tốt khiến tôi thật trầm trồ, tôi đã nhiều lần sử dụng hắn làm tài liệu tham khảo trong quá khứ.
Theo danh sách tư liệu thông tin các nhân vật của tôi, cậu ta có lẽ là dòng dõi của một chi nhánh của Công quốc Hope và do đó là họ hàng xa của Christina.
"Cậu-…. cậu là Kageno-kun phải không? Giúp tôi với, tôi không thể cởi cái vòng cổ này ra được!"
"Cổ...?"
Suzuki-kun có một cái thứ trông rất dị hợm quanh cổ. Điều này hoàn toàn không phù hợp với một nhân vật quần chúng chút nào.
"Ối chà, thứ này khá tinh tế đấy. ​​Nó không hợp với phong cách của cậu chút nào."
"Ai đó đã đeo nó vào người tôi! Bây giờ tôi không thể tháo ra và nó đã phát ra tiếng động lạ từ nãy giờ rồi..."
Nghĩ lại, tôi có thể nghe thấy một tiếng bíp yếu ớt.
Có một đồng hồ bấm giờ trên cổ áo, và nó đã về 0 ngay khi tôi phát hiện ra.
Bíppppppppppppppp, một tiếng cảnh báo dài vang lên.
"Aaaa..."
"Ối chà...”
Và sau đó, đầu của Suzuki-kun bay tóe ra khỏi vai.
Một đám mây máu lấp đầy không khí. Để giữ cho mình không bị vấy bẩn, tôi đã che chắn bản thân bằng slime của mình.
Thủ cấp của Suzuki-kun lăn quay vòng xuống đất. Ánh mắt tôi bắt gặp ánh mắt đầy thù hận của cậu ta.
"...mình đã có cảm giác nó sắp nổ tung rồi mà."
Có vẻ như tôi đã đến muộn.
An Nghỉ nhé bạn hiền. Amen.
“Giờ thì… Cái vòng cổ này là gì đây?”
Tôi nhặt cái vòng đeo cổ của Suzuki-kun.
Chiếc vòng cổ trông gớm ghiếc đã bị cháy đen và đồng hồ bấm giờ đã dừng ở con số 0.
"Hừm..."
Tôi truyền ma lực vào Vòng cổ để điều tra nó.
Sau đó, tôi sử dụng kiến ​​thức của mình từ thế giới trước để thực hiện một giả thuyết có độ chính xác cao.
Và kết luận là--
"Đây là một quả bom hình vòng cổ sẽ phát nổ khi bộ đếm thời gian về 0!"
Tôi suy nghĩ thêm về vấn đề này.
"Hừm... Đồng hồ bấm giờ thông thường chỉ đếm ngược khi thời gian trôi qua, nhưng ở đây thì không. Màn hình hiển thị của nó dao động theo mức ma lực. Mình có thể cảm thấy ma lực của bản thân bị hấp thụ khi chạm vào vòng cổ. Nói cách khác -- một khi đeo chiếc vòng cổ này vào, ma lực của bản thân sẽ liên tục bị hút đi, và khi ma lực chạm về 0, nó sẽ phát nổ!"
Trong lớp của chúng tôi, Suzuki-kun đã có một khoảng thời gian khó khăn vì ma lực của cậu ấy rất thấp. Cậu ấy đang rèn luyện năng lực ma lực của mình trong phòng tự học và bị cuốn vào tình huống này ngay khi mức ma lực của cậu ấy gần bằng 0, và cuối cùng đã bị nổ tung.
"...Chỉ có một sự thật duy nhất."
Tôi mỉm cười hài lòng.
Câu hỏi bây giờ là chiếc vòng cổ này đã được đeo trên người cậu ta khi nào và ở đâu.
"Thông thường, bất cứ ai cũng sẽ chú ý nếu bản thân mình có đeo một chiếc vòng cổ như thế này. Nếu không, thì kẻ đó thực sự là những tên đần..."
Tôi đột nhiên có linh cảm không lành về việc này và nhanh chóng sờ vào cổ.
Có một cái vòng ở đó..
Từ khi nào-...
"...Chắc hẳn ai đó đã trang trí nó cực kỳ khéo léo theo cách mà người bình thường sẽ không nhận ra."
Nếu nghĩ lại, có lẽ đó là khi sương mù xuất hiện.
Tôi định hình slime của mình thành một chiếc gương và kiểm tra cổ của mình.
Nó cùng loại với của Suzuki-kun.
Đồng hồ đo lượng mana còn lại hiển thị 9999. Nó đã bị lỗi do tràn số nguyên. Mặc dù có một cảm giác cực cực cực kỳ mờ nhạt về việc ma lực của tôi đang bị hút đi, nhưng nó quá nhỏ so với số lượng tổng thể và tốc độ hồi phục tự nhiên của tôi, chúng đã vượt xa mức có thể cạn kiệt.
"Hừm."
Thật sự là tôi có thể dễ dàng gỡ bỏ thứ này, nhưng tôi đã quyết định không làm vậy.
Bây giờ "Sự kiện vòng cổ bom" đã xuất hiện, không đời nào thằng này lại không tham gia.
Thế nên tôi tạm thời cắt đứt mạch ma lựctrong cơ thể và điều chỉnh lượng còn lại.
"Mức ma lực của Suzuki-kun rất thấp, nên... Phải, con số này tạm được này."
Tôi đã điều chỉnh mức ma lực của mình để màn hình hiển thị là 600.
Nó sẽ giảm đi cứ sau 10 giây hoặc lâu hơn chút do ma lực dần bị hút đi.
Tôi còn khoảng 1 giờ 40 phút để sống.
Về lý do tại sao tôi muốn điều chỉnh lượng ma lực còn lại của mình để phù hợp với Suzuki-kun, đó là bởi vì...
"...Chúa tể bóng tối đã cải trang thành một học sinh bình thường đã chết và thâm nhập vào hiện trường để điều tra. Fufufu, ý tưởng thiên tài gì thế này!!"
Vì lý do nào đó, Suzuki-kun, người ban đầu hầu như không có mặt, sẽ bắt đầu lẩm bẩm một mình vì sự cố này.
Và sau đó, khi sức mạnh tiềm ẩn của cậu ta từ từ bộc lộ trong quá trình xảy ra vụ việc, cuối cùng cậu sẽ lộ nguyên hình...!
Ôi, tình tiết này nó lại thú vị vãi chấy.
"Đầu tiên là sử dụng các kỹ thuật Hóa trang Slime mà mình học lỏm từ Nyuu... sau đó là các kỹ thuật Phẫu thuật thẩm mỹ bằng Slime mà mình học lỏm từ Epsilon... Và hoàn thành."
Tôi nhìn vào gương. Bất cứ ai trông thấy khuôn mặt này sẽ đều nói đó là Suzuki-kun.
Để đề phòng, tôi còn trang bị thêm cuốn sổ tay học sinh và một số vật dụng cá nhân khác của cậu ấy.
"Giờ thì, đi thôi nào!"
Tôi chạy ra khỏi phòng tự học với tốc độ chậm hơn một chút so với khi bước vào.
Alexia và Claire đang nói chuyện trong sảnh.
"Hẳn là vậy. Chiếc vòng cổ này hấp thụ ma lực. Và một khi nó bằng 0..."
Xác của một học sinh chết vì vết thương ở cổ nằm trước mặt Alexia.
"Cố gắng loại bỏ nó cũng vô cùng nguy hiểm."
Claire đã truyền ma lực của mình vào vòng cổ nhiều lần để xác minh điều này. Tuy nhiên, tất cả những gì cô nhận được là một sự kháng cự báo trước.
Nếu cô ấy tác động thêm lực, nó có thể phát nổ.
"Thế nên đừng lãng phí ma lực của mình. Đặc biệt đối với những người có mức ma lực thấp."
Alexia cảnh báo tất cả những học sinh xung quanh cô ấy.
Hội trường chật kín một nhóm học sinh đã bị cuốn vào màn sương trắng. Mặc dù nhiều học sinh đã rời khỏi trường, nhưng số lượng học sinh đổ xô vào hội trường vẫn không ngừng tăng lên.
Tất cả bọn họ đều đeo những chiếc vòng gớm ghiếc đó trên cổ.
Cổ áo của Alexia là 1303, trong khi của Claire là 1917.
"Hừ... Tôi đã tìm kiếm xung quanh, nhưng có vẻ như không có một giáo viên đáng tin cậy nào quanh đây cả."
Người nói điều này là Nina nhỏ nhắn, đang mặc chiếc váy ngắn.
"Đúng vậy. Có vẻ như bây giờ chúng ta sẽ phải tự dựa vào chính mình rồi."
"Nina, Cid đâu?"
"Em zai-kun không có ở đây. Chắc cậu ấy đã về ký túc xá trước rồi."
"Ơn trời."
Claire thở phào nhẹ nhõm.
"Nghĩ lại thì, tại sao lại xảy ra chuyện này cơ chứ? Nào là màn sương trắng thần bí này, rồi những chiếc vòng cổ trông có vẻ biến thái này, chúng ta còn không thể liên lạc với bên ngoài. Nhìn thế nào thì tình hình này cũng thật tồi tệ."
"..Đây chắc chắn là hành động của Shadow Garden."
Người thì thầm như vậy là một nam sinh với mái tóc màu xanh đậm.
"Có tin đồn xung quanh việc các học sinh mất tích và cái chết bí ẩn của Thủ thư trưởng có liên quan đến Shadow Garden. Cha tôi trong đoàn hiệp sĩ và tôi đã nghe được rất nhiều điều từ ông."
"...Tên cậu là Isaac-kun, phải không? Tôi nghe nói cậu là một Ma kiếm sĩ với một tương lai đầy hứa hẹn. Nhưng cậu có bằng chứng nào cho thấy Shadow Garden là đầu sỏ vụ việc lần này không?"
"Bằng chứng? Điều cô nói thật kỳ lạ, Alexia-sama. Chúng đã có một tiền sử phạm tội trước đây trong vụ án chiếm giữ trường học, đúng chứ?"
"...Và động cơ của chúng cho hành động lần này là gì?"
"Chúng là một tổ chức tội phạm độc ác và đồi trụy. Không cần động cơ. Chúng chỉ giết người để thỏa mãn dục vọng của mình như thể đó là một trò chơi vậy."
Các học sinh xung quanh nghe thấy điều này đều cảm thấy bị chấn động.
"L-…. lại là Shadow Garden à..."
"Tao suýt nữa bị giết trong vụ lần đó... Ôi trời ơi..."
"Cái con mẹ gì cơ chứ... Tại sao chúng ta lại bị cuốn vào chuyện này vậy..."
"Mọi người bình tĩnh lại! Còn cậu, Isaac-kun, đừng làm mọi người hoang mang thêm nữa."
"Thứ lỗi cho tôi."
Isaac nhún vai, nhưng điều đó không làm giảm bớt sự nỗi lòng rối bời của các sinh đồ.
"Gán tội cho ai đó với những chứng cớ ít ỏi là rất nguy hiểm. Điều chúng ta nên làm bây giờ là tìm cách gỡ bỏ những chiếc vòng cổ này và trốn thoát, phải không nào?"
"Nhưng tôi nghĩ việc trốn thoát sẽ rất khó khăn đấy."
Người nói điều này là Nina.
"Tôi định điều tra xem sương mù này sẽ kéo dài bao xa, nhưng có vẻ như chúng ta không thể rời khỏi sân trường. Dường như có một bức tường vô hình ở đó."
"Vậy phương án thử gỡ bỏ vòng cổ thì..?"
"Tôi nghĩ hành động này cũng vô cùng rủi ro. Thứ này trông giống như một cổ vật rất phức tạp. Không thể biết trước điều gì sẽ xảy ra nếu tác động một cách bất cẩn lên nó.”
"Đúng vậy..."
Một sự im lặng ảm đạm bao trùm khắp hội trường.
"Không... tôi…. TÔI KHÔNG MUỐN CHẾT!"
Một nam sinh đang run rẩy bên bức tường đột nhiên đứng dậy và bắt đầu bỏ chạy.
"Tao cũng vậy!! Ai... ai lại muốn chết chùm ở một nơi như thế này chứ!?"
Nhiều người khác cũng làm điều tương tự cậu ta và chạy ngược ra khỏi lối vào hội trường.
"C-chờ đã!"
Alexia điên cuồng cố gắng ngăn cản họ.
Tuy nhiên, ngay khi họ chuẩn bị rời khỏi hội trường, một tia máu tràn ngập không khí.
"Cái gì--!"
Những thanh kiếm mờ xuyên qua các học sinh.
Những kẻ cầm những thanh kiếm đó là những chiến binh trông rất vô hồn.
"Chúng... chúng là Undead."
"Cái quái gì vậy!? Cô vừa gọi chúng là gì cơ!?"
"Tôi cũng không hiểu ý nghĩa thuật ngữ này lắm, nhưng đó là cách Aurora gọi chúng!"
Claire và Alexia rút kiếm và lao tới.
Isaac và Nina bám theo sau họ.
"Hây aaa!"
"Ô Yaaa!"
Một số undead đã biến mất dưới những đường chém vòng cung từ thanh kiếm của Alexia và Claire.
Tuy nhiên, nhiều undead vẫn còn lang thang bên ngoài hội trường.
"Số lượng này... Chúng từ khi nào đã-..."
"Nhung nhúc cả một bầy. Thật phiền phức."
"Hai người, hãy chú ý đến lượng ma lực còn lại của mình."
Nina cảnh báo họ từ phía sau.
Hai người họ đột nhiên kiểm tra vòng cổ của họ.
"Kéo mạnh vào!"
"Đóng cửa đại sảnh!"
Ngay khi Alexia và Claire đánh lui lũ Undead, Nina và Isaac bắt đầu đóng cửa lại.
"Hai người, nhanh lên!”
Chỉ trong khoảng khắc trước khi cánh cửa đóng lại, hai người họ trượt vào trong sảnh.
Hai người họ thở hổn hển và kiểm tra cổ áo của họ. Alexia là 1238 và Claire là 1825.
"Thật tồi tệ... Với tốc độ này, nó sẽ giảm sút nhanh hơn dự kiến."
"Cậu nói đúng. Nina, thế cậu còn lại bao nhiêu?" Claire lo lắng hỏi.
"Aaa... Tớ á? À thì.."
Vì lý do nào đó, Nina đã giấu đi màn hình hiển thị của mình.
"Này, cậu làm thế thì tớ không nhìn thấy được.".
"À. Ờ, đây..."
Nina từ từ tiết lộ màn hình hiển thị của mình. Đó là một con số trung bình khá.
"784, ồ? Ít hơn tớ nghĩ."
"Với tốc độ này, tớ sẽ có khoảng hai giờ để sống, à rế? Còn Isaac-kun thì sao..."
"Của em là 1367."
"Ồ, quả nhiên là học sinh danh dự của trường. Hãy kiểm tra xem mọi người còn lại bao nhiêu."
Alexia và những người khác nhanh chóng kiểm tra lượng ma lực còn lại của mọi người.
"Vậy là học sinh có lượng ma lực thấp nhất còn lại có 300, hừm..."
Alexia lặng lẽ nói điều này sau khi kiểm tra xong.
"Có vẻ như họ đã cạn kiệt ma lực trong khi tự luyện tập sau giờ học. Nếu chúng ta không thể tìm ra điều gì đó trong vòng một giờ..."
Alexia đang nhìn một nữ sinh. Cô ấy đang tái nhợt và run rẩy dữ dội.
"Có rất nhiều học sinh gần như cạn kiệt ma lực. Không biết nơi này có thể trụ được bao lâu nữa."
Những Undead đập cửa vào hội trường. Học sinh chất đống bàn ghế làm chướng ngại vật.
"Chúng ta nên làm gì đây, Alexia-hime?"
Isaac hỏi Alexia.
"Chúng ta nên làm gì là làm cái gì hả? Ngay cả khi cậu hỏi tôi như vậy thì cũng ..."
Bị kẹt trong sương mù hoàn toàn đột ngột thế này, đương nhiên cô ấy cũng không biết cách tháo vòng cổ ra.
Ánh mắt của Alexia bắt đầu nhìn xung quanh, như thể cô ấy đang tìm kiếm câu trả lời.
--Và ngay sau đó.
“Cứ thế này thì chúng ta chỉ biết ngồi đây chờ chết thôi…”
Giọng nói đó không đặc biệt lớn.
Tuy nhiên, có một sức dội đáng kinh ngạc khi nó vang vọng khắp hội trường.
"...Tôi có ý này."
Một nam sinh đang dựa lưng vào bức tường của hội trường. Cậu uể oải luồn những ngón tay vào mái tóc nâu sẫm của mình và từ từ bước đến chỗ Alexia và những người khác.
"Cậu là…?’’
"Tôi là Suzuki."
Cậu nhìn thẳng vào Alexia. Mặc dù cậu có một ánh nhìn khá sắc sảo , nhưng cũng chỉ là một nam sinh bình thường mà ta có thể tìm thấy ở bất cứ đâu.
"...Cậu ấy là bạn cùng lớp của tôi."
Isaac nói thêm.
"Suzuki-kun, phải không nhỉ? Cậu nói rằng mình có một ý tưởng, đúng chứ? Cậu có thể chia sẻ cho chúng tôi được không?"
"Được thôi..."
Suzuki chậm rãi nhìn quanh các học sinh trước khi mở lời.
"Trước hết, năng lực chiến đấu của chúng ta rất hạn chế. Hầu hết các học sinh ở đây đều còn lại rất ít ma lực. Chúng có thể sẽ tiêu hao rất nhanh trong lúc chiến đấu. Nếu một trận chiến nổ ra, mọi người sẽ tự thiêu đốt mạng sống của mình để chiến đấu theo đúng nghĩa đen... Nó cũng sẽ tạo ra gánh nặng tâm lý lớn cho các học sinh, vì vậy tôi không nghĩ rằng mọi người sẽ chiến đấu một cách nghiêm túc."
"...Đúng vậy."
Những lời phân tích đó khá là sắc sảo.
Không ngờ một chàng trai có thể đánh giá tình hình một cách bình tĩnh trong những tình huống cấp bách như vậy.
"Có một số người ở đây có lượng ma lực vô cùng dồi dào. Nói cách khác, họ là những người duy nhất có thể chiến đấu. Vì vậy, tôi đề nghị chia các học sinh thành hai nhóm.
Cậu nhìn vào các học sinh đang là gánh nặng.
"Nhóm đầu tiên sẽ là đội phòng thủ. Những học sinh có ít ma lực hơn nên ở trong hội trường, tiết kiệm ma lực trong khi tự vệ. Đội còn lại thì--"
Suzuki nhìn Alexia và những người khác.
"Họ sẽ là đội cảm tử--"
"--Chờ một chút, ngươi nói cái quái gì vậy?"
Ngay sau đó, giọng nói của một nữ sinh cắt ngang Suzuki.
Alexia và những người khác, những người đã nín thở chờ đợi, cảm thấy sự căng thẳng trong họ tan biến ngay lập tức.
“Ngươi chỉ là con cháu của tộc chi nhánh thôi, nên đừng có phát ngôn những thứ điên rồ như vậy với Alexia-hime. Cứ ở đó và dựng rào chắn với những người khác đi. Ngươi sẽ phải trả giá đắt nếu làm những việc không cần thiết và gây tổn hại danh tiếng của Nhánh Tộc chính trong mắt người khác."
Một cô gái với mái tóc hồng nhạt đang đứng bên cạnh cậu.
"A, nếu như tôi không nhầm, cô là. . . "
"Tôi là Christina Hope. Là họ hàng xa của Suzuki."
"...Cô ấy cũng là bạn cùng lớp của tôi. Một người rất có năng lực nữa."
Isaac bổ sung nhận xét của cô ấy.
"Có vẻ như Suzuki đã gây rắc rối cho mọi người rồi... Bình thường cậu ta không bao giờ cư xử lỗ mãng như vậy."
Christina nắm lấy đồng phục của Suzuki để kéo cậu ta đi.
Tuy nhiên, Alexia đã ngăn cô ấy lại.
"Chờ đã. Cậu ta nói có lý."
Christina miễn cưỡng buông Suzuki ra.
"Thật đáng tiếc nhỉ. Chị vẫn như ngày nào, Christina-neesan."
"Dám tỏ một thái độ như vậy với người đến từ nhánh tộc chính sao."
"Đây là trường hợp khẩn cấp, vì vậy xin vui lòng cho phép tôi bớt căng thẳng hơn một chút, thưa chị."
"Ngươi thực sự đang nghĩ cái gì vậy hả?"
Suzuki lặng lẽ thở dài khi Christina lườm cậu.
"Trở lại vấn đề chính. Những người ưu tú còn đủ ma lực nên thành lập một đội cảm tử. họ sẽ vượt qua những Undead và cắt đứt nguồn gốc của hiện tượng này — đó là công việc của họ."
"Và nguồn gốc của những thứ này là gì?"
"Những chiếc vòng cổ này đang hút ma lực của chúng ta. Mọi người đã nghĩ xem số ma lực đó sẽ đi đâu chưa?" Suzuki nói tiếp.
"Thì là --"
Alexia tập trung các giác quan vào ma lực của mình.
Sau đó, cô cảm thấy một dòng ma lực mỏng chảy ra từ cổ áo.
"Nếu chúng ta lần theo nguồn ma lực đó thì-... Tôi đoán là cô đã hiểu mình nên làm gì tiếp theo rồi nhỉ."
"Suzuki, ngươi..."
Christina có vẻ hơi sửng sốt.
"Đây là kiến thức lý luận cơ bản. Bất cứ ai cũng sẽ hiểu nếu suy luận."
Cậu ta nói tất cả những điều này một cách lãnh cảm.
"...Thật vậy. Làm tốt lắm. Nhưng chúng ta có thể thực sự truy ra nguồn ma lực này không?"
Isaac là người lên tiếng.
"Những dấu vết ma lực mờ nhạt có thể dễ dàng bị xáo trộn. Tôi phản đối kế hoạch của Suzuki-kun. Cậu ấy không phải là một học sinh giỏi. Không, thực tế cậu ta còn là một học sinh có học lực trung bình tệ trong lớp nữa cơ."
Cậu ta nhìn Suzuki với ánh mắt nghi ngờ.
"Đúng vậy."
Christina cũng gật đầu.
"Tôi sẽ thành thật. Suzuki-kun không đáng để tin tưởng đâu."
Isaac trừng mắt nhìn Suzuki một cách nghiêm nghị.
Mọi người khác cũng nhìn Suzuki.
"Tin tưởng...? Nói cái gì vậy chứ. . . Phụt."
Suzuki cười khúc khích.
"...Có gì nực cười ư?"
"Ồ, không có gì đâu. Chỉ là... Tôi không ngờ người kém tin cậy nhất ở đây lại nói như thế về tôi."
"Ý cậu là gì hả..."
Ngay sau đó, Claire lên tiếng.
"Tôi tán thành kế hoạch của Suzuki-kun."
Claire...?"
"Tay phải của tôi bị nhói đau... Nó đang chỉ đường cho ma lực. Vì vậy, tôi có thể cảm nhận được nó đang đi đâu…không thể nhầm được... vì vậy hãy để tôi lần theo nguồn ma lực."
Claire có một cái nhìn đầy quyết tâm khi quay mặt về phía họ.
"Claire... Tôi hiểu rồi. Vậy thì hãy làm theo kế hoạch của Suzuki-kun."
"Xin hãy tỉnh táo lại! Chúng ta không thể tin tưởng cậu ta được."
"Không còn dư dả thời gian để ngồi lại mở một cuộc họp chiến lược được đâu.”
"Nhưng..."
"Isaac-kun, kể cả khi cậu không đồng ý, chúng tôi vẫn sẽ tự đi."
"Tôi cũng tán thành kế hoạch của Suzuki-kun."
Nina cũng giơ tay và Isaac phải nhường bước.
"Ôi trời... Được rồi, tôi hiểu rồi mà, tôi sẽ theo." Issac bất lực đồng ý.
"Vậy thì hãy quyết định những ai sẽ ở trong đội cảm tử. Đầu tiên sẽ là tôi, Claire và Isaac. Không ai phản đối những thành viên này, phải không?"
Claire và Isaac gật đầu đáp lại câu hỏi của Alexia.
"Thêm vào đó, chúng tôi hy vọng cô cũng có thể giúp đỡ chúng tôi, Christina-san."
Lượng mana còn lại của Christina là 1179.
"Vì cô đã đích thân yêu cầu, Alexia-hime, tôi cũng sẽ giúp."
"Cảm ơn rất nhiều. Vậy thì bốn người chúng ta sẽ-"
"Tôi cũng đi."
Nina giơ tay lên.
"Nhưng ma lực còn lại của chị..."
Một cái nhìn lo lắng lướt qua khuôn mặt của Alexia.
Lượng ma lực còn lại của Nina là 784. Đó không phải là một số lượng dư dả gì cho cam.
"Nina sẽ ổn thôi. Ma lực của cậu ấy ở mức trung bình, nhưng khá đáng tin cậy đấy."
"...Em hiểu rồi. Em sẽ trông cậy vào chị, Nina-senpai."
"Tôi sẽ cố gắng hết sức để không trở thành gánh nặng của mọi người."
"Ơ, hình như em nhớ vừa rồi của chị cũng hiển thị là 784 mà?"
"Hả?"
Vào lúc đó, vẻ mặt của Nina đông cứng lại.
"Ma lực còn lại của chị. Tại sao em có cảm giác rằng nó không hề giảm kể từ lúc nãy?"
"Thật sao? Vừa rồi là 794, có giảm 10 mana lận mà."
"Thật à?"
"Ừ, thật mà. Em quả là đãng trí, Alexia."
Trong khi nói, Nina chạm nhẹ vào chiếc vòng trên cổ cô ấy.
Ngay sau đó, con số này giảm 1 mana.
"A, hiện tại là 783."
"Thấy chưa? Nó đang đi xuống bình thường."
"Ôi trời, em cứ tưởng có một cách nào đó để giữ cho ma lực của chị không bị suy giảm."
"Làm gì có cách nào như vậy cơ chứ."
Nina thở dài.
“Được rồi, vậy thì đội cảm tử sẽ bao gồm năm người chúng ta--”
"--Để tôi đi cùng."
Suzuki là người đã lên tiếng.
"Chắc chắn là không rồi. Cậu chỉ còn 541 mana."
"Tôi cũng phản đối. Cậu ta sẽ chỉ trở thành gánh nặng."
Cả Christina và Isaac đều phản đối điều đó.
"Nếu tôi trở thành gánh nặng cho mọi người, thì cứ việc vứt bỏ tôi. Tôi không định nhờ bất kỳ ai giúp đỡ." Suzuki thẳng thắn trả lời.
"Tôi cũng tán thành. Nếu cậu ta thực sự làm chúng ta chậm lại, chúng ta có thể bỏ rơi và dùng cậu ấy làm mồi nhử-…."
Nina ngắt lời Alexia khi cô ấy đang nói chưa hết câu.
"Này, không phải là có chút vô trách nhiệm sao?" Claire dường như cũng hơi phiền lòng vì điều đó.
"Chính cậu ta cũng đã nói là không sao cả. Và bên cạnh đó, khả năng phân tích của cậu ấy có thể hữu ích."
"—Tôi nghĩ là nên đưa cậu ta theo cùng."
Ngạc nhiên thay, chính Christina đã nói điều đó.
"Nếu ngươi trở thành gánh nặng, ta sẽ chịu trách nhiệm với tư cách là một phần của Nhánh Chính Gia Tộc. Ngươi có vấn đề gì với quyết định của ta không?"
Christina lườm Suzuki.
"...Cứ tự nhiên."
Cậu gật đầu cái nhẹ.
----------------------------
Alexia nhìn lên khuôn viên Học viện Midgar, nơi đã được nhuộm đỏ bởi ánh chiều tà.
Bây giờ lớp học đã kết thúc, các học sinh đi túm tụm thành một hàng dài lướt qua người cô.
“Mình không thể tin tưởng các hiệp sĩ và cả onee-sama được nữa…”
Cô lẩm bẩm một mình khi nghĩ về cuộc trò chuyện với Iris vài ngày trước.
Chị gái cô đã thay đổi, cô ấy sẽ không thèm nghe bất cứ lời nào Alexia nói.
"Mình phải tìm ra cách..."
Giáo phái đang lên kế hoạch hồi sinh Cánh tay phải của Diablos ở đâu đó trong khuôn viên này.
Vì cô ấy không thể tin tưởng bất cứ ai, nên sẽ phải tự dựa vào chính mình. Mọi người sẽ tin cô khi cô ấy ngăn chặn được sự hồi sinh của Cánh tay phải và có được bằng chứng không thể chối cãi ấy.
"Oi, cô đang ngáng đường đấy."
"Oái."
Một ai đó húc vào Alexia từ phía sau và cô ấy vội quay đầu lại để xem đó là ai.
Một cô gái với mái tóc đen xinh đẹp đứng đó, khoanh tay trong khi ánh chiều tòa soi rọi bóng hình cô từ phía sau.
"Claire..."
"Cô đứng đây sẽ cản trở lối đi của tôi."
Claire nhìn Alexia, ánh mắt tràn đầy sự tự tin bí hiểm.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy? Nhìn cô không được ổn cho lắm nhỉ, Alexia."
"Tôi... tôi đang lo nghĩ về tương lai."
"Ôi trời, thật trùng hợp. Tôi cũng vậy."
"Cô cũng vậy, Claire?"
"Chuẩn rồi. Ngay cả khi sự thật bị chôn vùi, mọi thứ sẽ không kết thúc. Cần phải có ai xử lý mọi chuyện phía sau bóng tối."
"...????"
"À, có vẻ như tôi chưa nói cho cô điều này nhở, Alexia à, quả thức... tôi chính là người được chọn."
Claire giơ bàn tay được khắc vòng tròn ma thuật của cô ấy lên.
"Giải cứu thế giới và bảo vệ Cid là sứ mệnh của tôi. Vì vậy, tôi đã được ban cho sức mạnh này."
"Wát đờ phắc...?"
"Vì mục tiêu của chúng ta giống nhau, nên rõ ràng là chúng ta sẽ là cộng sự. Đi thôi."
"A, đ-đợi đã!"
Trước khi Alexia kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, Claire đã nắm lấy tay cô ấy kéo đi.
Thật kỳ lạ, hành động này không làm cô cảm thấy khó chịu chút nào.
"Cô đang đi đâu vậy hả!?"
"Đến điện thờ."
“Cô có biết chỗ ấy ở đâu không mà đi!?”
"Thì là - bằng cách theo dấu cơn đau nhói ở cánh tay phải này."
Claire dừng lại. Khuôn mặt cô đanh lại và nghiêm túc.
"Mặc dù Aurora không nói gì, nhưng tôi vẫn hiểu rõ chứ. Vết thương ở tay này sẽ dẫn đường đến sự thật, những gì cô ta đang che giấu--"
Nói vậy, Claire tháo băng trên tay phải.
Vòng tròn ma thuật được khắc ở đó phát sáng yếu ớt.
"Đáng ngờ quá..."
"Ánh sáng ngày càng sáng hơn - thời điểm đã gần kề."
Ngay sau đó, vòng tròn ma thuật bùng lên phát sáng rực rỡ.
"--Nó đến đấy!"
Trong khoảnh khắc tiếp theo, thế giới vỡ tan thành từng mảnh, giống như thủy tinh.
"Hả? Nghiêm túc đó hả!?"
Alexia nhớ lại khung cảnh này. Nó giống như khi Thủ thư trưởng đã bắt cóc họ.
Ngay sau đó, khuôn viên chìm trong làn sương trắng.
"Cái, cái quái gì thế này!?"
"Tại sao lại có sương mù trong học viện..."
Các học sinh đang trên đường về nhà cũng bị cuốn vào đó và sương mù bao trùm toàn bộ ngôi trường.
----------------------------------
Đứng trên mái nhà, tôi dõi ánh mắt xuống Học viện Midgar đã nhuốm màu của ánh hoàng hôn đỏ rực.
"Ta không màng ánh mắt của người đời. Vì điều đó cần thiết cho thế giới này—ta sẽ gánh vác tất cả hận thù của thế gian lên đôi vai mình. Đó là MỤC ĐÍCH của ta--"
Sau khi chỉnh sửa đôi chút những lời của Zeta nói từ đêm qua và nhẩm đi nhẩm lại, tôi cảm thấy phấn khích đến lạ.
"...Tiến triển mọi thứ theo hướng này cũng thiệt hào nhoáng đấy chứ."
Shadow, người đàn ông đã bán đứng cả thế giới.
Để bảo vệ thế giới này, anh ấy đã nhận hết mọi tội lỗi về mình — vâng, nó thật là ngầu vãi đạn.
"Làm tốt lắm, Zeta. Tôi không ngờ cô lại có thể nghĩ ra cái ý tưởng hay ho đến vậy đấy.”
Hãy để tôi bày tỏ lòng kính trọng và sao chép cái câu thoại này nhé.
Không chờ đợi thêm nổi nữa rồi. Nghĩ lại thì, tôi nghĩ mình cũng đã từng nói điều gì đó như thế này trước đây.
"Bọn ta không đi theo con đường chính nghĩa hay tà ác. Chỉ đơn giản là đi theo con đường của riêng mình mà thôi--"
Tôi tạo dáng thật phong cách khi đứng trên đỉnh tòa nhà.
Và rồi, bộ phục trang của tôi tung bay trong gió.
"Hãy mang tất cả những thứ xấu xí của thế gian đến trước mặt ta, nếu ngươi có thể. Bọn ta sẽ gánh vác tất cả--"
Ôi, lại đỉnh của đỉnh!!!
Tôi chắc chắn đã nói những câu thoại đó trước đây, mấy câu này thật quá phù hợp khi cất lên trên đỉnh nóc tòa nhà vào lúc hoàng hôn.
"Thế tức chả phải mình là tác giả của ý tưởng này còn gì, theo thứ tự thời gian. Điều đó có nghĩa là không có vấn đề gì khi sao chép câu thoại này. Thay vào đó, phải nói chính CÔ ẤY mới là là kẻ đạo văn."
Đó là lý do tại sao tôi phải thử nếu có cơ hội.
Không, đây cũng chính là một cơ hội tuyệt vời.
Gần đây tôi thường xuyên bỏ bê việc luyện tập lời thoại, đó là một ý tưởng hay để lấy lại cảm hứng sau một thời gian dài vắng bóng.”
"--Đó là một dư ảnh."
"Bóng tối – nuốt chửng chúng."
"Cơn gió đang run rẩy từng đợt - đó là sự rung động của tâm hồn."
Mỗi khi từng câu thoại cất lên, tôi lần lượt tạo một tư thế kun ngầu.
Nó gợi lại những ký ức đầy hoài niệm trong tâm trí tôi, về việc tôi đã bí mật luyện tập trên mái nhà ở thế giới trước như thế nào.
"Sân trường nhuộm đỏ bởi ánh hoàng hôn... Một mình cô độc trên đỉnh tòa nhà... Nhìn xuống đám học sinh tan trường, tôi mỉm cười đầy ẩn ý... Cảm giác có điều gì đó sắp xảy ra..."
Bối cảnh được thiết lập khá tốt đó chứ.
Tôi giơ tay phải lên và nói bằng một giọng trầm đầy hồi hộp.
"--Nó đang gần kề rồi."
Trong khoảnh khắc tiếp theo, toàn bộ thế giới tan vỡ.
Và sau đó, sương trắng tràn ngập không khí.
"...À rế?"
Làn sương trắng giăng ra, như muốn ngăn cách khuôn viên trường với thế giới bên ngoài.
Sương mù mỗi lúc một dày đặc hơn, và chẳng bao lâu sau, ngay cả ánh tà dương của buổi hoàng hôn cũng biến mất.
"..."
Tôi chớp mắt, rồi lại nhìn quanh.
"...Hở?"
Mặc dù tôi nói rằng có cảm giác rằng điều gì đó sắp xảy ra, nhưng tôi không mong đợi điều gì đó thực sự xảy ra với mình.
Tiếng khóc hỗn loạn vọng ra từ sân trường.
"Cái, chuyện gì đang xảy ra vậy!?"
"Chúng ta, chúng ta cần nói cho giáo viên biết!"
"Các giáo viên đều ra bên ngoài tổ chức hội nghị công chức, nơi này không còn ai cả!"
Những học sinh còn lại trong trường tụ tập lại với nhau.
"Ôi... Màn sương trắng thần bí, khuôn viên bị phong tỏa... và sau đó là ta đây, mỉm cười ghê rợn từ trên đỉnh tòa nhà... Tiến triển này tốt đó."
Mặc dù tôi không chắc chuyện gì đang xảy ra, nhưng đây chắc chắn là dấu hiệu của một điều gì đó lớn lao sắp diễn ra.
"Làn sương mù này... Nó sẽ sớm nhấn chìm cả thế gian trong tĩnh lặng."
Sau khi lẩm bẩm những lời thoại sâu sắc, tôi rời khỏi đỉnh tòa nhà.
Khi bước xuống cầu thang và đến hành lang của khuôn viên trường, trời đã tối dần vì sương mù.
Có vẻ như hơn một nửa số học sinh đã rời khỏi khuôn viên trường..
"Màn sương này là sao vậy?"
Lúc đầu, tôi nghĩ Thủ thư trưởng đã sử dụng một loại cổ vật nào đó, nhưng bây giờ Thủ thư trưởng không còn ở đây nữa rồi.
Tôi đã thử thăm dò màn sương bằng ma lực, nhưng tất cả những gì cho tôi biết đó là một làn sương bí ẩn.
"...Mà kệ đi, sao cũng được."
Dù sao điều quan trọng thực sự vẫn là tận hưởng khoảng khắc trong màn sương mù này hơn là tìm hiểu xem nó là gì.
Tôi có nên trà trộn vào đám học sinh trước hay đột nhiên trở thành Shadow?
"Mình nên làm gì đây nhể~"
Tôi lao nhanh xuống hành lang khi nghe thấy tiếng hét từ xa.
"Một số loạt sự kiện thú vị đang diễn ra ư?"
Tôi chạy về phía nguồn phát ra âm thanh.
"Nếu mình không nhầm, giọng nói đó hẳn là phát ra từ quanh đây..."
Ở đây có nhiều cửa và nhiều buồng chật hẹp. Đây là phòng tự học.
Hầu hết đều trống rỗng, có lẽ vì đã gần đến giờ tan trường rồi. Chỉ có một cánh cửa bị khóa trái, và giọng nói phát ra từ bên trong.
"Hừ!"
Tôi vặn ổ khóa ra khỏi tay cầm và nhanh nhẹn bước vào phòng.
"Cái quái gì vậy hả?"
Trong phòng có một nam sinh.
Hắn rên rỉ và dụi mũi. Tôi nhận ra khuôn mặt của cậu ta.
"Nếu tôi không nhầm, cậu cùng lớp với tôi... à... Cậu là Suzuki-kun, phải không?"
Đúng vậy, tên này là một học sinh có sự hiện diện mờ nhạt giống như tôi. Cách gã nhập vai rất tốt khiến tôi thật trầm trồ, tôi đã nhiều lần sử dụng hắn làm tài liệu tham khảo trong quá khứ.
Theo danh sách tư liệu thông tin các nhân vật của tôi, cậu ta có lẽ là dòng dõi của một chi nhánh của Công quốc Hope và do đó là họ hàng xa của Christina.
"Cậu-…. cậu là Kageno-kun phải không? Giúp tôi với, tôi không thể cởi cái vòng cổ này ra được!"
"Cổ...?"
Suzuki-kun có một cái thứ trông rất dị hợm quanh cổ. Điều này hoàn toàn không phù hợp với một nhân vật quần chúng chút nào.
"Ối chà, thứ này khá tinh tế đấy. ​​Nó không hợp với phong cách của cậu chút nào."
"Ai đó đã đeo nó vào người tôi! Bây giờ tôi không thể tháo ra và nó đã phát ra tiếng động lạ từ nãy giờ rồi..."
Nghĩ lại, tôi có thể nghe thấy một tiếng bíp yếu ớt.
Có một đồng hồ bấm giờ trên cổ áo, và nó đã về 0 ngay khi tôi phát hiện ra.
Bíppppppppppppppp, một tiếng cảnh báo dài vang lên.
"Aaaa..."
"Ối chà...”
Và sau đó, đầu của Suzuki-kun bay tóe ra khỏi vai.
Một đám mây máu lấp đầy không khí. Để giữ cho mình không bị vấy bẩn, tôi đã che chắn bản thân bằng slime của mình.
Thủ cấp của Suzuki-kun lăn quay vòng xuống đất. Ánh mắt tôi bắt gặp ánh mắt đầy thù hận của cậu ta.
"...mình đã có cảm giác nó sắp nổ tung rồi mà."
Có vẻ như tôi đã đến muộn.
An Nghỉ nhé bạn hiền. Amen.
“Giờ thì… Cái vòng cổ này là gì đây?”
Tôi nhặt cái vòng đeo cổ của Suzuki-kun.
Chiếc vòng cổ trông gớm ghiếc đã bị cháy đen và đồng hồ bấm giờ đã dừng ở con số 0.
"Hừm..."
Tôi truyền ma lực vào Vòng cổ để điều tra nó.
Sau đó, tôi sử dụng kiến ​​thức của mình từ thế giới trước để thực hiện một giả thuyết có độ chính xác cao.
Và kết luận là--
"Đây là một quả bom hình vòng cổ sẽ phát nổ khi bộ đếm thời gian về 0!"
Tôi suy nghĩ thêm về vấn đề này.
"Hừm... Đồng hồ bấm giờ thông thường chỉ đếm ngược khi thời gian trôi qua, nhưng ở đây thì không. Màn hình hiển thị của nó dao động theo mức ma lực. Mình có thể cảm thấy ma lực của bản thân bị hấp thụ khi chạm vào vòng cổ. Nói cách khác -- một khi đeo chiếc vòng cổ này vào, ma lực của bản thân sẽ liên tục bị hút đi, và khi ma lực chạm về 0, nó sẽ phát nổ!"
Trong lớp của chúng tôi, Suzuki-kun đã có một khoảng thời gian khó khăn vì ma lực của cậu ấy rất thấp. Cậu ấy đang rèn luyện năng lực ma lực của mình trong phòng tự học và bị cuốn vào tình huống này ngay khi mức ma lực của cậu ấy gần bằng 0, và cuối cùng đã bị nổ tung.
"...Chỉ có một sự thật duy nhất."
Tôi mỉm cười hài lòng.
Câu hỏi bây giờ là chiếc vòng cổ này đã được đeo trên người cậu ta khi nào và ở đâu.
"Thông thường, bất cứ ai cũng sẽ chú ý nếu bản thân mình có đeo một chiếc vòng cổ như thế này. Nếu không, thì kẻ đó thực sự là những tên đần..."
Tôi đột nhiên có linh cảm không lành về việc này và nhanh chóng sờ vào cổ.
Có một cái vòng ở đó..
Từ khi nào-...
"...Chắc hẳn ai đó đã trang trí nó cực kỳ khéo léo theo cách mà người bình thường sẽ không nhận ra."
Nếu nghĩ lại, có lẽ đó là khi sương mù xuất hiện.
Tôi định hình slime của mình thành một chiếc gương và kiểm tra cổ của mình.
Nó cùng loại với của Suzuki-kun.
Đồng hồ đo lượng mana còn lại hiển thị 9999. Nó đã bị lỗi do tràn số nguyên. Mặc dù có một cảm giác cực cực cực kỳ mờ nhạt về việc ma lực của tôi đang bị hút đi, nhưng nó quá nhỏ so với số lượng tổng thể và tốc độ hồi phục tự nhiên của tôi, chúng đã vượt xa mức có thể cạn kiệt.
"Hừm."
Thật sự là tôi có thể dễ dàng gỡ bỏ thứ này, nhưng tôi đã quyết định không làm vậy.
Bây giờ "Sự kiện vòng cổ bom" đã xuất hiện, không đời nào thằng này lại không tham gia.
Thế nên tôi tạm thời cắt đứt mạch ma lựctrong cơ thể và điều chỉnh lượng còn lại.
"Mức ma lực của Suzuki-kun rất thấp, nên... Phải, con số này tạm được này."
Tôi đã điều chỉnh mức ma lực của mình để màn hình hiển thị là 600.
Nó sẽ giảm đi cứ sau 10 giây hoặc lâu hơn chút do ma lực dần bị hút đi.
Tôi còn khoảng 1 giờ 40 phút để sống.
Về lý do tại sao tôi muốn điều chỉnh lượng ma lực còn lại của mình để phù hợp với Suzuki-kun, đó là bởi vì...
"...Chúa tể bóng tối đã cải trang thành một học sinh bình thường đã chết và thâm nhập vào hiện trường để điều tra. Fufufu, ý tưởng thiên tài gì thế này!!"
Vì lý do nào đó, Suzuki-kun, người ban đầu hầu như không có mặt, sẽ bắt đầu lẩm bẩm một mình vì sự cố này.
Và sau đó, khi sức mạnh tiềm ẩn của cậu ta từ từ bộc lộ trong quá trình xảy ra vụ việc, cuối cùng cậu sẽ lộ nguyên hình...!
Ôi, tình tiết này nó lại thú vị vãi chấy.
"Đầu tiên là sử dụng các kỹ thuật Hóa trang Slime mà mình học lỏm từ Nyuu... sau đó là các kỹ thuật Phẫu thuật thẩm mỹ bằng Slime mà mình học lỏm từ Epsilon... Và hoàn thành."
Tôi nhìn vào gương. Bất cứ ai trông thấy khuôn mặt này sẽ đều nói đó là Suzuki-kun.
Để đề phòng, tôi còn trang bị thêm cuốn sổ tay học sinh và một số vật dụng cá nhân khác của cậu ấy.
"Giờ thì, đi thôi nào!"
Tôi chạy ra khỏi phòng tự học với tốc độ chậm hơn một chút so với khi bước vào.
Alexia và Claire đang nói chuyện trong sảnh.
"Hẳn là vậy. Chiếc vòng cổ này hấp thụ ma lực. Và một khi nó bằng 0..."
Xác của một học sinh chết vì vết thương ở cổ nằm trước mặt Alexia.
"Cố gắng loại bỏ nó cũng vô cùng nguy hiểm."
Claire đã truyền ma lực của mình vào vòng cổ nhiều lần để xác minh điều này. Tuy nhiên, tất cả những gì cô nhận được là một sự kháng cự báo trước.
Nếu cô ấy tác động thêm lực, nó có thể phát nổ.
"Thế nên đừng lãng phí ma lực của mình. Đặc biệt đối với những người có mức ma lực thấp."
Alexia cảnh báo tất cả những học sinh xung quanh cô ấy.
Hội trường chật kín một nhóm học sinh đã bị cuốn vào màn sương trắng. Mặc dù nhiều học sinh đã rời khỏi trường, nhưng số lượng học sinh đổ xô vào hội trường vẫn không ngừng tăng lên.
Tất cả bọn họ đều đeo những chiếc vòng gớm ghiếc đó trên cổ.
Cổ áo của Alexia là 1303, trong khi của Claire là 1917.
"Hừ... Tôi đã tìm kiếm xung quanh, nhưng có vẻ như không có một giáo viên đáng tin cậy nào quanh đây cả."
Người nói điều này là Nina nhỏ nhắn, đang mặc chiếc váy ngắn.
"Đúng vậy. Có vẻ như bây giờ chúng ta sẽ phải tự dựa vào chính mình rồi."
"Nina, Cid đâu?"
"Em zai-kun không có ở đây. Chắc cậu ấy đã về ký túc xá trước rồi."
"Ơn trời."
Claire thở phào nhẹ nhõm.
"Nghĩ lại thì, tại sao lại xảy ra chuyện này cơ chứ? Nào là màn sương trắng thần bí này, rồi những chiếc vòng cổ trông có vẻ biến thái này, chúng ta còn không thể liên lạc với bên ngoài. Nhìn thế nào thì tình hình này cũng thật tồi tệ."
"..Đây chắc chắn là hành động của Shadow Garden."
Người thì thầm như vậy là một nam sinh với mái tóc màu xanh đậm.
"Có tin đồn xung quanh việc các học sinh mất tích và cái chết bí ẩn của Thủ thư trưởng có liên quan đến Shadow Garden. Cha tôi trong đoàn hiệp sĩ và tôi đã nghe được rất nhiều điều từ ông."
"...Tên cậu là Isaac-kun, phải không? Tôi nghe nói cậu là một Ma kiếm sĩ với một tương lai đầy hứa hẹn. Nhưng cậu có bằng chứng nào cho thấy Shadow Garden là đầu sỏ vụ việc lần này không?"
"Bằng chứng? Điều cô nói thật kỳ lạ, Alexia-sama. Chúng đã có một tiền sử phạm tội trước đây trong vụ án chiếm giữ trường học, đúng chứ?"
"...Và động cơ của chúng cho hành động lần này là gì?"
"Chúng là một tổ chức tội phạm độc ác và đồi trụy. Không cần động cơ. Chúng chỉ giết người để thỏa mãn dục vọng của mình như thể đó là một trò chơi vậy."
Các học sinh xung quanh nghe thấy điều này đều cảm thấy bị chấn động.
"L-…. lại là Shadow Garden à..."
"Tao suýt nữa bị giết trong vụ lần đó... Ôi trời ơi..."
"Cái con mẹ gì cơ chứ... Tại sao chúng ta lại bị cuốn vào chuyện này vậy..."
"Mọi người bình tĩnh lại! Còn cậu, Isaac-kun, đừng làm mọi người hoang mang thêm nữa."
"Thứ lỗi cho tôi."
Isaac nhún vai, nhưng điều đó không làm giảm bớt sự nỗi lòng rối bời của các sinh đồ.
"Gán tội cho ai đó với những chứng cớ ít ỏi là rất nguy hiểm. Điều chúng ta nên làm bây giờ là tìm cách gỡ bỏ những chiếc vòng cổ này và trốn thoát, phải không nào?"
"Nhưng tôi nghĩ việc trốn thoát sẽ rất khó khăn đấy."
Người nói điều này là Nina.
"Tôi định điều tra xem sương mù này sẽ kéo dài bao xa, nhưng có vẻ như chúng ta không thể rời khỏi sân trường. Dường như có một bức tường vô hình ở đó."
"Vậy phương án thử gỡ bỏ vòng cổ thì..?"
"Tôi nghĩ hành động này cũng vô cùng rủi ro. Thứ này trông giống như một cổ vật rất phức tạp. Không thể biết trước điều gì sẽ xảy ra nếu tác động một cách bất cẩn lên nó.”
"Đúng vậy..."
Một sự im lặng ảm đạm bao trùm khắp hội trường.
"Không... tôi…. TÔI KHÔNG MUỐN CHẾT!"
Một nam sinh đang run rẩy bên bức tường đột nhiên đứng dậy và bắt đầu bỏ chạy.
"Tao cũng vậy!! Ai... ai lại muốn chết chùm ở một nơi như thế này chứ!?"
Nhiều người khác cũng làm điều tương tự cậu ta và chạy ngược ra khỏi lối vào hội trường.
"C-chờ đã!"
Alexia điên cuồng cố gắng ngăn cản họ.
Tuy nhiên, ngay khi họ chuẩn bị rời khỏi hội trường, một tia máu tràn ngập không khí.
"Cái gì--!"
Những thanh kiếm mờ xuyên qua các học sinh.
Những kẻ cầm những thanh kiếm đó là những chiến binh trông rất vô hồn.
"Chúng... chúng là Undead."
"Cái quái gì vậy!? Cô vừa gọi chúng là gì cơ!?"
"Tôi cũng không hiểu ý nghĩa thuật ngữ này lắm, nhưng đó là cách Aurora gọi chúng!"
Claire và Alexia rút kiếm và lao tới.
Isaac và Nina bám theo sau họ.
"Hây aaa!"
"Ô Yaaa!"
Một số undead đã biến mất dưới những đường chém vòng cung từ thanh kiếm của Alexia và Claire.
Tuy nhiên, nhiều undead vẫn còn lang thang bên ngoài hội trường.
"Số lượng này... Chúng từ khi nào đã-..."
"Nhung nhúc cả một bầy. Thật phiền phức."
"Hai người, hãy chú ý đến lượng ma lực còn lại của mình."
Nina cảnh báo họ từ phía sau.
Hai người họ đột nhiên kiểm tra vòng cổ của họ.
"Kéo mạnh vào!"
"Đóng cửa đại sảnh!"
Ngay khi Alexia và Claire đánh lui lũ Undead, Nina và Isaac bắt đầu đóng cửa lại.
"Hai người, nhanh lên!”
Chỉ trong khoảng khắc trước khi cánh cửa đóng lại, hai người họ trượt vào trong sảnh.
Hai người họ thở hổn hển và kiểm tra cổ áo của họ. Alexia là 1238 và Claire là 1825.
"Thật tồi tệ... Với tốc độ này, nó sẽ giảm sút nhanh hơn dự kiến."
"Cậu nói đúng. Nina, thế cậu còn lại bao nhiêu?" Claire lo lắng hỏi.
"Aaa... Tớ á? À thì.."
Vì lý do nào đó, Nina đã giấu đi màn hình hiển thị của mình.
"Này, cậu làm thế thì tớ không nhìn thấy được.".
"À. Ờ, đây..."
Nina từ từ tiết lộ màn hình hiển thị của mình. Đó là một con số trung bình khá.
"784, ồ? Ít hơn tớ nghĩ."
"Với tốc độ này, tớ sẽ có khoảng hai giờ để sống, à rế? Còn Isaac-kun thì sao..."
"Của em là 1367."
"Ồ, quả nhiên là học sinh danh dự của trường. Hãy kiểm tra xem mọi người còn lại bao nhiêu."
Alexia và những người khác nhanh chóng kiểm tra lượng ma lực còn lại của mọi người.
"Vậy là học sinh có lượng ma lực thấp nhất còn lại có 300, hừm..."
Alexia lặng lẽ nói điều này sau khi kiểm tra xong.
"Có vẻ như họ đã cạn kiệt ma lực trong khi tự luyện tập sau giờ học. Nếu chúng ta không thể tìm ra điều gì đó trong vòng một giờ..."
Alexia đang nhìn một nữ sinh. Cô ấy đang tái nhợt và run rẩy dữ dội.
"Có rất nhiều học sinh gần như cạn kiệt ma lực. Không biết nơi này có thể trụ được bao lâu nữa."
Những Undead đập cửa vào hội trường. Học sinh chất đống bàn ghế làm chướng ngại vật.
"Chúng ta nên làm gì đây, Alexia-hime?"
Isaac hỏi Alexia.
"Chúng ta nên làm gì là làm cái gì hả? Ngay cả khi cậu hỏi tôi như vậy thì cũng ..."
Bị kẹt trong sương mù hoàn toàn đột ngột thế này, đương nhiên cô ấy cũng không biết cách tháo vòng cổ ra.
Ánh mắt của Alexia bắt đầu nhìn xung quanh, như thể cô ấy đang tìm kiếm câu trả lời.
--Và ngay sau đó.
“Cứ thế này thì chúng ta chỉ biết ngồi đây chờ chết thôi…”
Giọng nói đó không đặc biệt lớn.
Tuy nhiên, có một sức dội đáng kinh ngạc khi nó vang vọng khắp hội trường.
"...Tôi có ý này."
Một nam sinh đang dựa lưng vào bức tường của hội trường. Cậu uể oải luồn những ngón tay vào mái tóc nâu sẫm của mình và từ từ bước đến chỗ Alexia và những người khác.
"Cậu là…?’’
"Tôi là Suzuki."
Cậu nhìn thẳng vào Alexia. Mặc dù cậu có một ánh nhìn khá sắc sảo , nhưng cũng chỉ là một nam sinh bình thường mà ta có thể tìm thấy ở bất cứ đâu.
"...Cậu ấy là bạn cùng lớp của tôi."
Isaac nói thêm.
"Suzuki-kun, phải không nhỉ? Cậu nói rằng mình có một ý tưởng, đúng chứ? Cậu có thể chia sẻ cho chúng tôi được không?"
"Được thôi..."
Suzuki chậm rãi nhìn quanh các học sinh trước khi mở lời.
"Trước hết, năng lực chiến đấu của chúng ta rất hạn chế. Hầu hết các học sinh ở đây đều còn lại rất ít ma lực. Chúng có thể sẽ tiêu hao rất nhanh trong lúc chiến đấu. Nếu một trận chiến nổ ra, mọi người sẽ tự thiêu đốt mạng sống của mình để chiến đấu theo đúng nghĩa đen... Nó cũng sẽ tạo ra gánh nặng tâm lý lớn cho các học sinh, vì vậy tôi không nghĩ rằng mọi người sẽ chiến đấu một cách nghiêm túc."
"...Đúng vậy."
Những lời phân tích đó khá là sắc sảo.
Không ngờ một chàng trai có thể đánh giá tình hình một cách bình tĩnh trong những tình huống cấp bách như vậy.
"Có một số người ở đây có lượng ma lực vô cùng dồi dào. Nói cách khác, họ là những người duy nhất có thể chiến đấu. Vì vậy, tôi đề nghị chia các học sinh thành hai nhóm.
Cậu nhìn vào các học sinh đang là gánh nặng.
"Nhóm đầu tiên sẽ là đội phòng thủ. Những học sinh có ít ma lực hơn nên ở trong hội trường, tiết kiệm ma lực trong khi tự vệ. Đội còn lại thì--"
Suzuki nhìn Alexia và những người khác.
"Họ sẽ là đội cảm tử--"
"--Chờ một chút, ngươi nói cái quái gì vậy?"
Ngay sau đó, giọng nói của một nữ sinh cắt ngang Suzuki.
Alexia và những người khác, những người đã nín thở chờ đợi, cảm thấy sự căng thẳng trong họ tan biến ngay lập tức.
“Ngươi chỉ là con cháu của tộc chi nhánh thôi, nên đừng có phát ngôn những thứ điên rồ như vậy với Alexia-hime. Cứ ở đó và dựng rào chắn với những người khác đi. Ngươi sẽ phải trả giá đắt nếu làm những việc không cần thiết và gây tổn hại danh tiếng của Nhánh Tộc chính trong mắt người khác."
Một cô gái với mái tóc hồng nhạt đang đứng bên cạnh cậu.
"A, nếu như tôi không nhầm, cô là. . . "
"Tôi là Christina Hope. Là họ hàng xa của Suzuki."
"...Cô ấy cũng là bạn cùng lớp của tôi. Một người rất có năng lực nữa."
Isaac bổ sung nhận xét của cô ấy.
"Có vẻ như Suzuki đã gây rắc rối cho mọi người rồi... Bình thường cậu ta không bao giờ cư xử lỗ mãng như vậy."
Christina nắm lấy đồng phục của Suzuki để kéo cậu ta đi.
Tuy nhiên, Alexia đã ngăn cô ấy lại.
"Chờ đã. Cậu ta nói có lý."
Christina miễn cưỡng buông Suzuki ra.
"Thật đáng tiếc nhỉ. Chị vẫn như ngày nào, Christina-neesan."
"Dám tỏ một thái độ như vậy với người đến từ nhánh tộc chính sao."
"Đây là trường hợp khẩn cấp, vì vậy xin vui lòng cho phép tôi bớt căng thẳng hơn một chút, thưa chị."
"Ngươi thực sự đang nghĩ cái gì vậy hả?"
Suzuki lặng lẽ thở dài khi Christina lườm cậu.
"Trở lại vấn đề chính. Những người ưu tú còn đủ ma lực nên thành lập một đội cảm tử. họ sẽ vượt qua những Undead và cắt đứt nguồn gốc của hiện tượng này — đó là công việc của họ."
"Và nguồn gốc của những thứ này là gì?"
"Những chiếc vòng cổ này đang hút ma lực của chúng ta. Mọi người đã nghĩ xem số ma lực đó sẽ đi đâu chưa?" Suzuki nói tiếp.
"Thì là --"
Alexia tập trung các giác quan vào ma lực của mình.
Sau đó, cô cảm thấy một dòng ma lực mỏng chảy ra từ cổ áo.
"Nếu chúng ta lần theo nguồn ma lực đó thì-... Tôi đoán là cô đã hiểu mình nên làm gì tiếp theo rồi nhỉ."
"Suzuki, ngươi..."
Christina có vẻ hơi sửng sốt.
"Đây là kiến thức lý luận cơ bản. Bất cứ ai cũng sẽ hiểu nếu suy luận."
Cậu ta nói tất cả những điều này một cách lãnh cảm.
"...Thật vậy. Làm tốt lắm. Nhưng chúng ta có thể thực sự truy ra nguồn ma lực này không?"
Isaac là người lên tiếng.
"Những dấu vết ma lực mờ nhạt có thể dễ dàng bị xáo trộn. Tôi phản đối kế hoạch của Suzuki-kun. Cậu ấy không phải là một học sinh giỏi. Không, thực tế cậu ta còn là một học sinh có học lực trung bình tệ trong lớp nữa cơ."
Cậu ta nhìn Suzuki với ánh mắt nghi ngờ.
"Đúng vậy."
Christina cũng gật đầu.
"Tôi sẽ thành thật. Suzuki-kun không đáng để tin tưởng đâu."
Isaac trừng mắt nhìn Suzuki một cách nghiêm nghị.
Mọi người khác cũng nhìn Suzuki.
"Tin tưởng...? Nói cái gì vậy chứ. . . Phụt."
Suzuki cười khúc khích.
"...Có gì nực cười ư?"
"Ồ, không có gì đâu. Chỉ là... Tôi không ngờ người kém tin cậy nhất ở đây lại nói như thế về tôi."
"Ý cậu là gì hả..."
Ngay sau đó, Claire lên tiếng.
"Tôi tán thành kế hoạch của Suzuki-kun."
Claire...?"
"Tay phải của tôi bị nhói đau... Nó đang chỉ đường cho ma lực. Vì vậy, tôi có thể cảm nhận được nó đang đi đâu…không thể nhầm được... vì vậy hãy để tôi lần theo nguồn ma lực."
Claire có một cái nhìn đầy quyết tâm khi quay mặt về phía họ.
"Claire... Tôi hiểu rồi. Vậy thì hãy làm theo kế hoạch của Suzuki-kun."
"Xin hãy tỉnh táo lại! Chúng ta không thể tin tưởng cậu ta được."
"Không còn dư dả thời gian để ngồi lại mở một cuộc họp chiến lược được đâu.”
"Nhưng..."
"Isaac-kun, kể cả khi cậu không đồng ý, chúng tôi vẫn sẽ tự đi."
"Tôi cũng tán thành kế hoạch của Suzuki-kun."
Nina cũng giơ tay và Isaac phải nhường bước.
"Ôi trời... Được rồi, tôi hiểu rồi mà, tôi sẽ theo." Issac bất lực đồng ý.
"Vậy thì hãy quyết định những ai sẽ ở trong đội cảm tử. Đầu tiên sẽ là tôi, Claire và Isaac. Không ai phản đối những thành viên này, phải không?"
Claire và Isaac gật đầu đáp lại câu hỏi của Alexia.
"Thêm vào đó, chúng tôi hy vọng cô cũng có thể giúp đỡ chúng tôi, Christina-san."
Lượng mana còn lại của Christina là 1179.
"Vì cô đã đích thân yêu cầu, Alexia-hime, tôi cũng sẽ giúp."
"Cảm ơn rất nhiều. Vậy thì bốn người chúng ta sẽ-"
"Tôi cũng đi."
Nina giơ tay lên.
"Nhưng ma lực còn lại của chị..."
Một cái nhìn lo lắng lướt qua khuôn mặt của Alexia.
Lượng ma lực còn lại của Nina là 784. Đó không phải là một số lượng dư dả gì cho cam.
"Nina sẽ ổn thôi. Ma lực của cậu ấy ở mức trung bình, nhưng khá đáng tin cậy đấy."
"...Em hiểu rồi. Em sẽ trông cậy vào chị, Nina-senpai."
"Tôi sẽ cố gắng hết sức để không trở thành gánh nặng của mọi người."
"Ơ, hình như em nhớ vừa rồi của chị cũng hiển thị là 784 mà?"
"Hả?"
Vào lúc đó, vẻ mặt của Nina đông cứng lại.
"Ma lực còn lại của chị. Tại sao em có cảm giác rằng nó không hề giảm kể từ lúc nãy?"
"Thật sao? Vừa rồi là 794, có giảm 10 mana lận mà."
"Thật à?"
"Ừ, thật mà. Em quả là đãng trí, Alexia."
Trong khi nói, Nina chạm nhẹ vào chiếc vòng trên cổ cô ấy.
Ngay sau đó, con số này giảm 1 mana.
"A, hiện tại là 783."
"Thấy chưa? Nó đang đi xuống bình thường."
"Ôi trời, em cứ tưởng có một cách nào đó để giữ cho ma lực của chị không bị suy giảm."
"Làm gì có cách nào như vậy cơ chứ."
Nina thở dài.
“Được rồi, vậy thì đội cảm tử sẽ bao gồm năm người chúng ta--”
"--Để tôi đi cùng."
Suzuki là người đã lên tiếng.
"Chắc chắn là không rồi. Cậu chỉ còn 541 mana."
"Tôi cũng phản đối. Cậu ta sẽ chỉ trở thành gánh nặng."
Cả Christina và Isaac đều phản đối điều đó.
"Nếu tôi trở thành gánh nặng cho mọi người, thì cứ việc vứt bỏ tôi. Tôi không định nhờ bất kỳ ai giúp đỡ." Suzuki thẳng thắn trả lời.
"Tôi cũng tán thành. Nếu cậu ta thực sự làm chúng ta chậm lại, chúng ta có thể bỏ rơi và dùng cậu ấy làm mồi nhử-…."
Nina ngắt lời Alexia khi cô ấy đang nói chưa hết câu.
"Này, không phải là có chút vô trách nhiệm sao?" Claire dường như cũng hơi phiền lòng vì điều đó.
"Chính cậu ta cũng đã nói là không sao cả. Và bên cạnh đó, khả năng phân tích của cậu ấy có thể hữu ích."
"—Tôi nghĩ là nên đưa cậu ta theo cùng."
Ngạc nhiên thay, chính Christina đã nói điều đó.
"Nếu ngươi trở thành gánh nặng, ta sẽ chịu trách nhiệm với tư cách là một phần của Nhánh Chính Gia Tộc. Ngươi có vấn đề gì với quyết định của ta không?"
Christina lườm Suzuki.
"...Cứ tự nhiên."
Cậu gật đầu cái nhẹ.
----------------------------
Nhận xét (0)