Chương 3: Vụ Án Đã Khép Lại, Đúng Thế, Hãy Kể Chuyện Xưa!
Bookmark

Chương 3: Vụ Án Đã Khép Lại, Đúng Thế, Hãy Kể Chuyện Xưa!

Baca Chương 3: Vụ Án Đã Khép Lại, Đúng Thế, Hãy Kể Chuyện Xưa!

Baca Komik Chương 3: Vụ Án Đã Khép Lại, Đúng Thế, Hãy Kể Chuyện Xưa! bahasa Indonesia lengkap dan baru di MSKManga. Kami menyediakan Komik, Manhua, Manhwa, dan Novel yang dapat kalian baca online gratis.

Read Chương 3: Vụ Án Đã Khép Lại, Đúng Thế, Hãy Kể Chuyện Xưa!

★★★

*** Góc nhìn của Cid ***

Ôi trời ơi, một điều không thể tin được đã xảy ra đêm qua.

Không ngờ thủ phạm đằng sau những vụ mất tích hàng loạt lại thực sự là Thủ thư trưởng của trường.

Chính tôi đã chứng kiến ​​hắn bắt cóc Nee-san và Alexia và lôi họ vào làn sương mù bí ẩn đó. Khá xoắn não, nếu ai đó hỏi tôi thì tôi chỉ có thể đáp lại là-

Hắn ta đúng là một tên biến thái--

Tuy nhiên, trong khi hắn đang mâu thuẫn về việc trở thành một kẻ biến thái hay không, cuối cùng hắn không thể ngăn mình phạm tội.

Mọi người đều có những mục tiêu khác nhau trong cuộc sống, nhưng khi mục tiêu cá nhân gây ảnh hưởng xấu đến xã hội, một người đàn ông phải đưa ra lựa chọn.

Hoặc sống thật với chính mình, hoặc phải tự giết chết phần con của bản thân.

Tôi đã chọn cái đầu tiên, và người đàn ông đó cũng vậy.

Thủ phạm đằng sau những vụ mất tích đó là một tên biến thái. Mặc dù điều đó không đủ thỏa mãn cho màn ra mắt hào nhoáng của Chúa Tể Bóng Tối, nhưng đó là hiện thực vì vậy đành tạm chấp nhận.

Những người từ hiệp sĩ đoàn đang di chuyển qua khuôn viên vào buổi sáng. Có lẽ họ đang điều tra tình hình.

"À rế? Đó là..."

Một nữ sinh tóc đen đi ngang qua các hiệp sĩ.

"Là Nee-san."

Thông thường, tôi sẽ lủi ngay đi vì nếu bà chị tìm thấy tôi thì phiền bỏ mẹ, nhưng hiện tại có lẽ không cần thiết phải làm vậy nữa.

Với tình trạng của bà chị bây giờ, có lẽ cổ sẽ không chú ý đến tôi.

"hừm hứm hưm~"

Tôi ngân nga khi tắm mình trong ánh nắng ban mai dễ chịu.

Tất cả xung quanh tôi là những khuôn mặt quần chúng.

Họ sẽ phản ứng thế nào sau khi biết Thủ thư trưởng là thủ phạm nhể? Liệu họ có cảm thấy vô cùng sốc rồi phóng đại cái biểu cảm như những nhân vật làm nền phổ biến, hay họ sẽ run rẩy vì sợ hãi...

Tôi đi ngang qua Nee-san khi những suy nghĩ đó lướt qua tâm trí mình.

"Đi đâu."

Ngay sau đó, ai đó đã túm lấy cổ tôi.

"Ây-yo, Nee-san, chị vẫn để ý tới em à?"

Tôi nhìn lại và thấy Nee-san đang nhìn chằm chằm vào tôi.

"Tất nhiên rồi. Không phải có điều gì mà em cần phải nói sao?"

"À thì, chào buổi sáng?"

"Ừ, Chào buổi sáng, Cid. Còn gì nữa không?"

"Còn gì nữa... Thì là..."

Tôi quanh co sau một hồi suy nghĩ. Chẳng biết nên nói với Nee-san điều gì nữa.

"Chị đang rất chán nản."

"À vâng."

"Chị hoàn toàn không cảm thấy sức sống, đôi vai chị đang rũ xuống."

"À à..."

"Vì em là em trai của chị, điều mà em phải nói tiếp theo là gì chắc biết rõ rồi phải không?’’

"À à..."

Tôi dừng lại ba giây để suy nghĩ.

"Nhìn chị không được khỏe cho lắm. Có chuyện gì xảy ra sao ạ?"

"...Chưa đạt yêu cầu, chỉ vừa đủ."

"Chỉ vừa đủ thôi à, vậy phải nói thế nào?"

"Em cần phải lo lắng, quan tâm chị nhiều hơn, và sau đó em cũng phải cố gắng tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra."

"Như vậy là hơi nhiều quá, phải không chị?"

"Mà.. vì em thực sự thành tâm muốn biết, nên chị sẽ sẵn lòng nói cho em CHUYỆN GÌ ĐÃ XẢY RA.’’

"Ơ kìa, em đâu có nói là muốn biế-..."

"—vậy là em KHÔNG MUỐN BIẾT sao?"

"Vâng! Thực sự em rất muốn biết ạ!"

Tôi trả lời trong khi vòng tay của bà chị suýt chút nữa thì kẹp gãy cổ tôi.

"Ở đây ồn ào quá, chúng ta đi chỗ khác nói chuyện."

"Còn lớp học thì sao?"

"Nhà trường đã bị hủy bỏ tiết học ngày hôm nay."

Nee-san nhìn lại ký túc xá khi cô ấy nói điều này.

"--Thủ thư trưởng đã chết."

Cô ấy thì thầm với chính mình một cách đầy ẩn ý, ​​trong khi đó tôi làm bộ mặt kinh ngạc đậm chất quần chúng.

--------------------------------

Tôi tao nhã nhâm nhi ly trà sữa trong căn phòng tiếp khách sang trọng.

Đây trông giống như một phòng chờ đặc biệt chỉ dành cho những kẻ có triển vọng hoặc có tầm ảnh hưởng. Điều bí ẩn là tại sao một quý tộc nhà quê như Nee-san lại có thể vào được đây.

"Chị xin lỗi, nhưng chị không thể cung cấp cho em bất kỳ chi tiết nào. Chị không muốn liên lụy đến em..."

Nee-san nói điều này với vẻ mặt nghiêm túc.

"Nhưng hiệp sĩ đoàn muốn chôn vùi sự thật về cái chết của Thủ thư trưởng vào trong bóng tối... Và chị không thể làm gì được. Chị vô cùng hối tiếc về việc nó bị ém nhẹm đi như thế..."

“Sự thật về Thủ thư trưởng à…”

Tôi cá là họ đang cố che giấu sự thật rằng Thủ thư trưởng là một tên biến thái đây mà. Tôi tán thành những gì các hiệp sĩ đã làm để bảo vệ danh tiếng của ông ấy.

“Mọi thứ trên thế giới này không phải lúc nào cũng diễn ra theo ý muốn của chị được đâu.” Tôi nói với giọng thì thào.

"Vậy ý của em là chị đã sai sao!?"

Bả lườm tôi với ánh mắt rất đáng sợ.

"Em không phải muốn nói như vậy. Chỉ là..."

"Chỉ là cái gì?"

Đây không phải là điều tôi có thể giải quyết chỉ với một lời giải thích nửa vời. Tôi có thể cảm nhận được điều gì đó tương tự đến từ phía Nee-san.

"Bóng tối của thế giới này luôn rất sâu thẳm. Không phải ai cũng có thể chịu được độ sâu của nó."

"...Ý em là tiết lộ sự thật này ra công chúng sẽ gây hoang mang cho các học sinh sao?"

"E rằng là như vậy."

Các nữ sinh thường xuyên sử dụng thư viện có lẽ sẽ bị sốc và suy sụp luôn cũng không chừng …

"Mặc dù vậy, chôn vùi sự thật trong bóng tối không phải là một điều đứng đắn!"

"Tất nhiên rồi. Đó là lý do tại sao cần phải có một kẻ có thể giải quyết mọi thứ trong bóng tối."

"Giải quyết mọi thứ trong bóng tối..."

"Đúng vậy. Ngay cả khi sự thật được giấu nhẹm phía sau bức màn, thì đó cũng không phải là kết thúc của vấn đề."

“Chị hiểu rồi… Vậy ý em là mọi chuyện sẽ ổn miễn là chị có thể giải quyết nó.”

“Không, chị không cần phải làm thế đâu, Nee-san.”

"Là một người biết sự thật nhưng vẫn có thể tự do hành động... Có vẻ như chị là kẻ được chọn rồi.’’

Nee-san siết chặt miếng băng trên tay phải của mình.

"Không, chị không được chọn, Nee-san."

"Cid, bây giờ chị là người duy nhất có thể bảo vệ em."

"Không, em có thể tự bảo vệ mình mà."

"Chị hiểu, em không muốn chị phải lo lắng cho em đúng không?"

Nee-san ôm tôi thật chặt vào lòng. Có những tiếng răng rắc văng vảng quanh vùng xương sườn.

"Cho dù đó là Học viện Midgar, đất nước này, hay thậm chí là em, Cid... Chị sẽ bảo vệ tất cả."

"...Ặc… Thực sự là không có gì mà."

"Chị sẽ không để mọi chuyện kết thúc như thế này. Chị hứa với lòng mình."

------------------------------

Sau khi được Nee-san ‘ôm’ vào lòng, tôi nhấp thêm một ngụm trà sữa để hồi sức.

Hương vị thực sự rất mê đắm.

Do hôm nay các lớp học đã bị hủy, Hyoro và Jaga đã bám rít lấy sau khi tôi trở về ký túc xá.

“Ối trời mày ơi, tin được không, éo ngờ chuyện kinh thiêng động địa đó lại diễn ra ngay ở trong trường học. Thủ Thư Trưởng đã bị sát hại!”

"Đúng, đúng. Tao cá chắc kẻ thực hiện những vụ trước đó liên quan mật thiết đến chuyện lần này."

"Có vẻ như đây không phải là thứ mà chúng ta có thể đem ra ngồi lê đôi mách đùa cợt nữa rồi."

"Có vẻ như bọn chúng đều rất nghiêm túc thực hiện gì đó."

Hyoro và Jaga đang thư giãn ở đây trong khi uống loại cà phê đắt nhất Mitsugoshi.

"Đây" là ám chỉ phòng của tôi.

"Chúng mày không phải là có việc phải làm sao?"

Tôi đã cố gắng nói khéo với hàm ý rằng "lượn ra khỏi đây mau".

"Bọn tao làm sau cũng được. Bây giờ chúng ta đang có rất nhiều thời gian rảnh vì các tiết học đã bị hủy bỏ."

"Ừ, Chuẩn cmnr. Nếu bị dính thêm mớ bài tập bổ túc nữa thì làm sao có thể tận hưởng những khoảng khắc đáng giá trong cuộc sống chứ.’’

Sụpppppppp, cả hai tiếp tục khoan khoái nhấm nháp cà phê.

"Thế, sao lại phải là phòng của tao vậy?”

"Vì mày có cà phê cao cấp của Mitsugoshi ở đây, hiển nhiên rồi."

"Và món tráng miệng thượng hạng của Mitsugoshi."

Jaga kéo ngăn kéo của tôi ra để lộ những gói sô cô la bên trong.

"Đó là đồ của tao mà."

"Ồ, có gì khác biệt? Chúng ta là đồng chí mà, phải không bạn hiền?"

"Và tao éo tin là mày có thể mua mấy món thượng hạng này bằng tiền tiêu vặt của mình được."

“Ừ ừ, tao cũng đã thắc mắc về điều đó một thời gian rồi.”

Hyoro và Jaga đột nhiên nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc.

"À thì..."

Họ đã đúng.

Một tách cà phê cao cấp của Mitsugoshi có giá hơn 2000 zen. Sẽ thật kỳ lạ khi một quý tộc nghèo như tôi lúc nào cũng có sẵn thứ như thế trong phòng.

Tất nhiên, do Gamma liên tục mang đến chất đống ở đây thôi mà.

"Cid, nói cho tao biết sự thật đi. Mày… đã đi vay tín dụng đúng không?"

"Hả?"

"Hãy thành thật đi nào."

"Cái gì? Nô nô nô, vay mượn gì chứ?"

"Tao đang nói về cái thứ này. Bọn tao đã tìm thấy tờ quảng cáo này trong phòng của mày."

Vừa nói gã vừa giờ cái tập tờ rơi quảng cáo cho tôi xem.

"Đây là một dịch vụ mới mà ngân hàng của Mitsugoshi đang cung cấp, Dịch vụ tín dụng quay vòng của Mitsugoshi".

“Lẽ ra mày nên nói với bọn tao sớm hơn nếu biết một kênh vay tiền tuyệt bá cháy như thế này chứ."

"Tín dụng quay vòng của Mitsugoshi...?"

Chỉ một khoảng khắc sau khi cảm giác tồi tệ nhem nhóm trong lòng, tôi nhận ra rằng cái thứ này đang mô phỏng lại một dịch vụ tài chính giống hệt hệ thống trả góp ở thế giới trước của tôi.

Nghĩ lại thì, tôi cũng đã từng nói với Gamma về thuật ngữ trả góp trước đây.

"Chúng mày cũng đã đi vay sao?"

"Tất nhiên rồi bồ. Tao đã vay 2 triệu zennies ngay tức thì."

"Còn tao thì vay 1 triệu. Thật không ngờ mà, tao chỉ cần trả một số tiền cố định là 20.000 zennies mỗi tháng. Quá tuyệt vời!"

"Aaaaa..."

Ôi trời -… bọn này bị lừa rồi, tôi nghĩ thầm trong lòng.

"Sao thế, Cid? Trông kiểu như mày vừa nhận ra điều gì vậy?"

"Lãi suất Tín dụng quay vòng của Mitsukoshi là bao nhiêu?"

"Là 2% mỗi tháng."

"Vì vậy, chỉ phải trả lãi 24% một năm. Hời hơn nhiều khi tao đi vay nặng lãi những nơi khác ở trong thủ đô."

Tôi theo phản xạ nhìn ra xa xăm.

"Tức là nếu mày vay 1 triệu zen và trả lãi 20.000 zen mỗi tháng, thì lãi suất là 24% mỗi năm?"

"Đúng rồi."

"Ừ, có vấn đề gì sao?"

"Chúng mày có nghĩ đến bao giờ thì có thể hoàn thành việc trả hết nợ không?"

Tiền gốc là 1 triệu, trong khi lãi suất hàng năm là 24%. Điều đó có nghĩa là tổng số tiền lãi là 240.000 zen mỗi năm.

Nếu lũ này chỉ cần trả một khoản cố định là 20.000 zen mỗi tháng, tức là cần phải trả 240.000 zen mỗi năm.

Tiền lãi hàng năm là 240.000 zennies và khoản thanh toán một năm mà chúng nó phải trả cũng là 240.000 zennies.

Nói cách khác, bọn đần này chỉ trả tiền lãi và sẽ không bao giờ thực sự trả các khoản vay trong suốt phần đời còn lại của mình.

"Ai biết được? Năm năm chăng, dễ ấy mà…"

"Suy nghĩ làm mẹ gì cho đau đầu. Chỉ cần trả có 20.000 zennies mỗi tháng. ngon ăn thế này cơ mà."

"Mitsugoshi là một nơi khá uy tín đó mày, họ giúp đỡ khách hàng trải qua khó khăn khi cho vay mượn một số tiền lớn như vậy với mức lãi rẻ mạt."

"...Tao nghĩ sẽ tốt hơn nếu chúng mày trả nhiều hơn cho mỗi lần trả góp."

"Mày bị đần đúng không hả ku? Mitsugoshi đã nói chỉ cần trả 20.000 zennies là được rồi, vì vậy tao không cần phải trả thêm bất cứ đồng cắc nào nữa."

"Ừ, tao còn nghe nói có sinh viên vay 10 triệu zennies lận. Không chỉ quý tộc, ngay cả học sinh thường dân cũng có thể vay tiền mà không gặp vấn đề gì. Miễn là có tài sản trong nhà."

Tôi ngước nhìn ra phía bầu trời cao trong xanh ngoài cửa sổ.

"Giờ thì, đến hẹn lại lên."

"Vì bọn tao đã có tiền, chú mày hẳn hiểu chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo đúng không?"

Nói xong, hai thằng rút bộ tú lơ khơ ra.

"...lại là Xì phé, đúng không?"

"Sao nào, mày rén hả?"

"Đừng hòng cắp đuôi bỏ chạy khi giành chiến thắng nhé. Bây giờ bọn tao đã có rất nhiều tiền, rất rất nhiều tiền đủ để tiếp mày cả đêm luôn, đừng tưởng ăn của bọn tao mà dễ!!"

"Hờ hờ…."

Tôi thở ra một hơi dài.

"—Gấp đôi."

Và cứ thế, đống tiền mặt trên bàn ngày càng nhiều lên.

"Chết tiệt, mày nhớ mặt tao đấy!"

"Không, không thể nào... Mày…ăn gian! Mày chơi bẩn đúng không hả!"

Hyoro và Jaga thay phiên nhau hét lớn văng cả nước bọt vào mặt tôi một cách cố chấp trong vô vọng.

"Được rồi, được rồi, đêm khuya lắm rồi, yên tĩnh đi."

Tôi nắm lấy cổ áo chúng và ném cả hai gã ra hành lang.

"Đợi đã! Hãy chơi một ván cuối đi mày!"

"Tao hổng chịu đâu! Làm sao có thể nuốt nổi cục tức to thế mà rời khỏi đây được?"

"Xin lỗi, nhưng tao không có gì để nói với những gã không còn một xu dính túi. Hy vọng mấy bồ nhanh chóng trả hết nợ nha."

Với một tiếng cạch, tôi đóng sầm cửa lại và khóa trái.

"Mịa thằng này hack à... Kể cả sau khi chúng ta đã luyện tập miệt mài tất cả những mánh khóe gian lận đó."

"Không thể nào. Hắn nhìn thấu hết sao?"

"Làm sao điều đó có thể xảy ra được cơ chứ?"

"Nhưng đó là lời giải thích duy nhất, thế thì..."

“Chúng ta sẽ vay một khoản khác từ Mitsugoshi.”

Tôi có thể nghe thấy tiếng huyên náo của lũ đó từ phía bên kia cánh cửa.

Tất nhiên tôi đã nhìn thấu tất cả mánh khóe gian lận của hai thằng cha đó. Và vì lũ ấy gian lận nên tôi có quyền gian lận lại.

Tôi mỉm cười sung sướng nhìn những xấp tiền trên bàn.

"Hyoro và Jaga sẽ là những con heo đất mới của mình từ bây giờ. Cảm ơn nhé, Tín dụng quay vòng Mitsugoshi."

Tiền của Ngân hàng Mitsugoshi sẽ chảy vào túi của Hyoro và Jaga, rồi tôi sẽ lấy lại từ họ.

Luật rừng, như người ta vẫn nói.

"Hừm hứm hưm~"

Tôi ngân nga một mình khi đặt tiền vào hòm quân tư của mình.

Sau đó, tôi quay sang ra phía cửa sổ rồi cất lời.

"Xin lỗi đã để cô đợi, Zeta. Cô có thể vào được rồi."

Và như vậy, nữ thú nhân tóc vàng lại xuất hiện mà không để lại bất cứ âm thanh hay dấu vết nào chứng minh cho sự hiện diện của mình.

"Chúc mừng sinh nhật, chủ nhân."

"Hửm? À. Vậy là ta đã 16 rồi nhỉ."

Giờ tôi mới để ý, đang sang ngày mới rồi. Hôm nay là sinh nhật của tôi.

"Chúc mừng."

"Cảm ơn."

Tuy nhiên, chả việc gì phải cảm thấy vui vẻ cho sự kiện này.

Nó chỉ đơn giản là kết thúc một năm nữa trong cuộc đời 600 năm dự kiến ​​của tôi.

Kể cả như thế cũng chưa đủ thời gian để đạt đến đỉnh cao của một Bóng Tối Tối thượng, cuộc đời thật ngắn ngủi làm sao.

"Ngài ghét ngày sinh nhật của mình sao, Chủ nhân?"

"Ta không đặc biệt hứng thú với nó. Điều ấy chỉ chứng minh rằng bản thân còn rất ít thời gian để sống trên cõi đời này. "

"Em hiểu cảm giác của ngài."

Zeta cười khổ. Đó là một biểu cảm mà cô ấy không hay bày ra.

"Một đời người quá ngắn để đạt được mục tiêu của ta."

"Vâng, em hiểu."

Một lần nữa, cô bày tỏ sự đồng cảm của mình.

Và rồi, cô ấy nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc.

"Tối nay em có chuyện quan trọng muốn nói với ngài."

"Ờ."

Là về chuyện tiền nong hả?

Zeta đã âm thầm chăm lo cho tôi khá tốt. Việc cô ả mở mồm vay 1000 zennies hoặc hơn cũng không phải là không có lý.

"Ngài muốn "cuộc sống vĩnh cửu", phải không, Chủ nhân?"

"Tất nhiên rồi."

Tôi trả lời không do dự.

Với cuộc sống vĩnh cửu, tôi có thể cho phép mình bị lãng quên và sau đó xuất hiện trở lại sau một trăm năm, và sau đó tôi có thể diễn đi diễn lại những cảnh như "Lẽ nào người ấy thực sự là huyền thoại đó sao...". Tôi có thể thực hiện những hành động đậm chất Chúa Tể Bóng Tối của mình bao nhiêu lần tùy thích miễn là tôi vẫn còn sống.

Mặc dù tôi đã có kế hoạch sống trong 600 năm với sức mạnh của ma lực, nhưng nó vẫn chưa đủ để sống một cuộc đời thực sự viên mãn.

Tôi muốn sống mãi như thế một mình thôi. Ôi chúa ơi, nếu có thể thì hãy tạo ra một hệ thống mà ta có thể mua sinh mạng từ những con người không muốn sống quá lâu thì tốt biết mấy.

"Em đã thấu hiểu tham vọng của ngài rồi, thưa chủ nhân."

"Ừm."

"Và đó là lý do tại sao em đã hành động."

"Ừm?"

"Ngài có nhớ chuyện gì đã xảy ra vào ngày chúng ta gặp nhau lần đầu tiên không?"

"Ừm hừm."

Nếu tôi không nhầm, thì đó phải là một ngày mưa rơi tầm tã thì phải.

"Đó là một ngày lạnh giá, có tuyết rơi."

À à, thì ra là một ngày tuyết rơi à.

"Sau khi trở thành nạn nhân bị chiếm hữu bởi quỷ dữ, em đã biết được sự xấu xí trong bản chất của con người."

"ừm ừm."

"Sau đó, em bắt đầu nghĩ về những kẻ đã đẩy chúng ta đến bước đường cùng và thế giới xuẩn ngốc này."

Đôi mắt cô trở nên lạnh lùng và cứng rắn khi thốt ra những điều ấy.

Kể từ khi chúng tôi gặp nhau, đôi mắt của Zeta thường xuyên trở nên ngầu lòi như vậy. Thế nên tôi đã học lỏm trò này để thỉnh thoảng sử dụng.

"Con người luôn lặp lại những sai lầm ngu ngốc của chính mình. Họ lặp đi lặp lại, đi vào vết xe đổ của tiền nhân, không biết bao nhiêu lần, như thể không bao giờ chán. Và thế giới vẫn sẽ mãi như vậy, không bao giờ đổi thay."

"Ừm."

"Em đã từng nghĩ rằng mạng sống của em có còn hay không cũng không quan trọng. Thế giới sẽ không xoay chuyển dù em còn sống hay đã chết. Nhưng sau khi gặp ngài, Chủ nhân, em đã nhận ra mình phải làm gì--"

Dứt lời, Zeta bắt đầu hồi tưởng về quá khứ.

Cô được sinh ra trong một bộ tộc có tầm ảnh hưởng lớn trong số các Tộc Thú Nhân.

Kim Báo Tộc.

Ngay cả vua của thú nhân cũng phải thể hiện sự tôn trọng nhất định mỗi khi cái tên này được xướng lên.

Là một trong vô số khu định cư thuộc Kim Báo Tộc, và cô là con gái lớn của thủ lĩnh đã cai trị bộ tộc từ thời xa xưa. Ở đó, cô được đặt tên là "Lilim".

Lilim đã nổi bật từ khi còn nhỏ. Cô ấy đã được nuôi dưỡng và lớn lên một cách rất cẩn thận, bởi vì việc giữ cô ở nhà thì tốt hơn là gả đi.

Vị thủ lĩnh đã mang sách ở bên ngoài về để nâng cao trình độ học vấn của cô ấy. Đó là một điều hiếm hoi thấy ngay cả trong Kim Báo Tộc, tộc được coi là có trí khôn nhất trong số các tộc Thú Nhân.

Cô ấy cũng thích đọc sách và mong muốn được sử dụng kiến ​​thức của mình vì lợi ích của bộ tộc trong tương lai.

Và cứ thế, Lilim trưởng thành nhanh chóng khi cô đắm chìm trong tình yêu với bộ tộc mình.

Sự thay đổi đầu tiên bắt đầu khi cô 12 tuổi.

Một cái gì đó giống như một vệt đen xuất hiện trên bụng cô. Lúc đầu nó rất nhỏ và không dễ để nhận thấy. Tuy nhiên, nó bắt đầu lan rộng và Lilim lo lắng đã đến hỏi ý kiến ​​mẹ mình về điều đó.

Mặt mẹ cô trở nên tái nhợt.

Sau đó, bà không nói gì chỉ gọi cha cô đến.

Khi cha cô bước vào, khuôn mặt ông cũng trắng bệch hơn cả thế.

Lúc này, Lilim cuối cùng cũng nhận thức đây không phải vấn đề nhỏ.

Sau khi kiểm tra bụng của Lilim một lần nữa, ông buộc phải gằn ra từng chữ.

"...Con bé đã bị quỷ chiếm hữu."

Quỷ chiếm hữu. Những lời đó vang vọng trong tâm trí Lilim.

Với những kiến ​​thức đã tích lũy. Cô ấy đã đọc nhiều sách và ngay cả trong bộ tộc, cô ấy rất tự hào về kiến ​​thức của mình.

Tuy nhiên, đơn giản là cô ấy không thể kết nối kiến ​​thức đó với những vết rạn trên bụng mình.

Quỷ chiếm hữu.

Cô không biết những từ đó đã lặp đi lặp lại trong đầu cô bao nhiêu lần.

Và rồi, nước mắt của Lilim tuôn rơi, như thể đó là điều tự nhiên nhất trên trần gian này.

Cô ấy rất có lý tính.

Sau khi chấp nhận sự thật, cô ấy nhận ra điều gì sẽ xảy ra với mình.

Những người bị quỷ ám là kẻ ô uế, kẻ ô uế phải bị loại bỏ. Đó là luật bất thành văn của bộ tộc.

Điều này đặc biệt đúng đối với Kim Báo Tộc có địa vị cao nhất trong tộc Thú Nhân, và đối với một trường hợp ô uế đã xuất hiện trong gia đình của tộc trưởng. Đây không còn là vấn đề cá nhân nữa, mà là vấn đề có thể làm rung chuyển cả tộc.

"Otou-sama, xin phụ thân hãy thiêu đốt con đi."

Lilim vừa nói vừa lau nước mắt.

"Nhưng..."

"Vết hằn trên bụng con vẫn không lớn lắm, vết nhơ cũng không lan xa. Nếu người hỏa thiêu con bây giờ, sẽ cứu được gia đình chúng ta. Con tin rằng bộ tộc sẽ chấp nhận thôi.”

"Nhưng..."

"Làm ơn, Otou-sama. Vì gia đình chúng ta, và cũng là vì em trai con nữa."

Lilim nhìn đứa trẻ sơ sinh trong vòng tay mẹ. Thằng bé mới ra đời chưa đầy nửa năm và sẽ là người nối dõi tông đường.

"Làm ơn...Phụ thân phải xuống tay, dù thế nào đi chăng nữa."

Lilim cúi đầu cầu xin ông.

"...Ta không thể."

"Otou-sama!"

"Làm như ta sẽ chấp nhận vậy! Ở đây ta có vài cuốn sách của tộc yêu tinh. Chúng mô tả cách chữa trị sự chiếm hữu của quỷ."

"Người không thể tin những thứ này!"

"Trong sách cũng nói về những loại thuốc có thể chữa khỏi quỷ chiếm hữu."

Nói xong, cha cô vội vàng bắt đầu lật giở những cuốn sách.

Ông ta dường như đã bị thu nhỏ lại một chút trong mắt Lilim.

"Có chuyện gì với người vậy, Otou-sama? Làm ơn, hãy bình tĩnh lại đi. Đừng dựa dẫm vào những thứ như vậy. Người cũng nói điều gì đó đi, Okaa-sama."

Tuy nhiên, mẫu thân của cô vẫn im lặng.

"Đây. Nó được viết ở đây."

"Otou-sama! Làm ơn--"

Và ngay thời khắc đó, giọng của Lilim nhỏ dần.

Những giọt lệ nóng hổi thẫm đẫm ướt nhòe trang sách mà cha đã đưa cho cô. Đây là lần đầu tiên Lilim thấy cha khóc.

"Otou-sama..."

"Ta… ta nhất định sẽ tìm thấy được cách. Vì vậy, hãy tin tưởng vào phụ thân của con, ránh chờ thêm một chút nữa thôi.’’

"Otou-sama..."

Cha dùng vòng tay ấm áp ôm lấy cô.

Mẹ cũng nhẹ nhàng xoa đầu cô.

"Otou-sama... Okaa-sama..."

Những giọt nước mắt mà Lilim không thể kìm ném được cứ thế chực trào ra khỏi khóe mắt cô.

Ngày hôm sau, cha cô lên đường.

Mẹ cô băng bó phần bụng có vết tích cho Lilim rồi nói với cô.

"Ông ấy nói sẽ quay lại trong vòng một tháng. Cho đến lúc đó, con phải giả vờ bị thương và không được bước ra ngoài, dù có bất kỳ lý do gì đi chăng nữa."

"Vâng, okaa-sama."

"Không sao đâu. Đừng lo. Ông ấy sẽ tìm ra cách."

Bà mỉm cười dịu dàng với cô.

Lilim chạm vào miếng băng mà mẹ cô đã buộc và mỉm cười. Cô ấy chắc chắn rằng mọi thứ sẽ diễn ra tốt đẹp thôi.

Và rồi, một tháng trôi qua.

Một tiếng gõ cửa lớn đã đánh thức Lilim dậy vào lúc nửa đêm.

Bên ngoài trở nên huyên náo, có lẽ cha cô đã về. Mẹ cô đưa Lilin ra ngoài.

Cha cô đang ở ngay đó.

Ông bị trói và quỳ sụp xuống trên nền đất cứng.

"Otou...sama?"

Cha cô bị bao vây bởi rất nhiều kẻ cầm đuốc. Quần áo của ông bê bết máu.

"Các người, đây là có ý gì?"

Mẹ cô nói với giọng khằn, không giấu nổi sự phẫn nộ.

"Chúng tôi đã phát hiện ra sự ô uế đang lẩn khuất bên trong bộ tộc."

Một người đàn ông bước ra từ giữa đám đông cầm đuốc. Gã là người đứng đầu một nhánh gia tộc của Kim Báo Tộc

"Vết nhơ phải được tẩy sạch. Đây là luật của chúng ta, phải không?"

"..."

Mẹ của Lilim đứng thần người ra đó, không thốt lên lời.

"Vết ô uế đó đang ở đâu? Trả lời ta."

Người đứng đầu chi nhánh ấn thanh kiếm của mình vào vai của cha cô.

"...Ta không biết."

Cha cô khàn giọng trả lời.

"Thật sao?"

Gã trưởng nhánh tộc đâm gươm vào vai cha cô.

Máu tươi phun ra, kèm theo tiếng xương gãy.

Ông không kêu lấy một lời. Chỉ cúi gằm đầu xuống mà không nhúc nhích.

"Thật là nhàm chán."

Cùng với đó, người đứng đầu chi nhánh đâm một lần nữa bằng thanh kiếm của mình.

"Dừng lại! Sao ngươi dám gây tổn hại đến Tộc Trưở--"

"Đương nhiên là được phép. Ta là tộc trưởng mới của Kim Báo Tộc. Hắn là kẻ phản bội."

"Làm sao có thể, ngươi không có chứng cớ. . . "

"Một linh mục của Giáo hội nói với ta rằng ông có thể ngửi thấy mùi của một nạn nhân bị quỷ ám. Đó là một Giáo hội từ phía đông có khả năng thanh tẩy sự ô uế.”

Một người đàn ông khác bước ra khỏi nhóm. Hắn ta ăn mặc như một linh mục, và có một nụ cười nhếch trên khuôn mặt.

"Vết ô uế phải được thanh tẩy ngay lập tức. Nếu để yên, nó sẽ lan rộng cho đến khi toàn bộ ngôi làng bị diệt vong--"

"...Dối trá."

Giọng nói của cha cô cắt ngang lời của vị linh mục.

"Ngươi nói cái gì, thú nhân?"

"Ta nói ngươi là kẻ dối trá, con người."

Cha cô bắt gặp ánh mắt chế giễu của vị linh mục đang nhìn lại ông với đôi mắt sắc nhọn.

"Phần nào trong lời nói của ta là dối trá?"

"Tất cả. Cái gọi là quỷ chiếm hữu chỉ là thứ nhảm nhí do Giáo Hội các ngươi dựng lên.”

"Nói nhảm thế đủ rồi. Có vẻ như cuối cùng ông cũng phát điên nhỉ."

Người đứng đầu chi nhánh chế giễu cha cô.

Những người xung quanh gã cũng phá lên cười. Cả Lilim và mẹ cô đều không thể hiểu cha cô đang nói về điều gì.

Tuy nhiên, vị linh mục và cha cô không rời mắt khỏi nhau trong suốt thời gian đó.

“Ngươi có bằng chứng nào về việc này không, tên thú nhân?”

" Kim Báo Tộc là một bộ tộc có truyền thống lâu đời. Thủ lĩnh của nó truyền lại câu chuyện anh hùng của một trong Tam Anh Hùng đã chiến đấu với Quỷ Diablos, Câu chuyện về Anh hùng Thú nhân."

“Bằng chứng là cái truyện cổ tích đó hả?”

"Đúng vậy, nhưng không chỉ có thế. Câu chuyện thật sự không giống với thứ được truyền lại trên thế giới. Tam Anh Hùng không phải đàn ông, mà là phụ nữ, và việc bị quỷ chiếm hữu không phải là một lời nguyền, mà là một phước lành."

"Ngươi dám báng bổ Giáo hội."

Đôi mắt của vị linh mục trở nên tinh tường và sắc bén hơn.

"Ta luôn tự hỏi tại sao phiên bản của câu chuyện cổ tích lưu hành trên thế giới lại khác biệt với phiên bản được truyền lại bởi Kim Báo Tộc."

"Thật là vớ vẩn. Những câu chuyện cổ tích thay đổi theo năm tháng là điều hiển nhiên."

"Thay đổi?? Đây là câu chuyện anh hùng mà từ đời thủ lĩnh này đến thủ lĩnh khác đã truyền qua nhiều thế hệ. Làm sao nó có thể đơn giản muốn thay đổi là thay đối được hả? Quan trọng nhất, chúng ta là Kim Báo Tộc. Chúng ta là hậu duệ của một trong ba vị anh hùng đã giết Ác ma Diablos, Anh hùng Lily của Kim Báo Tộc. Đó là câu trả lời của ta."

"...Thì?"

"Câu chuyện được Kim Báo Tộc truyền lại là sự thật. Giáo hội đã bóp méo sự thật này."

Cha cô đưa ra tuyên bố đó với ánh mắt kiên quyết.

Xung quanh trở nên yên tĩnh trong giây lát.

Và rồi, tiếng cười lặng lẽ bắt đầu lan rộng, cho đến khi cả làng vang lên đều là tiếng cười đùa.

"Kuhahahaha! Chà, thật thú vị! Đã lâu rồi tôi không cười ngặt nghẽo thế này đấy!!"

Người đứng đầu chi nhánh ôm bụng cười.

"Ừ, thú vị nhất."

Vị linh mục cũng cười, nhưng đôi mắt của hắn thì bày ra cái biểu cảm ngược lại.

"Ta hiểu, ta hiểu rồi, ý của ông là vậy hả. Vậy ra việc quỷ chiếm hữu chỉ là một câu chuyện được tạo dựng lên bởi đền thờ và những người sở hữu thứ này chính là hậu duệ của các Anh hùng. Nói cách khác, vết tích ô uế đó không cần phải thanh tẩy . Là nó đó ư?"

Người đứng đầu chi nhánh mỉm cười khi xổ ra một tràng.

"...Chính xác."

"THẬT LỐ BỊCH!"

Những tiếng la hét giận dữ tràn ngập khắp cả một vùng.

"Ngươi đang cố gây nguy hiểm cho toàn bộ tộc với những ảo tưởng vô nghĩa của mình sao!?"

"Có thể các người không tin, nhưng đó là sự thật...!"

"Nói những lời lẽ xàm ngôn thế là đủ rồi--!"

Người đứng đầu chi nhánh nắm chặt nắm đấm và đấm thẳng vào mặt cha cô. Gã đánh tới tấp vào cơ thể ông ấy hết lần này đến lần khác.

Lilim không thể di chuyển. Đầu gối cô run lên và tất cả những gì cô có thể làm là thu mình lại tại chỗ.

"Được rồi, màn biểu diễn kết thúc."

Trưởng chi nhánh lau những đốt ngón tay đỏ ửng của mình.

"Thế vết tích ô uế ở đâu?"

"..."

Cha cô nở mỉm cười.

"Nếu ngươi không nói, tất cả mọi người ở đây đều sẽ bị thiêu sống."

"Ngay cả khi ta có nói ra, kết cục vẫn sẽ không thay đổi. Ngươi chỉ muốn giễu cợt ta mà thôi.’’

Người đứng đầu chi nhánh im lặng. Cha cô đã đúng.

"Vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi."

Người đứng đầu chi nhánh rút kiếm của mình.

"Không. . . Dừng lại!"

Ánh mắt của mọi người đổ dồn vào Lilim.

"Tôi... tôi... tôi... tôi..."

Hai đầu gối của Lilim va lập cập vào nhau.

"Tôi… chính…. là…. ác..."

Lilim buộc mình phải nói ra những lời chua chát đó.

Nước mắt giàn giụa.

Và rồi, cô bắt gặp ánh mắt của cha mình khi ông nhìn thẳng vào cô.

"—Nghe ta này."

Giọng nói của cha cô dịu dàng hơn bao giờ hết.

"Kim Báo Tộc là hậu duệ của một vị anh hùng đã cứu cả thế giới. Chúng ta là một bộ tộc có dòng máu đáng tự hào. Tại sao Lily lại để lại cho chúng ta câu chuyện đó? Tại sao chỉ có thủ lĩnh mới được kế thừa câu chuyện này? Tất cả đều có ý nghĩa. Chúng ta có mục đích tồn tại."

"Otou-sama..."

"Dòng máu anh hùng chảy trong huyết quản của con nhiều hơn bất kỳ ai khác. Con gái yêu của ta, con mạnh mẽ và khôn ngoan, là niềm tự hào và niềm hạnh phúc vô bờ đối với ta. Hãy chạy về phía đông, Lilim à. Có những người có thể chữa lành Quỷ Chiếm Hữu ở Vương quốc Midgar. MỤC ĐÍCH của con sẽ được tìm thấy ở chốn ấy."

"P-phụ thân... con..."

"Ta biết con có thể làm được, Lilim."

Nói rồi, cha nhìn mẹ cô.

"Bọn trẻ… trông cậy cả vào em."

Mẹ cô nhẹ nhàng gật đầu, rồi bế Lilim lên.

"Ngươi cho rằng chúng có thể chạy thoát khỏi đây ư?"

Và rồi dường như ngay lập tức, họ đã bị bao vây bởi những thú nhân.

"Họ sẽ làm được, ngay cả khi ta phải trả giá bằng mạng sống của mình."

Có một âm thanh vô cùng dữ dội vang lên, như thể có cái gì đó đang cọ xát.

Nó đến từ cha cô. Dường như có cái gì đó đang rung động mạnh mẽ trong ông.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, cha cô thoát khỏi xiềng xích của mình và ma lực mạnh mẽ tràn ra.

"Cái, đây là loại sức mạnh gì vậy!?"

Trưởng chi nhánh lớn tiếng kêu lên.

"Đây là huyết thú còn sót lại trong Kim Báo Tộc. Toàn bộ sức mạnh sẽ được giải phóng bằng cách kiểm soát lượng máu."

Mái tóc vàng của cha cô bắt đầu dài ra.

Nó trông giống như một cái bờm, như thể ông ta đã biến từ một thú nhân thành một con dã thú thực sự.

"Làm sao, sao có thể? Chuyện như thế này..."

“Kỹ năng này chỉ được truyền từ thế hệ thủ lĩnh này sang thế hệ thủ lĩnh khác — một cấm thuật tiêu hao tuổi thọ của thú tộc.”

Hàng lệ máu tuôn ra từ đôi mắt ông.

Cơ bắp ông quằn quại.

Các động mạch và tĩnh mạch vỡ ra, phun ra những ngụm máu tươi.

"GUAAAAAAAAAAAA!!"

Và sau đó, ông biến thành một con thú điên cuồng quật bay tất cả những kẻ xung quanh lên bầu trời đêm.

Cha cô đứng trước Lilim và mẹ cô, che chở cho họ.

"Mau đi!! Chạy!"

"Hãy đi cùng chúng con, Otou-sama!!"

"Ta không thể!"

Cha cô quay lại nhìn cô, và Lilim không khỏi sợ hãi.

"..."

Khuôn mặt của cha cô đã là một nửa của con thú rồi.

"Phụ thân của con sẽ sớm trở thành dã thú thôi. Trước đó ..."

"Không... Đừng! Otou-sama!"

Lilim cố gắng chạm vào lưng của cha cô, nhưng cô không thể với tới ông.

"Thật là thứ sức mạnh tuyệt vời. Ta không nghĩ rằng sẽ tìm thấy hậu duệ của người ấy ở đây."

Vị linh mục vung Hắc Xích ra khỏi tay áo.

"GÀOOOOOOOOOOOOOOOO!!"

Cánh tay phải của cha cô đập đứt sợi xích. Trọng lượng gai nhọn trên đầu nó bay ra xa.

"Chà, thú vị thật... Ta chỉ định thu hồi một kẻ đã bị chiếm hữu thôi, nhưng có vẻ bắt được mẻ lớn đây."

"Đi đi, Lilim!! Chạy đi!!"

Cha cô lao vào giao tranh với linh mục.

Mẹ cô nhân cơ hội này tóm lấy Lilim và bỏ chạy.

"Otou-sama... Không, KHÔNGOOOOOOOOOO!!"

Cái nhìn cuối cùng của Lilim về cha cô từ phía sau cảm nhận được bóng lưng to lớn của ông.

Giờ trong giờ phút cuối cùng, ánh mắt của Lilim chỉ có thể dõi theo bóng lưng của ông ngày càng dần xa cách, cô cảm thấy rằng bóng lưng của cha sao vĩ đại đến nhường đó.

Mẹ của Lilim chạy xuyên qua khu rừng rậm rạp, ôm chặt cô vào lòng.

Bước chân của bà không gây ra tiếng động, bởi vì mẹ cô là một bậc thầy trinh sát mà.

Tuy nhiên, những kẻ truy đuổi họ vẫn tiếp tục áp sát hơn.

Một số thành viên của Kim Báo Tộc có chiếc mũi đặc biệt nhạy bén. Chúng có lẽ cũng nhằm trong số những kẻ truy đuổi.

"Chúng ta phải từ biệt tại đây."

Mẹ cô dừng lại trước một dòng sông và đặt Lilim xuống. Khu rừng về đêm lạnh như băng giá, tuyết rơi dày đặc và nhanh hơn.

"Ta sẽ di chuyển về phía đông nam dọc theo con sông. Còn con sẽ băng qua sông và đi về phía đông, Lilim."

Nói vậy, mẹ cô trao lại em trai của Lilim từ trên lưng mình.

"Hãy chăm sóc em trai của con nhé. Lilim."

"Không...! Con muốn ở bên cạnh người, Okaa-sama!"

"Đừng ích kỷ như vậy. Hãy chịu đựng một chút nữa thôi. Chúng ta sẽ gặp lại nhau ở Vương quốc Midgar."

Mẹ Lilim ôm cô thật chặt.

"Nếu vậy... Tại sao người lại giao thằng bé cho con?"

"Lilim..."

"Con không thể chiến đấu, và con cũng không giỏi che giấu bản thân như người, okaa-sama."

"Lilim, nghe ta này."

"Thằng bé nên được ở cùng với người, Okaa-sama!"

"Nghe ta này, Lilim!!"

"Con không muốn..."

Lilim vùi mặt vào ngực bà và lắc mạnh.

"Lilim..."

"Nếu con không bị Quỷ Chiếm Hữu, nếu con bị thiêu sống trước đó... Vậy thì Otou-sama đã không phả-... Tất cả là lỗi của con...!!"

"Từ khi con được sinh ra, ông ấy đã thay đổi . Trước đó ông ấy chỉ là một kẻ vung kiếm vì bản thân mình, nhưng khi nhìn thấy con đọc sách tranh cho người khác nghe, ông đã thực sự kinh ngạc. Ông đã đi khắp nơi và nói với giọng đầy tự hào "Con bé đúng là một thiên tài."

"Otou-sama..."

"Không có gì làm chúng ta vui hơn là nhìn con lớn lên. Lilim à... đúng là con không thể chiến đấu. Nhưng con là một cô gái rất thông minh. Con đủ thông minh để vượt qua khó khăn này. Vì vậy, đừng lo lắng."

"Okaa-sama..."

"Lilim. Ta sẽ giao đứa trẻ này cho con."

Mẹ cô bồng đứa bé nên và nhẹ nhàng đặt vào vòng tay cô. Đứa trẻ ngây thơ khẽ mở mắt và ngước nhìn Lilim.

Nước mắt Lilim rơi lã chã khi bế thằng bé trên tay.

"Cảm ơn con, Lilim. Cả hai bọn ta thực sự hạnh phúc khi con được sinh ra trên cõi đời này.”

"Okaa-sama... Người nhất định phải đến Midgar..."

"Đi đi, Lilim. Một khi bơi qua sông, nó sẽ giúp che giấu được mùi của con."

Lilim rửa sạch mùi của mình ở phần nông của dòng sông, và sau khi ngoáy nhìn lại nhiều lần, cô ấy tiến vào sâu trong khu rừng phía đông.

Sau khi mẹ cô thấy bóng hai đứa bé dần khuất dạng, bà bắt đầu chạy ngược về phía đông nam dọc theo hướng con sông.

------------------------------------------------

Rekomendasi