Chương 2 - Một buổi sáng thót tim: Vụ án đâm chết người!!!!
Baca Chương 2 - Một buổi sáng thót tim: Vụ án đâm chết người!!!!
Baca Komik Chương 2 - Một buổi sáng thót tim: Vụ án đâm chết người!!!! bahasa Indonesia lengkap dan baru di MSKManga. Kami menyediakan Komik, Manhua, Manhwa, dan Novel yang dapat kalian baca online gratis.
Read Chương 2 - Một buổi sáng thót tim: Vụ án đâm chết người!!!!
★★★
*** Góc nhìn của Cid***
Tôi thức dậy với trạng thái tràn đầy sức sống.
Có lẽ là nhờ chiếc áo choàng lụa được dệt bằng sợi chỉ từ những con nhện đen đây mà. Khi vừa mở mắt, tôi ngắm nhìn chiếc áo choàng đẹp đẽ lấp lánh trong những tia nắng ban mai, rồi thẳng tiến đến học viện, sớm hơn thường lệ một chút.
Hôm nay, không giống như những ngày trước, tôi chỉ có thể dảo bước một mình.
Đó là bởi vì bình thường tôi luôn ngủ nướng và đến sát giờ cùng lũ Hyoro và Jaga.
Nhưng cũng là tại tôi hôm nay dậy sớm quá, thỉnh thoảng đi sớm hơn thường lệ một chút cũng không phải là điều xấu gì cho cam.
Nhìn thấy khuôn mặt của những học sinh khác trên đường đến học viện không phải là chuyện thường ngày, và cảm giác đón ánh nắng ban mai khi bước qua cổng trường thật tuyệt vời….
"... Thật quá đỗi đẹp đẽ."
"Cậu làm gì ở đây vậy, chó con?"
"Sao cô lại ở đây vậy, Alexia."
Ngay khi vừa bước qua cổng, tôi đã gặp Alexia.
"Cậu đang than vãn ư? Cậu nên vui mừng khi có thể nhìn thấy tôi vào sáng sớm này đi."
"Ôi ôi, tôi vui quá đi, vui chết mất."
"Đương nhiên."
"Vậy. Thôi, tạm biệt."
"Đứng lại ngay, cậu nghĩ mình đang đi đâu vậy hả?"
Tôi vội vã chạy đi, nhưng Alexia đuổi theo và nhanh chóng đi theo bên cạnh.
"Vì sao cô lại bám theo tôi vậy?"
“Cậu cứ trốn khỏi tôi như thế là tôi lại càng muốn đi theo cậu.”
"Cô có sở thích quái gở gì thế?"
"Cậu nên cảm thấy vinh dự hơn một chút khi có thể đi bộ đến trường bên cạnh tôi thế này mới đúng."
"..."
"Sao im lặng rồi?"
"...Không có gì, chỉ là, thật hiếm khi thấy cô vui vẻ như vậy."
"Tôi nói thế với cậu mới đúng."
Chúng tôi tiếp tục nói chuyện như vậy cho đến khi đến khu nhà của trường, vì lý do nào đó có rất nhiều người chen chúc nhau.
Từ đây ta có thể nghe thấy tiếng thì thầm của các học sinh khác.
"H-Hắn chết rồi...!"
"Ai có thể làm một điều khủng khiếp thế với người đàn ông đó như vậy thứ ...?"
"Này, rời khỏi đó đi! Chúng ta phải đợi những hiệp sỹ có thẩm quyền đến..."
Alexia và tôi nhìn nhau thắc mắc.
"Có vẻ như họ đã tìm thấy một xác chết!"
"Vậy chúng ta sẽ thử đi ngó qua một chút nhể."
Một chấn động lớn đã xảy ra tại học viện, nơi mà ngày nào cũng yên bình, vậy mà…
Nhưng đó là lý do tại sao tôi rất phấn khích.
Tôi len qua đám đông, háo hức muốn xem họ đã tìm thấy loại xác chết nào.
Và khi tôi đến... thì không thể thốt nên lời.
"A, chính là người này."
Giờ tôi mới sực nhớ ra, ngày hôm qua sau khi đá hắn xuống, tôi thậm chí còn không ngó vào để xem.
Tôi hoàn toàn quên mất gã này đã toi mạng luôn rồi.
"Thật khủng khiếp... Người ấy bị thanh kiếm của bức tượng cắm vào. Như thể ai đó đã hành quyết ông ta vậy."
"Hả? Tôi nghĩ chỉ là trùng hợp khi hắn ta ngã đúng vào chỗ này thôi."
"Cậu là đồ ngốc thật đó hả, cậu không thấy cái cách hắn chết rất kỳ lạ sao? Chắc chắn có kẻ đứng sau chuyện này."
"Cô cứ đoán mò linh tinh."
Alexia nhìn chằm chằm vào xác chết.
"Cậu có nhận ra ông ta không? Người này trông không giống bất cứ ai ở trong học viện ..."
“À thì tôi nghĩ gã chỉ là một tên trộm mà thôi."
"Tôi cũng không nhớ đã nhìn thấy kẻ này trong số những hiệp sỹ tôi từng gặp. Có thể nào đây là một kẻ xâm nhập...?"
"Đối với tôi, hắn chỉ là một tên trộm không hơn không kém."
"Nếu là từ giáo phái thì sao? Hay là..."
"Hắn mang vẻ mặt đậm chất một tên đạo chích thế kia mà."
"Cậu vẫn không thôi à? Không đời nào người này chỉ là một tên trộm được."
"À ừ.”
Có vẻ như các học sinh bàn tán sôi nổi, vì vậy hãy cứ nói rằng mọi thứ diễn ra đúng như tôi dự liệu.
"Thật đáng sợ ... nó có thể là động thái của tổ chức bí mật mà người ta đã đồn đoán rất nhiều dạo gần đây không?"
"Tao cũng éo biết, tao cũng nghe nói học sinh mất tích cũng tìm thấy dấu vét nào cả."
"Và đừng quên vụ pháp lực hôm trước. Tao cá chắc rằng tất cả mấy vụ này đều có liên quan đến nhau."
Ôi tuyệt, công chúng đang thực sự hít hà drama rất nhiệt tình.
Thực tế là thứ luồng ma lực hôm đó chỉ là một cuộc ẩu đả giữa một con chó và một con mèo, và cái xác này chỉ là một tên trộm đã ngã xuống và chết tươi đúng chỗ đó mà thôi. Nhưng nếu họ đang tận hưởng nó, thì tôi với tư cách là người giật dây tất cả, cũng nên cảm thấy hứng khởi chứ.
Ôi trời, thật là hồi hộp, kịch tính làm sao, tối nay tôi sẽ hóa trang thành Shadow và khuấy động bầu không khí hơn nữa với một số sự kiện khác được không nhỉ?
"Sao cậu cười nhăn nhở thế?"
"Haha-..Hèm… À, không có lý do gì đâu."
Alexia nhìn tôi thắc mắc với đôi mắt đỏ ngầu của mình
"Hai người, tôi phiền chút được không?"
Đột nhiên, một nam sinh đến bắt chuyện với chúng tôi.
Anh ấy là một chàng trai tóc đen óng điển trai... Isaac-kun.
"Ồ, cậu đây rồi, Issac-kun, tại sao cậu không đến lớp ngày hôm qua vậy?"
"À, bạn này là Cid-kun phải không? Hôm qua tôi gặp chút khó khăn, có chuyện gì xảy ra khi tôi đi vắng vậy?"
"Đã có bài kiểm tra đột xuất."
"Kiểm tra? Còn gì nữa?"
"À, chỉ thế thôi."
"Vậy thì mừng rồi. Nhân tiện, nhà trường nói hôm nay sẽ không có tiết học."
"Đúng vậy."
"Thật là một kịch bản khủng khiếp, cậu có nghĩ vậy không? Vừa nãy họ đã ra lệnh cho chúng ta di chuyển đi để nhân viên học viện và các hiệp sỹ có thể vào điều tra. Nhân tiện, chúng ta cũng được khuyên không nên rời khỏi ký túc xá của mình."
"À, ô kê."
"Có vẻ như nguy hiểm vẫn chưa hoàn toàn qua đi. Cẩn thận nhé, Chó con."
"Tôi bi--"
Và trước khi kịp dứt lời, tôi cảm thấy có thứ gì đó đặt lên cổ tôi với tiếng canh cách.
Vòng cổ???????
"Cuối cùng cũng tóm được em rồi."
Khi tôi quay lại, tôi thấy bà chị mình đang nhìn tôi với một nụ cười ‘hiền từ’ trên khuôn mặt.
"X-x-x--Xin chào nee-san. Đã lâu không gặp nhỉ."
"Đúng là lâu rồi ha. Lần cuối cùng chúng ta gặp nhau là trước kỳ nghỉ đông, phải không nhỉ?"
"A-Aha, chắc vậy-…."
Chắc cái củ cải. Tôi thực sự đã sơ suất rồi.
Tại cái mớ sự kiện này xảy ra mà bản thân quên mất rằng đang cố gắng lẩn trốn khỏi bà chị này.
"N-Này Claire, chiếc vòng cổ này là sao vậy?" Alexia dò hỏi.
"Vòng cổ nào?"
"Nó có phải của cô lúc đó không?"
"À, tôi đã để nó trong phòng và khi quay lại thì đã bị các hiệp sỹ lấy mất. Tôi phải tốn bao nhiêu công sức mới lấy lại được nó đó.”
"Tôi hiểu rồi. Và nó được dùng để làm gì vậy?"
"Hả? Tại sao cô lại hỏi tôi một điều quá hiển nhiên như vậy?"
Bà chị vừa cười vừa trả lời, đồng thời giật mạnh sợi xích.
"À, tôi biết rồi, biết rồi nhé... nó là vòng cổ cho chó."
"Chính xác. Con chó nào cũng cần có vòng cổ."
"Xin lỗi, nhưng em không phải chó." Tôi cố mở miệng phản bác, chen ngang cuộc nói chuyện của hai người họ.
"Cậu đang nói gì kỳ vậy, Chó con, nếu cậu không phải là một con chó thì cậu là gì?"
"Đi thôi, Chó con-... À không, Ý chị là, Cid." Và thế là bà chị tôi bắt đầu lôi cổ tôi xềnh xệch bằng dây xích trước mặt đám đông.
Nhưng câu hỏi của tôi là: tại thời điểm nào mà hai người này trở nên thân thiết như vậy?
"Sao em dám thất hứa hả?"
"A ha ha ha…."
Sau khi bà chị cưỡng bức lôi tôi vào phòng của bả, bả đặt tôi xuống và đè lên người tôi.
"Và đó không phải là tất cả, em cũng đã nói dối chị."
"Nói dối? Về cái gì?"
"Còn dám giả ngu?" Cô ấy siết chặt cổ tôi.
Chết tiệt, tôi phải cẩn thận để không nên nói hớ thêm gì nữa. Đúng là tự đào hố chôn mình mà.
Nhưng tôi đã hỏi nghiêm túc thật ấy chứ. Tôi đã nói dối bà chị này biết bao nhiêu lần đến nỗi tôi không biết bả đang đề cập đến lời nói dối nào.
"E-em… không thở được..."
Vâng, tất nhiên là tôi vẫn thở được.
"Hay ý em là em cũng đã nói dối chị nhiều chuyện khác?"
"Không, không, … em sẽ không bao giờ dám làm điều đó."
Vầng, tất nhiên tôi vẫn sẽ làm.
"Thật sự chứ?"
"Chắc chắn luôn."
Bà chị ghé sát mặt vào tôi, chỉ cách mũi chúng tôi một khoảng ngắn, đồng thời nhìn thẳng vào mắt tôi.
"... Đôi mắt của em thật đẹp đẽ, và điều đó cho chị biết trái tim em lúc này thuần khiết như thế nào. Chà, chị tin rằng em không nói dối chị."
Bà chị này mù quáng quá rồi.
"Em phải biết rõ rằng không có lời nói dối nào của em có thể giữ mãi khỏi chị - vậy tại sao em vẫn quyết định nói dối chị như vậy?"
"Aaaa, em nhớ rồi, vâng, vâng, ra ý của chị là thế, lời nói dối đó phải không."
"Chính xác. Ý chị là về Nina."
Hỏi chấm? Tôi đã bao giờ nói dối bất cứ điều gì về Nina-senpai chưa ấy nhở?
"Hay là em đã quên?"
"Không, em làm sao có thể quên được cơ chứ. Phải rồi, chị đang nói về lời nói dối mà em đã nói về Nina-senpai đúng không. Thực sự có một ẩn khúc lớn đằng sau nó..."
"Haahaha… Chị biết mà. Em nói dối đơn giản chỉ muốn chứng tỏ bản thân trước mặt chị thôi đúng không nào?"
"Vâng, chính xác như những gì chị vừa nói."
"Đấy? Chị luôn biết được em đang nghĩ gì mà."
"Dạ vâng. Em xin lỗi."
"Được. Chị sẽ tha thứ cho em, nhưng chỉ lần này thôi."
Và thế là cuộc trò chuyện kết thúc.
Hoặc là tôi nghĩ vậy, nhưng không hiểu sao bà chị cứ nhìn tôi chằm chằm.
"Nee-san, chị có thể ra khỏi người em không? Chị nặng quá-...Ọe ọe ọe."
C-Cổ của tôi...
"Cid, em vừa mới nói cái gì?"
"Ý… ý của em là dáng người của chị rất thon gọn,.. ọe ọe… và nhẹ… Rất xinh đẹp và hấp dẫn."
"À ờ, chắc là vừa nãy chị nghe nhầm."
"Đương nhiên rồi."
"Fufufufu, em sẽ mãi không thay đổi, phải không? Dù em có bao nhiêu tuổi đi chăng nữa, cid vẫn luôn là cid của chị. Chị muốn em sẽ mãi luôn như vậy. Nên là chị..."
Đột nhiên bả chuyển sang trạng thái nghiêm túc.
"Nee-san?"
"Chỉ cần có thể giúp Sid mãi sống vô tư thế này, kể cả kẻ địch mạnh thế nào, chị cũng quyết đứng lên chống lại chúng.”
"Ờm..."
Căn bệnh ATSM này đã tiến vào hồi mãn kỳ rồi ư?
"Cid, hãy nghe chị nói cho rõ. Hiện tại học viện đang nằm trong tay của một tổ chức xấu xa."
"À ừ ừ ừ..."
"Nhưng chị sẽ đi và khám phá những bí mật ẩn giấu ở đây. Đó là một nhiệm vụ nguy hiểm muôn trùng, nhưng chỉ cần vì em... Chị nghĩ mình có thể làm được."
"Chúc may mắn~"
"Cẩn thận nhé, Cid. Vì là em trai của chị, có khả năng một số người sẽ cố gắng theo đuôi em. Nhưng đừng lo lắng, chị sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ em, và kết liễu bất cứ ai cố gắng làm hại em của chị.. !"
"Vâng, thưa chị, hãy đập nhừ tử chúng nhé ~"
"Chị xin lỗi nếu điều này làm em lo lắng. Chị cũng xin lỗi vì không thể nói với em quá nhiều được, nhưng chị phải làm điều này để bảo vệ em. Chị biết bản thân không có quyền yêu cầu em thế này. Nhưng xin hãy hiểu cho chị.”
"Em hiểu mà~"
"Cuối cùng... nếu chị không quay trở lại... nếu chị phải bỏ mạng thì-…."
Chị ấy đang nói chuyện với tôi trong khi những giọt nước mắt lăn dài, và rồi, cứ như thế, chị nhìn chằm chằm vào hư không.
"Aurora, bọn ta đang cố nói chuyện tình cảm chị em ở đây, cô có thể im lặng được không? Hả? Hả? Hãy dừng lại vì tôi đang làm cô xấu hổ ấy hả? Tôi không nói gì đáng xấu hổ hết!"
Tôi nhìn chằm chằm vào cô ấy với vẻ mặt nghiêm túc và rồi ánh mắt của chúng tôi chạm nhau.
"Nee-san..."
"À. K-không có gì, thực sự, không có gì cả. Chị chỉ tự lẩm bẩm với bản thân một chút thôi!"
"Nee-san. Em hiểu mà."
"Cid... em có thực sự thấu hiểu cho chị không? Có một lý do rất phức tạp đằng sau việc này."
"Tất nhiên, em hiểu rõ mà."
Bệnh chuuni chứ còn cái vẹo gì nữa.
"Cảm ơn, Cid. Cảm ơn vì em đã là em của chị. Nếu chị, nếu chị phải hy sinh..."
Những giọt nước mắt lăn dài xuống nóng hổi.
"Chị sẽ ổn thôi, Nee-san. Chị không thể chết được."
"Ciiiiiiid!!! Đúng vậy, em nói đúng!!! Chị sẽ trở lại, chị thề là chị sẽ sống sót trở về với em!"
"Ừ ừm."
Bà chị ôm tôi với một lực mạnh đến nỗi tôi gần như bị gãy xương sườn.
Tôi còn phải chơi cái trò này bao lâu nữa hả trời?
---------------------------------------------------
Thế rồi, cái đêm tôi mong chờ đã đến.
Tôi lẻn ra khỏi ký túc xá và như một thói quen, đột nhập lên mái nhà của học viện.
Bây giờ học viện đang trong tình trạng báo động, tất cả mọi nơi, bao gồm cả ký túc xá, đều được bảo vệ nghiêm ngặt. Vì điều này mà các sinh viên khác đã bắt đầu lo lắng.
Thành thật mà nói, tôi không mong đợi vấn đề trộm cắp leo thang đến mức này. Nhưng những sự kiện nằm ngoài lẽ thường như thế này khiến mọi thứ trở nên thú vị.
Ở kiếp trước, tôi luôn là kiểu người sẽ phấn khích trước một cơn bão lớn.
Đón nhận bầu không khí boo phủ bóng tối ngay giữa trưa mưa gió to bão bùng thật là... thống khoái.
Có vẻ như bất cứ điều gì sắp xảy ra. Cuối cùng…. mặc dù, chẳng có quái gì diễn ra cả.
Nhưng điều đó khiến tôi nghĩ rằng: nếu nhiệm vụ của tôi là làm cho điều gì đó xảy ra, ở đây, dựa trên kinh nghiệm của tôi từ kiếp trước thì sao?
Các học sinh đang sống một cuộc sống đơn điệu, nhàm chán và quá đỗi yên bình. Vì vậy, họ chắc chắn đang chờ đợi một sự kiện để phá vỡ sự đơn điệu này.
"Mình nên làm gì bây giờ..?"
Không phải có vài kế hoạch hấp dẫn mà tôi có thể sử dụng để khiến mọi người nghĩ rằng vụ án bốn học sinh mất tích, cuộc ẩu đá tranh miếng cá của con chó con mèo và cái chết của tên trộm có liên quan đến nhau sao...?
"Nếu giờ mình vẽ một vòng tròn ma thuật khổng lồ thì sao? Hay mình nên đọc một vài câu thần chú? Không, nó chẳng có ý nghĩa gì cả. à rế?"
Khi đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ, đột nhiên tôi bắt đầu bị bao quanh bởi một làn sương mù dày đặc.
"Hửm? Minh nghĩ hôm qua trời cũng có sương mù... Thời tiết có trở nên dị thường quá rồi không?"
Sau đó, khi sương mù dần tan đi, tôi đột nhiên thấy mình ở trong một không gian hoàn toàn trắng xóa.
"Hửm? Cái gì đây?"
Đỉnh vãi, đúng là một phân cảnh tuyệt vời.
Tôi đã được chuyển đến một không gian khác. Mặc dù điều này đã từng xảy ra trước đây, chắc là trong khu di tích nhỉ?
"Anh là ai?"
Một cô gái bên trong khoảng trắng đó hỏi.
Cô ấy trẻ hơn tôi một chút, mặc bộ đồ một mảnh màu trắng và đôi mắt cổ nhuốm màu sắc tử rất long lanh.
"Này, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Tuổi của cô ấy bây giờ trông khác so với lúc đó, nhưng tôi nhận ra cô ấy ngay lập tức. Cô ấy là Violet-san.
"Anh là ai, một gã nghiên cứu khác ư?"
"Cô không nhớ ta sao?"
"Tôi không biết anh."
"À. Giờ ta mới nhớ là cô có nói gì đó về ký ức của mình."
"Đừng lại gần đây...!"
Rõ ràng cô bé Violet-san đang sợ hãi.
"Đừng sợ hãi. Ta không phải là cảnh vệ, nhưng ta cũng không phải cái ác tuyệt đối!’’
"A-anh đang làm gì ở đây...?"
"Chà, đó là một câu hỏi thú vị. Trước khi kịp nhận ra ta đã được đưa tới chốn này rồi. Ngược lại ta muốn hỏi, cô đang làm gì ở đây?"
"Tôi... tôi chỉ... aaaaaaaaaah!"
Cô bắt đầu rên rỉ khi nắm chặt lấy đầu mình.
"Cô có đau không?"
"Tôi...tôi...tôi, tại sao...aaaaaaaaaaaaaaa."
Cô vừa xoa đầu vừa la hét hoảng loạn.
Rõ ràng cô ấy đang rất đau đớn.
"Nếu cô không thể nhớ ra, không cần phải nhớ. Thực ra, ta khá là đáng trí, Bởi vì ta chỉ thích tập trung vào những thứ mà ta cho là quan trọng, nên thường tự xóa rất nhiều ký ức trong não."
"T…, tôi không, tôi không muốn nữa... Tôi không muốn điều này... dừng lại, dừng lại đi... aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!"
Cùng lúc cô ấy hét lên, cô ấy giải phóng một lượng ma lực to lớn.
"Đấy. Thấy chưa? Đó là lý do tại sao ta đã nói với cô rằng không cần phải cố gắng để nhớ mà."
Tôi né cú đấm ma thuật của Violet-san, rồi bước lại gần.
"Đừng màiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!"
"Thật là một sức mạnh kỳ diệu."
Tôi đã không thể thốt nên lời.
Violet-san trưởng thành có sức mạnh ma lực tuyệt vời, nhưng cô bé này thậm chí còn vượt qua cô ả.
Nhưng một pháp lực phóng thẳng về phía trước lại rất dễ né tránh.
Tôi đã thay đổi hướng của ma lực đó khi tôi đến gần hơn, cho đến khi bắt được cô bé.
"Không, không, không, không, không, không, không!!!"
"Đó, đó. Ngoan nào."
Tôi ôm cô ấy vào lòng và sau đó truyền một ít ma lực của mình vào cô ấy.
Chỉ cần sử dụng đúng số lượng thường dùng để chữa trị cho những người bị quỷ hóa là đủ, và nếu có thể làm điều đó bằng cách che phủ một phần lớn cơ thể như đang làm bây giờ, thì còn có hiệu lực hơn nữa.
"C... chế... chế ngự..."
"Chuyện không muốn nhớ thì quên đi cũng không sao."
Cứ như vậy, từng chút một, tôi càng rót ma lực vào nó, tôi càng lấy lại được quyền kiểm soát.
Cuối cùng, cô bé mất hết sức lực, rồi ngã phịch xuống sàn.
"V-vậy tôi phải làm gì... với những ký ức tôi không thể quên?"
Cô bé hỏi yếu ớt.
"Chà, ta không biết. Cố gắng đừng nhớ chúng là được, rồi một ngày nào đó chúng sẽ tự khắc biến mất khỏi tâm trí mà cô không hề nhận ra."
"... Tôi không thể."
"Ta thấu hiểu điều đó. Vậy bây giờ cô đã thấy khá hơn chưa?"
"Vâng vâng."
Tôi buông Violet-san ra và cô ấy cứ cúi gằm mặt xuống, xấu hổ.
"Tốt. Bây giờ vấn đề là làm thế nào để ra khỏi đây."
"... Anh muốn rời đi rồi sao?"
Tôi bắt đầu bước đi, nhưng chỉ vài bước nhỏ, cô ấy đã chạy lon ton theo tôi.
"Sớm thôi, ta phải đi. Ta đang tìm cách làm điều đó bây giờ."
Không gian này chỉ là một khoảng trống, không có lối vào, không có lối ra.
"Con người, họ luôn chết."
"Hừ, là người tất nhiên phải chết, đó là đương nhiên."
"Anh cũng sẽ chết?"
"Không, ta sẽ không chết."
Tôi sẽ sống ít nhất 600 năm, nhưng tôi vẫn đang tìm cách để sống lâu hơn.
"Anh là kẻ dối trá."
"Có thể."
"Đừng đi."
"...Cô có thể đi cùng ta khi ta tìm thấy lối ra mà? Mặc dù cách đơn giản hơn là ta có thể khiến cái không gian này biến mất bất cứ lúc nào.’’
Mặc dù lúc tôi làm vậy, Violet-san trưởng thành đã biến mất theo luôn.
"Tôi không thể đi ra ngoài."
"Thế thôi ở đây đi."
"Đừng bỏ rơi tôi."
"...Chúng ta sẽ còn gặp lại."
"Anh nói dối."
"Ta không nói dối."
"Vậy thì... đưa tôi cái đó đi."
Violet-san chỉ vào túi của tôi.
Tôi thò tay vào và lấy ra viên ngọc màu đỏ mà tôi đã tìm thấy ngày hôm trước.
"Hừm, nhưng cái này là của ta."
"Có điều gì đó ở thứ ấy khiến tôi cảm thấy rất ấm áp. Nó khiến tôi cảm thấy bình yên."
"Nhưng nó chỉ là một viên ngọc đáng tiền mà thôi."
"Không chỉ có vậy. Đó là một thứ giá trị hơn nhiều."
" Cô có thể cảm nhận nó sao?"
"Đúng."
Sau đó, tiếng đóng sầm vang lên.
Tôi rùng mình khi nghe thanh âm đó.
Nhưng điều kỳ lạ hơn, chỉ còn một không gian trống rỗng, và không có một cánh cửa nào trong tầm mắt.
"Cô đã đi đâu vậy!"
"Tôi phải đi đây!"
"A, đợi đã." Không gian trắng xóa bắt đầu rạn nứt.
Tôi nắm lấy tay cô ấy và rồi khoảng trống vỡ tan.
"-Cái này."
Viên ngọc đỏ tôi định tặng cô bé đơn giản rơi tọt xuống đất.
Tôi đã trở lại sân thượng.
Không gian màu trắng, sương mù và cô bé mặc trang phục màu trắng toát cũng đã biến mất.
Tôi nhặt viên ngọc đỏ rơi xuống đất và bỏ lại vào túi.
"Có thể nào Violet-san đang ở đâu đó quanh đây không?"
Tôi mở rộng phạm vi ma lực của mình để tìm kiếm sự hiện diện của cô ấy.
Nhưng, tôi đã không tìm thấy bất cứ dấu vết gì cả.
Tuy nhiên, tôi đã phát hiện ra thứ khác-….
"Những sự hiện diện này là từ bà chị mình và Alexia."
Họ làm gì ở đây vậy?
"Đã mở được rồi. Vào đi."
Dưới ánh trăng mờ ảo, hai cái bóng đen đang xâm nhập vào thư viện qua cửa sổ.
Họ là Alexia và Claire.
Alexia vào trước; ngay khi bước vào, cô ấy bắt đầu ngó từ hết bên này sang bên kia một cách vụng về.
Sau đó-
"Rắc rối quá, vào luôn đi…."
"Đau!"
Claire cũng trèo vào.
"Cô làm cái quái gì vậy hả, chúng ta đã thống nhất ý kiến là tôi vào trước kiểm tra xem có gì bất trắc thì cô mới được bước vào cơ mà!"
Alexia thở hổn hển khi bị giẫm lên.
“Chúng ta sẽ bị phát hiện nếu hành động quá thận trọng. Đánh nhanh thắng nhanh đi nào.”
"Ừ, sao cũng được nhưng xê ra."
Cổ đẩy Claire ra và đứng dậy.
"Alexia, đi thôi. Chúng ta phải hoàn thành công việc này bằng mọi cách có thể."
"Thật là kỳ quái. Mấy ngày trước cô cũng không quá có hứng thú với kế hoạch này."
"Bây giờ tôi có một lý do để làm điều đó rồi. Vì tôi có một nơi để trở về!"
Claire nắm chặt tay nói với vẻ mặt đầy quyết tâm.
Alexia tiến lên phía trước, bước tới cánh cửa phía sau thư viện rồi mở nó ra.
"Làm thế nào mà cô có được chìa khóa vậy?"
"Đút lót."
"Dễ dàng nhỉ. Và đây có phải kho sách cấm không?"
Bên trong phòng là những giá sách khổng lồ xếp cạnh nhau.
"Vẫn chưa tới đâu. Trên giá ở đây toàn là sách phổ thông thôi. Kho chứa sách cấm nằm xa hơn ở phía sau."
Alexia đứng trước một trong những cái kệ khổng lồ.
"Nó lớn thiệt. Và chữ viết này là cổ ngữ hả?"
"Bản thân giá sách này là một tạo tác ma thuật khổng lồ rồi. Chỉ cần đọc câu thần chú mà cha tôi thường nói khi ông kể chuyện cho tôi nghe khi còn nhỏ là được."
"Hả?"
Alexia hít một hơi không khí.
"Úm ba la úm ba la, cửa ơi mở ra."
Một bầu không khí im lặng bao trùm nơi này trong vài giây.
"Đây không phải là lúc để đùa giỡn đâu."
"Tôi không đùa! Tôi nghiêm túc đấy, nó sẽ mở ra bằng câu thần chú này!"
"Ngớ ngẩn vãi."
"Chắc là đọc hơi sai rồi? Điều gì sẽ xảy ra nếu nói là vừng ơi mở ra thay vì cửa ơi mở ra?"
Và, trong khoảnh khắc đó.
Chiếc kệ khổng lồ bắt đầu mở ra với một âm thanh chói tai.
"Cái quái gì vậy? Thứ này thực sự mở ra với cái câu thần chú nhảm nhí vậy sao?"
"Thấy chưa, đó là Vừng ơi thay vì Cửa ơi!"
Alexia nói với vẻ mặt đắc thắng.
"Chắc chắn là mất một lúc để phản hồi vì đó là một cánh cửa khá là cũ kỹ rồi."
Alexia và Claire chuyển sang phía bên kia của kệ.
"Ồ..."
Sau đó cả hai thốt lên một tiếng kinh ngạc khi bước vào kho sách cấm.
Căn phòng có những chiếc đèn chùm phát sáng huyền ảo, chiếu sáng những chiếc giá chạm trần, lần lượt là những cuốn sách, mặc dù đã phai màu theo năm tháng, nhưng vẫn giữ một phong cách độc đáo nhất định.
"Thế cô có chắc là chúng ta sẽ tìm thấy cuốn lịch sử học viện trong biển sách thế này không?"
Claire vừa nói vừa đảo mắt nhìn quanh chồng sách trên giá.
Nếu họ bắt đầu tìm kiếm từng cuốn sách thì sẽ mất cả đêm mất.
"Chúng ta phải gọi nó bằng cái tâm."
"Ngừng đùa cợt."
"Tôi đã nói với cô là tôi không đùa mà! Nhìn này, nó được thực hiện như thế này này-"
Alexia di chuyển cánh tay của mình một cách kỳ lạ và đặt chúng bên cạnh đầu.
"Vậy cô định làm gì?"
"Phải đặt tấm lòng vào. Hãy đến với tôi đi nào. Hỡi cuốn sách lịch sử học viện ơi, ôi cuốn sách lịch sử học viện, cuốn sách, lịch sử, học viện... Úm ba la xì bùa!"
"Thật vớ vẩn."
Nhưng sau đó.
Một ánh sáng xuất hiện trong phòng và sau đó một cuốn sách bắt đầu lơ lửng.
Cuốn sách được đặt trước mặt Alexia và sau đó tự động mở ra.
"Giỡn hả trời..."
"Thấy chưa? Nó đây này."
"Thật là một thiết kế ngớ ngẩn. Muốn đập luôn quá."
"Đừng nóng, nó đáng yêu ngoan ngoãn thế này mà."
"Sao cũng được. Cuốn sách viết gì?"
Claire nói với vẻ mặt không thể chịu đựng thêm được nữa.
"À, tôi không biết. Tôi không có đọc được."
"Hờ... Chúng là một văn bản cổ xưa."
"Tôi chỉ có thể đọc những từ rất cơ bản, cô có thể không, Claire?"
"Tôi cũng chỉ biết vài ký tự thôi. Và vì nó không phải là một môn học phổ thông, chắc chỉ những người trong lớp hàn lâm mới có thể đọc hiểu được thứ này."
"Thiệt tình ~"
"Vậy chúng ta làm gì bây giờ?"
"Đến lúc đọc câu thần chú rồi... Úm ba la, úm ba la! Hãy dịch cuốn sách cho tôi!"
Alexia nói với giọng ấm áp khi cô ấy tạo hình trái tim bằng tay.
"Ôi chúa ơi, thật kinh tởm. Đừng làm thế nữa, xin người, nó không hiểu đâu."
"Thì thử chút có mất mát gì đâu. Nó có thể có một chức năng phiên dịch như thế được tích hợp sẵn."
[Ho, ho, ho. Vậy là các người muốn có bản dịch à. Fufufu.]
Đột nhiên, một giọng nói khó chịu vang lên xung quanh kho sách cấm.
"Hả? Ai vừa nói vậy?!"
"Ai đó?"
Hai người ngó ngang ngó dọc khắp nơi nhưng không thấy ai khác.
[Ta là căn nguyên của kho sách cấm. Nếu muốn, ta có thể dịch văn bản cho mấy người.]
"Tôi không mong đợi gì hơn từ hiện thân vĩ đại của giới học thuật."
"Thật kinh tởm...đó chắc chắn là giọng nói của một con lợn béo."
"Claire, đừng nói linh tinh."
[Ôi trời...-vậy thì ta không phiên dịch gì cho mấy người nữa cả..."]
"Thấy chưa? Cô làm người ta giận rồi kia kìa."
"Ừ, rồi. Tôi xin lỗi, được chưa."
"Ông kho sách cấm ơi, xin vui lòng dịch giúp chúng tôi với ạ."
[Mufufufufu... Đ-Được thôi, ta sẽ dành một chút ngoại lệ để phiên djch cho mấy người! C-Các người muốn ta dịch phần nào?]
"À thì... chúng tôi muốn biết cánh tay của con quỷ Diabolos bị phong ấn ở đâu."
"D-Dễ thôi. Nó ở bên dưới ngôi trường, trong đống đổ nát của tàu điện ngầm."
"Ồ... ra thế. Giờ thì dễ hơn rồi..."
"... Ừm thiệt, tôi không nghĩ thứ này hữu dụng đến thế."
Cuốn sách nổi bắt đầu lật trang và sau đó các phần được dịch bắt đầu phát sáng.
[L-Lâu, rất lâu về trước, ngày xửa ngày xưa, anh hùng và ác quỷ Diabolos đã chiến đấu ở nơi này. T-Trong trận chiến đó, ác quỷ đã mất một cánh tay và cánh tay đó đã bị phong ấn. Sau đó, rất nhiều chuyện đã xảy ra và nơi đó đã trở thành một đống đổ nát .]
"Ông đang nói đến đống đổ nát gì vậy?"
[Rất nhiều người đã tranh giành quyền kiểm soát cánh tay của Diabolos. Không ai viết nhiều chi tiết về nó. Nhưng rõ ràng cánh tay được giấu trong đống đổ nát đó.]
"Và chúng tôi sẽ đến những tàn tích đó bằng cách nào?"
[C-Có một nhà thờ ẩn đâu đó trong học viện. Đó là cách họ có thể đến đó.]
"Cụ thể là chỗ nào?"
[Dufufu... Tôi chỉ có thể nói với mấy người về những điều được viết ở trong đây thôi.]
"Chậc, đồ vô tích sự. Nhưng này, ít nhất chúng ta đã phát hiện ra mục tiêu của giáo phái Diabolos. Nhiều khả năng chúng muốn phá vỡ phong ấn cánh tay."
"Nhưng chuyện đó thì liên quan gì đến việc bắt cóc học sinh cơ chứ?"
"À, có lẽ là để phá vỡ phong ấn. Rất có thể sẽ dễ dàng thực hiện hơn với ma lực tương tự ở gần đây."
"Tôi hiểu rồi. Điều đó sẽ giải thích tại sao chúng chỉ chọn bắt cóc một loại học sinh cụ thể, vì ma lực của họ. Có nên tìm kiếm nhà thờ ẩn đó không?"
"...Tôi muốn nói chuyện với Onee-sama trước."
Alexia nói, đưa ra quyết định của mình.
"Ồ, quên mất tiêu cô là hoàng tộc ấy. Nhưng này, tại sao cô không làm điều đó ngay từ đầu?"
"Cô thực sự nghĩ rằng tôi đã không cố gắng thử ư?"
"Hả?"
"Tôi đã nói với chị ấy rất nhiều lần. Tôi kể cho chị ấy mọi thứ về những gì đang diễn ra ở học viện, về những gì đã xảy ra ở ngôi đền, vậy mà..."
"Alexia..."
"Nhưng lần này sẽ khác. Lần này tôi có bằng chứng, chắc chắn Onee-sama sẽ tin tôi."
[A-Alexia-chan, chúc may mắn nhé~]
"Ngươi im đi đồ con lợn xề.”
Alexia lườm kho sách với ánh mắt đầy sát khí.
[Này này...!]
"Alexia... Chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi nơi này. Họ sẽ tìm thấy chúng ta nếu chúng ta nán lại đây quá lâu."
"Cô nói đúng. Nhưng trước đó, không có gì viết về giáo phái Diabolos trong này sao?"
Một sự im lặng bao trùm nơi này.
[..Ít nhất là ở đây, không có.]
"Tôi hiểu rồi... Không sao đâu."
"Tạm biệt."
"Tạm biệt... Cẩn thận trên đường trở về..."
Alexia và Claire tăng cường khả năng thể chất của họ bằng ma lực và trong nháy mắt họ đã đến nhà kho từ trước đó.
"Tôi chắc chắn rằng với cuốn sách này, Onee-sama nhất định sẽ..."
Alexia ra khỏi nhà kho với cuốn sách cấm trên tay.
Nhưng-….
"Các người nghĩ rằng có thể cầm cuốn sách cấm rời đi mà chưa được phép sao?"
"?!"
Alexia và Claire quay lại cùng lúc.
Ở một trong những góc của kệ là một người đàn ông già nhưng cao lớn.
Đôi mắt trũng sâu và chân tay khá dài, ông ta đang hướng đôi mắt đó về phía các cô gái trẻ.
"Ô-ông là...thủ thư."
Alexia cố giấu cuốn sách sau lưng, nhưng đã quá muộn.
"Công chúa Alexia, cô biết rất rõ rằng lấy một cuốn sách cấm mà không được phép là một tội rất nghiêm trọng ngay cả đối với một thành viên hoàng tộc. Chưa kể đến học sinh bên cạnh cô cũng phải chịu hình phạt không nhỏ."
Ông nói khi nhìn về phía Claire, người đang nhíu mày.
Cô ấy sẽ bị đình chỉ, hoặc có lẽ bị trục xuất chăng? Dù quyết định là gì, nó có thể ảnh hưởng đến cả em trai cổ.
"Phải giết lão thôi nhỉ ...?"
Claire khẽ nói, với thái độ rất nghiêm túc.
Nhưng Alexia đã nhanh chóng đẩy Claire lại.
"Tôi rất xin lỗi, thưa ngài! Có một lý do rất phức tạp đằng sau tất cả những điều này, ngài có thể vui lòng cho chúng tôi một cơ hội để phân trần được không ạ?"
"Vì cô là người yêu cầu, ta sẽ cho một ngoại lệ."
"Cảm ơn rất nhiều."
"Đổi nơi nói chuyện đi. Làm ơn đi theo ta."
Thủ thư nói, rời khỏi nơi này.
Alexia đi theo ông ta trong khi nói nhỏ với Claire, người đang đi tới phía sau.
"Cô định làm cái quái gì vậy!"
"Thì sao! Nếu tôi bị bắt, Cid sẽ gặp rắc rối! Dân chúng sẽ chỉ trích nó là em trai của một ả tội phạm! Thằng bé rất nhạy cảm, sau khi chịu đả kích như vậy nó sẽ tự tử cũng không chừng..."
"Hắn sẽ không, tuyệt đối sẽ không đâu." Alexia nói với một tiếng thở dài.
"Công chúa Alexia, xin hãy nhanh lên."
"À, tôi đến đây~"
Alexia kéo tay Claire và cả hai cùng bước ra khỏi thư viện.
"Xin lỗi, chính xác thì chúng ta đang đi đâu vậy ạ?"
Alexia hỏi vị thủ thư đang đi trước họ.
Tấm lưng to lớn của ông đang kéo qua một hành lang tối.
"Chúng ta gần đến rồi."
"Nói chuyện trong một lớp học nào đó là được rồi."
"...Đến rồi. Là đây."
Người đàn ông dừng lại, ngay giữa hành lang.
"Đây?"
"Vâng. Tôi đã chuẩn bị xong."
Người đàn ông quay lại và mỉm cười.
Đó là một nụ cười ghê rợn, nụ cười khiến Alexia nhíu mày.
“…Alexia.”
Claire từ phía sau chạm vào vai Alexia.
"Có sương mù..."
"Sương mù?"
Đột nhiên họ nhận ra rằng hành lang phủ đầy sương trắng từ tứ phía.
"Tại sao nơi này lại có sương mù...?"
Sương mù tiếp tục tăng nhanh.
Nhưng họ không thể biết nó đến từ đâu; nó không đến từ sàn nhà, cũng không phải từ các bức tường.
"Đó là sương mù giống như tôi đã thấy khi bị tấn công ...!"
"Cùng một dạng sao?"
Và rồi, thế giới vỡ tan thành ngàn mảnh.
Toàn bộ khung cảnh vỡ vụn, như thể nó đang vụn nát.
"C-Chuyện gì đang xảy ra vậy!"
Họ đang ở trong hành lang của học viện, nhưng không gian mà họ nhìn thấy bây giờ hoàn toàn khác.
Đó là một thế giới trải đầy sương trắng.
Và từ khắp mọi nơi tỏa ra một mùi hương ngọt ngào.
"Alexia, rút ​​​​kiếm của cô ra mau!!"
Claire nói, và Alexia lắng nghe.
"Chúng ta dường như bị phục kích rồi."
"Hở?"
Cô nhạy bén với các giác quan của mình và sau đó cảm nhận được sự hiện diện của một số người ẩn trong màn sương.
Tất cả chúng đều tiến lại gần một cách chậm rãi, thận trọng. Chúng dường như không có mục đích tốt đẹp gì cả.
"Làm thế nào cô nhận ra điều đó, Claire?"
"Con ma ám tôi giỏi trong mấy cái chuyện này lắm."
"À, phải rồi. Vậy, ngài có điều gì muốn nói không?"
Alexia hạ giọng và chĩa kiếm vào vị thủ thư.
Ông chỉ tiếp tục đứng trong làn sương mù, với nụ cười nhẹ trên khuôn mặt.
"Ý cô là sao, thưa công chúa?"
"Ý ta là tất cả những thứ này là gì?"
Alexia không ngu ngốc đến mức tin tưởng ông ta sau chuyện này.
"Không ngờ cô lại nhạy bén như vậy đấy." ‘
Thủ thư sau đó rút một con dao rựa lớn từ quần áo của mình.
Thực tế có hai; một dao rựa cho tay trái và một cho tay phải.
"Thật là những vũ khí chết người đấy. Cứ tưởng lão sẽ chiến đấu bằng giấy và bút cơ chứ."
"Giấy và bút được sử dụng để tạo ý tưởng, nhưng thực tại thì được tạo ra bởi thanh kiếm."
Thủ thư dứt lời, rồi thủ thế với dao rựa trên cả hai tay.
"Tôi sẽ xử lý hắn. Claire, cô xử lý những kẻ địch còn lại."
"Được."
Cả hai quay lưng lại với nhau và bắt đầu chiến đấu.
Cuộc tấn công của hai con dao rựa đến từ sương mù.
Alexia lùi lại để tránh đòn tấn công đầu tiên và sau đó để đỡ đòn thứ hai.
"Ồ." Thủ thư sửng sốt, trong khi Alexia nhân cơ hội phản công.
Chuyển động rất tự nhiên của thanh kiếm của cô đã để lại một vết xước nhỏ trên má của người đàn ông.
"Ối chà…."
Người đàn ông lùi một khoảng để điều chỉnh lại tư thế và lau đi vết máu chảy dài trên má.
"Thật khiến ta phải choáng váng. Có vẻ như cô ấy không còn là công chúa Alexia của ngày xưa nữa rồi."
Thủ thư nói, khen ngợi một cách chân thành.
"Ta đang trong giai đoạn phát triển mà."
"Điều đó thì đúng là tuyệt vời. Thanh kiếm của một người nằm ở sự tích lũy và kết tủa của chính kẻ đó. Trước đây, cô chỉ đơn thuần là bắt chước phong cách của Công chúa Iris. Nhưng bây giờ cô ấy đã vượt qua cái tâm lý ám ảnh mình. Không, đó là sự pha trộn của nhiều phong cách, đó sẽ là chính xác nhất cách để mô tả kỹ năng của cô."
"Ngươi có nghĩ rằng có dư thời gian để đánh giá ta ư?"
"Tất nhiên rồi."
"- Thật đó hả?"
Người nói điều đó là Claire sau lưng cô ấy.
Hầu hết những kẻ thù xung quanh giờ đã nằm đo trên mặt đất, và chúng liên tục ngã xuống từng kẻ một.
Thủ thư nhướng mày ngạc nhiên.
"Chà, không ngờ cô đã hoàn toàn đánh bại 7 kẻ hạng 2. Claire Kagenou, cô đã thắng Lễ hội Bushin năm nay phải không? Ta đã xem rồi và có vẻ như hồi trước cô không có khả năng mạnh mẽ như bậy giờ. Hoặc có thể cô đang sử dụng một số loại bí kỹ đặc biệt?"
"... Ngươi theo dõi ta à?"
"Ta biết rằng cô đã sử dụng một số xúc tu màu đỏ. Thật thú vị."
Trong khi chiến đấu với Alexia, hắn đã không bỏ lỡ trận chiến của Claire
Nhận ra điều này, cả hai cô gái đều đứng quay về phía người đàn ông.
"Bây giờ ngươi sẽ phải chiến đấu với hai người bọn ta. một mình."
"Vậy ra thế trận đã xoay chuyển rồi nhỉ, ngươi có nghĩ vậy không?"
"Ồ thế ư?"
Nhưng ông ta vẫn bình tĩnh.
"Ta phải thừa nhận ngươi rất mạnh. Nhưng ngươi sẽ không thể đánh bại bọn ta trong tình trạng hai chọi một."
"Đúng là tuổi trẻ mà."
" Có vẻ ngươi rất bình tĩnh."
"Bởi vì ta đã từ bỏ rồi."
"Ý ngươi là gì?"
"Ta đã từ bỏ thanh kiếm. Thế gian này rất rộng lớn, và luôn có người vượt trội ở đâu đấy. Nhưng đó cũng chính là lý do tại sao ta rất vui khi thấy một vài cô gái trẻ đầy tài năng với thanh kiếm như cô. Không còn nghi ngờ gì nữa, cô sẽ sớm đạt đến đẳng cấp của ta."
"Nếu ngươi đã đầu hàng thì hãy ngừng chống cự và phun ra tất cả những gì nhà ngươi biết."
Alexia nói, nhưng thủ thư chỉ mỉm cười.
"Thật ngây thơ và trẻ người non dạ. Ý của ta chính xác là, khi không còn quá ám ảnh với thanh kiếm, thì kẻ đó có thể học những cách chiến đấu khác."
"Hả?"
Một mùi hương ngọt ngào xộc vào mũi Alexia.
Và sau đó, hai âm thanh kim loại vang lên dưới mặt đất.
Alexia và Claire đã đánh rơi kiếm.
"Gì...!"
"Tôi không thể di chuyển ...!"
"Mùi thơm này là một loại thuốc làm thay đổi ma lực và tạo ra hiệu ứng giãn ra trên cơ bắp."
Hai cô gái không thể giữ cơ thể lâu hơn và ngã uỵch xuống sàn khi người đàn ông nhìn họ vẫn đứng vững.
“Ngươi đã nói chúng ta sẽ chiến đấu đường đường chính chính bằng kiếm của mình mà…!”
"Hai bạn trẻ tràn đầy tài năng và có một tương lai tươi sáng phía trước. Thật không may, chính vì theo đuổi con đường đó mà giữa đoạn đường các người sẽ gặp kẻ như ta."
Thủ thư rút ra một sợi dây thừng và trói cả hai cánh tay lại.
"Tại sao...! Nói cho ta biết tại sao ngươi lại làm điều này!"
"... Ta cũng thắc mắc điều tương tự đó."
"Ngươi rất mạnh, nhưng đó chính là lý do tại sao ta không hiểu tại sao ngươi lại làm điều này."
"...Bởi vì khi ai đó mạnh, thì sẽ luôn có kẻ mạnh hơn. Và vì lý do đó, thanh kiếm của ta đã gãy đứt từ lâu rồi."
"Gãy ư ... ngươi đang nói về cái gì vậy?"
Khi hỏi câu hỏi đó, người đàn ông khoác lên mình vẻ hoài niệm.
"Cách đây rất lâu, có một Ma Kiếm Sỹ được gọi là "Fenrir". Ngươi đã nghe nói về kẻ đó chưa?"
"... Chưa từng."
"Ai cũng nghe qua cái tên đó nhất một lần trong đời. Đó là cái tên mà mọi người ở đất nước này đều biết."
Alexia cố gắng nhớ những người tham gia lễ hội Bushin và các kiếm sĩ ma thuật từ nơi khác nhưng không nhớ bất kỳ cái tên nào như thế cả.
"Một kiếm sĩ ma thuật tên là Fenrir... Ý ngươi là chính Fenrir trong truyền thuyết đó!"
"Chính ngài. Fenrir được coi là Ma Kiếm Sỹ mạnh nhất thế giới, và tên tuổi của ngài ta vang dội khắp vùng đất này."
"Đợi một chút! Fenrir được cho là đã sống cách đây hàng trăm năm. Hơn nữa, thậm chí còn không chắc chắn rằng gã thực sự tồn tại."
"Được, để ta nói cho các cô thông hiểu, hắn thật sự tồn tại. Hơn nữa, hắn vẫn còn tồn tại cho đến ngày nay."
"Điều đó là không thể, trừ khi... hắn ta sử dụng nước mắt của Diabolos!"
Alexia sau đó nhớ lại một điều mà cô ấy đã nghe thấy trong khu di tích.
Sự tồn tại của "Bàn tròn"; những người có được cuộc sống vĩnh cửu nhờ những giọt nước mắt của Diabolos.
"Vậy là cô cũng biết về sự tồn tại của giọt nước mắt Diabolos sao. Càng có lý do để ta không thể để các người sống."
"Ngươi định làm gì với chúng ta...!"
"Các ngươi sẽ trở thành vật hiến tế. Sự thật là ta không có ý định đó trước đây, nhưng gần đây việc tìm kiếm những người bị chiếm hữu trở nên khó khăn hơn."
Sau đó, hắn lấy từ trong ngực ra một chiếc lọ chứa chất lỏng lạ và đưa nó lại gần miệng Alexia.
Đó là một chất lỏng có mùi thơm rất ngọt ngào.
"Bây giờ hãy yên nghỉ trong giấc ngủ vĩnh hằng, từ đó ngươi sẽ không bao giờ thức dậy..."
"Khụ..."
Alexia siết chặt mặt, cố gắng nín thở nhưng ý thức của cô đang dần mất đi.
"Alexia!"
"Cl...ire."
Đột nhiên, âm thanh của thứ gì đó bị rạch nát bắt đầu vang lên.
Như thể một nguồn sức mạnh khổng lồ đang làm rung chuyển toàn bộ chiều không gian mà họ đang tồn tại. Đó là một cảm giác như thể cả thế giới đang bị xé toạc dưới một áp lực mạnh mẽ.
Và đột nhiên, mái áp đột nhiên nứt toác.
"Cái... cái gì đây?"
Thủ thư nhìn về hướng đó một cách thận trọng.
Và từ đó một bóng đen lao xuống.
Một âm thanh duy nhất.
Với một thanh âm duy nhất đó, rất nhỏ theo sau, cái bóng đáp xuống bằng bước chân vô cùng hào nhoáng.
"Ng-..."
"Ngươi là kẻ nào..."
Một người đàn ông mặc vest đen, áo chẽn nổi bật trong làn sương trắng tuyết.
"Shadow....!"
Anh khéo léo di chuyển chiếc áo choàng của mình và từ từ rút thanh kiếm ra.
Đáp lại, người đàn ông kia làm vẻ mặt dữ tợn khi thủ thế với con dao rựa của mình.
"Ta không nghĩ rằng Shadow sẽ đích thân đến đây đâu ... Ít nhất là không có ai báo cáo điều đó với ta."
"-Thật xấu xí."
Đó là những gì Shadow nói với ông ta.
"Ồ? Ý ngươi là gì?"
"Sự tồn tại của ngươi."
"Chậc... Ngươi nói đúng!"
Thủ thư trả lời với một cái nhăn mặt, một nụ cười chế giễu nhưng không phải với Shadow, mà là với chính ông ta.
"Mọi thứ trong cuộc sống này luôn không diễn ra theo cách mình mong đợi. Nó giống như một vòng xoáy vô tận vậy, và ta bị cuốn vào đó và lạc lối. Và bây giờ hãy nhìn ta mà xem, ta vẫn đang sống với nỗi hổ thẹn đó. Vì vậy, tất nhiên rồi, ngươi có quyền gọi ta là xấu xí."
Và sau đó, ông ấy tiếp tục nói một cách lặng lẽ.
"Nhưng thật đáng để chịu đựng tất cả nỗi hổ thẹn này."
"Ồ..."
"Shadow, ngươi là mục tiêu của ta, là điểm cuối của cuộc hành trình mà ta gọi là cuộc đời. Không thể có kết cục nào tốt hơn cho một kẻ mu muội như ta, kẻ đã đánh mất thanh kiếm và phản bội chính đất nước của mình."
"...Ngươi đã sẵn sàng chưa?"
"Ta đã biết khoảnh khắc này sẽ đến kể từ ngày ngươi giết Zenon. Đó là lý do tại sao, ít nhất là trong thời khắc cuối cùng này... Ta muốn chiến đấu như một kiếm sĩ thực thụ!"
Người đàn ông xua tan màn sương bằng một cú vung dao rựa và lao vụt về phía Shadow.
——Thanh kiếm của một người nằm ở sự tích lũy và kết tủa của chính kẻ đó.
Trong tâm trí Alexia, những lời của thủ thư lại vang vọng.
Đó là một cuộc tấn công tỏa sáng và chói lọi.
"-Thật đẹp đẽ làm sao."
Shadow chặn đòn tấn công chói mắt đó.
Vâng, nhưng không chỉ vậy.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, hai con dao rựa vỡ tan thành từng mảnh.
"...Chúng đã vỡ, đúng như ta đã tưởng tượng."
Những mảnh dao rựa bắt đầu rơi xuống đất.
Và rồi Shadow vung thanh kiếm của mình, và đòn tấn công đó giải phóng một vụ nổ thổi bay tất cả đám sương mù.
Thế giới bắt đầu rạn nứt cùng với một âm thanh cô quạnh vang xa.
Cho đến cuối cùng, cả thế giới tan vỡ.
Và, như thể tất cả chỉ là ảo ảnh, tan vào hư không, họ đột nhiên thấy mình trở lại thế giới ban đầu.
Nhưng, người đàn ông đó vẫn nằm trên sàn trong vũng máu, thi thể của thủ thư, đã cho họ thấy rõ rằng tất cả đều là hiện thực.
"Shadow...Có vẻ như đến phút cuối ta còn không có nổi một trận đấu đúng nghĩa nhỉ...."
Thủ thư trưởng của thư viện cố run rẩy bật những tiếng kêu yếu ớt ra khỏi cuống họng, phun máu ồng ộc ra khỏi miệng.
"-Vẫn còn đỉnh cao mà ta vẫn chưa thể khám phá hết được."
Dứt lời, Shadow hất chiếc Hắc Bào tung bay trong gió và biến mất dạng.
--------------------------------------
*** Góc nhìn của Cid***
Tôi thức dậy với trạng thái tràn đầy sức sống.
Có lẽ là nhờ chiếc áo choàng lụa được dệt bằng sợi chỉ từ những con nhện đen đây mà. Khi vừa mở mắt, tôi ngắm nhìn chiếc áo choàng đẹp đẽ lấp lánh trong những tia nắng ban mai, rồi thẳng tiến đến học viện, sớm hơn thường lệ một chút.
Hôm nay, không giống như những ngày trước, tôi chỉ có thể dảo bước một mình.
Đó là bởi vì bình thường tôi luôn ngủ nướng và đến sát giờ cùng lũ Hyoro và Jaga.
Nhưng cũng là tại tôi hôm nay dậy sớm quá, thỉnh thoảng đi sớm hơn thường lệ một chút cũng không phải là điều xấu gì cho cam.
Nhìn thấy khuôn mặt của những học sinh khác trên đường đến học viện không phải là chuyện thường ngày, và cảm giác đón ánh nắng ban mai khi bước qua cổng trường thật tuyệt vời….
"... Thật quá đỗi đẹp đẽ."
"Cậu làm gì ở đây vậy, chó con?"
"Sao cô lại ở đây vậy, Alexia."
Ngay khi vừa bước qua cổng, tôi đã gặp Alexia.
"Cậu đang than vãn ư? Cậu nên vui mừng khi có thể nhìn thấy tôi vào sáng sớm này đi."
"Ôi ôi, tôi vui quá đi, vui chết mất."
"Đương nhiên."
"Vậy. Thôi, tạm biệt."
"Đứng lại ngay, cậu nghĩ mình đang đi đâu vậy hả?"
Tôi vội vã chạy đi, nhưng Alexia đuổi theo và nhanh chóng đi theo bên cạnh.
"Vì sao cô lại bám theo tôi vậy?"
“Cậu cứ trốn khỏi tôi như thế là tôi lại càng muốn đi theo cậu.”
"Cô có sở thích quái gở gì thế?"
"Cậu nên cảm thấy vinh dự hơn một chút khi có thể đi bộ đến trường bên cạnh tôi thế này mới đúng."
"..."
"Sao im lặng rồi?"
"...Không có gì, chỉ là, thật hiếm khi thấy cô vui vẻ như vậy."
"Tôi nói thế với cậu mới đúng."
Chúng tôi tiếp tục nói chuyện như vậy cho đến khi đến khu nhà của trường, vì lý do nào đó có rất nhiều người chen chúc nhau.
Từ đây ta có thể nghe thấy tiếng thì thầm của các học sinh khác.
"H-Hắn chết rồi...!"
"Ai có thể làm một điều khủng khiếp thế với người đàn ông đó như vậy thứ ...?"
"Này, rời khỏi đó đi! Chúng ta phải đợi những hiệp sỹ có thẩm quyền đến..."
Alexia và tôi nhìn nhau thắc mắc.
"Có vẻ như họ đã tìm thấy một xác chết!"
"Vậy chúng ta sẽ thử đi ngó qua một chút nhể."
Một chấn động lớn đã xảy ra tại học viện, nơi mà ngày nào cũng yên bình, vậy mà…
Nhưng đó là lý do tại sao tôi rất phấn khích.
Tôi len qua đám đông, háo hức muốn xem họ đã tìm thấy loại xác chết nào.
Và khi tôi đến... thì không thể thốt nên lời.
"A, chính là người này."
Giờ tôi mới sực nhớ ra, ngày hôm qua sau khi đá hắn xuống, tôi thậm chí còn không ngó vào để xem.
Tôi hoàn toàn quên mất gã này đã toi mạng luôn rồi.
"Thật khủng khiếp... Người ấy bị thanh kiếm của bức tượng cắm vào. Như thể ai đó đã hành quyết ông ta vậy."
"Hả? Tôi nghĩ chỉ là trùng hợp khi hắn ta ngã đúng vào chỗ này thôi."
"Cậu là đồ ngốc thật đó hả, cậu không thấy cái cách hắn chết rất kỳ lạ sao? Chắc chắn có kẻ đứng sau chuyện này."
"Cô cứ đoán mò linh tinh."
Alexia nhìn chằm chằm vào xác chết.
"Cậu có nhận ra ông ta không? Người này trông không giống bất cứ ai ở trong học viện ..."
“À thì tôi nghĩ gã chỉ là một tên trộm mà thôi."
"Tôi cũng không nhớ đã nhìn thấy kẻ này trong số những hiệp sỹ tôi từng gặp. Có thể nào đây là một kẻ xâm nhập...?"
"Đối với tôi, hắn chỉ là một tên trộm không hơn không kém."
"Nếu là từ giáo phái thì sao? Hay là..."
"Hắn mang vẻ mặt đậm chất một tên đạo chích thế kia mà."
"Cậu vẫn không thôi à? Không đời nào người này chỉ là một tên trộm được."
"À ừ.”
Có vẻ như các học sinh bàn tán sôi nổi, vì vậy hãy cứ nói rằng mọi thứ diễn ra đúng như tôi dự liệu.
"Thật đáng sợ ... nó có thể là động thái của tổ chức bí mật mà người ta đã đồn đoán rất nhiều dạo gần đây không?"
"Tao cũng éo biết, tao cũng nghe nói học sinh mất tích cũng tìm thấy dấu vét nào cả."
"Và đừng quên vụ pháp lực hôm trước. Tao cá chắc rằng tất cả mấy vụ này đều có liên quan đến nhau."
Ôi tuyệt, công chúng đang thực sự hít hà drama rất nhiệt tình.
Thực tế là thứ luồng ma lực hôm đó chỉ là một cuộc ẩu đả giữa một con chó và một con mèo, và cái xác này chỉ là một tên trộm đã ngã xuống và chết tươi đúng chỗ đó mà thôi. Nhưng nếu họ đang tận hưởng nó, thì tôi với tư cách là người giật dây tất cả, cũng nên cảm thấy hứng khởi chứ.
Ôi trời, thật là hồi hộp, kịch tính làm sao, tối nay tôi sẽ hóa trang thành Shadow và khuấy động bầu không khí hơn nữa với một số sự kiện khác được không nhỉ?
"Sao cậu cười nhăn nhở thế?"
"Haha-..Hèm… À, không có lý do gì đâu."
Alexia nhìn tôi thắc mắc với đôi mắt đỏ ngầu của mình
"Hai người, tôi phiền chút được không?"
Đột nhiên, một nam sinh đến bắt chuyện với chúng tôi.
Anh ấy là một chàng trai tóc đen óng điển trai... Isaac-kun.
"Ồ, cậu đây rồi, Issac-kun, tại sao cậu không đến lớp ngày hôm qua vậy?"
"À, bạn này là Cid-kun phải không? Hôm qua tôi gặp chút khó khăn, có chuyện gì xảy ra khi tôi đi vắng vậy?"
"Đã có bài kiểm tra đột xuất."
"Kiểm tra? Còn gì nữa?"
"À, chỉ thế thôi."
"Vậy thì mừng rồi. Nhân tiện, nhà trường nói hôm nay sẽ không có tiết học."
"Đúng vậy."
"Thật là một kịch bản khủng khiếp, cậu có nghĩ vậy không? Vừa nãy họ đã ra lệnh cho chúng ta di chuyển đi để nhân viên học viện và các hiệp sỹ có thể vào điều tra. Nhân tiện, chúng ta cũng được khuyên không nên rời khỏi ký túc xá của mình."
"À, ô kê."
"Có vẻ như nguy hiểm vẫn chưa hoàn toàn qua đi. Cẩn thận nhé, Chó con."
"Tôi bi--"
Và trước khi kịp dứt lời, tôi cảm thấy có thứ gì đó đặt lên cổ tôi với tiếng canh cách.
Vòng cổ???????
"Cuối cùng cũng tóm được em rồi."
Khi tôi quay lại, tôi thấy bà chị mình đang nhìn tôi với một nụ cười ‘hiền từ’ trên khuôn mặt.
"X-x-x--Xin chào nee-san. Đã lâu không gặp nhỉ."
"Đúng là lâu rồi ha. Lần cuối cùng chúng ta gặp nhau là trước kỳ nghỉ đông, phải không nhỉ?"
"A-Aha, chắc vậy-…."
Chắc cái củ cải. Tôi thực sự đã sơ suất rồi.
Tại cái mớ sự kiện này xảy ra mà bản thân quên mất rằng đang cố gắng lẩn trốn khỏi bà chị này.
"N-Này Claire, chiếc vòng cổ này là sao vậy?" Alexia dò hỏi.
"Vòng cổ nào?"
"Nó có phải của cô lúc đó không?"
"À, tôi đã để nó trong phòng và khi quay lại thì đã bị các hiệp sỹ lấy mất. Tôi phải tốn bao nhiêu công sức mới lấy lại được nó đó.”
"Tôi hiểu rồi. Và nó được dùng để làm gì vậy?"
"Hả? Tại sao cô lại hỏi tôi một điều quá hiển nhiên như vậy?"
Bà chị vừa cười vừa trả lời, đồng thời giật mạnh sợi xích.
"À, tôi biết rồi, biết rồi nhé... nó là vòng cổ cho chó."
"Chính xác. Con chó nào cũng cần có vòng cổ."
"Xin lỗi, nhưng em không phải chó." Tôi cố mở miệng phản bác, chen ngang cuộc nói chuyện của hai người họ.
"Cậu đang nói gì kỳ vậy, Chó con, nếu cậu không phải là một con chó thì cậu là gì?"
"Đi thôi, Chó con-... À không, Ý chị là, Cid." Và thế là bà chị tôi bắt đầu lôi cổ tôi xềnh xệch bằng dây xích trước mặt đám đông.
Nhưng câu hỏi của tôi là: tại thời điểm nào mà hai người này trở nên thân thiết như vậy?
"Sao em dám thất hứa hả?"
"A ha ha ha…."
Sau khi bà chị cưỡng bức lôi tôi vào phòng của bả, bả đặt tôi xuống và đè lên người tôi.
"Và đó không phải là tất cả, em cũng đã nói dối chị."
"Nói dối? Về cái gì?"
"Còn dám giả ngu?" Cô ấy siết chặt cổ tôi.
Chết tiệt, tôi phải cẩn thận để không nên nói hớ thêm gì nữa. Đúng là tự đào hố chôn mình mà.
Nhưng tôi đã hỏi nghiêm túc thật ấy chứ. Tôi đã nói dối bà chị này biết bao nhiêu lần đến nỗi tôi không biết bả đang đề cập đến lời nói dối nào.
"E-em… không thở được..."
Vâng, tất nhiên là tôi vẫn thở được.
"Hay ý em là em cũng đã nói dối chị nhiều chuyện khác?"
"Không, không, … em sẽ không bao giờ dám làm điều đó."
Vầng, tất nhiên tôi vẫn sẽ làm.
"Thật sự chứ?"
"Chắc chắn luôn."
Bà chị ghé sát mặt vào tôi, chỉ cách mũi chúng tôi một khoảng ngắn, đồng thời nhìn thẳng vào mắt tôi.
"... Đôi mắt của em thật đẹp đẽ, và điều đó cho chị biết trái tim em lúc này thuần khiết như thế nào. Chà, chị tin rằng em không nói dối chị."
Bà chị này mù quáng quá rồi.
"Em phải biết rõ rằng không có lời nói dối nào của em có thể giữ mãi khỏi chị - vậy tại sao em vẫn quyết định nói dối chị như vậy?"
"Aaaa, em nhớ rồi, vâng, vâng, ra ý của chị là thế, lời nói dối đó phải không."
"Chính xác. Ý chị là về Nina."
Hỏi chấm? Tôi đã bao giờ nói dối bất cứ điều gì về Nina-senpai chưa ấy nhở?
"Hay là em đã quên?"
"Không, em làm sao có thể quên được cơ chứ. Phải rồi, chị đang nói về lời nói dối mà em đã nói về Nina-senpai đúng không. Thực sự có một ẩn khúc lớn đằng sau nó..."
"Haahaha… Chị biết mà. Em nói dối đơn giản chỉ muốn chứng tỏ bản thân trước mặt chị thôi đúng không nào?"
"Vâng, chính xác như những gì chị vừa nói."
"Đấy? Chị luôn biết được em đang nghĩ gì mà."
"Dạ vâng. Em xin lỗi."
"Được. Chị sẽ tha thứ cho em, nhưng chỉ lần này thôi."
Và thế là cuộc trò chuyện kết thúc.
Hoặc là tôi nghĩ vậy, nhưng không hiểu sao bà chị cứ nhìn tôi chằm chằm.
"Nee-san, chị có thể ra khỏi người em không? Chị nặng quá-...Ọe ọe ọe."
C-Cổ của tôi...
"Cid, em vừa mới nói cái gì?"
"Ý… ý của em là dáng người của chị rất thon gọn,.. ọe ọe… và nhẹ… Rất xinh đẹp và hấp dẫn."
"À ờ, chắc là vừa nãy chị nghe nhầm."
"Đương nhiên rồi."
"Fufufufu, em sẽ mãi không thay đổi, phải không? Dù em có bao nhiêu tuổi đi chăng nữa, cid vẫn luôn là cid của chị. Chị muốn em sẽ mãi luôn như vậy. Nên là chị..."
Đột nhiên bả chuyển sang trạng thái nghiêm túc.
"Nee-san?"
"Chỉ cần có thể giúp Sid mãi sống vô tư thế này, kể cả kẻ địch mạnh thế nào, chị cũng quyết đứng lên chống lại chúng.”
"Ờm..."
Căn bệnh ATSM này đã tiến vào hồi mãn kỳ rồi ư?
"Cid, hãy nghe chị nói cho rõ. Hiện tại học viện đang nằm trong tay của một tổ chức xấu xa."
"À ừ ừ ừ..."
"Nhưng chị sẽ đi và khám phá những bí mật ẩn giấu ở đây. Đó là một nhiệm vụ nguy hiểm muôn trùng, nhưng chỉ cần vì em... Chị nghĩ mình có thể làm được."
"Chúc may mắn~"
"Cẩn thận nhé, Cid. Vì là em trai của chị, có khả năng một số người sẽ cố gắng theo đuôi em. Nhưng đừng lo lắng, chị sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ em, và kết liễu bất cứ ai cố gắng làm hại em của chị.. !"
"Vâng, thưa chị, hãy đập nhừ tử chúng nhé ~"
"Chị xin lỗi nếu điều này làm em lo lắng. Chị cũng xin lỗi vì không thể nói với em quá nhiều được, nhưng chị phải làm điều này để bảo vệ em. Chị biết bản thân không có quyền yêu cầu em thế này. Nhưng xin hãy hiểu cho chị.”
"Em hiểu mà~"
"Cuối cùng... nếu chị không quay trở lại... nếu chị phải bỏ mạng thì-…."
Chị ấy đang nói chuyện với tôi trong khi những giọt nước mắt lăn dài, và rồi, cứ như thế, chị nhìn chằm chằm vào hư không.
"Aurora, bọn ta đang cố nói chuyện tình cảm chị em ở đây, cô có thể im lặng được không? Hả? Hả? Hãy dừng lại vì tôi đang làm cô xấu hổ ấy hả? Tôi không nói gì đáng xấu hổ hết!"
Tôi nhìn chằm chằm vào cô ấy với vẻ mặt nghiêm túc và rồi ánh mắt của chúng tôi chạm nhau.
"Nee-san..."
"À. K-không có gì, thực sự, không có gì cả. Chị chỉ tự lẩm bẩm với bản thân một chút thôi!"
"Nee-san. Em hiểu mà."
"Cid... em có thực sự thấu hiểu cho chị không? Có một lý do rất phức tạp đằng sau việc này."
"Tất nhiên, em hiểu rõ mà."
Bệnh chuuni chứ còn cái vẹo gì nữa.
"Cảm ơn, Cid. Cảm ơn vì em đã là em của chị. Nếu chị, nếu chị phải hy sinh..."
Những giọt nước mắt lăn dài xuống nóng hổi.
"Chị sẽ ổn thôi, Nee-san. Chị không thể chết được."
"Ciiiiiiid!!! Đúng vậy, em nói đúng!!! Chị sẽ trở lại, chị thề là chị sẽ sống sót trở về với em!"
"Ừ ừm."
Bà chị ôm tôi với một lực mạnh đến nỗi tôi gần như bị gãy xương sườn.
Tôi còn phải chơi cái trò này bao lâu nữa hả trời?
---------------------------------------------------
Thế rồi, cái đêm tôi mong chờ đã đến.
Tôi lẻn ra khỏi ký túc xá và như một thói quen, đột nhập lên mái nhà của học viện.
Bây giờ học viện đang trong tình trạng báo động, tất cả mọi nơi, bao gồm cả ký túc xá, đều được bảo vệ nghiêm ngặt. Vì điều này mà các sinh viên khác đã bắt đầu lo lắng.
Thành thật mà nói, tôi không mong đợi vấn đề trộm cắp leo thang đến mức này. Nhưng những sự kiện nằm ngoài lẽ thường như thế này khiến mọi thứ trở nên thú vị.
Ở kiếp trước, tôi luôn là kiểu người sẽ phấn khích trước một cơn bão lớn.
Đón nhận bầu không khí boo phủ bóng tối ngay giữa trưa mưa gió to bão bùng thật là... thống khoái.
Có vẻ như bất cứ điều gì sắp xảy ra. Cuối cùng…. mặc dù, chẳng có quái gì diễn ra cả.
Nhưng điều đó khiến tôi nghĩ rằng: nếu nhiệm vụ của tôi là làm cho điều gì đó xảy ra, ở đây, dựa trên kinh nghiệm của tôi từ kiếp trước thì sao?
Các học sinh đang sống một cuộc sống đơn điệu, nhàm chán và quá đỗi yên bình. Vì vậy, họ chắc chắn đang chờ đợi một sự kiện để phá vỡ sự đơn điệu này.
"Mình nên làm gì bây giờ..?"
Không phải có vài kế hoạch hấp dẫn mà tôi có thể sử dụng để khiến mọi người nghĩ rằng vụ án bốn học sinh mất tích, cuộc ẩu đá tranh miếng cá của con chó con mèo và cái chết của tên trộm có liên quan đến nhau sao...?
"Nếu giờ mình vẽ một vòng tròn ma thuật khổng lồ thì sao? Hay mình nên đọc một vài câu thần chú? Không, nó chẳng có ý nghĩa gì cả. à rế?"
Khi đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ, đột nhiên tôi bắt đầu bị bao quanh bởi một làn sương mù dày đặc.
"Hửm? Minh nghĩ hôm qua trời cũng có sương mù... Thời tiết có trở nên dị thường quá rồi không?"
Sau đó, khi sương mù dần tan đi, tôi đột nhiên thấy mình ở trong một không gian hoàn toàn trắng xóa.
"Hửm? Cái gì đây?"
Đỉnh vãi, đúng là một phân cảnh tuyệt vời.
Tôi đã được chuyển đến một không gian khác. Mặc dù điều này đã từng xảy ra trước đây, chắc là trong khu di tích nhỉ?
"Anh là ai?"
Một cô gái bên trong khoảng trắng đó hỏi.
Cô ấy trẻ hơn tôi một chút, mặc bộ đồ một mảnh màu trắng và đôi mắt cổ nhuốm màu sắc tử rất long lanh.
"Này, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Tuổi của cô ấy bây giờ trông khác so với lúc đó, nhưng tôi nhận ra cô ấy ngay lập tức. Cô ấy là Violet-san.
"Anh là ai, một gã nghiên cứu khác ư?"
"Cô không nhớ ta sao?"
"Tôi không biết anh."
"À. Giờ ta mới nhớ là cô có nói gì đó về ký ức của mình."
"Đừng lại gần đây...!"
Rõ ràng cô bé Violet-san đang sợ hãi.
"Đừng sợ hãi. Ta không phải là cảnh vệ, nhưng ta cũng không phải cái ác tuyệt đối!’’
"A-anh đang làm gì ở đây...?"
"Chà, đó là một câu hỏi thú vị. Trước khi kịp nhận ra ta đã được đưa tới chốn này rồi. Ngược lại ta muốn hỏi, cô đang làm gì ở đây?"
"Tôi... tôi chỉ... aaaaaaaaaah!"
Cô bắt đầu rên rỉ khi nắm chặt lấy đầu mình.
"Cô có đau không?"
"Tôi...tôi...tôi, tại sao...aaaaaaaaaaaaaaa."
Cô vừa xoa đầu vừa la hét hoảng loạn.
Rõ ràng cô ấy đang rất đau đớn.
"Nếu cô không thể nhớ ra, không cần phải nhớ. Thực ra, ta khá là đáng trí, Bởi vì ta chỉ thích tập trung vào những thứ mà ta cho là quan trọng, nên thường tự xóa rất nhiều ký ức trong não."
"T…, tôi không, tôi không muốn nữa... Tôi không muốn điều này... dừng lại, dừng lại đi... aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!"
Cùng lúc cô ấy hét lên, cô ấy giải phóng một lượng ma lực to lớn.
"Đấy. Thấy chưa? Đó là lý do tại sao ta đã nói với cô rằng không cần phải cố gắng để nhớ mà."
Tôi né cú đấm ma thuật của Violet-san, rồi bước lại gần.
"Đừng màiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!"
"Thật là một sức mạnh kỳ diệu."
Tôi đã không thể thốt nên lời.
Violet-san trưởng thành có sức mạnh ma lực tuyệt vời, nhưng cô bé này thậm chí còn vượt qua cô ả.
Nhưng một pháp lực phóng thẳng về phía trước lại rất dễ né tránh.
Tôi đã thay đổi hướng của ma lực đó khi tôi đến gần hơn, cho đến khi bắt được cô bé.
"Không, không, không, không, không, không, không!!!"
"Đó, đó. Ngoan nào."
Tôi ôm cô ấy vào lòng và sau đó truyền một ít ma lực của mình vào cô ấy.
Chỉ cần sử dụng đúng số lượng thường dùng để chữa trị cho những người bị quỷ hóa là đủ, và nếu có thể làm điều đó bằng cách che phủ một phần lớn cơ thể như đang làm bây giờ, thì còn có hiệu lực hơn nữa.
"C... chế... chế ngự..."
"Chuyện không muốn nhớ thì quên đi cũng không sao."
Cứ như vậy, từng chút một, tôi càng rót ma lực vào nó, tôi càng lấy lại được quyền kiểm soát.
Cuối cùng, cô bé mất hết sức lực, rồi ngã phịch xuống sàn.
"V-vậy tôi phải làm gì... với những ký ức tôi không thể quên?"
Cô bé hỏi yếu ớt.
"Chà, ta không biết. Cố gắng đừng nhớ chúng là được, rồi một ngày nào đó chúng sẽ tự khắc biến mất khỏi tâm trí mà cô không hề nhận ra."
"... Tôi không thể."
"Ta thấu hiểu điều đó. Vậy bây giờ cô đã thấy khá hơn chưa?"
"Vâng vâng."
Tôi buông Violet-san ra và cô ấy cứ cúi gằm mặt xuống, xấu hổ.
"Tốt. Bây giờ vấn đề là làm thế nào để ra khỏi đây."
"... Anh muốn rời đi rồi sao?"
Tôi bắt đầu bước đi, nhưng chỉ vài bước nhỏ, cô ấy đã chạy lon ton theo tôi.
"Sớm thôi, ta phải đi. Ta đang tìm cách làm điều đó bây giờ."
Không gian này chỉ là một khoảng trống, không có lối vào, không có lối ra.
"Con người, họ luôn chết."
"Hừ, là người tất nhiên phải chết, đó là đương nhiên."
"Anh cũng sẽ chết?"
"Không, ta sẽ không chết."
Tôi sẽ sống ít nhất 600 năm, nhưng tôi vẫn đang tìm cách để sống lâu hơn.
"Anh là kẻ dối trá."
"Có thể."
"Đừng đi."
"...Cô có thể đi cùng ta khi ta tìm thấy lối ra mà? Mặc dù cách đơn giản hơn là ta có thể khiến cái không gian này biến mất bất cứ lúc nào.’’
Mặc dù lúc tôi làm vậy, Violet-san trưởng thành đã biến mất theo luôn.
"Tôi không thể đi ra ngoài."
"Thế thôi ở đây đi."
"Đừng bỏ rơi tôi."
"...Chúng ta sẽ còn gặp lại."
"Anh nói dối."
"Ta không nói dối."
"Vậy thì... đưa tôi cái đó đi."
Violet-san chỉ vào túi của tôi.
Tôi thò tay vào và lấy ra viên ngọc màu đỏ mà tôi đã tìm thấy ngày hôm trước.
"Hừm, nhưng cái này là của ta."
"Có điều gì đó ở thứ ấy khiến tôi cảm thấy rất ấm áp. Nó khiến tôi cảm thấy bình yên."
"Nhưng nó chỉ là một viên ngọc đáng tiền mà thôi."
"Không chỉ có vậy. Đó là một thứ giá trị hơn nhiều."
" Cô có thể cảm nhận nó sao?"
"Đúng."
Sau đó, tiếng đóng sầm vang lên.
Tôi rùng mình khi nghe thanh âm đó.
Nhưng điều kỳ lạ hơn, chỉ còn một không gian trống rỗng, và không có một cánh cửa nào trong tầm mắt.
"Cô đã đi đâu vậy!"
"Tôi phải đi đây!"
"A, đợi đã." Không gian trắng xóa bắt đầu rạn nứt.
Tôi nắm lấy tay cô ấy và rồi khoảng trống vỡ tan.
"-Cái này."
Viên ngọc đỏ tôi định tặng cô bé đơn giản rơi tọt xuống đất.
Tôi đã trở lại sân thượng.
Không gian màu trắng, sương mù và cô bé mặc trang phục màu trắng toát cũng đã biến mất.
Tôi nhặt viên ngọc đỏ rơi xuống đất và bỏ lại vào túi.
"Có thể nào Violet-san đang ở đâu đó quanh đây không?"
Tôi mở rộng phạm vi ma lực của mình để tìm kiếm sự hiện diện của cô ấy.
Nhưng, tôi đã không tìm thấy bất cứ dấu vết gì cả.
Tuy nhiên, tôi đã phát hiện ra thứ khác-….
"Những sự hiện diện này là từ bà chị mình và Alexia."
Họ làm gì ở đây vậy?
"Đã mở được rồi. Vào đi."
Dưới ánh trăng mờ ảo, hai cái bóng đen đang xâm nhập vào thư viện qua cửa sổ.
Họ là Alexia và Claire.
Alexia vào trước; ngay khi bước vào, cô ấy bắt đầu ngó từ hết bên này sang bên kia một cách vụng về.
Sau đó-
"Rắc rối quá, vào luôn đi…."
"Đau!"
Claire cũng trèo vào.
"Cô làm cái quái gì vậy hả, chúng ta đã thống nhất ý kiến là tôi vào trước kiểm tra xem có gì bất trắc thì cô mới được bước vào cơ mà!"
Alexia thở hổn hển khi bị giẫm lên.
“Chúng ta sẽ bị phát hiện nếu hành động quá thận trọng. Đánh nhanh thắng nhanh đi nào.”
"Ừ, sao cũng được nhưng xê ra."
Cổ đẩy Claire ra và đứng dậy.
"Alexia, đi thôi. Chúng ta phải hoàn thành công việc này bằng mọi cách có thể."
"Thật là kỳ quái. Mấy ngày trước cô cũng không quá có hứng thú với kế hoạch này."
"Bây giờ tôi có một lý do để làm điều đó rồi. Vì tôi có một nơi để trở về!"
Claire nắm chặt tay nói với vẻ mặt đầy quyết tâm.
Alexia tiến lên phía trước, bước tới cánh cửa phía sau thư viện rồi mở nó ra.
"Làm thế nào mà cô có được chìa khóa vậy?"
"Đút lót."
"Dễ dàng nhỉ. Và đây có phải kho sách cấm không?"
Bên trong phòng là những giá sách khổng lồ xếp cạnh nhau.
"Vẫn chưa tới đâu. Trên giá ở đây toàn là sách phổ thông thôi. Kho chứa sách cấm nằm xa hơn ở phía sau."
Alexia đứng trước một trong những cái kệ khổng lồ.
"Nó lớn thiệt. Và chữ viết này là cổ ngữ hả?"
"Bản thân giá sách này là một tạo tác ma thuật khổng lồ rồi. Chỉ cần đọc câu thần chú mà cha tôi thường nói khi ông kể chuyện cho tôi nghe khi còn nhỏ là được."
"Hả?"
Alexia hít một hơi không khí.
"Úm ba la úm ba la, cửa ơi mở ra."
Một bầu không khí im lặng bao trùm nơi này trong vài giây.
"Đây không phải là lúc để đùa giỡn đâu."
"Tôi không đùa! Tôi nghiêm túc đấy, nó sẽ mở ra bằng câu thần chú này!"
"Ngớ ngẩn vãi."
"Chắc là đọc hơi sai rồi? Điều gì sẽ xảy ra nếu nói là vừng ơi mở ra thay vì cửa ơi mở ra?"
Và, trong khoảnh khắc đó.
Chiếc kệ khổng lồ bắt đầu mở ra với một âm thanh chói tai.
"Cái quái gì vậy? Thứ này thực sự mở ra với cái câu thần chú nhảm nhí vậy sao?"
"Thấy chưa, đó là Vừng ơi thay vì Cửa ơi!"
Alexia nói với vẻ mặt đắc thắng.
"Chắc chắn là mất một lúc để phản hồi vì đó là một cánh cửa khá là cũ kỹ rồi."
Alexia và Claire chuyển sang phía bên kia của kệ.
"Ồ..."
Sau đó cả hai thốt lên một tiếng kinh ngạc khi bước vào kho sách cấm.
Căn phòng có những chiếc đèn chùm phát sáng huyền ảo, chiếu sáng những chiếc giá chạm trần, lần lượt là những cuốn sách, mặc dù đã phai màu theo năm tháng, nhưng vẫn giữ một phong cách độc đáo nhất định.
"Thế cô có chắc là chúng ta sẽ tìm thấy cuốn lịch sử học viện trong biển sách thế này không?"
Claire vừa nói vừa đảo mắt nhìn quanh chồng sách trên giá.
Nếu họ bắt đầu tìm kiếm từng cuốn sách thì sẽ mất cả đêm mất.
"Chúng ta phải gọi nó bằng cái tâm."
"Ngừng đùa cợt."
"Tôi đã nói với cô là tôi không đùa mà! Nhìn này, nó được thực hiện như thế này này-"
Alexia di chuyển cánh tay của mình một cách kỳ lạ và đặt chúng bên cạnh đầu.
"Vậy cô định làm gì?"
"Phải đặt tấm lòng vào. Hãy đến với tôi đi nào. Hỡi cuốn sách lịch sử học viện ơi, ôi cuốn sách lịch sử học viện, cuốn sách, lịch sử, học viện... Úm ba la xì bùa!"
"Thật vớ vẩn."
Nhưng sau đó.
Một ánh sáng xuất hiện trong phòng và sau đó một cuốn sách bắt đầu lơ lửng.
Cuốn sách được đặt trước mặt Alexia và sau đó tự động mở ra.
"Giỡn hả trời..."
"Thấy chưa? Nó đây này."
"Thật là một thiết kế ngớ ngẩn. Muốn đập luôn quá."
"Đừng nóng, nó đáng yêu ngoan ngoãn thế này mà."
"Sao cũng được. Cuốn sách viết gì?"
Claire nói với vẻ mặt không thể chịu đựng thêm được nữa.
"À, tôi không biết. Tôi không có đọc được."
"Hờ... Chúng là một văn bản cổ xưa."
"Tôi chỉ có thể đọc những từ rất cơ bản, cô có thể không, Claire?"
"Tôi cũng chỉ biết vài ký tự thôi. Và vì nó không phải là một môn học phổ thông, chắc chỉ những người trong lớp hàn lâm mới có thể đọc hiểu được thứ này."
"Thiệt tình ~"
"Vậy chúng ta làm gì bây giờ?"
"Đến lúc đọc câu thần chú rồi... Úm ba la, úm ba la! Hãy dịch cuốn sách cho tôi!"
Alexia nói với giọng ấm áp khi cô ấy tạo hình trái tim bằng tay.
"Ôi chúa ơi, thật kinh tởm. Đừng làm thế nữa, xin người, nó không hiểu đâu."
"Thì thử chút có mất mát gì đâu. Nó có thể có một chức năng phiên dịch như thế được tích hợp sẵn."
[Ho, ho, ho. Vậy là các người muốn có bản dịch à. Fufufu.]
Đột nhiên, một giọng nói khó chịu vang lên xung quanh kho sách cấm.
"Hả? Ai vừa nói vậy?!"
"Ai đó?"
Hai người ngó ngang ngó dọc khắp nơi nhưng không thấy ai khác.
[Ta là căn nguyên của kho sách cấm. Nếu muốn, ta có thể dịch văn bản cho mấy người.]
"Tôi không mong đợi gì hơn từ hiện thân vĩ đại của giới học thuật."
"Thật kinh tởm...đó chắc chắn là giọng nói của một con lợn béo."
"Claire, đừng nói linh tinh."
[Ôi trời...-vậy thì ta không phiên dịch gì cho mấy người nữa cả..."]
"Thấy chưa? Cô làm người ta giận rồi kia kìa."
"Ừ, rồi. Tôi xin lỗi, được chưa."
"Ông kho sách cấm ơi, xin vui lòng dịch giúp chúng tôi với ạ."
[Mufufufufu... Đ-Được thôi, ta sẽ dành một chút ngoại lệ để phiên djch cho mấy người! C-Các người muốn ta dịch phần nào?]
"À thì... chúng tôi muốn biết cánh tay của con quỷ Diabolos bị phong ấn ở đâu."
"D-Dễ thôi. Nó ở bên dưới ngôi trường, trong đống đổ nát của tàu điện ngầm."
"Ồ... ra thế. Giờ thì dễ hơn rồi..."
"... Ừm thiệt, tôi không nghĩ thứ này hữu dụng đến thế."
Cuốn sách nổi bắt đầu lật trang và sau đó các phần được dịch bắt đầu phát sáng.
[L-Lâu, rất lâu về trước, ngày xửa ngày xưa, anh hùng và ác quỷ Diabolos đã chiến đấu ở nơi này. T-Trong trận chiến đó, ác quỷ đã mất một cánh tay và cánh tay đó đã bị phong ấn. Sau đó, rất nhiều chuyện đã xảy ra và nơi đó đã trở thành một đống đổ nát .]
"Ông đang nói đến đống đổ nát gì vậy?"
[Rất nhiều người đã tranh giành quyền kiểm soát cánh tay của Diabolos. Không ai viết nhiều chi tiết về nó. Nhưng rõ ràng cánh tay được giấu trong đống đổ nát đó.]
"Và chúng tôi sẽ đến những tàn tích đó bằng cách nào?"
[C-Có một nhà thờ ẩn đâu đó trong học viện. Đó là cách họ có thể đến đó.]
"Cụ thể là chỗ nào?"
[Dufufu... Tôi chỉ có thể nói với mấy người về những điều được viết ở trong đây thôi.]
"Chậc, đồ vô tích sự. Nhưng này, ít nhất chúng ta đã phát hiện ra mục tiêu của giáo phái Diabolos. Nhiều khả năng chúng muốn phá vỡ phong ấn cánh tay."
"Nhưng chuyện đó thì liên quan gì đến việc bắt cóc học sinh cơ chứ?"
"À, có lẽ là để phá vỡ phong ấn. Rất có thể sẽ dễ dàng thực hiện hơn với ma lực tương tự ở gần đây."
"Tôi hiểu rồi. Điều đó sẽ giải thích tại sao chúng chỉ chọn bắt cóc một loại học sinh cụ thể, vì ma lực của họ. Có nên tìm kiếm nhà thờ ẩn đó không?"
"...Tôi muốn nói chuyện với Onee-sama trước."
Alexia nói, đưa ra quyết định của mình.
"Ồ, quên mất tiêu cô là hoàng tộc ấy. Nhưng này, tại sao cô không làm điều đó ngay từ đầu?"
"Cô thực sự nghĩ rằng tôi đã không cố gắng thử ư?"
"Hả?"
"Tôi đã nói với chị ấy rất nhiều lần. Tôi kể cho chị ấy mọi thứ về những gì đang diễn ra ở học viện, về những gì đã xảy ra ở ngôi đền, vậy mà..."
"Alexia..."
"Nhưng lần này sẽ khác. Lần này tôi có bằng chứng, chắc chắn Onee-sama sẽ tin tôi."
[A-Alexia-chan, chúc may mắn nhé~]
"Ngươi im đi đồ con lợn xề.”
Alexia lườm kho sách với ánh mắt đầy sát khí.
[Này này...!]
"Alexia... Chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi nơi này. Họ sẽ tìm thấy chúng ta nếu chúng ta nán lại đây quá lâu."
"Cô nói đúng. Nhưng trước đó, không có gì viết về giáo phái Diabolos trong này sao?"
Một sự im lặng bao trùm nơi này.
[..Ít nhất là ở đây, không có.]
"Tôi hiểu rồi... Không sao đâu."
"Tạm biệt."
"Tạm biệt... Cẩn thận trên đường trở về..."
Alexia và Claire tăng cường khả năng thể chất của họ bằng ma lực và trong nháy mắt họ đã đến nhà kho từ trước đó.
"Tôi chắc chắn rằng với cuốn sách này, Onee-sama nhất định sẽ..."
Alexia ra khỏi nhà kho với cuốn sách cấm trên tay.
Nhưng-….
"Các người nghĩ rằng có thể cầm cuốn sách cấm rời đi mà chưa được phép sao?"
"?!"
Alexia và Claire quay lại cùng lúc.
Ở một trong những góc của kệ là một người đàn ông già nhưng cao lớn.
Đôi mắt trũng sâu và chân tay khá dài, ông ta đang hướng đôi mắt đó về phía các cô gái trẻ.
"Ô-ông là...thủ thư."
Alexia cố giấu cuốn sách sau lưng, nhưng đã quá muộn.
"Công chúa Alexia, cô biết rất rõ rằng lấy một cuốn sách cấm mà không được phép là một tội rất nghiêm trọng ngay cả đối với một thành viên hoàng tộc. Chưa kể đến học sinh bên cạnh cô cũng phải chịu hình phạt không nhỏ."
Ông nói khi nhìn về phía Claire, người đang nhíu mày.
Cô ấy sẽ bị đình chỉ, hoặc có lẽ bị trục xuất chăng? Dù quyết định là gì, nó có thể ảnh hưởng đến cả em trai cổ.
"Phải giết lão thôi nhỉ ...?"
Claire khẽ nói, với thái độ rất nghiêm túc.
Nhưng Alexia đã nhanh chóng đẩy Claire lại.
"Tôi rất xin lỗi, thưa ngài! Có một lý do rất phức tạp đằng sau tất cả những điều này, ngài có thể vui lòng cho chúng tôi một cơ hội để phân trần được không ạ?"
"Vì cô là người yêu cầu, ta sẽ cho một ngoại lệ."
"Cảm ơn rất nhiều."
"Đổi nơi nói chuyện đi. Làm ơn đi theo ta."
Thủ thư nói, rời khỏi nơi này.
Alexia đi theo ông ta trong khi nói nhỏ với Claire, người đang đi tới phía sau.
"Cô định làm cái quái gì vậy!"
"Thì sao! Nếu tôi bị bắt, Cid sẽ gặp rắc rối! Dân chúng sẽ chỉ trích nó là em trai của một ả tội phạm! Thằng bé rất nhạy cảm, sau khi chịu đả kích như vậy nó sẽ tự tử cũng không chừng..."
"Hắn sẽ không, tuyệt đối sẽ không đâu." Alexia nói với một tiếng thở dài.
"Công chúa Alexia, xin hãy nhanh lên."
"À, tôi đến đây~"
Alexia kéo tay Claire và cả hai cùng bước ra khỏi thư viện.
"Xin lỗi, chính xác thì chúng ta đang đi đâu vậy ạ?"
Alexia hỏi vị thủ thư đang đi trước họ.
Tấm lưng to lớn của ông đang kéo qua một hành lang tối.
"Chúng ta gần đến rồi."
"Nói chuyện trong một lớp học nào đó là được rồi."
"...Đến rồi. Là đây."
Người đàn ông dừng lại, ngay giữa hành lang.
"Đây?"
"Vâng. Tôi đã chuẩn bị xong."
Người đàn ông quay lại và mỉm cười.
Đó là một nụ cười ghê rợn, nụ cười khiến Alexia nhíu mày.
“…Alexia.”
Claire từ phía sau chạm vào vai Alexia.
"Có sương mù..."
"Sương mù?"
Đột nhiên họ nhận ra rằng hành lang phủ đầy sương trắng từ tứ phía.
"Tại sao nơi này lại có sương mù...?"
Sương mù tiếp tục tăng nhanh.
Nhưng họ không thể biết nó đến từ đâu; nó không đến từ sàn nhà, cũng không phải từ các bức tường.
"Đó là sương mù giống như tôi đã thấy khi bị tấn công ...!"
"Cùng một dạng sao?"
Và rồi, thế giới vỡ tan thành ngàn mảnh.
Toàn bộ khung cảnh vỡ vụn, như thể nó đang vụn nát.
"C-Chuyện gì đang xảy ra vậy!"
Họ đang ở trong hành lang của học viện, nhưng không gian mà họ nhìn thấy bây giờ hoàn toàn khác.
Đó là một thế giới trải đầy sương trắng.
Và từ khắp mọi nơi tỏa ra một mùi hương ngọt ngào.
"Alexia, rút ​​​​kiếm của cô ra mau!!"
Claire nói, và Alexia lắng nghe.
"Chúng ta dường như bị phục kích rồi."
"Hở?"
Cô nhạy bén với các giác quan của mình và sau đó cảm nhận được sự hiện diện của một số người ẩn trong màn sương.
Tất cả chúng đều tiến lại gần một cách chậm rãi, thận trọng. Chúng dường như không có mục đích tốt đẹp gì cả.
"Làm thế nào cô nhận ra điều đó, Claire?"
"Con ma ám tôi giỏi trong mấy cái chuyện này lắm."
"À, phải rồi. Vậy, ngài có điều gì muốn nói không?"
Alexia hạ giọng và chĩa kiếm vào vị thủ thư.
Ông chỉ tiếp tục đứng trong làn sương mù, với nụ cười nhẹ trên khuôn mặt.
"Ý cô là sao, thưa công chúa?"
"Ý ta là tất cả những thứ này là gì?"
Alexia không ngu ngốc đến mức tin tưởng ông ta sau chuyện này.
"Không ngờ cô lại nhạy bén như vậy đấy." ‘
Thủ thư sau đó rút một con dao rựa lớn từ quần áo của mình.
Thực tế có hai; một dao rựa cho tay trái và một cho tay phải.
"Thật là những vũ khí chết người đấy. Cứ tưởng lão sẽ chiến đấu bằng giấy và bút cơ chứ."
"Giấy và bút được sử dụng để tạo ý tưởng, nhưng thực tại thì được tạo ra bởi thanh kiếm."
Thủ thư dứt lời, rồi thủ thế với dao rựa trên cả hai tay.
"Tôi sẽ xử lý hắn. Claire, cô xử lý những kẻ địch còn lại."
"Được."
Cả hai quay lưng lại với nhau và bắt đầu chiến đấu.
Cuộc tấn công của hai con dao rựa đến từ sương mù.
Alexia lùi lại để tránh đòn tấn công đầu tiên và sau đó để đỡ đòn thứ hai.
"Ồ." Thủ thư sửng sốt, trong khi Alexia nhân cơ hội phản công.
Chuyển động rất tự nhiên của thanh kiếm của cô đã để lại một vết xước nhỏ trên má của người đàn ông.
"Ối chà…."
Người đàn ông lùi một khoảng để điều chỉnh lại tư thế và lau đi vết máu chảy dài trên má.
"Thật khiến ta phải choáng váng. Có vẻ như cô ấy không còn là công chúa Alexia của ngày xưa nữa rồi."
Thủ thư nói, khen ngợi một cách chân thành.
"Ta đang trong giai đoạn phát triển mà."
"Điều đó thì đúng là tuyệt vời. Thanh kiếm của một người nằm ở sự tích lũy và kết tủa của chính kẻ đó. Trước đây, cô chỉ đơn thuần là bắt chước phong cách của Công chúa Iris. Nhưng bây giờ cô ấy đã vượt qua cái tâm lý ám ảnh mình. Không, đó là sự pha trộn của nhiều phong cách, đó sẽ là chính xác nhất cách để mô tả kỹ năng của cô."
"Ngươi có nghĩ rằng có dư thời gian để đánh giá ta ư?"
"Tất nhiên rồi."
"- Thật đó hả?"
Người nói điều đó là Claire sau lưng cô ấy.
Hầu hết những kẻ thù xung quanh giờ đã nằm đo trên mặt đất, và chúng liên tục ngã xuống từng kẻ một.
Thủ thư nhướng mày ngạc nhiên.
"Chà, không ngờ cô đã hoàn toàn đánh bại 7 kẻ hạng 2. Claire Kagenou, cô đã thắng Lễ hội Bushin năm nay phải không? Ta đã xem rồi và có vẻ như hồi trước cô không có khả năng mạnh mẽ như bậy giờ. Hoặc có thể cô đang sử dụng một số loại bí kỹ đặc biệt?"
"... Ngươi theo dõi ta à?"
"Ta biết rằng cô đã sử dụng một số xúc tu màu đỏ. Thật thú vị."
Trong khi chiến đấu với Alexia, hắn đã không bỏ lỡ trận chiến của Claire
Nhận ra điều này, cả hai cô gái đều đứng quay về phía người đàn ông.
"Bây giờ ngươi sẽ phải chiến đấu với hai người bọn ta. một mình."
"Vậy ra thế trận đã xoay chuyển rồi nhỉ, ngươi có nghĩ vậy không?"
"Ồ thế ư?"
Nhưng ông ta vẫn bình tĩnh.
"Ta phải thừa nhận ngươi rất mạnh. Nhưng ngươi sẽ không thể đánh bại bọn ta trong tình trạng hai chọi một."
"Đúng là tuổi trẻ mà."
" Có vẻ ngươi rất bình tĩnh."
"Bởi vì ta đã từ bỏ rồi."
"Ý ngươi là gì?"
"Ta đã từ bỏ thanh kiếm. Thế gian này rất rộng lớn, và luôn có người vượt trội ở đâu đấy. Nhưng đó cũng chính là lý do tại sao ta rất vui khi thấy một vài cô gái trẻ đầy tài năng với thanh kiếm như cô. Không còn nghi ngờ gì nữa, cô sẽ sớm đạt đến đẳng cấp của ta."
"Nếu ngươi đã đầu hàng thì hãy ngừng chống cự và phun ra tất cả những gì nhà ngươi biết."
Alexia nói, nhưng thủ thư chỉ mỉm cười.
"Thật ngây thơ và trẻ người non dạ. Ý của ta chính xác là, khi không còn quá ám ảnh với thanh kiếm, thì kẻ đó có thể học những cách chiến đấu khác."
"Hả?"
Một mùi hương ngọt ngào xộc vào mũi Alexia.
Và sau đó, hai âm thanh kim loại vang lên dưới mặt đất.
Alexia và Claire đã đánh rơi kiếm.
"Gì...!"
"Tôi không thể di chuyển ...!"
"Mùi thơm này là một loại thuốc làm thay đổi ma lực và tạo ra hiệu ứng giãn ra trên cơ bắp."
Hai cô gái không thể giữ cơ thể lâu hơn và ngã uỵch xuống sàn khi người đàn ông nhìn họ vẫn đứng vững.
“Ngươi đã nói chúng ta sẽ chiến đấu đường đường chính chính bằng kiếm của mình mà…!”
"Hai bạn trẻ tràn đầy tài năng và có một tương lai tươi sáng phía trước. Thật không may, chính vì theo đuổi con đường đó mà giữa đoạn đường các người sẽ gặp kẻ như ta."
Thủ thư rút ra một sợi dây thừng và trói cả hai cánh tay lại.
"Tại sao...! Nói cho ta biết tại sao ngươi lại làm điều này!"
"... Ta cũng thắc mắc điều tương tự đó."
"Ngươi rất mạnh, nhưng đó chính là lý do tại sao ta không hiểu tại sao ngươi lại làm điều này."
"...Bởi vì khi ai đó mạnh, thì sẽ luôn có kẻ mạnh hơn. Và vì lý do đó, thanh kiếm của ta đã gãy đứt từ lâu rồi."
"Gãy ư ... ngươi đang nói về cái gì vậy?"
Khi hỏi câu hỏi đó, người đàn ông khoác lên mình vẻ hoài niệm.
"Cách đây rất lâu, có một Ma Kiếm Sỹ được gọi là "Fenrir". Ngươi đã nghe nói về kẻ đó chưa?"
"... Chưa từng."
"Ai cũng nghe qua cái tên đó nhất một lần trong đời. Đó là cái tên mà mọi người ở đất nước này đều biết."
Alexia cố gắng nhớ những người tham gia lễ hội Bushin và các kiếm sĩ ma thuật từ nơi khác nhưng không nhớ bất kỳ cái tên nào như thế cả.
"Một kiếm sĩ ma thuật tên là Fenrir... Ý ngươi là chính Fenrir trong truyền thuyết đó!"
"Chính ngài. Fenrir được coi là Ma Kiếm Sỹ mạnh nhất thế giới, và tên tuổi của ngài ta vang dội khắp vùng đất này."
"Đợi một chút! Fenrir được cho là đã sống cách đây hàng trăm năm. Hơn nữa, thậm chí còn không chắc chắn rằng gã thực sự tồn tại."
"Được, để ta nói cho các cô thông hiểu, hắn thật sự tồn tại. Hơn nữa, hắn vẫn còn tồn tại cho đến ngày nay."
"Điều đó là không thể, trừ khi... hắn ta sử dụng nước mắt của Diabolos!"
Alexia sau đó nhớ lại một điều mà cô ấy đã nghe thấy trong khu di tích.
Sự tồn tại của "Bàn tròn"; những người có được cuộc sống vĩnh cửu nhờ những giọt nước mắt của Diabolos.
"Vậy là cô cũng biết về sự tồn tại của giọt nước mắt Diabolos sao. Càng có lý do để ta không thể để các người sống."
"Ngươi định làm gì với chúng ta...!"
"Các ngươi sẽ trở thành vật hiến tế. Sự thật là ta không có ý định đó trước đây, nhưng gần đây việc tìm kiếm những người bị chiếm hữu trở nên khó khăn hơn."
Sau đó, hắn lấy từ trong ngực ra một chiếc lọ chứa chất lỏng lạ và đưa nó lại gần miệng Alexia.
Đó là một chất lỏng có mùi thơm rất ngọt ngào.
"Bây giờ hãy yên nghỉ trong giấc ngủ vĩnh hằng, từ đó ngươi sẽ không bao giờ thức dậy..."
"Khụ..."
Alexia siết chặt mặt, cố gắng nín thở nhưng ý thức của cô đang dần mất đi.
"Alexia!"
"Cl...ire."
Đột nhiên, âm thanh của thứ gì đó bị rạch nát bắt đầu vang lên.
Như thể một nguồn sức mạnh khổng lồ đang làm rung chuyển toàn bộ chiều không gian mà họ đang tồn tại. Đó là một cảm giác như thể cả thế giới đang bị xé toạc dưới một áp lực mạnh mẽ.
Và đột nhiên, mái áp đột nhiên nứt toác.
"Cái... cái gì đây?"
Thủ thư nhìn về hướng đó một cách thận trọng.
Và từ đó một bóng đen lao xuống.
Một âm thanh duy nhất.
Với một thanh âm duy nhất đó, rất nhỏ theo sau, cái bóng đáp xuống bằng bước chân vô cùng hào nhoáng.
"Ng-..."
"Ngươi là kẻ nào..."
Một người đàn ông mặc vest đen, áo chẽn nổi bật trong làn sương trắng tuyết.
"Shadow....!"
Anh khéo léo di chuyển chiếc áo choàng của mình và từ từ rút thanh kiếm ra.
Đáp lại, người đàn ông kia làm vẻ mặt dữ tợn khi thủ thế với con dao rựa của mình.
"Ta không nghĩ rằng Shadow sẽ đích thân đến đây đâu ... Ít nhất là không có ai báo cáo điều đó với ta."
"-Thật xấu xí."
Đó là những gì Shadow nói với ông ta.
"Ồ? Ý ngươi là gì?"
"Sự tồn tại của ngươi."
"Chậc... Ngươi nói đúng!"
Thủ thư trả lời với một cái nhăn mặt, một nụ cười chế giễu nhưng không phải với Shadow, mà là với chính ông ta.
"Mọi thứ trong cuộc sống này luôn không diễn ra theo cách mình mong đợi. Nó giống như một vòng xoáy vô tận vậy, và ta bị cuốn vào đó và lạc lối. Và bây giờ hãy nhìn ta mà xem, ta vẫn đang sống với nỗi hổ thẹn đó. Vì vậy, tất nhiên rồi, ngươi có quyền gọi ta là xấu xí."
Và sau đó, ông ấy tiếp tục nói một cách lặng lẽ.
"Nhưng thật đáng để chịu đựng tất cả nỗi hổ thẹn này."
"Ồ..."
"Shadow, ngươi là mục tiêu của ta, là điểm cuối của cuộc hành trình mà ta gọi là cuộc đời. Không thể có kết cục nào tốt hơn cho một kẻ mu muội như ta, kẻ đã đánh mất thanh kiếm và phản bội chính đất nước của mình."
"...Ngươi đã sẵn sàng chưa?"
"Ta đã biết khoảnh khắc này sẽ đến kể từ ngày ngươi giết Zenon. Đó là lý do tại sao, ít nhất là trong thời khắc cuối cùng này... Ta muốn chiến đấu như một kiếm sĩ thực thụ!"
Người đàn ông xua tan màn sương bằng một cú vung dao rựa và lao vụt về phía Shadow.
——Thanh kiếm của một người nằm ở sự tích lũy và kết tủa của chính kẻ đó.
Trong tâm trí Alexia, những lời của thủ thư lại vang vọng.
Đó là một cuộc tấn công tỏa sáng và chói lọi.
"-Thật đẹp đẽ làm sao."
Shadow chặn đòn tấn công chói mắt đó.
Vâng, nhưng không chỉ vậy.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, hai con dao rựa vỡ tan thành từng mảnh.
"...Chúng đã vỡ, đúng như ta đã tưởng tượng."
Những mảnh dao rựa bắt đầu rơi xuống đất.
Và rồi Shadow vung thanh kiếm của mình, và đòn tấn công đó giải phóng một vụ nổ thổi bay tất cả đám sương mù.
Thế giới bắt đầu rạn nứt cùng với một âm thanh cô quạnh vang xa.
Cho đến cuối cùng, cả thế giới tan vỡ.
Và, như thể tất cả chỉ là ảo ảnh, tan vào hư không, họ đột nhiên thấy mình trở lại thế giới ban đầu.
Nhưng, người đàn ông đó vẫn nằm trên sàn trong vũng máu, thi thể của thủ thư, đã cho họ thấy rõ rằng tất cả đều là hiện thực.
"Shadow...Có vẻ như đến phút cuối ta còn không có nổi một trận đấu đúng nghĩa nhỉ...."
Thủ thư trưởng của thư viện cố run rẩy bật những tiếng kêu yếu ớt ra khỏi cuống họng, phun máu ồng ộc ra khỏi miệng.
"-Vẫn còn đỉnh cao mà ta vẫn chưa thể khám phá hết được."
Dứt lời, Shadow hất chiếc Hắc Bào tung bay trong gió và biến mất dạng.
--------------------------------------
Nhận xét (0)