Chương 1: Sự trở lại của Nee-san và diễn biến của căn bệnh...!
Baca Chương 1: Sự trở lại của Nee-san và diễn biến của căn bệnh...!
Baca Komik Chương 1: Sự trở lại của Nee-san và diễn biến của căn bệnh...! bahasa Indonesia lengkap dan baru di MSKManga. Kami menyediakan Komik, Manhua, Manhwa, dan Novel yang dapat kalian baca online gratis.
Read Chương 1: Sự trở lại của Nee-san và diễn biến của căn bệnh...!
★★★
*** Góc nhìn của Cid ***
Ngày hôm sau, mọi người đang bàn tán xôn xao về vụ hỗn loạn ngày hôm qua, về cái cuộc chiến của Zeta và Delta diễn ra gần trường học.
"Tao nghe nói rằng đêm qua có vài kẻ khả nghi đã sử dụng một lượng Ma Lực khổng lồ ở phía sau trường học."
"Tao cũng nghe loáng thoáng về vụ này mày ạ. Mặc dù lúc đó tao đang ngủ tít nên chả biết thêm cái vẹo gì.’’
Skel và Po tỏ vẻ đăm chiêu.
"Họ đã đến bảo vệ hiện trường chưa?"
"Chắc rồi đấy. Tao có thấy một số giáo viên và những người khác cũng bắt đầu điều tra về cái vụ việc này mà."
"Nhưng nếu tất cả những chuyện đó xảy ra ở phía sau trường, thì thủ phạm chắc chắn đã cố lẻn vào ký túc xá nữ. Tao khá chắc đó là một tên bám đuôi nào đó."
"Nhưng chuyện nó lại dị vãi. Có vẻ như vụ này đã xảy ra gần ký túc xá nam cơ mà."
"Hả? Vậy là mấy kẻ khả nghi đã cố đột nhập vào ký túc xá nam à?"
"Mày nghĩ mục tiêu của những kẻ đó là gì?"
"Không phải rõ ràng sao? Chắc mấy người đó đang tìm trai đẹp."
Skel nói với một nụ cười ghê tởm.
"À, đúng rồi. Ở đây đúng là có vài anh đập chai thế này cơ mà nhỉ."
Po đáp lại với một nụ cười ghê tởm khác.
"Ờ hờ, có thể."
Và tôi hưởng ứng theo rồi gật đầu.
Mà đúng là có rất nhiều học sinh đang xì xào to nhỏ nghiêm túc về vấn đề này. Một số cho rằng đó là hành động của ai đó có ác cảm với trường học, những người khác cho rằng ai đó muốn đánh cắp Tạo Phẩm từ phòng thí nghiệm, và kẻ khác nữa còn bán tín bán nghi rằng nó có liên quan đến vụ án học sinh mất tích gần đây.
Xin lỗi công chúng nhé.
Sự thật chỉ là một cuộc ẩu đả giữa một con chó và một con mèo thôi. Mà dù sao, tôi lại thấy thích cái bầu không khí ở đây, với việc mọi người đều nghĩ rằng có điều gì đó xấu xa đang diễn ra lẩn khuất trong bóng tối.
"Đi nhanh còn kịp. Chúng ta có buổi hội thảo trong lớp tiếp theo đó."
"Chờ một chút Cid, mày dám bỏ rơi anh chàng đẹp trai này sao."
"Đợi tao một chút với~ Lãnh tử đẹp zai này cũng phải chuẩn bị cho tiết học tiếp theo nè."
Tôi đi trước hai tên ngốc và bắt đầu bước đi.
Nghĩ lại thì, ngày hôm qua sau trận chiến, hình tượng của tôi với tư cách là một kẻ xuất chúng trong bóng tối với Alexia chắc chắn là rất tuyệt vời.
Tôi thực sự diễn vai một chúa tể bóng tối đang có hứng thú với trận chiến tàn khốc đã diễn ra trong bóng tối của thế giới và cả kết quả của nó ngày hôm qua. Phải nói rằng kỹ năng diễn xuất đầy ma mị của mình đã tạo ra một tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời.
Chưa kể đến đoạn phê nhất là tôi nói với cô ấy rằng chúng ta sống ở những thế giới khác nhau và rồi cho cô ả thấy một chút sức mạnh của mình nữa chứ.
Một người sống ở khía cạnh hòa bình của thế giới không sẵn sàng bước vào mặt tàn ác và đen tối của nó - tôi luôn muốn diễn một cảnh tao nhã như vậy đã tồn tại ngay cả trước thời của Chúa Kitô.
Chỉ cần nhớ lại chuyện hôm qua đã khiến nụ cười trên môi tôi không khép lại được.
Với tiến độ này, tôi sẽ đi vào lịch sử như một Chúa tể hoàn hảo trong bóng đêm.
"Chủ nhân."
Lạ thật, tôi nghĩ tôi đã nghe thấy giọng nói của Zeta.
"Chủ nhân, bên này."
"Ồ." Ra không phải là ảo giác à.
Đột nhiên, một cô gái mặc quần áo lao công nắm lấy tay áo đồng phục của tôi. Đó là Zeta.
Cô ấy đang mặc đồng phục của nhân viên vệ sinh trường học và che tai bằng một chiếc mũ lưỡi trai.
"Cô ăn mặc như vậy làm gì?"
"Em đang xâm nhập." Zeta trả lời tôi một cách thản nhiên, trong khi áp sát cơ thể mình vào người tôi.
"Đừng ‘đánh dấu chủ quyền’ vào người tôi, cô sẽ gây sự chú ý đó."
Vẫn còn nhiều học sinh trong hành lang.
"Tại vì… chủ nhân... người vẫn còn có mùi chó."
"Nhưng nếu cô chà xát tôi quá nhiều, tôi sẽ có mùi giống như một con mèo mất."
"Hừm."
Tôi đẩy Zeta ra xa.
"Và chuyện gì đã xảy ra với Delta?"
"Em đã ném cô ả đi rồi. Chắc giờ ả đang ở tít ngoài khơi xa.’’
"À thế à. Tôi sẽ không hỏi chi tiết đâu."
Khi Zeta muốn chạy trốn, không ai có thể bắt được cô ả, vì vậy cô ấy đã không ngần ngại gây chiến với Delta.
"Nè, hướng này."
Zeta nắm lấy tay tôi và dẫn tôi đến một căn phòng trống.
Rõ ràng đó là một căn phòng đã lâu không được sử dụng, không khí có cảm giác lành lạnh và vương mùi bụi bặm.
"Có gì thì nói nhanh lên, tiết học sắp bắt đầu rồi."
"Em có một báo cáo."
Cô ấy nói, vểnh tai lên thật chắc chắn.
Rõ ràng cô vẫn muốn tiếp tục đóng vai gián điệp đây mà.
"Cuộc phục kích nhắm vào cô ấy đã thất bại."
"Ừ, tôi cũng đã đoán ra rồi."
"Nhưng cô ấy vẫn ở phía bên kia."
"Hiểu rồi."
"Nhưng giáo phái sẽ gửi thêm một sát thủ khác."
Zeta di chuyển đến cửa sổ và nhìn xuống.
Tôi cứ chiều theo cái trò nhập vai và đứng bên cạnh cổ. Dưới đó, tại hiện trường của cuộc chiến ngày hôm qua là một số quý ông và giáo viên.
Tôi bắt chước cô ấy và nhìn chằm chằm vào họ.
"Có lẽ là hắn."
"Ồ, vậy là người đó sao."
"Nếu hắn có động thái gây tổn hại, em sẽ can thiệp ngay."
"Tôi sẽ để cô quyết định chuyện này."
Sau đó, Zeta nhanh chóng di chuyển tránh xa ra khỏi cửa sổ.
Tôi cũng bắt chước cô ta.
"Bị phát hiện rồi."
"Có vẻ như gã có bản năng tốt đó."
"Hừm, ẩn giấu trong bóng tối."
Tôi hơi nhìn ra ngoài, và tôi có thể cảm nhận được ánh mắt của ai đó.
"Cô đang nhìn...? Aaa, ta phải đi đây."
Tiếng chuông đã vang lên.
Sau khi nhìn lại, bóng dáng của Zeta đã biến mất không một dấu vết.
Trong giờ nghỉ trưa.
Tôi đã ở cùng với Skel và Po trong căng tin của trường.
"Được rồi, hôm nay ăn cái gì đây ta?"
"Có một kẻ nào đó ăn may vãi nhỉ, Cid-kun? Hắn có thể ăn bắt cứ thứ gì mình muốn bằng số tiền chiếm đoạt của người khác."
Tên này nói cũng có lý, nhưng số tiền tôi kiếm được từ họ, tôi đã đưa vào quỹ của mình để dùng nó trở thành một chúa tể bóng tối. Tôi sẽ không lãng phí những đồng cắc quý giá này vào những việc vặt vãnh vì nó sẽ ảnh hưởng đến các hoạt động sắp tới của tôi.
Tôi là một người đàn ông có những ưu tiên rất rõ ràng.
Tôi nghĩ hôm nay mình sẽ chọn bữa trưa có giá 980 Zenis thôi, một combo nghèo nàn dành cho quý tộc. Tôi chắc chắn rằng nếu biết chắt chiu vun vén thì số tiền đó nhất định sẽ có giá trị trong tương lai.
"Đã lâu không gặp, em zai."
Đột nhiên có ai đó nói với tôi từ phía sau. Chỉ có một người duy nhất trên thế giới gọi tôi là "em zai".
"Chào chị, Nina-senpai."
Mái tóc đỏ rượu vang của cô ấy hôm nay mượt mà hơn bao giờ hết.
Chiếc áo sơ mi của cô ấy hơi mở ở phía trên, để lộ bộ ngực đầy gợi cảm, và chiếc váy ngắn để hở ra đôi chân thon thả của mình. Một phong cách hiện đại, nhưng khá táo bạo.
Cô ấy là Nina-senpai, học sinh năm ba.
"Cậu đã đi đâu suốt cả kỳ nghỉ đông vậy? Claire ngày nào cũng tìm cậu, và còn bắt tôi phải giúp cô ấy nữa. Mệt lắm đấy."
"Em đã gặp một số vấn đề."
"Ồ, vậy là có công chuyện hả."
Nina-senpai đến gần tôi.
Nói thật là cô ấy khá nhỏ con.
Tổng chiều cao của cổ chỉ cao bằng ngực của tôi.
"Đừng chen hàng chứ." Tôi nói, cố gắng ngăn cô ấy lại, nhưng cô ấy đã vượt qua một cách dễ dàng.
"Em zai, em lại định ăn bữa trưa của quý tộc nghèo 980 Zenis à? Buồn quá đấy~"
"Không buồn đâu. Số tiền tiết kiệm này sẽ giúp em hoàn thành mục tiêu lớn trong đời".
"Ya ya, chú em nói sao cũng được. Nhưng hôm nay để đàn chị này đãi, muốn ăn gì?’’
"Thứ đắt nhất trong thực đơn."
"Tốt. Trong trường hợp đó sẽ là bữa trưa sang trọng dành cho những tên siêu giàu 100 nghìn Zenis."
Nina-senpai đã gọi cho tôi bữa trưa đắt tiền nhất.
Cô ấy là bạn thân nhất của bà chị nhà tôi, và vì thế mà cô ấy luôn đối xử tốt với tôi. Trên thực tế, cô ấy là một senpai tuyệt vời, người làm bất cứ điều gì tôi yêu cầu cổ làm.
Lần khác tôi có nói rằng muốn đọc một cuốn ma đạo thư bị cấm và cô ấy đã nhanh chóng kiếm về dúi vào tay tôi. Làm thế nào cô ấy có được nó vẫn còn là một ẩn sổ không có lời giải đáp, nhưng sự thật là cô ấy đối xử với tôi rất tốt.
Khi tôi gặp được Nina-senpai, đó cũng là lần đầu tiên, tôi cảm thấy rất hạnh phúc khi được làm em trai của bà chị mình.
"K-khao cả em với ạ!"
"V-Vâng, em cũng muốn!"
Skel và Po nói, mặc dù rất lo lắng khi ở gần Nina-senpai.
"Tôi đã cho mấy cậu bộ bài đó rồi còn gì."
"Đ-Đ-Đ-Đúng vậy ạ!"
"C-C-Cảm ơn chị rất nhiều vì những bộ tú lơ khơ, senpai!"
"Thư giãn đi. Đó là cách tôi xin lỗi vì những rắc rối mà Claire đã gây ra cho các cậu mà."
Ra là cổ tặng chúng bộ bài là để tạ lỗi.
Nhờ ảnh hưởng của Nina-senpai mà chúng tôi đã có thể có được một chiếc bàn hạng nhất cạnh cửa sổ.
"Ngồi xuống đi."
"Vâng."
Tôi ngồi xuống cạnh Nina-senpai và bắt đầu thưởng thức bữa trưa thịnh soạn của mình, trong khi Po và Skel ở phía bên kia bàn ăn thưởng thức bữa trưa nghèo nàn của họ.
Bữa trưa phong phú này đúng là ở một đẳng cấp hoàn toàn khác. Tất cả mọi thứ đã được chuẩn bị và phục vụ cho ta bởi người giúp việc.
"Claire hình như mất tích rồi."
Senpai nói trong khi nhấm nháp miếng carpacho.
"Vâng~"
Tôi bắt đầu thưởng thức hương vị món ăn. Dù thực sự không biết đây là loại cá gì, nhưng nó rất ngon.
"Lúc trước Công chúa Alexia đã hỏi tôi rằng liệu tôi có biết gì về tung tích cô ấy không, nhưng ngay từ đầu, ngày hôm đó cũng như bao ngày khác. Thực sự nhóc không biết gì sao, em zai?"
"Em cũng không biết gì cả. Nhưng có vẻ như cô công chúa ấy vẫn đang tìm kiếm manh mối."
"Ừ, kiểu hay biến mất thế này không phải kiểu người của chị em. Chưa kể còn có những học sinh khác mất tích nữa. Tôi đã bắt đầu lo lắng rồi."
"Vâng tiền bối, thật đáng lo ngại nhể. Và hơn thế nữa còn có cả vụ lùm xum hôm qua nữa.”
"Ý cậu là chuyện đã xảy ra đằng sau ký túc xá nam ấy hả? Ừ, thật man rợ."
"Măm măm~"
"Bây giờ tôi mới sực nhớ ra, tôi đã thấy các hiệp sĩ cũng bắt đầu tập hợp lại. Bây giờ có vẻ như có nhiều thành viên hơn, nhưng hầu hết trong số họ có vẻ là những kẻ yếu đuối chẳng đáng bận tâm, có lẽ đội ngũ nhân sự nên quan tâm chất lượng hơn là số lượng."
"Ồ, tiền bối biết rõ quá nhỉ."
"Tôi cũng có nguồn tin của mình~" Nina-senpai nháy mắt trả lời.
"Tiền bối cũng sẽ tham gia hiệp sĩ khi tốt nghiệp chứ, Nina-senpai?"
"Tôi không biết nữa. Điểm của tôi không tốt bằng Claire."
"Hả? Thật á?"
"Cậu có ngạc nhiên không? Tôi khá nổi tiếng vì điểm kém đó."
"AA, em nghĩ rằng tiền bối sẽ là học sinh sáng chói nhất của năm nay ấy chứ."
"Hahaha, vị trí đó chắc chắn sẽ thuộc về Claire. Cô ấy tiến bộ nhanh đến mức rất khó để theo kịp. Còn tôi, à thì… tôi chỉ là một kẻ thụt lùi."
Nina-senpai đáp lại khi cô ấy vui vẻ múc một thìa súp bỏ tọt vào miệng.
Theo quan sát của tôi thì Nina-senpai dường như mạnh hơn bà chị tôi nhiều, nhưng mà, mọi người đều có lý do để che giấu sức mạnh thực sự của mình mà. Bên cạnh đó, Nina-senpai là một người đầy bí ẩn.
"Nếu nghe bất cứ điều gì về Claire, tôi sẽ nói với cậu. Cậu chắc chắn đang lo lắng cho cô ấy, phải không?"
"Lo lắng ư? Không, không hề-… à không, ý của em là…. ôi trời, em lo chết đi được ấy."
“Cậu đúng là không thay đổi chút nào... Nhưng mà, quả thật lo lắng cho Claire cũng chẳng ích gì. Nếu cậu cần gì ở tôi, đừng ngần ngại tìm tôi nhé."
Nina-senpai nói với một nụ cười dễ thương.
Trong khi đó Skel và Po đang nghẹn ngào thưởng thức bữa trưa đạm bạc của giá 980 Zenis.
******
"Này, vẫn chưa thể ra ngoài sao?" (Claire)
Claire thở dài trong một lớp học của trường.
Mọi thứ xung quanh cô được bao phủ bởi những đám mây trắng toát, hoàn toàn không thể cảm nhận được hơi thở của con người.
"Sẽ không lâu nữa đâu."
“Cô biết cô đã nói điều đó bao nhiều lần rồi không?”
"Tôi đã nói với cô là nó sắp kết thúc rồi. Tôi đang cố mở rộng phạm vi, nhưng nó cần thời gian vì Ma Lực của cô không đủ để làm điều đó."
"À, ờ, con này xin lỗi vì có ít ma lực. Mặc dù trông không giống như vậy, nhưng con này là một trong những người có nhiều pháp lực nhất trong trường đấy nhá."
"Ồ, vậy nền giáo dục hiện nay đã xuống dốc trầm trọng vậy sao."
"Cô có thôi cà khịa tôi đi không hả?"
"Thực lòng xin lỗi, xin lỗi vì đã vô ý nói ra sự thật."
"Dù sao đi nữa, phạm vi mà cô nói đến là gì?"
"Một khoảng trống để cô có thể trở về thế giới của chúng ta."
"Thế giới của chúng ta? Trước hết làm rõ vấn đề này đã, tôi đang ở chỗ quái nào vậy?"
"Rất tiếc, tôi không thể nói cho cô biết được ~"
Claire lại thở dài. Có nhiều điều cô không hiểu.
Trong lớp, ngồi khoanh chân, cô nhận thấy một sự bất hợp lý.
"Hả?"
Có thứ gì đó đang chạm vào chân cô.
Khi nhìn kỹ hơn, cô nhận ra đó là nửa cánh tay trong suốt của ai đó, một cánh tay người đầy máu, đang bám vào một chân của cô.
"C-Cái quái gì thế này!"
Claire đứng dậy và bắt đầu lắc chân để thoát khỏi bàn tay đó.
Sau khi cô rút cánh tay ra, nó rơi phịch xuống đất, nhưng như thể mọc ra từ nó, một người tắm trong máu xuất hiện.
Gã là một người đàn ông da ngăm đen với đôi mắt trũng sâu và một vết thương lớn trên ngực.
Đó rõ ràng là một người chết.
"Cẩn thận. Đó là một Undead."
"Undead?"
"Một trong những anh hùng đã bị mắc kẹt trong sự vĩnh hằng của chốn này ở quá khứ. Xin hãy giải thoát cho anh ta."
"Giải thoát cho hắn ra...? Bằng cách nào?"
"Tôi không biết, chẳng hạn như đấm thì sao?"
"Hà." Claire dồn một ít Ma lực của mình vào nắm đấm và đấm vào bóng ma.
Khi làm như vậy, gã đã bị phá vỡ bởi cú đánh trời giáng.
"Việc này thật kinh tởm."
"Nếu undead đã ở xung quanh, điều đó có nghĩa là phong ấn đang dần yếu đi... Có lẽ ta đã gặp trường hợp tồi tệ nhất rồi."
"Cái gì phong ấn?"
"À, quên những gì tôi nói đi. Tôi chỉ tự lẩm bẩm thôi. Đúng là tắc trách mà, lần sau tôi cố nói nhỏ hơn để cô không nghe thấy. Trời ạ, dù ít ma lực nhưng tai lại thính thế không biết."
"Này, tôi nghe thấy cô nói gì đấy nhé."
Sau đó Aurora lại im lặng.
Claire tiếp tục chiến đấu với những undead.
"Ước gì tôi có mang theo thanh kiếm của mình." Claire đã bỏ quên thanh kiếm của mình ở phía bên kia mất tiêu rồi.
Vì vậy, cô ấy chỉ cần đợi Aurora hoàn thành bất cứ điều gì ả đang cố gắng làm trong khi bản thân mình thì cố gắng đánh bại lũ Undead.
Undead xuất hiện thường xuyên hơn và mây trắng ngày càng nhiều.
"Aurora, còn bao lâu nữa?"
"Một chút nữa."
"Lần này là nói thật chứ?"
"Thật đấy. Tiếc là... chúng ta có một vị khách đặc biệt."
"Hả?" Claire cảm thấy có sự hiện diện đằng sau mình, và khi cô quay lại, có một người đàn ông mặc áo choàng đen đang đứng.
Mặt gã được che phủ bằng một chiếc mặt nạ.
"Hắn xuất hiện từ lúc nào...!" Claire lùi lại một chút và đứng vào thế, nhưng tư thế của cô hơi khó xử vì cô không có kiếm.
Trong khi người đàn ông, kẻ đã thủ sẵn một thanh kiếm và dường như đã quen với việc sử dụng nó, gã xuất hiện trước mặt Claire trong nháy mắt.
"Hắn ta nhanh quá-!"
Claire né đòn tấn công vào giây phút cuối cùng và cố gắng tăng thêm khoảng cách.
Tuy nhiên, người đàn ông mặc áo choàng đen không cho phép cô làm như vậy. Gã tiếp tục tấn công liên hoàn.
"Hừ."
Sau khi nhận cú đánh, Claire cố gắng đứng dậy, đôi chân cô run rẩy.
Mặc dù gã nhỉnh hơn, nhưng rõ ràng cô ấy vẫn có thể chiến đấu tiếp được.
Ngoài ra, có vẻ như người đàn ông đó không muốn giết cô ấy, có thể hắn muốn bắt sống cổ thì phải.
"Cô xem như thua đứt đuôi rồi."
Aurora nói với Claire trong đầu.
"Yên tâm đi, trận chiến chỉ mới bắt đầu thôi."
"Thật sao? Chà, tôi có thể thấy nó sẽ kết thúc như thế nào đấy."
"Im miệng! Giá như tôi có mang theo thanh kiếm của mình...!"
"Tôi không nghĩ rằng một thanh kiếm sẽ giúp ích cho cô nhiều trong trường hợp này."
"Câm miệng!"
"Hắn lại tới kìa."
Người đàn ông nhanh chóng đẩy mình về phía trước và rút ngắn khoảng cách giữa họ.
"Hả!?"
Mọi thứ diễn ra rất nhanh.
Người đàn ông đang đối mặt với Claire đột nhiên bị đánh bay bởi những xúc tu đỏ.
Những xúc tu màu đỏ xuất hiện dưới chân Claire, di chuyển như thể còn sống.
"N-những thứ này là gì vậy?"
"Máu."
"Máu?!"
"Nếu cô cố gắng hơn một chút, cô cũng có thể kích hoạt kỹ thuật này. Rốt cuộc thì-"
"...Rốt cuộc thì…?"
"...Không có gì. Tập trung đi, trận chiến vẫn chưa kết thúc đâu."
Claire nhìn lên. Người đàn ông mặc áo choàng đen vẫn đứng đó.
Máu lăn dài trên má và mặt nạ của gã đã bị vỡ vụn.
"Anh là người trong đoàn hiệp sĩ..." Đó là người mà cô ấy đã nhìn thấy khi cô ấy đang trong thời gian thử việc trong hiệp sĩ đoàn.
"Rất vui được gặp lại cô, Claire-san." Người đàn ông nói, vẫy tay với một nụ cười.
"Tử tước Jean. Chỉ huy đội thứ tư của hiệp sĩ đoàn..."
"Đó là danh tính giả. Thực ra ta là Đứa Trẻ Được Đặt Tên, Jean ‘Hắc Ám Tiếu’."
Đó là một biệt danh mà cô ngửi thấy có mùi nguy hiểm lẩn khuất trong đó. Claire nghĩ thế, nhưng không nói ra thành lời.
"Tôi không biết ‘đứa trẻ được đặt tên’ là cái quái gì, nhưng tôi không nghĩ rằng anh là loại người có thể làm ra những loại hành động như thế này."
"Thành thật mà nói, ta cũng không tưởng tượng được ngươi có trong mình nhiều sức mạnh như vậy. Nhưng quả thật, điều đó thật thú vị... lẫn cuối cùng ta có thông tin của ngươi, những khả năng này không hề được đề cập."
"Lần cuối cùng?"
"Đừng lo lắng, đó là việc của bọn ta. Dù sao đi nữa, có vẻ như lúc trở lại ta phải mở thêm một cuộc điều tra nữa thôi." Nói xong, hắn cầm kiếm thủ thế.
Các xúc tu của Claire cũng chuyển sang chế độ chiến đấu, nhưng vì lý do nào đó, chúng thiếu đi sức mạnh mà chúng đã thể hiện lúc trước.
"Claire, chuyện này thật tệ."
"Hả?"
"Tôi nghĩ bây giờ tôi đã hết ma lực rồi."
"Cô-..." Claire thốt ra trong khi một bên lông mi của cô ấy run lên.
"Có vẻ như hôm nay là ngày may mắn của ta. Ta có thể mang một món quà tuyệt vời về cho chúa tể của mình."
Hắc Ám Tiếu, đúng như cái tên của gã, hắn nở một nụ cười dữ tợn trên khuôn mặt mình.
Một cái gì đó cộng hưởng.
Tiếng thủy tinh vỡ vụn vang lên loảng xoảng, và một phần thế giới bao quanh bởi những đám mây tan vỡ.
"Hả?!"
Từ nơi đó có một người xuất hiện.
Cô ấy là một thú nhân xinh đẹp mặc một bộ trang phục đen tuyền, với một cái đuôi xinh đẹp và đôi tai màu vàng.
Cổ đáp xuống trước mặt Claire và làm chệch hướng đòn tấn công của thanh kiếm ‘Hắc Ám Tiếu’ bằng một màn sương đen đặc kỳ lạ.
"Gừ!"
Cú va chạm mạnh đến nỗi khiến gã ‘Hắc Ám Tiếu’ bay đi.
Mặc dù cô ấy chuyển động có vẻ nhẹ nhàng, nhưng vì lý do nào đó mà sức mạnh của cô lại thật áp đảo....
Người phụ nữ bị bao phủ trong màn sương đen có ánh mắt điềm tĩnh và lạnh lùng.
"Ngươi là ai...?"
"Zeta."
Cô đáp lại bằng một giọng vô cảm.
"Đi đi Claire, dù tôi không biết cô ta là đồng minh hay kẻ thù."
Aurora nói với Claire như vậy.
Claire ngạc nhiên khi nghe cô ấy nói với biểu cảm lo lắng.
Thế là cô lùi lại, giữ khoảng cách.
"Tôi có thể giải thích hành động của cô hiện giờ là đang cứu tôi không?"
"Bây giờ. Tôi chưa thể để giáo phái tóm được cô."
"Hả?" Màn sương đen mờ ảo trong giây lát và ngay sau đó, Zeta đã ở phía sau cô.
"Tạm biệt."
Sau đó, cô ấy nắm lấy cổ áo sơ mi của Claire và ném cô ấy vào lỗ thủng.
"Hả? Cô đang làm cái quái gì vậy!"
Claire hét lên, nhưng tiếng hét đó cùng với bản thân cô bị hư không hấp thụ và biến mất dạng.
Vì vậy, chỉ còn lại Zeta và Tiếu Hắc Ám trong thế giới này.
"Chậc... Sao ngươi dám làm gián đoạn nhiệm vụ của ta."
Jean 'Tiếu Hắm Ác' đối mặt với Zeta.
"Hừm, rất vui được gặp ngươi."
"Ta đã dự tính là các ngươi sẽ chõ mũi vào, Shadow Garden."
Nói xong, hắn thủ thế với thanh kiếm của mình, trong khi Zeta chỉ nhìn chằm chằm vào gã mà không mấy quan tâm.
"Ngươi có vẻ khá tự tin - ngươi có phải là một trong những thủ lĩnh của Shadow Garden không?"
"Ngươi có biết không?" Phản ứng của Zeta đầy tự tin.
Rốt cuộc, cô biết mình là người mạnh nhất ở đây.
"Cái gì?"
"Bí mật của ta."
"Ý ngươi là sức mạnh của ngươi ư? Ta không biết-"
Vào lúc đó, Ma lực của Zeta bộc phát.
Nguồn năng lượng to lớn và dày đặc đến mức khiến Tiếu Hắc Ám phải khuỵu xuống.
"S-sức mạnh khủng khiếp này là gì...? Ngươi đã che giấu nguồn ma lực này sao...?"
"Tệ quá. Ta có thể đã để ngươi sống sót nếu ngươi không thấy được..."
"Cái mẹ gì- là do ngươi cố tình cho ta xem m-"
"Nhưng bây giờ ngươi trông thấy mất rồi, đây là lời tạm biệt."
"Cái con điên n- hả ?!"
Đột nhiên, những giọt nước mắt đen trào ra từ đôi mắt của Hắc Ám Tiếu.
Sau đó, từ mỗi lỗ của gã, một màn sương đen bay ra, cho đến khi cơ thể tên đàn ông đó nổ tung.
Zeta nhìn xác chết lộn xộn trên nền đất và lẩm bẩm.
"Hừ, kỹ thuật mới không tồi."
Sau đó, cô ấy quay lại và nói chuyện với một không gian trống rỗng, nơi không có gì trong tầm mắt.
"Chúng ta xong rồi."
Đáp lại giọng nói đó, không gian ở đó bắt đầu biến dạng và từ đó, một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc vàng hồng, mặc một bộ đồ đen tuyền ôm sát người bước ra. Đó là Victoria.
"Vâng, Zeta-sama."
Cô quỳ xuống trước Zeta.
"Tôi đã xác nhận sự hiện diện của Aurora bên trong Claire-sama. Có vẻ như chúng ta đã đúng ..."
"Hừm, bây giờ mọi thứ đã được liên kết."
"Ngài có nghĩ giáo phái đã tìm ra nó chưa ạ?"
"Chưa."
"Vậy chúng ta làm gì với kế hoạch đây ạ?"
"Chúng ta sẽ chuyển sang kế hoạch C."
"Claire-sama sẽ là chìa khóa để thực hiện thành công kế hoạch của chúng ta. Đối với chúng ta, đó là một tương lai lý tưởng."
"Chủ nhân đã nói với ta rằng hãy nhìn vào tương lai phía trước."
“Ý muốn của chủ nhân cũng chính là mong muốn của chúng ta…” Victoria chắp hai tay trước ngực, như thể đang cầu nguyện.
"Hãy cho cô ấy biết rằng chúng ta sẽ thay đổi kế hoạch."
Zeta biến thành làn khói đen và biến mất, trong khi Victoria đứng đó, vẫy tay chào tạm biệt với một nụ cười.
***Góc nhìn của Cid ***
Tất cả những gì có thể nghe thấy trong lớp học là âm thanh sột soạt của miếng giấy điền đáp án và tiếng lách cách của cây bút.
Tôi phóng tầm mắt ngó nghiêng ra xung quanh một chút rồi nhìn lại vào tờ giấy kiểm tra của mình.
"... Ra là vậy. Chả hiểu cái cóc khô gì cả."
Giờ đây, khi kỳ thi cuối năm đang đến gần, các câu hỏi được giao trên lớp cũng đang gia tăng.
Những tên đạt điểm kém được gửi các bài tập tăng cường, nhưng mớ bài tập tăng cường này quá phiền toái, quá nhiều không đếm xuể.
Ta có thể nói rằng các giáo viên đã cố gắng hết sức để giữ những đứa ngu ngốc này có thể lên lớp.
Cho đến nay, tôi đã đóng vai quần chúng của mình đúng nghĩa, ăn trứng ngỗng như cơm bữa hàng ngày.
Tất nhiên, tôi chép bài được.
Nhưng nếu càng chép, lại càng dễ bị bắt.
Issac-kun không đến lớp hôm nay.
Cậu ấy là học sinh gương mẫu trong lớp chúng tôi, và chỗ ngồi của cậu ngay kế cạnh tôi, ở một vị trí hoàn hảo mà tôi luôn có thể nhìn thấy tờ điền đáp án của gã trong những bài kiểm tra.
Nói cách khác, một nhân vật được sinh ra chỉ với mục đích làm bài kiểm tra để tôi chép đáp án, và nhờ có cậu ấy mà tôi luôn duy trì được điểm số cân bằng một cách bất thường.
Nhưng éo ngờ thằng chả đó lại nghỉ học đúng ngày hôm nay mới cay.
Cứ thế này thì tạch mất!!!
"Khụ...!"
Điều quan trọng nhất của gian lận trong một kỳ thi không phải là cách gian lận trót lọt mà là biết phải chép bài ai.
Chép bài mấy thằng ngu thì khác gì tự vả vào mặt.
Tôi nhìn sang bên phải và thấy Skel đang đảo mắt lia lịa cắn cắn ngón tay của mình đầy khổ sở. Thi thoảng còn ngó ngang ngó dọc.
Chép bài thằng này thì không ổn cho lắm.
Tôi nhìn sang bên trái và thấy Po cũng đang nhìn tờ giấy trắng với khuôn mặt thất thần. Rồi rình rình ông giám thị rồi đảo con ngươi phía xuống dưới ngăn bàn.
Thằng này cũng méo ổn.
Sự lựa chọn duy nhất mà tôi còn lại là... học sinh trước mặt tôi, con gái của một công tước, Christina-san.
Cô là một trong năm học sinh giỏi nhất lớp, nhưng có một điểm bất lợi.
Vì vị trí chỗ ngồi này, tôi chỉ có thể nhìn thấy một nửa trang của cô ấy mà thôi.
Tôi đã sao chép tất cả các câu trả lời mà tôi có thể nhìn thấy ở giữa trang.
Vấn đề là với tiến độ này, tôi sẽ chỉ được 40 điểm, phải đạt đủ 60 điểm mới qua môn.
Tôi có nên xóa sự hiện diện của mình và di chuyển để có thể sao chép tốt hơn không? Vấn đề là ngay cả khi tôi xóa đi sự hiện diện của mình, thì cũng không có nghĩa là tôi biến mình thành vô hình. Và vì chúng tôi đang ở giữa ban ngày ban mặt, trong một không gian rộng lớn, nếu tôi di chuyển, rõ ràng giám thị sẽ nhìn thấy tôi ngay cả khi tôi xóa đi sự hiện diện của mình.
Có rất nhiều cặp mắt trong lớp học này, và hành động đó chắc chắn sẽ bị lộ tẩy.
Lựa chọn khác là di chuyển nhanh đến mức không ai có thể biết tôi đang di chuyển.
Điều này, tôi có thể làm được.
Miễn là luyện tập chăm chỉ, ai cũng có thể làm điều đó một cách dễ dàng.
Nhưng ở đây có một vấn đề khác.
Kể cả nếu tôi di chuyển với tốc độ mà không ai phát giác, họ vẫn sẽ nhận thấy luồng không khí do chuyển động của cơ thể tôi tạo ra.
Có khả năng là các tờ kiểm tra sẽ bay tứ tung đi.
Không, trên thực tế, tôi nghĩ Christina-san cũng sẽ bay theo chiều gió luôn cũng không chừng.
Nhưng, tôi không có sự lựa chọn.
Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cẩn thận để không tạo ra bất cứ một cơn gió nào, và nhanh đến mức không ai nhận ra khi tôi đang di chuyển.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng một bài kiểm tra bất ngờ thế này lại buộc tôi phải sử dụng một trong những kỹ thuật vi diệu nhất của mình...
Hơn nữa, liệu tôi có thực sự làm được không...
Cho đến nay tôi đã luyện tập để di chuyển rất nhanh, nhưng tôi chưa luyện tập để làm điều đó mà không phóng ra bất kỳ luồng không khí nào.
Nếu giờ bị dí thêm bài tập tăng cường về nhà, tôi chắc chắn sẽ mất hai ngày quý giá cho mớ đó, điều ấy thực sự sẽ rất rắc rối.
"... Méo có lựa chọn nào khác nữa rồi."
Nếu tôi bị bắt ở đây, thì còn gì tư cách của một nhân vật quần chúng nữa chứ.
Tôi đã tăng lượng ma lực của mình mà không ai nhận ra.
Đây mới là sức mạnh thực sự của thằng này, triển thôi.
Và, ngay lúc đó-
"Ê, cậu kia! Cậu nghĩ mình đang làm gì vậy hả?!"
"Chết mịa?!"
Mình bị lộ tẩy rồi ư?!
Tôi nhanh chóng giảm ma lực của mình.
Nhưng, giáo viên không thực sự nhìn tôi.
Ông ấy đang nhìn-
"Skel Etal!! Cậu quay cóp đó à!?!"
"R-r-Rõ ràng là không thưa thầy, em thề là em đã không nhìn vào câu trả lời của Christina-san đâu ạ!!!"
Skel run rẩy nói với khuôn mặt tái nhợt.
"Ồ, cảm ơn cậu đã tự mình thú nhận. Tôi đã thấy cậu giở trò từ đầu bài kiểm tra rồi. Ra khỏi lớp đi, cậu sẽ nhận gấp đôi lượng bài tập về nhà."
"K-Không thể nào..."
Khuôn mặt của Skel trông giống như kẻ chết trôi khi cậu chàng bước ra khỏi lớp.
Và khi gã làm vậy, Christina-san nhìn gã như kiểu người ta nhìn thấy một đống rác chất đống trên đường phố vậy.
Ây yà, tiếp tục kế hoạch thôi.
Một lần nữa tôi tăng lượng ma lực của mình - và sau đó.
"Cậu kia, tôi nói cậu đó! Cậu đang làm gì vậy?!"
Lại nữa ư?!
Ngạc nhiên, tôi ngước mặt lên nhưng giáo sư không nhìn tôi.
Ông ấy đang nhìn người ngồi cạnh tôi.
"Po Tato!!! Cậu nhìn lấp ló cái gì dưới gầm bàn vậy hả!?!"
"K-Không-không có gì thưa thầy, em thề! Em thề là em không có bất kỳ tờ giấy đáp án gì để chép dưới ngăn bàn đâu ạ!!!!"
Po nói điều này trong khi túa ra mồ hôi đầm đìa.
"Ồ, trung thực thế là tốt lắm trò. Giờ thì lượn ra khỏi lớp, tôi sẽ cho cậu gấp ba bài tập về nhà để làm phần thưởng."
"K-không phải chỉ có hai thôi sao ạ...?" Po bước ra khỏi lớp gần như lê chân trên sàn.
"Người tiếp theo cố gắng quay cóp sẽ phải nhận gấp bốn lần bài tập về nhà."
Ông giám thị nhìn quanh giảng đường với đôi mắt sáng quác.
Po và Skel trời đánh, hai thằng chả đã phá tan kế hoạch của mình rồi.
Vì chúng mà giờ đây việc sao chép trở nên khó khăn hơn gấp bội, bởi vì giám thị giờ đây đã chú ý hơn đến tất cả học sinh.
"...Làm như ta sẽ lung lay bởi lời đe dọa đó vậy."
Tôi tăng lượng Ma Lực của mình.
Tôi cảm thấy thời gian bắt đầu chậm lại.
Tôi nghĩ rằng bản thân có thể làm điều đó ngay bây giờ.
Đây là kỹ thuật kiểu quần chúng của tôi dùng để gian lận trong thi cử... Kỹ thuật số 49!!!!
"Kỹ thuật-"
Tôi hoàn toàn tập trung toàn bộ nơ ron thần kinh của mình, và ngay lúc đó, tôi nghe thấy thứ gì đó rơi xuống từ trần nhà.
"..." Mọi chuyện quá đột ngột khiến tất cả học sinh hoàn toàn không nói nên lời.
Đột nhiên Claire nee-san xuất hiện và ngã nhào vào người giáo viên, lôi kéo sự chú ý của tất cả học sinh.
Nói thật với mọi người, tôi không nghĩ chị tôi lại giả vờ mất tích chỉ để làm chuyện này, tôi không nghĩ mọi việc sẽ đến mức này….
Bà chị tôi đứng dậy, giẫm đạp lên người giáo viên một cách vô tư như thể đó là nền đất.
"Cứ nói cho tôi biết mọi thứ đi! Cái thứ sức mạnh gì đang trào dâng trong cơ thể tôi thế này-!?"
Đó là lúc bà chị nhận thức được và bắt đầu đảo mắt nhìn khắp các phía của lớp học.
"Claire Kagenou, đây không phải là lớp học của cô!!!!"
Ông giám thị hét vọng lên từ dưới chân của bà chị.
"A, hả? Dạ . . Hì hì."
Sau đó, mặt cô ấy đỏ bừng, và tôi không thể biết cô ấy đang cười hay sợ hãi, đó là một cái nhăn mặt kỳ lạ.
"E-Xin lỗi! Em rất xin lỗi ạ!!!"
Sau đó cô cúi đầu xin lỗi, xoay người chạy ra khỏi lớp.
Chắc chắn sau này cô ấy sẽ bị kỷ luật.
Đầu tiên, cô ấy xuất hiện từ hư không, hét vào một khoảng không và tuyên bố rằng mình có một sức mạnh đặc biệt... có vẻ như căn bệnh chuunibyou này đã hết thuốc chữa rồi.
Nhưng đó là một sự giúp đỡ lớn đối với tôi.
"...Thật may mắn khi bà chị xuất hiện và thu hút sự chú ý."
Nhờ đó, tôi mỉm cười không khép lại miệng vì đã điền vào tất cả các chỗ trống trong bài kiểm tra của mình.
---------------------------------
*** Góc nhìn của Cid ***
Ngày hôm sau, mọi người đang bàn tán xôn xao về vụ hỗn loạn ngày hôm qua, về cái cuộc chiến của Zeta và Delta diễn ra gần trường học.
"Tao nghe nói rằng đêm qua có vài kẻ khả nghi đã sử dụng một lượng Ma Lực khổng lồ ở phía sau trường học."
"Tao cũng nghe loáng thoáng về vụ này mày ạ. Mặc dù lúc đó tao đang ngủ tít nên chả biết thêm cái vẹo gì.’’
Skel và Po tỏ vẻ đăm chiêu.
"Họ đã đến bảo vệ hiện trường chưa?"
"Chắc rồi đấy. Tao có thấy một số giáo viên và những người khác cũng bắt đầu điều tra về cái vụ việc này mà."
"Nhưng nếu tất cả những chuyện đó xảy ra ở phía sau trường, thì thủ phạm chắc chắn đã cố lẻn vào ký túc xá nữ. Tao khá chắc đó là một tên bám đuôi nào đó."
"Nhưng chuyện nó lại dị vãi. Có vẻ như vụ này đã xảy ra gần ký túc xá nam cơ mà."
"Hả? Vậy là mấy kẻ khả nghi đã cố đột nhập vào ký túc xá nam à?"
"Mày nghĩ mục tiêu của những kẻ đó là gì?"
"Không phải rõ ràng sao? Chắc mấy người đó đang tìm trai đẹp."
Skel nói với một nụ cười ghê tởm.
"À, đúng rồi. Ở đây đúng là có vài anh đập chai thế này cơ mà nhỉ."
Po đáp lại với một nụ cười ghê tởm khác.
"Ờ hờ, có thể."
Và tôi hưởng ứng theo rồi gật đầu.
Mà đúng là có rất nhiều học sinh đang xì xào to nhỏ nghiêm túc về vấn đề này. Một số cho rằng đó là hành động của ai đó có ác cảm với trường học, những người khác cho rằng ai đó muốn đánh cắp Tạo Phẩm từ phòng thí nghiệm, và kẻ khác nữa còn bán tín bán nghi rằng nó có liên quan đến vụ án học sinh mất tích gần đây.
Xin lỗi công chúng nhé.
Sự thật chỉ là một cuộc ẩu đả giữa một con chó và một con mèo thôi. Mà dù sao, tôi lại thấy thích cái bầu không khí ở đây, với việc mọi người đều nghĩ rằng có điều gì đó xấu xa đang diễn ra lẩn khuất trong bóng tối.
"Đi nhanh còn kịp. Chúng ta có buổi hội thảo trong lớp tiếp theo đó."
"Chờ một chút Cid, mày dám bỏ rơi anh chàng đẹp trai này sao."
"Đợi tao một chút với~ Lãnh tử đẹp zai này cũng phải chuẩn bị cho tiết học tiếp theo nè."
Tôi đi trước hai tên ngốc và bắt đầu bước đi.
Nghĩ lại thì, ngày hôm qua sau trận chiến, hình tượng của tôi với tư cách là một kẻ xuất chúng trong bóng tối với Alexia chắc chắn là rất tuyệt vời.
Tôi thực sự diễn vai một chúa tể bóng tối đang có hứng thú với trận chiến tàn khốc đã diễn ra trong bóng tối của thế giới và cả kết quả của nó ngày hôm qua. Phải nói rằng kỹ năng diễn xuất đầy ma mị của mình đã tạo ra một tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời.
Chưa kể đến đoạn phê nhất là tôi nói với cô ấy rằng chúng ta sống ở những thế giới khác nhau và rồi cho cô ả thấy một chút sức mạnh của mình nữa chứ.
Một người sống ở khía cạnh hòa bình của thế giới không sẵn sàng bước vào mặt tàn ác và đen tối của nó - tôi luôn muốn diễn một cảnh tao nhã như vậy đã tồn tại ngay cả trước thời của Chúa Kitô.
Chỉ cần nhớ lại chuyện hôm qua đã khiến nụ cười trên môi tôi không khép lại được.
Với tiến độ này, tôi sẽ đi vào lịch sử như một Chúa tể hoàn hảo trong bóng đêm.
"Chủ nhân."
Lạ thật, tôi nghĩ tôi đã nghe thấy giọng nói của Zeta.
"Chủ nhân, bên này."
"Ồ." Ra không phải là ảo giác à.
Đột nhiên, một cô gái mặc quần áo lao công nắm lấy tay áo đồng phục của tôi. Đó là Zeta.
Cô ấy đang mặc đồng phục của nhân viên vệ sinh trường học và che tai bằng một chiếc mũ lưỡi trai.
"Cô ăn mặc như vậy làm gì?"
"Em đang xâm nhập." Zeta trả lời tôi một cách thản nhiên, trong khi áp sát cơ thể mình vào người tôi.
"Đừng ‘đánh dấu chủ quyền’ vào người tôi, cô sẽ gây sự chú ý đó."
Vẫn còn nhiều học sinh trong hành lang.
"Tại vì… chủ nhân... người vẫn còn có mùi chó."
"Nhưng nếu cô chà xát tôi quá nhiều, tôi sẽ có mùi giống như một con mèo mất."
"Hừm."
Tôi đẩy Zeta ra xa.
"Và chuyện gì đã xảy ra với Delta?"
"Em đã ném cô ả đi rồi. Chắc giờ ả đang ở tít ngoài khơi xa.’’
"À thế à. Tôi sẽ không hỏi chi tiết đâu."
Khi Zeta muốn chạy trốn, không ai có thể bắt được cô ả, vì vậy cô ấy đã không ngần ngại gây chiến với Delta.
"Nè, hướng này."
Zeta nắm lấy tay tôi và dẫn tôi đến một căn phòng trống.
Rõ ràng đó là một căn phòng đã lâu không được sử dụng, không khí có cảm giác lành lạnh và vương mùi bụi bặm.
"Có gì thì nói nhanh lên, tiết học sắp bắt đầu rồi."
"Em có một báo cáo."
Cô ấy nói, vểnh tai lên thật chắc chắn.
Rõ ràng cô vẫn muốn tiếp tục đóng vai gián điệp đây mà.
"Cuộc phục kích nhắm vào cô ấy đã thất bại."
"Ừ, tôi cũng đã đoán ra rồi."
"Nhưng cô ấy vẫn ở phía bên kia."
"Hiểu rồi."
"Nhưng giáo phái sẽ gửi thêm một sát thủ khác."
Zeta di chuyển đến cửa sổ và nhìn xuống.
Tôi cứ chiều theo cái trò nhập vai và đứng bên cạnh cổ. Dưới đó, tại hiện trường của cuộc chiến ngày hôm qua là một số quý ông và giáo viên.
Tôi bắt chước cô ấy và nhìn chằm chằm vào họ.
"Có lẽ là hắn."
"Ồ, vậy là người đó sao."
"Nếu hắn có động thái gây tổn hại, em sẽ can thiệp ngay."
"Tôi sẽ để cô quyết định chuyện này."
Sau đó, Zeta nhanh chóng di chuyển tránh xa ra khỏi cửa sổ.
Tôi cũng bắt chước cô ta.
"Bị phát hiện rồi."
"Có vẻ như gã có bản năng tốt đó."
"Hừm, ẩn giấu trong bóng tối."
Tôi hơi nhìn ra ngoài, và tôi có thể cảm nhận được ánh mắt của ai đó.
"Cô đang nhìn...? Aaa, ta phải đi đây."
Tiếng chuông đã vang lên.
Sau khi nhìn lại, bóng dáng của Zeta đã biến mất không một dấu vết.
Trong giờ nghỉ trưa.
Tôi đã ở cùng với Skel và Po trong căng tin của trường.
"Được rồi, hôm nay ăn cái gì đây ta?"
"Có một kẻ nào đó ăn may vãi nhỉ, Cid-kun? Hắn có thể ăn bắt cứ thứ gì mình muốn bằng số tiền chiếm đoạt của người khác."
Tên này nói cũng có lý, nhưng số tiền tôi kiếm được từ họ, tôi đã đưa vào quỹ của mình để dùng nó trở thành một chúa tể bóng tối. Tôi sẽ không lãng phí những đồng cắc quý giá này vào những việc vặt vãnh vì nó sẽ ảnh hưởng đến các hoạt động sắp tới của tôi.
Tôi là một người đàn ông có những ưu tiên rất rõ ràng.
Tôi nghĩ hôm nay mình sẽ chọn bữa trưa có giá 980 Zenis thôi, một combo nghèo nàn dành cho quý tộc. Tôi chắc chắn rằng nếu biết chắt chiu vun vén thì số tiền đó nhất định sẽ có giá trị trong tương lai.
"Đã lâu không gặp, em zai."
Đột nhiên có ai đó nói với tôi từ phía sau. Chỉ có một người duy nhất trên thế giới gọi tôi là "em zai".
"Chào chị, Nina-senpai."
Mái tóc đỏ rượu vang của cô ấy hôm nay mượt mà hơn bao giờ hết.
Chiếc áo sơ mi của cô ấy hơi mở ở phía trên, để lộ bộ ngực đầy gợi cảm, và chiếc váy ngắn để hở ra đôi chân thon thả của mình. Một phong cách hiện đại, nhưng khá táo bạo.
Cô ấy là Nina-senpai, học sinh năm ba.
"Cậu đã đi đâu suốt cả kỳ nghỉ đông vậy? Claire ngày nào cũng tìm cậu, và còn bắt tôi phải giúp cô ấy nữa. Mệt lắm đấy."
"Em đã gặp một số vấn đề."
"Ồ, vậy là có công chuyện hả."
Nina-senpai đến gần tôi.
Nói thật là cô ấy khá nhỏ con.
Tổng chiều cao của cổ chỉ cao bằng ngực của tôi.
"Đừng chen hàng chứ." Tôi nói, cố gắng ngăn cô ấy lại, nhưng cô ấy đã vượt qua một cách dễ dàng.
"Em zai, em lại định ăn bữa trưa của quý tộc nghèo 980 Zenis à? Buồn quá đấy~"
"Không buồn đâu. Số tiền tiết kiệm này sẽ giúp em hoàn thành mục tiêu lớn trong đời".
"Ya ya, chú em nói sao cũng được. Nhưng hôm nay để đàn chị này đãi, muốn ăn gì?’’
"Thứ đắt nhất trong thực đơn."
"Tốt. Trong trường hợp đó sẽ là bữa trưa sang trọng dành cho những tên siêu giàu 100 nghìn Zenis."
Nina-senpai đã gọi cho tôi bữa trưa đắt tiền nhất.
Cô ấy là bạn thân nhất của bà chị nhà tôi, và vì thế mà cô ấy luôn đối xử tốt với tôi. Trên thực tế, cô ấy là một senpai tuyệt vời, người làm bất cứ điều gì tôi yêu cầu cổ làm.
Lần khác tôi có nói rằng muốn đọc một cuốn ma đạo thư bị cấm và cô ấy đã nhanh chóng kiếm về dúi vào tay tôi. Làm thế nào cô ấy có được nó vẫn còn là một ẩn sổ không có lời giải đáp, nhưng sự thật là cô ấy đối xử với tôi rất tốt.
Khi tôi gặp được Nina-senpai, đó cũng là lần đầu tiên, tôi cảm thấy rất hạnh phúc khi được làm em trai của bà chị mình.
"K-khao cả em với ạ!"
"V-Vâng, em cũng muốn!"
Skel và Po nói, mặc dù rất lo lắng khi ở gần Nina-senpai.
"Tôi đã cho mấy cậu bộ bài đó rồi còn gì."
"Đ-Đ-Đ-Đúng vậy ạ!"
"C-C-Cảm ơn chị rất nhiều vì những bộ tú lơ khơ, senpai!"
"Thư giãn đi. Đó là cách tôi xin lỗi vì những rắc rối mà Claire đã gây ra cho các cậu mà."
Ra là cổ tặng chúng bộ bài là để tạ lỗi.
Nhờ ảnh hưởng của Nina-senpai mà chúng tôi đã có thể có được một chiếc bàn hạng nhất cạnh cửa sổ.
"Ngồi xuống đi."
"Vâng."
Tôi ngồi xuống cạnh Nina-senpai và bắt đầu thưởng thức bữa trưa thịnh soạn của mình, trong khi Po và Skel ở phía bên kia bàn ăn thưởng thức bữa trưa nghèo nàn của họ.
Bữa trưa phong phú này đúng là ở một đẳng cấp hoàn toàn khác. Tất cả mọi thứ đã được chuẩn bị và phục vụ cho ta bởi người giúp việc.
"Claire hình như mất tích rồi."
Senpai nói trong khi nhấm nháp miếng carpacho.
"Vâng~"
Tôi bắt đầu thưởng thức hương vị món ăn. Dù thực sự không biết đây là loại cá gì, nhưng nó rất ngon.
"Lúc trước Công chúa Alexia đã hỏi tôi rằng liệu tôi có biết gì về tung tích cô ấy không, nhưng ngay từ đầu, ngày hôm đó cũng như bao ngày khác. Thực sự nhóc không biết gì sao, em zai?"
"Em cũng không biết gì cả. Nhưng có vẻ như cô công chúa ấy vẫn đang tìm kiếm manh mối."
"Ừ, kiểu hay biến mất thế này không phải kiểu người của chị em. Chưa kể còn có những học sinh khác mất tích nữa. Tôi đã bắt đầu lo lắng rồi."
"Vâng tiền bối, thật đáng lo ngại nhể. Và hơn thế nữa còn có cả vụ lùm xum hôm qua nữa.”
"Ý cậu là chuyện đã xảy ra đằng sau ký túc xá nam ấy hả? Ừ, thật man rợ."
"Măm măm~"
"Bây giờ tôi mới sực nhớ ra, tôi đã thấy các hiệp sĩ cũng bắt đầu tập hợp lại. Bây giờ có vẻ như có nhiều thành viên hơn, nhưng hầu hết trong số họ có vẻ là những kẻ yếu đuối chẳng đáng bận tâm, có lẽ đội ngũ nhân sự nên quan tâm chất lượng hơn là số lượng."
"Ồ, tiền bối biết rõ quá nhỉ."
"Tôi cũng có nguồn tin của mình~" Nina-senpai nháy mắt trả lời.
"Tiền bối cũng sẽ tham gia hiệp sĩ khi tốt nghiệp chứ, Nina-senpai?"
"Tôi không biết nữa. Điểm của tôi không tốt bằng Claire."
"Hả? Thật á?"
"Cậu có ngạc nhiên không? Tôi khá nổi tiếng vì điểm kém đó."
"AA, em nghĩ rằng tiền bối sẽ là học sinh sáng chói nhất của năm nay ấy chứ."
"Hahaha, vị trí đó chắc chắn sẽ thuộc về Claire. Cô ấy tiến bộ nhanh đến mức rất khó để theo kịp. Còn tôi, à thì… tôi chỉ là một kẻ thụt lùi."
Nina-senpai đáp lại khi cô ấy vui vẻ múc một thìa súp bỏ tọt vào miệng.
Theo quan sát của tôi thì Nina-senpai dường như mạnh hơn bà chị tôi nhiều, nhưng mà, mọi người đều có lý do để che giấu sức mạnh thực sự của mình mà. Bên cạnh đó, Nina-senpai là một người đầy bí ẩn.
"Nếu nghe bất cứ điều gì về Claire, tôi sẽ nói với cậu. Cậu chắc chắn đang lo lắng cho cô ấy, phải không?"
"Lo lắng ư? Không, không hề-… à không, ý của em là…. ôi trời, em lo chết đi được ấy."
“Cậu đúng là không thay đổi chút nào... Nhưng mà, quả thật lo lắng cho Claire cũng chẳng ích gì. Nếu cậu cần gì ở tôi, đừng ngần ngại tìm tôi nhé."
Nina-senpai nói với một nụ cười dễ thương.
Trong khi đó Skel và Po đang nghẹn ngào thưởng thức bữa trưa đạm bạc của giá 980 Zenis.
******
"Này, vẫn chưa thể ra ngoài sao?" (Claire)
Claire thở dài trong một lớp học của trường.
Mọi thứ xung quanh cô được bao phủ bởi những đám mây trắng toát, hoàn toàn không thể cảm nhận được hơi thở của con người.
"Sẽ không lâu nữa đâu."
“Cô biết cô đã nói điều đó bao nhiều lần rồi không?”
"Tôi đã nói với cô là nó sắp kết thúc rồi. Tôi đang cố mở rộng phạm vi, nhưng nó cần thời gian vì Ma Lực của cô không đủ để làm điều đó."
"À, ờ, con này xin lỗi vì có ít ma lực. Mặc dù trông không giống như vậy, nhưng con này là một trong những người có nhiều pháp lực nhất trong trường đấy nhá."
"Ồ, vậy nền giáo dục hiện nay đã xuống dốc trầm trọng vậy sao."
"Cô có thôi cà khịa tôi đi không hả?"
"Thực lòng xin lỗi, xin lỗi vì đã vô ý nói ra sự thật."
"Dù sao đi nữa, phạm vi mà cô nói đến là gì?"
"Một khoảng trống để cô có thể trở về thế giới của chúng ta."
"Thế giới của chúng ta? Trước hết làm rõ vấn đề này đã, tôi đang ở chỗ quái nào vậy?"
"Rất tiếc, tôi không thể nói cho cô biết được ~"
Claire lại thở dài. Có nhiều điều cô không hiểu.
Trong lớp, ngồi khoanh chân, cô nhận thấy một sự bất hợp lý.
"Hả?"
Có thứ gì đó đang chạm vào chân cô.
Khi nhìn kỹ hơn, cô nhận ra đó là nửa cánh tay trong suốt của ai đó, một cánh tay người đầy máu, đang bám vào một chân của cô.
"C-Cái quái gì thế này!"
Claire đứng dậy và bắt đầu lắc chân để thoát khỏi bàn tay đó.
Sau khi cô rút cánh tay ra, nó rơi phịch xuống đất, nhưng như thể mọc ra từ nó, một người tắm trong máu xuất hiện.
Gã là một người đàn ông da ngăm đen với đôi mắt trũng sâu và một vết thương lớn trên ngực.
Đó rõ ràng là một người chết.
"Cẩn thận. Đó là một Undead."
"Undead?"
"Một trong những anh hùng đã bị mắc kẹt trong sự vĩnh hằng của chốn này ở quá khứ. Xin hãy giải thoát cho anh ta."
"Giải thoát cho hắn ra...? Bằng cách nào?"
"Tôi không biết, chẳng hạn như đấm thì sao?"
"Hà." Claire dồn một ít Ma lực của mình vào nắm đấm và đấm vào bóng ma.
Khi làm như vậy, gã đã bị phá vỡ bởi cú đánh trời giáng.
"Việc này thật kinh tởm."
"Nếu undead đã ở xung quanh, điều đó có nghĩa là phong ấn đang dần yếu đi... Có lẽ ta đã gặp trường hợp tồi tệ nhất rồi."
"Cái gì phong ấn?"
"À, quên những gì tôi nói đi. Tôi chỉ tự lẩm bẩm thôi. Đúng là tắc trách mà, lần sau tôi cố nói nhỏ hơn để cô không nghe thấy. Trời ạ, dù ít ma lực nhưng tai lại thính thế không biết."
"Này, tôi nghe thấy cô nói gì đấy nhé."
Sau đó Aurora lại im lặng.
Claire tiếp tục chiến đấu với những undead.
"Ước gì tôi có mang theo thanh kiếm của mình." Claire đã bỏ quên thanh kiếm của mình ở phía bên kia mất tiêu rồi.
Vì vậy, cô ấy chỉ cần đợi Aurora hoàn thành bất cứ điều gì ả đang cố gắng làm trong khi bản thân mình thì cố gắng đánh bại lũ Undead.
Undead xuất hiện thường xuyên hơn và mây trắng ngày càng nhiều.
"Aurora, còn bao lâu nữa?"
"Một chút nữa."
"Lần này là nói thật chứ?"
"Thật đấy. Tiếc là... chúng ta có một vị khách đặc biệt."
"Hả?" Claire cảm thấy có sự hiện diện đằng sau mình, và khi cô quay lại, có một người đàn ông mặc áo choàng đen đang đứng.
Mặt gã được che phủ bằng một chiếc mặt nạ.
"Hắn xuất hiện từ lúc nào...!" Claire lùi lại một chút và đứng vào thế, nhưng tư thế của cô hơi khó xử vì cô không có kiếm.
Trong khi người đàn ông, kẻ đã thủ sẵn một thanh kiếm và dường như đã quen với việc sử dụng nó, gã xuất hiện trước mặt Claire trong nháy mắt.
"Hắn ta nhanh quá-!"
Claire né đòn tấn công vào giây phút cuối cùng và cố gắng tăng thêm khoảng cách.
Tuy nhiên, người đàn ông mặc áo choàng đen không cho phép cô làm như vậy. Gã tiếp tục tấn công liên hoàn.
"Hừ."
Sau khi nhận cú đánh, Claire cố gắng đứng dậy, đôi chân cô run rẩy.
Mặc dù gã nhỉnh hơn, nhưng rõ ràng cô ấy vẫn có thể chiến đấu tiếp được.
Ngoài ra, có vẻ như người đàn ông đó không muốn giết cô ấy, có thể hắn muốn bắt sống cổ thì phải.
"Cô xem như thua đứt đuôi rồi."
Aurora nói với Claire trong đầu.
"Yên tâm đi, trận chiến chỉ mới bắt đầu thôi."
"Thật sao? Chà, tôi có thể thấy nó sẽ kết thúc như thế nào đấy."
"Im miệng! Giá như tôi có mang theo thanh kiếm của mình...!"
"Tôi không nghĩ rằng một thanh kiếm sẽ giúp ích cho cô nhiều trong trường hợp này."
"Câm miệng!"
"Hắn lại tới kìa."
Người đàn ông nhanh chóng đẩy mình về phía trước và rút ngắn khoảng cách giữa họ.
"Hả!?"
Mọi thứ diễn ra rất nhanh.
Người đàn ông đang đối mặt với Claire đột nhiên bị đánh bay bởi những xúc tu đỏ.
Những xúc tu màu đỏ xuất hiện dưới chân Claire, di chuyển như thể còn sống.
"N-những thứ này là gì vậy?"
"Máu."
"Máu?!"
"Nếu cô cố gắng hơn một chút, cô cũng có thể kích hoạt kỹ thuật này. Rốt cuộc thì-"
"...Rốt cuộc thì…?"
"...Không có gì. Tập trung đi, trận chiến vẫn chưa kết thúc đâu."
Claire nhìn lên. Người đàn ông mặc áo choàng đen vẫn đứng đó.
Máu lăn dài trên má và mặt nạ của gã đã bị vỡ vụn.
"Anh là người trong đoàn hiệp sĩ..." Đó là người mà cô ấy đã nhìn thấy khi cô ấy đang trong thời gian thử việc trong hiệp sĩ đoàn.
"Rất vui được gặp lại cô, Claire-san." Người đàn ông nói, vẫy tay với một nụ cười.
"Tử tước Jean. Chỉ huy đội thứ tư của hiệp sĩ đoàn..."
"Đó là danh tính giả. Thực ra ta là Đứa Trẻ Được Đặt Tên, Jean ‘Hắc Ám Tiếu’."
Đó là một biệt danh mà cô ngửi thấy có mùi nguy hiểm lẩn khuất trong đó. Claire nghĩ thế, nhưng không nói ra thành lời.
"Tôi không biết ‘đứa trẻ được đặt tên’ là cái quái gì, nhưng tôi không nghĩ rằng anh là loại người có thể làm ra những loại hành động như thế này."
"Thành thật mà nói, ta cũng không tưởng tượng được ngươi có trong mình nhiều sức mạnh như vậy. Nhưng quả thật, điều đó thật thú vị... lẫn cuối cùng ta có thông tin của ngươi, những khả năng này không hề được đề cập."
"Lần cuối cùng?"
"Đừng lo lắng, đó là việc của bọn ta. Dù sao đi nữa, có vẻ như lúc trở lại ta phải mở thêm một cuộc điều tra nữa thôi." Nói xong, hắn cầm kiếm thủ thế.
Các xúc tu của Claire cũng chuyển sang chế độ chiến đấu, nhưng vì lý do nào đó, chúng thiếu đi sức mạnh mà chúng đã thể hiện lúc trước.
"Claire, chuyện này thật tệ."
"Hả?"
"Tôi nghĩ bây giờ tôi đã hết ma lực rồi."
"Cô-..." Claire thốt ra trong khi một bên lông mi của cô ấy run lên.
"Có vẻ như hôm nay là ngày may mắn của ta. Ta có thể mang một món quà tuyệt vời về cho chúa tể của mình."
Hắc Ám Tiếu, đúng như cái tên của gã, hắn nở một nụ cười dữ tợn trên khuôn mặt mình.
Một cái gì đó cộng hưởng.
Tiếng thủy tinh vỡ vụn vang lên loảng xoảng, và một phần thế giới bao quanh bởi những đám mây tan vỡ.
"Hả?!"
Từ nơi đó có một người xuất hiện.
Cô ấy là một thú nhân xinh đẹp mặc một bộ trang phục đen tuyền, với một cái đuôi xinh đẹp và đôi tai màu vàng.
Cổ đáp xuống trước mặt Claire và làm chệch hướng đòn tấn công của thanh kiếm ‘Hắc Ám Tiếu’ bằng một màn sương đen đặc kỳ lạ.
"Gừ!"
Cú va chạm mạnh đến nỗi khiến gã ‘Hắc Ám Tiếu’ bay đi.
Mặc dù cô ấy chuyển động có vẻ nhẹ nhàng, nhưng vì lý do nào đó mà sức mạnh của cô lại thật áp đảo....
Người phụ nữ bị bao phủ trong màn sương đen có ánh mắt điềm tĩnh và lạnh lùng.
"Ngươi là ai...?"
"Zeta."
Cô đáp lại bằng một giọng vô cảm.
"Đi đi Claire, dù tôi không biết cô ta là đồng minh hay kẻ thù."
Aurora nói với Claire như vậy.
Claire ngạc nhiên khi nghe cô ấy nói với biểu cảm lo lắng.
Thế là cô lùi lại, giữ khoảng cách.
"Tôi có thể giải thích hành động của cô hiện giờ là đang cứu tôi không?"
"Bây giờ. Tôi chưa thể để giáo phái tóm được cô."
"Hả?" Màn sương đen mờ ảo trong giây lát và ngay sau đó, Zeta đã ở phía sau cô.
"Tạm biệt."
Sau đó, cô ấy nắm lấy cổ áo sơ mi của Claire và ném cô ấy vào lỗ thủng.
"Hả? Cô đang làm cái quái gì vậy!"
Claire hét lên, nhưng tiếng hét đó cùng với bản thân cô bị hư không hấp thụ và biến mất dạng.
Vì vậy, chỉ còn lại Zeta và Tiếu Hắc Ám trong thế giới này.
"Chậc... Sao ngươi dám làm gián đoạn nhiệm vụ của ta."
Jean 'Tiếu Hắm Ác' đối mặt với Zeta.
"Hừm, rất vui được gặp ngươi."
"Ta đã dự tính là các ngươi sẽ chõ mũi vào, Shadow Garden."
Nói xong, hắn thủ thế với thanh kiếm của mình, trong khi Zeta chỉ nhìn chằm chằm vào gã mà không mấy quan tâm.
"Ngươi có vẻ khá tự tin - ngươi có phải là một trong những thủ lĩnh của Shadow Garden không?"
"Ngươi có biết không?" Phản ứng của Zeta đầy tự tin.
Rốt cuộc, cô biết mình là người mạnh nhất ở đây.
"Cái gì?"
"Bí mật của ta."
"Ý ngươi là sức mạnh của ngươi ư? Ta không biết-"
Vào lúc đó, Ma lực của Zeta bộc phát.
Nguồn năng lượng to lớn và dày đặc đến mức khiến Tiếu Hắc Ám phải khuỵu xuống.
"S-sức mạnh khủng khiếp này là gì...? Ngươi đã che giấu nguồn ma lực này sao...?"
"Tệ quá. Ta có thể đã để ngươi sống sót nếu ngươi không thấy được..."
"Cái mẹ gì- là do ngươi cố tình cho ta xem m-"
"Nhưng bây giờ ngươi trông thấy mất rồi, đây là lời tạm biệt."
"Cái con điên n- hả ?!"
Đột nhiên, những giọt nước mắt đen trào ra từ đôi mắt của Hắc Ám Tiếu.
Sau đó, từ mỗi lỗ của gã, một màn sương đen bay ra, cho đến khi cơ thể tên đàn ông đó nổ tung.
Zeta nhìn xác chết lộn xộn trên nền đất và lẩm bẩm.
"Hừ, kỹ thuật mới không tồi."
Sau đó, cô ấy quay lại và nói chuyện với một không gian trống rỗng, nơi không có gì trong tầm mắt.
"Chúng ta xong rồi."
Đáp lại giọng nói đó, không gian ở đó bắt đầu biến dạng và từ đó, một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc vàng hồng, mặc một bộ đồ đen tuyền ôm sát người bước ra. Đó là Victoria.
"Vâng, Zeta-sama."
Cô quỳ xuống trước Zeta.
"Tôi đã xác nhận sự hiện diện của Aurora bên trong Claire-sama. Có vẻ như chúng ta đã đúng ..."
"Hừm, bây giờ mọi thứ đã được liên kết."
"Ngài có nghĩ giáo phái đã tìm ra nó chưa ạ?"
"Chưa."
"Vậy chúng ta làm gì với kế hoạch đây ạ?"
"Chúng ta sẽ chuyển sang kế hoạch C."
"Claire-sama sẽ là chìa khóa để thực hiện thành công kế hoạch của chúng ta. Đối với chúng ta, đó là một tương lai lý tưởng."
"Chủ nhân đã nói với ta rằng hãy nhìn vào tương lai phía trước."
“Ý muốn của chủ nhân cũng chính là mong muốn của chúng ta…” Victoria chắp hai tay trước ngực, như thể đang cầu nguyện.
"Hãy cho cô ấy biết rằng chúng ta sẽ thay đổi kế hoạch."
Zeta biến thành làn khói đen và biến mất, trong khi Victoria đứng đó, vẫy tay chào tạm biệt với một nụ cười.
***Góc nhìn của Cid ***
Tất cả những gì có thể nghe thấy trong lớp học là âm thanh sột soạt của miếng giấy điền đáp án và tiếng lách cách của cây bút.
Tôi phóng tầm mắt ngó nghiêng ra xung quanh một chút rồi nhìn lại vào tờ giấy kiểm tra của mình.
"... Ra là vậy. Chả hiểu cái cóc khô gì cả."
Giờ đây, khi kỳ thi cuối năm đang đến gần, các câu hỏi được giao trên lớp cũng đang gia tăng.
Những tên đạt điểm kém được gửi các bài tập tăng cường, nhưng mớ bài tập tăng cường này quá phiền toái, quá nhiều không đếm xuể.
Ta có thể nói rằng các giáo viên đã cố gắng hết sức để giữ những đứa ngu ngốc này có thể lên lớp.
Cho đến nay, tôi đã đóng vai quần chúng của mình đúng nghĩa, ăn trứng ngỗng như cơm bữa hàng ngày.
Tất nhiên, tôi chép bài được.
Nhưng nếu càng chép, lại càng dễ bị bắt.
Issac-kun không đến lớp hôm nay.
Cậu ấy là học sinh gương mẫu trong lớp chúng tôi, và chỗ ngồi của cậu ngay kế cạnh tôi, ở một vị trí hoàn hảo mà tôi luôn có thể nhìn thấy tờ điền đáp án của gã trong những bài kiểm tra.
Nói cách khác, một nhân vật được sinh ra chỉ với mục đích làm bài kiểm tra để tôi chép đáp án, và nhờ có cậu ấy mà tôi luôn duy trì được điểm số cân bằng một cách bất thường.
Nhưng éo ngờ thằng chả đó lại nghỉ học đúng ngày hôm nay mới cay.
Cứ thế này thì tạch mất!!!
"Khụ...!"
Điều quan trọng nhất của gian lận trong một kỳ thi không phải là cách gian lận trót lọt mà là biết phải chép bài ai.
Chép bài mấy thằng ngu thì khác gì tự vả vào mặt.
Tôi nhìn sang bên phải và thấy Skel đang đảo mắt lia lịa cắn cắn ngón tay của mình đầy khổ sở. Thi thoảng còn ngó ngang ngó dọc.
Chép bài thằng này thì không ổn cho lắm.
Tôi nhìn sang bên trái và thấy Po cũng đang nhìn tờ giấy trắng với khuôn mặt thất thần. Rồi rình rình ông giám thị rồi đảo con ngươi phía xuống dưới ngăn bàn.
Thằng này cũng méo ổn.
Sự lựa chọn duy nhất mà tôi còn lại là... học sinh trước mặt tôi, con gái của một công tước, Christina-san.
Cô là một trong năm học sinh giỏi nhất lớp, nhưng có một điểm bất lợi.
Vì vị trí chỗ ngồi này, tôi chỉ có thể nhìn thấy một nửa trang của cô ấy mà thôi.
Tôi đã sao chép tất cả các câu trả lời mà tôi có thể nhìn thấy ở giữa trang.
Vấn đề là với tiến độ này, tôi sẽ chỉ được 40 điểm, phải đạt đủ 60 điểm mới qua môn.
Tôi có nên xóa sự hiện diện của mình và di chuyển để có thể sao chép tốt hơn không? Vấn đề là ngay cả khi tôi xóa đi sự hiện diện của mình, thì cũng không có nghĩa là tôi biến mình thành vô hình. Và vì chúng tôi đang ở giữa ban ngày ban mặt, trong một không gian rộng lớn, nếu tôi di chuyển, rõ ràng giám thị sẽ nhìn thấy tôi ngay cả khi tôi xóa đi sự hiện diện của mình.
Có rất nhiều cặp mắt trong lớp học này, và hành động đó chắc chắn sẽ bị lộ tẩy.
Lựa chọn khác là di chuyển nhanh đến mức không ai có thể biết tôi đang di chuyển.
Điều này, tôi có thể làm được.
Miễn là luyện tập chăm chỉ, ai cũng có thể làm điều đó một cách dễ dàng.
Nhưng ở đây có một vấn đề khác.
Kể cả nếu tôi di chuyển với tốc độ mà không ai phát giác, họ vẫn sẽ nhận thấy luồng không khí do chuyển động của cơ thể tôi tạo ra.
Có khả năng là các tờ kiểm tra sẽ bay tứ tung đi.
Không, trên thực tế, tôi nghĩ Christina-san cũng sẽ bay theo chiều gió luôn cũng không chừng.
Nhưng, tôi không có sự lựa chọn.
Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cẩn thận để không tạo ra bất cứ một cơn gió nào, và nhanh đến mức không ai nhận ra khi tôi đang di chuyển.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng một bài kiểm tra bất ngờ thế này lại buộc tôi phải sử dụng một trong những kỹ thuật vi diệu nhất của mình...
Hơn nữa, liệu tôi có thực sự làm được không...
Cho đến nay tôi đã luyện tập để di chuyển rất nhanh, nhưng tôi chưa luyện tập để làm điều đó mà không phóng ra bất kỳ luồng không khí nào.
Nếu giờ bị dí thêm bài tập tăng cường về nhà, tôi chắc chắn sẽ mất hai ngày quý giá cho mớ đó, điều ấy thực sự sẽ rất rắc rối.
"... Méo có lựa chọn nào khác nữa rồi."
Nếu tôi bị bắt ở đây, thì còn gì tư cách của một nhân vật quần chúng nữa chứ.
Tôi đã tăng lượng ma lực của mình mà không ai nhận ra.
Đây mới là sức mạnh thực sự của thằng này, triển thôi.
Và, ngay lúc đó-
"Ê, cậu kia! Cậu nghĩ mình đang làm gì vậy hả?!"
"Chết mịa?!"
Mình bị lộ tẩy rồi ư?!
Tôi nhanh chóng giảm ma lực của mình.
Nhưng, giáo viên không thực sự nhìn tôi.
Ông ấy đang nhìn-
"Skel Etal!! Cậu quay cóp đó à!?!"
"R-r-Rõ ràng là không thưa thầy, em thề là em đã không nhìn vào câu trả lời của Christina-san đâu ạ!!!"
Skel run rẩy nói với khuôn mặt tái nhợt.
"Ồ, cảm ơn cậu đã tự mình thú nhận. Tôi đã thấy cậu giở trò từ đầu bài kiểm tra rồi. Ra khỏi lớp đi, cậu sẽ nhận gấp đôi lượng bài tập về nhà."
"K-Không thể nào..."
Khuôn mặt của Skel trông giống như kẻ chết trôi khi cậu chàng bước ra khỏi lớp.
Và khi gã làm vậy, Christina-san nhìn gã như kiểu người ta nhìn thấy một đống rác chất đống trên đường phố vậy.
Ây yà, tiếp tục kế hoạch thôi.
Một lần nữa tôi tăng lượng ma lực của mình - và sau đó.
"Cậu kia, tôi nói cậu đó! Cậu đang làm gì vậy?!"
Lại nữa ư?!
Ngạc nhiên, tôi ngước mặt lên nhưng giáo sư không nhìn tôi.
Ông ấy đang nhìn người ngồi cạnh tôi.
"Po Tato!!! Cậu nhìn lấp ló cái gì dưới gầm bàn vậy hả!?!"
"K-Không-không có gì thưa thầy, em thề! Em thề là em không có bất kỳ tờ giấy đáp án gì để chép dưới ngăn bàn đâu ạ!!!!"
Po nói điều này trong khi túa ra mồ hôi đầm đìa.
"Ồ, trung thực thế là tốt lắm trò. Giờ thì lượn ra khỏi lớp, tôi sẽ cho cậu gấp ba bài tập về nhà để làm phần thưởng."
"K-không phải chỉ có hai thôi sao ạ...?" Po bước ra khỏi lớp gần như lê chân trên sàn.
"Người tiếp theo cố gắng quay cóp sẽ phải nhận gấp bốn lần bài tập về nhà."
Ông giám thị nhìn quanh giảng đường với đôi mắt sáng quác.
Po và Skel trời đánh, hai thằng chả đã phá tan kế hoạch của mình rồi.
Vì chúng mà giờ đây việc sao chép trở nên khó khăn hơn gấp bội, bởi vì giám thị giờ đây đã chú ý hơn đến tất cả học sinh.
"...Làm như ta sẽ lung lay bởi lời đe dọa đó vậy."
Tôi tăng lượng Ma Lực của mình.
Tôi cảm thấy thời gian bắt đầu chậm lại.
Tôi nghĩ rằng bản thân có thể làm điều đó ngay bây giờ.
Đây là kỹ thuật kiểu quần chúng của tôi dùng để gian lận trong thi cử... Kỹ thuật số 49!!!!
"Kỹ thuật-"
Tôi hoàn toàn tập trung toàn bộ nơ ron thần kinh của mình, và ngay lúc đó, tôi nghe thấy thứ gì đó rơi xuống từ trần nhà.
"..." Mọi chuyện quá đột ngột khiến tất cả học sinh hoàn toàn không nói nên lời.
Đột nhiên Claire nee-san xuất hiện và ngã nhào vào người giáo viên, lôi kéo sự chú ý của tất cả học sinh.
Nói thật với mọi người, tôi không nghĩ chị tôi lại giả vờ mất tích chỉ để làm chuyện này, tôi không nghĩ mọi việc sẽ đến mức này….
Bà chị tôi đứng dậy, giẫm đạp lên người giáo viên một cách vô tư như thể đó là nền đất.
"Cứ nói cho tôi biết mọi thứ đi! Cái thứ sức mạnh gì đang trào dâng trong cơ thể tôi thế này-!?"
Đó là lúc bà chị nhận thức được và bắt đầu đảo mắt nhìn khắp các phía của lớp học.
"Claire Kagenou, đây không phải là lớp học của cô!!!!"
Ông giám thị hét vọng lên từ dưới chân của bà chị.
"A, hả? Dạ . . Hì hì."
Sau đó, mặt cô ấy đỏ bừng, và tôi không thể biết cô ấy đang cười hay sợ hãi, đó là một cái nhăn mặt kỳ lạ.
"E-Xin lỗi! Em rất xin lỗi ạ!!!"
Sau đó cô cúi đầu xin lỗi, xoay người chạy ra khỏi lớp.
Chắc chắn sau này cô ấy sẽ bị kỷ luật.
Đầu tiên, cô ấy xuất hiện từ hư không, hét vào một khoảng không và tuyên bố rằng mình có một sức mạnh đặc biệt... có vẻ như căn bệnh chuunibyou này đã hết thuốc chữa rồi.
Nhưng đó là một sự giúp đỡ lớn đối với tôi.
"...Thật may mắn khi bà chị xuất hiện và thu hút sự chú ý."
Nhờ đó, tôi mỉm cười không khép lại miệng vì đã điền vào tất cả các chỗ trống trong bài kiểm tra của mình.
---------------------------------
Nhận xét (0)