Light Novel Mushoku tensei: Chương thất lạc IV [ Ars ] Phần 2
Baca Light Novel Mushoku tensei: Chương thất lạc IV [ Ars ] Phần 2
Baca Komik Light Novel Mushoku tensei: Chương thất lạc IV [ Ars ] Phần 2 bahasa Indonesia lengkap dan baru di MSKManga. Kami menyediakan Komik, Manhua, Manhwa, dan Novel yang dapat kalian baca online gratis.
Read Light Novel Mushoku tensei: Chương thất lạc IV [ Ars ] Phần 2
Ars.
Giữ trên tay một thanh kiếm thật, thằng nhóc đang lườm thẳng vào tôi.
“…”
Sát khí toả ra mãnh liệt từ trong tròng mắt của nó.
Tôi chưa bao giờ từng phải nhận bất cứ thứ gì tương tự từ máu mủ của tôi cả.
Trong một khắc ngắn ngủi, tôi đã nghĩ đến việc chạy về nhà và ôm mẹ khóc nức nở.
Nhưng dĩ nhiên là không rồi…
“Ars.”
“…Thưa cha.”
Đã được một khoảng thời gian, Ars à, trông con cao hơn nhiều quá.
Hay đó đơn giản là bởi trang phục của con nhỉ?
Mặc trên mình trang phục mạo hiểm giả với chiếc áo khoác da bạc màu, cùng thanh kiếm trên tay, tổng thể mà nói thì thằng bé trông đã trưởng thành lên rất nhiều.
Có một ánh nhìn sắc lẹm đến từ phía thằng bé mà đến bản thân tôi còn chưa từng thấy nó khi ở nhà.
Tôi đoán là mình và nó cần phải nói chuyện mới được.
“Ars này… Con có nghĩ chuyện đó chấp nhận được không?”
“Gì vậy ạ?”
“Về mối quan hệ của con với Aisha, việc mà con cao chạy xa bay, và rồi ở đây như thế này… con không có một chút hối hận gì ư?”
“Vâng.”
Ars gật đầu cương quyết.
Với không một chút do dự nào có thể được cảm nhận.
Thằng bé cứng cỏi hơn nhiều so với tôi tưởng tượng.
Nó không đơn thuần chỉ là bám dính lấy Aisha mà không có suy nghĩ gì cả.
Cái cảm giác ấy…
“Ta ước rằng con có thể thể hiện một thái độ tương tự thế này vào ngày hôm đó.”
“Vâng. Con đáng lẽ phải làm vậy ạ.”
“Nếu con mà làm thế, hẳn ta sẽ lắng nghe những gì con muốn nói đấy.”
“Vào ngày hôm đó, con không thể biết được mình cần phải nói gì cả ạ.”
Thằng bé trả lời thật dứt khoát.
Có gì đã thay đổi trong suốt một năm vừa qua vậy?
“Con định sẽ chung sống cả đời với Aisha sao?”
“Đúng như vậy cha ạ. Con yêu Aisha. Con luôn gây ra rắc rối cho cô ấy, con luôn luôn cần tới sự giúp đỡ và chỉ dẫn của cô ấy. Dĩ nhiên rằng, con rất biết ơn cha và các mẹ, nhưng con nghĩ con còn nợ Aisha nhiều hơn tất thảy. Nếu Aisha nói rằng cô ấy muốn dành hết cuộc đời mình để chung sống với con, thì con cũng sẽ hi sinh cả cuộc đời này để bảo vệ cô ấy ạ.”
Không một chút do dự nào trong từng câu từng chữ của cậu nhóc.
Sống một đời chỉ xoay quanh Aisha, nó khiến tôi có một chút lo lắng…
Thế nhưng, cái thái độ này, và những lời lẽ ấy, nếu thằng bé mà nói những điều như vậy vào ngày hôm đó, thì hẳn mọi thứ đã khác biệt hoàn toàn, chắc chắn là như vậy.
Mà có lẽ không đâu… cái việc từ chối của tôi nó tới từ một lý do khác cơ, nên kiểu gì thì kiểu rồi tụi nó cũng lại bỏ trốn thôi à…
Nhưng ít nhất thì Eris sẽ không có táng vào mặt Ars nặng tay đến như vậy.
Không, có thể là từ những kinh nghiệm mà thằng bé phải trải qua trong năm tháng vừa rồi, đã giúp nó nhận ra được sức nặng trong những lời nói ấy.
Phải chăng việc thằng bé phải đấu tranh cùng với Aisha trong cái điều kiện khắc nghiệt khổ sở như thế này lại là điều tốt thì sao.
Thế nhưng thằng nhỏ còn bé quá.
Cứ như thể nó học văn còn trước cả khi học về quy luật của thế giới này vậy.
Trông nó giống như một đứa trẻ bị hiện thực đánh cho hoa mắt, vẫn còn quá non dại, thằng bé đã nói những điều lớn lao, nhưng lại chưa đủ khả năng tương xứng với những câu từ đó.
“Con nghĩ mình làm được điều đó ư?”
“Vâng.”
“Tao không hề thấy mày chứng minh được điều đó.”
Eris cau mày nhìn tôi, rồi nói với một thái độ nghiêm túc.
“Con đã khác so với một năm về trước rồi ạ.”
Thằng bé nói, trong khi lì lợm đứng trước cánh cửa, thằng bé từ chối cho chúng tôi đi qua, thằng bé từ chối cho chúng tôi tước Aisha khỏi nó.
Vậy thì ... chúng ta phải làm gì bây giờ?
Trước mắt, tôi sẽ thử xem liệu thằng bé có thật sự gánh vác được trọng lượng trong câu từ mà nó vừa thốt lên không cái đã.
“…Vậy hãy để cho tao thấy mày có thể làm được gì nào.”
Eris tuôn thẳng tuột những gì tôi đang nghĩ, và rồi bước lên một bước trước mặt tôi.
Có vẻ như cô ấy không tới đây chỉ để giãi bày quan điểm.
Tôi gật đầu. Rồi cô ấy rút thanh kiếm ra trước ngực rồi hướng thẳng vào Ars.
Sát khí toả ra cho biết là Eris thật sự muốn đánh tất tay luôn rồi.
Cô ấy không giỡn chơi đâu.
Tôi có thể thấy khuôn mặt của Ars bỗng tái nhợt trong thoáng chốc.
Không chỉ sắc mặt thằng bé, mà cả chân lẫn toàn bộ cơ thể của nó đang run lên như cầy sấy vậy.
Tuy nhiên, mặc cho bản thân như đang sắp đột quỵ mà lăn ra đất đến nơi, thằng bé vẫn không hề bỏ chạy.
“Mày vẫn tin rằng mình có khả năng bảo vệ được con bé ấy sao?”
Eris chỉ hỏi một câu duy nhất.
“Con sẽ bảo vệ Aisha-nee đến cùng.”
Ars liền đáp lại ngay lâp tức.
Eris di chuyển ngay sau khi câu trả lời kết thúc.
Với một tốc độ kinh hoàng nhắm thẳng vào Ars.
Một tốc độ mà vượt qua cả khả năng phản xạ của tôi.
Tuy nhiên Ars đã đỡ lại được kịp thời.
Thằng bé làm chệch đường kiếm của Eris, nhưng đồng thời cũng gục xuống nền đất ngay sau đó.
Dù cho bản thân đã ngã xuống, nhưng Ars vẫn chém mạnh về phía chân của Eris.
Máu tuôn ra từ bàn chân của cô ấy.
Mặc cho bàn chân đã bị thương, cô chém thẳng xuống Ars, vẫn đang gục dưới đất và bị mất thăng bằng.
Từ phía dưới Eris, một âm thanh của miếng thịt bị cắt có thể nghe thấy rõ ràng.
Chứ không phải là tiếng hai thanh kiếm va quệt vào nhau.
Rồi máu tuôn ra như thác đổ. Vùng đất xung quanh chân của Eris bị nhuốm đỏ bởi máu tươi
Thậm chí một chút còn toé vào mặt của tôi nữa.
Một âm thanh không thể tưởng tượng được, một cảnh tượng không thể chấp nhận nổi.
Eris không hề tỏ ra thương xót chút nào.
Tôi sắp mất đi thằng con yêu quý của mình rồi ư?
Dòng suy nghĩ ấy khiến cho toàn thân tôi lặng lẽ run bần bật.
Thế nhưng nỗi kinh hoàng của tôi đã không xảy tới.
Bởi vì ngay sau đó một bóng đen đã lao vào giữa hai chân của Eris.
Đó là Ars.
Ngay cả khi máu đã túa ra trên vai, thằng bé vẫn cắn chặt răng vào Eris, thể hiện lên một tinh thần chiến đấu quật cường.
“Hiiiyah!”
Một lần nữa, Eris lại tấn công.
Cô bỏ qua hoàn toàn việc chân mình đang chảy máu.
“Hô yaaaa!”
Rồi Ars cũng đỡ lại nhát chém ấy.
Dù cho vết thương trên vai thằng bé khá sâu, nhuộm đỏ chiếc áo khoác da mà thằng bé đang mặc, thế nhưng nó vẫn không hề than khóc hay tỏ ra đau đớn gì cả.
Đòn đánh của Eris dần trở nhanh hơn, và sắc lẹm hơn.
Mỗi lần Ars đỡ được một đòn tấn công, thì thằng bé như thể phải chịu một cơn rung chấn, nó khiến cho cơ thể của thằng bé trở nên loạng choạng.
Để rồi lúc thì bị đánh bay đi, lúc thì bị lăn lông lốc, rồi chấn thương nhẹ, bị đá hay bị đánh bằng chuôi kiếm. Chẳng mất nhiều thời gian để toàn thân của nó trở nên tím bầm vì thương tích.
Thế nhưng thằng bé vẫn từ chối kêu la.
Rồi nó giữ khoảng cách, sau đó buộc bản thân phải lùi lại, thủ thế rồi lại tấn công Eris.
Cứ như vậy lặp đi lặp lại.
Trước việc phải chống chọi lại với một thế lực áp đảo mình, thương tích bao phủ lấy toàn bộ cơ thể của Ars.
Ngoại từ một đòn vào chân của Eris ra, thì chả có lần tấn công nào của thằng bé chạm được đến người cô ấy cả.
Ars đã bị vùi dập đến mức không thể ngóc đầu lên được.
Dẫu vậy Ars vẫn chưa có bị đánh bại.
Eris đâu phải là một kiếm sĩ tay mơ cơ chứ.
Cái việc mà không kết liễu thằng bé như này, là bởi nó là con trai của em sao?
Em đang kiềm chế sức mạnh nhằm tránh phải giết nó đấy à?
Mong là một chút hoặc cả hai thì càng tốt.
Nhưng hơn cả thế.
Không một chỗ nào trên người Ars lại không có lấy một vết thương tích cả.
Nó đáng lẽ phải nhận ra rồi chứ, rằng cứ đánh với Eris đến mai cũng không có một chút cơ hội nào cả.
Thế nhưng Ars không hề gào khóc.
Thằng bé từ chối phải thừa nhận rằng mình đã bị đánh bại.
Tôi hiểu mà.
Rằng không còn lựa chọn nào khác cả.
“…Hự!”
Một tiếng va đập mạnh của hai thanh kim loại, và rồi thanh kiếm của Ars bị đánh văng đi.
Thanh kiếm nhảy múa trên bầu trời xanh sau đó hạ cánh ngay trước chân của tôi.
TRỜI ƠI!!!!
Không chỉ mỗi thanh kiếm, mà cả CÁNH TAY của Ars vẫn còn đang nắm chặt lấy nó nữa.
Cánh tay ấy, dù đã bị cắt lìa khỏi cơ thể, nhưng nó vẫn nắm chặt lấy thanh kiếm của mình.
Vào khoảnh khắc đó tôi ước rằng mình có thể dừng trận chiến này lại.
Nhưng kể cả có như vậy đi nữa, thì tôi cũng biết rằng Ars cũng sẽ từ chối được nhượng bộ.
Kể cả không còn một cánh tay, thằng bé vẫn cúi thấp người xuống, tạo thế tấn công với Eris thêm một lần nữa.
Thấy vậy, Eris cũng liền vứt thanh kiếm sang một bên.
Rồi đấm thẳng mặt Ars bằng hai nắm tay trần.
“HỪƯƯƯƯƯ!!!”
Ars lao tới Eris trong khi hét đến khản cả giọng.
Với không còn một lựa chọn nào khác, thằng bé chỉ biết lao tới bằng toàn bộ sức lực của mình.
Ngược lại, Eris thể hiện một phong thái rất điềm tĩnh.
Một cú đấm thẳng vào vị trí đầu khiến cho nó ngã nhào ra đất. Sau đó cô nhảy lên trên.
Cô dùng cơ thể mình đè thằng bé xuống, khoá chặt nó lại.
Khung cảnh tiếp theo là một trong số những kỷ niệm quen thuộc khi mà lần đầu tôi gặp Eris.
“ORA! ORA! ORA! ORAAAAAAAAAA!”
Eris tung những cú trời giáng thẳng vào mặt của thằng bé.
Với không còn một chút khả năng chống cự, Ars chả thể làm gì hơn ngoài lãnh trọn từng cú đấm. Nhưng thằng bé vẫn không gào khóc, chỉ hét lên đau đớn.
Eris thì cứ thế mà nã liên tục từng quả phật thủ.
Từng cú đấm trút xuống như cơn mưa.
Nã vào mặt Ars thành tiếng như trống trường.
Nhưng kể cả thế đi nữa thì những đòn tấn công ấy cũng dần mất đi sức mạnh của mình.
Hẳn cô ấy cũng đã gần hết hơi rồi.
Nó có thật là con em không đấy?
“…Hừ.”
Bất ngờ Eris đột ngột dừng tay , rồi bật ngược ra đằng sau.
Eris nhảy lùi lại. Tóc của cô bị rối mù. Còn mặt thì lấm lem màu nhọ nồi.
Rồi cả Ars cũng đứng dậy nữa.
Mặt thằng bé thì sưng vù lên, tay thì cụt mất một cái, toàn thân thì loạng choạng, nhưng thần kỳ thay là nó vẫn có thể đứng vững.
Xong thằng bé cầm thanh kiếm của Eris đang nằm ở bên cạnh lên và tạo tư thế chiến đấu, nhưng rồi sức lực cũng buộc phải rời khỏi cái cơ thể yếu ớt ấy, khiến cho thanh kiếm rơi xuống dưới mặt đất.
Rồi sau đó nó kéo lê thanh kiếm, dù cho bản thân đã ngã khuỵu đi bao lần, nhưng nó vẫn cố gắng gượng cơ thể phải đứng dậy.
Nhưng không phải là về phía Eris.
Thằng bé bỏ chạy ư?
Không.
Nơi nó đang hướng tới, là căn nhà của thằng bé.
Ars di chuyển đến trước cửa nhà. Khuỵu gối xuống, cố gắng nhấc thanh kiếm lên một cách tuyệt vọng. Nhưng cơ thể giờ đây đã không còn chút sức lực nào, để cho thanh kiếm đành phải chĩa hướng xuống đất.
Không còn một chút điều kiện nào đủ để chiến đấu được nữa.
Nhưng đôi mắt dưới mái tóc của nó vẫn sáng lên một màu quyết tâm, sáng lên trước tôi và Eris.
“…”
[ĐỦ RỒI.]
Đó là những gì mà tôi muốn nói, nhưng rồi tôi buộc phải nuốt chúng vào sâu trong lồng ngực.
Vì Eris đã nói rằng cô ấy sẽ đảm nhiệm chuyện này.
Thế nên cô ấy sẽ giải quyết nốt những gì tồn đọng.
Tôi buộc mình phải chứng kiến nó cho đến giây phút cuối cùng.
“Giờ mày định sẽ làm gì?”
Eris từ bỏ thế thủ của mình, khoanh tay lên và rồi nhìn xuống.
Ars ngẩng đầu lên nhìn Eris và thở nặng nọc.
“Kể cả…. có giết con đi nữa… con cũng sẽ không để mẹ bước qua đâu…!”
“Quả thực… như ta mong đợi từ đứa con trai của Rudeus.”
Bất ngờ, Eris ngẩng đầu lên và gào lớn:
“NHƯNG CHỈ VỚI KHẢ NĂNG NÀY, MÀY SAO CÓ THỂ BẢO VỆ NGƯỜI MÀ MÌNH YÊU CHỨ!”
“…Con biết.”
“NGAY LÚC NÀY ĐÂY, KỂ CẢ MI CÓ KHAO KHÁT ĐẾN NHƯỜNG NÀO ĐI CHĂNG NỮA, THÌ CŨNG KHÔNG TÀI NÀO CÓ THỂ BẢO VỆ ĐƯỢC CON BÉ ĐÂU!”
“…Con biết!”
“VẬY…”
Dù cho Eris đang cảm thấy không hài lòng.
Nhưng cái bản mặt đó thì chả thể đánh lừa tôi được.
Mặt mày thì cau có, tay thì khoanh lại, người đứng thẳng.
Nhưng chân của cô ấy đang tổn thương nghiêm trọng.
Rồi trong đầu thì không thể truyền đạt được chính xác những gì bản thân muốn nói, và cũng chả biết được bản thân phải nói gì.
Trong khi tôi đang cố gắng hạ quyết tâm, thì Roxy bước tới.
Cô đi chạm rãi tới chỗ Ars, cho đến khi đủ gần để thằng bé có thể nhìn thấy, rồi nói.
“Con đang nói rằng mình sẽ từ bỏ mạng sống để bảo vệ Aisha sao?”
“Vâng… Đúng như vậy ạ!”
“Thách thức một thế lực mà con không tài nào có thể đánh bại thế này, rồi chết đi. Đã bao giờ con từng nghĩ tới cảm giác của Aisha khi bị con bỏ lại đằng sau chưa?”
“…Nhưng con có thể làm được gì cơ chứ?”
“Nếu là Rudeus thì ông ấy sẽ quỳ lạy van xin đấy.”
Điều mà cô vừa nói thẳng thắn đến mức tôi phải đứng hình mất năm giây.
“Cha con từng một lần thách thức với Long Thần Orsted-sama, mất đi toàn bộ sức mạnh lẫn cơ thể trong suốt quá trình chiến đấu. Rồi trước bờ vực cái chết, ông đã cầu xin gia đình của mình được bảo vệ dưới bàn tay của ngài ấy. Đó là điều mà cha con đã làm trước Orsted-sama vĩ đại đó.”
“…Đ-đó là một lời nói dối. Không thề nảo như thế được? Cha và Orsted-sama luôn thân thiết với nhau đến vậy cơ mà.”
“Không phải lúc nào cũng như vậy cả đâu con.”
Rồi Ars nhìn về phía tôi.
Tôi gật đầu, nhìn lại thằng bé.
Mặc dù việc thằng con của mình biết mình đã từng phải “quỳ xuống giảng hoà” khiến mình muốn tìm một cái lỗ nào đó để chui xuống.
Nhưng dẫu sao thì mọi chuyện cũng đã trôi qua rồi.
“Còn con thì sẽ làm gì? Cứ lao đầu vào lưỡi kiếm của Eris để rồi cân nặng còn một một phần hai chắc? Rồi sau đó thì sao? Con sẽ cứ thể mà bỏ qua những gì xảy ra với Aisha sau đó thôi à?”
“…”
Mặc dù cô ấy vẻ đang thuyết giảng, nhưng trong giọng nói của cô ấy có pha một chút ấm áp và dịu dàng.
Rồi Ars nhìn về phía Roxy, đến tôi, rồi đến Eris…
Thanh kiếm tuột xuống khỏi bản tay của Ars.
Nó rơi ngang xuống đùi thằng bé, rồi một lần nữa xuống đất, phát ra tiếng lẻng kẻng.
Và trong khoảnh khác đó nước mắt tuôn trào ra từ Ars, không ngớt như suối.
Phải chăng những giọt nước mắt ấy là do nó nhận ra được rằng bản thân mình bất lực đến nhường nào?
Hay là một thứ gì đó khác?
Và rồi cuối cùng, Ars cũng nín lại.
Cơ thể thằng bé nghiêng về phía trước, xong Roxy đã đỡ được nó lại.
Chắc sau trận hành vừa rồi thì nó đã kiệt sức và bất tỉnh nhỉ.
Máu dưới chân thằng bé vẫn túa ra tràn trề đỏ thẫm.
Nhìn thấy đứa con trai của mình gục xuống trên vũng máu của chính nó, khuôn mặt thì sưng vù, nhưng trong đầu tôi lại chỉ hiện lên một nỗi lo lắng.
Đúng hơn, là tôi muốn khen ngợi thằng bé.
Quả thực, Ars vẫn chưa đủ trưởng thành.
Và vẫn còn quá yếu đuối.
Những suy nghĩ nổi loạn ấy chứng tỏ nó vẫn còn quá ngây thơ.
Ngay cả cái ý tưởng về việc đấu một trận tử chiến cũng không phải là một cái gì đấy quá là kỳ quặc.
Quả thực, thằng bé lớn hơn một chút trong năm vừa rồi, tuy nhiên thằng bé vẫn còn có quá nhiều thứ phải học hỏi.
Mặt khác, số người có thể đấu được ngang cơ với Eris chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Nếu như không còn cho mình cánh tay thuận dùng để cầm kiếm, và sau khi lãnh một đòn nặng nề từ phía Eris, thì có rất ít người còn giữ được cho mình ý chí chiến đấu.
Việc mà Ars ý chí để được đến đâu, tôi có thể đánh giá cao điều đó.
Cái sự kiên quyết mà Ars nắm giữ, nó giống với tôi khi đó, khi phải thách thức với cả Orsted.
Chiến đấu cho đến hơi thở cuối cùng, cho đến khi sinh mạng phải rời xa cõi trần gian, thì vẫn phải bảo vệ Aisha cho bằng được.
Mặc dù lý trí của thằng bé đã lựa chọn sai lầm.
Thế nhưng con tim của nó lại hướng về đúng chỗ, như tôi vậy.
Cảm xúc của tôi trào dâng khi nghĩ về điều đó.
Ngay lúc này, tôi chỉ muốn ôm và khen ngợi lấy Ars.
Khen ngợi rằng nó đã chiến đấu thật quật cường.
Quả là một cảm giác kỳ lạ.
Chẳng phải lẽ ra tôi nên mắng mỏ thằng bé vì đã bỏ nhà đi bụi, vì đã gây ra quá nhiều rắc rối cho gia đình hay sao…?
Nhưng Ars đâu còn là một đứa trẻ nữa.
Tuy giờ nó vẫn chưa để đứng vững được bằng hai chân, nhưng thằng bé đã thật sự trưởng thành rồi.
Suy nghĩ ấy khiến cho tôi cảm thấy hạnh phúc biết bao.
Tôi đoán là bản thân mình cũng có hơi ngây thơ một chút.
“…Sylphy này, anh để lại cho em được chứ?”
“Anh không có gì để nói với Ars sao?”
Ars ư, như vậy là đủ rồi.
Ta đã nghe được ý chí của con.
Ta đã thấy được cái sự kiên cường ấy.
Sức mạnh và sự quyết tâm của con đã được tất cả đất trời cùng chứng kiến.
Và cả Roxy cũng đã nói những gì mà tôi muốn giãi bày rồi.
Phải rồi.
Tôi không còn gì để phản đối nữa.
Mặc dù theo bản năng, tôi cảm thấy thật khó chịu trước mối quan hệ của Ars và Aisha, nhưng tôi không thể trách Ars chỉ vì điều đó được.
Dù cho có rất nhiều thứ mà tôi muốn bàn cùng với thằng bé, nhưng đợi được thôi mà.
Cái lý do tôi tới đây, không chỉ để đánh giá sự phát triển của Ars. Mà còn là để nói chuyện với cả Aisha nữa.
“Trước hết thì anh muốn nói chuyện với cả Aisha. Chỉ hai người bọn anh thôi.”
“…Vâng. Em hiểu rồi. Để đó cho em ạ.”
Sylphy lấy ra từ tôi một cuộn Ma Pháp Hồi Phục Vương cấp, rồi đặt từ chỗ cánh tay bị đứt của Ars tới những vùng bị thương khác.
Tôi nhìn về phía Eris, và rồi cô cũng quay người lại.
Mắt của cô ấy ra hiệu rằng ‘nhanh lên rồi đi thôi’, rồi hướng đầu về phía căn nhà.
Roxy cũng nhìn tôi và gật đầu.
Sau khi trao đổi với họ bằng ánh mắt, tôi quay người bước về phía căn lều.
-------------------------------------
Biên dịch: Salmonz
Nhận xét (0)