Light Novel Mushoku tensei: Chương thất lạc IV [ Ars ] Phần 1
Bookmark

Light Novel Mushoku tensei: Chương thất lạc IV [ Ars ] Phần 1

Baca Light Novel Mushoku tensei: Chương thất lạc IV [ Ars ] Phần 1

Baca Komik Light Novel Mushoku tensei: Chương thất lạc IV [ Ars ] Phần 1 bahasa Indonesia lengkap dan baru di MSKManga. Kami menyediakan Komik, Manhua, Manhwa, dan Novel yang dapat kalian baca online gratis.

Read Light Novel Mushoku tensei: Chương thất lạc IV [ Ars ] Phần 1

★★★

Đối với Ars mà nói, thì Aisha là một sự tồn tại vô cùng đặc biệt.

Cô ấy đã luôn ở bên cậu bé kể từ khi mà bản thân cậu mới hình thành ý thức, hai người đã bên nhau như hình với bóng, không rời nửa bước.

Sự tồn tại của cô ấy cứ như thể là một người mẹ thứ tư vậy.

Ba người mẹ kia, mỗi người đem lại cho Ars những khía cạnh khác nhau.

Sylphy dạy cho Ars sự thấu hiểu và cách để có thể kết giao bạn bè.

Roxy dạy cho Ars trí tuệ và các phương pháp học tập hiểu quả.

Eris dạy cho Ars kiếm thuật và cách để bảo vệ những gì quan trọng đối với cậu bé.

Bản thân Aisha cũng đã dạy cho cậu ta rất nhiều thứ.

Thế nhưng, hơn cả một người mẹ, cô ấy đã giúp cho Ars hiểu được những điều mà bản thân cậu không thể nghĩ tới.

Thế nên cô ấy không có giống như những người mẹ khác.

Sự tồn tại của cô giống một người chị hơn chăng?

Ars… có hai người chị gái.

Lucy là một người chị cả đáng kính.

Cô bé ngoan ngoãn vâng theo theo lời mẹ dạy, cô tham gia đều đặn các lớp học, luôn luôn tỏ ra thanh cao và dũng cảm, và cô cũng luôn khuyên nhủ Ars phải chăm chỉ học tập cũng như rèn luyện sức khỏe.

Còn Lara thì là một người chị gái lười biếng.

Cô bé phớt lờ lời khuyên nhủ của các bà mẹ, rồi thì trốn học, nhưng cô luôn đối xử với Ars như một người bạn, hay lôi kéo cậu bé vào những trò nghịch ngợm tinh quái mà Lara bày ra. Rồi cũng có vài lúc, Ars đâm đầu vào rắc rối khi vô tình nghe theo những lời khuyên của cô bé nữa.

Rồi Aisha cũng vậy, thỉnh thoảng thì đưa cho cậu ta những lời khuyên và thỉnh thoảng cũng khuyên nhủ lấy cậu.

Nhưng hơn cả những người chị gái kia, những lời khuyên và bài học của Aisha giúp cho cậu bé có thể thấu hiểu được bản thân hơn rất nhiều.

Chúng khác hoàn toàn so với những trò vui tiêu khiển hay những phương pháp phát triển bản thân mà những người chị còn lại đã đưa cho.

Thế nên để so sánh với Lucy và Lara, thì cô ấy cũng khác biệt hoàn toàn.

Không phải một người mẹ, cũng không phải là một người chị gái, cô ấy là một sự tồn tại mà cậu bé không tài nào nắm bắt nổi.

Đó chính là Aisha.

Bất kể thứ gì mà cậu bé yêu cầu, Aisha sẽ luôn luôn tuân theo.

Dẫu cho những yêu cầu có thất thường như nào chăng nữa, cô ấy sẽ nói rằng ‘tuân theo ý ngài.’ Rồi luôn luôn khiến cho nó xuất hiện.

Thỉnh thoảng cô ấy cũng sẽ rất nghiêm khắc, nhưng Aisha chưa bao giờ làm thế mà không có một lý do cụ thể nào cả.

Bất cứ khi nào Ars buồn rầu, cô ấy sẽ luôn ở đó và trao cho cậu một cái ôm thật ấm áp. Rồi sau đó cho cậu những lời khuyên để lần sau có thể làm tốt hơn.

Không cần biết nỗi buồn chan chứa trong lòng Ars là bao nhiêu, miễn là khuôn mặt cậu được úp vào bộ ngực căng mọng mềm mại của Aisha, thì chúng sẽ theo cơn gió mà bay đi hoàn toàn.

Khi cậu bé vẫn còn bé tí, đã có lúc cậu cho rằng Aisha thật phiền phức.

Thế nhưng Aisha luôn đúng.

Khi cậu cảm thấy nổi loạn, và bắt đầu làm ngược lại những gì mà Aisha nói, thì mọi chuyện luôn kết thúc bằng thảm hoạ.

Thế nhưng đến cuối cùng, Aisha sẽ chỉ tới và nói rằng, “Đó, em sáng mắt chưa?”

Và thế là Ars chỉ biết ngậm ngùi mà gật đầu.

Khi Ars lên mười, cậu bé đã nghĩ rằng mình sẽ luôn được che chở bởi Aisha, và sống hết đời mình để phụ thuộc vào cô.

Có lẽ cậu đã bị tẩy não mất rồi.

Sự chỉ dẫn của Aisha đã cướp đi tư duy phản biện của Ars, bởi cậu đã bị gieo rắc vào trong đầu suy nghĩ rằng, “Rồi mọi thứ sẽ ổn thôi, miễn cậu nghe theo lời Aisha là được”.

Nhưng ngược lại mà nói, Ars chưa bao giờ nghĩ rằng đó là một điều tồi tệ hay gì cả.

Khi mà Ars bước sang tuổi thứ mười, các thành viên trong gia đình mỗi người đều trao cho cậu một món quà đặc biệt.

Trong số chúng có một thanh kiếm.

Hàng thật.

Người mẹ tóc đỏ nhung - Eris đã bảo Ars rằng, “hãy dùng chúng để bảo vệ những người quan trọng với con.”

Vào cái khoảnh khắc ấy, chỉ có khuôn mặt của Aisha là hiện lên trong tâm trí của cậu.

Thế nên theo bản năng, cậu quay đầu về phía Aisha.

Rồi như thể cảm nhận được cậu bé, cô ấy cũng nhìn lại và ánh mắt hai người chạm vào nhau, xong cô mỉm cười.

Và chả biết sao nữa, nhưng cậu thấy thật thẹn thùng, nên đã quay mặt đi.

Có lẽ vào cái khoảnh khắc đó, Ars đã nhận ra được cảm xúc của mình đối với Aisha.

Dĩ nhiên, cậu đâu thể nói ra được.

Bởi vì cậu bé quá nhút nhát.

Hay có lẽ là bởi người chị Lara của mình vẫn còn rất trẻ con, hay do người bạn đồng trang lứa Clive vẫn chưa có cảm xúc gì đối với Lucy chăng.

Tóm lại là do cậu vẫn còn quá trẻ cho những điều lãng mạn. Còn quá nhỏ để biết đến tình yêu.

Có lẽ đó là điều mà cậu đã nghĩ trong đầu.

Thế rồi một ngày, một chuyện đã xảy ra khiến cho suy nghĩ của cậu thay đổi.

Nó xảy ra ở trong phòng tắm.

Nhà Greyrat có một quy tắc đặc biệt đó là phải luôn dùng phòng tắm theo từng cặp.

Và thường thì Ars sẽ luôn tắm chung với cả Aisha.

Nhưng đã một khoảng thời gian trôi qua kể từ tháng ấy, họ đã không làm như vậy nữa.

Thay vì thế, cậu sẽ tắm cùng với một trong ba người mẹ, hay cùng với cả anh chị em của mình.

Nhưng ngày hôm ấy, đã có một dịp hiếm hoi cậu được tắm với cả cha của mình.

Đối với Ars, người cha là một sự tồn tại cách biệt.

Không những bởi ông ấy rất ít khi ở nhà, mà còn vì ông là một trụ cột đáng kính đối với tất cả mọi người. Không chỉ các bà mẹ, mà tất cả những người lớn khác xung quanh cũng vậy.

Giống như Long Thần Orsted, Bắc Thần Alek đệ Tam, hay như phó hiệu trưởng và hiệu trưởng của trường vậy.

Tất cả những con người tuyệt vời trong mắt Ars đều hết lời ca ngợi Rudeus.

Và còn nữa, không biết bao nhiều lần Ars mắc phải lầm lỗi, người cha vẫn chưa quát tháo cậu lấy một lần.

Ông chỉ mỉm cười rồi nói rằng, “lần sau nhớ cẩn thận con nhé.”

Một lần nọ, khi đang lảng vảng trong phòng làm việc của cha, cậu đã vô tình làm rơi một bức tượng nhỏ và làm nó vỡ tan tành.

Đó là một bức tượng yêu quý mà người bạn của cha – Zanoba đã tặng.

Dĩ nhiên, Ars đã nghĩ rằng mình sẽ bị quở trách.

Và quả thực là như vậy, mama tóc trắng đã khuyên nhủ cậu bé, mama tóc xanh thì đã thuyết giáo rất nghiêm khắc. mama tóc đỏ thì đánh toét đít cậu.

Và hẳn là cha của cậu cũng sẽ quát tháo tương tự như vậy ha.

Với suy nghĩ ấy, cậu bé đã xin lỗi người cha của mình.

Thế nhưng, ông ấy không hề cảm thấy thất vọng hay buồn rầu gì cả.

“Con đã vô cùng trung thực đó. Quả thật đáng khen. Còn lần sau hãy nhớ cẩn thận hơn đấy nhé!” với lời nói ấy, rồi ông xoa lấy mái tóc của Ars.

Thật nhẹ nhõm làm sao!

Lucy thì cho rằng thái độ ấy của cha như kiểu “ông ấy không trông mong gì từ chúng mình cả đâu!”

‘Tuy thật gần gũi, nhưng cũng thật xa cách, cha đã gạt chúng ta sang một bên mất rồi, ông không có lấy một chút kỳ vọng nào nếu những đứa con quá ư vô dụng đâu, vậy nên mới tỏ thái độ như thế đấy’ cô bé nói.

Khi cậu nghe được điều đó, Ars đã nghĩ rằng ‘Ồ, hẳn là vậy nhỉ?’. Trái tim của cậu như bị chìm sâu xuống vực thẳm.

Mặc dù Lucy nỗ lực làm việc chăm chỉ để lấy được chú ý từ người cha, thế nhưng Ars thì không thể làm được như vậy.

Cơ mà dù có là một người cha như ông ấy đi nữa thì ắt cũng sẽ phải nhũn người trước sự thoải mái của bồn tắm mà thôi.

Với cái đầu dựa vào thành bồn tắm, người duỗi ra với hai tay dang rộng sang hai bên, ông ấy nói, “Ôi cha~, thật là đáng sau một ngày dài mệt mỏi, sức sống của mình đã được phục hồi rồi nè~…”

Một cảnh tượng thật khó có thể thấy lại lần nữa.

Dĩ nhiên, lúc ở nhà ông thường thả lòng mình như vậy. Thế nhưng trong đôi mắt của Ars, cậu không nghĩ là có thể đến mức thế này.

Ars đã học được khá kỹ hành vi của cha mình hôm đó.

Chắc vì cảm nhận được sự chú ý, và bỗng thấy hơi khó xử, ông ấy liền ngồi dậy nhìn Ars, đứa nhóc đang ngồi đối diện bồn tắm.

“È hèm, Ars này, con đã biết tự gội đầu chưa vậy?”

“…Rồi ạ, thưa cha. Và cả phần cơ thể của con nữa. Chẳng phải đây là điều quá dễ dàng hay sao ạ?”

Trước mặt người đàn ông ấy, cậu bé chả thể làm gì hơn ngoài nói chuyện một cách trịnh trọng.

“À, phải ha. Con đã lên mười rồi nhỉ. Trẻ con lớn nhanh thật đó.”

Người cha nói cùng với một nụ cười tươi.

“Mặc dù kiếm thuật mới ở mức trung cấp, nhưng sẽ sớm đạt cao cấp thôi ạ. Pháp thuật thì dù vẫn chỉ ở mức sơ cấp, nhưng con đã có thể niệm được vô âm rồi.”

“Ta hiểu rồi. Rèn luyện tư duy và thể lực đều rất quan trọng, nhưng đừng quá sức nhé. Cố quá mà thành quá cố thì cũng chả để làm gì đâu con.”

Nghe những lời ấy xong, Ars chả biết làm gì hơn ngoài việc không ngừng suy nghĩ.

Cha quả thực đã chả kỳ vọng gì từ cậu cả.

Khi mà cha bằng tuổi cậu bấy giờ, thì ông đã đạt Thuỷ Thuật Thánh cấp, và Kiếm Thuật trung cấp.

So với chúng thì khoảng cách gần như là quá xa vời.

Hẳn là vậy rồi nhỉ.

Không một chút kỳ vọng nào cả.

Suy nghĩ ấy khiến cho Ars trở nên buồn bã.

“Vậy, ừm… Con giờ mười tuổi rồi ha.”

“Vâng, thì sao ạ?”

“Chuyện là thế này. Vài ngày trước, ta có tới Vương Đô Asura, và Ariel-sama đề cập đến việc đính hôn giữa con và con gái của người ấy.”

“Đính hôn sao ạ…?”

“Ừm. Ở các nhà quý tộc tại Vương Đô Asura, thì khi lên mười là mấy chuyện như vậy thường sẽ diễn ra ấy mà.”

Rồi người cha nhìn thẳng vào Ars, lẩm bẩm “ừm thì…” và gật đầu.

“Những cuộc trò chuyện như thế này nhất định sẽ còn diễn ra thường xuyên hơn nữa.”

“Ể, thật ấy ạ?”

“Đó là một điểm thuận lợi mà con có được từ Eris. Có rất nhiều người đã từng cầu hôn mẹ con đó.’’

Sau khi nghe những lời ấy xong, không hiểu sao cậu lại cảm thấy khó chịu.

“Nhưng Ars này, ta phải cảnh cáo với con rằng. Đừng có gạ gẫm con nhà người ta vô tội vạ chỉ vì bản thân mình đào hoa đấy nhé. Nếu con mà cứ tiếp tục, thì con sẽ khiến cho họ phải khóc, và papa sẽ giận đó.”

“…Vâng ạ.”

(trans: xong thằng con kiểu “ngạc nhiên chưa?”)

Cậu không thể hình dung được khuôn mặt tức giận của người cha sẽ trông như thế nào.

Nhưng lúc ấy Ars cũng đồng thời nhận ra được rằng.

Cái ý tưởng về việc Đính hôn chưa bao giờ xa vời với cậu đến vậy.

Để xem nào, nếu vậy thì người mà cậu muốn được gắn bó cùng sẽ là…

Vào cái khoảnh khắc đó, cứ như một lẽ thương tình, khuôn mặt của Aisha liền hiện lên trong tâm trí của Ars.

Để rồi gần một năm sau, cậu đã tỏ tình với Aisha.

Dĩ nhiên, trong suốt lúc ấy, cậu không hề hiểu được điều đó.

Vì luôn luôn nằm dưới sự bảo hộ của Aisha, Ars không thể nào hiểu được rằng.

Cái thằng nhóc tên Ars ấy, cái kẻ mà nghĩ rằng “mọi chuyện sẽ ổn thôi, miễn là nghe theo lời của Aisha là được” sẽ không thể hiểu được ý khi mà Eris nói “Phải bảo vệ những gì quan trọng đối với cậu” là như thế nào.

Bởi cái điều mà Ars không thể hiểu được ấy, là chính cậu mới là người đáng lẽ phải bảo vệ lấy Aisha.

Ars không thể phân biệt được giữa ‘’ yêu’’ và ‘’bảo vệ’’

★★★

Cậu cần phải bảo vệ lấy Aisha.

Lần đầu tiên mà cậu nhận ra được điều ấy, đó là khi mà Eris nổi cơn tam bành.

Cho tới tận lúc đó, trong đầu Ars vẫn đinh ninh rằng Aisha là một sự tồn tại hoàn mĩ.

Bởi cô ấy có thể xử lý mọi thứ với không một chút sai lầm nào.

Mặc dù thiếu xót cũng có lúc xảy ra, nhưng kể cả thế đi nữa thì cô vẫn có thể khôi phục như không có vấn đề gì cả.

Cô ấy là một sự tồn tại mà có thể nói là không cần phải nhờ tới sự giúp đỡ của cậu bé, không cần phải dựa vào vòng tay bảo vệ của cậu.

Đó chính là Aisha trong trái tim của Ars.

Thế nhưng vào cuộc họp gia đình hôm đó, Aisha đã bị đẩy vào thế bí bách.

Thế nhưng cậu nhóc lại chả hiểu được điều đó.

Và sự ngu dốt ấy kéo dài cho đến khi Eris đấm thẳng vào mặt cậu và quát lên rằng “TAO ĐÃ DẠY MÀY RẰNG PHẢI BẢO VỆ NHỮNG NGƯỜI YẾU ĐUỔI CƠ MÀ!!!”

Cuối cùng Ars cũng nhận ra được rằng.

Aisha đang bị đẩy tới đường cùng.

Cho tới thời điểm ấy, cậu mới nhận ra được.

Rằng Aisha cũng chỉ là một con người mà thôi.

Dẫu cho từng lời cô nói ra nghe thật thông thái và uyên bác thế nào đi nữa, thì cô cũng không có hoàn hảo, và thỉnh thoảng rồi cô cũng sẽ mắc sai lầm.

Dù cho tần xuất của nó có cách xa đến đâu.

Thì rồi cũng sẽ có lúc sẽ phải tới mà thôi.

Vì vậy nên cậu đã hiểu ra được ý nghĩa của nó, đó là PHẢI BẢO VỆ AISHA.

Khi Aisha bị dồn vào đường cùng, thì hãy đứng lên trước cô ấy, và hi sinh thân mình trước những nguy hiểm ập tới.

Hãy để cho tấm thân này trở thành lá chắn cho cô ấy, dẫu có chết thì cũng không cam lòng.

Đó mới chính là ý nghĩa của việc bảo vệ điều trân quý, bảo vệ lấy Aisha.

Giống như Aisha đã luôn làm cho Ars vậy.

Cuối cùng thì Ars cũng đã hiểu.

Rằng cho đến giờ, cậu vẫn chỉ luôn là kẻ được nhận sự chở che.

Vậy nên cậu quyết định.

Đó là từ giờ trở đi, cậu sẽ luôn là người bảo vệ Aisha.

Đó chính là lúc mà cậu đã thức tỉnh khỏi sự tẩy não đã ra sức nhấn chìm suốt bao năm tháng qua.

Tuy nhiên Ars vẫn chỉ là một đứa trẻ.

Cậu vẫn thiếu đi trong mình sự thông thái và kinh nghiệm từng trải.

Giá như Ars có thể thông minh hơn, hay có thể lớn hơn một vài tuổi nữa.

Thì sau cuộc họp gia đình, khi mà Aisha nói với cậu rằng, “Hãy cùng đi và sống cuộc sống của chính mình nào, đưa nhau đi trốn nhé!” thì hẳn cậu đã có thể phản đối lại.

[Thưa Aisha-nee, hãy cho phép em được bảo vệ chị từ giờ trở đi. Em nhất định sẽ giãi bày quan điểm của mình tốt hơn, vậy nên hãy nói chuyện với cha, hãy để em thuyết phục cha thêm một lần nữa đi ạ.]

Hay có lẽ…

[Cho đến khi em trưởng thành, thì chị hãy chờ đợi em đi. Rồi em nhất định sẽ cưới chị.]

Kiểu kiểu như vậy.

Thế nhưng Ars, vào thời khắc ấy, cậu chỉ có thể nhớ được ba bài học duy nhất.

Một là bài học tới từ Eris,

“Hãy bảo vệ những gì quan trọng với con.”

Một là bài học tới từ Aisha,

“Nếu em muốn làm gì đó, thì hãy thực hiện đi. Khi em gặp khó khăn, thì hãy bắt tay vào hành động.”

Và cuối cùng là tới từ cuốn truyện cổ tích.

“Chia tách một tình yêu dang dở sẽ chỉ dẫn đến một cái kết bi thảm mà thôi.”

Từ ba bài học trên, Ars đã đưa ra kết luận:

[Nếu đó là điều Aisha muốn, thì hãy để cho chị ấy làm. Rồi khi Aisha mắc sai lầm và gục ngã vào những giờ phút tăm tối nhất, thì đó là lúc mà mình phải đứng lên giúp đỡ và bảo vệ chị ấy.]

Quả đúng như kỳ vọng từ một đứa con của Eris, nếu mà là cô thì kiểu gì cũng sẽ đưa ra một kết luận tương tự.

Dù sao thì, cậu đã gật đầu trước lời vẫy gọi bỏ nhà ra đi của cô.

Sau đó, đi theo những chỉ dẫn của Aisha, cậu trong tâm trạng lo lắng bỏ trốn cùng với cô ấy.

Cùng với một Aisha luôn đi sát đằng sau, thì thanh kiếm của cậu đang luôn trong trạng thái sẵn sàng.

Khi họ bắt gặp những con Ma thú hay những tên đạo tặc trên đường đi, thì cậu sẽ luôn lấy thế chủ động và tấn công dồn dập.

Để rồi từ lúc nào, mà đôi chân của cậu đã không còn run rẩy nữa.

Mọi kiếm thuật mà Ars đã được chui rèn kể từ lúc lọt lòng đều hữu dụng trước sự tấn công ồ ạt của ma thú và lũ đạo tặc

Vào buổi sáng, cậu làm việc mà Aisha đã tìm cho để kiếm sống.

Dù cho Ars vẫn còn rất trẻ, thế nhưng cậu đã có thể sử dụng được cả kiếm thuật lẫn pháp thuật, vậy nên có rất nhiều công việc béo bở mà cậu có thể nhận được.

Bản thân Ars cũng đồng thời luyện tập kiếm thuật và pháp thuật trong suốt quá trình làm việc nữa.

Cậu rèn luyện sức khoẻ, tập vung kiếm, và luyện vô âm thuật trong những khoảng thời gian rảnh rỗi.

Việc lặp lại, thực hành và đương đầu trực tiếp, là cách vô cùng hữu hiệu cho Ars nhằm lĩnh hội thêm kinh nghiệm.

Có lẽ cả Aisha cũng đã nghĩ tới chuyện đấy rồi nhỉ.

Hai người họ cũng đã có những đêm thật cuồng nhiệt với nhau nữa.

Cũng là lẽ thường tình, vì cả hai đều muốn vậy mà.

Những ngày tháng thiếu vắng đi những người mẹ và người cha dù khiến cho cậu cảm thấy có chút lo lắng.

Thế nhưng cậu không hề hối hận với lựa chọn của mình.

Hơn nữa còn ngược lại, cậu cảm thấy thật thoải mái vì được làm, những gì bản thân muốn.

Và trên hết, Aisha giờ đây luôn luôn mỉm cười.

Để rồi đến một ngày, đến một nỗi lo âu cuối cùng cũng đã bị dập tắt.

Nửa năm trôi qua kể từ khi cả hai rời xa tổ ấm. Và rồi một ngày khác, cậu không còn cảm thấy lo lắng nữa.

Thay vì sợ hãi hơn, họ trở nên tự tin hơn trong hành động của mình.

Nhưng rồi nụ cười trên môi Aisha dần bị thay thế bởi những nỗi lo âu và bất an thường trực.

“Điều gì sẽ xảy ra nếu Onii-chan tìm thấy chúng ta? Chúng ta phải làm gì nếu điều đó xảy ra bây giờ? ” đó là điều Aisha ấy luôn nghĩ.

Cô biết Ars sẽ luôn bảo vệ mình, nhưng… ..như vậy đã đủ chưa?

Aisha nhận ra rằng Ars không đủ mạnh. Nếu thực sự bị dồn vào thế bí, làm sao cậu có thể đối mặt vớ cha (hạng 7 thất đại liệt cường), mama tóc đỏ (suýt hạng 6), mama tóc trắng (mái nhà của top7), hay thậm chí là mama tóc xanh (thánh nữ của top7), cậu không có nổi một cơ hội để chiến thắng.

Kể cả thế đi chăng nữa, thì khi mà cha và các mẹ tới để chia tách họ ra, hay cố làm hại tới Aisha, thì cậu cũng sẽ không ngần ngại mà chiến đấu.

Cậu sẽ không để một ai chạm được vào Aisha.

Dẫu cho cậu có thể sẽ bị chém làm đôi đi nữa, thì cậu vẫn sẽ bảo vệ Aisha đến cùng.

Bởi đó chính là lẽ thường tình.

Bởi đó chính là điều mà cha cậu đã làm, và đó là điều mà mama tóc đỏ đã dạy cho cậu.

Những bài học khó hiểu ngày nào giờ đây thật rõ ràng trong tâm trí của cậu.

Ars đã quyết định xong. Và giờ đây, thời khắc đó đã tới.

★★★Góc nhìn của Rudeus★★★

Aisha và Ars đã được tìm thấy tại Đại Lục Milis.

Tại một ngôi làng được bao quanh bởi các con sông, nằm gọn gàng trong một góc tại Thánh Quốc Milis.

Aisha và Ars hiện đang sống trong một căn nhà nhỏ tại đó.

Nhân chứng tìm ra manh mối ấy là từ Roxy.

Hay đúng hơn, là tới từ một mạo hiểm giả.

Đó là một mạo hiểm giả đang hoạt động tại Milis, bằng uỷ thác tới tham quan ngôi làng này, người ấy đã phát hiện ra Aisha và Ars.

Bởi uỷ thác đó tới từ hội quán mạo hiểm, nhằm tìm ra hai đứa đó, thế nên thông tin đã được chuyển thẳng về Tập Đoàn Đánh Thuê Rudy.

Rồi khi Tập đoàn đánh thuê Rudy nhận được thông tin tình báo, thì nó đã bị ‘’bịt miệng’’ ngay lập tức nhờ có sự sắp xếp của Aisha.

Nhưng mọi chuyện chưa kết thúc ở đó.

Dù cho tôi đã ngăn không cho Roxy tham gia tìm kiếm.

Nhưng trong bí mật, cô ấy đã lén sử dụng ma pháp trận dịch chuyển nhằm thu thập thông tin tình báo từ khắp nơi trên thế giới.

Vì chính sách bảo mật, nên hội quán mạo hiểm sẽ không cung cấp thông tin tình báo thu thập được cho những người uỷ thác tới các tổ đội không liên quan.

Nhưng Roxy lại có một người quen làm việc ở Hội quán mạo hiểm của Milis.

Đó chính là cách mà Roxy đã biết được vị trí của chúng, và cái sự thật rằng Tập Đoàn Đánh Thuê đã thủ tiêu thông tin tình báo ấy.

Roxy đã bội vã chạy tới làng ngay sau khi biết được nó.

Và đã phát hiện ra được Aisha và Ars từ xa.

Cô ấy tránh để lộ dấu vết và mau chóng trở về nhà để công bố tình hình (bản thân tôi thì lo sốt vó vì Roxy đã mất tích suốt mấy ngày trời…)

Và đó là chuyện đã xảy ra.

Ngay sau đó tôi đi tới ngôi làng.

Cùng với tôi là Sylphy, Roxy và cả Eris nữa.

Mặc dù Lilia cũng muốn tới, nhưng tôi quyết định để bà ấy ở lại.

Hãy để tôi nói chuyện với Aisha trước đã.

Một ngôi làng thật yên bình, nhưng cũng thật thiếu tiện nghi.

Tôi được nghe rằng đó là một ngôi làng được xây bởi một hội quán trong rừng.

Được đặt ở giữa tuyến đường vận chuyển gỗ, giữa khu vực khai thác gỗ và khu vực giao thương trong thành phố, đó là một ngôi làng duy trì nhờ thủ công nghiệp.

Việc chăn nuôi trồng trọt cũng chỉ nhằm mục đích có của ăn của để.

Vì nó nằm trong một khu rừng, nên việc bị tàn phá bởi các ma thú là điều khá thường xuyên, thế nên các uỷ thác được gửi tới hội quán mạo hiểm diễn ra như là cơm bữa vậy.

Và vì ngôi làng sẽ tự giác biến mất khi nguồn cung cấp gỗ ở đó trở nên cạn kiệt, thế nên nó chưa bao giờ được đặt cho một cái tên.

Cũng đồng nghĩa với việc nó chưa từng được đánh dấu ở trên bản đồ.

Trừ những cư dân bản địa ra, thì gần như tất cả mọi người sẽ không bao giờ biết được sự tồn tại của ngôi làng này cả.

Hai đứa chúng sống ở một góc của bản làng ấy.

Một ngôi nhà nhỏ đơn sơ, hẳn nó được chính hai đứa xây lên nhỉ.

Cạnh ngôi nhà ấy là một trang trại nhỏ và một cái chuồng gà.

Ngoài ra còn có một khu vườn nữa.

Rồi tôi đi tới đứng trước ngôi nhà.

Dù cho trong lòng tôi chỉ muốn phi thật nhanh tới nói chuyện với Aisha.

Nhưng tôi đã không làm vậy.

Bởi vì một con người nhỏ bé đang đứng ở trước canh phòng.

Đúng vậy.

Ars.

---------------------------------------------

Biên dịch: Salmonz-dono

Rekomendasi