Light Novel Mushoku tensei: Chương thất lạc III [ Cuộc tìm kiếm ]
Baca Light Novel Mushoku tensei: Chương thất lạc III [ Cuộc tìm kiếm ]
Baca Komik Light Novel Mushoku tensei: Chương thất lạc III [ Cuộc tìm kiếm ] bahasa Indonesia lengkap dan baru di MSKManga. Kami menyediakan Komik, Manhua, Manhwa, dan Novel yang dapat kalian baca online gratis.
Read Light Novel Mushoku tensei: Chương thất lạc III [ Cuộc tìm kiếm ]
★★★
Aisha và Ars mất tích rồi.
Cả cái nhà này giờ đang rơi vào trạng thái vô cùng hoảng loạn.
Ngay cái khoảnh khắc tôi đọc xong lá thư, thì chả mất quá lâu để tôi nằm quằn quại ra đất.
Dù giờ thì vẫn chả biết mấy đứa này đang trốn xó xỉnh nào nữa, nhưng tôi cần phải tìm ra chúng càng sớm càng tốt.
Tôi bắt đầu bằng việc đánh dấu địa điểm (đặc biệt là Aisha) sẽ thường lui tới ở trong thành phố.
Nhưng chả thể tìm ra chúng ở đâu cả.
Không bới ra nổi một chút dấu vết dù đã đi hết một ngày trời.
Nào là Tập đoàn Đánh Thuê.
Rồi nhà của Ciff.
Sau đó là Học viện Ma pháp.
Các doanh trại đánh thuê rải rác quanh thành phố.
Quán nước mà Aisha yêu thích, các cửa hàng vải quần áo, các tiệm tạp hoá rồi các thương nhân.
Thậm chí tôi còn chạy tới văn phòng của Orsted để kiểm tra nữa.
Chả thấy dấu tích của bọn chúng ở bất cứ phương trời nào.
Có vẻ như chúng không còn ở trong thành phố nữa rồi.
Nhưng may mà có một vài người đã nhìn thấy được 2 đứa nó.
[Vào lúc sáng sớm, chúng đi tới cổng hậu của thành phố.]
[Vào lúc sáng sớm, chúng rời khỏi một bãi để xe ngựa.·]
[Vào lúc sáng sớm, chúng mượn vài con ngựa từ chuồng rồi bỏ đi.]
Rồi các thông tin khác cũng nối tiếp nhau tương tự như vậy.
Nhưng chúng đều mâu thuẫn với nhau.
Thế nên tôi cũng chả thể biết được liệu hai đứa có còn ở trong thành phố hay không nữa.
Tôi sợ rằng tất cả mấy cái trên đều là để Aisha tự tạo ra để xoá dấu vết.
Nhưng Aisha không thể nào lan truyền tất cả từng đó thông tin một mình được.
Kẻ nào đã ra tay giúp đỡ vậy?
Kẻ nào có thể tuân theo mệnh lệnh của Aisha được cơ chứ?
Câu trả lời quá đỗi rõ ràng.
Đó là Tập đoàn Đánh thuê.
Ngay sau khi đi tới kết luận, tôi phi thẳng tới trụ sở của Tập đoàn Đánh thuê không một chút do dự..
Cả Rinia và Pursena cần phải được thẩm vấn kĩ càng.
“Tập Đoàn Đánh Thuê Rude, quy tắc số một!””
“Chào đón lịch sự! Hạ thấp người, đầu cúi xuống theo góc 85 độ!”
“Tập Đoàn Đánh Thuê Rude, quy tắc số hai!”
“Đứng thẳng người, nói mạch lạc rõ ràng!”
“Tập Đoàn Đánh Thuê Rude, quy tắc số ba!”
“Không bao giờ quên, đối xử với khách hàng bằng tất cả lòng hiếu khách!”
Khi tôi vừa thò mặt vào, Rinia và Pursena đứng nghiêm chỉnh, trịnh trọng và đưa ra những chỉ dẫn về điều luật của tập đoàn đưa ra.
“Đừng bao giờ quên đó. ~nya.”
“Khắc cốt ghi tâm chúng đi đấy nano!”
Rồi họ chia thành từng cặp học thuộc những điều lệ ấy.
Trông như kiểu một xã hội ngầm ấy nhỉ.
Tôi đoán Aisha đã dạy họ những thứ này ha.
“Rinia, Pursena, ra đây một lúc đi.”
“Nyaa? Sếp về rồi này. Về chuyện đó thì, cố vấn tài chính không có ở đây đâu ~nya.”
“Tôi cũng đang định hỏi về chuyện đó đây.”
“Được rồi, tất cả giải tán. Làm việc siêng năng vào đấy!”
Sau khi các thành viên của công ty tản ra, thì tôi theo họ đi vào trong văn phòng.
Có một bộ bàn ghế trông đắt thì thôi rồi ở đó.
Rồi một bức tượng có hình một sinh vật trông chả biết là con gì nữa.
Trông giống như một con quái thú khá là hung dữ.
Ngoài ra thì có cả một cái ma đạo cụ mà tôi đã đưa cho, nhằm mục đích giữ cho thịt tươi sống – một cái tủ lạnh.
Một căn phòng được trang trí với những món đồ mà Pursena, Rinia và Aisha rất thích.
Phải rồi, Aisha thích những thứ dễ thương ha.
Mặc dù con bé không đủ tài năng để tạo ra chúng, nhưng con bé có một con mắt thẩm mĩ khá tốt đấy chứ.
Chả biết tại sao mà tôi lại bất chợt nhớ về mấy thứ như vậy nữa, nhưng sau khi họ ngồi xuống thì tôi bắt đầu cuộc thẩm vấn của mình.
“Vậy hai người không nghe ngóng được gì sao?”
“T-Tụi này có biết gì đâu ~nya?”
“Phải đó. Bọn tui chả biết gì hết trơn hết trội á, một mẩu thịt cũng không nano.”
Rinia huýt sáo một cách thô thiển, còn giọng của Pursena thì trầm xuống khi đề cập đến vụ thịt thà.
Nhìn mờ ám thật đấy. Hai con gâu gâu và méo mèo này chắc chắn biết gì đó.
“Có vẻ như hai người thật sự biết gì đó nhỉ. MAU PHUN RA HẾT CHO TÔI!!!!!”
Tôi nói với một khuôn mặt cau có nhất bản thân có thể làm được.
Ngay sau đó họ bị doạ phát khiếp, quay sang ôm nhau rồi gật đầu cái rụp.
“Tụi này thật sự không biết họ đi đâu mà ~nyaaaaa!”
“Thật đó nanoooo!”
“Chỉ duy nhất một lần vào buổi sáng, người ấy bảo tụi này đi lan truyền tin đồn ra xung quanh thôi ~nya!”
“Tụi tui không có nói xạo đâu, tin tụi này đi mà! Kể cả khi tụi tui không có bằng chứng nào đi nữa nano…”
Không có bằng chứng hửm?
Nói cách khác, là chả có cách nào để làm rõ được thông tin nào là thật, cái nào là giả cả. Nếu như không có kỹ năng sàng lọc thông tin của Aisha…
Ít nhất thì tôi cuối cùng cũng đã tìm ra được một chút manh mối.
Rằng Aisha đã ở đây.
Cuối cùng thì chỉ có tập đoàn đánh thuê mới trả lời được những mệnh lệnh và cuộc gọi của con bé.
Đầu tiên là chỉ họ cách để lan truyền các tin đồn vào buổi sáng, rồi chọn một trong số các tuyến đường để đi, hoặc có lẽ là một cái khác nữa.
Nghe như một trong số những mưu đồ tinh quái của Aisha vậy.
Rằng nó sẽ không có kết thúc ở đây được.
Kể cả nếu tôi có theo được tuyến đường mòn chính xác đi nữa, thì vẫn còn vô vàn những cạm bẫy khác đang giang rộng vòng tay chào đón tôi.
“Tôi tin các cô. Nhưng để đáp lại, thì cả hai người cũng sẽ phải giúp tôi tìm Aisha nữa.”
Liệu trông chờ vào Tập đoàn Đánh thuê có phải là ý hay không nhỉ?
Có lẽ là họ sẽ chỉ giả vờ tìm kiếm mà thôi.
Hoặc bản thân cái Tập đoàn này sẽ tiết lộ thông tin cho cả Aisha nữa.
Phải rồi, nó hoàn toàn có thể xảy ra được.
Nhưng ngay giờ đây tôi không thể để phí một chút tài nguyên nào được cả.
Mặc dù đầu tôi nghĩ là như vậy, nhưng Rinia và Pursena trông còn bối rối hơn nữa.
“Ừm thì, liệu tôi có thể thuyết phục cậu bỏ cuộc được không ~nya? Vì ‘’cố vấn’’ đã CẢNH CÁO tụi này nên cẩn thận khi chọn phe ạ.’’
“Rồi nếu ‘’chuyện đó’’ mà bại lộ, thì nó sẽ huỷ hoại danh tiếng của tụi này đó! Không một ai sẽ còn tôn trọng tụi này nữa đâu á nano.”
Có vẻ như Aisha đã ‘’nắm thóp’’ được gì đó từ họ rồi thì phải.
“Thật sự rất khó để tìm được một ai trong Tập đoàn sẵn sàng quay mặt làm thù với Aisha đó ~nya.”
“Cô ấy nắm thóp được gì đó từ tất cả mọi người luôn á nano.”
Vậy ra là không chỉ có hai người này thôi ư?
Mà tất cả các lính đánh thuê đang hoạt động ở đây đều nợ kha khá ân huệ với cả Aisha nữa.
Nói cách khác, thì cả cái Tập Đoàn này đều đã nằm dưới trướng Aisha luôn rồi.
“…Tôi không có cố làm tổn thương Aisha. Tôi chỉ muốn nói chuyện thôi mà…”
“Kể cả thế đi nữa thì…”
“Dù tôi chả biết sẽ phải nói gì với em ấy nhưng… Hai người không nghĩ rằng sẽ thật kinh khủng biết bao nếu chúng tôi không còn được gặp nhau nữa ư?”
Mặc dù những lời nói nghe không mấy thuyết phục, nhưng trái tim tôi không khỏi quặn thắt lại khi nghĩ tới việc chúng tôi sẽ không còn được gặp lại Ars và Aisha nữa.
Dù ít nhất là nói qua nói lại vài câu thôi cũng được.
Đó là những gì tôi đang thật sự cảm thấy.
Nhưng nếu cứ để mọi chuyện như thế, thì mọi thứ sẽ chỉ diễn ra giống như ngày hôm qua thôi…
“Tôi trông chờ vào hai người cả đấy.”
Rinia quay sang Pursena khi vẫn đang lắng nghe.
Dù Pursena trông khá là bối rối, nhưng cuối cùng thì cô cũng gật đầu, với đôi tai gập rụp xuống.
Rồi Rinia nói sau khi đã hắn giọng.
“È hém!! Tôi hiểu rồi ~nya. Nếu cố vấn mà thật sự có ý định bỏ đi, thì tôi nghĩ tụi này sẽ chả giúp được gì nhiều lắm đâu, nhưng ít nhất thì tụi này sẽ có thể cho cậu mượn một tay đó.”
“Cô chắc chứ?”
“Khi tôi trở thành một đứa nô lệ, thì bản thân tôi cũng đã nghĩ rằng sẽ không bao giờ còn được gặp lại gia đình của mình nữa mà ~nya. Thế nên là tôi hiểu cảm giác của cậu lúc này.”
Nhắc mới nhớ, chuyện đó đã từng xảy ra nhỉ.
Từng ấy năm rồi, không biết nợ của cô ta đã thanh toán xong xuôi chưa nữa
Thật sự không biết được, vì tôi để cho Aisha lo chuyện đó mà.
Nếu như khoản nợ ấy vẫn còn tồn đọng, thì có lẽ tôi sẽ đền đáp xứng đáng cho cô ấy sau.
“Tôi nợ bọn cô lần này đấy.”
Dứt lời, tôi liền đi ra khỏi nơi này.
★★★
Mặc dù cái Tập đoàn Đánh thuê này nghe thì có vẻ như là thuộc quyền sở hữu của tôi, nhưng nhân viên toàn tâm toàn ý nghe theo Aisha.
Đem nó đi tìm kiếm Aisha thì nó không phải là một sáng kiến hay ho cho lắm.
Vào những lúc như thế này, tôi cần phải mượn sức mạnh từ những tổ chức khác thì hơn.
Đầu tiên là Học Viện Ma Pháp và Hội Phép Thuật.
Họ chính là nguồn sức mạnh chủ lực của toàn bộ thành phố ma pháp Sharia.
Nếu Aisha đang cố đánh lạc hướng tôi khỏi thành phố, thì họ hẳn sẽ giúp đỡ được gì đó.
Miễn là tôi ghim thông báo của mình lên bảng tin của trường, thì có lẽ tôi sẽ nhận được một vài thông tin gì đó từ đám học sinh.
“Được rồi, mình nên đi kiểm tra cùng với cả Zanoba nữa.”
Tại Công ty Zanoba.
Ban đầu nó được dựng lên như một cái sạp bán hàng nhỏ với mục đích kinh doanh những cuốn sách về Ruijerd.
Nhưng nhờ có những nền tảng vững chắc mà Zanoba và Julie đã góp công xây dựng trong những ngày đầu, mà những năm gần đây hoạt động của nó đã được mở rộng với quy mô rộng lớn chưa từng thấy.
Nó không những chiếm phần đông số lượng nhà máy trong Vương Đô Asura, mà các chi nhánh cửa hàng của nó đã lan rộng ra khắp toàn bộ thế giới.
Mặc dù Công Ty Zanoba thường thuê Tập Đoàn Đánh Thuê Rudy với mục đích bảo kê, nhưng Aisha không có xuất hiện thường xuyên ở đây.
Cơ mà tôi thì có.
Thế nên cái khả năng mà Aisha sẽ xuất hiện ở đây thì thấp vô cùng tận…
Dù sao thì, tôi nên nhờ sự giúp đỡ của Zanoba, Julie và Ginger.
Trình bày cho cả ba người họ (cùng một con búp bê) chuyện gì đã xảy ra.
(Đôi lời của Salmonz-dono: búp bê này là thành quả nghiên cứu của công ty Zanoba, đã xuất hiện ở arc Let’s automation trước đó, nếu ai thật sự có hứng thú thì có thể đợi đến khi tôi cảm thấy hứng thú với nó mà ngồi dịch ha =)).)
Dù không nên công khai mấy cái vụ tai tiếng gia môn này cho người ngoài biết làm gì thì hơn.
Nhưng tôi nghĩ ít nhất Zanoba có thể thấu hiểu được thôi.
Sau khi lắng nghe câu chuyện cảu tôi xong, Zanoba nói.
“Cái việc mà không nói rõ lý do của người ra ấy, Sư phụ à, điều này không giống người bình thường chút nào cả ạ.”
“Không phải là tôi không muốn phân trần hay gì, chỉ là Ars vẫn còn quá nhỏ để…”
“Trẻ con lớn nhanh lắm đó. Vấn đề cốt lõi chỉ là thời gian mà thôi, và Sư phụ chính là một ví dụ điển hình không thể chối cãi được còn gì.”
“…Ơ nhưng….”
Cái ngày mà Zanoba và tôi lần đầu gặp nhau, thì tụi tôi không có lớn hơn Ars là mấy.
Ừm thì, có một chút khác biệt nếu tôi tính cả tuổi của kiếp trước nữa…
“Có lẽ bởi Người đã dần dần hiểu ra được, rằng Sư phụ sử dụng tuổi tác để bác bỏ chúng ha.”
Ai rồi cũng sẽ phải lớn lên.
Có thể không phải là ngay lập tức.
Miễn là chúng biết suy ngẫm trước mọi hành động của mình, rồi chăm chỉ cải thiện bản thân, thì cũng sẽ trưởng thành mà thôi.
Bằng tất cả sự nỗ lực như tôi đã từng vậy.
Thậm chí đến một tên rác rưởi vô dụng như tôi còn đạt được một điều gì đó hơi đáng ngưỡng mộ nữa.
Thế nên tôi tin rằng một khi không còn dựa dẫm vào sự giúp đỡ nữa, thì bất cứ ai cũng sẽ có thể trường thành được thôi.
“Vậy tôi đáng lẽ phải nói gì mới đúng cơ chứ?”
“Ừm thì… trước tiên là do ngài có hơi cứng đầu. Nếu Sư phụ cứ cưỡng bức họ phải chia tách mà không có một lý do chính đáng, thì họ sẽ chả còn lựa chọn nào khác ngoài bỏ trốn đâu.”
“Nhưng tôi nghĩ rằng nếu chuyện này mà cứ tiếp diễn, thì Ars sẽ hoàn toàn phụ thuộc vào Aisha mất.”
“Kể cả thế thì cũng có tệ lắm đâu? Dẫu cho hoàn cảnh có như vậy đi chăng nữa, thì thằng bé vẫn sẽ trưởng thành thôi à. Chỉ là tốn nhiều thời gian hơn một chút thôi.”
“…”
Quả thực là như vậy, dù cho có phụ thuộc như nào đi nữa, dù cho có chậm rãi thế nào đi chăng nữa, thì thằng bé rồi cũng sẽ phải lớn lên mà thôi.
Cũng có thể thằng bé sẽ thiếu sót ở một vài lĩnh vực nào đó.
Nhưng kể cả thế đi nữa thì cũng chả sao, miễn là xung quanh thằng bé vẫn có những người sẵn sàng giang tay khi thằng bé cần sự giúp đỡ là được mà.
…Mình chắc chắn biết rõ chuyện này mà.
Cớ sao mình lại phải cố để phản đối cơ chứ?
“Julie, em nghĩ sao?”
Dù sao thì, hãy cũng lắng nghe ý kiến từ góc nhìn của phụ nữ xem sao.
Cô bé trông thật u ám và xanh sao.
“Chuyện gì vậy Julie?”
“Không… dạ…”
“Julie, em biết gì đó ư? Đừng nói với anh là em đang giấu chuyện gì đó với Zanoba-sama đấy nhé?”
Nhận ra rằng julie đã từ chối nói chuyện, Ginger – người suốt từ đó giờ im lặng cuối cùng cũng đã cất lời.
“E-em… đã trông thấy...”
“Thấy gì cơ?”
“Lúc sáng nay… em thấy Aisha và Ars đang đi xuống dưới tầng hầm.”
“HẢ!?”
Đây là một manh mối mới này!
Nó khiến tôi phải nhảy khựng lên.
Có vài ma pháp trận dịch chuyển được sắp đặt ở dưới tầng hầm của công ty Zanoba.
Chúng dẫn tới phòng thí nghiệm bí mật tại Vương Đô Asura Khu Vực Fittoa.
“Jullie, sao em không nói chuyện này sớm hơn?”
“Vì Zanoba-sama và Rudeus-sama cũng lén lén lút lút ra vào cái tầng hầm đó nên em nghĩ nó là điều bình thường ạ…”
“Ể…”
Zanoba liền ôm mặt.
Có lẽ cậu ta cho rằng ta đã đánh mất cơ hội tóm được Aisha là bởi những gì mà chúng tôi đang làm trong bí mật.
Nhưng dù sao thì đó là Aisha mà, luôn tìm ra những điểm yếu và tận dụng chúng hết mức có thể thôi.
Nếu chúng tôi mà không hay thường xuyên lẻn vào gây mất cảnh giác cho Juille,, thì Aisha cũng sẽ không dại mà chọn cái tuyến đường tẩu thoát lộ liễu này làm gì.
“Cậu không để ý ư Zanoba?”
“Nguyên ngày hôm qua tôi ở lại cửa hàng mà.”
“Ồ…”
Hẳn Aisha đã biết được lịch trình di chuyển của Zanoba rồi nhỉ.
Vì một vài thành viên trọng Tập đoàn cũng đang làm việc với tư cách vệ sĩ trong công ty của Zanoba mà.
“Vậy họ đã đi tới Vương Đô Asura rồi nhỉ.”
“Về chuyện đó thì… Chúng ta sẽ cần đến sự giúp đỡ của Ariel để tìm ra được Aisha và Ars đó.”
“Ừm, tôi sẽ làm chuyện đó sau.”
Trước tiên tôi nên tới thăm Airiel đã.
“Sư phụ này.”
Zanoba dừng tôi lại khi tôi đang chuẩn bị rời đi.
“Cho dù chúng có là con cái hay anh em ruột đi chăng nữa, thì khi mâu thuẫn xảy ra, hãy chắc chắn rằng Người sẽ an toạ và nói chuyện đường hoàng. Nhất là với thế hệ trẻ, người phải lắng nghe và xem xét ý kiến của chúng. Dẫu cho Sư Phụ có là người đúng đi chăng nữa.”
“…”
“Hẳn Người đang nghĩ rằng một kẻ ngoài cuộc như tôi đang tọc mạch hơi quá nhiều thì phải nhỉ…”
“Không phải đâu, cảm ơn cậu.”
Quả thực hiếm lắm mới thấy Zanoba khuyên nhủ tôi như này.
Có lẽ là bởi những gì cậu nói ra đều đến từ sự nuối tiếc cho người em trai của cậu ấy – Pax. Tôi có thể cảm nhận được sức nặng trong từng lời nói mà cậu ấy phát ra.
Cậu ấy nói đúng.
Gần đây, tôi chưa bao giờ cố nghe xem Ars đang nói gì cả.
Vì thằng bé chả bao giờ cất lời, nên tôi chỉ nói chuyện với Aisha và bỏ qua thằng bé.
Tôi chưa bao giờ cho thằng bé một lần được nói ra điều mà nó muốn làm.
Chưa bao giờ tôi xem xét về ý kiến của nó.
Nghĩ lại thì, nếu tôi xử sự khéo léo hơn, thì có lẽ chúng đã không bỏ nhà ra đi như thế này.
Nếu tôi tìm được chúng, tôi sẽ dùng hết khả năng để lắng nghe điều mà Ars muốn nói.
Tôi nhất định sẽ làm thế.
★★★
Aisha và Ars được cho là đang lẩn trốn tại Vương Đô Asura, đất nước rộng lớn nhất thế giới.
Dĩ nhiên mật độ dân cư cũng thuộc hàng đỉnh của chóp.
Cứ như là giấu cây trong rừng vậy, không một ai có thể biết được nếu có gương mặt mới xuất hiện trong thành phố được cả.
Quạn trong hơn, vì là một quốc gia thịnh vượng, nên việc làm ăn cũng không phải một là một điều quá khó nhằn.
Dĩ nhiên Vương Đô Asura cũng đồng thời là một quần xã quân sự nữa.
Có rất nhiều trạm quân đội ở khắp mọi nơi.
Nếu cung cấp cho họ chân dung của Ars và Aisha, thì họ sẽ có thể tìm ra được chúng thôi.
Tôi cần cố gắng tìm kiếm sự hợp tác giữa quân đội và hiệp sĩ.
Tôi vội vã chạy tới nơi ở của Ariel.
Ngay khi tới nơi, thì trời cũng đã xá sẩm tối.
Khi tôi bảo rằng đây là chuyện vô cùng khẩn cấp, thì tôi được dẫn thẳng tới buồng ngủ của Ariel.
“Thế đấy…”
Ariel đang mặc trên mình bộ pijamas, còn ngọn tóc cổ thì đang rối tung cả lên.
Hẳn cô ấy đang say giấc nồng thì bị thằng này phá đám nhỉ.
Cái lúc mà tôi đến khi thì bầu không khí căng như dây đàn, nhưng đến khi nghe tôi trình bày xong thì cô ấy chỉ có thể thở dài than phiền ngao ngán.
“Ý cô là sao khi nói ‘Thế đấy’?”
“Thì bởi đây chỉ đơn giản là chuyện gia môn thôi mà.”
“À… Phải rồi…”
“Cái lúc nghe rằng cậu đang có một vấn đề khẩn cấp, thì tôi đã phải tự hỏi rằng nó sẽ phải nghiêm trọng tới mức nào cơ chứ.”
Ariel là một vị Nữ Hoàng bận rộn.
Gần đây, ngoài việc lên lịch gặp mặt trước với cô ấy ra thì chả còn cách nào để có thể liên lạc được với cổ cả.
Nhưng tôi đã được yết kiến ngay sau khi được hỏi.
Bởi được nghe là chuyện khẩn cấp, hẳn cô ấy đã nghĩ nó liên quan tới Hitogami hay Ma pháp trận dịch chuyển ha.
Thế nên cô mới đồng ý gặp mặt tôi.
Nói cách khác, cô ấy cho phép tôi yết kiến là bởi cô hoàn toàn tin tưởng vào Rudeus này.
Cơ mà vấn đề của tôi lại chỉ đơn giản là về chuyện gia môn bất hạnh.
Một thứ gì đó không được phù hợp cho lắm.
“Cô nói đúng. Cho tôi xin lỗi.”
“…Không cần phải xin lỗi làm gì đâu. Vì một cố vấn của Tập Đoàn Đánh Thuê đã biến mất. Con bé cũng là một mảnh ghép cần thiết nữa. Sự biến mất của Aisha ắt cũng sẽ ảnh hưởng tới những kế hoạch trong tương lai của chúng tôi.”
“Những gì cô vừa nói thật sự rất có ý nghĩa với tôi đó.”
“Dù sao thì, tôi sẽ cử Sylvester hỗ trợ tìm kiếm. Nhưng nếu cô ấy thật sự không muốn được tìm thấy, thì tôi sợ rằng mình sẽ chả giúp được gì nhiều đâu…”
Ngay lâp tức Ariel viết một mẩu nhắn rồi gửi đi cùng với một tuỳ tùng.
Sylvester phụ trách việc an ninh, đồng thời là một trong Thất Hiệp Sĩ của Vương Đô Asura.
Mặc dù tôi có hay gặp anh ta gần đây, nhưng chỉ đơn giản là qua lại vài câu xã giao. Vì chúng tôi gần như chả bao giờ có cơ hội nói chuyện, nên tôi cũng không thật sự biết quá nhiều về anh ấy.
“Tôi thật sự rất cảm kích.”
Trong trường hợp này, tôi chỉ có thể để lại chuyện Asura cho họ.
Tôi cần phải hình dung ra mình cần làm gì tiếp theo.
Rồi ngay khi tôi định rời đi, thì Ariel nói rằng.
“Tôi đoán chuyện này đến từ phía gia đình nhỉ.”
“Gia đình ư?”
“Chạy trốn khỏi gia quy của gia đình ấy, chẳng phải cha cậu cũng từng làm điều tương tự sao?”
À, Paul ấy à.
Cô ấy nói mới nhớ, Pual cũng đã bỏ đi sau khi bất đồng quan điểm với cả cha của cậu ấy.
Và cậu ta chưa bao giờ có ý định quay trở lại cả.
Tôi không nghĩ rằng họ đã từng hoà giải hay gì trước đây.
Liệu tôi có đang đi theo vết xe đổ của họ không?
Aisha, rồi cả Ars nữa, liệu chúng tôi có còn được gặp lại nhau nữa không?
“…”
“Thật lòng với tôi đi này, sao cậu lại cố phản đối như vậy chứ?”
“Kể cả nếu cậu có hỏi như vậy nữa thì…”
“Cứ để chúng cưới nhau đi. Cứ cho đó là phần thưởng của Aisha, vì đã dành hết những năm tháng thanh xuân của mình để tận tâm phục vụ cho cậu đi.”
Ta có thể nghe được mấy câu chuyện như này ở bất cứ đâu tại Asura.
Rằng chủ nhân sẽ ban thưởng cho người đầy tớ có năng lực nhất là được nắm tay người con gái của mình đến hết kiếp.
Tất nhiên là nếu cả hai bên đã chấp thuận nữa.
Arỉel từng nói rằng, khi mà mấy thằng nhóc nhà tôi lớn lên, thì để một đứa trong số chúng cưới một trong số những đứa con gái của cô ấy đi.
Chuyện đó cũng không phải là không có lý do.
Sự thật là bởi có rất nhiều người không ưa gì Rudeus này, vì tôi đã lợi dụng vị trí bạn tâm giao của Ariel mà đã làm càn trong cái Vương Đô Asura này.
Nhờ một lần giúp đỡ Ariel, mà giờ đây tôi chìm trong vô vàn lợi thế được ban tặng.
Rồi một vài người thì nói rằng tôi sắp đặt các Ma Pháp Trận Dịch Chuyển trong Asura để nhằm thâu tóm các đặc quyền.
Về căn bản thì tôi chỉ là một kẻ chỉ biết bám víu vào sự chào đón niềm nở của Ariel, một ThánhBuLiem.
Đó là lý do vì sao, nếu một trong số những đứa con của tôi, nhất là con trai mà quyết định đính hôn với một gia đình quý tộc, thì nó sẽ công bố cho quần chúng biết về mối quan hệ hữu nghị sâm đập của chúng tôi.
Đó là mong muốn của Ariel.
“Vì đó là Aisha và Ars! Nên... không thể được...”
“Một bên thì là cô ruột, bên còn lại thì là thằng cháu rắc rối mà con bé đã dày công nuôi nấng… Có gì sai trong cái mối quan hệ đó cơ chứ? Chỉ vì Ars là thằng con trai trưởng ư? Chẳng phải cậu từng nói trước đây rằng cậu không phải là nhà quý tộc. Nên thằng bé sẽ không cần phải gánh vác trọng trách kế thừa gia tộc còn gì?”
“Không phải như vậy… chỉ là, hôn nhân cận huyết chẳng phải không tốt sao?”
“Có gì không tốt cơ chứ?”
“…”
Rốt cục thì có gì không tốt vậy nhỉ?
Sao tôi lại cảm thấy ghê tởm đến vậy nhỉ?
Có thể ở thế giới trước điều này bị cấm đoán (trừ Alabama), nhưng ở thế giới này thì đâu có như vậy.
Đối với những gia đình có quan hệ huyết thống, thì việc kết hôn giữa cô và cháu cũng không phải là khó thấy hay gì cả.
Thế tại sao mình lại cố chối bỏ đến như vậy nhỉ?
Chả phải thật ích kỷ ư?
Rằng tôi thực sư yêu Aisha, và từ lâu đã cho rằng con bé là của mình ư?
Không, không thể nào như thế được!!
Nếu chuyện mà như vậy, thế thì cớ sao tôi lại từ chối tiến thêm bước nữa với con bé như vậy cơ chứ?
Không, sau cùng thì đó là một thứ gì đó rất khác.
Phải chăng nó đúng như Aisha đã nói, rằng tôi coi con bé là tài sản của mình ư?
Dẫu cho tôi kiên quyết từ chối, nhưng sâu trong thâm tâm tôi lại nghĩ như vậy, rồi thay vì thế tôi lại trút giận lên Ars?
Mặc dù không phải là không khả thi… nhưng nó cũng không đúng cho lắm.
Là vì nó cản trở sự phát triển của thằng bé?
Mặc dù nó đúng là như vậy, nhưng đó cũng chỉ là lý do thứ yếu.
Thứ khiến tôi phản đối lia lịa như này là một cái gì đó khác hoàn toàn.
“Tôi chả biết nữa.”
“Vậy thì cậu nên dành thời gian ra mà nghĩ kỹ về việc đó đi. Tôi khá chắc rằng Aisha sẽ thât sự muốn nghe về chúng đó.”
“Vâng.”
Quả đúng như Ariel đã nói.
Trước khi tôi nói chuyện với Aisha lần nữa, thì tôi cần phải làm rõ hệ tư tưởng của mình cái đã.
Hoặc là cái chuyện chết tiệt ấy sẽ lại lặp đi lặp lại không ngừng.
Để rồi trước khi tôi có thể bảy tỏ được hết cảm xúc và suy nghĩ của mình, thì Aisha sẽ lại bỏ trốn lần nữa.
“Vậy thì tôi sẽ rời khỏi đây. Tôi xin lỗi vì đã làm hỏng giờ ngủ quý báu của cô như này.”
“Á ra á ra… Không sao đâu mà.”
Trên đường rời đi, tôi gặp Doga, người đang đứng canh gác ở cánh cổng.
Bằng tất cả sự quan tâm, anh ấy nói rằng, “Tôi sẽ giúp đỡ hết sức để có thể tìm ra em gái của cậu.”
Tôi thật sự rất biết ơn vì điều đó.
★★★
Sau khi trở về từ chỗ của Ariel, tôi thẳng tiến tới văn phòng của Orsted.
Trời thì đã khuya lắm rồi.
Đã quá muộn để liên lạc về cho người nhà.
Thế nhưng vẫn còn vài người mà tôi cần được nhận sự trợ giúp nữa.
Mặc dù tôi vẫn muốn tiếp tục công việc của mình vào ngày mai, thế nhưng không còn cách nào khác ngoài phải xin nghỉ phép được cả.
“Ah, Rudeus-sama, ngài đã tìm được Aisha và Ars chưa ạ?”
“Chưa. Orsted-sama có ở trong đó không?”
“Ở trong văn phòng của ngài ấy ạ.”
Tôi gật đầu với thư ký Felia, sau đó đi tới văn phòng.
Trước khi tôi bước chân vào văn phòng của Orsted, thì tôi đã có một chút lưỡng lự.
Liệu xin nghỉ phép dài hạn có phải là một ý kiến hay không?
Orsted chưa bao giờ cho tôi bất kỳ hướng dẫn nào về việc yêu cầu nghỉ phép cả.
Thường thì, miễn là tôi hỏi, thì hắn sẽ cho tôi bao nhiêu ngày nghỉ mà tôi muốn cũng được.
Mặt khác, nghỉ phép chỉ vì vấn đề gia đình là một lý do gì đấy thật sự không phù hợp chút nào cả.
Không, nó quan trọng với tôi quá đi chứ.
Cứ làm thôi nào.
“Rudeus.”
Orsted đưa mắt nhìn ra khắp căn phòng.
Mặc dù chỉ là một cái liếc mắt, nhưng có cảm giác như hắn quan sát tôi khá mãnh liệt.
Có vẻ như hắn đã biết lý do vì sao tôi có mặt ở đây rồi nhỉ.
Nó khiến tôi phải toát mồ hôi hột trong lo âu.
“Tôi có một số thứ cần hỏi ạ.”
“Về Ars và Aisha sao?”
“…Vậy ngài đã biết rồi ạ?”
“Roxy đã đề cập về chuyện này rồi.”
Roxy ư?
Vậy ra em ấy cũng đã hành động rồi nhỉ.
Chà, kể cả dù cho tôi có tự mình rời đi chăng nữa, thì Sylphy và Eris ắt cũng đang vô cùng bận rộn rồi ha.
Cần phải cảm ơn họ khi tôi về nhà mới được.
“Aisha có vẻ như đã cao chạy xa bay rồi.”
“Phải, và cả Ars nữa ạ. Tôi đang đi tìm mấy đứa đó đây.”
“Nếu Aisha mà đã nghiêm túc, thì con bé sẽ không dễ để bị tìm thấy đâu.”
“…Mọi người ai cũng vậy cả ạ, nhưng tôi vẫn cần phải tìm kiếm chúng. Nên liệu tôi có thể nghỉ phép một khoảng thời gian được không ạ?”
Tôi nói, trong khi đối chọi trước ánh nhìn dữ dội đến từ phía Orsted.
Vẫn như mọi khi, đôi mắt của Orsted toả ra luồng sát khí vô cùng đáng sợ.
“Ta sẽ nói với Perugius về vấn đề này.”
“Sao cơ?”
Tại sao lại là Perugius?
Tại sao vậy nhỉ?
“Vì hắn ta dành khá nhiều thời gian để nhìn từ trên xuống. Nên có lẽ hắn có thể tìm ra chúng.”
“Ồ… Dĩ nhiên rồi! Tôi trông chờ vào ngài đó ạ!”
“Vì ngươi từ chối phải nghe hay phủ nhận chúng, có lý do gì cho chuyện đó không?”
“…Tôi không thể giải thích được tại sao nữa ạ.”
Orsted trông có vẻ khá bất ngờ khi nghe lời tôi vừa thốt ra.
Hừm, giờ thì tôi thật sự cần phải suy nghĩ kỹ về chuyện này rồi.
★★★
Sau đó, tôi yêu cầu sự trợ giúp của những người quen trên khắp thế giới.
Nào là Milis, Đại Lâm, Long Vương Đô, Ma Pháp Đại Lục, Công quốc Basherant.
Tôi giải thích tình hình cho tất cả các tổ chức mà tôi đã hợp tác cùng.
Cả Cliff cũng đã khuyên nhủ tôi nữa. Khi bị rơi vào tình thế rắc rối, thì với ba người vợ tay trong tay, tôi không nên chùn bước. Mà hãy xem xét thật kỹ lưỡng hơn trước.
Elinalise cũng đã phát sốc vì tôi đã không cho phép chúng vì chả một nguyên do cụ thể nào cả.
Norn cũng đã bất ngờ trước hành động của Aisha, con bé đã tức giận và nói rằng tôi đã hành động đúng đắn.
Ruijerd thì chỉ im lặng sau khi lắng nghe những chuyện đã xảy ra. Chỉ đến khi kết thúc anh ấy mới nói rằng, “Ta sẽ trợ giúp trong cuộc tìm kiếm nữa.”
Mặc dù tất cả họ đều có những ý kiến trái chiều, nhưng rồi ai ai cũng quyết định trợ giúp tìm kiếm.
Về phía Ma Đại Lục, tôi sẽ trông cậy vào lực lượng cận vệ hoàng gia Atofe.
Thế nhưng Atofe vẫn đang biến mất và Moore thì vẫn chưa thấy có dấu hiệu trở về.
Như một con rắn không đầu vậy… chuyện này có đi quá xa so với dự tính, nhất là khi chính tôi đã quyết định đấu với Atofe từ ban đầu, thế nhưng không có sự chỉ đạo từ phía trên, thì tôi không thể trông chờ vào việc họ có thể nhất quán hành động được.
Tôi cũng muốn kiếm cái “máy dò người thất lạc” Kishirika nữa… nhưng ả ta cũng lặn mất tăm luôn rồi.
Mặc dù ả có thể tìm ra họ ngay lập tức nếu tôi có thể phát hiện được nơi mà Kishirika đang nằm vạ vật là ở góc xó xỉnh nào đó, thế nhưng kế hoạch ấy đổ bể thật rồi.
Tóm lại, tôi đã triệu tập được tất cả mọi người tôi biết cho cuộc tìm kiếm.
Thậm chí cả Leo cũng giúp đỡ nữa, và Ruijerd cũng đã rời nhà để tham gia truy lùng.
Mặc dù Perugius cũng không có mấy hứng thú, nhưng vẫn đồng ý tìm kiếm từ phía trên cao.
Cả Orsted và Alex cũng đã đồng ý giúp đỡ vào những lúc rảnh rỗi.
Thế nhưng chả đi được đến đâu cả.
Kể cả những kẻ tìm kiếm hàng đầu thế giới và các thợ săn tiền thưởng khét tiếng đại lục, chả có ai tìm ra được một chút manh mối nào cả.
Có vẻ như Aisha và Ars đã biến mất khỏi thế giới này, và không có một dấu vết nào được để lại.
★★★
Đã được một tháng kể từ đó.
Lilia nằm liệt trên giường vì sang chấn tâm lý.
Trong khi nằm im trên chiếc giường, tất cả những gì mà bà ấy có thể nói được chỉ là, “Tôi thật sự xin lỗi... tôi thật sự xin lỗi, nếu tôi dạy con bé tốt hơn thì chuyện này đã không xảy ra rồi.”
Bà ấy hẳn đã cho rằng mình phải chịu trách nhiệm cho việc Aisha và Ars bỏ trốn.
Dẫu cho sức khoẻ của bà ấy đã được cải thiện, thì bà vẫn tồn động những lo âu và thất vọng cùng cực.
Một lần tôi nghe thấy tiếng khóc sụt sịt trong phòng của bà, nhưng khi tôi vào kiểm tra, thì Zenith đang vỗ nhẹ đầu của bà ấy.
Rồi Zenith cũng tát vào mặt tôi một phát.
Khi tôi nhờ Lara biên dịch giùm, thì con bé nói rằng “Bà ấy chỉ buồn mà thôi.”
Có vẻ như bà ấy đồng tình với việc hôn nhân giữa Ars và Aisha.
Kể cả tôi đã chắc chắn rằng bà ấy sẽ phản đối nó đi nữa cơ mà…
Có lẽ trong tâm trí của Zenith, thì góc nhìn của bà tràn ngập màu hường và sự tươi sáng.
Hoặc có lẽ bà ấy chỉ cảm thấy hạnh phúc cho chúng mà thôi.
Sylphy cũng chán nản mà nói rằng, “Giá như em cho chúng một sự lựa chọn khác thì…” em ấy cũng đã nhận việc nhà của Aisha và Lilia nữa.
Mặc dù không thể giúp đỡ trong việc tìm kiếm, nhưng em ấy đã đảm đang toàn bộ việc nhà từ giặt giũ, nấu ăn, các thứ, các thứ…
Tất cả là nhờ có Sylphy mà chúng tôi vẫn có thể kiểm soát được bầu không khí bình thường trong cái khủng hoảng gia đình nặng nề đến như này.
Eris cũng không có nói gì nhiều cả.
Cô ấy chỉ bĩu môi trong khi nắm chặt thanh kiếm gỗ mà Ars đã bỏ lại đằng sau.
Rồi như thể để làm sạch tâm trí, cô ấy lại bắt đầu luyện tập vung kiếm.
Roxy thì nói rằng “Em sẽ đi tìm chúng” và bắt đầu gói ghém đồ dạc. Thế là tôi phải chạy vội đến ngăn ẻm lại.
Vì tôi cảm thấy rằng nếu Roxy mà biến mất trong cái khoảng thời gian này, thì cái gia đình này sẽ hoàn toàn sụp đổ mất.
Kể cả thế đi nữa, em ấy vẫn giúp đỡ việc tìm kiếm bằng các mối quan hệ riêng mà Roxy có.
Mấy đứa nhóc thì cũng âu lo không kém.
Mặc dù Lara trông vẫn như thế, nhưng kể cả những trò nghịch của con bé gần đây đã giảm đi đáng kể.
Sieg thì không còn nói quá nhiều, kể cả khi thằng bé thường là một đứa nói xôm nhất nhà, nhưng giờ đây nó chả còn nói gì lúc ở nhà nữa.
Trước đây Lily thích ở trong nhà hơn, nhưng giờ đây con bé hay đi ra phía cổng, trèo lên Beat và nhìn ra ngoài đường.
Chris thì nói rằng, “Chuyện gì đã xảy ra với Ars-nii và Aisha-nee vậy ạ? Con muốn gặp lại họ cơ…” rồi khóc nức nở.
Lucy thì lo lắng cho họ.
Con bé đã tốt nghiệp Đại Học Ma Pháp, và chuẩn bị nhập học vào Học Viện Hoàng Gia Asura.
Mặc dù đang vô cùng bận rộn với công việc của mình, nhưng con bé vẫn đảm bảo có thể liên lạc được với những người bạn cũ tại Đại Học Ma Pháp nhằm tìm sự giúp đỡ.
Thời gian trôi qua như chó chạy ngoài đồng, tôi quay trở lại với công việc của mình.
Không phải lài bỏ cuộc trong việc tìm kiếm hay gì cả.
Vì cả Aisha và Ars vẫn rất đỗi quan trọng đối với chúng tôi mà.
Nhưng có những thứ mà tôi không thể nào bỏ mặc được.
Thời gian tìm kiếm giảm đi bao nhiêu, thì thời gian tôi dành ra để suy nghĩ lại tăng lên bấy nhiêu.
Kể cả khi đang ăn, đang tắm, trước khi ngủ, rồi sau khi thức dậy nữa.
Tôi không ngừng suy nghĩ.
Tại sao bản thân lại chối bỏ chúng mà chả có một lời giải thích nào cả?
Không cần biết lý do là gì, tôi đã sai từ đầu vì đã bỏ qua ý kiến của chúng rồi.
Bác bỏ ý kiến của hai đứa, rồi từ chối giải thích. Đó là thứ mà hiện tôi đã mắc phải.
Tôi đáng lẽ không nên làm vậy, dáng lẽ tôi cần phải biết rõ hơn mới đúng.
Thế nhưng câu trả lời vẫn không hề xuất hiện. Để rồi một tháng trôi qua, rồi một tháng nữa, tháng nữa…
Aisha và Ars vẫn không hề được tìm thấy ở bất cứ đâu cả.
★★★
Đã nửa năm trôi qua kể từ lúc chúng biến mất.
Tôi đã tới gặp Nanahoshi.
Đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau sau khi chúng đi biệt tích.
Trong khi đề cập tới chuyện của Aisha và Ars, cô ấy chỉ lắng nghe trong im lặng.
Ngày hôm đó, chúng tôi có nói về cả những chuyện khác nữa.
Về cuộc sống trước đây của mình.
Chủ đề mà chúng tôi nói chuyện chả hướng đi đến đâu cả.
Về quán ăn takoyaki gần nhà của Nanahoshi.
Một cửa tiệm takoyaki mà đã luôn ở đó, một nơi mà tôi đã tới ăn rất nhiều lần từ khi thơ ấu.
Cách mà chúng tôi thật sự dùng tới takoyaki và cơm ở thời điểm hiện tại.
Rồi vài chuyện vặt tương tự khác.
Bất chợt, khi đang hồi tưởng, tôi liền bỗng nhớ ra.
Rằng chuyện gì đó đã xảy ra hơn ba mươi năm trước.
Một điều CHƯA BAO GIỜ PHAI NHÒA KHỎI TÂM TRÍ
Còn trước cả khi tôi được lọt lòng… trước khi cuộc đời của tôi ở thế giới này bắt đầu.
Hay có lẽ... đó chính là khởi đầu của tất cả mọi thứ.
Đó là tiền kiếp của tôi.
Cái ngày mà tôi nhắm mắt ra đi.
Tôi đã có những người anh chị em.
Người anh cả thì đã kết hôn.
Và có con.
Hai đứa chúng nó.
Đều là con gái.
Chúng trông thật khác biệt so với Norn và Aisha, vì sau cùng thì chúng đều là người Nhật mà, nhưng trông chúng thật ngây thơ và trong sáng.
Nhà của người anh và nhà của tôi (Đúng hơn, là nhà của bố mẹ bọn tôi) khá sát nhau, nên họ thường tới chơi khá thường xuyên.
Cùng với vợ và con của anh ấy.
Rồi tôi chớp lấy thời cơ.
Tôi lắp đặt một cái máy quay giấu kín ở trong phòng tắm của mấy đứa cháu tôi.
(chịu =))
Hay nói cách khác, là tôi chụp trộm chúng.
Không phải là tôi có hứng thú với cháu gái của mình hay gì.
Chỉ là tiện đường mà thôi, đó là lý do duy nhất khiến tôi làm điều đó.
Thế rồi ngày ấy ập tới.
Cái ngày mà bố mẹ tôi qua đời.
Cũng chính là cái ngày mà tôi lắp đặt máy quay của mình.
Và ông anh trai đã phát hiện ra.
Ngày hôm ấy, tôi cảm thấy anh trai vẫn muốn thử một lần nói chuyện với tôi.
Ít nhất, là tôi đã nghĩ như vậy.
Nếu đó mà là những người chị hay em trai của tôi, thì chắc họ sẽ múc tôi ngay lập tức.
Nhưng người anh thì khác hoàn toàn.
Mặc dù trông anh có vẻ như muốn từ bỏ lắm rồi, nhưng anh vẫn cố gắng đưa cho tôi thêm một cơ hội cuối cùng.
“Bố mẹ chúng ta đã qua đời rồi, anh cũng không thể bảo vệ được em hơn nữa đâu.
Đây là lần cuối cùng để em tự mình bước từng bước một ra thế giới bên ngoài đấy.
Nếu như có gì đó mà anh có thể giúp, thì cứ việc hỏi.”
Lúc đó, tôi đã nghĩ rằng mính sẽ tạo cho bản thân một chút động lực, để có thể đối mặt với cuộc đời thêm một lần nữa.
Vì sự thật là, anh ấy sẽ giúp tôi bất cứ khi nào anh có thể.
Anh trai là một người như vậy đấy.
Vì dẫu cho đã quá lâu đến vậy rồi, anh ấy vẫn không bao giờ từ bỏ lấy tôi.
Cho tới khi anh ấy nhìn thấy tấm ảnh đó.
Rồi anh táng thật mạnh vào mặt tôi.
Giờ nghĩ lại, đó là lần đầu tiên mà có ai đó trong gia đình đánh tôi đúng nghĩa.
Không phải bà chị mà đã chối bỏ tôi từ lâu, hay đứa em trai đã vụt tôi bằng một cây gậy bóng chày.
Khi nhìn thấy tấm ảnh đó, anh ấy đã đơ người đi khoảng chừng vài giây, rồi gào lên trong vô thức trong khi đánh tôi những cú trời giáng.
Cũng là lẽ thường tình mà.
Tôi của hiện tại có thể hiểu được điều đó.
Chắn chắn bản thân sẽ làm điều tương tự, có khi còn ra tay tàn độc hơn.
Trong hoàn cảnh đó, nếu tôi mà là ông anh trai của tôi, thì sẽ đấm thằng mặt Aisha mà không có hỏi han lấy một lời nào cả.
Nói cách khác, đó là điều đã xảy ra.
Vị trí của tôi ngày hôm nay, chính là của anh trai tôi ngày hôm đó.
Nhưng không chỉ vì Aisha là một cô gái, so với tôi trong tiền kiếp mà nói thì con bé còn hết mình trong công việc, sinh sống và trách nhiệm nữa.
Thế nên tôi không được đánh con bé.
Nhưng tôi không thể không cảm thấy bị quằn quại trước những gì xảy ra giữa Aisha và Ars, thế nên tôi buộc phải tách chúng ra.
Tôi đã phản ứng thái quá.
Chỉ vì cảm thấy tội lỗi với người anh trai của mình, tôi đã hành động một cách bốc đồng như vậy.
Chỉ vì bản năng đã thuyết phục bản thân rằng những sai lầm trước đây rồi sẽ lặp lại.
Thế nên đó là lý do tôi buộc phải ngăn lấy chúng.
Nhưng hoàn cảnh của Aisha thì lại khác.
Mặc dù rất giống, nhưng lại cũng rất khác biệt.
Cái cảm xúc giữa Aisha và Ars là hoàn toàn tự nguyện.
Còn tôi thì chỉ là một thằng khốn nạn chụp trộm rác rưởi.
Thời gian trôi đi, chắc chắn chúng sẽ trở thành một mối quan hệ lành mạnh và vững chắc.
Kể cả Ars có thật sự còn quá nhỏ đi chăng nữa, và thằng bé chỉ đang hành động theo bản năng.
Nhưng đã mười năm rồi cơ mà.
Aisha đã đồng hành cùng với Aisha suốt hơn một thập kỷ lận.
Mười năm là một khoảng thời gian rất, rất dài đấy.
Cái lý do mà cản trở sự phát triển cảu Ars chỉ là một cái cớ.
Đó đơn thuần chỉ là phản ứng thái quá của tôi mà thôi.
Thế nên tôi đã hành xử y hệt như người anh cả của mình.
Ngày hôm đó, người anh trai đã cắt đứt tôi khỏi mối quan hệ máu mủ.
Sau khi tôi bỏ mạng, sợi dây liên kết giữa chúng tôi đã hoàn toàn bị cắt đứt.
Nhưng kể cả nếu tôi vẫn còn sống và cầu xin được tha thứ, thì giải quyết được cái gì cơ chứ?
Không! Kể cả khi mối quan hệ giữa chúng tôi đã kết thúc, thì ít nhất tôi có thể xin lỗi anh ấy.
Anh dù sẽ không tha thứ cho tôi, và chúng tôi sẽ không bao giờ được như trước đây nữa.
Nhưng vẫn còn thứ gì đó mà tôi có thể hoàn thành.
Kể cả tôi không thế biết được nó là gì đi nữa.
Sau tất cả, thì ít nhất tôi cũng đã biết được NGUYÊN NHÂN cho sự suy sụp này rồi nhỉ?
Chính là vì tôi cảm thấy ghê tởm chính bản thân mình. Ký ức ngày hôm đó đã rạch một vết sẹo sâu hoắm trong trái tim đến mức không bao giờ có thể lành lại.
Thế nên tôi đã tự cấm đoán bản thân không được tiến thêm một bước nào nữa với người thân ruột thịt.
Đau đớn thật đấy, nhưng so với tôi, chắc hẳn anh ấy đau đớn hơn gấp bội phần. Tôi muốn xin lỗi, xin lỗi vì đã là một tên khốn như vậy.
Nếu tôi có cơ hội gặp lại Aisha, thì tôi cần phải nói lời xin lỗi.
Xin lỗi vì muốn cố gắng tách rời chúng ra chả vì lý do gì cả.
Nếu không, thì sẽ chả có lấy một cơ hội để ngồi xuống nói chuyện.
Rồi sẽ không có gì đổi thay cả.
Vào cái cuộc họp gia đình hôm ấy, Aisha đã xin lỗi tôi rồi mà.
Rồi con bé đã yêu cầu tôi một lý do để con bé có thể chấp nhận được.
Vậy thì giờ đến lượt của tôi rồi.
Xin lỗi rồi giải thích cho con bé chuyện gì đã xảy ra trong kiếp trước của tôi.
Rồi tiếp theo, tôi sẽ thảo luận với chúng về chuyện sau này.
Sau đó, bản thân cần phải giao tiếp tốt hơn nữa.
Kể cả không biết được mọi chuyện sẽ tiếp diễn ra sao, nhưng chí ít tôi không muốn ép buộc mấy đứa thêm một lần nào nữa.
Đó là điều mà tôi đã quyết định.
★★★
Cuộc tìm kiếm vẫn tiếp diễn, và đã hơn một năm trôi qua kể từ ngày Aisha để lại mẩu tin nhắn ấy.
------------------------------------------------
Biên dịch: Salmonz
Nhận xét (0)