Light Novel Mushoku tensei: Chương thất lạc II [ Đối mặt ]
Baca Light Novel Mushoku tensei: Chương thất lạc II [ Đối mặt ]
Baca Komik Light Novel Mushoku tensei: Chương thất lạc II [ Đối mặt ] bahasa Indonesia lengkap dan baru di MSKManga. Kami menyediakan Komik, Manhua, Manhwa, dan Novel yang dapat kalian baca online gratis.
Read Light Novel Mushoku tensei: Chương thất lạc II [ Đối mặt ]
★★★
Công việc hôm nay vẫn diễn ra với không một chút khó khăn nào như mọi khi.
Tất cả các sự kiện gần đây đều đã được giải quyết ổn thỏa nhờ có Phó Giám Đốc Ariel.
Chúng đều nhằm để bành trướng mạng lưới dịch chuyển ra khắp cõi Vương Đô Asura.
Mặc dù thế giới này cho rằng ma pháp trận dịch chuyển là một cấm thuật.
Tuy nhiên, Ariel vẫn cố gắng thực hiện kế hoạch loại bỏ sự cấm cự ấy bằng các đặc quyền của mình và chính thức thiết lập các ma pháp trận dịch chuyển ra khắp toàn bộ vương quốc.
Dĩ nhiên là Thánh Quốc Milis cũng kịch liệt phản đối chuyện đấy, và một vài công dân trong vương quốc của cô cũng đứng lên để chống đối lại chính sách mà cổ đề xuất.
Đó là bởi sự kiện Thảm Họa Dịch Chuyển Khu Vực Fittoa xảy ra. Các nạn nhân trực tiếp trải qua biến cố ấy chắc chắn sẽ cảm thấy bất mãn với sắc lệnh trên.
Dĩ nhiên, Vì Vương Đô Asura không phải là một quốc gia dân chủ, nên chúng đều được thông qua bất chấp các cuộc phản đối.
Mặt khác, tình trạng bất ổn trong vương quốc cứ diễn ra như này sẽ tạo điều kiện thuận lợi cho các cuộc đảo chính.
Nhất là khi cuộc sống của Ariel luôn bị nằm trong tầm ngắm nữa.
Tuy nhiên, bấp chấp những điều ấy, vẫn không thể chối bỏ được rằng Ariel là người tốt nhất để có thể đứng lên công bố trước toàn dân.
Sau khi đọc xong bản thảo phát biểu của mình, cô ấy đã đưa ra một điều kiện để thuyết phục rằng.
“Một thập kỷ đã trôi qua kể từ khi Thảm Họa Dịch Chuyển Fittoa diễn ra, thế nhưng việc khôi phục những gì còn sót lại vẫn là một giấc mơ quá đỗi xa vời.
Cần phải trải qua bao nhiêu thập kỷ nữa để chúng ta có thể lấy lại được những cánh đồng màu hổ phách tuyệt đẹp ấy?
Thảm Họa Dịch Chuyển đã tước đi quá nhiều thứ từ chúng ta.
Vì vậy nên ta cần phải hiểu rõ được sự dịch chuyển. Chúng ta cần phải nghiên cứu nó.
Để có thể ngăn chặn thảm họa tái diễn, mọi người cần phải hiểu được lý do vì sao nó xảy ra.
Chính vì lý do đó mà Tôi quyết định rằng sẽ tháo dỡ lệnh cấm lên ma pháp dịch chuyển.
Chắc chắn hiện tại sẽ còn rất nhiều sự phản đối và lo lắng len lỏi khắp vương đô.
Có lẽ trong khi nghiên cứu sẽ vô tình lặp lại sai lầm đó lần nữa.
Nhưng kể cả thế thì những thất bại rồi cũng sẽ trở thành nền tảng cho sự phát triển của thành công, và nó sẽ mở ra một cánh cổng dẫn tới sự thịnh vượng hơn bao giờ hết cho những thế hệ của chúng ta sau này.”
Nội dung về căn bản là như vậy. Nhằm nỗ lực thuyết phục những con người gièm pha quay về phía của chúng tôi.
Vì Ariel là một người có trong mình sự thu hút lẫn sự nổi tiếng. Nên dĩ nhiên là câu chuyện sẽ diễn ra theo đúng kế hoạch mà không gặp một lời phản đối nào rồi.
Cơ mà thử thách lớn nhất với họ hẳn sẽ là những người theo đạo Milis.
Vì Nhà thờ Milis đã thêu dệt lên rằng “Ma pháp dịch chuyển” là một cấm thuật tối thượng mà.
Thế nên tôi hiện đã đi tới Thánh Địa Milis để bàn công chuyện luôn.
Do có trong mình tai mắt của Miko và Giáo Hoàng.
Khi tôi bảo với họ về kế hoạch quy mô lớn mang tên ma pháp trận dịch chuyển, thì trông họ có vẻ cực kỳ nhăn nhó lộ rõ trên khuôn mặt.
Vì tối thiểu mà nói, họ sẽ không thể cho phép nó vào trong Thánh Địa Milis được.
Việc thiết lập các dự án ở trong Thánh Quốc Milis thì nên để trì hoãn. Còn giờ thì chúng tôi chỉ công khai được ma pháp trận dịch chuyển ở Vương Đô Asura thôi.
Sau khi bàn bạc kỹ lưỡng, thì cuối cùng cũng nhận được lời hứa “Mặc dù chúng tôi không chắc có thể bịt miệng được thế lực đối địch không, nhưng ít nhất thì Giáo Hoàng và Miko sẽ không công khai phản đối chuyện này với Vương Đô Asura.”
Mặc dù chúng tôi đã đưa ra rất nhiều sự nhượng bộ, nhưng vẫn chả thay đổi được gì cả.
Mọi chuyện tạm thời cứ cho là đã được giải quyết đi.
Để thử nghiệm, tôi thiết lập một ma pháp trận dịch chuyển mà các quý tộc có thể đi tới tại một góc hẻo lánh của Khu vực Fittoa.
Sau khi lặp lại kha khá các thí nghiệm, thì cũng có nhiều thứ được bổ sung thêm.
Chuyện này hẳn sẽ bị phản kháng nặng nề. Ví dụ đơn giản là những công việc liên quan đến giao thông sẽ bị đe dọa nghiêm trọng.
Nhưng nếu như họ nắm bắt được lợi thế của ma pháp trận dịch chuyển, thì nó sẽ gia tăng độ an toàn và hiệu suất lên đáng kể.
Và đặc biệt là nó rất phù hợp cho con người nữa.
Dĩ nhiên là nó cũng đã thể hiện sự tiện lợi trong trận đại chiến với Laplace rồi nhỉ.
Và có vẻ nhử Orsted biết cách để tối ưu hóa việc sử dụng các ma pháp trận dịch chuyển này.
Dù sao thì cũng hết ca làm việc rồi.
Tôi thật sự muốn về nhà nghỉ ngơi hôm nay sau một ngày dài làm việc quần quật.
“Papa về rồi đây ~”
Với suy nghĩ khi tôi bước qua cánh cửa.
Thì sẽ được quây quần với những đứa con, rồi âu yếm với các nàng vợ, sau đó là thưởng thức bữa ăn.
Đó sẽ là một ngôi nhà chan chứa tình yêu thương nồng thắm.
“…Ể? Không có ai ở nhà ư?”
Thế nhưng căn nhà náo nhiệt thường thấy nay sao im lặng đến lạ.
Tôi đoán là bởi giờ mới chỉ qua buổi trưa được một lúc ha.
Roxy, Lara, Ars và Sieg đều đang ở trường.
Sylphy thì chắc đang đi mua sắm.
Eris thì đang đi cùng với cả Lily và Chris.
Aisha thì chắc đang ở Hội quán đoàn đánh thuê nhỉ?
Zenith thì không có ở nhà, cả Jiro cũng vậy.
Có vẻ như Lilia đã mang Zenith đi đâu đó thì phải.
Lucy thì bắt đầu nhập học vào Học Viện Hoàng Gia Asura vào năm nay.
Cái trường đó hình như là nội trú.
Nên giờ con bé không có ở nhà nữa.
Nói chung là giờ tôi đang ở nhà một mình.
Ops và Beat thì vẫn ở nhà.
Chúng vẫn đang trông coi nhà ngói như mọi khi, cảm ơn vì đã làm việc chăm chỉ nhé.
Bát cơm trắng mịn mà ta được ăn tối nay đều nhờ có các ngươi đã đuổi sâu bọ đi giúp ta đó.
Phải rồi, lát nữa để ta cho các ngươi một chút phân bón nhé.
Với suy nghĩ ấy, tôi đi lên trên lầu.
“Ah… Ah…”
Bỗng dưng, một giọng nói nhỏ nhẹ vang ra từ một nơi nào đó.
Nó… là một TIẾNG RÊN thật nặng nhọc.
Tôi đoán sau cùng thì có ai đó vẫn đang ở nhà nhỉ.
Tôi đi tới chỗ phát ra âm thanh ấy.
Và rồi chợt phát hiện ra rằng nó đến từ phòng của Aisha.
“Ah… Ưm…”
Đó là một tiếng rên thật thảm thiết, như thể đang bị dày vò bởi ác mộng vậy.
Aisha bị ốm ư?
“Ah…Nhanh hơn nữa đi…”
Từ từ đã, KHÔNG.
Chẳng lẽ nào.
Đó là âm thanh phát ra khi tôi đánh đêm với Roxy và Sylphy đây mà.
Và thỉnh thoáng khi Eris đánh vật với tôi, thì tiếng tôi phát ra cũng kiểu kiểu vậy.
“…”
Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán.
Làm mấy chuyện người lớn ư?
Cái suy nghĩ về việc mà Aisha sẽ làm mấy việc quan hệ kiểu đấy chưa bao giờ vụt qua trong tâm trí tôi lấy một lần.
Dù tôi cũng cảm thấy hạnh phúc cho em ấy, những cũng có chút buồn, cảm giác đó… nó thật phức tạp.
Trên hết, Aisha giờ đây đã là một thiếu nữ, và kể cả có là anh của con bé đi nữa thì tôi vẫn phải thừa nhận rằng con bé thật xinh đẹp.
Nên nếu con bé cặp kè một ai khác thì cũng không lạ lẫm gì.
Hoặc có thể là tôi đang nhầm lẫn.
Có thể con bé chỉ đang buồn vì chuyện gì đó, hay tôi nghe nhầm, hay con bé đang được mát xa chăng.
Hay con bé chỉ đang đấu vật, liệu trí tưởng tượng của tôi có đang hoang dại quá không nhỉ…! Nhưng bộ môn đấu vật làm gì tồn tại trên thế giới này cơ chứ.
Vậy nên những khả năng ấy đều khá cao.
“…”
Mặc dù vẫn còn một chút bất ngờ và khó xử, những vẫn chả có gì đáng để ngạc nhiên ở đây cả. Để mình ổn định lại cái nào.
Mình nên gõ cửa trước, để cho thằng nhóc có cơ hội giới thiệu bản thân.
Vì Paul đã mất, nên trách nhiệm của tôi đối với Norn và Aisha đồng thời cũng giống như một người cha vậy. Đó là thứ mà tôi đã quyết định từ rất lâu về trước.
Tôi muốn tự mình chứng kiến xem rốt cục thằng nhóc ấy là loại người gì.
Tôi sẽ cho nó một chút thử thách nếu nó thật sự định đưa ra quyết định cuối cùng.
Một phần cũng là để tốt cho Aisha nữa.
Nhưng Aisha đâu phải là người dễ dãi như vậy đâu nhỉ.
Nên kể cả nếu thằng đấy có vài sở thích kỳ lạ đi nữa, thì chắc nó cũng sẽ không phải người xấu đâu.
Dù sao thì, tôi không nên đánh giá ai đó chỉ với lần đầu gặp mặt, nhưng tôi cần phải cố để tìm ra được bản chất thật sự của nó là gì.
…Mặc dù tôi chưa bao giờ tốt ở khoản đó cả.
Nói chung là nên gõ cửa cái đã.
Ngay khi đang định làm điều đó, thì vài âm thanh khác bỗng phát ra từ căn phòng.
“Ư… Ars này, em thấy sướng không?”
“Um. Vâng… thưa Aisha-nee.”
Ngay lập tức, tôi mở bung cánh cửa ra.
“Hứ!?”
“Oái!?”
Ngay trước mắt tôi là một khung cảnh không thể tưởng tượng nổi.
Aisha và Ars đang cùng nhau trên giường.
Ars thì ở dưới, còn Aisha thì ở trên.
Cả hai đứa chúng nó đều đang KHỎA THÂN.
Cơ thể chúng đang hòa quyện vào lấy nhau.
Cả hai đứa chung trông như mấy con mèo với tư thế như đóng băng, đôi mắt chúng thì bối rối và chỉ có mỗi cái đầu thì ngoảnh lại.
“…”
Chúng đang đánh vật sao…
Không thể nào.
Tại sao chúng lại đánh vật với nhau chỉ với cái áo lót? Và còn cái mùi hương tỏa ra trong căn phòng nữa. Xung quanh cũng chả có cái ghế nào là sao?
Vậy tức là… có lẽ nào…
Aisha và Ars đang…
“…Hả...aaaa....”
Tôi ước rằng mình đã nhầm.
Tôi ước rằng Aisha chỉ đang mát xa cho Ars khi tôi mở bung cánh cửa ra.
“Ha… aaa… khốn ki-…”
Chả biết nên nói gì nữa.
CÁI QUÁI GÌ THẾ NÀY!!!!!!
…Mình nên làm gì đây? Thế quái nào chuyện này lại xảy ra cơ chứ…?
“Ể, aaa... m-mừng anh trở về, Onii-sama… không, cái này là…”
Aisha hẳn muốn nói gì đó.
Nhưng đây là tình huống BẤT KHẢ GIẢI THÍCH!!
Và SỰ THẬT đang đập thẳng vào con ngươi sâu hoắm này. Rằng tôi đã không sai, chúng thật sự đang làm điều đó.
“CẢ HAI ĐỨA… ĐI TẮM, MẶC QUẦN ÁO, VÀ GẶP TA Ở DƯỚI PHÒNG KHÁCH, NGAY BÂY GIỜ!!!!!!!!”
Tôi quyết định thốt ra những lời đó trước khi đóng sầm cửa lại.
Cứ như thế, tôi đi xuống tầng dưới, lết tới phòng khách và ngồi sập xuống ghế.
Sức lực đang rời bỏ khỏi cái cơ thể này.
Tim tôi đang đập như máy điện.
Tầm nhìn tôi giờ hẹp hòi quá.
Đây chỉ là một giấc mơ thôi phải không?
Nhưng cái âm thanh hối hả phát ra từ tầng hai lại lần nữa tái xác nhận sự thật.
Bụng tôi quặn thắt lại, đầu óc muốn quay cuồng, tâm trí thì trống rỗng.
★★★
Ngay khi Aisha và Ars vừa chạy vào phòng tắm, thì Sylphy và Lilia cũng đã quay trở về.
Cả hai người họ đều sốc khi nhìn thấy tôi, và vội vã chạy tới hỏi xem chuyện gì đã xảy ra.
Khi cuối cùng họ cũng có thể khiến tôi mở miệng, tôi liền kể cho họ nghe những gì mình đã thấy.
Khuôn mặt của Lilia liền tái nhợt, rồi đến khi cô thấy tôi thật sự nghiêm túc, thì mặt cô liền chuyển sang đỏ bừng.
Rồi cô liền cố chạy vội lên tầng, nhưng Sylphy đã ngăn cô lại.
Mặc dù sau những lời tôi nói như vậy, trông Sylphy vẫn điềm tĩnh đến lạ thường.
‘Bình tĩnh đi mọi người, hãy nói về chuyện này sau khi Roxy và những người còn lại quay trở về.’ Cô ấy nói.
Rồi Lilia đành nghe theo rồi đi vào làm bữa tối.
Khi Aisha và Ars đang tắm, thì Eris cũng bước về tới nhà.
Ngay khi cô thấy bộ dạng của tôi trong phòng khách, cô liền hét lên rằng, “KẺ NÀO DÁM BẮT NẠT CHỒNG BÀ?”
Cái phản ứng của cô ấy làm tôi nhớ lại lúc mình cãi nhau với Paul.
Rồi tất cả những gì tôi có thể làm là cố gắng giải thích tình hình hiện tại, thứ mà Eris cho rằng không thể nào tin được.
Nhưng khi nhìn vào đôi mắt của tôi, và cái bầu không khí vảng vất trong căn phòng, Eris liền im bặt.
Lily và Chris cũng vào tắm khi Aisha và Ars xong phần mình. Họ mặc quần áo rồi đi tới phòng khách. Với hai tay nắm vào nhau và đôi mắt cúi gằm, rồi họ ngồi xuống với tư thế trịnh trọng.
---------------------------
Cuộc họp gia đình chính thức bắt đầu.
Hãy bắt đầu bằng việc xác nhận vấn đề của hai đứa này cái đã.
Khi được tra hỏi, Aisha đã trả lời vô cùng lanh lợi từng câu một.
Còn trong suốt khoảng thời gian ấy, Ars không hé lấy nổi một lời.
Thằng nhóc chỉ cúi gằm mặt, nắm chặt tay và ngồi im như một bức tượng.
Những gì chúng đã làm thật sự là “đánh vật.”
Nhưng theo như Aisha nói, thì nó là “luyện tập.”
“Vâng, vì Ars-sama đang đến tuổi rồi. Nên em nghĩ hẳn Onii-sama cũng hiểu rằng Ars-sama sẽ khá là thuộc dạng “chiến thần”. Em ấy sẽ nhập học vào Học Viện Hoàng Gia Asura sau khi tốt nghiệp Học Viện Ma Pháp phải không? Vậy khi ngày đó tới, em ấy sẽ phải gặp gỡ kha khá phụ nữ ở đó. Nhất là khi Ars-sama còn là con trai cả và phải nối dõi dòng họ nữa. Vậy nên để em ấy có thể tránh được những sai sót, và có thể hoàn thành được trách nhiệm hôn nhân của mình, nên đã quyết định sẽ để cho Ars-sama ấy luyện tập ạ.”
Aisha nói với một thái độ trịnh trọng.
Con bé nói với một tông giọng của một kẻ ngoài cuộc, thật máy móc, lạnh lùng và xa cách.
Nhưng còn hơn cả cái tông giọng ấy, những gì mà con bé nói đều nằm ngoài sức tượng tượng.
Luyện tập.
Để mà làm sáng tỏ được chuyện này, nó khiến tôi nhức óc hơn tất thảy.
Kể cả Aisha và Ars không phải cô cháu ruột đi nữa, thì chúng vẫn được đối xử tương tự trong cái ngôi nhà này.
Ít nhất thì tôi thấy vậy.
Dĩ nhiên là trong thế giới này, trong cái đất nước này, thì chả có luật lệ nào cấm việc loạn luân cả.
Nhưng… thật lòng mà nói thì, nó vẫn không đúng.
Tôi nên khuyên nhủ chúng.
Kể cả bình thường tôi không có hay mắc mỏ người khác đi nữa, thì riêng lần này tôi bắt buộc phải làm.
Chúng cần phải hiểu rằng chúng không nên làm như vậy, từ bây giờ và mãi mãi về sau.
“Em không thể làm chuyện này.”
“Tại sao không ạ?”
“Anh nên bắt đầu từ đâu bây giờ nhỉ…?”
Nhưng tôi có thể nói gì được cơ chứ?
Ngay lúc này, khuôn mặt của Paul bỗng nổi lên trong tâm trí của tôi.
Nếu Paul mà ở đây, chắc chắn cậu ấy sẽ biết phải nói gì.
Ừm, cậu ta nhất định sẽ hét lên là ‘CON CHỈ LÀ KHÔNG THỂ MÀ THÔI!’
Hay là cậu ta sẽ choáng váng rồi im lặng và tâm trí trở nên u ám nhỉ?
Cá nhân tôi thì sẽ là vế sau.
Thật sự tôi chả biết mình phải nói gì nữa.
Nhưng kể cả thế đi nữa, đây vẫn là thời điểm hết sức quan trọng.
Tùy theo cách tiến triển mà cuộc nói chuyện diễn ra, chắn chắn rằng sẽ chả còn nước đi nào mà lùi lại cả.
Tôi cần phải thật cẩn thận, thật cảnh giác trước từng câu từng chữ chuẩn bị nói.
Cơ mà chả có từ nào hiện có trong đầu tôi lúc này cả.
“Aisha! Con có biết mình vừa làm gì không hả!?”
Không thể chịu đựng được nữa, Lilia liền mắng mỏ con bé.
Nhất là ngay từ đầu, bà ấy là người đã bị đối xử tàn nhẫn hơn bất kỳ một ai khác.
“Con biết. Vì Ars-sama trông có vẻ đang khá bấn. Nên để tránh việc ngài ấy có đặt nhầm chỗ nên một ai khác và phạm phải một sai lầm nghiêm trọng thì…”
“Đó không phải là cái ta muốn nói!”
“…Nhưng mẹ à, chằng phải mẹ từng nói rồi sao? Rằng nếu đấy là yêu cầu của Onii-sama, thì phải tuân theo, không cần biết nó khó chịu đến mức nào mà. Nếu vậy thì tại sao với Onii-sama thì được, còn Ars-sama thì không ạ?”
“Đó là bởi…”
Rồi Lilia không thể nói được nữa.
Vì thật sự Lilia đã từng một lần dạy Aisha dụ dỗ tôi.
Mặc dù khi nó thất bại thì bọn tôi cũng chả nhắc lại lần nào nữa…
“Đó là bởi… Rudeus-sama chưa bao giờ có ý định gì về mấy mối quan hệ kiểu vậy cả.”
“Thế còn khi con chọn việc phục tùng Rudeus-oniisama, kể cả anh ấy không hề muốn vậy nữa thì sao ạ?”
“Quả thật…”
“Mẹ à, mẹ vẫn chưa nhận ra sao, rằng tất cả những gì mẹ bắt con làm đều vì lợi ích của riêng mẹ thôi sao?”
Lilia cứng họng.
Cũng lâu rồi kể từ lần cuối tôi thấy tâm trạng của Lilia trở nên nặng nề như thế này.
“Tất nhiên là con đã không phụ lòng mẹ. Kể từ cái lúc nguyện phục tùng Chủ Nhân đã là như vậy rồi. Nhưng lần này, con cũng đã làm vì lợi ích nhà Greyrat. Chuyện này không hề mâu thuẫn gì với mục đích của mẹ và con cả. Thực sự là không có lý do gì để mẹ cản trở hành động này cả. Còn giờ thì mẹ đang làm ầm lên và nghĩ rằng nó chả là cái thá gì cả sao?”
“Aisha… con làm chuyện này để trả thù ta ư?”
“Không, con làm bằng cả tấm lòng, không phải là tư thù cá nhân gì cả ạ.”
Nghe xong, Lilia liền cúi rụp đầu xuống rồi nghiến chặt hàm răng mình.
Đó là vì bà đang cảm thấy đau khổ, hay vì đã chịu hết nổi rồi?
Dù sao đi nữa thì cũng thật khó để chứng kiến cảnh tượng này.
Phản ứng của Aisha thì vẫn lạnh tanh như vậy.
Dù ở hoàn cảnh nào đi nữa, trông con bé vẫn thật sự rất đáng tin cậy.
Vì trông con bé giờ giống như lúc ở mấy cuộc họp binh đoàn đánh thuê vậy.
Nó cho biết rằng Aisha đang hoàn toàn kiểm soát được tình hình.
Bằng cách dự đoán trước những gì đối phương định nói, rồi bằng câu trả lời đã chuẩn bị sẵn, con bé sẽ kết thúc cuộc tranh luận bằng các luận điểm tuyệt đối của mình…
“Aisha.”
“Gì vậy ạ, Onii-sama?”
Kể cả lúc nói với tôi, con bé vẫn không mất sự lạnh lùng của mình.
Không một chút biểu cảm lo lắng nào trên khuôn mặt cả.
Tất cả những gì mà tôi định nói, con bé đều đã lường trước cả rồi.
Chuyện quái gì thật sự đáng xảy ra vậy chứ?
Trông chả có vẻ gì giống như Aisha tin rằng mình đã làm gì sai cả.
Đừng bảo là mấy chuyện này không tệ như tôi tưởng tượng nhé?
Nó cũng không hoàn toàn bất khả thi cho lắm…
“Đừng tàn nhẫn như vậy chứ.”
“Em không có tàn nhẫn. Em chỉ đang làm hết sức vì Ars-sama mà thôi. Hay Onii-sama định nói rằng có lý do gì để em không nên làm như vậy ạ?”
Ý mà con bé muốn nói là, ‘Vướng mắc cái gì thì cứ nói toẹt hết ra đi.’
“Ars là người nhà. Thằng bé là cháu của em, giống như em và anh vậy. Và vì thế… liệu như vậy có được không?”
“Anh nhầm rồi. Onii-sama là đức vua của em, và Ars-sama là hoàng tử của em. Bên cạnh đó, kể cả nếu phải làm những chuyện như vậy với anh, thì em cũng chưa bao giờ từng nghĩ rằng nó không hợp lệ hay gì cả. Kể cả khi Onii-sama có làm rõ mối quan hệ giữa em và anh đi nữa.”
“…”
Tim tôi đau quá man…
Vậy ra Aisha đã nhìn tôi bằng ánh mắt ấy suốt từ đó giờ ư?
Vậy ra chỉ mình tôi tưởng rằng mình là anh trai con bé, nhưng thực ra thì con bé chỉ phục vụ tôi như chủ nhân của nó thôi ư?
Mặc dù quả thật là con bé luôn làm việc nhà khi bọn tôi tái hợp tại Sharia.
Sau từng ấy năm, tôi đã cho rằng con bé không còn âm ỉ những suy nghĩ gì như vậy nữa.
“À. Dĩ nhiên là dù em đã coi mọi người là gia đình. Nhưng mà, nói sao nhỉ đó chỉ là một phần của nghĩa vụ làm hầu gái mà thôi. Mặc dù Chủ nhân là anh trai của em, còn Ars là cháu của em, nhưng cả hai cũng chỉ là người mà em đang phải phục tùng. Và cả hai mặt quan hệ ấy cũng đều quan trọng với em hết.”
“…”
Con bé đọc thấu tâm can của tôi rồi để tôi lặng thinh như vậy.
Làm sao để tôi có thể khiến cho con bé hiểu được bây giờ? Mặc dù giờ trong đầu tôi có háng tá thứ để nói, nhưng tôi không biết phải diễn đạt ra làm sao cả.
Phải chăng là vì tôi không thích cái cách phải nói vời người khác một chiều về việc đúng sai như thế nào ư?
Không. Đấy là bởi tôi không thể đào sâu được cội nguồn của việc tại sao nó lại sai trái cả.
Tại sao Aisha và Ars lại không được làm những việc như vậy cơ chứ?
Tại sao nó lại khiến tôi đau đớn đến như vậy?
Tại sao tôi lại phải đào bới trong mù quáng như này?
Tại sao tôi lại phải cương quyết tổ chức cuộc họp gia đình này cơ chứ?
Đổ thừa cho ai bây giờ? Quát tháo vào mặt ai bây giờ? Phải làm gì bây giờ đây?
Tôi không biết nữa.
Ngay lúc này, tôi không thể nào hình dung được một lời tự giải nào rõ ràng cả. Tầm nhìn xa của tôi giờ thật khốn cùng.
Ai đó làm ơn? Một ai đó cũng được? Hãy chuyền tải những cảm xúc này giúp tôi đi?
Đôi mắt của tôi liền quay sang phía Roxy như thể cầu xin sự giúp đỡ vậy.
Nhưng cô ấy chỉ nhìn xuống sàn và đầy sự thương tâm.
“Nếu như chị… mà nhận ra được sớm hơn thì…”
Cô ấy lẩm bẩm.
Không, Roxy không đáng tin.
Cô ấy hoàn toàn không thể làm được gì cả.
Cô ấy chả biết gì về tình yêu, nên cũng không biết đường nào mà lần được đâu.
Vậy… Eris thì sao? Không, cô ấy còn toang nữa.
Người duy nhất tôi có thể nghĩ tới đó là Sylphy.
“Chuyện gì đã xảy ra. Thì chả thể làm gì được nữa cả.”
Aisha bất ngờ nói ra nhằm phá vỡ bầu không khí im lặng này.
“Mặc dù em đã làm chuyện này vì lợi ích của Ars-sama và nhà Greyrat đi nữa. Giờ khi nghĩ lại, có lẽ em đã quá xem nhẹ chúng, Em đã không cân nhắc kỹ lưỡng. Đúng như Onii-sama đã nói, chuyện này quá tàn nhẫn. Nên đó là lỗi của em. Em xin lỗi.”
Tâm trạng của tôi bỗng dưng nhẹ nhàng đi một chút.
Việc ai phải chịu trách nhiệm cho chuyện này thì tạm thời không nói đến.
Aisha hẳn đã chuẩn bị cho chuyện này.
Con bé sẽ chủ động kết thúc cuộc họp.
‘Lỗi của em, em sẽ chịu trách nhiệm cho việc này.’ Rồi cuối cùng là ‘Em sẽ không tái phạm nữa.’
Chỉ cần thế thôi là đủ để đóng màn cho cuộc hội thoại rồi.
Tôi…tôi biết rất rõ.
Rằng chúng chỉ là những từ nói cho có lệ mà thôi.
Cuộc họp này diễn ra đơn giản là bởi chúng đã lén lút làm việc này.
Nếu nó thật sự là vì Ars, hay là vì Nhà Greyrat, thì con bé đã thông báo trước về nó rồi… Kể cả nếu con bé không thể đi nữa, thì nó vẫn có thể tham khảo ý kiến từ người khác mà. Con bé thậm chí có thể chịu trách nhiệm giáo dục sinh lý nữa.
Nói cách khác, con bé biết thế là sai, nhưng vẫn cố mà làm.
Kể cả nếu con bé có đồng ý dừng lại chuyện này đi nữa, thì sẽ chả có gì đảm bảo được rằng chuyện ấy sẽ không tái diễn được cả.
Và lần sau, con bé sẽ cẩn thận hơn.
Và không một ai có thể nhận ra được cả.
Aisha hoàn toàn chuẩn bị cho chuyện đó rồi.
“Từ giờ về sau, em sẽ không làm chuyện đó với Ars-sama nữa ạ…”
“Vậy chị để em lại cho Sieg được không?”
Người chen ngang vào với Aisha là Sylphy.
Cô ấy đã giữ im lặng trong suốt cuộc họp gia đình, cô ấy đã lắng nghe trong im lặng.
Cô ấy nhìn thẳng vào Aisha một cách chăm chú hơn bình thường trước khi cuối cùng cũng mở miệng nói.
“Hử?”
“Vì em đã ''khai sáng'' cho Ars, vậy chị sẽ để việc giáo dục vô cùng quan trọng này của Sieg cho em nữa được không?”
Sylphy đang nói gì vậy?
Không đời nào có thể để chuyện đó xảy ra được.
Khi tôi đang suy nghĩ, cô ấy liền liếc một vòng quanh chúng tôi.
Đôi mắt của cô như thể nói rằng ‘Hãy để em lo việc này’ vậy.
Được rồi, anh để chuyện này cho em đấy.
“Ừm thì, Sieg vẫn… còn quá sớm mà?”
“Ổn thôi. Một ngày nào đó Sieg cũng sẽ lớn lên. Thế nên nếu đây mà chỉ là luyện tập, thì cứ càng sớm càng tốt. Hay để tối nay luôn đi? Em có phiền không?”
“Không… không phiền, nhưng mà…”
“Tất nhiên, bọn chị có thể để cả Clive cho em nữa. Mặc dù thằng bé không phải thành viên ruột thịt, nhưng vẫn là người nhà cả mà.”
Sylphy thả từng lời nghe ngọt như mía lùi chảy vào tai Aisha.
Mắt của con bé giao động, rồi dừng lại một nhịp trước Ars.
Ars thì vẫn đang cúi gằm đầu mình xuống.
Nhưng khi nhận ra ánh nhìn của Aisha, thì đầu thằng bé ngẩng lên một chút.
Rồi ánh nhìn của chúng chạm vào nhau.
‘Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp đây? Chúng ta phải làm gì bây giờ?’
Sau khi chấp nhận lấy ánh mắt khó chịu từ Ars, Aisha liền quyết định.
Con bé ngẩng đầu lên và nhìn về phía Sylphy, mỉm cười và nói,
“Vâng ạ, em hiểu rồi. Vậy để việc dạy dỗ Sieg và Clive lại cho em ạ.”
Ngay khi từng lời ấy bật ra, thì một ai đó bất ngờ sút bay cái ghế đi và đứng bật dậy.
“…TIÊN SƯ ĐỒ ÔN CON NÀY!!!”
Đó là Eris.
Suốt khoảng thời gian cuộc họp diễn ra, cô ấy chỉ ngồi, khoanh tay, ngậm chặt miệng, nhắm tịt mắt, và lắng nghe kỹ càng cuộc hội thoại.
Nhưng rồi ngay lập tức cô mở mắt ra, rồi phi thẳng tới chỗ Aisha với cánh tay nắm chặt đang giơ lên.
Aisha bất ngờ rồi liền che mặt mình lại.
“Á…!?”
Cú đấm ấy không bay tới Aisha.
Mà là cái người đang đứng sau con bé, Ars, với cái đầu vẫn đang cúi thấp xuống.
Ars liền bay khỏi ghế và đập mạnh vào tường.
Rồi mũi thằng bé chảy máu, nhưng ngạc nghiên thay thằng bé chỉ nhìn vô định về phía Eris mà thôi.
“Tiên sư mày! Sao mày dám để cho Aisha phải nói những lời như vậy cơ chứ!”
“Bởi vì Aisha-nee nói rằng để lại mọi thứ cho chị ấy ạ…”
“Ý mày là sao khi nói ‘Bởi vì’ hả?”
Rồi Eris liền đấm thêm phát nữa vào mặt Ars.
Ars ngã lăn xuống, rên rỉ trong đau đớn.
“Tao không nhớ là mình từng dạy mày trở thành một tên hèn nhát vô dụng như vậy.”
Một Eris đang vô cùng kích động tiến tới chỗ Ars.
“Tao dạy mày phải bảo vệ người tốt cơ mà! Thằng chó nào dạy mày cái này vậy! Thằng nào dạy mày đùn đẩy người khác thay mình hả! Mày không cảm thấy xấu hổ ư!”
“Dừng lại đi Eris-nee!”
Rồi Aisha lao ra trước Ars để bảo vệ thằng bé.
“Tránh ra, Aisha! Ta cần phải đập bỏ cái tư duy chết tiệt trong đầu nó!”
Cái hào quang của cô tỏa ra đủ để hiểu là muốn đập cả Aisha lẫn Ars đến chết.
Thế nên tôi liền chạy tới đằng sau để kiềm chế Eris lại.
“Eris, dừng lại đi! Bình tĩnh lại đi nào!”
“Làm sao tôi có thể bình tĩnh được cơ chứ? Anh hiểu mà đúng không?”
“Hiểu gì cơ?”
Tôi không có chú ý lắm.
Mặc dù tôi biết là Eris giờ cảm thấy vô cùng hổ thẹn, nhưng tôi vẫn không thể theo kịp mà hiểu nổi.
“Tất cả những gì mà Aisha nói chỉ là giả bộ mà thôi.”
Rồi cuối cùng, Sylphy đứng dậy và đi tới.
Cô lấy tay trấn an Eris, rồi Eris cũng tuân theo mà bình tĩnh lại.
Sylphy đứng trước mặt Ars và Aisha, rồi nói với một giọng điệu thân thiện,
“Nói đi Aisha. Em ghét cái ý kiến rằng phải làm mấy chuyện này nọ với cả Sieg và Clive phải không?”
“…”
Aisha im lặng.
Vòng tay con bé vẫn cố ôm lấy Ars.
Cứ như thể tất cả những lời bịp bợm khôn khéo ấy đều đã được sáng tỏ vậy.
“Em thích Ars, và rồi dần dần nó đã trở thành mối quan hệ như này nhỉ.”
“…”
“Nếu em công khai chuyện này ra, thì hẳn cả hai người Rudeus và Lilia đều sẽ từ chối thẳng thừng, nên em đã giữ im lặng phải không?”
“…”
“Hay ý định thật sự của Aisha chỉ là muốn thử một lần làm chuyện ấy thôi ư?”
“Không phải!”
Người vừa nói không phải là Aisha, mà là Ars.
“Không phải như vậy! Con đã nói với Aisha-nee rằng con thích cô ấy, và con muốn cưới cô ấy, nhưng cô đã từ chối! Hết lần này đến lần khác, con đều nói rằng con thích cô ấy, nhưng cô chưa từng chấp nhận nó dù chỉ một lần! Thế nhưng con vẫn kiên quyết theo đuổi cô ấy, rồi cuối cùng Aisha cũng đành mủi lòng… nên đó là con! Đây là lỗi của con!”
Thằng hé hét lên giõng dạc, kệ cho máu vẫn đang chảy thừa lưa trên mũi của nó.
Sau khi lắng nghe xong, Sylphy nhìn lại lần nữa về phía Aisha.
“Vậy Aisha, đó có phải là thật không?”
“…”
Suốt khoảng thời gian mà Sylphy nhìn chằm chằm vào con bé, Aisha vẫn chỉ cúi rụp đầu.
Rồi cuối cùng con bé cũng ngẩng đầu dậy và mở miệng nói.
“Đúng vậy! Em thích Ars ạ!”
“Từ khi nào vậy?”
Ai hỏi ấy nhỉ?
Chắc là tôi, nhưng có có thể là Lilia hoặc Roxy thì phải.
“Từ khi thằng bé chào đời! Khi lần đầu tiên em nhìn thấy Ars! Thì em thấy thằng bé này thật đặc biệt, ngay từ đầu em đã nghĩ như vậy rồi!”
“…”
“Rồi suốt khoảng thời gian Ars lớn lên, mặc dù những suy nghĩ ấy vẫn còn tồn đọng… nhưng em vẫn đã cố kìm nén bản thân lại! Sau cùng thì bọn em cách nhau phải hơn mười năm! Chưa kể đến việc Ars còn phải giữ trọng trách nỗi dõi gia phả nhà Greyrat nữa! Nhưng rồi Ars vẫn nói rằng thằng bé cũng yêu em!”
Cuối cùng tôi cũng được chứng kiến sự thật.
Nói cách khác, đây chỉ là một câu chuyện tình yêu thường thấy.
Vấn đề khác biệt thì đây là về tình cô cháu.
Tôi đã luôn né tránh cái mối quan hệ kiểu này với Aisha.
Tôi chưa bao giờ có ý định gì về nó, nhưng quan trọng hơn hết con bé là em gái của tôi.
Chưa một lần nào trong tâm trí tôi hiện lên hình ảnh rằng Aisha sẽ là vợ tôi được cả.
Có lẽ đây là lỗi của tôi vì đã không dạy Aisha phải chống đối lại các mối quan hệ mang tính loạn luân như thế này.
Thế nhưng, Aisha lại thích Ars.
Quả luôn là như vậy, con bé cưng chiều nó, và rồi thằng bé cũng dựa dẫm vào nó.
Mặc dù tôi không biết trong đầu chúng nghĩ cái gì, nhưng khi chúng đã đặt chân đến ranh giới này, hẳn chúng đã tự nhủ rằng sẽ chỉ một lần mà thôi.
Nhưng Thằng Ars hẳn sẽ chả bao giờ biết nhịn một khi nếm được cái gì đấy ngon nghẻ cả.
Bản thân là một thằng đàn ông, tôi hiểu rõ chứ, rằng chuyện kiểu này luôn xảy ra mà.
Sau đó thì sao, Aisha sẽ không bao giờ có thể từ chối được những yêu cầu mà Ars đưa ra được hết.
Vì bản thân con bé cũng muốn vậy, con bé đã đi theo con tim mặc cho lý trí đã ra sức can ngăn.
Và cứ như thế đến khi cơn khoái lạc này dần trở thành một thứ thật đỗi bình thường.
“Như này không giống em chút nào, Aisha à…”
Roxy thở dài.
Rối Aisha quay về phía Roxy và hét lên rằng.
“Nhưng em phải làm gì mới được cơ chứ? Em thật sự thích thằng bé mà! Em không thể làm gì khác được! Vì Ars, em sẽ làm tất cả mọi thứ! Em thích Ars, em muốn cưới thằng bé…”
Giọng Aisha nghẹn lại.
Rồi âm thanh hóa thành nước mắt.
Con bé tiến tới ôm lấy Ars vào lòng.
Một hình ảnh giống như tôi và Roxy, khi chúng tôi tái ngộ tại Lục Địa Begaritto.
“…Không, chị hiểu được cảm giác đó mà.”
Trước những lời nói giằng xé tim gan của Aisha, Roxy chỉ có thể đáp lại từng từ.
Không chỉ có Ars, mà cả Aisha cũng không thể nào kiểm soát được bản thân.
Thật sự không giống một Aisha đáng tin cậy thường này một chút nào cả.
Đó chỉ đơn thuần là ham muốn của việc cưới sinh thôi ư?
Đến mức mà kể cả biết rằng không nên, con bé vẫn không thể nào chống lại được ham muốn ấy sao.
“Onii-sama.”
Aisha lau nước mắt rồi ngẩng đầu lên, rồi con bé nói với một đôi mắt thật điềm đạm.
“Em thật sự xin lỗi vì những gì vừa xảy ra. Nhưng thật sự em rất yêu Ars, và Ars cũng vậy. Kể cả nếu bọn em có phải đợi cho đến khi thằng bé đến tuổi trưởng thành đi nữa, thì làm ơn anh hãy chúc phúc cho chúng em được không ạ.”
Lời thuyết phục của con bé khiến cho cả căn phòng im bặt.
Rồi đến lượt Sylphy cất lời.
“Rudeus, anh nghĩ sao?”
Mình còn phải quyết định nữa cơ à?
Ừ thì tôi bảo đây là một cuộc họp gia đình.
Nhưng tôi thật sự phải là người quyết định sao?
Nhìn xung quanh, tôi cảm thấy tâm trạng đang như kiểu “chắc ổn thôi nhỉ?”
Thật sự thì hai đứa tụi nó cũng không nên làm việc đó bí mật làm gì.
Kể cả nếu chúng không thể công khai chuyện đó đi nữa, thì vẫn còn những phương án khác mà.
Nhưng những cảm giác giữa Ars và Aisha là tương thân tương ái.
Kể cả Ars vẫn còn quá nhỏ đi nữa, thì cũng chả có luật pháp nào chèn ép mối quan hệ này cả.
Vậy thì việc chấp thuận mối quan hệ này thì sai ở đâu cơ chứ?
‘Không cần phải mắng mỏ chúng nữa làm gì cả.’
Trong lòng tôi nói như vậy.
“…”
Nếu giờ tôi rộng lượng cho phép, thì những tội lỗi này của chúng sẽ thật sự không nghiêm trọng đến như vậy.
Thế nhưng tại sao, tận sâu trong trái tim tôi lại cảm thấy day dứt như này cơ chứ.
“Không. Anh từ chối.”
“Ơ kìa?”
Tiếng kêu hoang mang đó đến từ Sylphy.
Ể? Mình vừa nói gì đấy lạ lắm à?
Không, từ từ đã.
Hãy nghĩ kỹ lại xem nào.
Aisha thì ổn rồi này.
Đối với những yêu cầu của Ars mà nói, thì kể cả nghe có sai trái thế nào đi nữa, thì con bé vẫn sẽ chấp thuận.
Đó là quyết định mà con bé phải làm.
Chả cần biết sai trái ra làm sao, đã bảo là con bé phải làm.
Kể cả nếu nó có là nhầm lẫn đi nữa, thì con bé vẫn đã nguyện bảo hộ cho Ars rồi.
Nhưng còn Ars thì sao?
Liệu thằng bé có thể thề nguyện được y hệt không?
Với tư cách là một thằng đàn ông mà nói, nếu để nó đưa ra những quyết định nửa vời như vậy, thì nó sẽ chỉ lặp lại những sai lầm liên tục mà thôi.
Nếu chuyện đó xảy đến, thì kiểu gì thằng bé cũng sẽ để cho một lần sung sướng nhất thời lấn át đi những rủi ro và hậu quả.
Mà kể cả tôi thì cũng có suy tính gì về tất cả những điều đó đâu.
Giờ nghĩ lại lúc đó, cái lúc khi Sylphy và tôi cưới nhau, tôi hẳn cũng đã phi nước rút nhằm đóng đô người con gái mà đã sánh đôi với tôi một đời người. Thế nên là cũng chả tự hào gì khi nói về việc đó cả.
Có lẽ, Ars không thật sự thích Aisha, và cái mối quan hệ này chỉ đơn giản là để thỏa mãn nhu cầu sinh lý.
Về căn bản mà nói, thì thằng bé chỉ muốn lên giường với ai đó mà thôi.
Cái việc rằng đây không phải là tình yêu chân thành, mà chỉ là bồng bột nhất thời. Ừm, khả năng đó cũng không thể phủ nhận được.
Mà nó cũng tệ đến mức nghiêm trọng như vậy.
Hiện tại mà nói thì tôi cũng không thể bảo rằng đi theo bản năng là tệ được.
Kể cả nếu nó cũng là bồng bột nhất thời đi nữa, thì kiểu gì chúng nó cũn sẽ quyết định một mối quan hệ nghiêm túc nào đó khác sau thôi.
Chỉ là giờ thì…
Ngay lúc này, Ars đang thiếu trong mình khả năng xem xét tình hình.
Thằng bé vẫn quá ngây thơ.
Cái việc chênh lệnh tuổi tác cũng không phải vấn đề quá đáng nói.
Khi mà lần đầu tôi với Eris làm chuyện ấy, thì bọn tôi cũng chỉ đâu đó bằng tuổi thằng bé thôi.
Dù kể cả thế đi nữa, thì tôi cũng đã 30 (tuổi thế giới cũ) rồi mà… Thôi tạm thời bỏ qua một bên đã.
Thằng Ars rất hiếm khi phát biểu trong cái cuộc họp gia đình này.
Nó đã để cho Aisha phải xử lý hết đống lộn xộn ấy.
Và có lẽ thập chí nó còn để cho Aisha phải nhận toàn bộ trách nhiệm nữa.
Có thể ngay từ đầu Aisha đã chủ động chấp nhận nó trước.
Nhưng ngay giờ đây Ars không hề làm gì để góp sức cho Aisha cả.
Nó đã theo dòng hội thoại mà để cho Aisha phải đóng vai kẻ xấu nhằm tránh nhận sự ngược đãi.
Kể cả nếu đó có là vì Aisha bảo thế đi nữa, thì nghe vẫn chả hợp lý một tí nào cả.
Mà mình cũng không nên trách cứ cả hai đứa như nhau làm gì.
Nhất là khi Aisha là người lớn hơn, con bé có khả năng phán đoán tốt hơn, hoặc là do thằng Ars thiếu nó. Đó cũng là một cách để xem xét tới nữa.
Nhưng chuyện này là về tụi nó cơ mà.
Thằng bé đáng lẽ không nên cố đứng ngoài cuộc họp này làm gì cả.
Thay vì chấp nhận để cho Aisha chịu đựng tất cả mọi thứ, thằng bé đáng lẽ có thể phản bác lại tôi, và thể hiện quan điểm cá nhân của mình.
Kể cả nếu chuyện này khiến nó cảm thấy không thoải mái đi nữa, thì thằng bé vẫn nên suy nghĩ cẩn thận về nó đi chứ.
Nhưng nó chả làm gì cả, và nó khiến tôi không thể nào chấp nhận được.
“…”
Tôi nhìn về phía Ars.
Thật nhút nhát.
Sau khi lãnh trọn cú đấm của Eris, thì nó hoàn toàn co rúm lại.
Cái ý chí quyết tâm vượt qua mọi khó khăn khổ ải của nó, tôi không thể thấy được bất kỳ một tẹo nảo cả.
Nhìn vào tình hình đáng quan ngại này, tôi sợ rằng Aisha sẽ phải dành hết phần đời còn lại của mình để dọn dẹp đống hỗn độn mà thằng Ars bày ra mất.
Dù cho tôi có thể nói rằng, “Chả thể làm gì khác được nhỉ, nếu những cảm xúc này là thuần khiết, thì anh cũng chả thể làm gì khác ngoài việc chấp thuận cuộc hôn nhân của em khi mà Ars có thể tự lập hoàn toàn.”
Nhưng liệu tôi có thể hứa được rằng Ars sẽ có thể trưởng thành được không?
Aisha cũng nói rằng cái mớ hỗn độn này chỉ bởi con bé không thể kiềm chế được Ars mà.
Cũng có thể một phần là do Aisha không thể kiềm chế được cả bản thân nữa.
Kể từ khi Ars sinh ra thì hai đứa chúng nó đã luôn ở bên nhau rồi mà.
Việc dạy dỗ Ars cũng đều để lại cho con bé hết.
Tôi đã luôn cho rằng Aisha sẽ không làm điều gì sai trái cả.
Nhưng kể cả Aisha thì cũng không thể nào dạy được thứ mà con bé không thể biết cả.
Con bé cần phải tự học trước.
Tôi hiểu Aisha mà, con bé sẽ nhanh chóng học hỏi nhờ kinh nghiệm của mình thôi.
Nhưng Ars thì không.
Thằng bé có thể làm gì cơ chứ?
Ừm phải rồi. Thế nên tôi không tài nào cho phép chuyện này được.
Aisha và Ars cần nhiều thời gian hơn nữa.
…
…Không.
Không phải vậy.
Kể cả tôi có nói rằng nó cũng là một lý do đi nữa, thì hiện tại đó cũng không quá quan trọng.
Kể cả tôi không hiểu tại sao tôi lại cảm thấy bứt dứt và ghê tởm đến như này đi nữa.
“…Mặc dù có hơi sớm một chút, nhưng Ars phải nhập học vào Học Viện Hoàng Gia Asura ngay lập tức, và trú lại tại đó.”
Trong cơn bàng hoàng, tôi bập bẹ thốt lên những lời ấy.
Đó hoàn toàn là phương án mà Paul đã áp dụng lên Sylphy và tôi.
“Hả! Ý anh là sẽ tách Ars ra khỏi em ư?”
Aisha trừng mắt nhìn chằm chằm vào tôi trong sự nghi hoặc.
“Đúng vậy. Vì giờ Ars vẫn không thể đứng trên hai chân của mình được, nó vẫn quá dựa dẫm vào em. Vậy nên tốt hơn là để hai đứa tách riêng ra một thời gian đã.”
“Khoan, đợi đã Onii-sama. Đúng là những gì chúng em đã làm hôm nay thật sai lầm. Em sẽ cẩn thận hơn trong tương lai, đặc biệt là khi chú ý tới việc bản thân Ars trưởng thành nữa. Và cả Ars cũng vậy, em chắc chắn rằng thằng bé đã nghiệm ra được sau khi ăn đập từ Eris rồi. Vậy nên---”
“KHÔNG.”
“Tại sao chứ? Này, Onii-sama, cho em biết lý do đi! Cho em một lý do để em có thể chấp nhận đi!”
“…Anh ghét chuyện này.”
“Đó là lý do vì sao em lại hỏi đấy. anh ghét cái gì mới được cơ chứ? Đó là bởi anh muốn Ars phải cưới một quý tộc ở Asura thay vì em sao?”
“Không phải như vậy.”
Từ từ đã, cái tin đồn chết tiệt đấy từ đâu ra vậy?
Mặc dù Ariel đã đề xuất ý tưởng đó trước đây, nhưng tôi không nhớ là mình đã đồng ý hay gì cả.
“Vậy ra anh chỉ coi em là tài sản thôi ư? Kể cả từ trước tới giờ anh chưa bao giờ coi em là như vậy ư?”
“Không. Anh chưa bao giờ từng coi em là của mình cả.”
“Thế thì tại sao cơ chứ? Em không thể chấp nhận được nếu anh cứ chỉ nói không như vậy được! Cho em một lý do đi chứ? Cho em một lý do để em có thể từ bỏ đi, được không?”
“Anh không biết! Nhưng không là không!”
Sau những gì tôi vừa nói, Aisha đành nghiến răng bực bội.
Con bé lườm tôi với một thái độ tức giận khác thường.
Tôi không nhớ rằng con bé đã từng tức giận với tôi như này trước kia hay chưa.
Tôi cảm thấy nó thật đau đớn hơn là tức giận.
Bản thân tôi cũng vô cùng bối rối trước những gì mình vừa đổ vào lời nói của mình. Nhưng chả thể làm gì khác được cả.
Tôi không biết tại sao mình lại cảm thấy day dứt như này.
Kể cả sau khi nói ra tất cả những gì tôi muốn nói, thì cái sự u ám trong lồng ngực tôi vẫn không hề phai nhợt.
Chẳng lẽ như này là chưa đủ để tôi có thể tìm được sự không thể chấp nhận được ư?
Liệu tôi thật sự cần phải đưa ra một lý do không?
Liệu tôi có thể đưa ra một lý do hợp lý cho sự ghét bỏ mà tôi đang cảm thấy không?
“…”
Aisha thở dài nặng nhọc, và thỉnh thoảng lại lườm tôi vô cùng mãnh liệt.
Sau khi hơi thở của con bé lắng xuống, Aisha đột nhiên trông thật thư giãn.
Con bé đã bình tĩnh lại chưa vậy?
Đột nhiên Aisha nói rằng.
“Anh nói đúng. Ars đã cúp học hôm nay, vì hiện đó là tất cả những gì mà thằng bé nghĩ tới. Vậy nên chả có chuyện gì tốt nếu cứ bên em mãi như này được cả.”
Sau khi nghe được điều đó, tôi đã có thể thở nhẹ nhõm được một chút.
“Anh mừng rằng em đã hiểu.”
“Em hiểu mà, Onii-chan.”
Cuộc họp gia đình cuối cùng cũng đã đến hồi kết thúc.
★★★
Sau khi tôi gọi mấy đứa nhóc xuống ăn tối, rồi sau đó tản ra.
Thì ở phòng khách, Sylphy, Roxy, Eris và tôi tiến vào thảo luận về tình hình hiện tại.
Sylphy dường như đã nghi ngờ điều gì đó từ vài năm về trước.
Từ cái lúc mà cô ấy thường xuyên làm việc nhà với Aisha hơn, thì cô đã chú ý tới điều gì đó diên ra giữa Ars và Aisha.
Cả Eris cũng vậy.
Cô ấy không thật sự biết được chuyện gì đang diễn ra giữa hai đứa nó. Chỉ đến khi gần đây Ars dấu diếm chuyện gì đó gần đây, thì cô đã nghi rằng thằng bé đã có người nào đấy trong lòng.
Nhưng cô chưa bao giờ từng nghĩ rằng đó lại là Aisha được cả.
Còn Roxy thì chả chú ý được gì.
Cô ấy đã thật sự rất hối hận, và đã tình nguyện sẽ đi với Ars tới Học Viện Hoàng Gia Asura.
Với tư cách là một vị khách danh dự, cô ấy có thể giúp Ars một tay khi thằng bé gặp rắc rối.
Có thể Ars sẽ không quá phụ thuộc nếu người đó là Roxy ha.
Tôi cũng nghĩ về chuyện hậu sự cho hai đứa nó.
Sau khi Ars nghỉ khỏi Học Viện Ma Pháp, thằng bé sẽ nhập học vào Học Viện Hoàng Gia Asura.
Thằng bé sẽ học cách để sống mà không có sự bảo hộ của Aisha.
Nó sẽ phải dùng tới khả năng phán đoán để nghĩ, hành xử và đối diện với các tình huống.
Có lẽ với kinh nghiệm ấy thì thằng bé có thể thoát khỏi được sự lệ thuộc.
Khi thằng bé trở về, thì nó sẽ là một người trưởng thành.
Và nếu lúc đó thằng bé vẫn thích Aisha.
Và nếu lúc đó cả hai vẫn quyết định chung sống với nhau.
Và nếu lúc đó không còn là những bồng bột nhất thời nữa.
Thì có lẽ tôi sẽ trao lời chúc phúc cho hai đứa nó.
Thật lòng mà nói, sự kinh tởm trong tôi vẫn chưa hề tan biến. Đến lúc này tôi vẫn có một cảm giác mạnh mẽ rằng phải bác bỏ nó.
Nhưng đây không phải chuyện mà mình tôi có thể quyết định được.
Kể cả dù cho cả hai người chúng đều là người nhà, và tôi cũng đồng thời là người bảo hộ của Ars đi nữa.
Nhưng cả hai đứa chúng đều không phải là thứ gì đó “của tôi” cả.
Aisha thì đã đến tuổi trưởng thành rồi, và một khi Ars mà lớn lên thì nó cũng sẽ rời khỏi sự bảo hộ của tôi.
Nhưng dĩ nhiên, vì sự hiện diện của Hitogami, tôi vẫn cần phải để mắt tới cuộc sống của chúng.
Nhưng trên hết tôi không được phép cố biến chúng thành quân cờ của mình.
“Vâng, em hiểu rồi. Chuyện này đều giống như những gì mà Rudeus sẽ làm mà.”
“…Nếu Rudeus đã quyết định như vậy, thì đó là điều mà chúng em sẽ làm.”
“Em hiểu rồi.”
Sau khi thảo luận với họ xong, cả ba đều đã đồng ý với quyết định ấy.
Ít nhất theo quan điểm tôi mà nói thì, họ trông không có vẻ cảm thấy muốn bác bỏ về tình hình hiện tại.
Vì trong thế giới này, việc LOẠN LUÂN cũng là một cái gì đấy quá đỗi bình thường.
Đặc biệt là trong tầng lớp quý tộc của Vương Đô Asura.
Thậm chí một vài Ma tộc cũng có truyền thống như vậy.
Vậy nên không có quá nhiều sự phản đối việc loạn luân cho lắm.
Hoặc có lẽ tôi là tên kỳ lạ nhất trong số họ.
Kể cả dù đã quen với thế giới hiện tại, thì sau cùng tôi cũng từ thế giới khác tới mà.
Bản chất của tôi không phải là thứ gì đó mà có thể dễ dàng thay đổi được.
Mà cũng phải nói thì, bản thân Rudeus này cũng đã làm chuyện tương tự với họ hàng của mình mà…
“Hai đứa chúng làm em nhớ tới cách mà chúng ta cưới nhau đó.”
“Chúng ư…?”
Tôi lắc đầu trong khi trả lời lại Sylphy.
Aisha và Ars, so với Sylphy và tôi mà nói thì, câu chuyện giữa hai vế hoàn toàn khác biệt.
Không, đó không phải thứ mà cô ấy muốn nói.
Mà đúng hơn là cách chúng tôi bị buộc phải chia lìa do gia đình.
Nếu ngày đó, Paul không ép buộc chúng tôi chia xa, thì liệu cuộc đời của tôi sẽ thay đổi như thế nào nhỉ?
Nếu Thảm họa dịch chuyển mà không xảy ra, thì có lẽ tôi sẽ không bao giờ đoàn tụ được với Sylphy, và chỉ cưới mình Eris thôi.
Có lẽ Ars sẽ bắt gặp được định mệnh của mình tại Học Viện Hoàng Gia Asura, như tôi với Eris thì sao?
Ít nhất thì chuyện gì đấy như thảm họa dịch chuyển hẳn sẽ không tái diễn một lần nữa đâu.
À, nếu chúng mà tách nhau một thời gian, thì có lẽ những chuyện này sẽ được lắng xuống một chút thì sao.
Liệu những chuyện xảy ra sau đó sẽ tốt hay tệ hơn đây.
Với tôi mà nói, thì dù nó có là những sự bối rối nhất thời đi nữa, thì tôi vẫn tin rằng mọi chuyện sẽ diễn ra theo hướng tốt hơn.
“Nhưng cách hành xử một chiều như vậy, Rudeus à, nó không có hợp với anh tẹo nào cả.”
“…Ừm.”
“Nếu anh có một lý do cho chuyện này, thì ít nhất chúng sẽ chấp nhận lời giải thích ấy. Rồi chia xa, với không một chút vướng mắc, như vậy thì sẽ tốt hơn đấy ạ.”
Người đang nói là Sylphy, một người có những lời nói đầy tính trách nhiệm.
Có lẽ trước đó cô ấy đã chấp nhận mối quan hệ của hai đứa nó.
Cô ấy đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nên cô đã không phản kháng lại như tôi.
“Anh biết chứ.”
Cô ấy nói đúng.
Tôi đã quá gia trưởng.
Dẫu cho việc chia tách tôi khỏi Sylphy âu cũng là để tốt cho tôi đi nữa…
Thì nếu áp vào tình hình bây giờ, nó vẫn hoàn toàn khác biệt.
Dù cho có là Aisha, hay là Ars đi nữa, thì chúng vẫn đều là con người mà.
Dù cho chúng có cam lòng chấp nhận quyết định của tôi thế nào đi nữa, thì tôi cũng không có quyền độc đoán như vậy.
“…”
Đâu mới là phương án đúng đây?
Đâu mới là giải pháp thích hợp cho chuyện này?
Với những suy nghĩ còn tồn đọng ấy, cuộc thảo luận kết thúc, rồi chúng tôi đi về giường của mình.
★★★
Ngày hôm sau.
Aisha và Ars đã biến mất, để lại đằng sau chỉ vỏn vẹn một tờ nhắn.
“Chúng em sẽ sống cuộc sống của riêng mình.”
Hai đứa chúng đã bỏ nhà ra đi.
--------------------------------------------------------------
( Cảm xúc của Salmonz-dono sau khi dịch chương này)
Thật khó tả. Mặc dù rất muốn chối bỏ, nhưng mình chẳng thể biết phải dựa vào đâu để chối bỏ dược cả. Một lần nữa nể phục trước khả năng lột tả nội tâm của Rifujin – sensei, ông ấy đã hoàn toàn khiến mình có những suy nghĩ y hệt với cả Rudeus bây giờ.)
Nhận xét (0)