Light Novel Mushoku tensei: Chương thất lạc I [ Mở đầu câu chuyện ]
Baca Light Novel Mushoku tensei: Chương thất lạc I [ Mở đầu câu chuyện ]
Baca Komik Light Novel Mushoku tensei: Chương thất lạc I [ Mở đầu câu chuyện ] bahasa Indonesia lengkap dan baru di MSKManga. Kami menyediakan Komik, Manhua, Manhwa, dan Novel yang dapat kalian baca online gratis.
Read Light Novel Mushoku tensei: Chương thất lạc I [ Mở đầu câu chuyện ]
Ngày xửa ngày xưa, có một cậu bé tên là Ars.
Ngay từ khi còn nhỏ, cậu bé đã được ban tặng một ý chí và cơ thể mạnh mẽ.
Nhưng buồn thay, cha mẹ của cậu đã qua đời từ trước cả khi cậu có được nhận thức.
Cậu không những sinh sống tại một ngôi làng xa xôi hẻo lánh, và hoàn cảnh của cậu cũng thuộc hạng nghèo nhất trong cái bản làng ấy nữa.
Tuy nhiên, Ars lại cảm thấy rất hạnh phúc.
Vì cậu có một người anh trai thông minh và đáng tin cậy, cùng với đó là những dân làng vô cùng rộng lượng và giàu tình yêu thương.
Và thật tuyệt làm sao, Ars được nhận rất nhiều công việc nhờ sức mạnh đáng kinh ngạc của mình.
Quan trọng hơn tất thảy, cậu ấy đang yêu một người con gái.
Nhưng vì căn bệnh mãn tính của cô ấy, nên giờ cô phải nằm liệt giường lâu dài. Và cô đã được bảo rằng mình sẽ không còn sống được lâu hơn nữa.
Thế nên mỗi ngày sau khi làm việc, Ars đều luôn dừng chân trước cửa sổ nhà cô gái và cùng nhau trò chuyện.
Đối với Ars, đó là việc vô cùng quan trọng, và nó là một phần không thể thay thế được trong một ngày của cậu.
Mặc dù cô gái không còn có nhiều thời gian để sống. Nhưng Ars cũng không biết được một giải pháp nào để giúp đỡ cô bé ấy cả.
Thật lòng thì bản thân cô cũng đã biết được rằng đời mình giờ chỉ nhanh như một cái phẩy tay.
Thế nhưng cô lại chưa từng có một mong muốn ích kỷ nảo cả, cô chỉ đơn giản háo hức chờ đợi từng khoảnh khắc được trò chuyện cùng với Ars mà thôi.
Còn Ars, cậu đã nghĩ rằng mình nên dành thời gian mỗi ngày để làm việc ấy cho đến lần cuối cùng cô bé còn được sống.
Nhưng rồi một ngày, khi cô bé đang nằm dài trên giường và nhìn ra bầu trời bên ngoài.
Mảng trời ấy có một màu tím đẫm thật kỳ lạ.
“Ars, cậu đã được nghe chưa? Rằng trước khi Ma Giới Đại Đế xuất hiện thì bầu trời đã có một màu xanh tuyệt đẹp lắm luôn á.”
Ars đã từng nghe về điều này trước đây.
Rằng từ rất lâu về trước, còn trước cả khi Ars được sinh ra, thì Ma Giới Đại Đế đã xuất hiện trên thế giới này.
Một ngày, Ma Giới Đại Đế đã chuẩn bị một đội quân chinh phạt nhằm chiếm đoạt lấy thế giới.
Và rồi cuộc chinh phạt đã khiến Ma Đế thâu tóm được một nửa thế giới. Hắn thậm chí còn chuyển màu sắc của bầu trời theo ý thích của mình nữa.
“Vậy nên nếu được, thì mình cũng muốn một lần được thấy bầu trời xanh ấy nữa.”
Cô bé dứt lời.
Từ khi Ars gặp cô bé đến giờ, đây là lần đầu tiên mà cô bé đưa ra một yêu cầu mà “ích kỷ” đến như vậy.
Không, nó không thật sự ích kỷ đến thế.
Nó giống như một lời bộc bạch, một giấc mơ mà không thể chạm được tay tới.
Bản thân Ars cũng biết rằng nó chỉ là những lời bộc bạch không hơn không kém.
Mặc dù nó không thật sự là một yêu cầu cho Ars. Nhưng cô bé nay trông có vẻ yếu đuối hơn nhiều so với thường ngày.
Một vẻ mặt bất lực trước giấc mơ bất khả thi mà cô hằng mong ước.
Vào lúc đấy Ars đã nghĩ rằng mình phải làm gì đó để cô bé sẽ được chứng kiến bầu trời xanh ấy trước khi cô chết.
Tuy nhiên ngoài một sức mạnh đáng kinh ngạc ra thì cậu chỉ đơn thuần là một kẻ tá điền dân trí thấp.
Vậy nên hẳn cậu cũng chẳng thể biết được làm thế nào để biến bầu trời trở lại thành màu xanh được cả.
“Anh ơi, em muốn biến bầu trời thành màu xanh. Vậy nên làm sao để em có thể làm được giờ ạ?”
Rồi cậu bé quyết định hỏi người anh trai của mình.
Vài năm về trước, khi cha mẹ cậu vẫn còn sống, họ đã rèn luyện học vấn cho anh trai của cậu bé.
Vậy nên nếu không hiểu gì, thì cứ hỏi anh cậu là được.
“Ừm…”
Người anh trai liền nhức hết cả óc trước câu hỏi của Ars.
Vì kể cả có là anh của Ars đi nữa, thì nó vẫn là một câu hỏi vô cùng hóc búa.
Sau khi suy nghĩ một hồi, người anh trai liền đáp lại rằng.
“Vì Ma Đế là kẻ đã khiến bầu trời trở thành màu tím, vậy thì nếu Ma Đế mà bị đánh bại, thì bầu trời sẽ có thể trở lại với màu sắc vốn có thôi.”
Và thế là Ars quyết định sẽ đối mặt với Ma Đế và chuẩn bị gói ghém đồ đạc để khởi hành ra đi.
Sau khi nhận ra được những hành động của Ars, người anh trai liền hớt hải can ngăn.
“Em trai à, Ma Đế là một thực thể vô cùng đáng kinh hãi. Nên chỉ cần đối mặt với hắn thôi, em chắc chắn sẽ bị xé ra thành từng mảnh đấy.”
“Nhưng em vẫn phải đi.”
Những lời nói ấy cất lên với không một chút do dự, vậy nên người anh trai cũng đành từ bỏ việc khuyên can cậu bé.
Vì một khi Ars mà đã quyết định, thì chả có lời nào lọt được vào tai của cậu cả.
“Nếu em cứ đi một cách mù quáng, thì em sẽ không thể nào gặp được Ma Đế đâu, vậy nên trước tiên em nên đi tới thủ đô đất nước của chúng ta đã. Để anh vẽ đường cho em, chuẩn bị cho em một đôi giày mới, và cả lương thực cho chuyển hành trình nữa.”
Người anh trai liền chuẩn bị hết sức cho chuyến hành trình của Ars.
Mặc dù Ars không phải kẻ sẽ bỏ cuộc giữa chừng.
Tuy nhiên, Ma Đế vẫn là một thế lực vô cùng áp đảo so với cậu.
Cậu bé sẽ không thể nào sống sót trở về.
Đây chính xác là cửa tử.
Nhưng ít nhất, thì anh có thể khiến cho Ars sống được lâu hơn một chút.
Và rồi Ars bắt đầu chuyến hành trình của mình.
Cậu cầm trên tay tấm bản đồ, đi đôi giày mới, và đeo bên đai lưng của mình con dao găm từ người cha quá cố…
Rồi cậu bỏ lại đằng sau bản làng và người cậu yêu quý mà bước đi…
-----------------------------------
Sau khi băng qua những khu rừng rậm rạp, vượt qua những ngọn núi hiểm trở, cuối cùng Ars cũng đã đặt chân được đến thành phố thủ đô.
Lần đầu tiên trong đời, Ars được chứng kiến một thành phố nhộn nhịp và rộng lớn đến như này.
Rồi Ars nảy ra một ý tưởng trước những điều kiện trước mắt cậu.
Rằng tất cả những gì cậu cần làm đó là hỏi ai đó và rồi cậu bé sẽ nhận được câu trả lời cho mình.
“Muốn đánh bại Ma Đế ấy à? Cứ đi thẳng đến lâu đài ấy. Ở những nơi như vậy, họ có thể nhận được tất cả những sự giúp đỡ mà nó có.”
Một ai đó đã nói với cậu bé như vậy.
Và rồi cậ Ars liền nghe theo và thẳng tiến tới lâu đài.
Ars Chưa từng được thấy một toà nhà nào lại to đến nhường này bao giờ cả.
“Tôi muốn đánh bại Ma Giới Đại Đế.”
Cậu bé nói ngay trước cổng vào, và rồi Ars đã được phép đi vào phòng yết kiến với Nhà Vua.
Đức vua ngồi trên chiếc ngai màu xám xịt của ông ấy, đón chào những vị khách ghé thăm, nhưng khi đến lượt Ars thì nó khiến cho ông phải choảng váng.
Rồi một hiệp sĩ đứng trong phòng yết kiến nói.
“Tại sao cơ chứ? Ngươi vẫn chỉ là một đứa nhóc mà thôi!”
“Có thể tôi chỉ là đứa trẻ, nhưng tôi mong muốn có thể đánh bại được Ma Đế, vậy nên làm ơn hãy cho tôi biết nơi mà hắn đang trú ngụ đi ạ.”
“Thế rồi một tên nhóc như mi thì sẽ làm được gì? Quay về nhà đi.”
“Chiến tranh chỉ dành cho người lớn thôi. Nó sinh ra là để bảo vệ những đứa trẻ như ngươi đấy. Đó là lý do vì sao chúng ta lại ở đây.”
Theo sau đó là những người trưởng thành khác cũng lẩm bẩm tán thành.
Rằng cậu chỉ là một đứa nhóc.
Nơi cậu thuộc về là nhà, không phải là chiến trường.
Không cần biết Ars đã hét lên bao nhiêu lần rằng, “TÔI SẼ ĐÁNH BẠI MA GIỚI ĐẠI ĐẾ!” Không một ai để ý tới cậu cả.
Chỉ có duy nhất một nhà tiên tri mở lời rằng.
“Hãy đi tìm Ngũ Đại Hiền G. Chắc chắn họ sẽ giúp đỡ cho cậu. Nhưng phải nhớ rằng không được thách thức Ma Giới Đại Đế trước khi cậu tìm ra được Ngũ Đại Hiền Giả ấy nhé!”
Nghe theo lời khuyên từ nhà tiên tri, Ars bắt đầu cuộc tìm kiếm Ngũ Đại Hiền Giả của mình.
Và nó là một chuyến hành trình rất, rất dài…
---------------------------------
Ars tiếp tục chuyến hành trình của mình.
Dù cậu thật sự chả biết mình nên đi đâu nữa.
Nhưng Ars tin rằng cậu có thể gặp được người ấy.
Thế là cứ mỗi một người cậu gặp trên đường, Ars hỏi về vị trí của các Hiền Giả, rồi lại bước đi.
Và rồi cuối cùng cậu cũng đã tìm ra người ấy.
Băng qua những đồng cỏ xanh mướt, nằm trong cái hang bên cạnh con sông, Ars đã tìm ra được vị Hiền Giả đầu tiên mà bấy lâu tìm kiếm.
Đó là một người với đôi mắt huyền ảo và mái tóc lục óng bạc.
Rải rác xung quanh ông ta là những chiếc khiên mang màu sắc tựa như mái tóc của ông ấy vậy.
“Xin chào ngài Hiền Giả.”
“Ồ đứa trẻ của loài người, chào cậu bé.”
“Tôi tên là Ars.”
“Còn ta là Nhị Đại Hiền Giả Szilard. Ta tượng trưng cho niềm tin mãnh liệt.”
“Dù tôi biết ai cũng có những vấn đề của riêng, nhưng tôi cần phải đánh bại Ma Giới Đại Đế, nên liệu ngài có thể cho tôi mượn sức mạnh được không ạ?”
“Ta xin lỗi nhóc, nhưng ta đang rất bận. Rất, rất bận đấy.”
“Ngài đang làm gì vậy ạ?”
“Ta đang làm ra những chiếc khiên cho những đứa trẻ trong tương lai xa xôi. Chúng nhất định sẽ bảo vệ tụi nhỏ khi thời khắc ấy tới.”
Rồi vị Hiền Giả nhìn vào Ars và nói tiếp.
“Vậy để ta hỏi cậu, hỡi đứa trẻ của loài người, tại sao cậu lại muốn đánh bại Ma Giới Đại Đế cơ chứ?”
“Vì tôi muốn đưa bầu trở xanh trở lại cho một người vô cùng quan trọng với tôi.”
“À… ra cậu cũng có một niềm tin thật vững chắc! Vậy ta sẽ cho cậu mượn chiếc khiên của ta. Nó nhất định cũng sẽ bảo vệ cho cả cậu nữa.”
“Cảm ơn ngài Hiền Giả.”
Sau khi nhận được chiếc khiên của Hiền Giả, Ars lại tiếp tục chuyến hành trình của mình.
Dù cậu vẫn không thể biết được mình nên đi đâu.
Nhưng rồi Ars lại tin rằng mình có thể tìm được người ấy.
Và thế là lại mỗi người cậu gặp trên đường, Ars lại hỏi về nơi ở của những vị Hiền Giả, rồi lại tiếp tục bước đi.
Rồi cuối cùng cậu cũng tìm ra được người ấy.
Người thứ hai đang ở tận cùng Cực Bắc của Đại lục.
Người ấy có một đôi mắt sắc bén với mái tóc óng bạc.
Người ấy đang dựng lên một con thuyền rất, rất lớn sâu trong một khu rừng tuyết phủ trắng xóa và lạnh lẽo vô cùng.
“Xin chào ngài Hiền Giả.”
“Ồ đứa trẻ của loài người, chào cậu bé.”
“Tôi tên là Ars.”
“Ta là Tam Đại Hiền Giả Perugius. Ta tượng trưng cho lòng trung thành tuyệt đối.”
“Dù tôi biết ai cũng có những vấn đề của riêng, nhưng tôi cần phải đánh bại Ma Giới Đại Đế, nên liệu ngài có thể cho tôi mượn sức mạnh được không ạ?”
“Ta xin lỗi, nhưng ta đang rất bận. Rất, rất bận đấy.”
“Ngài đang làm vì vậy ạ?”
“Ta đang làm một chiếc thuyền cho những đứa trẻ trong tương lai xa xôi. Nó nhất định sẽ trở nên hữu ích khi chúng cần phải du hành tới một nơi xa rất xa.”
Rồi vị Hiền Giả nhìn vào Ars và nói tiếp.
“Vậy để ta hỏi cậu, hỡi đứa trẻ của loài người, tại sao cậu lại muốn đánh bại Ma Giới Đại Đế cơ chứ?”
“Vì tôi muốn đưa bầu trở xanh trở lại cho một người vô cùng quan trọng với tôi.”
“À… ra cậu cũng có một sự trung thành sắt đá! Vậy ta sẽ cho cậu mượn con thuyền này, bởi vì Ma Giới Đại Đế đang ở một nơi xa rất xa.”
Sau khi nhận được con thuyền của vị Hiền Giả, Ars lại tiếp tục chuyến hành trình của mình.
Dù cậu lại vẫn không biết mình nên đi đâu.
Nhưng Ars lại tin rằng mình có thể tìm được người ấy.
Lúc thì cậu đi bộ, lúc thì cậu lại dùng thuyền băng qua, với mỗi người cậu gặp trên đường, cậu lại hỏi về nơi mà các vị Hiền Giả ở là đâu, rồi cậu lại bước đi.
Và rồi một lần nữa, cậu đã tìm được người ấy.
Cậu tìm ra người thứ ba trên những ngọn núi cao ngất ngưởng.
Đó là người có đôi mắt tối tăm với mái tóc đen ánh bạc.
Người ấy cầm trên tay một chiếc búa to lớn và đang rèn kim loại trên một chiếc đe tỏa hơi nhiệt nóng bừng.
“Xin chào ngài Hiền Giả.”
“Ồ đứa trẻ của loài người, chào cậu bé.”
“Tôi tên là Ars.”
“Ta là Tứ Đại Hiền Giả Chaos. Ta tượng trưng cho sự theo đuổi kiên trì.”
“Dù tôi biết ai cũng đang có những vấn đề của riêng, nhưng tôi cần phải đánh bại Ma Giới Đại Đế, nên liệu ngài có thể cho tôi mượn sức mạnh được không ạ?”
“Ta xin lỗi, nhưng ta đang rất bận. Rất, rất bận đấy.”
“Ngài đang làm gì vậy ạ?”
“Ta đang rèn những thanh kiếm cho những đứa trẻ trong tương lai xa xôi. Vì nhất định chúng sẽ khao khát còn được sống trên cõi đời.”
Rồi vị Hiền Giả nhìn Ars và nói tiếp.
“Vậy để ta hỏi cậu, hỡi đứa trẻ của loài người, tại sao cậu lại muốn đánh bại Ma Giới Đại Đế cơ chứ?”
“Vì tôi muốn đưa bầu trở xanh trở lại cho một người vô cùng quan trọng với tôi.”
“À… ra cậu cũng có một hoài bão để theo đuổi! Vậy ta sẽ cho cậu mượn thanh kiếm này. Với nó, kể cả có là Ma Giới Đại Đế cũng sẽ bị tiêu diệt thôi.”
Sau khi nhận được thanh kiếm của vị Hiền Giả, Ars lại tiếp tục chuyến hành trình của mình.
Dù cậu lại vẫn không biết mình nên đi đâu.
Nhưng Ars lại tin rằng mình có thể tìm được người ấy.
Lúc thì cậu đi bộ, lúc thì cậu lại dùng thuyền băng qua, với mỗi người cậu gặp trên đường, cậu lại hỏi về nơi mà các vị Hiền Giả ở là đâu, rồi cậu lại bước đi.
Và lại lần nữa, cậu đã tìm ra được người ấy.
Cậu tìm ra được người thứ tư trên một hòn đảo cô độc ở giữa biển cả bao la.
Người đó có đôi mắt xa xăm và một mái tóc xanh dương óng bạc.
Người ấy đang làm chiếc vòng tay từ hàng tá những tấm da thuộc.
“Xin chào ngài Hiền Giả.”
“Ồ đứa trẻ của loài người, chào cậu bé.”
“Tôi tên là Ars.”
“Ta là Ngũ Đại Hiền Giả Maxwell. Ta tượng trưng cho tình yêu vĩnh hằng.”
“Dù tôi biết ai cũng đang có những vấn đề của riêng, nhưng tôi cần phải đánh bại Ma Giới Đại Đế, vậy nên liệu ngài có thể cho tôi mượn sức mạnh được không ạ?”
“Ta xin lỗi, nhưng ta đang rất bận. Rất, rất bận đấy.”
“Ngài đang làm gì vậy ạ?”
“Ta đang làm những chiếc vòng tay cho những đứa trẻ trong tương lai xa xôi. Vì sự tà ác nhất định sẽ tấn công lấy chúng.”
Rồi vị Hiền Giả nhìn Ars và nói tiếp.
“Vậy để ta hỏi cậu, hỡi đứa con của loài người, tại sao cậu lại muốn đánh bại Ma Giới Đại Đế cơ chứ?”
“Vì tôi muốn đưa bầu trở xanh trở lại cho một người vô cùng quan trọng với tôi.”
“À… ra cậu cũng có một tình yêu thật nồng thắm! Vậy ta sẽ cho cậu mượn chiếc vòng tay lấp lánh của ta. Có thể nó sẽ bảo vệ cậu khỏi mọi tai ương đấy.”
Sau khi tìm ra được bốn vị Hiền Giả.
Ars lại tiếp tục chuyến hành trình của mình.
Nhưng vị trí của Hiền Giả cuối cùng không hề được tìm thấy. Không một ai biết người đó ở đâu và không một ai biết người ấy như thế nào.
Rồi dần dần, Ars bắt đầu ngẫm nghĩ.
Rằng tại sao cơ chứ, phải chăng vị Hiền Giả cuối cùng thật sự không hề tồn tại?
Vị Hiền Giả đầu tiên cậu gặp thì nói rằng mình là Nhị Đại Hiền Giả.
Nếu vậy thì có lẽ ngay từ đầu cậu đã không thể tìm ra được Nhất Đại Hiền Giả không chừng.
Dẫu có là vậy chăng nữa, Ars vẫn tiếp tục cuộc tìm kiếm của mình.
Cậu tìm vị Hiền Giả ở khắp mọi nơi.
Nhưng cậu vẫn không tài nào tìm ra nổi được.
Mặc Dù Ars không thể tìm ra được vị Hiền Giả cuối cùng.
Nhưng giờ đây Ars đã có trong tay thanh kiếm, tấm khiên và chiếc vòng tay rồi.
Cậu còn có cả một chiếc thuyền để đi tới chỗ Ma Đế nữa.
Trước những gì cậu đang có, Ars chả thể làm gì hơn ngoài trăn trở rằng.
“Có lẽ chỉ với từng này, mình đã có thể đánh bại được Ma Giới Đại Đế rồi nhỉ.”
Thật tồi tệ làm sao.
Ars đã thẳng tiến tới sào huyệt của Ma Giới Đại Đế trong khi vẫn chưa tìm ra được hết Ngũ Đại Hiền Giả.
Cậu đã quên mất những gì mà nhà Tiên tri từng nói trước đây.
-------------------------
Ma Giới Đại đế sống ở một nơi thật đáng kinh hãi.
Nó được bao quanh bởi những đầm lầy độc hại, nên thật khó để có thể xâm nhập vào theo cách thông thường được.
Kể cả có băng qua được những đầm lầy ấy đi chăng nữa, thì nơi đây vẫn tràn ngầm những loài quái vật to lớn và hung dữ, và theo đó là những con quỷ đang vẫy gọi cho sự thất bại của cậu.
Thế nhưng nhờ có con thuyền, Ars đã dễ dàng vượt qua được những đầm lầy ấy.
Khi những con quái thú tấn công, thì cậu bé đã có trên tay thanh kiếm và chiếc khiên chắn rồi.
Chiếc khiên của cậu cứng cáp một cách đáng kinh ngạc, kể cả răng nanh hay móng vuốt của quái vật cũng không tài nào có thể làm cậu bị thương được.
Còn chiếc khiên của cậu thì sắc bén đến đáng sợ, kể cả chỉ cần một chút lực nhẹ, Ars cũng đã có thể chém chúng ra làm hai.
Thỉnh thoảng một vài con quỷ cũng thì thầm dụ dỗ cậu rằng rằng, “Với thanh kiếm, chiếc khiên và con thuyền này, thì kể cả trở thành vua cũng không phải là một giấc mơ đâu.”, nhưng rồi những lời ấy đều bị phớt lờ sang một bên.
Vì nhờ có chiếc vòng tay có thể chống lại quỷ dữ, nên nó đã bảo vệ Ars khỏi những lời thì thầm nhằm thao túng tâm trí của thứ sinh vật quỷ quyệt kia.
Cuối cùng, Ars cũng đã đến được trước lâu đài của Ma Giới Đại Đế.
Tòa lâu đài của Ma Đế còn to lớn hơn cả của loài người nữa, nó được bao phủ bởi một màu đen u tối thật đáng sợ.
“Uhahaha! Sao ngươi dám ra mặt ở đây vậy hả, đứa trẻ loài người kia! Mục đích của ngươi là gì?”
Ma Giới Đại Đế là một con quái thú với kích thước khổng lồ đến kinh hãi, cùng theo đó là chiếc miệng rộng và mái tóc màu tím đẫm của mình.
“Làm ơn hãy đưa bầu trời trở lại thành màu xanh vốn có của mình cho một người vô cùng quan trọng của ta đi.”
“Đừng có hòng! Vì ta thật sự rất thích bầu trời màu tím đấy! Uhahaha!”
Ma Giới Đại Đế sẽ không buồn lắng nghe.
Ma Giới Đại Đế sẽ không buồn hiểu rằng “người quan trọng” ấy là cái thá gì cả.
“Vậy thì ta phải đánh bại ngươi mới được!”
Rồi Ars thách thức Ma Giới Đại Đế.
Cậu cầm trên tay thanh gươm, tấm khiên và chiếc vòng tay, Ars tự tin lao thẳng vào tên Ma Đế kia.
Thế nhưng hắn ta lại nhanh nhẹn ngoài sức tưởng tượng.
Tên Ma Đế ấy né đường kiếm của Ars như thể nhìn thấy trước được tương lai vậy.
Không cần biết Ars đã tấn công bao nhiêu lần, nó đều trượt khỏi tầm ngắm của cậu hết.
“Uhahaha, đừng có mơ mà chạm được ta! Đừng có nghĩ đến việc chạm được vào ta! Dù chỉ là một chút! Còn giờ thì đến lượt của ta này!”
Hắn cười lớn rồi đấm thẳng vào Ars.
Rồi Ars sử dụng chiếc khiên để đỡ lấy cú đấm chí tử của Ma Giới Đại Đế.
“Gahh!”
Thế nhưng kể cả vậy đi nữa. Thì ngay sau đó, tên Ma Đế liền dựt lấy chiếc khiên của Ars rồi vứt nó sang một bên.
Ars bị dồn vào góc tường, rồi cậu ăn trọn cú đấm của hắn và trở nên choáng váng.
Kể cả có là thanh kiếm hay chiếc khiên mà các vị Hiền giả cho cậu mượn đi nữa thì nó cũng đều vô dụng trước Ma Giới Đại Đế thôi.
“Uhahaha! Ta sẽ nghiền nát ngươi ra thành cám. Ta sẽ ăn thịt ngươi từ đầu đến chân! Và ta cá là ngươi sẽ có vị ngon lắm đấy!”
Và thế là tên Ma Giới Đại Đế khổng lồ ấy liền lao tới.
Ars thì không thể làm được gì hơn ngoài chạy cả.
Kể cả cậu có trong mình một ý chí quật cường đến đâu đi nữa, thì khi phải chống lại một thế lực có thể khiến cậu chim trong hoảng loạn, Ars cũng không thể chiến đấu thêm được nữa.
Cậu vứt thanh kiếm và chiếc khiên sang một bên, cậu cởi bỏ chiếc vòng tay của mình xuống, cậu quyết định chạy thoát khỏi tên Ma Giới Đại Đế kia.
Bởi Ars đã làm mất tất cả những trang bị của mình mất rồi.
-----------------
Ars cố gắng chạy thoát khỏi tòa lâu đài của Ma Giới Đại Đế.
Làn khói độc từ những đầm lầy chậm rãi ăn mòn lấy da thịt của Ars.
Thế nhưng trong tim cậu giờ đây đang bị dày xéo bởi một loại độc tố khác.
“Mình đã bỏ chạy, mặc dù nơi ấy có một người rất quan trọng đang chờ đợi mình trở về.”
Đó là thứ độc tố mang tên “Sự thất bại.”
Ars dần mất trí, cậu bước đi khập khiễng và không còn phương hướng nữa.
Vì kể cả có trong tay thanh kiếm và tấm khiên, cậu vẫn không thể nào đánh bại được Ma Giới Đại Đế cả.
Rồi nước mắt chảy ra trên hàng mi cậu bé, nó rơi thành dòng và thấm đẫm xuống mặt đất.
Và vì không còn trên tay chiếc vòng nữa, những con quỷ ăn nỗi buồn đã có thể tiếp cận được cậu.
Cứ như thể chúng đang nếm từng giọt nước mắt của Ars, chúng liền thì thầm với cậu rằng.
“Này người hùng bé nhỏ, có chuyện gì vậy? Tại sao mi lại để nước mắt mình rơi xuống như vậy thế?”
“Vì ta không thể đánh bại được Ma Giới Đại Đế.”
“Nhưng nó cũng là lẽ tự nhiên thôi mà, bởi Ma Giới Đại Đế vô cùng mạnh mẽ, còn mi thì chỉ là một đứa nhóc thôi, phải không?”
“Ta muốn đưa màu xanh của bầu trời trở lại.”
“Không thể nào đâu, mi chỉ là một tên nhóc bất lực mà thôi.”
“Vậy ta nên làm gì vây giờ?”
“Ngươi chả thể làm được gì cả đâu. Vì mi thật bé nhỏ và yếu ớt. Nên mi không thể làm được gì hết.”
Sự quẫn trí dần bao trùm lấy cậu sau mỗi lời thì thầm của những con quỷ tà ác kia, thế rồi Ars dần tiến tới chỗ rìa của đầm lầy.
Cậu quyết định rằng sẽ thả mình xuống vũng lầy độc hại ấy mà chết.
Nếu cậu nhảy xuống, thì cơ thể nhỏ bé của Ars sẽ tan chảy ngay lập tức.
Nhưng Ars cũng chả còn gì để níu giữ cả.
Rồi cậu liền tiến tới mép đầm lầy và chuẩn bị tự sát.
Rồi ngay khi cậu chuẩn bị nhảy xuống, Ars liền nhìn thấy một ngôi nhà kỳ lạ ở bên bờ của cái đầm lầy độc ấy.
Đó là một ngôi nhà kỳ lạ mang hình dáng của một chiếc mai rùa.
“Cái gì thế? Ngươi biết gì về ngôi nhà đó sao?”
Nhưng ngay sau đó, những con quỷ liền bỗng dưng biến mất.
Cậu chả còn thấy chúng ở đâu nữa dẫu cho cậu có nhìn hết tất cả mọi nơi.
Rồi bất ngờ thay, một ánh hào quang thần thánh bỗng bao phủ lấy toàn bộ khu vực.
Cái ánh hào quang ấy chỉ tỏa ra duy nhất từ phía ngôi nhà mà thôi.
Hẳn đó chính là nơi mà vị Hiền Giả sinh sống.
Nghĩ vậy, Ars liền do dự bước từ từ tới chỗ ngôi nhà ấy.
“Cho tôi xin phép.”
“Hỡi đứa trẻ của loài người, chào cậu bé. Có chuyện gì vậy? Đây không phải là nơi dành cho một đứa bé như cậu đâu.”
Bên trong đó là một người với đôi mắt trịnh trọng cùng một mái tóc đỏ ánh bạc.
“Tôi tên là Ars. Mặc dù tôi muốn đưa màu sắc của bầu trời quay trở lại thành màu xanh, nhưng tôi đã thất bại trước Ma Giới Đại Đế mất rồi.”
“Ta là Hiền giả cuối cùng, một kẻ vô danh vô cứ. Ta chỉ tượng trưng cho sứ mệnh của mình mà thôi.”
Những lời ấy liền gợi nhớ lại cho Ars.
Rằng cậu cần phải tìm ra Ngũ Đại Hiền Giả.
Cậu đáng lẽ không được thách thức Ma Đế trước khi hoàn thành việc đó.
Nhỡ lại chúng, trong cậu bỗng trào dâng một sự can đảm đến khó có thể giải thích được.
Chuyện này không thật sự bất khả thi. Tất cả chỉ vì cậu bé đã phạm một sai lầm mà thôi.
“Tôi là Ars. Thưa vị Hiền giả cuối cùng, liệu ngài có thể cho tôi mượn sức mạnh để đánh bại Ma Giới Đại Đế được không ạ?”
“Ta xin lỗi, nhưng ta đang rất bận. Rất, rất bận đấy.”
“Ngài đang làm gì vậy ạ?”
“Ta đang thu thập sức mạnh cho những đứa trẻ trong tương lai xa xôi. Bởi chúng có một kẻ thù mà chúng cần phải đánh bại.”
“Vậy để ta hỏi cậu, hỡi đứa trẻ của loài người, tại sao cậu lại muốn đánh bại Ma Giới Đại Đế cơ chứ?”
“Tôi muốn đưa bầu trời xanh quay trở lại cho một người vô cùng quan trọng với tôi.”
“À… ra cậu cũng có một sự mệnh cần phải hoàn thành! Thế nhưng cái mong muốn ấy, liệu nó có thật sự là dành cho một người vô cùng quan trọng với cậu không?”
“Tất nhiên rồi ạ. Cô ấy muốn được thấy một bầu trời trong xanh.”
“Vậy thì, ta sẽ cho cậu mượn một chút sức mạnh của mình. Hãy dùng chúng để đánh bại Ma Giới Đại Đế đi.”
Và thế là Ars đã được cho mượn sức mạnh của vị Hiền giả đầu tiên và cũng là vị Hiền giả cuối cùng.
Kể cả với một chút ít ỏi như vậy, thì nó vẫn là một thứ sức mạnh áp đảo không thể chỗi cãi.
Ngay khi nhận lấy nguồn sức mạnh ấy, Ars liền hiểu ra rằng làm sao để có thể sử dụng kiếm và khiên một cách thành thạo.
Và cách để gia tăng ánh hào quang từ chiếc vòng tay.
Và cách để khiến cho chiếc thuyền trôi bồng bềnh được ở trên bầu trời.
Ars ngồi lên chiếc thuyền ấy rồi thẳng tiến tới lâu đài của Ma Giới Đại Đế.
Rồi khi cậu đeo lại chiếc vòng tay, thứ bị rơi ở tòa lâu đài lên, nó liền tỏa sáng rực rỡ.
Và như thể phản ứng lại với thứ ánh sáng ấy, cả thanh kiếm và tấm khiên liền từ bay trở về tay cậu bé.
“Uhahaha! Tên nhóc đã quay trở lại rồi kìa! Lần này ta nhất định sẽ ăn thịt ngươi! Cho tình yêu ẩm thực của ta!”
Và thế là hiệp đấu thứ hai giữa cậu bé và Ma Giới Đại Đế chính thức bắt đầu.
Lần này, Ars đã có trong mình Sức Mạnh.
Khi cậu vung thanh kiếm của mình lên, thì tên Ma Đế kia dần không còn là một mỗi đe dọa nữa.
“Hự!”
Cuối cùng, thanh kiếm của Ars đã chém đôi Ma Giới Đại Đế, kèm theo đó là một tiếng hét chói tai rồi dần tan biến.
Một ánh sáng cầu vồng lấp lánh liền phát sáng từ những gì còn lại của tên Ma Đế kia.
Và như thể phản ứng lại ánh sáng ấy, màu sắc của bầu trời đã quay trở lại bình thường.
Ars nhìn lên bầu trời trong xanh ấy.
Đây là thứ mà Ars và người cậu yêu đã tìm kiếm suốt bấy lâu nay.
Dù cho Ars muốn ngay lập tức quay trở lại bên cô gái ấy.
Nhưng cậu không thể làm vậy được.
Vì cậu cần phải trả lại tất cả những gì mà mình đã mượn
Đầu tiên cậu tìm tới vị Hiền giả đầu tiên và cuối cùng, để trả lại sức mạnh cho người ấy.
Tiếp theo cậu tìm tới vị Hiền giả thứ năm, để trả lại chiếc vòng tay.
Rồi cậu tìm tới vị Hiền giả thứ tư, để trả lại người ấy thanh kiếm.
Và cuối cùng là vị Hiền giả thứ hai, để trả lại tấm khiên màu xanh óng bạc.
Sau khi trả được hết những gì cậu đã mượn, Ars liền quay trở về Thành Đô. Thủ đô của loài người.
Tại nơi đó đang tổ chức một buổi yến tiệc.
Vì tất cả mọi người đều biết rằng nếu bầu trời đã quay trở lại màu xanh, chứng tỏ rằng Ma Giới Đại Đế hẳn đã bị tiêu diệt.
Khi Ars đi tới tòa lâu đài, thì nhà Vua đã dang rộng vòng tay chào đón lấy cậu bé.
“Ồ, Hỡi vị Anh hùng trẻ tuổi Ars! Cậu đã quay trở về! Cậu thậm chí đã đánh bại được cả Ma Giới Đại Đế nữa! Hãy để ta ban cho cậu toàn bộ vương quốc và cả đứa con gái đáng yêu của ta, hãy thay thế ta trở thành một nhà Vua thôi nào!”
Rồi Ars liền từ chối ngay trước mặt nhà vua.
Vì cậu nói rằng có một người vô cùng quan trọng đang đợi cậu trở về.
Nhưng, để bày tỏ lòng biết ơn trước những lời tiên đoán sáng suốt của nhà Tiên Tri, Ars đã ở lại đây lấy một ngày.
Rồi cuối cùng cậu cũng quay trở về được ngôi làng của mình.
Nó đã đợi cậu rất, rất lâu kể từ khi cuộc hành trình bắt đầu.
Nhưng giờ đây cậu đã đem được bầu trời xanh trở về.
Đây là lúc để cậu gặp lại người cậu yêu quý.
Cậu muốn được thấy nụ cười của cô ấy.
Nhưng những gì chào đón cậu từ phía ngôi làng, chi là người anh trai của cậu bé đang mang trên mình một nỗi u sầu với đôi mắt u ám.
“Anh trai, Xin anh hãy ngẩng đầu lên và nhìn vào bầu trời xanh kia đi ạ. Em đã đánh bại Ma Giới Đại Đế và quay trở về được rồi này!”
Thế nhưng, người anh trai vẫn không khỏi quẫn trí.
“Và để người em yêu thấy nó nữa ạ. Cô ấy hẳn sẽ rất hạnh phúc khi được nhìn thấy bầu trời xanh kia đấy.”
Thế nhưng, sắc mặt người anh trai vẫn không thay đổi.
Rồi cuối cùng, Ars phải hỏi rằng.
“Anh trai, sao trông anh buồn vậy?”
“Em à, ừm, bởi vì… nghe này, hãy nghe thật kỹ những gì anh nói đây. Đó là bởi… cô ấy đã ra đi mất rồi.”
“Ai đã ra đi cơ ạ?”
“Ngươi em yêu. Cô ấy đã ra đi vào lúc sáng nay.”
Sau khi nghe xong, Ars liền nở một nụ cười.
Kể cả mọi thứ giờ đây thật lẻ loi, kể cả mọi thứ giờ đây thật u sầu, thế nwhng cậu bé vẫn mỉm cười.
“Ổn thôi anh ạ, nếu là vào sáng nay. Vẩy hẳn cô ấy nhất định đã được thấy bầu trời xanh mà cô hằng mong ước rồi ạ. Cô ấy hẳn đã ra đi thanh thản với một nụ cười trên môi, rồi nói rằng ‘Qủa là một bầu trời tuyệt đẹp,” rồi từ từ rời đi khỏi cõi trần, phải không ạ?”
“Không, cô bé đã khóc. Cô ấy khóc vì đã không thể thấy được em. Cô ấy muốn được thấy em còn hơn cả bầu trời xanh ấy nữa. Cô ấy đã luôn luôn chìm trong nước mắt.”
Nghe những lời đó xong, Ars dường như chết lặng.
Cậu tưởng rằng cuối cùng cũng đã hoàn thành được ước nguyện của người cậu đã yêu.
Nhưng cậu đã lầm.
Mong ước thật sự của cô ấy là luôn luôn được ở bên Ars.
Để cô có thể trân trọng từng giây phút cuối cùng của mình trước khi chết.
ĐÓ MỚI CHÍNH LÀ ƯỚC NGUYỆN THẬT SỰ.
“Hức…”
Ars bàng hoàng rồi ngã rụp xuống trước người anh trai của mình.
Tâm trí cậu trống rỗng, nước mắt cầu tuôn rơi không ngừng nghỉ.
Từ đó trở đi Ars đã luôn gào khóc.
Vì cậu đã chẳng thể làm được gì nữa. Cậu đã phạm một sai lầm vô cùng nghiêm trọng.
Cậu đau đớn gào khóc, chỉ gào lên và khóc, cho tới khi cậu chết.
------------------------
“Và thế là hết.”
Rồi Aisha đóng cuốn sách lại.
“…”
“Ừm thì, mặc dù cái kết thật sự khá tăm tối. Bài học rút ra rằng hành phúc luôn ở bên em, nhưng chị thích cái kết có hậu hơn.”
Ars ngồi trên đùi cô ấy, đôi mắt nhìn vào tấm bìa của cuốn sách.
Dĩ nhiên Ars không hề ở trong câu chuyện đó, mà đấy là thế hệ đầu tiên trong Nhà Greyrat.
“Câu chuyện này có lẽ bắt nguồn từ cuộc chiến Nhân – Ma tộc lần thứ nhất, dựa theo sử thoại của vị anh hùng Ars, nhưng nó khác hoàn toàn so với những gì chị biết. Chả có chi tiết nào về đồng đội của người ấy trong đó, và còn có thêm cả một vị Hiền giả khác được thêm vào nữa… Chị đoán câu chuyện chỉ đơn giản là đã bị thay đổi đi một ít nhỉ.”
Kể cả vậy đi nữa, Aisha liền lật cuốn sách ra thêm một lần nữa.
Đây là một cuốn sách vô cùng lâu đời.
Nó còn lâu hơn bất kỳ cuốn sách nào mà Nhà Greyrat từng có.
Kể cả phần bìa của nó đã hoàn toàn sờn bạc, thì vẫn quá khó để nói được rằng loại da nào mà đã được dùng để tạo ra thứ này.
Chỉ duy nhất màu sắc của nó gợi cho cô một thứ gì đó. Một thứ hoàn toàn hoàn mỹ bất chấp tuổi thọ của nó.
Kể cả những trang sách giờ đây đã trở nên mòn và rách nát.
Thế những nó vẫn đã được bảo quản tương đối cẩn thận, tất cả những thứ ấy đủ để kết luận rằng, cuốn sách có lẽ xuất hiện vào khoảng gần kết thúc cuộc chiến Nhân – Ma tộc lần thứ nhất.
Nó có lẽ được gọi với cái tên “Câu chuyện về Ars.”
Một cái tên nghe thật khiêm tốn.
“Mặc dù chị chỉ đọc nó do được Ars nhờ vả, nhưng rốt cục em tìm thấy thứ này ở đâu vậy? Nó còn được viết bằng Đấu Thần Ngữ đó.”
“Em nhận được nó từ Orsted-sama ạ.”
“Cái gì cơ? Em lấy nó mà không hỏi han gì sao? Không được, em đáng lẽ không nên làm thế chứ.”
“Không phải vậy! Khi em đến chơi cùng với Papa. Thì em nhìn thấy nó, rồi Orsted nói rằng, “Cứ lấy nếu ngươi thích.”
Khi Ars nói, sắc mặt cậu trở nên buồn rầu.
Vì cứ như thể chính cậu đã phải chứng kiến những chuyện ấy vậy.
Một câu chuyện cổ tích mà không có một ai chiến thắng cả, một kết thúc thật tồi tệ.
Việc cậu bị trùng tên với nhân vật chính khiến cho cảm xúc của Ars còn xuống dốc không phanh hơn nữa, nhất là khi Aisha còn đem câu chuyện này ra cuộc sống.
“Đừng lo. Ars nhất định sẽ tìm ra được hạnh phúc của mình thôi mà…”
Aisha ôm lấy Ars rồi xoa đầu cậu bé.
Cứ mỗi lần cậu bé buồn, thì những điều ấy luôn khiến cậu trở nên khá hơn. Cơ mà đấy là khi cậu vẫn còn bé.
Khi mà cái sinh nhật lần thứ mười đang đến gần hơn, thì việc dỗ dành Ars cũng trở nên khó khăn hơn so với trước. Và hôm nay cũng vậy, cậu đã thất bại trong việc phấn chấn tâm trạng của mình.
“Aisha-nee này.”
“Gì vậy?”
Bỗng dưng Ars hỏi.
“Cậu bé Ars ở trong câu chuyện á, làm sao để cậu có thể tìm thấy hạnh phúc giờ ạ?”
“Hử? Ừm thì… kể cả nếu cậu bé có ở lại với cô gái đi nữa, thì cô cũng sẽ ra đi thôi. Trừ khi cậu thay vì hỏi các vị Hiền giả cách để đánh bại Ma Giới Đại Đế thì hỏi về cách để chữa căn bệnh. Có lẽ điều đó sẽ dẫn họ đến với kết thúc có hậu chăng. Vì Ma Giới Đại Đế mà vị anh hùng Ars phải đối đầu là Kishirika-sama. Dù cho thế giới sẽ không thể bình yên nếu Kishirika-sama bị đánh bại, nhưng nhân loại có lẽ cũng sẽ không bị tuyệt diệt nếu cứ tiếp tục sống như vậy đâu.”
Aisha gật đầu rồi nói.
Cô ấy nghĩ rằng đó quả đúng là một giải pháp hoàn hảo như những gì cô đã tính.
“…”
Chỉ có Ars là vẫn không thể vui lên được.
Cậu bé nhiu mày lại rồi mím chặt miệng lại.
“Aisha-nee này.”
“Gì vậy?”
“Hôn nhân là gì vậy ạ?”
“Đó là khi hai người yêu nhau có thể được bên nhau mãi mãi á.”
“Ý em là, ý nghĩa thật sự của nó là gì vậy ạ?”
“Sống cùng nhau trong một mái nhà này, ăn cùng nhau này, và cùng nhau nuôi dạy con cái nữa…”
“Làm sao để tạo ra em bé vậy ạ?”
“Ể, cái đó ư? Ừm… Làm sao để chị giải thích nó giờ nhỉ…? Có lẽ mama tóc trắng hay mama tóc xanh có thể giải thích được cặn kẽ hơn chị ha…”
Mặt Aisha trở nên đỏ bừng khi cô đáp lại.
Hẳn cậu bé này đang đến tuổi ấy rồi nhỉ.
Những suy nghĩ đó khiến trái tim cô như khựng một nhịp.
“Aisha-nee này. Việc cưới vợ và sinh con. Nó được coi là hạnh phúc sao ạ?”
“Chắc là vậy nhỉ.”
“Thật ư? Nó mà là hạnh phúc á?”
“Ừm thì, tại Onii-chan trống rất hạnh phúc, nhưng vì chị chưa cưới ai, nên chị cũng không thể biết được đâu ~”
“Tại sao lại không ạ?”
“Vì chả có một tí cơ hội nào cả. Ừm thì, chị thích Onii-chan… Ý chị là, papa của Ars á. Nhưng nếu để mà cưới nhau thì sẽ hơi… không phù hợp chăng? Vì dù gì bọn chị cũng là anh em ruột mà.”
“Ồ…”
Ars quay về phía Aisha rồi bĩu môi.
Cậu chạm nhẹ chân mình vào cô ấy trong khi vẫn đang ngồi trên đùi.
“Papa đang tính đến việc hôn nhân của em.”
“Hử?”
“Đó là vài nhà quý tộc trong Vương Đô Asura, nhưng cô ấy hẳn sẽ bé hơn em nhiều. Vậy nên nếu em muốn thì chúng sẽ được sắp xếp ngay sau đó thôi.”
Đây là lần đầu tiên Aisha được nghe về điều này.
Rằng cậu bé mà đang ngồi trước cô ấy đang chuẩn bị đính hôn.
Mặc dù giờ mới chỉ là hôn ước, nhưng họ sẽ chính thức cưới nhau ngya khi cả hai đủ trưởng thành.
Nhưng kể cả thế đi nữa thì cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi…
Một đứa trẻ rắc rối mà cô ấy đã dạy dỗ từ khi lọt lòng…
“…”
Kể cả vậy thì Aisha vẫn có thể hiểu được.
Rằng người quý tộc của Vương Đô Asura ấy hẳn sẽ liên quan tới Ariel.
Rằng đó là một cuộc hôn nhân chính trị nhằm hàn gắn mối quan hệ trở nên thân thiết hơn với Rudeus.
Nếu cô gái đó mà nhỏ hơn Ars, thì cô bé ấy thậm chí có thể là con gái của chính Ariel nữa.
“À, Ừm, vì Ars là con trai trưởng trong nhà, nên nó âu cũng là điều bình thường thôi nhỉ.”
“Cái việc bắt em phải đình hôn ấy á?”
“Đừng lo. Em chỉ cần nói với papa rằng, ‘Con không muốn,’ và papa ắt sẽ biết phải làm gì thôi mà. Nhưng tại sao em lại ghét chuyện đính hôn đến như vậy?”
“Nhưng em còn chưa cả thấy mặt cô ấy, chẳng lẽ cứ thế mà cưới nhau thôi ư?”
Aisha đã không để ý tới điều đó.
Cô ấy đã nghĩ rằng ý cậu bé chỉ là “Con muốn một cô gái có bộ ngực bự cơ!”
Nhưng rồi Ars đứng thẳng dậy và nhìn vào mắt Aisha, sau đó cậu bé nói dõng dạc rằng,
“Em muốn cưới Aisha-nee!”
“Hử? Với chị ư?”
Aisha mở to mắt, rồi quan Ars thật cẩn thận.
Aisha nhận ra rằng Ars đang rất nghiêm túc.
“Ể… Á ra? Đừng mà em. Ars hẳn sẽ không muốn phải cưới một bà cô như chị đâu. Ars chắn chắn sẽ hối hận nếu chúng ta thật sự cưới nhau đó. Nhất định rằng lúc đó em sẽ nói rằng ‘Em ước rằng mình đã cưới ai đó trẻ hơn như này’ luôn á.
“Tuổi tác không phải là vấn đề. Chị cứ nhìn Norn-nee và Ruijerd mà xem, sự chênh lệch giữa họ còn lớn hơn nhiều cơ ạ!”
“Ừm thì, bởi Ruijerd thuộc Ma tộc mà, nên anh ấy cũng không quan tâm đến tuổi tác cho lắm đâu.”
“Thế như vậy có ổn với Ruijerd không khi chú ấy còn cưới một người lão hóa nhanh hơn cả chú cơ ạ?”
“Ừm thì… chị cho là vậy.”
“Thế thì tuổi tác không phải vấn đề đâu! Em thích Aisha-nee.”
Đây không phải là một câu giễu cợt hay một lời nịnh hót.
Nó cũng không phải là lời lẽ ngây thơ tới từ một đứa trẻ.
Ít nhất thì đó là những gì mà Aisha đã nghĩ.
Mà cũng không phải là Aisha chưa từng được tỏ tình trước đây.
Khi làm việc ở hội quán đánh thuê, mấy vụ tỏ tình nó diễn ra như cơm bữa vậy.
Và ngay lúc này đây Ars đang thể hiện ra một cái nhìn y hệt như bọn họ.
“Um…”
Aisha nhìn Ars một cách cẩn thận.
Mặc dù cậu vẫn còn rất trẻ, nhưng trông cậu cứ như thể Rudeus hồi còn trẻ vậy.
Không phải là Rudeus hiện tại.
Mà là một Rudeus mà họ lần đầu tiên gặp mặt.
Giờ khi cô ấy nghĩ lại, thì lúc bọn họ tái ngộ với nhau cũng là lúc mà Rudeus đâu đó ở khoảng tuổi của Ars thì phải.
Trong khoảng thời gian mà cô bước vào thời kỳ khủng hoảng ấy, Rudeus đã xuất hiện để cứu lấy cô.
Rồi khi biết rằng cô khinh miệt anh ấy, thì anh đã trở nên chán ghét thân phận thật của mình.
Mặc dù lúc anh cứu lấy cô trông ngầu đét, nhưng lúc cải trang thì thật là ẩu đoảng. Vậy nên cô đã quyết định rằng nếu phụ vụ một ai đó như vậy cho đến hết đời cũng sẽ chả là điều gì quá tệ cho lắm đâu.
Và thực sự thì cô đã làm vậy.
Nhưng ngay lúc này, Ars đang gợi lại cái hình ảnh của Rudeus vào những ngày tháng đó.
“…”
Aisha cảm thấy như trái tim mình đang đập ngày dồn dập hơn.
Không, cái cảm giác này thật sự khác so với Rudeus, trái tim của cô đang quặn lại.
Một cảm giác mà cô chưa từng được cảm thấy trước đây, ngực cô ấy bỗng trở nên thật nặng nề.
Cô chả biết mình phải thể hiện sự hành phúc ra đến nhường nào với cái cảm giác bên trong cô lúc này nữa.
“Uhehe~ cảm ơn nha, nhưng chúng ta không thể đâu.”
Aisha kìm nén bản thân mình lại.
“Tại sao cơ chứ? Chẳng lẽ chị ghét em ư?”
“Ồ không, tất nhiên là không rồi. Vì chúng ta là cô cháu ruột mà. Nếu chúng ta mà cưới nhau, thì papa và các mama, rồi cả bà nội cũng sẽ phản đối chuyện này thôi.”
Aisha dứt lời rồi ôm lấy Ars như mọi khi.
Nhưng có vẻ là không giống mọi khi cho lắm, lần này trái tim của cô đang đập lên từng nhịp, và cô ôm lấy Ars cũng chặt hơn trước.
“Kể cả vậy đi nữa, chị vẫn rất, Rất, RẤt, RẤT thích Ars nữa. Chị rất hạnh phúc luôn á ~”
Aisha vừa xoa đầu Ars vừa nói.
Còn Ars thì chỉ đón nhận những cái xoa đầu ấm áp từ cô.
Cứ khi nào có chuyện gì đó xảy đến, thì Aisha sẽ ôm lấy Ars như này, và rồi bé Ars yêu dấu sẽ ôm lại lấy cô.
Vẫn chỉ như lúc họ vẫn thường làm.
“Đừng lo. Khi em lớn hơn, thì nhất định em sẽ tìm được ai đó tốt hơn thôi!”
“Vâng ạ.”
Nhưng lần này Ars cảm thấy có gì đó khác khác trong cái ôm của họ.
Cậu không thể nói ra được tại sao nó lại khác đến vậy.
Nhưng nhất định rằng có thứ gì đó đã thay đổi.
“…”
Trong khi được bao quanh mình bởi mùi hương của Aisha. Ars có thể cảm nhận được điều dấy. Rằng mọi thứ sẽ không còn như xưa được nữa.
“…Um.”
Từ đó trở đi, mối quan hệ giữa Ars và Aisha đã bắt đầu chuyển biến sang hướng vô cùng kịch tính.
Mối quan hệ của họ đã không còn như xưa được nữa rồi.
--------------------------
Biên dịch: Salmonz
Nhận xét (0)