Light Novel Mushoku tensei: Chương thất lạc V [ Aisha ]
Baca Light Novel Mushoku tensei: Chương thất lạc V [ Aisha ]
Baca Komik Light Novel Mushoku tensei: Chương thất lạc V [ Aisha ] bahasa Indonesia lengkap dan baru di MSKManga. Kami menyediakan Komik, Manhua, Manhwa, dan Novel yang dapat kalian baca online gratis.
Read Light Novel Mushoku tensei: Chương thất lạc V [ Aisha ]
★★★
Từ khi sinh ra, Aisha đã là một thiên tài kiệt xuất.
Cô bé đã có thể hiểu được ngôn ngữ chỉ trong những ngày đầu tiên lọt lòng.
Không những thế, Aisha còn đã nhanh chóng tiếp thu tất cả mọi thứ mà mẹ dạy cho mình.
Cô bé còn dễ dàng hiểu được lợi ích có được sau những bài học là gì.
Từ dọn dẹp, giặt dũ, ngữ học, toán học, sử học, địa lý học rồi cả khoa học nữa.
Cô bé ‘’thấm hút’’ kiến thức như một miếng bọt biển vậy.
Rồi Aisha vẫn tiếp tục thể hiện sự xuất sắc của mình ngày cả sau khi Thảm Hoạ Dịch Chuyển diễn ra.
Vào cái khoảng thời gian mà Lilia và Aisha bị đưa tới Vương Đô Shirone.
Họ bị giam bởi Pax Shirone vì mang tội cấu kết với Roxy Migurdia và bị đưa đi làm hầu nữ cho hắn.
Dù kể cả Aisha vẫn còn rất bé, thế nhưng Pax vẫn chả buồn bận tâm mà cứ thế bắt con bé phải hầu hạ mình.
Nhưng con bé đã có thể làm việc một cách trơn tru đâu ra đấy.
Những người hầu khác tại Vương Đô Shirone đều cảm thấy thương xót cho Lilia và cô bé Aisha trẻ tuổi vì cái cách mà họ bị Pax giam cầm.
Thế nên những người ấy dần trở nên cởi mở hơn với hai mẹ con họ, mặc cho việc hai người không có lai lịch rõ ràng.
Đặc biệt là Aisha, họ thương thay cho hoàn cảnh của cô bé và luôn tìm mọi cách để dạy cho con bé những điều hay ý đẹp.
Và từ họ, Aisha cũng đã lĩnh hội được rất nhiều kiến thức mới.
Đa phần trong số đó là cách để đối nhân xử thế.
Cách để trở nên lịch thiệp.
Cách để cảm ơn người khác, để có thể nhờ vả, để có thể từ chối những yêu cầu khó nhằn, để chào đón những vị khách tới thăm, và cách để tiếp đãi họ long trọng.
Và thế là Aisha lanh lợi đã nhận ra được tầm quan trọng của những kỹ năng mềm này trong cuộc sống là như thế nào.
Từ thế giới quan của Aisha nhìn ra, thì thế giới này thật đơn giản làm sao.
Dù những thứ khó tới mức cô không thể dễ dàng sao chép hay tự mình học hỏi được đi nữa, thì chỉ cần một lần được dạy là quá đủ rồi.
Để rồi thời gian ngắn sau đó, cô bé nhận ra rằng tất cả mọi người xung quanh đều kém cỏi hơn cô rất nhiều.
Mặc dù những người hầu đó đã dạy cho Aisha rất nhiều thứ, nhưng chưa ai trong số họ thật sự nghĩ kỹ về những gì mà mình đã thành thạo. Nó giống như kiểu nắm giữ kiến thức nhưng lại không biết cách ứng dụng nó vào thực tế vậy.
Dù cho cô bé có rất ít cơ hội được gặp gỡ với những người bạn cùng trang lứa của mình, nhưng ngay sau có cơ hội gặp, con bé chỉ nói rằng ‘lũ trẻ trâu đó đều thiếu hụt cả hai thứ kiến thức lẫn tri thức.’
Không chỉ lũ trẻ con, Aisha cho rằng tất cả mọi người đều chỉ là một lũ ngu dốt.
Cô bé đã luôn cảm thấy bi quan trước tương lai của mình.
Bởi Aisha nhận ra rằng mình đã bị Pax đưa vào cảnh cầm tù, nên trong mắt cô giờ đây chỉ thấy một tương lai đậm màu u tối.
Rồi cả cái việc kế thừa công việc hầu hạ người anh trai mà mẹ cô từng nhắc đến nữa, cái người mà cô chả thể nhớ ra được gì hơn ngoài lời kể về cái sở thích chơi quần lót nữ của anh ấy, và chả còn gì nữa cả.
Thế nhưng Pax còn kinh khủng hơn cả ông anh trai của cô hàng vạn lần, điều đó được thể hiện ngay chính từ lời kể của Lilia và các hành động của những người hầu khác.
Cô hiểu rằng số phận của mình sẽ chỉ đơn giản là mãi kẹt trong cái lồng khốn khổ đó.
Đó là lý do tại sao mà cố đã hành động để thoát khỏi cái tình cảnh khó khăn này.
Mặc dù cái cơ thể nhỏ con này thì chả làm được gì quá nhiều cho lắm.
Nhưng kể cả thế đi nữa, thì nếu mà cô không hành động kịp thời, thì sẽ không còn đường nào để chạy thoát được hết.
Và đó cũng là lúc mà cô bắt gặp người anh trai của mình, Rudeus Greyrat.
Từ đó trở đi, Rudeus trở thành một sự tồn tại vô cùng đặc biệt đối với Aisha.
Anh là một con người vĩ đại trong đôi mắt của cô bé.
Vì Rudeus luôn vượt xa tất cả mọi người.
Anh luôn làm được những việc mà người bình thường không tài nào dám nghĩ tới.
Thậm chí nó còn xuất sắc hơn cả thiên-tài-tự-nhận Aisha đã từng.
Pháp thuật thì uyên thâm, phong thái thì đường hoàng, và anh còn có cho mình những đồng minh vô cùng hùng mạnh.
Thế nhưng chưa lần nào anh ấy tỏ ra tự phụ, anh luôn nhìn nhận mọi thứ một cách rất khách quan và khéo léo.
Anh không như những gì mà cô hình dung trong đầu, Rudeus của cô là một con người hết mực đáng kính.
Rồi cô nghĩ rằng.
‘Phục tùng một người anh trai như vậy cũng không đến nỗi quá tệ ha.
Kể cả cái sở thích chơi đồ lót nữ đi nữa thì cũng chỉ là những tiểu tiết không đáng nói mà thôi.’
Phải chăng đây là thứ được gọi là Hiệu Ứng Cầu Treo.
Vì từ ngày hôm đó Aisha đã phải trải qua cuộc khủng hoảng đầu tiên của cuộc đời mình.
Dù cho cô đã được học rất nhiều thứ từ những người hầu trong cung, nhưng những người khác thì vẫn hoàn toàn xa lạ đối với Aisha. Nào là phải phiêu bạt trong một thành phố lạ lẫm, rồi bị bắt gặp bởi một người đàn ông cao lớn gấp đôi cô, rồi thậm chí còn phải chứng kiến bức thư cầu cứu của mình bị xé thành từng sợi.
Cái cảnh tượng giống như trong những câu chuyện hoàng tử cứu công chúa như vậy, hẳn dĩ nhiên là cô bé sẽ đổ đứ đừ anh ta luôn rồi.
Và dù cho cô có phải làm việc dưới danh nghĩa người hầu đi nữa thì nó cũng không thật sự là một vấn đề đáng để nói tới.
Aisha đã từng nghĩ rằng cô sẽ phục tùng Rudeus, giống như cách mẹ mình đã làm, thậm chí sẽ sinh cho anh ta một đứa con nữa kìa.
Đó cũng không phải là một điều gì quá thiếu hiểu biết đến như vậy.
Bởi đời ai cũng phải có một con đường để đi cho riêng mình mà.
Cô bé cũng biết được điều đó chứ, chỉ là… kể từ khi cô được sinh ra, cô luôn cho rằng mình sẽ chỉ đi theo bước chân mà mẹ mình để lại mà thôi.
Dĩ nhiên, Nếu Aisha cũng muốn làm điều gì đó khác, thì cô sẽ hoàn toàn có thể phát triển bản thân mình theo cái huớng đi đó mà.
Có điều… Aisha không hề có cho mình một ước mơ nào cụ thể, không có thứ gì trên đời mà cô cho rằng mình sẽ không thể sống mà thiếu được nó cả.
Những gì mà cô mong muốn, đều đã có thể thực hiện được từ đồng lương ít ỏi của mình mà anh trai đã dư dả chu cấp.
Cô ấy nghĩ rằng, ‘Được làm việc cho một con người đáng kính, được trả công, và được tận hưởng sự tự do của mình. Như vậy chẳng phải là quá đủ rồi ư?’
Vì Aisha là một con người thực tế, nên những gì cô muốn thì cô đã có thể dễ dàng làm được rồi.
Và kể từ đó, Aisha sống một cuộc sống an nhàn và thoải mái.
Cô làm việc nhà, làm vườn, rồi trang trí.
Và thực hiện công việc sở trường của mình đó là chăm sóc cây cối.
Từ xới đất, gieo mầm, hứng nắng tới tưới cây.
Một chuỗi thao tác hoàn hảo để trồng lên những loài cây lý tưởng của mình.
Dù kể cả những thao tác ấy có lặp đi lặp lại giống nhau đến thế nào đi nữa, thì những bông hoa khi nở ra vẫn sẽ có sự khác biệt.
Việc nuôi dưỡng những loài cây chưa ai từng thấy trước đây quả thực là một thử thách. Vì chúng luôn tồn tại một lý do để trở nên héo úa. Thế nhưng vẫn có một cách tốt hơn để làm cho nó đâm chồi khoẻ mạnh. Việc chấp nhận những thử thách gian nan đó đã mang lại cho Aisha rất nhiều niềm vui, hạnh phúc.
Nhưng điều quan trọng nhất, đó là cây cối không bao giờ than phiền.
Bởi Aisha rất ghét những kẻ suốt ngày than phiền mà chả rõ lý do.
Họ chỉ đáng bị bỏ lại đằng sau mà thôi.
Phải vậy, từ khi còn rất bé, Aisha đã luôn coi thường những ai kém cỏi hơn cô ấy.
Cô ấy thích những người tài năng.
Cô ấy ghét những kẻ vô năng.
Chỉ có một vài trường hợp ngoại lệ trong số họ, dù cho họ kém cỏi, nhưng họ vẫn nỗ lực để thực hiện một điều gì đó.
Trong số những người mà cô cho rằng họ hiểu biết hơn mình, thì xếp thứ nhất với cô luôn là Rudeus, và dĩ nhiên anh ấy cũng là người mà cô yêu thích nhất mà.
Và dĩ nhiên, cái sự “yêu thích” này nó khác hoàn toàn với tình yêu, đó là một cảm giác thật phức tạp và khó để giải thích.
Và điều mà Aisha cảm thấy khó chịu nhất, đó là khi vẫn còn là con của Lilia.
Không cần biết Aisha đã làm được những gì và cô bé tuyệt vời ra làm sao, Lilia sẽ không bao giờ khen ngợi cô lấy một lời. Mà chỉ luôn đặt Rudeus, và Norn lên hàng đầu mà thôi.
Nó khiến cho đầu óc cô như muốn rối tung lên.
Vì Aisha luôn bị phân biệt đối xử, nên cô luôn nhạy cảm trước những thất bại của mình.
Aisha không ngừng lo lắng rằng bất kỳ thất bại nào cũng sẽ khiến cho cô bị đào thải hoặc phá huỷ thế giới quan của cô ấy.
Cũng chính vì thế, mà cô đã học được cách để nhanh chóc sửa chữa mọi sai lầm, hay ít nhất là tìm ra được lý do để đổ thừa cho người khác.
Dĩ nhiên, cái cảm xúc muốn được làm cô em gái bé bỏng của Rudeus hay nguyện phục vụ như người hầu của gia đình là không hề giả tạo.
Dĩ nhiên, cô cũng cảm thấy vui vẻ, cô đơn, và thỉnh thoảng thì cảm thấy tức giận hay than khóc.
Chỉ là cái bản tính thích phán xét người khác của cô thì vẫn luôn ở đó.
Cô biết cách để tìm ra được những người tài giỏi.
Nhưng cô không tài nào hiểu được “yêu” là gì.
Cô ấy không hiểu được rốt cục “yêu” một ai đó có ý nghĩa như thế nào.
Và cô không thể hiểu được làm sao để yêu.
★★★
Hai bước ngoặt quan trọng đã xảy đến với Aisha.
Đầu tiên là sự ra đời của Ars Greyrat.
Lúc đó, Aisha đã có kha khá kinh nghiệm trong việc đỡ đẻ, nhờ trước đó đã giúp hạ sinh ra Lucy và Lara.
Cái khoảnh khắc mà sinh mệnh được sinh ra thật sự khiến cho Aisha bị ấn tượng sâu đậm.
‘Chà, thật kỳ diệu làm sao!’
Dù nó chỉ là một thời khắc đặc biệt ngắn ngủi, nhưng thật sự nó đã khiến cho cô phải xúc động.
Nhưng sự ra đời của Ars thì thật khác biệt.
Ngày hôm ấy, Rudeus đã không có mặt ở đó.
Mặc dù đây là đứa con đầu lòng của Eris, nhưng cô vẫn tràn trề sinh lực, và Lilia và Aisha thì đã có kinh nghiệm đỡ đến lần thứ ba rồi.
Nếu Rudeus mà ở đó, thì Eris có thể đã lãng phí sức lực của mình cho những thứ vớ vẩn, vì vậy có thể nó sẽ còn phản tác dụng.
Nhưng vì lần này, người đầu tiên bế Ars vào lòng, là Aisha.
Khi cô đỡ lấy thằng bé, thì cảm giác thật khác biết so với Lucy hay là Lara.
Khi mà Ars cất tiếng khóc chào đời, thì một cảm xúc cô chưa bao giờ cảm thấy trước kia bỗng nở bung lên bên trong lồng ngực.
Một cảm giác thật khó để diễn tả, một chút đau đớn, một chút u buồn.
Cái cảm giác ấy vẫn mãi tồn đọng, cho tới cả khi ca đỡ thành công, sau cả khi Eris đã yên tâm mà chìm vào giấc ngủ, và kể cả sau khi Aisha đã đi lên đến giường của mình.
Cả đêm hôm đó cô không thể ngủ, đôi mắt của cô mở tròn, tỉnh táo.
Cô dang rộng hai cánh tay, cô cố nhớ lại cái cảm giác khi giữ Ars ở trong lòng mình.
Dù cho cái cảm giác trên các đầu ngón tay của cô ấy vẫn giống như lúc cô nâng Lucy và Lara.
Nhưng nó cũng khác biệt một cách tinh tế, bởi đứa trẻ cô bế là con trai ư?
Cô không thể biết được.
Nhưng Aisha cũng hiểu được rằng nó đã khiến cho cô cảm thấy hạnh phúc đến nhường nào.
‘Này ngày mai ơi, hãy tới nhanh lên, để ta được gặp lại một Ars còn đang oà khóc và khó chịu trước thế giới mới ấy đi nhé.’ Aisha nghĩ.
Đối với cô, Ars có một thứ gì đó vô cùng đặc biệt.
Nhưng cô không thể nói ra được nó là gì…
Aisha đã đổi thay kể từ ngày hôm đó.
Cô ấy không còn bận tâm đến những gì đã chiếm hết thời gian của mình trong quá khứ - từ công việc hầu gái, rồi sở thích của cô ấy, hay các uỷ thác của Onii-chan và tham khảo ý kiến của tập đoàn lính đánh thuê nữa.
Khi hỏi Aisha, cô chỉ luôn trả lời rằng “Đang chăm sóc cho Ars thôi ấy mà.”
Có thể đó chỉ là một phần của công việc hầu gái.
Nhưng với Aisha, nó rất khác biệt.
Phải chăng đó chỉ là một loại sở thích thôi ư? Không, không phải như vậy.
Đó là bởi cô muốn được nhìn thấy Ars. Và nếu có thể, cô muốn được trò chuyện với thằng bé.
Rồi cô đã luôn háo hức chờ đợi cho đến ngày thằng bé khôn lớn.
Vào khoảnh khắc đó cô ấy đã nhận ra được rằng, đây là lần đầu tiên cô thích một ai đó, vì một lý do mà nằm ngoài sức tưởng tượng của họ.
Và bước ngoặt tiếp theo đó là vào đám cưới của Norn.
Ngày hôm ấy, Norn Greyrat và Ruijerd Supardia đã chính thức đính hôn.
Một hôn lễ đã diễn ra nằm ngoài sức tưởng tượng của Aisha.
Một sự khác biệt cực lớn về tuổi tác, và cả về chủng tộc nữa.
Nhưng Norn đã từng nói rằng.
Cô đã thích anh ta từ rất lâu về trước.
Cô đã yêu anh ấy.
Aisha không thể hiểu được một từ mang tên “yêu” là gì.
Sự lãng mạn và tình yêu, những cảm giác đó thật quá xa lạ đối với cô.
Cô quý mẹ kính cha, và dĩ nhiên cô rất thích Rudeus nữa.
Kể từ cái lúc họ hội ngộ với nhau tại Vương Đô Shirone thì đã luôn là như vậy.
Thế nhưng những suy nghĩ như chuyện cưới xin hay sinh con đẻ cái chưa một lần từng vụt qua tâm trí của cổ.
Nếu Rudeus mà có mong muốn được cưới cô, thì hẳn Aisha cũng sẽ không có từ chối, nhưng đối với cô, nó cũng sẽ chỉ là một phần trong bổn phận của một người hầu nữ.
May mắn thay, Rudeus không hề có ý định và luôn duy trì một khoảng cách nhất định đối với cô ấy.
Vì vậy nên cô vẫn chưa bao giờ được hiểu rằng tình yêu là gì.
Khi cô kể lại với Norn về điều đó, thái độ của Norn trở nên kinh ngạc.
‘Ý chị là sao khi chị không thể hiểu được cơ chứ?’ khuôn mặt của cô như đang nói như vậy.
Như thể Norn không thể tin được, tại sao Aisha lại không hiểu một điều đơn giản như vậy, khi cô ấy thông minh như vậy.
Chứng kiến thái độ đó của Norn, Aisha chợt cảm thấy bản thân có một chút thất bại.
Đã từ rất lâu về trước, Aisha không hề thích người chị gái Norn của mình chút nào.
Từ khi còn rất nhỏ, Norn đã hay thiên về tình cảm hơn lý trí và thường đưa ra những yêu cầu khá là ích kỷ.
Đáng lẽ ra, thay vì cứ liên tục đòi hỏi, thì cô nên làm việc để đạt được nó mới đúng, nhưng mà không, chả có một chút nỗ lực nào thấy được bên trong cô ấy cả.
So với Onii-chan mà nói, thì cô chỉ như một con ngốc.
Nhưng dù cho có là mẹ hay là Zenith đi nữa, thì cả hai người họ vẫn đối xử với Norn tốt hơn nhiều so với cả Aisha.
Sự đối đãi mà hai đứa chúng được nhận đã bị quyết định kể từ cái lúc được chào đời.
Ngay cả khi cô ấy có chấp nhận điều đó, thì việc phục vụ một con ngốc như Norn cũng khiến Aisha phải tăng xông huyết áp.
Vì Norn chỉ suốt ngày hành hạ cả Onii-chan lẫn cô ấy.
Nên đó là lý do vì sao mà cô chưa một lần tôn trọng Norn cả.
Aisha sẽ luôn luôn nói với Norn-chậm-tiêu rằng, “Sao chị không thể hiểu được cơ chứ?”
Kể từ khi họ tái ngộ với nhau tại Milis, cho tới tận khi Norn nhập học vào Đại Học Ma Pháp, thì Aisha đã luôn luôn nói với cô ấy như vậy.
Aisha hẳn cũng giữ một vẻ mặt lạnh lùng như vậy vào lúc đó.
Không phải là Aisha luôn háo thắng hay gì, chỉ là cái cảm giác muốn được vượt trội hơn người khác đã luôn ở bên trong cô từ thuở nhỏ tới giờ rồi.
Nhưng lần này, cô cảm thấy mình đã thất bại.
“A, em thua mất rồi. Em đã thua chị lần này, Norn-nee à.”
Aisha đưa ra kết luận như vậy.
Rằng mình đã thua Norn.
Lần đầu tiên trong đời cô thừa nhận rằng bản thân đã thua trước người chị của mình, Norn.
Ừ thì cô cũng bất ngờ đôi chút, nhưng cô cũng không có cảm thấy nuối tiếc gì cả.
Vì khi cô không có ở bên cạnh Norn, thì cô ấy cũng đã trưởng thành lên rất nhiều rồi mà.
Norn hẳn đã học được rất nhiều thứ tại Đại Học Ma Pháp, nơi mà Aisha không thể đặt chân tới.
Không chỉ ma thuật, kiếm thuật, sử học, toán học mà còn có cả hàng tá những môn học khác nữa.
Bởi vì Aisha hiểu được rằng biết nhiều chưa chắc đã khôn.
Và nếu như cần thiết, thì Aisha sẽ luôn luôn có thể bắt kịp được kiến thức mà mình đã hao hụt.
Vì sự trưởng thành nó tới từ những điều gì đó còn cơ bản hơn cả vậy.
Norn đã tham gia hội học sinh và được gặp gỡ rất nhiều loại người khác biệt. Rồi sau khi lắng nghe rất nhiều những góc nhìn khác nhau, thì cô đã không còn có những yêu cầu ích kỷ nữa. Cô ấy đã học được rằng không được để cho cảm xúc chi phối các quyết định của mình.
Tuy nhiên Norn vẫn nhạy cảm trước những cảm xúc của người khác, và cô luôn đối xử rất trịnh trọng với những đàn em khoá dưới của mình.
Giống như Rudeus vậy…
Dù cho không được bằng như Rudeus, nhưng cô cũng không còn là con người dễ dàng gạt phăng đi quan điểm của người khác nữa rồi.
Đó là lý do vì sao Norn không hề cảm thấy hối hận về điều đó. Mà còn hơn cả hối hận, cô ấy cảm thấy thật ghen tị.
Dù chỉ một chút, nhưng Aisha đã hiểu được điều gì mà mình đang không có, một nơi mà Aisha không thể bước tới được.
Nhưng kể cả thế đi nữa, thì Aisha cũng không thể làm được việc đó.
Vì trong thâm tâm cô vẫn không thể hiểu được cảm xúc “yêu” là như thế nào.
Cô chả có một chút triển vọng gì trong chuyện hôn nhân cả.
Nên dù cho có cảm thấy ghen tị trước đám cưới của Norn đi nữa, thì Aisha cũng không thể làm điều tương tự được.
Cô sẽ không bao giờ có thể trải nghiệm được sự hạnh phúc mà Norn đang có.
Aisha đã quyết định như vậy.
Nhưng cũng ổn thôi.
Vì cô đã đủ hạnh phúc rồi, nên chả có lý do gì để thay đổi điều đó cả.
Sau chuyện đó, thì mỗi ngày lại như mọi ngày.
Làm công việc hầu gái, chăm sóc cho Ars, tham gia cuộc họp thường nhật tại Tập Đoàn Đánh Thuê hoặc là hoàn thành các uỷ thác mà Onii-chan đưa ra.
Cứ liên tục như vậy.
Và có lẽ cho đến chết cũng chả có gì thay đổi.
Kể cả sau khi Lucy, Lara và Ars kết hôn đi chăng nữa.
Kể cả sau khi Lilia và Zenith đã đã từ giã cõi đời này.
Cô ấy sẽ không bao giờ kết hôn, và sống hết phần đời còn lại của mình dưới danh phận là hầu gái nhà Greyrat.
‘Ổn thôi mà.’
Cô ấy nghĩ vậy.
Không cần biết người cô thích có là ai, thì cô cũng sẽ chả bao giờ có thể tìm được cho mình hạnh phúc thực sự.
Cho đến khi cô ấy có thể vượt qua được lời nguyền mà bản thân đang vướng mắc, cho đến khi cô ấy dừng được việc coi thường những ai kém hơn mình.
Hoặc không thì cô sẽ không bao giờ chủ động chạy tới phòng của Norn mà hỏi giõng giạc rằng, “[Tình yêu] là gì vậy chị?”
Nó đáng lẽ phải như vậy.
“Em muốn cưới Aisha-nee!”
Nhưng cho đến khi cô nghe được điều đó từ Ars, ‘’đứa trẻ’’ duy nhất mà cô không coi thường, thì nó đã khiến cho cô rung động.
★★★
Lời tỏ tình của Ars đã khiến Aisha không khỏi xúc động.
Một cảm xúc mà cô không thể hiểu được đang trào dâng trong lồng ngực của mình.
Cô lại tiếp tục hỏi bản thân mình.
Rằng ‘Cái cảm giác này rốt cục là gì vậy?’
Ars rất đặc biệt.
Dù cho thằng bé có thất bại hay thảm hại đến như nào đi nữa, Aisha cũng chưa bao giờ coi thường thằng bé cả.
Dĩ nhiên, cô ấy cũng thể hiện sự tha thứ tương tự với những đứa trẻ nhà Greyrat khác nữa.
Khi mà Lucy thất bại, rồi khi Lara thất bại, thì Aisha cũng chưa hề đánh giá thấp ai trong số chúng cả, cùng lắm là chỉ một chút.
Nhưng Ars thì khác biệt hoàn toàn.
Khi thằng bé thất bại, thì sự đánh giá của Aisha vẫn không hề thuyên giảm.
Nhưng khi thằng bé thành công, thì nó lại tăng lên gấp bội.
Quả thực rất đặc biệt.
Sự đánh giá của cô ấy tăng lên liên tục mặc cho khả năng của thằng bé không được như cô mong đợi.
Chỉ đơn giản là thích thằng bé một cách sâu sắc.
Thích đến mức như thể là… yêu chăng?
Có lẽ nó là tình yêu rồi.
Khi cô nhận ra điều đó, thì mọi thứ xung quanh gần như là chả còn ý nghĩa gì hết, và nó không có ảnh hưởng gì tới cô cả.
Để rồi Aisha và Ars cuối cùng cũng đã làm chuyện đó nhằm củng cố thêm cho mối quan hệ của họ.
Cá nhân Aisha, thì cô đã nói với Ars rằng đó chỉ là luyện tập.
Cô không hề có ý định làm những chuyện đó với Ars, nhưng bản năng của cô thì thúc dục cô làm vậy.
Rudeus là người rất ghét những mối quan hệ cận huyết như thế này.
Dù cho cô không hiểu tại sao, khi tiến thêm một bước với Ars lại khiến cho Rudeus cảm thấy tức giận đến như vậy.
Sau cùng thì chắc Ars là đứa con trai đầu lòng, và đồng thời cũng là đứa con cưng của Rudeus nữa.
Rồi một ngày nào đó thằng bé sẽ phải nối dõi cái dòng họ nhà Greyrat này.
Hay ít có lẽ, như Ars đã từng đề cập trước đây, đó là cậu sẽ phải kết hôn với một công chúa ở Vương Đô Asura nữa.
Aisha cũng không nghĩ rằng điều đó không có lý do.
Vì dù có là ở Vương Đô Shirone, Thánh Quốc Milis hay thậm chí là ngay tại Tập Đoàn Đánh Thuê Rude, thì hôn nhân chính trị vẫn là một điều gì đó quá đỗi bình thường.
Mà việc hôn nhân chính trị cũng không hẳn là không làm cho người ta mất đi hạnh phúc.
Hay đúng hơn, các cuộc hôn nhân chính trị thường kết thúc bằng việc đôi bên cùng có lợi cho tất cả những người có liên quan. Cho dù giàu có, hay có là tìm kiếm sự bình yên.
Vấn đề chỉ là, sau khi kết hôn, liệu đôi vợ chồng trẻ ấy có cùng nhau nỗ lực để gìn giữ được hạnh phúc hay không.
Miễn là chừng nào cả hai vẫn trao cho nhau sự kính trọng và thương yêu, thì một đám cưới hạnh phúc cũng sẽ chả là vấn đề gì đáng để nói tới cả.
Sự thật là Aisha đã từng chứng kiến rất nhiều những cặp chồng son hạnh phúc tới từ những cuộc hôn nhân chính trị rồi.
Nhưng dù cho lý trí của cô có nói như vậy đi nữa, thì cơ thể của cô cũng không đời nào hợp tác cả.
Để rồi sớm thôi nó lại diễn ra thêm lần thứ hai, rồi đến lần thứ ba.
Rồi đến khi Ars bắt đầu cúp học, nhưng cô cũng không thể mắng thằng bé được, xong bản thân Aisha cũng bắt đầu từ bỏ công việc ở Tập Đoàn Đánh Thuê nốt.
Mặc dù bản thân cô nghĩ rằng chuyện này không nên tiếp tục nữa, nhưng mặt khác, cô tin rằng cô ấy có thể dừng lại bất cứ khi nào mình muốn cũng được.
Nhưng cô đã không thể.
Bị cuốn trôi trong dòng khoái lạc, và để cho bản thân không còn có thể kiểm soát được sự ham muốn ấy được nữa.
Dù cho cả hai đều biết rằng không nên tiếp tục, nhưng chuyện ấy vẫn tiếp diễn.
Và vì trong đầu chả có một chút tính toán nào, nên họ chỉ có thể thực hiện những việc đó trong sự cẩn trọng tột độ.
Tuy nhiên thì trong những hoàn cảnh như này thì các mối quan hệ sẽ chả thế nào có thể kéo dài được lâu cả.
Và Rudeus đã phát hiện ra chuyện này còn sớm hơn cả dự đoán.
[Đó chỉ là luyện lập.]
Là ‘Luyện tập.’
[Tất cả các cảm giác ấy chỉ đơn giản là ‘luyện tập’ mà thôi.
Cả Ars và em đều chỉ là những người bị hoàn cảnh đưa đẩy, bị dục vọng nhất thời cuốn trôi đi tâm trí.
Và chuyện đó thì cũng chả làm tổn thương ai cả ạ.]
Nhưng Sylphy đã nhìn thấu được sự giả dối ấy.
Nó khiến cho những cảm xúc thật sự của Aisha trở nên bùng phát, cô ấy chả còn có thể làm gì hơn ngoài hét lên rằng mình yêu Ars nhiều đến nhường nào.
Nhưng cô ấy lại quá ngây thơ.
Dù cho cô biết rằng Rudeus sẽ nổi cơn lôi đình, nhưng cô cũng chỉ nghĩ rằng anh ấy sẽ bàn bạc vấn đề, hay thậm chí là sẽ bỏ qua cho cổ.
Hay thậm chí là sẽ chấp thuận cái mối quan hệ này.
Tất cả, chỉ dừng lại ở chữ “nghĩ” mà thôi.
Chưa kể đến việc, đó là Sylphy đã nắm được dây cương và chèo lái thành công đến hồi kết thúc.
Nhưng sự thực thì lại khác biệt hoàn toàn.
Rudeus đã chối bỏ mối quan hệ của hai người họ.
Anh thể hiện một sự bướng bỉnh mà bản thân cô chưa bao giờ từng được thấy trước dây, Rudeus đã cưỡng ép cả hai phải chia lìa.
Aisha chưa từng nhìn thấy Rudeus như thế này trước kia.
Anh cứng đầu, vô lý và vô căn cứ đến lạ.
Lần đầu tiên trong đời cô, Aisha thấy Onii-chan của mình từ chối đưa ra một lý do chính đáng.
Nhưng cái biểu cảm trên khuôn mặt của anh trông thật quen thuộc.
Một biểu cảm mà cô sẽ không bao giờ có thể quên.
Đó là một biểu cảm cau có y như cái lúc anh tạo ra Ma Đạo Khải cho trận chiến với Orsted vậy.
Nhìn thấy cái biểu cảm ấy, Aisha liền cảm thấy bàng hoàng.
Vào cái khoảnh khắc ấy, cô đã cảm thấy rằng, phải chăng mình đã trở thành kẻ thù với Rudeus rồi ư.
Không còn nghi ngờ gì nữa.
Vì cô đã phá huỷ tất cả những gì mà Rudeus đã dày công xây dựng lên mà.
Nghĩ vậy, cô liền giả vờ xoa dịu tâm trạng của Rudeus.
Nhưng nỗi kinh hoàng ấy thì vẫn còn dai dẳng trong lòng.
Cô vội vã trở về phòng, cô cố để lấy lại được nhịp thở, Aisha cảm thấy như một thanh lao vừa đâu xuyên qua trái tim của mình vậy.
Ars và cô rồi sẽ phải chia xa ngay sau đó.
Ars sẽ phải nhập học và tìm cho mình một nửa còn lại tại ngôi trường ấy.
Hay là cô sẽ tiến tới hôn ước với một người nào đó khác chăng?
Bởi vì nếu ở trong hoàn cảnh ấy, thì cô cũng sẽ làm điều tương tự.
Rồi cả Ars và Aisha sẽ có một cuộc sống hạnh phúc hơn, phải không?
Bất chợt cô nghĩ tới một thứ.
[Hạnh phúc.]
‘[Hạnh phúc] … là gì?
Làm sao để mình có được hạnh phúc…?’
Và thế là Aisha nhận ra.
Rằng cô đã phạm một sai lầm.
Rằng nếu hai người họ mà cứ tiếp tục, thì chỉ có một tương lai bi kịch đang chờ đón mà thôi.
‘Rudeus đã đúng.
Ars và mình cần phải chia xa.
Không cần biết trái tim của mình có đau đớn thế nào đi nữa.
Bởi nếu không, thì sẽ không chỉ Rudeus, mà mình sẽ phản bội lại cả gia tộc của mình nữa.
Đó sẽ là Sylphy, là Roxy và là Eris đã giao công việc dạy dỗ Ars cho mình.
Rồi sẽ là những đứa trẻ đã vô cùng yêu quý mình và gọi mình là Aisha-nee.’
Dù cho chúng không đặc biệt bằng Ars.
Nhưng chúng cũng là những người không thể thay thế trong cuộc sống của Aisha được.
Nhưng Aisha cũng nhận ra được rằng.
Nếu không có Ars, thì cả đời cô cũng sẽ chả thể tìm được cho mình hạnh phúc.
Cô sẽ không thể quay trở lại được với cuộc sống mà mình đã từng.
Nếu cô thấy Ars tìm ra được cho mình hạnh phúc mà không có cô ấy, thì rồi Aisha sẽ hối tiếc vô cùng tận.
Và thế là cô suy nghĩ ‘Giá như mình có thể làm được gì đó thì tốt.’
Rồi cô đã tìm ra được thứ mà trái tim mình đang khao khát.
[Niềm Hạnh Phúc.]
Cô đã quyết định bỏ nhà ra đi cùng với Ars.
★★★
Ngày hôm đó cô ấy đã lập ra một kế hoạch, và ngay đêm hôm đó cô ấy đã cùng với Ars bỏ trốn.
Cô lan truyền thông tin giả cho tới tận chiều tà, rồi sau đó họ đi tới Vương Đô Asura như đã định.
Rồi từ Vương Đô Asura hai người họ đã dùng một ma pháp trận dịch chuyển khác tới Long Vương Đô.
Và tại Long Vương Đô, cô ấy đã liên lạc với tuỳ tùng của Perugius rồi nhận được sự hợp tác.
Aisha lẻn vào trong chi nhánh của Tập Đoàn Đánh Thuê tại Long Vương Đô, rồi dùng ma pháp trận dịch chuyển để trở về văn phòng của Orsted.
Sau đó từ đây, hai người họ dịch chuyển tới Thánh Quốc Milis.
Rồi họ dùng các đường dây liên lạc tại Chi nhánh Đánh Thuê, sau đó thẳng tiến tới một ngôi làng vô danh tiểu tốt.
Họ thay đổi danh tính và thân phận, trong khi vẫn duy trì dòng chảy của các tin đồn thất thiệt, và cuộc sống của cô và Ars đã chính thức bắt đầu.
Thật hoàn hảo.
Một nơi mà Rudeus không tài nào có thể tìm thấy được.
Thậm chí cô còn đi xa tới mức thủ tiêu toàn bộ dấu vết nữa.
Rồi thêm vào hàng tá những thông tin gây rối trong quá trình dàn dựng.
Mặc dù cô chỉ có thể thuyết phục được một chút với Perugius hay Kishirika, nhưng ít ra thì Perugius đã đồng ý hợp tác rồi.
Dù chỉ là một thoả thuận ngắn hạn, nhưng ít nhất thì ông cũng đã đồng ý rằng sẽ không tích cực tham gia vào tìm kiếm cô ấy.
Nơi này là một ngôi làng được đặt tại điểm trung lập của một tuyến đường khai thác gỗ.
Nó không được đánh dấu ở trên bản đồ, vì một vài năm sau kiểu gì nó cũng sẽ lại bị phá bỏ thôi.
Vì ngôi làng này hoạt động dựa vào ngành công nghiệp khai thác gỗ, nên nếu có chút biến chuyển gì trong công việc, thì cả cái làng cũng vậy.
Dĩ nhiên danh tính của họ vẫn được giữ bí mật, và Aisha luôn luôn nghe ngóng những thông tin xảy đến mới nhất.
Nếu mạng lưới tình báo của cô ấy thông báo cho cô về bất kỳ một dấu hiệu bất ổn nào, thì họ sẽ sẵn sàng cuốn gói rời đi, và xóa toàn bộ mọi dấu vết mà họ đã để lại.
Dù đối phương có là Rudeus đi nữa, thì cô cũng tự tin rằng anh sẽ không bao giờ có thể tìm ra được mình.
Cô ấy sẽ không gặp thất bại.
Mọi chuyện rồi đâu sẽ vào đó thôi.
Và thế là Aisha nghĩ thầm.
‘Sống một cuộc sống với Ars trong khi đón nhận sự viên mãn, liệu đây có phải là hạnh phúc thực sự?’
Vì trong tim cô vẫn còn một nỗi đau đang âm ỉ.
Không phải là từ cuộc sống mới của cô ấy với Ars.
Mặc dù Ars đã không còn phụ thuộc vào cô ấy nữa.
Mặc dù thằng bé cười, nhưng vẫn luôn có một bầu không khí căng thằng xung quanh cậu bé.
Một nụ cười như của Rudeus, hay một nụ cười như của Norn vậy.
Nhưng cũng khác với nụ cười mãn nguyện của họ.
Nụ cười của cô ấy có lẽ giống với của Ars hơn.
Quả thực, có gì đó không đúng cho lắm.
Đây không phải là hạnh phúc.
Tại sao chuyện này lại không đúng cơ chứ?
‘Mình đâu có thất bại.’
Cô ấy nghĩ.
Cô từ bỏ việc phải đào sâu hơn về cái nguyên nhân ấy, vì cô chỉ làm những gì mà mình muốn làm.
Aisha đã từ chối phải thừa nhận thất bại.
Việc chấp nhận nó là điều không thể đối với Aisha.
Và rồi sau đó Aisha đã mang thai.
Cơ thể của cô trở nên nặng nề hơn, và việc di chuyển dần trở nên khó khăn hơn tương đối.
Vì cô không còn có thể thu thập thông tin được nữa, nên sẽ chỉ còn là vấn đề thời gian cho đến khi Rudeus tìm ra được bọn họ.
Phải mãi cho đến lúc này cô ấy mới thừa nhận rằng mình đã thất bại.
Rằng đó là sai lầm lớn nhất cuộc đời cô, rằng cô không thể nào đổ thừa cho ai khác được cả.
Vì dù có thất bại đi chăng nữa, cô ấy vẫn đã từ chối đồ thừa cho Ars.
Cái cậu bé đặc biệt và yêu dấu tên Ars của cô, cô ấy không bao giờ có thể đổ lỗi cho cậu được.
Aisha sẽ không bao giờ trách người mà cô yêu thương nhất.
Chả còn đường nào để tẩu thoát được cả.
Cô hẳn còn sẽ bị coi là đã bắt cóc Ars nữa.
Dù cho Ars đã đi theo với tinh thần tự nguyện, nhưng việc họ đã phản bội lại Rudeus là điều không thể nào bàn cãi.
Cô ấy không còn đủ thể diện để nhìn vào mặt gia đình được nữa rồi.
Kể cả nếu họ có gặp lại nhau, thì không thể nào chỗi cãi được việc họ đã phản bội tất cả mọi người. Nên cô không xứng đáng để được gặp gia đình của mình thêm một lần nào khác.
Bỏ trốn suốt một năm, xong giờ thì mang thai trong bụng.
Có chúa mới tha thứ cho được.
Aisha chính thức bỏ cuộc.
————————————————
★★★Góc nhìn của Rudeus★★★
Aisha nằm dài trên một cái giường.
Nó thật nhỏ, và khiên tốn.
Cả chăn lẫn ga trải giường đều là loại mà Aisha yêu thích.
Có một bức tượng và một chậu cây nhỏ được đặt ở bên thành cửa sổ.
Từ chỗ đó, mặt trời chiếu rọi vào, làm sáng lên khuôn mặt và mái tóc của Aisha.
Nhìn thấy Aisha bây giờ, tôi mới có thể hiểu được.
Rằng làm thế nào mà chúng tôi có thể tìm ra được con bé và Ars.
Rằng nếu con bé mà thật sự nghiêm túc, thì tôi không nghĩ rằng sẽ có một ai có thể tìm ra được hai đứa chúng nó.
Và quả thực, chúng đã thật sự sống ẩn dật được trong suốt hơn một năm cơ mà.
Vậy làm thế nào mà chúng lại vô tình bị phát hiện được?
Chỉ với một cái nhìn vào con bé bây giờ thôi, thì cũng đủ để thấy câu trả lời đã quá đỗi rõ ràng rồi.
Con bé nằm ngửa ra, với một cục nhô lên như quả đồi ở phần bụng của nó.
Phải, con bé đang có thai.
Vì bản thân đang mang thai, nên con bé không còn có thể tự do vận động được nữa.
Đó một vết nứt cực lớn trong lớp phòng thủ vững chắc của chúng.
“…Vậy ra đây là chuyện đã xảy ra sao?”
Từng từ ấy bỗng bật ra khỏi môi.
Vì quả thực rất khó để thấy được một sai lầm được gây ra từ Aisha hoàn mĩ ấy.
Sau khi giúp đỡ Sylphy và những người đang mang thai khác, thì con bé đã không còn nghi ngờ gì nữa.
Dù cho con bé vẫn chưa tự mình trải nghiệm điều đó, thì con bé ít nhất cũng đã trông đợi tới việc này rồi.
“Đó cũng là điều mà em đã nghĩ. Rằng sẽ sống hết đời mình với Ars. Dù có là anh đi nữa thì cũng sẽ không đời nào có thể tìm ra được bọn em…”
Tôi chỉ có thể im lặng nghe Aisha tiếp tục nói.
“Nhưng em không còn có thể làm gì được nữa bây giờ…”
Rồi Aisha nhìn xuống, và bụng của con bé có chút lục đục.
“Tình cảm em dàng cho Ars là thứ tình cảm chân thành nhất. Dù cho đã biết đến hậu quả của việc mang thai là gì, nhưng em vẫn khao khát chuyện này. Nó thật tuyệt vời làm sao. Bởi vì em yêu Ars mà.”
Những quầng thâm hiện lên dưới đôi mắt của Aisha.
Con bé hẳn đã phải đấu tranh rất vất vả.
Dù con bé biết chuyện gì không thể được phép xảy ra, nhưng con bé cũng không thể khiến bản thân mình ngăn nó lại được.
Dù cho tâm trí của nó đã định ra rõ ràng, dù cho cho cơ thể đã cố hết sức can ngăn, nhưng rồi, hậu quả là đây.
Con bé không thể ngăn chính mình được.
“Này Onii-sama, thứ cảm xúc đó là như thế nào vậy ạ”
“Anh cũng chả biết nữa... Nhưng anh cũng đã cảm thấy tương tự khi cưới Sylphy.”
“Thật ư… Nếu vậy, thì đó thật sự là yêu rồi.”
Tình yêu sao.
Đây á? Tôi cũng chả biết được nữa.
Vì tôi cho rằng [tình yêu] và [dục vọng] cũng như hai mặt của cùng một đồng tiền vậy.
Đặc biệt là khi chúng đều đến từ bản năng mà ra.
“Sao em lại không kể cho tất cả mọi người?”
“Vì em biết từ đầu. Rằng họ sẽ không chấp nhận rồi ạ.”
“Họ sẽ có.”
“Họ sẽ không đâu. Em đã mắc sai lầm. Không ai sẽ giúp đỡ cho em hết nữa.”
Kể cả nếu Lilia có kịch liệt phản đối chúng ra sao đi nữa, thì vẫn có một Sylphy sẽ sẵn sàng chấp nhận mà.
Nếu như bọn tôi nói chuyện với nhau trước đó, biết đâu tôi sẽ lại không cứng đầu đến như vậy.
“Này, Onii-sama, Ars có ổn không ạ?”
“…Ừm, nhưng nó vừa suýt phải đi bán muối vì Eris đấy.”
“Em hiểu rồi. Dù sao thì Ars cũng là đứa con cưng mà… em mừng rằng anh ấy vẫn ổn…”
Cuối cùng Aisha cũng có thể thở dài như trút được thứ cảm xúc đang đè nặng trên vai.
“Onii-sama này, chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo vậy ạ?”
“Anh vẫn đang nghĩ về nó.”
“Hẳn anh sẽ không đời nào tha thứ cho em phải không?”
“Có chứ.”
“Làm thế nào cơ chứ? Em đang chuẩn bị sinh con cho thằng con quý tử nhà anh đấy!”
“Lỗi lầm này không phải là do mình em, dù cho em đã bỏ nhà đi nữa. Thì anh cũng đã sai, và cả Ars cũng-----“
“Ars không sai!! Anh ấy vẫn còn quá non nớt. Em đã dụ dỗ nó và bắt Ars phải làm theo những gì mà em muốn. Đó là tội lỗi của em. Hẳn anh cũng biết điều đó mà phải không, Onii-sama?”
“…Ars không còn là một đứa nhóc nữa đâu.”
Dù cho thằng bé vẫn chưa đủ trưởng thành, nhưng Ars cũng không còn là một đứa nhóc rụt rè như nó đã từng nữa.
Thằng bé đã quyết định lựa chọn của riêng mình để tới được tận đây.
Không một lời nói dối nào có thể quyết định thay cho thằng bé được cả.
“Hiện tại hẳn Onii-sama muốn chối bỏ thằng bé trong bụng của em lắm phải không?”
“Phải, dù anh ghét phải thừa nhận nó. Nhưng… ừm… chả thể làm gì khác được nữa. Cơm dù sao cũng nấu thành cháo rồi.”
“Anh không có định mổ bụng em, lôi phôi thai ra rồi giết chết thằng bé ư?”
“Sao anh có thể làm điều tàn nhẫn như vậy với đứa em gái của anh cơ chứ…”
“Họ sẽ làm đấy anh. Các tầng lớp quý tộc ở Milis thì có. Nếu mà mang thai ngoài ý muốn, thì họ sẽ đánh thuốc mê người mẹ, rồi mổ bụng, phá thai, sau đó sử dụng phép thuật chữa bệnh để khâu nó lại. Nhưng kèm theo đó sẽ là một phép thuật suy thoái để đảm bảo rằng cô ấy sẽ không bao giờ có thể mang thai được nữa.”
‘’Thật kinh khủng…eo ơi… Có cả thể loại phá thai như vậy sao?’’
“Rồi anh sẽ chia tách em khỏi Ars… Không, từ từ đã, anh định giết em nữa phải không?”
“Sao anh có thể làm vậy được hả!! Dừng lại đi! Tại sao em lại cứ cố phải tưởng tượng những điều kinh khủng như vậy? Đừng! Em thật sự nghĩ rằng Anh trai của em sẽ làm hành động khốn nạn như thế ư?”
“Nhưng em đã phản bội anh cơ mà, Onii-sama! Em đã dụ dỗ và bắt cóc thứ quý giá nhất của anh. Anh rất yêu gia đình mình đúng không! Anh còn dám tấn công Orsted-sama vì gia đình cơ mà!! Thế mà em lại muốn chiếm hữu thằng bé trở thành của riêng mình! Em biết rằng gia đình là tất cả đối với Onii-chan! Rằng anh sẽ không bao giờ tha thứ cho những kẻ dám gây ra tổn thương cho họ! Em đã biết được điều đó khi chứng kiến sự tức giận của Onii-sama một năm về trước! Bởi vì em đã lấy đi thứ quý giá nhất của anh, em đã hủy hoại nó và đã trở thành kẻ thù của anh. Tuy nhiên, em đã nghĩ rằng mình sẽ có thể sống sót, miễn là em có thể chạy trốn. Nhưng với cái bụng ngày một lớn ấy, em không còn có thể tự do đi lại được nữa. Em không còn có thể theo dõi thông tin từ phía tình báo hoặc từ lính đánh thuê. Em đã quá kinh hãi, em đã không thể ngủ được nổi một giấc, em đã chỉ tự hỏi khi nào thì Onii-sama cuối cùng sẽ xuất hiện. Em đã chả thể làm gì được nữa cả. Thậm chí hôm nay cơ thể em còn không thể cử động được…!”
Giọng điệu của Aisha chan chứa nỗi u sầu.
Tôi không nhớ rằng con bé đã từng bi quan như này trước kia hay chưa.
Điều gì đã đổi thay trong suốt năm tháng vừa rồi vậy?
Không, chính cơn ốm nghén kia đã nói hộ con bé rồi.
Tôi cần phải trấn an nó mới được.
“Aisha này, quả thực rằng đây là một cuộc nội chiến giữa các anh chị em. Phải, bọn anh dù có thể đã hơi quá đà một chút, nhưng anh chưa bao giờ từng con em là kẻ thù, chưa bao giờ.”
“Nhưng ngày hôm nó một năm về trước, trông anh thật đáng kinh hãi. Cứ như thế có ai đó đủ can đảm để coi thường chủng tộc của Roxy trước mặt anh vậy.”
Tôi bất giác xoa cằm khi được nghe về điều đó.
THẬT Á?
TRÔNG MÌNH GIỐNG THẾ LẮM À?
Ể… Mình thật sự đã làm thế với Aisha ư…?
Phải rồi, chuyện đó thật sự đã xảy ra. Mình đã quá hành xử vô lý, và vô tình để cho cảm xúc chi phối. Có lẽ đã để bản thân bất giác thể hiện khuôn mặt như vậy
“…Ừm, vậy giờ anh trông thế nào?”
“Khuôn mặt hạnh phúc giống như cái ngày mà chị Norn kết hôn vậy.”
“Vậy sao… thật tốt quá.”
Dứt lời, tôi để bản thân mình ngồi xuống giường.
Rồi nhẹ nhàng xoa đôi chân đang co cứng của Aisha.
Dù cho nó khiến Aisha phải rùng mình, nhưng con bé không hề phản kháng lại.
Nó tuy mảnh mai, nhưng cũng thật mạnh mẽ. Trong năm vừa qua, đôi chân này đã phải băng qua biết bao nhiêu chặng đường. Da của con bé có hơi khô đi một chút rồi.
À, con bé vẫn còn đang run rẩy.
“Aisha này. Cái kiểu quan hệ giữa các thanh viên ruột thịt trong nhà mặc dù vẫn là một thứ gì đấy mà anh không thề nào chịu nổi.”
“Ồ…”
“Nhưng đó là kinh nghiệm mà anh đã từng trải. Chỉ là trong trường hợp của anh, nó còn tồi tệ hơn, đáng xấu hổ hơn, phiến diện hơn, và thậm chí còn không thể tha thứ được hơn rất nhiều. Chính vì thế, mà tự nhiên anh đã bị la mắng, bị đánh đập và bị bỏ rơi ... Đó là vì những gì đã xảy ra hồi đó, vậy nên giờ đây anh đã phản ứng một cách rất bản năng.”
Nếu chúng tôi mà phải nói chuyện với nhau, có thể tôi sẽ phải bắt đầu từ vạch xuất phát của câu chuyện, nhưng bằng một cách thần kỳ nào đó, mà những lời vừa rồi lại dễ dàng bật ra từ miệng của tôi đến như vậy.
Hẳn theo một cách nào đó, thì nó chính là khởi đầu của tất cả mọi chuyện.
Và tôi đoán mình đã có được một kết thúc tốt đẹp.
Dù cho tôi không bao giờ có thể xoá được những gì từng xảy ra khỏi tâm trí.
Hay tôi có thể xin lỗi vì những gì mình đã từng phạm phải được.
Nhưng làm sao để tôi có thể giải thích quá khứ của mình được bây giờ?
Nếu tôi mà chỉ đơn giản tuôn hết ra một lượt rằng, “Thật ra, anh tới từ một thế giới khác!” thì hẳn sẽ chả có một ai tin được vào lời của tôi hết.
Hơn nữa, họ sẽ chỉ ngạc nhiên và tự hỏi bản thân rằng rốt cuộc tôi đang diễn một vở kịch gì vậy.
“À, đây là chuyện về thế giới trước đây của Onii-sama phải không ạ?”
Tôi dừng xoa chân con bé vì quá kinh ngạc.
“…Anh đã từng đề cập trước đây rồi ư?”
“Dựa theo các cuộc hội thoại với Nanahoshi, và những hành động của Onii-sama với Orsted-sama, thì em đã lờ mờ đoán ra được ạ.”
“Ồ… anh hiểu rồi.”
Vậy Aisha sẽ hiểu được chứ?
Dù sao thì con bé cũng có sở trường là khám phá ra được mọi thứ mà…
“Anh đang giấu chuyện đó đi nhỉ.”
“Anh ngại phải nói ra, đặc biệt là với mẹ. Tất cả những đau đớn mà bà ấy đã phải chịu đựng để đẻ đứa con nối dõi, người mà hoá ra lại là một tên đàn ông trưởng thành. Hẳn là bà ấy sẽ kinh tởm anh… em có nghĩ vậy không?”
“Không hẳn vậy ạ. Vì Orsted-sama cũng có những ký ức về tiền kiếp của mình mà. Mặc dù nó rất hiếm, nhưng nó cũng đã xảy ra đấy thôi. Nó không giống như tính cách của anh đột nhiên thay đổi hay gì đó vậy. Đối với em, Onii-sama vẫn luôn là Onii-sama. Dù cho anh có già đi vài tuổi cũng không phải là vấn đề gì quá to tát đâu ạ."
“Anh hiểu rồi… Cảm ơn em.”
Vậy ra cũng có thể suy nghĩ theo hướng đó cũng được.
Vì hiện tại, thế giới này đã có khá nhiều những trường hợp chuyển sinh, bao gồm cả Orsted nữa.
Vậy nên cũng chả có gì lạ nếu thêm cả tôi vào trong số họ.
“Em nghĩ là cũng chả có ai sẽ sốc trước chuyện đó đâu. Như Sylphy-nee thì sẽ ổn rồi này, Roxy-nee cũng vậy này… Còn Eris-nee, thì em không chắc cho lắm.”
Eris đã được nghe về quá khứ của tôi rồi…
Nhưng cô ấy đã hứa rằng sẽ giữ bí mật về nó.
Cô ấy buộc phải giữ kín chuyện đó.
“…Thật ư?”
“Vậy sao anh không nói với họ? Hẳn kiểu gì thì mọi người cũng sẽ chỉ nói là, ‘Có thế thôi sao?’”
“Bởi vì anh hiện là Rudeus mà? Thử tưởng tượng thằng bé trong bụng em lại giữ ký ức từ kiếp trước xem, chằng phải em sẽ cảm thấy thật đáng hổ thẹn ư?”
“Nếu thằng bé mà bảo vệ chúng em như cách mà anh đã làm, thì em sẽ chẳng bận tâm đâu ạ.”
“Ồ, thật sao…”
Chỉ thế thôi á?
Tôi tưởng mọi chuyện sẽ còn tồi tệ hơn nữa cơ.
Nhưng có lẽ chỉ là do tôi đã quá chán ghét bản thân mình trước đây mà thôi.
Vậy nên tôi đã luôn hình dung về một ai đó giống như mình.
Rồi Aisha gượng mình dậy và dựa cơ thể của con bé sang bên cạnh tôi.
“Muốn kể cho em nghe về toàn bộ mọi chuyện không?”
“Chắc chắn rồi.”
Dứt lời, tôi đứng dậy, lấy một cái ghế ở cạnh ra, rồi ngồi đối diện trước mặt Aisha.
Ở trước mặt con bé, tôi đánh một ánh mắt xuống bụng của nhỏ.
Có vẻ như con bé sẽ sinh con sớm thôi.
“Tại kiếp trước của anh, anh là một thằng khốn rác rưởi. Khi anh còn thơ ấu, thì anh vẫn khá là bình thường, nhưng cho đến khi anh lên sơ trung---“
Từng chút một, tôi kể cho con bé tất cả mọi thứ về kiếp trước của tôi.
Về loại người mà tôi đã từng, về suy nghĩ của tôi khi đặt chân tới thế giới này.
Về điều gì vẫn còn làm cho trái tim tôi đau đớn, và điều gì mà tôi đã có thể vượt qua.
Đó không phải là một cuộc trò chuyện quá dài.
Vì dù cho tôi đã dành ba mươi tư năm để sống trong kiếp trước, thì cũng chả có gì đặc biệt xảy ra cả.
Khi kể về nó, thì tôi cũng đồng thời nói về cả cuộc sống hiện tại nữa.
Về cách mà Paul đã giúp đỡ tôi.
Về cảm xúc của tôi khi tìm ra được Norn.
Về suy nghĩ của tôi đối với Lilia và Zenith.
Và cách mà tôi chấp nhận Aisha như một cô em gái, như một gia đình của mình.
Còn Aisha, con bé chỉ lắng nghe trong im lặng.
Mặc dù con bé thỉnh thoảng có cắt ngang hỏi tôi, nhưng đa phần thì con bé sẽ chỉ im lặng mà lắng nghe.
“Đó là lý do vì sao anh đã có được một gia đình hạnh phúc ấm êm mà anh chưa bao giờ từng có trong kiếp trước. Nhưng ngày tháng ấy thật sự rất đặc biệt đối với anh.”
Tôi kết thúc câu chuyện của mình.
“Onii-sama thật sự rất tuyệt vời đó ạ.”
“Thật ư?”
“Nếu Onii-chan mà giết em bây giờ, và rồi em chuyển sinh, thì chắc em sẽ chả thể nào cố gắng đến vậy như anh đã từng đâu ạ.”
“...Anh đã nói là không làm thế rồi cơ mà.”
“Em không thể nào xây dựng lên một gia đình được.”
“Thật ư?”
“Vâng. Kể cả dù cho em có yêu Ars. Nhưng em nhất định không thể nào tạo ra được một gia đình với Ars ở đây được cả.”
Chuyện này là sao nhỉ?
Ars yêu Aisha, và thề sẽ bảo vệ con bé.
Nhưng Aisha lại nghĩ khác ư?
“Khi mà Ars chào đời, thì em đã rất hạnh phúc. Nhưng đó không phải là yêu, không phải là điều mà em đang cảm thấy hiện tại.”
Giờ thì đến lượt Aisha thuật lại về cuộc đời của con bé.
Về việc con bé đã phấn khích thế nào khi mà Ars được sinh ra.
Về sự háo hức trông ngóng nó trưởng thành, và đã bảo vệ những ngày đơn sơ hạnh phúc của thằng bé ra sao.
Về niềm vui khi ngắm nhìn thằng bé lớn lên từng ngày.
Để rồi một hôm, bằng tất cả sự can đảm thằng bé đã tỏ tình với Aisha.
Rồi từ ngày hôm đó chúng đã thả mình trôi theo làn gió.
Dù cho nó là sai trái đi nữa, thì chúng cũng đã được sống một cuộc sống không bị cản trở, cấm đoán.
Và rồi chúng bị tôi phát hiện.
Dù cho đã bị phản đối kịch liệt trong buổi họp gia đình, và đã bị đánh bại, nhưng con bé vẫn rất thích Ars… và muốn được sống hạnh phúc với thằng bé.
Và thế là chúng đã bỏ nhà ra đi.
Rồi con bé mang thai, và nhận ra rằng mình đã sai.
Rằng chuyện này sẽ chả đưa chúng đến được với hạnh phúc.
Rằng chúng đã chỉ vừa tự giam bản thân trong hố sâu của sự đau khổ.
Sau đó giọng của Aisha dần trở nên yếu ớt.
Con bé hẳn đã sẵn sàng từ bỏ việc đấu tranh rồi nhỉ.
“…Có hai thứ mà anh muốn hỏi em.”
“Vâng.”
“Đã bao giờ Hitogami liên lạc với em chưa vậy?”
Trong cuộc trò chuyện của chúng tôi, đột nhiên tôi lại nghĩ đến khả năng.
Rằng Hitogami có thể dễ dàng can thiệp khi mang thai vì khi mang thai, định mệnh của họ trở nên yếu ớt. Nên nếu hai đứa chúng mà đã bỏ trốn theo lời khuyên của Hắn…
Thì thật lòng mà nói, tôi sẽ mừng lắm đấy!
[VẬY RA ĐÓ LÀ LỖI CỦA HẮN! THẾ NÊN VỀ NHÀ THÔI NÀO!]
Tôi sẽ nói như vậy.
“Không, chưa bao giờ. Đó hoàn toàn là do em nghĩ ra thôi ạ.”
“Ra là vậy sao…”
Ừm thì, dĩ nhiên rồi nhỉ.
Tôi đã luôn cảnh báo chúng khỏi những lời khuyên của Hitogami rồi cơ mà.
Mà kể cả nếu không có sự thúc dục của Hitogami đi chăng nữa, thì Aisha vẫn sẽ quyết định bỏ trốn thôi à…
“Vậy cái còn lại là gì ạ?”
“Em không dùng tới biện pháp tránh thai ư?”
“Onii-sama, nếu như em mà đi mua thuốc tránh thai, thì em sẽ để lại dấu vết mất.”
“À ừ, em nói cũng đúng.”
Mặc dù tôi có hẳn một kho đựng thuốc ở dưới tầng hầm, nhưng để mà lấy ra dùng hàng ngày thì khá là khó đấy.
“Anh hỏi thêm câu nữa được không?”
“Nhưng anh đã hỏi hết hai câ-… được rồi, hỏi đi anh.”
“Em có đang hạnh phúc không?”
Aisha nhìn xuống sau khi nghe xong câu hỏi.
Miệng của con bé mím chặt, mặt của con bé thì trở nên nghiêm túc.
Rồi con bé nói.
“Em có ạ.”
Quả thực.
Con bé đang hạnh phúc.
Aisha là vậy đấy, dù cho con bé biết rằng hạnh phúc này sẽ không kéo dài được lâu hơn nữa.
Không, đó là bởi con bé đã không còn lựa chọn nào khác, và để có thể hạnh phúc nên chúng mới đã bỏ trốn.
“Nếu anh không tìm tới em, thì liệu em vẫn sẽ hạnh phúc chứ?”
“…”
Aisha nhẹ nhàng lắc đầu của mình.
“Cho tới tận ngày hôm nay, Ars vẫn để em điều khiển anh ấy như một con rối, và em hẳn sẽ không bao giờ có thể thay đổi việc đó… Vậy nên…”
“Anh hiểu.”
Tôi làm thông cổ họng của mình và nhìn thẳng vào mắt Aisha.
“Khụ…! Giờ là lúc cho chủ đề chính rồi.”
Aisha cũng nhìn lại phía tôi.
Ngay cả với những quầng thâm phía dưới con mắt của nhỏ, thì trong đối mắt ấy vẫn sáng lên một sự quyết tâm của con bé nữa.
Nó khác hẳn so với cái lúc con bé chuẩn bị phải đối mặt với cái chết.
Đó là chính là sự phục hồi tinh thần.
“Em có hai nguyện vọng.
Làm ơn hãy tha thứ cho Ars.
Và còn nữa, về đứa bé bên trong bụng em, xin anh hãy để cho nó được sống.”
Aisha xoa bụng của mình khi đề cập về nó.
Con bé có thể sẽ sinh ngay bất cứ lúc nào bây giờ.
Đứa bé trong bụng rồi cũng sẽ được sinh ra sớm thôi.
“…”
“Em… Em chấp nhận cái chết… hay ít nhất, là bị trừng phạt. Mặc dù em rất biết ơn vì Onii-sama vẫn coi em như gia đình mình, nhưng những gì em đã làm thật sự không thể tha thứ được.”
Từ vị trí phía trước, tôi ngả người về sau.
Dựa lưng vào ghế, rồi tôi nhìn lên trần nhà.
Tôi cố gắng sắp xếp những suy nghĩ trong đầu của mình.
Rồi tôi nhanh chóng sắp xếp những gì mà mình muốn nói.
Đã được một năm.
Phải, tôi đã có cả một năm để nghĩ về nó rồi mà.
“Nếu anh ở trong quá khứ, thì anh sẽ không thể chấp nhận được mối quan hệ của em với Ars đâu.”
“Vâng.”
“Mà chả cần phải tới anh của quá khứ, anh bây giờ cũng không thể làm gì hơn ngoài cảm thấy rằng em đã phản bội sự tin tưởng của mình.”
“Vâng.”
“Nhưng anh vẫn sẽ trao cho em những lời chúc phúc.”
“…Hả?”
“Kể cả anh vẫn thấy thật khó để có thể chấp nhận, nhưng anh cũng đã thấu hiểu được những tổn thương trong lòng mình là gì. Đó chỉ là một chút cảm xúc còn vương vấn, vậy nên hãy gạt những cảm xúc ấy sang một bên đi thôi là được mà.”
“Không, như vậy không đúng. Anh đáng lẽ không nên tha thứ cho em… Vì đây không đơn thuần chỉ là vấn đề về cảm xúc… nếu như anh tha thứ cho em, thì em sẽ phá huỷ sự uy tín của nhà Greyrat mất. Danh tiếng của nhà Greyrat là thứ rất khó để có thể đạt được; vậy nên chúng ta cần phải bảo vệ nó đi ạ.”
“Anh không quan tâm đến nó cho lắm…”
“Chuyển này không chỉ liên quan tới Onii-chan. Mà còn là cả Lucy, Lara, Sieg, Lilia và Zenith nữa… Họ cũng sẽ không cảm thấy hạnh phúc đâu. Thậm chí nó sẽ còn gây nguy hiểm cho họ… Đó là lý do vì sao, hãy trừng phạt em đi. Để anh có thể nói ra sự thật mỗi khi được hỏi ạ.”
Tôi cảm thấy hơi phiền khi Aisha cứ đề cập đến mấy chuyện như này.
Con bé phớt lờ chuyện tôi coi nó như gia đình mình rồi à?
“Cho dù mọi chuyện có khó khăn đến đâu đi nữa, thì anh cũng sẽ không bao giờ từ bỏ gia đình mình. Nếu bất kỳ kẻ nào yêu cầu em phải chết, thì anh sẽ giết hắn. Anh sẽ giết cả ba đời nhà hắn nếu chúng dám động vào con của anh nữa.”
Tôi nói một cách nghiêm túc, và nhìn thẳng vào mắt Aisha.
Rồi Aisha nhìn lại tôi với một đôi mắt mở to kinh ngạc.
“Aisha. Có thể lần này em đã phạm một sai lầm. Có thể việc bỏ nhà ra đi là một sự lựa chọn vô cùng tồi tệ. Nhưng em cũng nói rồi còn gì, em không còn phương án nào khác cả. Hẳn đây là lần đầu tiên mà em lại cảm thấy mình bị bế tắc đến như vậy, nhưng xét về đạo lý thông thường ở nơi đây mà nói, thì chuyện này cũng bình thường thôi mà. Lý trí của anh thì phản đối mối quan hệ này, nhưng cơ thể của anh lại không thể vung đôi tay này lên làm hại đến Aisha được. Đây không phải vấn đề sai hay đúng, chỉ là em không còn lựa chọn nào khác cả.’’
Nhìn thẳng vào Aisha, tôi nói tiếp.
“Nếu như em mà bỏ trốn với con của một ai đó khác, hay nếu như Ars trở thành một đứa bất tài vô dụng. Thì đến cả anh cũng không thể biết được rằng mình sẽ làm gì cả. Nhưng Ars đã trở nên mạnh mẽ. Thằng bé đã trưởng thành một cách rõ rệt. Dù Ars là một đứa con của gia đình anh, nhưng em cũng vậy mà. Vì cả hai đứa chúng em đều là người nhà của anh, nên anh theo bản năng vẫn cảm thấy thật ghê tởm mối quan hệ này. Nhưng cũng vì hai đứa em là người nhà của anh, nên vấn đề này chỉ nên dừng lại ở mức trong gia đình thôi là đủ rồi.”
Tôi đã hình dung ra mọi kịch bản có thể có.
Dù cho tôi không muốn trở nên quá đa cảm, bộc lộ rõ ràng cảm xúc của mình như thế này, nhưng không thể nào kìm nén bản thân lại được.
Nên điều cuối cùng tôi có thể làm, là đưa ra được kết luận cuối cùng của mình.
“Vì đây là chuyện gia đình, nên sẽ không ai phải chết cả.”
Aisha thì vẫn im lặng lắng nghe, với đôi môi mím chặt.
Rồi nước mắt bắt đầu tuôn ra từ đôi mắt của con bé.
Nhưng rồi Aisha đã lau chúng đi ngay lập tức.
“Hãy cùng giải quyết chuyện này, một lần và mãi mãi nhé.”
“Vâng ạ.”
Aisha gật đầu.
Hãy giải quyết chuyện này một cách hợp lý.
Hãy cùng nói chuyện một cách bình tĩnh và điềm đạm.
“Đầu tiên là về Ars. Thằng bé là đứa con trai cả của anh, và nó vẫn còn rất trẻ. Việc tiến thêm một bước nữa với thằng bé là sai rồi.”
“Vâng ạ.”
“Nhưng ai rồi cũng sẽ phải lớn lên. Dù cho em có nói rằng Ars vẫn không hề thay đổi, nhưng anh có thể nói cho em biết được rằng thằng bé đã tài giỏi đến thế nào trong suốt những tháng năm vừa qua. Dù ở một vài khía cạnh nào đó, thằng bé vẫn chưa được trưởng thành cho lắm. Nhưng ai cũng như vậy cả thôi. Ai rồi cũng sẽ có một chút ngây thơ ở bên trong mình cả mà. Và tương tự, em cũng vậy. Em có chấp nhận sự ngây thơ của mình từ những gì vừa xảy ra không?”
“Có ạ.”
“Vì thằng bé vẫn chưa đủ trưởng thành, nên Ars sẽ cần phải tiếp tục chuyện học vấn của mình. Anh mong rằng điều đó sẽ khiến cho thằng bé trở nên khôn lớn. Anh sẽ không cho phép hai em cưới nhau trước khi nó đạt được đến tuổi trưởng thành. Anh kiên quyết nhấn mạnh là như vậy.”
Ở một mức tối thiểu mà nói, thì Ars vẫn không thể bảo vệ cho Aisha được.
Dù cho thằng bé có mong muốn đến cỡ nào đi chăng nữa, dù cho nó có ý chí mạnh mẽ đến đâu đi chăng nữa, thì nó vẫn chưa đủ năng lực để có thể làm được.
Thằng bé cần phải cứng rắn hơn, và tôi chắc chắn rằng nó hiện đã nhận ra được điều đó.
Nếu xét về tình trạng của Aisha bây giờ, thì nó hẳn là lẽ hiển nhiên.
Ngay cả về mặt tình cảm, thì thằng bé cũng không có ở đó để bảo vệ cho Aisha được.
…Từ từ đã, mình đã từng nói mấy chuyện tình cảm như này với mấy nàng vợ chưa ấy nhỉ?
Mà cứ tạm thời bỏ sang một bên đi đã.
“Cho đến khi thằng bé tốt nghiệp và trở thành người trưởng thành, cho đến khi thằng bé có một công việc và có thể sống tự lập, thì anh sẽ chấp nhận đám cưới của bọn em. Không, chỉ hôn lễ không thôi thì sẽ không đủ, vì em đã có một đứa con rồi mà. Anh sẽ không chấp nhận bất cứ điều gì trừ khi hai em hoàn toàn nỗ lực hết mình vì điều đó.”
“Ars là con trai cả mà phải không. Chuyện gia phả nhà anh tính sao bây giờ?”
“Nhà Greyrat không hề có quy tắc gì về chuyện đó cả. Bọn anh hoàn toàn có thể để cho Lucy nỗi dõi cả dòng họ mình, hoặc để Ars cùng với em với tư cách là người vợ đỡ đầu cho thằng bé cũng chả sao hết.”
“Anh đùa à, chuyện đó sao có thể xảy ra được? Em chỉ là một cô hầu gái mà thôi.”
“Nếu vì hầu gái mà là nguyên nhân, thì anh sẽ sa thải em. Em sẽ phải về hưu vì lý do kết hôn đấy.”
“Phụt-… anh nói gì vậy chứ?”
Aisha bật cười.
Dù chỉ một nụ cười mỉm, nhưng con bé cũng đã bật cười.
“Tiếp theo, đây là những sai lầm của em trong việc tính toán nước đi này.”
“…Vâng.”
“Trước tiên, em đã không nói chuyện này với bất kỳ ai. Dù có là chuyện về cảm xúc của em với Ars, hay việc bỏ trốn, em đã không tâm sự chúng cho bất kỳ một ai.
Thứ hai, sự chuẩn bị kế hoạch của em lần này không tốt lắm. Em chỉ đang tung tin thất thiệt để làm anh bối rối mà thôi. Nếu Aisha mà dùng đến toàn bộ khả năng của mình, thì dù anh có xới tung cả lục địa này lên cũng không thể tìm được chút manh mối nào cả. ””
“…Quả thực là vậy. Sao em không làm gì cả nhỉ?... Phải chăng là vì Onii-chan là đối thủ của em, nên em không muốn phải sử dụng mưu mẹo gì cả ư?”
Thế quái nào em lại hỏi anh?
Mà nếu Aisha thực sự sử dụng bộ não của mình để chống lại tôi, có lẽ sẽ không dễ dàng tìm thấy cô ấy như vậy.
“Và việc bỏ trốn của em đã khiến cho mọi người gặp rất nhiều rắc rối đấy.”
“…Họ có tức giận không ạ?”
“Tất cả họ đều lo lắng cho em đấy.”
“…Vậy em nên làm gì mới được ạ?”
“Hừm, vậy hãy kiểm điểm lại hành động của mình đi. Nghĩ xem mình cần làm gì sau khi mắc một sai lầm. Làm sao để sữa chữa những lầm lỗi mà mình đã mắc phải. Và rồi xin lỗi nữa.”
“Liệu em sẽ được tha thứ nếu em xin lỗi không ạ?”
“Trước mắt thì cứ nói ra đi đã. Còn người ta sẽ quyết định có hay là không thì để sau hãy tính.’’
Đặc biệt là Lilia.
Người bà của gia đình đã bị tổn thương tâm lý nặng nề bởi những gì đã xảy ra.
Vậy nên sẽ chả có cách nào để chạy thoát khỏi cuộc thảo luận về chuyện ấy cả. Bà ấy dù sao cũng là mẹ của Aisha mà.
“Và em cũng cần phải đợi nữa. Vì Ars vẫn còn quá trẻ cho chuyện đó.”
“…Em biết chứ.”
"Nhưng, có thể ảnh hưởng của tuổi dậy thì của Ars… sẽ khiến em mất kiên nhẫn."
“Không, không phải… chắc chắn là không đâu ạ. Em cũng không thể giải thích được tại sao nữa…”
“…Dù sao đi nữa, thì ít nhất hãy đợi đến khi thằng bé trưởng thành đã. Khi Ars đến gặp anh và nói rằng, ‘Con giờ đã có thể tự lập. Hãy để con được cưới cô ấy ạ.’ Và rồi anh sẽ… quằn quại từ chối, nhưng sau cùng thì anh cũng sẽ bỏ qua thôi. Vì dù sao thì đến lúc đó anh cũng đành phải chấp nhận mối quan hệ này của ai đứa.”
Ừm thì không phải là sẽ không có ai phản đối cuộc hôn nhân này. Ví dụ như Lilia sẽ một mực cự tuyệt, nhưng tạm thời cứ để nó sang một bên đi đã.
Nhưng ít nhất tôi sẽ không yêu cầu chúng phải xa cách.
Và chúng sẽ không cần phải bỏ trốn thêm một lần nào nữa.
Và đặc biệt, Sylphy và Roxy khi ấy sẽ giúp tôi xem xét các vấn đề nữa mà.
“Và cuối cùng… là về anh. Anh cũng là người sai trong chuyện này.”
“Onii-chan không có làm gì sai đâu ạ.”
“Anh đã luôn bảo em rằng hãy sống như mình muốn. Nhưng ngay sau khi mà Aisha nói ra mong ước của mình, thì anh lại cự tuyệt từ chối. Như vậy là sai. Anh đáng lẽ nên kiềm chế cảm xúc của mình trước khi quyết định một điều gì đó.”
“Cũng không thể trách Onii-sama. Tại vì mọi chuyện diễn ra quá chóng váng mà. Việc anh có thể nhanh chóng chấp nhận tin sét đánh như vậy dường như là bất khả thi ”
Ừm thì cũng đúng. Nhưng tôi vẫn là người sai ở đây.
Tôi cần phải kiểm điểm lại mọi hành động của mình.
“Chúng ta nói xong rồi đó, còn gì nữa mà em muốn bổ sung không?”
“…Onii-sama, anh cần phải nói chuyện nhiều hơn với đám trẻ nhà anh đi đấy.”
“A… em nói đúng. Mặc dù anh chả biết là mình phải nói gì nữa. Nhưng sẽ cố dành thời gian ra xem sao.”
Nhìn lại mọi chuyện vừa xảy ra, tôi cho rằng mình đã có thể nói chuyện với Ars nhiều hơn được một chút.
Nếu như mà Ars tin tưởng tôi hơn, thì có lẽ chuyện này đã không xảy ra rồi.
Không chỉ có Ars.
Mà những đứa khác cũng vậy.
Tôi đáng lẽ nên nhận thức sớm hơn những chuyện đang xảy ra với chúng.
“Còn gì nữa không?”
“…”
“Nếu không còn gì nữa, thì giờ chúng ta về nhà nhé?”
“…”
“những gì mà em muốn làm với Ars, hãy để chúng ta cùng quyết định nó như một gia đình một lần nữa ha?”
Aisha làm một biểu cảm bối rối.
Còn điều phiền muộn nào mà chúng tôi vẫn chưa bàn tới ư?
Nhưng rồi con bé gật đầu, và chả nói thêm gì nữa.
“Vâng. Em hiểu rồi ạ.”
“Vậy anh sẽ đi bảo họ vào trong nhé.”
Rồi tôi đi ra ngoài.
Sau khi chúng ta về tới nhà, thì hãy thuyết phục Lilia rồi đưa mọi thứ trở lại bình thường thôi nào…
Đời nào chuyện đó lại xảy ra được cơ chứ.
Không còn cách nào để quay đầu lại được cả.
Vì đã có quá nhiều thứ đã phải đổi thay.
Gia đình tôi giờ đây có thêm một thành viên mới.
Và vài thứ khác cũng sẽ thay đổi.
Và khi chuyện đó xảy ra, tất cả những gì chúng ta cần làm đó là tiến lên phía trước.
“Anh ơi...”
“Hửm?”
Khi tôi đang suy nghĩ, thì Aisha gọi lấy tôi.
Rồi khi tôi quay đầu lại, thì khuôn mặt của Aisha trở nên khó xử với hai dòng nước mắt lăn dài trên má, con bé nói.
“Em xin lỗi.”
“Ừm.”
“Em xin lỗi… em là một đứa ngu ngốc… em thật sự xin lỗi…”
“…”
Tôi đi về phía Aisha, người đang khóc lóc không ngớt, rồi vỗ nhẹ bàn tay lên đầu con bé.
Còn Aisha thì tiếp tục vỡ oà trong nước mắt.
Rồi cả Sylphy và những người khác đều bắt đầu bật khóc.
Có lẽ vì trước đến giờ con bé đều có thể làm tất cả mọi thứ. Nên tôi đã bất giác quên mất, rằng Aisha vẫn mãi mãi chỉ là đứa em gái bé nhỏ của tôi mà thôi.
Với những thứ cảm xúc lẫn lộn hòa quyện với nhau, truyền kỳ bỏ trốn của Aisha và Ars đã chính thức khép lại.
-----------
Biên dịch: Salmonz
Nhận xét (0)