Light Novel Mushoku tensei: Chương Thất lạc VI [ Aisha Greyrat ] - Kết thúc
Baca Light Novel Mushoku tensei: Chương Thất lạc VI [ Aisha Greyrat ] - Kết thúc
Baca Komik Light Novel Mushoku tensei: Chương Thất lạc VI [ Aisha Greyrat ] - Kết thúc bahasa Indonesia lengkap dan baru di MSKManga. Kami menyediakan Komik, Manhua, Manhwa, dan Novel yang dapat kalian baca online gratis.
Read Light Novel Mushoku tensei: Chương Thất lạc VI [ Aisha Greyrat ] - Kết thúc
★★★
Và rồi sau đó tôi đưa hai đứa chúng nó trở về nhà.
Ngay sau khi nhìn thấy cái bụng chửa phồng lên của Aisha, thì Lilia ngã lăn quay ra đất.
Bà không có ngất, chỉ là bà ấy đã hoàn toàn khuỵu hẳn suống sàn nhà, thế nhưng ngay lập tức bà đứng dậy rồi đi vào trong bếp, rồi vác một con dao to tổ chảng quay lại. Nhìn thấy vậy tôi vội vã chạy tới để tước vội khỏi tay của bả.
“Xin cậu hãy bỏ ra đi ạ! Giờ chuyện đã đến nước này rồi, thì đây là cách duy nhất để tôi có thể sửa chữa lỗi lầm mà thôi…!”
Tôi giật lấy con dao trong tay người bà đang gào lên thảm thiết kia. Rồi ngay tức khắc giải thích chuyện xảy ra sau khi Aisha bỏ trốn, về chuyện mà chúng tôi đã nói cùng nhau, và việc tôi đã chấp nhận mối quan hệ của hai đứa chúng nữa.
Sau nghe xong, thì Lilia cuối cùng cũng bình tĩnh lại, kiệt quệ ra mặt.
Rồi bà chìm vào giấc ngủ.
Nhìn khuôn mặt tái nhợt đó, nó khiến mình phải tự hỏi liệu Lilia đã luôn yếu đuối đến mức này hay sao?
Tôi cho rằng sau một năm ăn không ngon, ngủ không yên, thì bà ấy cũng đã khá hơn nhiều rồi.
Rồi trong khi chăm sóc Lilia, tôi cẩn thận đưa ra quan điểm của mình về vấn đề ấy.
Quả thực, có quá nhiều những ý kiến trái chiều về việc hôn nhân cận huyết.
Thế nhưng tình cảm giữa Aisha và Ars là tự nhiên và chân thành.
Trong năm vừa qua, Aisha đã có được sự quyết tâm và bản thân Ars cũng đã trưởng thành lên khá nhiều.
Và cả tôi, tôi cũng muốn để chúng được tự do sống cuộc sống mà chúng muốn nữa.
Còn Lilia thì lắng nghe trong im lặng trong khi tôi chậm rãi giải thích mọi thứ từng chút, từng chút một.
Rồi lúc sau, bà ấy nói.
“Tôi là một người đàn bà khốn nạn, đã dám quyến rũ Paul-sama, và làm tổn thương Zenith-sama…
Thế mà giờ đây, đứa con gái mà mình mang nặng để đau lại đi làm điều đó với Ars-sama… làm tổn thường cậu chủ, con bé đã đi vào vết xe đổ nhơ nhuốc mà tôi đã từng. Cậu biết gì không? Tất cả những gì mà tôi nghĩ trong năm vừa qua, đó là giá như không sinh ra nó thì hơn…
Và dĩ nhiên, tôi không hề có ý định nói thế với Aisha. Vì Zenith-sama đã từng trách mắng tôi vì hành động đó.’’
Zenith thì đang ngồi trên một cái ghế trong phòng của Lilia.
Vẫn như mọi khi, bà thẫn thờ, nhìn về nơi vô định nào đó.
Tôi chả biết là cuộc trò chuyện này đã diễn ra từ lúc nào.
Nhưng khi nhìn vào tình trạng của bà ấy, hẳn Zenith có thể hiểu được chúng tôi đang nói gì, và bà có thể hành động dựa vào nó.
Nên những từ như “giá như tôi không sinh ra đứa trẻ ấy” sẽ khiến cho bà cảm thấy thất vọng đôi chút nhỉ.
Kể cả tôi nghe xong cũng tức lắm chứ.
Vì nó đã phá huỷ đi ý nghĩa của cuộc trò chuyện giữa tôi, Paul, Lilia và Zenith vào ngày đặc biệt đó mà.
Nó sẽ đập nát hoàn toàn niềm hạnh phúc mà cái ngày Norn và Aisha được ra đời ấy.
“Nó đã quyến rũ Ars-sama là một chuyện, nhưng đằng này nó còn để cho cái bụng trương phồng lên như thế nữa, chả còn cách nào để quay đầu lại được nữa rồi.
…Dẫu sao thì, nó quả thực là máu mủ của tôi mà. Nó quyến rũ chủ nhân mà bản thân đã thề phụng bảo vệ, nó đánh đổi thân thể của mình để lấy thứ hạng đánh giá. Song cùng đều là do cái dòng máu dâm đãng, thấp hèn của tôi đang chảy bên trong người của nó mà thôi.
Kể cả dù con bé không có ý định quyến rũ Ars-sama đi chăng nữa… thì cũng không thể phủ nhận rằng Aisha đã thao túng tâm trí của Ars-sama.”
Tôi liền phản đáp lại rằng bà ấy sai rồi.
Rằng Aisha không có dâm dục.
Rằng đó chỉ là một tai nạn.
Rằng đó chỉ là một mối quan hệ tình cờ nảy sinh giữa chủ và tớ mà thôi.
Nếu ta thích một ai đó, thì việc ta muốn người đó đáp lại tình cảm âu cũng là lẽ thường tình.
Và nếu ta nỗ lực hết sức vì nó, thì rồi người ấy cũng sẽ đáp lại, kể cả dù cho đối phương không có cảm thấy giống mình đi chăng nữa.
Tất cả đều là lẽ tự nhiên cả thôi.
Aisha và Ars đã luôn ở bên nhau, chỉ có tuổi tác của họ là muôn vàn xa cách.
Quả thực, Ars còn quá trẻ con, nhưng Aisha cũng chả khá khẩm hơn là mấy. Dù cho con bé trông già dặn như vậy, nhưng trong thâm tâm nó vẫn chỉ là một đứa trẻ non dại trong vấn đề tình cảm.
Đó là những gì mà tôi đã nói để thuyết phục bà ấy.
“Rudeus-sama, tôi nên làm gì bây giờ đây ạ?”
Tôi chấp nhận hai đứa chúng.
Thế nên là, Aisha, Ars và Lilia nên ngồi xuống điềm đạm mà giải quyết với nhau đi.
Hãy trao cho nhau sự thấu hiểu.
Có thể thằng bé còn trẻ, đúng. Nhưng Ars cũng đã hành động theo suy nghĩ của riêng mình, còn Aisha thì đã nỗ lực hết sức để yêu Ars theo cách riêng của nó.
Dù kể cả nếu con bé có từng đẩy Ars vào lưới tình của mình đi chăng nữa, thì cái cảm xúc của con bé vẫn hoàn toàn là chân thật.
“Tôi hiểu rồi.”
“Vậy tôi có nên đứa hai đứa nó vào luôn không nhỉ?”
“Hay chúng ta đợi thêm chút nữa?”
“Bây giờ cũng được ạ.”
Nghe xong, tôi liền đi ra khỏi phòng.
Tôi gọi Aisha và Ars, hai đứa đang ngoan ngoãn đợi ở phòng khách. Còn đám trẻ trong nhà thì quây xung quanh chúng, hỏi liên tục không ngớt.
“Vào đi.” Tôi cất giọng
“Chuyện gì đã xảy ra vậy ạ?”
Thế là tôi giải thích tình hình của Lilia và suy nghĩ của bà ấy với chúng.
Bà một mực tin rằng chuyện đến mức này đều là do lỗi của Aisha.
Rằng Ars đã bị thao túng bởi Aisha.
Và rằng chúng nên có một cuộc trò chuyện tử tế với cả Lilia nữa.
Rồi hai đứa gật đầu và đứng dậy.
Thế nhưng tôi ngăn chúng lại trước khi cả hai rời khỏi phòng khách.
“Ể, gì vậy ạ?”
“Có vài thứ mà hai đứa cần phải bảo nhau.
Rằng con không phải đang thăm người bà của mình nữa, mà đó là người mẹ của cô gái mà con đã yêu.
Chính vì con đã không thể bảo vệ được người con yêu, thế nên giờ con mới bị rơi vào hoàn cảnh hiện tại. Con cần phải hỏi mẹ thật chân thành, để được nắm tay con gái của bà tiến bước về phía trước.
Và đó là ba vấn đề mà Ars cần phải hiểu rõ.
Đó là đã bao nhiêu lo lắng mà con đã gây ra cho mọi người xung quanh rồi.
Rằng con đã làm sai điều gì.
Và cả Aisha cũng đã làm gì sai, kèm theo đó là những nhược điểm mà con bé đang mắc phải hiện tại.
Rồi con cần phải xem xét lại.
Rằng mình sẽ bảo vệ Aisha từ giờ trở đi như thế nào.
Và có những gì mà con vẫn cần phải học tập.”
Để có thể đạt được những điều trên, thì thằng bé cần phải học được cảm xúc của Lilia.
Thằng bé sẽ cần phải thấu hiểu trái tim của người mẹ đã nuôi nấng Aisha, người mà đã lo lắng cho con bé hơn bất kỳ một ai khác trên cuộc đời này.
Rồi nếu mà bà ấy không chấp thuận, thì thằng bé cần phải thuyết phục được bà ấy.
Nếu thằng bé thề được rằng có thể ở bên Aisha dù cho có ốm đau bệnh tật, thì thằng bé sẽ có thể vượt qua được thử thách.
“Vâng! Con hiểu rồi ạ!”
Ars gật đầu.
Chà, thằng bé làm mình gợi nhớ đến Eris quá.
“Còn Aisha, hãy tâm sự với bà ấy, hãy nói tất cả những gì mà em đã nói với anh vào cái lúc em bỏ nhà ra đi ấy.
Đừng có im lặng hay nói dối để đánh trống lảng cuộc nói chuyện.
Kể cả dù cho Lilia có tức giận ra sao, kể cả nếu bà ấy có trở nên kích động thế nào đi nữa, thì hãy chịu đựng, và tuôn hết ra. Hãy có một cuộc bàn luận thật chân thành đối với bà ấy.”
“Em hiểu rồi.”
Aisha và Ars gật đầu đáp lại.
Nhìn chúng bước đi, tôi chỉ còn có thể im lặng mà thầm cầu mong rằng, “Hãy cố hết sức đi nhé!”
Tôi không hề biết được là Aisha, Lilia và Ars đã nói với nhau điều gì.
Họ nói chuyện cùng nhau trong một khoảng thời gian rất dài, khoảng năm, hay sáu giờ gì đó, có khi là còn hơn thế nữa.
Có vài lần tôi có thể nghe được Lilia hét ầm lên điên tiết.
Còn Aisha thì cũng đã lên giọng một lần.
Nhưng thời gian càng trôi, thì những tiếng hét cũng ít dần, và cuối cùng là dừng lại hoàn toàn.
Và rồi nó đã kết thúc.
Khi bà ấy đi xuống cầu thang, mặc dù Lilia trông hoàn toàn kiệt sức, mặc dù trông bà suy sụp như có thể gục ngã bất cứ lúc nào, nhưng trong trái tim của bà thì cuối cùng cũng đã một phần chấp nhận hai đứa nó rồi.
★★★
Rồi sau đó, Aisha và Ars đã xin lỗi tất cả các thành viên trong gia đình.
[Xin lỗi vì chúng em đã làm mọi người lo lắng.
Xin lỗi vì chúng em đã gây ra rắc rối cho mọi người.
Xin lỗi vì sự phản bội của chúng em.]
Hai đứa cứ thế quỳ xuống cúi đầu tạ lỗi khôn xiết.
Không ai trong gia đình đẩy vấn đề đi xa hơn những gì vốn đã xảy ra cả.
Dù cho Lucy đã lườm Ars tức tối, và Norn thì mắng mỏ Aisha không thương tiếc.
Nhưng cuối cùng thì mọi người cũng đã có thể thở dài nhẹ nhõm đi một chút.
Rồi tiếp theo là khoảng thời gian dành ra để trừng phạt Aisha và Ars.
Nó có hơi phức tạp đi một tẹo như sau.
Đầu tiên, là cắt đứt mối quan hệ với Aisha.
Con bé sẽ bị tước đi tên họ của dòng tộc Greyrat.
Đó chính là đề nghị từ chính Aisha đề ra.
Vì kẻ phản bội thì ắt sẽ bị trừng phạt.
Thế giới nào cũng đều như vậy cả.
Mặc dù Aisha còn đòi loại bỏ cơ quan sinh sản nữa, nhưng tôi đã thẳng thừng từ chối việc đó.
Thay vì thế, sau khi Aisha sinh con xong, thì con bé sẽ phải rời xa gia đình và bị trục xuất.
À, ý tôi khi bảo con bé bị trục xuất tức là nó sẽ phải nhập học vào Học Viện Hoàng Gia Asura ấy mà.
Con bé sẽ trở thành một đứa trẻ thân thiện và lành mạnh hơn khi tham gia vào môi trường học tập… Hoặc có thể sẽ không đến mức đó, nhưng dẫu sao thì con bé cũng đã cảm thấy rằng mình nên có một khởi đầu hoàn toàn mới với việc học hành đến nơi đến chốn.
[Em sẽ học cách để đồng cảm với những người khác tốt hơn,] con bé giải thích.
Đồng thời như là để trừng phạt cho những gì đã xảy ra, thì đứa con của nó sẽ phải để cho bọn tôi chăm sóc.
Chừng nào thằng bé có thể đứng được bằng hai chân của mình, còn không thì con bé sẽ không được phép tái ngộ với đứa con của nó nữa.
Rồi sau khi sinh xong, thì con bé sẽ có một khoảng thời gian ngắn ngủi để ở bên đứa trẻ ấy.
Đó chính là sự trừng phạt mà Aisha phải gánh chịu.
Mặc dù Aisha thì bảo rằng [Em sẽ buông đứa bé dễ dàng thôi], nhưng cá nhân tôi nghĩ thì chuyện này sẽ không đơn giản như vậy.
Vì bản thân tôi cũng hiểu được nỗi đau khi không thể được nhìn thấy đứa con được sinh nặng đẻ đau như khúc ruột của mình mà.
Hừm, kể cả dù cho chuyện này có là để tốt cho chính Aisha đi chăng nữa, thì tôi cũng chả thể làm được gì hơn ngoài cảm thấy có lỗi với đứa trẻ vô tội bị chia lìa khỏi mẹ của mình.
Đứa trẻ ấy quả thật đáng thương.
Dĩ nhiên, tôi sẽ chăm sóc cho thằng bé thật chu đáo.
Nhưng câu chuyện này vẫn có thể để lại cho đứa bé ấy một vết sẹo trong suốt cuộc đời của mình.
[Giờ thử nghĩ lại chuyện này xem nào, liệu nó có thật sự cần thiết không nhỉ? Hay là cứ để Aisha ở nhà và để mẹ con quấn quýt với nhau thì hơn ha?] Dù tôi cũng từng nghĩ như vậy nữa.
Nhưng lần này, chính Aisha thật sự phải chấp nhận một số hình phạt.
Con bé sẽ cần phải hiểu được những hậu quả trong mọi hành động mà mình gây ra, và cần phải khắc chúng thật sâu vào trong trái tim của mình.
Nghĩ vậy, điều duy nhất tôi có thể làm được bây giờ đó là tắm cho đứa trẻ này bằng tất cả tình yêu, hoặc thậm chí là còn hơn cả so với một người mẹ có thể làm được.
Dĩ nhiên, không phải vì chúng tôi trục xuất con bé mà lại có nghĩa là chúng tôi đã khước từ nó đi hay gì cả.
Liệu sau khi chia lìa khỏi Ars, thì Aisha có thể tự mình sống sót và trưởng thành được hay không?
Tôi sẽ quan sát để tìm kiếm được câu trả lời.
Phải, lần này con bé nhất định có thể làm được.
Ars thì đi học lại sau khi thằng bé trở về nhà.
Xét về độ tuổi mà nói, thì thằng bé không phải nhận một hình phạt nào tương đương cả.
Nhưng xét về mặt vật lý và tinh thần mà nói, thì thằng bé sẽ có thể trở thành chỗ dựa cho Aisha.
Tôi mong rằng nó sẽ có thể nghiêm túc kiểm điểm bản thân trước chuyện vừa xảy ra, và dùng nó như động lực để tiếp tục trưởng thành.
Và một khi mà Ars tốt nghiệp và trở thành người lớn, một khi Eris và tôi xác nhận rằng thằng bé có thể sống tự lập, thì nó sẽ được phép sống và làm những gì nó muốn.
Nếu nó muốn khởi hành tới Vương Đô Asura và bế Aisha về làm lễ cưới, thì tôi cũng sẽ chấp thuận.
Ừm, quả đúng như dự đoán, Ars đã rất ghét cái ý kiến rằng phải chia tách khỏi Aisha.
Nhưng sau khi bị ăn no đòn bởi Eris, và sau khi nhìn thấy những quầng thâm ở dưới khoé mắt của Aisha, thì thằng bé cũng miễn cưỡng đồng ý.
Dù cho tâm trí và thể xác thằng bé có thể vẫn chưa sẵn sàng, nhưng ít nhất thì ý chí và tinh thần của nó đã chuẩn bị xong cả rồi.
Ara nhất định sẽ trưởng thành và cưới lấy Aisha.
Nếu sau này lớn lên rồi nó mất hứng thú với Aisha, thì tôi sẽ bắt nó phải trả giá vì đã lừa dối con bé.
Về chuyện công chúng thiên hạ, thì tôi đã thông báo rằng Ars đã đính hôn, còn Aisha thì đã kết hôn ở đâu đó khác rồi.
[Không có lý do gì để phơi bày cái xấu cho những con người xa lạ, hay gây ra rắc rối cho lũ trẻ làm gì…] Aisha nói.
Rồi sau đó tôi đã mang Ars và Aisha đi khắp nơi để xin lỗi.
Đến chỗ của tất cả những ai đã tham gia vào cuộc tìm kiếm.
Rồi giải thích cho họ chuyện đã xảy ra.
Và dĩ nhiên là vì những gì mà chúng đã gây ra, tôi cũng đã trình bày những hình phạt mà Ars và Aisha phải hứng chịu.
Thế là như mọi khi, Zanoba lại cười tươi hạnh phúc và nói rằng, “Hahaha, người đã tìm ra được thứ quan trọng nhất của mình rồi đó!”
Còn Ariel thì khều rằng, “Vì cậu đã trục xuất Aisha, nên tôi nhặt ẻm về được không?”
Về phía Orsted thì hắn chỉ đơn giản gật đầu, trông vẫn đáng sợ như thường ngày nhỉ.
Sándor thì dường như đã tìm ra được dấu vết của Kishirika tại Ma Đại Lục, và khoe khoang với tôi về vị trí của mụ đấy, nhưng giờ này thì cần quái gì nữa.
Ruijerd thì cảm thấy khá mâu thuẫn trước mọi chuyện xảy ra, nhưng dù sao thì anh cũng đã có thể thở phào nhẹ nhõm được rồi.
Perugius thì chỉ cười khẩy rồi nói rằng, “Ha! Thế ra thằng nhóc bị bắt rồi đó hả!” Nhân tiện nói về chuyện này, trong khi nằm trong diện tình nghi đặc biệt trước sự biến mất của Aisha, thì dù cho ông ấy không có hành động cụ thể gì đi chăng nữa, thì có vẻ như ông ấy cũng đã giúp Aisha một tay.
Hừm… có nên gô cổ ông ta lại rồi vứt cho Orsted xử lý luôn không nhỉ?
Rồi khi chúng tôi đi tới Tập Đoàn Đánh Thuê, thì những đứa thông đồng với Aisha cứng hết đuôi và không dám nhìn vào mắt tôi nữa.
Lũ vô ơn bội bạc này…
Rõ ràng mục đích ban đầu của cái Tập Đoàn Đánh Thuê này là nhằm mở rộng tầm ảnh hưởng Orsted ra khắp toàn bộ thế giới cơ mà.
Nhìn cái đám bội phản đông như cỏ dại thế này, mình có nên dẹp sạch đi luôn một thể không nhỉ?
Dù ban đầu chỉ là những suy nghĩ thoáng qua, nhưng tôi cũng đã bán tính bán nghi rằng khả năng cao là có vài đứa phản đồ ngay từ lúc bắt đầu rồi.
Vì cái tổ chức này vốn sinh ra nhằm đặc biệt chống lại Hitogami.
Nên ngay từ đầu, Aisha đã giữ điểm yếu của tất cả mọi người như một cách để chống lại khả năng thao túng của Hitogami.
Mặc dù cuối cùng thì Aisha lại dùng nó để làm mấy chuyện khá là-…thôi, chả buồn nói.
Nhưng lần này, tôi sẽ bỏ qua cho Tập Đoàn Đánh Thuê. Vì ở đây vẫn còn những con người sẵn sàng đứng sang bên phe của tôi, như Rinia và Pursena chẳng hạn. Nên vụ này coi như tất cả đều nợ Rudeus này một lần.
Ngược lại, kể cả tôi có dẹp hết cái tập đoàn đấy đi chăng nữa, thì cũng có quá nhiều các chi nhánh nằm rải rác trên toàn thế giới rồi. Nhưng chừng đó mới chỉ là một phần rắc rồi thôi. Vì chưa kể đến cả việc đã có quá nhiều người nắm được sự hiểu biết nhất định về ma pháp trận dịch chuyển và thạch bản liên lạc, nên nó sẽ còn rắc rối hơn rất nhiều nữa.
Nhắc về Rinia và Pursena mới nhớ, họ đang khá là bận miệng trong việc quát tháo cái đám tội đồ kia.
Mặc dù họ cũng chả đóng góp gì cho vụ này nhiều lắm…
Còn tất cả các thành viên mà đã đứng về phe Aisha kia, dù trong khi họ sợ tái mét mặt trước những hậu quả của việc phản bội tôi, thì vẫn không một ai trong số họ cố để đổ thừa cho Aisha hay nói mấy điều như kiểu, “Tôi chỉ nghe theo những mệnh lệnh được giao cho”, hoặc là “Tôi đã cảnh báo rồi” hay gì cả.
Mà hơn thế, tất cả họ đều yêu quý Aisha.
Tôi mong là Aisha cũng sẽ đánh giá cao hơn tình cảm của họ vào lần sau.
Mặt khác, không một ai tỏ ra tức giận cả.
Chỉ là có hơi lo lắng đôi chút.
Rồi sau khi chuyến đi tạ lỗi kết thúc, thì Aisha cũng đã sinh em bé.
★★★
Cái đứa con mà Aisha và Ars đã cho ra đời ấy.
Nó là con trai, và đồng thời cũng sẽ là cháu nội của tôi nữa.
Tên nó là Leroy.
Leroy Greyrat.
Trông nó thông minh lanh lợi như Aisha, nhưng đồng thời cũng mang trong mình một niềm đam mê mãnh liệt với bộ ngực khủng như Ars. Đứa trẻ ấy là một cậu bé tinh ranh và ồn ào, kiểu vừa giống cha vừa giống mẹ theo một cách nào đó.
Ban đầu tôi đề nghị đặt tên thằng bé theo tên bố mẹ, hoặc ông bà của nó, nhưng rồi Aisha cười trừ và nói rằng có độc mình tôi là làm như vậy thôi à.
Dẫu vậy, tự nhiên có đứa cháu nội, sau này không biết nó phải gọi mình là Cậu hay Ông đây, thật là rối não.
Mà dù sao, thì bằng một cách nào đó, tôi đã trở thành ông nội luôn rồi.
Aisha thì chắc thừa hiểu cách để chăm sóc trẻ em là như nào rồi.
Tin làm sao được đây mới chỉ là đứa thứ nhất của con bé chứ.
Rồi dù cho mọi chuyện đã xảy ra thế nào đi nữa, thì tất cả mọi người vẫn chào đón Leroy và yêu quý đứa nhóc.
Nó khiến tôi cảm thấy hạnh phúc biết chừng nào.
Đặc biệt là Lilia, người đã có tâm trạng quay ngoắt 180 độ ngay sau khi Leroy được chào đời.
Nhìn cái cách mà bà ấy cưng chiều Leroy như này, sẽ không một ai có thể tin được là bà đã từng phản đối kịch liệt trước mối quan hệ giữa Aisha và Ars cả.
Không phải là tôi không có hiểu được điều đó hay gì.
Vì Lilia và tôi không có quan hệ ruột thịt, nên Leroy hiện là thằng cháu đích tôn của bà ấy nữa kia mà.
Nếu không phải là bởi Ars là con trai của tôi, thì sẽ chả có lý do gì mà bà ấy lại phản đối việc yêu đương với thằng bé làm gì cả.
Mặc dù Lilia hạnh phúc là vậy, thế nhưng tôi thì lại bắt đầu lo rằng thằng bé sẽ trở nên hư hỏng vì nuông chiều thái quá mất.
Về phía Ars thì thằng bé đang chăm chỉ học cách để thay tã.
Ngay giờ đây thằng bé đang háo hức được học cách để nuôi dạy một đứa trẻ từ Aisha và Lilia.
Mặc dù tôi đồng ý sẽ chăm sóc đứa trẻ ấy, nhưng kiểu gì thì tôi cũng sẽ để hết phần lớn việc cho Ars mà thôi.
À tất nhiên là tôi cũng sẽ trợ giúp thằng bé từ đằng sau nữa mà.
Kể cả nó giờ mới chỉ có mười hai tuổi đi chăng nữa, thì giờ đây nó đã làm cha rồi, vậy nên có chạy đằng trời cũng không thoát được trách nhiệm đâu con à.
Bản thân Ars cũng đã nhận thức được điều này nên đã nỗ lực hết sức.
Thằng bé đi học trở lại như bình thường, rồi tập luyện vất vả hơn cùng với cả Eris. Rồi cũng làm việc chăm chỉ cả ở những mảng khác nữa.
Một ngày nào đó, thằng bé sẽ với được tới Aisha thôi.
“…”
Con cái của mình cứ thi nhau kết hôn như này là sao nhỉ? Rồi mình sẽ có bao nhiêu cháu chắt đây?
Thằng Ars thì vẫn còn bé không nói làm chi, nhưng Lucy thì đã đến tuổi cặp kê rồi còn gì nữa.
Mặc dù Clive và con bé có đang hẹn hò với nhau, cơ mà giờ thì thằng bé phải chuyển về Milis, tôi lo rằng chúng sẽ phải xa tách nhau lắm.
Có lẽ chúng đã hẹn ước với nhau điều gì đó trước khi chia li, nhưng cuộc sống thì đâu có giống cuộc đời, nó tàn nhẫn lẵm.
Có lẽ Lucy sẽ tìm được cho mình tình yêu mới khi nhập học vào Học Viện Hoàng Gia Asura, và bắt đầu hẹn họ với một người con trai khác.
Mặc dù Lara thì trông không có giống thế cho lắm… nhưng con bé cũng thuộc kiểu sẽ bất ngờ đem một cu cậu về nhà vậy á.
Vì Leo luôn lẽo đẽo theo con bé như hình với bóng. Nên chắc Leo cũng sẽ giúp con bé tìm được ai đó xứng đôi vừa lứa…
Còn Sieg và mấy đứa còn lại thì vẫn còn quá sớm.
Cơ mà… trông cái cảnh thằng Ars lên làm bố khi vẫn còn đang ở cái tuổi này… liệu mấy đứa chúng có định “noi gương” thằng bé mà học tập không vậy?
Tôi không biết nữa, mà tôi cũng chả muốn biết.
Có thể chuyện đó sẽ lại xảy ra lần nữa, rồi một đối tượng tiềm năng khác sẽ xuất hiện theo sau đó là một hoàn cảnh tương đối phức tạp.
Vì Lara là con gái rượu của cha, nên biết đâu nó sẽ lại đem một ông chú NEET 34 tuổi về nhà không chừng…
Rồi tôi sẽ suy sụp và thẳng thừng từ chối, nhưng trên hết là tôi sẽ có một cuộc nói chuyện đàng hoàng với cả con bé sau.
Nếu thằng đấy mà là NEET thật, thì có lẽ bọn tôi có thể sẽ khá hợp cạ nhau thì sao.
Không, ngoài những cuộc trò chuyện thuận lợi ra, thì vấn đề cốt lõi nằm ở những điểm mạnh mà cậu ta có nữa.
“Ah, ngực của mẹ. Leroy, con quả là một đứa trẻ nghịch ngợm đó nha.”
“Aisha, đừng có làm hư nó.”
“Vâng, thưa mẹ.”
Leroy thì đang úp mặt vào ngực Aisha trông thật hạnh phúc.
Lilia thì ngồi ở bên, bà nở nụ cười thật là ấm áp.
Còn Ars thì có một cái vẻ mặt kiểu “Cái thằng ranh con láo toét kia, có bỏ ra không thì bảo?” vậy.
Đừng có làm khuôn mặt như vậy chứ, chính xác mà nói thì con cũng y hệt như vậy khi bé tí còn gì.
…Ể?
Từ từ đã, đừng bảo là rồi Leroy sẽ lại “đóng cọc” với Lilia hay Chris khi nó lên mười đấy nhé…?
Rồi tôi sẽ trở thành ông cụ cố khi mới lên bốn mươi ư?
Không, không được, không thể nào có chuyện đó được.
Chuyện đó sẽ không xảy ra thêm bất cứ lần nào trong cái nhà này được nữa đâu.
“…”
Mà… tôi cũng chả biết liệu sẽ xảy ra chuyện gì nữa, vì làm gì có cách nào để tiên đoán được tương lai xa đâu nhỉ.
Nếu chuyện đó mà lại xảy ra thêm lần nữa, thì có lẽ tôi sẽ có kinh nghiệm xử lý chuyện ấy tốt hơn chăng.
Nhìn thấy sinh mệnh được sinh ra nhờ lời chúc phúc của tôi trước mặt, thì chả thể làm gì hơn ngoài tự hỏi bản thân mình như vậy.
★★★
Giờ thì đã tới lúc để chia lìa rồi.
Aisha chuyển sang trang phục du ngoạn, trông con bé khác hoàn toàn so với cái mà nó hay mặc khi làm hầu nữ, cùng sau lưng con bé là một cái ba lô bằng vải.
Bên trong đó chỉ có vài bộ quần áo đã chọn và những vật dụng cá nhân trong phòng của con bé thôi.
Nhưng không có bộ đồ hầu nữ nào trong đó cả.
Cái bộ trang phục mà con bé đã mặt suốt bao nhiêu năm nay giờ đây đang được cất lại ở dưới tầng hầm.
“Tạm biệt, Leroy…”
Rồi Aisha ôm lấy Leroy.
Đứa bé ấy mới chỉ được dành ra vài ngày ngắn ngủi cùng với người mẹ của mình.
Dù cho con bé từng nói rằng hình phạt này là vẫn còn quá nhẹ tay, nhưng khi con bé ôm Leroy, thì nước mắt vẫn tuôn ra ào ạt.
Nhìn thấy cảnh ấy, tôi hiểu được rằng Leroy không phải là một đứa trẻ ngoài ý muốn, rằng nó vẫn sẽ được nhận tình thương mà nó vốn có, nên rồi tôi chả thể làm gì hơn ngoài khóc cùng với con bé cả.
“Được rồi… mẹ à, Onii-sama, em để lại Leroy cho mọi người đấy ạ.”
Rồi Aisha đưa Leroy cho Lilia.
Còn Leroy thì nhìn vu vơ về phía Aisha.
Nhưng như thể cảm nhận được gì đó, thằng bé bỗng dưng oà khóc không ngừng.
Hẳn bản năng mách bảo nó rằng mẹ của nó đang rời xa mình nhỉ.
Aisha, con bé chỉ có thể hôn lên đôi má thấm dẫm nước mắt của Leroy mà thôi.
“Ars, hãy cố gắng hết sức nhé!”
“Vâng!”
Ars trả lời.
Thằng nhỏ vẫn bé như vậy.
Nhưng giờ đây thì nó đã có thể cao ngang với cả Aisha rồi.
Rồi khi chúng tái ngộ với nhau, thì thằng bé sẽ còn cao lớn hơn nữa.
“Vậy, mọi người à, con đi đây ạ.”
Cuối cùng, Aisha cũng đã có thể nói trước tất cả mọi người rằng, “Con đi đây.”
Không phải là “con xin lỗi”, cũng không phải là “chào tạm biệt”, mà chỉ đơn giản là “Con đi đây” vậy thôi.
Nó khiến cho tôi không khỏi tự hào.
Aisha bước tới cổng, sau đó quay đầu lại thêm một lần nữa.
Rồi em ấy nhìn tôi, ba người vợ của tôi, và cả đám nhóc nữa.
Aisha nhẹ nhàng cúi đầu.
Rồi em chạm vào Beat đang đứng ở phía cổng, sau đó rời đi.
“…Này, Sylphy, Roxy, Eris.”
Khi tôi quay đầu đi, thì tôi liền gọi ba nàng vợ của mình lại.
Xong họ đều dừng lại rồi nhìn về phía tôi.
Một cách bất ngờ.
“Anh có vài điều phải nói. Nên các em vào phòng ngủ được không?”
“…Chuyện đó có quan trọng không ạ?”
“Có, cực kỳ quan trọng là đằng khác.”
Mặc dù tôi vẫn muốn tin là có thể nó không có tuyệt đối quan trọng đến như vậy.
Nhưng tôi vẫn muốn nói ra.
Sau khi kể chuyện này với Aisha, tôi cũng cần phải nói với cả họ nữa.
Về ký ức của tôi trong kiếp trước.
Và về con người của tôi trong cuộc đời ấy nữa.
Sau ngày hôm nay, tôi sẽ dành nhiều thời gian để trò chuyện, và để chơi đùa cùng với những đứa con của mình hơn nữa.
Tức là tôi sẽ không để cho sai lầm này tái diễn thêm bất cứ một lần nào trong tương lai.
Nhưng dù có cẩn thận đến đâu, hay có đang tỉnh táo đến thế nào đi chăng nữa, thì rồi cũng có lúc phượng hoàng sẽ phải thoát lồng, tung cánh mà vút bay đi thôi.
Vì trong dòng ký ức mà tôi giữ được tại kiếp trước, vẫn còn vô số những vết sẹo mà tôi vẫn không thể nhớ được.
Tôi cần phải trình bày tất cả chúng ra cho những cô vợ của mình được biết.
Để nếu tôi có lại hành động không vì lý do chính đáng đi nữa, thì sẽ còn họ ở bên mà có thể trợ giúp.
“Nó rất, rất quan trọng luôn đấy.”
Rồi tôi sẽ không còn phải thất vọng thêm nữa.
Giữ vững niềm tin đó, chúng tôi đi vào trong phòng ngủ của mình.
★★★
Bốn năm sau.
Eris đã truyền lại cho Ars tuyệt kỹ “Quang Chi Thái Đao.”
Phái Kiếm Thần đã đạt tới Thánh Cấp.
Thuỷ và Hoả pháp thuật thì đạt ở mức Cao Cấp.
Dù thằng bé không quá giỏi ở ma pháp hồi phục đi nữa, thì vô niệm ma pháp của thằng bé cũng đã đạt được tới mức Trung Cấp rồi.
Vì thằng bé chưa từng đến lớp, nên không thể tốt nghiệp trên sân khấu lễ trao bằng được, nhưng chất lượng thì phải nói là đạt chuẩn.
Vào ngày lễ tốt nghiệp của Ars, thì tôi có hỏi thằng bé rằng, [Con đã trở thành người lớn và có thể đứng được bằng chính hai chân của mình chưa? Và tâm lý lẫn sức khoẻ của con đã đủ để có thể bảo vệ được Aisha chưa vậy?]
Rồi Ars nói, [Con không biết nữa.
Tuy nhiên con vẫn yêu Aisha y như ngày đầu, và con sẽ làm việc hết sức mình vì điều đó,] Thằng bé trả lời.
Vì bản thân đã hài lòng trước câu trả lời ấy, tôi nói, [Ta rất kỳ vọng vào con đấy.]
Ars liền há hốc mồm ngạc nhiên.
Rồi thật giõng dạc thằng bé hô to, [VÂNG Ạ!]
Sau đó thằng bé phi thẳng tới Vương Đô Asura để rước Aisha, người hiện đã tốt nghiệp và đang làm việc dưới trướng Ariel.
Trong bốn năm vừa qua, Aisha cũng đã thay đổi đi tương đối.
Em ấy đã làm việc chăm chỉ để có thể cảm thông được với những người khác.
Em đã không còn chỉ nhìn vào điểm yếu của họ nữa, không còn nói chuyện quá ích kỷ nữa, không còn mưu mô thủ đoạn, và cố để tìm ra được giải pháp tốt nhất thay vì giải pháp hữu hiệu nhất.
Hay nói cách khác, thì Aisha đã không còn là một con người sắc bén mà em ấy đã từng.
Với cả Aisha hiện tại cũng đã không còn cố gắng lợi dụng mọi người xung quanh để làm lợi cho riêng mình, và không còn gây áp lực cho mọi người chỉ để hoàn thành công việc.
Tôi nghĩ đây cũng là một sự trưởng thành cá nhân nhỉ.
Cặp đôi ấy đã chuyển tới Thành Phố Ma Pháp Sharia và mua một căn nhà để định cư.
Ars, Aisha và Leroy đang sống hạnh phúc cùng nhau tại đó.
Dĩ nhiên, chúng vẫn duy trì một mối quan hệ đầm ấm thân thiết với cả nhà tôi.
Ba đứa chúng sẽ thường hay tới thăm, và nơi đây chúng tôi sẽ luôn dang rộng vòng tay chào đón.
Vẫn như trước kia, Aisha sẽ lại vùi mình vào việc nhà cùng với cả chăm sóc vườn tược của con bé.
Nhưng em ấy không còn mặc trên mình bộ đồ hầu gái nữa.
Sẽ không một lần nào trong cuộc đời này em ấy còn mặc trên mình bộ đồ hầu gái nữa.
Cuối cùng, Aisha cũng đã trở thành một người trưởng thành.
(NGÀY AISHA KHÔNG CÒN LÀ HẦU GÁI – KẾT THÚC.)
-------------------------------
Đôi lời của Salmonz-dono: Thôi thì, dùng góc nhìn của thế giới MSKT thì arc này quả thực rất hay, đọc rất cảm xúc. Và ừm, Rifujin-sensei vẫn khiến mình phải nổi da gà trước cách đưa đẩy cảm xúc của câu chuyện như một chuyến tàu siêu tốc vậy. Mãi đỉnh!
Cảm ơn vì đã quan tâm theo dõi hồi drama nghẹt thở này.
Peace ❤.
p/s: đừng nhầm lẫn giữa hai thế giới, thì mọi người sẽ có thể nhìn câu chuyện được theo hướng khác tốt đẹp hơn, và tránh được những hậu hoạ không đáng có.
Nhận xét (0)