Light Novel Mushoku tensei: Đám cưới của Norn [ Phần 3 ]
Baca Light Novel Mushoku tensei: Đám cưới của Norn [ Phần 3 ]
Baca Komik Light Novel Mushoku tensei: Đám cưới của Norn [ Phần 3 ] bahasa Indonesia lengkap dan baru di MSKManga. Kami menyediakan Komik, Manhua, Manhwa, dan Novel yang dapat kalian baca online gratis.
Read Light Novel Mushoku tensei: Đám cưới của Norn [ Phần 3 ]
★★Góc nhìn của Norn ★★
Tôi đã quyết định kết hôn với Ruijerd.
Thật là chóng váng.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh.
Thậm chí không mất 10 ngày để Nii-san nhận được câu trả lời từ Ruijerd.
Rõ ràng, anh không từ chối cuộc mai mối này.
Anh ấy cũng thổ lộ tình cảm với tôi rồi.
Dù vẫn đang bối rối không biết chuyện gì đang xảy ra, trong khi đó lễ cưới sẽ diễn ra trong 10 ngày nữa.
Nii-san và Ruijerd vẫn đang chuẩn bị cho buổi hôn lễ này.
Tất cả những gì tôi có thể làm là thiết kế váy cưới cùng với một người phụ nữ thuộc chủng tộc Supard. Bộ trang phục này tương tự như những gì Ruijerd và chủng tộc của anh ta luôn mặc.
Có vẻ như, toàn bộ buổi hôn lễ sẽ được tiến hành theo phong tục của Supard.
Dù mong đợi một đám cưới theo cách của người Milis hơn, nhưng tôi là người sẽ được đưa đến Làng Supard với tư cách là cô dâu, vì vậy phải tuân theo phong tục tập quán nơi đó.
Dù sao thì người dân đáng quý Supard đã tiếp đón tôi rất chu đáo tận tình. Thành thật mà nói, chuyện này còn vượt ngoài mong đợi của tôi nữa kia.
Có vẻ Ruijerd không thích việc hôn lên tay trước mặt mọi người.
Nhưng Nii-san nói sẽ cố gắng thuyết phục anh ấy. Tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm phần nào.
Tôi cũng đã lên đề xuất về việc đeo ‘’vòng cổ Millis’’ nữa.
Có vẻ như, đây cũng là cơ hội cuối cùng để tôi nhõng nhẽo Nii-san rồi.
"..."
Trong khi trầm ngâm suy tư, tôi thu dọn lại phòng ốc.
Trong căn phòng thân thuộc này, hầu như ngày nào tôi cũng ở với Aisha, từ sau khi Ruijerd đưa chúng tôi đến Sharia. Tuy nhiên, sau đó tôi đến ở trong ký túc xá thường xuyên hơn, vì vậy mối liên hệ của tôi với ký túc xá có phần bền chặt hơn so với căn phòng này.
Tuy nhiên, những kỷ niệm lại bỗng chốc ùa về trong tâm chí khi dọn dẹp nơi đây.
Có một bức tượng của Ruijerd-san do Zanoba-senpai tạo tác. Trái tim của tôi đã lỡ một nhịp ngay trong lần đầu tiên nhìn thấy nó, và đã nài nỉ xin Tiền Bối một cái luôn. Ngay hôm đó, tôi đặt bức tượng trong phòng ký túc xá để trang trí, và Nii-san không nói thêm gì cả.
Không hiểu sao, việc nhìn chằm chằm vào bức tượng này đã trở thành thói quen hàng ngày của tôi.
Nói thật thì bức tượng này không thực sự giống Ruijerd cho lắm, nhưng ít nhất nó mang tính biểu tượng.
Vào thời điểm đó, trong khi ngắm nhìn bức tượng này, tôi đã cầu nguyện rằng nhất định chúng ta sẽ còn được gặp lại nhau. Vào một ngày không xa trong tương lai.
Ngoài ra còn có một thanh kiếm bằng gỗ. Đó là một món quà từ Eris-neesan, và tôi đã tập vung thanh kiếm này hầu như là mỗi ngày.
Mà cho đến tận bây giờ, kiếm thuật của tôi vẫn chưa có nhiều tiến triển. Có vẻ như tôi không được thừa hưởng chút nào gen di truyền từ cha cả… Mà thôi, kệ đi.
Chỉ vung kiếm thôi cũng khiến bản thân cảm thấy thoải mái rồi, và tôi cũng chưa bao giờ từng khao khát trở thành một kiếm sĩ vĩ đại. May mắn thay, không ai ở Sharia thốt ra một câu gay gắt như, "Cô chả có tài năng đếch gì mà cứ cố luyện tập, bỏ đi cho rảnh nợ!" vì vậy mà tôi vẫn tiếp tục vung kiếm mà không cảm thấy bi quan.
Tất nhiên, Nii-san, Eris-neesan, Sylphy-neesan, Roxy-neesan, thậm chí cả Zanoba-senpai và Cliff-senpai cũng chưa bao giờ cất lời cay đắng
Kể cả cho dù họ đều là những con người tuyệt vời và xuất chúng.
Và tôi cũng tự hiểu rằng bản thân chả có chút tài năng thiên bẩm nào cả. Nhưng bù lại, tôi được mọi người nói là rất chăm chỉ.
Quả thực, nếu không có điều đó, làm sao tôi có thể là Hội trưởng Hội học sinh cơ chứ.
Trong Hội học sinh mà tôi làm chủ tịch, các thành viên cũng chả tài năng gì cho cam. Đối với một số giáo viên, ngay cả trong năm đầu tiên công tác của chúng tôi, mấy thầy cô luôn gọi chúng tôi là thế hệ Hội học sinh yếu kém nhất. Tuy nhiên, chỉ có Hiệu phó Jinas nói, "Nhưng nếu nói riêng về vấn đề đối ngoại thì mấy đứa này hòa đồng hơn nhiều so với Hội học sinh của Ariel."
Đó là sự thật, ngay cả khi tôi còn là chủ tịch hội học sinh, không có nhiều tranh chấp hay cãi cọ xảy ra giữa các học sinh. Thậm chí tệ nạn cũng gần như bốc hơi.
Người ta có thể nói rằng ‘’ Ôi dào ơi, chỉ là chó ngáp phải ruồi thôi, cậu ơi, được nhậm chức đúng thời kỳ yên bình kia mà!’’ Hay là ‘’Chỉ vì các người quá tầm thường nên chúng coi Hội Học sinh ngang hàng đó’’
Thì cũng không hẳn là sai, các học sinh cảm thấy có lỗi với chúng tôi, vì vậy họ ngoan ngoãn hơn và không phạm tội nhiều. Chỉ vì đều tầm thường như nhau, nên mọi người mới có thể đồng cảm với suy nghĩ của Hội Học sinh.
Nếu tất cả chúng ta đều hiểu nhau, với số lượng 10.000 học sinh trong trường này sẽ dễ dàng quản lý hơn, đúng không nào.
Hiện giờ tôi đã ngừng mặc đồng phục học sinh, nó được gấp gọn gàng ở trong ngăn tủ đồ.
Tôi đã từng nghe ai đó kể rằng Nanahoshi-san là người thiết kế bộ đồng phục này. Trước đây, học sinh không được mặc những bộ quần áo đẹp lộng lẫy như vậy đâu. Nhưng từ khi nhập học, học sinh đều mặc mỗi người một bộ quần áo chỉnh tề.
Tất cả mọi người đều mặc đồng phục giống nhau, vai đeo áo choàng. Cho dù đó là những người đàn ông mặt mũi bặm trợn hay những người cô gái quyến rũ lộng lẫy thiên tài Ma Pháp đi chăng nữa. Chính vì có bộ đồng phục đó mà chúng tôi đã kết thân được rất nhiều bè bạn. Nếu quần áo của chúng tôi khác nhau, việc kết bạn có lẽ sẽ gặp khó khăn hơn rồi.
Ví dụ, nếu nhìn thấy Ma tộc hoặc Thú nhân tộc không mặc trên mình đồng phục, tôi sẽ không dám đến gần họ nửa bước vì vẻ ngoài nhìn như dã thú đó.
Tôi là thế đấy.
Aisha cũng áp dụng khái niệm đồng phục tại Hội Lính Đánh Thuê Rudo. Nó khiến tôi lại càng tin rằng đồng phục có thể đoàn kết một cộng đồng. Chà, quá rõ ràng… Nếu kiến thức nào vô bổ không thể áp dụng được thì Aisha đã chẳng tiếp thu làm gì.
Rồi tôi hướng ánh mắt nhìn lên, thanh kiếm của cha được treo cẩn thận phía góc tường.
Cha đã luôn sử dụng chúng trong suốt cuộc hành trình phiêu du của mình, trước khi kết hôn với mẹ.
Thanh kiếm được trao cho Nii-san sau cái chết của cha. Dù cũng có một thanh kiếm khác đã được trao cho Aisha, nhưng Nii-san đã ngay lập tức lấy đi để sử dụng ngoài trận địa.
Ngoài ra còn có bộ giáp của cha đặt trong phòng của mẹ nữa.
Tôi đã từng cầu nguyện với thanh kiếm này vài lần.
Cha tôi không phải là một Tín đồ Millis thực thụ. Ông ấy thậm chí còn luôn bĩu môi khi nghe những bài giảng về giáo lý của Milis, nhưng tôi vẫn sẽ ca một bài ngay lúc này đây.
Nếu ông ấy vẫn còn sống, chắc hẳn ổng sẽ mắng tôi té tát khi thấy tôi đi cầu nguyện với thanh kiếm gỉ sét này. Nhưng tôi nghĩ cha sẽ chả để bụng gì đâu.
Cha cũng luôn cố gắng hết sức mình như tôi. Tuy nhiên, có những lúc chúng ta vẫn sẽ gặp thất bại dù đã cố gắng hết sức… đó là lý do tại sao tôi luôn cầu nguyện. Hôm nay cũng vậy, tôi cũng cầu nguyện với người cha đáng kính yêu đó.
"Cha, con sắp kết hôn rồi."
À không …… nó giống như một bản báo cáo hơn là một lời cầu nguyện.
Nii-san nói anh ấy hồi trước cũng có làm thế. Anh thường đến mộ của cha mình để báo cáo những điều đã xảy ra trong cuộc đời mình. Kể cả cho bản thân quá bận bịu với công việc.
“Cha, Nii-san đã đảm nhận vài trò của một cha rất tốt. Thực ra, con còn luôn cho rằng mình chỉ là gánh nặng đối với Nii-san mà thôi. Anh ấy luôn làm những gì tốt nhất bọn con. Có dùng cả đời này cũng không thể đền đáp những gì mà Nii-san đã làm.’’
Dù đang nói về cuộc hôn nhân của mình, nhưng tại sao tôi lại cảm thấy biết ơn Nii-san cơ chứ? Đó là bởi vì Nii-san đã trở thành người bảo vệ tôi sau cái chết của cha, thay thế cả một người mẹ nữa kia.
Thành thật mà nói, tôi không thực sự thích Nii-san hồi đó. Anh ấy là một kiểu người bận rộn, vì vậy có lẽ anh chỉ coi tôi như một cục nợ không hơn không kém.
Nhưng, hóa ra tôi đã nhầm.
Tôi không thể giải thích bằng lời, nhưng rõ ràng Nii-san đang cố gắng rất nhiều để có thể thay thế vai trò của cha và mẹ.
Nó gợi cho tôi nhớ về một kỷ niệm xa xưa trong quá khứ. Đó là, khi tôi vừa được lọt lòng. Tất nhiên, ký ức thời điểm đó khá là mơ hồ, vì vừa mới cất tiếng khóc chào đời mà.
Lúc đó tôi mới chỉ bập bẹ vài tiếng ú a ú ớ thôi.
Nhưng tôi vẫn nhớ về lần tranh chấp với Aisha.
Tôi không biết tại sao chúng tôi lại hoạnh họe lẫn nhau, nhưng tôi nhớ có mẹ ở đó.
Nó giống như thể chúng tôi đang chạy một cuộc đua, và có một người mẹ ở vạch đích chờ đón vậy. Cuối cùng, tất nhiên Aisha đã đánh bại tôi. Aisha bò nhanh nhanh như chớp, sau đó đến chỗ mẹ, và mẹ ôm con bé một cách tự hào.
Tôi đã khóc khi chứng kiến điều đó. Mẹ đang ở khá xa, và tôi nghĩ Aisha sẽ giật mất bà ấy khỏi tôi. Tôi cũng mít ước rất nhiều vì mẹ không khen ngợi gì cả.
Nhưng sau đó, mẹ lại cất tiếng "Norn, mẹ vẫn đang đợi con đó nhé, con biết không... nào, nhanh đến đây." Bà lại tiếp tục chờ đợi, cho đến khi bước chân rùa bò này chạm được vạch đích.
Cũng giống như mẹ hồi đó .... Nii-san cũng luôn đợi chờ tôi.
Anh ấy sẽ tiếp tục ngóng chờ, cho dù bước chân của tôi có chậm đến thế nào đi chăng nữa.
Kể cả cho dù có bày ra khuôn mặt đau đớn, hay thậm chí buồn bã, kể cả cho phải trả giá bằng thời gian quý báu của mình, tôi biết Nii-san sẽ không bao giờ rời bỏ tôi.
Nii-san là vậy đó.
"..."
Tương tự như vậy với việc chuẩn bị đám cưới này. Anh ấy lại lo liệu mọi chuyện đâu ra đấy. Nếu cha còn sống, tôi chắc chắn rằng ông ấy cũng sẽ làm như vậy giống như Nii-san.
Có lẽ ông ấy sẽ không ưa gì Ruijerd vì mối quan hệ chệch tuổi thế này, và điều đó khiến chúng tôi tranh cãi với nhau. Nhưng, khi mọi thứ lắng xuống và đám cưới của tôi vẫn sẽ diễn ra tốt đẹp, chắc chắn ông ấy sẽ thay đổi chính kiến vào nói: "Cứ giao lại mọi thứ cho ông bố này!!’’ Và chạy đôn chạy đáo tất bật chuẩn bị.
Cha sẽ nghĩ giống như khi làm đám cưới với mẹ vậy.
"..."
Trong khi suy nghĩ về nhiều thứ, tôi tiếp tục dọn dẹp phòng của mình.
Mất không nhiều thời gian, tôi đã xong việc. Tôi chưa bao giờ để nhiều đồ trong căn phòng này, vì vậy cũng chả khó khăn gì cho cam.
Có vẻ như, căn phòng này sau này sẽ được sử dụng bởi Lucy-chan, hoặc những đứa trẻ khác. Dọn dẹp thế này chắc là đủ sạch sẽ rồi.
Bây giờ, tất cả những gì tôi phải làm là vận chuyển những vật dụng này đến Làng Supard. Hay, đúng hơn là nhà của Ruijerd-san.
Thành thật mà nói, đám cưới này giống như một giấc mơ đối với tôi vậy. Đây là điều tôi đã mòn mỏi mong chờ từ rất lâu rồi.
Vì tôi sẽ kết hôn với Ruijerd-san, người mà bản thân luôn thần tượng. Tim thì đập như trống nổ vậy. Có lẽ Sylphy-neesan cũng cảm thấy như vậy, vì đối với chị. Nii-san là tình yêu đầu tiên và duy nhất mà.
Ruijerd-san lớn hơn tôi nhiều tuổi, nhưng tôi có thể trở thành một người vợ tốt như Sylphy-neesan và những người khác. Dù biết thế nào là một người vợ tốt, nhưng tôi lại không có bất kỳ kinh nghiệm nào cả.
Cảm giác lo âu xâm chiến tâm trí tôi. Mối quan hệ vợ chồng của chúng ta sẽ diễn ra như thế nào đây?
Anh ấy sẽ làm ‘’chuyện đó’’ một cách nhẹ nhàng chứ? Tôi có thể phục vụ anh đúng cách không?
Thay vì lo lắng, không hiểu sao tâm trí tôi lại tràn ngập hy vọng. Dù vậy, tôi vẫn rất bồn chồn. Ngày hôm đó, khi Ruijerd-san nhận lời mai mối của Nii-san, trái tim nhỏ bé này cứ như thể nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.
Tôi thực sự cảm thấy biết ơn Nii-san rất nhiều.
"Này, Norn-ane... chị có thời gian rảnh không?"
Đột nhiên tôi nghe thấy tiếng gõ cửa. Chỉ có một người duy nhất trong ngôi nhà này gọi tôi là Norn-ane.
Đó là Aisha.
"Ừ, có chuyện gì vậy?"
“À… Thì… Em có thể hỏi chị một vài chuyện được không?”
Aisha bước vào phòng với vẻ mặt hơi miễn cưỡng khó chịu, sau đó cô đóng sập cửa lại.
Đây là điều bất thường.
Có lẽ, đây là lần đầu tiên Aisha làm như vậy trước mặt tôi.
"Em ngồi ở đây nhé..."
"Cứ tự nhiên."
Với một giọng điệu có phần quyến rũ. Tôi đặt đồ của mình sang một bên và ngồi xuống ghế.
“Vậy thì… Norn-ane, chúc mừng chị đã kết hôn… à không… có lẽ giống… một hợp đồng hôn nhân hơn nhỉ?”
"Cảm ơn."
Tôi vừa sực mới nhớ ra. Nii-san đã thông báo về cuộc hôn nhân của tôi tới toàn bộ mọi người. Ai ai cũng đều chúc mừng, ngoại trừ Aisha.
"Có chút kỳ quái, khi em biết chị… sắp kết hôn ấy.’’
"Em đến đây chỉ để nói vậy thôi à?"
"Không, không phải vậy... ừm thì... Norn-ane này, cảm giác như thế nào khi kết hôn vậy?"
Aisha dù hỏi ấp úng, nhưng ánh mắt thì không nhìn thẳng vào tôi. Cô ta nhìn sang chỗ khác, như thể câu hỏi không đáng để hỏi.
"Ý em là gì?"
"Tại sao chị lại kết hôn, Norn-ane?"
À, giờ thì tôi nhớ ra rồi. Aisha cũng đã từng hỏi điều tương tự thế này trước đây. Dù cho lúc đó không phải là câu hỏi, nhưng cũng có vài điểm giống nhau. Lúc đó cô ấy hỏi: "Này, tại sao chị lại luôn cố gắng dù chả có một chút tài năng gì vậy?"
Cô ta luôn như thế này.
Lúc đầu, tôi nghĩ cô ta chỉ đơn giản là đang chế giễu tôi bằng cách hỏi khoáy như vậy, nhưng không phải thế.
Ẩn chứa trong lời nói là một ý nghĩa khác.
Aisha là một cô gái rất thông minh, đó là lý do tại sao trong đầu cô ấy luôn chứa hàng vạn câu hỏi vì sao.
Cứ mở miệng ra là hỏi rất nhiều thứ, kể cả những thứ đơn giản nhất.
Aisha có thể làm mọi thứ một cách dễ dàng, đó là lý do tại sao cô bối rối không biết tại sao lại có người cố gắng như vậy, mặc dù kết quả đã được định sẵn ngay từ đầu.
Đây là điều khiến tôi không thích Aisha trong quá khứ.
Nhưng giờ thì không còn nữa.
Cô đã từng chế giễu tôi rất nhiều, nhưng vì một số lý do mà mọi thứ đã thay đổi kể từ khi Lucy-chan được sinh ra.
"Hừm, đối với chị, cuộc hôn nhân này rất quan trọng. Vì chị yêu Ruijerd-san."
"Cảm giác khi yêu một người như thế nào?"
"Em hỏi ''như thế nào'' á? Thì kiểu như có một khao khát mãnh liệt được sống với một ai đó, sau đó ôm người ấy vào lòng, và hôn lên má, và-…’’
"Em thích Onii-chan, đó cũng là tình yêu sao?"
"Chị không biết, bởi vì tâm tình của em, chị không hiểu rõ được.’’
"Vậy sao…’’
Sau đó, Aisha dang chân khi ngồi trên giường, rồi nằm bẹp xuống.
"Em thực sự không tài nào hiểu được..."
Trong khi khua chân, Aisha bối rối rên rỉ.
“Gần đây Rinia và Pursena chỉ toàn nói về vấn đề hôn nhân với tìm bạn đời này nọ. Nghe bực thật sự ấy. Họ cũng khuyên nhủ, em sẽ đánh mất thanh xuân nếu không nhanh chóng nghĩ đến chuyện kết hôn. Lấy chồng khó đến vậy sao? Em có nên đi tìm bạn đời ngay từ bây giờ không? Có phải tất cả mọi người đều phải kết hôn? Xem ra, không phải ai cũng nghĩ xa như vậy, đúng không nhỉ? ”
"Bản thân em thực sự không muốn kết hôn sao, Aisha?"
"Em cũng chả biết nữa."
"Ngoài Nii-san ra, em còn để ý đến người nào khác không?"
"Không. Khi còn nhỏ, em đã luôn xác định rõ tư tưởng là kết hôn với Nii-san rồi, nhưng anh ấy dường như không đồng ý. Anh ấy nói em sẽ luôn có những lựa chọn khác, nhưng em thậm chí còn chẳng nghĩ đến việc sẽ rời khỏi căn nhà này.’’
Từ nhỏ, Aisha đã luôn bám rịt và hết lòng vì Nii-san. Cô đã như vậy kể từ khi chúng tôi gặp nhau ở Milis. Sau đó, cha bắt đầu làm việc một cách nghiêm túc và không còn lãng phí thời gian của mình nữa.
Thành thật mà nói, hầu như không ai biết rằng Aisha là em gái của tôi. Nhưng, ít nhất những người ở nhà đều biết rằng một đứa trẻ như Aisha được sinh ra từ một mối tình vụng trộm. Thậm chí Lilia-san trông giống một cô hầu gái hơn là mẹ kế của tôi nữa kia.
Tôi cũng không chắc mình có chấp nhận con bé như là em gái của mình hay không. Nhưng rõ ràng, mối quan hệ của chúng tôi bắt đầu được cải thiện rõ ràng hơn rồi.
Có lẽ, Cảm giác của tôi với Aisha bắt đầu hình thành khi chúng tôi đi học cùng nhau ở Milis, hoặc khi tôi đến Sharia với Ruijerd-san và Ginger-san.
Dù không thực sự nhớ rõ cho lắm, nhưng tôi nghĩ rằng bản thân bắt đầu nhận thức điều đó sau khi chúng tôi sống cùng nhau ở Sharia.
"Norn-ane, bây giờ em đang cảm thấy thế nào?"
"Em thấy… mãn nguyện."
"Mãn nguyện thế nào?"
“Nó như thế nào nhỉ... thật khó giải thích... nhưng điều rõ ràng là cuộc sống của em bây giờ thật hoàn hảo. Em có thể cảm thấy tương lai thật tươi sáng đang đón chờ phía trước. Cứ như thể con đường phía trước đã dải sẵn hoa, việc của em chỉ việc bước qua vậy.’’
Vừa dứt lời, Aisha đã ngồi đối diện với tôi tự lúc nào, rồi lại tiếp tục tâm sự về cuộc sống vui vẻ thuận lợi hiện tại.
Và sau một hồi ngắt dừng, con bé nói:
"Đó hẳn phải là… hạnh phúc nhỉ, chị?"
"Em thực sự nghĩ vậy sao?’’
"Đúng, chuyện đó như là điều hiển nhiên mà."
"Chưa chắc, những thứ em vừa kể chỉ đơn giản là sống một cuộc đời dễ chịu thôi, phải chứ?"
Nhưng, khi tôi hỏi điều đó, con bé chỉ im lặng nhìn thẳng lên trần nhà.
“Hạnh phúc hay gì có lẽ... Em vẫn chưa thể hiểu được. Nhưng đâu đó trong tâm trí, em cảm thấy ghen tị. Cảm giác như lần đầu tiên thua Norn-ane vậy ”.
"Không đời nào, chị sao có thể thắng được em cơ chứ…’’ Tôi lắc đầu.
"Không.... em đã thua đứt rồi, Norn-ane..."
Tôi không mong đợi cô ấy sẽ thừa nhận điều này trong suốt cuộc đời.
Dù cố gắng đến đâu, chưa một lần nào tôi có thể đánh bại được Aisha ở bất kỳ lĩnh vực nào cả.
Tôi cũng nhận ra mình không thông minh bằng Aisha.
Xếp hạng ở trường cũng ở mức trung bình. Thành tích của tôi chỉ là 45% chiến thắng trong thực hành chiến đấu ma thuật, và điểm trung bình học tập cũng chỉ là 80. Tất nhiên điều đó không đủ để khiến tôi trở thành học sinh giỏi nhất trường. Aisha có sở trường phân tích nhanh chóng mọi thứ, đó là lý do tại sao cô luôn giỏi hơn tôi về mặt học tập.
Giả sử nếu tôi học chăm chỉ trong khi Aisha thì không, có lẽ tôi vẫn có thể đánh bại cô ấy một hoặc hai lần trong một bài kiểm tra gì đó. Nhưng chỉ cần con bé mở sách ra nhìn lướt một chút thôi, tôi chắc chắn sẽ thua.
Nhưng, lần này thiên tài Aisha đã thừa nhận thất bại…
Thật không may, lời thú nhận đó không làm tôi hài lòng chút nào.
Tôi chưa bao giờ cố gắng hết sức để đánh bại Aisha, bởi vì tôi biết mình sẽ thua ngay từ khi bắt đầu. Tôi cũng không cảm thấy như mình đã chiến thắng mặc dù đã kết hôn trước Aisha đi chăng nữa.
"Nè, Norn-ane."
"Sao?"
"Sau khi kết hôn, chúng ta vẫn có thể gặp lại nhau chứ?"
Tôi cũng không mong đợi yêu cầu này. Có lẽ vì Aisha luôn giữ khoảng cách trong suốt thời gian qua. Tất nhiên cô không làm vậy với những người còn lại trong gia đình. Nhưng, nếu chỉ có hai chúng tôi ở nhà, Aisha sẽ không bao giờ đến gần tôi.
"Phải, tất nhiên rồi."
"Nếu chị có con, em có thể bế chúng chứ?"
"Đảm bảo luôn."
Trẻ con sao?
Tôi đã nghe rất nhiều lời khuyên về vấn đề con cái từ Sylphy-neesan, mặc dù còn quá sớm để nói về trẻ em lúc này.
May mắn thay, tôi đã chuẩn bị trước MỘT CHÚT rồi.
Ngay cả bây giờ, Aisha vẫn đang chăm sóc các con của Nii-san. Sylphy-neesan luôn biết ơn cô ấy vì đã được giúp đỡ rất nhiều. Đôi khi tôi cũng giúp đỡ chút chút, nhưng sau này chả còn đến tay nữa. Nên bản thân cũng có chút bận lòng vì việc thiếu hụt kinh nghiệm.
Liệu sau này tôi có thể chăm sóc các con mình tốt như Aisha đã từng?
Sylphy-neesan có lẽ sẽ động viên khích lệ "Em có thể làm được, Norn-chan",
Roxy-neesan có lẽ sẽ lo lắng như tôi.
Và Eris-neesan sẽ chỉ đơn giản nói "Cứ nuôi chúng theo cách em muốn."
Càng nghe tôi lại càng thấy lo âu hơn.
"Nếu có chút thắc mắc gì vấn đề nuôi dạy con cái, cứ nhờ cậy Aisha này.’’
"Vậy… chuyện này giao lại cho em nhé!"
"Tất nhiên... fufufu."
Con bé chỉ đơn giản là cưới tít cả mắt trong khi vỗ ngực.
Nụ cười tự mãn đó không hiểu sao lại khiến trái tim tôi rộn ràng đến lạ, làm bản thân cũng bất giác mà cười thành tiếng.
Hôm đó tôi trò chuyện với Aisha đến tận tối mịt. Chúng tôi tiếp tục trò chuyện phiếm mà không có mục đích cụ thể gì cả.
Một ngày đã trôi qua như thế đó, và rồi sáng sớm hôm sau… .. Tôi chất đồ đạc của mình lên xe ngựa để tiến thẳng tới làng của Ruijerd-san.
………………..
★★Góc nhìn của Rudeus ★★
Đám cưới của Norn và Ruijerd sẽ được tổ chức tại Làng Supard theo phong tục địa phương.
Dân làng cùng nhau tụ tập quây quần dưới ánh trăng, trong khi phục vụ các món ăn khác nhau trước mặt cô dâu và chú rể.
Tôi không phải là cư dân của làng này, nhưng cũng góp phần tham gia vào sự kiện. Tôi hòa nhập với họ, kể cả cách ăn uống, như thể bản thân thuộc Chủng tộc Supard luôn vậy. Tất nhiên tôi không ngại ngùng gì chuyện này cả, dù sao Norn cũng là gia đình của tôi. Họ chắc chắn sẽ đối xử tốt với chúng tôi.
Lilia và Aisha cũng ở đây để giúp chuẩn bị thức ăn.
Có vẻ như Aisha đã suy nghĩ rất nhiều khi nhìn thấy đám cưới của Norn. Kể từ khi biết chị gái lấy chồng, tôi thường thấy Aisha vừa nằm ườn trên ghế sofa vừa trầm ngâm suy nghĩ.
Khi thấy con bé vô ý vô tứ như vậy, Lilia thường khiển trách.
Cách đây một thời gian trước đám cưới, Aisha và Norn đã nói về điều gì đó trong phòng cho đến tận khuya. Tôi không biết hai đứa chúng nó bàn về chuyện gì… nhưng, có vẻ như cuộc trò chuyện đã khiến Aisha bận lòng khá nhiều.
Không phải Aisha không hài lòng với cuộc hôn nhân của Norn, con bé cũng rất chi là mừng ấy chứ. Thậm chí, người ta còn thấy Aisha nấu các món ăn đám cưới thành hình trái tim kia mà. Con bé thu thập các nguyên liệu từ Asura và Milis, sau đó biến chúng thành một chiếc bánh trái cây siêu to khổng lồ.
Chúng tôi không biết liệu Chủng tộc Supard có thích đồ ngọt hay không, nhưng vì Roxy thích nó, và cô ấy là một Ma Tộc, nên tôi đoán họ cũng vậy. À không .... Có lẽ chỉ có Roxy thích những thứ ngọt ngào mà thôi.
Vì đây là khoảnh khắc quý giá trong cuộc đời của Norn nên cả gia đình đều sẽ tham dự. Các con tôi như Ars, Sieg và Lucy cũng có mặt ở đây. Kể cả Leo, Jiro và Beet.
Và người khởi xướng cuộc hôn nhân này, Chủ Tịch Orsted, cũng ló mặt từ đằng xa xa.
Bên cạnh đó, chúng tôi cũng mời những người bạn của Norn từ Sharia. Mấy đứa nhóc đó rất vui khi được tôi ngỏ ý.
Ngay khi nghe tin cựu chủ tịch hội học sinh sắp kết hôn, cả đám thậm chí quỳ rạp năn nỉ tôi dẫn bọn chúng theo cùng.
Tưởng chừng loài người sẽ rùng mình sợ hãi khi ở trong một ngôi làng Ma tộc như thế này, thế mà…
Sau khi nhìn thấy Norn, căng thẳng trên khuôn mặt mấy đứa đã giảm bớt phần nào. Thậm chí họ đã đủ thoải mái để rót rượu Sake lên người Norn nữa kia.
Em gái tôi trông thật hạnh phúc nhường nào.
Khi về đến nhà, hầu như ngày nào tôi cũng phải đối mặt với vẻ mặt ủ rũ của con bé. Nhưng bây giờ, trong khi ngồi với Ruijerd, một nụ cười nở trên khuôn mặt như một đóa hoa mùa xuân tươi thắm vậy.
Bất cứ khi nào họ bất giác chạm mặt nhau, Norn ngay lập tức tránh ánh mắt với khuôn mặt đỏ như trái cà chua chín.
Dù trước mặt con bé, được phục vụ đủ loại hương hoa mỹ vị. Nhưng Norn chỉ quan tâm mỗi món ‘’Ruijerd’’ mà thôi.
Norn đang mặc trang phục truyền thống của Chủng tộc Supard.
Thật may mắn là chúng tôi đã có thể kết hợp nghi lễ truyền thống này với văn hóa Milis.
Trong buổi lễ diễn ra tiếp theo, cô dâu và chú rể sẽ thay trang phục màu trắng, thường được mặc trong lễ cưới tại Nhà thờ Milis. Cliff Tiền Bối, người mà chúng tôi đã mời với danh phận là một vị khách bí mật, anh ấy sẽ chủ trì buổi lễ với tư cách là Mục sư.
Mặt Norn càng đỏ hơn khi sợi dây chuyền mà chúng tôi đã chuẩn bị từ trước, được Ruijerd đeo quanh cổ con bé.
Sau đó, Ruijerd quỳ xuống trước mặt, và hôn lên mu bàn tay của Norn.
Norn đã rất sốc khi thấy cảnh tưởng này, và dường như ngay lập tức, con bé đã không kìm được những giọt nước mắt lăn dài trên má.
Norn khóc trong khi mỉm cười hạnh phúc.
Nếu đó không phải là xúc cảm hạnh phúc, thì tôi không biết nó được gọi là gì nữa.
"Norn-ane trông thực sự xinh đẹp nhỉ."
Aisha đã bất giác khen con bé. Ý là cái gì đẹp nhỉ? Quần áo? Hay vẻ mặt hạnh phúc của Norn? Tôi không tài nào có thể biết được …… nhưng rõ ràng, Aisha nhìn Norn với ánh mắt ghen tị.
"Một ngày nào đó em cũng sẽ được như vậy thôi, Aisha à."
"Em chả muốn kết hôn."
Con bé đáp lại ngay tắp lự. Aisha không muốn kết hôn. Tôi vẫn muốn Aisha có được hạnh phúc như Norn, nhưng...
Vâng, hôn nhân là một lựa chọn.
Tất cả phụ thuộc vào Aisha, tùy vào việc con bé có muốn kết hôn hay không. Vậy điều mà con bé đang ghen tỵ từ Norn là gì?
"..."
Quay lại đám cưới của con bé. Tôi đã rất xúc động khi nhìn thấy khung cảnh này.
Khi gặp con bé lần đầu ở Milis, Norn vẫn còn rất nhỏ con và nghịch ngợm nữa. Rồi khi cắp sách đến trường, con bé đã quyết định lựa chọn sống trong ký túc xá.
Norn là một đứa trẻ hay gặp rắc rối, và cũng vụng về, tay chân thì lóng ngóng.
Lúc đầu, tôi không mong đợi nhiều ở Norn, cho đến khi con bé trở thành chủ tịch hội học sinh. Kể từ đó, con bé đã chứng minh được sự chăm chỉ và kiên trì của mình. Vì thực tế là có hàng dài lũ đực dựa xếp hàng chỉ để xin chữ ký nữa kia. Và giờ đây, con bé đã lên xe hoa về nhà chồn-….
"...Sụt sịt."
Vô tình, một âm thanh nức nở cất lên từ mũi tôi.
Ôi, Paul-sama thân mến.
Norn đã trở thành một người phụ nữ xinh đẹp nhường này rồi đây nè.
Cậu có thể hiện hồn về, chui ra khỏi nấm mồ và trông con bé trong bộ váy cưới lộng lẫy ở đây với chúng tôi không?
Không... tất nhiên là không thể rồi.
Nhưng... nếu có thể… thì hãy đến ngay điiiiii!
"Onii-sama, đừng khóc vào giờ phút như thế này chứ."
"Anh k-k…hông có… khóc, thực sự đấy... Sụt sịt..."
"Đừng chỉ đứng nhìn từ xa. Tại sao anh không lên đó và nói điều gì đó với chị ấy?"
"Ư… ư ~"
Bữa tiệc này diễn ra suôn sẻ, sau đó những người được mời sẽ lần lượt xếp hàng chúc mừng cô dâu chú rể theo thứ tự. Đây không phải là một truyền thống của Supard, mà là của Giáo Millis.
Tiếp đó, Cliff bắt đầu làm phước.
Norn nhận lời chúc với một nụ cười tươi trên môi. Con bé trông thật sự rất hạnh phúc.
Làm sao có thể tiếp cận con bé vào khoảng khắc trọng đại thế này chứ?
Việc đứng nhìn từ xa đã quá thỏa mãn với Rudeus này rồi.
"Norn có cảm thấy không vui khi anh làm điều đó không nhỉ?’’
"Tất nhiên là không rồi."
"Có thật không vậy?"
"Lại chả thế."
"Aisha có muốn theo cùng không?"
"Anh ngại à, vậy chúng ta lên cùng nhau đi…"
Thực ra không phải vì tôi ngại hay gì.
Chỉ là, tôi chắc chắn sẽ vỡ òa trong cảm xúc khi đứng trên bục, nước mắt nước mũi sẽ ướt chảy cả vạt áo.
Khóc trong dịp quan trọng thế này. Nghe có vẻ rất bất lịch sự, phải không?
Và rồi khán giả chứng kiến sẽ nghĩ anh trai của Norn hoá ra chỉ là một tên mít ướt, hình tượng của tôi sẽ bị sụp đổ mất, rồi sẽ ảnh hưởng phần nào tới danh dự con bé.
Thực ra, hôm trước tôi đã mếu máo trước mặt Ruijerd một lần rồi, nên dịp này, tôi thực sự không muốn phải chảy lệ chút nào.
"Được rồi... chúng ta qua đó đi."
Sau một hồi đắn đo, như thể đã quyết định điều gì đó.
Tôi xếp hàng với những khán giả còn lại.
"Aaa…."
Khi Norn thấy chúng tôi đến, con bé mím môi một lúc, nhưng sau đó chuyển thành một nụ cười tươi rói. Có vẻ như muốn nói điều gì đó.
Con bé muốn nói gì? Tâm trí tôi tràn ngập lo lắng.
May mắn thay, Sylphy nhận thấy rằng tôi đang bồn chồn với mớ suy nghĩ trong đầu. Cô ấy ngay lập tức xuất hiện và đi lên trước lượt tôi.
"Norn-chan, chúc mừng em đã kết hôn nhé."
"Cảm ơn chị rất nhiều. Sylphy-neesan."
“Sẽ có lúc em sẽ bất hòa với chồng. Nhưng, mọi thứ sẽ được giải quyết dễ dàng thôi, miễn là hai em thông cảm cho nhau. Vì vậy, nếu có tâm trạng, hãy bày tỏ với Ruijerd-san. "
"Vâng, em sẽ cố gắng hết sức ạ."
Sylphy mỉm cười đáp lại, sau đó bước sang một bên. Tiếp theo là Eris.
"Norn, chúc mừng."
"Vâng, cảm ơn chị rất nhiều. Eris-neesan."
“Đừng quên việc luyện kiếm thường xuyên đấy. Ruijerd rất mạnh, nhưng tự bảo vệ mình hẳn sẽ tốt hơn ”.
"Vâng, em sẽ không quên điều đó đâu ạ."
Eris gật đầu hài lòng, rồi bước sang một bên.
Cô đến gần Ruijerd, sau đó thảo luận điều gì đó với anh ấy.
"Ta sẽ không tha thứ cho anh nếu không thể bảo vệ Norn tử tế." Câu từ của Eris chỉ vọn vẹn có nhiêu đó, nhưng ẩn chứa trong đáy là một xúc cảm mạnh mẽ.
Tiếp theo là Roxy.
“Norn-san, chị mừng cho em từ tận đáy lòng.”
"Cảm ơn rất nhiều, Roxy-sensei."
“Đừng gọi chị là sensei chứ… à không, đây sẽ là lời dạy cuối cùng của Sensei. Người ta nói hôn nhân giữa các chủng tộc là một chủ đề cấm kỵ. Nhưng, em cứ bỏ ngoài tai những dư luận đó đi. Cứ sống cuộc sống của mình, rồi theo thời gian mọi người sẽ chấp nhận. "
"... Vâng, sensei!"
Sau đó, Lilia và Zenith tiến về phía trước.
"Norn-sama, tôi xin chúc mừng cô chủ ạ."
"Lilia-san, mẹ... cảm ơn mọi người rất nhiều."
"Tôi không nghĩ mình xứng đáng được đứng ở đây, Norn-sama. Con gái tôi, Aisha đã luôn làm phiền cô rất nhiều. Nó luôn chọc tức cô. Tôi cảm thấy có lỗi vì đã không thể giáo dục nó đúng cách."
“Không đúng, Lilia-san. Con đã coi Mẹ là người mẹ thứ hai của con rồi. Và Aisha cũng là em gái của con nữa. Đúng là đôi khi Aisha rất khó ở và gây bực dọc không mong muốn, nhưng con không bao giờ đổ lỗi cho mẹ đâu ạ.’’
"Vân-... hức… hức..."
Lilia im lặng nghe Norn nói, cho đến khi cô bật khóc.
Vâng, dạo này Lilia khóc rất nhiều. Zenith vỗ nhẹ vào lưng cô, sau đó tiến lại gần Norn.
"Dạ?"
"..."
Zenith chỉ nở một nụ cười nhẹ, rồi nắm lấy tay Norn. Bằng cả hai tay, bà siết chặt bàn tay nhỏ nhắn của cô con gái, như thể không muốn buông ra một thứ gì đó quý giá.
"Mẹ…Mẹ ơi.. ..." Con bé nấc cục từng tiếng.
Tất nhiên Zenith không nói gì cả.
Nhưng tôi chắc rằng bà ấy có thể cảm nhận được thứ cảm xúc mãnh liệt đó.
Tình cảm của họ được kết nối chặt chẽ với nhau sau biết bao ngày tháng, và Norn cuối cùng đã khóc.
Con bé đã cố kìm nén những giọt nước mắt cho đến giờ phút này.
"Mẹ, cảm ơn mẹ... cảm ơn mẹ rất nhiều... vì tất cả những gì mẹ đã làm cho con đến tận bây giờ."
Đó là tất cả những câu từ mà Norn có thể dành cho người mẹ kính yêu của mình.
Cuối cùng, đến lượt tôi… nhưng khuôn mặt của Norn đã tèm lem toàn nước mắt và nước mũi rồi.
"Nii-san."
Tôi lấy một chiếc khăn tay trong túi, sau đó lau mặt cho con bé.
"Hỉ mũi đi nào. Em phải trông thật xinh đẹp trong ngày lễ trọng đại như vậy chứ."
"E-em có thể tự mình làm lấy!"
Norn giật chiếc khăn tay và xì mũi.
Sau đó, tôi lấy lại miếng vải đã ướt sũng nước, và cất ‘’cẩn thận’’ vào túi áo.
Rồi lại nhìn con bé.
" À... Norn... chúc mừng em."
"Nii-san..."
Với đôi môi mím chặt, con bé ngước đôi mắt nhìn tôi.
Tôi lúng túng không biết phải nói gì. Thực ra thì tôi cũng đã chuẩn bị từ trước rồi, nhưng đến giờ phút này lại bỗng dưng quên sạch.
“Nii-san... Cảm ơn anh rất nhiều. Nhờ có anh mà em mới có cảm nhận được niềm hạnh phúc vô bờ như thế này. "
Norn mở lời khi tôi vẫn còn đang lúng túng.
Con bé đang cực kỳ mãn nguyện. Và tôi có thể thấu rõ điều đó trên khuôn mặt của con bé.
“ Tất cả là do sự nỗ lực không ngừng của em cả đó, Norn à.”
"Không... bằng chứng là, chính anh là người sắp xếp đám cưới này mà."
“ Em đã cố gắng hết mình để bày tỏ cảm xúc với Ruijerd. Nếu không có nó, cuộc mai mối này sẽ không có kết quả như hiện giờ.”
Tôi đã đúng....
Nếu Norn chưa bao giờ thổ lộ tình yêu của mình dành cho Ruijerd, thì ước nguyện gắn kết cho cặp đôi này của tôi sẽ không thành hiện thực.
“Em vẫn nghĩ tất cả là nhờ có anh, Nii-san. Em biết ơn anh từ tận đáy lòng."
Norn lại bắt đầu nức nở. Tôi nhanh chóng lấy một chiếc khăn tay khác, nhưng chiếc khăn này đã sũng nước từ trước bởi tôi rồi.
Sau đó, Aisha ngay bên cạnh lập tức đưa cho tôi một chiếc khăn tay sạch.
Ngay lập tức nhận lấy, tôi lau nước mắt cho Norn.
"Norn."
"Dạ......"
“Anh không giỏi bày tỏ cho lắm… và những điều quan trọng đã được người khác nói ra hết rồi, nhưng…”
"Vâng..."
“Cuộc sống của chúng ta rồi sẽ còn khó khăn trắc trở hơn ở chân trời phía trước… vì vậy, hãy luôn nỗ lực hết mình và hạnh phúc mãi mãi nhé.”
Ngạc nhiên là những giọt mắt đã không chảy thành dòng. Dù đã nghĩ rằng mình sẽ không thể kiềm chế được và òa khóc như một đứa trẻ cơ, nhưng điều đó đã không xảy ra.
Tất cả những gì còn lại là cảm giác đầy tự hào về sự hiện diện của Norn lúc này đây.
"...Vâng ạ!"
Norn cũng ngừng thút thít. Sau đó, với một nụ cười thật tươi trên môi, con bé gật đầu nhẹ.
★★★
Và như vậy, Ruijerd và Norn đã chính thức nên duyên vợ chồng.
Dù là một cặp vợ chồng đa thế hệ. Tuổi tác chênh lệch hàng trăm năm. Nhưng họ lại xứng đôi vừa lứa đến lạ.
Sau một thời gian, một đứa bé được sinh ra với khuôn mặt dễ thương bụ bẫm y như Norn, nhưng có mái tóc màu xanh lục sẫm màu, cùng viên ngọc đen tuyền trên trán và cái đuôi nghoe nguẩy đằng sau mông. Rồi khi trưởng thành cái đuôi đó sẽ trở thành một ngọn giáo cực kỳ sắc bén.
Nhưng đó lại là…. một bé gái.
Chúng tôi đặt tên con bé là Ruijerd Celia Supardia.
Khi Orsted nghe thấy cái tên, hắn mỉm cười với vẻ mặt nham hiểm.
Tôi nổi da gà khi nhìn thấy nụ cười đó.
Chắc hẳn nó khớp với cái tên đang hiện lên trong trí nhớ của gã.
Nhận xét (0)