Light Novel Mushoku tensei: Chương 2 - Ốc đảo đời người
Bookmark
Volume 25.5 - Chuyện chưa kể - Hồi Ức

Light Novel Mushoku tensei: Chương 2 - Ốc đảo đời người

Baca Light Novel Mushoku tensei: Chương 2 - Ốc đảo đời người

Baca Komik Light Novel Mushoku tensei: Chương 2 - Ốc đảo đời người bahasa Indonesia lengkap dan baru di MSKManga. Kami menyediakan Komik, Manhua, Manhwa, dan Novel yang dapat kalian baca online gratis.

Read Light Novel Mushoku tensei: Chương 2 - Ốc đảo đời người

Cuộc sống như một sa mạc trải dài vút tầm mắt.

Người đàn ông nọ chỉ có thể lang thang trong trạng thái vô định, chẳng mong muốn, chả thiết tha điều gì.

Cứ thế lượn lờ dưới cái nắng như thiêu như đốt chói chang này để rồi từ từ tan biến vào làn cát trắng xóa.

Có lẽ đó là cách mà nhiều sinh mạng đã phải rục xương nơi xứ người.

Nhưng đâu đó, vẫn có những Ốc Đảo nằm ngay giữa sa mạc khô cằn này.

Ốc đảo, chính là phải gọi như vậy!! 

Là thiên đường mọc lên giữa nơi cát nóng vàng địa ngục trần gian. 

Thật vậy, con người sống trên đời phải chăng chỉ để tận hưởng cái phước lành được ban tặng này sao?

Và tôi hiện đang ở giữa Ốc Đảo Đời Người trong truyền thuyết.

Một Ốc đảo ngọt ngào.

Thậm chí còn biến hóa hình dạng khi đặt ‘’tay’’ vào đó nữa chứ, hơi ấm tỏa ra êm dịu làm đê mê cả cõi lòng.

Vì nó có một hương thơm cuốn hút như vậy, nên hòa trộn lẫn ở nơi đó là cảm giác lâng lâng hạnh phúc khó tả.

Và ở vùng đất huyền diệu đó, nổi lên hai ngọn núi, và giữa hai khe đồi núi đó gọi là thung lũng sâu thăm thẳm.

Chỉ cần đắm chìm trong nơi tăm tối đó là không thể thoát ra được…. phải nói rằng không muốn rời đi luôn ấy chứ.

Tôi muốn sống ở đây mãi mãi.

Nhưng bất chấp cảm giác phê pha đó, một giọng nói bối rối phát ra từ phía trên đỉnh đầu.

“Này, Rudeus, con làm gì vậy…?’’

Một giọng nói tràn ngập sức xuân nhưng rụt rè từ trên tít tận tầng mây vọng xuống

Đó là vị thần đã ban cho tôi ốc đảo này.

Ôi thưa ngài, thật cảm tạ. Thật biết ơn vì người đã ban tặng cho con một thiên đường nơi trần thế!

Con sẽ làm vinh hiển thiên đàng với tất cả những lời ca tụng và vinh quang.

Như thể phớt lờ những lời ca từ con chiên sùng đạo. Ngay sau đó vị thần đó cất lời-…

“Nè, Lilia, cô có thể bế đứa bé này thử chút được không?‘’

Người muốn buộc tôi ra khỏi ốc đảo này ư?

Phải chăng đây là một thử thách!! Người đang thử thách sinh lực của con sao?

Nếu thất bại, người sẽ đẩy con ra khỏi ốc đảo ấm áp và dịu dàng này, rồi vứt con vào cái sa mạc cằn cỗi đó hả?

Làm thế nào mà có thể chấp nhận hiện thực này được cơ chứ?

Phải nỗ lực đến khi sức tàn lực kiệt, tôi sẽ bám trụ trên ốc đảo của mình.

Ốc đảo này, chính là mục đích sống của đời tôi.

Nhưng cuộc sống không giống như cuộc đời, và thực tế tàn nhẫn đó vả vào mặt tôi đôm đốp.

Với mấy cái ngón tay ngắn ngủn này thì làm sao đủ sức bám víu vào ốc đảo của mình cơ chứ. Tôi đã ngay lập tức bị lôi ra khỏi đó.

Và rồi cái sa mạc cằn cỗi trải dài vô tận trước mắt tôi.

Trái tim từng được lấp đầy bỗng mất đi sức sống, chỉ còn lại những vết sẹo hằn sâu khó có thể phai nhòa.

Tại sao thần linh phải thử thách con như vậy? Tại Sao hả!!! Kami-yooo!!

Không thể bám víu. Không còn với tay tới được nữa!!

Tất cả đã kết thúc rồi.

Hết rồi, tôi chỉ còn nước đâm vào bãi cát nóng chảy rồi chờ chết khô ở đó thôi.

Nhưng vào ngay lúc này đây, một tia sáng đã chiếu rọi.

‘’Đã hiểu, thưa bà chủ.’’

Đột nhiên, một ốc đảo khác vụt hiện ra trước mắt!

Ôi, kamiyoo!! Ngài vẫn chưa bỏ rơi sinh linh tội nghiệp bé bỏng này sao?

Thiên đường này, dù kích cỡ ốc đảo khác với trước đây, nhưng vẫn tương xứng về độ mịn và hình dạng.

Ấm áp, ngọt ngào và…. ‘’căng mọng’’.

Ôi trời, quyết định rồi, tôi sẽ sinh sống ở đây đến cuối đời, quyết không rời xa đâu!!!

“Ể… bà chủ ơi, có vẻ như Rudeus đang…”

‘’Sao thế, Lilia?’’

‘’Không, không có gì đâu ạ.’’

“Lạ nhỉ, Lilia nè, đưa thằng bé lại cho tôi.’’

" Vâng, thưa bà chủ.”

Một lần nữa, lại một thử thách!!

Một cơn lốc đã quét qua vùng đất trù phú này.

Bất lực, tôi đã bị đẩy ra khỏi ốc đảo của mình.

Trở lại sa mạc trơ trụi không nhành cây ngọn cỏ.

Cứ như thể sa mạc cằn cỗi này đang chơi đùa với tinh thần yếu ớt của tôi vậy, và bỏ mặc sinh linh đáng thương này ở đó với một khuôn mặt trống rỗng đến vô cảm.

Tôi đã không thể níu kéo, lần này hoàn toàn bất lực rồi.

"Đây, Rudy, là mẹ nè!!"

Ôi, đúng là ngọt ngào như lòng mẹ, việc này nằm ngoài dự tính của tôi.

Dù cả cái cơ thể vô lực này đã bị cơn bão táp mưa sa cuốn bay đi.

Nhưng nó lại đưa tôi trở lại ốc đảo ban đầu!!!

Hỡi ôi, kamiyoo~ Ngài đúng là vẫn chưa từ bỏ sinh linh này!!

"Lạ nhỉ? tại sao thằng bé luôn ..."

Một lần nữa được bao quanh bởi ốc đảo ấm áp và mềm mại xưa kia, hoài niệm làm sao!!

Tuy nhiên, một ngày nào đó, tôi sẽ lại phải khăn gói cuốn xéo khỏi hòn đảo tràn đầy sức xuân này.

Bởi vì thần linh sẽ luôn thử thách đứa con ngoan đạo tôi đây mà, và bao quanh ốc đảo chỉ là một sa mạc vô tận.

Một khi bị đuổi đi, tôi không còn có thể trở lại đây được nữa.

Đó là lý do ngay tại thời khắc này đây, từ trong sâu thẳm trái tim, tôi phải tận hưởng hết mình cái ốc đảo thanh thanh ngọt lịm này.

‘’Nè nè, Lilia.’’

"Chuyện gì vậy ạ, thưa bà chủ?"’’

‘’Có phải đứa trẻ sơ sinh nào cũng thường hay vuốt ve ngực như vậy không nhỉ?’’

‘’Không, chả có đứa trẻ nào làm như vậy cả đâu ạ.’’

‘’Phải chăng… là do di truyền từ thằng bố nó?’’

Trong khi tiếp tục cuộc độc thoại, bàn tay nhỏ nhắn của tôi vẫn xoa bóp bộ ngực căng tròn của Lilia và Zenith không ngừng.

Rekomendasi