Light Novel Mushoku tensei: Chương 255 - Cuộc Thương Lượng với Quỷ Thần
Baca Light Novel Mushoku tensei: Chương 255 - Cuộc Thương Lượng với Quỷ Thần
Baca Komik Light Novel Mushoku tensei: Chương 255 - Cuộc Thương Lượng với Quỷ Thần bahasa Indonesia lengkap dan baru di MSKManga. Kami menyediakan Komik, Manhua, Manhwa, dan Novel yang dapat kalian baca online gratis.
Read Light Novel Mushoku tensei: Chương 255 - Cuộc Thương Lượng với Quỷ Thần
Ngày thứ tư.
Những người mang trọng trách đưa tin tới Nhị Thành Irel đã quay trở lại.
Họ đã quay về nhanh nhất có thể sau khi nhận được câu trả lời từ Vương Đô Biheiril.
Có quá nhiều thứ được viết ở trên bức thư này.
“Đức Vua Biheiril muốn được gặp cậu. Ông ấy nói rằng nếu có thể giải quyết chuyện liên quan đến thế lực trên Quỷ Đảo, thì ông ấy sẽ suy nghĩ về chuyện của tộc Supard.”
Tóm lại, thì nó là nội dung của câu trả lời.
Có vẻ như việc tiếp tục sinh sống của dân làng Supard sẽ được cho phép từ bây giờ.
Họ quay về thật vội vàng. Bức thư có vẻ cũng bị viết một cách vội vã vì trên nó có vài nếp nhăn nheo, nhưng con dấu thì chính xác là hàng thật rồi.
Hẳn cái ‘Thế lực trên Quỷ Đảo” ý là nói Moore và đội quân được cử đến bởi Atofe nhỉ.
Theo như lệnh của Atofe thì họ đã bắt người dân trên Quỷ Đảo làm con tin và dùng những người ấy làm bia đỡ đạn cho họ.
Còn tầm này thì trông không giống như Quỷ Thần đang đi đấm nhau với họ cho lắm thì phải…
Ừm thì tóm lại thì chúng tôi sẽ bàn về chuyện đàm phán từ giờ trở đi.
“…Được rồi.”
Ngoại trừ những vấn đề của tộc Supard ra thì sẽ không có bất kỳ một yêu cầu hà khắc nào hết.
Mà tôi muốn được nghe những chuyện liên quan tới Gisu hơn. Ít nhất thì Gisu cũng đã phái hai sứ giả là Kiếm Thần và Bắc Thần đi cùng tôi mà.
“Nếu mọi chuyện đã vậy rồi, thì hãy đi thôi.”
Tôi sẽ cử thêm vài người từ tộc Supard đi cùng nữa.
Mục đích chính của chúng tôi sẽ là đàm phán, nhưng nếu những người Supard mà cũng sinh sống ở trong Vương Đô Biheiril, thì cần phải cho họ xem diện mạo để có thể được chấp nhận cái đã.
Còn nếu không thì khả năng cao là những chuyện như vừa rồi sẽ lại xảy ra lần nữa cho mà xem.
Có thể sẽ có cả những nhóm kháng chiến cũng sẽ xuất hiện sau khi thấy tộc Supard cũng không chừng.
Cần phải chuẩn bị một buổi gặp mặt giữa các người đứng đầu của Quỷ tộc và tộc Supard để họ bắt tay với nhau thôi nhỉ…
Trong khi suy nghĩ vẩn vơ, tôi đã chọn xong các thành viên cho mình.
Đội chiến đấu sẽ bao gồm Eris, Sándor, Atofe và Ruijerd.
Cliff của Nhà thờ Milis sẽ đóng vai trò đàm phán, và hậu cận của Cliff sẽ là Elinalize.
Kèm theo đó là hai chiến binh thuộc tộc Supard, chúng tôi quyết định thẳng tiến đi tới Thủ Đô.
Những người còn lại thì sẽ ở đây để phòng thủ trước những thế lực thù địch nhăm nhe tiến đánh làng Supard.
Tôi không những chỉ mang theo những thành viên của mình, mà còn cả những tù binh chiến tranh nữa.
Buồn thay là chả có yêu cầu nào về việc chuộc lại những tù binh cả.
Nhưng chúng tôi cũng phải biết tận dụng chứ.
Nếu trong trường hợp mà cuộc đàm phán đổ bể, thì một trong số họ sẽ đi cùng chúng tôi như một con bài tẩy.
Trong khi nghĩ như thế, tôi liền đi tới cái lều mà những tù binh đang được nhốt ở đó.
Ở bên trong, hai người họ chỉ đang ngồi lơ ngơ với không một cuộc trò chuyện nào.
Khi thấy chúng tôi bước vào, họ liền nhìn tôi với thái độ nghi hoặc.
“Thế nào, các anh nghĩ sao về những người dân đáng quý của làng Supard?” Tôi hỏi.
“…”
“Nơi này khá tốt, các anh có nghĩ vậy không? Có rất nhiều người đẹp và trẻ con ở đây cũng năng động nữa. Thức ăn thì dù có hơi hoang dã, nhưng hương vị thì cũng không đến nỗi tệ đâu.
Những chiến binh ở đây tuy hơi khô khan, nhưng các người nên biết rằng họ không hề có thái độ thù địch gì với Nhân tộc cả.”
Mặc dù những tù binh này chỉ bị nhốt vài ngày, nhưng họ đang được chúng tôi đối xử tương đối tự do ở đây.
Tất nhiên là chúng tôi vẫn luôn theo dõi sát sao, tước vũ khí, và chắc chắn rằng họ không hề cải trang, chúng tôi còn cởi quần áo của họ ra để kiểm tra.
Mặc dù khiếm nhã lột trần hai tên này, nhưng chúng tôi vẫn đảm bảo được rằng mình đang có thái độ tràn đầy sự hiếu khách.
Nhiều người Supard cũng đã chào đón họ như những vị khách và cư xử khá là lịch sự với những tù binh.
Họ có thể đi ra ngoài với một người Supard hộ tống theo sau khi được sự cho phép.
Chả cần phải lo lắng về việc hai anh chàng hoảng sợ muốn bỏ chạy cả.
Cũng một phần là bởi họ sợ lũ Thấu Minh Lang bên ngoài.
Trong khoảng 2 ngày, khi mà những người Supard bắt đầu đi săn những lũ sói, thì họ cũng đã được xem hình dáng thật sự của bọn Ma thú tên Thấu Minh Lang là như thế nào.
Đó đồng thời cũng là loại đặc sản duy nhất mà họ được thưởng thức ở đây.
Mặc dù vẫn còn khá là quan ngại vì vấn đề dịch bệnh, nhưng vì chả còn cái gì khác để ăn, nên họ cũng không còn sự lựa chọn nào khác.
Bọn tôi cũng cho họ uống cả trà Sosaku để đề phòng nữa.
“Chúng tôi cũng hiểu là những tin đồn được lan ra có hơi phóng đại so với những gì người ta đồn thổi mà.”
Mặc dù lúc đầu bị ném vào đây hai anh chàng cũng khá là khiếp hãi, nhưng đến thời điểm này thì trông họ khá là thoải mái rồi.
Tôi còn tưởng rằng họ vẫn chưa nhìn ra được những đức tính tốt của tộc Supard cơ.
Nhưng sau cùng thì định kiến của họ chắc chắn đã thay đổi khá nhiều.
Người còn lại thì đang khá là tận hưởng cuộc sống ở đây.
Tuy nhiên, vẫn luôn có một nỗi sợ chực chờ rằng khi tôi rời khỏi đây, thì một người trong số họ sẽ cởi bỏ lớp mặt nạ ra và nói – ‘HAHA, ta thực ra là một tông đồ của Hitogami đấy…!’
Mà chắc không có đâu, dù sao tôi cũng chọn mấy người này khá là ngẫu nhiên và họ cũng đã được kiểm tra rất kỹ càng trước khi vào làng rồi cơ mà.
Kể cả Orsted và Cliff cũng đã khám xét họ vô cùng hình sự. Nên mặc dù vẫn còn một chút khả năng… nhưng chắc chắn sẽ không sao đâu.
“Chúng tôi sẽ đi tới Vương Quốc để đàm phán, vậy nên một trong hai người các anh sẽ đi với chúng tôi. Chúng tôi sẽ gửi lại một người cho Vương quốc để cuộc đàm phán diễn ra suôn sẻ. Người còn lại sẽ ở lại đây. Liệu như vậy có được không?”
“Tôi hiểu rồi.”
Một trong hai người lính gật đầu, rồi gã còn lại đứng lên.
Người này có vẻ khá nghe lời anh chàng kia.
Tôi cảm thấy khá tệ khi vô tình cắt đứt mối quan hệ ‘’Đêm rét chung chăn, thành đôi tri kỷ’’ giữa hai con người này.
Dù sao thì bên phía Vương Quốc cũng đã chấp thuận điều kiện của chúng tôi rồi.
Vậy nên lần này sẽ chỉ là một cuộc họp để bàn bạc chi tiết lại thôi. Chắc hẳn mọi chuyển sẽ ổn cả.
Khi còn đang nghĩ vẩn vơ, thì chúng tôi đã rời khỏi làng Supard.
★★★
4 ngày sau kể từ lúc đó.
Cuộc đàm phán với Nhà Vua diễn ra rất suôn sẻ.
Đức Vua của Biheiril lúc đó trông rất sợ hãi.
Mặc dù vẫn giữ được phong thái của một nhà Vua, nhưng ông ấy luôn chú ý quá mức vào cách nói chuyện và hành xử của tôi. Ông ấy cũng khiếp hãi trước sự xuất hiện của Eris, Ruijerd và cả Atofe nữa.
Thì Tôi vừa bị Kiếm Thần và Bắc Thần hãm hại mà.
Mặc dù cứ nói những câu trịnh trọng và vòng vo, nhưng rồi ông cũng đã cho chúng tôi được một lời giải thích.
Ông thừa nhận rằng tên mặt khỉ ấy đã trú ẩn ở trong cung điện và chỉ rời đi ngay khi thấy tôi bước chân tới.
Và để đề phòng, chúng tôi cũng đã yêu cầu người ấy phải cởi bỏ tất cả nhẫn đang đeo và sử dụng cả Đá Hấp Thu Ma Pháp nữa, nhưng có vẻ như Gisu không thay đổi diện mạo thành bất kỳ một ai ở đây hiện tại cả.
Tuy nhiên, tôi vẫn cho rằng lúc đó nhà Vua chính là Gisu.
Hắn ta đã thành công lừa được tôi rồi đấy.
Một kỹ năng diễn xuất tuyệt vời y như những gì mà tôi đã lường trước từ hắn, mặc dù có vẻ như giọng nói tự hắn bắt chước thì phải.
Dù sao thì, chúng tôi đã đưa ra những cái tên của những tù binh nhằm đảm bảo lợi thế đàm phán. Họ bảo rằng nếu có thể giải quyết được chuyện liên quan đến thế lực quân sự trên Quỷ Đảo, thì sẽ chấp nhận bộ tộc Supard.
Họ cũng không bắt chúng tôi phải trả phí thiệt hại hay đòi hỏi quyền lợi lãnh thổ, hay mấy cái yêu sách khó nhằn khác.
Những người sống trong đất nước này chỉ đơn giản được công nhận là những con người đã cứu lấy Vương Quốc mà thôi.
Trên hết, kẻ mà đã thúc giục khởi hành quân Thảo Phạt sớm hơn dự tính chính là Gisu.
Còn nhà vua, ông không thể làm gì khác ngoài thở dài và uống cho quên sầu.
Nếu họ mà từ chối những yêu cầu của chúng tôi, thì họ cũng sẽ mất đi mối giao hảo với cả Quỷ tộc nữa. Nên nhà vua mà không chấp nhận thì mọi thứ sẽ diễn ra như thể ‘Vương Đô Biheiril đã bỏ rơi những tù binh Quỷ Tộc’ vậy.
Vì đất nước này có một mối giao hữu vô cùng bền chặt với cả Quỷ tộc. Nên nếu mối giao hữu ấy mà bị cát đứt, thì nó cũng sẽ là dấu chấm hết cho Quốc Gia này.
★★★
Đó là những gì đã xảy ra, còn giờ thì chúng tôi đang thẳng tiến tới Tam Thành Heilelul.
Ta có thể thấp thoáng thấy được một hòn đảo núi lửa ở đằng xa từ thành phố cảng này.
Đó là Đảo Quỷ [Onigashima].
Có lẽ tôi nên sẽ ở lại đây khi Atofe và Sándor đi tới Quỷ Đảo để đàm phán với cả Quỷ Thần.
Tôi nhờ Atofe và Sándor đi tới Quỷ Đảo với tư cách là người đưa tin.
Mặc dù tôi cũng muốn đi nữa, nhưng [Dạng I] không thể ngồi vừa trên thuyền được, nên nó khiến tôi tương đối khó xử.
Không hề có bất kỳ một con thuyền nào có thể vận tải được sức nặng của [Dạng I] cả.
Vì chúng tôi không biết liệu Quỷ Thần đang toan tính điều gì, nên tốt hơn là tôi không rời khỏi chiếc Ma Đạo Khải [Dạng I]. Đó chính là kết luận mà chúng tôi đã đưa ra.
Nếu cuộc đàm phán với Quỷ Thần diễn ra không một trở ngại nào, thì những tù nhân của Quỷ Đảo sẽ được thả, đồng thời vấn đề của Vương Đô Biheiril cũng sẽ được giải quyết.
Và theo đó thì tộc Supard sẽ có thể sống ở lối vào khu rừng chứ không còn ở gần thung lũng như trước nữa.
Mặc dù chúng tôi vẫn chưa chắc chắn được liệu căn bệnh có còn bùng phát nữa hay không, nhưng ít nhất để họ tránh xa khỏi những mầm bệnh thì tốt hơn.
Có lẽ sẽ mất khá nhiều thời gian và công sức để di cư, nhưng dù sao thì công việc của tôi đã xong rồi.
Điều duy nhất chúng tôi cần phải quan ngại đó là khả năng sẽ phải đánh nhau với Quỷ Thần…
Kiếm Thần và Bắc Thần thì cũng không còn nữa.
Nên chúng tôi sẽ thắng lợi thôi.
Kể cả nếu Gisu vẫn còn giữ một chút binh lực, và nếu mọi chuyện trở nên khó xử hơn chút, thì chúng tôi sẽ rút lui vào khu rừng và trở lại khi đã chuẩn bị đầy đủ sau.
“…”
Khi còn đang suy nghĩ những điều trên, tôi trèo lên ngọn hải đăng để ngắm nhìn đại dương cùng với Ruijerd và Eris đi theo hộ vệ.
Nhìn khung cảnh này lại thấy hoài niệm làm sao.
Đại Dương trông thật rộng lớn và kì vĩ.
Nó trải dài mãi và chạm đến đường chân trời, dường như không nhìn thấy giới hạn.
Làn nước xanh bao la dưới bầu trời trong vắt.
Phía cuối nơi ranh giới ấy có thể thấy thấp thoáng một hòn Quỷ Đảo đang chễm chệ ở đó.
Dù tôi tưởng rằng hòn đảo sẽ có hình Đầu Lâu hay gì cơ, nhưng cuối cùng nó chỉ là một hòn đảo không hơn không kém mà thôi.
Nó là một hòn đảo núi lửa, và trên đỉnh của nó thì có khói bốc lên nghi ngút.
Giờ khi tôi nhìn nó, thì hòn đảo ấy toả ra một luồng không khí thật đen tối, nhưng không hề tà ác.
Để mà nói thẳng ra, thì nó thật đơn sơ.
Chắc chỉ vì Quỷ tộc sống trên đó, nên nó mới được gọi là Quỷ Đảo nhỉ.
Tất nhiên là chúng tôi không trèo lên hải đăng chỉ để nhìn biển thôi đâu.
Tất nhiên, ngọn hải đăng này được xây dựng để canh giữ hòn đảo.
Từ đằng xa, có một con thuyền đang tiến dần tới Quỷ Đảo.
Con thuyền mà Atofe và Sándor đang ngồi đã chính thức cập bến.
Khi đứng nhìn từ trên đỉnh ngọn hải đăng, tôi có thể theo dõi được cuộc đàm phán bằng Ma Nhãn Thấu Thị.
Nếu cuộc đàm phán thất bại và Quỷ Thần bắt đầu nổi điên, hay bỗng dưng Gisu xuất hiện, thì tôi có thể thi triển một đòn tấn công diện rộng từ vị trí này.
Đây là một kế hoạch mà sẽ xoá sổ toàn bộ những Quỷ tộc vô tội và gửi cuộc đàm phán với Vương Đô Biheiril xuống dưới lòng đất.
Nhưng nếu Gisu thật sự mà ở đó, thì chắc chắn tôi sẽ bắn thôi.
“…Này Rudeus, anh có nhìn rõ không thế?”
“Anh đang nhìn này. Em muốn biết những gì đang xảy ra ở đó à?”
“Không cần đâu.”
Với một nụ cười mỉm trên môi Eris, cô ấy liền tiếp tục do thám xung quanh.
Còn tôi thì chỉ có thể nhìn được một phần của hòn đảo với Ma Nhãn Thấu Thị của mình.
Đây là vị trí có thể dễ dàng quan sát và tôi có thể thấy được kha khá người đang tụ tập ở đó.
Vị trí là một bở biển.
Chúng tôi đã quyết định rằng đó sẽ là nơi cho cuộc đàm phán.
Một Quỷ tộc với một cơ thể to lớn điển hình có thể được thấy từ đây. Đó là Quỷ Thần Malta.
Hắn ta được bao vây bởi những con Quỷ khác có vẻ như là các binh lính cận vệ.
Có vẻ như trước đó mấy ông chú Quỷ Nhân này đã phải chiến đấu tương đối vất vả vì cơ thể họ giờ quấn chi chít toàn là băng cứu thương.
Đối diện với hướng những binh lính, đó là những chiến binh mặc bộ giáp đen kịt.
Họ đều là những Cận Vệ Hoàng Gia của Atofe. Cả Moore cũng ở đó nữa.
Thật lòng mà nói thì trông họ mạnh hơn rất nhiều so với những chiến binh của Quỷ tộc.
Dẫu không thể biết được chuyện gì sẽ xảy ra nếu cả Quỷ Thần cũng tham chiến, nhưng may mà chúng tôi đã tóm được toàn bộ ngôi làng làm con tin rồi.
Nên hắn ta chắc chắn sẽ không dám ra tay làm càn đâu.
Hơn nữa, tôi còn có thể thấy khoảng 5 người phụ nữ và trẻ con thuộc tộc Quỷ đang đứng đằng sau Cận Vệ Hoàng Gia, khả năng cao họ bị đem ra làm con tin rồi.
Tuy nhiên, nếu cuộc chiến mà nổ ra, thì tất cả họ đều sẽ chết.
Rốt cuộc thì trong trận chiến này đương nhiên sẽ có thương vong, đó là điều không thể tránh khỏi.
Trong khi nghĩ về những điều ấy, con tim tôi bỗng dưng đập như trống đồng trong lồng ngực, nhưng sau khi Atofe và Sándor đi tới, thì một nửa số con tin đã được thả ra.
Sándor và Quỷ thần nói chuyện với nhau về điều gì đấy, rồi sau đó giải tán.
Mặc dù không thể biết được họ đang nói về cái gì, nhưng trông Quỷ Thần khá là thư thái.
Rồi tôi thu hồi lại tầm nhìn của Ma Nhãn Thấu Thị vì nó chỉ có thể nhìn nhưng không nghe được
★★★
“Rudeus!”
Ngày hôm sau.
Tôi, người đang nằm ngủ trong một căn nhà trọ của Tam Thành Heilelul, đã bị tiếng hét của Eris làm tỉnh giấc nồng.
“…Sao vậy em yêu? Để anh ngủ thêm chút nữa đi màaaaaa.”
Khi nghĩ như vậy, tôi liền sờ vào ngực cô ấy, nhưng rồi tay tôi bị phủi đi chỗ khác.
Điều đó làm người đàn ông của em tổn thương đó. Như vậy là bạo lực đó nha!
Chỉ một chút thôi…. À mà không!
Vì tôi đang phải kìm nén lại trong giai đoạn ăn cỏ mà.
“Hắn ta đang ở đây!”
“Gì cơ?”
''LÀ HẮN!!!''
Sau khi hét vào tai tôi, cô ấy liền chạy vụt ra khỏi phòng.
Xin đừng nói úp mở như thế đối với nàng thiếu nữ còn đang nửa tỉnh nửa mê chứ?
Thật khó để một kẻ thiếu I ốt như tôi có thể hiểu được những lời mơ hồ ấy là gì.
“Hắn là ai…?”
Khi cố để hiểu chuyện gì vừa xảy ra, thì tôi liền bật dậy.
Sau khi dụi dụi con mắt ngái ngủ của mình, và nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tôi thấy một nhóm người có mái tóc nâu đỏ đang đứng ngay trước cửa phòng trọ.
“---CHÍNH LÀ HẮN!”
Tôi nhanh chóng phi ra khỏi phòng và đi xuống tầng một.
“…”
Quỷ Thần đang ngồi khoanh chân ở trước nhà trọ.
Xung quanh hắn là những thanh thiếu niên của Quỷ tộc đang mang khuôn mặt khá đáng thương.
Và cũng để đề phòng Ruijerd và Eris, họ đều trong tư thế sẵn sàng với vũ khí cầm trên tay.
Khi tôi đi tới, thì đám đông ấy liền rẽ thành đường cho tôi bước qua.
Tôi bước từng bước tới trước Quỷ Thần.
Và rồi Sándor thì thầm gì đó vào tai của tôi.
“Có vẻ như Quỷ Thần muốn đưa ra một thoả thuận. Ta mang hắn đến đây để giảm thiểu khả năng bị mắc bẫy.”
“…Tôi hiểu rồi.”
Nếu hắn không có ý định dánh nhau nữa, thì tôi cũng sẽ không từ chối đâu.
Mặc dù không biết Sándor đang lường trước điều gì, nhưng có vẻ như đây không phải là một phần trong kế hoạch của Gisu.
Đối diện với ngoại hình ấy, cả Atofe, Eris và Ruijerd trông cũng không hề có vẻ đề phòng gì. Họ đều là kẻ cảnh giác hơn tôi rất nhiều. Nếu họ không cảm nhận thấy nguy hiểm thì cứ nghĩ sẽ ổn thỏa là được.
Họ có vẻ đã biết được điều gì đó, một điều gì đó đã khiến cho họ thư thái chăng.
“…”
Khi Quỷ Thần trừng mắt nhìn, hắn ta hỏi tôi như thể đang dò la một điều gì đó.
“…Ngươi là thủ lĩnh?”
“Vâng. Rudeus Greyrat. Người đại diện ở đây ạ.”
“Ta là Malta.”
Khi tôi cúi đầu. Malta cũng cúi đầu xuống khi đang ngồi.
“Cần nói chuyện.”
“…Tôi cũng muốn nói chuyện với Ngài về vài vấn đề liên quan nữa ạ.”
Tôi cũng theo Quỷ Thần mà ngồi khoanh chân xuống sàn.
Bằng cách tạo thế ngồi như nhau, vị trí của chúng tôi sẽ được coi như ngang hàng.
Khi ngồi xong, thì một vài cậu thiếu niên xung quanh liền đứng về chỗ tôi và hầu rượu.
Đó là những cốc rượu sake.
Chúng nhanh chóng được đổ đầy đồ uống ngay sau đó.
Họ biết rằng tôi là con người, vì vậy họ đã cho tôi rượu Sake.
Nhưng bên phía Quỷ Thần thì lại là xì dầu.
Xì dầu và thậm chỉ cả canh miso, nơi này có vẻ mang văn hoá khá giống với Nhật Bản nhỉ.
“Uống đi.”
“Xin mạn phép được uống cốc rượu này ạ.”
Quỷ thần làm một ngụm và tôi cũng vậy.
Vì sẽ thật tệ nếu chúng tôi uống say rồi lao vào vật nhau, nên tốt nhất chỉ một ngụm thôi là đủ rồi.
‘Rượu vào thì lời ra’ mà phải không… Đây phải chăng cũng là một kiểu nghi thức của Quỷ Tộc.
Cơ mà chúng tôi nên nói về gì bây giờ?
Đầu tiên chắc sẽ là Gisu.
Hay là – [Người có phải một tông đồ không ạ?]
Thật bất lịch sự nếu trực tiếp buộc tội hắn ta như vậy.
Vẻ ngoài của Quỷ Thần-dono nhìn có vẻ không được “dân trí” cho lắm.
Chắc tôi cần phải đơn giản hoá cuộc trò chuyện hết sức có thể để dễ dàng hiểu được vấn đề thì hơn ha.
Thật trịnh trọng, như lúc dạy Eris vậy.
“Tôi nghe đây ạ.”
Sau một lúc lưỡng lự, Quỷ Thần liền mở lời.
“Quân Đội của Ma Vương đã tấn công ngôi làng của ta. Cướp bóc lương thực. Nhưng họ lại không giết chóc, bằng chứng là tất cả vẫn còn sống.”
Quỷ Thần nói rồi nhìn tất cả các Quỷ tộc đang đứng ở xung quanh.
TẤT CẢ vẫn còn sống ư…?
Dẫu có là một trận chiến quy mô nhỏ đi chăng nữa, thì chắc chắn sẽ phải có hi sinh, nhưng… không, ý ông ta hắn là không một [người không tham chiến] nào chết cả đúng không?
Có vẻ như kể cả Atofe cũng đã lường trước điều đó rồi.
Ừm thì, tất cả đều là chiến thuật của Moore mà.
“Đầu não của ngươi, ta phá huỷ nó, nhưng chúng không đánh lại, những kẻ ở đó, vẫn sống. Chúng ta hòa.”
“…”
“Quỷ tộc bảo vệ đất nước. Còn đất nước thì đầu hàng ngươi. Ta là thủ lĩnh của Tộc Quỷ. Không có lý do gì để chiến đấu. Hãy thương lượng.”
Mặc dù hắn ta không thể tha thứ cho Atofe, người đã tấn công ngôi làng.
Nhưng hắn cũng đã phá huỷ văn phòng của tôi nữa.
Nhưng gã lại không tấn công người [không tham chiến].
Đó là lý do vì sao chúng tôi hòa.
Quỷ tộc thì có nghĩa vụ phải bảo vệ Vương Quốc, nhưng Vương Quốc đó thì đã đầu hàng.
Và với tư cách là một thủ lĩnh của Quỷ tộc, hắn ta cho rằng không còn lý do gì để chiến đấu nữa cả, thế nên cần phải thương lượng.
Có gì đó uẩn khúc ở những lời nói này…
“Thế còn Gisu thì sao?”
“Gisu nói rằng ngươi sẽ phá huỷ Vương Quốc. Nên ta đã giúp đỡ hắn. Nhưng Gisu bỏ chạy, ngươi cũng không phá huỷ Vương Quốc, Vương Quốc và Quỷ tộc đã sai.”
Gisu thì bảo rằng tôi sẽ phá huỷ Vương Đô Biheiril.
Nhưng tôi không làm vậy.
Chưa kể thì Gisu thậm chí đã bỏ chạy.
Nếu Quỷ thần mà tiếp tục chiến tranh, thì cả hai phía Vương Quốc và Quỷ tộc đều sẽ phải chịu thiệt thòi.
“Gisu, nói dối, Ta, không còn tin hắn nữa.”
Tôi chưa bao giờ có kế hoạch phá hủy đất nước này. Chưa kể còn có ý định hợp tác nữa.
Đó chỉ là lời nói dối của Gisu mà thôi.
“Ta đầu hàng. Ta chết cũng được. Nhưng hãy tha thứ cho những sinh mạng còn lại.”
Khi nói như vậy, Quỷ Thần liền hạ cả cái cơ thể to đùng ấy xuống trước mặt tôi.
Hắn đang phủ phục.
Những thiếu niên xung quanh cũng tỏ một thái độ buồn rầu.
Chắc họ nghĩ rằng tôi sẽ giết Quỷ Thần ngay tại đây nhỉ?
Bên nào thua cuộc thì tướng địch phải chết ...... đó là quy luật.
Và họ sẽ buộc phải tuân theo trong sự uất ức.
Họ hiểu rằng thủ lĩnh phải chết để bảo vệ người dân của mình.
Sao lại tàn nhẫn đến vậy được nhỉ?
Mặc dù tôi thắc mắc nhưng nó cũng đúng thôi.
Đất nước này đã đầu hàng, thì điều đấy có nghĩa rằng các Quỷ tộc đã mất đi sự trợ giúp họ cần.
Vì chiến lực bên phía tôi rất mạnh, nên nếu chúng tôi có ý định tiếp tục chiến đấu thì Quỷ Đảo sẽ chìm trong biển lửa.
Dĩ nhiên hành động đó khá là thừa thãi nên tôi không có ý định đó.
Vậy giờ liệu tôi có nên giết hắn hay không?
Quỷ Thần đã nói rằng sẽ không còn tin tưởng Gisu nữa.
Hắn không trông có vẻ giống một người có thể nói dối. Nên tin tưởng thì cũng ổn thôi.
Có thể vốn giao tiếp của Quỷ Thần có hạn, nhưng không có nghĩa hắn là một tên ngốc.
Theo như thông tin tôi có được, thì Chỉ số IQ của hắn cao hơn Ma Tộc Bất Tử nhiều.
Nếu thế thì kể cả có không phải đi nữa, thì liệu có khả năng rằng hắn có thể nói dối không?
Sau khi suy nghĩ kỹ một hồi, tôi liền hỏi lại hắn một câu cuối.
“Quỷ thần-dono, ông không phải là một tông đồ của Hitogami đúng không?”
“Không phải. Mặc dù Gisu có nhắc đến cái tên Hitogami, nhưng ta không biết hắn. Kể cả ta có biết, thì hòn đảo quan trọng hơn.”
Đôi mắt của Quỷ Thần khi nói trông thật mạnh mẽ, thẳng thắn và thật thà.
Nếu một kẻ trông thật thà như vậy còn nói dối, thì tôi có cảm giác rằng mình sẽ không thể tin vào bất kỳ thứ gì được nữa mất.
“Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ tin tưởng ngài.”
Khi tôi dứt lời, toàn bộ không khí xung quanh bỗng đều nhẹ nhõm.
Để cho hắn sống thì cũng ổn thôi.
Với cả hắn sau nãy cũng sẽ hữu dụng trong tương lai nữa.
“Tuy nhiên, Quỷ Thần-dono. Tôi muốn ngài chiến đấu với Gisu. Nếu ngài phản bội, thì chúng tôi sẽ xâm chiếm hòn đảo này.”
Tôi hy vọng những lời đe dọa của tôi đủ để khiến hắn ta nghĩ về việc hắn có dám phản quốc không.
Dù sao thì mối quan hệ giữa Quỷ Thần và Quỷ tộc rất sâu đậm.
Đe doạ một ai đó thật sự cũng không tốt, nhưng sẽ là vấn đề nếu bỗng dưng tôi bị phản bội vào phút cuối nhỉ?
“Đã rõ. Vậy ta chiến đấu một mình ư?”
“Không, ngài sẽ chiến đấu cùng chúng tôi ạ.”
“Vậy, chuyện gì sẽ xảy ra với những thường dân khi ta chết?”
“Về Quỷ tộc, một trong số chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm bảo đảm an toàn cho họ ạ.”
“Hừm. Không phải dối trá.”
Quỷ Thần liền gật đầu.
Và rồi những thanh niên đi tới rót xì dầu cho Quỷ Thần và rượu cho tôi.
Quỷ Thần giữ chặt chiếc ly lên tay.
Và tôi đáp lại thành ý của ông ta.
“Ta thề với Sừng Quỷ của ta.”
“…Tôi thề trước Uy Danh của Long Thần.”
Khi tôi đưa ra một câu trả lời hợp lý, Quỷ Thần gật đầu với vẻ mặt trang trọng.
“Hừm.”
Và rồi chúng tôi uống cạn ly rượu.
Tóm lại, cuộc chiến với Quỷ thần đã chính thức khép lại.
★★★
Tối hôm ấy, một buổi yến tiệc được tổ chức ở bãi biền gần Heilelul.
Rồi rượu của Quỷ tộc đã được lấy ra từ nhà kho và tất cả những quỷ tộc khác đều hoà mình vào bữa tiệc với chúng tôi.
Có vẻ như Quỷ tộc có một truyền thống rằng sẽ uống rượu với nhau khi họ hoà giải sau một trận đấu nhỉ.
Uống để quên và xóa bỏ mọi hiềm khích.
Có vẻ đó là phong cách của Quỷ tộc ha.
Quỷ Thần đã mời tôi uống nhiều đến mức không còn có thể uống được nữa, nên tôi đã để Atofe gánh nốt phần còn lại. Sau đó, một cuộc thi uống đã diễn ra giữa Atofe và Quỷ Thần trong khoảng thời gian tôi nằm vật vạ ở đằng kia.
Sau khi tự chữa cho bản thân bằng phép giải độc, tôi liền đi xung quanh bàn tiệc một lúc, và khi nhận ra rằng hiện có một ai đó đang không có ở đây, tôi liền đi tới bãi biển, và ở đó Sándor đang uống rượu một mình.
“A, chao xìn.”
“Tôi ngồi bên cạnh được chứ?”
“Cứ tự nhiên.”
Tôi ngồi xuống cạnh ông ta rồi thở một hơi dài.
Chỉ là sao ông ta lại ngồi đây nhìn về một nơi xa xăm như này cơ chứ?
Hình như có điều gì đó mà kể cả một tên đần độn như tôi cũng có thể hiểu được.
Chắc chắn nó là chuyện về Alex
Ông ấy luôn cầu nguyện Alex sẽ đầu hàng cho đến những giây phút cuối cùng.
Kể cả nếu ông có là một Bắc Thần đi nữa, kể cả nếu đứa con của ông có thật sự muốn chống lại mình đi nữa, thì ông chắc chắn sẽ không muốn phải giết đứa con mình rồi.
Chưa kể đến việc bản thân tôi cũng không hề có ý định ăn năn nữa.
Nếu tôi mà rút lui ở đó, nếu tôi mà để cho Alex trốn thoát, thì cũng có khả năng là bữa tiệc này sẽ không thể xuất hiện được.
Bắc Thần III có lẽ sẽ lại nhập bọn với Gisu, liên kết với cả Quỷ Thần, và rồi chúng sẽ xuất hiện với một thái độ còn hống hách hơn nữa.
Tôi thật sự cũng nghĩ rằng kể cả Sándor cũng nghĩ nó không phải là một điều sai trái. Ông ấy không hề oán trách tôi lấy một lời.
Sándor không nói gì cả. Ông chỉ ngồi lẳng lặng ở đó.
“Những gì đã xảy ra với Alex quả thật đáng tiếc.”
“Ừm.” Sándor ậm ừ.
Tuy nhiên, việc ông ấy trầm tư như vậy không phải vì chuyện hối hận khi phải giết đứa con mình. Sándor bắt đầu mở lời.
“Đứa nhóc ấy… đã có tài năng từ khi còn rất trẻ.
Khi thằng bé cầm lấy thanh kiếm, thì nó đã có thể vung tốt hơn bất kỳ một ai. Kể cả nếu nó có phải đấu với một con quái thú đi nữa, thì ngay lập tức thằng bé sẽ có thể nhìn thấy được điểm yếu của nó.
Không một ai cùng trang lứa có thể đánh bại được thằng bé cả.”
“…”
“Đó là lý do mà kể cả ta cũng đã kỳ vọng rất cao với nó.
Ta truyền lại cho nó thanh Long Vương Thần Kiếm và thằng bé đã đạt được danh hiệu Bắc Thần.
Nhưng,lẽ ra ta không nên làm vậy.
Đó chỉ là một cái tên. Và cái danh hiệu đó đã trói buộc và gây áp lực cho thằng bé.”
Sándor nói rồi nấc cụt một tiếng.
Đó không phải là thứ gì mà tôi có thể nói thành lời được.
Nếu từ lúc ấy trở đi mà Alex lĩnh hội được nhiều kinh nghiệm hơn, thì có lẽ cậu ta sẽ có thể tìm ra được điều gì đó khiến cậu xứng đáng hơn với cái danh Bắc Thần.
Đó là những gì tôi đã nghĩ nhưng không thể bật ra nơi cuống họng.
Vì Alex không còn nữa rồi.
“Thôi thì, chuyện gì đã qua thì hãy để nó qua đi. Ta chỉ hơi bận tâm chút thôi, nhưng cậu cũng không cần phải lo lắng về điều đó làm gì, Rudeus-dono. Chẳng phải đó luôn là kết cục sau một cuộc chiến ư?”
“…Vậy sao ạ?”
“Ta được nghe rằng Rudeus-dono có rất nhiều con cái nhỉ. Vậy thì… nếu thời điểm đó tới thì lúc đó cậu mới cần phải suy nghĩ như này thôi.”
Tình cảm của người cha người mẹ với khúc ruột của mình là không thể đong đếm được.
Tôi vẫn không thể đồng cảm với cảm giác của Sándor lúc này.
Và tôi cũng ước rằng mình không phải có những cảm giác như vậy trong tương lai.
“Dù sao thì, ta sẽ cầu nguyện cho linh hồn của con trai ta.”
“Vâng.”
Cuộc trò chuyện bị gián đoạn ở đó.
Tiếng sóng ầm ầm vang dội trước mặt chúng tôi.... và tiếng hò reo của bữa tiệc vẫn còn văng vẳng ở phía xa.
Khi chúng tôi trút bầu tâm sự về vấn đề nhạy cảm với âm thanh như vậy, thì có cảm giác giống như cuộc chiến đang dần tới hồi kết vậy.
Kể cả chúng tôi vẫn chưa thể đánh bại được Gisu, nhưng một khi tìm được hắn, mọi thứ sẽ thật sự kết thúc.
Đó là một chút lo lắng còn tồn đọng vào lúc cuối của cuộc chiến.
Theo như kết quả bây giờ thì chúng tôi đã rất gần với chiến thắng trong cuộc chiến này rồi.
Nhưng cũng có những lúc chúng tôi chỉ đơn giản vượt qua bằng may mắn vào phút chót.
Thế còn về sau thì sao?
Liệu có thể tiếp tục chiến đấu như này rồi giành được chiến thắng không?
Có lẽ sẽ khó khăn đấy.
Gisu chắc chắn sẽ còn nghĩ ra nhiều phương án gian xảo hơn nữa sau cuộc chiến này.
“Sau cùng, ai mới là tông đồ cuối cùng của Hitogami vậy nhỉ?”
Những từ ngữ ấy đột nhiên thốt ra.
Vì đó không phải là Kiếm Thần.
Cũng không phải là Bắc Thần.
Và cũng không phải là Quỷ Thần.
Hiện tại thì có Gisu và Minh Vương Vita.
Vẫn còn một tông đồ chưa được biết đến.
Theo như lời của Quỷ Thần, thì Gisu đã trốn thoát.
Có lẽ bây giờ hắn ta đang chạy tới chỗ kẻ cuối cùng đó, theo tôi đoán là thế.
Nhưng vẫn còn uẩn khúc.
Tôi cảm giác như mình đã quên mất điều gì đấy thì phải.
Một mảnh ghép bỗng dưng thất lạc.
[Một người nữa rất có thể là một tông đồ] nhưng tôi không tài nào nhớ ra đó là kẻ nào, một người mà tôi có quen biết.
“Để xem nào. Thật lòng mà nói thì, kể cả ta cũng không thể tưởng tượng được ai có thể là một trong số chúng nữa. Có lẽ vẫn còn một tên tông đồ đang lang thang ở một nơi khác thì sao.”
Một tông đồ khác, ở một nơi khác?
Khi tôi nghĩ về điều đấy, thì một hình ảnh bỗng dưng hiện lên trong tâm trí, Đó là ngôi nhà của tôi.
Tuy Quỷ Thần vẫn chưa tấn công.
Nhưng cũng có khả năng rằng có bàn tay lặng lẽ của một ai đó khác đang chạm vào mái nhà thân yêu này.
Chúng tôi vẫn chưa thể quay về được nhà.
Dù công việc của chúng tôi ở đây đã xong. Thỏa thuận đã được hình thành … nhưng rắc rối này kéo dài hơn nhiều so với tôi dự đoán.
Tôi tự hỏi liệu giờ Sharia có đang bị tấn công không nữa.
“Phù…”
Lo lắng giờ cũng chả giúp được gì cả.
Thật không may, tôi không thể làm gì khác ngoài việc đặt trọn niềm tin vào những người đồng đội đang ở ở đó.
Hiện giờ tôi không muốn phải trải qua cảm giác một người cha phải mất đi con cái của mình chút nào.
Tôi đang cố gắng hết sức để chiến đấu vì không muốn phải nếm trải cảm giác mất mát đó.
Và rồi như thể để rũ bỏ hết cảm giác ấy đi, tôi đưa cốc lên miệng và uống cạn một hơi.
Tôi mong mỏi được trở về càng nhanh càng tốt.
“Hử?”
Sándor bỗng ngẩng mặt lên.
Ông ấy hướng ánh nhìn ra mặt biển.
“Có thứ gì đấy đang phát sáng ư?”
Theo lời ấy, tôi cũng quay ra làn nước phản chiếu ánh trăng mờ ảo...
Hiện tại đã tối muộn rồi. Nên mặt biển cũng hoàn toàn tối đen, không thể nhìn được thứ gì cả.
Chỉ có tiếng sóng vỗ thì vẫn vang vọng bên tai.
Kể cả khi dùng Ma Nhãn Thấu Thị, tôi vẫn không thể thấu rõ.
“Có thứ gì đó đang đến ư?”
“Kia, kia kìa, cậu không thấy ư? Nó đang tiến tới chỗ chúng ta đó.”
Tôi đã cố gắng để nhìn về nơi Sandor đang hướng tay ra, nhưng vẫn không thấy gì cả.
Liệu ông ta uống say rồi sinh ra ảo giác chăng?
“Tôi mang cái đèn ra nhé?”
“…Cậu thật sự không nhìn thấy nó ư?”
“Tôi không thể thấy nổi. Chẳng phải mắt của Sándor-san hơi tinh quá đấy ư?”
Sándor liền dụi mắt hoang mang.
Chắc chắn rằng có khả năng rằng người đang giữ con mắt thấu thị này cũng bị trục trặc. Có lẽ vì tôi say quá nên tôi có vô tình nhin sang hướng khác chăng?
Có lẽ nên nhìn lên cao hơn một tẹo nhỉ.
“…Đừng nói là…… RUDEUS-DONO, NHẮM MA NHÃN LẠI ĐI!!''
“Hử? À, được thôi.”
Tôi nhắm mắt lại.
“KHÔNG PHẢI!! NGẮT LƯỢNG MA LỰC ĐANG TRUYỀN VÀO MA NHÃN CỦA CẬU LẠI ĐI!”
“…”
Tôi làm theo như ông ấy nói.
Tôi ngắt ma lực chảy vào hai con Ma Nhãn Tiên Tri và Thấu Thị.
“…Hử?”
Khi làm xong, thì ngay lập tức tôi có thể thấy nó.
Một thực thể gì đấy đang đi tới đây từ phía bãi biển.
Gã đô con. Với chiều cao phải hơn 2 mét… Kích thước ngang với cả Quỷ Thần.
Cơ thể hắn ta mặc một bộ giáp hoàng kim sáng chói.
Tên này sở hữu 6 cánh tay lực lưỡng.
Còn đang cõng một người nào đó trên vai.
Kẻ đang ngồi trên vai mang một chiếc áo choàng với những hình xăm kỳ lạ.
Hắn ta vừa cởi bỏ cái mũ trùm đầu ra, thì một khuôn mặt quen thuộc liền đập vào mắt tôi.
“Ui trời, vậy chúng ta cuối cùng cũng đã gặp lại nhau rồi, Senpai…”
Người đàn ông mang khuôn mặt khỉ.
Đó là Gisu.
“Í ẹ, tôi cứ tưởng là ta sẽ đến nơi mà không thu hút sự chú ý nào chứ. Chuyện này không tốt tẹo nào cả.”
“MUHAHAHAHA. Ngươi tốt hơn nên nghĩ là mọi thứ vẫn sẽ theo đúng kế hoạch đi, nhể?”
“À vâng, sếp nói chí phải.”
Người vừa trả lời Gisu là một người đàn ông mặc trên mình bộ giáp hoàng kim.
Đó là một giọng nói thật quen thuộc.
Không đời nào tôi có thể quên được tiếng cười ấy.
“Thưa Badi-sama…”
Badigadi ư.
Sao ông ấy lại ở đây? Sao ông ta lại mặc thứ này và tại sao ông ta lại đi cùng với Gisu?
Chẳng lẽ Quỷ Thần phản bội chúng ta ư?
Hay Sándor đã gọi chúng đến đây?
Đừng nói là – không – nhưng mà – cái này – HẾ?
Quá nhiều thứ vụt qua tâm trí, nhanh tới mức tôi không thể bật ra được thành lời.
Cơ thể tôi bỗng vô thức run lên bần bật.
Tôi có một cảm giác tồi tệ từ bộ giáp chói loá đó.
Không biết tại sao…… nhưng tôi có thể nhận thấy một luồng khí ác độc dày đặc đến lớp sắt thép đó.
Nếu phải đấu với ai đó như thứ đó mà không mặc Ma Đạo Khải, thì tôi sẽ chết chắc.
“Đã lâu không gặp các người, Rudeus và cả.... Alex nữa.”
Sándor đã đứng chết lặng như trời trồng, trán đổ nhễ nhại mồ hôi.
Kể cả dù có không bị đánh đi nữa, thì ông vẫn không thể cử động nổi.
Tôi cũng có thể cảm thấy nỗi sợ hãi ấy giống như Sándor.
“Bác ruột. Sao bác lại ở đây?”
“Không phải hiển nhiên sao? Đó là vì Bổn toạ là một tông đồ của Hitogami!”
Lời nói của Badigadi.
Ông ta nói với không một chút do dự nào.
Rằng ông ta là TÔNG ĐỒ CUỐI CÙNG.
“…K…k....”
Hiểu rồi.
Ra là như vậy.
Tôi đã quên béng đi mất.
Chẳng phải tôi đã được nghe rồi sao?
Kishirika từng nói rằng khả năng mà Badigadi trở thành một tông đồ là rất cao.
Và sự thật là ông ta cũng là người đã mang Ruijerd đến làng nữa.
Đó chính là Badigadi.
Tại sao tôi lại có thể quên được chứ?
Đấy chính là mảnh ghép cuối cùng cần bỏ vào trong câu đố này.
“Theo như yêu cầu của Hitogami, bổn tọa đã hộ tống Rubijerd đến làng Supard. Và để chuẩn bị cho cuộc chiến, bổn tọa đã vớt lấy bộ giáp này từ dưới đáy đại dương.
Bằng việc tham chiến với Minh Vương Vita, Kiếm Thần, Bắc Thần và Quỷ Thần. Bổn toạ cần phải đánh bại ngươi, người đã không còn đường nào chạy thoát và cả Orsted nữa, sau đó Bổn Toạ sẽ---“
“Sếp… gượm đã… sếp ơi….”
“Gì vậy? Tại sao cứ phải là lúc ta đang cao hứng thì ngắt quãng chứ…?”
“Sếp nói nhiều quá rồi đó. Không cần phải nhiều đến mức đấy đâu ạ.”
“Umu, ngươi nhàm chán thật. Chẳng phải chiến thuật của chúng ta đã bị bại lộ rồi sao?”
Gisu nhún vai khi lấy ngón tay gãi má mình.
Nhưng với những lời ấy, tôi đã có thể liên kết được mọi thứ với nhau.
Tôi đã đúng.
Kiếm Thần, Bắc Thần và Quỷ Thần.
Đều không phải là tông đồ của Hitogami.
Và nếu tôi để Bắc Thần III trốn thoát thì cuộc chiến sẽ vẫn tiếp diễn.
Và nếu không giải tán quân chinh phạt, thì chúng sẽ tiến vào trong khu rừng và khai màn cho trận chiến cuối cùng.
Rồi trong khoảng thời gian ấy, chúng sẽ đổ bộ tại Quỷ Đảo rồi đánh bại đội Cận Vệ Hoàng Gia của Atofe để giải thoát nỗi lo lắng của Quỷ Thần.
Chỉ với Bắc Thần và Kiếm thần thôi mà chúng tôi đã phải chật vật chiến đấu. Nếu lần này mà có cả Badigadi nữa, thì chúng tôi sẽ không có một cơ hội nào để chiến thắng hết.
Nhưng bây giờ thì sao.
Minh Vương đã chết.
Kiếm Thần đã chết.
Bắc Thần đã chết.
Và Quỷ Thần thì đã đầu hàng.
Kẻ thù duy nhất chúng tôi cần phải đối đầu giờ chỉ có Gisu và Badigadi thôi.
“Không, em hiểu rõ tình hình chứ, Senpai. Em đã nghe từ Hitogami rằng Senpai đã thắng cuộc chiến ở trong rừng. Anh đang nghĩ rằng bọn em sẽ không có cơ hội nào để thắng khi tham chiến muộn màng như thế này, đúng không?”
Gisu thì vô dụng trong chiến đấu.
Đó là lý do vì sao chúng tôi có thể thắng….
Thắng… được thật không nhỉ?
“Nhưng anh biết gì không, liệu mọi thứ sẽ thật sự sẽ diễn ra như thế? Senpai có biết rằng quý ông ở đây cũng từng là một huyền thoại đấy.”
Badi trở nên kiêu căng khi được gọi là một huyền thoại.
“4200 năm trước. Bổn toạ đã đánh bại được với tên Ma Long Vương Laplace ấy. Và ta, chính là Ma Vương Mạnh Nhất, Muhahaha…”
Trong khi tôi cố nuốt nước bọt.
Thì bộ giáp mà Badi mặc loé sáng nên như thể chứng minh sự tồn tại kinh hoàng của ông ta.
“…Và tên ta là Đấu Thần Badigadi. Một mình ta là đủ rồi.”
Vậy ra là như thế.
Vậy ra đây chính là thứ được người đời gọi là [Đấu Thần Giáp] sao?
Một bộ giáp ngoại cỡ với một tạo hình thật kỳ quái..
Tôi bỗng cảm thấy lạnh sống lưng y như cái lúc tôi lần đầu phải chiến đấu với Orsted một cách nghiêm túc.
Linh cảm của tôi mách bảo rằng chúng tôi sẽ không thể thắng.
Rồi ngay lúc sau, Badigadi liền giang rộng vòng tay của mình ra và nói.
“Tên ta là Đấu Thần Badigadi! Hỡi tuỳ tùng của Long Thần, Rudeus [Đầm---“
“Tên ta là Alek Karlman Ryback! Ta là Bắc Thần Karlman Đệ Nhị!
Ta muốn một cuộc chiến tay đôi với Ma Vương Bất Tử Badigadi!
Ta thề với danh dự của Dòng dõi Ma Tộc Bất Tử, ta chấp nhận nó!”
Badigadi bỗng bị ngắt lời.
Và rồi nhìn Gisu với một khuôn mặt hoang mang.
“Hừm… Bổn toạ định đấu với Rudeus cơ mà…”
“Sếp từ chối cũng chả sao đâu.”
“Ta không thể làm thế được. Ta đã quyết định từ thời cổ đại rằng một khi đã là Ma Vương thì sẽ luôn chấp nhận thách thức.”
Gisu trở nên sợ hãi.
Không như Hitogami, có vẻ như Gisu không thể giữ được cái dây cương của Badi nhỉ?
Nếu là tôi, thì cũng không thể điều khiển nổi Badigadi hay Atofe đâu.
“Rudeus-dono.”
Trong lúc đó, Sándor thì thầm với tôi.
“Ta sẽ cố để câu kéo chút thời gian. Trong lúc đó cậu hãy rút lui, thông báo cho lực lượng, và rồi bàn giao phương án đối phó đi.”
“Thế còn ông thì sao Sándor-san?”
“Có thể ta... sẽ không thể sống sót quay trở về được nữa đâu.”
Hơi thở của tôi như ngưng lại.
Lồng ngực thì bỗng dưng co thắt.
Tôi không thể đáp lời.
Chỉ có thể gật đầu.
Vì bây giờ tôi đang tay không tấc sắt.
Kể cả nếu mang Ma Đạo Khải [Dạng I] đi nữa, thì những gì còn lại cũng chỉ là máu và xác chết mà thôi.
Ma Đạo Khải dựa trên khuôn mẫu của Giáp Đấu Thần. Hàng pha ke sao có thể so sánh với nguyên mẫu chất lượng cao được?
Tôi đang không hề ở một vị trí an toàn.
Hiện giờ không hề có cơ hội nào để có thể chiến thắng cả.
Trong tình thế này, tôi sẽ chỉ là gánh nặng nếu cũng tham gia cuộc chiến của Sándor.
“Trông cậy… vào ông đấy.”
Với những lời cuối cùng đó, tôi chạy như bay về làng.
Trong khi thanh âm hãi hùng của vũ khí vẫn đang va đập vào nhau xé toạc cả bầu trời đêm.
--------------------------
Biên dịch: Salmonz-dono
Nhận xét (0)