Light Novel Mushoku tensei: Chương 254 - Alexsander vs Rudeus
Baca Light Novel Mushoku tensei: Chương 254 - Alexsander vs Rudeus
Baca Komik Light Novel Mushoku tensei: Chương 254 - Alexsander vs Rudeus bahasa Indonesia lengkap dan baru di MSKManga. Kami menyediakan Komik, Manhua, Manhwa, dan Novel yang dapat kalian baca online gratis.
Read Light Novel Mushoku tensei: Chương 254 - Alexsander vs Rudeus
Tôi tiếp tục dõi theo hình bóng của Alex bằng Ma Nhãn Thấu Thị. Bản Thân Alex cũng giật mình khi nhìn thấy tôi rơi theo từ trên xuống.
Ma Đạo Khải rơi xuống rất nhanh, và rồi khoảng cách giữa tôi và hắn đang dần bị thu hẹp lại.
Một phần cũng là bởi hắn ta đang điều khiển tốc độ rơi của mình bằng thanh Vương Long Thần Kiếm.
Vậy nên tôi đã ngay lập tức loại bỏ lợi thế của hắn.
“[Hỡi cánh tay của ta, hãy hút lấy chúng!]”
Tốc độ rơi của Alex lại về trạng thái ban đầu.
Nhưng lực quán tính của nó vẫn còn. Nên tôi không thể dừng được cái tốc độ ngay được.
Vì vậy tôi đã sử dụng Phong Thuật để giảm tốc.
Tôi biến trọng lực trở thành vũ khí của mình.
Bằng việc sử dụng sóng xung kích, tôi chuyển vị trí của mình ngay giữa không trung. Rồi sau đó hướng điểm rơi của mình lên phía trên Alex.
“OOOOHHhhhhhhh!”
Bằng vận tốc tương đối, tôi đánh thẳng vào Alex.
Hắn ta đỡ lại bằng cách dùng kiếm của mình như một chiếc khiên, và rồi bị đánh bật vào vách núi, chấm dứt lực quán tính của hắn ta.
Tôi tiếp tục sử dụng Đá Hấp Thụ Ma Thuật. Bằng lực giật của nó, tôi cũng bị đẩy dần tới chỗ vách đá, nhưng tôi có thể tái ổn định tư thế của mình bằng cách dùng bộc phong rồi đạp chân vào vách núi để làm sức bật cho bản thân.
Rồi một lần nữa tôi phi thẳng tới chỗ Alex.
“ORRAAaaa!”
Bằng sức bật kèm theo sóng xung kích, tôi đã có thể đánh trúng hắn.
Rồi tiếp theo là dùng lực luân hồi quán tính, tôi táng liên tục vào gã.
Đúng vậy, tôi đã đánh hắn bằng quy luật vật lý.
“AAAAHHHHH!”
Alex gào lên.
Liệu hắn ta có đang bối rối vì không hiểu sao mình vẫn bị đánh khi còn đang ở giữa không trung?
Kể cả tôi cũng chả thể biết được.
Tôi không hiểu sao mình lại làm việc này nữa.
Tôi chỉ đơn giản nghĩ rằng không được để kẻ thù trốn thoát.
Nếu để vụt mất thằng trẻ trâu thất đức này khỏi tay, thì chắc chắn sẽ có ai đó sẽ bị rơi vào tình thế bất lợi.
Và người ấy có thể sẽ là tôi, là gia đình tôi, là bạn bè của tôi, hoặc là một người xấu số nào khác.
“AAAAAAAAHHHHHHHHH!”
Tôi cũng hét lên chả vì lý do gì.
Tuy không phải là bởi tôi chưa từng được nghe về câu chuyện phụ tử giữa Alex và Sándor hay gì.
Không phải tôi không có thiện cảm với họ.
Không phải là bởi tôi chưa từng nghĩ về sự chiêm nghiệm của hắn trong quá trình lớn lên.
Nhưng tôi vẫn đập Alex ra bã.
Tôi bật nhảy khỏi tường rồi húc thẳng vào gã, rồi lại bật vào tường rồi húc lấy hắn, cứ liên tục như vậy cho đến khi cả hai người chúng tôi bị rơi “RẦM!!!” xuống dưới đáy thung lũng với tốc độ kinh hồn.
★ ★ ★.
Tôi gượng dậy trong đám khói bụi bốc lên mù mịt.
Vì cú rơi vừa rồi, mà những cây nấm xanh phát sáng xung quanh đã bị dập cho nát bét.
Vậy nên tầm nhìn bây giờ tệ quá đi mất.
Cũng may vì đang mặc trên người bộ Ma Đạo Khải [Dạng I], nên tôi không phải chịu bất kỳ tổn thương nào.
Mặc dù trên bộ giáp đã xuất hiện kha khá những vết nứt, nhưng nó vẫn có thể di chuyển mượt mà như bình thường.
“Phù…”
Và tất nhiên cả Alex cũng sống nhăn.
Cơ mà hắn thì có vẻ như không hoàn toàn là “bình an vô sự” cho lắm.
Bộ giáp của hắn đã bị vỡ bung ra còn một bên chân thì bị vẹo sang hắn một hướng khác.
Nhưng câu chuyện là như này.
Có lẽ hắn đã tự phòng ngự cho bản thân bằng cách dùng đấu khí trong những giây phút cuối cùng.
Alex dùng một chân còn lại đứng lên và vứt ra ánh mắt căm phẫn.
Thằng cha này là quái vật chắc rồi.
“…Ngươi tự mình đuổi theo ta ư?”
Alex nhìn tôi khoảng vài giây rồi lầm bẩm…
“Ngươi chắc điên lắm rồi…”
Rồi tôi nhìn lên phía trên.
Tôi có thể thấy được những con Địa Long đang bò lổm ngổm trong một không gian tối mịt mù.
Nhưng không một ai đi xuống dưới đây nữa hết.
Mặc dù tôi đã nghĩ là Atofe và cả những người khác cũng sẽ nhảy xuống nữa…
“Vì Tổ Mẫu-sama của ta dù sao cũng già rồi. Nên khi ta rơi xuống, thì chỉ mình ngươi đuổi theo ta thôi. Chả có ai khác đi theo ngươi nữa đâu, vì Tổ Mẫu đã ngăn cản lại rồi.”
“Đếch quan trọng.”
“Mà kể cả không cần biết Tổ Mẫu đã già đến bao nhiêu tuổi, thì bà ấy vẫn luôn luôn tôn trọng trận chiến một chọi một với anh hùng hay Ma Giới Đại Đế rồi.”
Bản thân tôi cũng hiểu được ít nhiều.
Rằng Atofe mặc dù rất hung bạo nhưng bà ta cũng tuân thủ theo những nguyên tắc khá là kỳ lạ.
Điển hình là trong cuộc chiến của chúng tôi, không một binh lính nào có ý định tham chiến cả.
“Và đó chính là vận may của ta đấy.”
“…Vận may gì cơ?”
“Với những tổn thương này. Thì nếu kẻ nào đó rơi xuống đây mà là Eris Greyrat và Ruijerd Supardia… hay cha và Tổ Mẫu-sama, thì đó chắc chắn là kết thúc của cuộc đời ta luôn rồi.”
“Ngươi nghĩ bản thân sẽ sống sót nếu kẻ ở đây là ta ư?”
“Hiển nhiên!! Ta không hề có ý định thua một hạng tôm tép như ngươi đâu.”
Vẫn gáy to được đến thế cơ à?
Mặc dù Alex thì đã bị thương rất nặng.
Hắn còn gãy một chân lẫn mất một tay nữa.
Còn tôi thì đang trang bị trên mình Ma Đạo Khải.
Dù đã dùng một lượng lớn Ma Lực khi phải mặc nó một thời gian dài, nhưng tôi chỉ hỗ trợ và không nhận một thương tổn đáng nghiêm trọng nào.
Nói chung là tôi đang ở trạng thái hoàn hảo.
“Chẳng phải ngươi đang đánh giá ta hơi thấp quá sao?”
“Không phải như thế. Đấy là vì phản xạ của ngươi rất chậm. Ngươi là một kẻ đầy sơ hở và vô cùng cẩu thả.
Ngươi còn không nhận ra rằng bọn ta đã tẩm thuốc ngủ cho Bắc Đế Doga, và kết quả là gì? Chỉ mình ngươi bị rơi xuống thung lũng.
Ngươi còn không đủ quyết đoán lẫn sự cảnh giác. Ngươi chỉ là một tên đầu đất thiếu kinh nghiệm mà thôi.”
Tôi không thể phản bác.
Vì tôi chính xác là như vậy mà.
Kể cả có đang giữ trong mình một lượng ma lực khổng lồ đi chăng nữa, thì tôi vẫn chỉ là một kẻ kém cỏi mà thôi.
Vậy nên nếu Atofe mà không đi xuống đây thì mọi chuyện sẽ rất rắc rối đấy.
“Đó là lý do ta sẽ chiến đấu với ngươi rồi cầm chắc chiến thắng mà bỏ chạy. Nếu có thể chạy thoát được khỏi đây rồi quay lại vào lần sau, thì vinh quang sẽ thuộc về ta.”
“Kể cả nếu ta chết, thì trên kia vẫn còn những đồng đội của ta đấy biết không? Quỷ Thần thì đã bỏ đi còn Kiếm Thần thì đã chết rồi… Kể cả không có ta đi nữa, thì ngươi vẫn chả có cơ hội nào để chiến thắng được đâu.”
Mặc dù tôi không chắc rằng liệu Kiếm Thần đã thật sự chết hay chưa.
Sẽ ổn thôi mà! Người xử lý chuyện đấy cũng là Eris nên việc gì phải lo cơ chứ.
“Không, đã là một Anh Hùng thì chắc chắn có thể thắng. Đó chính là hào quang của ta.
Ngươi còn không thể giết được ta khi cả hai đang rơi xuống. Đó còn là lúc mà ta đang trong tình thế bất thủ nhất nữa, ta thậm chí không còn một lựa chọn nào khác ngoài lãnh hết những đòn tấn công của ngươi.”
Ý hắn ta muốn nói là – ‘đấy chính là câu trả lời của ta đó.’
Thật ngạo mạn.
Dù gã đang phải đứng bằng một chân.
“Ta sẽ chiến thắng.
Ta sẽ chống lại ngươi, chống lại cha, chống lại Tổ Mẫu-sama, và chống lại cả Orsted nữa. Ta sẽ đánh bại tất cả các người và khắc tên mình lên Bia Đá như một trong Thất Đại Liệt Cường. Như một chiến binh hùng mạnh nhất thế giới.
Ta, Alexsander Ryback Đệ Tam, sẽ được người đời biết tới là Bắc Thần Karlman mạnh nhất trong Thất Đại Liệt Cường.”
Mặc dù toàn thân hắn ta chi chít những vết thương, nhưng Alex vẫn chưa ở trong trạng thái bất lực chịu đòn.
Cơ hội thắng của hắn hiện vẫn chưa phải bằng không.
Gã vẫn có thể nhìn ra được cơ hội chiến thắng. Alex vẫn quyết tâm tìm kiếm vinh quang.
Đấy là bởi hắn muốn trở thành một anh hùng ư?
Sai, quá sai luôn.
Đấy là bởi hắn muốn tự mình vượt qua mọi gian nan khổ ải.
Dẫu cho hắn biết rằng bản thân đang lo lắng.
Dẫu hắn có đang coi thường Rudeus này đây, nhưng bản thân gã cũng không hề muốn đấu với tôi một cách tồi tàn như bây giờ.
Hắn chỉ định nghiền nát tôi bằng tất cả sức mạnh và rồi chạy thoát khỏi chỗ này mà thôi.
Bắc Thần Karlman III. Một kẻ được biết đến là kiếm sỹ mạnh nhất thế giới, giữ trên mình thanh Ma Kiếm có phẩm chất cao nhất thiên hạ, và là một trong Thất Đại Liệt Cường.
Hắn ta giờ không phải là một con chuột bị dồn vào góc, mà là một con quái thú bị trọng thương.
Còn tôi, người đang phải đối mặt với hắn, không hề có quá nhiều cơ may để có thể thắng được trận chiến quyết định này.
Huỷ diệt Alex bằng những gì còn sót lại hoặc tôi sẽ thua vì chênh lệnh sức mạnh, chẳng có lựa chọn nào khác cả.
Còn Alex thì cảm thấy chán nản.
Hắn nhận ra rằng dù đã cố vượt qua bao khó khăn thử thách, thì tôi là kẻ mà sẽ chả mang lại lợi ích xứng đáng gì có thể đem lên bàn cân được cả.
Hoặc khả năng hắn ta là…
“…Vậy để ta hỏi ngươi lần cuối. Ngươi có phải tông đồ của Hitogami không?”
“Không. Mặc dù cả ta và Kiếm Thần đều được nhận thông tin từ Gisu. Nhưng ta sẽ không phủ nhận rằng bản thân đang mắc nợ Hitogami.”
“Hiểu rồi.”
Vậy thì ai mới là tông đồ cuối cùng vậy nhỉ?
Không, cứ bỏ cái câu hỏi đấy sang một bên đi đã.
Tôi cần phải đánh bại tên này trước.
Hử?
Từ từ đã, chẳng phải tôi chỉ cần rút lui nếu mọi chuyện diễn ra không tốt đẹp sao?
Chúng tôi vẫn còn một cuộc chiến nữa. Vậy nên không cần phải cố hết sức ở đây làm gì cả.
Nếu giờ vẫn còn lại một tên tông đồ, thì chẳng phải giờ là lúc tôi nên lùi về ư?
Tên Kiếm Thần đã bị đánh bại và phe tôi vẫn chưa có bất kỳ một thương vong nào cả.
Vậy thì, liệu có nên rút về và phải giữ tuyệt đối cơ hội chiến thắng của mình không?
“…Không.”
Không thể được.
Tôi còn phải giữ chiến lực cho Orsted nữa.
Điều kiện tiên quyết để chiến thắng đó là không được để chỉ một con kiến lọt được đến chỗ ngài ấy.
Mặc dù nếu có một hoặc hai tên cứ lảng vảng trên mũi ông ta, thì chúng cũng chẳng phải là một vấn đề quá lớn.
Nhưng quan trọng là phải giữ được lượng Ma Lực còn sót lại trong người Orsted.
Tuy nhiên, nó vẫn có thể phục hồi được ít nhiều trong 80 năm tới thôi mà.
Với những suy nghĩ ấy, giờ tôi đang trở nên khá thư giãn đầu óc.
Trước khi trận chiến đấu diễn ra, thì tôi đã xả được hết mọi âu lo trong đầu mình.
Bọn tôi đã đánh bại được Kiếm Thần còn Quỷ Thần thì bỏ chạy.
Bắc Thần thì đang đứng trước mặt tôi với cơ thể chằng chịt những vết thương và trông hắn cứ như thể sẽ ngã bất cứ lúc nào vậy.
Trên hết, kể cả nếu tôi có để hắn tiến tới, thì những đồng đội của tôi phía trên vẫn đang giữ trong mình thể trạng cực tốt.
Và kể cả nếu hắn có vượt qua được cả những đồng đội của tôi đi chăng nữa, thì vẫn còn một cửa ải cuối cùng đó là Orsted.
Nếu đây mà là Bắc Thần Karlman III, thì Orsted chắn chắn rất quen mặt hắn rồi, ông ta sẽ có thể chiến đấu với hắn trong khi vẫn một tay bảo vệ được làng của Supard.
Vẫn còn những chốt chặn khác nếu như tôi có bị đánh bại đi nữa.
Chính là nó.
Đây chính là [Yếu Tố Không thể bị đánh bại] mà Alex có gắng sức thế nào đi chăng nữa.
Mà nghĩ lại thì chuyện này luôn luôn có rủi ro.
Mặc dù tôi có thể lùi một bước để bảo đảm an toàn bây giờ, nhưng nếu làm thế thì các bước sau sẽ không thể đạt được hiệu quả mong muốn nữa.
Và hẳn Alex đã đánh hơi được điều đó.
Gian nan, nỗ lực, may mắn và uyển chuyển. Đó là những thứ tồn tại trên đời này.
Mặc dù cũng có rất nhiều người từ chối tin vào những thứ trừu tượng như thế, nhưng… đây là lúc mà chúng thật sự tồn tại.
Nếu tôi lùi lại hoặc tôi bị đánh bại, thì Alex chắc chắn sẽ nhận được thứ gì đó.
Và nhờ có nó, mà về sau sẽ dẫn đến thất bại của tôi.
Đó là thứ mà tôi không thể giải thích được, một thứ gì đó nằm ngoài sự dự đoán.
“…”
Đó là lý do tôi không thể thua được.
Ngay lúc này, không thể lùi lại dù tôi có thể thua đi nữa.
Tôi cần phải chấp nhận rủi ro mà vượt qua nó.
Và nó chính là lúc này.
Đây chính là ranh giới.
Đây chính là nơi mà tôi sẽ phải kích hoạt toàn bộ sức mạnh và nỗ lực một cách vô cùng nghiêm túc.
“...Ta là Thuộc hạ của Long Thần, [Đầm Lầy] Rudeus Greyrat!”
“Tên ta là Aleksander Karlman Ryback, một [Bắc Thần]!”
Tôi đã sẵn sàng rồi.
“AAAAAAHHHHhhhhhhhhhhhhhhhh!”
Tôi hét lên.
Hét bằng tất cả sức lực của mình.
“OOORAAaaaaaa!”
Cả Alex nữa, hắn hét lên và giơ cao Thanh Trường kiếm .
Nó đang được nắm chặt bởi cánh tay phải.
Kể cả khi hắn không còn tay trái đi nữa, thì hắn vẫn có thể dùng được thanh kiếm ấy.
Hắn bước từng bước bằng chân phải của mình.
Còn cái chân trái đã gãy của hắn thì lết nặng nhọc ở trên mặt đất.
Alex đang nhảy cóc về phía tôi.
Chỉ lao thẳng tới mà không hề có một chiến thuật gì trong đầu cả.
Rồi tôi bỗng cảm thấy rằng nếu cứ đánh tầm xa với người khuyết tật như hắn thì thật sự quá đáng hổ thẹn.
Nên tôi đã chạy thẳng về phía Alex trong khi vẫn giữ một khoảng cách đủ gần.
Giống như hồi tôi từng luyện tập vậy.
Bỗng hình bóng ai đó nổi lên trong tâm trí của tôi.
Đó là Eris.
Tôi nhanh chóng rút khẩu súng máy từ tay phải ra và bắn hàng tá những viên đạn đá bằng tất cả sức mạnh của mình.
“!”
Nhưng rồi những viên đạn đã bỗng bị phá huỷ.
Chúng trở thành cát bụi bởi Đá Hấp Thụ Ma Pháp ngay trước mặt Alex.
Hắn bước lên trước một bước khi thấy tôi phi hết tốc lực tới chỗc gã.
Ngay khi Alex thấy những viên đạn đá nã tới như mưa rào, thì bỗng chân phải của hắn do dự mà cúi xuống ngay sau đó.
Những viên đạn đã bị phá huỷ từng cái một.
Tôi nhanh chóng nghiêng sang bên trái. Mặc dù biết rằng mình đang ở trong tầm mà thanh kiếm của Alex có thể vung đến, nhưng tôi vẫn lao vào.
Trong khi tiến tới, tôi liền bắn từ hông bằng tay phải.
Trong khi cúi người xuống như thể đang sát với cả mặt đất, tôi liền dùng chân phải đá về phía bên trái của Alex.
“RYA…AAAAaaaaaa!”
Vai của Alex bỗng cử động, rồi một đường kiếm màu bạc bỗng vút qua.
Vai của tôi đã bị đánh trúng và một phần của Ma Đạo Khải đang hất tung lên trên cao.
Nhưng tay của tôi vẫn chưa bị cắt đứt.
Không màng cơ thể có bị thương hay không, tôi bước từng bước vững trãi trên mặt đất cùng với tay phải đang tung nắ---
<Alex sẽ dồn sức mạnh vào chân của mình>
Hắn ta sẽ nhảy lên và tránh đươc nó.
Ngay khi thấy vậy, thì tôi liền truyền ma lực vào tay trái.
Cắt đứt lượng ma lực được truyền cho Đá Hấp Thụ Ma Pháp và rồi sử dụng một ma thuật khác, mặc dù vẫn chưa quyết định được mình nên dùng phép nào nữa.
Tôi rót ma lực vào tay trái với ý định ngăn cho hắn bay lên và rồi hướng tới chân của Alex…
“Hử?”
Chân của Alex bỗng nhẹ nhàng trôi đi trong phút chốc.
“AAAHHHhhhhh!”
Trong khi hét lên, tôi vung nắm đấm bằng tay phải.
Tôi bắn nắm đấm của mình với tất cả sức mạnh được gắn vào trong khẩu súng máy.
“Bùm!” nắm đấm đã bay trúng hắn.
Nó húc Alex bay đập thẳng vào tường.
“[Khai hoả]!!!”
Tôi xả súng máy bằng tất cả lượng ma lực và sức mạnh mà tôi có.
Những viên đạn đá lao như búa bổ vào vách đá, tạo ra những vết nứt lởm chởm.
Nhưng vẫn chưa đủ, tôi tiếp tục truyền nhiều ma lực hơn nữa và bắn không ngừng.
MẠNH HƠN NỮA! NHANH HƠN NỮA!
Ngay cái khoảnh khắc mà tôi nghĩ như thế, thì cánh tay phải của tôi bỗng có dấu hiệu lạ.
Khẩu súng máy bỗng nứt ra, rồi vỡ tung thành từng mảnh nhỏ.
“AAAAAAAAAHHHHhhhhhhhh!!!”
Kể cả thế, tôi vẫn truyền ma lực vào cánh tay phải.
Rồi tạo ra [Nham Đạn Pháo].
Thứ mà tôi có thể tạo ra nhiều nhất; thứ Ma Pháp mà tôi thành thạo nhất.
Bắn.
Tôi bắn, bắn liên tục không ngớt.
“AAHH, aahh, hhaaa……”
Tôi bắn cho đến khi tiếng hét trở nên khản đặc và thay thế bằng những hơi thở nặng nhọc.
Nhưng tôi vẫn tiếp tục nã đạn.
“Hộc… Hộc…”
Tôi khựng lại vì kiệt sức.
Cánh tay phải của Ma Đạo Khải, thứ đáng lẽ đã bị cắt đứt từ đầu đã bị lún sâu vào trong tường ngay sau đó.
Vậy tức là… bởi nó đã chịu được nhát chém từ Alex ư?
Nếu không phải là vì đây là tay của Atofe, thì có khả năng là cánh tay phải của tôi đã bị chặt bay thêm lần nữa rồi.
“…”
Tôi có thể thấy một cơ thể trong bức tường ấy.
Máu đang chảy len lỏi qua các vết nứt và nắm đấm vẫn dí chặt vào Alex.
Cái cơ thể ấy thậm chí còn không co giật nữa.
Khi tôi nhìn kỹ hơn, thì thanh kiếm liền rơi xuống.
Cái thanh kiếm và Alex đã cầm trên tay vài phút trước.
[Vương Long Thần Kiếm] Kajakuto.
Tôi dùng tay trái cầm nó lên.
Đó là một thanh trọng kiếm dài 2 mét.
Tôi nhặt nó lên nhìn vào bức tường lần thứ hai.
“…”
Máu giờ đang chảy ra giàn dụa.
Dòng máu đỏ thẫm đang len lỏi vào các vết nứt giữa hai bức tường và nắm đấm thì vẫn ghì chặt vào cái xác.
Không một chút động đậy.
Chỉ có máu đang chảy thành dòng trong tĩnh lặng.
Tôi có thể biết được rằng đàn Địa Long đang quằn quại xung quanh khi nhìn lên phía trên, nhưng không hiểu sao chỉ có chỗ này lại thấy im lặng đến kỳ lạ.
Chỉ còn mỗi bàn tay của tôi là đang phản hồi lại.
Chúng bảo rằng tôi vừa mới giết chết một con người.
“Được rồi…”
Một câu nói bỗng bật ra khỏi miệng tôi trong vô thức.
Sao mà tôi thắng được vậy?
Tôi đã nghĩ chiến thắng chỉ mong manh như một tờ giấy.
Nếu tôi chậm hơn một vài khúc hoặc nếu Alex không lưỡng lự lúc đó thì…
Đòn tấn công của Alex sẽ cắt phăng tôi như cách nó đã làm với Ma Đạo Khải vậy.
Quả nhiên di chuyển như Eris có lợi thật.
Tôi đã tấn công bằng khẩu súng theo nhiều hướng khác nhau, cùng theo đó là những khoảng thời điểm không ăn khớp một chút nào.
Bằng cách gia tốc bước chân của mình nhanh hơn một hay nửa bước, tôi đã có thể gạt phăng được thành công cơ hội của hắn ta.
Đó chính là phong cách tấn công của Eris.
Eris là người có thể tấn công theo nhiều cách vô cùng mạo hiểm mà không bao giờ do dự.
Lần này tôi có thể chiến đấu được như Eris mà có thể thắng được.
Là kẻ sống sót cuối cùng trong đường tơ kẽ tóc.
Mặc dù vậy, các đòn tấn công của tôi thực sự không thể so sánh với các cuộc tấn công tàn bạo của Eris.
Nếu không phải là vì Alex đã bị mất một chân và một tay hoặc nếu hắn không có khinh thường tôi, thì tôi sẽ không đời nào có thể thắng được.
Và cả cái lúc mà tôi cảm thấy chân của hắn bắt đầu lơ lửng trên không trung nữa.
Alex đã cố làm gì đó với khả năng điều khiển trọng lực tới từ thanh Vương Long Thần Kiếm của mình và có lẽ tôi đã cản trở hắn ta bằng cách dùng Đá Hấp Thụ Ma Pháp rồi kích hoạt nó một cách bất ngờ.
Yếu tố cuối cùng quyết định chiến thắng của tôi có lẽ là May mắn.
Nhưng tôi không nghĩ rằng chiến thắng này chỉ đơn giản là do may rủi quyết định đâu.
“MÌNH THẮNG RỒI!”
Bỗng dưng tôi giơ nắm đấm lên trên trời và hô vang.
★ ★ ★.
Sau khi trèo ra khỏi thung lũng trong khi bắn chết bọn Địa Long bằng [Dạng I]. Thì tôi thấy rất nhiều người đang ở xung quanh mình.
Họ là các chiến binh của Quân Thảo Phạt.
Sau khi mất đi cây cầu và mất cả ba chiến binh cấp Thần nữa, thì giờ chúng đang tụ tập xung quanh đây và không biết phải làm gì cả.
Lũ đó bỏ chạy tán loạn khi nhìn thấy bóng dáng của tôi.
Chắc mấy người nghĩ tôi là một dạng ma quỷ hay gì đấy thì phải.
Sau đó, tôi bắt được tên chỉ huy – là một hiệp sĩ của Vương Đô Biheiril nhưng có vẻ như hắn chỉ làm theo lệnh, cùng với vài người khác nữa, sau đó tôi bảo với chúng rằng Bắc Thần và Kiếm Thần đều đã chết rồi.
Tôi cũng bảo chúng phải truyền lại rằng nếu vẫn có ý định Chinh phạt làng Supard, thì phía chúng tôi sẽ quyết định phản công.
Nhưng tôi cũng bảo rằng vẫn còn một chút thời gian để ký hiệp ước hòa bình.
Cái nội dung của cuộc đàm phán ấy vẫn như trước, không thay đổi gì cả.
Mặc dù tôi vẫn tức vì chúng đã tấn công bọn tôi, nhưng nếu thật sự Gisu chính là Đức Vua, thì đấy là tại Hitogami.
Tôi cũng không có ý định thay đổi thái độ chấp thuận. Nhưng để chắc chắn thì chúng tôi đã bắt hai tên làm tù binh chiến tranh.
Vậy nếu có khả năng rằng Gisu đã cải trang thành Nhà Vua. Thì chuyện này cũng chả có ý nghĩa gì nhiều cả. Nhưng cũng có thể những binh lính ấy không hề thuộc quyền sở hữu của gã khỉ, hay chính quyền của đất nước đó hiện đang nằm trong lòng bàn tay của hắn.
Nên sau khi nghe về tình hình hiện tại và nếu những binh lính quay về an toàn, thì tuỳ theo ý kiến chung, họ có thể sẽ trở thành đồng minh của chúng tôi nữa.
Nếu mọi chuyện vẫn vô vọng, thì chả còn lựa chọn nào khác ngoài di cư cả… có thể sẽ câu được một chút thời gian đấy.
Trong khi vừa đi về và vừa suy ngẫm, thì bất ngờ tôi đã đi tới bia đá.
Đây là Bia Đá của Thất Đại Liệt Cường.
Và ở dưới cùng của nó.
Cái ấn ở ngay dưới cuối cùng đã thay đổi thành một con dấu trông rất quen thuộc.
“…”
Một con ấn có hình ba thanh lao chụm lại vào nhau.
Đó là hình chiếc vòng cổ của tộc Migurd.
Vậy tức là tôi đã trở thành một trong Thất Đại Liệt Cường rồi à?
Vì tôi là người đã tung đòn quyết định, nhưng ban đầu hắn phải đấu với 4 người cùng lúc cơ mà… nên tôi cảm thấy không đúng một chút nào cả.
Có thể đấy không phải là bảo tôi… có lẽ con dấu này là chỉ Ruijerd và những người còn lại chăng?
Tôi đoán là Eri-… mà chắc không phải.
“…”
Thật lòng mà nói tôi không cảm thấy vui một tí nào.
Nhưng cũng không còn cách nào khác để chối bỏ rằng tôi đã trở thành một trong số họ.
Nên tôi quyết định quay về nơi mà Eris và những người còn lại đang ở đó.
★ ★ ★.
Ngay sau đó, tôi đi qua thung lũng và gặp lại Eris cùng mọi người.
“Vậy, chuyện gì đã xảy ra?”
Người đầu tiên mở lời chính là Sándor.
Khi tôi bảo với ông ấy rằng tôi đã tung đòn kết liễu tới Alex ở dưới đáy thung lũng, thì khuôn mặt của ông trở nên đượm buồn và nở một nụ cười gượng khi nói rằng – Ta hiểu rồi.
“Ngươi là một anh hùng rồi đấy. Ma Vương khinh thường Anh Hùng thì thua. Đó là cách mà mọi chuyện diễn ra từ thuở xa xưa rồi.”
Có vẻ thái độ của Atofe không thay đổi quá nhiều.
Nhưng mụ cũng cảm thấy buồn. Mụ nói ra những câu đa cảm chả giống kiểu bình thường chút nào.
“…”
Alex đã chết rồi.
Hắn ta vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Hắn ta tài năng và chỉ muốn nhắm đến đỉnh cao…
Hắn ta có một tương lai rất sáng lạng.
Có quá nhiều thứ được bộc lộ trong cuộc trò chuyện giữa Sándor và Alex.
Tôi đã mong rằng Alex sẽ có thể bỏ thêm thời gian ra để suy ngẫm, rằng để chúng tôi bắt giữ hắn ta để có thể cải tà quy chính… nhưng đó là những suy nghĩ quá đỗi lạc quan rồi nhỉ?
Lần này không hề có một chút sát ý hay thù hằn cá nhân gì cả.
Tôi giết Alex chỉ vì hắn ta là kẻ thù mà thôi.
Nếu để hắn chạy thoát, thì sau đó tôi sẽ vô cùng hối hận. Rồi tôi sẽ phải xử lý nốt đống hoang tàn của gã sau này, vậy nên tôi đã giết Alex.
Đó là lý do vì sao tôi không hề cảm thấy ăn năn gì cả.
Mọi thứ chỉ diễn ra trong chớp mắt.
Mặt khác hắn ta cũng muốn giết tôi mà.
Nên đó cũng là một lý do chính đáng.
“Anh đã làm được!”
Ngược lại với tất cả, Eris lại đang mang một vẻ mặt vui mừng.
Khi tôi bảo họ rằng con dấu trên đài tưởng niệm đã thay đổi, thì cô liền khoanh tay, đứng dạng chân và miệng hình chữ “へ” thường thấy, và cô ấy thở xì khói vì phấn khích.
Giờ mà tôi không mặc Ma Đạo Khải, thì tôi đã ôm cô ấy lấy được luôn rồi.
Thật buồn là không thể…
“…”
Mặc dù Ruijerd không nói câu nào, nhưng mặt anh dần trở nên xanh xao.
Đúng như tôi đã nghĩ khi còn giữa trận chiến, có vẻ như anh ấy đã đạt đến giới hạn rồi.
Việc chiến đấu với một cơ thể còn chưa phục hồi hoàn toàn quả thật rất khó.
Nhưng hạnh phúc nào mà chả có thương đau…
Giờ nên làm gì tiếp đây?
Trong khi nghĩ ngợi, chúng tôi quay về làng Supard.
Nơi này đã trở thành một đống hoang tàn nhờ việc đốt cái xác của Kiếm Thần, vùng đất lở được tạo bởi đòn tấn công của Bắc Thần, và rồi, rất nhiều những cái cây đã bị thổi bay đi trong trận chiến của Quỷ Thần nữa, và cả động vật cũng vậy.
Và khi ánh mắt của chúng tôi càng tiến vào gần hơn, thì bóng dáng của Zanoba nằm sõng soài trên mặt đất.
Doga cũng đang lê lết ở dưới đất với một vẻ mặt hoàn toàn kiệt sức.
Có vẻ Zanoba đã chìm vào giấc ngủ.
Mặt của cậu cũng có một màu xanh xao không kém, hốc má thì hõm vào…
Trông như một cái xác vậy.
“…Dậy đi Zanoba. Kết thúc rồi.”
Tôi gọi tên cậu ta từ bên trong Ma Đạo Khải.
Nhưng không có một câu hồi đáp nào.
“Zanoba…?”
Sau vài giây ngắn ngủi, thì âm thanh trong khu rừng bỗng dưng chìm vào im lặng.
Tất cả các âm thanh từ gió cho đến chim chóc đều trở nên tĩnh mịch.
“Za…Zanoba…. Không thể nào…?”
“…”
“Trả lời tôi đi mà…”
Zanoba không hề đáp lại.
Chỉ có khuôn mặt ngẩng lên bầu trời. Cậu ấy im lặng như một cái xác chết vậy.
Như một… cái xác…
“…Hứ!”
Bỗng dưng Eris sút mạnh vào đầu Zanoba.
“Ư GHÉÉÉ!?”
“Bọn ta về rồi! Nhấc cái đầu ngồi dậy coi!”
“…? Ồ! Tôi xin lỗi! có vẻ như tôi đã thiếp đi lúc nào không biết rồi.”
Ừ phải rồi.
Mà cũng không lạ kể cả nếu cậu ta chết đâu.
Zanoba và Doga đã ở trong một tình thế rất bất lợi mà.
Nếu chúng tôi không có cơ hội để đối đầu với từng người một, thì cũng không lạ gì nếu cậu ta trở thành một cái xác vô hồn.
Khi còn đang suy tư, thì tôi nhìn về phía cái nơi mà Zanoba và Doga bị thổi bay.
Tàn dư chiến tranh có thể được nhìn thấy rải rác khắp con đường.
Từ những cái cây bị bật gốc, bị chặt đứt, và cả một cái miệng núi lửa nữa. Chúng đều là những thiệt hại từ những đòn tấn công mang lại đấy.
Chúng ta đã thắng.
Không, nếu còn Quỷ Thần thì chưa chắc.
Hắn chỉ rút lui mà thôi.
“Nhân tiện, sao người lại ở đây, Atofe-sama?”
“Hử? Ngươi thật sự muốn biết ư?”
“Để tôi biết đi ạ.”
Lời giải thích của Atofe nghe thật cẩu thả và cũng khó nghe không kém.
Có quá nhiều từ tượng thanh nửa vời liên tục đấm vào tai của tôi.
“Tóm lại, người đã dùng ma pháp trận dịch chuyển còn sót lại trong cuộc đại chiến ư?”
“Ta đã tìm ra nó và luôn chuẩn bị sẵn sàng cho ngày đó đến đấy!”
Tệ thật.
Nếu người ta mà biết được là Atofe khét tiếng tàn bạo này đã dùng ma pháp trận dịch chuyển và đến được rất nhiều nơi trên thế giới làm loạn, thì chắc sự uy tín của tôi với tư cách là người thiết lập ra Ma Pháp Trận Dịch Chuyển sẽ xuống dốc không phanh mất.
Ừm thì, ít nhất vào lúc này thì không.
Tất cả mọi thứ cần được xem xét bây giờ là mọi chuyện đã… kết thúc chưa?
Mặc dù sự thật là chúng tôi đã giành được chiến thắng, nhưng chưa phải là đã thắng toàn bộ cuộc chiến.
Mặc dù vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra với Quỷ Thần, nhưng kẻ thù vẫn còn sót lại vài tên.
“…”
Trong khi đang nghĩ rằng trận này đã kết thúc, thì tôi bỗng bị đánh động bởi mùi thơm phảng phất từ Eris, người đang đứng ở đằng sau tôi.
Đây là dấu hiệu của một cuộc chiến khác ư?
Bản năng sinh tồn của tôi bỗng bị kích thích, cơ quan sinh sản của tôi đang bị hưng phấn dữ dội.
Tối nay đánh đêm chăng?
Liệu đây có phải lúc để thả con Rudeus ăn thịt khỏi lồng không?
“Không! Không! Không được!”
Rudeus ăn cỏ vẫn sẽ ở lại cho đến khi đánh bại được Gisu.
Bọn tôi còn chưa thể xác định được bóng dáng của Gisu đâu hết.
Nếu Quỷ Thần mà bỏ đi, thì chúng tôi sẽ không thể biết được chuyện gì sẽ xảy ra sắp tới nữa.
Vì vẫn còn một tông đồ chưa xuất hiện.
Cuộc chiến vẫn chưa kết thúc.
Gisu vẫn chưa xuất đầu lộ diện.
Mạng lưới thông tin của bọn tôi dù đã phủ sóng khắp nơi, nhưng vẫn không tìm được gã.
Chúng tôi không thể biết được hắn đã chạy đi đâu nữa.
…Có lẽ đấy chính là mục đích thật sự của Gisu.
Trong khi tôi vẫn còn đang hân hoan vì chiến thắng trận này, và nghĩ đây là trận chiến quyết định… thì Gisu đã cao chạy xa bay luôn rồi.
Ngay bây giờ, có thể hắn đang đi tìm tông đồ cuối cùng và sẽ đi tới ranh giới quốc gia… phải chăng là như vậy?
Khi cuộc chiến diễn ra, những thông tin đã bị phân tán ra khắp mọi nơi cuối cùng cũng tụ lại ở làng Supard.
Chúng tôi cũng không còn ma pháp trận dịch chuyển hay thạch bản liên lạc nữa.
Kể cả có biết Gisu đang bỏ chạy ra biên giới, thì chúng tôi cũng không thể theo kịp được hắn.
Chắn chắn hắn ta đã lủi sớm rồi.
Với sự thất bại của Minh Vương. Bắc Thần và Kiếm Thần cũng không còn thuộc sự kiếm soát của hắn nữa, vậy nên…
Tức là Gisu sử dụng 80% binh lực để đánh lạc hướng, còn đâu chỉ giữ lại những người vẫn có thể kiểm soát cùng hắn, chừa lại mấy kẻ khó nắm dây cương ở đây để câu giờ, và sau đó thì sủi mất tăm.
Nếu thua keo này, thì bày keo khác…
Nếu tôi mà là hắn, thì tôi sẽ làm vậy.
“Phù…”
Chúng tôi vẫn không được mất cảnh giác.
Tuy nhiên, cuộc chiến giờ đây đã tạm kết thúc.
Mệt lắm rồi.
Hôm nay tôi không thể đánh được thêm nữa đâu.
Thôi thì giao lại cho những người khác vậy.
Mặc dù chưa thể tiêu diệt được Gisu, nhưng Bắc Thần, Kiếm Thần và Minh Vương đều đã bị đánh bại.
Ruijerd và làng Supard thì đã trở thành đồng minh.
Chúng tôi không biết rằng Gisu sẽ định làm gì với Quỷ Thần cùng Vương Đô Biheiril, nhưng… có lẽ chúng tôi sẽ phải đàm phán sau vậy.
Chỉ có tổn thất nặng nề nhất mà chúng tôi phải chịu đó là sự sụp đổ của công ty…
Do đó mà tất cả các ma pháp trận dịch chuyển đều đã bị phá huỷ.
Dù từ đây chúng tôi sẽ không thể làm gì thêm được nữa, nhưng tôi vẫn sẽ vỗ tay vui mừng.
Vì so với những tổn thất mà tôi đã lường trước thì như này vẫn còn nhẹ nhàng chán.
Càng đi vào sâu, chúng tôi càng có thể nhìn thấy được làng Supard gần hơn.
Có lẽ tộc dân đã cảm nhận được sự hiện diện của chúng tôi, và những đứa trẻ của tộc Supard cũng đang nhìn về hướng này từ phía hàng rào.
Những chiến binh bảo vệ làng Supard cũng chạy ra.
Theo sau họ là cả Elinalize, Cliff, Norn, Julie và Ginger nữa.
Tôi liền rời khỏi Ma Đạo Khải. Cơ thể tôi đã trở nên ốm yếu vì đã sử dụng quá nhiều ma lực.
Julie và Ginger chạy vội tới chỗ Zanoba.
Còn Norn thì lao tới chỗ Ruijerd.
Cliff thì tới chỗ Doga đang hoàn toàn kiệt sức.
Mọi người ai đều cũng trao nhau cái ôm nồng thắm, mọi người nói chuyện với nhau với một khuôn mặt an tâm vô cùng.
Nhìn khung cảnh ấy, trái tim tôi đã rung động vô cùng mạnh.
“…”
Người bước ra cuối cùng là Orsted.
Sếp chậm rãi đi về phía của tôi.
“Ngươi thắng chưa?”
“Dạ rồi ạ.”
Rồi tôi đưa cho ông ta thanh trọng kiếm như bằng chứng của chiến thắng.
Một thanh trọng kiếm có thể nói đó là biểu tượng của Bắc Thần, [Vương Long Thần Kiếm] Kajakuto.
“Chúng tôi thắng rồi.”
CHÚNG TÔI ĐÃ THẮNG.
Mặc dù chiến thắng thật sự vẫn còn rất xa vời, trước mặt vẫn còn bao nhiêu sóng gió, nhưng chúng tôi vẫn sẽ có thể vượt qua được thôi.
Chúng tôi đã nghiền nát cái bẫy của Gisu và lần đầu tiên dẫn trước hắn.
Tuy vẫn còn nhiều thứ cần phải xem xét. Nhưng chiến thắng là chiến thắng.
“Làm tốt lắm.”
Nghe được những lời tán dương từ Orsted, người đang cầm lấy thanh kiếm, tôi liền cúi đầu.
Rồi bỗng dưng tôi cảm thấy ai đó đang đứng cạnh.
Đó là Eris.
Trong lúc khoanh tay, cô ấy nhìn thẳng sang đây.
Rồi Eris giang rộng vòng tay ra.
“…!”
Và ôm chầm lấy tôi.
Tôi cũng cảm thấy vui mừng không kém khi đang tận hưởng sự đàn hồi từ bộ ngực.
CHÚNG TÔI LÀ NHỮNG NGƯỜI CHIẾN THẮNG.
----------------------------
Biên dịch: Salmonz
Nhận xét (0)