Light Novel Mushoku tensei: Chương 253 - Bắc Thần Đệ Tam vs Dead End Alpha + α.
Bookmark

Light Novel Mushoku tensei: Chương 253 - Bắc Thần Đệ Tam vs Dead End Alpha + α.

Baca Light Novel Mushoku tensei: Chương 253 - Bắc Thần Đệ Tam vs Dead End Alpha + α.

Baca Komik Light Novel Mushoku tensei: Chương 253 - Bắc Thần Đệ Tam vs Dead End Alpha + α. bahasa Indonesia lengkap dan baru di MSKManga. Kami menyediakan Komik, Manhua, Manhwa, dan Novel yang dapat kalian baca online gratis.

Read Light Novel Mushoku tensei: Chương 253 - Bắc Thần Đệ Tam vs Dead End Alpha + α.

★ ★ ★.

Sau khi kích hoạt xong Ma Đạo Khải [Dạng I], tôi bắt đầu truy đuổi Bắc Thần.

Băng qua khu rừng nghìn trùng, vụt qua những áng cây… tôi chỉ đơn giản cứ thế phi thẳng tới chỗ hắn trong khi mặc trên mình bộ giáp trang bị hoàn hảo.

Trong khi vừa chạy, tôi vừa ước tính lượng ma lực còn lại trong cơ thể mình.

Mặc dù đã phải tiêu hao rất nhiều trong trận chiến với Bắc Thần trước đó, nhưng từng ấy chưa đến 10% tổng thể lượng Ma Lực trong cơ thể tôi cơ.

Lượng Ma Lực của tôi vẫn còn mênh mông như biển cả vậy.

Nhưng hình như cách đấy một lúc, khi vẫn đang táng nhau với Bắc thần, thì cơn rung chấn từ đằng sau đã dừng hẳn.

Nó là từ phía của Zanoba và Doga.

Không cần biết họ có là một cặp đôi bài trùng thế nào đi nữa, kẻ thù cấp độ Thần vẫn là một cái gì đấy vô cùng bất khả thi với họ.

Tôi mong rằng hai người đó vẫn ổn.

Nhưng, nếu họ thua, điều đó có nghĩa đối thủ của tôi là ....

Cả Bắc Thần và Quỷ Thần cùng một lúc.

Không biết bản thân có đủ ma lực để đối chọi lại không nữa…

Tôi không thể cứ vừa chạy vừa đánh như lúc đấu với Orsted được.

Không, tình hình hiện tại đang vô cùng nguy cấp.

Nên hãy gác chuyện quá khứ lại. Cần phải tập trung đối diện với mục tiêu phía trước.

Từ giờ, nhiệm vụ đầu tiên cần phải hoàn thành.

Đó là đánh bại Karlman Đệ Tam.

★ ★ ★.

Ngay khi tôi vừa đến nơi, thì Sándor cũng vừa mới bị đánh bại.

Ông ấy đang ngồi dưới gốc cây với đôi mắt tiều tụy. Tay không tấc sắt, vì thanh gậy của Sándor đã gãy nát.

Cái kẻ mà đang nhìn xuống ông là Alex. Bắc Thần Karlman III đã vượt trội hơn hẳn so với thế hệ trước của mình.

“Cha à, ông còn định chơi cái trò này thêm bao lâu nữa?

Chắc ông cũng hiểu mà, phải không?

Rằng ông sẽ không đời nào có thể thắng được tôi nếu ông còn không có nổi ít nhất một thanh Ma Kiếm.”

Sándor không hề đáp lại.

Có lẽ ông đã ra đi vĩnh viễn rồi.

Tôi thật sự không muốn tưởng tượng rằng ông ấy đã chết một tí nào cả.

“Hay đây cũng là một phần trong kế hoạch của ông hả?

Chơi cái trò giả chết. Như mấy thằng kỳ quặc hay làm trong tiểu thuyết, phải không?

Kiểu hồi tưởng quá khứ xong vượt qua giới hạn rồi đạt được mục đích của mình chẳng hạn.

Cái cách để đạt được sức mạnh như vậy cũng tuyệt đấy chứ.

Thật lòng mà nói, tôi nghĩ cái nhóm đồ đệ Auber của ông thật là nhảm nhí quá mức cần thiết….

Tại sao ông lại đi dạy cho chúng và chọn bỏ rơi tôi cơ chứ…?”

Sándor không trả lời.

Ông chỉ tiếp tục giữ im lặng.

“Vậy thì đã đến lúc tôi phải đi rồi.”

Alex dứt lời quay đo, thì bắt gặp đống kim loại sừng sững trước mặt.

“…TRỜI ĐẤT?”

Hắn ta trông như thể vừa mới đụng độ với một con gấu vậy.

Đây là một cuộc đối mặt ngoài mong đợi. Hắn chưa bao giờ từng nghĩ rằng ‘’thứ này’’ sẽ xuất hiện ở đây . Cái khuôn mặt ấy như kiểu. [Làm sao có thể, Ma Đạo Khải chả phải là vô dụng rồi sao?]

“Vậy ta sẽ trả lời câu hỏi của con. Con trai.”

Và rồi vài giây sau, Sándor đứng dậy, khiến cho Alex gần như chết lặng.

“Cuộc chơi đã kết thúc. Đúng như con nói, nếu không có một thanh Ma Kiếm, thì ta sẽ không thể thắng nổi. Đó là lý do mà ta đã mượn một cái từ Eris.

Song với thanh Ma Kiếm này, thì cái khả năng để có thể thắng được con vẫn còn rất mong manh.

Thế nên ta đã đợi. Ta chỉ kiềm chế và nín nhịn, chỉ chơi trò giả chết rồi chờ đợi.

Để có thể dành được chiến thắng tuyệt đối.”

Sándor vừa nói vừa rút thanh kiếm từ sau lưng ra. Đó là thanh thứ hai thuộc sở hữu của Eris.

Thanh Ma Kiếm [Chỉ Chiết].

“Tại sao ta lại phải từ bỏ con?

Đó là vì con, kẻ mà muốn trở thành một anh hùng, nhưng lại hành xử khác xa so với một anh hùng thật sự sẽ làm.

Một anh hùng là phải gánh trên mình sứ mệnh bảo vệ người khác, chứ không sử dụng tất cả những gì mình có chì để giành lấy vinh quang.

Không phải đạt được danh tiếng từ việc bắt nạt kẻ yếu.

Mà đó phải là thách thức một kẻ thù mạnh hơn rất nhiều so với bản thân, cơ hội chiến thắng cũng phải gần như bằng không, và rồi nỗ lực chiến thắng để nhận được cái danh anh hùng.

Không phải như ta, mà là phải như Bắc Thần Karlman I đã làm mới đúng.”

Sándor rút thanh kiếm ra khỏi vỏ với một bầu không khí thật khác biệt rồi tạo thế.

Thanh Ma Kiếm [Chỉ Chiết] là một cây kiếm khá ngắn.

Nhưng khi nằm trên tay Sándor, thì nó lại khá là vừa vặn đối với một Bắc Thần.

Đứa con yêu quý Alex liếc về phía Sándor từ đằng sau vai.

“…Tôi hiểu rồi. Ra là ông đợi quân tiếp viện sao…

Gisu từng nói rằng không được để Rudeus chui được vào trong Ma Đạo Khải. Vì hắn có thể dễ dàng đánh bại bất kỳ một kẻ thù nào trong hình thái mạnh nhất ấy.

Nhưng chỉ với hai mống cỏn con, thì ông nghĩ rằng có thể thắng được tôi, kẻ đang cầm trên tay thanh [Vương Long Thần Kiếm] ư?”

“AI nói với con là chỉ có hai bọn ta cơ chứ?”

Sándor hô lớn. Và rồi như thể hồi đáp, những bụi cây gần rung lên xào xạc.

Và rồi có hai bóng người bước ra khỏi đó.

Một phụ nữ mái tóc đỏ rực và một người đàn ông mái tóc xanh lục.

Là Eris và Ruijerd.

Có lẽ trong khoảng thời gian tôi đi lấy Ma Đạo Khải, thì hai người họ đã lấy lại tỉnh táo.

Mặc dù vẫn còn một vài vết thương trên người, nhưng họ vẫn còn bền bỉ hơn nhiều so với tôi.

“…”

Eris liếc mắt về phía tôi.

Ánh mắt dịu dàng đó chứa rất nhiều ý nghĩa.

Đôi mắt ấy như muốn nói rằng cô giao lại phía sau cho tôi. Ánh mắt của sự tin tưởng.

Cả Ruijerd cũng trao tôi một ánh nhìn tương tự. Mặc dù đây là lần đầu anh nhìn thấy Ma Đạo Khải, nhưng bằng con mắt thứ ba của mình, anh có biết được rằng trong đống kim loại này là tôi.

Và rồi, như một lẽ tự nhiên, anh ấy cũng trông cậy cả vào tôi nữa.

Miễn là chừng nào Ma Đạo Khải [Dạng I] vẫn còn duy trì, thì tôi sẽ sử dụng hết khả năng của mình để hỗ trợ cho ba người họ.

Mặc dù cái vị trí này khiến tôi thấy hơi thảm hại. Nhưng mà sao cũng được. Chúng tôi cũng từng làm những việc như này từ rất lâu về trước mà.

Eris thì giữ vị trí trung tâm, Ruijerd thì vai trò lãnh đạo, còn tôi sẽ là yểm trợ.

Không cần phải thể hiện bằng lời nói. Vai trò đó như điều hiển nhiên vậy.

Mặc dù lần này có thêm một thành viên khác bổ sung, nhưng nó vẫn là một đội hình tốt nhất.

“Giờ là lúc để bắt đầu hiệp hai.”

Theo như chỉ thị của Sándor, trận chiến thứ hai với Bắc Thần chính thức bắt đầu.

★ ★ ★.

Eris là người tiên phong.

Vẫn như mọi khi, cô ấy sẽ luôn cố gắng kết liễu đối thủ càng nhanh càng tốt ở một khoảng cách ngắn. Cô cầm thanh kiếm trên tay và phi thẳng đến chỗ Alex.

Alex cũng không kém cạnh gì. Trước một đường kiếm nhanh đến mức tôi không thể nhìn thấy nổi, thì hắn đã chặn được một cách dễ dàng.

Eris tấn công dữ dội, như thể không có kẽ hở, nhưng thực sự có những khoảng dừng ngắn mà mắt tôi không thể nhìn thấy.

Alex tận dụng khoảng thời gian tạm dừng đó để phản công, nhưng có người đã nhanh chóng cản phá lại được.

Đó chính là Ruijerd. Anh ấy di chuyển theo bóng của Eris.

Dù khoảng trống mà Eris tạo ra rộng đến đâu, Ruijerd vẫn luôn bảo vệ nó để không một đòn tấn công nào của đối thủ lọt vào.

Vì chỉ cần Ruijerd ở đó, thì không cần biết Eris đã mắc bao nhiêu sai lầm, thì chúng cũng sẽ được khắc phục ngay lập tức.

Nhưng rồi sau đó, Alex liền loại bỏ trọng lực của mình.

Cứ mỗi lần như thế mà ta nghĩ rằng thế đánh của hắn đã bị vỡ, thì kiểu gì hắn sẽ lại di chuyển một cách kỳ quặc và rồi lại có thể tiếp tục tấn công hoặc chuyển qua phòng thủ.

Nhưng kể cả Ruijerd không thể khắc chế được, thì đừng lo, vì đã có Sándor.

Một Bắc Thần Đệ Nhị, một người đàn ông đã tinh thông khả năng điều khiển trọng lực hơn bất kỳ một ai khác, sẽ xử lý vấn đề đó.

Bằng cách nhắm tới vị trí mà Alex sẽ đặt chân xuống hoặc tấn công hắn từ trên không. Kể cả gã vẫn có thể tránh được những đòn tấn công nhưng hắn cũng không thể làm thế mãi được.

Vì điểm yếu chí mạng của hắn chính là độ cạn kiệt của thể lực và gia tăng khả năng bị tổn thương lên mình.

Mỗi khi lùi xa hơn một chút, hắn lại trở thành mục tiêu dễ dàng cho những phát bắn ma thuật của tôi.

Những viên nham đạn pháo mà kể cả Orsted cũng không thể tránh được đang bị đánh bật lại bởi Vương Long Kiếm.

Nhưng rồi khi chuẩn bị tung đòn, thì tôi liền kích hoạt Đá Hấp Thụ Ma Pháp và rồi bắn ra vài phát để cố gắng sượt được vào người hắn.

Mặc dù nó không bắn trúng đích, nhưng cơn mưa đạn pháo ấy sẽ khiến hắn phải lăn lộn trên không và sẽ không tài nào có thể tiến gần hơn được vào Eris.

Mặc dù [Điện Kích] mà tôi bắn ra tưởng rằng sẽ tới đúng thời điểm nhưng rồi nó lại dễ dàng bị né tránh, trông Alex giờ đây còn chả có thời gian để thở.

Không còn có cửa để hắn có thể dùng được [Tất Sát] rung chuyển trời đất lúc nãy được nữa.

“Hự…!”

Mặc dù Alex mạnh và nhanh hơn bất kỳ ai ở đây. Nhưng vì hắn ta đang vô cùng mất kiên nhẫn và bị dí sát như tên lửa, nên giờ hắn dần trở lên mất cảnh giác hơn trước. Sự cẩu thả và sơ hổ được thể hiện ra từ toàn bộ cử chỉ hành động của Alex bây giờ.

Rồi với sự bền bỉ của chúng tôi, lợi thế đang dần nghiêng về phía của Dead End.

Gã thanh niên đang phải nhận rất nhiều sát thương. Sự di chuyển của hắn đang trở nên bất cẩn.

Mặc dù hiện tại chúng tôi vẫn không thể khẳng định sẽ đánh bại được hắn. Nhưng nếu tình hình cứ tiếp tục diễn ra như này, thì hắn ta chắc chắn sẽ bị tiêu diệt thôi.

Alex đang dần hao hụt thể lực và ma lực. Nên nếu cứ tiếp tục như này lâu hơn, thì hắn sẽ được lên ngồi cùng với Thủy Thần đấy.

Từ lúc trận chiến diễn ra, ai là kẻ đã xả nhiều ma lực nhất nào? Ai là kẻ đã lãng phí ma lực của mình nhất nào? Đó chính là kẻ mà ngay khi trận đấu bắt đầu, đã tung ra tuyệt kỹ tối thượng của mình đấy.

“…Chậc!”

Mặt của Eris bỗng bị xước.

Nhưng chỉ một vết xước thì nhằm nhò gì. Vì thời gian qua đi, vết thương rồi sẽ lành lại thôi.

Nhưng vẫn còn một thiếu sót ở đây.

Đó là Bắc Thần Karlman II, Sándor. Mặc dù ông từng được người đời biết với cái danh hiệu một trong Thất Đại Liệt Cường, nhưng ông vẫn mắc một khuyết điểm.

Tuy nhiên nó không có cách nào để khắc phục cả.

Từ lúc mà chiến đấu với Đệ Tam, sau khi ăn trọn tuyệt kỹ tối thượng của hắn, ông ấy vẫn bảo vệ Eris và Ruijerd. Và giờ, khi chúng tôi tới, ông ấy vẫn cố gắng kiềm chế sức mạnh của một Bắc Thần Karlman II đến khi sức lực của ông đã bị hao mòn.

Đến cả một kẻ ngoài cuộc cũng có thể thấy được sự di chuyển của ông đang dần mất đi sự khéo léo vốn có.

Nhưng ông vẫn tiếp tục di chuyển.

Vì ông vẫn đang xử lý vấn đề này. Bằng cách nào đó mà ông có thể hoàn thành tốt vai trò nhờ có sự cẩu thả của Alex.

Ông dù sao cũng chỉ là người trần mắt thịt; nên Sándor vẫn có những giới hạn nhất định.

Và dĩ nhiên, cả Eris cũng vậy, và cả tôi, người đang kiên trì quan sát chuyển động của đối phương bằng Ma Nhãn Tiên Tri.

Kể cả một anh hùng kỳ cựu như Ruijerd, cũng đang thở ngày càng nặng nhọc hơn.

Đây quả là một trận chiến dài hơi.

Việc luân hồi giữa tấn công và phòng thủ chỉ mỏng manh như một tờ giấy.

Và có lẽ Sándor đang sắp tiến tới giới hạn của mình rồi.

“…”

Nhưng thể lực của ông vẫn còn tương đối.

Không như trước, hiện tôi đang mặc trên mình Ma Đạo Khải [Dạng I].

Với tầm nhìn từ đây, tôi có thể dễ dàng nhìn được tổng quan trận chiến. Nhờ đó tầm hỗ trợ của tôi cũng được gia tăng lên đáng kể.

Còn Sándor đang bắt đầu đuối sức.

Vì thế nên để có thể hỗ trợ Sándor lẫn nhịp độ của hai người còn lại, thì tốt nhất tôi nên đổi chiến thuật đi một tẹo.

Kiểu tấn công giờ sẽ chuyển thành Nham Thương từ phía dưới và Làn Sóng Chân Không từ phía trên.

Sau đó là gia tăng tần suất sử dụng của Đá Hấp Thụ Ma Pháp.

Vì sau cùng lý do mà Alex có thể loại bỏ được trọng lực và thoải mái di chuyển trên cả ba chiều khác nhau chỉ là nhờ có Vương Long Thần Kiếm mà thôi.

Và giờ thì tôi đã xác nhận được một điều rằng Đá Hấp Thụ Ma Pháp có thể khắc chế vô cùng tốt trước sức mạnh của Vương Long Thần Kiếm.

Tuy bằng việc gia tăng tần suất sử dụng, thì tầm hỗ trợ của tôi sẽ bị giảm đi kha khá, nhưng sự di chuyển của Alex cũng sẽ bị kìm hãm lại đi không kém đâu.

Và kết quả là, Tổn thương mà Sándor phải chịu đã được giảm thiểu đi 30%.

Nhưng nó chỉ dừng lại ở mức 30% mà thôi.

Từng đó là không đủ để ông có thể hồi phục được thể lực và tiếp tục cuộc chiến.

Mặc dù chúng ta đang dẫn lợi thế. Nhưng chiến thắng vẫn còn xa vời.

Đó là một thực tế mà chúng ta phải đối mặt.

…Hơn nữa, liệu tôi có thể cứ thi triển Đá Hấp Thụ Ma Pháp này mãi được không?

Trong khi liên tục thi triển viên đá, thì tầm sử dụng ma pháp của tôi cũng sẽ bị lãng phí, nhưng nếu với khả năng của Ma Đạo Khải [Dạng I], thì một cuộc chiến tầm gần cũng không phải là vấn đề.

Liệu nếu tôi niêm phong được mấy cái màn nhào lộn kia, thì lợi thế có đổ được hết sang bên này không…?

Không, không thể đâu.

Vì cả ba người họ đều đang đứng cùng chung một khoảng trống. Không có cách nào để một Ma Đạo Khải khổng lồ có thể tham gia vào nhịp độ ấy được. Không cần biết nó có thể mạnh và nhanh đến đâu, nếu như không đủ kỹ thuật để bắt kịp họ, thì sẽ chỉ khiến cho họ bị chậm đi mà thôi.

Nhưng nếu như chỉ cản trở lại một lúc thì sao?

Để Sándor có thể lui về và hồi phục lượng thể lực bị hao hụt.

Ừm, dù chỉ vài phút thôi cũng được. Liệu nó sẽ gây ra một sự khác biệt lớn với trận chiến được không?

Nhưng khoan đã… Alex là một Bắc Thần cơ mà.

Kể cả nếu không có khả năng điều khiển trọng lực đi nữa, thì hắn vẫn có những kỹ thuật chiến đấu rất đáng gờm.

Thế nên nó cũng sẽ chả thay đổi được là bao đâu.

Vì kiếm soát trọng lực không phải là sức mạnh thật sự của hắn mà. Kể cả cứ cho là hắn sẽ bị phong ấn một chút và chiến hạng sẽ giảm đi một bậc, nhưng khả năng cận chiến của tôi vẫn dưới tận 2 hay thậm chí là 3 bậc so với Sándor.

Kể cả có trong mình Ma Nhãn Tiên Tri đi nữa, tôi vẫn không thể đọc được cách di chuyển của Alex. Chính vì thế, có thể tôi sẽ trở thành một gánh nặng rất lớn đối với Eris và Ruijerd.

Rồi họ sẽ bị chém ở đây rồi ở kia.

Có thể là một ngón tay, một đoạn tóc, hoặc thậm chí là một phần mạch có thể bị cắt đứt nữa.

Eris đang bung hết sức mạnh của mình.

Ngay từ lúc bắt đầu, cô ấy chỉ lao thẳng lên, không lãng phí bất kỳ một hơi thở nào cả.

Mặc dù cô có thể đã khá kiệt sức từ trận chiến với Kiếm Thần, hay có thể cô vẫn bị thương trước chiêu tất sát của Alex nữa.

Nhưng kể cả thế, Eris vẫn đang thể hiện hết sức mình.

Tuy nhiên, tôi không thể biết được là chuyện này sẽ còn kéo dài được bao lâu nữa.

Còn Ruijerd thì mới chỉ phục hồi được ít nhiều từ lần đổ bệnh vừa rồi.

Anh đáng lẽ cần phải an dưỡng trên giường thêm khoảng một hai ngày nữa mới đúng.

Mặc dù bây giờ thì chuyển động của anh vẫn không vấn đề gì, nhưng cũng có khả năng anh sẽ bỗng dưng đột quỵ mà ngã lăn ra đất.

Làm gì bây giờ?

Nếu mọi chuyện mà cứ tiếp diễn như bây giờ, thì chúng ta không thể thắng, những cũng không thể thua được.

Mặc dù ma lực của tôi vẫn ở mức ổn định, nhưng Sándor sắp sửa đến giới hạn của mình rồi.

Làm gì giờ đây?

Tôi cần phải làm gì mới được?

Kích hoạt toàn bộ Đá Hấp Thụ Ma Pháp, chuẩn bị mạo hiểm và lao thẳng lên phía trước?

Hay liệu tôi nên dùng một lọai ma pháp nào đó để phá vỡ được tình thế bế tắc này?

Liệu chúng ta có nên rút lui rồi tái đấu sau không?

Thật là nan giải chết đi được.

“Gaaaaa!”

Trong khi tôi còn đang suy tính, Alexander đột nhiên chuyển mục tiêu từ Eris sang Sandor.

Bằng việc cứ liên tục bị chém bởi Eris, toàn thân Alex giờ đây chi chít những vết thương tới từ những đường kiếm nhanh như chớp.

Nhưng tất nhiên, bọn tôi vẫn không thể tung được đòn kết liễu với hắn được.

Hiện tôi có thể thấy được ý đồ của hắn.

Và bản thân Alex cũng đã nhận ra điều đó.

Rằng nếu Sándor mà bị đánh bại, thì thế trận sẽ bị đổ vỡ ngay lập tức.

Một cơn ớn lạnh bỗng chạy dọc sống lưng của tôi.

Một cảnh tượng về cái chết của Sándor.

Rồi đến Eris.

Ruijerd, từng người một, và rồi cuối cùng tôi cũng sẽ đi đời.

Chúng tôi sẽ thảm bại hoàn toàn.

[Không có cách nào để dứt điểm cuộc chiến nhanh hơn được nữa ư?]

Sự lo lắng bắt đầu tích tụ trong tâm trí tôi. Tôi bắt đầu bồn chồn.

Sự mất kiên nhẫn đang dần được nhen nhóm.

Cách di chuyển của tôi dần trở nên khờ khạo, và cái cảm giác chẳng lành rằng tôi có thể sẽ quyết định sai, rằng tôi sẽ mắc sai lầm đang đần được bùng phát.

Nếu tôi mắc sai lầm, chắc chắn Ruijerd hoặc Sandor vẫn sẽ xử lý được.

Nhưng ...... điều đó có nghĩa là gánh nặng của họ ngày càng tăng lên.

Đến mức này, thì không còn ổn được nữa.

Một thứ gì đó.

Một thứ đó mang tính quyết định cần phải được thực hiện ngay lập tức.

Trong khi tôi vẫn cố nghĩ về điều đó…

“…!”

Thời khắc quyết định đã đến.

Một thứ mang tính quyết định đang tiến tới từ sâu trong khu rừng.

Thứ đầu tiên bay tới trong mắt tôi thấy đó là một cục thép có màu xám đen.

Nó đang bay lên cao rồi lăn lông lốc xuống, nó va vào một cái cây, và sau đó dừng lại.

Cục thép bự chảng ấy nhanh chóng đứng dậy.

Nhưng chiếc mũ bảo hộ đã biến mất, bộ giáp đồ sộ ấy giờ đây tràn ngập những vết lõm, và đầu anh thì đang chảy máu ròng ròng, cả mũi của anh cũng thế. Anh ta có một vẻ mặt thẫn thờ.

Đó là Doga.

Kẻ thù đã thổi anh ta bay đi đến tận chỗ này.

Người tiếp theo bay đến là một gã cao lêu nghêu. Phần giáp trên của anh đã hoàn toàn biến mất và chỉ còn lại một cơ thể trần. Với một cơ thể gầy nhưng cứng rắn, anh va mạnh vào Doga, người cũng vừa bị thổi bay vài phút trước.

Và đó là Zanoba.

Sau đó…

Đó là một thứ gì đấy có một làn da đỏ óng và những chiếc nanh dài ngoằng.

Vóc dáng của hắn phải hơn 2 mét, toàn thân hắn là những cơ bắp gân guốc, và hắn nhảy xuống từ trên cao như một con tinh tinh.

Không hề có âm thanh như kiểu “Rầm!!!” hay gì cả. Cái âm thanh khi hắn chạm đất nghe thật kỳ lạ, và hắn dần tiến tới chỗ chúng tôi.

“…!”

Đó là Quỷ Thần Malta.

Khi lần thứ hai mà hắn xuất hiện, mọi chuyển động bỗng dưng ngừng lại ngay tức khắc.

Rồi cùng lúc ấy, cơ thể tôi bỗng trở nên run rẩy.

Hàng tá những suy nghĩ điên rồ liên tục trôi nổi trong tâm trí. Đầu óc tôi đang rối tung lên.

Tại sao lại là trong trận chiến này?

Tại sao hắn ta lại tới đây?

Chúng ta có thắng được không?

Chúng ta sẽ thua ư?

Có nên rút lui không?

Hay nên chủ động tấn công?

“Ồ! Qủy Thần-dono!”

Chỉ có Alex vui vẻ chào đón hắn ta.

Tên thanh niên tóc đen óng hạnh phúc hơn bất kỳ một ai ở đây hiện tại. Ngay khi hắn nhìn thấy hình dáng của Quỷ Thần, một nụ cười khoái chí bỗng ngoác lên trên mặt gã.

Nhìn nụ cười ấy, là đủ hiểu sự xuất hiện của Quỷ Thần đã cứu cánh hắn ta đến mức nào.

Tôi hiểu rồi .... rõ ràng chúng tôi không phải là những người duy nhất cảm thấy đang gặp khó khăn. Alex cũng gặp rắc rối.

Trận chiến này thật sự quá sức đối với hắn.

Tôi hiểu rồi.

Mặc dù hắn muốn đi tiếp, nhưng đó chỉ là những gì hắn đã nghĩ, sự thật là Alex đã bị cản trở ngay tại đây.

Mặc dù chúng tôi vẫn chưa thua, nhưng chúng tôi vẫn không thể tìm ra phương án nào để phá vỡ được tình thế này.

“Ông đến thật đúng lúc luôn á!”

Đáp lại nụ cười của Alex, Quỷ Thần chỉ mang một khuôn mặt cau có.

Một khuôn mặt kiểu đang tự hỏi là: ‘Thế quái nào mà các người lại ở đây?’

Nếu ví cái khuôn mặt của Alex khi nãy giống như người gặp Gấu,

Thì cái khuôn mặt Quỷ Thần lúc này như kiểu Gấu gặp người vậy,

Nhưng thế trận bây giờ tệ quá đi mất.

Cơ hội chiến thắng của chúng tôi ngày càng mỏng lại.

Ngay khi chúng tôi cứ như thể sẽ rã rời trong khoảng 10 phút nữa, thì quân tiếp viện của kẻ thù lại bắt đầu xuất hiện.

“Ông có thể giúp tôi một tay được không?”

Rồi Quỷ Thần gật đầu đồng ý.

★ ★ ★.

Chúng tôi đã gần như bất lực.

Chỉ chiến đấu với Alex là tôi đã đủ choáng ngợp rồi, vậy nếu Quỷ Thần cũng tham gia thì chắc chết quá.

Còn rất ít thời gian, tôi quyết định đi hồi phục vết thương cho Zanoba và Doga.

Nhưng so với Quỷ Thần thì họ vẫn quá yếu.

Mỗi lần Quỷ Thần tung đòn với một tốc độ đối nghịch hoàn toàn với cái cơ thể bự chảng ấy, thì Zanoba và Doga liền bị thổi bay đi.

Kể cả Zanoba đã dùng toàn lực để đánh thẳng vào hắn, thì tên Quỷ Thần vẫn chả chịu bất kỳ tổn thương nào rồi phản công lại bằng cách đánh bay Zanoba ra xa.

Doga vẫn tiếp tục vung thanh rìu khổng lồ của mình dù cho không gây được một chút sát thương nào cho hắn, rồi anh bị hắn vả bay đi như thể một con muỗi vậy.

Zanoba và Doga cũng đều không bì được sức mạnh với Quỷ Thần

Họ đang liên tục bị đánh bay đi.

Một sức mạnh thật sự áp đảo.

Còn Alex thì tiếp tục tấn công liên hồi.

Sándor cố gắng dùng chút sức tàn để cố di chuyển xung quanh. Thật kỳ lạ, làm thế nào mà ông vẫn còn gồng được đến tận giờ phút này cơ chứ?

Không, chả có gì bí ẩn ở đây cả.

Sándor thì đang lảo đảo còn Ruijerd thì đã bắt đầu mệt mỏi.

Họ đang tự đẩy giới hạn của bản thân lên.

Tệ rồi đây.

Tình hình hiện giờ đang căng như dây đàn.

Chúng tôi đang bị đẩy vào tình thế không thể nghĩ ra cách gì để đối phó được nữa. Không chỉ tấn công, mà giờ phòng thủ còn khó.

Và chỉ còn vài phút nữa thôi, thế trận của chúng tôi sẽ ngay lập tức bị nghiền nát.

Phải rút lui thôi.

Nhưng, nếu chúng ta rút lui, chúng sẽ trực tiếp xâm chiếm ngôi làng. Orsted cũng ở đó.

Mà chúng tôi có thể tới chỗ của Orsted cũng được. Dù sao thì đâu phải là Orsted sẽ chết được đâu cơ chứ.

Nhưng liệu như vậy ổn không?

Nếu Orsted buộc mình phải chiến đấu, thì coi như chúng ta sẽ thua trận chiến trong tương lai xa.

Thật sự không còn cách nào để phá vỡ tình thế bế tắc này ư?

Ít nhất chúng ta cần phải hạ gục một trong hai người họ ngay bây giờ.

Nghĩ đi.

Chắc chắn phải có cách gì đó chứ.

Nếu giờ sử dụng tất cả các lá bài mà tôi đang giữ, thì chắc chắn sẽ làm được điều gì đó.

Mặc dù đa phần những cuộn ma pháp đều đã mất nhưng bằng cách nào đó tôi vẫn giữ được [Dạng I] bên mình.

Bao gồm súng máy, kích thước, tốc độ và sức mạnh của Ma Đạo Khải [Dạng I].

Ít nhất phải có gì đó trong số những thứ này có thể dùng được chứ.

Có thứ gì dùng được không?

Thứ gì đó, làm ơn…!

“Hộc…”

Cuối cùng, Sándor không chịu nổi và khuỵu đầu gối xuống.

Rồi tôi quay sang nhìn về Quỷ Thần trong sự kinh hãi.

Người hạ gục ông ta chính là hắn.

Nếu chúng tôi không thể ngăn được con quái thú cuồng loạn kia lại, thì chúng tôi sẽ không thể thắng được.

Một bước nữa.

Chỉ cần một bước nữa thôi.

Chúng tôi có thể dễ dàng chuyển từ vị trí bất lợi sang thành có lợi.

Bọn tôi có thể lật ngược được thế cờ.

Nếu chúng tôi có thể làm được gì đó với tên Quỷ Thần kia, Zanoba và Doga sẽ có thể thay đổi vị trí cho Sándor để ông có thể rút lui để hồi phục thể lực.

Chỉ một bước nữa thôi là được.

Chỉ một bước nữa thôi…

“AHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHA---!”

Ngay sau đó, một tràng cười vang vọng khắp không gian.

Ngay lúc ấy, bên trong cánh tay của tôi bỗng dưng nóng bừng.

Giọng nói này nghe thật thân quen. Alex và Sándor bỗng dưng ngẩng đầu lên rồi nhìn đi xung quanh.

“Có vẻ mọi thứ đang trở nên thú vị hơn rồi đấy!” Sándor cười.

Ngay lập tức, một thứ gì đó màu đen nhảy vọt ra từ làn cây rậm rạp.

Kẻ đó trang bị trên mình bộ giáp đen kịt và nhẹ nhàng nắm thanh kiếm lên, rồi phi thẳng tới chỗ của Quỷ Thần.

“UGAAAAAAaaaaa!”

‘’Thứ đó’’ vung một cú trời giáng thẳng về phía con quái thú đỏ rực.

Từng tiếng “Keeng” rồi “Sheeng” vang lên inh ỏi, và rồi thanh kiếm vỡ đôi.

Còn Quỷ Thần thì sau khi lĩnh trọn nhát kiếm liền bị bật lùi vài bước về đằng sau, tay của hắn chảy máu lênh láng vì phải đỡ đòn tấn công vừa rồi.

“HAAAAAA!”

Thứ màu đen ấy vẫn không buồn quan tâm đến việc thanh kiếm của mình bị gãy đến một chút.

Hắn tiếp tục áp sát, rồi một cú đấm được tung thẳng tới chỗ vầng hào quang của tên Quỷ Thần kia.

Ngay lập tức Quỷ Thần liền cúi xuống, xong rồi bị ăn tiếp một cú móc trái ngay giữa cằm.

Quỷ Thần liền ôm đầu loạng choạng một khoảng, tuy nhiên con quỷ ấy vẫn chưa ngã gục.

Rồi Quỷ Thần liền giơ cánh tay còn nguyên lên trên đầu và đấm thẳng vào thứ có màu đen xì ấy.

‘’Thứ màu đen’’ ấy liền bị bay ngược ra sau vài mét, nhưng rồi hắn giang rộng cánh ra rồi tiếp đất mượt mà.

“AAHAHAHAHAHAHAHA! Tốt, tốt lắm, cảm giác này sướng chết đi được!”

Đó là hình dáng của một Ma Tộc.

Tôi liền hít lấy một hơi thật sâu.

“ATOFE-SAMA…!”

Đó chính là Ma Vương Bất Tử Atoferatofe.

Thứ sinh vật đáng kinh sợ hơn bất kỳ một Ma tộc nào khác trên Ma Đại Lục.

“Nhưng tại sao mà ngài lại có thể…”

Rồi mụ ta quay về phía tôi, khuôn mặt của ả toát lên sự hung dữ, và rồi cười dữ tợn.

“Há há há, phân bào của ta ngửi thấy rằng ngươi đang gặp rắc rối, và ta linh cảm rằng trận chiến cuối cùng đang đến rất gần, thế nên ta đã tức tốc phi tới đây! Mặc dù ta chả biết là chuyện quái gì đang xảy ra nhưng dù sao thì ta cũng đã tới đây rồi. Cả Quỷ Thần và Alex đều đã ở đây… Khà khà khà… A ha Há há há há há!”

Atofe nở nụ cười khoái chí. Cười lớn tới mức tôi phải tự hỏi là rốt cục có gì buồn cười ở đây cơ chứ.

Với nụ cười đáng sợ vang vọng khắp khu rừng, Alex liền đứng sững ra, không thốt lên lời.

Cơ mà… Phân bào á…?

À ừ, là hai cái tay này mà.

Mặc dù tình thế đang hoàn toàn áp đảo, nhưng rồi mụ ta đã đến để xoay chuyển thế cờ.

Với Atofe ở đây, thì lực lượng của chúng tôi đã còn hơn cả đủ nữa rồi.

Lần này thì có thể thắng!

“GỬI LỜI NÀY TỚI TẤT CẢ NHỮNG KẺ ĐANG ĐỨNG Ở ĐÂY! TA, MA VƯƠNG BẤT TỬ ATOFERATOFE RYBACK SẼ XÓA SỔ TẤT CẢ CÁC NGƯƠI!”

Không, làm ơn, không phải là ‘tất cả các ngươi’ giùm ạ.

Chết tiệt, Moore không có ở đây ư?

Thế còn đội Cận Vệ thì sao?

Mụ ta không có một thuộc hạ nào đi theo cả à!

Một mình Atofe đang ở đây!

Nếu họ không có ở đây, thì không ai có thể kiểm soát được mụ cả!!

“Đó là điều mà ta muốn nói, nhưng mà…”

Atofe quay sang phía Qủy Thần.

Hắn ta cao gấp đôi người mụ ta.

Mặc dù Atofe có một vóc dáng của một người phụ nữ cường tráng. Nhưng tuy nhiên, so với Quỷ Thần thì vẫn như mèo vờn với hổ, về tất cả mọi mặt, từ chiều dài, chiều rộng, cho đến cả chiều cao nữa.

“Quỷ Thần Malta!”

“Ngươi muốn đánh với ta sao?”

Những gì được nói ra từ miệng của Quỷ Thần hoàn toàn là ngôn ngữ Ma Tộc.

Trái ngược với cái vẻ thô kệch bên ngoài, cách nói chuyện của hắn ta khá là đàng hoàng.

Tôi đoán chắc cấp Thần không phải chỉ là danh hão.

“Hòn đảo của ngươi, lãnh thổ có tên Qủy Đảo [Onigashima] của ngươi đã bị bao vây bởi đội Cận Vệ của ta! Hãy rời đây trong yên lặng! Còn không thì tất cả chúng sẽ bị tàn sát!”

“…!”

Quỷ Thần đã rất ngạc nhiên khi nghe thấy lời đe dọa của Atofe.

Hắn ta đang cố hiểu ý nghĩa thật sự của nó. Xem có phải là lừa bịp hay không?

Nhưng có một điều mà tôi dám chắc, Atofe là loại Ma Vương không bao giờ nói dối.

“Tất nhiên, ta cũng không ngại phải giết sạch tất cả bọn chúng đâu! Ta còn rất thích là đằng khác!! Thế nên là tới đi!”

Rồi Atofe giang rộng hai cánh tay.

Từng lời nói lẫn cử chỉ của mụ ta. Nó khiến tôi có cảm giác Atofe ngầu vãi cả đạn.

Cảm xúc của Quỷ Thần đạt đến ngưỡng cực điểm.

Ngay lập tức, hắn cúi người xuống, rồi nhảy thật mạnh một phát như con khỉ vậy.

Và từ trên cái cây, hắn nhìn xuống chúng tôi.

“Đợi đã…! Qủy Thần-san!?”

Alex trở nên hoảng loạn.

Sau đó lần đầu tiên Quỷ Thần nhìn lại về phía Alex.

Với đôi mắt như thể muốn nói rằng chả còn quan tâm gì đến kết quả nữa.

Rồi hắn nói rằng:

“Ta. Phải trở về. Hòn đảo. Đang gặp nguy hiểm.”

Những lời được nói ra từ miệng hắn giờ là Nhân Ngữ.

Một Nhân ngữ với quả giọng chuẩn chất bản xứ.

Có vẻ như so với Nhân ngữ mà nói thì, hắn ta thạo Ma Thần ngữ hơn. Nhưng dù sao hắn vẫn cân bằng được cả hai ngôn ngữ với nhau mà.

Thậm chí đến Atofe còn không làm được như hắn nữa!

“HẢ?”

Rồi Quỷ Thần nhảy vọt và biến mất dạng vào trong khu rừng.

Bỏ lại đằng sau hắn là một Alex đang đứng chết lặng.

Rồi cả Ruijerd, Sándor, và tôi đều há hốc mồm kinh ngạc.

Và thế là một kẻ đã bỏ đi.

Alex giờ đây chỉ còn trơ trọi một mình.

Xung quanh hắn được nhận sự bao vây nồng thắm đến từ Eris, Ruijerd, Sándor, Zanoba, Atofe, và tôi.

Thật đáng buồn cho cậu ta.

Quả thực thật thất vọng làm sao, Quỷ Thần đã rời khỏi cuộc chơi mất rồi.

“Vậy giờ ngươi chỉ còn lại một mình thôi nhỉ?”

“Ô-Ôi… Thưa Bà Nội kính yêu…!”

Cha của hắn thì quay mặt đi như thể người dưng nước lã.

Kèm theo đó là một người bà không mảy may muốn nghe một chút lời biện hộ nào cả.

Nhìn gã đứng trơ trọi, bao vây đều là kẻ địch thấy mà thương.

Alex tràn ngập cảm giác thất vọng, chết lặng, và mất phương hướng.

Cơ mà ở đây vẫn còn một người không thể đọc được bầu không khí đấy.

“Gaaa!”

Eris liền lấy lợi thế mở đầu và chém thẳng vào Alex với tất cả sức mạnh của mình.

“Hự!”

Alex đỡ lại.

Nhưng… chỉ đỡ.

Hắn ta không hề né hay dùng lực để chặn nó đi, chỉ đơn giản là đỡ đòn.

Hắn ta đã đỡ một kỹ thuật tối thượng của Phái Kiếm Thần, bí kĩ [Quang Chi Thái Đao].

Hắn ta đã đỡ được một kỹ năng siêu cấp không thể bị ngăn chặn.

Khi hắn kịp nhận ra, thì tay trái đã nhảy múa trên không trung từ lúc nào.

Cánh tay ấy xoay vòng, máu bắn ra tung tóe khắp tứ phía.

“AAAAA.”

Rồi tay của Alex rơi tọt xuống đất với một tiếp “bẹp!”

Đó chính là dấu hiệu cho biết cuộc chiến đã ngã ngũ.

Nhưng có thể Hiệp 3 sẽ sớm bắt đầu.

Vì Phái Bắc Thần vẫn có cả những kỹ năng khi mất đi một tay nữa. Kể cả có mất đi hai tay, thì Alex vẫn có thể làm được gì đó thôi.

Nhưng rồi ‘’khả năng ấy’’ đã bị gạt phăng đi ngay lập tức.

Nếu không có cánh tay trái, làm sao hắn có thể sống sót được khi bị cả lũ ‘’quái vật’’ này hội đồng chứ?

Với bản tính vốn ngoan cố, Alex vẫn quyết tâm dũng cảm chiến đấu….

Nhưng chỉ được 5 phút.

ĐÚNG 5 PHÚT.

Alex, trên mình đầy thương tích, đã phải trốn chạy trong nhục nhã.

★ ★ ★.

“Hộc… Hộc…”

Đây không phải là một cuộc rút lui mang tính chiến thuật.

Hắn ta chỉ đơn giản là chạy đến vỡ cả lồng ngực khi bị chúng tôi dí sát đít.

Bắc Thần.

Khi nhìn vào bộ dạng thảm hại này của gã. Ta sẽ không thể nghĩ được rằng hắn ta hiện đang là một trong Thất Đại Liệt Cường.

Hắn là con trai của một người đàn ông vĩ đại, luôn có được những gì hắn muốn từ khi còn nhỏ và lớn lên trở thành một chiến binh vĩ đại. Cuộc sống của tên thanh niên này dường như hoàn hảo.

Nhưng rồi lần đầu tiên trong đời, hắn phải nếm mùi thất bại cay đắng như một tên tân binh mới vào nghề.

Chìm trong buồn tủi, khung cảnh hắn bỏ chạy trông thật khó coi.

Nhưng mọi chuyện đã kết thúc rồi.

Không còn nơi nào để chạy thoát cả.

Alex đã bỏ chạy suốt một giờ đồng hồ và rồi dừng lại trước vách thung lũng.

Hắn ta đã bị dồn đến đường cùng.

Lực lượng truy sát bao gồm 5 người.

Mặc dù trong quá trình dí theo Alex, Zanoba ngã lăn ra còn Doga thì nằm sõng xoài trên mặt đất gần đó.

Nhưng vẫn còn lại 5 người.

Bao gồm Sándor và Atofe.

Eris và Ruijerd.

Và tôi.

Thung lũng giờ đã ngay trước mặt bọn tôi rồi.

Nó không phải là một nơi chật hẹp gì cả. Mà nó là một vách đá dựng đứng sâu đến 200 mét.

Không còn nơi nào để chạy và chúng tôi vẫn giữ được sức mạnh lý tưởng để sẵn sàng đối đầu.

“Khỉ thật…”

Hắn đang lâm vào đường cùng?

Hay hắn chỉ đang diễn?

Alex đang đứng gần mép của vách đá với hơi thở hổn hển.

Có vẻ như hắn ta thật sự bị dồn vào đường cùng rồi.

Nhưng chúng tôi không thể mất cảnh giác được.

Mặc dù hắn ta đã mất một cánh tay, nhưng ngay từ đầu hắn ta đã có thể vung được thanh Vương Long Thần Kiếm ấy chỉ bằng MỘT tay mà thôi.

Với thanh kiếm có khả năng điều khiển trọng lực ấy, thì việc hắn có bị mất một cánh tay cũng chả vấn đề gì cả.

Chuyện đấy không thể phản bác được vì kẻ đưa ra luận điểm ấy cũng là một người đã từng bị cụt mất một cánh tay cơ mà.

Khi tôi còn đang nghĩ về nó, thì nỗi sợ bắt đầu hiện lên trên khuôn mặt của Alex.

Dù là Bắc Thần thì cũng biết sợ chết nhỉ?

“Bỏ cuộc đi. Con không hề có một chiêu trò nào để lật ngược tình thế được nữa đâu.”

Sándor nói thế thì… tức là Alex không còn giữ một cơ hội chiến thắng nào trong người nữa rồi cơ à?

“Ừ, IM LẶNG MÀ CHẾT ĐI!”

“Mẹ à, ngay bây giờ con đang dạy dỗ Alex đấy, vậy nên làm ơn mẹ có thể im lặng một lúc được không?”

“Ủa… à… được rồi…”

Atofe định cất lời nhưng rồi bị khóa mõm lại ngay lập tức bởi Sándor.

Atofe mà ngoan ngoãn đến thế ư?

Chứng kiến cảnh tượng đó, một lần nữa nó nhắc nhở tôi rằng họ chính là một gia đình.

Mặc dù trông họ chả giống nhau gì cả.

“È HÈM… Đầu tiên là lượng năng lực mà con đã dự trữ để chuẩn bị cho trận chiến với Orsted đã hết… Tiếp theo là cánh tay của con đã bị chặt đứt, như vậy là đủ để kết luận rằng con đã thua. Chẳng phải ta ta đã luôn bảo con từ khi còn thơ bé rồi sao? Rằng dù bất kể lý do có là gì đi nữa thì đừng bao giờ khinh thường đối phương.”

Lúc mà hắn ta kìm nén sức mạnh, thì hắn đã đi nhầm một nước mà không thể nào đi lại được lần hai, rồi chính nó đã dẫn tới sự thất bại này.

Dù sao thì nó cũng xảy ra rất nhiều mà.

Nhất là khi ta cứ đi khinh thường người khác như vậy.

“Hãy hạ kiếm xuống và đầu hàng đi. Với tư cách là người nhà, ta sẽ rộng lượng mà tha thứ cho con.”

Từng lời nói ấm áp phát ra từ Sándor.

[Với tư cách là gia đình của con] ư?

Vài năm về trước, những từ ấy đã từng trở thành một điểm yếu chí mạng đối với tôi.

Thật lòng mà nói thì tôi sẽ không thể tha thứ cho hắn, kẻ mà cố gắng tàn sát tộc Supard được.

Nhưng.

Hắn ta cũng không hoàn toàn là một tông đồ của Hitogami, nhưng lại là một thuộc hạ của Gisu…

Thế nên nếu Alex mà khóc lóc hối cải… thì… cũng được thôi…

Trông cậu tra khá trẻ đấy chứ.

Tôi đoán là khoảng bằng tuổi của Paul khi tôi mới đầu thai vào thế giới này.

Thế nên có bảo hắn trẻ trâu thì cũng đúng.

Nếu từ nay trở đi hắn thành tâm cố gắng trở thành một con người mớ---

Ngay khi vừa nghĩ về nó. Thì chúng tôi nghe được một câu trả lời hết sức ngạo mạn từ một thằng oắt trẻ trâu mới lớn.

“KHÔNG MUỐN!”

Tất nhiên là phải thế rồi.

“Tôi đã không được chiến đấu hết sức! Cái cánh tay trái chỉ là tai nạn mà thôi. Nếu Quỷ Thần mà không bỏ chạy, thì chuyện này đáng lẽ sẽ không xảy ra rồi!”

“Đó cũng chính là lý do cho sự thất bại của con đấy.”

“Ý ông là không được dựa vào đồng đội của mình ư!? Kể cả khi tôi bị đánh hội đồng bởi cả 4 người cùng lúc!?”

“Một anh hùng thì không cần bất kỳ một đồng minh nào cả. Khi chuyện gì xảy đến, thì anh ta sẽ nhận sự giúp đỡ, nhưng kể cả nếu những đồng mình có bỗng dưng biến mất, thì anh ta vẫn sẽ chiến thắng.”

Sándor nói một cách rõ ràng.

Cứ như thế nó là một câu trả lời chính xác vậy.

Vì thế nên nó bỗng hợp lý một cách lạ thường.

Rốt cục thì vị Anh Hùng Trong Truyền Thuyết mà cậu ta muốn xây dựng là kiểu gì vậy cứ? Mặc dù tôi không thể biết được chi tiết, nhưng… tôi đoán nó được dựa theo hình mẫu của một người Anh hùng đã về hưu nhỉ.

“Đó không phải là lý do cho sự thất bại của con. Mà đó là do chiến thuật mà con đã bày dựng. Con đáng lẽ nên tung một đòn bằng tất cả sức lực rồi sau đó rút lui. Rồi khi con hồi phục hoàn toàn, thì con nên thách thức bọn ta thêm một lần nữa mới đúng.”

“Nhưng ông biết là tôi sẽ không còn cơ hội nào khác để chiến đấu với Orsted nữa đúng không?”

“Ai bảo con thế?”

“…!”

Có vẻ như ông ấy vừa bắn trúng tim đen rồi nhỉ.

Đó là vì Gisu.

Bởi Orted nằm ngoài tầm nhìn của Hitogami. Vì thế nên Orsted đã mất tích một khoảng thời gian rất dài. Tuy nhiên hắn có thể gặp được sếp của tôi ở Sharia – một nơi duy nhất mà tôi biết ông thường xuyên lui tới.

Vì cậu ta không thể gặp được hắn ta ở bất cứ đâu trừ ở đây. Thế nên sẽ chả có cơ hội nào khác để đấu với hắn ta ngoài lúc này cả. Nhưng không thể nào đổ lỗi cho tư duy thiếu sáng dạ của cậu ta như vậy được.

Nhất là khi Alex vẫn còn rất trẻ nữa.

‘Ta muốn trở thành một Anh Hùng’, ‘Ta muốn vượt qua cái bóng của cha mình’ – những lời như vậy chỉ có thể xuất phát từ một tên trẻ người non dạ mà thôi.

‘Vì không còn một cơ hội nào thứ hai. Vậy nên ta phải bắt lấy cơ hội đang hiện hữu trước mắt ngay bây giờ.’

Cậu ta chả thể làm gì hơn ngoài bám víu lấy cái suy nghĩ như vậy cả.

Mặc dù cậu cũng khá là quyết đoán ấy chứ.

Dù sao thì cái thái độ như thế cũng đáng để tuyên dương rồi.

“Con đáng lẽ nên tìm một người bạn hay một người bằng hữu có cùng chung một chí hướng trong thời đại này-….”

“IM ĐI!”

Từng lời nói thương hại của Sándor khiến cho Alex phải hét lên và nắm lấy thanh kiếm của mình.

Rồi Eris và những người khác, nhưng thể đã nắm được tín hiệu, liền nằm lấy vũ khí của mình và tạo tư thế chuẩn bị giao chiến.

Và cả tôi cũng đã chuẩn bị xong.

Một cuộc hội đồng người khuyết tật 5 vs 1.

Kể cả hắn ta không thể có nổi một cơ hội thắng đi chăng nữa.

“TA VẪN CHƯA THUA ĐÂU! MỘT NGƯỜI ANH HÙNG SẼ LUÔN CÓ THỂ THAY ĐỔI ĐƯỢC TÌNH THẾ! TA SẼ ĐÁNH BẠI TẤT CẢ CÁC NGƯỜI! TA SẼ XÓA SỔ CẢ TỘC SUPARD NỮA! VÀ RỒI ĐẾN ORSTED! SAU KHI GIẾT CHẾT LONG THẦN, THÌ TA SẼ TRỞ THÀNH MỘT ANH HÙNG!”

Vài giây sau tôi cảm thấy có gì đó đang tụ lấy quanh thanh kiếm của hắn, tôi liền giơ tay trái của mình lên.

“[Hỡi cánh tay của ta, hãy hút lấy nó mau].”

Ngay lập tức trọng lực bị thay đổi liên tục.

Cứ như đang trong một cái thang máy vậy, chỉ trong vài giây, cơ thể của tôi bị nâng lên, nhưng rồi mau chóng trở về mặt đất.

“URYAAAAaaaaaa!”

Ngay sau đó, thanh kiếm của Alex liền lắc mạnh. Cả năm người chúng tôi liền nhảy lùi rồi tản ra đằng sau. Nhưng Alex lại không nhắm vào bất kỳ một ai cả.

“Khu!”

Hắn ta nhắm vào mặt đất. Alex cắm thanh trọng kiếm sâu xuống lòng đất và vã vỡ nó ra. Ngay sau đó, đất và cát văng lên tứ tung, mịt mù hết cả tầm nhìn xung quanh.

Vậy ra hắn ta định tấn công trong làn khói ư.

Ngay khi tôi chuẩn bị cho tình huống đó, thì Ma Nhãn Thấu Thị của tôi thấy một thứ gì đó từ các lỗ hổng trong làn khói.

Tôi thấy Alex đang rơi thẳng xuống dưới đáy thung lũng…

Hắn ta muốn tự sát ư?

Phải chăng hắn muốn bị thổi bay bởi chính đòn tấn công của mình…?

Không.

Một nụ cười đã nở ra trên khuôn mặt của Alex.

Một nụ cười kinh tởm.

Một nụ cười đắc thắng.

Đúng rồi!!

Tôi vừa mới nhớ ra.

Trước đó gã đã rơi xuống thung lũng một lần rồi, nhưng có thể trở lại một cách nhanh chóng

Bằng khả năng của thanh [Vương Long Kiếm], sức mạnh điều khiển trọng lưc.

Thì kể cả hắn có xuống tít bên dưới đáy đi chăng nữa, thì gã vẫn sẽ dễ dàng leo lên được thôi.

“…!”

Ngay khi hiểu vấn đề, tôi lập tức nhảy xuống, bám theo Alex xuống vực thẳm sâu tăm tối.

--------------------------

Biên dịch: Salmonz 

Rekomendasi