Light Novel Mushoku tensei: Chương 252 - Đệ tam vs Đệ nhị + α
Baca Light Novel Mushoku tensei: Chương 252 - Đệ tam vs Đệ nhị + α
Baca Komik Light Novel Mushoku tensei: Chương 252 - Đệ tam vs Đệ nhị + α bahasa Indonesia lengkap dan baru di MSKManga. Kami menyediakan Komik, Manhua, Manhwa, dan Novel yang dapat kalian baca online gratis.
Read Light Novel Mushoku tensei: Chương 252 - Đệ tam vs Đệ nhị + α
Chúng tôi hiện đang bị chia tách mỗi người một ngả.
Tất cả là do cơn cuồng nộ của Quỷ Thần Malta.
Một con Quỷ khổng lồ đang hành xử điên cuồng như một cơn bão, toàn bộ cây cỏ hoa lá đều bị xới tung khỏi mặt đất.
Kết quả là chúng tôi bị kéo bay theo, và rồi bị phân tán khỏi chiến trường khốc liệt.
Ở đó chỉ còn duy nhất hai người vẫn bám trụ lại và đối mặt với hắn là Zanoba và Doga.
Cũng vì Quỷ Thần là một kiểu Ma Thú có cơ bắp, nên bộ đôi ấy hoàn toàn là tương thích với hắn.
Với cả vì Zanoba cũng là một Miko nữa, nên không một người thường nào có thể đọ được sức mạnh vật lý với cậu ta, còn Doga thì vô cùng mạnh mẽ trong việc đương đầu với những kẻ thù chỉ dùng sức mạnh cơ bắp.
Như một lẽ hiển nhiên, giờ tôi không có thời gian để lo lắng cho những người khác được nữa.
Vì kẻ mà đang đứng đối diện với tôi là kẻ xếp hạng thứ bảy trong Thất Đại Liệt Cường.
Bắc Thần Karlman III. ALexsander Ryback.
Một trong hai tông đồ đã đẩy tôi xuống dưới đáy thung lũng.
Chưa kể đến việc giờ tôi còn chưa trang bị được Ma Đạo Khải [Dạng I] trong khi [Dạng II] mà tôi đang mặc chưa được hoàn thiện nữa.
Hắn ta đâu phải kẻ mà tôi có thể dễ dàng đánh bại mà không chiến đấu nghiêm túc được.
Đầu tiên phải TIên Hạ Thủ Vi Cường.*
( Lưu ý: 先手必勝: Đánh nhanh thắng nhanh)
Vậy nên bằng phép đầm lầy này. Tôi sẽ----
“ĐỢI ĐÃ!”
Ngay sau khi tôi chuẩn bị xuất chiêu, thì Bắc Thần Karlman III hét lên ngăn cản tôi lại.
Cơ mà đối thủ lại là một chiến binh Phái Bắc Thần, thế nên cũng sẽ chả lạ gì nếu hắn phục kích chúng tôi bằng cách yêu cầu chờ đợi để đánh lạc hướng đâu ha.
Thế nên tôi đã lặng lẽ chuẩn bị sẵn phép [Đầm lầy]. Và rồi bắn ra những viên nham đạn pháo đến vị trí chính xác.
“Hãy để bọn ta nói chuyện một chút trước khi đấu cái đã!”
Hắn ta dễ dàng chặn được nham đạn pháo của tôi.
Hay là hắn đã né được thì tôi không biết
Dù sao thì những viên nham đạn pháo của tôi đã lệch quỹ đạo và biến mất dạng.
Thậm chí kể cả [đầm lầy] đã được thiết lập ngay dưới chân hắn, nhưng hắn không hề bị lún xuống tí nào cả.
Liệu đó là quyền năng của một Bắc Thần!?
Không, không phải như vậy. Chắc hẳn là do thanh Trường Kiếm kia.
Vì tôi chắn chắn đã từng nghe về khả năng của thanh [Vương long Thần Kiếm] ấy rồi.
“Ta hiểu cho cơn phẫn nộ của ngươi.
Sau khi ngươi bị mất đi hai cánh tay rồi bị đẩy xuống thung lũng, nên ngươi giờ chỉ muốn được tái đấu với ta càng nhanh càng tốt nhỉ?
Nhưng hãy chờ ta một chút.
Sau khi nói chuyện xong, thì ta sẽ xử lý ngươi sau.
Hạng tôm tép như ngươi thì nên an toạ mà đợi kết thúc cuộc trò chuyện giữa hai kẻ mạnh mẽ đã, được không nào?’’
Hạng tôm tép , hả!??
Ngươi khinh thường ta ư, vậy ta sẽ nghiền nát ngươi ra thành cám!
Tuy nhiên tôi không được phép để bản thân tức giận.
Tôi cũng không thể phủ nhận sự thật rằng bản thân yếu ớt nhường nào khi đứng trước một trong Thất Đại Liệt Cường như hắn.
Nhờ có những lời khen ngợi hàng ngày nên chuyện này cũng không ảnh hưởng tới tâm lý tôi là bao.
“…”
Nhưng tôi thì không muốn phải đợi chờ tí nào.
Hắn thì muốn tạm hoãn một lúc, còn tôi thì chỉ muốn thắng càng nhanh càng tốt rồi quay về với những người đồng đội trên chiến tuyến mà thôi.
Trong khi nghĩ như vậy, tôi quay sang nhìn về phía Sándor.
Cũng như ALex, ông ta không hề nhúc nhích. Nhưng nếu ông ta mà không chiến đấu, thì mình tôi không thể nào mà thắng được cả.
“Chả còn cách nào khác nhỉ.”
Sándor tiến lên trong khi nhún nhẹ vai mình.
“…Thế… chuyện gì vậy? Người ‘’mà ta không quen biết’’?”
“Tôi là người lạ ư? Tôi á? Cái người mà biết rõ về cha hơn bất kỳ ai trên thế giới này?”
"Nhưng, đây không phải là cuộc gặp gỡ đầu tiên của chúng ta sao?"
“Lần đầu tiên mà chúng ta gặp nhau là khi tôi vừa tọt ra khỏi lòng mẹ đấy. Cha à.”
Tại sao Sándor lại phải giả ngốc như vậy làm gì nhỉ?
“Cha. Đủ rồi đấy!! Kể cả ông có đội cái mũ giáp xỉn màu lố bịch kia lên đầu thì tôi vẫn sẽ luôn nhận ra được thôi…’’
Hitogami dù cho không nắm được thông tin của Sándor khi chui vào trong đầu tôi đi chăng nữa, thì khi gặp mặt, ALex cũng sẽ dễ dàng mà nhận ra được nhỉ?
“Cha là Bắc Thần Karlman II, là ALex Ryback!”
“ALex-ku-…
Ôi trời ạ!! Hỏng hết rồi!!
Con nên nói thế khi ta lộ khuôn mặt thật của mình ra đã chứ.”
Dứt lời, Sándor thở dài rồi cởi bỏ chiếc mũ của mình xuống.
Một khuôn mặt trung niên với mái tóc đen óng rũ xuống.
Giờ khi tôi nhìn lại, thì trông hai người họ giống hệt nhau.
‘’Ít nhất thì cho đến khi con đánh bại ta, sau trận chiến khốc liệt rung chuyển trời đất đó, con sẽ nói rằng [Ta công nhận ngươi, hãy cởi bỏ chiếc mũ giáp ra lần cuối để vinh danh nào]. Rồi sau đó ta cởi bỏ mũ giáp ra và nói [ Thực ra ta chính là cha của con đây] , và một màn hội ngộ thấm đẫm nước mắ-…..’’
“Dừng cái kịch bản ngu ngốc của ông lại đi!!! Tôi còn tưởng rằng ông đã chết từ rất lâu rồi cơ chứ… Ông đã làm gì cho đến tận giờ phút này hả!?”
“…Ta đã thu nhận đệ tử này, dạy kiếm pháp này. Còn giờ thì ta đã được Ariel Bệ Hạ truyền cảm hứng và trở thành Hiệp sĩ của ngài ấy.”
“Đệ tử ư? Ông, cái kẻ đã truyền lại thanh kiếm cho tôi và đã từ bỏ Phái Bắc Thần, giờ lại đang đi nhận đệ tử á!?”
Mặt của ALex-kun bùng lên sự giận dữ.
Tuy tôi không thể biết được chuyện gì đã xảy ra giữa hai người họ.
Nhưng có vẻ như những lời của Sádor đã kích động thứ gì đó bên trong hắn ta thì phải.
“ALex-kun, không phải là ta đã từ bỏ Phái Bắc Thần hay gì đâu.”
“Ông nói dối, đến tận lúc này ông còn chả cầm một thanh kiếm cơ mà!”
“Hừm.”
Rồi Sándor lôi chiếc gậy ra trước mặt.
Đó là một cây gậy được làm từ kim loại cứng.
“Ý con là cái này ấy à? Ta nghĩ là nó còn khiến ta mạnh hơn trước nữa cơ.”
“Ông đùa tôi đấy á!? Cái thanh sắt gỉ sét ấy mà mạnh hơn cả thanh Vương Long Thần Kiếm cơ á!?”
“Không phải như vậy. ALex-kun à, thanh kiếm ấy là thứ vũ khí mạnh nhất thế giới này. Và ta, người đã cầm nó suốt 100 năm, cũng hiểu được điều đó chứ.”
“Vậy thì tại sao?”
“Đó là vì nó quá mạnh.”
Trước câu hỏi của ALexsander, Sándor liền trả lời thẳng thừng.
Cứ như thể nó là một lý do hợp lý vậy.
Cứ như thể nó hiển nhiên lắm vậy.
Cứ như thể ông ta đang khuyên nhủ hắn vậy.
“Vì chỉ cần cầm trên tay thanh Trường kiếm ấy, thì không cần biết kẻ đứng trước mặt có to lớn đến cỡ nào, không cần biết kích thước của Ma Thú ấy ra sao, và không cần biết chiến binh trước mặt mạnh mẽ đến nhường nào đi nữa, thì chúng cũng không hề có cửa. Vì bản thân ta đã từng thắng không biết bao nhiêu trận chiến và đã trở thành một vị anh hùng với thanh kiếm ấy trên tay mà.
Nhưng rồi bỗng một suy nghĩ vụt lên trong tâm trí của ta.
Ừ thì ta đã trở thành anh hùng đấy. Nhưng ta đã nhận ra sự khác biệt trước và sau khi ta có được thanh kiếm đó.
Vì thế nên ta đã tự hỏi mình rằng liệu Bắc Thần Karlman II, ALex Ryback liệu có thật sự mạnh mẽ hay không nữa.”
“Kể từ khi những suy nghĩ ấy bùng lên trong tâm trí, thì ta đã không còn có thể chiến đấu được như trước nữa. Tất nhiên là ta không có coi thường những người đồng đội hay trận chiến mà ta đang phải đương đầu bây giờ, nhưng mà…
Ta chỉ nghĩ rằng cái thời anh hùng của ta có lẽ đã kết thúc rồi.
Đó là lý do vì sao ta đã truyền lại cho con cái danh hiệu [Vị anh hùng Bắc Thần], và rồi truyền bá lại cho người đời về [Bắc Thần Thuật của Karlman I].”
ALex đưa ra những cảm nhận của mình.
Tuy tôi không hiểu lắm, nhưng có vẻ như cái lão Alex [Sándor] đã chán việc phải choảng nhau, nên đã từ bỏ thanh kiếm gắn liền với tên tuổi của mình, và bắt đầu đi truyền bá Bắc Thuật nhỉ.
Và cái thằng con của ông thì phát điên lên vì chuyện này.
Không phải là tôi không thể hiểu được nó.
Nếu bạn bỗng dưng bị truyền lại thứ gì đó mang trong mình trách nhiệm vô cùng to lớn và rồi cha của bạn bỗng dưng biến mất, thì tất nhiên là bạn sẽ tức lộn ruột rồi phải không nào?
“Và kết quả ra đời của ông là cái tên Auber, cái trường phái kỳ quặc ấy à?”
“Đó cũng là một trong số những chứng minh rằng việc dạy dỗ của Bắc Thần Karlman I dã đi đúng hướng.”
“Còn tôi thì không thể hiểu được cái trường phái kỳ quặc ấy, nó còn chả thể được gọi là Phái Bắc Thần nữa.”
Rồi Alex lắc đầu mình trong khi không thể giấu nổi sự thất vọng.
Auber à…
Thực ra thì hắn không có vẻ gì giống một kiếm sĩ cho lắm. Trông hắn giống như là một ninja thì hơn.
“Nó mà cũng là kiếm thuật ư?”
“Tuy Bắc Thần Karlman I đã sử dụng kiếm, nhưng không phải cứ dùng kiếm thì mới thấu tỏ được phái Bắc Thần’’
“Đó là lý do vì sao mà giờ ông lại dùng một cây gậy như này ư?”
“Đúng thế, vì với thứ này, ta có thể cảm thấy rằng bản thân đang dần mạnh lên. Và nếu như con có thể cảm nhận được sự phát triển của bản thân, thì kể cả có là con người cũng sẽ có thể trở lên mạnh mẽ hơn rất nhiều.”
“…Tôi không thể hiểu nổi.”
ALex-kun trông thật bất mãn. Có lẽ cậu nhóc vẫn còn quá trẻ trâu nên không thể từ chối trước con đường mà gã đã chọn được.
“Thế thì ALex-kun. Ta cũng sẽ hỏi một câu tương tự, sao con lại ở đây?”
“Tôi tới để đánh bại Orsted. Và khi đã đánh bại được Long Thần, thì tôi có thể vượt lên hạng 2 trong Thất Đại Liệt Cường.”
“Ồ, vậy ra con có tham vọng đến vậy ư? Với tư cách là một người cha, ta rất chi là tự hào đó.”
Sándor khen ngợi ALex trong khi cười khoái chí.
Cơ mà Sándor-san này?
Tuy ông cảm thấy tự hảo là đúng, nhưng ông bên phe bọn tôi mà, đúng chứ?
Ông sẽ không quay đầu lại với tôi rồi nói [Được rồi, ta sẽ giúp con một tay] và trở thành kẻ địch của bọn tôi đâu, phải không?
“Vậy thì bây giờ ta sẽ trở thành kẻ thù của con, con phải đánh bại ta thì mới đi thách thức Orsted được chứ.”
“Quá hiển nhiên rồi. Kể cả nếu ông có là kẻ thù của tôi đi nữa, thì với tư cách là một Bắc Thần Karlman III, tôi sẽ trở nên vĩ đại xứng đáng với cái tên này mà không cảm thấy hổ thẹn.]
Cái gì mà “Xứng đáng với cái tên để không cảm thấy hổ thẹn” cơ?
Ừm thì, nó cũng là một khát vọng tôi có thể hiểu mà, nỗ lực để khiến cha mình phải tự hào, xứng đáng với dòng họ truyền thống cao quý này.
Thế nên tình hình này thì tôi không thể đưa ra lời khuyên gì được rồi.
“Không chỉ thế đâu. Tôi sẽ còn tuyệt diệt cả tộc Supard nữa!”
“Hửm? Con biết là tộc Supard không hề tà ác mà. Trước con cũng từng thấy một lần rồi phải không?”
Rồi ALex chả làm gì ngoài gật đầu trước lời nghi vấn của Sándor.
“Tôi cóc cần quan tâm bản chất chúng là thiện hay tà. Người Supard là một chủng tộc nổi tiếng ác độc. Nên nếu tôi mà có thể tiêu diệt chúng, thì cái tên của tôi sẽ được muôn đời biết đến như một anh hùng.”
“Đấy không phải là điều mà một Anh hùng sẽ làm đâu.”
“Cũng có thể là ông đúng, nhưng từ khi chọn con đường này thì tôi không còn cách nào khác rồi. Nếu tôi không làm, thì muôn đời tôi không thể vượt qua được cái bóng của ông hết. Tôi không thể vượt qua được cái tên Bắc Thần Karlman Đệ Nhị.”
“Vậy nếu con vượt qua được cái tên của ta thì con sẽ trở thành một anh hùng ư?”
“Đúng vậy!”
Sándor liền quay lại về phía tôi, với cái miệng mỉm cười nhẹ nhàng.
“Hãy thứ lỗi cho tôi, Rudeus-dono.
Mặc dù tôi tưởng rằng mình có thể thuyết phục được thằng nhóc, nhưng có vẻ như thằng con trời đánh này còn đần độn hơn so với những gì tôi nghĩ nữa.”
“…Tôi hoàn toàn đồng ý.” Tôi gật gù xác nhận.
Có vẻ như ALex đã bị ám ảnh bởi một từ mang tên ‘Anh hùng’ rồi.
Hắn không hề muốn trở thành một người anh hùng bằng việc làm những điều tốt đẹp, mà chỉ đơn giản là muốn trở nên nổi tiếng.
Hẳn ai mà nhìn thấy cảnh tượng này cũng sẽ đều nói là [Đó không phải là cách nó hoạt động đâu.]
Và tôi cũng không biết phải khuyên hắn như thế nào nên tôi cũng sẽ nói câu đó… [Đó thật sự không phải cách nó hoạt động đâu, đồ đần.]
“Hãy ngăn hắn lại nào.”
“Rõ.”
Sándor đội mũ giáp của mình lên rồi cầm cây côn chuẩn bị chiến đấu.
Còn tôi thì giơ tay lên để hỗ trợ ông ấy từ đằng sau.
Rồi ALex tiến tới chỗ chúng tôi trong khi trừng mắt với một vẻ mặt ủ rũ.
Có lẽ vì hắn đã bị bác bỏ những gì hắn đang làm, rồi bị gọi là tên đần bằng một vẻ mặt choáng váng, nên giờ đây cơn tức giận trong hắn không còn có thể ngưng lại được nữa.
“…Ông nghĩ rằng ông có thể đánh bại tôi, kẻ đang nắm giữ trong tay thanh [Vương Long Thần Kiếm] ư, với cái thanh gậy cùn cùng với cái gánh nặng đằng sau lưng ông á?”
“Ừ, tất nhiên rồi. Ta định sẽ dạy cho con một bài học đây này.”
Sándor tuyên bố với tràn đầy sự tự tin.
Nghe những lời nói khinh thường như vậy, sự kiên nhẫn của ALex đã tới giới hạn.
“ĐỪNG COI THƯỜNG TÔI!”
Và rồi cuộc chiến giữa Bắc Thần II và Bắc Thần III chính thức bắt đầu.
★ ★ ★
“TAAAAaaaaaa!!!”
ALex hét lên, rồi cầm trên tay thanh kiếm, hắn vung thẳng tới vai của Sándor.
“ÔOOOOOO!!!”
Sándor đã chặn lại nhát chém uy lực ấy bằng cây gậy của mình.
Rồi ALex liền mất thăng bằng, hắn trở nên đầy sơ---- KHÔNG. Hắn nghiêng người về phía trước với một sự thăng bằng kinh dị và rồi lại chém vào Sándor lần nữa.
Còn Sándor thì di chuyển như thể ông ta đã đoán trước được điều này.
Trong khi xoay người uyển chuyển, ông ta liền chặn lại cú chém trời giáng của ALex thêm lần thứ hai. Và khi ông cố đỡ đòn, thì ông liền sử dụng nguyên tắc đòn bẩy và rồi vụt thẳng vào chân của ALex. Rồi ALex đã bị mất thăng bằng và chuẩn bị ngã xuố---- KHÔNG. Cơ thể của ALex nổi lên như thể vừa nhảy vọt qua Sándor, rồi hắn bật dậy với một tốc độ mà người thường không tài nào có thể làm được.
Mặc dù cách di chuyển này là không hề đúng với nguyên tắc nào cả.
Nhưng tôi đã biết được điều đó.
Rằng nó là Năng lực của Kajakuto [Ma Kiếm. Vương Long Thần Kiếm.]
…Một khả năng cho phép điều khiển trọng lực.
“UURYAAAaaaaaaaa!”
Nhưng Sándor đã phản ứng lại được.
Khi quay lưng mình, thì những nhát chém của Vương Long Thần Kiếm đều bị chặn lại, chặn lại, chặn lại và lại bị chặn lại.
Tận dụng thời cơ, ông ấy dần thay đổi vị khoảng cách của mình, và một lúc sau ông đã chạm mặt với cả ALex.
Để mà nói thì những nhát chém của ALex không phải là thứ có thể dễ dàng bị cản lại như vậy được.
Thậm chí mỗi lần họ vung vũ khí vào nhau thì mặt đất lại bị lún từng lỗ to đùng xuống dưới, và những luồng sóng xung kích từ những nhát chém ấy phát ra đang đánh sập tất cả những cái cây lân cận.
Nhưng những đường kiếm ấy không hề tới được Sándor. Vì mặc dù ông đã về hưu, nhưng ông vẫn là một Bắc Thần. Ông vẫn có thể dễ dàng đỡ được những đòn tấn công của ALex một cách hoàn hảo. ALex thì có thể tự do di chuyển bằng khả năng điều khiển trọng lực từ thanh kiếm của mình. Còn Sándor chỉ có thể nhào lộn và thật khó để có thể lượng được nước di chuyển của ông. Hơn nữa, không hề có vẻ gì trông giống như Sándor không thể phản công được cả. Mặc dù mới đầu nhìn thì trông có vẻ như ông không hề di chuyển, nhưng thực ra là Sándor đang nhích cơ thể của mình từng chút một để có thể tiến tới được vị trí lợi thế cho mình.
Đây là cuộc chiến giữa hai trường phái của Phái Kiếm Thần.
Nhưng tôi không thấy cái tốc độ của nó quá nhanh hay gì cả. Có lẽ là bởi khoảng thời gian tập luyện cùng Eris với Orsted mà giờ đây tôi đã có thể thấy được sự di chuyển của họ. Mặc dù tôi có thể thấy được, nhưng những động tác của họ được thi triển quá nhanh; nên tôi không thể đoán trước được gì.
Thật sự khó để có thể yểm trợ được cho ông ta.
“Nannoooooooooo!!!”
“TOOOAAaaaaa!!!”
Hai cha con nhà này ồn ào thật chứ. Điếc hết cả tai rồi.
Mà tôi đâu có thời gian để nghĩ về mấy cái như vậy đâu chứ!
Tôi điều chỉnh lại hơi thở của mình và quan sát họ cẩn thận. Nếu hai người đó mà đang chiến đấu với nhịp điều cực cao, thì tuỳ vào cách mà tôi hành động, thì cuộc chiến này sẽ kết thúc theo cách khác nhau.
Kể cả tôi có dùng cả Ma Nhãn Tiên Tri đi nữa, thì vẫn quá khó để có thể dự đoán được chuyển động của họ. Tuy nhiên, bên cạnh ALex, thì tôi lại có thể nhìn được chuyển động của Sándor. Nếu mà phải so sánh với ALex thì ít nhất việc dự đoán được chuyển động của ông ấy dễ dàng hơn rất nhiều.
Chúng hiện rõ ngay trước mắt. Rằng ông sẽ đi sang trái, rồi sang phải.
Với nhịp độ như này, nếu đối phương mà bị đánh lén từ đằng sau thì…
“Đây rồi!”
Tôi bắn ra một viên nham đạn pháo.
Viên đạn bắn ra với một tiếng vút siêu thanh và bay thẳng tới ALex.
Nhưng không, cho dù nó có bay chính xác tới nhưng vẫn không thể trúng được chính xác vào hắn ta.
Nó đã bị nảy đi.
Sau khi đâm thẳng vào bộ giáp của ALex, nó tạo thành một vết khắc rồi bị đánh mất tích vào trong khu rừng.
Rồi sau đó ALex mất đi tư thế và ngã đổ xuống.
“Haaa!”
Không bỏ qua cơ hội, Sándor liền vụt thẳng vào ALex theo một đường uốn cong hình mặt trời.
“Hự…!”
Tuy nhiên, ALex lại nhảy lên trời trong khi rên rỉ. Hắn ta nhắm thẳng về phía tôi.
NHANH QUÁ!
“Đừng có cản trở ta, HẠNG TÔM TÉPPPP!”
<Một cú đá hình lưỡi rìu, một chiêu tất sát phi chèo thẳng từ phía trên xuống.>
` Trong khi xác nhận được nó bằng Ma Nhãn tiên tri của mình, tôi liền cố cản nó lại bằng chiếc găng tay còn lại của mình.
“Ui cha…”
Cái khoảnh khắc nhận đòn tấn công, thì chân tôi bỗng nhận phải một áp lực cực lớn.
Chiếc găng tay liền vỡ ra và tôi quỳ khục xuống một đầu gối.
Rồi cánh tay trái của tôi nhảy múa trên không trung sau khi bị chặt đứt…
Hoặc đó là tôi đã nghĩ, nhưng CÁNH TAY MÀU ĐEN đã đỡ được nó và tạo nên một tiếng rít vô cùng nặng nề.
[Tay của Atofe] mạnh thật đấy.
“Cánh tay đó…! Chúng là của Tổ Mẫu-sama ư!?”
(Tổ Mẫu : Bà nội)
[Điện Kích]!
Tôi thi triển ma pháp điện kích từ cánh tay khác đã được nạp đầy ma lực vào đó.
Một tia sét màu tím chạm vào cơ thể của ALex. Rồi tôi tiếp tục truyền ma lực vào cánh tay trái để bắn ra nham đạn pháo thẳng vào mặt hắn ta.
“TOORYAaaaaaaa!”
Nhưng ALex không hề nao núng. Gã né những viên nham đạm pháo của tôi bằng cách lùi người lại, rồi hắn cúi xuống đá thấp vào chân của tôi. Tôi liền nhảy lên để tránh được nó. Nhưng rồi ALex đã lấy lại được tư thế ngay sau đó.
Rồi một nhát chém như thể chém đôi cổ của tôi liền lao vút tới.
` “HAAaaaa!”
Nhưng rồi ngay trong khoảnh khắc, Sándor đã phóng cây gậy thẳng vào Akex. Rồi trong khi xoay một vòng, ALex nhảy lên trên không với một lực cực mạnh hướng thẳng vào bên phải của tôi… nhưng hắn nhẹ nhàng đáp xuống với một quỹ đạo có thể nói là phản trọng lực.
“…Phù.”
Mới đầu nhìn thì thấy hắn ta chả nhận một chút sát thương nào cả. Có vẻ như cả [Điện Kích] cũng chả có quá nhiều ảnh hưởng với hắn cho lắm. Chẳng lẽ lại là ‘‘Năng Lực’’ của thanh kiếm ấy nữa ư? Đấy là khả năng của bộ giáp?
Hay do hắn đã lường trước được sự việc rồi?
Hay đó là bởi sự khác biệt trong luyện tập?
Hay vì cấu trúc cơ thể của chúng tôi khác nhau?
Mấy người như hắn ta thì chắc chả cảm thấy lạ gì đâu nhỉ.
“Ta đã quá nương tay với các ngươi rồi. Có lẽ giờ ta sẽ nghiêm túc hơn vậy…”
ALex nói như thể hắn là một tên người chơi vừa thua một trò thể loại [Đối Kháng] vậy, nhưng tình hình này thì trông đâu tệ đến mức đấy cơ chứ.
Ở một mức nào đó thì tôi nghĩ chúng ta có thể thắng thôi.
Sándor sẽ xông lên đánh giáp lá cà còn tôi thì sẽ yểm trợ cho ông ấy. Nếu chúng tôi có thể đánh trúng hắn ta dù chỉ một lần, thì chúng tôi chắc chắn sẽ có thể hạ gục được gã thanh niên này.
Bắc Thần Karlman III.
Mặc dù tên đó là một đối thủ khó nhằn, nhưng Sándor cũng mạnh đâu kém.
Nên nếu trong cuộc đại chiến này mà tôi có thể đóng góp được gì đó, thì chúng ta sẽ thắng.
Tôi không phải là một GÁNH NẶNG!
“Tệ thật nhỉ?”
Những lời Sándor thốt ra như thể mất niềm tin vào tôi vậy.
Không thể nào!
Chúng ta không mạnh mẽ gì ư?
Sándor không hề nhận chút sát thương nào, còn lần hành động vừa rồi đã làm vỡ cánh tay giả Zariff của tôi, nhưng rồi tay của Atofe còn chất lượng và hiệu suất hơn cả nó nữa.
Chúng ta vẫn có thể làm được.
“Nó nãy giờ chỉ đang kiềm chế sức mạnh để chút nữa còn có thể đấu với Orsted-sama.
Nhưng giờ có lẽ thằng nhóc đang dần tăng tiến sức mạnh của mình lên rồi đấy.”
A, chết tiệt.
Vậy ra từ nãy giờ hắn chỉ đang kiềm chế ư?
Có vẻ như hắn thật sự coi tôi là Hạng Tôm Tép rồi.
“Roxy-dono thì còn cần bao nhiêu thời gian nữa?”
“Tôi không biết.”
Em ấy sẽ báo cho chúng ta biết khi sự chuẩn bị đã sẵn sàng. Đã được nửa ngày kể từ lúc ấy rồi, nên tôi đoán nó sẽ hoàn thành sớm thôi.
Miễn là Zanobaa và Eris không để kẻ thù vượt qua và đến chỗ của Roxy và những người khác là được.
“Có vẻ như thằng bé giờ đã khá là mạnh kể từ cái lúc mà ta biết. Nên ta nghĩ mình có lẽ vừa gáy hơi to rồi thì phải.”
Sándor nói với một chút thiếu tự tin.
Còn tôi thì muốn ông đừng có nói mấy câu nhụt chí như vậy mà hãy cố hết sức đi. Vì tôi cũng sẽ bung hết sức mạnh để hỗ trợ cho ông nữa mà.
“Dù sao thì, hãy cố câu kéo chút thời gian nhé.”
“Yo, tuân lệnh.”
Sau khi chúng tôi thảo luận một lúc, Sándor liền lao thẳng lên. Cả ALex cũng phi tới từ hướng ngược lại.
“UUOOO!”
“DORYAAA!”
Và rồi những tiếng va đập của kiếm và trượng lại vang lên ồn ã.
Tuy nhiên Sándor nói rất đúng.
Mặc dù ta không thể thấy được sự khác biệt nếu chỉ nhìn qua.
Nhưng giờ đây khả năng đỡ đòn của Sándor bỗng bị hao hụt.
Mỗi lần ông nhận phải một đòn tấn công, thì tư thế của ông lại phải cúi xuống một ít.
Cái mức độ tấn công của ALex giờ đây dần trở nên điên rồ. Mặc dù ngoại hình của hắn không có thay đổi gì, nhưng có lẽ là sức nặng thì có nhỉ. Nếu Sándor mà bị rơi vào tình thế bất lợi, thì tôi cũng không thể bắn được nham đạn pháo vào đúng hướng mất.
Liệu nó sẽ bị né hay bị đỡ hay bị đánh bay đi chăng? Vì hắn có thể làm được tất cả những việc đấy mà.
“…”
Tôi đã không thi triển nham đạn pháo nữa.
Thay vì thế tôi sẽ dùng ma pháp thao túng mặt đất. Trước hết, tôi sẽ quan sát lối di chuyển và vị trí mà hắn hay nhảy tới nhất rồi cố gắng chặn nó lại.
Nếu làm được thì Sándor sẽ nhận được thêm một chút lợi thế và các chiến thuật mà ông có thể sử dụng cũng sẽ được tăng lên đáng kể.
Và sau đó thì tôi có thể dễ dàng bắn trúng hắn bằng nham đạn pháo của mình.
Vì thế nên…
[Thổ Thương]!
Tôi triệu hồi bốn cột đá bao vây hai người bọn họ. Và từ trên đó rơi xuống là…
[Thổ lưới]!
Tôi tạo ra một chiếc lưới bằng đất phía trên Sándor, có kích thước khoảng 50 cm.
Nếu như phía trên mà đã bị chặn lại, thì lối di chuyển của hắn sẽ…
“ĐỒ PHIỀN PHỨC!”
Ngay lập tức nó đã bị đập tan tành.
Chất lượng kém thật sự…
“Chuyện gì thế cha? Đây là những gì ông có thể làm thôi à?”
Ôi không.
Sándor đang bị dồn vào thế bí.
Vấn đề ở đây không phải là vì sự chênh lệch về trình độ giữa hai người họ. Mà chỉ đơn giản là sự khác biệt về chất lượng vũ khí mà hai người họ sử dụng mà thôi.
Cây gậy của Sandor càng bị đánh bởi Vương Long Thần Kiếm bao nhiêu, thì nó càng bị nứt gãy đi bấy nhiêu. Nên nếu giờ mà tôi mù quáng hỗ trợ ông ta bằng nham đạn pháo của mình, thì mọi chuyện sẽ chỉ càng tệ đi thôi.
Hơn nữa, có vẻ như hắn đang lờ tôi đi vì nham đạn pháo của tôi chả là gì với hắn cả.
Không ổn chút nào, cứ thế này thì hắn sẽ không thể bị ngăn cản mất.
Rồi tình hình ngày một tệ hơn và chúng ta sẽ bị đánh bại.
“GAAaaaaa!”
Ngay lúc đó.
Một bóng dáng ai đó lao thẳng từ phía sau ALex như một ngôi sao chổi vậy.
Đó là một người phụ nữ có mái tóc đỏ và cầm trên tay một thanh kiếm, cô chém thẳng vào ALex với tất cả sức mạnh. Sau khi bị dính trọn nhát kiếm ấy kèm thêm phát ‘bonk!’ của Sándor, hắn liền bị bật lùi đi vài bước.
Ngay sau đó kiếm sĩ tóc đỏ liền tiếp tục đuổi theo. Sau khi hắn lấy lại được thăng bằng như thể bỏ qua tất cả trọng lực, ALex liền vung thanh trọng kiếm chém thẳng xuống dưới.
Nữ kiếm sĩ ấy không thể đương đầu với thứ đó được.
“Keng…!”
Nhưng ngay đằng sau đó, Một Chiến Binh mái tóc xanh lục lao vụt qua như một cái bóng làm chệch đường kiếm..
‘’Gaaaa!’’
[Cuồng Cẩu] gầm lên.
Sau đó vung mạnh thanh kiếm của mình.
Một nhát chém hướng thẳng tới phần gáy của hắn, nhưng quỹ đạo của nó lại một lần nữa bị thay đổi bởi một thế lực vô hình nào đó.
Có vẻ như thanh kiếm đã bị đẩy lệch sang bả vai, và rồi bộ giáp cừng cáp ấy đã ngay lập tức chặn lại được đòn dánh và chỉ để lại được cho nó một vết xước.
Sau đó Cuồng Cẩu không còn đuổi theo hắn nữa.
Ngay khi cô nhận ra rằng việc tấn công không ăn thua gì, cô liền nhảy lùi lại về sau. Bỗng dưng ngay sau đó, thanh trọng kiếm liền bay thẳng tới chỗ cô vừa chạm chân tới, nó cắt đứt đi một đoạn tóc trên đầu của cô.
Cô đã né được đòn chí tử ấy thành công.
Và rồi hai chiến binh tóc đỏ và tóc xanh lục liền đứng ra ngay trước mặt tôi. Vững vàng và thật đáng tin cậy.
“Để cậu phải đợi rồi, Rudeus!”
Eris nhìn về phía tôi rồi nói. Còn Ruijerd mặc dù không quay xuống nhìn, nhưng có lẽ anh ấy đã xác nhận rằng tôi đã an toàn bằng con mắt thứ ba của mình.
Vậy ra họ đã tới cứu chúng tôi ư?
Nếu tôi đang bật chế độ thiếu nữ, thì chắc tôi sẽ đổ đứ đừ hai người họ mất.
Ôi hãy ôm em đi! Hãy xâm chiếm lấy em đi~!
“Ảo thật đấy…”
Khi nhìn vào điệu bộ như một cô gái mới lớn của tôi, thì ALex liền làm một khuôn mặt kinh ngạc.
À không, đúng hơn phải nói là hắn đã bị sang chấn tâm lý nặng nề.
Khi nhìn vào những kẻ vừa mới xuất hiện.
“Không thể nào, Gull Farion đã bị đánh bại ư?”
Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Rồi khi tôi nhìn Ruijerd, thì anh ấy liền gật đầu.
THẬT À?
Kiếm Thần vang danh thiên hạ một thời bị đánh bại chỉ bởi sự phối hợp của hai người họ thôi á?
“Mặc dù hắn đã bị hạ bệ và mất danh Kiếm Thần, nhưng hắn không thể nào bị đánh bại dễ đến thế được… có vẻ như ta đã đánh giá quá cao hắn rồi.”
ALex làm một khuôn mặt thất vọng khi trịnh trọng thốt ra những lời ấy ra khỏi cuốn họng.
Nếu tôi không nhầm, khi cố giết tôi trên cầu, Alex trông khá hợp cạ với Kiếm Thần ấy chứ.
“Mặc dù chỉ gặp trong thời gian ngắn, nhưng… dù sao hắn ta cũng là một người tử tế…”
Thái độ của ALex liền thay đổi. Nó khác hoàn toàn so với lúc trước.
Cái cảm giác rằng hắn không còn nương tay với chúng tôi thêm nữa vậy.
“Lúc đầu, ta nghĩ mình có thể nhanh chóng vượt qua hai người, sau đó đi thẳng đến chỗ của Orsted ……”
ALex hạ thấp lưng xuống và chuẩn bị tư thế chiến đấu.
Hình như có gì đó sắp xảy đến rồi. Tôi bắt đầu cảm thấy một luồng khí dày đặc.
Eris và Ruijerd liền cúi người xuống cảnh giác, vì hai người họ cũng đã cảm nhận được một áp lực vô cùng nặng nề.
Nhưng đến tận bây giờ mà hắn định dồn toàn công lực, thì chả phải quá muộn rồi sao?
Vì giờ ngoài tôi và Sándor ra còn có thêm cả Eris và Ruijerd nữa.
Đây là một kèo 4 vs 1.
Kể cả hắn ca có là một Thất Đại Liệt Cường và cầm trên tay thanh kiếm mạnh nhất nữa thì…
“Tay cầm kiếm bên phải.”
Cánh tay đang giữ thanh kiếm bên phải của ALex dơ lên, thanh kiếm liền chĩa thẳng lên trên trời.
“Tay cầm kiếm bên trái.”
ALex lấy tay trái cầm vào chuôi của thanh trọng kiếm.
Thanh kiếm ấy giờ được cầm bằng cả hai cánh tay.
Mặc dù thanh trọng kiếm ấy có thể bị vung đi chỉ với một tay, nhưng nếu giờ mà hắn cầm bằng cả hai, thì tôi tự hổi liệu đây mới thật sự là cách chiến đấu của hắn không nữa.
“CHẾT DỞ RỒI! CHẠY THÔI!”
Sándor hét lớn và rồi nhảy sang bên phải.
Nhưng quá muộn rồi.
“Với đôi tay này, mọi sinh mệnh ở đây sẽ buộc phải chấm dứt, chỉ còn phách hồn và những cái chết đón chờ.”
ALex giơ cao thanh Vương Long Thần Kiếm ngay lên đầu mình.
“Tên ta là ALexsander Ryback thuộc Phái Bắc Thần.”
Và rồi tôi nhận ra rằng cơ thể mình đang nổi bồng bềnh.
Nhưng không chỉ mình tôi, mà cả Eris, Ruijerd và Sándor vừa nhảy sang hai bên cũng đều bị như vậy. Tất cả mọi người đều đang trôi nổi trên không trung.
Và dĩ nhiên là những tán lá, cành cây, tất cả mọi thứ đều bị nhấc lên khỏi mặt đất.
Đây chính là quyền năng điều khiển trọng lực của Vương Long Thần Kiếm.
Một khi mà đã bị nhấc lên, thì đừng có mơ là có thể tiếp đất được thêm một lần nào nữa. Kể cả nếu ta có đá hay vung vẩy cả tứ chi, thì cũng không thể nào di chuyển được dù chỉ là một nhích.
Một trạng thái hoàn toàn không có khả năng tự vệ.
Có vẻ như ALex đã dồn tất cả sức mạnh vào chiêu này.
“Giờ đây là lúc để ta trả thù cho người bạn đáng kính của mình!”
TỆ THẬT RỒI!!!
Ngay khi tôi nghĩ đến việc chuẩn bị ăn đòn, toàn bộ cơ thể của tôi tự hành động theo bản năng.
Tôi truyền ma lực vào cả hai tay và tạo ra một cơn dư chấn. Rồi Eris, Ruijerd và Sándor đều bị tôi thổi bay ra xa.
Tôi ngay lập tức kéo những gì còn lại của cánh tay giả Zariff đang trôi lềnh bềnh gần tôi và sử dụng viên Đá Hấp Thụ Ma Pháp.
Tôi cảm thấy có thứ gì đó biến mất, rồi ngã trở lại mặt đất.
Tôi vứt viên Đá Hấp Thụ Ma Pháp lên trên không, rồi rót toàn bộ ma lực vào trong hai cánh tay của mình.
Rồi tôi hướng thẳng về phía ALex, người đang giáng thanh trọng kiếm của mình thẳng xuống---
[Bí Kĩ: Trọng Lực Phá Đoạn]!
Một tia chớp loé lên cùng tiếng nổ ầm ầm bao trùm cả một vùng đất.
Ý thức của tôi đã bị chém đứt.
★ ★ ★
Khi tôi tỉnh dậy, thì thấy mình đang ở trên một cái cây.
Vậy ra tôi đã bị thổi bay đi sao?
Tôi nhận ra rằng chân của tôi đã bị gãy. Xương của chúng bị giã nát ra thành từng mảnh vụn, và giờ nó nó bị uốn vẹo về một hướng kỳ quặc khác.
Nhưng không chỉ mỗi chân của tôi, mà gần như toàn bộ cơ thể của tôi đã bị dập nát, và cơn đau dần lan toả và dày vò xung quanh ngực của mình.
Chắc là một hay hai cái xương sườn cũng bị gãy rồi.
“Khục… Hộc… Hộc…”
Tôi họ sặc sụa vì phải chịu đựng cơn đau ở khắp lồng ngực, dù nghiêm trọng là thế nhưng tôi vẫn có thể cất giọng được.
Tôi liền niệm ma pháp hồi phục và chữa lành vết thương cho mình.
“Mình bị thổi bay đi đâu thế nà---- OÁI!?”
Khi tôi vừa định gượng dậy, thì cái cành cây đang giữ tôi liền gãy rụp, và rồi tôi bị rơi xuống một khoảng cách vừa đủ an toàn.
Nhưng có vẻ như tôi vẫn chưa rơi được xuống mặt đất thì phải.
Tôii đã bị thổi đến một nơi khá là chót vót. Và để kiểm chứng vấn đề, thì tôi liền nhìn xuống phía dưới.
Nó là một miệng núi lửa. Một cái miệng núi lửa có đường kính có thể phải đến 20 mét. Có thứ gì đó như này từng xuất hiện ở trước thung lũng ư? Không, làm gì có cơ chứ.
Cứ như thể nó vừa được tạo ra vậy.
Được tạo ra từ… đòn tấn công vừa rồi.
“Thật đấy à?”
Rồi bất ngờ tôi quay ra đằng sau. Tôi có thể thấy được thứ gì đó phát sáng lấp lánh ở làng Supard. Đó là thứ ánh sáng quen thuộc.
“Đây là…--OÁI!?’’
Cái cành cây mà tôi bị rơi từ vừa nãy xuống lại gãy phát nữa. Và rồi lại lần nữa tôi phải niệm phép hồi phục để chữa lành cho vết thương của mình.
Ở một mức độ nào đó, thì tôi cần phải biết được tình hình hiện tại. Chuyện gì đã với Eris, Ruijerd và Sándor vậy?
Và cả ALex nữa?
“!”
Khi còn đang nghĩ vài thứ, tôi đứng dậy và nhìn thấy một ai đó ngay trước mắt. Tôi giật mình rồi nhanh chóng thủ thế bằng cái cơ thể chật vật này.
Nhưng rồi người ấy hoá ra không phải là kẻ thù của tôi.
“Sándor-san!”
“…Cậu hồi phục cho ta nữa được không?”
Toàn thân ông ấy giờ tràn ngập những vết thương. Bộ giáp thì gần như đã bị phá huỷ, chiếc mũ bảo hộ thì cũng đã vỡ toang, đầu ông giờ bê bết màu là máu. Còn cánh tay trái của ông thì bị gãy ngược ra đằng sau.
“Ừ, dĩ nhiên rồi.”
Tôi lấy tay chạm vào người ông ấy và chữa lành vết thương bằng ma pháp hồi phục.
“Cảm ơn cậu.”
“Eris và Ruijerd đâu rồi?”
Ngay khi tôi nhận được lời cảm ơn, tôi liền hỏi lại ông ấy về vị trí của hai người còn lại.
Nếu đến cả Sándor mà cũng bị quật cho tàn tạ như này… Thì liệu Eris và Ruijerd có phải chịu số phận tương tự không?
“Họ chỉ bị thương nhẹ thôi. May là chúng tôi đã được đẩy đi một khoảng cách xa nhờ có cậu, Rudeus-dono. Nên có lẽ là họ không cần phải dùng tới ma pháp hồi phục đâu. Mặc dù có thể giờ họ vẫn đang mất tỉnh táo nữa.”
Nghe lời báo cáo ấy xong tôi thấy an tâm hẳn.
“Thế còn Bắc Thần Karlman III đâu rồi?”
“Có vẻ như hắn đã bỏ lại chúng ta khi cho rằng chúng ta đã bị đánh bại.”
“Hắn ta không tung đòn kết liễu ư?”
“Vì cái kỹ thuật đó hiện đang là một trong những sát chiêu mạnh nhất của Phái Bắc Thần. Nên thằng bé có lẽ nghĩ rằng không cần phải kiểm chứng làm gì nữa.”
Ừm thì hắn cũng chủ quan như cái lúc mà tôi bị rơi xuống thung lũng thôi, nhưng có vẻ như hắn ta thật sự khá là bất cẩn ấy chứ.
Nhưng dù sao thì nhờ nó mà chúng tôi đã được cứu rồi.
Nhưng chúng tôi đã thất bại.
Chúng tôi đã để hắn đến được chỗ của Orsted.
Nhưng chắc Orsted sẽ thắng thôi.
Vì dù sao thì ông ta có từng đấu với cả ALexsander khi vẫn cầm trên tay thanh Vương Long Thần Kiếm trong vòng lặp trước đó mà.
Mặc dù sếp cũng không nên đấu nghiêm túc với hắn nếu không cần thiết trong lần lặp này, nhưng tôi chắc chắn rằng nếu cần thì ông sẽ có thể dễ dàng xiên hắn ta một phát như cách ông từng làm với Thuỷ Thần Reida.
Nhưng mà…
Vẫn còn những người khác hiện đang sống ở làng Supard nữa.
Tại đó vẫn còn những người Supard đang hồi phục, rồi Julie, và cả Norn…
Nếu để có thể bảo vệ được họ trước một đòn kiếm kỹ mạnh kinh hồn như vậy thì…
Hắn sếp sẽ phải tốn rất nhiều ma lực.
Việc phải bảo vệ một thứ gì đó luôn khó khăn hơn rất nhiều so với việc tiêu diệt một thứ gì đó mà.
Nếu như đến Orsted cũng không thể bảo vệ được tất cả mọi người, thì đó sẽ là một dấu chấm hết.
“Sándor-san, ông vẫn còn chiến đấu được chứ?”
“Cậu định đi đâu?”
“Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc đâu ạ. Tôi vừa thấy một tia sáng loé lên từ phía ngôi làng. Nó là ánh sáng hiệu triệu. Nếu công cuộc chuẩn bị của Roxy đã xong, thì tức là chúng ta vừa thành công giai đoạn đầu tiên rồi ạ.”
Khi tôi nói dứt lời, thì có mấy người người đàn ông tóc xanh lục liền đi tới từ trong khu rừng. Cả hai người họ đều là những chiến binh tộc Supard. Cơ mà không phải là Ruijerd. Họ nhanh chóng tiến tới chỗ chúng tôi sau khi nhìn thấy bóng dáng hai bọn tôi ở đó.
“Đây là một tin nhắn từ Roxy. Rằng việc triệu hồi đã chính thức thành công.”
“Tốt lắm.”
Tôi gật đầu.
“Vậy thì, tôi sẽ đi trước, hãy để tôi thử một lần nữa ngăn chặn hắn ta xem sao.”
“Làm ơn đừng làm gì quá sức với mình nhé.”
“Tôi hiểu rồi.”
Sau khi trao đổi vài câu, Sándor liền rời đi.
“Tôi sẽ để lại việc cấp cứu Eris và Ruijerd cho hai người. Khi họ tỉnh dậy, hãy bảo họ mau tới yểm trợ.”
“Rõ ạ!”
“Giờ hãy chỉ đường cho tôi.”
“Vâng!”
Tôi giao lại Eris và Ruijerd cho một chiến binh Supard vừa gật đầu và rồi nhờ một anh khác chỉ tôi thẳng tiến tới chỗ của Roxy.
Bọn tôi chạy hồng hộc, nhảy qua những tán lá, cành cây, vượt qua những ngọn cây cổ thụ, tôi chạy với toàn bộ sức lực.
Nhưng tôi không thể nhanh được như thường vì bộ Ma Đạo Khải hiện tại đã vỡ nát. Nó đã mất hết các mạch cấu tạo và giờ thì nó nặng như một quả tạ. Thế nên tôi đành phải cởi bỏ Ma Đạo Khải [Dạng II] rồi vứt nó sang một bên rồi chạy đi bằng bộ thường phục của mình.
Bắc Thần Karlman III quả thực mạnh hơn nhiều so với bọn tôi đã lường. Nhưng giờ chúng tôi không được phép chùn bước. Vì đây là một thời khắc sinh tử.
“Rudeus…!”
Tôi đã đến được nơi mình cần. Nhưng Roxy lại không có ở đây. Những người còn lại hiện tại chỉ có Elinalize và những chiến binh còn lại của tộc Supard.
Nhưng nó cũng đã nằm trong dự tính rồi.
“Cậu trông thảm quá đấy…”
Mặc dù tôi đã tự chữa chính mình bằng ma pháp hồi phục, nhưng nhìn cái bộ trang phục rách rưới và cái giáp đang mặc, thì Elinalize liền nhìn chằm chằm với một vẻ sững sờ. Nhưng rồi cô ấy mau chóng lấy lại được tinh thần.
“Sự chuẩn bị đã chính thức hoàn tất.”
Ở đằng sau cô ấy. Là một ma pháp trận được viết một cách ngẫu hứng. Nhưng nó đã mất đi ánh sáng của mình. Nó có hình thù gì đấy rất giống với bức vẽ trong cuộn giấy mà tôi đã đánh mất ở dưới đánh thung lũng.
Tên của vị tác giả đã làm ra cuộn giấy ấy chính là Roxy Greyrat.
Giờ đây ma pháp trận ấy đã hoàn toàn sụp đổ.
Nó đổ nát vì phải chịu sức nặng của bộ giáp đang đứng ở trên đó.
Đây là một bản sao của Ma Đạo Khải đã bị phá huỷ trong trận chiến trước đó, được chế tạo ra để phòng trường hợp xấu nhất xảy đến.
Vì ở Công ty thì không có quá nhiều không gian để chứa được bộ giáp, nên nó đã được đặt ở trong công xưởng.
Đây là con ái chủ bài duy nhất đã may mắn sống sót khỏi sự phá huỷ của Công ty.
“Đây chính là Ma Đạo Khải [Dạng I]”
Được rồi, đã đến lúc cho hiệp 2 bắt đầu.
-------------------------------
Biên dịch: Salmonz
Nhận xét (0)