Light Novel Mushoku tensei: Chương 249 - Đáy của thung lũng Địa Long
Bookmark

Light Novel Mushoku tensei: Chương 249 - Đáy của thung lũng Địa Long

Baca Light Novel Mushoku tensei: Chương 249 - Đáy của thung lũng Địa Long

Baca Komik Light Novel Mushoku tensei: Chương 249 - Đáy của thung lũng Địa Long bahasa Indonesia lengkap dan baru di MSKManga. Kami menyediakan Komik, Manhua, Manhwa, dan Novel yang dapat kalian baca online gratis.

Read Light Novel Mushoku tensei: Chương 249 - Đáy của thung lũng Địa Long

Khi tôi lấy lại được sự tỉnh táo của mình, thì tôi nhận ra mình đang ở trong một chiều không gian trắng xoá. Khi cái thân xác giờ đây bị chuyển về hình hài cũ của nó, thì cơ thể tôi mang một cảm giác nặng trĩu của sự bất lực.

Thật hoài niệm làm sao.

Và rồi, một cảm giác khác như thể thất bại đồng thời dày vò lấy cơ thể tôi.

[Vậy là mình đã bị đánh bại rồi sao?]

Anh Ruijerd cũng chỉ là một miếng mồi ngon để tôi đớp trúng.

Tất cả là tại tôi đã mất cảnh giác sau khi đánh bại được Minh Vương Vita.

Và nghĩ rằng mọi thứ đã diễn ra theo đúng kế hoạch.

Ngay khi tôi vừa đến Vương quốc Beheiril, thì Gisu đã biết rồi.

Kết quả là hắn đem Kiếm Thần và Bắc Thần trà trộn vào ngay trước mắt mà tôi không hề mảy mai nghi ngờ.

Cuối cùng, tôi rơi thẳng vào bẫy của Gisu, bị dồn vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, và tôi đã thua cuộc.

Giờ chỉ còn lại những tiếng thở dài tiếc nuối.

Gisu đã lên kế hoạch cho mọi thứ. Quả là một tên ma mãnh và khéo léo.

Tôi thậm chí còn không biết rằng Ma Pháp sẽ bị vô hiệu hóa nếu mất tay nữa cơ.

Cả cái lựa chọn vị trí để tấn công cũng rất thông minh nữa.

Vì tôi đang ở trên một chiếc cầu hẹp, thì không thể nào dùng tới phương án triệu hồi Ma Đạo Khải [Dạng I] được. Và cũng không thể sử dụng Đầm lầy.

Việc lựa chọn địa hình đã được lên kế hoạch cẩn thận ngay từ đầu.

Roxy đã tạo ra một hệ thống có thể được quản lý mà không cần mở rộng Vòng Tròn Ma Pháp, nhưng Gisu chưa lường trước được khả năng đó.

Nếu sử dụng hết sức mạnh của Ma Đạo Khải [Dạng II], có lẽ tôi đã có thể đánh bại được hai người họ.

Có vẻ như Kiếm Thần và Bắc Thần cũng bị sốc khi nhận ra rằng cây cầu không đủ vững chắc để chịu được tác động của Ma Đạo Khải.

Nhưng, nghĩ lại thì… .. cây cầu sập đã giúp tôi trốn thoát khỏi chúng.

"..."

Mà rốt cuộc thì cái tên Gisu có thể ở đâu được cơ chứ?

Liệu hắn đã cải trang thành Vua của Vương Đô Biheiril chăng?

Nhưng giọng của ông ấy khác hoàn toàn cơ mà… ừm thì, nếu là Gisu thì hắn chắc sẽ có cách để xử lý được vấn đề đấy thôi. Dù sao thì cũng được trợ giúp đến tận răng cơ mà, có gì mà gã ta không thể làm được cơ chứ?

Với lại bản thân hắn ta còn có đến hàng nghìn mánh khóe để đánh lừa đối thủ cơ mà.

Liệu hắn có cài gián điệp vào trong hàng ngũ của mình không?

Đợi đã.

Nhắc đến chuyện đáng ngờ, thì chẳng phải Sándor cũng rất khả nghi sao?

Tuy giọng nói, khuôn mặt và vóc dáng không giống Gisu chút nào, nhưng nếu có Ma Đạo Cụ thuận tiện như vậy, thì chuyện cải trang dễ như trở bàn tay thôi.

Có lẽ, hắn đã bí mật lẻn vào Vương Đô Asura, sau đó giam cầm và cải trang thành Thủ lĩnh của Hoàng Kim Hiệp Sỹ Đoàn.

Chưa kể đến việc khả năng thu thập thông tin của hắn cũng rất giỏi nữa, nên cái khả năng đó rất là cao.

"..."

Nhưng tại sao tôi lại bị mắc kẹt trong cõi mộng? Đây là mơ, phải không nhỉ?

Đúng là dạo này, có rất nhiều chuyện xảy ra tương tự.

Tấn công tinh thần bằng cách sử dụng những giấc mơ.

Minh Vương Vita cũng vậy.

Có phải đây là sức mạnh của Vita không? Hắn chưa chết sao?

Ồ .... ai vậy ......?

Có ai đó ở đó ......

Tại sao cơ thể của gã ta lại được bao phủ bởi nhiều hạt khảm vậy?

Ngươi là ai!!??

Ngươi cũng thuộc tộc Slime?

Ồ .... vâng .... vâng .... ta biết ngươi mà .... ta biết ngươi rất rõ.

...... Đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau rồi nhỉ?

Ta cũng nhớ ngươi lắm….

"..."

Này, này.

Nói gì đó đi?

Trông ta có giống thằng đần khi cứ nói một mình suốt nãy giờ không hả?

Bây giờ ta đã thua rồi đó! Vì vậy, ít nhất hãy tiết lộ tất cả bí mật của ngươi và nở nụ cười khả ố thường ngày đi nào?

Chả phải ngươi luôn thích cười nhạo người khác sao?

Ngươi sẽ vỗ vai rồi nói, [Ta đánh giá cao tất cả những nỗ lực của cậu, cậu xứng đáng giành chiến thắng, nhưng .... đáng tiếc ghê .... Ta đã thắng một lần nữa rồi, há há há há há!! ]

Ngươi muốn nói điều đó, phải không !!?

Nào nào, mau mở cái miệng chết tiệt đó ra không ta đấm cho mấy cái đấy?

"………… Chết đi."

Đúng vậy, ta đã chết rồi mà…

À không phải thế, ý ta là, có chuyện gì xảy ra với Hitogami-chan của chúng ta hôm nay vậy nè?

Cái hình hài của ngươi hôm nay trông tệ quá đấy.

Ngươi sao vậy .....chả phải ngươi thường cười phá lên khi thấy ai đó thua cuộc sao.... thế mà hôm nay ngươi lại trông chán nản vậy, Hitogami-chan?

"Tương lai của ta luôn thay đổi mỗi khi cậu định làm điều gì đó."

Rõ ràng rồi.... đó chính xác là những gì ta muốn mà.

“Ta luôn có thể nhìn thấy tương lai của mình. Ta có thể trông được số mệnh rất xa trong tương lai. "

Ừ rồi rồi. Nhìn trước tương lai chứ gì?

Ngươi có thể nhìn thấy tương lai. Không chỉ tương lai của chính ngươi, mà còn là tương lai của ba tông đồ nữa.

Nếu ta không nhầm thì ngươi chỉ có thể điều khiển nhiều nhất 3 người thôi đúng không?

"Ba người? Xì, có đếch! Ta còn có thể nhìn thấy nhiều hơn thế cơ. Tuy nhiên, ta phải tiếp tục quan sát tương lai của chính mình nữa. Để không ảnh hưởng, nên ta chỉ quan sát 3 người thôi."

…… vì vậy, ngươi đã sử dụng hầu hết sức mạnh để giám sát tương lai của bản thân, hả?

"Nhưng tương lai của ta đã trở nên tối đen như mực. Kể từ ngày hôm đó, nó đã luôn luôn tăm tối."

Tối đen như mực?

"Lúc đầu chỉ có mỗi Orsted. Nhưng hắn chỉ là một con ruồi vo ve chả đáng bận tâm. Hắn không xứng đáng trở thành kẻ thù của ta. Ta sẽ không bao giờ có thể thua một tên ngốc ngu muội như vậy được."

Dám chửi sếp là đồ ngốc sao…?

Ừ thì, đúng là Orsted có tạo vài cái nghiệp nhỏ ở chỗ này chỗ kia đi nữa…Như cái lúc mà hắn ta giữ im lặng về vụ tộc Supard chẳng hạn

Nhưng, ta cũng không thể trách hắn được.

"Vậy mà từ một khoảnh khắc nào đó, có một người đàn ông bắt đầu đứng cạnh Orsted. 

Một kẻ mà ta hoàn toàn không hề biết mặt. 

Một gã hoàn toàn khác biệt. 

Có lẽ không phải là một con người của thế giới này. 

Tương lai của ta dần dần nhuộm màu đen sau khi ''người đó'' xuất hiện."

Aaa….

Có lẽ đó là bạn trai của Nanahoshi?

Tên anh ấy là ..... ta quên mất tiêu rồi.

"Không chỉ vậy, một lúc sau lại xuất hiện thêm nhiều tên con trai và các cô gái nữa, sau đó tương lai của ta càng trở nên tăm tối và tĩnh lặng hơn.

Nếu cậu mà tiếp tục hành động, thì cái số lượng đồng minh xung quanh Orsted sẽ lại càng gia tăng.

Và cứ mỗi lần mà cậu làm gì đó, thì tương lai của ta lại dần trở nên tối tăm mịt mù.”

Vì vậy, ý của ngươi là mọi nỗ lực của ta đã làm không phải là vô ích?

"Không .... nhảm nhí!! Tất cả đều vô dụng hết. Đúng vậy…Ta sẽ xử lý từng thứ một!’’

Ồ, tự tin ghê.

Nhưng, ta không thể làm gì được nữa… Ta đã chết rồi mà.

“Nếu cậu đã chết, thì ta đã có thể sửa chữa tương lai của mình. Suy cho cùng, tương lai của ta phụ thuộc vào người khác. Ta có thể thay đổi nó nếu ta giết một người có định mệnh mạnh mẽ. Đó là những gì ta đã làm suốt thời gian qua ”.

Ý ngươi là để ta có thể sống sót. Ngươi muốn ta cầu xin ngươi cứu sống ta sao?

Thế thì ta cầu xin ngươi một điều khác vậy, 'Làm ơn .... ít nhất, hãy cứu gia đình ta ....'

Mà có đếch ..... giờ đã quá muộn để cầu xin điều đó từ ngươi rồi.

‘’CHẾT… CHẾT ĐI!!!’’

Ô kìa kìa, cục cưng sao zợ, bé thấy bực bội ư?

Bộ ngươi là học sinh mầm non à hay gì?

"CHẾT ĐI, RUDEUS!!!!!"

Ừm ừm, ta đang lắng nghe nè…. Chửi tiếp đi. Sướng tai ghê á!!

★ ★ ★

Tôi chợt tỉnh giấc.

Đây là lần tỉnh dậy tệ hại nhất tôi từng trải qua.

Nếu tôi phải chết trong tình trạng này, thì thật là khó chịu.

Vừa rồi tôi đã có một giấc mơ, và bằng cách nào đó Hitogami đã xâm nhập vào giấc mơ của tôi sau ngần ấy thời gian.

Hắn ta hét lên rằng 'Mau chết đi', nhưng không phải là 'Ta sẽ giết ngươi'. Điều đó có nghĩa là, gã ta không thể trực tiếp giết tôi. Hắn ta cần người khác làm việc đó.

Đúng, đó là Hitogami, hắn ta rất mạnh mẽ nhưng sức mạnh của gã không phải toàn năng.

Tên đó không thể làm việc một mình.

Hitogami chỉ có thể đưa ra hướng dẫn từ phía trên.

Một kẻ vô cùng khó ưa.

Dù sao thì…

"Mình vẫn còn sống ư?"

Tôi tưởng rằng mình đã chết rồi chứ.

Tuy Ma Đạo Khải [Dạng II] vẫn giữ khá nhiều sức mạnh. Nhưng tôi chắc giờ chỉ như một cái xác nằm trên vũng máu; chắc xuất hồn rồi.

Con người chỉ là những cục xương bằng thịt. Vẫn còn sống sau khi rơi tít từ độ cao đó chỉ có trong truyện cổ tích thôi.

Sống sót thế đếch nào được.

Nhưng sự thật là tôi vẫn còn sống. Điều đó có nghĩa là cơ thể của tôi có thể chịu được tác động nặng nề khi rơi xuống đáy thung lũng sao?

Không!! ĐIều đó là bất khả thi!!

Có lẽ có thứ gì đó bảo vệ khi tôi ngã. Một tấm đệm ư?

Dường như ...... có cành cây nào có thể làm chậm cú ngã của tôi.

Ôi, Paul-san, Zenith-san .... cảm ơn trời đất hai người đã sinh ra một đứa trẻ khỏe mạnh như vầy.

"……Hự"

Tôi đã cố gắng bò dậy.

Xung quanh đây u ám quá. Là hang ư?

Tôi chợt cảm thấy có điều gì đó rất lạ.

Làm thế nào tôi có thể ‘’bò’’ dậy được? Không phải tôi đã bị chặt mất cả hai cánh tay rồi sao?

N-nhưng .... chắc chắn rằng vừa rồi tôi đã dùng cánh tay của mình để nâng cơ thể dậy mà.

Xem nào, gồng cơ bụng của mình, rồi ấn hông xuống và…

"Hả? Hai tay của mình vẫn còn này?’’

Tại sao những cánh tay lẽ ra bị cắt đứt bởi Kiếm Thần vẫn ở đây?

Tôi làm gì có khả năng tự tái cấu trúc cơ thể chứ?

Trong khi nghĩ vậy, tôi nhìn chằm chằm vào tay mình.

"Ôi cha! Cái quái gì thế này ..."

Hai tay của tôi mang một màu đen bóng lọng.

Đó là một cánh tay đen tuyền giống như Hắc Diện Thạch vậy.

Tuy nhiên, tôi có thể di chuyển nó một cách trơn tru, giống như một cánh tay thực sự.

Khi tôi nhìn lên vai của mình, cánh tay đen nhánh của tôi đã mọc rễ như một cái cây quanh gốc vai. Trông như một loại thực vật hay gì đấy vậy.

Nhìn ghê rợn thật chứ!!

Có vẻ như các mảnh giáp Ma Đạo Khải Dạng II cũng đã bị tháo ra. Ai là người tháo chúng ra thế?

Quần của tôi cũng mất rồi.

Bên dưới chỉ trơ trọi có mỗi bộ đồ lót.

Ngoài ra còn có một chiếc băng quấn quanh người.

Khu vực xung quanh mạn sườn loang lổ vết máu.

Có thể ai đó đã sơ cứu ư?

Hả? Sơ cứu? Điều đó có nghĩa là, người đó không thể sử dụng Ma Pháp Chữa Trị?

Cái cánh tay này cũng là do ‘’người đó’’ gắn vào sao?

"……À"

Khi nhìn quanh, tôi thấy quần áo của mình đã được gấp gọn gàng ở đó.

Và ..... Aaaaa!! Có một cánh tay ngay cạnh đó !!

Một cánh tay được cắt rất mượt, loang lổ xung quanh đều là máu đỏ tươi !!

Ôi, cánh tay thân thương này là của tôi đây mà!!.

Nó vẫn còn đeo cái vòng của Long Thần nữa kia kìa.

"Ái đau……"

Khi tôi cố cử động mạnh với lấy cái tay thịt đó, thì cơn đau dần chạy dọc khắp cơ thể.

Tôi ngay lập tức sử dụng Ma Pháp Chữa Trị và chữa lành vết thương của mình.

Sau đó, tôi tháo chiếc vòng đeo tay ra khỏi cánh tay tươi sống vất vưởng ở đó và đeo vào cánh tay đen xì mới gắn trên cơ thể.

Chiếc vòng này có hoạt động trở lại không nhỉ?

"Đây là đâu?"

Trong khi cố gượng buông ra những tiếng rên rỉ, tôi ngước nhìn xung quanh.

Tôi sử dụng Hòa Ma Pháp để chiếu sáng xung quanh mình.

Kích thước của mỗi hướng đâu đó khoảng năm mét. Còn bức tường thì được làm hoàn toàn từ đất đá. Rồi nhìn lên trần, tôi có thể khẳng định được đây chính xác là một cái hang.

Tôi được đặt trên một mảnh vải lót dưới nền hang.

Mảnh vải này… là áo choàng sao?

"..."

Giờ thì hãy đi tới lối ra của cái hang để xác nhận lại vị trí xem sao đã.

Nơi này tuy hơi cong, nhưng tôi có thể thấy được một chút ánh sáng. 

Đó là một lối thoát.

Tuy nhiên, ai đó đã đứng trước lối ra.

Một người mà có tấm lưng rẩt lớn.

Anh ta cũng đang mặc một bộ giáp hoàn toàn phù hợp với vóc dáng cồng kềnh của mình.

Khi tôi đến gần anh ta, anh ta từ từ quay sang tôi, rồi nâng mũ giáp lên.

Một khuôn mặt mà tôi có thể dễ dàng nhận ra ngay lập tức.

"DOGA!!"

"... Um"

"Anh đã cứu tôi sao?"

“Tôi đến đúng lúc cậu ngã khỏi cầu vượt rồi tôi nhảy xuống ngay lập tức…… Sau đó, cậu ngất đi …… Tôi đã cố gắng đưa cậu về làng …… nhưng áo giáp quá nặng …… Vậy nên, tôi tháo vũ khí …… và sơ cứu cho cậu.”

Có vẻ như anh ấy đã giúp tôi giữ được cái mạng này.

Anh ta lao tới ngay khi tôi rơi khỏi cầu, rồi đỡ lấy tôi.

Đến cái mức mà anh phải liều mình nhảy tọt xuống cái thung lũng sâu hoắm như vậy…

Hix, xin lỗi Doga.

Tôi xin lỗi vì đã coi thường anh từ trước đến nay.

Thật sự xin lỗi vì đã bảo rằng anh không hề nổi bật và cho rằng tôi sẽ ổn nếu không có anh.

“Ra vậy, cảm ơn anh, anh là ân nhân của tôi đấy. Tôi xin lỗi vì đã hành động một mình. Tôi đã mất cảnh giác.”

"... Không có gì. Bởi vì đó là lệnh của Sándor."

Doga nói trong khi mỉm cười yếu ớt.

Kể cả nó có là chỉ thị đi nữa, thì anh ấy đã liều mạng để cứu tôi đó!

Vậy chẳng phải anh ấy là một người cực kỳ tốt bụng sao?

Thế quái nào mà mình còn định bảo vệ ngược lại hai người họ cơ chứ? Thật đáng hổ thẹn mà.

Tại sao tôi có một hộ vệ tốt như anh ấy mà không biết đường trân trọng vậy?

"Anh cũng đã làm cánh tay này cho tôi sao?"

Khi tôi nhấc cánh tay đen của mình lên cho anh ta xem, Doga lắc đầu. 

“Khi tôi tìm thấy cậu… thì cậu đã ở trong… thứ gì đó như cái kén… rồi khi tôi mở nó ra… thì cái kén… trở thành cánh tay của cậu.”

 ……?

Tôi đang ở trong một cái kén? Sau đó, cái kén trở thành một cánh tay?

Làm thế nào mà tôi có thể bị quấn trong một cái kén vậy? Ai đã làm điều đó? Nó là một loại động vật .... hay một con Ma Thú? Cái kén đó là thứ quái gì? Sao nó lại biến thành cánh tay mình được?

Tôi tiếp tục suy ngẫm trong khi nhìn chằm chằm vào cánh tay mới, rồi Doga nói một cách bất an.

“Tôi đã tìm thấy… một trong… hai cánh tay của cậu. Mặc dù tôi đã tìm… cái thứ hai nhưng mà… không thể thấy được. Có lẽ nó bị ăn mất rồi, tôi xin lỗi.”

“À, không có gì đâu, bình thường mà.”

Tôi có thể tái tạo nó một lần nữa với Ma Pháp Hồi Phục tiên tiến của Orsted.

 ...... Tuy nhiên, phải tháo hai cánh tay đen này ra trước thì mới được.

“Mà chúng ta đang ở đâu vậy?”

“Dưới đáy của thung lũng… nơi… sâu nhất.”

"Vậy ... đã trôi qua bao lâu nhiêu canh giờ rồi?"

"Tôi không biết…. Mặt trời…. không thể nhìn thấy từ đây…. Tôi nghĩ đã hơn…… hai…. hoặc ba ngày."

Nói xong, Doga loạng choạng di chuyển ra khỏi chỗ cửa hang.

Có một thứ ánh sáng gì đấy chiếu vào mắt tôi. Một ánh sáng xanh nhạt mờ ảo. Bên cạnh cái hang, có rất nhiều thứ như kiểu rêu và nấm dạ quang mọc lên thành từng nhúm một. Nhờ có chúng mà không gian xung quanh đã được chiếu sáng ít nhiều.

Nhưng đó không phải là tất cả những gì tôi nhận thấy.

Bên ngoài hang động.

Có ba xác chết, như thể đang chặn lối vào hang động vậy.

Xác của loại sinh vật trông giống khủng long bò sát.

Chúng là Địa Long.

Tại sao có ba cái xác nằm vất vưởng ở đó?

"... Đây có phải là do anh làm không?"

"Ưm. Tôi phải .... bảo vệ .... Rudeus."

Giờ để ý mới thấy thì cái rìu của Doga được nhuốm dẫm màu đỏ của tiết canh.

Có phải máu của Địa Long không?

Anh ta đã tự mình tiêu diệt được ba con sao?

Ngạc nhiên quá.

Có lẽ tôi đã đánh giá thấp khả năng của người đàn ông này rồi.

Chờ một chút ..... nếu nhớ không nhầm thì Kiếm Thần và Bắc Thần đã từng nói đôi điều về Doga ......

"Anh là Bắc Đế?"

“Um. Sư phụ nói là… tuy tôi vẫn còn… thiếu kinh nghiệm. Nhưng… sở trường của tôi… là… săn Ma Thú.”

Lúc đầu, kẻ nào đã dám nghi ngờ khả năng của anh chàng này cơ chứ?

Chẳng phải Ariel đã cử đi một chiến lực vô cùng hữu dụng tới sao?

À, ừ. Đó là tôi mà. Xin lỗi nhé. Là tôi nói.

Tha thứ cho tôi.

Tôi thật sự đã coi thường anh ấy!

"Tôi hiểu rồi ... ANH ĐÚNG LÀ SÔ ZÁCH ĐÓ!!."

"UM."

Khi được tôi khen, anh ấy cười vui vẻ.

Tuy nhiên, nếu Doga là Bắc Đế thì ...

“Còn Sándor thì sao?”

“………… Tôi không được phép nói.”

"Hiểu rồi"

Khi gặp thì tôi phải dò hỏi ông ta khai ra sự thật mới được.

"Bây giờ, chúng ta phải tính xem làm thế nào để thoát khỏi nơi này đã....."

Trở về làng là ưu tiên hàng đầu của chúng tôi lúc này.

Kiếm Thần và Bắc Thần.

Chúng là những kẻ thù vô cùng hùng mạnh và còn có thể cải trang nữa.

Có lẽ, không ai biết tôi đã bị đánh bại, ngoài Doga.

Vì vậy, nếu chúng là kẻ thù, thì Đội Thảo Phạt sẽ ngay lập tức đến làng Supard.

Một đội quân được dùng để tận diệt tộc Supard đang đi tới đây.

Số lượng quân lực có thể lên đến 100-200 người. Chúng ta vẫn có thể xử lý chúng, nhưng đấy sẽ là một câu chuyện khác nếu cả Thần kiếm và Bắc Thần cũng lẫn trong đó.

Chúng ta phải ngăn chúng lại.

“…… Doga, đưa tôi đến nơi tôi bị ngã. Tôi muốn lấy lại Ma Đạo Khải. Có thể có một số cuộn ma thuật có thể sử dụng được ở đó.”

"Um"

Doga gật đầu và bắt đầu bước đi.

Tôi đuổi theo bóng lưng đáng tin cậy đó.

★ ★ ★

Tôi đến chỗ Ma Đạo Khải tương đối nhanh.

Chúng tôi tranh thủ tiêu diệt hai con Địa Long trên đường tới đây.

Cả hai đều bị Doga đánh bại chỉ với một đòn duy nhất.

Đó là một cú nhất kích tất sát.

Chỉ cần đợi con Địa Long lao tới và vung chiếc rìu khổng lồ của mình, đầu của con Ma Thú chỉ có thể rơi xuống một cách bất lực.

Anh ta thực sự đáng tin cậy.

Khi chúng tôi bị tấn công bởi Thấu Minh Lang, Doga có vẻ bị yếu thế trước lũ nhỏ con lắt léo đó. Nhưng bây giờ, tôi đã hiểu người đàn ông này mạnh mẽ như thế nào.

Chà, tôi thích Doga ... chỉ cần có anh ấy ở bên thì tôi nhất định sẽ ổn thôi.

"Hừ..."

Ma Đạo Khải đã bị chém đứt một cách thô bạo.

Đặc biệt, Quyển Trục Cơ Khí Cải Tiến treo ở đằng sau cũng tan tành.

Tất cả các cuộn đều được cắt đôi.

Một mớ hỗn độn, Những vết máu của tôi vẫn còn bám trên giáp trụ

Mấy thiết bị này vô dụng rồi.

Mặc dù .... Roxy đã rất cố gắng để cải tiến Ma Đạo Khải cho tôi .....

Có vẻ như, Ma Đạo Khải, thứ đã được cho là có lớp phòng thủ mạnh mẽ nhất từ trước đến nay, vẫn không thể sánh được với đòn tấn công của Kiếm thần.

Tuy nhiên, thanh kiếm mà Kiếm Thần sử dụng cũng đã bị hư hại.

Thanh kiếm đã gãy nửa chừng trước khi nó có thể cắt hoàn toàn bộ Giáp.

Nhưng xét theo vẻ bề ngoài, Kiếm Thần chỉ sử dụng một thanh kiếm cùn.

Gull Farion có nhiều Ma Kiếm, nhưng để giữ cho lớp ngụy trang của mình không bị lộ, có lẽ hắn đã đem theo một thanh kiếm thông thường.

Nếu hắn sử dụng thanh kiếm yêu thích của mình, Thì không chỉ bộ giáp, mà cả cơ thể tôi cũng sẽ bị xẻ ra làm đôi.

Nghĩ tới thôi là đã thấy rùng mình rồi.

Tuy nhiên, nếu hắn mà dám mang theo một thứ như vậy, hẳn Ma Nhãn của Cliff và Kiến thức của Orsted đã phát hiện ra rồi.

"Chúng ta không thể sử dụng nó nữa."

Có vẻ như Quyển Trục Cơ Khí Cải Tiến do Roxy làm ra không còn cách nào khác ngoài việc phải vứt bỏ.

Roxy có lẽ sẽ buồn lắm.

Tôi sẽ quay lại lấy nó sau….

May mắn thay, thân Ma Đạo Khải vẫn có thể chuyển động.

Một phần cánh tay giáp vẫn còn, và một phần bàn chân còn nguyên vẹn.

Nó không hoàn hảo, nhưng ...

Tuy nhiên, thật đau đớn khi không thể sử dụng cuộn phép thuật triệu hồi Ma Đại Khải nữa.

Nếu không có cuộn giấy, tôi sẽ không thể đánh bại hai tên cấp Thần đó.

Bây giờ, tôi phải trở về Làng Supard, sau đó sử dụng vòng tròn ma thuật dịch chuyển ở đó để trở về trụ sở chính, sau đó lấy cuộn giấy dự phòng.

Hy vọng vẫn kịp.

"………… Hừ?"

Tôi cố gắng gỡ Quyển Trục Cơ khí Cải Tiến bị hư hại ra khỏi cơ thể Ma Đạo Khải, vẫn còn một mảnh của thanh kiếm mà Thần Kiếm dùng để cắt tôi cắm trên đó. Một quyển trục rơi xuống.

Không, đây không phải là Quyển Trục.

Đó là một cái hộp.

Chiếc hộp rơi ra từ giá đỡ trục gắn liền với cơ thể của Ma Đạo Khải.

Kích thước gần bằng một cuốn từ điển.

Có một loại hình khắc ma quỷ ghê rợn nào đó trên thân hộp. Có lẽ .... ai mở nó ra sẽ bị nguyền rủa. Nhưng .... tôi biết cái hộp này ......

Atofe bảo tôi mở hộp này trong trường hợp khẩn cấp.

Thanh kiếm dường như chưa kịp cắt hết cái hộp thì bị gãy làm đôi.

"..."

Trong khi do dự, tôi mở nó ra để xem bên trong.

Không có gì bên trong.

Nó trống rỗng.

Không, một cái gì đó được viết trên mặt sau của nắp.

"Cục thịt đen này là một phần cơ thể của Ma Vương Bất Tử Atofe. Nó sẽ bảo vệ người mang khi gặp khó khăn, Hãy đối xử với thứ này một cách cẩn thận. " ”.

Cục thịt đen.

Khi vẫn còn đang thắc mắc, tôi ngay lập tức nhìn vào cánh tay mới của mình.

........ một cục thịt? Đen? Có thể là cánh tay này ư!!

Tôi không nhớ đã mở nó, nhưng cuộc tấn công của Gull Farion đã bẻ khóa thứ này…

Có lẽ nào… ..bởi vì vết chém đó, cục đen này được kích hoạt, sau đó lan truyền như ký sinh đến cánh tay, cầm máu, quấn quanh cơ thể, và thậm chí thay thế cánh tay bị đứt lìa của mình sao??

...

Đó có phải là những gì đã xảy ra ..........?

"Atofe-sama... Cảm ơn rất nhiều!"

Không có lời hồi đáp. Tất nhiên, mụ ta đâu có ở đây.

Nhưng tôi đã quyết định phải cảm ơn vị Ma Vương hung bạo đó từ tận đáy lòng mình.

Tôi có nên cúi lạy mụ ta ở hướng đông không?

Có lẽ bây giờ mụ ta không có ở phía đông, nhưng nếu tôi gặp Atofe sau này, tôi sẽ rất biết ơn. Tôi sẽ đãi mụ ta một ít rượu ngon.

"Được, chúng ta trở về đi."’

Trận chiến đã gần kề.

Tôi phải quay lại càng sớm càng tốt.

---

Phải, chắc chắn rồi... Ta không thể leo ngược lên các vách đá.

Chúng tôi đã cố leo đến một mức độ nào đó bằng cách sử dụng Thổ Ma Pháp. Nhưng càng đi xa, ánh sáng từ rêu và nấm Phát Quang càng mờ dần đi, và vì vậy bầu không khí càng trở nên tối mịt.

Trong bóng tối hoàn toàn như vậy, là cơ hội tốt để lũ Địa Long tự do tấn công. Những con Địa Long liên tục lao đến từ trái và phải.

Trước số lượng quá lớn đó, chúng tôi buộc phải rút lui.

Giàn giáo làm bằng Thổ Ma Pháp không ổn định, và hơn mười con Địa Long lao đến tấn công trong bóng tối như những con tắc kè vậy.

Chúng tôi vẫn có thể đối phó với một vài con, nhưng chúng tràn đến từ mọi hướng.

Đến từ trên cao, bên dưới, bên trái, bên phải… .. chúng tiếp tục bao vây lấy Thổ Ma Pháp mà tôi tạo ra, việc trèo lên tiếp gần như là bất khả thi.

Rồng quả thực là loài Ma Thú rắc rối nhất.

"Phù ..."

Chúng tôi đã thử một số cách để lên đỉnh, nhưng vô ích.

Chúng tôi thậm chí đã thử lao thẳng lên thung lũng bằng chiếc máy bắn đá khổng lồ mà tôi cũng chế tạo bằng Thổ Ma Pháp.

Tuy nhiên, một lần nữa đàn Đại Long đã chặn nó lại. . Chúng nhanh nhẹn, lanh lợi và cực kỳ bền bỉ.

Dù có ẩn thân đi nữa thì cũng không thoát được khỏi móng vuốt của lũ Ma Thú.

Chúng tôi cố gắng leo lên từ từ, nhưng chúng luôn nhận biết được chuyển động của chúng tôi.

Một khi nhìn thấy, lũ quái thai đó sẽ tiếp tục săn lùng chúng ta ở khắp mọi nơi đổ về. Một khi đã bị bọn chúng nhắm trúng thì khó lòng tẩu thoát được.

Nhưng .....mỗi khi chúng tôi quay trở lại nơi được thắp sáng bởi rêu phong và nấm mốc .... chúng lại ngừng theo đuổi.

Địa Long có vẻ ghét nơi ẩm mốc này.

Có phải những loại nấm mốc và rêu này đã tạo ra thứ chất mà chúng kinh ghét .... hay những con rồng nghĩ rằng nơi này không còn là lãnh thổ của chúng nữa.

Ah không hẳn ..... một số cái đuôi vẫn đuổi theo chúng tôi.

Có lẽ, có một số ngoại lệ.

“Chúng ta nên làm gì bây giờ? Doga, lúc trước anh đến đây thế nào?”

“Um. Khi tôi xuống đáy thung lũng …… chúng không tấn công nhiều.”

"Vậy à, Ra là như vậy."

Địa Long không nhạy cảm với đối thủ tới từ trên cao và nhạy cảm với đối thủ lên từ bên dưới.

Kiến thức này có vẻ tôi đã từng nghe qua. Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên tôi được chứng kiến trực tiếp.

Chúng hoạt động theo nhóm giống như những con quạ đang săn tìm con mồi.

Có nên sử dụng một loại Ma Pháp quy mô lớn để thổi bay tất cả không?

Không .... kể cả thổi bay được chúng, nhưng nếu các bức tường của thung lũng vỡ vụn, thì chúng tôi sẽ bị chôn sống.

Thung lũng rất sâu và rộng.

Rốt cuộc, Địa Long lại có thể sử dụng Thổ Ma Pháp để ẩn nấp.

Chúng đông như kiến, có giết vài con cũng chả có ích lợi gì.

Tôi không muốn lãng phí Ma Lực trên diện rộng, vì còn phải chiến đấu với Kiếm Thần và Bắc Thần sau này nữa.

Nhưng trong khi tôi vẫn đang quanh quẩn ở đây, có lẽ Kiếm Thần và Bắc Thần đã tấn công Làng Supard rồi.

Hoặc có thể .... chúng đang đi đến một nơi khác..

Ít nhất, chúng có thể đã biết nơi ở của Zanoba.

Vậy còn tình trạng của các cô vợ tôi thì sao?

Như ngồi trên đống lửa. Đầu óc của tôi dần trở nên rối bời.

Bình tĩnh ..... bình tĩnh .... tình hình sẽ chỉ trở nên tồi tệ hơn nếu tôi nóng vội thôi.

Tuy nhiên, khi tôi nhìn lên bằng Ma Nhãn Thấu Thị, tôi thấy những con Địa Long ở trên vẫn đang cảnh giác nhìn xuống.

“Tìm một vách đá nào đó …… không có một số lượng lớn Địa Long thì sao?”

"... Đó là ý kiến hay đấy"

Chúng tôi cũng tìm kiếm bên vách đá, nơi những con Địa Long không tập trung bò tới.

Nhờ có rêu và nấm mà chân tôi không bị cắn bởi rắn rết.

Không chỉ có Địa Long mới tấn công mà còn có các loài côn trùng giống như bọ cánh cứng dài hoặc một con rết có kích thước tương đương với con người.

Rõ ràng, Địa Long ăn loại côn trùng này để sinh tồn.

Vì Trước đó, một con Địa Long đang ngoặm một con rết khi chúng tôi trèo lên vách đá mà.

Tôi cũng nhìn thấy một con rồng không may bị chết dưới đáy thung lũng, và xác của nó bị gặm nhấm bởi lũ côn trùng

Hiếm có con rồng nào lại phải chết một cái chết đen đủi như vậy. Có lẽ, hôm nay là ngày may mắn cho những con thú dưới đáy thung lũng.

Côn trùng là thức ăn cho rồng, nhưng nếu chúng có quá nhiều, thì Địa Long sẽ trở thành thực ăn cho lũ sâu bọ đó.

Có vẻ như một Vòng Tròn Chuỗi Thức Ăn kỳ lạ đã được hình thành ở nơi này.

Có lẽ, đó là lý do tại sao những con Địa Long tránh xa khỏi đáy của thung lũng.

"..."

Tôi tiếp tục suy nghĩ miên man trong khi bước đi.

"Đi bộ xuống con đường này tương đối dễ dàng."

Hóa ra, con đường dưới đáy thung lũng khá bằng phẳng.

Tuy nhiên, không ít lần chúng tôi bắt gặp những cây nấm khổng lồ, những mảnh đá từ trên cao rơi xuống, thậm chí là những tảng đá lớn chắn ngang đường đi.

Tuy nhiên, về tổng thể nó bằng phẳng và thực sự dễ đi lại.

Nó khiến tôi nhớ lại điều gì đó khi đi trên một con đường hẹp như thế này.

‘’Um, giống như ..... đi bộ trên Hàm của Hồng Long."

"Ah!"

Những ký ức cay đắng khi bị Orsted bón hành ở nơi đó vẫn còn ám ảnh tâm trí tôi.

Nhưng, Doga đã đúng.

Nó chắc chắn trông như thế này.

Hàm dưới của Hồng Long, Hàm trên của Hồng Long, và Thánh địa của kiếm.

Tôi đã từng đi qua những con phố đó trong quá khứ… .và bằng cách nào đó, cảm giác vẫn giống như vậy khi tôi đi bộ trên con đường này.

“Có ai đó đã tạo ra con đường này ……?”

Ai đó đã tạo ra nó và mang Địa Long đến vùng đất này ...

Không .... đợi một chút ...

Nếu nhớ không nhầm, đã từng có một câu chuyện về việc Laplace triệu hồi rồng đến Lục địa Trung tâm, đúng không ...?

Có thể nào ... Laplace đã mang Địa Long tới đây? Và hắn cũng là người tạo ra con đường này.

Để làm gì?

"..."

Tôi không thể hiểu được.

Còn bây giờ, hãy quên chuyện đó đi.

Chúng ta phải tìm một nơi để leo lên.

Nhân tiện, có một nơi đặc biệt mà Địa Long làm tổ không?

Tôi đã tìm kiếm với Ma Nhãn Thấu Thị từ trước đó, có một số lỗ có vẻ chắc chắn và kiên cố. Đó có phải là tổ của chúng không?

Nó trông giống như một thị trấn nhà cao tầng được xây dựng mà không có bất kỳ khoảng trống nào.

Chắc chắn trong đó có một phần lớn những con Địa Long nhung nhúc.

Số lượng có thể lên đến hàng nghìn.

Có một số con Địa Long chui ra khỏi lỗ, rồi chui xuống tìm thức ăn. Có thể là những con rồng săn mồi thuộc đẳng cấp thấp hơn.

Tôi không nghĩ ở đây có đủ thức ăn dưới đáy để nuôi số lượng lớn Địa Long như vậy,

Có lẽ trong thế giới này, những Ma Thú có thể sử dụng Ma Pháp không phải lúc nào cũng săn những động vật khác để tồn tại. Vì chúng tiêu tốn khá nhiều Ma Lực.

 …… Vậy chúng đã leo lên đỉnh để kiếm ăn sao?

Không, vấn đề ở đây là chúng nó leo lên bằng cách nào?

Chúng ngã xuống thì chỉ có chết mà thôi.

Dù lũ Ma Thú này cũng được coi là rồng, nhưng chúng đâu có biết bay.

Thung lũng của Địa Long.

Mặc dù nơi này là nhà của chúng nó, nhưng nơi này cũng không hẳn là an toàn cho lũ Địa Long sinh sống.

"Rudeus"

"Hả, có kẻ địch sao?"

Tôi đã chuẩn bị cho cuộc tấn công của lũ côn trùng sâu bọ, nhưng rõ ràng đó không phải là ý của Doga.

Chỉ có một bức tường ở hướng đó.

Không .... có lẽ không phải là những bức tường .....

Rất khó nhìn thấy nó vì nó bị bao phủ bởi bóng của những cây nấm khổng lồ, nhưng có vẻ như… .. có một cái lỗ ở đó.

Đó là một cầu thang.

Có cầu thang ở đấy.

Là cầu thang đi xuống chứ không phải đi lên.

"..."

Vậy, chúng ta có nên đi xuống cầu thang không? Không phải chúng ta đang cố gắng lên đỉnh sao?

Những suy nghĩ như vậy lướt qua tâm trí tôi.

"Ồ?"

Tuy nhiên, khoảnh khắc tiếp theo, tay tôi đã tự di chuyển.

Tay phải của tôi chỉ vào cái lỗ.

Chuyện gì đã xảy ra thế? Tôi thậm chí không thể kiểm soát đôi tay của mình.

E rằng ..... bàn tay mới này đang điều khiển cơ thể tôi ....

"Atofe-sama, đó là lối thoát ư ...?"

Tất nhiên cánh tay của Atofe không đưa ra câu trả lời.

Tuy nhiên, nó đang chỉ vào cái cầu thang.

Có vẻ như chúng ta phải đến đó rồi.

"... Theo ý ngài vậy…."

Ngay cả khi tôi tiếp tục đi bộ. Rõ ràng, chúng tôi không thể tìm thấy một nơi để leo lên.

Thung lũng này không kéo dài mãi mãi.

Nếu chúng ta tiếp tục di chuyển về phía trước, có thể sẽ đi vào ngõ cụt.

Quay ngược lại tìm phía bên kia cũng rất phiền phức.

Vì vậy, chúng tôi sẽ thử đi con đường mà cánh tay của Atofe đang chỉ.

"Chúng ta sẽ thử đi xuống đi."

"Um"

Doga gật đầu không một chút do dự.

Anh ta có thể đoán được điều gì đó khi nhìn vào cầu thang này.

Chúng tôi bắt đầu đi xuống nơi đang bao trùm bởi bóng tối.

★ ★ ★

Có một Tế Đàn ở dưới cầu thang.

Một Tế Đàn khá lớn.

Đó là từ duy nhất tôi có thể dùng để mô tả thứ này.

Một cái hốc khổng lồ phủ đầy nấm mốc và rêu phong.

Ngoài ra còn có hai cây cột lớn hỗ trợ trần nhà. Có một loại chạm khắc trên cây cột.

Trong khi đó, có một giá đỡ trông giống như một phiến đá được cắt ra, và ở phía sau của giá đỡ, có một bức tranh tường với những nét chạm khắc tinh xảo.

Có một con rồng được chạm khắc trên tường ư?

Ngoài ra còn có nhiều bức chạm khắc được tìm thấy ở nhiều nơi khác nhau. Nhưng tôi không thể nhìn thấy vì nơi này tối đen chỉ có vài ánh sáng le lói..

Tuy nhiên, tôi có cảm giác như mình đã nhìn thấy nó ở đâu đó rồi.

Ở đâu đấy nhỉ?

"Đây là ..... tàn tích thuộc về ... Long tộc sao?" Doga nói. 

Đó là nó!!

Vâng .... Doga lại một lần nữa đoán đúng.

Tôi có cảm giác như nơi này cũng tương tự.

Hơn nữa, tác phẩm điêu khắc này giống với những gì tôi đã thấy ở Tòa Thành Trên Không của Perugius.

Tàn tích chứa vòng tròn Ma Pháp dịch chuyển.

Đây rõ ràng là một vụ đánh cược.

Ngay khi dẫm được lên đó, nó sẽ đưa chúng ta đi đâu về đâu cơ chứ?

Chúng tôi chỉ muốn đi lên phía trên thôi mà.

Không, còn quá sớm để quyết định.

Nếu ngó ra xung quanh, không có nơi nào khác ngoài tế đàn này cả.

Rốt cuộc, bàn tay của Atofe đang chỉ vào thứ đó.

Đó là một bức chạm khắc trên tường.

Có một thềm đá nhỏ bên dưới.

Không, nó chỉ trông nhỏ vì bức chạm khắc trên tường rất lớn thôi, thứ đó không thực sự nhỏ.

Như thể không chút do dự, tay Atofe tiếp tục chỉ vào vật đó.

"..."

Đột nhiên, khuôn mặt của Afote hiện lên trong tâm trí tôi.

Mụ ta sẽ cho tôi một số lời khuyên ư? Tôi có nên nghe theo lời nói của Ma Vương ngu ngốc đó không?

Trong một thoáng, tôi cảm thấy bất an.

Nhưng, chân tôi bắt đầu di chuyển, rồi tôi đứng ngay trước cái kệ mà bàn tay của Atofe liên tục chỉ vào.

Trên cái kệ đó, có vài cái chai được xếp thành hàng.

Có một chai trong suốt đã mở nắp.

Hơn nữa, ở trung tâm của kệ, một thứ gì đó giống như một quả cầu pha lê trong suốt.

"Chẳng lẽ, trong đó có chứa đồ uống có cồn."

Với ý nghĩ đó, tôi nhấc một trong những cái chai lên.

Vỏ chai được chạm khắc hình Rồng.

Nếu tôi đưa chiếc chai này cho Zanoba xem, hắn cậu ta sẽ hiểu rõ vê giá trị của thứ này.

Nhân tiện, bên trong trống rỗng.

"..... Vậy, tôi nên làm gì với cái chai này ạ?"

Tôi hỏi tay Afote.

Không có phản hồi.

Thay vào đó, bàn tay của Atofe vươn ra, như thể muốn với lấy một thứ gì đó.

Nó cố gắng với lấy vật thể trong suốt như pha lê.

"..."

Đây là gì? Tôi lên làm gì đây?

Chai, pha lê và Tế Đàn.

Không hiểu sao tôi cảm thấy như mình đang chơi một tựa game Nhập Vai vậy, và câu đố bắt đầu đột ngột xuất hiện trên đầu tôi.

"Rudeus…cái đó"

Đột nhiên, Doga người đứng đằng sau chỉ vào một thứ gì đó trên đầu tôi. 

Khi tôi nhìn vào nó, đỉnh của cây cột phát sáng màu xanh lam.

Không, không đúng .

Những cây cột không sáng, nhưng một thứ gì đó tỏa sáng màu xanh huyền ảo từ trên đỉnh những cây cột đang rỉ ra.

Chất lỏng chảy quá nhanh, cuối cùng nó đọng lại trên Tế Đàn.

Rõ ràng, quả cầu pha lê này-hay đúng hơn, toàn bộ Tế Đàn này là một công cụ ma thuật.

Một công cụ ma thuật phun ra chất lỏng màu xanh.

Tuy nhiên, ánh sáng này được kết hợp với rêu và nấm xung quanh.

"Vậy đây là nước gì vậy?"

Tôi có nên uống thứ đó không?

Nhưng, nó có vẻ không tốt cho sức khỏe ..... màu sắc đáng ngại quá….

Không, có một số chai trên kệ, như thể chúng đã được chuẩn bị để đựng chất lỏng vậy.

Nếu ta đổ nước vào đầy cái chai này và đổ vào một thiết bị ở đâu đó, thiết bị đó sẽ di chuyển, cánh cửa sẽ mở ra và ta sẽ nhận được thanh kiếm huyền thoại.

Vô nghĩa thật sự. Hiện tại tôi đâu có cần kiếm.

"Có thể vì cái này?"

Nơi mà Doga chỉ là một bức chạm khắc trên tường.

Một bức tranh tường lớn được vẽ ở đó.

Đó là hình ảnh của một người và một con Địa Long.

Khi công cụ ma thuật được kích hoạt, cấu trúc này giống như dòng nước màu xanh lam chảy vào, và một phần của nó tỏa sáng, để lộ toàn bộ bức chạm khắc này.

Ít nhiều gì thì đây là những gì tôi có thể nắm bắt được nó đang mô tả cái gì:

Có một người thu thập chất lỏng trong một chai, sau đó đổ nó vào một số người khác. Những người đã được tắm trong chất lỏng màu xanh đó, rồi họ đi săn Rồng và những sinh vật bí ẩn khác mà tôi không thể nhận ra.

Có vẻ như các chữ cái được viết ở bên cạnh của bức tranh, nhưng tôi không thể đọc chúng.

Hình dạng các ký tự có hơi khác so với văn tự Long tộc cổ xưa mà tôi quen thuộc.

"À, nhưng..."

Tuy nhiên, tôi chợt nghĩ ra một điều.

Lý do Địa Long đã không xuống đáy của thung lũng này.

.Rêu xanh, nấm xanh.

Chất lỏng màu XANH.

Có lẽ có những con người đã từng sống ở đây.

Người dân đã dùng chất lỏng màu xanh này để xua đuổi Địa Long ư?

Lũ Ma Thú này có lẽ không thích các thành phần có trong chất lỏng đó.

Và rêu xanh và nấm cũng chứa thành phần đó.

Mà khoan, không phải!!

Khi nhìn vào chạm khắc trên tường, có hình ảnh mọi người đang tấn công từ phía sau con Địa Long.

Tại sao họ lại có thể tấn công chúng một cách tự tin như vậy? …… Theo hiểu biết của tôi, rồng là một trong những quái vật đáng sợ nhất trên thế giới này mà.

...... có lẽ ...... những con rồng đó không thể nhìn thấy họ?

Địa Long không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì phát ra ánh sáng màu xanh cả.

Có lẽ đó là lý do tại sao chúng không thường xuyên đi xuống đáy thung lũng.

Vì vậy, nếu ta bao phủ cơ thể bằng chất lỏng màu xanh này, những con rồng sẽ không nhìn thấy?

"Có muốn thử những gì những con người trên bức tranh này đã làm không?’’

Tôi nhìn lại và hỏi Doga.

Anh không đáp lại.

"Um"

Doga chỉ gật đầu, như thể anh ấy đã mong đợi câu hỏi này của tôi nãy giờ rồi vậy.

★ ★ ★

Sử dụng phương pháp đó, chúng tôi đến đỉnh thung lũng sau một thời gian quanh quẩn bên dưới.

Cuối cùng thì chúng tôi cũng đã ra ngoài.

Ra khỏi Thung lũng Địa Long.

Với cơ thể được bao phủ bởi chất lỏng màu xanh lam, Doga và tôi đã trèo lên bình an.

Chúng tôi đã dần leo đến đỉnh núi với Thổ Ma Pháp của mình.

Chúng tôi chỉ leo từ từ, vì không đảm bảo chắc chắn tác dụng của thứ chất lỏng này.

Và Chính Xác luôn.

Hóa ra chất lỏng thực sự có tác dụng gây điểm mù..

Những con Địa Long không phản ứng gì khi chúng tôi đi ngang qua với cơ thể được bao phủ bởi chất lỏng.

Chúng có thực sự không nhìn thấy chúng tôi? Hay không còn ham muốn săn mồi? Đó vẫn còn là ẩn số.

Tất cả những gì chúng tôi làm là từ từ sử dụng Thổ Ma Pháp leo lên tới đỉnh.

Chỉ mất có đúng một canh giờ.

Khi chúng tôi vừa leo lên đến nơi, màn đêm đã bao trùm cả một vùng thung lũng

Có vẻ như thời điểm hiện tại là buổi tối.

Ánh trăng sáng vằng vặc trên bầu trời đầy sao thơ mộng.

"CHÚNG TA LÀM ĐƯỢC RỒI!!"

"UM!"

Tôi vỗ nhẹ vào lưng Doga, và anh ấy vui vẻ gật đầu.

Đó là một quá trình dài để leo được đến đỉnh, nhưng chúng tôi đã vượt qua một cách an toàn.

Chúng tôi lập tức đến Làng Supard để thông báo về mối đe dọa từ Thần Kiếm và Bắc Thần.

--------------------------------------

Biên dịch: Salmonz

Rekomendasi