Light Novel Mushoku tensei: Chương 248.1- Kẻ nhận ra những điều kỳ lạ
Baca Light Novel Mushoku tensei: Chương 248.1- Kẻ nhận ra những điều kỳ lạ
Baca Komik Light Novel Mushoku tensei: Chương 248.1- Kẻ nhận ra những điều kỳ lạ bahasa Indonesia lengkap dan baru di MSKManga. Kami menyediakan Komik, Manhua, Manhwa, dan Novel yang dapat kalian baca online gratis.
Read Light Novel Mushoku tensei: Chương 248.1- Kẻ nhận ra những điều kỳ lạ
Nhị Đại Thành Phố Irel.
Trong một góc quán rượu nhỏ nằm khuất trong thị trấn lớn thứ ở Vương Quốc Bireiril.
Ở đó, Sándor von Grandor đang nốc rượu với một gã trông có vẻ trẻ tuổi.
‘’Gã Ma Tộc Mặt Khỉ đi từ Nhị Thành Phố Irel, đến thủ đô Beheiril, Hắn đã bặt vô âm tín kể từ đó, đúng không nhỉ?’’
‘’Đúng, vì tên đó có khuôn mặt đặc trưng nên cũng khá nổi bật…’’
‘’Và sau đó thì…?’’
‘’Chịu chết… đừng hiểu sai ý tôi chứ!! Tôi cũng không có biết gì nhiều đâu, đó là những thông tin duy nhất rồi, dù sao tôi đã làm rất tốt mà, phải không nào?’’
Trước mặt Sándor là gã buôn bán thông tin, một tên nhỏ thó.
Tuy loắt choắt là thế, nhưng gã nắm thông tin ở thị trấn này rõ như lòng bàn tay.
Tuổi của gã khác so với dáng vẻ bề ngoài, và thông tin đó không phải do hắn tự kiếm được mà nhặt nhạnh được từ nhiều nguồn khác nhau.
‘’Thế nào, ông chú muốn trả thêm phí chứ? Tôi đang có trong tay một tin đồn khá là thú vị đấy…’’
Như thể đáp lại lời tên đó, Sándor móc ra một đồng bạc trong lồng ngực và đặt xuống mặt bàn.
Gã ngay lập tức vớ lấy đồng bạc và dúi vào túi áo.
‘’Ông có nghe về Ác Quỷ từ trong khu rừng không?.’’
‘’Ác Quỷ của Khu Rừng sao?’’
‘’Đúng, Ác Quỷ Từ Khu Rừng. Cũng có một tên Mạo hiểm Giả thuộc tộc Supard gần đây đến đất nước này đã nổi giận rồi thảm sát cả một ngôi làng.’’
Không lâu nữa, một đội Thảo Phạt sẽ xuất quân vào trong đó, và lũ Ác Quỷ Trong Khu Rừng sẽ sử dụng Lũ Ma Thú Vô Hình để tấn công, Không biết thiệt hại thế nào đây…’’
Tên thanh niên vừa nói, vừa vẫy vẫy cái đuôi của mình.
Tuy không chắc chắn, nhưng tin đồn xấu xa này hẳn là do một kẻ nào đó chủ đích tung ra.
Nếu thế thì chỉ có Gisu mà thôi.
‘’Và giờ đây Đội Thảo Phạt đang chiêu mộ nhân lực, Tên Ma Tộc Mặt Khỉ mà ông chú đang tìm kiếm, có thể đang lẩn trốn trong đó.’’
‘’Hiểu rồi, cảm ơn vì những thông tin này nhé.’’
Sándor ném cho hắn thêm một đồng bạc nữa rồi rời khỏi quán rượu.
Lúc này trời đã tối mịt rồi. Và xung quanh quán Bar này hoàn toàn yên tĩnh. Những ông vẫn nghe thấy tiếng hối hả và nhộn nhịp vọng lại từ đâu đó.
‘’Mình muốn chuyển thông tin này cho Rudeus-dono sớm… Nhưng không ngờ đã muộn thế này rồi cơ à.’’
Với những tiếng ho khan khản đặc, ông ta biến mất vào màn đêm.
★ ★ ★
Theo kế hoạch, thì hôm này Rudeus hẳn sẽ trở về cùng hai người lính.
Nhập bọn cùng Sándor để tiến đến Nhị Đại Thành Phố, Irel, sau đó đến thẳng thủ đô Beheiril để đàm phán.
Tuy nhiên mặt trời đã lặn mất dạng rồi mà vẫn chưa thấy cậu ta đâu.
Nếu chỉ có thế, Sándor không thể nhận ra điều bất thường.
Vì dẫn theo tận hai người lính tới đó khá là vướng chân, chắc đó là nguyên do khiến Rudeus về muộn.
‘’Có lẽ nên thông báo vụ việc với Long Thần-dono trước nhỉ?’’
Tạm thời , ông ta quyết định trở về phòng mình để thông báo tình hình ở đây.
Có một Thạch Bản Liên Lạc trong phòng của Sándor. Nếu ông liên hệ với những người khác, có thể ông sẽ hiểu nguyên do tại sao tin đồn như thế lại lan truyền và tại sao Rudeus hiện giờ vẫn bặt vô âm tín.
‘’Thế giới dạo gần đây có mấy công cụ tiện lợi phết nhỉ, phải chăng là do sức mạnh của Long Thần?’’
Trong khi nghĩ vẩn vơ, ông nhìn vào tấm Thạch Bản Liên Lạc đặt cố định ở một góc phòng.
‘’Ơ kìa…’’
Hôm nọ Rudeus sử dụng, nó có màu xanh lam cơ mà?
Giờ thì chả khác gì một cục đá trơ trọi cả.
‘’Hỏng rồi sao?’’
Sándor lấy tay gõ gõ vào phiến Bản Thạch như sửa cái TV hỏng vậy, nhưng do không kiềm được sức mình nên phiến đá vỡ ra thành nhiều mảnh.
‘’Ối, bỏ mẹ rồi!’’
Đổ sụp rồi!! Sao kết cấu kiểu gì mà dễ vỡ vậy chứ? Nhưng từ lúc trở về phòng đến giờ, nó đâu có sáng đèn nhỉ? Ngay từ đầu thứ này đã như thế rồi sao?
‘’Rắc rối rồi đây…’’
Sándor khá tự tin trong việc sử dụng các dụng cụ ma pháp. Ông không hề thua kém một ai. Tuy nhiên, chả thứ dụng cụ nào bền khi lọt vào tay Sándor cả. Kiểu gì cũng sớm bị ông phá nát thôi.
Và Sándor không hề giỏi trong việc sửa chữa chúng.
‘’Hừm…’’
Nếu không sửa được thì chả tài nào xác nhận được thông tin cả.
Sándor hoang mang trong vài giây.
‘’Thôi thì quay lại vậy.’’
Ông ta quyết định nhanh chóng.
Nếu là kẻ khác, thì gã sẽ nhận thức rằng mọi chuyện có thể sẽ trở nên xấu đi nếu tự ý hành động vào lúc này. Nhưng đây là Sándor.
Ông ta dùng đôi chân của mình, tự thân lao đến Vòng Tròn Dịch Chuyển.
Tuy nhiên…
Vòng tròn Ma Thuật Chuyển Giao được lắp đặt dưới tầng hầm, đã mất đi ánh sáng.
Lúc này, Sándor bắt đầu nâng cao mức độ cảnh giác.
Công Cụ Liên Lạc thì hỏng, vòng tròn ma pháp thì bị vô hiệu hóa.
Một chiến binh kỳ cựu như Sándor ắt sẽ nhận ra điều bất thường.
Và cái tầng hầm này là một không gian hẹp và không có lối thoát hiểm nếu đột nhiên gặp sự cố.
Đây là một tình huống hoàn hảo để đột kích bất ngờ. Theo kinh nghiệm từ trước đến nay, thì ông ta đoán sẽ có kẻ mai phục làm sụp đường hầm để chôn vùi Sándor trong đống đất đá.
Không, nếu đã thế thì đã cho nổ từ nãy rồi.
Có lẽ hắn muốn đối đầu trực diện với ông.
‘’Tại sao ngươi vẫn chưa ló mặt ra hả?’’
Sándor nói vọng về phía đường ra khỏi tầng hầm.
Trong không gian kín mít và tăm tối. Sándor nhanh chóng lao ra khỏi đó. Chiến lược của kẻ thù có lẽ là chờ ở lối vào.
Ông ta đã quá quen thuộc với những đòn tấn công như vậy rồi.
‘’Ta biết ngươi đang ở đó!!’’
Sándor chĩa vũ khí của mình ở phía cửa ra. Dù không thấy động tĩnh gì. Nhưng hắn đến để giết ông mà, nhất định là đã phục kích sẵn rồi.
Không có phản ứng. Dù đã ra hẳn bên ngoài rồi.
Giờ ông ta thấy mình như tên chúa hề vậy.
‘’Phù…’’
Sándor cười tít cả mắt rồi dảo bước với tốc độ nhẹ nhàng như thể ông đang đi dạo phố vậy.
Tuy nhiên cách đi bộ khiến người nhìn vào phải rùng mình. Khoảng cách giữa các bước gần như không có.
Từ lúc bước ra khỏi đường hầm, Sándor luôn dùng ánh mắt dò xét xung quanh để chuẩn bị cho một cuộc tấn công bất ngờ sẽ ập tới.
Ông ta bước vào căn phòng trọ. Có một đám chiến binh đang lăm le cầm vũ khí rình sẵn ở đ-… Tất nhiên là không, hoàn toàn không có bóng dáng một ai cả.
Sándor bước xuống phố. Rất có nhiều ánh nhìn nghi ngờ đổ dồn về phía ông, kẻ đang vác trên mình một cây thương.
Một kẻ khả nghi cầm theo thứ ''vũ khí mà ít ai sử dụng'' khiến người dân nghi kỵ, nhưng Sándor chả thèm bận tâm.
Ông đi ra khỏi lối vào của thị trấn. Đến cả những người lính gác cổng còn phải đề phòng cái tên khả nghi với những bước chuyển động dị thường này.
Nếu có một gã nguy hiểm như này bước vào cổng thành, thì những người lính đây sẽ ngăn hắn lại, làm tròn bổn phận trách nhiệm của mình. Nhưng Sándor lại đang đi ra ngoài mà, sao lại phải mất công níu giữ kẻ muốn rời khỏi đây cơ chứ…
Sándor bình an vô sự đi ra khỏi làng. Thái độ hiên ngang ung dung của ông ta như thể không có phòng bị gì vậy.
Sau khi Sándor khuất dạng khỏi bức tường thành, tới một vùng đồng bằng hoang vu, ông ngay lập tức thay đổi hành động của mình.
Sándor phóng như bay trên đồng cỏ.
Điểm đến chính là làng của Tộc người Supard.
Ông ta linh cảm có điều chẳng lành. Vì kẻ địch không tấn công ông có nghĩa là phía bên kia mới là những người đang gặp chuyện.
‘’Cứ nghĩ rằng chúng sẽ mai phục cơ…’’
Trong khi nghĩ lại những hành động chúa hề và lời nói của mình dưới tầng hầm, má Sándor ửng đỏ vì xấu hổ.
★ ★ ★
Sándor liền tức tốc trở lại khu rừng của Tộc Supard. Ông không hề dừng chân nghỉ ngơi ở làng mạc hay thị trấn trên đường đi.
Dù ở Vòng Tròn Ma Thuật Dịch Chuyển chỗ ông không bị mai phục, thì những nơi khác cũng không phải là an toàn.
Nếu không có cuộc phục kích nào trên đường đi, thì ông sẽ đến nơi sớm mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Băng qua khu rừng rậm rạp và tiến đến thung lũng.
Nhưng khi cố băng qua vùng thung lũng, thì ông nhận thấy có điều bất thường.
‘’Cây cầu đâu mất rồi…’’
Cây cầu vượt do Rudeus xây dựng đã bị đổ sụp.
Có lẽ cây cầu bằng đá đó không vững chắc cho lắm. Dù sao nó cũng được tạo ra bởi Ma Pháp mà. Do không có Ma Pháp, nên Sándor tự phỏng đoán mấy thứ được tạo ra từ phép thuật rất chi là mỏng manh dễ vỡ, Vì vậy, việc cây cầu bị sập là lẽ dĩ nhiên.
Điều kỳ lạ là trên cây cầu treo ngay cạnh đó, có một thứ gì đang chêng vênh sắp rớt xuống.
Một cái vỏ kiếm.
Nếu nhớ không lầm, đó là vỏ kiếm của Quân Đội Hoàng Gia Vương Quốc Beheiril mà?
Tại sao thứ đó lại ở một nơi như này?
Sándor lại trở nên cảnh giác cao độ.
Ông băng qua cây cầu treo một cách chậm rãi trong khi nhìn ngó xung quanh.
Trong lúc Sándor băng qua cây cầu, một thứ quen thuộc đập vào con mắt ông.
Một vết máu.
Dù ông không biết đó là vết máu của ai. Nhưng xét về màu sắc thì đó hẳn là máu của con người.
‘’Những người lính và Rudeus-dono đã bị tấn công trên cây cầu này sao? Vậy giờ họ đâu rồi?’’
Ngay khi đoán được điều đó, Sándor ngay lập tức di chuyển.
Ông sợ sẽ bị mai phục ở giữa cầu nên phóng tức tốc sang bờ phía đối diện.
Sándor cầm trong tay vũ khí rồi quan sát xung quanh cây cầu trong vài giây ngắn ngủi. Sau khi không thấy gì, ông bắt đầu chạy vòng lại.
Ông ta chắc chắn có chuyện đã xảy ra ở đây. Nhưng lại không đủ thông tin,
Với những suy nghĩ đó trong đầu, ông phóng như bay tới làng của tộc người Supard.
Khi vừa đến làng, Sándor đi thăm dò đầu tiên.
Ông quan sát thật kỹ ngôi làng từ đằng xa. Xem trong làng có kẻ khả nghi và bi chiếm đóng không.
Trong khi thám thính, một người tộc Supard đã bắt gặp ông, sau khi xác nhận ngôi làng đã an toàn, Sándor nhanh chóng tiến vào.
‘’Ruijerd-dono!!’’
Sau đó, Sándor tìm đến người chiến binh mà ông tin tưởng nhất. Dù có thể anh ấy vẫn chưa hồi phục được sức khỏe hoàn toàn.
‘’Có chuyện gì vậy?’’
Ruijerd đang ngồi ăn cùng với Norn, em gái của Rudeus, nhưng khi Sándor vừa xông vào, anh ấy ngay lập tức bỏ dở bữa ăn và đứng dậy.
Quả đúng là tốc độ của một anh hùng dày dặn kinh nghiệm chiến đấu nơi sa trường, Sándor cảm thấy nhịp tim đang đập rộn ràng trong lồng ngực mình.
‘’Rudeus-dono sao rồi?’’
‘’Hôm trước, cậu ấy đã dẫn mấy tên lính rời khỏi làng.’’
Sau khi nghe xong, Sándor rùng mình.
‘’Rudeus-dono có thể đã bị tấn công ở Thung Lũng Địa Long hoặc Nhị Đại Thành, thậm chí ở ngay giữa cây cầu rồi!! Phải tập hợp đội tìm kiếm ngay lập tức!!’’
‘’ĐÃ HIỂU!’’
Ruijerd tay cầm ngọn giáo, chạy vụt ra khỏi căn nhà.
‘’Ể…ể?’’
Norn tỏ thái độ ngạc nhiên và bối rối do không thể theo kịp tình hình. Sự việc vừa rồi diễn ra chỉ trong một khắc. Sándor khẽ mỉm cười trấn an.
‘’Cô xin hãy an tâm, Norn-dono, Huynh Trưởng của cô dù sao vẫn là Cánh Tay phải của Long Thần cơ mà, cậu ta không dễ dàng gặp nguy hiểm đâu, Rudeus có thể đang lẩn trốn ở đâu đó rồi. Cậu ấy nhất định sẽ sống sót, tôi đảm bảo điều đó.’’
‘’Dạ.. vâng ạ…’’
Khi Norn vẫn còn đang lúng túng, Sándor tiến tới Quảng trường của Làng.
Ngay lập tức, Ruijerd tập hợp được năm chiến binh.
‘’Tôi có thể đi!’’
‘’Vậy gia nhập cùng ta!’’
Các vị chiến binh cũng như Norn, họ cũng thể hiện sự bối rối trên khuôn mặt mình.
Tuy nhiên, đó mới là những chiến binh kỳ cựu. Họ đi theo Ruijerd mà không có lấy một lời phàn nàn.
Họ chạy vụt qua khu rừng.
Dù gặp phải vài con Thấu Minh Lang trên đường đi. Nhưng các chiến binh không hề tốn chút công sức nào mà đập chết bọn chúng trong khi di chuyển với tốc độ đó.
Họ đã tới thung lũng chỉ trong thoáng chốc. Nơi cây cầu bằng đá do Rudeus làm.
Khi nhìn thấy, Ruijerd lập tức đưa ra suy đoán.
‘’Có dấu vết chiến đấu, cầu đã bị đánh sập.’’
Nhận ra chỉ trong nháy mắt, kinh nghiệm của chiến binh kỳ cựu khiến cho Sándor phải trầm trồ.
Ruijerd mở to mắt và chạy đến đoạn giữa cầu.
Có một vết máu nhỏ, đó là thứ mà Sándor nhìn thấy trước đó.
‘’Đây là máu của Rudeus!’’
‘’Tức là, cậu ấy đã bị tấn công ở đây sao?’’
Ruijerd không đáp lại, mà anh ta tiến sang hướng của Thung Lũng Địa Long bên kia cầu và tiếp tục dò xét .
Sau khi tới đầu bên kia, anh cúi xuống và nhìn chằm chằm xuống đất.
‘’Không có dấu chân của Rudeus!’’
Sándor vừa nghe xong, ông cũng tiến sang bên kia thung lũng.
Bị tấn công ở giữa cầu. Chỉ có lại hai dấu chân khác ngoài Rudeus ở đầu bên kia tiếp tục di chuyển.
Tức là…
‘’Cậu ấy đã bị giết và vứt xác xuống dưới rồi.’’
Ruijerd biểu lộ một khuôn mặt khủng khiếp, anh ta hẳn cũng nhận ra khả năng này là khá cao.
Ngay cả khi Rudeus chưa chết, nhưng bên dưới đó có một đàn Địa Long nhung nhúc. Dù cậu ấy có mạnh đến đâu cũng không thể chống chọi được ngần ấy Ma Thú một mình được. Chưa kể còn vài ngày trôi qua rồi.
Trong khi Sándor đang băn khoăn không biết phải xử trí ra sao, thì Ruijerd đã cúi xuống mép vách đá.
‘’Cậu định làm gì?’’
‘’Hiển nhiên rồi!’’
‘’Ta hiểu cảm xúc của cậu, nhưng dù có nhảy xuống được bên dưới cũng không thể trèo lên được đâu!!’’
Kể cả có là vị Anh Hùng Kinh nghiệm dày dặn đến đâu, nhảy vào hang Địa Long cũng khó lòng sống sót nổi.
‘’VẬY ĐỨNG ĐÂY THÌ ĐƯỢC CÁI TÍCH SỰ GÌ CHỨ!’’
‘‘….’’
Trước tiếng hét của Ruijerd . Sándor cũng không giữ bình tĩnh được. Quả thực, họ đang lo lắng.
Ngay từ đầu, không chắc là Rudeus đã rơi xuống vực sâu của cái thung lũng này.
Khả năng cậu ấy bị thương rồi được hai người đó cõng đi không phải là không thể.
Tuy nhiên, xác suất khả năng đó xảy ra thực sự rất nhỏ.
‘’AH!’’
Sándor vừa sực nhớ ra. Bởi vì có một thứ ‘’bảo hiểm’’ trong tình huống bất trắc này.
‘’Có bao nhiêu dấu chân mà cậu nhìn thấy trước khi đến cây cầu.’’
Ruijerd tỏ ra một vẻ mặt giận dữ như thể muốn nói rằng ‘’Tại sao bây giờ ông lại còn hỏi một câu hỏi vô nghĩa như vậy?’’ rồi trả lời:
‘’BỐN!’’
Trong khi nghe câu trả lời, Sándor vung tầm mắt ra nhìn cánh rừng xung quanh.
Khu rừng thật sự yên bình. Cây cối không bị đổ rạp hay đất cát bị hất tung.
Sau khi xác nhận, ông ta bắt đầu di chuyển. Về bên kia đối diện cây cầu. Ở đầu cầu hướng của ngôi làng.
Sándor dò xét dấu vết dưới đất.
Có dấu chân khác.
Một dấu chân đặc biệt có kích thước lớn hơn so với người bình thường, nhưng không vượt quá khuôn khổ của một Nhân Tộc.
Sau khi thấy nó, Sándor nhìn về phía Ruijerd.
‘’Chỉ để chắc chắn thôi, vết máu đó là của Rudeus-dono, đúng không?’’
‘’Ừ.’’
‘’Nếu vậy thì an tâm rồi.’’
Sándor đưa ra kết luận.
‘‘ÔNG NÓI CÁI GÌ?’’
‘’Tạm thời để Rudeus ở đó đã, có thể kẻ thù sắp tiến đến đây.’’
Sau khi nghe những lời đó thốt ra từ miệng Sándor, Ruijerd không thể kiềm chế được nữa rồi túm lại cổ áo ông ta.
‘’CHẢ LẼ ÔNG MUỐN BỎ MẶC RUDEUS CHẾT SAO!??’’
‘’Không.’’
Sándor trả lời một cách bình tĩnh.
‘’Tôi tin chắc rằng rồi cậu ấy sẽ trở lại.’’
Những lời đó có sức thuyết phục một cách kỳ lạ, dù Ruijerd vẫn cảm thấy khó chịu, nhưng dần dần phải buông tay ra.
Nhận xét (0)