Light Novel Mushoku tensei: Chương 247 - Chuyến khảo sát thực địa 4 ngày 3 đêm tại làng Supard.
Bookmark

Light Novel Mushoku tensei: Chương 247 - Chuyến khảo sát thực địa 4 ngày 3 đêm tại làng Supard.

Baca Light Novel Mushoku tensei: Chương 247 - Chuyến khảo sát thực địa 4 ngày 3 đêm tại làng Supard.

Baca Komik Light Novel Mushoku tensei: Chương 247 - Chuyến khảo sát thực địa 4 ngày 3 đêm tại làng Supard. bahasa Indonesia lengkap dan baru di MSKManga. Kami menyediakan Komik, Manhua, Manhwa, dan Novel yang dapat kalian baca online gratis.

Read Light Novel Mushoku tensei: Chương 247 - Chuyến khảo sát thực địa 4 ngày 3 đêm tại làng Supard.

★★★

Cùng với hai hiệp sĩ của Vương Đô Biheiril gia nhập vào tổ đội, chúng tôi quay trở về làng Supard.

Vì lần này bọn tôi di chuyển bằng xe ngựa nên bên Vương Đô Biheiril sẽ không thể nào phát hiện ra Ma Pháp Trận Dịch Chuyển được.

Mất một ngày để chúng tôi đi tới Nhị thành Irei.

Khi dừng chân ở đây, thì tôi tưởng sẽ có thể gặp Sándor và moi được vài thông tin tích cực, nhưng rồi cuộc báo cáo kết thúc với dăm ba thông tin chả cần thiết gì ở thời điểm hiện tại cả.

Mặc dù cảm thấy vô cùng thất vọng khi vẫn chưa biết được nơi ở của Gisu, nhưng không cần phải vội vàng làm chi.

Với cả, phải mất thêm hôm nữa để có thể tới được ngôi làng của Thung lũng Địa Long.

Còn phải đi qua một ngôi làng nhộn nhịp với phần lớn là những mạo Hiểm Giả, và bà lão thì vẫn đang quát tháo nhiệt tình văng hết cả nước bọt vào lũ người đứng đằng kia.

Mặc dù tận 10 ngày đã trôi qua, nhưng cái gì thế thì vẫn sẽ thế nhỉ.

Thực lòng tôi muốn nói với bà lão rằng “Mọi chuyển ổn rồi bà ạ. Những Cư Dân của Khu rừng đó đã an toàn rồi”, nhưng thật sự thì còn quá sớm để nói điều ấy.

Kể cả Đội Thảo Phạt có bị giải thể chăng nữa, nhưng vẫn sẽ mất một khoảng thời gian để ổn định được tình hình.

Trong khi suy nghĩ miên man, chúng tôi quyết định ở lại một đêm trong làng, sau đó vào rừng vào lúc trời còn tờ mờ sáng.

"Nếu khởi hành từ bình minh thì đến khi chập choạng tối là chúng ta sẽ tới nơi thôi, vậy nên hãy kiên nhẫn một chút ạ.”

“Hửm, vậy thì đi nhanh hơn thôi.”

“…Chân tôi bắt đầu mỏi giã rời rồi.”

Hai anh lính kia có vẻ hơi càu nhàu thì phải.

Về cái anh chàng Gullickson.

Thì anh ta có một bộ ria hình vô lăng trông khá là tao nhã, nhìn khá giống với nhân viên tiếp tân của cung điện.

Có lẽ hai người họ là anh em sinh đôi.

Chỉ có giọng nói và cách nói chuyện là thứ duy nhất để phân biệt được giữa hai anh em.

Không như anh lính kia, Gullickson tạo một cảm giác rằng một người khá là thô lỗ và cộc cằn. Gã cũng là một kiểu người thiếu kiên nhẫn và khá ghét sự lề mề nữa.

Lúc ở nhà trọ, tôi đang nghĩ đến việc chúng tôi sẽ cùng chia tiền phòng như thế nào, nhưng rồi gã trả phần của tôi trước khi tôi kịp nói gì đó luôn.

Rồi một lần khác, khi chúng tôi chuẩn bị dựng lửa trại, thì anh ấy ngay lập tức đi nhặt củi về, không một chút chần chừ. Trên hết, khi một con Ma Thú tấn công chúng tôi, anh ta đã chủ động tiến lên và đánh bại nó.

Và dĩ nhiên, tôi vẫn là người phải gánh kèo lũ Ma Thú. Bởi sẽ chả vui vẻ gì nếu như một trong hai người họ bị thương cả.

Còn Sándor.*

(Không phải Sándor, hộ vệ của Rudeus kia)

Anh ta có một khuôn mặt hình bầu dục.

Một khuôn mặt dài ngoằm trông khá phỉ báng thân hình của gã.

Trông anh điềm đạm hơn so với người đồng hành Gullickson của mình.

Sándor luôn mang trên mình nụ cười điềm tĩnh, anh ấy cũng chả bao giờ cản trở chúng tôi kể cả khi phải rút kiếm ra chiến đấu với Ma Thú chăng nữa.

Để mà nói thì, Sándor không phải là một người nói nhiều. Anh ta chỉ mở miệng ra khi cần thiết. Còn không, thì anh ấy sẽ cứ thế mà ngậm chặt môi như một con hàu vậy.

À, với cả anh ta có vẻ như cũng là một người khá hiếu kỳ.

Khi tôi sử dụng Vô Âm Thuật, hắn tỏ ra kinh ngạc và hỏi han này nọ. Tuy mặc trên mình bộ quân phục là vậy, nhưng có lẽ anh chàng cũng là một Ma Pháp Sư nhỉ.

“…”

Sándor cũng thoáng nhìn về bên đây đầy vẻ nghi ngờ, như thể gã đang theo dõi mọi nhất cứ nhất động của tôi vậy, nhưng mà cũng phải thôi.

Vì bỗng dưng một người đàn ông xuất hiện với một lời tuyên bố giải thể đội Thảo Phạt mà. Thế nên hẳn họ đã được ra lệnh không được mất cảnh giác trong trường hợp tôi định làm gì đó mờ ám.

Cũng chả có gì lạ với sự đề phòng ấy, và cái việc họ cứ để mắt với tôi cũng tương đối là dễ hiểu.

Tuy nhiên, hình như có gì đó còn hơn cả đề phòng nữa. Hai người họ suốt bấy giờ cứ toả ra cái hào quang khá là đáng sợ.

Kỳ lạ thay là họ hoàn toàn không quan tâm đến Doga.

Thân hình của Doga đồ sộ, dù tâm hồn ngây thơ những cậu ấy vẫn là vệ sỹ của tôi đó. Họ nên nghi ngờ nếu tôi đột ngột ra lệnh cho Doga tấn công mới phải chứ?

Có thể họ cho rằng sẽ không có chuyện gì như vậy xảy ra, miễn là [chủ của hắn] được theo dõi sát sao, chính là tôi.

Hoặc có thể… Là tôi đang quá lo lắng thái quá rồi.

“Tộc Supard là những con người thiện lành. Tuy họ có hơi kiệm lời chút, nhưng nếu các anh có thể nhớ được điều trên, thì hai người có thể nói chuyện được với họ một cách thân thiết thôi. Với cả, họ cũng khá là yêu quý trẻ con nữa.”

Tôi đang cố tẩy trắng những suy nghĩ ác cảm về tộc Supard trong đầu hai anh binh sĩ từ Vương Đô Biheiril kia.

“…Nhưng chúng tôi đâu phải trẻ con.”

“À ừ tôi biết mà. Nhưng không sao đâu, họ vẫn sẽ niềm nở đón chào hai người thôi.”

Dù sao thì, trông hai người đó có vẻ như vẫn còn khá là nghi hoặc tộc Supard.

Đến cái mức mà kể cả nếu những người Supard có chào đón họ nhiệt thành đến thế nào chăng nữa, thì họ vẫn sẽ nghi ngờ trước những món ăn mà tộc Supard đem tới thôi.

Nhất còn là thời điểm này, khi mà ngôi làng đang bị bệnh tật hoành hành nữa. Thế nên nếu họ biết được, thì cũng chả có gì bất ngờ nếu chả ai dám động tay vào đồ ăn trong làng.

Nhưng may chưa, những món ăn ấy lại được mang ra bởi bác sĩ cơ. Thế nên nếu họ mà được cầm vào mấy cái dao cái dĩa mang thương hiệu Asura, thì kiểu gì cũng sẽ ăn một cách ngon lành thôi.

Dù sao thì, tôi cũng muốn đưa họ đi tham quan toàn bộ ngôi làng rồi khiến họ trở về với một tâm trạng vui vẻ nữa mà.

★★★

Khi tới được Thung Lũng Địa Long. Trước mặt chúng tôi là hai cây cầu vượt.

“Hả? Tại sao lại có hai cái cầu ngay cạnh nhau cơ chứ?” Một gã thốt lên.

Ừ thì một chiếc được làm từ đầu, còn một cái thì tự tôi làm ra mà.

"Cây cầu ban đầu vốn đã mỏng manh, vì vậy tôi đã làm một cây cầu khác bằng Thổ Ma Pháp của mình."

“Hừm… vậy thì, giờ chúng ta đi qua bằng cái nào?”

“Đây này.”

Khi tôi chỉ vào cái mà tôi tự tạo, Guillickson liền nhảy lên đó và bắt đầu bước đi một cách thản nhiên.

Tuy là chả có cái lan can nào để bám vịn, cùng với cái độ cao chết người nữa, nhưng anh ta vẫn cứ thế bước đều bước mà chà có một chút do dự nào.

Chắc gã phải tin tưởng cây cầu đó lắm.

Dù sao thì sau đó tôi đi theo anh ta, đằng sau tôi là Sándor, và Doga thì đi cuối hàng.

“Làm ơn đi đứng cẩn thận đừng để bị ngã ạ.”

Nếu tôi có thể đi qua trước, thì sẽ có thể dễ dàng cứu họ nếu chẳng may ai đó ngã xuống, nhưng Gullickson thật sự rất mất kiên nhẫn rồi, nên đành vậy.

Phải chăng Gullickson cũng là một kiếm sư phái Kiếm Thần giống nàng vợ ấy của mình chăng?

“Dưới này có đàn Địa Long sao…?”

Khi tôi quay đầu lại, thì Sándor đang đứng phía gần mép như thể đang cố nhìn xuống dưới.

“Sándor-san này, anh là người bản xứ nhưng lại không biết gì về nó ư?”

“Hả? À…ờ…Tất nhiên là… tôi có nghe qua, nhưng đây là lần đầu tiên tôi được đi tới đây á.”

Cũng hiển nhiên, dù sao cũng không phải chỗ gì đấy nổi tiếng đến mức mà khi ai đó bước chân đến vương quốc này đều sẽ được nghe nói tới.

Vì nó làm gì phải danh lam thắng cảnh đâu. Sao một người lính lại phải bước vào trong rừng mặc dù đã bị cấm tuyệt đối chứ.

Vì cũng chỉ có một ít người có thể trèo được lên Rặng Núi Hồng Long ở phía đông Asura thôi mà, nơi đây cũng giống vậy.

“Rudeus-dono, mặc dù tôi được nghe rằng cậu tự xưng là thuộc hạ của Long Thần Orsted, nhưng… cậu đã bao giờ phải đấu với một con Địa Long chưa?”

“Tất nhiên là chưa rồi.”

“Tuy là cậu đã phô ra những phép thuật vô cùng tráng lệ cho chúng tôi xem khi trên đường tới đây, nhưng nếu chuyện ấy mà xảy ra, thì liệu cậu có chống chọi lại được một con không?”

Giọng của Sándor hơi run thì phải.

Có lẽ anh ta bị cái vực này doạ cho suýt khóc rồi.

Kiểu sợ rằng mấy con địa long bỗng dưng trèo lên khỏi thung lũng rồi tấn công chúng tôi ấy. Vì thung lũng này sâu hun hút thế kia cơ mà! Nên liệu thứ gì đang ẩn giấu dưới đó, thứ gì sẽ trồi lên, những suy nghĩ hoài nghi kia hẳn đang luẩn quẩn trong đầu của anh ta suốt từ bấy đến giờ.

“Anh đừng lo. Mặc dù tôi chẳng biết liệu mình có thể làm được gì nếu cả một đàn tràn qua, nhưng nếu chỉ có một hai con, thì tôi nghĩ là mình có thể xử lý được thôi.”

“Thật vậy ư…”

“Ơ KÌA, CÁC NGƯỜI NHANH CHÂN LÊN CHÚT ĐƯỢC KHÔNG!”

Khi chúng tôi còn đang nói chuyện, thì Gullickson đã sang bên kia từ bao giờ và đang đợi mấy người còn lại.

Có vẻ như so với cái người cứ hối hả thế kia thì chúng tôi khá là bị lệch nhịp rồi nhỉ.

“Sau khi qua được cái cầu, thì làng Supard chỉ còn cách một đoạn nữa thôi ạ.”

Và từ giờ mới thật sự nghiêm túc này.

★★★

Chuyến tham quan ngôi làng của tộc Supard bao gồm.

Hướng dẫn viên: Rudeus Greyrat.

Người bảo vệ: Doga.

Số lượng hành khách tham gia chuyến đi này: 2.

“Nếu mọi người chưa biết thì ngôi làng tộc Supard chỉ có duy nhất một cổng vào.

Cánh cổng ấy được canh giữ bởi hai người thủ vệ nhằm mục đích ngăn chặn mọi cuộc xâm lăng của những con Ma Thú bên ngoài.

Nhờ có thiết bị giám sát đặc biệt mà những kẻ xâm nhập không thể nào bén mảng được tới đâu.

Và dĩ nhiên, là họ đã cảm nhận được sự hiện diện của chúng ta rồi đó.

Tuy nhiên đừng lo. Vì họ là những con người vô cùng thân thiện đó ạ.”

“…Cậu đang làm cái khỉ gì vậy?”

“Tôi đang giải thích các chi tiết có trong danh lam thắng cảnh này đấy.”

Vì Gullickson đang khá là mơ hồ, nên anh ta sẽ không thể nhận ra được gì chỉ bằng con mắt của mình.

Đó là lý do vì sao tôi cần phải đưa ra những lời giải thích phù hợp và thuyết phục nhất.

Chính vì lý do ấy, nên vai trò hướng dẫn viên mới được ra đời nhằm mục đích giới thiệu các chi tiết mà chốn tham quan này hiện có.

“Chúng ta đã có thể thấy được cổng chính rồi này.

Các bạn thấy nó không? Những con người cần mẫn đằng kia là cư dân tộc Supard đó.

Hẳn các bạn đã nhận ra tại sao họ lại nhìn về phía này kể cả những cư dân ấy nằm sâu trong khu rừng chứ, đúng không?”

Khi tôi chỉ về phía ngôi làng, thì toàn thân hai người họ trở nên cứng đơ.

Ừ thì đúng rồi đó, đây là cư dân Supard bằng xương bằng thịt mà.

“…Có vẻ như tóc của họ thật sự có màu xanh lục nhỉ.”

“Đúng vậy. Tuy nhiên, không cần phải lo đâu. Vì các anh đã quen với việc sống chung với Quỷ tộc, những người mà mang làn da màu đỏ thẫm và trên đầu có hai cái sừng rồi, phải không?

Tuy rằng phần tóc thì có hơi khác một tẹo. Nhưng trong thâm tâm họ đều giống với bất kỳ cư dân lương thiện nào khác thôi.

À dĩ nhiên, là mỗi người mỗi khác mà.

Nhưng nếu các anh có thể nói chuyện với họ một cách thân thiện – thì họ cũng sẽ đáp trả lại thiện chí cho hai người thôi, và ngược lại nếu như nói chuyện bằng thái độ thô lỗ với họ - thì họ cũng sẽ chẳng vui vẻ mà đối đáp lại đâu.

Ví dụ đơn giản nhé. Nhìn này.”

Dứt lời, tôi đi tới chỗ một trong hai thủ vệ gác cổng.

Trước tiên, tôi phải khiến họ nhận ra rằng tộc Supard không phải là chủng tộc hung ác.

Thế nên phải chào đón họ bằng một nụ cười thân thiện nhất có thể và nhận lại một nụ cười khác từ họ, đó là bước đầu tiên trong việc thiết lập mối quan hệ giữa người với người mà.

Trong khi giơ tay mình ra, tôi gửi lời chào thân ái tới anh thủ vệ.

“NÍ HẢO MA!”

“…?”

Người gác cổng bỗng khua khua tay, làm một khuôn mặt khó hiểu, rồi quay sang nhìn người đồng chí của mình.

Thô lỗ thật sự.

Có vẻ như tôi vừa hành xử thái quá thì phải.

“Xin lỗi. Tôi mang theo hai sứ giả từ Vương Đô Biheiril ạ. Tôi muốn dẫn họ đi tham quan vòng quanh ngôi làng, nên sẽ thật tốt nếu anh để chúng tôi đi qua đấy ạ.”

“…Ổn thôi. Ta nghe được điều này từ Ruijerd rồi.”

“Cảm ơn rất nhiều. À nếu được thì tôi cũng muốn một cuộc nói chuyện với cả các bô lão nữa, được không ạ.”

“Hiểu rồi, ta sẽ trình bày lại vấn đề xem sao.”

Rồi cậu thanh niên ấy đi sâu vào trong ngôi làng.

"Được rồi, mời hai người đi theo tôi."

Khi thấy anh ta khuất bóng, tôi liền tiến vào trong làng.

Gullickson và Sándor cũng chậm rãi đi vào trong với một khuôn mặt cứng đờ.

Hẳn là hai người họ đang lo phát khiếp được nhỉ.

Vậy nên tôi đã bắt đầu đi chậm lại vào trong ngôi làng để có thể khiến họ an tâm hơn.

“Mặc dù cách đây vài ngày, một đại dịch đã lan ra khắp ở đây, nhưng yên tâm đi vì nó không truyền sang nhân tộc đâu ạ.”

Thật lòng mà nói, bọn tôi cũng chả biết là nó có lây sang con người được hay không.

Tuy rằng nó sẽ được chữa nếu người bị nhiễm uống trà Sokasu, nhưng chúng tôi vẫn chưa thể biết được nguyên nhân chính dẫn tới căn bệnh là do Vita hay một căn bệnh nào đó đã bùng phát lên đại dịch nữa.

Cũng có thể là tôi vừa mới lây bệnh cho toàn bộ Vương Đô Biheiril và rồi cả đất nước ấy sẽ bị nhấn chìm trong thảm hoạ trong khoảng một tháng hoặc hơn…

Dù sao thì tôi vẫn thà chọn cứu tộc Supard còn hơn mà mấy người mà tôi còn chả quen biết.

“Thức ăn đã được dọn rồi đó. Những cư dân ở đây sẽ ăn tối vào tầm giờ này ạ…

Đằng kia là mấy thửa ruộng, còn đối diện với nó là chỗ để giết mổ động vật.

Các anh muốn thấy thì được thôi, cơ mà toàn là xác của mấy con Ác Quỷ vô hình thôi à.

Tuy rằng vừa nãy ở trên đường chúng ta không bị nó tấn công, nhưng mà về căn bản thì sau khi chúng chết được một lúc thì mấy con Ma Thú vô hình trông sẽ như thế này này.

Dù sao thì chúng là Thấu Minh Lang. Nếu không phải là vì lời ích của tộc Supard, thì cái việc săn bắt chúng ngoài để cho vui ra thì cũng chả có nghĩa lý gì cả.”

Vì các bô lão có lẽ đang phải chuẩn bị, cho nên tôi phải chậm rãi vừa đi xung quanh làng vừa giới thiệu từng khu vực để họ có thêm một chút thời gian.

À mà hình như chả có người Supard nào tiếp cận chúng tôi thì phải.

À ừ thì dĩ nhiên gặp họ để làm gì cơ chứ… nhưng chẳng phải thế sẽ làm hình tượng của mấy anh thủ hộ đi xuống nếu như họ không thể nhìn thấy ai trong này sao?

À không… không quan trọng… Miễn là họ không gây rắc rối thì mọi chuyện sẽ ổn.

Được rồi, không vấn đề gì hết.

“…Ồ, có một tín đồ từ giáo phái Milis ở đây này.”

“Và cả người tộc Yêu Tinh cũng đằng đó nữa.”

Khi tôi quay lại hướng họ đang nhìn, thì thấy Cliff đang nói gì đó với cả Elinalize. Hẳn anh ấy đang truy tìm nguồn gốc của căn bệnh trong khi đi xung quanh quan sát các địa điểm khả nghi rồi đánh giấu chúng lên xấp giấy đang cầm trên tay nhỉ.

“Đúng rồi, anh ấy chính là thiên tài đã cứu tộc Supard khỏi cơn dịch bệnh đấy ạ.”

“Vậy nghĩa là tộc Supard đã được công nhận bởi nhà thờ Milis ư?”

“Nếu mà bảo là được phần đông các người theo đạo Milis công nhận thì không đúng, nhưng một nhóm nhỏ đã chấp nhận ma tộc rồi.

Ít nhất thì nhà thờ Milis sẽ không cử bất kỳ đội quân nào đến Vương Đô Biheiril để săn tộc Supard đâu ạ.”

“…”

“Cậu sẽ giới thiệu anh ta với chúng tôi chứ?”

“Vâng, được rồi.”

Khi họ đang giơ tay lên chào Cliff thì anh ấy lắc tay thành biểu tượng hình chữ thập với họ. Vì nếu anh ấy có thể điềm đạm bỏ thời gian ra tại ngôi làng này, thì điều đó nghĩa là anh ấy đã chắc chắn về sự an toàn đối với tộc Supard rồi.

“…”

Nhìn mặt Gullickson và Sándor thì… có vẻ họ vẫn còn khá nhăn nhó.

Liệu họ đã muốn chạy vể nhà chưa ấy nhỉ?

“…À, phiền hai người nhìn ra đây mà xem. Những đứa trẻ từ tộc Supard đang đi tới chỗ này đó.”

Chúng đi qua bọn tôi trong khi vẫn đang vừa cầm bóng trên tay vừa nở nụ cười khúc khích.

“Mấy cái đuôi của chúng trông dễ thương mà, phải không?

Mỗi người Supard đều có một chiếc đuôi như vậy, và khi họ lớn lên thì chúng sẽ trở thành những thanh lao màu trắng toát.

Tuy nhiên thì, dù ở đâu đi nữa thì trẻ con vẫn là những sinh vật đáng yêu nhất thế giới nhỉ.

Hai người có nghĩ vậy không?”

Tôi vừa nhìn theo bóng dáng lũ trẻ chơi đùa trong khi nói như vậy, nhưng hai binh sĩ kia thì nhìn đi hướng khác.

Họ ghét trẻ con à?

Không, không phải vậy.

Họ đang nhìn về phía và lũ trẻ vừa chạy tới.

Đằng đó là bóng dáng của một người kỳ cục đang đội trên đầu chiếc mũ thép và mặc chiếc áo khoác trắng tinh khôi.

Cùng với ánh hoàng hôn đang lặn xuống, nó làm cho cái tư thế đứng nghiêm nghị của ông trông cứ như hồn ma hay là quỷ dữ gì đấy vậy.

“…Hộc… hộc!”

Gullickson thở hổn hển, rồi nhanh chóng di chuyển tay tới chỗ thanh kiếm đằng sau lưng.

Thấy vậy, tôi liền vội vã đứng chắn trước mặt anh ta.

“À ừm thì… ông ấy không phải người tộc Supard đâu. Làm ơn đừng bận tâm tới hắn ạ.”

“…Nếu hắn ta không phải là người tộc Supard, thì hắn là ai?”

“Ông ấy là sếp của tôi, Long Thần Orsted.

Tuy là giờ trông sếp khá là kỳ quặc nhưng mà đừng lo, khi mọi chuyện kết thúc ông ấy sẽ rời khỏi đất nước này thôi. Sếp tôi hiền lắm.”

“…Vậy sao?”

Orsted mới đầu cũng quay lại nhìn họ khoảng vài giây, xong rồi ông cũng nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác.

Cũng lúc ấy thì sự căng thằng trong hai binh lính cũng dần lắng xuống.

Nhìn họ sợ hãi thế này, hẳn lời nguyền của Orsted đang khiến cho việc thuyết phục dần trở nên khó khăn rồi thì phải. Không đúng, có thể là bằng ánh nhìn của Orsted, họ sẽ nhận ra được rằng tộc Supard là những người dân dũng cảm và giàu lòng ma ái thì sao.

“Tuy rằng tộc Supard có rất nhiều những chiến binh mạnh mẽ, nhưng hai người thấy đấy, nửa trong số những con người ở đây chỉ là phụ nữ hay trẻ con, chả có trong mình một chút sức chiến đấu nào cả mà. Vậy nên hãy vứt hết tất cả mọi định kiến và tự dùng con mắt của mình mà chứng kiến đi.

Nhìn họ có giống như những sinh vật tà ác không nào?”

Tôi đưa ra một câu hỏi ngay sau khi họ rời mắt khỏi Orsted. Cứ như thể tôi đang bảo rằng Orsted trông còn tà ác hơn cả tộc Supard vậy.

Xin lỗi sếp, tôi đã phải sử dụng ngài để so sánh xem ai mới là sinh vật kinh khủng nhất. Nhưng, đó là một biện pháp cần thiết ạ.

Thôi để tí giảng hoà sau vậy.

“…Họ đúng là không có như vậy.”

Sándor lẩm bẩm vài từ trong miệng.

“Không có Long Thần, cái làng này bản thân nó thật sự quá là bình thường như bao ngôi làng khác thôi.”

“Đúng vây. Nó cũng hơi giống với quê tôi ấy chứ.”

Gullickson đồng ý trước những lời của Sándor. Tôi không biết là liệu có phải là do sự có mặt của Orsted ở đây không nữa, nhưng có vẻ họ không ghét nó cho lắm. Và khi tôi nheo mắt nhìn ra xa, thì cậu trai gác cổng vừa nãy đang đi về phía này.

“Các bô lão đã sẵn sàng để gặp các người rồi.”

“Tôi hiểu. Vậy thì, phiền hai người đi lối này. Giờ tôi sẽ giới thiệu hai anh cho các trưởng lão nhé.”

Có vẻ như sự chuẩn bị của các trưởng lão đã xong. Nên tôi dẫn hai người lính tới toà nhà mà các bô lão đang đợi trong khi nhận được sự niềm nở khá đáng mừng.

★★★

Vị trưởng lão đang đợi chúng tôi trong một cái nhà tương đối lớn. Có lẽ cái kích thước này cũng chả có gì là lạ cả, vì cái sảnh trong này vẫn sẽ được dùng như bệnh xá cơ mà.

Có ba người đang đợi chúng tôi ở đó. Bao gồm hai người mà trước tôi từng gặp, và Ruijerd. Hai người còn lại thì vẫn đang được chăm sóc trong phòng bệnh.

Norn thì đang bên cạnh Ruijerd và thực hiện lễ nghi rót trà mà đã được chuẩn bị trước khi chúng tôi bước vào.

Đứa em gái bé bỏng của tôi hẳn là một đứa trẻ biết ý nhỉ. Cơ mà, con bé trước giờ đâu có làm mấy cái này. Hay cái này là một phần trong môn giáo dục lễ nghi mà con bé từng học?

Chắc không phải là vì con bé rất “quý” Ruijerd nên mới làm mấy việc này đâu ha?

“Vậy thì, Rudeus-dono, cậu định nói chuyện về chủ đề nào?”

“Về lịch sử của tộc Supard cho đến hiện nay này, về tình hình bây giờ, và ước nguyện của họ muốn nhắn gửi cho đất nước này nữa.”

“Tôi hiểu rồi.”

Cuộc trò chuyện diễn ra thật điềm đạm, chắc là bởi màn chào mừng cực kỳ khiêm tốn nhỉ.

Đầu tiên là những câu chuyện trong quá khứ của tộc Supard và những gì đang diễn ra thời điểm hiện tại.

Sau đó, là đề cập tới những tình hình hậu sự.

Rằng họ không muốn làm hại bất kỳ một ai và muốn được sống trong hoà bình.

Đó là một nguyện ước vô cùng giản dị mà tộc Supard đã gửi gắm vào trong lời của vị trưởng lão tới các binh sĩ hoàng gia kia.

Không biết sao, mà cái bầu không khí bình tâm như mặt hồ kia đã bắt đầu chảy xiết giữa các binh sĩ. Có lẽ bởi sự yên bình của ngôi làng và phong thái lịch lãm của vị trưởng lão.

Sándor và Gullickson im lặng lắng nghe.

Tôi nghĩ rằng mọi thứ đã diễn ra suôn sẻ.

Còn Ruijerd cũng trông rất giống như anh ấy đang cố giảm thiểu sự đề phòng từ họ.

Sau khi câu chuyện kết thúc…

“Tôi đã hiểu, vậy chúng tôi sẽ tường thuật lại sự thật cho Bệ Hạ. Vậy nên hãy tin tưởng ở tôi, chúng tôi không hề ghét bỏ gì các người đâu.”

Lời nói của Sándor cũng đã đồng thời kết thúc buổi họp mặt.

Và các binh sĩ cũng quyết định rằng sẽ ở lại qua đêm ở đây rồi rời đi vào ngày mai.

Họ sẽ ở lại ngôi nhà mà trước đây Sándor và Doga đã ở.

Tối nay, Doga cũng sẽ ở cùng chúng tôi.

À mà nhân tiện, Norn cũng đã ở nhà Ruijerd suốt cả ngày luôn rồi. Con bé thật sự có một tình cảm đặc biệt đối với anh ấy nhỉ.

Tôi tự hỏi là liệu em ấy có nhìn Ruijerd giống như cách mà con bé nhìn Paul không nữa.

“Các anh nghĩ sao về làng của tộc Supard?”

Tôi hỏi họ vài câu trước khi đi ngủ.

“Nó thật sự tốt hơn nhiều so với chúng tôi đã tưởng tượng.”

“Công nhận là vậy.”

Hai binh lính đã gật đầu với một sự vui vẻ được vẽ trên khuôn mặt.

“Tôi từng nghe rằng tộc Supard là một chủng tộc tà ác, nhưng… quả nhiên là khi chúng tôi được tận mắt chứng kiến thì nó khác biệt hoàn toàn.”

“Nơi này là một ngôi làng bình thường thôi. Và thức ăn ở đây cũng rất ngon nữa.”

“Còn mấy con Thấu Minh Lang nữa thì sao? Tôi vẫn không thể tin được là ở đây lại có loại Ma Thú có thể tàng hình cơ đấy.”

“Cơ mà trong khu rừng này yên ắng thật chứ. Nó còn yên tĩnh hơn cả cái khu rừng gần thủ đô mà các cuộc đi săn thường được diễn ra nữa.”

“Thế thì, tôi cho rằng việc họ đã săn những con Ma Thú vô hình quanh đây là thật rồi.”

Hai người họ khen ngợi ngôi làng bằng những câu nói có cánh rồi dần thiếp đi. Có vẻ như chuyến khảo sát tại làng Supard đã diễn ra thành công tốt đẹp.

★★★

Ngày hôm sau, chúng tôi quyết định hộ tống hai binh sĩ kia trở về thủ đô.

Mặc dù tôi đã giải thích rằng nếu họ ở lại khoảng hai ba ngày nữa thì họ sẽ có thể thấy được những con Ma Thú vô hình bằng xương bằng thịt, cơ mà…

“Chúng tôi cần quay lại thật nhanh và báo cáo cho Bệ Hạ về việc giải thể đội Thảo Phạt, cho nên là…”

Đó là một lý do khá hợp lý, vì vậy tôi để họ quay trở về.

Mặc dù tôi muốn sử dụng ma pháp trận dịch chuyển để tiết kiệm thời gian, nhưng tôi cần phải tém tém lại một chút, đây là bí mật với người ngoài.

Vì người đời cũng từng nói rằng “dục tốc bất đạt” mà. Nếu vội vàng sẽ chỉ kết thúc trong tiếc nuối.

Khi đang nghĩ mấy điều trên, tôi thông báo với Ruijerd rằng “Em sẽ hộ tống họ trở về.” và rời khỏi làng. Tộc Supard giờ thì ổn rồi đó.

Kết thúc vụ này, thì đến lượt Gisu.

Về vị trí của Bắc Thần và Quỷ Thần vẫn còn đang mông lung trong tâm trí tôi.

Có thể là hắn ta đã rời khỏi đất nước này và đi tới một nơi nào đó xa xôi khác rồi.

Nếu mà thế thì tôi sẽ khá là lo lắng về tình hình của Sylphy đấy.

Vì cũng có khả năng là cái “một nơi nào đó khác” cũng chính là nơi mà Kiếm Thần dừng chân.

Không biết Sylphy đang làm gì vậy nhỉ?

Nếu em ấy có thể liên lạc được với Kiếm Thần một cách an toàn thì thật tốt.

Tôi tự hỏi là liệu Eris có ổn không nữa. Ừ thì nếu cô ấy không quậy banh cái chỗ nào đó lên thì vẫn sẽ ổn thôi. Mặc dù nếu cô ấy đi với Roxy thì sẽ không sao đâu, nhưng tôi vẫn hơi lo vì kể cả thỉnh thoảng cô ấy cũng mắc những sai lầm khá ngớ ngẩn.

Còn về Aisha và đoàn quân của em ấy thì… tôi có cảm giác là họ vẫn chả vấn đề gì.

“...Chỉ có cậu đi cùng chúng tôi thôi ư?”

Khi còn đang nghĩ vài vấn đề lặt vặt, thì Gullickson đang đi trước tôi bỗng quay đầu lại và hỏi.

“Hả?”

Tôi rất ngạc nhiên, và ngay lập tức nhìn sang trái và phải. Chỉ có Gullickson, Sándor và tôi.

“Cậu đang tìm vệ sĩ của mình hả? Anh ta vẫn đang ngáy khò khò trong làng từ khi chúng ta rời đi rồi.”

Trước những lời Sándor nói, tôi nhận ra rằng Doga không có ở đây. Thật sự là giờ mới biết luôn đấy. Chà, mặc dù vóc dáng của người đàn ông to lớn như vậy mà lại không nổi bật cho lắm nhỉ?

Cậu ta ngủ gì mà say như chết thế không biết nữa…

“Mà kệ đi. Hai anh cứ yên tâm. Kể cả một mình tôi đi nữa thì vẫn sẽ có thể hộ tống hai người trở về an toàn được mà.”

“…”

“…”

Hai người họ nhìn nhau sau khi nghe những gì tôi nói.

Đúng là sẽ không có vấn đề gì xảy ra đâu.

Trừ khi là Gisu và Quỷ Thần cùng xuất hiện trên đường về… còn không thì mọi thứ vẫn sẽ diễn ra suôn sẻ.

Kể cả chuyện đấy mà thật sự xảy ra, thì việc Doga có ở đây hay không cũng chả khác biệt gì nhiều.

Tuy nhiên, có vẻ như tôi được khuyên rằng không nên một mình mà đi như vậy. Nên liệu tôi có nên tạo một cái Thổ Trại và đợi đến khi một trong số chúng tôi quay lại và bế Doga tới không? Dù sao thì chúng tôi cũng sẽ gặp Sándor trên đường tới Nhị thành Irel mà…

“Hừm…”

Trước khi kịp nhận ra, khung cảnh trước mắt tôi đã thay đổi.

Chúng tôi đã đi tới Thung Lũng Địa Long mất rồi.

Vẫn là hai cái cầu ở đằng đó. Thật sự rất hoàn hảo.

Vì khi chúng tôi đi qua cây cầu, thì sẽ có một vài con Thấu Minh Lang xuất hiện; thế nên để cho an toàn nhất thì hãy đi ra đằng kia rồi đợi cái đã.

“Để tôi đi trước cho.”

Gullickson bắt đầu đi lên cứ như không vậy, còn Sándor và tôi thì lẽo đẽo bám theo sau. Có lẽ là tốt hơn nếu như ai đó đứng ở đằng sau để đề phòng trường hợp hai người họ có ngã đi chăng nữa. Khi đang nghĩ như vậy, tôi đi bộ cẩn trọng và để mắt kỹ lưỡng tới mấy người đi đằng trước.

“…”

Gullickson bỗng dừng lại giữa đường.

“Có chuyện gì vậy?”

Anh ta quay lại đằng sau. Một khuôn mặt vô cảm không hề hợp với bộ ria mép của anh ta tẹo nào cả.

“Này, cậu … sẽ làm chứ?”

Lời đó hướng về người đằng sau tôi, Sándor.

Khi tôi quay lại thì anh chàng đó nhún vai mình và nói.

“Không đâu, ông tự đi mà làm.”

Chuyện gì vậy?

Họ đang nói về cái gì thế nhỉ?

“À nô, nếu hai anh mà muốn nói gì thì có thể để đến khi qua được cầu rồi hẵn nói tiếp được không ạ?”

“Hả? Ôi trời…”

Trong khi hít thở một hơi sâu, Gullickson liền đưa tay phải lên cổ tay trái của mình.

Ngay khi tôi tự hỏi là anh ta đang làm cái gì vậy, thì gã liền đặt ngón tay lên đỉnh của chiếc găng tay, rồi chậm rãi rút chiếc găng ra khỏi bàn tay của mình.

"Ta đã chuẩn bị tinh thần để bị phát giác… nhưng có vẻ là lo lắng thái quá rồi."

Tim tôi bắt đầu đập như máy điện.

Có một thứ ở trên ngón tay của Gullickson.

Đó là một chiếc nhẫn mà tôi biết rất rõ.

“Tim ta đã suýt thì chậm một nhịp khi mà Cliff Grimmoire, người giữ trong mình Thức Biệt Nhãn nhìn thẳng về phía bên này. Nếu không phải là vì đeo chiếc găng tay ma thuật, thì hắn ta có lẽ đã phát hiện ra ta luôn rồi.”

Tôi quay đầu lại.

Sándor cũng bỏ chiếc găng tay của mình ra.

Anh ấy cũng đeo trên tay một chiếc nhẫn tương tự như gã kia.

Cái nhẫn ấy.

Tôi cũng biết nó. Rất rõ.

Vì nó giống y hệt như cái mà tôi đang đeo trên tay.

Nó tới từ Vương Đô Asura, một chiếc nhẫn có thể thay đổi ngoại hình, đó là một Ma Đạo Cụ.

“Phù~ …cái trò đóng kịch nửa mùa khiến cơ thể ta mệt rã rời rồi’’

Gullickson nói sau khi cởi bỏ chiếc nhẫn của mình ra.

Khuôn mặt của anh ấy bắt đầu thay đổi.

Bộ ria mép hình vô lăng của gã cũng đã biến mất, và dần chuyển thành khuôn mặt của một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi.

Một khuôn mặt trông giống như một con sói cuồng nộ, rất hợp với tông giọng của hắn.

Hắn ta đã hoàn toàn biến thành một con người hoàn toàn khác.

“Đây là thông điệp từ Gisu: Ma đạo cụ của Senpai không chỉ có một.”

Tôi quay mặt ra đằng sau.

Mặt của Sándor cũng đã biến đổi.

Không còn một khuôn mặt dài và thon gầy nữa.

Mà là một cậu nhóc với mái tóc đen óng. Trông giống như mặt của một ai đó mà tôi từng biết.

“Đúng là ngu ngốc, Rudeus à.

Không ngờ kế hoạch của bọn ta diễn ra trôi chảy mà ngươi lại không hề mảy may nghi ngờ.

Auber bị giết bởi một kẻ đần độn như ngươi ư?”

Không thể nói được lên lời.

Cổ họng tôi giờ đang khô khốc.

Gullickson và Sándor, tôi có thể cảm nhận được luồng sát khí và sự khát máu đến từ cả hai phía bọn họ.

“[Nếu như bị dồn vào góc hẹp, thì kể cả có là Senpai thì cũng sẽ không thể dùng được con bài tẩy của mình được đâu.] đó là những gì mà Gisu đã nói.

Vì vậy… cây cầu này là nơi thích hợp nhất để làm mồ chôn cho nhà ngươi đấy.’’

“CÁC NGƯƠI LÀ AI!!?”

Tôi hét lên với trạng thái vô cùng hoảng loạn.

Tôi có linh cảm vô cùng tồi tệ.

“Ta là Gull Farion, thuộc phái Kiếm Thần.”

“Ta là Bắc Thần Karlman III, Aleksander Ryback.”

Hai người họ cất lời.

Kiếm Thần Gull Farion.

Bắc Thần Karlman III.

Cả hai người bọn chúng đều nhắc đến tên Gisu.

LÀ KẺ THÙ.

Đúng vậy, cả hai bọn chúng đều là kẻ thù.

Ngay khoảnh khắc vừa nhận ra điều đó, tôi liền lập lức đặt tay mình vào thắt lưng để ấn vào cái nút kích hoạt cuộn ma pháp triệu hồi Ma Đạo Khải [Dạng I].

Nhưng…tôi không thể di chuyển CÁNH TAY được.

Không…. Không phải là không thể di chuyển.

Mà là tôi không còn cánh tay đó nữa rồi.

Ngay trước tầm mắt tôi hiện giờ, toàn bộ bên tay phải đã bị cắt đứt, chỉ còn lại mỗi gốc trơ trọi.

Nó va đập vào cây cầu rồi rơi xuống cái hố sâu hun hút.

Khi tôi nhìn lên, thì Gull Farion đã tra thanh kiếm của mình vào vỏ.

Hắn ta đã chém phăng cánh tay đó đi với một đường kiếm rất ngọt.

“Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á!!!’’

Cơn đau lan tỏa khắp cơ thể, tôi cố để cầm cự vết thương bằng tay trái của mìn-…

Nhưng mất rồi.

Tay trái… cũng không còn ở đó nữa.

Ở một góc trong khoé mắt, tôi có thể thấy cánh tay còn lại cũng đang rơi dần xuống vực thẳm.

“Ô trời, vậy ra đây là bộ mặt đằng sau lớp mặt nạ giả tạo đó sao. Đẹp trai hơn rồi đấy. Khà khà, trông khá hơn nhiều so với cái mặt trước đó của ngươi luôn.”

Cánh tay của tôi đã bị chặt đứt, nên hiệu ứng thay đổi nhận dạng của chiếc nhẫn cũng từ đó mà mất đi.

Gull cất tiếng cười khả ố khi nhìn vào bản mặt đau đớn của tôi.

“[Vì Senpai phải sử dụng ma pháp từ hai cánh tay. Nên nếu ngay từ đầu ngươi cắt đứt tay của anh ấy, thì Senpai sẽ chả thể làm được gì đâu.]”

Sándor bồi thêm vài câu với giọng điệu của Gisu.

Dòng máu tươi tuôn ra không ngừng từ hai cái lỗ trên vai.

BẤT LỰC RỒI.

Ma pháp của tôi không còn có thể kích hoạt được nữa.

Để có thể khai hoả được ma pháp thì phải truyền ma lực vào trong cánh tay, nhưng giờ thì không còn tay để có thể thi triển nữa rồi.

“Nhưng chẳng phải chúng ta sẽ thắng dễ như bỡn kể cả không cần biết mấy cái này ư?”

“Đừng coi thường đối thủ, chúng ta sẽ không thể biết được chuyện gì sẽ xảy ra nếu trực tiếp đối đầu cả. Kể cả Gisu cũng đã bảo phải cẩn thận với hắn rồi cơ mà.”

“Ôi trời ạ, ông lại lo bò trắng răng rồi, tuy rằng cục diện sẽ hơi khác một chút nếu cả Bắc Đế Doga cũng ở đây để hộ vệ, nhưng cả tôi và ông đều trên cơ chúng cơ mà.”

Không thể KHỞI ĐỘNG, không thể KÍCH HOẠT MA PHÁP ĐƯỢC NỮA!!

Ngay tức khắc, tôi bắt đầu vận chuyển Ma Lực vào trong Ma Đạo Khải.

“Ồ?”

Khi gia tăng lực chân, tôi quay người lại ra đằng sau.

Tôi đang lao thẳng tới hướng của Sándor.

Nhưng tôi không có ý định tấn công hắn.

Ý định của tôi là vụt qua hắn và lết tới làng Supa---

“---GẠ HỰ!!’’

Lưng tôi bị đập một cú như trời giáng.

Một nhát chém đập thẳng xuống.

Một đường kiếm mà có thể cắt Ma Đạo Khải [Dạng II] như một miếng bìa đậu phụ, nó được gọi là Quang Chi Thái Đao.

Cơ thể của tôi bị cắt ra làm hai rồi ư… không phải. Cú sốc tận óc đó va chạm vào bộ giáp đã khiến bàn chân tôi không còn ở trên mặt cầu nữa.

Cả cái cơ thể đang trong trạng thái lơ lửng giữa không trung.

Tôi đang rơi.

Xoay tầm nhìn của mình lên trên, có thể thấy Aleksander và Gull đang cố rời khỏi cây cầu đã dần đổ sụp, trong khi nhìn thẳng về phía tôi.

Tôi đã cố dùng chút sức lực còn lại để nhấn lên cây cầu bằng tất cả sức mạnh của Ma Đạo Khải [Dạng II].

Những suy nghĩ ấy cứ thế vụt qua tâm trí mù mờ.

Cơ thể đang rơi tự do.

Không còn cánh tay, không thể cầm với được thứ gì– tôi cứ thế để bản thân rơi thẳng xuống đáy vực.

Toàn thân tôi bao trùm một cảm giác bất lực. Nỗi sợ hãi cứ thế nhấn chìm tôi vào trong khoảng không vô tận.

Mình… sẽ chết… ư?

Khi câu hỏi cuối cùng vừa vọng lại từ trái tim tôi, thì toàn bộ cơ thể bị tác động mạnh từ áp lực và dần mất đi sự tỉnh táo.

………..

…….

….

★★★

“Khốn kiếp… hắn ta rơi xuống rồi.”

Khi đang nhìn Rudeus rơi xuống thung lũng, Gull Farion liền thở dài thườn thượt.

Aleksander cũng nhìn xuống thung lũng, gã nhíu chặt lông mày trong khi cáu tiết.

“Gull-san này, sao ông lại nương tay vơi hắn vào phút cuối vậy? Bình thường ông chém đứt đôi đối thủ phát một mà?’’

“Nhóc con, đừng hồ đồ như vậy… nhìn thứ này mà xem.”

Thanh kiếm trên tay Gull đã gãy đến tận cán.

Cũng dễ hiểu, vì chúng là những thanh kiếm được phân phát cho những binh lính của Vương Đô Biheiril mà; thế nên độ bền của chúng khá kém.

Thực ra kiếm không tệ lắm, nhưng đối với một đẳng cấp Thần Kiếm, ông ta còn khá am hiểu về Kiếm Khí, nên mấy thanh hạng xoàng này không hề xứng tầm tẹo nào.

“Bộ giáp của hắn thật sự cứng hơn là ta nghĩ…”

Mà cũng phải nói luôn là Gull Farion là một kẻ đã tôi luyện Kiếm Thuật của mình lên một đẳng cấp cao nhất.

Có câu nói, Sách hay không chọn bút giấy. Và một nghệ nhân không thể nào đổ thừa cho công cụ của mình được.

Từ đó suy ra, nếu thật sự mạnh mẽ, chẳng cần phải dùng đến một thanh kiếm tốt cũng có thể chém đứt một người ra thành từng mảnh.

Cho dù hắn tưởng rằng từng đấy là hơn cả đủ, song giáp của Rudeus lại cứng hơn nhiều so với dự tính.

Lý do là bởi hắn ta chưa bao giờ cảm thấy một lực phản lại mạnh đến thế bao giờ, nhất là khi hắn ta còn chém vào lưng cậu ấy nữa.

“Đáng ra ta nên mang thanh kiếm ưa thích của mình thì hơn.”

Dứt lời, Gull thẳng tay vứt thanh kiếm gãy xuống dưới thung lũng sâu thăm thẳm.

“Cũng chẳng còn cách nào khác. Nếu mà mang theo thanh kiếm tủ của mình, thì thân phận của chúng ta sẽ bị bại lộ mất.”

Khi nhìn xuống dưới đó, Aleksander nhún vai lắc đầu.

Sau lưng chàng trai trẻ đó cũng đeo một thanh kiếm phổ thông của quân đội Vương Đô Biheiril. Mà dĩ nhiên là nó chẳng phải thứ mà Bắc Thần hay dùng.

“Vậy làm gì giờ đây? Chúng ta có nên nhảy xuống và kết liễu hắn luôn không?” Gull cất lời.

“…Kể cả có là ai đi chăng nữa, mất tay thì cũng trở thành phế nhân thôi, cứ kệ xác hắn ở dưới đó.”

‘’Ngươi nói đúng, với cả dưới đó còn có cả một bầy địa long nữa cơ mà.”

“Hắn ta có thể xử lý được một hoặc hai con, nhưng một bầy thì chắc chắn là bất khả thi, vừa nãy tên đó có nói thế nhỉ?”

Khi nghĩ về những gì mà Rudeus đã nói, Aleksander đã đưa ra kết luận cuối cùng.

Dĩ nhiên, họ cũng cho rằng việc phải thật sự đi xuống xác minh là một cái gì đó khá phiền toái nữa. Một phần là vì mục đích ‘’thật sự của riêng chúng’’ không phải là đánh bại Rudeus.

“Vậy thì, chúng ta đã loại bỏ được vật cản trở đầu tiên… giờ thì quay về thôi nhỉ?”

“Tôi đang hướng tới trận đấu với Orsted. Tôi để ông xử lý Rudeus rồi, thế thì ông nhường Orsted cho tôi nhé, được không nào?”

Hai người họ nhảy một bước qua bên kia cây cầu sập và quay trở lại.

Trong khi nói chuyện như thể chẳng có gì xảy ra cả, họ quay lại con đường dẫn tới thủ đô của Vương Đô Biheiril.

“Hả? Nhóc con chỉ muốn nâng hạng của mình trong Thất Đại Liệt Cường thôi chứ gì, thế thì hãy để ta đi trước cho.”

“Ông nhầm rồi. Tôi không hề có ý định nâng hạng mình lên hay gì cả, tôi chỉ muốn trở thành Anh Hùng thôi. Một Anh Hùng có thể vượt qua được bóng lưng của cha mình, một Bắc Thần Karlman có thể vượt qua được ngươi cha của chính hắn.”

“Haa.”

Không một ai có thể đuổi kịp được hai người họ.

Kể cả tộc Supard có trên trán con mắt thứ ba chăng nữa, thì cũng không thể tìm được chúng. Sau khi vượt qua được cơn đại dịch, họ sẽ không đi quá xa khỏi ngôi làng.

Kể cả nếu có thể đuổi kịp chúng, không ai có đủ khả năng đánh bại được hai con quái vật khủng khiếp này.

“Ta không có ý áp đặt nhóc hay gì. Chẳng phải chúng ta được dặn phải làm chính xác như kế hoạch đã bàn rồi sao? Hãy chơi theo đúng luật đi.”

“Tsk… phiền phức bỏ mợ.”

Khi bỏ lại những từ ấy đằng sau, Gull Farion và Aleksander Ryback dần mất dạng trong khu rừng tăm tối.

Sự tĩnh lặng dần nhấn chìm lấy thung lũng.

Tất cả những gì còn lại chỉ là một cây cầu đã đổ sụp.

Và ở dưới đáy vực sâu thăm thẳm đó… không hề còn một âm thanh nào được cất lên.

Rekomendasi