Light Novel Mushoku tensei: Chương 246 - Chốn Thủ Đô
Baca Light Novel Mushoku tensei: Chương 246 - Chốn Thủ Đô
Baca Komik Light Novel Mushoku tensei: Chương 246 - Chốn Thủ Đô bahasa Indonesia lengkap dan baru di MSKManga. Kami menyediakan Komik, Manhua, Manhwa, dan Novel yang dapat kalian baca online gratis.
Read Light Novel Mushoku tensei: Chương 246 - Chốn Thủ Đô
★★★
Trong một ngôi nhà im ắng.
Ở chỗ chiếc lò sưởi được thiết kế kiểu lửa trại, có một chiếc nồi đang sôi ùng ục trên đó.
Và người đàn ông với mái tóc xanh lục đang ngồi ở bên bếp lửa bập bùng kia.
Đó là Ruijerd. Tôi thì đang ngồi đối diện anh, đồng thời cũng đối diện với lò sưởi đang tỏa ra nhiệt độ ấm áp.
“…”
“…”
Chả một lời nào được cất lên.
Chẳng có gì để thảo luận cả.
Chỉ có sự im lặng bao trùm căn phòng này.
Mà cũng không đúng, thực ra chính xác hơn là chả có một cơ hội nào để hai bên mở lời hết.
Toàn bộ sự tập trung của tôi hiện giờ đang hướng thẳng vào thứ ở ngay trước mắt.
Vì không được phép lơ là dẫn đến thất bại.
Ánh mắt của tôi không rời nửa giây trước thứ ở đó, tôi đợi cái thời điểm cần thiết dần trở nên chín muồi.
“!”
Và rồi, nó đã tới.
Tôi cẩn thận với tay ra… rồi bắc chiếc nổi ra khỏi bếp lửa.
Tuy nhiên, vậy vẫn chưa xong đâu.
Không được phép vội vã.
Và cứ như thế, tôi ngồi im như tượng suốt 10 phút.
Và khi phút giây ấy trôi qua, tôi mới bật được hơi ra khỏi miệng.
“Ruijerd-san, anh sẵn sàng chưa?”
“Ừm, ta sẵn sàng rồi.”
Nhận được lời phản hồi, tôi liền lấy thứ đang nằm ở đằng sau.
Thứ này mang một màu trắng toát, và bề mặt của nó thì sần sùi, thô ráp. Cái ngoại hình của nó trông gần giống một quả trứng.
Mà không chỉ giống đâu… vì nó chính xác là một quả trứng gà đấy.
“…”
Tôi đập trứng vào bát, sau đó dùng đũa khuấy đều.
Tôi làm những thao tác ấy như thể nó là một kỹ thuật được tổ tiên truyền lại vậy. Cứ như thiên phú trời sinh đã học được.
Một khả năng mà người đời mất hàng trăm năm để có thể thành thạo. Nó giống như thể khi chúng ta biết đi một chiếc xe, thì không cần biết bao nhiêu năm trôi qua vẫn sẽ không thể nào mà quên được vậy.
Không, có lẽ tôi còn chả cần phải học điều này nữa cơ. Từ cái lúc sinh ra, tôi đã tinh thông được thứ kỹ năng này. Nói cách khác, nó chính là bản năng. Một bản năng có thể đánh bại mọi quả trứng.
Tôi lặp lại điều này một lần nữa với quả trứng khác.
Bây giờ, có hai quả trứng đang được đập trong bát.
Sau đó, tôi mở nắp nồi còn đang sôi ùng ục.
“…Ngon rồi.”
Tôi nhấc cái nắp ra rồi nhìn vào trong, và gật đầu.
Một nồi cơm trắng đang bốc khói nghi ngút với những âm thanh sôi lục bục.
Làn khói trắng từ nồi cơm lan toả ra khắp căn phòng.
Nó kích thích cơn thèm ăn đến mức tôi vô thức nuốt ngụm nước bọt tiết ra như suối trong khoang miệng.
Mặc dù tôi đang bị sự ham muốn trong người bắt phải xúc miếng cơm ấy vào miệng ngay lập tức, nhưng may mắn thay tôi đã có thể kìm nén được và xới tơi nồi cơm ấy lên.
Sau đó, tôi lấy mấy cái bát ra rồi xúc những thìa cơm trắng thơm lừng ấy vào. Một bát cơm hoàn hảo, nó không có bị xúc quá nhiều hay quá ít.
Với đôi đũa trên tay, tôi tạo ra một cái lỗ ở giữa bát cơm. Sau đó tôi đổ chỗ trứng mà tôi vừa khuấy lúc nãy vào. Hoà quyện chúng với cơm tạo thành một màu hoàng kim lấp lánh.
Tuy nhiên như vậy vẫn chưa hết đâu. Mà giờ mới bắt đầu này.
Đây chính là cái khoảnh khắc mà tôi đã mong chờ từ lúc sinh ra trên thế giới này đến giờ, đây chính là điều ước tối thượng mà tôi hằng mong được thực hiện đó.
Tôi lấy cái ấm ở bên cạnh ra, nghiêng nó thành một góc 45 độ, và rồi từ chiếc vòi của cái ấm chảy ra một thứ gì đó vào trong bát cơm óng ánh vàng kia. Thứ đó là một chất lỏng có màu đen như mực.
Cái màu đen của nó có thể khiến người ta tưởng là độc khi nhìn vào lần đầu. Nhưng thực ra nó chính là thứ nước sốt hảo hạng mang tên xì dầu.
Nhưng tôi chỉ đổ một lần thôi. Mặc dù hai lần thì cũng chả sao, cơ mà một lần là ngon nhất.
Rồi cứ thế, phần trên cùng của bát cơm trứng được bao phủ bởi màu đen của xì dầu.
Uầy, trông nó cứ như một chiếc bánh pudding vậy, bụng tôi đang sôi lên cồn cào rồi đây này.
Nhưng cứ từ từ đã, đâu sẽ có đó, rồi tôi sẽ được ăn nó sớm thôi.
Việc này khiến tôi liên tưởng đến như thể mình đang đi qua tứ đại khổ ải vậy.
Với cả từ giờ trở đi thì, tôi cũng sẽ có thể ăn bao nhiêu mình muốn cũng được mà.
Nhưng trước đó, xin được dâng món ăn trời cho này cho người mà tôi kính trọng nhất đã.
“…Em mời anh ạ.”
“Ừm.”
Tôi đưa bát cơm cho Ruijerd.
Rồi khi anh nhận được nó, thì tiếp tục ngồi chờ đợi trong khi tôi lặp lại tiến trình và làm thêm một bát nữa.
“Và rồi, cảm ơn vì bữa ăn, mời anh ăn cơm nhé.”
Hai chúng tôi úp tay vào nhau rồi cúi nhẹ đầu. Rồi cầm chiếc bát ở bên trái, và đôi đũa ở bên phải.
Tôi há thật to miệng của mình để tận hưởng miếng đầu tiên.
“—Măm! --Ứmmm ừmmm…!!”
Đây rồi.
Thứ hương vị này.
Thật hoàn hảo làm sao.
Mặc dù nó không phải là món ngon nhất, nhưng vẫn hết xảy con bà bảy.
Đây chính là thứ hương vị mà tôi đã tìm kiếm bấy lâu nay.
“Om nom nom nom nom…!”
Một lần nhai, hai lần nhai, ba lần nhai.
Không nói thêm lời nào, tôi nhai cơm vài lần rồi nuốt xuống. Dù có ho một chút vì cảm thấy quá phấn khích, nhưng điều đó không thành vấn đề.
“…Ngon phát khóc đi được!”
Ngay khi tôi nhận ra, thì cái bát của tôi đã sạch bong luôn rồi.
Sự hạnh phúc trong tôi lan toả thành một vầng hào quang. Những giây phút hạnh phúc ấy kết thúc chỉ trong chớp mắt.
Mặc dù bữa ăn ngon không chê vào đâu được, nhưng tôi vẫn cảm thấy hình như còn gì đó thiếu thiếu.
Rồi khi định xới thêm bát thứ hai, thì tôi nhìn về phía người đàn ông ngồi ở trước mặt.
Ruijerd đang ăn trong yên lặng.
Mặc dù bình thường anh ấy cũng không phải là người hay nói khi đang dùng bữa, nhưng hôm nay trông anh có vẻ còn im lặng hơn cả mọi ngày nữa.
Không, có lẽ do hôm nay chỉ có tôi và Ruijerd ở nhà.
Vì tôi chả nói câu gì, nên chẳng có một cuộc trò chuyện nào diễn ra cả.
Mặc dù anh ấy ăn không có nhanh đến như vậy. Thực ra có vẻ như anh còn chưa ăn hết nửa bát cơm nữa cơ.
À không, là do tôi ăn nhanh như máy cày thôi.
“Um, Nii-san này.”
“OÁI!”
Khi còn đang nghĩ vu vơ, thì Norn đã ngồi bên cạnh chúng tôi từ lúc nào không hay.
“Norn ư… Từ lúc nào mà em…”
“Lúc nào á? Nếu anh thắc mắc thì… em mới chỉ mới ngồi thôi à… và em đã cố để gọi anh trong khi anh đang ăn nữa.”
Vậy ra lúc tôi đang ăn thì con bé đến chơi hửm.
“Anh đang ăn gì đấy?”
“Cao hương mĩ vị đấy. Em muốn thử không?”
“…Vậy thì, để em thử xem sao.”
Norn gật đầu khi còn đang liếc nhìn về Ruijerd.
Rồi tôi ngay lập tức xúc cơm vào trong bát. Đập quá trứng, khuấy lên, trộn vào cơm rồi rưới thêm cả xì dầu.
Quá trình tuy chỉ mất có 10 giây, nhưng hương vị thì chắc chắn sẽ không khác bọt gì nhiều đâu.
Bởi vì nó được làm ra từ một “Bậc Thầy Cơm Trứng Học” cơ mà.
“Cứ ăn bao nhiêu tuỳ thích nhé.”
“Món gì đây ạ…?”
“Đó là món mà anh tâm đắc nhất luôn á.”
“…Vậy… mời cả nhà ăn cơm.”
Norn cầm lấy cái bát mà tôi đưa cho và bắt đầu ăn chậm rãi.
“…”
Tôi vẫn đang đợi.
Tôi đợi trong khi họ vẫn đang nhai thức ăn của mình.
Tôi chỉ ngồi và đợi.
Hai người vẫn chưa ăn xong ư? Nhanh lên đi chứ.
Tôi muốn nghe ý kiến của họ. Mặc dù chả cần thiết lắm, nhưng tôi vẫn muốn biết.
“…”
Khi những suy nghĩ ấy vừa vụt qua, thì Ruijerd đã ăn xong phần của mình.
“Vậy ra đây là thứ mà cậu nói khi còn trên cuộc hành trình sao?”
“Vâng ạ. Anh thấy thế nào?”
“Ngon lắm.”
Mặc dù cảm nghĩ của anh chỉ bộc lộ bằng một từ.
Nhưng vậy là đủ để tôi hài lòng rồi.
Chỉ hơi tiếc một tẹo là Eris hiện không có ở đây thôi.
“…Cảm ơn vì bữa ăn ạ.”
Ngay sau thì Norn cũng đã ăn xong bát của mình.
Mà ủa mới xới được nửa phút mà, con bé ăn nhanh thật chứ.
“Em nghĩ sao Norn? Đây là thứ mà anh hay kể lúc ở nhà đó.”
“…Nó khá ngon đấy ạ. Vị của nó không giống với những thứ mà em từng ăn trước đây… có phải là vì gia vị của nó không ạ?”
“Ừm. Xì dầu đó, một thứ gia vị vô cùng đa dụng. Bất kể thứ gì em rưới nó lên cũng đều sẽ ngon hết á.”
“Hừm…”
Norn trông có vẻ đang ngưỡng mộ sâu sắc nhỉ.
Dù sao thì hôm nay chính là ngày kỉ niệm. Kỉ niệm món cơm trộn trứng lần đầu tiên được sinh ra trên thế giới này,
“Vì ăn trứng sống có thể gây buồn nôn, nên anh phải dùng tới phép giải độc đấy.”
"Ma Pháp giải độc?? Này, đừng làm món ăn nguy hiểm như vậy chứ !?"
Tôi đã bị báng bổ trong ngày lịch sử trọng đại này.
★★★
Hai ngày sau. Những người dân Supard đã dần dần được phục hồi hoàn toàn.
Mặc dù vẫn còn vài người phải nằm liệt trên giường, nhưng những người mà đã dần khỏi bệnh thì đang bắt đầu quay lại cuộc sống thường ngày của mình.
Tôi cũng đã tự tạo ra một căn phòng tối để trồng cỏ Sokasu tại một góc của ngôi làng.
Tuy vẫn chưa biết được là nguyên nhân căn bệnh đến từ lượng Ma Lực dày đặc hay là từ Minh Vương Vita nữa.
Nhưng nếu một ngày nào đó chúng tôi có bị dính trường hợp này lần hai, thì một khi đã có thứ này, kết quả sẽ được thay đổi đi đáng kể.
Mà nếu nguyên nhân mà từ Minh Vương Vita, thì càng tốt vì sẽ chẳng còn căn bệnh nào tương tự tái phát được nữa.
Họ sẽ cần phải đi tới một nơi nào đó mà không có nằm sâu trong khu rừng như này, hay ít nhất là mua rau củ từ những ngôi làng lân cận thì sẽ ổn thôi.
Dù sao thì, Sự chấp thuận của đất nước này vẫn thật sự rất cần thiết.
Mặc dù tôi cũng muốn đưa họ đến Vương Đô Asura lắm, nhưng có quá nhiều trở ngại mà tộc Supard muốn tránh phải đụng tới. Và hơn hết, họ không muốn rời xa mảnh đất mà họ đã định cư biết bao nhiêu đời nay.
Trên hết, sức ảnh hưởng của tôn giáo Milis đã lan ra khá rộng trên khắp toàn cõi Asura. Mặc dù Cliff thì cảm thấy khá thoải mái nếu đó là tộc Supard, nhưng nỗi sợ bén rễ trong giáo đạo Milis thì nó đã sâu đến mức trở thành một chân lý luôn rồi.
Và rồi, để có thể đám phán với Vương đô Biheiril, tôi quyết định thẳng tiến đi tới thủ đô.
Với cả có hai mục đích mà tôi cần hoàn thành.
Đầu tiên, là giải tán Quân Thảo Phạt.
Sau đó là khiến cho tộc Supard được chấp thuận.
Mặt bằng chung mà nói, thì tộc Supard khá là đáng sợ và khó giao thiệp với xã hội bên ngoài, do ngày đêm bị truy sát, mà họ trở nên khá là khép mình, tuy nhiên họ vẫn là những con người lương thiện.
Có thể Vương Đô Biheiril sẽ không chấp thuận trong lần đầu tiên, nhưng vẫn sẽ có rất nhiều cách để có thể thay đổi định kiến của bọn họ.
Và cách nhanh nhất là dẫn họ đến thăm ngôi làng này là được.
Nếu họ thật sự có thể tới và thấy những người dân ôn hoà nơi đây và những đứa trẻ tung tăng cười đùa, thì chắc chắn họ sẽ hiểu rằng nơi này rất an toàn… đó là thứ mà tôi muốn họ phải suy nghĩ.
Nhưng liệu lũ người ở Vương Đô Biheiril ấy khi nhìn thấy lũ trẻ liệu có nghĩ rằng, “Vẫn còn trẻ con ở đây này, mau diệt trừ hậu họa đừng để chúng sinh sôi nữa!” Kiểu giống con người khi thấy gián vậy.
Nhưng nếu chuyện đó mà xảy ra, thì tôi sẽ đưa tộc Supard đi trốn ngay lập tức.
Nếu để họ sống ở Phía Bắc Vương Đô Asura, thì tôi sẽ cầu xin Ariel thêm một ân huệ… nhưng nếu thật sự phải đến nước ấy. Thì tôi sẽ dùng cả tấm thân trong trắng ngọc ngà này để đổi lấy điều đó…. À mà, tôi đã mất zin rồi mà.
Mà tôi nghĩ là sẽ chả sao đâu.
Nhìn đám trẻ tộc Supard dễ thương đến thế cơ mà. Chỉ cần nhìn những đứa nhóc ngây thơ vô tội đang chơi đùa với quả bóng làm từ da động vật ấy, tôi có thể liên tưởng ngay tới cảnh Vương Đô Biheiril chả còn gì khác ngoài những người nở nụ cười ấm áp trước khung cảnh mà họ được chứng kiến.
“Vậy thì, giờ tôi sẽ đi tới thủ đô Behalil đây ạ.”
“Ừm.”
“Cliff-senpai sẽ quan sát tình hình của căn bệnh, và Elinalize-san sẽ phối hợp với anh ấy chăm sóc các bệnh nhân. Norn thì sẽ tiếp tục chăm cho Ruijerd-san. Thế còn ngài thì sao Orsted-sama?”
“Ta sẽ ở đây. Cliff Grimore hiện vẫn đang nghiên cứu căn bệnh. Từ lần sau nhất định sẽ có cách chữa trị.”
Khi Orsted đang nói, ông đánh trả quả bóng lại khi nó va vào đầu ông với một tiếng “bonk!” phát ra. Nhanh như chớp vậy, tôi còn chả thấy nổi chuyển động của tay ông ta nữa. Nhưng rồi quả bóng nhẹ nhàng trở lại tay lũ trẻ kia như hình bầu dục vậy.
Sau khi lấy lại bóng, các cô cậu bé Supard đã bắt đầu chơi vui vẻ trở lại.
“Về mấy vụ đàm phán thì, ta chắc không cần thiết phải ra mặt đâu.”
“Dĩ nhiên rồi ạ, cho dù cái mũ giáp của ngài có ngăn được bao nhiêu lời nguyền phát ra đi nữa thì…”
Và rồi lại một tiếng “Bonk!”, quả bóng lại ngay lập tức được ném về.
"…lời nguyền đáng sợ đó vẫn chưa hoàn toàn biến mất."
“Ừm.”
Rồi quả bóng lại bị đánh trả về lần nữa.
“Nhưng nếu có chuyện gì đó xảy ra, thì tôi sẽ nhờ tới sự xuất hiện của ngài. Vì kể cả có đang dính lời nguyền chăng nữa, thì miễn là họ nhìn thấy ngài, chắc chắn họ sẽ phải nhún nhường thôi ạ.”
“Ừm.”
Và lại “bonk!”
“Tôi có nên bảo chúng dừng lại không ạ?”
Không cần biết bao nhiêu lần hắn ném trả quả bóng trở lại, mấy đứa nhóc Supard vẫn cứ sút quả bóng vào chỗ của Orsted thôi.
Nhìn vào đôi mắt của lũ trẻ đó, thì có thể thấy được sự tò mò trong chúng hơn là sợ hãi….
“Kẻ lập dị đầu to đó là ai vậy? Hãy thử ném bóng vào người ông ta xem sao…” Đó có vẻ là những gì lũ trẻ đang nghĩ.
Nếu không phải là nhờ có chiếc mũ giáp, thứ chúng ném sẽ không phải quả bóng, mà là đá đấy…
Nhưng vì quả bóng cứ thế mà ngay lập tức bay về lại tay chúng, nên có vẻ mấy đứa nhóc đó thấy khá thích thú.
Chả biết sau này chúng có được tung hô là những đứa trẻ đầu tiên dám táng vào đầu Long Thần không nữa.
“Không vấn đề gì đâu. Ở mức này thì còn chả được coi là một đòn tấn công.”
“À, vậy sao ạ?”
Tôi tự hỏi là liệu Orsted có đang cảm thấy vui không. Mặc dù tôi không thể thấy được biểu cảm của ông ta đằng sau chiếc mũ thép, nhưng có vẻ ông đang không có cảm thấy bực bội.
“Ngài thấy vui không ạ?”
“…Không tệ cho lắm.”
Không tệ cho lắm ư? Vậy là ổn rồi.
“Thế thì tôi sẽ khởi hành đây ạ.”
“Ừm.”
Chào tạm biệt Orsted xong tôi liền rời đi. Sándor và Doga đang đợi tôi ở chỗ ma pháp trận dịch chuyển.
Trong khi tôi chuẩn bị tới thủ đô, thì Sándor sẽ đi tới Nhị thành Irel để gặp tên buôn thông tin.
Chúng tôi quyết định phân công các nhiệm vụ ra để làm cho nó hiệu quả hơn.
Tôi đã chọn Doga làm vệ sĩ.
Tốt hơn là đi với một người bảo vệ hơn là không có ai cả.
“Úi cha.”
Tôi liền chạy tới chỗ Ruijerd, người đang đi khập khiễng trong khi khoác tay lên vai của Norn.
“Ruijerd-san, anh có đi bộ được không đấy?”
“Một chút thì không sao đâu.”
Mặc dù Ruijerd nói vậy nhưng nó có vẻ không đúng lắm, vì khuôn mặt của Norn trông rất căng thẳng.
“Em sẽ rời đi một lúc để đàm phán với Vương Đô Biheiril. Có thể lúc em về sẽ dẫn theo cả đoàn lính nội thành theo đấy, vậy nên nếu mà nó xảy ra, thì mong anh có thể dùng hết khả năng của mình để thể hiện lòng hiếu khách với họ giúp em ạ.”
“Ta hiểu rồi. Để ta nói điều ấy cho Trưởng Làng.”
Tôi nhìn sang Orsted khi nghe Ruijerd nói xong.
Ông ta đang dựa vào tường và vẫn liên tục ném trả lại quả bóng cho đám nhóc suốt từ nãy đến giờ.
Mới đầu thì trông có vẻ như chúng đang bắt nạt sếp vậy, nhưng vì lý do gì đấy thì khung cảnh này trông thật là ấm áp. Vì mỗi lần Orsted đánh trả lại quả bóng về đúng hướng, thì lũ trẻ lại cười ồ lên thích thú.
“Ông ta trông khác hẳn so với vẻ bề ngoài nhỉ?”
“Phải anh ha?”
Tôi rời đi sau khi nói dứt lời với một nụ cười rạng rỡ.
★★★
Tôi đi tới Vương Đô Biheiril bằng hệ thống ma pháp của công ty Orsted…
Tất nhiên là trước đó tôi có kiểm tra tấm thạch bản liên lạc khi dừng lại ở chỗ văn phòng rồi.
Có vẻ như nhóm của Zanoba không gặp vấn đề gì đáng phải bận tâm. Aisha cùng đội đánh thuê cũng vậy. Nhóm của Sylphy thì không thấy liên lạc gì. Tôi cho đấy là do khoảng cách giữa hệ thống ma pháp dịch chuyển khá xa, cho nên không thể làm gì được.
Còn về phía nhóm của Roxy, thì có một vài bước tiến đáng kể.
Có vẻ như khi họ đến được Quỷ Đảo, thì Quỷ Thần đã rời đi rồi.
Tuy không biết được vị trí của Quỷ Thần là ở đâu. Nhưng cái thông tin về việc những cư dân của Quỷ Đảo đang chuẩn bị cho một trận chiến có vẻ như đang được lan đi khá xa rồi.
À, hình như Eris cũng đang muốn đi tới đây nữa. Cô ấy đang rất nóng lòng muốn được gặp Ruijerd.
Kể cả thế thì, tôi mong là cô ấy có thể kiềm chế được thêm một chút nữa.
Tôi cũng gửi tin nhắn đến nhiều nơi để nói là tộc Supard đang dần được khôi phục thể trạng.
Có lẽ tôi đang gây ra quá nhiều ồn ào không đáng có bằng cách tung tin về bệnh dịch chết người đang tấn công làng Supard, trong khi chúng tôi có thể giải quyết nó chỉ trong vài ngày. Ngại thật đấy.
Sau khi chốt được hết vấn đề, tôi đeo lại chiếc nhẫn cải trang vào tay rồi nhảy lên ma pháp trận dịch chuyển được kết nối tới thủ đô của Vương Đô Biheiril.
★★★
Zanoba vừa làm xong ma pháp trận dịch chuyển tại một khu làng bỏ hoang trong khu rừng cách thủ đô khoảng nửa ngày đi bộ.
“Sư phụ! Tôi đợi người từ nãy giờ đó.”
Khi tôi tới nơi, thì Zanoba cúi đầu lễ phép. Cả Julie và Ginger cũng làm tương tự.
“Cậu đợi tôi ư?”
“Vâng. Từ lúc tôi được nghe tin là người đang tới cơ ạ.”
Cậu ấy trịnh trọng quá.
"Đừng lo lắng, không có gián điệp của đối phương ở đây, vì vậy tôi có thể truyền đạt báo cáo cho sư phụ một cách thoải mái ạ."
"Được rồi. Cậu muốn nói gì?"
“Mặc dù tôi nói là thế, chứ cũng chả có gì nhiều đâu ạ.”
Kết thúc màn chào hỏi, Zanoba kể cho tôi nghe về những gì mà cậu đã làm cho đến giờ.
Đầu tiên là sau khi tìm được một nhà trọ, cậu ta đã thiết lập ma pháp trận dịch chuyển ở trong khu rừng này.
Sau đó là đi thu thập thông tin ở trong thủ đô.
Thế rồi cậu ta đã nghe được một thông tin rằng [Đất nước đang thu nạp thành viên cho Đội Thảo Phạt.]
Và đó cũng là lúc cậu quay về và sử dụng thạch bản liên lạc để báo cáo lần đầu tiên cho tôi.
Và nó cũng nằm trong phần mà tôi đã đọc được nữa.
Sau đó, cậu ta nhận được thêm một thông tin rằng Bắc Thần có lẽ cũng sẽ tham gia Đội Thảo Phạt ấy.
Trong khi họ vẫn tìm kiếm thông tin về Gisu, cậu ấy đồng thời cũng tìm kiếm cả Bắc thần III nữa. Về căn bản thì tình hình hiện tại là như vậy.
“Vậy nói chung là, chúng ta vẫn chưa biết được gì thêm cả ư?”
“Tôi thật sự xin lỗi. Vì khi tôi được nghe đồn về Bắc thần Karlman III được phát ra, thì tôi tưởng rằng chúng ta có thể nhanh chóng tìm được hắn thôi, song nó không hề đơn giản như vậy…’’
“Không, cậu không cần phải xin lỗi gì đâu.”
Vì chúng tôi cũng chỉ vừa mới chân ướt chân ráo bước vào Vương Đô Biheiril, cho nên hiển nhiên là chúng tôi không thể đi xa được đến như vậy rồi.
Bảy ngày vừa qua chúng tôi đã vào được thành phố, thiết lập ma pháp trận dịch chuyển, và thực hiện những hành động đầu tiên.
Tổng hợp kết quả mà nói thì như vậy khá là nhanh ấy chứ.
“Vậy từ giờ hãy cùng cố gắng nào.”
“Vâng.”
Bắc Thần sao….
Nếu hắn ta thật sự định gia nhập vào lực lượng Đội Thảo Phạt, thì tôi sẽ thuyết phục hắn hợp tác cho dù hoàn cảnh có thế nào chăng nữa.
Nhưng một kẻ nổi bật như vậy lại khó bị phát hiện trong suốt thời gian qua, khiến người ta cảm thấy có gì đó khúc mắc ở đây.
Có thể Bắc Thần hiện đã trở thành đồng đội của Gisu rồi.
Có lẽ Gisu sau khi biết được Vita đã bị đánh bại và kế hoạch của chúng đã đổ bể, thì nhận ra mình đang bất lợi thế nào nên đã quyết định rút con bài tẩy mang tên Bắc Thần ra chăng.
Bản thân Vita có lẽ cũng chỉ là để đánh lạc hướng. Bởi vì khá dễ dàng để đánh bại hắn mà.
Mà cũng có thể là thông tin của Vita vẫn chưa chạm được đến tai Gisu nữa, nhưng như thế thì hơi lạc quan quá rồi.
Kể cả thế, thì ít nhất tôi đã có thể biến Ruijerd thành đồng minh của mình. Chỉ thế thôi cũng đủ để chuyển đi tới Vương Đô Biheiril lần này hoàn toàn xứng đáng rồi.
“Vậy thì thưa Sư phụ, chúng ta đi chứ? Tôi sẽ dẫn ngài tới thủ đô ạ.”
“Vâng, phiền cậu.”
Dù sao thì, những việc tôi phải làm bây giờ không có thay đổi.
Trong khi đang nghĩ vậy, tôi thẳng tiến đi tới Thủ dô Biheiril.
★★★
Bằng cách nào đấy mà thủ đô của Vương Đô Biheiril tôi cảm thấy khá giống so với Vương Đô Shirone.
Hồi còn ở Lục địa Trung tâm, nó mang trong mình bầu không khí khá là chật hẹp và các kiến trúc được xây khá là nhỏ bé. Nhưng ở đất nước này, một nơi có tài nguyên gỗ giàu có, thì các công trình nơi đây được sử dụng chủ yếu từ loại nguyên liệu ấy. À cả thành phố này cũng có nhiều cây lắm luôn á. Có lẽ vì lý do ấy, mà nơi này mang một bầu không khí độc nhất không giống nơi nào cả. Mà cũng có thể là do tôi tới vào lúc tối. Vì ở đất nước này, khi tối đến thì có rất nhiều những bãi lửa trại được thắp lên dọc trên con phố. Các bãi để ngựa cũng được đóng lại vào tầm này.
Ngoài những điều trên ra, thì chẳng khác nhau là bao.
Gần cổng vào là những dãy nhà trọ và những tên bán rong. Và một khi càng đi sâu vào thị trấn trung tâm, thì những người dân trong thành và các nhà quý tộc càng trở nên xa hoa hơn, và ở giữa thủ đô là một toà lâu đài.
Toà lâu đài ấy được xây trên ngã tư của hai con sông. Kiểu như toà thành Sunomata của Nhật Bản vậy. Nơi nó được đặt cũng khá giống với pháo đài Karon của Shirone nữa. Trên hết, đằng sau toà lâu đài là một thị trấn trông khá tồi tàn. Mặc dù tôi nói là tồi tàn, nhưng những người dân ở đó trông không nghèo khổ đến như vậy. Nó trông giống một thị trấn mà ta có thể gặp được ở bất cứ đâu thôi à.
“Vậy, giờ tôi đi gặp nhà vua đây.”
“Nhưng mà tôi tự hỏi là chúng ta có thể đi vào phòng yết kiến được không nữa, vì có thể tầm ảnh hưởng của Nữ Hoàng Ariel chưa đạt được đến chỗ này đâu.”
“Hừm.”
Trong căn phòng trọ, tôi và Zanoba cũng thảo luận với nhau. Cái nơi mà Zanoba đang trú chân không phải là mấy cái dành cho mạo hiểm giả, mà là kiểu nhà trọ sang trọng dành cho các quý tộc trong thành phố này cơ. Thế này có phải gây chú ý quá rồi không? Mà cũng không phải vấn đề, vì sự xuất hiện của Zanoba cũng không lộ liễu lắm.
"Chúng ta giả vờ gia nhập quân đội hoàng gia thì sao? Nhà vua chắc chắn sẽ vô cùng hoan nghênh những người sẵn sàng tự nguyện gia nhập ha. Rồi từ đó tôi sẽ có thể tiếp cận được, cho dù có phải dùng vũ lực chăng nữa, và sau đó chúng ta sẽ đi được vào trong phòng yết kiến.”
“Như vậy thì chậm lắm. Đến lúc đó thì quốc gia đã chuẩn bị đến tận răng và sẵn sàng chiến đấu rồi, lúc đó có trời mới cản được chúng nữa.”
Đấy là thứ gọi là quy trình.
Thu thập quân sự, thức ăn và rồi vũ khí. Một khi họ đã chuẩn bị đầy đủ cho cuộc khởi hành, thì khả năng cao sẽ không hãm được bọn họ lại rồi. Với cả ở cái đất nước này, việc đột ngột dừng lại có thể sẽ ảnh hưởng đến cả uy tín quốc gia nữa, cho nên việc ngăn cản họ lại còn khó khăn hơn gấp bội.
“Tuy rằng có thể cách này sẽ chậm hơn chút, nhưng trước khi họ chuẩn bị hoàn tất, thì chúng ta phải giải thích rằng chẳng có lý do gì để tấn công tộc Supard cả.”
Ta sẽ cho họ biết về sự tồn tại của tộc Supard trong cái giai đoạn chuẩn bị kia và sau đó phải khiến họ xác nhận được rằng thật sự sẽ an toàn, và sau đó chúng ta có thể chuyển hướng tấn công của Đội Thảo Phạt sang việc đi săn bọn Thấu Minh Lang kia. Nếu làm thế thì khả năng thành công sẽ cao hơn nhiều. Và Orsted cũng sẽ có thể bổ sung thêm phòng trường hợp đặc biệt.
Đó là lý do vì sao, trước khi Đội Thảo Phạt được khởi hành, thì tôi phải gặp nhà vua sớm nhất có thể.
Với thống nhất ấy, chúng tôi bắt đầu thảo luận về phương pháp thực hiện.
“Dù sao thì, hãy thử trực tiếp xuất hiện xem sao. Chúng ta sẽ đứng ra gặp mặt. Còn tôi sẽ tự giới thiệu mình là thuộc hạ của Long Thần và được hậu thuẫn bởi Vương Đô Asura, và nếu đến bước đường cùng, thì tung tiếp lá bài mang tên “uy danh Perugius” ra nữa, sau đó… nếu đến nước đấy còn không có hiệu quả, thì chúng ta có thể thử lại lần nữa và thảo luận về cách tiếp cận khác sau.”
Và rồi, vì không còn có thể đưa ra được phương pháp nào tốt hơn, nên chúng tôi quyết định sử dụng phương án trên.
★★★
Ngày hôm sau.
Sau khi ăn sáng xong, chúng tôi quyết định di chuyển đến vùng phụ cận của Vương Thành. Vậy ra sau cùng thì cái lâu đài này trông cũng giống với của Shirone phết.
Cũng cùng một bầu không khí như vậy… nhưng cái lượng gỗ sử dụng lại khác nhau đáng kể. Không, phần sợ lửa thì giống Zonoba.
“"Có lẽ chúng ta nên đi qua lối vào chính."
“Tôi mong là uy danh của Nữ Hoàng Ariel có thể đủ để chúng ta yết kiến thành công.”
“Vì nơi này chả có một tí quan hệ gì đối với Vương Đô Asura cả… cho nên là việc cứ làm theo thủ tục sẽ khá là khó khăn dấy.”
“Vậy chúng ta theo chứ?”
“Theo chứ còn gì nữa.”
Diện kiến nhà vua của cả cái đất nước này quả nhiên khó đến đáng kinh ngạc. Trong suốt những lần tôi đi yết kiến đến giờ, tôi gần như đã được bỏ qua toàn bộ những thủ tục hành chính. Thường thì tôi sẽ sử dụng quyền uy trong nước (là các mối quan hệ), để tạo một cuộc gặp mặt.
Hừm… Đầu tiên là phục trang và xe ngựa này, sau đó là chứng minh thư này, và rồi trên hết, là được giới thiệu bởi một quan chức trong lâu đài nữa. Sau khi mà xác nhận được rằng tôi là một người uy tín, và căn thời gian phù hợp cho lịch gặp mặt với nhà vua, thì chúng tôi mới được dự buổi yết kiến ấy. Có vẻ lần này mọi thứ cũng sẽ diễn ra y như vậy. Quả nhiên là không có quan hệ thì mọi thứ trở nên thật là khó khăn.
Tuy nhiên, ngoại trừ việc chậm như rùa bò ra, thì việc gặp mặt không hoàn toàn là bất khả thi. Kể cả nếu như có ai đó đột ngột tới, thì nếu họ là người quan trọng, và có mong muốn được gặp nhà vua, thì cuộc yết kiến vẫn sẽ diễn ra bình thường.
Kể cả thế thì, nếu chúng tôi mà phô trương quá mức, thì cũng đồng nghĩa với việc tìm kiếm Gisu cũng sẽ dần đi vào ngõ cụt. Mặc dù có thể hắn ta đã phát hiện ra chúng tôi từ lâu trước rồi cơ…
“Dù sao thì Zanoba này, gần đây có khá nhiều tin đồn rằng chúng ta đang hợp tác với nhau đấy, vậy nên từ giờ trở đi, thì hãy để chuyện này cho tôi và Doga.”
“Được rồi. Tôi cầu cho may mắn sẽ đến với sư phụ ạ.”
Tôi chia tay Zanoba giữa chốn đông người, rồi cùng Doga đi trên con đường dọc theo con hào của thủ đô, tiến tới một nơi được canh giữ chặt chẽ bởi binh lính hoàng gia.
Vì giờ vẫn đang sáng sớm, nên các binh lính vẫn đi tuần tra quanh đây.
Nên nếu mà cứ đi hỏi về việc muốn gặp nhà vua luôn, thì có lẽ tôi sẽ bị coi là một kẻ đáng nghi mất. Kể cả tôi có đang ăn diện như một quý tộc chăng nữa…
Nhưng, tôi không biết phải ăn mặc như thế nào ở một đất nước không có đại sứ quán ở các quốc gia khác như thế này.
Hửm? Ở đây không có nhồi nhét binh lính vào sao? Có vẻ như đây là nơi kiểu quầy lễ tân nhỉ.
“Xin lỗi. Anh có thể giúp tôi được không ạ?”
“Cậu muốn gì?”
Người tiếp tân là một tên đàn ông với một bộ ria mép hình vô lăng khá là sang trọng.
Trang phục của anh ta trông khá là chỉnh tề, trông không có vẻ gì giống một người lính cả. Tôi đoán mình nên khen bộ trang phục của anh ta trước nhỉ. Không, tôi nên nói về công việc và cái lý do mà tôi tới đây thì hơn.
“Tôi muốn được yêu cầu một cuộc yết kiến với nhà vua ạ.”
“Khi nào?”
“Ừm? À, hôm nay ạ, hay càng sớm càng tốt cũng được.”
Mặc dù tôi nói là thế, nhưng tôi không nghĩ là mình trông đáng nghi hay gì cả. Ừm thì, tôi có làm điều gì quá mức đâu. Còn nếu không được, thì chắc là cứ lùi lại vài bước trong khi chúng ta tìm hiểu thêm về vấn đề cũng được.
“…”
Anh chàng ria mép ấy nhìn tôi một hồi rồi quay lại nhìn vào tập giấy đằng sau.
“Của ngươi hết một đồng vàng.”
“Hử?”
“Một cuộc yết kiến sẽ tốn một đồng vàng.”
Đây là kiểu tiền hoa hồng, phí giới thiệu chăng?
“Đây ạ.”
“Nhanh chóng thế là tố-… hử?”
Người đàn ông có bộ ria mép lấy đồng tiền vàng của tôi và bắt đầu xem xét nó.
Sau đó, hắn cắn nó một cái.
Hình như có vấn đề gì đấy thì phải.
Chẳng lẽ tôi vô tình đưa cho anh ta một đồng tiền giả rồi sao…?
“Đây có phải là đồng vàng của Asura không?”
“À, vâng. Đó là nơi mà tôi sinh sống ạ.”
“…”
Phản ứng của anh ta trở nên tiêu cực. Anh chàng ria mép ấy nhìn tôi một cách đầy nghi hoặc. Đúng như tôi nghĩ, tầm ảnh hưởng của Vương Đô Asura không thể chạm được đến đây rồi. Tôi tự hỏi là liệu có chuyện gì tồi tệ xảy ra không nữa.
Trong khi còn đang nghĩ về điều đó, anh ta liền bỏ đồng tiền vào trong túi. Sau đó anh viết một thứ gì đó lên giờ giấy rồi đưa cho tôi.
“Ghi tên và lý do nhà ngươi cần phải yết kiến vào đây.”
“À, vâng.”
“Khi hồi chuông chiều vang lên, thì hãy quay lại đây lần nữa.”
“Vâng, cảm ơn anh rất nhiều.”
Phản ứng của anh ta với tôi thì tệ, nhưng với đồng tiền thì ngược lại nhỉ.
Có vẻ như tôi sẽ được yết kiến rồi. Sức mạnh của đồng tiền quả nhiên thật vi diệu. Từ giờ, tôi chính thức bước qua được cửa ải đầu tiên.
★★★
Thời gian trôi qua. Và giờ thì tôi đang đứng ở trước phòng chờ yết kiến.
“…”
Lo lắng quá.
Đáng lẽ hôm nay tôi không nên gặp nhà vua.
Mọi thứ đều cần một quá trình.
Tôi nghĩ như vậy sau khi tới cung điện, nhưng anh tiếp viên râu ria kia lại đang cử một người khác dẫn tôi tới phòng chờ, và trước khi tôi kịp nhận ra, thì mình đã ở đây mất rồi.
Có lẽ sắp tới lượt rồi, tôi sẽ sớm được gọi đến yết kiến thôi.
Tôi còn tưởng là mình đã toang từ vòng gửi xe cơ chứ, nhưng rồi thứ đang đợi tôi trước mắt lại là trùm cuối của cửa ải này.
Mọi chuyện diễn ra nhanh đến chóng mặt, đầu tôi giờ chả thể nghĩ được gì cả.
Nào, bình tĩnh đi nào.
Cần phải cố nghe ngóng thông tin về cuộc yết kiến từ ai đó sẽ đi ra khỏi căn phòng này trước tôi.
Vị vua của đất nước này sẽ ở trong phòng yết kiến và gặp bất kỳ ai trong khoảng thời gian hai tiếng.
Dĩ nhiên là mặc dù tôi có bảo là bất kỳ ai, nhưng vẫn phải có điều kiện nhất định.
Trước tiên, để giữ chỗ cho cuộc yết kiến, ta phải trả một đồng vàng. Rồi trên hết, mỗi người chỉ có thể có tối đa 15 phút. Thế nên một ngày sẽ có khoảng 8 người được yết kiến.
Nếu như có vàng, thì bất kỳ ai cũng sẽ đều được gặp nhà vua để trình bày ý kiến, câu hỏi hay thậm chí là cầu xin ân huệ.
Nếu như bạn nghĩ là có vấn đề gì đó, thì bạn có thể kiến nghị; có vẻ như đó là một kiểu thủ tục của đất nước này. Vì một đồng vàng bằng cả một cái làng góp tiền với nhau rồi.
Nghe mấy chuyện tầm phào, rồi phải tìm ra vấn đề cốt lõi. Vương Đô Biheiril hẳn là một nơi khá là tuyệt đấy chứ. Mặc dù nếu không có một đồng vàng để trả cũng là một bất tiện khá là lớn.
Tuy nhiên, để có cơ hội được trực tiếp kiến nghị với nhà vua, thì bất kỳ một ai cũng sẽ chả ngại mà chạy tiền cả. Nhất là mấy tên thương nhân tham lam và những kẻ giàu có muốn được bảo đảm những quyền lợi vô dụng của chúng.
Dù sao thì, khi chúng tôi tới, thì đúng như dự đoán, cái nơi này chật cứng người.
Nhưng may thay, tôi đã được coi là các nhân vật đặc cách.
Thật sự may như trúng số luôn vậy.
Có lẽ là bởi đồng vàng Asura có giá trị tương đương mười lần một đồng vàng Biheiril, nên tôi đã được ưu tiên.
Dù sao thì, từ giờ chúng tôi ổn rồi.
Một cuộc yết kiến khoảng 15 phút.
Như vậy quả thực không nhiều, tôi sẽ không thể điềm đạm mà nói hết ra được.
Vậy nên có hai thứ tôi cần phải quan tâm hiện tại.
Đầu tiên, hãy hủy bỏ cuộc tấn công.
Thứ hai, thừa nhận sự tồn tại của Chủng tộc Supard.
“Rudeus-dono, phiền ngài hãy đi tới buồng yết kiến ạ.”
Trong khi tôi đang nghĩ ngợi lung tung, thì đã đến lượt của tôi rồi.
“Được rồi đi thôi.”
“…Um.”
Với câu trả lời của Doga, tôi hít một hơi thật sâu rồi đứng dậy, rời khỏi phòng chờ. Đi theo chỉ dẫn của người hầu, chúng tôi đi trên hành lang dẫn tới buồng yết kiến.
Cái buồng yến kiến ở đây, hừm, có lẽ tôi sẽ đánh giá đâu đó nằm ở hạng C đi.
Nó không có quá rộng; nơi đây chả có tấm thảm hoa mĩ nào và có tám tên binh sĩ đứng uy nghiêm nhưng vẻ mặt thì chả có vẻ gì như đang quan tâm cả.
Quanh căn phòng cũng chẳng có vật trang trí nào đáng bắt mắt nữa.
Không có một sự trang trọng nào trong đây hết.
Thật lòng mà nói thì, đây giống cái phòng để thường dân đi vào thì hơn. Nếu ta nghĩ theo hướng này, thì nó lại khá là đúng.
Tổng quan mà nói, nó không có kỳ quặc. Thế nên là 3 trên 5 sao.
“Thưa Bệ Hạ, thật vinh dự khi được yết kiến người ạ.”
Bước vào trong buồng yết kiến, tôi quỳ xuống giữa phòng và cúi đầu thành khẩn. Sau một lúc, thì nhà vua bắt đầu cất giọng.
“Miễn lễ. Hãy ngẩng mặt lên và cho ta biết về xuất xứ hoàn cảnh của ngươi đi.”
Theo lời nhà vua, tôi ngẩng đầu mình dậy. Vị vua là một người khá già tuổi. Xung quanh ông bao trùm một không khí uể oải và không có vẻ gì giống như ông còn có nhiều thời gian hơn nữa. Chắc có thể ông đang mắc một căn bệnh nào đấy rồi thì phải.
“Tên tôi là Rudeus Greyrat. Một thuộc hạ của [Long thần] Orsted-sama, người hiện đang đứng thứ hai trong Thất Đại Liệt Cường ạ.”
“Ồ… thuộc hạ của Long Thần ư…!”
Nhà vua nghe xong không giấu nổi sự kinh ngạc. Đó là một cảm giác khác thường và thích thú. Có vẻ như nhà Vua này biết gì đó về Thất Đại Liệt Cường nhỉ. Tôi tự hỏi liệu có phải do sống cùng Quỷ tộc không nữa.
“Một người có quan hệ với một trong Thất Đại Liệt Cường lại muốn gì từ ta… không, mà từ đất nước này mới đúng?”
“Vâng, tôi đã nghe tin đồn về sự thành lập Đội Thảo Phạt nhằm xử lý những con Ác quỷ trong Khu rừng lạc lối. Vậy nên tôi đến đây để nhờ ngài huỷ nó đi ạ.”
Chết dở, tôi đâu có ý định huỷ chứ. Lưỡi tôi líu hết cả ra rồi. Thôi thì tí sửa lại cũng được.
“Huỷ nó đi ư?”
“Vâng.”
“Lý do là gì?”
“Những người sống ở trong rừng không phải là quỷ đâu ạ.”
Rồi tôi kể cho ông ta nghe về tộc Supard.
Từ rất lâu về trước, còn trước cả khi đất nước này được thành lập, thì tộc Supard đã sinh sống trong khu rừng đó rồi.
Tôi kể cho họ nghe về việc tộc Supard không phải là chủng tộc tà ác mà thế giới này cứ liên tục vu oan cho họ. Và cái câu chuyện về việc họ lập lời hứa với ngôi làng gần đó, rằng họ sẽ săn lùng những con Ác quỷ vô hình và chắc chắn chúng sẽ không thể nào thoát khỏi khu rừng để làm loạn xung quanh.
Tuy nhiên, gần đây toàn bộ ngôi làng bỗng dính phải một căn bệnh lạ để rồi những con quỷ vô hình kia đã có thể thừa cơ chạy khỏi khu rừng. Và nhờ có những nỗ lực của Long Thần Orsted, ngôi làng đó đang đần được phục hồi và rồi lại lần nữa họ sẽ săn lùng những con quỷ vô hình đó. Và trong khoảng thời gian ngắn, bằng tất cả nỗ lực chứng minh rằng những người dân Supard là một chủng tộc lương thiện, tôi đã đưa được ra lời giải thích hợp lý của mình.
“Ma tộc và Ác quỷ vô hình… quả là những thứ không thể nào tin được.”
“Điều này cũng dể hiểu thôi ạ, tôi đã lường trước rằng câu trả lời kiểu này nên đã chuẩn bị vài thứ rồi ạ. Một khi ngài thấy chúng, thì việc giải thích sẽ chẳng còn cần thiết nữa. Có ai trong trong đất nước này muốn tự mình đi kiểm chứng không ạ?’’
Tôi sẽ cho họ biết về tình hình hiện tại của tộc Supard. Kiểu như đàn bà nấu ăn, đàn ông săn bắn mấy con quỷ vô hình này, hay Long Thần đang chơi bóng với lũ trẻ nữa.
“Được rồi…”
Nhà Vua đặt tay lên cằm trong khi đang nghĩ ngợi. Tuy nhiên, lại chậm rãi lắc đầu.
“Cho dù những gì ngươi nói có đúng chăng nữa, thì đến mức này ta cũng không còn có thể huỷ bỏ được. Vì có rất nhiều người đã tụ tập ở đất nước này rồi.”
“Vậy thì, sẽ không có vấn đề gì miễn là ngài đưa ra chỉ thị rằng có những [Cư dân trong rừng] đang sống ở bên kia Thung Lũng Địa Long không phải là những con quỷ, vậy nên đừng tấn công họ là được ạ. Sẽ tốt hơn miễn là họ săn lùng những con quỷ vô hình vẫn còn sống ở trong đó… Với cả nếu chuyện tiền nong có thiếu thốn, thì chúng tôi sẽ giúp ngài một tay ạ.”
“Vậy thì…”
Tôi hít thêm một hơi nữa rồi nói.
“Người dân tộc Supard, từ thời cổ đại đã sống trên đất nước này trong bí mật. Tuy nhiên, đến tận bây giờ, họ vẫn không hề yêu cầu bất kỳ một sự đối đãi nào cả. Họ chỉ muốn được sống ở một góc của đất nước này, yên bình ngày qua ngày mà thôi.
…Nếu như vậy vẫn không thể chấp nhận và Bệ Hạ muốn tộc Supard rời khỏi vương quốc, thì tôi sẽ chịu trách nhiệm di cư cho họ ạ.”
“…Có vẻ như cậu đang giữ một sự yêu quý vô cùng mãnh liệt với tộc Supard nhỉ.”
“Vì khi tôi còn nhỏ, thì cuộc đời của tôi đã được một người trong số họ cứu giúp.”
Khi tôi dứt lời, nhà Vua lại đặt tay mình lên cằm. Còn tôi nhìn xung quanh thì có thể thấy rằng các người hầu đang lo lắng về vấn đề thời gian. Vì 15 phút đã trôi qua được một lúc rồi.
“Hết giờ rồi. Vui lòng Ngài hãy rời đi ạ.”
“Tôi thành khẩn cầu xin sự xem xét của ngài! Họ không đáng để bị đe doạ như vậy ạ!”
Tôi trút một lời cuối cùng trước khi rời đi. Rồi cúi đầu.
“…Gullickson, Sándor*!”
(Tên của anh ấy giống như Sándor, nhưng đó là một người khác. Sándor, vệ sĩ của Rudeus vẫn còn ở làng Supard.)
Theo lệnh Nhà Vua, hai binh sĩ liền tiến lên phía trước. Một người có bộ ria mép trông như cái vô lăng còn một người khác thì có bộ mặt thon dài.
Chắc đây là lúc mà tôi bị nhấc lên rồi ném ra ngoài nhỉ.
Mặc dù tôi nghĩ là cuộc nói chuyện đã diễn ra ổn thoả, nhưng có vẻ như vẫn còn quá vội vàng rồi… Thế nên lần này coi như thất bại. Tôi sẽ thử vào lần khác sa---
“VỀ NHỮNG GÌ KẺ NÀY NÓI, CÁC NGƯƠI HÃY ĐI ĐẾN ĐÓ VÀ XÁC NHẬN CHO TA!!’’
“TUÂN LỆNH Ạ!”
Trước tiếng hô của Nhà Vua, đôi mắt tôi mở to kinh ngạc.
“Như vậy được sao ạ!?”
“Những binh lính ở đây sẽ được cử đi. Và nếu như họ biết được là ngươi nói dối, thì theo kế hoạch, đội thảo phạt vẫn sẽ được tiến hành.’’
Tuy hơi gấp gáp, nhưng có vẻ như những binh lính này sẽ đi theo tôi thì phải. Không hề từ chối mà muốn xác nhận sự thật bằng chính mắt mình.
Ngài ấy quả là một Vị Vua tốt.
Có lẽ là do ông ngày nào cũng phải lắng nghe những vấn đề của người dân trong nước nhỉ. Dù sao thì, uy tín của Tập đoàn TNHH Orsted đối với Vương Đô Biheiril đã được tăng lên đáng kể rồi.
“Tôi xin gửi ngài lời cảm ơn bằng tất cả tấm lòng ạ!”
Cuối cùng, tôi cúi đầu mình xuống.
Bằng cách thần kỳ nào đó mà mọi việc đã diễn ra suôn sẻ.
-----------------------------------
Biên dịch: Salmonz
Nhận xét (0)