Light Novel Mushoku tensei: Chương 245.1 - Làm vì ai đó ( Bên lề 1 )
Baca Light Novel Mushoku tensei: Chương 245.1 - Làm vì ai đó ( Bên lề 1 )
Baca Komik Light Novel Mushoku tensei: Chương 245.1 - Làm vì ai đó ( Bên lề 1 ) bahasa Indonesia lengkap dan baru di MSKManga. Kami menyediakan Komik, Manhua, Manhwa, dan Novel yang dapat kalian baca online gratis.
Read Light Novel Mushoku tensei: Chương 245.1 - Làm vì ai đó ( Bên lề 1 )
★Góc nhìn của Norn★
Sau khi tốt nghiệp Đại học Phép thuật, tôi mỗi ngày đều trải qua cảm giác lo lắng thấp thỏm.
Hiệu phó Genus đã tới đưa ra lời mời làm việc trong Hiệp hội Phép thuật, nhưng tôi vẫn chưa phản hồi lại.
Tất nhiên là tôi rất được quan tâm và săn đón rồi. Vì tôi đã từng là chủ tịch hội học sinh của Đại học Ma Pháp mà, nên đương nhiên sẽ được đối xử ưu ái như vậy. Sự nỗ lực của tôi, đã được mọi người công nhận, cho dù bản thân không có kinh nghiệm trong lĩnh vực này cho lắm.
Tôi thực sự rất vui vì nhận được sự kỳ vọng từ người khác.
Tuy nhiên, nếu muốn tham gia một tổ chức, ta cần phải được sự cho phép của nii-san.
Nếu là nii-san, anh ấy chắc chắn sẽ rất mừng cho tôi ... nhưng nii-san bây giờ là một người có địa vị. có vẻ anh ấy còn đang dính vào một cuộc đấu tranh phe phái.
Nếu tôi gia nhập Hiệp Hội Phép thuật mà không suy nghĩ kỹ, rồi lỡ tham gia vào phe đối địch với nii-san, chắc chắn sẽ gây rắc rối cho ảnh rất nhiều.
Cần phải tránh xa những rủi ro hết mức có thể.
Vì vậy, tôi chưa có quyết định cho tương lai.
Hiện giờ tôi chỉ ở nhà để chơi với Lucy, con bé luôn tỏ ra cô đơn và hờn dỗi, hay phụ giúp việc nhà chẳng hạn.
Tôi hoàn toàn chả thể làm được gì khi NIi-san đang lăn lộn ngoài chiến tuyến.
Nếu mà nói mối ngày tôi không cảm thấy lo lắng gì cả, thì đó là một lời nói dối.
Tuy nhiên, không có nghĩa là tôi không thể làm gì được.
Bây giờ, căn nhà hoàn toàn trống vắng.
Cho dù đó là Nii-san, Sylphy-onee-san, Roxy-onee-san hay Eris-onee-san, thậm chí ngay cả Aisha cũng đều không có ở nhà.
Tuy nhiên, những đứa con của Nii-san thì lại có.
Hai em còn rất nhỏ, Lara-chan thì có Leo chơi cùng, Leo sẽ luôn ở bên cạnh chăm sóc cô,
nhưng Lucy thì khác. Con bé luôn trông rất cô đơn.
Mặc dù Elinalize-san thỉnh thoảng đưa Clive-kun đến, Lucy-chan sẽ chơi với cậu ấy. nhưng khi hai người họ đi về, Lucy sẽ cô đơn nhìn về hướng hành lang từ cửa sổ trên tầng hai. Còn không, thì con bé sẽ khóc lóc vùi mặt vào đầu gối trong tủ quần áo.
Con bé đã phải cố gắng chịu đựng.
Công việc của Nii-san khó khăn đến mức một đứa trẻ nhỏ như vậy phải học tính nhẫn nhịn sao?
Dù có nghĩ như thế, nhưng cha Paul cũng đã từng làm việc rất chăm chỉ khi tôi còn nhỏ. Tôi cũng chịu đựng hoàn cảnh tương tự như thế nên có thể đồng cảm với con bé.
Nếu không được xử lý ngay bây giờ, tình hình sẽ ngày càng trở nên tồi tệ hơn.
Vì, anh cả trong gia đình đang gặp khó khăn. Vì một người anh coi trọng gia đình hơn mạng sống của mình đó, tôi không thể để con gái của nii-san có một vết thương lòng như thế trên hàng trang phát triển của đời mình. Những ký ức cô độc sẽ ảnh hưởng tới con bé sau này.
Mặc dù tôi chưa nghe nói chi tiết, nhưng chắc hẳn con bé khổ sở lắm. Tôi rất hiểu cái cảm giác trống trải trong lòng Lucy-chan.
Tôi cũng từng cảm thấy cô đơn vì cha mãi không về.
Vì vậy, khi con bé cảm thấy cô đơn, tôi sẽ chơi với nó.
Mặc dù có là đi chơi cùng con bé, nhưng chúng tôi cũng không có làm gì to tát, nhiều nhất là đi câu cá, thăm trường đại học, đến thư viện, cùng nhau đi thị trấn mua đồ, hay giúp việc nhà.
Vì tôi không có gì có thể gọi là sở thích, thú vui thực sự rất hạn hẹp.
Tuy nhiên, Lucy rất vui, và gần đây cô ấy sẽ gọi tôi là Norn-onee-chan một cách thân mật.
< Lưu ý: giữa Norn và Lucy là mối quan hệ cô cháu theo bên Việt Nam mình, nhưng ở đây mình sẽ để là Chị em cho phù hợp với cách xưng hô của Lucy-chan >
Đặc biệt là khi cùng câu cá với Lucy-chan, con bé rất vui, và bây giờ ngày nào con bé cũng muốn tôi đi câu cá cùng.
Sẽ không sao nếu chỉ ở trong thị trấn, nhưng chúng tôi thường câu cá thậm chí ở bờ sông bên ngoài thị trấn.
Mặc dù hiện tại tôi cũng có thể sử dụng kiếm thuật và ma thuật, nhưng nếu có chuyện gì không hay xảy ra, thì tôi sẽ không tự tin rằng mình có thể bảo vệ con bé, vì vậy tôi đã nhờ các Hậu Bối đang làm Mạo Hiểm Giả đến hộ tống chúng tôi, nhưng họ không phải lúc nào cũng có mặt. Ngoài ra, tôi cố gắng không phụ thuộc quá nhiều vào họ. Tất nhiên tôi có trả phí rồi, và nếu coi như một Ủy Thác, họ sẽ rất vui lòng thực hiện công việc.
Vì vậy, tôi đã hứa với Lucy-chan rằng tôi sẽ đưa con bé đi câu cá bên ngoài thị trấn mười ngày một lần.
Chỉ cần không tự ý rời khỏi thị trấn thì không có vấn đề gì, thỉnh thoảng tôi sẽ đưa con bé đến ao bên trong trường Đại Học Ma Pháp để câu cá ... nhưng có lẽ vì không có cá lớn để bắt nên Lucy-chan không thích cho lắm.
Dù sao hôm nay cũng là ngày đánh cá đã hẹn mà.
Tôi đưa Lucy-chan ra bờ sông và con bé đã bắt được con cá lớn nhất từ trước đến nay.
Lucy-chan mỉm cười và khoe thành tích của mình với các Hậu Bối làm nhiệm vụ hộ tống trong trường, khiến không khí ấm áp ngập tràn.
★★★
Sau khi đi câu cá trở về, tôi nhận được một cuộc gọi.
Lucy-chan đang rất thích thú "Lần sau Onee-chan hãy dẫn em đến một nơi ngược dòng hơn nhé."
Đồng thời, chúng tôi mở cánh cửa nhà ra thì thấy….
Cliff-senpai đang ở trong nhà chúng tôi.
Sinh viên năm cuối, Tiền Bối Cliff, người đã trở lại Millis sau khi tốt nghiệp.
"Ơ kìa? Cliff-senpai?"
"Ồ, Norn về rồi sao? Đi với tôi có chút việc."
"Dạ? À, vâng ... nhưng tại sao ạ..."
"Em không biết gì sao?"
Cliff-senpai tỏ vẻ bất ngờ, và sau đó nói điều gì đó khó tin.
"Tôi nghe nói rằng có một dịch bệnh ở làng Supard và tôi cần sự giúp đỡ của em."
Nghe những lời này, tim tôi ngay lập tức nổ trống trong lồng ngực.
Tộc Supard đã rơi vào khủng hoảng nên Nii-san đã cầu cứu nhiều đất nước, kêu gọi các thầy lang, Y bác sĩ. Cliff-senpai đáp lại yêu cầu của anh ta và thuyết phục Thánh Địa Milis cho mình rời đi và nhanh chóng khởi hành.
Mặc dù Tiền bối Cliff đã giải thích nguyên nhân và chuyện đang xảy ra, nhưng đầu tôi vẫn không thể thông hiểu nổi một nửa số thông tin đó.
"Cho dù ngôi làng của bộ tộc Supard có bị phá hủy, thì chúng ta cũng không phải là sẽ thua trận ...
Nhưng tôi cũng nghe nói rằng ân nhân của Rudeus đang gặp nguy hiểm."
Ân nhân của Rudeus?? Nghe thấy từ này khiến tôi nhanh chóng tỉnh táo lại.
"Ân nhân của anh ấy tên là gì ạ ...?"
"Hả? À, hình như là…. Ruijerd-san."
Nghe đến cái tên này, khuôn mặt tôi ngay lập tức tái nhợt.
"Anh ấy đang gặp nguy hiểm ư...? Ruijerd-san? "
"... À, phải. Lúc trước tôi nghe cậu ấy nói anh ta cũng là ân nhân của em, đúng không?"
Ruijerd bị bạo bệnh, anh ấy đang thập tử nhất sinh.
Khi nghe tin dữ, suy nghĩ của tôi lập tức trở nên trống rỗng.
Quá khứ ùa về trong tâm trí cứ như những thước phim quay chậm.
Anh ấy đã cho tôi một quả táo lúc còn ở Millis, và trong khi đưa tôi đến Sharia, Ruijerd đã bảo tôi ngồi vào lòng anh ấy và kể rất nhiều câu chuyện ...
Dù khi tôi khóc lóc, giận dỗi và làm gián đoạn cuộc hành trình, nhưng anh cũng không bao giờ la mắng tôi, người đó đối xử với tôi dịu dàng đến không ngờ.
"Em cũng sẽ đi chứ? Chắc chắn sẽ giúp ích được đấy."
"Vâng, tất nhiên rồ-..."
Tất nhiên là tôi sẽ đi rồi, dù vốn định trả lời như thế này, nhưng vô tình tôi nhìn xuống dưới chân mình.
Có một đôi mắt đang nhìn lên.
Ánh mắt có vẻ bất an. Một đôi mắt trông vô cùng rụt rè và sợ hãi, lo lắng sẽ bị vuột mất thứ gì đó.
"…!"
Sau khi va phải ánh mắt của tôi, con bé ngay lập tức quay đi, lao vào phòng như thể đang cố chạy trốn vậy.
Tôi không đuổi theo con bé, nhưng có lẽ trong tiềm thức tôi vẫn cố gắng giữ con bé trong vô thức, nên tôi đã bất giác đưa tay ra.
Bàn tay không cầm thứ gì lơ lửng trong khoảng không rồi duỗi xuống.
Sau một lúc suy nghĩ, tôi dứt khoát trả lời:
"... Không, em muốn ở lại đây."
"Ừm… tôi hiểu rồi."
Cliff-senpai không hỏi gì nhiều.
Tiến bối không hề khuyên bảo tôi giống như hồi trước, bảo tôi nên phải làm gì mới đúng.
"Tôi định sẽ khởi hành lúc rạng sáng. Nếu em đổi ý, hãy đến văn phòng của Orsted vào ngày mai."
Khi Cliff-senpai vừa dứt lời, anh ấy chào cô Lilia và rời khỏi nhà.
Có vẻ như anh ấy đã lặn lội đến đây để cảm ơn gia đình chúng tôi đã giúp đỡ chăm sóc Elinalize-san và Clive-chan.
Sau khi nhìn thấy Cliff-senpai rời đi, tôi bắt đầu tìm Lucy-chan.
Tôi leo lên tầng hai và kiểm tra từng phòng một.
Tôi tìm thấy Lucy-chan ngay lập tức. Tôi biết chính xác những đứa trẻ trong căn nhà này sẽ trốn ở đâu mỗi khi chúng bất an.
Con bé rúm ró trong phòng của Sylphy-onee-san, ngồi bó gối ở góc giường.
"..."
Tôi ngồi cạnh con bé. Không nói một lời.
Vì tôi hiểu rất rõ rằng dù có nói gì đi chăng nữa cũng chỉ khiến con bé bực bội thêm thôi.
"..."
Sự im lặng kéo dài một lúc.
Lilia-san lặng lẽ đến quan sát tình hình nãy giờ, nhưng khi nhìn thấy tôi, cô ấy quay đi với vẻ mặt tội lỗi. Nói thế nào nhỉ, Lilia-san thực sự có chút không quen với tâm trạng của đứa trẻ, nên cô ấy nghĩ mình vô dụng trong tình huống này.
Tuy nhiên, những đứa trẻ khác ngoài bản thân tôi đang nghĩ gì, tôi cũng không thể biết được.
Với tâm trạng rối bời trong tâm trí, chúng tôi chỉ yên lặng ngồi đó.
"...Norn-onee-chan, chị cũng sẽ biến mất ư?"
Sau một hồi, Lucy-chan đang vùi mặt vào đầu gối của mình, thì thầm với những tiếng nấc cục.
"Không. Chị sẽ ở lại với Lucy-chan."
Tôi đã trả lời như thế này.
Đây là điều mà tôi đã quyết định.
Tất nhiên, khi nghe nói Ruijerd-san đang gặp nguy hiểm, tôi muốn chạy như bay tới ngay lập tức.
Và tôi cũng tức giận khi Nii-san không hề nói nửa lời với tôi về chuyện này.
Nhưng đồng thời, tôi cũng nhận ra rằng. Dù có đến đó, chắc chắn tôi cũng chả thể giúp ích được gì. Nên tôi cũng hiểu tại sao Nii-san không nói cho tôi biết chuyện đó. Trong hoàn cảnh, tôi ở nhà chăm sóc Lucy-chan là điều đúng đắn hơn.
Sau khi học xong, mặc dù tôi đã trưởng thành hơn một chút và có khả năng làm một số việc, nhưng ngay cả khi Nii-san gặp khó khăn, tôi cũng chỉ bất lực ngồi nhìn. Ít nhất, tôi phải hoàn thành nhiệm vụ chăm sóc cho những người quan trọng nhất Nii-san.
"Ruijerd là ai vậy chị?"
"À, anh ấy đã giúp đỡ Papa của Lucy rất nhiều đấy."
"Vậy còn Onee-chan thì sao?"
"Ể?"
"Khi Onee-chan nghe Ruijerd gặp nguy hiểm, chị đã biểu hiện một khuôn mặt giống hệt như Papa.’’
Biểu cảm y hệt Nii-san sao? ... Ngay cả khi em ấy nói vậy, tôi cũng không thể hình dung được khuôn mặt đó nữa.
Nhưng vì đó là Nii-san, chắc chắn nếu anh ấy là tôi, anh ấy sẽ ngay lập tức lên đường mà không đắn đo suy nghĩ gì cả.
"Đương nhiên, Chị cũng mắc nợ anh ấy rất nhiều."
"..."
"Khi chị bằng tuổi Lucy, chị phải ở với cha mình ...tức là ông nội của Lucy ấy. Giống như Lucy, hồi ấy chị cũng bị tách khỏi cha mình."
"Tách khỏi ông nội ạ...?"
"Đúng rồi. Chị ấy nhé, luôn luôn cảm thấy cô đơn như thế này và không ngừng khóc nhè. Sau đó, Ruijerd-san đã đến bên chị, nhẹ nhàng xoa đầu, chơi cùng và kể những câu chuyện vui để chị không khóc nữa…’’
"..."
Trong khi nghĩ về quá khứ, tôi cũng chia sẻ những kỷ niệm của tôi và Ruijerd-san.
Những chuyện đã xảy ra ở Millis, tôi gặp anh ấy như thế nào, chuyện gì đã xảy ra trong chuyến hành trình từ Millis đến Sharia.
Ruijerd trên quãng đường đó luôn đối xử dịu dàng với tôi.
Anh ấy có một kiểu ấm áp và dịu dàng khác với cha Paul.
Càng nhớ về quá khứ, tôi càng muốn chạy đến bên Ruijerd nhiều hơn.
Tôi bắt đầu tự trách bản thân, tại sao lại bất lực như vậy.
Tuy nhiên, dù có tới gặp anh ấy thì bản thân cũng không thể làm gì được, nghĩ đến đây khiến đôi hàng mi của tôi đẫm nước.
"Ruijerd là kiểu người mà ..."
Tôi thậm chí không biết mình đang mô tả anh ấy như thế nào nữa khi vẫn còn đắm chìm trong những ký ức thuở ấy.
Tôi cũng không biết liệu những gì tôi nói, Lucy-chan có hiểu không.
Có lẽ câu chuyện này chả có gì thú vị đối với con bé cả. Vì tôi kể chúng chỉ để thỏa mãn tâm trạng đau đớn của tôi mà thôi.
Tôi vừa kể vừa nhìn Lucy-chan, con bé vẫn nhìn tôi chăm chú.
Con bé đã ngừng khóc từ lâu rồi, và trong ánh mắt của con bé ánh lên một vẻ gì đó rất mạnh mẽ.
"Lucy-chan, em-….’’
"Em mún nói..."
Như để ngắt lời tôi, Lucy cất lời:
"Đối với Lucy né, thì Mama Màu Đỏ có dậy em. Cô ấy lói rằng khi muốn bảo vệ ai đó, thì bản thân sẽ trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều. Vì vậy… cái đó ấy… Norn-onee-chan ấy…."
Con bé nói hơi ngọng trong bài phát biểu của mình, kiểu nói lộn xộn thường thấy ở trẻ con.
Nhưng rồi Lucy-chan đứng dậy.
Con bé nắm lấy ngón tay tôi.
"Khi Norn-onee-chan gặp khó khăn, nhất định em sẽ giúp chị."
"Vậy sao? Cám ơn em nhé."
Tôi không biết tại sao con bé lại nói vậy, vì vậy tôi cảm ơn Lucy-chan với một nụ cười gượng gạo.
"Chị cũng sẽ giúp đỡ Lucy-chan khi em gặp khó khăn nhé."
"Hông phải như thế!"
Tuy nhiên, tôi đã hiểu lầm.
Những gì Lucy muốn nói khác với những gì tôi đang nghĩ.
Con bé không phải đang nắm tay tôi, con bé đang kéo.
Lucy-chan đang cố giúp tôi đứng vững.
"Norn-onee-chan, đó là anh Ruijerd."
"...?"
"Vậy, Norn-onee-chan, chị cũng phải đến bên anh Ruijerd."
Tại thời điểm này, tôi cuối cùng đã hiểu ra những gì Lucy-chan muốn nói.
Con bé đang bảo tôi đi.
Ý Lucy-chan là nếu Ruijerd đang gặp một chuyện tồi tệ, tôi phải chạy tới giúp đỡ anh ấy.
Kể cả khi nếu để tôi rời đi, con bé sẽ lại lủi thủi một mình.
"Nhưng, có ổn không? Lucy-chan, em sẽ không cảm thấy cô đơn chứ?"
"Em sẽ hông cô đơn. Bởi vì Norn-oneechan đã dạy em rất nhiều điều. Bây giờ em cũng có thể câu cá, và em cũng có thể đọc sách một mình."
Lucy-chan muốn nói rằng con bé sẽ không cảm thấy cô đơn.
Tôi hiểu chứ
Con bé đang cố che giấu đi cảm xúc thật trong lòng mình, Lucy muốn nói rằng con bé có thể chịu đựng được.
Con bé ưu tiên cho cảm xúc của tôi hơn là của bản thân mình.
Cho dù Lucy-chan vẫn còn nhỏ mà có thể làm một điều như vậy, một đứa trẻ có thể nói những điều như vậy.
"Em sẽ trở nên giống Norn-onee-chan. Vậy nên Onee-chan nhất định phải đi-nano!!"
Tôi không nghĩ mình nên đi.
Tôi nghĩ tôi phải ở lại đây để chăm sóc cho Lucy.
Tôi nghĩ một đứa trẻ như thế này không cần phải học cách nhẫn nhịn chịu đựng.
Nhưng nếu tôi không đi, chắc chắn Lucy sẽ không chơi với tôi nữa.
Và sẽ không bao giờ tươi cười như khi bắt được con cá đó cùng với tôi hôm nay nữa.
"..."
Tôi đứng thẳng dậy.
Lucy đi vòng ra sau và đẩy mông tôi.
Giống như thể đang cố gắng bắt tôi nhanh chóng rời khỏi nhà.
"Vậy thì chị sẽ đi."
"Vâng!"
Lucy-chan không còn biểu hiện cô đơn nữa.
Thay vào đó, con bé thể hiện sự phấn khích, hào hứng và đầy tự hào.
★★★
Thế là tôi đã bị con bé đuổi khỏi nhà.
Mặc dù đã chuẩn bị đem theo một ít đồ đạc, nhưng tôi đã đến nhà Cliff-senpai gần như tay không, và nhờ anh ấy dẫn tôi đi cùng.
Tiền bối chấp nhận điều đó với vẻ mặt tự nhiên, và sau đó giúp tôi chuẩn bị.
Khi mặt trời vừa ló dạng đằng xa phía chân trời, chúng tôi rời Thành Phố Ma Pháp Sharia và đến văn phòng của Orsted-sama.
Bởi vì Vòng Tròn Ma Pháp Dịch Chuyển được đặt ở đó.
Ngay trước khi tới văn phòng của Orsted-sama, tôi vô tình nhìn lại về phía thành phố Ma Pháp.
Sharia đang tắm mình dưới ánh mặt trời để chào đón một ngày nắng đẹp.
Khung cảnh thân thuộc khi mới cùng Ruijerd-san tới thành phố này trước đây. Những ký ức đẹp đẽ ngày nào lại vội lướt qua tâm trí.
Lúc này, tôi chợt nhớ ra những gì Lucy đã nói.
"Norn-onee-chan, đó là Ruijerd."
"..."
Đúng vậy, những gì tôi đã làm với Lucy-chan giống với những gì Ruijerd đã từng làm với tôi trước đây.
Khi nhận ra điều này, nước mắt tôi lại bất giác ứa ra.
"Norn, em còn đang làm gì vậy? Đi thôi."
"Ahh, vâng ạ!"
Theo sự thúc giục của Cliff-senpai, tôi vội vàng bước vào văn phòng.
Đồng thời, tôi hạ quyết tâm rằng sẽ đi câu cá với Lucy một lần nữa sau khi trở về.
Nhận xét (0)