Light Novel Mushoku tensei: Chương 245 - Thiên tài
Baca Light Novel Mushoku tensei: Chương 245 - Thiên tài
Baca Komik Light Novel Mushoku tensei: Chương 245 - Thiên tài bahasa Indonesia lengkap dan baru di MSKManga. Kami menyediakan Komik, Manhua, Manhwa, dan Novel yang dapat kalian baca online gratis.
Read Light Novel Mushoku tensei: Chương 245 - Thiên tài
Trước hết, Cliff đi đến nơi tập trung của các bệnh nhân.
"Quan sát tình trạng của bệnh nhân là một trong những kỹ năng cơ bản đấy."
Anh ấy nói như vậy và kiểm tra từng người một.
Nói thẳng ra thì hành động Cliff chẳng khác gì việc của đội ngũ thầy thuốc. Khác ở chỗ là anh ấy quan sát tình trạng của những người bệnh nặng bằng Ma Nhãn, hỏi cảm giác hiện tại của những bệnh nhân có triệu chứng nhẹ hơn, rồi kiểm tra lại hồ sơ chẩn đoán của đội ngũ bác sĩ. Chỉ vậy thôi.
“Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể nói chuyện được với một tín đồ của Giáo Phái Milis… Khụ…! Khụ…! Khụ!”
Bệnh nhân tỏ ra sợ hãi trước bộ trang phục của Cliff, và thậm chí còn thể hiện thái độ thù địch rõ ràng qua ánh mắt.
Chính mệnh lệnh được ban hành bởi giáo phái Millis đã đàn áp tộc Supard đến tình trạng chui rúc nơi rừng rú thế này. Những ký ức tồi tệ đó vẫn còn hằn sâu trong sâu thẳm thâm tâm của họ.
"Xin hãy trả lời!! Anh cảm thấy không thoải mái ở chỗ nào?"
Tuy nhiên, Cliff không mảy may bận tâm đến luồng sát khí đó.
Dù cố gắng giúp đỡ nhưng đối phương lại cự tuyệt, gặp phải trường hợp này chắc tôi sẽ bỏ cuộc giữa chừng mất.
Nhưng đây là Cliff-senpai thần y đại nghĩa cơ mà.
"Tôi… hiểu rồi."
Sau khi quan sát các bệnh nhân một vòng, Cliff dường như đã nhận ra được điều gì đó.
Tuy nhiên, tôi không nghĩ anh ấy sẽ chữa được. Vì ngay cả khi Cliff là một thiên tài thì vẫn sẽ luôn có giới hạn của mình mà.
Với cả cho dù Cliff có là một linh mục, một Pháp Sư Trị Liệu, và có lẽ còn là một nhà nghiên cứu đi chăng nữa…. thì anh ấy cũng không phải là một bác sĩ.
"Tiếp theo, chúng ta hãy nghe thêm từ phía đội ngũ bác sĩ."
Sau khi Cliff nói vậy, anh ta bắt đầu hỏi ý kiến lần lượt các bác sĩ đến từ Asura. Anh đặt ra một số câu hỏi, chẳng hạn như cách họ khám cho bệnh nhân và những việc họ làm sau đó.
"Về cơ bản, chúng tôi dự định sử dụng ma thuật giải độc và thuốc cùng với nhau, sau đó quan sát tình trạng của bệnh nhân tiến triển thế nào."
"Vậy tức là các ông chỉ đang thử nghiệm thôi à .... Hóa ra các bác sĩ của Asura chỉ có khả năng đến vậy sao."
Anh khịt mũi châm biếm.
Cả tôi và bác sĩ đều cạn lời. Cliff tỏ thái độ kiêu ngạo ... Không có gì ngạc nhiên khi những người của tộc Supard không thích anh ta. Dù sao thì “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời” mà.
"Nếu đó là một căn bệnh thông thường, chắc chắn Rudeus và Orsted đã có thể chữa khỏi chứ không cần đến mấy người đâu.”
"Vậy tức là cậu đã tìm ra phương thức chữa bệnh đúng không, Cliff-dono?"
"À, bây giờ tôi mới bắt đầu nghiên cứu."
Các bác sĩ giận tím người.
Ôi, đừng nóng, các Bác Sĩ ơi, lương y như từ mẫu mà, hãy kiềm chế lại đi.
Nếu Cliff thất bại, thì đánh đập anh ấy đến khi thỏa mãn cũng được. Nhưng không phải bây giờ, làm ơn nhịn một chút đi ạ.
Tuy nhiên, tôi cũng bắt đầu lo lắng. Mặc dù tôi nghĩ rằng anh ấy rất đáng tin cậy.
Tôi tin tưởng Cliff, nhưng… thật sự việc chữa trị sẽ có tiến triển chứ?
Hướng ánh mắt ra xa xa, tôi thấy Norn đang chăm sóc Ruijerd với vẻ mặt lo lắng nhìn về phía bên này.
"Rudeus…. Đi với tôi."
Sau khi chào tạm biệt những y bác sĩ, chúng tôi rời khỏi phòng họp của các vị Bô Lão.
★★★
Ngay khi rời khỏi đó, Cliff dừng lại để đưa ra chuẩn đoán của mình.
"Hừ, hiện tại chúng ta đã biết một chuyện. Vừa rồi tôi cũng đã hỏi mấy lão già trong làng, nghe nói cả tộc Supard chưa từng có ai bị mắc căn bệnh này."
"Trưởng lão đến nay bao nhiêu tuổi rồi?"
Tôi nghe nói rằng người già nhất đã hơn 1000 năm tuổi."
Tộc Supard có tuổi thọ cao nhỉ...
"Họ chưa từng mắc bệnh cho đến khi tới khu rừng. Nói cách khác, nguyên nhân của căn bệnh nằm ở trong vùng đất này."
"Có thể là chất độc do Hitogami mang đến?"
"Không. Nếu là như vậy, Ma Nhãn này đã có thể phát hiện ra được rồi."
Cliff nói điều đó trong khi chạm vào con mắt đằng sau tấm bịt đen xì, sau đó anh lại bắt đầu đi thám thính quanh làng.
Đầu tiên là Cliff quan sát đất ruộng.
Anh tháo khăn bịt mắt ra, cẩn thận quan sát từng loại rau trồng và lúa trên thửa ruộng, thỉnh thoảng bới ra để xác nhận bên trong.
Anh ấy cũng cắt một quả cà chua làm đôi.
Nhìn cánh đồng ruộng lúa chín này, tôi thầm nghĩ.
Nếu con người biết rằng chủng tộc Supard chỉ là những người nông dân bình thường, có lẽ xã hội sẽ nhìn nhận họ theo cách khác chăng?
Rốt cuộc thì những sinh vật như con người có cảm giác gần gũi với những sinh vật làm những việc tương tự như mình mà.
"Kế tiếp nào."
Điểm dừng tiếp theo là lò mổ dã thú.
Có một số dấu vết của máu để lại, nhưng cả cái lò không còn con vật nào cả.
Có vẻ như ngay trước khi dân làng đổ bệnh, họ đã giết hết lũ Ma Thú bắt về chăn nuôi này đề phòng hậu họa. Vì việc để thịt sống thối rữa ở đây rất nguy hiểm nên Sándor đã bảo những người khác ném nó ra bên ngoài ngôi làng.
Cliff cẩn thận quan sát kỹ những con dao hoặc thớt ở đó bằng con mắt tinh tường của mình.
"Chính là nó. Rudeus, thịt đã được chế biến được cất giữ ở đâu?"
"Dạ ... đằng này."
Mặc dù không rõ hành động đó có ý nghĩa gì, nhưng dù sao thì tôi cũng đã dẫn Cliff đến kho dự trữ.
Chúng tôi đến một căn hầm, nơi có rất nhiều thịt khô và muối dự trữ. Không chỉ vậy, ở đó còn có các loại rau củ được bảo quản cẩn thận.
Cliff cũng sử dụng Ma Nhãn của mình để nhận diện từng thứ một.
"Có phải ... anh đã phát hiện ra thứ gì đó."
"Đừng vội, cứ để tôi kiểm tra đã’’
Sau khi Cliff bước ra khỏi kho lượng thực, anh bắt đầu kiểm tra những ngôi nhà trong làng.
Anh bước vào nhà, nhìn vào bếp, phòng ngủ, thậm chí còn cả tủ quần áo. Chết dở, anh xâm phạm quyền riêng tư của người ta rồi đó!!
Nhưng đây là Cliff liều lĩnh bodoi. Nếu tôi làm điều tương tự ở nhà mình, mọi người sẽ tròn xoe mắt và nhìn tôi với thái độ kinh tởm mất.
Nhưng rồi một lần nữa, sau khi nhìn thấy ngôi nhà ấm cúng và đa dạng của những người dân Supard khác, tôi có thể hiểu tại sao tôi lại cảm thấy ngôi nhà của Ruijerd đơn điệu đến như vậy.
Bởi những căn nhà khác bày trí lộng lẫy hoa lá cành, hoặc sẽ có những bức tranh do trẻ con vẽ nguệch ngoạc trên tường… Cảm giác thật ấm cúng và tràn đầy sức sống. Có vẻ như chiếc váy nhỏ này cũng được mặc bởi trẻ em ha.
Tất nhiên, đối với những người chỉ mắc triệu chứng nhẹ hoặc có người ở nhà, thì chúng tôi sẽ xin phép trước khi đi vào.
"Giáo phái Millis kìa ...!"
"Mẹ, mẹ, mẹ ơi……"
"Không sao đâu. Bình tĩnh đi con yêu, hắn không phải kẻ xấu."
Một số cư dân của ngôi nhà đã hoảng sợ chĩa ngọn giáo ra khi nhìn thấy bộ quần áo của Linh Mục. Tuy nhiên, chúng tôi vẫn xin phép để tiếp tục điều tra.
"Mẹ nói dối! Con đã được dạy rằng Millis rặt một lũ xấu xa ... oaoaoa!!!’’
"Mẹ ơi, mẹ ơi!!!"
Kể cả đang cố gắng an ủi các con, nhưng người mẹ vẫn run rẩy cả người. Nhìn thấy cảnh tượng này, cô con gái bắt đầu nức nở, ôm chặt lấy mẹ.
Cảnh này khiến tôi cảm thấy rằng có một khoảng cách rất lớn giữa tộc Supard vói Giáo Phái Millis. Có một lịch sử đen tối đã kéo dài hàng trăm năm giữa họ.
Theo như tôi biết, người Milis đáng trách vì họ quá phân biệt chủng tộc. Tuy nhiên, không phải tất cả những người tuân theo giáo lý Milis đều như vậy, bằng chứng là cũng có những người thừa nhận sự tồn tại của Ma tộc, chẳng hạn như ông nội của Cliff chẳng hạn.
Từ góc nhìn của tôi và Cliff, cái thảm kịch đó chúng tôi chỉ được nghe qua từ những câu chuyện truyền miệng. Nhưng đối với cư dân sống lâu như họ, những ngày tháng khổ đau đó chỉ như cái chớp mắt.
"Thưa bà, bà ăn loại thức ăn nào? Và cách nấu như thế nào?"
Cliff hoàn toàn phớt lờ cảm xúc của người phụ nữ đó.
Như thể anh ta không mảy may bận tâm đến nỗi sợ hãi đang hiện rõ mồn một lên đôi mắt của họ, Cliff tiếp tục tra hỏi dồn dập.
"Trả lời nhanh đi!! Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa đâu!!"
Cuối cùng thì họ cũng trả lời.
★★★
"Được rồi." Chốt bằng câu nói này, Cliff đã hoàn thành cuộc điều tra của mình.
Tuy nhiên, tôi nghĩ chúng tôi không có làm gì đặc biệt lắm. Ít nhất theo cảm nhận của tôi, thì chắc kiểu như đang tìm hiểu về phong tục tập quán người Supard thì đúng hơn.
" Cliff-senpai...."
"Cậu không cần lo lắng, Rudeus. Tôi hiểu tại sao họ lại ghét tôi. Tôi đang mặc đồng phục của Linh mục Milis, tất nhiên một số người trong số họ bị chấn thương tâm lý khi nhìn thấy nó. Nhưng, nếu tôi có thể chữa lành cho họ khi mặc bộ đồng phục này, Có thể hiềm khích của họ đối với Linh Mục sẽ thay đổi. Phải chứ? "
Mọi chuyện có thật đơn giản như vậy không?
Nhưng ít nhất quan điểm của những đứa trẻ có thể thay đổi. Hy vọng mọi thứ sẽ diễn ra tốt đẹp.
"Được rồi, người tiếp theo."
Cliff nói điều này trong khi đi thăm những nơi khác trong làng.
Suối, giếng, nhà kho, bãi tập kết vật liệu xây dựng ở trung tâm làng, và cuối cùng là bãi rác ngoài làng.
"..."
Cliff lần lượt kiểm tra cẩn thận mọi thứ.
Vẻ mặt của anh ấy trông vô cùng nghiêm túc.
Anh ta cũng lục tung thùng rác chứa đầy thịt thối bằng cử chỉ vô cùng trịnh trọng.
Chính xác thì anh ta đã nhìn thấy gì với Thức Biệt Nhãn đó?
Những gì tôi có thể làm giờ chỉ là thỉnh thoảng trả lời các câu hỏi của Cliff.
Cuối cùng, anh ấy đã đi quan sát xong toàn bộ ngôi làng, và khi mặt trời lặn hẳn, chúng tôi quay trở lại nhà của Trưởng Làng.
"Vậy, Cliff-senpai, anh nghĩ thế nào?"
"Tôi đã hiểu ra một vài điều."
"Ồ.’’
"LIZE, MANG HỘP THUỐC RA CHO ANH!"
Khi Cliff hét lớn về phía phòng điều trị, Elinalize, người đang giúp điều trị cho bệnh nhân lập tức đứng dậy, sau đó lao về hướng bên phải.
Cô chộp lấy cái túi lớn đặt ở góc phòng khám, nhanh chóng chạy về đằng này.
"Em tới đây!!"
"Cảm ơn, Lize."
Elinalize trông rất hạnh phúc.
Có lẽ vì lâu rồi cô không được chồng khen chăng?
Còn con cái của họ…. Đứa bé đang được chăm sóc ở nhà tôi nữa…
"Lắng nghe cho cẩn thận. Rudeus. Tôi đã biết được căn bệnh này hoạt động như thế nào."
"Dạ."
"Thực ra tôi không chắc lắm, bởi vì tôi không phải là bác sĩ …… nhưng ít nhất, tôi biết rằng chủng tộc Supard đã mắc phải một căn bệnh sau khi sống ở nơi này. Đó là lý do tại sao tôi quan sát mọi thứ xung quanh ngôi làng này với Thức Biệt Nhãn của mình.’’
"Ồ, vậy kết quả thế nào?"
"Tôi không thấy điều gì khác thường."
Ơ kìa….?
"Cả đất và nguồn nước dường như không phải là thứ gì có thể trở thành mầm bệnh."
"Ma Nhãn Nhận Dạng của anh còn nhìn thấy cả mầm bệnh sao?"
"Chà, ít nhất là về thức ăn, thì nó hiện thị khá rõ ràng chi tiết."
Rốt cuộc, đó là Ma Nhãn do Shikirika chế tạo mà. Mấy thứ liên quan đồ ăn thì phải đáng tin cậy chứ. Thực phẩm ăn vào sẽ không tốt cho dạ dày hoặc gây ra bệnh tật chỉ cần nhìn sơ qua là có thể biết được ngay.
"Ví dụ như quả cà chua, kết quả được hiển thị là:" Cà chua chứa nồng độ Ma Lực cao và trông rất ngon."
Hình ảnh được hiển thị bằng Thức Biệt Nhãn sẽ tự động mã hóa thành ngôn ngữ nói.
"Không chỉ rau, mà còn cả đất và nước, môi trường xung quanh. Mọi thứ đều chứa Ma Lực nồng độ rất cao."
"..."
"Khi tôi còn ở Millis, tôi cũng thấy có Thực phẩm ma thuật có nồng độ Ma Lực cao. Nhưng nó thực sự rất hiếm. Và đặc biệt [đất và nước] có nồng độ cao tôi chưa bao giờ từng nhìn thấy trước đây. "
Vậy nguyên do là Mật Độ Ma Lực sao?
Nói về vấn đề này, hình như Aisha từng nói rằng. Lúa sẽ phát triển rất tươi tốt nếu trồng từ Thổ Ma Pháp của tôi.
Đó cũng là bởi vì Mật Độ Ma Lực cao sao?
"Cho nên….?"
"Ừ. Vậy tôi muốn hỏi, nông nghiệp có phổ biến ở Ma Đại Lục không?"
"Em không biết tộc Supard sống thế nào ở Ma Đại Lục nào, nhưng hiếm có loại rau củ nào ở vùng đất đó. Nó không hoàn toàn vắng bóng, nhưng cũng không có nhiều loại đa dạng, thức ăn chủ yếu là thịt."
"Vậy đó, chắc chắn là do nó rồi."
Cliff giơ ngón tay lên và bắt đầu nói về những giả định của mình:
"Trong đất có hàm lượng Ma Lực rất cao, và người tộc Supard đã sử dụng mảnh đất này để trồng rau, đương nhiên là cả hoa màu nữa.
Trồng thực phẩm ở những khu vực tập trung Ma Lực cao sẽ dẫn đến việc những loại hoa quả đấy cũng chứa rất nhiều Ma Lực.
Tuy nhiên, có rất nhiều loại đất. Đất của Ma Đại Lục có mật độ Ma Lực cao, nhưng không màu mỡ lắm, nên rau hiếm khi phát triển ở mảnh đất đó vì thiếu chất dinh dưỡng. Cùng lắm chỉ có vài ngọn cỏ cành cây mọc nổi.
Ngay cả trong Đại Lâm, tôi cũng chưa từng thấy khu rừng nào có nồng độ Ma Lực cao như thế này, nên khu rừng này mới đặc biệt, nơi đây là một ngoại lệ.
Đất ở đây không chỉ có hàm lượng dinh dưỡng rất cao, mà còn ẩn chứa hàm lượng ma lực quá mức trong cả môi trường và nguồn nước. Có lẽ do ảnh hưởng từ một số loại Ma Thú, nhưng hãy gạt lý do đó sang một bên.
Khi trồng trọt trên mảnh đất này thì đương nhiên cũng sẽ tạo ra loài thực vật có mật độ ma lực cao.
Nhưng, kể cả thực vật có chứa hàm lượng Ma Lực cao, thì cũng không phải là vấn đề gì lớn.
Họ đã ăn loại rau củ này suốt hàng trăm năm rồi. Nếu mọi người bị bệnh do ăn rau củ giàu Ma Lực, thì đáng lẽ đã có nhiều trường hợp tương tự xảy ra trước đó chứ không phải giờ mới xuất hiện triệu chứng.
Với lại, chúng ta cũng có thể tự giải phóng nguồn Ma Lực trong cơ thể mình. Đó không phải là một vấn đề.
Nhưng sẽ ra sao nếu ta cứ tiếp tục dùng thứ hoa quả này trong một thời gian dài? Không phải là mười hay hai mươi năm mà là trong một trăm hoặc hai trăm năm thì sao...
Thế nên hầu hết những người bị nhiễm đều là người lớn, còn trẻ em thì đâu có bị nhiễm bệnh.’’
Trong lúc giải thích, Cliff quay sang phía tôi.
Thật vậy, nó rõ ràng là một đại dịch, nhưng hầu hết những đứa trẻ đều an toàn.
Thật khó để biết chủng tộc Supard nào là trẻ hay già khi ai cũng đều đẹp mã như nhau, nhưng rõ ràng đây không phải là vấn đề miễn dịch của trẻ em rồi.
"Ma lực hấp thụ không thể hoàn toàn bài tiết ra khỏi cơ thể và dần dần tính tụ lại.
Chúng ta cũng biết có một ví dụ như vậy."
Ví dụ về việc không thể bài tiết hoàn toàn Ma Lực ra ngoài cơ thể sao ...
Chả lẽ anh ấy đang nói về Nanahoshi?
"Ý anh là ... đây là bệnh Drain?"
Một điều vừa chợt lóe lên trong tâm trí tôi.
Các triệu chứng ban đầu tương tự như cảm lạnh và suy sụp ngay lập tức khi bắt đầu có triệu chứng.
Thế nhưng sao Orsted lại không nhậ-….
Không, bệnh Drain là một căn bệnh đã cổ xưa rồi. Có thể ngay cả Orsted cũng không biết cách chữa trị, hay thậm chí là tên của căn bệnh đó.
Nếu không phải có người mắc phải căn bệnh trong vòng lặp này, thì ngay cả Orsted cũng không thể phát hiện được.
Hắn cũng khó có thể đi hỏi Shikirika như tôi đã làm.
“Tuy nhiên, có điều gì đó có thể làm sai lệch giả thuyết của tôi. Căn bệnh này xảy ra sau khi một người tiêu thụ quá nhiều Ma Lực trong nhiều năm. Nhưng, tại sao Ruijerd-san lại bị lây nhiễm? Anh ấy mới ở làng này được có vài năm cơ mà.”
“Phải chăng vì anh ta đã bị Minh Vương Vita chiếm hữu? Có thể là do hắn gây ra. Dù sao, ít nhất cũng thử xem?"
Cliff nói rồi lấy trong ba lô ra một chiếc hộp.
Chiếc hộp được nhồi đầy đủ các loại thảo mộc và hạt giống.
Anh ấy đã lấy ra một thứ gì đó. Mặc dù đã được sấy khô, nhưng tôi có thể nhận ra đó chính là cỏ Sokasu.
"Tôi đã đoán trước rằng điều này có thể xảy ra, vì vậy đã mang theo một ít."
Anh ấy chuẩn bị thật chu đáo.
"Ngoài ra, cần sử dụng thêm cả cái này nữa."
Thứ mà Cliff lấy ra là thứ Quả màu đỏ ở góc hộp.
"Đó là…?"
"Vốn dĩ đây là một loại độc dược. Dùng để làm gián đoạn hoạt động của Ma Lực trong cơ thể.”
"Độc dược?’’
"Đúng vậy. Tuy rằng nói nó là độc dược, Nhưng chỉ là các Ma pháp sư không thể sử dụng Ma Lực để kích hoạt phép thuật nếu họ ăn nó."
Không vấn đề gì nếu các người dân tộc Supard uống thứ này chứ?
"Theo như Thức Biệt Nhãn, thứ này dường như đã được người ta dùng để uống với trà Sokasu từ cách đây rất lâu. Nó có thể cải thiện tác dụng của trà Sokasu. Quả này cũng rất tốt để giải khát…"
Ồ, điều đó có nghĩa là nó không phải chất độc chết người? Có nên tin vào thông tin từ Ma Nhãn của Shikirika không?
"Vấn đề là ... nếu cho tộc Supard uống thứ này bây giờ, tôi không chắc chuyện gì sẽ xảy ra."
"..."
"Theo ước tính của tôi, nó sẽ được chữa khỏi. Tuy nhiên, có thể sẽ phản tác dụng."
Sẽ không có vấn đề gì đâ-... Mặc dù tôi muốn nghĩ như vậy. Nhưng tình trạng có thể trở nên tồi tệ hơn, và thậm chí có thể có khả năng tử vong.
Không có gì đảm bảo cả.
"Kệ đi. Có chần chừ thêm cũng không phải ý hay. Hãy thử xem nào."
Cliff nói điều này sau khi do dự một lúc.
Sau đó, anh ta dứt khoát hét lớn về phía phòng khám
"Tôi có một loại thuốc muốn thử nghiệm! Có ai muốn thử không ạ!"
"A, khoan đã, Cliff-senpai, để em nói-…!" Tôi đã không kịp ngăn anh ấy lại.
Sau khi nghe những lời của Cliff, không có một âm thanh nào phát ra từ trong phòng khám.
Họ nhìn về phía chúng tôi, ngắm từ đầu đến chân quần áo của Cliff với khuôn mặt nhợt nhạt.
"Cứ thử một lần là được! Nhưng mà, tôi không thể đảm bảo rằng bệnh của người đó sẽ khỏi sau khi uống thứ thuốc này!"
Nếu chỉ để làm chuột bạch, không nhất thiết ai cũng phải uống. Chỉ cần một người thôi là đủ rồi.
Tuy nhiên, không ai đáp lại cả.
“Chúng tôi không thể tin tưởng lũ người của Giáo Phái Millis ……” Có người lẩm bẩm câu này.
Nhìn kỹ lại, chính là một trong các Trưởng Làng trong cuộc họp ngày hôm trước. Một người đứng đầu trong làng đã nói ra câu này, thì làm gì có ai còn dám tiến tới nữa chứ.
Giờ phải làm thế nào đây? Chả lẽ túm một kẻ nào đó và bắt ép gã uốn-…
"Tôi sẽ uống……"
Có người giơ tay.
Anh loạng choạng đứng thẳng dậy và nhìn về phía này với ánh mắt cương nghị. Người đang đỡ cho cơ thể anh ấy... là Norn.
" Ruijerd-san, anh tỉnh rồi à?"
“Vâng. Nii-san, anh ấy vừa mới thức dậy ……”
Người trả lời câu hỏi của tôi là Norn.
Tuy nhiên, những người xung quanh Ruijerd bắt đầu ồn ào bàn tán không ngớt.
"Ruijerd, anh tin tưởng lũ người của Giáo Phái Milis sao?"
"Đừng có bao giờ quên những gì chúng đã gây ra cho chúng ta trong quá khứ, anh nên biết ai là kẻ đã xua đuổi chúng ta.’’
Chủ yếu là những người trẻ tuổi từ tộc Supard lên tiếng phản đối. Cứ như thể họ biết rõ lịch sử lắm vậy.
Do ảnh hưởng bởi bầu không khí, đội ngũ thầy thuốc cũng chen vào.
"Tôi chưa bao giờ nghe nói về việc để bệnh nhân uống loại thuốc không rõ nguồn gốc như vậy!"
"Cậu đã từng học y khoa trước đây chưa?"
Sự khó chịu của đội ngũ bác sĩ đã bắt đầu lan ra xung quanh, và những lời phàn nàn lo âu ngày một nhiều lên.
Thuốc không rõ nguồn gốc. Hơn nữa, nó còn được mang đến bởi một người mặc trang phục của Giáo Phái Millis. Tất nhiên là sẽ bị từ chối rồi.
Một số người thể hiện thái độ khó chịu ra mặt, một số không kiềm nén sự tức giận hét lên, khiến phòng khám càng thêm hỗn loạn.
"VẬY RA CÁC NGƯỜI MUỐN CHỌN CÁI CHẾT SAO!!’’
Tuy nhiên, sau khi Ruijerd gầm lên, khiến cho sự im lặng lại bao trùm lấy phòng khám một lần nữa.
Người phàn nàn vừa rồi tái mét không thốt lên lời. Những người vừa rồi tỏ thái độ khó chịu cũng cúi đầu.
Do dùng quá nhiều sức, Ruijerd bắt đầu thở hắt và ho dữ dội, Norn hoảng sợ vỗ nhẹ vào lưng anh.
"Người này là do Rudeus mang đến. Ta tin Rudeus. Nếu có bất kỳ ai phàn nàn gì, hãy đợi cho đến khi ta chết do uống lọ thuốc này..."
Anh ta nói một cách điềm tĩnh, và không ai dám phản đối gì nữa.
Từ khung cảnh trước mặt, ta có thể hiểu sức ảnh hưởng của người đàn ông, Ruijerd Superdia, có ý nghĩa to lớn như thế nào đối với ngôi làng.
"Được rồi, Ruijerd-san, Hãy thử uống lọ thuốc này đi, nhưng tôi bắt buộc phải cảnh báo trước với anh, bệnh của anh có thể sẽ trở nên tồi tệ hơn, thậm chí có thể tử vong đấy.” Cliff cảnh báo
"Không sao, ta đã sống đủ lâu rồi. Chết cũng không hối tiếc."
Có lẽ anh sẽ không hối hận đâu, Ruijerd-san …… nhưng còn em thì sao…?
Anh nhìn xem, Norn cũng biểu hiện "Hả──" trên khuôn mặt kìa. Con bé cũng đồng ý với em đấy.
"Nếu Ruijerd sẵn sàng uống nó, thì tôi cũng vậy!"
Như thể phá vỡ bầu không khí im lặng, một người đàn ông giơ cánh tay.
Anh ấy là một thanh niên với các triệu chứng nhẹ. Nhưng có lẽ không phải là thanh niên mà là một ông già nhỉ? Tôi không tài nào nhận ra sự khác biệt.
“Tôi đã từng được Ruijerd cứu ở Ma Đại Lục. Nếu lúc đó Ruijerd không giúp tôi, có lẽ tôi đã bỏ mạng lâu rồi. Vì vậy, tôi không sợ!”
Bắt đầu với câu này, một người nào đó đã giơ cánh tay và hét lên "Tôi cũng vậy."
Và một số người khác nữa.
"Không thể tin được Giáo phái Millis. Nhưng Ruijerd là Anh hùng của chúng ta. Và chúng ta sẽ làm theo bất cứ điều gì mà Người Anh Hùng này quyết định.”
Cuối cùng ngay cả Tộc Trưởng cũng giơ tay.
Sau đó ông ta nói với một giọng bình tĩnh:
"Hỡi những người trẻ tuổi của Nhân tộc, tôi xin lỗi các cậu vì những lời nói cũng như thái độ vô lễ vừa rồi. Xin hãy ... cứu giúp ngôi làng này."
"Ừ, cứ giao phó cho tôi."
Sau khi nghe thấy những lời này, Cliff cũng gật đầu.
★★★
Sau khi uống trà Sokasu và ăn trái cây đỏ, Ruijerd và những người khác chìm vào giấc ngủ.
Ít nhất nó dường như không làm cho tình trạng tồi tệ hơn và chết ngay sau khi uống thứ đó vào.
Kết quả thì…. sẽ rõ vào ngày mai.
Tôi không nghĩ chỉ trà Sokasu có thể giải quyết được vấn đề này. Nhưng tôi hy vọng nó có thể cải thiện các triệu chứng bằng cách nào đó.
Sau khi suy nghĩ miên man thì hoàng hôn cũng vừa buông xuống, tôi cũng bắt đầu đi về phòng nghỉ của mình.
Nơi tôi qua đêm là nhà của Ruijerd. Vì lý do nào đó, cơ thể tôi tự đi về đó trong vô thức.
Tôi vẫn chưa xin phép Ruijerd sống trong nhà của anh ấy.
"..."
Mặc dù Norn muốn ở cùng Ruijerd, nhưng con bé thực sự không có việc gì làm sau khi anh ấy chìm vào giấc ngủ, vì vậy con bé đã đi cùng tôi.
Bây giờ, Norn và tôi đang ngồi đối diện nhau phía bên kia lò sưởi.
Bầu không khí rất yên tĩnh, âm thanh duy nhất là tiếng nổ lách tách của đống củi bị lửa thiêu rụi.
Và cả tiếng nước sôi sùng sục của chiếc nồi đặt trong lò.
Bên trong nồi thì có thịt và khoai tây do đội ngũ Y bác sĩ mang đến.
Tôi nghe Cliff nói rằng thức ăn trong làng không có vấn đề, nhưng nó vẫn là nguồn gốc của dịch bệnh, nên tôi thực sự không muốn động đến một chút nào.
"Nii-san, Ruijerd-san sẽ bình phục chứ ạ?"
Norn thì thầm. Trông con bé có vẻ lo lắng.
Nhưng…. tôi cũng thế.
"Ừ, anh ấy sẽ ổn thôi."
"Có thật không ạ?"
"Cliff mà anh biết, một khi quyết định làm điều gì đó, anh ấy nhất định sẽ dốc toàn lực để thực hiện cho bằng được. Vì vậy, ngày mai có thể không có nhiều tiến triển, nhưng một ngày nào đó, anh ấy nhất định sẽ chữa khỏi."
“Ruijerd-san có còn sống cho đến lúc đó không ……?”
"Em không phải lo đâu. Em chả phải cũng từng được nghe kể rằng Ruijerd-san đã bị bao vây bởi một đội quân hàng nghìn người trong Chiến dịch Laplace, và anh ấy vẫn sống sót sau cuộc vây hãm đó rồi sao. Chắc chắn anh ấy sẽ không chết lãng nhách do một căn bệnh như thế này đâu.’’
Tôi chỉ có thể an ủi con bé.
"Em thật sự rất lo lắng cho anh ấy..."
Norn vừa dứt lời, liền ôm lấy đầu gối, vùi mặt vào trong đó.
Bầu không khí trở nên thật ảm đạm.
Nồi súp sẽ mất khoảng một thời gian để có thể nấu chín. Dù tôi không cần phải gượng cười nhưng ủ rũ cũng không có ý nghĩa gì nhiều.
Hôm nay chỉ ăn và ngủ thôi. Ít nhất ta cũng phải ổn định lại tâm lý, ăn uống điều độ, ngủ một giấc thật ngon.
"Nhắc mới nhớ, Norn, chuyện ở trường… ổn chứ?"
Nghe câu hỏi của tôi như vậy, Norn chỉ ngẩng nửa mặt lên.
"...Em đã tốt nghiệp rồi."
"Anh xin lỗi… vì đã không đến dự lễ tốt nghiệp của em.’’
Buổi lễ tốt nghiệp đã thực sự kết thúc rồi sao?
Sao không một ai kể cho tôi cả.
Nhưng nghĩ lại thì cũng đúng thôi, Sylphy cũng đã sinh con rồi ... việc Norn tốt nghiệp cũng là điều hiển nhiên.
Nhưng ít nhất Roxy có thể nói với tôi ... Không, nói với tôi vấn đề này vào thời điểm nhạy cảm này, chỉ tổ rắc rối thêm thôi.
“Không sao đâu…. Nii-san không cần tham dự lễ tốt nghiệp của em.”
Không, đó là lễ tốt nghiệp của Norn đó ... Tôi thực sự đã bỏ lỡ một sự kiện quan trọng như vậy.
Tôi nên giải thích với Paul trên valhalla thế nào đây...
"Rốt cuộc em cũng không phải là một học sinh gương mẫu..."
"Nhưng dù sao em cũng là chủ tịch hội học sinh mà. Ít nhất thì em được yêu cầu đọc diễn văn trước các sinh viên tốt nghiệp khác, đúng không nào?’’
"Tất nhiên là em có một bài diễn văn rồi. Tuy nhiên, em đã mắc lỗi giữa chừng, và suýt chút nữa bị ngã khi bước xuống bục sân khấu. Thực sự rất xấu hổ ạ."
Ôi trời. Tôi có thể tưởng tượng ra nó.
Dáng vẻ vụng về của Norn khi bối rối leo lên bậc thềm, trong lòng vô cùng hoảng loạn. Mắc lỗi sai trong bài diễn văn khiến con bé trở nên lúng túng, nói ngắn gọn nhất cho xong rồi rời đi nhưng lại giẫm trượt bậc thang, tuy rằng không ngã, nhưng con bé vẫn cố gắng ổn định cơ thể của mình.
Tôi thực sự muốn nhìn thấy cảnh tượng đấy. Mặc dù biểu hiện của Norn chắc chắn sẽ rất không vui, nhưng tôi muốn ghi lại nó và lưu trữ suốt đời.
"Ồ đúng rồi, trước khi tốt nghiệp, em đã dự định làm một điều gì đó, phải không? Đó là gì vậy?"
“…Khi Cliff-senpai tốt nghiệp, Nii-san đã từng đấu với một vài học sinh để chia tay, phải không? Em cũng đã làm vậy.”
"Bọn em tổ chức một cuộc thi đấu sao, Norn!! Nghe có vẻ thú vị đấy. Nhưng việc đó không nguy hiểm chứ?"
"Chúng em đã cố gắng hết sức để giảm thiểu rủi ro. Nội quy rõ ràng nghiêm cấm việc giết người, và chúng em đã mượn vòng tròn ma thuật chữa lành cấp thánh từ nhà trường, sắp xếp cho các Ma pháp sư chữa trị đứng bên cạnh. Trước khi chiến đấu, những người tham gia phải viết văn bản thỏa thuận không vi phạm nội quy. Cho nên đến khi giải đấu kết thúc, chỉ có một số sinh viên bị thương chứ không có ai tử vong cả.”
Thật không thể tin được.
Những sinh viên tốt nghiệp Học viện Ma thuật Ranoa ít nhất đã thành thạo được Ma Pháp Cao cấp. Việc lỡ tay giết nhau bằng khả năng ở trình độ đó là rất lớn.
Tuy nhiên, ngay cả như vậy… không ai thiệt mạng cả.
"Anh cũng rất muốn xem."
"Với Nii-san, có lẽ giải đấu không hơn gì một chương trình thể thao thông thường đâu ạ."
"Nhưng ngay cả các chương trình thể thao cũng có thể khiến trái tim ta rung động mà."
Trong kiếp trước, trong thời gian là Hikkikomori, tôi đã tham gia một số cuộc thi trò chơi trực tuyến.
Thật không may, tôi không có thành tích nào đáng để tự hào cả. Nhưng ở trong bầu không khí đó, chỉ cần ngồi xem thôi là đã thấy rất thú vị rồi.
"Vậy…. Các em có chuẩn bị một chiếc cúp cho kẻ chiến thắng, hay gì đó không?"
"……Có ạ."
Nói xong, Norn bĩu môi.
“Tất cả các thành viên Hội học sinh thậm chí còn quyên góp tiền. Họ cũng đã chuẩn bị một giấy chứng nhận danh dự, hoa và một cây đũa thần để làm quà tặng. "
Giấy chứng nhận danh dự, hoa và đũa phép.
Thực sự khá đơn giản.
Có vẻ như Hội học sinh không có nhiều ngân sách cho lắm, vì vậy nỗ lực của chúng trong việc chuẩn bị quà là đáng khen ngợi rồi.
"Vì phần thưởng khá nhỏ nhặt, nên khi Remy thấy hầu hết các thí sinh đều là nam giới, cô ấy đã nói những câu đại loại như thế này 'Ai chiến thắng sẽ nhận được một nụ hôn nồng cháy từ Chủ tịch Hội học sinh!”
"CÁI GÌ CƠ!!!!?’’
"Nó làm cho tất cả mọi người thậm chí còn trở nên phấn khích hơn, thế là lao vào đánh nhau như lũ mất trí vậy."
Cái gì vậy? Người chiến thắng sẽ được Norn hôn sao??
Láo quá!! Ta tuyệt đối không chấp nhận cho thằng nào dám đụng vào đứa em gái bé bỏng của ta đâu nhé.
Đây là một tội ác! Tuyệt đối không thể tha thứ!
Nếu tôi ở đó, tôi sẽ đeo mặt nạ của mình, bí mật tham gia vào giải đấu, sau đó tiêu diệt tất cả, và sẽ được Norn.......
"Vậy ... em hôn ở đâu?"
"... Hôn lên má."
Trên má sao???
Nhưng, sau khi nói xong mặt Norn đỏ bừng lên, rồi con bé vùi mặt vào đầu gối một lần nữa, trong khi rên rỉ,
"Ư ư ư ──".
Điều gì đã khiến Norn xấu hổ đến vậy?
Một lúc sau, con bé ngã sang ra đất với một cử chỉ dễ thương, trong khi vẫn ôm đầu gối mình.
“Người chiến thắng nói rằng… anh ấy sẽ không bao giờ quên nụ hôn đó trong suốt quãng đời còn lại của mình… nhưng em thực sự muốn quên nó đi.”
"Anh hiểu rồi, thằng nhóc đó tên là gì? Hãy cho anh biết địa chỉ và số điện thoại của nó. Có lẽ sau này một thuật sĩ đeo mặt nạ bí ẩn sẽ đến nhà, và thằng nhóc sẽ phải quên nụ hôn đó đi mãi mãi.’’
"Điện thoại?"
"Aa…Không có gì đâu."
Norn ngổm dậy và ngồi xuống sàn.
Con bé ngồi thư giãn với hai chân tạo thành chữ W.
"Có vẻ như giải đấu diễn ra thành công tốt đẹp nhỉ?’’
‘’Em hy vọng như vậy. Tuy nhiên, em cảm thấy mình chưa đạt được bất cứ thành tựu gì đáng tự hào cả. Em luôn luôn gặp khó khăn, có quá nhiều điều em còn thiết sót."
“Không đúng, Norn. Em đã làm một việc vô cùng tuyệt vời, và giải đấu là bằng chứng cho điều đó. "
"…………cảm ơn anh, Nii-san."
Mặt Norn đỏ bừng, rồi em ấy gật đầu. Gương mặt con bé không còn u ám nữa.
"Ồ, khoai gần chín rồi nè. Em ăn được chứ?’’
"Tất nhiên rồi."
Tôi đổ đầy một bát súp với thịt và khoai tây và đưa nó cho Norn.
Sau đó, con bé với cho tôi một cái bát. Vì cả ngày hôm nay tôi chưa ăn gì nên bụng đói muốn chết rồi đây này.
Norn nhìn vào cái bát súp, rồi một lúc sau con bé lẩm bẩm:
"Nii-san…."
"Sao vậy?"
"Cảm ơn… anh."
‘’Ừm..."
"Nhưng món này không ngon."
Anh xin lỗi vì khả năng nấu nướng có hạn nhé….
★★★
Ngày hôm sau.
Norn và tôi di chuyển đến phòng khám ở phòng Trưởng làng cùng lúc với mặt trời mọc đằng xa phía chân trời.
"..."
Điều duy nhất tôi lo lắng là sự an toàn của Ruijerd.
Đêm qua chúng tôi có thể ngủ ngon sau khi ăn súp khoai tây. Nếu không có nó, tôi sẽ thức cả đêm mất.
Ngay cả khi thuốc của Cliff không có tác dụng gì thì tôi vẫn đảm bảo mình có đủ thể lực để chăm sóc bệnh nhân hôm nay.
Trong khi chuẩn bị tinh thần cho mọi khả năng có thể xảy ra, tôi mở cửa phòng điều trị.
"!"
Tôi sững sờ khi nhìn thấy cảnh tượng đang bày ra trước mắt.
Đó là một khung cảnh hối hả và nhộn nhịp.
Phòng khám, hôm qua còn giống như một Đám Tang, thế mà hôm nay đã tràn đầy sức sống.
Không quá cường điệu để mô tả sức xuân phơi phới của những con người này.
À mà, có lẽ không đến mức đó. Nhưng so với ngày hôm qua, nước da của mọi người có vẻ tốt hơn rồi.
"Rudeus-dono!"
Ngay khi nhìn thấy tôi, vị bác sĩ tức tốc chạy đến.
"Nhìn đi ạ! Loại thuốc mà Cliff-dono đưa vào ngày hôm qua đã khiến những người đó hồi phục rồi !!"
Thuốc có hiệu quả sao?
Trà Sokasu dường như đã hoạt động tốt.
"Sau khi uống bát canh thuốc ngày hôm qua, các bệnh nhân đều buồn đi cầu, sau khi chúng tôi bố trí y tá giúp đưa họ vào nhà vệ sinh thì chúng tôi thấy mọi người đều đi tiêu ra chất lỏng màu xanh nhạt. Sau đó, thể lực của họ bắt đầu hồi phục nhanh chóng trở lại, tuy những người mắc triệu chứng nặng vẫn chưa thể đứng dậy nổi, nhưng nếu được nghỉ ngơi nhiều hơn, tôi chắc chắn rằng họ sẽ hoàn toàn bình phục!”
Không ngờ sáng nay tôi lại nghe được tin vui như vậy.
Nhưng…. đợi chút đã…. phân xanh nhạt??
“Hiện tại chúng tôi đang cố gắng tăng số lượng thuốc của Cliff-dono để cung cấp cho những bệnh nhân khác. Tôi cảm thấy tội lỗi vì đã nghi ngờ Cliff-dono. Tôi không nên nghi ngờ Cliff Grimoire, bởi vì người ta còn nói rằng cậu ta là thiên tài thậm chí có thể phá vỡ cả lời nguyền cơ mà!
À mà quên mất, đây không phải là lúc để nói chuyện. Tôi xin lỗi, tôi còn có việc quan trọng phải làm!”
Bác sĩ nói với chúng tôi chi tiết sự việc, sau đó vội vàng trở về phía các bệnh nhân.
Phân màu xanh nhạt sao?
Tôi đã nhớ ra điều gì đó.
Màu xanh lam nhạt, xanh lam nhạt ....... chả lẽ là ………
"Rudeus."
Sau khi định thần lại, có một bóng đen to lớn đang đứng trước mặt tôi. Đó là một người đàn ông đội mũ giáp đen và quần áo trắng muốt.
"Aaa, Orsted-sama."
"Ngươi đã thấy phân chưa?"
"... Chưa, chưa ạ."
Sau khi dứt lời, Orsted hơi cúi xuống và thì thầm vào tai tôi:
"Đó là những gì còn lại của cơ thể Minh Vương Vita."
Minh Vương Vita.
Khoảnh khắc nghe đến cái tên đó, những ý nghĩ lạ lùng bỗng trào dâng trong lòng tôi.
Có thể nào ………
Bệnh dịch này không phải là Hội chứng Drain?
Minh Vương Vita.
Các Trưởng Lão nói rằng Minh Vương đã phân tán các [Phân Bào] của mình khắp ngôi làng. Để kiểm soát tình trạng bệnh.
Cứ tưởng Vita chỉ làm tê liệt sự đau đớn của dân làng và mặc kệ tình trạng bệnh tật ... Nhưng biết đâu Vita đã chữa khỏi căn bệnh hoàn toàn? Sau đó, trong khi hấp hối, hắn đã ra lệnh cuối cùng cho các bộ phận cơ thể của mình làm suy yếu tình trạng thể chất của Chủng tộc Supard cho đến chết. Nhưng chút nỗ lực [đánh bom tự sát] cuối cùng đã bị trái cây đỏ và trà Sokasu phân hủy rồi đào thải ra ngoài.
Không, đây chỉ là suy đoán của tôi thôi.
"Ngươi nói đúng, ít nhất là chúng ta nên cố gắng vùng vẫy một chút."
"……Tất nhiên rồi."
Mà kệ đi, giải quyết ổn thỏa là được rồi.
Cứ coi là đã vượt qua được một ải khó khăn.
Minh Vương Vita đã bị đánh bại hoàn toàn.
Cứ nghĩ như vậy đi.
"Cliff-senpai hiện giờ đang ở đâu?"
“Hắn đã tận tình chăm sóc bệnh nhân cả đêm, rồi ngủ thiếp đi sau khi trời vừa tờ mờ sáng. HIện giờ gã đang ở tại một ngôi nhà bỏ hoang gần đó với Elinalize Dragonroad. "
Tôi hiểu. Cliff-senpai đã cố gắng hết sức mình rồi. Cứ để anh ấy nghỉ ngơi.
Tuy nhiên, sau khi thức dậy, có lẽ anh sẽ bắt đầu cố gắng sinh ra đứa thứ hai cùng với vợ mình.
"Vừa rồi, Ruijerd Supardia cũng đã tỉnh lại."
"Có thật không ạ?"
"Hừ, ngươi đi gặp hắn ta đi."
"Tôi đi ngay đây!"
Tôi cúi đầu chào Orsted, sau đó lập tức đi vào phòng điều trị.
Đi thẳng đến nơi mà Ruijerd đã ngủ ngày hôm qua.
Anh ấy đang ngồi trên giường bệnh ăn uống, nước da đã trở nên hồng hào.
"Ruijerd-san!"
Tôi vừa bước gần đến chỗ Ruijerd, thì Norn bất ngờ lao tới trước ôm chặt lấy eo anh ấy.
‘’Thật là tốt quá…tốt quá rồi…hức hức’’
Norn bắt đầu khóc nức nở.
Trời đất, con bé đúng thiệt là mít ước quá mà.
Ruijierd lộ ra vẻ bối rối, đồng thời lau khóe miệng, đặt bát súp nóng sang một bên, rồi xoa đầu Norn.
Tôi không thốt nên lời và chỉ có thể đứng nhìn cảnh tượng ấm lòng này.
"... Rudeus." Ruijierd ngẩng đầu lên và cất lời.
"Ruijierd-san ... anh không sao chứ?"
"Chà, mặc dù ta chưa thể vung giáo, nhưng nhìn chung không có vấn đề gì."
Đúng vậy. May quá ... thực sự là tốt quá.... tốt quá rồi.... Mặc dù tôi không muốn bắt chước Norn đâu, nhưng cảm xúc hạnh phúc đó cứ như thể cứ vụt qua tâm trí vậy.
"Ta lại nợ cậu lần này rồi."
"Anh đừng nói như vậy. Hơn nữa anh còn chưa hoàn toàn bình phục mà."
"Ừm."
Trong khi tôi đang nói chuyện với Ruijerd, Norn từ từ bước sang một bên trong khi thút thít. Tiếng nức nở của Norn ngày càng lớn hơn, nhưng con bé cố gắng giấu khuôn mặt đẫm nước sau đôi tay mình. Ngay cả tai con bé cũng đỏ bừng.
"Ồ đúng rồi, có điều ta cần phải nói, Rudeus."
"Có vấn đề gì ạ?"
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh ta khiến tôi có chút bất an.
Có điều gì sai sai ở đây.
Bây giờ anh ấy lại kể cho tôi một sự thật gây sốc nữa sao?
Tôi bắt đầu chuẩn bị tinh thần cho bất cứ điều gì Ruijerd sẽ nói…
"Sau khi được chữa lành, ta sẽ trở thành sức mạnh của cậu."
"..."
Cảm giác như đang muốn trào dâng từ lồng ngực này là gì? Ruijerd đã trở thành đồng đội của tôi một lần nữa ư?
Tôi hạnh phúc quá phải không?
Đúng vậy. Tôi rất hạnh phúc, rất rất hạnh phúc. Xúc cảm như muốn vỡ oà ra vậy.
"Vâng, xin hãy chăm sóc cho em ạ."
Tôi nuốt chửng thứ cảm xúc mãnh liệt đó vào sâu trong cổ họng, cố kìm những giọt nước gần như chực trào nơi khóe mắt.
Tôi đưa bàn tay ra. Và Ruijerd nắm lấy một cách chắc chắn.
"Ta cũng vậy. Mong từ giờ cậu hãy chiếu cố cho ta nhé."
Đôi tay của Ruijierd thật ấm áp và mạnh mẽ.
Nhận xét (0)