Light Novel Mushoku tensei: Chương 243 - Minh Vương Vita [ Phần 1 ]
Bookmark

Light Novel Mushoku tensei: Chương 243 - Minh Vương Vita [ Phần 1 ]

Baca Light Novel Mushoku tensei: Chương 243 - Minh Vương Vita [ Phần 1 ]

Baca Komik Light Novel Mushoku tensei: Chương 243 - Minh Vương Vita [ Phần 1 ] bahasa Indonesia lengkap dan baru di MSKManga. Kami menyediakan Komik, Manhua, Manhwa, dan Novel yang dapat kalian baca online gratis.

Read Light Novel Mushoku tensei: Chương 243 - Minh Vương Vita [ Phần 1 ]

"Aaaaaaaaaaaaaaaa...!"

Tôi bật dậy như lò xo.

"Hộc hộc..."

Với hơi thở dồn dập, tôi phóng tầm mắt ra xung quanh.

Những gì hiện ra là ngọn lửa trại đang bập bùng, với khu rừng hoang vu bao trùm cả màn đêm.

Ánh trăng chiếu rọi và các ngôi sao tỏa sáng lấp lánh trên bầu trời khuya thơ mộng, và côn trùng thì đua nhau hát vang râm ran khắp khu rừng, những tán cây khẽ va đập vào nhau.

Nhịp tim của tôi đang tăng rất nhanh.

Phải chăng là do bắp cơ đã hoạt động mạnh hay do máu lưu thông kém trong khi ngủ mà tôi luôn cảm thấy đôi tay của mình rất yếu và dần tê dại đi.

Miệng thì khô khốc, lưỡi dính vào hàm răng rất khó chịu.

"Anh làm sao vậy?"

Tôi xoay cổ lại theo nơi phát ra âm thanh và thấy một người con gái ở đó.

Cô ấy ngồi quỳ xuống bên cạnh tôi với vẻ lo âu hiện trên khuôn mặt.

Với mái tóc vàng nâu mềm mại, đôi mắt thì ánh lên màu xanh biếc huyền bí, và tuy thân hình cứng cáp đó không còn giữ được sự duyên dáng thuở nào, nhưng cô ấy vẫn còn mảnh mai và đầy nét quyến rũ của người thiếu nữ trưởng thành.

"... Sara."

"Đột nhiên thức giấc như vậy, anh vừa gặp phải ác mộng sao?"

"Ác mộng ... Ah… Anh không biết nữa."

Mặc dù tôi cảm thấy rằng mình như vừa có một giấc mơ kỳ lạ, nhưng không tài nào nhớ ra đó là gì.

Dù đó là một cơn ác mộng đi nữa thì... Kệ đi, giấc mơ là một kiểu dạng như thế mà.

"Hãy bình tâm lại nhé anh. Sớm ngày mai chúng ta sẽ phải tiến vào một mê cung đấy. Giờ phải ngủ đủ giấc mới có sức ngày mai lên đường. Nếu sáng mai mà không tỉnh táo thì đi đường nguy hiểm lắm đó’’

"Anh hiểu rồi."

"Mà chắc không sao nhỉ, em không tài nào có thể tưởng tượng ra nổi việc anh sẽ mất cảnh giác rồi gật gù trong mê cung nữa.”

Sara cười khúc khích và ngồi xuống bên cạnh.

Cô ấy dựa đầu vào bờ vai tôi. Hai cơ thể đang lạnh cóng tiếp xúc với nhau và lan tỏa ra hơi ấm cho đối phương. Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên trên đầu cô ấy.

Một mùi hương thoang thoảng và dễ chịu.

"Sau khi cuộc thám hiểm này kết thúc, chúng ta cũng sẽ nghỉ hưu, phải chứ?"

"Vâng."

Sara và tôi là thành viên của một Tổ Đội Mạo Hiểm Giả, đồng thời cũng là người yêu của nhau và cũng đã đính hôn rồi.

Và sau chuyến khám phá mê cung này, chúng tôi dự định sẽ về chung một nhà.

Tại sao tôi lại có thể phát triển được một mối quan hệ như vậy với cô ấy?

Không mất nhiều thời gian để giải thích chuyện này.

Đó là khi tôi khoảng mười ba tuổi ... Tôi gặp phải rất nhiều biến động và trở nên tuyệt vọng. Dù đã tiến thêm được một bước nhưng sâu thẳm trong lòng tôi đã hoàn toàn suy sụp, cố gắng tìm kiếm Zenith với trái tim bị thủng một lỗ sâu hoắm.

Với cái vẻ mặt như sắp chết đấy, tôi quyết định hợp tác một Tổ đội tên là "Nghịch Tiễn".

Tôi đã quyết không bao giờ lập nhóm với bất kỳ ai khác nữa, thế nên bản thân tôi khá là thờ ơ với họ.

Nhưng những con người đó, đặc biệt là đội trưởng Timothy và Suzzane đối xử với tôi rất tử tế, vì vậy tôi đã làm việc với họ trong cùng một thị trấn một khoảng thời gian.

Sara là người duy nhất thể hiện sự khó chịu ra mặt, nhưng mọi chuyện bắt đầu thay đổi từ sau sự cố đó.

Tôi đã cứu sống Sara và cô ấy đã yêu tôi say đắm.

Sara là một phụ nữ năng động. Tuy bề ngoài có vẻ cứng đầu và ương ngạnh nhưng lại không biết cách che giấu tình cảm của mình, cổ hành động rất dứt khoát. Vì vậy, chúng tôi cũng rất sớm đi tới bước tiếp theo nhanh chóng.

Khi dành trọn đêm đó với Sara, tôi đã nghĩ rằng bản thân chắc chắn sẽ không thích Sara nhiều đến vậy. Nhưng đó không phải sự thật.

Tôi có quan tâm đến cô ấy, dù sao thì kiếp trước tôi cũng là một thằng trai tân mà. Tôi bắt đầu nảy sinh tình cảm với cô ấy như một lẽ tự nhiên.

Tôi là kẻ có xu hướng thu mình lại, và cô ấy thì luôn luôn bật đèn xanh và chủ động tấn công.

Tất nhiên, tôi cũng cảm thấy rằng chúng tôi đã vượt qua ranh giới quá sớm. Nhưng ngay sau đó, tôi dần quen và mến thương cô ấy với tốc độ không thể thắng lại được.

Câu chuyện tình yêu này đã kéo được một khoảng thời gian khá dài rồi.

Và như thế, chúng tôi tiếp tục làm công việc Mạo hiểm Giả trong khi trở thành người yêu của nhau

Bước ngoặt đã xảy ra là khi Elinalise xuất hiện.

Cô ấy nói với tôi rằng Zenith vẫn còn sống, và các thành viên như Paul, Talhand và Gisu cũng đã ngay lập tức hành động để cứu Zenith.

Khi nghe tin này, chúng tôi lập tức hạ quyết tâm giúp đỡ Paul.

Sara và tôi tức tốc rời "Nghịch Tiễn" và đi đến Begaritt, giải cứu thành công Zenith, và quay trở lại đây.

Sau đó, Zenith nói với tôi rằng "Con hãy sống cuộc sống của chính mình", vì vậy tôi tiếp tục làm Mạo Hiểm Giả cùng Sara đến tận bây giờ.

Bây giờ chúng tôi là một đội gồm các Mạo Hiểm Giả cấp S đã vượt qua năm mê cung khó khăn, cái tên của chúng tôi đã vang danh khắp các châu đại lục.

"À, Rudeus này."

"Vâng?"

"Hehe, em chỉ muốn gọi anh thế thôi."

Sara với nụ cười trìu mến, và tay cô ấy duỗi về phía hông.

Sara không chống cự mà chấp nhận động thái nghịch ngợm của tôi. Nếu là trước đây, chắc chắn sẽ bị cô ấy lườm với ánh mắt hình viên đạn, nhưng bây giờ cô ấy đồng ý cho tôi tiếp xúc da thịt.

Sara và tôi nhìn nhau đắm đuối trong khi chạm vào cơ thể của đối phương. Đột nhiên, Cô ấy lộ ra vẻ mặt lo lắng.

"... Chúng ta từ bỏ cuộc sống Mạo Hiểm Giả và sống một cuộc sống khác như thế, liệu có phải là một lựa chọn đứng đắn?’’

"Tại sao bây giờ em lại nói điều này, em đang lo lắng sao?"

"Bước vào một gia đình sau khi kết hôn nghĩa là em sẽ phải làm mẹ, đúng không? Giống như việc nấu ăn, dọn dẹp, giặt giũ ... và việc nuôi dạy con cái chẳng hạn, em không đủ tự tin để làm tốt những công việc đó’’

‘’Em nhất định sẽ làm được thôi, vì Sara rất giỏi mà’’

"Anh nghĩ vậy sao?"

"Đúng."

Sara dường như vẫn còn lo lắng về việc có một gia đình.

Bởi vì cô ấy luôn là một Mạo HIểm giả từ trước đến nay, và không có kinh nghiệm về một cách sống nào khác. Nhưng khi bất ngờ phải trở thành một người vợ, một bà mẹ và giải quyết những công việc trong nhà. Như lẽ thường, cô ấy sẽ bộc lộ nội tâm và nỗi phiền muộn của mình.

Mặc dù tôi không thể thấu hiểu được cảm xúc của cô ấy, nhưng tôi là một người được đầu thai với ký ức của kiếp trước.

Ngay cả ở Nhật Bản trước khi tôi qua đời, cả nam giới và phụ nữ đều có xu hướng tích cực trong việc giáo dục con cái. Vì vậy, tôi không nghĩ rằng chỉ để Sara chịu trách nhiệm về mọi công việc trong gia đình.

Sara không cần phải gánh vác hết tất cả. Tôi cũng sẽ giúp đỡ.

Nhưng mặc dù tôi đã ném ra ý tưởng này, nhưng Sara dường như tỏ ra không đồng tình. Tôi thở dài nói.

"Dù em có lo lắng về tương lai như thế nào đi chăng nữa thì thì cũng không có ích gì đâu. Khi thời điểm đó đến, chỉ cần chúng ta nỗ lực hết sức thôi’’

"Tuy nói như vậy, nhưng anh muốn kết hôn chỉ để được thoải mái giải trí vào ban đêm, đúng không?"

"Không, không, làm gì có chuyện đó!!!"

"Anh đang nói dối. Mặt anh nhìn tà dâm như thế kia cơ mà."

Sara cười khúc khích sau khi dứt lời. Mặc dù ngoài mặt câu chữ là vậy, nhưng giọng điệu lại không thể hiện sự chỉ trích gì cả.

Đúng, thành thật mà nói, tất nhiên tôi cũng mong muốn được làm một số điều dâm đãng với Sara, khi được riêng tư với cô ấy trong một ngôi nhà yên tĩnh sau khi kết hôn mà. Vì đã là một cặp vợ chồng trẻ, sức xuân còn phơi phới, lại chưa có con nữa nên có thể nói lệnh cấm hoàn toàn được dỡ bỏ, chúng tôi nhất định sẽ ‘’chăm chỉ’’ để Paul có cháu bế.

"Nhưng……"

Khi tôi đang lưỡng lự không biết trả lời thế nào, Sara ghé miệng vào tai tôi và thì thầm:

"Em muốn có khoảng ba đứa con."

Sau khi Sara nói điều này, khuôn mặt cô ấy đỏ ửng và ngay lập tức quay mặt đi. Có thể cổ vẫn hơi xấu hổ khi trực tiếp thốt ra những câu như vậy.

Bên cạnh đấy, tôi cảm thấy như đó là một lời mời gọi khá trắng trợn đến từ phía Sara, nhắm thẳng vào trái tim của chàng trai yêu đuối này đây.

"Vậy thì ... Em đi ngủ đây! Nhớ chú ý canh gác nhé!"

"Hiểu rồi ạ, Em ngủ ngon."

"Chúc anh yêu ngủ ngon!"

Nói xong, Sara vuốt nhẹ vai tôi rồi quay lại túi ngủ.

Tôi nhận ra rằng khóe miệng mình đang nhếch lên, đồng thời tôi ném thanh củi mới vào đống lửa đang tắt dần ...

Lúc này, tôi chợt phát hiện một thành viên trong đội lẽ ra đã ngủ say, đang nằm nghiêng nhìn về phía bên này.

"Yoo."

Người đàn ông với mái tóc dài sáng màu buộc sau gáy từ từ đứng dậy.

Sau đó, yếu ớt đưa tay về phía tôi.

Đó là Paul.

Cái quái gì thế nào?

Tại sao Paul lại ở một nơi như vậy?

Cậu ta… đáng lẽ ra phải chết rồ-…

Không, cậu ta chưa chết. Sao mình lại nghĩ là cậu ta đã chết vậy?

Sau khi di chuyến vào mê cung để giải cứu Zenith, Paul định cư ở vương quốc Asura và cố gắng cùng với Zenith để khôi phục lại vùng lãnh thổ Fitoa như xưa.

Mặc dù Paul vui vẻ để tôi làm những gì mà mình thích, kẻ đã nói rằng bản thân muốn trở thành một Mạo Hiểm giả, thế nhưng trong lòng cậu ta hẳn là vẫn còn lo lắng cho tôi lắm đây. Hiểu rồi, tình cha ấm áp như vầng thái dương mà.

Chắc chắn là cậu ta đã lén lút bám đuôi chúng tôi, thiệt là chả biết xấu hổ gì cả.

"Cha ơi, nhìn lén người khác tán tỉnh nhau như vậy thật không tốt đâu nha."

"Tán tỉnh? Con đang nói cái gì vậy?"

"Là sao ạ ……?"

"Thì là ta không hiểu đó, vừa rồi bầu không khí giữa con và cô bé đó rất tốt. Con định cưới con bé đó ư?"

"Con đã nói chuyện này rồi kia mà? Khi con giới thiệu Sara, không phải cha cũng ở đó sao ạ?"

"Không, ta không có ở đấy."

Rõ là cậu ta đã ở đó mà. Chuyện quái gì vậy, Paul đang nói mớ à? Phải chăng cậu ấy vẫn còn ngái ngủ?

"So với cái chuyện này, chả phải con đã quên điều gì đó rồi sao?"

"Quên cái gì ạ? Ý của cha là sao cơ?"

"Tại sao con lại trở nên tuyệt vọng như vậy trước khi gặp Sara?"

"Tại sao cha lại hỏi thế... đương nhiên là..."

Hả? Tại sao vậy?

Tôi nhớ rằng đã tạm biệt Ruijerd ở lãnh thổ Fitoa, và sau đó, khi thức dậy vào buổi sáng, tôi thấy rằng không có ai ở đó ... Lạ nhỉ? Nhưng Ruijerd đã rời đi trước đó rồi mà, cảm giác này là sao...

"Fuhahaha, mày còn chả nhớ nổi một chuyện đơn giản như vậy sao? Thật không biết xấu hổ khi mày dám nói muốn kết hôn đấy."

Nghe những lời chế giễu đó, tôi không kìm nén được cơn tức giận và túm lấy cổ áo Paul.

‘’Ông bị cái quái gì vậy hả? Ông tới tận đây chỉ để nói những lời này với tôi thôi sao?’’

"Đó không phải là điều tao muốn nói."

"Vậy tại sao ông lại ..."

Tôi túm lấy áo của Paul đang nằm vật ra trên nền đất ... Lúc này tôi mới nhận ra.

"Mày vẫn chưa hiểu ra sao?"

Paul ... không có phần thân dưới.

★★★

"Aaaaaaaaaaaaaaaaaa...!"

Tôi bật dậy như lò xo.

Ngay lúc vừa tỉnh lại, đập trước tầm mắt tôi là một căn phòng quen thuộc.

Chiếc chăn mềm mại cùng với đôi chân của tôi, cánh cửa là lối ra của phòng ngủ, cửa sổ khép hờ đón gió ban mai.

Tôi quay đầu nhìn xung quanh và thấy một chiếc gối làm bằng những hạt gỗ ma thuật. Có những con búp bê hình nhân tự làm trên bàn…

Đây là giường tôi hay ngủ.

Tôi đang ở Sharia, thành phố Ma Pháp.

"Hộc..hộc..."

Tôi đã cảm thấy rằng mình vừa có một giấc mơ kỳ lạ

"Giấc mơ sao ……?"

Nhưng tôi không tài nào nhớ ra đó là gì.

Nhưng nó chắc hẳn là một cơn ác mộng. Không thì cơ thể tôi đã không tự nhiên bật dậy như thế.

Kệ đi, giấc mơ là một kiểu dạng như thế mà.

"Ư-ư ……!"

Tôi bước xuống giường và vươn vai.

Hôm nay cũng là thời tiết đẹp. Một thời gian nữa, cơn nắng mùa hạ sẽ qua đi, và những cánh lá mùa thu sẽ vương đầy ngoài trời. Tôi thực sự mong chờ từng ngày.

Đang mải suy nghĩ miên man, tôi đi xuống cầu thang và thấy hai đứa trẻ đang chạy ngược lên xô đẩy nhau.

Hai đứa trẻ có mái tóc màu nâu sẫm và tai thú.

"Đừng chạy nhảy như thế trên cầu thang chứ--"

"Vâng ạ ──"

Tôi nhìn lũ trẻ lao vào phòng của chúng và bước chậm rãi xuống cầu thang.

Đi qua dãy hành lang để đến phòng ăn.

Và ở trong đó, một người phụ nữ đang chuẩn bị bữa ăn hàng ngày cho gia đình.

Cơ thể đầy đặn được quấn trong bộ quần áo thường ngày, nhưng đường cong tuyệt mỹ không thể che giấu hoàn toàn, đuôi quanh mông lộ ra.

Vừa vào phòng, nàng lập tức quay đầu lại, ngước đôi tai nhạy bén của mình lên.

"Chào buổi sáng, Rinia."

"Chào buổi sáng- Nya."

Cô ấy đáp lại bằng một giọng dửng dưng.

Đột nhiên, cảm giác lo lắng không thể giải thích được từ giấc mơ lúc sáng bỗng nhiên trào dâng, tôi ôm chặt lấy cô ấy.

"Rinia!"

"Ư- Nya!"

Rinia là vợ tôi.

Tại sao tôi lại lấy cô ấy?

Đúng rồi. Nghĩ kỹ lại, đó là vào thời sinh viên. Vào thời điểm đó, tôi gặp rắc rối với chứng bệnh Liệt Dương ác tính, vì vậy tôi đã tìm đủ mọi cách để cố gắng chữa trị cho thằng bé.

Rinia và Pursena đã xuất hiện vào thời điểm này. Cả hai đều trẻ trung, hoạt bát và đầy vẻ hoang dã.

Khi chúng tôi bắt đầu cãi nhau, tôi đã trói và lột trần cơ thể hai người đó ra, bệnh Liệt Dương của tôi vẫn chưa được chữa khỏi.

Tuy nhiên, một hoặc hai năm đã trôi qua kể từ đó, bất cứ khi nào chúng tôi gặp nhau trong trường học và nhà ăn, tôi đã dần dần nhận ra cảm xúc của mình đã thay đổi.

Sau đó, hai người họ bắt đầu ‘’dụ dỗ’’ tôi, từng chút một bất cứ khi nào họ giở trò, ‘’thằng bé’’ bắt đầu phản ứng lại.

Và chỉ vào khoảng mùa thu khi họ đã lên năm thứ 7, thằng bé cuối cùng đã bình phục và đứng dậy chói lòa.

Và sau đó họ đưa tôi vào phòng vì không thể chịu được cảm giác kích thích trong thời kỳ động dục.

Đó là một khoảng thời gian đẹp đẽ. Đêm đó thật tuyệt vời.

Sau đó, Rinia và Pursena đấu tay đôi trong ngày lễ tốt nghiệp, và Pursena đã giành chiến thắng. Sau đó Pursena trở lại Đại Lâm, còn Rinia đến ở với tôi.

Từ đó, mỗi Mùa thu chuyển sắc , chúng ta lại vun đắp cho sự kết tinh của tình yêu. Mỗi mùa đông tuyết phủ, chúng tôi lại có một đứa trẻ.

"Nghéo!!!!"

"Đau quá!"

Khi ôm và xoa ngực cổ, tay tôi đã bị trầy xước.

"Vợ cấm tiệt những hành vi này khi không phải trong thời kỳ động dục! Vợ hông phải nô lệ tình dục của chồng- nya!!’’

"Ôm thôi thì có được không..."

"Vì đây là chồng yêu, ôm thôi chắc chắn chưa thể thỏa mãn chồng! Vợ không phải nô lệ tình dục của chồng-nyaa!"

"Anh không có suy nghĩ như vậy mà…’’

Tôi thở dài và ngồi xuống bàn.

Linia luôn luôn như vậy. Phải tuân thủ các quy tắc của bộ tộc Thú Nhân, tôi sẽ chỉ được phép làm điều đó trong thời kỳ động dục.

Tất nhiên, khi đến thời kỳ động dục, cô ấy sẽ chủ động dụ dỗ tôi.

Đứa trẻ rất dễ thương, và hành động tạo ra em bé với Rinia trong thời kỳ động dục quả thực đã thỏa mãn những ham muốn tình dục của tôi.

Nhưng, nói thế nào nhỉ, không phải như vậy.

Tôi cần cảm giác rõ ràng hơn một chút, như tình yêu hay gì đó. Và để xác nhận loại cảm giác đó, tôi phải chạm vào cơ thể…

"Nào ── mấy đứa! Cơm nước nấu xong xuôi rồi, xuống đây đi nào!"

"Vâng ạ ──!"

Sau khi Rinia đập mạnh vào chiếc nồi rỗng, lũ trẻ lập tức lao xuống từ tầng hai.

Không chỉ những đứa trẻ leo lên lầu vừa rồi, có tất cả mười hai đứa cả thảy.

Vì Thú nhân có thể đẻ sinh đôi hoặc sinh ba cùng một lúc nên chúng ta có rất nhiều con. Vì vậy, hầu như tất cả các phòng của chúng tôi đều có trẻ con chiếm giữ.

"Mau ăn cơm nhanh đi rồi đi làm! Học sinh đang chờ anh đó!"

"Vâng, vâng ạ."

Dưới sự thúc giục của Rinia, tôi bắt đầu vội vàng ăn sáng.

Kỹ năng nấu nướng của cô ấy khá tốt. Khi mới lập gia đình, cô chỉ biết thịt nướng, cá và rau hầm, nhưng vài năm trở lại đây cô đã học được vài kiểu nấu ăn tại nhà ở Sharia.

Tuy rằng gia vị hơi nhạt, nhưng do có sự khác biệt chủng tộc, khẩu vị mặn nhạt cũng khác nhau.

"Cảm ơn vì bữa ăn."

"Vâng, cảm ơn vì đã thưởng thức-nya."

Sau bữa sáng, tôi mặc áo choàng và đi làm như bình thường.

Tôi gia nhập Hiệp Hội Phép thuật khi tốt nghiệp học viện, và bây giờ tôi là giáo viên tại Đại học Ma Pháp.

Tôi đang giảng dạy tại một lớp ma thuật mà không cần niệm. Bởi vì nó là một kỹ thuật áp dụng thực tiễn, lớp học này luôn được đánh giá cao. Chỉ cần có phương pháp giảng dạy không cần niệm thế này, và nếu học sinh của tôi đạt được thành quả, thì việc trở thành hiệu phó hay thậm chí là hiệu trưởng trong tương lai cũng không phải là giấc mơ hão huyền.

"Vậy thì, anh đi làm đây."

"Đi đường cẩn thận nhé."

Sau khi chào hỏi, tôi bước ra khỏi hành lang. Vì vợ yêu, hôm nay tôi phải cố gắng lắm việc để bươm trải nuôi đàn con thơ ở nhà.

"Hả?"

Đột nhiên, cánh cửa phòng khách đóng sập lại.

Bên trong đó… có dấu hiệu của con người

Đó là hơi thở mà tôi rất nhớ…. Cảm giác kinh hãi đang len lỏi khắp cơ thể tôi.

"..."

Tôi dần hé mở cánh cửa đó ra.

Có một người đàn ông ở bên trong.

Anh ấy quay lưng về phía tôi và ngồi đó, một tay ôm lưng ghế sô pha.

Phần sau đầu của anh ấy có mái tóc màu nâu sáng được buộc quanh cổ.

"……Không thể nào…"

Người đàn ông quay đầu lại và nhìn về phía đây.

"Yoo."

Đó là Paul.

Tại sao Paul lại ở một nơi như vậy? Cậu ta… đáng lẽ ra phải chết rồ-…

Không, cậu ta chưa chết. Sao mình lại nghĩ là cậu ta đã chết vậy?

Cậu ấy từ bỏ kế hoạch tới Mê Cung Chuyển Giao và quay trở lại với tôi. Sau đó, cậu đến thành phố ma pháp Sharia và sống gần đó. Vâng, đó mới là sự thật.

Lilia, Aisha và Norn hiện cũng sống trong nhà của Paul.

Mặc dù Paul đổ lỗi cho tôi vì đã không giúp đỡ cậu ấy khi cần, nhưng giờ trông có vẻ cậu ấy đang sống rất tốt.

Chà, tôi nhớ cảm giác này quá đi.

"Đúng là một cô vợ ngoan hiền nhỉ."

"Cha nói như thể vừa mới gặp lần đầu vậy… Cha đã từng gặp cô ấy rồi mà?

"Không, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy con bé đấy.’’

Paul cười toe toét và vẫy tay từ chối.

"Con ổn với những gì mình đang có chứ?"

"Có chuyện gì vậy ạ? Cha đang muốn nói điều gì?"

"Không, không có gì đâu!! Ta không có ý kiến gì cả. Ta chỉ tò mò không biết con có hài lòng với cuộc sống này không thôi’’

"... Con không có gì để phàn nàn cả."

Linia là một người vợ tốt. Tất nhiên, ngoại trừ một khoảng thời gian có hạn đấy ra, cô ấy thậm chí sẽ không để tôi đụng chạm trong suốt một năm trời, quả thực là không hài lòng tẹo nào ... nhưng ngoài chuyện đó ra thì mọi thứ đều không có gì đáng trách cả.

Dù sao thì cũng gần đến thời kỳ động dục rồi mà, khi đó cô ấy sẽ lại dính lấy tôi điên cuồng và ‘’yêu tôi’’ đến mức cơ thể không thể chịu đựng được. Sau đó sẽ có thêm những đứa trẻ, hai hoặc ba cùng một lúc. Có thể thỏa mãn bản năng đàn ông của tôi. Tuy rằng sẽ có những khoảng thời gian không thỏa mãn dục vọng, nhưng chỉ cần một năm ngưng tụ lại rồi xả ra hết một lần, cũng không phải vấn đề lớn lắm.

Công việc cũng rất suôn sẻ.

Tôi là một giáo viên rất nổi tiếng ở Đại học Ma Pháp.

Phương pháp giảng dạy của tôi được đánh giá là tiêu chuẩn cao nhất trong trường.

Hơn nữa, có rất nhiều học sinh, sinh viên ngưỡng mộ, và tôi cũng được các giáo viên dành sự tin tưởng sâu sắc, rất có thể tôi sẽ thành công và tương lai tươi sáng đang đón chờ phía trước.

"Hồ, vậy ra mày đang rất hài lòng với cuộc sống này sao? Tuyệt thật đấy nhỉ."

"……Dạ?"

"Nhưng mà… chả phải mày đã quên điều gì đó rồi sao?"

Ánh mắt đó như thể cậu ấy đang mắng mỏ một đứa trẻ ngu ngốc vậy, Paul tiếp tục nói với một tông giọng trầm như thể đang quở trách tôi.

"Ví dụ, hãy nghĩ về công việc mày đang làm bây giờ đi. Mày đã bắt chước hành động của ai để khiến bản thân mình nổi tiếng với học sinh và giáo viên như bây giờ?"

"Tất nhiên là..."

Đó là ai nhỉ?

Trong một khoảnh khắc, tôi cảm thấy một ai đó có mái tóc màu xanh lam bỗng chốc lóe lên trước tâm trí mình, và hình bóng đó chỉ vụt thoáng qua.

Tuy nhiên, tiếng đập của trái tim tôi dần trở nên lớn hơn.

"Một người nào đó đã chỉ dạy cho mày? Trên thế giới này, người đã cứu vớt cuộc đời mày…"

"... Rốt cuộc là ông muốn nói cái quái gì hả! Mau nói thẳng thừng ra đi!"

Tôi bực mình tiến đến gần ghế sô pha.

Đi vòng qua trước mặt Paul và nắm lấy cổ áo của cậu ấy.

"Nào, mau nói ra cho rõ ràng đ-…’’

Lúc này, tay tôi bỗng như khựng lại.

"Ta…đã chết rồi."

Paul … không có phần thân dưới.

★★★

"Aaaaaaaaaaaaaaaaa!"

Tôi bật dậy khỏi giường.

"Hộc hộc..."

Khó thở, cổ họng thì khô khốc, và mồ hôi nhễ nhại, vã ra ướt nhẹm cả cái áo.

Thật là một giấc mơ tồi tệ. Tôi đã có một giấc mơ không thể nào tin được. Cái gì vậy chứ...cái quái gì vậy chứ...!!?

"Thật là một cơn ác mộng kinh hoàng..."

"Anh không sao chứ?"

"À, không, anh đã có một giấc mơ kỳ lạ. Khi anh còn học ở Đại học Ma Pháp...trong tộc Thú Nhân…là Rinia, đúng không nhỉ? Anh mơ được kết hôn với cô gái đó và thậm chí còn có con. Anh cũng trở thành một giáo viên, dạy bọn trẻ phép thuật không cần niệm. "

"Đó là một cơn ác mộng sao?"

Nó có thật sự là một cơn ác mộng?

Từ câu chuyện tôi vừa kể ra, cảm giác đó không giống như một cơn ác mộng gì cả. Trong một khoảng thời gian ngắn của năm, tôi và Rinia đã yêu nhau điên cuồng vì mục đích sinh con, bên cạnh đó, còn có cuộc sống chăm sóc con cái và dạy lũ trẻ học Ma Pháp hàng ngày.

Tuy đơn giản nhưng có thể coi đây là một gia đình đầm ấm hạnh phúc. Đó là một giấc mơ hạnh phúc mà?

Nhưng ──

"Tất nhiên…đó là một cơn ác mộng."

Khi tôi dứt lời, người vợ yêu dấu bước ra khỏi chiếc gường có mái che với đôi mắt lơ mơ.

Cô ấy là một nữ thần xinh đẹp.

Không cao không lùn, một thân hình vừa phải. Ngực không to cũng không nhỏ.

Mặc dù phần hông nhỏ hơn một chút nhưng nó phù hợp với kích thước của lưng và ngực. Mặc dù nhìn tổng thể thì trông thon gọn, nhưng không béo cũng không gầy.

Đó là cơ thể hoàn hảo và là ví dụ tiêu biểu cho thuật ngữ tỷ lệ vàng.

Chỉ có điều duy nhất chệch pha là do cô vừa ngủ dậy mà đầu tóc hơi rối.

Mái tóc vàng óng mượt và xinh đẹp thường ngày giờ trông hơi lù bù.

Tuy nhiên, điều này không hề làm giảm đi sự quyến rũ của cô. Mớ tóc thô mang lại cho cô ấy một sức hấp dẫn đặc biệt.

Chỉ cần tôi nghĩ rằng mái tóc bù xù đó đã nằm dưới tôi cả đêm hôm qua thì mức độ quyến rũ gợi cảm đã tăng lên 30%.

"Lấy một người phụ nữ tuyệt vời như vậy làm vợ, và có được tất cả những gì anh muốn. Tại sao anh lại phải về quê làm giáo viên chứ?"

"Á ra, anh đang khen em à? Thiệt tình à…’’

Vợ tôi.

Ariel Anemoi Asura.

Cô ấy đang cười khúc khích.

"Nhưng mà, kể cả anh có hài lòng với cuộc sống hiện tại…. Gần đây có rất nhiều việc trong cung điện khá bận rộn, phải chứ? Dù sao cuộc sống của Gia Đình Hoàng Gia nhất định không dễ dàng gì. Kể cả những vấn đề lặt vặt, Sức mạnh càng lớn thì cũng đi kèm với trách nhệm càng cao mà, nhưng ta có thể có được niềm hạnh phúc từ trách nhiệm lớn lao đấy. Suy cho cùng thì niềm hạnh phúc mà chúng ta đang có được cần phải đánh đổi với một thứ gì đó…’’

"Vậy sao?’’

"Làm giáo viên ở nông thôn, bao quanh là trẻ con, so với sống cuộc sống vương giả như thế này, e rằng cán cân giữa trách nhiệm và hạnh phúc của hai người chúng ta cảm nhận không giống nhau... So với một người phụ nữ như em, cô gái tên Rinia có thể phù hợp với anh hơn. "

Cô ấy lại nói những câu ngốc nghếch rồi.

Ariel là người phụ nữ tuyệt vời nhất. Không có thiếu sót gì cả. nếu có thiếu sót thì đó phải là tôi, cô ấy sẽ khéo léo gợi ý cho tôi, và cô ấy sẽ quan tâm đến thể diện của tôi trước mặt người khác. Về quan hệ với những cô gái khác, cô ấy sẽ không chỉ trích quá nhiều, và sẽ tha thứ cho tôi nếu tôi có thêm vài ‘‘thê thiếp’’ nữa. Hơn nữa, cô ấy cũng rất có năng lực trong công việc và được mọi người xung quanh vô cùng tin tưởng.

Cô ấy là một người Sếp lý tưởng, một thần tượng quốc dân, và một người phụ nữ như vậy đã-...

Không, vẫn có thiếu sót.

Cô ấy sống rất lý trí, và tình cảm cũng quá lý trí.

Ngoài ra, chứng nghiện tình dục của cô cũng hơi đặc biệt. Như đêm qua... Thôi, quên đi!!! Tạm gác chuyện này qua một bên.

Dù sao thì với tôi ít ra cũng không phải là thiệt thòi thì.

"A, xin lỗi. Có phải em nói quá nhiều không?"

"Không, anh cũng nghĩ em nói có phần đúng."

"Nếu anh cần nghỉ phép, xin hãy nói cho em biết. Dù sao tình hình trong nước gần đây tương đối ổn định, cũng nên thoải mái một chút. Anh có thể đi du lịch ở đâu đó xa xôi...hoặc đi sang phòng bên cùng với phụ nữ khác? "

"Nếu được nghỉ phép, thì anh muốn ở bên em cả ngày."

"Mồ... anh cứ nói đùa."

"Anh nghiêm túc đó."

Đã bao lâu rồi kể từ lần đầu tiên mình trúng tiếng sét ái tình của Ariel?

Lúc đầu tôi say mê với những thê thiếp khác, đắm chìm trong men say với rượu thịt, nhưng gần đây tôi không có suy nghĩ đó nữa.

Cần có cô ấy thôi là đủ rồi.

Nếu ai đó hỏi tôi điều hạnh phúc nhất mà tôi cảm thấy hiện tại, đó là khoảng khắc ở trên giường với Ariel Anemoi Asura và để cô ấy chơi đùa tùy thích.

"Vậy thì lần sau hãy làm chuyện đó nhé."

Ariel cười khúc khích và yêu cầu những người hầu gái giúp thay quần áo cho cô. Tôi cũng đứng dậy khỏi giường và dang tay ra. Khi nhìn thấy điều này, người hầu gái vội vàng chạy đến.

Nhìn thấy sự phân công lao động và sự hợp tác giữa hai người hầu nữ đã giúp tôi thay quần áo gọn gàng, tôi thực sự cảm thấy bản thân đã trở nên tuyệt vời thế nào.

Khoảng thời gian tôi còn học ở Đại học Ma Pháp thật là hoài niệm.

Sau khi học tại Đại học Ma Pháp, tôi gặp gỡ Ariel.

Ariel thua trong trận chiến chính trị và bị cả nước truy lùng ráo riết, cô vẫn kiên trì chiêu binh mãi mã.

Là người duy nhất trong trường biết dùng phép thuật vô niệm, tôi đã bị cô ấy săn đón.

Mặc dù cô ấy đẹp như một vị thần và có thần thái hiên ngang, nhưng dù sao thì tôi cũng bị Liệt Dương nên thái độ của tôi với Ariel rất lạnh lùng.

Lý do tại sao tôi thay đổi cảm xúc là vì cô ấy đã giúp tôi chữa khỏi bệnh Liệt Dương.

Cách tiếp cận là một chút thô lỗ. Cô ấy chỉ làm tôi phấn khích với Tình Dược, và sau đó dụ tôi tấn công cô ấy.

Lúc đầu, tôi không nhận ra rằng đó là chiến lược của Ariel.

Ngược lại, chính vì những điều ngu ngốc mà bản thân đã gây ra, nên tôi đã chịu trách nhiệm trở thành bạn đời của cô ấy dựa trên cảm giác tội lỗi và ý thức chuộc tội.

Ban đầu, vị trí của tôi tương tự như vị trí của một người hộ tống có tính chiến đấu cao. Không được trao bất kỳ quyền hạn nào, chỉ có nhiệm vụ duy nhất là bảo vệ tính mạng của Ariel. Sau đó, vị trí của tôi bắt đầu thay đổi, và đó là sau khi tiếp xúc thân thiết với Ariel.

Ariel đã cố gắng rất nhiều để trở thành Hoàng Tộc. Tuy nhiên, đôi khi cô ấy lại thể hiện nét nữ sinh đúng với lứa tuổi của mình. Tôi từ từ bị cô ấy thu hút như thế.

Mặc dù tôi không phủ nhận rằng lúc đầu xuất phát từ những suy nghĩ phóng túng, nhưng cuối cùng, không chỉ thể xác mà trái tim cũng bị cổ hút hồn.

Tôi đã có một số xung đột với đồng nghiệp Luke. Tôi nghĩ anh ấy cũng thích Ariel.

Tuy nhiên, Luke đã chết trong trận chiến quyết định ở Vương Đô Asura, chỉ còn lại tôi và Ariel.

Cuối cùng tôi cũng tỏ tình với Ariel và nhận được mọi thứ.

Người phụ nữ tốt nhất trên thế giới, và đất nước lớn nhất trên thế giới ... vâng, tôi đã trở thành vua của Vương Đô Asura.

Vua của Asura, Rudeus Anemoi Asura.

Đó là tên hiện tại của tôi.

Nhưng nói trắng ra, tôi thực chất chỉ là ‘’một công cụ’’ của Ariel, và xét về bản chất thì nó không khác gì một con rối, một vị vua bù nhìn không hơn không kém.

Lý do đơn giản là vì làm như vậy thì Ariel sẽ dễ bề cai trị từ đằng sau bức màn.

Xét cho cùng, dòng dõi của tôi khá cao quý ở Vương Đô Asura, nên không ai dám phản đối.

Ma Đạo Vương Rudeus.

Người ta dường như gọi tôi theo cách này.

Một khi nâng cấp, tôi có thể trở thành Super Rudeus.

Tuy nhiên, thật khó để nói Ariel có yêu tôi thật lòng hay không. Tôi không thể kết luận rằng cô ấy chỉ đang sử dụng năng lực và vị trí của tôi. Xét cho cùng, lý do cô ấy lấy tôi, chỉ là để điều hành đất nước một cách suôn sẻ.

Mới đầu tôi cảm thấy không thoải mái với nơi này, thậm chí còn gia tăng lượng thê thiếp để giải tỏa áp lực.

Tuy nhiên, gần đây tôi đã phát hiện ra, việc Ariel có thực sự yêu tôi hay không cũng không thành vấn đề.

Ariel luôn tỏ thái độ yêu tôi kể từ khi kết hôn.

Cô ấy là người luôn cố gắng hết mình. Tôi chắc chắn cô ấy đang cố gắng hết sức để yêu tôi.

Nó có thể là một sự giả tạo, nhưng cách cư xử như vậy ít nhất khiến tôi cảm thấy hài lòng. Ngay cả khi bị cô ấy lừa dối, tôi cũng rất vui lòng vì bị lừa dối.

Tuy nhiên, một khi cái hại nhiều hơn cái lợi, Ariel có thể sẽ phản bội tôi.

Còn về việc có trở thành như vậy hay không thì còn tùy thuộc vào nỗ lực của tôi trong tương lai.

Nào. Hãy cố gắng hết sức mình.

"Được rồi, bắt đầu thôi. Hôm nay lượng công việc chính trị phải xử lý cũng đã chất đống đấy."

"VÂNG."

Tôi cùng Ariel bước ra khỏi phòng ngủ.

Hai hiệp sĩ bảo vệ lối vào cúi đầu tiễn chúng tôi đi. Không chỉ là hiệp sĩ. Chỉ cần tôi đi trên hành lang, bất cứ ai cũng dừng lại và cúi đầu.

Đây chính là Quyền Lực.

Nếu tôi nói với ai đó, "Ta không hài lòng với động tác cúi đầu của ngươi", người đó chắc chắn sẽ quỳ rạp trên mặt đất với khuôn mặt tái xanh, trong hoàn cảnh này ngay cả việc liếm chân hắn cùng sẵn lòng thực hiện.

Tất nhiên, tôi sẽ không làm điều đó, nhưng thực sự tuyệt vời khi ở một vị trí để có thể làm như vậy.

Chà, công việc đầu tiên là giải quyết sự cố xảy ra đêm qua.

Vì tôi không được đánh thức vào nửa đêm hôm qua, nên công việc này cũng không được coi là khẩn cấp cho lắm.

Hãy dành hai giờ để giải quyết vấn đề này một cách nhàn nhã, triệu tập một cuộc họp với các thủ lĩnh của các Hiệp sĩ vào buổi trưa.

Sau bữa ăn, gặp gỡ các quý tộc đã sắp xếp lịch hẹn từ trước. Chiều đi giải quyết những kiến nghị của người dân. Thật không tồi khi nghĩ về việc lên lịch hẹn trong kỳ nghỉ, và tôi gần như muốn có con với Ariel. Rốt cuộc, một trong những vai trò của tôi ở đây cũng bao gồm ngựa giống mà.

"Bệ Hạ!"

Khi tôi đang suy nghĩ về vấn đề đó, thì Thủ Lĩnh Đội Hiệp Sĩ vội vàng chạy đến.

Hắn ta liền quỳ xuống trước mặt tôi và lớn tiếng báo cáo.

"Hiệp sĩ được cử đến khu rừng phía đông để chiến đấu chống lại lũ Ma Thú ở đó đã trở lại, nhưng anh ấy đã bị trọng thương! Anh ấy hy vọng vào giờ phút cuối được yết kiến trực tiếp bệ hạ!"

"Hả!"

Một con quái vật xuất hiện ở khu rừng phía đông?

Tôi đã nghe nói về chuyện này trước đây ư?

"Ta chưa nhận được bất kỳ báo cáo này về vấn đề này."

Đúng không nhỉ?

"Người kỵ sĩ chiến đấu vì bệ hạ sắp trút hơi thở cuối cùng! Bệ hạ, xin hãy nghe theo nguyện vọng cuối cùng của hắn."

"Chồng, người không cần làm việc này."

Ariel rất lạnh lùng.

Tuy nhiên, dù sao hôm nay cũng không đặc biệt bận rộn.

"Được, hãy để ta gặp hắn."

Vì đó là một hiệp sĩ chiến đấu vì đất nước này, dù sao thì hãy nghe theo nguyện vọng cuối cùng của anh ấy. Sau khi nghe tên hắn, một hình bóng vụt qua tâm trí

Giữ lấy suy nghĩ này, tôi vội vã đến Phòng Yết Kiến

Mặc dù Ariel cảm thấy rất không hài lòng nhưng cô ấy không tiếp tục bày ra vẻ mặt đó nữa mà di chuyển theo sau tôi.

Thuộc hạ của tôi tụ tập giữa Phòng Yết Kiến.

Công tước Notos, Công tước Boreas, Công tước Eulos và Công tước Zepylos. Và những quan chức nổi bật khác như quý tộc của Vương quốc Asura.

Có một người đàn ông đang đợi trên tấm thảm nhung đỏ như thể được bao quanh bởi họ.

Gã nằm trên cáng, trùm kín mềm.

Tôi có ấn tượng sâu sắc về khuôn mặt đó.

"Hả…?’’

Đó là Paul.

Tại sao Paul lại ở đây?

Ô đúng rồi. Paul đã nghe nói rằng tôi sẽ trở thành một vị vua và trở thành cấp dưới của tôi trước đây.

Mặc dù mối quan hệ của cậu ấy với Notos rất kém, nhưng cậu ấy không ngần ngại cúi đầu về quê hương và làm hộ vệ cho tôi với tư cách là một hiệp sĩ.

"Yoo, Rudy."

Paul nhẹ nhàng giơ tay bàn tay yếu ớt đó lên chào tôi, như thể không đau đớn chút nào.

"Cha ... Thủ Lĩnh đội Hiệp Sỹ đã bẩm báo rằng khi cha cố gắng chạy thoát khỏi con quái vật, thì đã…’’’

"Quái vật? Con đang nói cái gì vậy?"

"Dạ?"

Thấy tôi nghiêng đầu bối rối, Paul nhún vai tỏ vẻ bất lực.

"Tao không đến đây vì lý do đó."

"Vậy thì đó là gì!"

Trước khi lời qua tiếng lại, Paul đã ném chiếc mềm đi.

Cậu ta… không có phần thân dưới.

Mặc dù có những vết thương nghiêm trọng gây tử vong, Paul vẫn nói một cách miễn cưỡng:

"Hãy tiếp tục những gì chúng ta vừa nói."

★★★

"Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!"

Tôi rất tỉnh táo.

Ác mộng. Đó là một cơn ác mộng. Tôi luôn cảm thấy rằng mình đã luôn gặp ác mộng trong những ngày gần đây.

"Chồng yêu, anh có chuyện gì vậy?"

Sau khi tôi dùng lòng bàn tay lau mồ hôi vã ra trên trán, người phụ nữ bên cạnh nói với tôi.

Thân hình đầy đặn, nụ cười tươi tắn. Cô ấy là vợ tôi, Aisha.

Tôi và cô ấy… Hả? chúng ta đã kết hôn như thế nào?

Tôi nhớ, chắc là ... lúc đó vì tôi đã không thể cầm lòng được khi thấy con bé vào phòng tắm. Rốt cuộc, Aisha luôn quyến rũ tôi mỗi ngày, cơ thể đầy đặn của con bé ngày càng phát triển... Nhưng… Tại sao?

‘’Nè…Anh làm sao vậy ạ? Aaa… Ngay cả khi đã kết hôn, Onii-chan, anh vẫn muốn được em gọi như thế sao? Mố, đúng là không còn cách nào khác mà, Onii-chan đúng thật là…Baka’’

"..."

... Đứng sau Aisha là dáng hình của Paul.

Paul, người đã bị mất phần thân dưới của mình, ngồi trên một chiếc ghế nệm.

Anh ta nhìn về phía này với một nụ cười không mấy thiện cảm.

"Đúng là thằng con ngu ngốc!! Giờ mày đã hiểu ra rồi đúng không?’’

Paul buông ra những lời lẽ đay nghiến.

Tôi biết.

Vâng, vâng, đúng vậy. Tôi gần như đã hiểu ra mọi thứ rồi.

Lý do cho một loạt các cơn ác mộng này.

Tôi luôn cảm thấy rằng có điều gì đó không ổn.

Tôi đã luôn tỉnh dậy rất nhiều lần kể từ lúc bấy giờ. Tất cả đều là mơ. Mơ trong mơ.

Vậy ra… đây cũng là một giấc mơ.

"Cuối cùng thì ta cũng phát hiện ra ngươi rồi!! Minh Vương Vita!! Mau kết thúc trò hề nhảm nhí này đi!!’’

Đúng vậy, Minh Vương Vita.

Tôi nhớ rồi.

Rekomendasi