Light Novel Mushoku tensei: Chương 243 - Minh Vương Vita [ Phần 2 ]
Bookmark

Light Novel Mushoku tensei: Chương 243 - Minh Vương Vita [ Phần 2 ]

Baca Light Novel Mushoku tensei: Chương 243 - Minh Vương Vita [ Phần 2 ]

Baca Komik Light Novel Mushoku tensei: Chương 243 - Minh Vương Vita [ Phần 2 ] bahasa Indonesia lengkap dan baru di MSKManga. Kami menyediakan Komik, Manhua, Manhwa, dan Novel yang dapat kalian baca online gratis.

Read Light Novel Mushoku tensei: Chương 243 - Minh Vương Vita [ Phần 2 ]

★★★

Rốt cuộc, tôi vẫn ở trong phòng của mình.

Tôi ở lại thành phố ma thuật Sharia, nghiên cứu trong một biệt thự lớn. Những cuốn nhật ký và sách ma thuật vương vãi khắp bàn, trên kệ là những phiến đá có khắc các vòng tròn ma thuật, và những con hình nhân đặt trên giá.

Tôi đang đứng giữa phòng và Paul đang ngồi trên một chiếc ghế trong phòng làm việc.

Dù không nhìn thấy rõ khi cậu ta đang ngồi trên ghế, nhưng chắc chắn phần thân dưới…không có.

Vì Paul đã chết rồi.

Tại lục địa Begaritto, ở phần sâu nhất của mê cung chuyển giao, khi chạm trán với Rồng Chín Đầu Hydra.

Để bảo vệ cho tôi mà cậu phải đánh đổi lấy phần thân dưới đó.

Đó là do sự bất cẩn của tôi.

"... Ngươi có phải là Minh Vương Vita?"

Sau khi tôi nói điều này, Paul chết lặng.

"Làm sao có thể chứ. Nếu ta là "Minh Vương " Vita, thì liệu ta có đánh thức con khỏi giấc mơ của mình không?"

"À, vâng..."

Đúng.

"'Minh Vương' Vita đã bị đẩy đến đường cùng."

"Gượm, chuyện này phải nói trước đã, ngươi là ai?"

"Này, chả phải ta đã nói rồi sao? Con quên khuôn mặt của cha mình rồi à?’’

"Không nhớ rõ, dù sao ông ấy cũng đã chết lâu rồi."

"Tàn nhẫn thật đấy. Đừng quên ta chứ!!"

Paul đã cười lớn sau khi nói điều này. Khuôn mặt tươi cười đó giống hệt Paul trong trí nhớ của tôi, nhưng nhìn cảnh này khiến tôi nhức cả mũi. Nước mắt chực trào ra nơi khóe mắt.

Paul ngay lập tức trở lại vẻ mặt nghiêm túc của mình và nhìn chằm chằm vào cánh cửa phía sau tôi.

"'Minh Vương' Vita đã buộc phải vào tình thế tuyệt vọng. Con phải tìm ra sự không tương thích ở đâu đó trong dinh thự này và phá hủy nó. Đó là lõi của Vita."

"……Tôi hiểu rồi!"

Tôi không biết kẻ trước mặt tôi có phải Paul hay không.

Tuy nhiên, ít nhất gã không phải là kẻ thù. Mặc dù không có bằng chứng cũng như cơ sở, nhưng tôi nghĩ vậy.

Có thể đây là chiến lược của "Minh Vương" Vita, nhưng nếu không có Paul ở đó, e rằng sẽ luôn có những ước mơ hạnh phúc kéo dài đến vô tận.

Tôi hạ quyết tâm và bước ra khỏi phòng làm việc.

Dãy hành lang quen thuộc.

Đó là ngôi nhà của tôi ở thành phố ma pháp Sharia.

Căn nhà tôi mua khi cưới Sylphy. Cùng Zanoba và Cliff khám phá và tìm ra dinh thự của những con búp bê kỳ lạ.

Sau đó, tôi đưa hai cô em gái về sống chung, cưới Roxy, và cũng cưới Eris nữa.

Sống với ba người vợ là lý tưởng của tôi.

Không có gì sai cả. Mặc dù đầu của tôi vẫn còn đang rối như mớ bòng bong, nhưng không có gì phải nghi ngờ về điều đó cả.

Tôi đi qua dãy hành lang và di chuyển đến phòng khách.

"Rudeus-sama."

Lilia đang dọn phòng

Cô cầm chiếc giẻ trên tay và lau cái bàn bên bếp.

"Tôi có thể giúp gì cho cậu chủ ạ?"

"... Không, lần nào con cũng làm phiền cô dọn dẹp nhà cửa, và con luôn cảm thấy có lỗi với cô."

Sau khi tôi nói điều này, Lilia liền bày ra vẻ mặt kinh ngạc trong một lúc. Tuy nhiên, cô đã cười ngay lập tức.

"Nếu Rudeus-sama đã nói như vậy, thỉnh thoảng hãy dọn dẹp phòng mình nhé. Dù sao phòng của Rudeus-sama có nhiều thứ tôi không biết có nên đụng vào hay không."

Cô ấy đã trả lời như thế này.

"Haha, con sẽ chú ý ạ."

Không có gì sai cả. Nếu là Lilia, cô ấy cũng sẽ nói vậy.

Bất chấp những gì cô ấy nói, Lilia sẽ không thực sự bận tâm đến chuyện phòng tôi bẩn hay không, nhưng cô ấy cũng muốn tôi tự mình dọn dẹp phòng mình. Đây là một loại giao tiếp tâm linh. Ngoài ra, ngay cả khi Lilia không biết phải chạm vào thứ gì, Aisha cũng sẽ biết.

"Mà, những người khác thì sao ạ?"

"Norn-sama đang ở trường, còn Aisha làm cố vấn cho nhóm lính đánh thuê."

Không có gì sai lầm cả.

Lý do cô ấy không nhắc đến ba người vợ của tôi là vì không tồn tại Sylphy, Roxy, Eris trên thế giới này.

Vì một số lý do, tôi khá chắc chắn đây là thế giới như vậy.

Không có gì sai. Có thể có mâu thuẫn, nhưng không có gì sai ở đây cả.

Vẫn là Lilia mà tôi biết.

"Con hiểu rôi, cảm ơn cô."

Nói xong, tôi rời khỏi phòng khách.

Ngay cả khi ta đến lối vào, không có gì sai lầm cả. Nhiều nhất là không có áo khoác của Roxy và thanh kiếm gỗ của Eris. Bởi vì Roxy và Eris không ở nơi đây, điều này là hợp lý.

Hmm-thực sự rất khó để tìm ra sự không tương thích.

Suy cho cùng, điều đó phụ thuộc vào suy nghĩ chủ quan của mỗi cá nhân.

Không thể tự mình cảm thấy [Sự phi lý rõ ràng] bày ra ngay trước mắt…. rồi chỉ ra được.

Tuy cần chú ý quan sát cẩn thân, nhưng kiểu trò chơi tìm lỗi sai như thế này này tôi không giỏi lắm. Ví dụ, sau khi Sylphy đi làm tóc và hỏi tôi "Rudy, anh nghĩ hôm nay em có khác biệt gì không?", Tôi sẽ đơ ra một lúc. Không, Sylphy sẽ không chủ động nói câu như thế.

Dù thế nào đi nữa, có lẽ ta chỉ có thể tập trung quan sát, cẩn thận ghi chép vào sổ tay rồi từ từ tìm ra mục đích và sự không tương thích trong cái không gian này.

Với ý tưởng này, tôi di chuyển đến nhà ăn.

"...!"

Tôi đã tìm thấy nó ở đó.

Cảm giác không hợp lý này.

"Cái này ... thật không công bằng mà..."

Nghĩ kỹ lại thì, những giấc mộng từ trước đến nay tôi đều thấy có một điểm chung, nói như thế nào nhỉ, đó đều là sự ảo tưởng của tôi, về những gì tôi muốn làm.

Một thế giới mà tình trạng Liệt Dương đã không xảy ra, và phát triển mối quan hệ tốt đẹp với Sara.

Rinia đã giúp tôi chữa bệnh Liệt Dương, giống như trong thế giới trước, nơi mà tôi đã kết hôn với cô ấy.

Phát triển mối quan hệ tình yêu với người đẹp hoàn hảo Ariel, và trở thành một vị vua.

Một thế giới với những điều sai trái đã xảy ra với Aisha. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cái mối quan hệ này là tốt đẹp cả, nhưng không thể nói là nó hoàn toàn không thể xảy ra được. Mặc dù tôi không có bất kỳ ham muốn tình dục nào với em gái của mình, nhưng có một điều gần như chắc chắn, tôi quý mến con người của Aisha.

Dù sao, những gì tôi đã thấy cho đến nay đều là một thế giới tiện lợi cho tôi, nhưng giấc mơ hão huyền mà tôi đã từng nghĩ tới.

Tự nhiên thấy tôi thấy có cảm giác khó chịu.

Tôi thậm chí không nghĩ rằng giấc mơ này là kỳ lạ, cho đến khi đối mặt với những sự mâu thuẫn trong các thế giới khác nhau.

Dù mỗi cuộc sống diễn ra đều riêng biệt. Nhưng rốt cuộc, Paul sẽ luôn xuất hiện ở đó và giúp tôi lấy lại trí nhớ của mình.

Vì vậy, ngay lúc tôi nhìn thấy điều đó, tôi đã hiểu ra.

"À, Rudy, con về rồi đó hả? Hôm nay vẫn còn sớm mà."

Zenith đang đứng đó, chuẩn bị bữa ăn.

Trên bàn trải khăn cho cả gia đình, đĩa và chén xếp thành hàng.

"..."

"Có chuyện gì vậy? Sao con lại tỏ ra khuôn mặt buồn cười như vậy chứ ... à, phải rồi. Do Rudi vừa về nên chưa biết đó thôi. Thực ra là ...’’

Zenith trông rất sung sức như ngày nào.

Hơi già hơn Zenith trong trí nhớ của tôi, nhưng cô ấy vẫn như vậy, đó là một Zenith tràn đầy năng lượng khi còn ở lãnh thổ Fitoa.

"Rudi nè, con rõ ràng đã là trưởng thành, nhưng lại chưa có một mảnh tình vắt vai. Cho nên, mẹ đã rất vất vả tìm đối tượng xem mắt cho Rudi đó nhé!’’

Sau khi Zenith dứt lời, và cho xem tấm hình có hình ảnh một người phụ nữ. Người ta gọi đó là ‘‘Ảnh mai mối’’

Tôi có ấn tượng về những người phụ nữ được vẽ ở trên đó.

Tôi nhớ rằng cô ấy là một trong những nhân viên của Hiệp hội Phép thuật, và cô ấy là con gái thứ tư của nhà quý tộc của Vương quốc Ranoa. Vì tài năng về phép thuật hơn những người con gái khác, cô đã vào Đại học Ma Pháp, nhưng quê hương của cô đã biến mất trong thời gian cô ấy còn ở học viên, điều này đã ngăn cản cô về nhà, vì vậy cô gia nhập Hiệp hội Phép thuật.

"Con bé này đến cùng một Hội giống như Rudi đó. Khi mẹ nói với con bé rằng đang giúp Rudi tìm bạn đời, bên kia cũng rất quan tâm đến con. Nhưng, Rudy, con có vẻ không vừa mắt lắm nhỉ? Có vẻ con không thích hôn nhân do cha mẹ sắp đặt… Nhưng mẹ nghĩ đó là vấn đề cảm xúc thôi, cứ thử đi gặp con bé đi, chắc chắn không hẳn là vô nghĩa đâu…’’

Zenith dường như đang nói về chuyện mai mối cho tôi một cách rất vui vẻ.

Nếu như Zenith mà không gặp phải chuyện đó trong Mê Cung Chuyển Giao, thì tôi đã không kết hôn với Sylphy và Roxy rồi, và tôi đã không có quan hệ với một người phụ nữ nào cho đến bây giờ.

Zenith chắc chắn sẽ lo lắng cho tôi giống như vậy.

Hơn nữa, chỉ cần tôi đồng ý chuyện này, cô ấy sẽ rất hạnh phúc và cả ngày sẽ nói về chuyện đó.

Hoặc, nếu Sylphy sống gần đây, cô ấy có thể làm mọi cách để đưa tôi và Sylphy đến với nhau.

"Thế nào, Rudi? Con bé không phải là một phụ nữ tốt sao? Con có muốn đi xem mắt không?"

"Vâng ạ."

"Vậy thì tốt quá!! Vậy thì mẹ sẽ nói chuyện với con bé trước! Ay── Aisha cũng vậy thôi, con bé cũng rất tệ trong vấn đề cưới xin, mẹ cũng lo lắng cho nó lắm… Người duy nhất mà mẹ có thể nói về tình yêu là Norn’’

"Dạ, vâng."

"Bởi vì con là con trai của Paul, mẹ đã nghĩ rằng mối quan hệ nữ giới của con sẽ phức tạp hơn nhiều ... nhưng hãy cẩn thận với các cô gái nhé!"

Zenith nói xong, lại tiếp tục dọn bàn ăn.

"Vâng, vì con…là con của mẹ mà..."

Tôi hướng ngón tay chứa ma lực của mình về phía Zenith, và toàn thân tôi gần như bất động

Không chỉ đôi tay run rẩy mà còn dưng dưng nơi khóe mắt, nước mắt cứ chực trào ra.

Cuối cùng, tôi không thể làm gì được, Zenith chỉ đi vào bếp và biến mất, để tôi trơ trọi giữa căn phòng.

Đã vài ngày trôi qua kể từ đó.

Paul, người không có phần thân dưới, ở lại nghiên cứu với tôi suốt thời gian qua.

"Con không tìm thấy được thứ gì kỳ lạ sao? Nếu tìm được, hãy tiêu hủy nó nhanh chóng, hiểu chứ?"

Cậu ta nói với giọng điệu giống với Paul trước khi chết, nhưng khi biết nguồn gốc của sự [không tương thích] là Zenith, cậu ta không thể nói một lời…

Có vẻ tôi ở thế giới này dường như là một trong những pháp sư thuộc Hội Đồng Phép thuật.

Giống hồi còn trong thế giới có Rinia.

Nhưng ở thế giới này, Zenith đã được giải cứu một cách an toàn. Tất nhiên Paul cũng đã chết.

Ngôi nhà này dường như đã được mua bởi Norn và những người khác khi họ đến Thành phố Ma Pháp. Để cho Paul một nơi gọi là nhà khi họ trở lại vào một ngày nào đó.

Tôi sẽ đi làm ở Hội Đồng Phép thuật, và về nhà vào buổi tối và quây quần bên bàn ăn với mẹ và các em gái.

Nếu tôi thoát khỏi tình trạng Hikkikomori ở kiếp trước và thành công trong việc tìm kiếm một công việc, tôi có thể cũng sẽ sống một cuộc sống bình thường như thế này. Mỗi ngày đều trải qua cảm giác ấm cúng cùng gia đình.

Trong khoảng thời gian đó, buổi mai mối vẫn diễn ra suôn sẻ.

Chúng tôi đã kết thúc cuộc họp của mình một cách ổn thoả.

Có lẽ vì là đồng nghiệp nơi công sở và mối quan hệ đàn anh, đàn em nên chúng tôi cũng biết nhau ở một mức độ nào đó, mọi chuyện tiến triển khá nhanh chóng.

Cô ấy dường như biết tôi là ai khi cô ấy học ở Đại học Phép thuật, và cô ấy có chút cảm tình với tôi.

Mặc dù không có ấn tượng gì, nhưng tôi nghe nói khi cô ấy bị một người đàn ông lạ mặt lôi vào nhà ăn, tôi đã từng cứu giúp cô ấy.

Mặc dù có vẻ ngoài khá trầm lặng và kín đáo, cô ấy thực sự khá thông minh, chu đáo và hiểu biết.

Nếu ta coi người ấy trong một mối quan hệ yêu đương, thì có thể cô sẽ thiếu quyến rũ. Nhưng nếu ta nhìn vào người ấy với góc nhìn của một cuộc hôn nhân, thì đó là một người phụ nữ hoàn hảo.

Chúng tôi đã có hai cuộc hẹn hò kể từ lần gặp mặt đầu tiên, lần thứ ba tôi cầu hôn và cô ấy đã nhận lời.

Sau khi tôi báo cáo vụ việc với Zenith, gia đình chúng tôi vui như mở cờ trong bụng vậy.

Sau đó, công việc chuẩn bị cho hôn lễ diễn ra suôn sẻ.

May mắn thay, nơi ở của chúng tôi rất rộng và có nhiều chỗ trống, nhà có thêm một miệng ăn chả có vấn đề gì lớn cả, vì vậy tôi đã trực tiếp ngỏ lời cưới cô ấy.

Quan trọng nhất, Zenith muốn làm điều này.

Cô ấy vui vẻ nói với Lilia rằng cô ấy sẽ làm điều này và điều kia cùng với nhau khi cô dâu của Rudi chuyển đến đây.

Đêm trước ngày cưới, dù là Zenith hay Lilia, hai người đều rất hào hứng và cãi vã ỏm tỏi, phấn khích chuẩn bị lễ cưới cho chúng tôi.

Norn và Aisha thì trò chuyện được nửa chừng, rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Mặc dù tôi ở lại quây quần cùng với hai bà mẹ, nhưng Lilia có thể đã sớm uống quá nhiều và cô ấy đã ngủ thiếp đi. Zenith mất đi một người có thể cùng cô ấy chơi đùa, tự mình nhâm nhi ly rượu trong khi nói về việc tôi dễ thương như thế nào hồi còn bé.

Sau đó, cô ấy đột nhiên nói:

"Không hiểu sao, có cảm giác như bờ vai của mẹ gần như rã rời."

"Con có phải gánh nặng không?"

"Không, không phải như vậy. Sau khi Paul chết trong Mê Cung Chuyển Giao, Rudi đã cố gắng chăm sóc chúng ta, đúng không? Nhưng dù sao thì mẹ cũng là mẹ của Rudi mà. Mẹ không phải là người nên được bảo vệ, mà mẹ phải chăm sóc cho con’’

"Con hiểu rồi ạ."

"Rudi nè. Sau khi kết hôn, nếu cô dâu có tâm trạng không tốt hoặc con không biết cách đối xử với con gái, hãy hỏi mẹ. Dù Paul sẽ đưa ra lời khuyên tốt hơn nhưng dù sao mẹ cũng là mẹ của Rudi mà. Mẹ có thể đưa ra lời khuyên được’’

Zenith có thể hơi xấu hổ, cô ấy nói trong khi chạm vào đầu Lilia đang ngủ bên cạnh mình.

"..."

"Ơ kìa, sao vậy, Rudi, con có chuyện gì sao?"

Trước khi kịp nhận ra, hai hàng nước mắt nóng hổi đã lăn dài trên má.

Cho đến nay, tất cả những giấc mơ mà Vita khiến tôi mơ đến đều hạnh phúc. Lần này cũng vậy

Tôi chắc rằng tôi đã có thể hạnh phúc mỗi ngày trên thế giới này nếu tôi không "nhớ ra".

Nếu đó là thế giới mà không có Eris và Sylphy ở đó, tôi chắc chắn sẽ là một thằng trai tân. Tôi sẽ ngất ngây với việc lần đầu tiên có bạn gái và cưới được một cô vợ, điều đó khiến hai đứa em gái cảm thấy khó chịu hoặc được an ủi.

Tâm trạng của tôi chắc chắn sẽ lên xuống thất thường, và dần dần sẽ trưởng thành lên. Tuy nhiên, cũng có thể mối quan hệ hôn nhân xuống dốc và ly hôn…

Ở thế giới này, tôi chắc chắn sẽ sống một cuộc sống hạnh phúc mà không có bất kỳ điều gì bất tiện cả, và tất cả các thành viên trong gia đình tôi đều sẽ hạnh phúc viên mãn.

Tôi biết nó chắc chắn sẽ như thế này. Từ tận đáy lòng, tôi thật tâm nghĩ vậy.

Do đó, đây liệu có phải là sự kháng cự cuối cùng của Vita.

Ngay cả khi tôi nhớ ra mọi chuyện và biết đây là một giấc mơ, hắn ta sẽ tạo ra một ảo ảnh hạnh phúc hơn nữa để ngăn cản giấc mơ bị phá hủy. Hắn thậm chí còn chắc chắn rằng, nếu đó là sự xuất hiện của Zenith, mình sẽ không bao giờ phá hủy nó.

Trên thực tế, tôi đã cảm nhận trọn vẹn mọi thứ diễn ra nơi đây.

Nhìn thấy Zenith cười như cô ấy đã từng. Chả có gì không tốt ở đây cả.

Tôi không thể giết Zenith.

Nhưng… Tôi đã nhớ ra họ rồi.

Tôi đã nhớ về Sylphy, Roxy và Eris, những người không có ở đây. Và những đứa trẻ đầy nghị lực mà họ đã sinh ra.

Bây giờ tôi đã có một gia đình hạnh phúc không gì có thể thay thế được và sẽ rất cố gắng để bảo vệ mái ấm hạnh phúc đó.

Đó là những điều quan trọng nhất đối với tôi bây giờ.

Hơn nữa, Zenith khác với Paul. Dù ở trạng thái thực vật nhưng cô không chết.

Tôi đã biết rõ điều đó chứ.

Mặc dù rất khó để cô ấy có thể đáp lại tôi một cách rõ ràng, nhưng nếu thông qua Miko, khi Sylphy đang trong tâm trạng tồi tệ, khi Roxy khó xử, hoặc khi Eris tức giận, tôi có thể nói chuyện với cô ấy.

Mặc dù Zenith sẽ không cười được nữa, nhưng cô ấy sẽ vui vẻ tâm sự với tôi.

Đó là lý do tại sao giấc mơ này nên kết thúc.

Thứ giấc mơ này sẽ khiến tôi muốn đắm chìm trong nó lúc nào không hay. Hạnh phúc và đầm ấm, giấc mơ có một Zenith vui vẻ.

Tôi đưa tay về phía Zenith và chạm vào mái tóc cô ấy.

"Mẹ… cảm ơn mẹ suốt thời gian qua."

Sau đó, tôi bắn Viên Đạn Đá vào Zenith.

★★★

Tôi luôn cảm thấy rằng tôi đã có một giấc mơ rất buồn thảm.

Tuy rằng tên Vita đó đã cho tôi xem thứ như vậy, nhưng ngược lại, trong tôi không có một chút cảm xúc tức giận nào.

Hẳn là vì cảm giác hạnh phúc mà những giấc mơ đó đem lại.

Và cảm giác yên ấm đó… đã không còn nữa.

Nhưng tôi rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức không thể tin được.

"..."

Tôi nhìn xung quanh.

Đó là một căn phòng kỳ lạ. Không có cửa, có ba cái ghế. Tuy không có đồ đạc gì khác nhưng nhìn tổng thể nó có cảm giác khá lộn xộn.

Cảm giác này, hình như là căn phòng của tôi phải không?

Phòng của tôi trước khi chết và phòng làm việc hiện tại của tôi. Cảm giác như hai căn phòng hòa trộn lại với nhau.

Tôi đang ở trong phòng như vậy, ngồi trên một chiếc ghế.

Có hai người trước mặt tôi. Không, không phải là hai ‘’con người’’

Đó là bộ xương. Một bộ xương đội chiếc vương miện, và cơ thể có một vết ố đen.

Cái thứ còn lại thì là Slime.

Nó có thể là một Slime… Một vật thể trông giống như một viên thạch màu xanh nằm trên ghế.

Ít nhất thì tôi nghĩ nó đang ‘’ngồi’’

"Lần đầu gặp mặt. Ta là " Minh Vương" Vita"

Slime kia nói.

Chất nhờn màu xanh mờ ảo. Có vẻ như đó là hình dáng thật của Minh Vương "Vita"

"Ngươi là Vita?"

Vậy bộ xương kia là ai?

Chắc không phải Paul đâu nhỉ...?

Tôi không nhớ xương của Paul trông như thế nào nữa, nhưng loại vương miện đó không phù hợp với dáng hình của Paul.

"Trận chiến này… ta đã thua."

Slime mang một vẻ mặt nghiêm túc ... Không, tôi không biết khuôn mặt của hắn ở đâu.

Hắn nghiêm giọng nói.

Kể từ khi gã nói rằng gã đã thua, có nghĩa vừa rồi là một cuộc chiến sao?

Dường như hành động của tôi vùng vẫy để thoát khỏi giấc mơ đó kiểu như đang đánh một trận với hắn vậy.

"... Vậy là ngươi đã dùng ảo ảnh hoặc những khả năng khác để cho ta thấy những giấc mơ đó, đúng không?"

Hắn ta đã cho tôi nhìn thấy những giấc mơ đó.

Đó là một giấc mơ rất hạnh phúc. Nếu tôi không tìm thấy cái lõi, giấc mơ hạnh phúc này hẳn sẽ kéo dài đến vô tận.

"Vâng. Từ trí nhớ của cậu, ta đã dự đoán những tương lai có thể xảy ra, và sau đó trộn lẫn với cảm xúc của cậu. Mong muốn hình thành ảo tưởng mà cậu hằng mơ tới. "

Nó là một Ảo Ảnh sao? Hóa ra là có những chiêu trò như vậy.

Chuyện tương lai có thể xảy ra ... Nói vậy thôi, nhưng nếu nghĩ kỹ lại, thật ra còn rất nhiều kẽ hở. Trong một thế giới không có Sylphy, Roxy và Eris ở đó, Paul, người đã chết lại thường xuyên xuất hiện.

"Bởi vì ham muốn tình dục của cậu rất mạnh, nên nội dung cho những giấc mơ rất đơn giản."

"Ta đâu có đến mức đó."

Tôi ghét phải nghe việc này, thật xấu hổ.

Các đối tượng yêu đương của tôi là Sara, Rinia, Ariel và Aisha,…

Quả thực là có một chút. Không thể nói rằng tôi chưa từng có suy nghĩ bậy bạ đó với họ.

Không, không thể, tôi không thể có cảm giác đó với Aisha được, Không có, tuyệt đối không!!!

"Nhưng, những suy nghĩ về vợ ta và những ký ức về Paul phải chăng đã khiến ta tự phá vỡ những ảo ảnh này?’’ Tôi dò hỏi.

Tôi đã thấy hệ thống ảo ảnh này vài lần trong thế giới kiếp trước của mình.

Mặc dù học kỹ thuật này chủ yếu từ manga ... Tóm lại, tôi biết một số cách để bẻ khóa nó.

Tôi chắc hẳn đã sử dụng kiến thức này trong tiềm thức để có được kết quả như hiện giờ.

"... Không, làm sao có khả năng đó chứ. Cậu đã hoàn toàn rơi vào ảo giác của ta. Quả thực, bởi vì cậu là một thân thể đặc biệt liên kết với tinh thần, độ sâu sa vào ảo giác rất nông ... Nhưng một khi ta đã làm, cậu sẽ chắc chắn không thể bẻ khóa được. "

À rế?

"Vậy tại sao tôi lại bẻ khóa thứ này được?"

"Đó là ... bởi vì thứ này."

Nơi mà Vita chỉ vào là khúc xương đáng sợ.

Tư thế ngồi rất thẳng và đáng sợ.

"Đây là?"

"Cậu không cần cố ý giả vờ hỏi đâu... Cậu hẳn đã dự đoán sẽ cùng ta khiêu chiến rồi. Ngay từ đầu cậu đã sẵn sàng để đối đầu với ta. Đó là "Bạch Cốt nhẫn" thiên địch của ta "Laxus "."

"..."

"Nghĩ kỹ lại thì, cậu lại huơ huơ chiến nhẫn ngụy trang này trước mặt Ruijied, cũng là để giấu nhẫn trên tay trái......"

Chiếc nhẫn xương của Laxus. Tôi không nhớ đã chuẩn bị thứ đó ...

Laxus, Tử Thần... liệu có phải là chiếc nhẫn của Tử Thần không!

Đó là thứ do Randolph đưa cho tôi! Tôi có nó! Đúng vậy!

"Chiếc nhẫn xương của Laxus là chiếc nhẫn do Tử Thần Laxus làm ra để giết ta. Nó sẽ biến thành những người chết đáng tin cậy nhất để phá vỡ ảo ảnh, không còn chỗ nào để trốn thoát, rồi dẫn đến tình thế tuyệt vọng. Tuy nhiên, nếu không có kẻ ‘’đáng tin cậy’’ của cậu đã từng chết, chiếc nhẫn đó sẽ không được kích hoạt ... "

Người đã chết đáng tin cậy ... Nói cách khác, chính là Paul, người đột nhiên xuất hiện trong giấc mơ của mình, thực sự đó là tác dụng của chiếc nhẫn xương sao?

Quả thực, sự xuất hiện của Paul rất gây sốc đối với tôi, vì cậu ấy đã giúp tôi chỉ ra những thứ không giống với thực tế.

Sau khi tôi nhận thấy rằng đây là một giấc mơ, cậu ấy cũng nhắc nhở tôi cách đẩy Vita đến tình thế tuyệt vọng.

Hóa ra đó không phải vì Ảo Ảnh của Vita đầy sơ hở.

"Ta xem ra đang đánh giá thấp cậu. Cuối cùng, tưởng êm ái một chút. Thật sự là cậu rất phiền phức. Ta tưởng cậu rất yêu quý mẹ của mình chứ."

Tôi đã không dự đoán được điểm đó. Không có ý định giấu nhẫn.

Nói cách khác, tôi thực sự khá do dự.

Tôi hy vọng sẽ tiếp tục sống với Zenith năng động đó suốt đời.

Tôi nghĩ mình phải hiếu thảo với mẹ nên đã đồng ý sự mai mối.

Tuy nhiên, vì cô ấy nói rằng cuối cùng, tôi chỉ có thể tự lựa chọn cuộc sống của mình. Zenith thực sự chắc chắn sẽ bảo tôi làm điều này ... đúng vậy.

"Không ngờ lại thất bại... Lẽ ra ta nên chiếm hữu Ruijied để buộc cậu từ bỏ."

"Tại sao ngươi lại không làm như vậy?"

"Bởi vì trong tâm trí Ruijied có ý thức rằng hắn sẽ đi theo cậu ngay cả khi ngôi làng có bị diệt vong đi nữa, vì vậy ta đã hoảng loạn."

Ruijied-san ...

"Bởi vì cậu có vẻ không nghi ngờ gì, ta còn tưởng rằng sẽ dễ dàng thành công. Không ngờ cậu thực sự đã chuẩn bị kế hoạch đối phó với ta... Thực sự là đẩy ta vào tuyệt vọng..."

Đó không phải là một cái bẫy.

Ngại quá đi… Tôi có biết gì đâu.

Tuy nhiên, Orsted hoặc Randolph, Tử thần, có thể đã đoán trước được tình huống này. Tôi thực sự hy vọng rằng ít nhất Orsted phải nói trước cho tôi chứ.

Không, lúc đó Orsted đã cẩn thận bảo tôi đeo nhẫn vào. Nếu tôi mà biết trước hiệu quả của nó, Minh Vương sẽ biết đường mà né đi. Đó là lý do tại sao hắn giữ im lặng.

Nhưng hắn nên làm nói cho rõ ràng chứ. Điều gì sẽ xảy ra nếu ai đó không phải tôi bị chiếm hữu?

Kệ đi, Orsted đã chỉ cho tôi biết những thông tin cần thiết rồi. Chuyện úp úp mở mở này cũng không hẳn là mới mẻ gì.

"... Như có câu nói, kiêu ngạo sẽ dẫn đến thất bại, phải chứ?’’

"Ừm, thật vậy."

Vita đã thở ra câu này một cách đáng tiếc, trong khi dần dần thu hẹp lại. Nó giống như mất sức đột ngột.

Đồng thời, bộ xương ghê rợn bắt đầu sụp đổ dần dần.

‘’Người đáng tin cậy’’ nhất đã chết ... Có phải không?

Nó có nghĩa là với tôi, Paul là ‘’người đó’’.

"Ta trị vì với tư cách là vị vua mạnh nhất trong lịch sử hàng trăm năm của Tộc Slime. Thực sự không ngờ ta sẽ kết thúc cuộc đời mình ở một nơi như vậy. Rudeus à, cậu khá lắm’’

Tôi nên trả lời hắn ta như thế nào đây? Thực ra, tôi không hề biết cái quái gì trước đó cả.

Tôi có nên nói với hắn đó là may mắn không?

À mà…. Chính tôi là người đã đề nghị gặp Randolph, vì vậy tất cả không phải chỉ là may mắn.

Có lẽ nên hét vào mặt gã đầy tự cao ‘’Muhahahaha, ta đã đánh bại kẻ mạnh nhất trong lịch sử tộc Slime’’

Không, so với loại chuyện đó, tôi phải hỏi gã về một số thứ khác.

"Ta muốn hỏi một điều này. Ngươi ó phải là tông đồ của Hitogami không?"

"Đúng. Vị Nhân Thần vĩ đại đó đã chăm sóc ta rất tốt. Ngài đã giúp ta thoát khỏi móng vuốt của Tử Thần Laxus và cho ta biết cách đi đến mê cung" Địa ngục "của Đại Lục Thiên. Nhờ sự bảo hộ của ngài ấy, ta mới có thể tồn tại lâu như vậy ... nhưng không ngờ lại có kết cục như thế này. Đây là nhân quả, hay là do duyên số đây?"

Vita dần dần thu hẹp lại.

Khi lần đầu tiên xuất hiện trong căn phòng này, hắn rõ ràng có kích thước như hình người, nhưng bây giờ hắn đã thu nhỏ lại chỉ bằng một nắm tay.

"Rudeus, để ta nói cho cậu một điều cuối cùng."

"..."

"Nhân Thần quả thực là một ác thần, nhưng ngài lại giúp đỡ khá nhiều người và ta tin tưởng ngài ấy.’’

Vita buông ra những câu này, từ từ thu nhỏ lại bằng một đốt ngón tay.

Đồng thời, những mảnh xương đáng sợ cũng hóa thành cát mịn.

"Chờ đã! Nói cho ta biết những tông đồ khác là ai ...!"

Ý thức của tôi dần dần mất đi.

★★★

Tôi bừng tỉnh.

Nhận thức vẫn còn khá rõ ràng. Nội dung của giấc mơ và cuộc đối thoại trong căn phòng cuối cùng đó, tôi vẫn còn nhớ rõ.

"Hự……"

Tôi đột ngột đau nhói ở bụng và cảm giác buồn nôn ập đến nơi dạ dày.

"Ụ ọe ọe ọe..."

Tôi đang nằm co ro trên mặt đất, từ miệng tôi phun ra một chất lỏng nhầy nhụa. nó là một chất lỏng màu xanh lam. Một vật thể giống như Slime màu xanh lam, trộn với dịch vị và bữa tối, rải khắp trên mặt đất.

Đây có phải là ... xác của Vita?

Tôi đang nghĩ theo hướng này, và ngón tay trái cảm thấy có gì đó không ổn. Tôi tháo vòng bảo vệ ra và xem xét thì thấy chiếc nhẫn tử thần đã bị vỡ và rơi xuống đất. Chiếc nhẫn vỡ ra và dần chìm sâu vào trong bãi nôn.

"..."

Vì chiếc nhẫn đã bị hỏng, điều đó có nghĩa là những gì Vita nói vừa rồi là đúng.

...... Nói cách khác, Vita đã chủ động tiến vào cơ thể tôi, nhưng lại tự hủy vì tác dụng của chiếc nhẫn? Thật đáng buồn thay.

Phải nói rằng, nhận định của Vita không hề sai.

Chỉ cần thao túng tôi thành công, chiến thắng của phe Hitogami có thể nói là không còn nghi ngờ gì nữa. Và tại thời điểm đó, tôi không có biện pháp nào để ngăn chặn thứ Ảo ảnh này .... Không, đây có phải là điều không thể tránh khỏi?

Chiếc nhẫn xương của Tử Thần Laxus không chỉ có tác dụng khiến Shikirika phải trả lại món nợ ân tình.

Có khi đến ngay cả Randolph cũng không biết tác dụng thực sự của nó.

"À, dù sao thì, Ruijied-san đâu rồi?"

Tôi nhìn xung quanh.

Đây có phải là bên trong tòa nhà không? Sàn nhà, tường và hoa văn ... tôi có ấn tượng về nơi này.

Đó là nhà của Ruijied.

Đánh giá tình hình, có lẽ Ruijied đã đưa tôi trở lại đây sau khi Vita chuyển sang cơ thể tôi.

"..."

Bên ngoài rất sáng sủa. Tôi không biết đã bao nhiêu giờ trôi qua kể từ thời điểm đó ...

Hãy giải quyết cơn buồn nôn này đã.

‘’Ruijied-san?"

Tôi gọi tên của chủ nhà, nhưng không có phản hồi.

Anh ấy phải chăng đã đi ra ngoài à? Hoặc là có một lý do khác? Dù sao thì tôi cũng đã đứng dậy và nhìn xung quanh. Cần phải xác nhận tình hình hiện tại là như thế nào.

Với ý tưởng này, tôi đã tìm thấy anh ấy ngay lập tức.

Ruijied đang nằm ở phía bên kia của lò sưởi.

"Rijie..."

Tôi thở hổn hển.

Anh ấy đang biểu hiện khuôn mặt đau đớn, hô hấp rối loạn, ôm chặt thân thể, toàn thân run rẩy.

Tình trạng của anh ấy rõ ràng là không bình thường.

[Vita đã ngăn chặn sự suy giảm của dịch bệnh. Nhưng một khi Vita bị giết và dịch bệnh sẽ lây lan.]

Tôi đã nhớ ra câu đó rồi.

Nói cách khác, tình trạng hiện tại của Ruijied là…

"Có phải ... do bệnh?"

Vita dường như không chỉ là đã chết.

Mặc dù hắn đã tự hủy, nhưng...

Đó là một cú ôm bom tự sát. Hắn sẽ kéo theo cả những người khác nữa.

Rekomendasi