Light Novel Mushoku tensei: Chương 242 - Ngôi làng của tộc Supard [ Phần 1 ]
Bookmark

Light Novel Mushoku tensei: Chương 242 - Ngôi làng của tộc Supard [ Phần 1 ]

Baca Light Novel Mushoku tensei: Chương 242 - Ngôi làng của tộc Supard [ Phần 1 ]

Baca Komik Light Novel Mushoku tensei: Chương 242 - Ngôi làng của tộc Supard [ Phần 1 ] bahasa Indonesia lengkap dan baru di MSKManga. Kami menyediakan Komik, Manhua, Manhwa, dan Novel yang dapat kalian baca online gratis.

Read Light Novel Mushoku tensei: Chương 242 - Ngôi làng của tộc Supard [ Phần 1 ]

*Có thể xem lại Anime tập 22 Phút thứ 7 đến phút thứ 11 để cảm nhận chương này được trọn vẹn hơn.

-------------------------------------------------

Chương 242 (Chương 4 bên LN) Ngôi làng của tộc Supard.

★★★

Kiến trúc ngôi làng có phần khá giống với làng của tộc Migurd.

Được bao quanh bởi những hàng rào cao khoảng hai mét, và những ngồi nhà được xây bằng gỗ đơn sơ được trải dài ở đằng trong.

Cạnh những ngôi nhà có một mảng ruộng nhỏ.

Không như làng Migurd, ở đây họ trồng rất nhiều loại rau củ khác nhau.

Để làm được thế thì hẳn đất ở đây phải màu mỡ lắm.

Và đằng sau những ngôi nhà, có một con gì đó đang chuẩn bị được mổ.

Một loài bốn chân với bộ lông trắng muốt.

Hẳn nó là hình dạng thật sự của loài Ác quỷ vô hình nhỉ.

Sau khi chúng chết, thì sẽ lộ ra nguyên hình, và kể cả cái con mà đợt trước tấn công chúng tôi, sau khi chúng chết cũng bắt đầu lộ ra màu lông thật của nó.

Có vẻ như chúng được gọi với cái tên [Thấu Minh Lang].

Cái tên nói lên vấn đề nhỉ.

Ở trung tâm của ngôi làng là một con suối. Có những nhóm người đang tụ tập nấu thức ăn trong những chiếc nồi lớn gần đó.

Tập quán ở đây cũng rất giống với người Migurd.

Nhưng có một điểm khác biệt.

Đó là tất cả người dân của làng Migurd đều mang mái tóc màu xanh biếc và cơ thể họ trông giống như của một học sinh cấp hai vậy…

Nhưng ở đây, tất cả mọi người đều có trên trán viên ngọc màu đỏ và một bộ tóc màu ngọc lục bảo. Tất cả những người tộc Supard ở đây đều như vậy hết.

À còn nữa, tôi vừa nhận ra được một điều vô cùng bất ngờ.

Đó là những người tộc Supard không chỉ có những viên ngọc trên trán và bộ tóc xanh lục, mà còn… rất đẹp nữa.

Tất cả họ, không chừa một ai, đều mang trong mình nét đẹp đến lộng lẫy.

Không, trên thế giới này vẫn còn rất nhiều người vừa mang nét đẹp duyên dáng, mà cũng vừa có cả khuôn mặt trông rất mạnh mẽ.

Nhưng dù sao thì họ vẫn rất đẹp mà nhỉ.

Dĩ nhiên là ngoài việc nơi đây toàn những chú bé trông rất đẹp trai ra thì, những nét tập tính của họ cũng rất thú vị nữa.

Ồ đằng kia có một bé gái với mái tóc cắt ngang vai kìa, chúa ơi nó dễ thương chết mất…

Cô bé tuy vóc dáng khá mảnh mai, và không quá cao, nhưng hai bờ vai của cô bé rất chắc nịch, vậy nên vẻ ngoài của đứa nhóc cũng trông rất mạnh mẽ, và ngực của nó cũng khá lớn nữa. Cô bé khiến tôi có cảm giác như là sự kết hợp của hai cô vợ Sylphy và Eris yêu dấu vậy…

Không, không, khác hoàn toàn, như này không phải ngoại tình, tôi đang quan sát một cách rất khách quan, hiểu chứ?

Vậy ra đây là những Cư Dân của Khu Rừng mà bà lão ấy nhắc đến à, những ma tộc với sắc đẹp ngây ngất lòng người, cả nam lẫn nữ. Như động bàn tơ vậy. Quỷ dị thật chứ.

“Ngôi làng này khiến tôi hơi sờ sợ.”

“…Um.”

Khi tôi nói như thế, Doga liền kêu một tiếng với thái độ như đồng ý với quan điểm của tôi.

Suốt từ bấy giờ, Doga cứ nấp đằng sau tôi như thể anh ta cố giấu mình đi vậy.

Có vẻ như anh bạn đô con của chúng tôi rất sợ tộc Supard nhỉ.

Doga được sinh ra tại Vương Đô Asura, nên hẳn cậu ấy đã được lớn lên cùng mấy câu chuyện về việc người dân Supard là những con quỷ xấu xa, độc ác nhỉ.

Mặc dù tôi muốn dẹp hết cái mớ hiểu nhầm ấy đi lắm ấy chứ…

Tuy rằng tộc Supard không hề xấu xa tí nào, nhưng cho dù thế thì việc chúng tôi được chào đón đến làng của họ mà không gặp vấn đề gì lại là một câu chuyện khác.

Cho nên là, tạm thời cứ an ủi anh ta cái đã.

“Chà chà, họ sẽ đưa chúng ta đi đâu nhỉ.”

Sándor thì chả mảy may tỏ ra sợ hãi gì.

Có lẽ là do những năm tháng bươn trải ở cái khu vực tranh chấp, nên có lẽ ổng chả được nghe nói gì mấy về mấy câu chuyện của tộc người Supard cả.

Mà thật ra, việc được chứng kiến nhiều cư dân tộc Supard như này lại khiến ông hứng thú ấy chứ.

“Đây chắc là nơi mà Ruijerd đang ở, phải không?”

“Nhưng đâu nhất thiết là tới thẳng chỗ của anh ấy đâu.”

“Vậy thì cứ đi theo bọn họ đi, mà chẳng phải như này là đang đi đến chỗ của trưởng làng sao?”

“Mà nếu cứ răm rắp đi theo họ thế này, có lẽ thứ trước mặt chúng ta sẽ là nhà giam thì đúng hơn… mà trông họ không có vẻ gì như muốn làm vậy cả.”

Vì anh chàng chiến binh Supard chỉ ném cho chúng tôi duy nhất một từ “Theo tôi,” và tụi tôi chả nghĩ nhiều mà cứ thế bám theo thôi.

Kết quả là chúng tôi được dẫn tới ngôi làng trong sự ngơ ngác.

Bước đi của chúng tôi đều đều và im ắng, không có tiếng động. Không có cuộc nói chuyện tử tế nào được diễn ra.

“Mà hình như cư dân của cái làng này trông vẻ mặt không được tốt lắm nhỉ, nhìn cứ mất sức thế nào ấy.”

Đúng như ông ta nói, những người dân Supard ở đây trông không có được khoẻ mạnh lắm. Có vài người đang vừa chuẩn bị thức ăn trong khi vẫn ho khù khụ, khuôn mặt có phần nhợt nhạt. Trong khi đó lũ trẻ vẫn khoẻ khoắn bình thường. Chúng đang chơi tung tăng với chiếc đuôi ở đằng sau mình.

À phải rồi, trẻ em Supard có đuôi mà nhỉ…

"Có vẻ như số lượng người hơi ít so với quy mô của ngôi làng."

“Có thể họ đang đi săn thì sao?”

“Nhưng những người ấy có khu chăn nuôi trong này mà, nên việc gì phải ra ngoài săn bắt chứ?”

“À, ông nói cũng đúng.”

Như bây giờ, chúng tôi thấy mấy con vật đang được đem ra chế biến. Thứ mà đáng lẽ ra chúng tôi sẽ được thấy khi họ mang về trong chuyến đi săn. Thế nên là thay vì một nhóm, thì chỉ cần một người duy nhất ra ngoài là được, nhất là khi động vật giờ đã được chăn nuôi để làm thức ăn nữa…

“Hẳn là do dịch bệnh gây nên nhỉ.”

Ngôi làng này tràn ngập mùi “bệnh tật.” Tôi cho là thế từ những thông tin về chuyện thuốc thang mà chúng tôi đã nghe được… nhưng ngôi làng này thật sự mang màu sắc ốm yếu đến lạ thường. Chắc sẽ ổn thôi, nhưng mà có tốt hơn là nên đeo thêm một chiếc mặt nạ dưỡng khí nhỉ…

“Ở đây, nhanh lên.”

Người tộc Supard và vừa nói vừa thức giục đi thẳng về phía trước. Sau đó, anh dẫn chúng tôi tới một ngôi nhà riêng.

Hẳn đây là căn nhà cũ kĩ và lâu đời nhất trong ngôi làng này rồi. Tuy nhiên, nó đồng thời cũng to nhất cái làng nữa. Nên hẳn đây là nơi dành cho trưởng làng nhỉ.

“Thưa trưởng làng, cho phép tôi đi vào. Tôi có mang theo khách của Ruijerd tới ạ.”

Dứt lời, anh ta mở cửa căn nhà ra.

Bên trong đó giống như một cái sảnh vậy. Thậm chí còn hơn cả một ngôi nhà của trưởng làng, trông nó giống một khán phòng hay một sảnh họp cho cả làng thì đúng hơn.

Dù sao thì, bên trong đó có năm người tộc Supard.

Đúng hơn, là năm ông già. Họ toả ra một bầu không khí điềm đạm, còn hơn cả anh bạn đã dẫn tôi tới đây nữa.

Tất cả họ đều có mái tóc xanh lục và làn da trắng muốt, trông đẹp thật sự. Tôi thật sự bị hoang mang trước vấn đề tuổi tác của họ đấy.

“Uh…”

Và rồi, một trong năm người đứng lên khi tôi bước chân vào trong phòng.

Anh ta mặc trên người một bộ trang phục truyền thống quen thuộc. Một khuôn mặt đầy những vết sẹo, cùng một thanh giáo trắng toát. Và với một chiếc băng bảo hộ kim loại quen thuộc nữa. Tóc của anh ấy đã mọc dài hơn trước rất nhiều. Anh không còn là một vị sư thầy đầu bóng nữa.

Lần này thì có chúa mới khiến tôi nhìn nhầm được.

“Ruijerd-san!”

Tôi nở nụ cười tự nhiên rạng rỡ. Trong lòng tràn ngập sự hoài niệm và nỗi nhớ nhung trong sâu thẳm. Tôi cố kìm lại niềm hạnh phúc đang trực trào và dừng lại sau vài bước chân. Nhưng khi thấy khuôn mặt của tôi, anh ấy để lộ ra một cái nhìn khó hiểu.

“Cậu là… Rudeus ư?”

Tôi tự hỏi là anh ấy đã quên tôi chưa. Nếu có thì chắc tôi buồn đến thối ruột đấy.

“…Anh quên em rồi sao?”

“Không phải, khuôn mặt của Rudeus trong tâm trí ta khác lắm.”

“À! Quên béng đi mất, em đang cải trang mà.”

Tôi bỏ chiếc nhẫn ra mà cho họ thấy khuôn mặt thật của mình. Rồi trong hội bô lão ấy họ xì xầm sôi nổi. Tôi biết họ đang nói gì mà… vì bản thân tôi cũng sẽ nói thế trong tình huống này, nhưng dù sao thì cũng cảm ơn con mắt thứ ba của tộc Supard vì đã có thể phát hiện ra chúng tôi.

“Ra là như vậy, đã lâu lắm rồi không gặp nhỉ.”

“Vâng!! Thật sự rất lâu đấy ạ!!”

À… thật hoài niệm làm sao.

Có quá nhiều thứ mà tôi muốn nói. Có quá nhiều thứ tôi muốn được kể cho anh ấy. Đặc biệt là về Eris và Paul.

Có hàng tá câu chuyện mà tôi cũng muốn được nghe về anh. Về ngôi làng này và những gì anh đã làm cho đến giờ.

Không, chỉ cần nhìn ngôi làng này thôi là đủ hiểu rồi.

Anh Ruijerd đã tìm được ra nó. Sau một quãng thời gian dài đằng đẵng, cuối cùng anh cũng đã tìm được đồng bào của mình.

“Ruijerd-san…”

Tôi khóc mất. Nước mắt như chực trào nơi khóe mắt.

Có hàng tấn kỷ niệm về anh ấy đang ùa về trong tâm trí tôi. Vào cái lúc lần đầu tôi gặp Ruijerd. Khi chúng tôi gặp nhau, thì anh ấy đang lẻ loi một mình gần ngôi làng Migurd và cũng là nơi mà chúng tôi bắt đầu cuộc hành trình. Trông anh ta có vẻ nghiêm khắc, nhưng thực ra Ruijerd rất cô đơn.

Tuy nhiên lần này anh sẽ không còn đơn độc nữa đâu.

“À dù sao thì, xin chúc mừng. Cuối cùng anh cũng đã tìm ra gia đình của mình rồi.”

“À, ừm.”

Ruijerd gật đầu trong khi ân cần nhìn tôi với một nụ cười trên môi.

Anh ấy đang được bao quanh bởi những đồng hương của mình…

Tuy năm người họ không có di chuyển gì, nhưng có vẻ như Ruijerd đã vô cùng hạnh phúc rồi.

“Nhưng mà Rudeus… sao cậu lại ở đây?”

À phải rồi. Giờ không phải là lúc cho một cuộc hội ngộ đẫm nước mắt với tình thương mến thương. Đây không phải là lúc để hồi tưởng lại quá khứ đâu.

“Một câu chuyện dài đấy ạ. Có một vài thứ em muốn được nghe từ ý kiến của anh. Vậy nên em có thể làm phiền anh một lúc được không ạ?”

Tôi nói với một khuôn mặt nghiêm túc trong khi đang ngồi giữa sảnh họp.

“Trưởng làng, như vậy được không?”

Ông ấy ngồi ở đằng xa nhất, hoạ tiết trên bộ trang phục của ông cũng hoa mỹ hơn so với bốn người còn lại. Vậy hẳn ông ấy là Trưởng làng rồi. Rồi ông trả lời Ruijerd với một bộ mặt lo âu.

“Chúng ta có thể tin tên Nhân Tộc này không?”

“CÓ THỂ ĐƯỢC.”

“Vậy thì chúng ta có thể nghe hắn nói xem sao.’’

Với sự cho phép của Trưởng làng, cuộc hội nghị chính thức bắt đầu.

★★★

Trước khi tôi thuật lại câu chuyện của mình, thì Ruijerd đã kể cho tôi cách anh tìm được làng Supard. Nó bắt đầu ngay sau khi anh ấy đưa Norn và Aisha về được chỗ của tôi. Rồi anh đã bắt đầu một chuyến hành trình đi tìm những người Supard còn sống sót. Sau khi đi hết đất này nước nọ, thì anh quyết định đi tới phía bắc của Lục Địa Trung Tâm. Nhưng sau khi vừa chuẩn bị rời đi, thì Badigadi đã đuổi kịp và gặp được anh ta.

“Hắn ta nói, ‘Ta biết nơi mà ngươi có thể tìm được những người Supard còn sống đấy’.”

Tuy mới đầu Ruijerd cũng có hoài nghi. Nhưng vì anh cũng chẳng biết nên đi đâu tiếp theo nữa, nên anh đã nghe theo lời chỉ dẫn của ông ta. Rồi đôi hai năm sau, họ quyết định cùng nhau đi tới Vương Đô Biheiril.

Và sau đó họ đã đi tới được [Khu rừng lạc lối,] nơi bao phủ lấy Thung Lũng Địa Long. Rồi ông ta đã chỉ cho Ruijerd vị trí mà tộc Supard đang sống. Khi anh đến nơi, những thành viên của tộc Supard đã niềm nở chào đón anh ấy.

Họ đã cùng nhau hàn thuyên những chuyện đã diễn ra trong quá khứ. Ruijerd bắt đầu định cư ở đây và tìm thấy sự bình yên.

< Lưu ý: Phân đoạn này đã được nhắc tới trong [V23. C10: Gisu và người đồng đội cuối cùng] qua góc nhìn của Badigadi, có thể nói đây là lời khuyên của Hitogami dành cho Badigadi >

“Nhưng rồi một căn bệnh bỗng dưng bùng phát trong ngôi làng này.”

Một căn bệnh không rõ nguồn gốc.

Những triệu chứng của người mắc bệnh thường na ná với bệnh cảm lạnh, sau đó thì dần suy yếu và run rẩy toàn thân. Vùng quầng mắt dần thâm lại và mờ ảo, sau đó thì dẫn đến tử vong. Tất nhiên, Ma Pháp Chữa Trị hoàn toàn vô tác dụng.

Sau khi Ruijerd chứng kiến từng người một dần chết đi, anh đã hớt hải chạy ra ngoài để tìm kiếm sự cứu chữa.

Dù bản thân Ruijerd cũng đã bị nhiễm căn bệnh quái ác này, nhưng vì để cứu lấy ngôi làng, cứu lấy đồng bào mình, anh đã gượng dậy run rẩy lặn lội đến tận Irel.

Và rồi thật may mắn, anh đã mua được thuốc từ một người bán rong.

Rồi đến ngày nay, ngôi làng đang được khôi phục lại sức sống của mình.

“Nhưng ở bên ngoài, những tin đồn về việc [Những con Ác quỷ đã tiêu diệt toàn bộ đội điều tra] đang được lan truyền rộng rãi phải không?”

“Khi ngôi làng của anh bị nhiễm bệnh, thì đám Ma Thú ấy đã thừa cơ trốn thoát khỏi khu rừng.”

Mà trước tiên thì, tại sao tộc Supard lại dựng làng ở đây? Vì theo như những gì mà bà lão ở ngôi làng bên ngoài Thung Lũng Địa Long nói rằng.

Vài trăm năm về trước. Khi tộc Supard vẫn còn bị truy sát từ Ma Đại Lục, họ đã di tán mỗi người một nơi trên khắp thế giới. Bất cứ đâu họ cũng đều bị bắt giữ, và ngày qua ngày họ liên tục bị dí bởi các Hiệp sĩ vương quốc. Rồi tộc Supard họ quyết định di cư, tránh khỏi những nơi dễ bị phát hiện, họ đi tới những khu rừng và băng qua các chân núi để đi tìm được chốn an toàn cho mình.

Một vùng đất mà nhân tộc không thể đe doạ, một nơi mà tộc Supard có thể sinh sống yên ổn. Và để tìm được nó, thì dù có phải nỗ lực đến tận xương tuỷ, có phải đi đến tận cùng thế giới chăng nữa họ cũng cam lòng.

Và rồi, họ đã tìm được đến đây, một vùng đất được đặt với cái tên Thung Lũng Địa Long, nằm trong Khu rừng lạc lối.

Nhờ có uy tiếng của Địa Long, mà những Ma Thú khổng lồ không hề dám xuất hiện ở đây. Chỉ duy nhất một loài Ma Thú còn tồn tại nơi này có tên [ Ác Quỷ Tàng Hình]. Nhưng Dĩ nhiên là cái loài [Thấu Minh Lang] ấy còn không đủ đẳng cấp của một con Ma Thú thông thường nữa. Tất cả là nhờ lợi thế từ khả năng tàng hình, mà chỉ cần ba đứa bọn chúng thôi là cũng đủ để xoá sổ một đội mạo hiểm giả thông thường rồi.

Nhưng mấy con loi nhoi biết ẩn thân ấy chả là cái đinh gì so với chiếc rada dò tín hiệu của tộc Supard cả. Và với cái sức mạnh của chúng, so với một tộc Supard đã từng lăn xả trên Ma Đại Lục, thì như muỗi đốt I - nốc. Và thế là, lũ sinh vật này đã ngoan ngoãn trở thành vật chăn nuôi cho bọn họ.

Từ đó trở đi, tộc Supard đã sinh sống tại Khu rừng lạc lối.

Và tất nhiên, vấn đề bắt đầu nảy sinh.

Vì chẳng cần biết là có bao nhiêu con người đã đi vào trong rừng, miễn là bên cạnh nơi ấy còn một ngôi làng được dựng lên, thì nơi trú ẩn của họ không còn được bảo đảm nữa.

Sau khi tộc Supard dựng làng trong khu rừng ấy được một thời gian, thì các cư dân từ ngôi làng bên ngoài dần tiến vào trong. Họ thường ra vào nơi đó thường xuyên, thỉnh thoảng còn suýt chút nữa thì thấy cả ngôi làng của người Supard. Lúc ấy, vị trưởng làng của tộc Supard đã quyết định cần phải giảm thiểu sự oanh tạc của lũ Ma Thú trong khu rừng lại, và cũng cùng lúc đó họ đã hứa rằng sẽ bảo vệ những người dân ngoài rừng bị lạc trong đó. Ừ thì đó là truyền thuyết về ngôi làng mà bà lão đã kể cho chúng tôi trước đây… Nhưng nó đã từ 200 – 300 năm trước rồi, nên cũng có khả năng là nó sẽ sai lệch đi ít nhiều. Mà dù sao, họ cũng đã giữ được lời hứa và cộng sinh với con người trong yên bình.

Mà sao chăng nữa, thì những người Supard họ đã hoàn thành tốt trách nhiệm của mình trong khi vẫn có thể giữ được một khoảng cách hợp lý. Nhưng cho đến khi căn bệnh bắt đầu phát tán, thì sự cân bằng ấy đã bị phá vỡ.

“Đất nước họ định phá huỷ ngôi làng này đấy ạ.”

Sau khi nghe xong câu chuyện, tôi báo cáo lại những tin đồn mà đã nghe được từ Vương Đô Biheiril và những gì mà đất nước đó định làm.

“Ta hiểu rồi…”

Khi nghe được điều đó, thì khuôn mặt của vị Trưởng làng bỗng tỏ ra thất vọng. Khuôn mặt ấy không hề toát lên thái độ phản kháng khi sự huỷ diệt ập tới, mà chỉ bao trùm trong sự thất vọng tột cùng với một vẻ mệt mỏi, và bất lực.

“Có vẻ như bọn ta không còn có thể ở đây lâu hơn được nữa rồi…”

“Vậy thì giờ chúng ta sẽ ở đâu được cơ chứ…?”

“Miễn là không phải chiến đấu là được…”

Ánh mắt của vị Trưởng làng thì dần trở nên mờ đục, còn của Ruijerd thì toát lên sự xám hối.

“Tôi thật sự xin lỗi.”

Vị trưởng làng đáp lại lời ăn năn của Ruijerd bằng cách xoá tay lên đầu anh.

“Không phải là lỗi của cậu đâu Ruijerd. Chúng ta đã tự nguyện đi theo Laplace cả mà.”

“Tuy rằng bây giờ vẫn còn những cảm giác khó tả, nhưng ngày ấy, tất cả mọi người đều là những chiến binh với sự tự tôn của riêng mình, và tất cả ai ai cũng đều tự hào khi sát cánh cùng cậu. Vậy nên chúng ta đều cùng chung một thuyền cả.”

“…Nhưng tại sao chỉ có chúng ta mới là những kẻ phải nhận ánh nhìn ấy cơ chứ…?”

“Tại sao Laplace lại phải đày đoạ tộc Supard chúng ta đến như vậy…?”

Quả thực chả có lý do gì để đổ thừa cả, và không một ai ở đây đáng phải hứng chịu cái thứ tội lỗi này cả.

Tiếng lòng bi thương ai oán đấy không phải để oán trách ai, cũng không hề mang vẻ tiếc nuối. Mà chỉ là vì họ đã không còn được sống yên ổn được nữa mà thôi.

Cả đời họ chả còn gì để làm cả. Chả còn lựa chọn khác ngoài trốn chạy. Tất cả những cảm xúc, những âm điệu và những hành động của họ, đều chất chứa nỗi đau sâu thẳm.

Cuộc chiến đã trôi qua được 400 năm.

Tuy đối với con người, thì nó đã trở thành một lịch sử, nhưng đối với họ, thì nó chỉ như cái chớp mắt.

Cách cảm nhận thời gian của họ cũng giống như tôi với hồi còn bị dính vào tai nạn dịch chuyển. Có lẽ đối với những người Supard, thì chiến dịch Laplace vẫn còn là một cơn ác mộng kéo dài chưa có hồi kết.

“Nếu được, thì anh có thể để em giải thích chuyện này cho Vương Đô Bilheiril được không ạ?”

Những lời nói phát ra trước cả khi tôi kịp nghĩ tới.

“Ể?”

“Vì em là một nhân tộc. Và nó khiến em có trong mình một lợi thế khá lớn. 

Với lại đến thời điểm này, những người tộc Supard vẫn đã triệt tiêu toàn bộ tai ương từ trong khu rừng và bảo vệ sự bình yên cho ngôi làng của nhân tộc. Điều ấy đã tạo nên một lợi ích không hề nhỏ cho một đất nước này. Nói thẳng ra thì, chỉ cần giải thích rõ ràng, thì em có thể yêu cầu họ cho phép mọi người sống ở một ngóc trong khu rừng này.”

Tôi vẫn biết chính xác mình cần phải làm gì.

Ưu tiêu hàng đầu bây giờ là đánh bại Gisu. Mặc dù tôi vẫn có ý định chiêu hộ Ruijerd và những đồng đội của anh ấy, nhưng nếu vì thế mà làm cho Gisu phát giác, thì tốt hơn là không nên dại dột làm gì.

Nhưng liệu tôi có thể bỏ rơi những người dân Supard được không?

Nếu mà tôi làm như vậy. Thì cho đến tận bây giờ, tôi vẫn bán tượng Ruijerd và sách tranh của anh ấy để làm gì?

Tìm Ruijerd á? Nhưng mà tại sao lại là tượng và sách tranh mới được?

Đó là để khôi phục lại danh dự của người tộc Supard.

Tôi đã dành cả đời mình để giúp đỡ tộc Supard và anh Ruijerd.

Tất nhiên nếu làm vậy thì sẽ sai thứ tự ưu tiên. Nhưng nếu không giúp họ ngay bây giờ thì sẽ muộn mất.

Ngoài tôi ra thì còn có ai có thể giang tay cứu giúp tộc Supard được nữa đây?

“Nhân tộc rất ghét bọn ta mà. Cậu nghĩ họ sao có thể chấp nhận chuyện này được chứ?”

“Như anh biết thì các xúc thù ghét đối với tộc Supard bên trong loài người đang đần phai nhoà. Ở Vương Đô Bilheiril, họ còn sẵn lòng chung sống với quỷ tộc trong yên bình nữa cơ, nên em nghĩ là sẽ có khả năng đấy ạ. Với cả ở khu vực này, thì tầm ảnh hưởng của Millis gần như bằng không. Vì em đã lan truyền những tin đồn tốt đẹp về người Supard bằng chính đôi tay của mình, nên nếu anh để em giúp, thì em chắc chắn rằng họ sẽ chấp nhận thôi ạ.”

Rồi những người đó bắt đầu bàn tán sôi nổi. Họ thì thầm to nhỏ với nhau.

Ít nhất thì, chả có lý do gì để Vương Đô Bilheiril phải huỷ diệt tộc Supard cả. Với cả nếu không có những người Supard, thì những con sói vô hình kia sẽ ngay lập tức tràn ra khỏi khu rừng, và người chịu khổ nhất sẽ là những cư dân của ngôi làng định cư quanh đó. Mặc dù tôi không biết là những con sói ấy có thể đi xa được đến đâu, nhưng khả năng cao chúng sẽ tấn công vào Nhị Thành Irel trước. Vậy nên sẽ thật tốt nếu có thể bảo họ bỏ qua cho tộc Supard thay vì cứ cố xoá sổ họ làm gì.

“Còn nếu mà Vương Đô Bilheiril mà từ chối, thì em sẽ nhờ người quen đang trị vị một đất nước tạo cơ hội cho các anh sinh sống ạ.”

Ở Vương Đô Asura thì… sẽ khá khó khăn đấy. Vì nơi đó, các nhà thờ Millis bắt đầu mọc lên như cỏ dại.

Tuy nhiên, ví dụ, có một khu rừng lớn bên ngoài biên giới phía bắc của Vương quốc Asura. Và những như thế không thuộc về bất kỳ vương quốc nào cả.

Ngay cả khi họ sống ở đó và không gây ra sự ảnh hưởng xấu gì thì. Thì những tín đồ phái Millis cũng không thể đả động gì nhiều.

Cơ mà ở khu rừng cạnh đó là nơi mà băng cướp quen biết với Ariel cư trú. Nên nếu được thì thật tốt nếu họ có thể cùng chung sống với người Supard. Chừng nào còn giữ mối quan hệ với Ariel thì tôi vẫn sẽ còn có thể tạo được điều kiện cho tộc Supard thôi…

“Liệu sẽ không sao chứ?”

“Nhưng mà trước đó thì liệu chúng ta có thể tin được người đàn ông này không?”

“Nếu cậu ta đã quen biết Ruijerd thì…”

“Nhưng liệu chúng ta có thể tin được lời hắn ta nói không đã?”

Những bô lão trong làng bắt đầu cãi vã với nhau.

Nó căng thẳng đến mức tôi không thể tin được là họ có chung chủng tộc với cả Ruijerd. Vì trông họ trẻ hơn anh ấy nhiều, nên trông giống như là một cuộc cãi vã của các nam thanh nứ tú thì hơn.

Nếu bằng cách nào đó mà có thể thu được đoạn phim về họ và đem cho xã hội loài người xem, thì ít nhất họ sẽ không tài nào còn giữ suy nghĩ họ là Ác Quỷ nữa.

“Chuyện này không cần phải quyết định ngay lập tức đâu.”

Lời của vị Trưởng làng đã chấm dứt cuộc thảo luận.

Quả thực là như vậy, nếu có một tên vô danh từ nơi nào đó bỗng dưng xuất hiện và nói mấy lời hồ đồ như thế, thì đến bản thân tôi cũng sẽ phải do dự trước quyết định của mình.

“Tôi hiểu rồi. Nhưng loài người sẽ tấn công trong khoảng 16 – 17 ngày nữa. Tuy rằng vẫn còn thời gian để thảo luận thêm, nhưng mong ngài hãy quyết định nhanh chóng ạ.”

Mặc dù, nếu cuộc đàm phán có không được hoàn thành chăng nữa, thì tôi vẫn sẽ dùng hết sức mình để bảo vệ làng Supard.

“…Được rồi. Bọn ta sẽ đưa ra quyết định trong vài ngày nữa.”

Mấy vị bô lão trong làng đứng dậy sau khi dứt lời, khuôn mặt ông thể hiện sự khó khăn.

“Hử? Nhưng ngài đã nghe về lý do tôi tới đây đâu ạ.”

“Hiện tại bọn ta đã quá bận rộn để nghe câu chuyện của cậu. Với cả mặt trời cũng sắp lên đến đỉnh đầu rồi. Vậy nên giờ cuộc họp đã tạm hoãn lại. Hãy để ta sắp xếp một buổi khác vào lần sau nhé.”

Tôi đã được lên lịch vào lần sau.

Họ quả nhiên là giống như một công ty có tổ chức xuất sắc nhỉ.

“Giờ chúng ta phải chuẩn bị thức ăn và chỗ trú cho khách cái đã.”

“Tôi sẽ làm cho ạ.”

Ừm thì, có vẻ như kể cả tôi có ở đây đến ngày mai chắc cũng chả vấn đề gì đâu nhỉ. Chúng ta vẫn còn chút ít thời gian.

Kể cả nếu như vấn đề của ngôi làng vẫn chưa được giải quyết. Thì tôi cũng đâu phải đi choảng nhau với Gisu hay Hitogami ngay sau đó đâu.

Vậy nên cứ ưu tiên việc này trước cái đã. Ngày mai, tôi sẽ giải thích lý do tại sao tôi sẵn sàng giúp họ.

Và rồi, buổi gặp mặt giữa tôi và các bô lão đã đến hồi kết thúc.

----------------------------------------

Biên dịch: Salmonz

Rekomendasi