Light Novel Mushoku tensei: Chương 241 - Người mà họ đang kiếm tìm
Baca Light Novel Mushoku tensei: Chương 241 - Người mà họ đang kiếm tìm
Baca Komik Light Novel Mushoku tensei: Chương 241 - Người mà họ đang kiếm tìm bahasa Indonesia lengkap dan baru di MSKManga. Kami menyediakan Komik, Manhua, Manhwa, dan Novel yang dapat kalian baca online gratis.
Read Light Novel Mushoku tensei: Chương 241 - Người mà họ đang kiếm tìm
Tóm tắt chương trước.
Sau rất nhiều năm, cuối cùng Rudeus cũng đã khám phá ra được thứ mà cậu đã luôn tìm kiếm. Cậu đấy đã bỏ biết bao công sức, đến đây để mua lọ nước tương rồi vội vã lên đường.
★★★
Ngày hôm sau.
Nhóm chúng tôi đi tới vùng ngoại ô Nhị thành Irel để thiết lập Ma pháp trận Dịch chuyển và Thạch bản Liên lạc.
Sau đó, chúng tôi đi tiếp tới ngôi làng mà được cho là Ruijerd đang ở đó.
Ngôi làng gần Thung Lũng Địa Long mất khoảng nửa ngày đi từ Nhị thành Iriel, Vương Đô Bihaeril.
[Ngôi làng tại Thung Lũng Địa Long] và [Khu Rừng Lạc Lối], hay đấy là người đời hay gọi, nhưng tên chính thức của nó trên bản đồ là Làng Marson.
Mặc dù cái làng ấy có hẳn tên riêng, song cái tên ấy chả được mấy ai biết đến, nên cứ nọi nó là [Ngôi Làng tại Thung Lũng Địa Long] cũng được.
Ngôi làng gần như không có người.
Dù sao thì nó cũng chẳng phải là danh lam thắng cảnh, hay một địa điểm nào đáng chú ý cả.
Xung quanh là đất nông nghiệp và những ngôi nhà khai thác gỗ màu mỡ, nhưng cái làng này không phải là do những người dân tụ tập lại mà dựng lên như Làng Buena của khu vực Fedora.
Mà những người dân ở đây đơn giản đều từ Vương Đô Bilheiril rời đi mà tới. Tuy nhiên, ngôi làng dường như ít được chính quyền để mắt đến.
Đó là những thông tin mà tôi có được.
Nhưng vấn đề không phải là cái ngôi làng, mà là người dân ở đó.
Bởi khoảng cách giữa các ngôi nhà trong làng ngày một gia tăng, bầu không khí càng lúc càng vắng lặng, không có dấu hiệu của sự sống. Ngoại trừ việc cái nơi này nó im lặng ra thì… chả còn gì nữa.
Nhưng Lúc chúng tôi đặt chân tới thì cái làng này thì cái thông tin kia có vẻ không được đúng cho lắm, vì nó không hoang vu đến vậy. Cũng có vài nhóm người đang ở đây. Tuy nhiên, họ lại chả phải người dân trong làng.
Bởi làm gì có dân làng nào vắt kiếm sau lưng với cả trang bị giáp trụ đầy đủ như vậy?
Nên hẳn họ là các mạo hiểm giả.
Không đúng, nếu họ mà là mạo hiểm giả thì cái bầu không khí nó phải “tràn đầy ham muốn phiêu lưu mạo hiểm” chứ.
Vậy họ chắc là thợ săn tiền thưởng hay lính đánh thuê rồi.
“Sándor này, có vẻ khá nhiều người ham muốn phần thưởng của nhiệm vụ này nhỉ?”
Sándor thực sự hữu ích…Sự khéo léo và tốc độ suy nghĩ của ông ấy đã được thể hiện rõ trong sự cố quán rượu ngày hôm qua.
Mặc dù trước đó tôi có nghi ngờ, nhưng giờ thì tôi hiểu vì sao Chủ tịch Orsted lại phó thác tôi cho ông ta rồi.
Thật sự thì tôi luôn muốn được nghe những ý kiến của ổng khi có bất kỳ vướng mắc nào.
Trái ngược với ông ấy thì Doga không có được đa dụng cho lắm.
Tuy tôi không có bảo là anh ta đang làm chậm chúng tôi lại, nhưng mà…
Có vẻ như Doga giờ chỉ đang đi theo lấy lệ thôi. Anh ấy cũng khá thiếu kinh nghiệm xã hội.
Mà… cả tôi cũng vậy, có hơn gì ai đâu.
Tôi mong rằng trên đường đi mình sẽ có tác dụng nào đấy.
“Không, chúng chỉ đến khảo sát địa hình thôi. Ngay sau khi phát hiện ra được một chút thông tin có giá trị ở nơi này, chúng sẽ bắt đầu hành động ngay."
"Nhưng, điều đó không có nghĩa là mục tiêu của chúng ta cũng muốn bị săn đuổi bởi tất cả bọn họ sao?"
“Nhìn thế thôi, nhưng đến lúc thì cũng chả còn ai mấy đâu. Vì bên chính quyền cũng chỉ muốn số lượng đè chất lượng ấy mà. Nên kể cả nếu chúng có vác đao vác kiếm đi giết lũ Ma Tộc rải rác quanh đây, thì cũng chả được ban thưởng gì cả, nguy cơ ra về tay trắng là rất cao.”
Tham gia Nhiệm Vụ, rồi bằng cách nào đó tiến được vào trong [Khu rừng Lạc lối] cùng với cả Quân Đội Hoàng Gia của bên cầm quyền, sau đó xác nhận danh tính thật sự của sinh vật Ma Quỷ kia, đánh bại nó, và trở về an toàn với mớ tiền thưởng trong tay.
Chỉ khi nào đạt được hết mớ chỉ tiêu kia thì mới được rinh tiền về túi.
Nên mặc dù kể cả ta có đi theo một nhóm đông như thế này, thì việc nhận được phần thưởng cũng giống như đang đánh bạc vậy. Phụ thuộc hoàn toàn vào vận may của mình thôi.
Không những thế, ta sẽ còn phải chờ đợi thời cơ để cướp lấy vị trí đầu tiên đạt được chiến công nữa.
Thế nên là việc khảo sát địa hình này sinh ra là để dẫn trước kẻ khác một bước trên con đường dành lấy chiến công đầu tiên.
“Vậy có nghĩa là chúng ta sẽ không cần phải xảy ra xô xát gì với họ nhỉ.”
“Chính xác đó là điều mà ta muốn nói.”
Sándor vừa cười vừa bắt đầu tiến vào ngôi làng ấy. Rồi dừng chân lại một toà nhà ở quảng trường.
Ở đó, ta sẽ không thể tin được là cái ngôi làng được cho là hoang vu lại đang như cái buổi hoà nhạc của mấy thần tượng nổi tiếng như này đâu.
Đám đông tụ tập này đều trông thật điên cuồng.
Tuy nhiên, việc mà đông người lắm kẻ như này khá là tiện lợi đấy.
Vì sẽ khá dễ dàng để thu thập thông tin bằng cách hoà mình vào trong đó.
“Biến đi!”
Hoặc đó là tôi nghĩ, nhưng sự thật là có vẻ tôi vừa bị đuổi ra thì phải.
Mà, dĩ nhiên, những lời cay đắng ấy không phải là dành cho tôi.
Giọng nói ấy là từ cổng vào của quảng trường.
Một vài gã đang rời khỏi quảng trường với một khuôn mặt khó chịu.
Khi tôi nhìn về cái chỗ phát ra tiếng quát thì thấy một người phụ lão chống gậy đang quát những lời chua chát.
“Biến đi! Chả có tên Ma Tộc trong khu rừng này cả!! Những cư dân trong rừng luôn bảo vệ chúng ta và bản làng này! Tất cả những ai đang có ý định làm tổn thương những cư dân trong rừng ấy thì hãy cút hết đi!”
Bà lão đang quát từng tiếng khàn đặc trên đôi chân loạng choạng của mình; rồi bà tiến tới chỗ đám đông trước cửa làng và bắt đầu cầm cây gậy gõ vào đầu chúng. Tiếng gõ rất lớn khiến ta có thể nghe được từ đây.
“Bà bị cái quá----“
“Này! Kệ đi, chúng ta mà chạm vào họ là bị đám Quỷ Nhân dí đấy…”
“Chậc!”
Người đàn ông bị ăn mấy phát gậy liền cố rút kiếm ra với một vẻ ức chế, nhưng sau đó thì đã bị đồng bọn ngăn lại, thế là liền khúm núm bỏ về đằng sau.
Bà lão thì vẫn tiếp tục quát tháo inh ỏi, rồi tập tễnh đi tới đá mấy ông đang chụm quanh cái quảng trường ấy.
Sau đó thì mấy người họ liền tản ra để tránh cơn thịnh nộ của bà lão.
Chuyện gì vậy nhỉ?
Và sau khi cái nơi đấy chẳng còn lấy một bóng người thì… à, bà ta quay sang nhìn về phía chúng tôi rôi tiến từ từ tới và lại quát.
“Các ngươi cũng vậy!! Biến đi!”
Bà lão khập khiễng đi tới đánh vào bộ giáp của tôi một tiếng “keeng!”
Tôi chả thấy đau đớn gì cả.
Cái bộ giáp nhãn hiệu Asura đáng tin cậy này có vẻ như đã chống đỡ được “lượng sát thương khổng lồ” đến từ bà lão cáu kỉnh ấy rồi nhỉ.
“Ngươi đừng có lãng phí thời gian trong cái khu rừng này nữa!”
Bà lão vẫn đánh vào bộ giáp của tôi như đang gõ vào một cái kẻng vậy.
“Thưa bà, làm ơn hãy bình tĩnh lại ạ.”
“Thứ quỷ dữ! Những người rừng này là đấng cứu tinh của bọn ta! Và giờ thì các ngươi đang cố giết họ trong khi họ đang cầu xin sự giúp đỡ! Thứ đốn mạt!”
Bà ấy giờ đang vô cùng giận dữ, nên có vẻ như bà sẽ chả buồn nghe tôi nói gì cả rồi.
Tuy nhiên, có một điều khiến tôi tò mò.
Cư dân của khu rừng à…
Một thông tin mới này.
Tôi muốn nghe nhiều hơn về danh tính của họ.
“Ý bà là sao khi bảo “Người rừng” ạ…?”
“Nếu ngươi mà khiến cho Cư Dân của Khu Rừng đi mất, thì đám Ác quỷ sẽ tấn công chúng ta!”
Một khi người rừng biến mất, thì đám Ác quỷ sẽ tấn công ư?
Vậy tức là, những Cư Dân Của Khu Rừng ấy hẳn đang bảo vệ thị trấn khỏi những con quỷ…
“Những Cư Dân Của Khu Rừng và đám Ác Quỷ, hai thứ đó khác nhau sao ạ?”
“Tất nhiên rồi! Đừng có lầm giữa quỷ và người rừng!”
“Clay, dừng lại đi, bà già này bị điên rồi, lão chỉ đang lảm nhảm thôi.”
Sándor tới để lôi tôi ra khỏi vụ đó.
Bình thường mà nói, thì sẽ chả có một người tâm thần ổn định nào lại cầm gậy gõ “coong coong” vào một người lạ cả.
Nhưng tôi thì muốn nghe nhiều hơn về câu chuyện của bà lão đấy nên cũng chả có vấn đề gì.
“Ta không có bị điên! Cư Dân Của Khu Rừng là hoàn toàn có thật! Hồi còn trẻ, ta đã được họ cứu khi đang bị lạc trong cánh rừng đó! Hơn nữa, cả cụ của ta cũng đã được họ cứu khi còn là một đứa trẻ nữa!”
Hồi còn trẻ của bà ấy hẳn là khoảng 20 đến 30 năm trước nhỉ.
Giờ bà ấy thì trông có vẻ là hơn 60 rồi.
Và cả cụ của một bà già như này nữa hẳn cũng phải hơn 100 xuân hồng.
Nhưng lần cuối tôi gặp Ruijerd mới chỉ 10 năm trước thôi mà.
Thế thì… a...
“Những người trong khu rừng đó không phải là quỷ! Tại sao các người lại muốn giết họ!? Lũ ngu dốt! Hãy cút đi lũ ngu! Cút đi! Hộc…Lũ Ngu… Hộc…cc.c…”
Bà lão gõ vào áo giáp của tôi được khoảng một lúc rồi, nhưng có lẽ lâu quá nên bà đã hết hơi và bắt đầu kiệt sức.
“Thưa bà, bà có thể kể cho cháu nghe thêm về họ được không ạ?”
Tôi nở một nụ cười thân thiện với bà ấy khi biết bà đã bình tĩnh trở lại.
Mặc dù Ruijerd có thể sẽ không ở đây.
Nhưng có lẽ…
“Vì có thể những người trong khu rừng là bạn của cháu đấy ạ.”
Có thể họ là những người sống sót từ làng Supard và Ruijerd đã hằng tìm kiếm suốt bao lâu nay.
★★★
Bà lão vẫn không thể che giấu được cơn kích động của mình.
Tuy là vậy, nhưng bà vẫn đã điềm tĩnh nói chuyện với tôi được một lúc.
Quay trở lại vấn đề chính, liệu họ là người Supard hay đó là Ruijerd?
Chả biết nữa.
Nhưng theo các dòng sự kiện ở Vương Đô Bihaeril bây giờ thì, tôi có thể mơ hồ hiểu được chuyện gì đang diễn ra rồi.
Cư Dân Của Khu Rừng.
Có vẻ như từ lúc mà bà lão còn chưa sinh ra, thì những con người được đặt cái tên ấy đã ở đó rồi.
Tuy rất hiếm khi họ ló ra mặt khỏi khu rừng.
Nhưng thỉnh thoảng, những lúc vô cùng hiếm hoi, khi có một người dân làng nào đó bị lạc trong khu rừng và bị săn đuổi bởi những mối hiểm hoạ tiềm tàng, thì sẽ được những người rừng kia sẽ ra tay cứu giúp.
Tất cả người dân sống ở đó, bao gồm cả bà lão, cũng không thể biết được họ là ai.
Nhưng xung quanh họ có một vài lời đồn như sau.
Từ rất lâu về trước, chỉ sau một khoảng thời gian ngắn khi cuộc chiến chống lại Ma tộc đến hồi kết thúc…
Có những những con Ác Quỷ vô hình, những sinh vật không thể bị nhìn thấy bằng con mắt trần tục đang cư trú tại [Khu rừng lạc lối]
Khi hoàng hôn buông xuống, thì những Ác Quỷ vô hình ấy sẽ xuất hiện và bắt cóc những gia cầm và trẻ em để ăn thịt.
Dù cho những người dân làng đã luôn mong muốn được đánh đuổi bọn quỷ ấy đi vào một ngày nào đó, nhưng rồi họ chỉ là những sinh vật yếu đuối nên ngày đêm chỉ có thể sống trong sợ hãi.
Và rồi một ngày, những Cư Dân Của Khu Rừng bắt đầu xuất hiện.
Rồi họ đưa ra một thoả thuận với những người dân làng như sau.
[Chúng tôi sẽ đánh đuổi lũ Ác quỷ ấy đi, nhưng đổi lại, chúng tôi muốn được sống trong khu rừng này. Tuy nhiên, tôi mong mọi người đừng bao giờ tiết lộ sự tồn tại của chúng tôi đối với thế giới bên ngoài.]
Những dân làng đã đồng ý với thoả thuận và sau đó thì những cư dân kia bắt đầu vào sâu trong khu rừng để định cư.
Họ không hề biết làm thế nào mà những người rừng ấy có thể xử lý được lũ Ác quỷ.
Nhưng từ đó, những con quỷ ấy không còn lởn vởn ngoài bìa rừng nữa. Vậy là đến tận bây giờ, những người rừng đó vẫn đang bảo vệ cho các người dân làng yếu đuối nơi đây.
Từ đó về sau, những người dân làng bắt đầu dạy dỗ những đứa trẻ rằng phải biết ơn tới những gì mà người rừng đã ban cho, những cũng đồng thời được bảo rằng không được kể điều này cho bất kỳ một ai.
“Thật là nhẫn tâm nếu lũ người các ngươi muốn đày đoạ những cư dân tốt bụng đấy.”
Bà lão kết thúc câu chuyện của mình bằng lời nhận xét ấy.
“Cháu hiểu rồi, cảm ơn bà nhiều lắm ạ.”
Tôi chả biết là những gì bà ấy kể có thật hay là không nữa.
Vì câu chuyện này đã được truyền bao nhiêu đời rồi, nên có thể tất cả chỉ là truyền thuyết hư cấu
Nhưng mà, tạm thời cứ cho rằng những người rừng ấy là cư dân tộc Supard đã.
Cư dân tộc Supard có một đặc trưng điển hình đó là trên trán có thêm một con mắt màu đỏ nữa.
Đó là một loại Ma nhãn có thể cảm nhận bất kỳ sự sống nào xung quanh mình.
Nên nếu họ mà sử dụng nó, thì những con Ác quỷ vô hình cũng sẽ bị phát hiện và tiêu diệt ngay tức khắc.
Mặc dù tộc Supard đã cùng chung sống với ngôi làng trong khi che giấu thân phận của mình từng ấy năm.
Nhưng khoảng sáu tháng đến một năm trở lại đây, thì một thảm kịch đã xảy ra.
Hoặc vì bệnh dịch, hay gì đó…
Mà một lượng lớn những con quỷ vô hình bỗng dưng sinh sôi nảy nở như vũ bão đến mức mà những cư dân trong khu rừng ấy cũng không còn có thể kiểm soát được nữa.
Xong rồi những cư dân nơi đó không thể cứ ở trong đó mãi được nữa mà bắt đầu ra ngoài mua thuốc từ những người dân trong làng.
Tuy nhiên, thật không may, người bán thuốc ở cửa tiệm không còn là những con người ngày xưa biết rõ về Cư Dân của Khu Rừng nữa.
Sau đó, tin đồn lan truyền về một con quỷ chui ra từ khu rừng.
Nhưng đáng lẽ câu chuyện đó phải được những người dân trong làng giấu kín đi rồi cơ chứ. Kể cả việc mà anh ta đi tới ngôi làng để xin sự giúp đỡ có là thật đi chăng nữa…
Làm thế nào mà câu chuyện ấy lại kết thúc y như cái mà tôi từng nghe trong quán rượu bữa trước vậy?
[Chúng ta cần phải tiêu diệt những con Ác quỷ đi ra khỏi khu rừng đó.]
Rốt cục thì chuyện gì đã xảy ra để thành như này?
Mà nếu từ một năm về trước, thì việc đổ thừa cho Gisu là kẻ đã lan thông tin đó cũng có thể hợp lý…
Dù sao thì, tôi vẫn đang đặt rất nhiều kỳ vọng vào việc tộc Supard đang trú ngụ trong khu rừng đó.
Nhưng rồi.
Một câu hỏi bỗng hiện lên trong đầu tôi.
Tại sao đến giờ tôi mới được nghe chuyện này?
Mặc dù tôi đã tìm kiếm Ruijerd từ rất lâu, và tất cả mọi người đều biết chuyện ấy, TẤT CẢ MỌI NGƯỜI. Ví dụ đơn giản là Orsted.
…Nếu tộc Supard đã sống ở đó lâu đến như vậy, thì tại sao đến bây giờ tôi mới được biết thông tin về nó?
★★★
[Khu rừng lạc lối] là một nơi tĩnh lặng.
Nhìn chung, thì mọi khu rừng trên thế giới này đều chứa đựng hàng tá các Quái Vật Ma Thú khác nhau.
Nồng độ Ma Lực trong các khu rừng cũng tương đối dày đặc. Nhưng mỗi một ngày đi bộ đến [Khu rừng lạc lối] chúng tôi chỉ chạm mặt duy nhất có một con Ma Thú. Và chủ yếu là Ma Cây.
Loài Ma Cây có thể tìm thấy ở bất cứ đâu trên thế giới này, nhưng chúng tụ tập chủ yếu trong các khu rừng rậm.
Dù sao thì nơi thiên nhiên rậm rạp như rừng núi thì Ma Cây có tụ tập thành từng bầy từng đàn trong đó cũng là điều bình thường.
Nhưng tại khu rừng này, thì chả có nổi một cái bóng của chúng xuất hiện.
Nơi đây tĩnh lặng đến đáng sợ.
Tuy rằng có rất nhiều sinh vật ở đây, nhưng hoàn toàn không có bóng dáng của Ma Thú.
Một khu rừng mang trong mình sự yên ắng đến khó chịu.
Tất nhiên là chim chóc cá nóc đầy đủ cả, nhưng chỉ thế thôi.
Cứ như thể chúng tôi vừa bước vào một cơn ác mộng nào đó vậy.
“Kỳ quặc thật nhỉ?”
“Vâng.”
Có vẻ như lại lần nữa Sándor đang bắt đầu cảm thấy khó chịu với nơi này rồi.
“…”
Còn Doga chỉ im lặng.
Chẳng lẽ anh ấy không biết đọc bầu không khí ư? Anh ta còn chả buồn quan sát xung quanh nữa.
“…”
Chúng tôi cứ tiếp tục tiến trên một đoạn trong khu rừng tĩnh lặng này.
Càng vào sâu bên trong, thì dấu hiệu của những loài động vật cũng ngày một giảm xuống.
Tuy rằng chim chóc và côn trùng thì vẫn còn, nhưng những sinh vật nhỏ như thế thì không đáng kể.
Và dĩ nhiên, quái vật cũng chả thấy tăm hơi luôn.
Và càng sâu trong khu rừng ấy thì những cái cây cũng ngày một to lớn hơn, rồi tán lá của chúng bắt đầu che phủ toàn bộ bầu trời.
Ở một nơi có không khí như này, hẳn chúng ta sẽ bắt đầu tin rằng mình là sinh vật duy nhất còn tồn tại, đến cái mức mà một tiếng chim kêu cũng đủ để ta phải giật bắn cả mình.
Phải chăng những con Ác quỷ vô hình đang đi theo chúng ta ư…
Theo luồng suy nghĩ đó, tôi quay phắt ra đằng sau.
Nhưng mỗi lần tôi làm thế, thì chỉ chạm mắt của Doga không một chút biểu hiện trên khuôn mặt, nó khiến tôi tin rằng tất cả chỉ là tưởng tượng thái quá, và lại bước đều bước lên phía trước.
“Ồ?”
Đột nhiên, khi tôi liếc sang lề đường, thì có một tấm bia ở đó mà tôi có thể dễ dàng nhận ra.
Đó là Tấm Bia Đá của Thất Đại Liệt Cường.
Mặc dù trước kia, tôi không thể nhận ra được những biểu tượng trên cái cục Đá đấy, nhưng mà…
Dạo gần đây, thì tôi đã có thể đọc và hiểu được ít nhiều về chúng rồi.
Có vẻ như các thứ hạng vẫn không thay đổi gì cả.
“Vậy ra mấy thứ như này cũng có thể được tìm thấy tại đây nhỉ?”
“Thực ra thì cũng không có lạ lùng gì lắm. Vì Tấm Bia Đá của Thất Đại Liệt Cường chỉ hoạt động tại những nơi có nồng độ ma thuật mạnh mà.”
“Ừm… dù sao chúng cũng là những Ma Đạo Cụ.”
Hồ? Ông ấy hiểu biết thật đấy.
Đây là một loại ma đạo cụ chỉ có thể tìm thấy ở những nơi có nồng độ ma thuật rất cao.
Nên rất ít người có thể biết được nó.
Mà dù sao thì, không biết thì thôi, biết được thì càng tốt mà.
“Mặt trời có vẻ sẽ lặn khá sớm đó. Hãy dựng trại đâu đó ở đây đi.”
“Được rồi, vậy, Doga, ra nhặt củi đi chú.”
“…Rõ.”
Hôm nay, chúng tôi quyết định dựng lều cạnh cái Tấm Bia Đá này.
Và để bổ sung, tôi đã tạo thêm một cái lều đất bằng [Thổ Trại], và chúng tôi bắt đầu đi ngủ.
★★★
Ngày hôm sau.
Chúng tôi lại tiến sâu vào khu rừng tĩnh lặng.
Rồi Sándor bỗng sực nhớ ra điều gì đó.
“Cảm giác nơi này giống như [Rặng núi Hồng Long] nhỉ, phải không?”
“Ý ông là sao?”
“Nơi đó cũng có những sinh vật sợ Lũ Hồng Long, nên không dám thò mặt ra ngoài.”
Mặc dù lũ Sinh Vật mất não đấy thường lao vào tấn công con người theo ý thích, nhưng ở đây trí thông minh của chúng cao đến không ngờ, bọn chúng không dám tiếp cận lãnh thổ của Sinh Vật mạnh hơn mình.
Thung Lũng Địa Long cũng nằm ở trong khu rừng này.
Để mà nói thì, loài Địa Long là những sinh vật vô cùng quyền năng.
Nên cũng hợp lý nếu bảo mấy loài động vật hoang dã chả thấy ở quanh đây là bởi chúng theo bản năng đã lẩn trốn đi những nơi khác rồi.
“Vậy ra ông đã từng tới [Rặng núi Hồng Long] sao, Sándor-san?”
“Nếu cứ đi sâu vào trong như này. Thì cảm giác hồi đó khá là giống. Vì nếu ta càng đi sâu vào trong, thì sự hiện diện của lũ động vật cũng ngày càng ít đi.”
Loài Địa Long thường dựng tổ cạnh những vách đá của thung lũng.
Chúng thường không đi ra khoài thung lũng. Mặc dù chúng không có cánh, nhưng chúng có thể sử dụng thổ thuật để tạo ra những cái lỗ.
Tập tính của chúng cũng na ná những loài rồng khác; chúng sẽ không tấn công con người miễn là lãnh thổ của chúng không bị họ xâm nhập.
Và lại lần nữa, vì giữ trong mình đặc trưng khá kỳ lạ, nên chúng sẽ không thể phòng vệ trước những ai bay ở trên cao, nhưng chúng sẽ tấn công ngay lập tức nếu có ai đó đi bộ ở dưới.
À nhân tiện, theo lời của Orsted, thì loài Hồng Long và Địa Long là hai chủng loài đối nghịch không đội trời chung.
Mặc dù thế, nhưng chúng lại sinh sống ở hai môi trường khác nhau, nên việc bên nào tấn công bên còn lại là điều gần như chưa từng xảy ra.
Thế nên, mối nguy hiểm tiềm tàng từ phía trên cao cũng khá là ít.
Từ đó suy ra, chúng ta sẽ chả gặp vấn đề gì miễn là không có bị rơi tọt xuống thung lũng.
“Ồ.”
Cầu được ước thấy luôn này.
Bỗng dưng thứ đập vào mắt tôi là một vách núi dốc đứng nằm sâu trong khu rừng rậm.
Một vách núi sâu đến mức không thể nhìn được đáy của nó.
Nhìn từ đây ước chừng phía bên kia phải cách xa đến 4500 mét.
Nó tạo cho tôi cảm giác như mình đang đứng trên đỉnh một ngọn núi vậy.
Tuy tôi không có rành về vụ thung lũng cho lắm, nhưng cái kích thước của nó làm tôi liên tưởng đến Đại Hẻm núi.
“Đây là Thung Lũng Địa Long sao?”
“Có vẻ thế. Chúng ta làm gì bây giờ nhỉ? Có vẻ như chúng ta đã đến đây mà chả gặp bất kỳ tại nạn nảo cả…”
“Chà...”
Để chắc chắn, tôi rót Ma Lực vào con mắt trái của mình.
Trong khi vẫn đề tầm nhìn của mình ổn định, tôi sử dụng Ma Nhãn Thấu Thị.
Giờ thì tôi có thể nhìn sâu được xuống dưới đáy thung lũng.
Vì vẫn chưa quen được với cách sử dụng Ma Nhãn, nên tôi không thể đo được khoảng cách từ đây xuống dưới đó.
Nhưng, tôi có thể thấy được những gì bên dưới.
Có những cây nấm màu xanh nhạt và rêu xanh mọc bên dưới thung lũng, và gần đó, có một con Ma Thú thằn lằn với cơ thể được bao phủ bởi đá đang chậm rãi bước đi.
Chúng là Địa Long đấy ư?
Có vẻ như nhìn giống Đại Vương Lục Quy hơn là Rồng nhỉ?
Với cái cơ thể nặng nhọc như vậy thì việc bất lực trước một con Hồng Long có thể bay trên cao là điều dễ hiểu.
Giờ tôi tập trung tầm nhìn của mình sang bên các vách đá, có hàng tá bọn chúng đang bám ở trên vách tường – nó khiến tôi khá là sởn gai ốc.
Tôi kích hoạt Ma Nhãn lần nữa để kiểm tra xung quanh thung lũng.
Nhưng bên phải có vẻ như không có gì cả.
Một lúc sau, tầm nhìn của tôi bị cản lại bởi vách núi và rừng tậm.
Thế thì theo như bản đồ, Thung Lũng Địa Long có vẻ như là một đường thẳng đứng, nhưng theo tôi thấy thì nó khá là cong và uốn lượn.
Bản đồ này vẽ sai rồi.
Tôi quay sang bên trái.
Có vẻ như cũng chả có gì ở bên đ--- … à, không, khoan đã.
“Có một cây cầu treo ở đó.”
Tại nơi hẹp nhất của vách núi, có một cây cầu được đặt tại đó.
“Ra vậy, là để đi sang bên kia phải không?”
“Chúng ta hãy thử đi qua nó xem sao.”
Còn lại bảy ngày trước khi chúng tôi phải tới gặp Kẻ Buôn Thông Tin lần nữa.
Tính toán số ngày phải quay về, thì chúng ta có lẽ sẽ ở trong khu rừng này được thêm một hai ngày nữa.
Quyết định xong, chúng tôi bắt đầu đi dọc theo thung lũng.
Cũng không quá xa để chúng tôi có thể đến được chỗ cây cầu.
Mất khoảng một tiếng đi bộ.
Tôi vui vì mình đã có thể tìm thấy được cây cầu treo này.
★★★
Cây cầu treo này đã cũ mòn lắm rồi.
Với hai chiếc dây thừng đấu ở hai bên bờ của vách thung lũng. Và ở trên thì được đặt những tấm ván gỗ. Chấm hết.
Cảm giác như cái cầu này được làm từ một tên tay mơ vậy, thậm chí nó còn chả đạt đủ tiêu chuẩn an toàn nữa. Thật không khỏi ngán ngẩm
Mặc dù bảo nó nguy hiểm, nhưng nếu chỉ với một người trưởng thành cùng chiếc hành lý thì cũng chả vấn đề gì cả.
“Chúng ta có nên đi qua không?”
Nhưng tôi đang mặc Ma Đạo Khải mà. Quả này mà bước đến chân thứ hai lên cái cầu đấy thì kiểu gì cũng sẽ rơi như một quả tạ xuống đáy mất.
Rơi xuống cái thung lũng ấy thì cũng không thành vấn đề, nhưng chả dại mà liều mình làm cái hành vi ngu xuẩn đấy
“Không, hãy bỏ qua cái phương án dùng cầu treo này đi”
“Vậy thì, ta quay lại nhé?”
“Không, hãy xây một cây cầu khác đi thì hơn.”
Tôi vừa nói vừa đến bên mép vách núi.
Nếu như không thể đi qua cái cầu kia vì chất lượng tệ hại, thì tôi sẽ tự xây cho mình một cái.
Tôi đặt tay lên mặt đất. Từng tảng đất trồi lên theo ma thuật của tôi.
Sử dụng những thanh [Thổ Thương] mà tôi đã luyện tập rất kỹ càng trước đây.
Nó phải đủ cứng cáp để không cần phải lo lắng gì đến vấn đề an toàn, kể cả tôi có vác bộ giáp của mình chạy bộp bộp trên đó cũng vẫn vững chắc.
Bên cạnh độ bền của nó, tôi còn phải khiến thứ này đủ dài để chạm được đến bờ bên kia của vách núi.
“…Hồ.”
Khi tôi giải phóng ma thuật của mình, thì thanh Thổ Thương từ dưới đất mọc thẳng ra.
Cây thương bằng đất dần dài và rộng hơn và cuối cùng là đâm xuyên qua bờ bên kia thung lũng.
Không một tiếng động nào phát ra.
Rồi tôi lặp lại Ma thuật này thêm ba lần nữa.
Để cho chắc chắn, tôi còn gia tăng thêm chiều rộng của nó để có thể nhiều người cùng đi được trên cây cầu ấy cùng lúc.
Ở trên thanh Thổ Thương ấy, tôi dựng thêm tấm ván bằng đất.
Chúng kéo thẳng đến bờ bên kia.
Rồi cuối cùng, tôi gia cố thêm cho phần nền của cây cầu bằng thổ thuật, và cây cầu bằng đá giờ đã hoàn thành.
Và cả chiếc lan can… mà thôi, không cần đâu.
“Thật hào nhoáng khiến ta đây mở mang tầm mắt… dù ta đã được nghe từ những lời đồn… nhưng mà đến mức này thì…”
Cho dù tôi có đang được nhận những lời tán dương từ Sándor chăng nữa, thì vẫn không thể lơ là cảnh giác được.
Vì tôi không biết một tí gì về vụ xây dựng và kết cấu của mấy cây cầu cả.
Mặc dù không cần phải thử nghiệm chất lượng cây cầu trước khi bước lên làm gì, nhưng tôi cần phải gia cố thêm lần nữa phòng trường hợp nó bị sụp chỉ vì tôi bước qua trong khi đang mặc bộ Ma Đạo Khải này.
“Còn giờ thì, phiền ông đưa tôi sợi giây thừng đi.”
Tôi buộc mình vào giây thừng rồi trói nó với một cái cây, sau đó chậm rãi đi từng bước một lên cây cầu để kiểm tra nó.
Sau một vài bước, thì tôi có thể yên tâm đi bộ bình thường trên đây…
Cây cầu đất này thật sự rất vững chắc và đủ để có thể đỡ được trọng tải của tôi.
Mà nếu như có ai đấy bị rơi xuống chỉ vì cái sự tự tin này thì chắc tôi sẽ thành một tên đần độn mất, nhưng có như là sẽ không có vấn đề gì xảy ra đâu.
Để chắc chắn, tôi tiếp tục gia cố thêm cho cây cầu trên mỗi bước chân đi qua.
Chiếc dây thừng đạt đến cực hạn khi tôi đi được nửa cây cầu; nên Sándor đã nới nó ra thêm bằng tất cả những gì có thể, rồi sau đó tôi đã đi qua thành công.
Một sợi dây dài khoảng 50 mét, và cứ cho là tôi đi qua được cây cầu này mất đến hai sợi. Thì có vẻ như cây cầu có chiều dài khoảng ít hơn 100 mét nhỉ.
“Được rồi.”
Tôi giật nhẹ dây thừng từ phía bên kia thung lũng.
Sau đó thì Sándor và Doga cũng dễ dàng vượt qua được cây cầu trong khi nắm đấy chiếc dây thừng mà tôi đang giữ.
Mà cả hai bọn họ đều ở trên cây cầu cùng lúc ư.
Họ chả nghĩ đến việc nó sẽ sập hay gì à?
Hay là do họ đặt niềm tin ở tôi? Rằng tôi sẽ ngay lập tức tới cứu họ nếu có vô tình bị ngã xuống chăng nữa?
“Giờ thì, chúng ta đi tiếp chứ?”
Trong khi tôi vẫn cảm thấy không chắc chắn, thì Sándor và Doga lại ung dung đi qua cây cầu.
“Nhưng từ đây, thì chúng ta sẽ phải cảnh giác hơn rồi đấy.”
Sándor nói trong khi đang nhìn sâu vào trong khu rừng.
Một khu rừng tăm tối, và vô đáy.
Chỉ có duy nhất một sự thay đổi từ khi chúng tôi bước chân được qua bên này khu rừng.
Đó là sự hiện diện của những con quái vật.
★★★
Không mất quá nhiều thời gian để chúng tôi đụng độ cuộc tấn công đầu tiên.
Mới đầu chỉ là một chút tiếng ồn thôi.
Cái tiếng ồn của những tán lá đập vào nhau xào xạc.
Nhưng tôi không nghĩ quanh chúng tôi đang có một con ma thú nào vì gió đang thổi khá là mạnh.
Tuy nhiên, Cảm giác như có ai đó đang dần tiến tới chỗ chúng tôi vậy.
Dù khoảng cách của ‘’sinh vật’’ đó vẫn còn khá xa. Chúng tôi men theo lối tắt rời khỏi đó.
Có vẻ như giờ thì ổn rồi.
Cái khoảnh khắc mà tôi tưởng là thế, thì một âm thanh vang đến tai tôi.
“Vù…Vù…”
Ngay khi vừa nghe thấy âm thanh đó, thì mùi máu tanh phảng phất trong không khí.
Rồi, một thứ gì đó đang treo mình trên thân cây bên cạnh chúng tôi.
“…!”
Ngay cái lúc phát hiện, thì cành cây bỗng gãy rụp xuống, rồi các tán lá trên nhánh cây va đập vào nhau.
Chúng tôi dừng lại khoảng vài giây, thì có một thứ gì đó, rất nặng bỗng rơi xuống đằng sau lưng tôi.
Rồi lúc tôi quay mặt lại, thì thấy Doga đã ngửa mặt lên trời.
Nhưng mà đầu của Doga đang lắc lư như thể trí óc không còn điều khiển nó được nữa.
Có vẻ như tay của Doga đã nắm được thứ gì đó đã làm đầu anh ta lắc mạnh từ giữa không trung.
Có thứ gì đó ở đây. Chuyện gì xảy ra vậy?
Đợi chút…. có một cái gì đó trên đầu của Doga. Có phải thứ đó đang kiểm soát nó?
Cái khoảnh khắc mà tôi nhận ra điều đó, tôi liền đánh mạnh vào thứ ở phía trên Doga với tất cả sức mạnh vì giờ tôi không thể dùng được ma pháp trong trạng thái này.
Cú đấm của tôi được tăng cường sức mạnh nhờ Ma Đạo Khải, lao thẳng vào thứ sinh vật đang bay phía trên Doga.
Cảm giác như đang đấm vào miếng thịt và những khúc xương gãy vậy.
Cái thứ sinh vật ở phía trên Doga liền bị đập bay thẳng vào cành cây, và dòng máu đỏ lan ra trên khắp mặt đất. Màu của máu nhuốm lên thân xác ấy để lộ hình dáng của thứ sinh vật kia.
Đó là một loài động vật bốn chân.
Mặc dù tôi không thể xác định chính xác nó là loài nào, nhưng có vẻ như nó đi bằng bốn cẳng…
Ngay lập tức tôi sử dụng Nham đạn Pháo giáng cho nó một đòn chí mạng
` Gần như cùng một lúc, tôi bị va phải thứ gì đó từ đằng sau lưng.
Khi tôi lập tức quay vụt lại ra đằng sau để sử dụng ma pháp tự vệ thì…
“Này Doga! Đứng dậy đi!”
Đó là Sándor.
Ông ta dựa vào lưng tôi để yểm trợ phía sau.
“…Rõ!”
Doga bật dậy trong khi đang nắm lấy cây rìu đằng sau lưng, và sau đó bước lên phía trước tôi để gia cố đội hình.
Cơ mà này, tôi không thể nhìn thấy gì nếu anh chắn hết tầm nhìn đâu, Doga ơi!!
“Chúng là kẻ địch, là Ác Quỷ vô hình đó! Số lượng hiện không thể xác định được! Doga, đừng trông chờ vào mắt mình nữa, dùng tai để nghe đi! Chỉ làm thế mới có thể xử lý được kẻ địch trước mắt thôi!
Còn Rudeus-dono, phiền cậu hãy dùng Ma Pháp! Quét sạch chúng bằng Ma Thuật Diện Rộng của mình!”
Sándor đưa ra những mệnh lệnh sắc bén.
Quả đúng như mong đợi đến từ Thủ Lĩnh Hoàng Kim Hiệp sĩ, ông ta thật sự quyết đoán.
Cái danh ấy không phải chỉ để trang trí.
Trong khi đang mải nghĩ thì tôi dùng cả hai tay để niệm ma pháp.
Liệu tôi có nên dùng Hoả Thuật?
Không, dùng lửa trong một khu rừng thì chỉ gây ra thảm hoạ thôi.
Việc dập tắt nó sẽ khiến chúng ta phải vất vả gấp đôi.
Vậy thì sử dụng thuỷ thuật thôi, Sóng Băng. [Frost Nova]
“…Uuu!”
Ngay khi tôi niệm ma pháp ra từ tay, nó được phóng đi ngay lập tức.
Doga di chuyển lên phía trước tôi rồi vung thanh rìu khổng lồ thành một vòng cung.
Mỗi một cú vung của thanh rìu khổng lồ ấy là khu rừng này lại bị sập mất vài cái cây và mấy cái cành.
Tuy nhiên, vẫn chưa có dấu hiệu gì của đám quái vật xuất hiện cả.
Ngay khi có tiếng khúc gỗ bị cào, tôi cảm thấy có thứ gì đấy vừa bay vụt qua Doga và đâm thẳng tới chỗ tôi.
Ma Đạo khải của tôi tuy khá nặng, nhưng rất cứng cáp.
Nên kể cả nếu tôi có bị cào hay cắn gì đấy, thì cũng sẽ chả bị dính chút thương tổn nào cả.
Tôi tự tin vào điều đó và đang định niệm ma pháp tiếp cho đến khi…
“Rudeus-dono!”
Tôi bị đẩy bay đi bởi Sándor.
Cái quái!?, nhưng tôi không có thời gian để nghĩ về điều đó.
Trước khi tôi kịp nhận ra, thì có một thanh giáo đang đâm ngay bên cạnh tôi.
Thanh lao có vẻ như bị phóng xuống từ hư vô nhưng… không phải.
Đó là bởi có thứ gì đó đã cầm thanh lao này và ném thẳng xuống dưới.
Đó là một cây thương màu trắng.
Nó trắng đến mức như thể toàn bộ nó được làm từ vôi vậy.
Trôg nó giống như được làm từ xương của loài quái vật nào đó.
À, cái giáo này làm tôi thấy hoài niệm ghê.
Một người đàn ông nhảy xuống dưới và cầm thanh giáo đó lên.
Trên đầu là một mái tóc màu xanh lục.
Một cơ thể nhợt nhạt như thể là di chứng của bệnh tật vậy.
Một bộ trang phục truyền thống, nhìn khá giống một chiếc áo không tay.
À, không còn nghi ngờ gì nữa.
Nhìn cái chiều cao ấy, tôi không còn có thể cho rằng mình đã sai được nữa.
“Anh Ruijerd!”
Tôi ngồi dậy rồi gọi tên anh ta trong khi giang rộng vòng tay của mình hết mức.
Còn anh ấy chỉ nhìn lại về phía tôi trong khi tay đang cầm ngọn giáo.
“Hửm?”
“…À rế?”
Đó là một khuôn mặt tôi không thể nhận ra.
Một khuôn mặt khá đẹp, mặc dù anh ta có vẻ ngoài khá giống Ruijerd… nhưng không phải anh ấy.
Ruijerd mà tôi biết… anh ta có cái cằm có hơi…
“Xin lỗi, tôi đã nhầm anh với một ai đó khác rồi ạ.”
Tôi cảm thấy… Thật sự rất thất vọng.
Tuy rằng đó là một thành viên khác của tộc Supard.
Điều đấy nghĩa là, một phần kỳ vọng của tôi đã đúng về việc… họ là người Supard, phải không?
Khỉ thật, măt tôi giờ đỏ bừng cả lên chỉ vì tôi đã vô cùng tự tin mà hét lên rằng “Anh Ruijerd!”
“…Ngươi biết Ruijerd sao?”
Người đàn ông tộc Supard mà tôi không biết ấy đã hỏi trong khi mang một vẻ mặt tò mò.
À, phải rồi.
Nếu anh ta là một người Supard, hẳn anh sẽ biết về Ruijerd thôi.
Mà kể cả nếu không phải là Ruijerd chăng nữa, thì cũng chẳng vấn đề gì.
Ừm.
Sẽ không có nảy sinh thêm bất kỳ một vấn đề nào khác tại Vương Đô Bihaeril bây giờ nữa.
Ừm, đúng vậy.
“Ể? À, vâng. Anh ấy là Đồng Đội… không, là Bằng Hữu… hay có thể nói là Ân Nhân của tôi chăng?”
“Nếu cậu là khách, thì đi với tôi. Tôi sẽ giới thiệu cậu cho anh ấy.”
Người đàn ông quay lưng lại sau khi nói điều đó.
“Ể… Xin dừng lại đã, anh ấy có ở đây sao ạ?”
“Anh ta có ở đây.”
Trong khi tôi vẫn còn đang ngơ ngác, anh chàng tộc Supard gật đầu như thể đó là lẽ dĩ nhiên vậy.
-----------------------------------------
Biên dịch: Salmonz.
Nhận xét (0)