Light Novel Mushoku tensei: Chương 240 - Thứ họ đang kiếm tìm
Baca Light Novel Mushoku tensei: Chương 240 - Thứ họ đang kiếm tìm
Baca Komik Light Novel Mushoku tensei: Chương 240 - Thứ họ đang kiếm tìm bahasa Indonesia lengkap dan baru di MSKManga. Kami menyediakan Komik, Manhua, Manhwa, dan Novel yang dapat kalian baca online gratis.
Read Light Novel Mushoku tensei: Chương 240 - Thứ họ đang kiếm tìm
*Đính chính lại tên nhân vật: Dù tên nhân vật phiên âm từ Katakana là Chandle von Grandor, nhưng nếu để chuyển ngữ đúng thì là Sándor von Grandeur. Dooga có thể rút ngắn lại thành Doga.
--------------------------------------------------
Chương 240 ( Chương 2 bên LN) Thứ họ đang kiếm tìm.
Vương Đô Biheiril.
Nằm ở phía đông của Lục địa Trung Tâm, đất nước được bao quanh bởi các ngọn núi, khu rừng và biển cả.
Đất nước ấy tuy không hề lớn mạnh nhưng lại có đến ba thành phố chính khổng lồ.
Vị trí của chúng là:
Phía trung tâm, thủ đô Biheiril.
Ở phía nam, lớn thứ nhì là thành phố được bao bọc bởi rừng già, Ilel.
Còn phía Bắc, Được bao quanh bởi biển cả, thành phố lớn thứ ba đất nước, Heilerul.
Nơi này không có gì đáng để nói cho lắm.
Tôi đoán thứ duy nhất đáng để lưu tâm chính là diện tích của nó.
Mặc dù không có vị trí chiến lực ngang các đất nước lân cận, nhưng mảnh đất ấy to gấp đôi so với tất thảy.
Nơi này kết nối với hai đất nước khác bằng đại lộ.
Tuy nhiên, Vương Đô Biheiril chưa hề bị tấn công lần nào.
Ở phía đông của vùng đất bắc này là sự nối tiếp của một Kỷ nguyên hùng mạnh.
Vương quốc tuy đang thiếu binh lực nặng nề, nhưng vì vài lý do nào đó, mà chả bị đánh bởi nước khác.
Lý do đằng sau chính là bởi sự tồn tại của chủng tộc Quỷ.
Vương Đô Biheiril có một mối quan hệ mật thiết với Quỷ Tộc sống trên hòn đảo lênh đênh trên biển từ rất lâu về trước.
Mặc dù tôi nói là thế, nhưng Vương Đô Biheiril mới được hình thành chỉ sau đại chiến Laplace, cho nên nó mới được khoảng 50 ~ 100 là nhiều nhất.
Vào lúc đó, tộc Quỷ ở đảo Onigashima và con người sống ở phía bắc vẫn chưa có sự hợp tác với nhau.
Mặc dù họ có từng trao đổi ít nhiều ở vùng cận hải, nhưng được cái, các thành viên của tộc Quỷ sống trên thành phố của loài người lại không có thái độ keo kiệt hay cao ngạo.
Vào lần đó, Quỷ Tộc đã phải đối mặt với một biến cố.
Những Quỷ Tộc đang sống trên đảo bỗng bị tấn công bởi Hải Tộc sinh sống dưới biển sâu.
Tộc Quỷ liên tiếp chống trả. Và mặc dù họ là một chủng tộc thiện chiến, nhưng sức mạnh của hải tộc vẫn là quá lớn để có thể đương đầu.
Ngay lúc mà họ đang đứng trên mép của bờ vực tuyệt diệt, họ đã đưa ra lựa chọn cuối cùng là trở thành nô lệ cho Hải Tộc.
Và rồi ngay trước mặt Quỷ Tộc, một nhóm mạo hiểm giả loài người đã xuất hiện.
Nghe theo tiếng gọi của tiền tài và danh vọng, nhóm mạo hiểm giả ấy đã du hành tới hòn đảo xa xôi này.
Xuất xứ và danh tính của họ, Quỷ Tộc không hề được biết.
Tổ đội ấy bao gồm 4 người, không gì khác ngoài một kiếm sĩ, và ba người có khuôn mặt lần lượt giống như chó, khỉ và gà lôi.
( Lưu ý: truyền thuyết của đất nước này được dựa trên câu chuyện Momotarou)
Nhóm thám hiểm ấy đã mơ về những chuyến hành trình và chiếm được nhiều của cải châu báu.
Nhưng những gì họ thấy chỉ là Quỷ Tộc nghèo nàn.
Những chiến binh Quỷ thì đã hi sinh rất nhiều sau chiến tranh.
Còn về Quỷ nữ, họ sống trong nỗi sợ hãi.
Những đứa trẻ trong tộc thì luôn khóc lóc và mếu máo trong đau đớn.
Nhóm thám hiểm khi phát hiện ra điều này, đã vô cùng nổi giận.
Ngọn lửa chính nghĩa sôi sục bên trong trái tim quả cảm của những con người đó
Họ thề sẽ cứu lấy tộc Quỷ, và sau đó họ được phù hộ bởi Quỷ Thần.
Đồng hành với chiến binh quỷ, họ thâm nhập vào mê cung căn cứ của Hải tộc.
Sau một trận chiến cam go, họ cuối cũng cũng đã bắt giữ được thủ lĩnh của hải tộc.
Nhưng cái giá phải đổi thật sự rất đắt.
Nhóm Mạo hiểm giả đã bị tiêu diệt hoàn toàn ngoại trừ người kiếm sĩ dẫn đầu họ.
Thấy vậy, Quỷ Thần đã thề rằng sẽ trở thành người bạn chí cốt với gã và cùng các thành viên khác của Quỷ Tộc trợ giúp anh ấy vô điều kiện.
Và một sự thật chấn động đã được tiết lộ.
Anh ấy là một hoàng tử tới từ một vương quốc mới nổi ở phía bên kia vùng biển.
Vị hoàng tử trở về vương quốc, và sau khi hắn lên ngôi vua, thì đã cùng các Quỷ tộc tuyện thệ rằng sẽ bảo vệ lẫn nhau đến muôn đời sau.
Và từ đó, loài người và loài Quỷ sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi.
Ừm, đó thật sự là câu chuyện đằng sau sự thành lập của Vương Đô Biheiril.
Tôi không biết bao nhiêu phần trong đó là sự thật.
Dù sao thì Vương Đô Biheiril đã được bảo vệ bởi Quỷ Tộc, một lực lượng chiến đấu hùng hậu. Cho nên dù nơi đây là một mảnh đất phì nhiêu, nhưng nó vẫn không thể bị xâm lăng bởi các nước láng giềng.
Vương Đô Biheiril về căn bản là một nơi được bảo hộ toàn diện.
Nhóm chúng tôi đang tiến đến Nhị Đại Thành phố Irel.
Trong nhóm có ba thành viên.
Đứng đầu là hiệp sĩ của Ariel, một người mặc bộ giáp màu vàng cát: Sándor
Thuộc hạ của ông ấy thì mang trên minh bộ giáp màu xám: Doga.
Và tôi.
Tôi sử dụng ma đạo cụ để thay đổi khuôn mặt, và bên ngoài của Ma Đạo Khải [Dạng II], tôi đã mặc thêm một bộ giáp khác sơ cua.
Thêm nữa, đằng sau lưng của [Dạng II] có vài ma đạo cụ được thiết kế bởi Roxy.
Một khi nhấn nút trên thắt lưng và truyền ma lực vào, thì cuộn giấy phép ở chỗ tương ứng sẽ ngay lập tức được kích hoạt.
Với 5 cái mỗi bên tay, tổng cộng là có 10 cuộn giấy phép khác nhau.
Bởi vì không cần phải lôi nó ra và mất công thi triển, nó cực kỳ tiện lợi.
Nhưng vì phải mang theo tất cả các cuộn phép để kích hoạt ở trạng thái gấp, cho nên trông nó như một ba lô dành cho học sinh tiểu học vậy.
Vì bằng cách nào đấy trông nó mang phong cách thật cơ khí, nên tôi quyết định gọi nó là [Quyển Trục Cơ Khí Cải Tiến].
Theo đó là khẩu súng máy, thành quả phát minh thứ hai của Roxy.
Ma Đạo Khải, Quyển Trục Cơ Khí Cải Tiến và Giáp Trụ.
Với việc tôi phải trang bị tất cả chúng, trông tôi giờ cao đến 2 mét, và nhìn y như một bộ chiến giáp hạng nặng.
Quả là một lớp cải trang hoàn hảo.
Về nhân vật mà tôi đang sắm vai, thì là một Môn Đồ của Phái Bắc Thần, lang thang khắp nơi để tìm công việc vệ sỹ. Nhưng khi trang bị bộ giáp này, tôi lại thấy giống như đang lang thang khắp nơi tìm kẻ địch mạnh để thách đấu thì mới đúng.
Trực quan mà nói thì có vẻ như Sándor là người dẫn đầu, còn theo sau là chúng tôi.
Nhân tiện, tôi đang dùng cái tên “Clay” ở đây.
Chúng tôi di chuyển bằng xe ngựa.
Hiện tại, tôi sẽ là một trong số ba hiệp sĩ được ngồi trên xe kéo.
Thật sự khá là ‘‘thoải mái’’. Tôi lắc lư xiêu vẹo theo từng nhịp rung của cỗ xe.
Ba Hiệp Sỹ mặc giáo dày cộp đi cùng nhau. Nhìn qua thì tưởng nổi bật, nhưng thực ra thì không, đây là chuyện thường ở nơi đây.
Ở Thành phố Ma Pháp Sharia thì sẽ không được thấy quá nhiều những mạo hiểm giả mặc theo giáp trụ, nhưng ở Vương Đô Biheiril thì có thể thấy ở bất cứ đâu.
Cho nên là trong khi theo dõi hành trình này, cho phép tôi được giới thiệu sơ qua hai người bạn đồng hành của mình.
Sándor von Grandeur.
Thủ lĩnh Hoàng kim Hiệp Sỹ Đoàn của Vương Đô Asura.
Ông ấy từng là một lính đánh thuê tự do. Sándor thường dành nhiều thời gian ở khu vực tranh chấp, nhưng từ lúc Ariel lên ngôi, thì ông đã trở lại Vương Đô Asura.
Ông ta say đắm ngất ngây vẻ đẹp của Ariel nên đã quyết định phục dưới trướng cô ấy, và trong khoảng thời gian ông giải quyết công việc cho Ariel, Sándor đã được cô ấy chú ý và leo lên được vị trí hiện tại.
Khi tôi nghe câu chuyện này xong, tất cả những gì tôi hình dung thì hắn ta giống một tên giỏi nịnh bợ, nhưng tôi nghĩ là Ariel sẽ không để một tên chỉ giỏi nịnh nọt lên làm Thủ Lĩnh đâu.
Hẳn ông ta rất đặc biệt.
Khi tôi hỏi Ariel về thông tin của ông ta, thì câu trả lời của cô thật sự rất mơ hồ, và tất cả những gì cổ đáp lại với tôi: hắn là một người chân thật.
Tuy nhiên, cô ấy lại chả nói gì về thân phận của ông ta cả. Cứ như thể cô ấy đang chọc tôi kiểu “Ủa? gì? Ai biết đâu?” vậy á.
Nhưng Ariel trông không có vẻ đáng nghi, nên tôi sẽ để nó sang một bên.
Hoàng kim Hiệp sĩ.
Trái ngược với cái tên, bộ giáp không có được lấp lánh như vậy.
Kệ cả nếu có dí cái đèn sáng đến thế nào, thì cũng chẳng thế thấy cái gì nó ‘‘Hoàng Kim’’ cả. Mặc dù, nếu mình đánh bóng nó lên, có thể nó sẽ sáng đấy.
Và nó không phải màu hoàng kim, nó giống màu vàng xỉn thì hơn.
Hiệp sĩ Màu Vàng.
Ồ, nghe khá là mạnh mẽ theo cách riêng của nó đấy, như ‘’Yellow 14’’ vậy
(Lưu ý: Rudeus đang đề cập đến Hans-Joachim Marseille, là một phi công máy bay chiến đấu của Không quân Đức và là quân chủ trong Thế chiến thứ hai, ông ấy đã bắn hạ tổng cộng 158 chiếc máy bay với "Yellow 14" Bf 109F-2 nổi tiếng của mình, và ông cũng đã chết trong khi lái chiếc Yellow 14 đó.)
“Tôi có nghe nói là Vương Đô Asura sở hữu những Hoàng kim hiệp sĩ, vậy Hoàng kim hiệp sĩ là gì vậy ạ?”
Tôi đã từng được biết về Hắc hiệp sĩ và Bạch hiệp sĩ, nhưng tôi chưa từng được biết gì về hoàng kim hiệp sĩ cả.
“Họ là một nhóm hiệp sĩ được thành lập bởi Bệ Hạ sau khi ngài ấy lên ngôi. Bổn phận duy nhất của họ là bảo vệ Bệ Hạ Ariel, chỉ cần được ra lệnh, bất kể thế nào, họ cũng sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Nếu cần thiết thì có thể dùng cả Ma Pháp Trận Dịch chuyển cũng được, dù sự tồn tại của nó là hoàn toàn cấm kỵ tuyệt đối đối với người dân.”
Nói cách khác, họ là đội quân tinh nhuệ của riêng Ariel.
“Thực ra, ban đầu ta nghe nói rằng nó được tạo ra để [Trợ giúp đồng minh.]”
“Ồ.”
Vậy là nó được thành lập cho chúng tôi sao.
Cô ấy quả nhiên thật rộng lượng.
Và đáng sợ nữa.
Ariel sẽ yêu cầu điều gì để đổi lại trong tương lai đây?
Mong Orsted sẽ giúp tôi ‘’hoàn vốn’’ chứ cái này tôi không trả nổi đâu.
“Mặc dù nó mới được thành lập gần đây, nên không có nhiều người, nhưng đều thuộc diện ưu tú cả đấy. Có thể thể cậu chưa nhận ra, nhưng ta cũng sử dụng kỹ thuật của phái Bắc Thần.”
Ông ta nói thế trong khi cười hềnh hệch, rõ là nhìn lão Sándor này có mang theo thanh kiếm nào đâu.
“Kể cả khi ông không có kiếm?’’
“Ta nghĩ thứ này còn mạnh hơn cả kiếm nữa.”
Ông ta nói trong khi xoay vòng vòng cây gậy thép.
Có vẻ ông ta chiến đấu với một cây phón… nhầm, vũ khí cán dài.
Một người sử dụng vũ khí cán dài sao, đây là lần đầu tiên tôi được thấy từ khi được chuyển sinh đến đây đấy.
Ban đầu, trên thế giới này, do sức tác động cực kỳ xấu từ tộc Supard, các vũ khí dạng lao không được ưa chuộng nữa, và như bây giờ, chỉ có phái kiếm đạo là được phát triển.
Nói như vậy, thì bất kỳ vũ khí nào mà Kiếm Thần sử dụng, thì nó cũng chẳng xa lạ gì.
Mặc dù rất có thể ông ấy không còn là một kiếm sĩ, nhưng Bắc Thần thật sự khá giống gì đấy như là một Ninja hay Samurai vậy.
“Chiều dài của nó quả là một điểm mạnh.”
“À. Đúng là như vậy đấy.
Với Phái Kiếm Thần, nó có thể khiến người học tấn công tới một khoảng cách không tưởng.
Còn ở Phái Thuỷ Thần, thì không cần biết đòn tấn công xuất phát từ đâu, nó có thể phản đòn ngay lập tức. Đó là lý do thứ này rất mạnh. Nếu không thích dùng kiếm nữa, thì cậu có thể bắt đầu bằng việc sử dụng một vũ khí dài hơn.”
Phạm vi tấn công của vũ khí càng xa. Thì cơ hội tấn công đối thủ càng cao. À ừm. Một lý thuyết thật đơn giản.
Thế giới trước đây của tôi cũng quen thuộc với khái niệm đó lắm, vì vậy họ cạnh tranh để chế tạo vũ khí có tầm tấn công xa như súng lục, súng trường hay thậm chí là tên lửa, bom hạt nhân các kiểu.
Nhưng nơi đây thì khác. Khái niệm đó dùng ở nơi này không hợp lý cho lắm
Có quá nhiều người có thể làm đảo lộn khái niệm khoảng cách trong thế giới này, từ Ma pháp sư đến Kiếm sĩ.
Hơn nữa, trên thế giới này còn có phép thuật chữa lành có thể đóng vết thương trong vài giây. Vì vậy, thử thách thực sự đối với một kiếm sĩ là giết chết đối thủ của mình trong một một đòn duy nhất.
Cho nên, thật tiếc mà nói thì Trượng Kỹ của Sándor lại đang ở thể bất lợi.
Ông ta có thể vượt trội so với đối thủ là con người, nhưng đối đầu với một thứ có thể hồi phục liên tục, thì đó sẽ là trận đấu đầy gian truân vất vả.
“Doga cũng là một thành viên của Hoàng Kim Hiệp sĩ đúng không?”
“Chuẩn.”
Doga.
Anh ta không có tên họ.
Được sinh ra tại quận Donati của Vương Đô Asura.
Ban đầu, anh ta là lính gác cổng cho Thủ đô hoàng gia của Vương Đô Asura.
Nhưng khi mà Sándor được bổ nhiệm, ông nhận ra tiềm năng của Doga nên đã nuôi dưỡng nó.
“Hồ, thì ra ông cũng đi tìm kiếm nhân tài nhỉ?”
“Sau cùng thì tạo ra hiệp sĩ lý tưởng là công việc của một Thủ Lĩnh mà. Nên từ nay về sau, ý định của tôi sẽ là tiếp tục chiêu mộ những chiến binh hùng mạnh.”
Công việc của một vị Thủ Lĩnh ư?
Giờ tôi nghĩ lại, dì Therese, Cô ấy là một đội trưởng khôn ngoan và luôn đáng tin cậy. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là cổ là người mạnh nhất trong số họ.
Trong một tổ chức, thì người lãnh đạo chưa chắc đã là người mạnh nhất.
Điều quan trọng chính là tố chất lãnh đạo.
“Nhưng mà Doga-san này, trái ngược với cái tên ‘Hoàng kim Hiệp sĩ’ thì bộ giáp của anh đâu có phải màu vàng?”
“Ha, cậu nên biết là ngoại trừ những ngày lễ trọng đại ra, thì chỉ có một tên đần mới mặc một bộ giáp loè loẹt như vậy ra chiến trường.”
Hợp lý đến không thể chối cãi.
Vậy nghĩa là, Sándor sẽ thường mặc bộ giáp hoa mĩ hơn so với cái bộ màu vàng xỉn bây giờ sao?
“Hahaha! Ta hiểu rồi. Vậy ra đó là lý do vì sao khi ta đưa cho cậu bức thư, cái mặt cậu lại tỏ ra đầy sự nghi hoặc như thế. Nếu như ta biết trước chuyện này, thì đã mặc bộ thường ngày rồi.”
“A, không hẳn là như vậy đâu ạ…’’
Sándor nói cùng với một nụ cười hào sảng.
Thật sự không có cách nào để có thể coi ông ta như người xấu được.
Nhưng để mà nói thì mấy tên tông đồ của Hitogami cũng đều là người tốt đấy thôi.
Cho dù cả Orsted và Ariel đều nói là không sao đâu, nhưng chỉ một mình tôi sẽ còn đọng lại chút nghi ngờ.
"Chà, hình như tuyết rơi có hơi ít thì phải."
Khi Sandor nói vậy, tôi nhìn quanh.
Mọi thứ xung quanh chúng tôi được bao phủ bởi một lớp tuyết mỏng.
Tuy nhiên, nó không đủ để làm xe ngựa trở nên khó di chuyển.
Ban đầu, rất có thể nơi này là con đường dùng để cày cấy.
Tuy nhiên thì mặt đất trở nên nứt nẻ và khô cằn, và thửa đất từ đó chẳng thể trồng trọt được gì nữa.
Thậm chí có đi xa khỏi nơi này, cũng chả có chỗ nào ở đây có thể sống được cả.
Nhắc đến mặt đất, thường thì tầm này nó đáng lẽ phải bị bao phủ bởi tuyết.
Nhưng ở Vương Đô Bilheiril thì lại ít tuyết hơn tôi tưởng.
Mặc dù làn gió vẫn khô và buốt giá, thì vẫn không thể phủ nhận là nơi đấy tuyết rơi cực kỳ ít.
“Tôi tự hỏi liệu nó có phải là do ngọn núi không.”
“Núi thì có thể làm gì được với tuyết chứ?”
“Bởi vì ngọn núi này nó gom những đám mây lại phía tây, tôi nghĩ nó là lý do tuyết ở đây không rơi quá nhiều.”
“Ồ… Quả nhiên là Rudeus-dono, cậu thật là thông thái.”
“Tôi cũng chả biết là có đúng hay không nữa.”
Thời tiết ở thế giới này có lẽ không đi theo nguyên lý với thế giới trước.
Sau cùng thì trong Đại Rừng rậm, trời lại mưa liền ba tháng không ngớt, hay ở đại lục xanh tươi thì lại trở thành một hoang mạc chỉ sau một đêm.
Không trừ cả ngọn núi, có một cách giải thích hoàn hảo cho nó là do ma lực tới từ khu rừng trải dài tới phía tây là thứ đã khiến cho tuyết rơi ít lại.
“Chú của tôi cũng có hứng thú với mấy cái này đó.”
“Ồ, vậy hẳn ông ấy là một nhà nghiên cứu ư?”
“Ông ấy luôn đi tìm lời giải cho các câu hỏi như Những đám mây kia tới từ đâu? Chúng sẽ đi đâu? Con người sinh ra như nào? Hay tại sao họ lại chết?”
Tôi tự hỏi liệu ông ấy có phải nhà triết gia không nữa.
Mặc dù có thể sau này mà tôi già đi, thì cũng sẽ làm mấy thứ như vậy.
Kiểu một ông lão 60 tuổi gì đấy, ngồi với Sylphy và Roxy, sống như thế này trong khi tận hưởng tuổi già…
À…không, Sylphy là một chủng tộc bán elf, còn Roxy thì là tộc Migurd, cho nên họ vẫn sẽ trẻ đẹp thôi.
Kể cả Eris có là một bà lão chăng nữa thì kiểu gì cũng sẽ thể hiện mình là một người già năng động.
Và tôi sẽ là người duy nhất thật sự già trong gia đình ấy.
“Đó quả là một suy nghĩ hết sức triết lý.”
“Triết lý là gì?”
“Triết lý là… hừm, đó là một dạng ma thuật.”
“À… ta hiểu rồi.”
--------------------
Trên đường đi, chúng tôi bị tấn công bởi một sinh vật hung dữ.
Cũng không sai nếu nói đất nước này bao phủ toàn rừng rậm. Còn Đại lộ mà chúng tôi đang đi tới thì nằm ở bên phải.
Khi chúng tôi bị tấn công, thì đó cũng là lúc để họ toả sáng. "Đây là sức mạnh quân sự của Vương quốc Asura!! ‘’ đó là cách họ hét lên trong khi tàn sát kẻ thù.
Sándor với sự nhịp nhàng và khéo léo xuất sắc, kết hợp với một Doga có thể đánh bại kẻ thù chỉ bằng việc vung một phát rìu bự chảng.
Đó là thứ mà tôi thấy, hay nói chính xác hơn, Ít nhiều, đó là những gì tôi có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Điều đấy khiến cho kể cả một tên kiếm sĩ yếu nhất cũng sẽ hiểu được vị trí của mình là ở đâu.
Họ rõ ràng không phải là những chiến binh bình thường, mặc dù họ vẫn chưa thể sánh ngang với Thất Đại Liệt Cường.
Khi tôi nhận ra điều đó, thì chúng tôi đã tới được Nhị Đại Thành phố, Irel.
★★★
Nhị Đại thành phố, Irel, thoạt nhìn qua thì khá bình thường. Không quá nổi bật.
Nó được bao bọc bằng một bức tường lớn và con đường trên phố trải dài từ cổng chính. Đám thương nhân thì tự tập xung quanh cổng vào.
Một kiểu cảnh tượng hết sức bình thường của thế giới này.
Nếu tôi phải đánh giá, thì thật sự nơi đây chuộng dùng gỗ hơn cả Thành phố Ma pháp Sharia nữa.
Các toà nhà bằng gỗ với cái mái dốc được xếp thẳng hàng với bức từờng lân cận cách nhau có một đoạn ngắn.
Cũng là lẽ thường tình vì nơi đây có một nguồn tài nguyên gỗ giàu có mà.
Rời khỏi xe ngựa ở bãi trông, chúng tôi đi tới nhà trọ.
Để ý thì thấy xung quanh có khá ít các thương nhân.
Nơi này có vẻ khá im hơi lặng tiếng thì phải, khá là ảm đảm.
Theo lẽ thường thì sẽ bởi vì lượng khách hàng ít ỏi, nên những thương nhân cũng tỉ lệ thuận mà không ở quanh đây mấy … nhưng ngược lại có rất nhiều các Mạo hiểm giả tụ tập.
Trước đấy, chúng tôi có đi ngang qua rất nhiều các chiến binh mặc giáp cùng với các ma pháp sư theo sau.
Tỉ lệ giữa mạo hiểm giả và thương nhân ở đây là hoàn toàn đối nghịch.
Phải có lý do gì đó cho việc này, nếu không thì vấn đề sẽ không thể rõ ràng được.
“Chà.”
Khi đang nhìn ngó xung quanh, tôi vô tình va phải một người đi đường.
“Ô, xin lỗi.”
Gã thật cao lớn.
Phải đến 2 mét 5 là ít.
Kể cả đã trang bị giáp, tôi vẫn phải ngước nhìn.
Nếu như có tộc bán khổng lồ, thì chắc họ cũng kiểu kiểu như này.
Họ có làn da màu nâu đỏ, và mái tóc thì màu đỏ đậm.
Cả cơ thể trông rất là cường tráng.
Điều đáng chú ý nhất là đầu của họ.
To gấp rưỡi đầu người bình thường.
Miệng của gã cũng rộng đến mang tai, để lộ ra những cái nanh sắc nhọn. Và ở trên cái đám lông xoăn màu đỏ đậm ấy, là hai chiếc sừng dựng ngược lên.
Một người tộc Quỷ.
“Đi đứng cẩn thận vào.”
Quỷ Nhân vừa đụng phải liếc nhìn tôi rồi đi tiếp.
Lưng anh ta đeo một cái túi to nặng trịch mà đi cứ nhẹ nhàng y như không.
Đây là lần đầu tiên tôi được thấy Quỷ Nhân gần tới như vậy, quả là một trải nghiệm thú vị.
Ở Vương Đô Biheiril, Quỷ Tộc đi lại cứ như một điều thường tình vậy.
Loài người ở đây cũng coi đó như một lẽ tự nhiên.
Chứng kiến một đất nước có đa chủng tộc sinh sống cùng nhau thật sự là rất hiếm gặp ở những nơi khác.
“Này Clay, đừng có nhìn ngang liếc dọc như vậy chứ, em là tên nhà quê lên tỉnh đấy à.”
“Cái gì cơ? À, ồ phải rồi, thưa nii-san…”
Một lời chí mạng đến từ Sándor. Hắn mắng tôi rất kiên quyết.
Nó hoàn toàn khác so với cái tông giọng thường ngày khi đi trên chặng hành trình, có lẽ lý do là vì chúng ta đang cải trang. Ông ấy nhắc nhở để cho vai diễn của chúng tôi trông thuyết phục hơn.
“Chả có ai đủ mạnh ở đây cả, tìm kiếm quanh đây, thật lãng phí thời gian mà, Haizzz.” Tôi cũng hùa theo.
“Đúng vậy.”
Đúng vậy, chúng tôi đang cải trang thành Môn Đồ của Phái Bắc Thần.
Ta phải thể hiện rằng ta chỉ quan tâm đến những kẻ mạnh mẽ. Hoặc không thì việc cải trang sẽ bị lật tẩy ngay.
“Trước tiên chúng ta phải tìm một nhà trọ tá túc đã, được không hả Clay? Doga?”
“VÂNG Ạ!!”
“Um.”
Đối với một kiểu người đánh xe ngựa như Doga thì vẫn như mọi khi, nhưng Sándor thì hoàn toàn đối lập. Ông ấy hoàn toàn nhập tâm vào vai diễn của mình.
Sandor tiếp tục đi trước như người lãnh đạo của nhóm, vì vậy tôi sẽ không trở nên quá nổi bật.
Tôi là em trai của Sándor: Clay. Chức nghiệp: Chiến binh chuyên nghiệp.
Được rồi, diễn nào!
“Sándor. Sau khi đặt phòng xong anh có muốn vào quán rượu không ạ?”
“Haa, tuy em thỉnh thoảng khá ngốc nghếch, nhưng thường những ý tưởng của em khá là hay đấy. Doga, cũng học theo đi.”
“Um!”
Sau đó thì chúng tôi đi vào trong nhà trọ.
★★★
Cái lúc chúng tôi bước vào quán rượu, thì nơi đây có một bầu không khí không được thoải mái cho lắm.
“…Hửm?”
Nó thật sự khác biệt so với những quán truyền thống mà tôi từng tới trước đây.
Nói là thế nhưng trông nó rất bình thường.
Đa phần là các Mạo hiểm giả. Ngoài ra cũng có vài cặp dân thường ở đây nữa.
Những Quỷ Nhân chỉ chiếm 1 – 2%, nhưng đó không phải nguyên nhân gây ra sự bất tiện này.
Một quán rượu với rất nhiều chủng tộc khác nhau không phải là thứ gì quá bất thường.
Tôi tự hỏi cảm giác khó chịu đang tràn ngập xung quanh đây là cái gì vậy nhỉ?
Ánh mắt của họ cũng chả có gì đặc biệt.
Không có ai ở đây kỳ lạ cả.
Chả có thứ gì ở đây kỳ lạ cả.
Nhưng có một thứ gì đấy rất khó tả.
“Chuyện gì thế, Clay?”
“Chẳng phải có thứ gì đấy rất kỳ lạ trong quán này sao?”
Ông ta nhìn một vòng.
Nhưng có vẻ như tôi chỉ đang tưởng tượng thôi.
“…Anh không hiểu ý em lắm. Hay chúng ta rời đi nhé?”
Sándor đề nghị với một tông giọng thấp.
“Không đâu, em muốn biết rốt cục cái cảm giác này nó đến từ chỗ nào.”
“Hiểu rồi.”
Như Sándor nói, chúng tôi bước vào quán rượu với một dáng đi thản nhiên và đi tới một cái bàn trống.
Tôi đi theo sau Doga.
Khi Doga ngồi xuống, cái ghế nứt cạch cái vì không chịu đựng được sức nặng của anh ta.
Mấy cái ghế trong quán đều mục hết cả ra rồi.
Trong khi đang mặc Ma Đạo Khải, tôi thường phải lưu ý là không được ngồi lên ghế, nhưng ở đây thì tôi chả còn lựa chọn nào khác.
Tôi tự hỏi rằng liệu đây có phải nguyên nhân của cái cảm giác ấy không.
Không, không thể nào.
“Mang cho bọn ta vài món đi bồi bàn, và giới thiệu ai đó thông thạo nơi này nhanh nhé, ta phát oải vì chuyến đi lắm rồi. À, cho mấy thằng đệ ta uống sữa hay bánh trái gì đó cũng được. Nếu như các người không có sữa, thì cứ thay bằng nước nha.”
Trong khi tôi còn đang tập trung vào vụ cái ghế, thì Sándor vừa đặt 4 đồng lên bàn.
“Cảm ơn vì đã gọi món ạ.”
Người bồi bàn cũng là một Quỷ Nhân. Một Quỷ nữ.
Có lẽ vì cô ấy là con gái cho nên thân hình có mảnh mai hơn so với nam giới.
Cô ấy có một thân hình bự và cái bộ ngực khủng… Nhưng trên hết, nhiều phần của cô ấy trông giống con người hơn.
Có lẽ cô ấy là một bán nhân.
Và cô ấy chắc chắn không phải nguyên nhân của sự ‘‘khó chịu’’ này.
“Này!! Anh đã bảo là em đừng có liếc nhìn lung tung rồi cơ mà.’”
“A, em xin lỗi.”
Sándor gõ vào đầu tôi.
“Nhưng anh đâu cần phải đánh em như thế chứ.”
“Cái gì cơ? Chú định bật anh á?”
Lời ông ta tuy có hơi thô lỗ, nhưng ánh mắt của ông ấy thì thể hiện dụng ý không có ý làm tổn thương tôi.
Nói cách khác, ông ấy chỉ đang cố gắng quở trách vì tôi hành động khá đáng ngờ đấy.
“Không, không như anh nghĩ đâu… em chỉ đang nghịch ngợm tí ấy mà.”
“Nghịch á? Chú cảm thấy khó chịu à?”
“Không… Không phải là khó chịu đâu ạ.”
Cái cảm giác này không thể giải thích được.
Cái cảm giác như ở đây có thứ gì đó mà tôi đã và đang tìm kiếm từ rất lâu.
Mặc dù có thể là không khả thi, nhưng phải chăng Gisu hoặc Ruijerd đang ở đây ư.
Tôi muốn mau chóng xác nhận cái cảm giác này.
Khi tôi nghĩ về nó, thì đôi mắt của tôi lại đảo như rang lạc.
Trong quán rượu này khá là nhộn nhịp.
Đó là kiểu quán mà bạn có thể tìm ở bất cứ đâu.
Với những tiếng cười cợt ồn ào, và tiếng mọi người ăn uống chóp chép, đập bàn đập ghế ing ỏi.
Kể cả thức ăn cũng bình thường không kém. Vì nó là loại cá sông mà bạn có thể ăn tại bất cứ thành phố nào.
Nhưng có một thứ gì đó đang là nguyên nhân của sự khó chịu này.
Một thứ mà những quán khác không đem lại cảm giác tương tự.
"Vậy các người muốn thông tin sao?"
Khi tôi đang nhìn ngó xung quanh, thì một người đàn ông đi đến bàn chúng tôi.
Một Nhân Tộc.
Hắn ta có một khuôn mặt khá ranh mãnh.
“Anh là người cung cấp thông tin sao?”
“Đúng vậy, tôi nắm rõ về cái thành phố này như lòng bàn tay. Cũng như số lượng tổ đội mạo hiểm giả ở đây, các tuyến đường thương mại hay thậm chí là cả thợ rèn.”
“Được rồi, ta sẽ cần ngươi chỉ cho bọn ta một mớ thứ đấy. Vì chỉ vừa tới, cho nên bọn ta không muốn dính vào bất cứ rắc rối nào cả, hiểu chứ?”
Sau khi nói xong, ông ta dúi cho gã kia hai đồng xu.
“Không vấn đề, không vấn đề!!”
“Ta không cần biết mấy cái thông tin vặt vãnh. Ta hiểu ngươi là một kẻ bán thông tin với một mạng lưới rộng rãi, vậy bọn ta có thể yêu cầu nhà ngươi trích xuất thêm một chút thông tin có giá trị không?”
Tôi nở ‘’nụ cười kinh doanh’’ khi nghe Sándor hỏi một câu hỏi gây sốc như vậy.
Hiện tôi đang dùng bộ mặt giống của một người trong hội quán đánh thuê Rudo, cho nên nụ cười đấy trông không có đáng sợ mấy.
“Trời ạ, ghê thấy mợ được.”
Khi nhìn thấy mặt tôi, người đàn ông khẽ run lên, rồi quay mặt về phía Sándor.
“Vậy các người muốn biết điều gì?”
“Ta muốn biết những điều thông thường trong thành phố này, lối sống con người ở đây, vị trí địa lý, những kẻ mà ta không nên gây thù chuốc oán… À, và nếu như đang có chuyện gì, thì ngươi hãy báo cho bọn ta biết.”
“Đã rõ.”
Không nên mong đợi rằng chúng ra sẽ nghe được thông tin về Gisu đâu.
Thế thì tham lam quá.
Chúng ta chỉ là những chiến binh bình thường mà thôi. Không dính dáng đến âm mưu gì cả, thật đấy.
“Yêu cầu về… điều thông thường sao.
Về đất nước này thì các quy tắc cũng thông thường thôi.
À… ở đây có nhiều Quỷ Nhân lắm đấy, nên hãy nhớ điều đó khi đi du hành nhé.
Con người ở đây họ sống rất thân mật với cả Quỷ Tộc. Kể cả nếu các người có là người theo đạo Millis chăng nữa, thì nên nhớ là đừng có lôi cái vẻ mặt bất mãn kỳ thị đối với họ.”
“Nếu ta làm như thế thì sao?”
“Không một ai ở đây sẽ bán cái gì cho các người, và chủ nhà trọ cũng sẽ tống cả các người ra ngoài đường luôn bất kể trả giá bao nhiêu chăng nữa. Kể cả chủ quán nhậu này cũng là một Quỷ Nhân đấy. Nên các người chắc chắn sẽ bị sút ra khỏi quán và bị ép ăn toàn rác thải.”
Quỷ là những người hàng xóm vô cùng thân thiện.
Cho nên, nói chuyện thô lỗ với họ thì không chỉ Quỷ mà cả Con Người ở đây cũng sẽ tức giận.
Sharia tuy cũng đa chủng tộc, nhưng họ vẫn thường bị phân biệt đối xử.
Họ không có sống hoà thuận được như ở đây.
“Về vị trí địa lý… nói đại khái thì nếu các cậu đi về hướng bắc thì sẽ tới được thủ đô, còn đi về hướng nam thì sẽ tới một ngôi làng hẻo lánh.
Đó là một ngôi làng nhỏ với không có gì đặc biệt; ở đó có vài tiều phu và trưởng làng, nên nơi đó được bảo vệ khá nghiêm ngặt.
Tôi sẽ khuyến mãi thêm một thông tin nữa là ở phía đông nam có một mê cung đấy nhé.”
“Nói cho ta nghe về nó đi.”
Sándor lại dúi cho hắn ta thêm hai đồng tiền nữa để mua thông tin về mê cung.
Chúng tôi không định tới đó, nhưng mà biết thì cũng chả mất gì nhiều.
Sau khi nghe vài thứ về cái mê cung, cuộc hội thoại lại tiếp tục.
“Các người tốt nhất đừng gây hấn gì, tôi từng nói rồi đấy, không được tỏ thái độ thù địch với Quỷ Nhân.
Ở đất nước này, Quỷ Tộc và Nhân Tộc điều được đối xử bình đẳng.
Tiếp theo là… À, phải rồi.
Kể cả các người chả ngán một ai, nhưng vẫn có một nơi cần phải tránh xa đó là Thung lũng Địa Long.”
Thung lũng Địa Long sao.
Có vẻ như tôi đã bỏ qua vài thông tin quan trọng.
Nếu tôi không nhầm thì Ruijerd được nhìn thấy lần cuối ở một ngôi làng gần đó.
“Thung lũng nằm sau một khu rừng lớn… Nhưng khu rừng đó thì được đặt tên là ‘Khu Rừng Lạc lối.’ Vì nhiều thế hệ đã trôi qua, khu rừng dần trở thành nơi trú ngụ của rất nhiều những thế lực quỷ dữ không thể nhìn thấy bằng mắt thường, Ác Quỷ Vô Hình, đừng có dại dột mà bước chân vào đấy.”
“Ác Quỷ vô hình ư?”
“Ừ thì… mấy con quỷ ấy cũng chỉ như lời mê tín trẻ con thôi.
Thung lũng Địa Long, đúng như cái tên của nó, là nhà của những con Địa Long.
Một vài Mạo hiểm giả dại dột đã tiến vào khu rừng và làm náo loạn tổ của chúng.
Một đàn địa long có sức mạnh ngang hoặc hơn cả một đất nước, cho nên nơi đấy đã bị niêm phong lại.”
Gã đàn ông nhíu đôi lông mày lại như thể đang cố nhớ điều gì đó.
“Nhưng từ 1 năm trở lại đây, có một lời đồn rằng có những con quỷ đã đi ra từ ‘Khu Rừng Lạc lối.”
“Ồ.”
“Vị lãnh chúa đã thành lập một đội thám hiểm để tiến vào điều tra khu rừng. Nhưng sau vài ngày thì họ không trở ra.
Có lẽ con Ác Quỷ Vô Hình đã tóm được họ, hoặc họ đã rơi xuống tổ của đám Địa Long, hay có thể họ đã bị ăn thịt bởi ma thú.
Mặc dù chả có vẻ gì như họ đã sống sót trở về.
Sau khi thất bại trong lần điều tra đầu tiên, vị lãnh chúa lại tiếp tục một cuộc điều tra thứ hai.
Và bất ngờ là có một người…. đã quay trở lại.”
Cùng lúc đó anh ta cúi gập người xuống rồi nhìn thẳng vào mắt tôi.
Cái không khí căng thẳng như đang xem một bộ phim kinh dị vậy.
Đừng nhìn tôi, nhìn Sándor kia kìa.
“Nhưng anh ta trở nên phát điên.
Đôi mắt của gã trông như điên như dại.
Khi lãnh chúa hỏi chuyện gì đã xảy ra, thì anh ấy chỉ thì thầm cho tai ngài rằng, ‘Lũ quỷ đang ở đó, Lũ quỷ ấy đang ở đó…’ giọng nói lắp bắp, cái sự trống rỗng hằn sâu trong đôi mắt của gã.
Sau khi nghe điều đó, vị lãnh chúa trở nên sợ hãi và từ bỏ hết toàn bộ nỗ lực điều tra của mình. Những nạn nhân sau cái chết thì được coi là đã ‘bị giết bởi địa long’, và cũng bởi tai nạn này, mà những gì sau đó đã bị thất lạc…
Tuy sự thật đã bị chôn giấu, nhưng nửa năm về trước lại xảy ra thêm một vụ án không thể giải đáp khác.”
“…”
“Thực ra đấy không hẳn là tin xấu.
Câu chuyện giờ đã tới được thủ phủ của đất nước.
Nhà vua nói rằng "Có một ngôi làng gần đó, vì vậy, chúng ta phải điều tra thêm, không thể cứ bỏ mặc chuyện này vậy mãi được!’’
Và thế là nhà vua đã thành lập một đội chinh phạt.
Hiện tại họ đang chiêu mộ thành viên cho lực lượng đấy.”
Hắn ta nhìn lên và nói.
“Và thế là. Để tìm ra chân tướng của con quỷ ấy, có một phần thưởng đặc biệt được treo lên. Đó là 10 đồng vàng Biheilil. Tôi nghĩ là các người có thể nhận công việc đó đấy…”
Tôi hiểu rồi.
Ác quỷ vô hình sao…
Thông tin này khác với vị trí mà Ruijerd được tìm thấy lần cuối.
“Một con quỷ đi ra từ ‘Khu rừng Lạc lối.’
Và sau đó, là ‘Có con Ác quỷ vô hình ở trong ‘Khu rừng lạc lối.’”
Tất cả những thông tin này cứ lộn xộn trong đầu tôi mà không thể xác nhận được đó có phải là sự thật hay không.
Chưa kể còn thông tin từ người của Tập Đoàn đánh thuê Rudo. Họ cũng nhận được tin tức từ những người cung cấp thông tin khác.
Từ những thông tin trên, có vài thứ sẽ có thể kết hợp lại được với nhau.
Cần phải tìm ra mấu chốt của vấn đề này.
Có vẻ như, chúng ta phải sắp xếp tất cả những thông tin này trước.
Tôi có một giả thiết như sau: Con quỷ bước ra từ Khu rừng Lạc Lối có thể là Chủng tộc Supard tóc xanh? Có thể kẻ mà họ đang đề cập đến là Ruijerd.
Không, khoan đã, nhưng chúng ta không hề biết những thông tin này bắt nguồn từ đâu. Chưa thể kết luận vội vàng được.
Mà kệ đi, không cần biết lời đồn này xuất phát từ đâu, bởi vì mấy cái thông tin này không hẳn là vô lý.
Mặc dù với Ruijerd mà nói, thì anh ấy sẽ không nương tay với bất kỳ đối thủ nào; nên có khả năng là anh ta đã xoá sổ toàn bộ thành viên đội điều tra.
Tại sao anh ta lại đi vào trong khu rừng đó vậy?
Có phải vì sẽ rất rắc rối nếu như có ai đó nhìn thấy hay nhận ra anh ta không?
“A.., Câu chuyện hay phết. Anh thấy khá là… thú vị đấy chứ. Clay này? Không phải chú cũng nghĩ như vậy sao?”
“Hừm, một con quỷ sao… Nghe cũng bánh cuốn thật. Cái phần thưởng 10 đồng vàng kia cũng khá là hấp dẫn đấy chứ.”
Mặc dù tán thành như vậy, nhưng trong đầu tôi giờ tràn ngập những suy nghĩ khác.
Dù sao thì, chúng tôi sẽ phải đi vào khu rừng để tìm hiểu.
Với những thông tin này. Tôi không thể nghĩ được Ruijerd còn có thể ở đâu khác.
“Nhưng phần thưởng này, là ai đến trước mới có phần.
Anh e rằng cần tham gia vào một Tổ Đội để phối hợp đấy.
Chúng ta thì không phải là một mạo hiểm giả rồi, cho nên nếu chúng ta muốn tham gia, thì ta phải tìm thêm trợ thủ thôi.”
Rồi Sándor nháy mắt với tôi.
Ah!!! Em bắt được sóng rồi. Anh hai!!
“Phải rồi, chúng ta nên tới tìm thử xem sao.”
“Được rồi. Tên buôn thông tin, tiền hoa hồng đây.”
Sándor đưa cho anh ta thêm vài đồng nữa.
“Hãy tìm cho bọn ta một tên đạo tặc.
Điều kiện là một ai đó đa dụng trong quá trình thám hiểm và phải giỏi trong khoản thu thập thông tin nữa.
Người đấy có chiến đấu được hay không cũng chả quan trọng. Chúng tôi sẽ lo vụ chiến đấu rồi.
Về phần thưởng thì… Làm gì giờ nhỉ? Sẽ khá xót đấy, Ta sẽ thương lượng thêm về việc chia tiền thưởng với người đó sau, tìm một kẻ đi’’
“Thời hạn bao lâu?”
“Tốt nhất là trước lúc đội trinh sát được chính thức ra quân. Nhưng vẫn còn lâu nữa mới đến phải không?”
“Họ sẽ bắt đầu vào tháng sau.”
“Vậy, trước khoảng thời gian đó nhé. Hẹn gặp lại trong quán rượu sau 10 ngày nữa?”
“Được, để đó cho tôi.”
Gã đàn ông nhặt mấy đồng xu rồi bỏ vào một cái túi đựng. Hòa vào dòng người đông đúc của quán nhậu, rồi lặn mất tăm.
Làm tốt lắm, Sándor. Với những thông tin về cánh rừng, thì cuộc tìm kiếm Gisu đã tiến lên thêm được một bước rồi.
Mặc dù chúng tôi vẫn chưa nghe được tin tức gì về Bắc Thần, Nhưng cuộc nói chuyện vừa rồi không phải là không có giá trị, tôi đã học hỏi một chút ít về kỹ năng giao tiếp từ ông ta.
“Anh khéo léo thật đấy.”
“Vợ anh khá rành về mấy thứ này. Anh tự nhiên học hỏi được thôi.”
Vậy là ông ta đã kết hôn sao.
Cho nên là lại thêm một lý do nữa để chúng tôi cần phải trở về lành lặn rồi.
Mặc dù ông ấy nói rằng có chút hối tiếc khi rước cái mái nhà ấy về với mình. Điều đó cũng được thể hiện trong tông giọng của ổng.
“Vậy, anh muốn làm gì giờ đây?”
“Trong khi chờ đợi tin tức, chúng ta sẽ có 10 ngày rảnh rỗi… nên có thể chúng ta sẽ đi vòng quanh nơi đây một lúc. Doga này, có nơi nào ở đây chú muốn tới không?”
“…Tôi muốn xem, tiều phu.”
“Vậy thì chúng ta có thể đi do thám ở ngôi làng phía bắc được một lúc đấy.”
Mặc dù cuộc trò chuyện nghe có vẻ như là chưa ra quyết định, nhưng chúng tôi đã có ý định tới ngôi làng từ lúc đầu rồi.
Trong 10 ngày tới.
Từ cuộc hội thoại, có vẻ như từ đây đến ngôi làng sẽ mất hơn một ngày để tới.
Vào sáng mai, tôi sẽ thiết lập một Vòng Tròn Dịch Chuyển và Thạch Bản Liên Lạc tới ngôi làng.
Đến chiều mai thì chúng tôi sẽ vào rừng. Dành khoảng 5 đến 6 ngày để tìm kiếm bên trong.
Sau đó, chúng tôi sẽ trở lại và nghe thông tin từ người buôn về Gisu, rồi thông báo cho những người khác thông qua công cụ ma thuật liên lạc.
Theo đúng kế hoạch thì sẽ như vậy.
“Tới đây, xin lỗi vì đã để quý khách phải đợi!”
Khi tôi đang suy nghĩ, thì thức ăn đã được dọn lên bàn.
Cá hấp và bia.
Doga thì có một cốc nước tối màu được đặt trước mặt.
Có lẽ nó là một loại nước ép trái cây nào đó. Chắc tí nữa tôi sẽ thử xin một ngụm xem sao.
Được rồi, vào lúc này thì tôi chả có ý định gì như muốn say xỉn cả.
Nhưng nhậu mà không say thì còn gì là nhậu nữa.
Nên là chỉ một lần này thôi. Một lần duy nhất thôi.
Với lại, nếu ta không uống rượu, mấy kẻ xung quanh sẽ nghi ngờ mất.
“Vậy, vì thành công của chúng ta.”
“Cạn Ly!”
“…Cạn ly”
Cầm cốc trên tay, chúng tôi uống cạn đáy.
Khi đồ uống đi vào miệng tôi, có một cảm giác ấm nóng ran lên trong cổ họng.
Vị của nó thậ----
“—PHỤUUTTT!”
Doga tuôn hết thứ nước đen ra khỏi miệng.
“Khụ…Khụ…”
“Ủa!?”
Khi mọi người xung quanh đang quây lại hóng chuyện gì đang xảy ra. Doga gục mặt xuống và ho không ngớt.
Tôi đặt tay lên lưng anh ấy và niệm phép giải độc.
Nhưng Doga thì vẫn đang hục mặt xuống, há hốc mồm và nước dãi chảy xuống tèm nhèm.
“Êy, này, bình tĩnh đi nào!”
Chết dở, anh ta đã uống thứ gì vậy!?
Là độc ư!?
Chính là cái cảm giác ấy!
Dường như tôi vừa nhận ra một chuyện gì đó!
Và vẫn không thể biết được là nó tới từ đâu!
Liệu phép giải độc hiệu nghiệm không?
Bình tĩnh, vào lúc này, điều đầu tiên là phải giữ cái đầu lạnh.
“Bồi bàn!? Cô vừa mới đưa cái quái gì thế?”
“A! Tôi xin lỗi!”
Sándor hét vào tai người phục vụ.
Được rồi, cần phải bình tĩnh. Tôi nhìn vào cái cốc mà Doga đã uống.
Tôi cầm nó lên để xác nhận bằng mũi.
…Hử?
Mùi vị này, có lẽ nào…
“Anh ấy là con người ư…? Tôi tưởng anh ấy là Quỷ Nhân vì vóc dáng đồ sộ ấy; tôi đã sai sót, tôi thật sự xin lỗi ạ.”
“Chính vì vậy ta mới hỏi cô vừa đưa cái đếch gì cho cậu ta uống vậy hả!?”
Tôi dùng ngón út chấm vào cốc nước rồi đưa tay lên nếm thử.
Cái vị này, chắc chắn rồi.
“Dạ, đây là đồ uống được làm từ đậu đen, nó được tộc Quỷ rất ưa chuộng, nhưng rất nặng mùi đối với con người, thường thì tôi sẽ pha loãng nếu cho con người uống, nhưng lần này… Tôi thật sự chân thành xin lỗi!!”
“Cô có chắc nó không phải là độc không!?”
“Dạ, có thể ạ…một ngụm thì không sao… nhưng nếu uống nhiều quá thì...”
“Bỏ mợ rồi!!! Êy Doga! Cậu ổn không đấy?! Nàyyyy!”
Trong khi Sándor đang hoảng loạn, thì tôi đã lấy lại được điềm tĩnh.
Giờ thì nghĩ lại xem, đây là cái mùi mà tôi ngửi thấy khi bước chân vào quán.
Nó có mùi như được trộn giữa cá hầm.
Một cảm giác của thứ đó…
Và đó cũng là lúc tôi nhận ra được bản chất thật của thứ đồ uống này.
Đúng thật là nếu uống nhiều quá thì sẽ bị ngộ độc, nhưng mà Doga đã phụt hết ra rồi mà.
Anh ta có lẽ sẽ hơi khó chịu một chút, nhưng không có gì quá nghiêm trọng đâu.
“…”
Tôi đưa ngón tay lên và liếm thêm lần nữa.
Ừm.
Đúng là thứ đó rồi!!
Không còn nghi ngờ gì nữa!!
Không thể nhầm lẫn được!!
Đây chính là… xì dầu.
---------------------------------
Biên dịch: Salmonz
Nhận xét (0)