Light Novel Mushoku tensei: Chương 238 - Ma nhãn thứ hai
Baca Light Novel Mushoku tensei: Chương 238 - Ma nhãn thứ hai
Baca Komik Light Novel Mushoku tensei: Chương 238 - Ma nhãn thứ hai bahasa Indonesia lengkap dan baru di MSKManga. Kami menyediakan Komik, Manhua, Manhwa, dan Novel yang dapat kalian baca online gratis.
Read Light Novel Mushoku tensei: Chương 238 - Ma nhãn thứ hai
Pháo đài Necros, một tòa kiến trúc được đặt tại Ma Đại Lục, khu vực Gaslow.
Sâu bên trong tòa thành bất khả xâm phạm ấy là một hầm ngục hiếm khi được sử dụng. Nhưng lần này, thì có một kẻ đang được giam giữ tại đó.
“Grừ………”
Tên tù nhân này đeo trên tay những chiếc cùm cồng kềnh, dưới chân thì bị xích với một quả tạ nặng trịch, và trên người đang mặc một bộ pijamas sọc xanh trắng. Một cảnh tượng thật đáng thương làm sao.
“Grừ………”
Tiếng gầm gừ đang vang vọng khắp phòng giam ấy không phải là đến từ một con thú dữ, mà là từ sâu trong dạ dày của tên tù nhân khốn khổ kia.
Hay nói cách khác, tên tù nhân ấy đang đói muốn chết.
“Đi ra ngoài mau!”
Bất ngờ, cánh cửa ngục được mở ra với hai người đàn ông có vẻ mặt cộc cằn được mặc kín người bằng giáp đen đang bước vào.
Họ lôi tên tù nhân xềnh xệch rồi kéo ra khỏi nhà tù, tiếng tạ sắt và xiềng xích khi bị kéo đi va đập vào nhau từng âm lẻng kẻng.
Tuy nhiên kẻ tù tội ấy cũng chẳng màng quan tâm đến mấy cái xiếng xích đang đeo trên người kia, mặc dù bên trong ả có một thứ sức mạnh rất đáng kinh ngạc.
Sau khi những tên hiệp sĩ giáp đen kéo lê ả đi một hồi, thì họ đã ra khỏi nhà tù ấy.
Rồi tiếp tục đi qua một dãy hành lang bất tận và leo lên bậc thang cao vút, thì tên tù nhân cũng đã đến buồng yết kiến.
“Nhanh lên!”
Tên tù nhân bị những binh lính thúc vào lưng, loạng choạng bước đến giữa một quảng trường hình tròn, xung quanh được treo bởi những cây nến màu tím như thể đang chuẩn bị nhận một bán án xét xử nào đó.
Khi ngẩng đầu lên, tên tù binh thấy một ngai vàng – cái ngai vàng mà hắn đã từng được ngồi chiễm trệ trên đó khi bản thân còn là một Ma Vương.
“Atofe…”
Nữ Ma Vương ấy được bọc quanh mình bởi một bộ giáp đen tuyền.
Cái khoảnh khắc mà tên tù nhân thấy người ấy, khuôn mặt của ả bỗng được nhuộm lên bởi phẫn nộ.
“…Thế này là sao hả?!”
Người tù tội ấy hét lên từ tận đáy lòng.
Nhưng có thể là do “lòng” của người ấy đang chả có cái gì, nên giọng của hắn vang vọng khắp không gian.
“Hừm, Ta đi theo hắn vì tên đó mạnh hơn ta! Cũng như là khi ta với Laplace vậy, chỉ thế thôi!”
Trong khi trả lời, vị Ma Vương đáng sợ nhất Ma Đại lục bắt đầu trừng mắt với tên tội đồ, và gần như là cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Thật khốn khổ, Necros hẳn sẽ tức lộn ruột ở trong quan tài đấy!”
“Cha ta đã nói rằng ta có thể sống theo bất kỳ cách nào mình muốn!”
“Nó chỉ đơn giản là vì ngươi chả buồn nghe bất kỳ một ai nói gì cả! Ông ta hẳn phải bất lực đến mức mặc ngươi sống một cách ích kỷ như vậy đấy!”
“Ta không phải một kẻ ngu dốt như thế!”
Mụ Ma Vương gầm lên.
Nhưng ả tù tội chả buồn để ý tới sự tức giận ấy, chỉ cười khẩy với một khuôn mặt chế nhạo.
“Ngươi chính xác là như thế đấy. Ngươi luôn luôn chỉ là một mụ già ngu si tứ chi phát triển và bản thân ngươi cũng biết được điều ấy. Ngươi đã nhận ra rằng mình vừa đớp vào một cái thính mà chả buồn suy nghĩ một tí gì về nó cả.”
“Ta không phải như vậy! Karlman nói rằng ta rất thông minh! Chàng nói rằng ta có trí nhớ rất tốt!”
“Ồ, nhưng mà Atofe này…”
Ả tội phạm đưa ra một câu tuyên bố, một lời tuyên bố mà người đời họ cấm được dùng tới khi nói chuyện với một Ma Vương như Atofe.
“Hắn chỉ đang dỗ dành người mà thôi há há há há.”
Tên Ma Vương vung một cú tát.
Tóc của cô ta dựng đứng lên vì tức giận. Mặc dù tất cả các hiệp sĩ xung quanh đều đã chạy đến ôm ngăn cô ta lại, nhưng rốt cuộc tất cả đều bị ném đi như một quả bóng.
Nhưng họ vẫn không bỏ cuộc, tất cả chụm lại thành một hàng và ra sức chặn mụ Ma Vương hung hãn ấy lại.
Còn mụ Ma Vương ấy chỉ khua tay trong khi đưa ra lời án tử với ả tội nhân kia.
“Con khốn! Ngươi chết chắc rồi! Ta sẽ băm vằm ngươi ra! Hãy chết thêm lần nữa đi!”
“Hê, Hê! Sợ quá, sợ quá đi à!! Lần sau cố học số học trước khi buông ra lời cay cú như vậy nhé.”
“GRAaaaaaaa!”
Tên tù tội ấy tiếp tục khiêu khích Ma Vương, cái kẻ mà đang dùng hết tất cả sức mạnh để đẩy lùi đoàn hiệp sĩ giáp đen kia.
“Thưa Đại Đế Kishirika, làm ơn hãy ngưng lại đi ạ! Đừng chọc tức Atofe-sama thêm nữa!”
“Im đi! Bổn toạ đã đi theo ngươi vô điều kiện chỉ vì ngươi bảo ta rằng ngươi sẽ cho ta ăn rất nhiều món ngon, rồi tất cả những gì bổn toạ nhận được chỉ là sự đối đãi nghèo hèn như này đây! Vậy nên ta sẽ không thể vui lên được cho đến khi có thể nói ra ít nhất từng đấy thứ!”
Đúng vậy, tên tội phạm này đã bị mắc bẫy, bị lừa gạt.
Cô ta đã bị nhử bởi vài lời ngon ngọt như, “Thưa quý cô, chúng tôi sẽ cho cô ăn rất nhiều đồ ngon lắm á, cho nên hãy đi cùng chúng tôi một lúc được không ạ,” bởi những lời lẽ hoa mỹ ngon ngọt, ả đã để rơi vào cái bẫy tức tưởi.
Ừm, đúng rồi đấy, đó là một cái thính vô cùng lộ liễu trước mắt cô ta, nhưng ả vẫn đớp lấy đớp để mà chả buồn suy nghĩ một tí gì về nó cả, và sau đó ngã nhào vào cạm bẫy!
Sau cùng thì lời hứa ấy đó chỉ như gió thoảng mây bay, ả phạm nhân chả được thưởng thức một của ngon vật lạ nào cả.
“Trước tiên, ta vẫn chưa được nghe về lý do mà bổn tọa bị bắt giữ cả! Bổn tọa đã làm gì?! Ta đã không… không… làm gì sai trái mà…. mà… mà…. phải chứ?”
Sau đó, tay của tên tội phạm bắt đầu cọ cọ vào nhau.
Có quá nhiều ký ức về tội lỗi mà cô ta đã làm ùa về trong tâm trí.
Nghĩ về chúng, kẻ tù tội đã nhận ra rằng cô ta chả làm gì ngoài những điều xấu xa cả, hai tay của cô bắt đầu nắm chặt lại ăn năn.
“Hứ! Ngươi quả thật không làm gì sai cả!”
Cơn giận dữ của Atofe bỗng dịu xuống. Rồi bỏ qua chuyện đó như thể đang nói với một người khác, bởi vì Ma Vương này biết rằng giận giữ với thứ tội phạm đặc biệt này cũng chả có ý nghĩa gì nhiều cả.
“Vậy lý do là gì?! Để khiến ngươi cay cú đến mức giam giữ bổn tọa chả vì lý do gì cả! Mỗi khi mà ngươi làm mấy trò bắc cóc như này đều là khi ngươi sai sót hoặc ngươi bị lừa gạt bởi một ai đó…”
Rồi, tên tội phạm bỗng nhận ra điều gì đó.
“Hẳn là vậy rồi! Ngươi đã lại bị gạt bởi một ai đó rồi nhỉ!”
“Nhảm nhí! Ta không có bị gạt!”
“Mấy tên bị gạt toàn nói như vậy á! Được rồi! Kể cho bổn tọa nghe tất cả mọi thứ về nó đi! Vẫn còn một chút thời gian trước khi mọi chuyện không thể giải quyết được nữa và bổn tỏa có thể giúp được đó. Vậy nên hãy cởi bỏ cái xiềng này ra được không…?”
Ả tội phạm huơ huơ cái còng tay sắt ra trước mặt mụ ta.
Còn về phía phản hồi của Ma Vương, cô ấy buộc phải đối mặt với việc tháo xiềng cho ả. Mụ trầm ngâm nhìn về phương trời xa xăm.
“Có thể ta đã bị lừa trong khi nói chuyện, nhưng đó không phải là thứ quyết định. Bọn ta đã giao đấu. Và sau trận chiến ấy, ta đã thừa nhận thất bại.”
“Ngươi nói dối! Một kẻ ghét thua cuộc như ngươi mà lại dễ dàng nhận thất bại như vậy á!”
“Cái người mà ta đã thua và công nhận… là hắn!”
Vị Ma Vương chỉ tay về một hướng.
Ở đó… là một ma pháp sư đang mặc chiếc áo choàng màu xám với một vẻ mặt quỷ quyệt.
Đó là một khuôn mặt dâm đãng như thể là kết quả sau khi cưới về ba nàng vợ vậy.
Mặc khác, trông giống như người đàn ông ấy chỉ đang cố nở nụ cười thân thiện hết mức có thể mà thôi.
“Ng-Ngươi là… Rubens ư!”
“Cũng gần đúng, nhưng không phải vậy ạ.”
“Quả thực v-với lượng Ma Lực ngươi có trong người hiện tại, thì cả Atofe cũng…”
Tên tội phạm bắt đầu bị nhấn chìm bởi hoang mang. Ả run rẩy vì sợ hãi.
Cô ta đã gặp vị ma pháp sư này tận hai lần trong quá khứ.
Lần thứ nhất, ả đã cười trước cái lượng mana đáng kinh tởm trong hắn, và lần thứ hai, ả cười trước cái Ma Lực có thể đẩy lùi được cả một Ma Vương.
Nhưng đến lần thứ ba thì chả có một nụ cười nào trên môi cả.
Ả không thể nào cười nổi trước một người đàn ông đã khiến Atofe phải quy phục và đồng thời cũng là người đã bắt giữ ả hiện giờ.
“He He…”
Vị ma pháp sư nở nụ cười trong khi im lặng nhìn về phía cô ấy.
“Sự thật là, có vài thứ tôi muốn tặng ngài, ngài thấy đấy…”
“C-C-C-Cái gì thế, một lần tái sinh ư?”
“He He He, còn hơn cả thế cơ ạ.”
Vị ma pháp sư ấy đang run lên vì phấn khích trong khi nở một nụ cười bệnh hoạn.
“T-T-Ta sẽ không bị lừa gạt đâu! Lũ nhân tộc các ngươi đều như vậy cả! Các ngươi chỉ cố lừa gạt bổn tọa bằng những lời lẽ ngon ngọt mà thôi! Ngươi định làm gì ta, đừng tiến lại đây!!!!”
Ả tù tội cố gắng phản kháng, nhưng dường như chẳng còn lối thoát nào cho cô ta cả.
Giọng nói của cô bắt đầu run rẩy và cô bắt đầu lấy tay che lại toàn thân trong khi đôi mắt của cô tràn đầy sự bối rối.
“Vậy để xem ngài có còn nói được thế không sau khi nhìn thấy thứ này không ạ.”
Vị ma pháp sư đặt chiếc túi xách xuống và bắt đầu thò tay vào trong rồi lôi ra một chiếc hộp màu đen.
“Ẽeeeec…!”
Tên tù nhân cố nuốt nước bọt khỏi cổ họng.
Một chiếc hộp đen xì!
Cứ như thể như bên trong nó chứa đựng toàn bộ những nỗi sợ tối thượng nhất mà ả tù nhân ấy có thể nghĩ tới.
Trong đó có thể là gì được nhỉ?
Không cần quan tâm, nó chỉ là một chiếc hộp đen mà thôi.
Không còn nghi ngờ gì nữa, cái hộp ấy đang chứa đựng những thứ kinh hãi ngoài sức tưởng tượng!
Vì màu của nó đen đến thế cơ mà!
“Một khi ngài nhận được thứ này, thì ngài sẽ phải làm bất kỳ thứ gì tôi nói ra đó.”
“C-Cái gì cơ…!?”
Anh mở cái hộp ra.
Bên trong đó là những chiếc nhẫn to bằng nắm đấm, được đóng gói cẩn thận.
Những chiếc nhẫn màu vàng với những thứ dịch thể màu trắng bám dính trên đó như là mốc vậy.
Với một vẻ ngoài ghê rợn, màu sắc đáng sợ, và một hương thơm ngọt lịm tỏa ra từ chúng khiến cho tóc của tên tù binh dựng đứng hết cả lên.
“C-Chúng là gì vậy…? Ngươi định dùng chúng với mục đích gì…?!”
“He He He, đây, ngài thấy đấy, để làm thế này này.”
Cậu Ma pháp sư lấy tay lôi một chiếc trong số chúng ra và từ từ đưa vào miệng Kishirika.
Đồng thời, hai tên hiệp sĩ đen cũng giữ lấy tên tội phạm để cô ta không thể cử động được nữa.
“Nói ‘ahh’ đi nào…”
“D-Dừ-DỪ…DỪNG LẠI MAUU!!!”
★ Từ Góc nhìn của Rudeus. ★
Kishirika Kishirisu, Đại Đế của Ma Giới, đang hét lên trong khi ăn nhồm nhoàm những chiếc bánh vòng tôi mang theo.
“Thật là một tạo vật vĩ đại của thế giới, rốt cục chúng là gì vậy hở…!”
Chúng được làm từ trứng và đường được mua từ Thánh Quốc Milis.
Và người làm ra nó chính là: Aisha Greyrat.
Hồi trước, em ấy đã được nghe từ Nanahoshi về sự tồn tại của một món ăn như vậy, rồi sau đó em ấy đã tự học cách làm chúng.
Vì bữa ăn nhà tôi thường dùng khá nhiều dầu ăn, cho nên việc thu thập những nguyên liệu cũng khá là đơn giản.
“Bổn tọa không thế thốt lên lời…! Phải chăng Bổn tọa được sinh ra để được thưởng thức thứ hương vị hoa mỹ này ư…!”
Mặc dù lúc trước Kishirika còn trông ỉu xỉu khi bị áp giải đến phòng yết kiến, nhưng giờ thì phởn như trên mây vậy.
Hẳn đó là phép màu của bánh donut rồi.
Khi được giải thích cách làm bánh vòng, Roxy cũng đã thử và kết quả là vượt ngoài mong đợi.
Tôi không thể chắc rằng mình đã từng thấy Roxy hạnh phúc đến nhường này trước đây hay chưa.
Ít nhất thì tôi đã không thể khiến cô ấy có một vẻ mặt tràn đầy niềm vui đến vậy được.
Không, tôi là người đã tạo một tuyến làm ăn với Milis để có thể bổ sung thêm vật tư mà, nên cũng có thể coi tôi là một phần trong những nguyên nhân làm nên cái tâm trạng vui vẻ của cô ấy cũng được.
Bố vợ à, Mẹ vợ à, Con đang khiến cho Roxy vô cùng hạnh phúc. Bằng những chiếc bánh vòng mà Aisha đã làm ra đấy ạ.
Không nghi ngờ gì nữa, bánh vòng có quyền năng khiến cho ma quỷ trở nên bất lực.
“Ồ…”
Nhưng thứ Ma pháp ấy có một điểm trừ đó chính là nó phụ thuộc vào số lượng được niệm ra.
Kishirika đã ăn xong 12 chiếc bánh vòng và vẻ mặt của ả bắt đầu ỉu thiu trở lại.
“Không còn nữa ư…?”
“Thật tiếc là vậy ạ.”
“…Nếu ngươi đã giúp Bổn tọa lần thứ hai như này, thì bổn tọa cũng phải thực hiện hoá nguyện vọng của ngươi thôi .”
“Đó chính là thứ mà tôi muốn nghe đó ạ.”
Tôi nở một nụ cười “thân thiện” hết mức có thể rồi nói, và vẻ mặt của Kishirika như thể đã nhận ra được điều gì đó xong ngay lập tức che thân mình lại.
“Khư… Vậy ngươi muốn thân thể của Bổn tọa sao… Không cần biết ngươi đã cho Ta ăn bao nhiêu món ngon thế nào chăng nữa, Cơ thể của ta đã thuộc về Badi rồi… Nhưng để mà có thể được ăn những món ngon như này nữa thì… Ưm...!”
“Gần đây tôi đang ăn chay, cho nên miễn đi ạ.”
‘’Ồ, nhưng chịu đựng sẽ có hại cho sức khỏe lắm đấy’’
“Kể cả nếu tôi có được ngài cho húp chăng nữa, thì tôi vẫn phải hỏi mấy nàng vợ ở nhà trước đã ạ.”
“Vợ ư? Ồ, thì ra là vậy. Ngươi đã cưới rồi sao. Lạy chúa trên cao, nhân tộc lớn nhanh như tóc vậy…”
Và giờ, với tờ giấy trên tay.
Tôi tới đây chỉ để yêu cầu điều này.
Vì Kishirika sẽ ban thưởng bất cứ ai cho cô ta ăn uống ngon miệng, nên tôi đã đặc biệt yêu cầu Aisha làm những chiếc bánh vòng này.
“Vậy để bắt đầu, tôi muốn ngài hãy dùng quyền năng của mình để tìm một người đàn ông tên là Gisu ạ.”
“Hồ, Gisu sao…”
“Vâng, những đặc trưng của anh ta là---”
Tôi kể cho Kishirika về những đặc trưng ngoại hình của Gisu và cách đánh vần tên anh ta được viết trên một bức thư.
“Hừm, Hình như… là ta đã từng nghe về tên này đâu đó rồi thì phải.”
Đôi mắt của cô ấy xoay như cái máy đánh xèng và sau đó dừng lại.
Ả ngẩng đầu lên trời và bắt đầu nhìn về nơi nào đó với vẻ mặt nhăn nhó.
“Hồ…Hừm… Thứ này… Ồ, trông ngon phết…”
Kishirika lẩm bẩm, mắt cô ấy đảo liên tục.
Và một lần nữa, trong khoảnh khắc, Kishirika dừng hành động ấy lại.
“Tìm ra rồi.”
Thật sự không mất quá nhiều thời gian cho lắm.
“Vương Đô Bihaeril, nằm phía Đông ở vùng đất phía Bắc. Hắn ta đang nói chuyện với một ai đó trong rừng… và khuôn mặt thì có vẻ vừa ân cần nhưng cũng vừa dữ dằn nữa…”
Kishirika uốn người ra đằng trước, trong khi nở một nụ cười phát ra tiếng ‘ihihi’.
“Giờ thì hắn ta đang nói chuyện với… Hửm?”
Bỗng dưng, vẻ mặt của Kishirika khựng lại.
“Ta không thể thấy được nữa.”
Vẻ mặt của cô dần trở nên nghiêm túc, và cô ấy nhắm mắt lại sau một sự thay đổi đến chóng mặt vừa rồi.
Ả ngẩng mặt lên trời trong khi vẫn để con mắt của mình đóng lại, chắc để cho chúng được nghỉ nhỉ.
Nhưng sau một khoảng thời gian ngắn, ả lại mở chậm rãi đôi mắt ra.
“Cái cảm giác này… Chắc chắn là nó rồi. Cái kẻ mà ngươi đang chống lại hiện tại có phải là Hitogami… đúng không?”
Khác hoàn toàn so với một Kishirika thường ngày, cô ấy đang thể hiện một thái độ nghiêm túc như một con người khác vậy.
“Đúng thế ạ.”
“Chiến đấu với Hitogami à, nói cách khác, ngươi đang phục tùng cho Long Thần, phải chứ?”
“…Vâng.”
“Hừm…”
Kishirika khoanh tay lại rồi nghiến chặt hàm răng.
Đó là một dáng vẻ của người đang suy tư.
Vài giây sau, ả lại nhìn lên trời như thể đang nhìn chằm chằm vào ánh trăng đang chiếu rọi.
Mặc dù bây giờ đang là buổi trưa, thời tiết mát vẻ và có nhiều đám mây bay vút qua. Trăng đâu mà ngắm?
“Còn ngươi Atofe, ngươi phục tùng người này sao?”
“Ừm.”
“Vậy… Có lẽ đây là định mệnh rồi nhỉ.”
Đây không phải là cái không khí vui nhộn thường ngày nữa, cứ như thể tôi đang diện kiến trước một nhà hiền triết vậy.
Tôi tự hỏi chuyện gì đang xảy ra vậy nhỉ.
Liệu mấy cái bánh vòng của tôi có tác dụng thay đổi trí óc…?
“Thưa Kishirika Đại đế, ngài biết Hitogami sao?”
“Đúng là như thế. Ta đã từng sống cùng thời đại của hắn… Thật lòng mà nói, Ta đã nghĩ rằng mối liên kết giữa bọn ta đã kết thúc rồi cơ.”
“Thời đại mà ngài nói là gì ạ?”
“Chả to tát gì đâu. Khoảng 4200 năm về trước, cả Bổn toạ và Badi, đã bị điều khiển bởi Hitogami vì hắn muốn giết Laplace.”
4200 năm trước sao…?
À, khoảng thời gian giữa chiến tranh Nhân – Ma tộc lần hai.
“Tôi nhớ không nhầm, thì Đấu Thần và Long Thần đã giao chiến với nhau.”
“Quả thật là vậy. Badi mặc trên mình bộ Đấu Thần Giáp đã chiến đấu với Ma Long Vương Laplace để bảo vệ ta.”
“Hử… Badigadi-sama đã từng làm thế ư?”
Tôi nghĩ những sự thật vừa được hé lộ sẽ khá là chấn động đấy.
Vậy người đằng sau cái tên Đấu Thần ấy là Badigadi sao…?
Orsted chưa từng nói điều gì với tôi như vậy cả.
“Tương truyền rằng bộ Đấu Thần Giáp đã bị thất lạc… Tuy nhiên, đó là cho đến khi Badigadi xuất hiện. Nên kể cả bây giờ, một phần trong anh ấy vẫn cảm thấy mắc nợ với cái tên Hitogami chết tiệt kia. Nên có lẽ chàng đã bắt tay với kẻ thù mất tiêu rồi.”
“…Tôi hiểu rồi.”
Không phải là tôi muốn chiến đấu với cả vị Ma Vương hào sảng kia hay gì.
Nhưng việc ông ấy có thể trở thành kẻ thù thì tôi sẽ phải luôn ghi nhớ trong đầu và chuẩn bị tinh thần sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
Nếu có thể, thì tôi muốn ông ấy hãy quên món nợ xưa cũ ấy đi và trở thành đồng minh của tôi.
“Ừm, vì ngươi đã có thể khiến Atofe quy phục, nên Bổn Tọa tin rằng ngươi hiện sẽ có thể đối đầu được với Badi rồi, nhưng nếu được thì làm ơn đừng giết anh ấy.”
Badigadi là em trai của Atofe và là hôn thê của Kishirika. Nên họ đều là gia đình.
Ma Tộc tuy có thể rộng lượng, nhưng không có nghĩa là họ sẽ chỉ ngồi im khi thấy gia đình mình bị giết hại mà chả cần biết hoàn cảnh như thế nào.
“Được rồi. Để mà nói thì, tôi không nghĩ mình có thể giết được ông ta dễ dàng vậy đâu ạ, thật đấy.”
“Quả thật. Sự tái sinh là quyền năng của Ma tộc Bất tử mà, nên hẳn là vậy rồi.”
Kishirika nói, rồi nhìn sang Atofe.
Tuy Atofe vẫn đang tỏ thái độ tự mãn, nhưng tôi nghĩ đó là vì cô ta đang chả hiểu chúng tôi đang nói cái gì cả.
“À còn nữa… ngươi tiến lại gần một chút đi.”
Kishirika vẫy tay.
Thấy vậy, tôi liền tiến tới chỗ cô ấy.
Ả lấy tay che miệng mình lại, như thể đang định nói thầm gì đó với tôi.
“Đưa cái mặt của ngươi gần thêm tí nữa đi.”
“Chuyện gì vậ---”
“Cho ngươi nè, bup.”
Bất ngờ Kishirika chọc hai ngón tay vào con mắt trái khiến tôi hét lên đau đớn.
“É É É É É É É!!”
Tôi lập tức định lùi ra sau theo bản năng, nhưng Kishirika lại bấu vào tóc tôi nên không còn có thể làm gì khác.
Tuy bản thân đang mặc Ma Đạo Khải [Dạng II], nhưng tại sao tôi vẫn không thể thoát ra được!?
Đau quá, đau chết mất!
Ồ, thực ra, có vẻ như tốt nhất… là không nên chạy khỏi nó.
“Ồ? Ngươi ngoan ngoãn hơn rồi đấy à.”
Tôi mặc cho Kishirika làm gì thì làm.
Nó không chỉ đau, mà còn khiến cho đầu óc tôi choáng váng nữa.
Tôi hiểu ý nghĩa của việc tự dưng cô ấy lại chọc tay vào mắt tôi rồi ngoáy ngoáy một hồi là gì.
Vì dù sao thì đây cũng là lần thứ hai rồi mà.
“Xong rồi đấy.”
Cuối cùng, Kishirika rút ngón tay ra.
Cơn đau vẫn còn ở bên mắt ấy với một cảm giác khá là mù lòa.
Nhưng tôi có thể hiểu được rằng mình không có bị mất một bên tầm nhìn.
“Luật của Bổn toạ là sẽ đổi món quà lấy một thứ gì đó khiến bổn toạ thấy ngon miệng.”
“…”
“Thế nên con mắt này sẽ là món quà thứ hai của bổn tọa đó.”
Tôi đang quỳ một bên đầu gối trước Kishirika trong khi vẫn đang giữ bên mắt đau đớn của mình.
“Tuy bổn tọa không liên quan gì đến trận chiến này, nhưng bổn tọa đã từng có một quá khứ không tốt đẹp gì với tên Hitogami kia. Nên thứ này có lẽ sẽ là một món quà và đồng thời là lời tiễn biệt.”
Tôi bỏ tay và nhận ra tầm nhìn của tôi đã bị phân ra làm hai, và khi một bên mắt được che lại; thì khung cảnh tôi đang thấy đột nhiên thay đổi hoàn toàn.
Nó khiến đầu tôi không khỏi choáng váng.
“Đó là Ma nhãn Thấu Thị. Một con mắt tuy chỉ có thể khiến ngươi nhìn rõ hơn từ khoảng cách xa, nhưng bổn toạ tin rằng ngươi sẽ có thể tìm ra cách để tận dụng được nó thôi.”
Ma Nhãn Thấu Thị sao?
Tôi thử nhắm mắt phải lại rồi dồn mana và mắt trái xem sao.
Điều chỉnh lượng mana như hồi tôi tập dùng Ma Nhãn Tiên Tri, rồi tôi thử cố nhìn ra đằng xa.
Tôi đang có thể nhìn thẳng ra phía cửa chính của pháo đài Necros từ tận phòng yết kiến này.
Tôi tiếp tục nhìn ra xa hơn nữa.
Khi tôi dồn nhiều mana vào hơn, thì tầm nhìn của tôi xuyên qua cả vùng chân trời.
Như một chiếc máy quay có thể phóng to tầm nhìn đến vô hạn, tôi tiếp tục vung tầm nhìn của mình ra xa hơn.
Tôi có thể thấy một miệng núi lửa, và trong đó có một thị trấn, nhưng tôi không thể nhìn thấy được toàn bộ thị trấn ấy.
Tuy tôi đã rót thêm Ma Lực để có thể nhìn ra xa hơn nữa, nhưng rồi chỉ dừng lại ở một đỉnh núi.
Tôi có thể nhìn thấy những chi tiết trên ngọn núi đá ấy, và ở đó có một con Quỷ Vương Cạn đang ngáp ngắn ngáp dài, nhưng chỉ thế mà thôi.
Vậy là tầm nhìn của tôi mà bị cản lại bởi một thứ gì đó thì tôi sẽ không thể nhìn thấy gì đằng sau nó nữa.
Giảm thiểu lượng Ma Lực xuống, tầm nhìn của tôi trở về vị trí ban đầu.
Tất cả những gì nó có thể làm chỉ là như một chiếc kính viễn vọng.
Tôi không thể nào bảo nó hữu dụng, nhưng như thế cũng không có nghĩa là nó tệ.
“Ta chắc chắn rằng giờ ngươi hẳn đã quen với việc sử dụng hai ma nhãn cùng một lúc rồi nhỉ.”
“Cảm ơn ngài rất nhiều ạ.”
Tôi thể hiện sự biết ơn bằng cả tấm lòng.
“Được rồi. Tốt lắm, Rudeus! Nếu ngươi lại va vào rắc rối lần nữa, thì ngươi có thể dựa vào Bổn toạ đây! Miễn là ngươi dùng chúng để chiến với Hitogami, thì ta sẽ trợ giúp cho ngươi!”
Kishirika lấy tay ra rồi chặt vào cái xích đang gắn trên chân một cách dễ dàng.
Hơn nữa, cô ấy ngay lập tức thay từ bộ báo pijamas xọc xanh thành bộ đồ đồ phóng túng gợi cảm mà cô hay mặc
Sau đó, cô nhảy một phát thật mạnh.
“Tạm biệt! Bổn toạ đi đâ--- Hự óe óe!?”
Kishirika úp mặt xuống đất vì bị Atofe nắm chặt lấy chân.
“Khoan đã.”
“Gì nữa vậy? Ngươi làm hỏng màn rời đi hoành tráng của bổn toạ rồi đó.”
Kishirika trừng mắt nhìn Atofe trong khi máu mũi chảy dòng dòng.
Atofe thì chỉ cúi xuống nhìn không một chút ăn năn.
“Hãy nghe yêu cầu của ta đã.”
“Lại gì nữa? Sao bổn toạ phải nghe yêu cầu từ một kẻ đã giam giữ rồi tống bổn toạ vào ngục tối hả. Biến đi, Xùy Xùy.”
Kishirika lấy tay ngăn máu trào ra từ mũi trong khi khua khua tay còn lại.
Nhưng, Atofe thì chả buồn quan tâm rồi giữ lấy cổ áo của Kishirika.
Bộ trang phục của Kishirika bị kéo lên và toàn bộ nửa thân trên của cô ấy đã bị lộ ra hoàn toàn.
Ồooooooo!
Không được, Chú Rudeus ăn cỏ không thể chịu được lượng sát thương khủng khiếp như thế này… Hự!
“Hãy nói cho ta biết Earl và Alex đang ở đâu. Rudeus cần những kẻ mạnh mẽ, phải chứ? Họ chắc chắn sẽ có ích với cậu ta.”
“Ừm thì, Ta đã cho Rudeus biết thông tin vài phút trước rồi… với cả, Ta còn đưa cho cậu ấy Ma Nhãn như một dịch vụ đặc biệt nữa, hắn có thể tự dùng nó để tìm chúng… Nên đừng đòi hỏi thêm bất cứ một phần thưởng nào nữa!!’’
Earl và Alex sao.
Tôi tự hỏi họ là ai vậy nhỉ.
À, đó chả phải biệt danh của Bắc Thần II và Bắc Thần III sao? Thế nên Atofe mới dùng cách hỏi thân thiết như người nhà vậy. Hình như vừa rồi tôi cũng nói với Atofe rằng tôi không tìm thấy họ.
Tôi chắc rằng họ sẽ khá hữu dụng vì được đề xuất từ chính miệng Atofe ra mà…
“Nói cho ta biết đi.”
“Ta ~ Không ~ Muốn ~ Mà ~”
Nhưng Kishirika không thèm nghe theo.
Dù sao thì tôi cũng đã nắm được vị trí của Gisu rồi mà.
Tôi không thể biết được anh ta định làm gì, nhưng kể cả nếu nó có là một yêu cầu vô lý chăng nữa, thì tôi vẫn muốn tăng số lượng đồng minh của mình lên.
Càng nhiều đồng minh càng tốt mà.
Từ từ đã, vô lý ư…?
À, phải rồi.
Tôi nhớ lại chiếc Bạch cốt nhẫn trên ngón tay của mình – chiếc nhẫn từ Randolph.
“Kishirika-sama ơi, Kishirika-sama à. Hãy nhìn thứ này mà xem.”
“Ồ? Thứ gì đây? Bổn toạ cảm thấy quen lắm, nhưng mà ở đâu vậy nhỉ…”
“Đó là điều ước của Randolph đấy ạ.”
“Hửm… Ồ, Randolph ư! Bổn toan nhớ rồi! Đó là chiếc nhẫn của hắn!”
Phản ứng của Kishirika trở nên u sầu dần.
Để mà nói, thì vẻ mặt của ả trở nên tái nhợt.
“Ừm, ừm, điều ước của hắn ta sao… Bởi vì Bổn toạ đã mắc nợ với hắn, vì Bổn toạ đã mắc một món nợ cực lớn với hắn… Tại sao mỗi lần hắn giúp đỡ bổn toạ thì toàn nói là, “Người chỉ cần báo đáp cho tôi vào lần sau là được mà, kuhuhuhu,” với cái nụ cười ấy cơ chứ… ? Mỗi lần Bổn toạ thấy nụ cười ấy, thì toàn thân bổn toạ bỗng run lên sợ hãi trước những tưởng tượng mà hắn ta sẽ yêu cầu…”
“Ngài có thể làm việc này để trả ơn là được rồi.”
“Thật ư?! Thật đấy nhá! Vậy thì, chờ một chút!”
Kishirika lại nhìn lên trời lần nữa.
Lần này thì chỉ tốn có vài giây.
Cô ta quả là một máy định vị tiện lợi nhỉ.
“Earl thì ta không thể dám chắc. Nhưng ta tin là hắn ta đang ở đâu đó quanh Asura thôi, nhưng cho dù hắn ta có ở một vùng đất dày đặc Ma Lực hay sử dụng Ma Nhãn Phong ấn chăng nữa, thì đều khá là mơ hồ. Alex thì đang ở trên một con đường… Đoạn đường đó đang dẫn thẳng đến Vương Đô Bihaeril.’’
Trong khi tôi đang nghĩ về điều đó thì Atofe liền gật đầu tán thành.
“Ta hiểu rồi, vậy thì càng tốt. Rudeus, nếu ngươi đi tới Bihaeril, thì hãy tìm một người có tên Alexander. Thằng bé sẽ hữu dụng với ngươi lắm đấy.”
“Tôi hiểu rồi”
Bắc thần Karlman III sẽ đến Vương Quốc Behalil sao? ‘
Và cả Gisu cũng đang ở đó nữa.
Một sự trùng hợp ư?
Không, hitogami hẳn phải biết rằng Kishirika sẽ tìm thấy Gisu.
Nói cách khác, đây là một cái bẫy. Ừm, nó chính xác là bẫy rồi.
“Được rồi, chỉ vậy thôi chứ gì? Bổn tọa đi được rồi, phải không? Không có nắm vào chân, ngực hay vai Bổn toạ nữa đấy nhá? Vậy thì, Tạm biệt nhé! Fuhahahaha! Fahahahahaha! Faha Faha Faahaahaa! KHỤ...! KHỤ KHỤ KHỤ!!”
Trong khi tôi đang lo lắng còn Atofe thì đang đứng khoanh tay đằng sau tôi, thì bà Ma Đế kia bỏ đi với một tiếng cười vang vọng dần dần rồi biến mất.
Phải chăng cô ấy cố tình để bị bắt?
Dù sao thì, đó cũng là một nhân vật khó lường mà.
Nhưng dù sao thì, tôi đã có được vị trí của Gisu và Ma Nhãn Thấu Thị rồi.
★★★
Tôi chào tạm biệt Atofe rồi trở về Sharia.
Tôi đã bắt được thông tin vị trí của Gisu, nhưng cùng lúc đó, tôi cũng đã có được thông tin rằng Bắc Thần Karlmann III, một trong số Thất Đại Liệt Cường, cũng đang đi tới đó.
Tôi có một cảm giác khá tệ về chuyện này.
Cả Kiếm Thần và Bắc Thần Karlman II đều không thể tìm thấy. Đây có phải là một điềm báo xấu không?
Vậy, làm gì giờ đây?
Liệu tốt nhất có phải nên đi trước Gisu một bước và nói chuyện với Kalman III, biến anh ta thành đồng minh, rồi nhanh chóng hạ gục hắn không?
Tốt hơn là nên giảm thiểu kẻ địch và tăng thêm đồng minh, nhưng nếu Gisu mà biết tôi đang tới, thì kiểu gì hắn cũng sẽ cắp đuôi mà bỏ chạy thôi.
Nhưng nếu hắn ta không bỏ chạy thì có lẽ là hắn đã sẵn sàng để giao chiến, nên là lựa chọn kia thì vẫn tốt hơn.
Hừm…
Trước mắt tôi vẫn nên tìm hiểu thông tin trước đã.
Thêm nữa, tôi nên cố gắng chuẩn bị các phương án dự phòng, chuẩn bị lực lượng, và sau đó là dồn hắn ta vào đường cùng.
Thật tệ vì Kishirika đã rời đi.
Nếu ả mà ở đây, thì tôi đã có thể sẽ có thêm nhiều thông tin hơn về vị trí của hắn rồi.
Nhưng dù sao thì tôi cũng chả thể nào giữ được cái máy dò định vị ấy loanh quanh mãi được.
Tôi trở về nhà với những suy nghĩ ấy trong đầu.
“Ồ, mừng sếp trở về nya.”
“Sếp về thật đúng lúc đó – nano.”
Có hai sinh vật lạ ở đây, Rinia và Pursena.
Hai người ấy đang ngồi trên chiếc ghế sofa trong phòng khách như thể là chủ của ngôi nhà này vậy.
Không, nó không có chính xác cho lắm.
Người đang ngồi như chủ cái nhà này là Eris.
Rinia và Pursena đang gối đầu lên đùi của Eris và cô ấy đang gãi sau tai bọn họ.
Hai người ấy hoàn toàn ngoan ngoãn như một đám thú cưng thật nhỉ.
“Mừng quay trở về.”
“Cảm ơn em.”
Eris khi nhìn thấy tôi, vẫn không dừng việc gãi tai 2 đứa kia lại.
“Sếp ơi, tôi có báo cáo cho ngài này nya.”
“Và đó là tin tốt nữa – nano.”
Hai người ấy nói trong khi vẫn đang nằm.
Đuôi họ đang ngoe nguẩy như thể đang vô cùng thoải mái.
Có vẻ như cả hai đã bị thuần hóa hoàn toàn rồi.
“Đây này – nano.”
Pursena đưa tôi một mảnh giấy trong khi vẫn đang nằm sõng soài.
Cái thái độ gì thế này…
Mà tôi cũng chả quan tâm cho lắm.
“Một báo cáo đến từ phía đông này nya. ‘Một Ma tộc có mái tóc xanh lục có hình dáng y hệt như chiếc hình nhân với một viên ngọc ở trên trán – điểm đặc trưng của tộc Supard’…Đó là những gì được ghi trong đó á nya.”
“Trời ơi, cuối cùng thì cũng tìm được rồi!”
Tôi cầm lấy tờ giấy và đọc qua nó.
Trong đó được viết ngắn gọn báo cáo về cuộc tìm kiếm.
Có vẻ như hiện một thương nhân trong nước đã buôn bán với người đàn ông này.
Người đàn ông đó mang theo một cây gậy màu trắng, trên đầu được bọc bởi một mảnh vải kèm theo chiếc băng đeo đầu bằng kim loại.
Anh ấy quàng một chiếc áo choàng nặng trịch với chiếc mũ trùm, nhưng vẫn có thể nhìn được bên trong chiếc áo choàng ấy mái tóc lòa xòa xanh mướt thuở nào nhờ một cơn gió mạnh thổi qua, người đàn ông mặc một thứ gì đó như trang phục truyền thống, giống y hệt như những hình nhân mà chúng tôi đang sản xuất.
Người ta đồn rằng anh ấy mua rất nhiều thuốc trong khi cố tránh gây sự chú ý.
Họ không hề biết anh ta đã mua loại thuốc gì, nhưng ngoại hình thì có vẻ như đó chính là Ruijerd.
“…Cái gì cơ?”
Khi đọc đến gần hết, thì đôi mắt tôi dừng lại ngay lập tức ở dòng cuối cùng.
‘Địa điểm nhìn thấy: Vương Đô Bihaeril, mất nửa ngày đi từ thị trấn lớn nhất của Irell. Một ngôi làng gần Thung Lũng Lâm Long.’
Bihaeril à.
Cái tên bị nhắc lại đến ba lần trong một ngày, kể cả một tên đần độn như tôi cũng sẽ hiểu được điều đó nghĩa là gì.
“Ra là phải thế này sao…”
Gisu, Bắc Thần Kalmann III, và Ruijerd.
Không thể nào trùng hợp đến đến mức này được.
Nhất định đã xảy ra chuyện gì đó tại Vương Đô Bihaeril rồi.
Hay đúng hơn là Gisu đang cố gây ra chuyện gì đó ở đấy.
Kể cả lá thư này có thể là cái bẫy được xắp đặt của Gisu chăng nữa.
Có thể hắn ta sẽ sử dụng Ruijerd như một lá chắn, hay thậm chí có thể Ruijerd đã bị biến thành kẻ thù của tôi rồi cũng nên.
Tuy quá sớm để kết luận, nhưng có một điều mà tôi cần phải biết chắc chắn.
Nếu như có khả năng rằng Ruijerd đang lâm vào tình thế nguy cấp, thì kể cả nếu Ruijerd có bị sử dụng như một cái bẫy để dụ tôi chăng nữa, thì tôi vẫn phải đi.
Công cuộc chuẩn bị của tôi đã kết thúc.
Thời khắc trận chiến diễn ra đã chính thức bắt đầu.
Nhận xét (0)