Light Novel Mushoku tensei: Chương 237.3 - Bắc Thần và Lính Đánh Thuê
Bookmark

Light Novel Mushoku tensei: Chương 237.3 - Bắc Thần và Lính Đánh Thuê

Baca Light Novel Mushoku tensei: Chương 237.3 - Bắc Thần và Lính Đánh Thuê

Baca Komik Light Novel Mushoku tensei: Chương 237.3 - Bắc Thần và Lính Đánh Thuê bahasa Indonesia lengkap dan baru di MSKManga. Kami menyediakan Komik, Manhua, Manhwa, dan Novel yang dapat kalian baca online gratis.

Read Light Novel Mushoku tensei: Chương 237.3 - Bắc Thần và Lính Đánh Thuê

Sau khi tạm biệt Sara và những người khác, tôi quyết định đi tìm Giáo Đạo Kỵ Sĩ mà tôi đã gặp vài ngày trước.

Mặc dù Bắc Thần Karlman dường như đã rời khỏi thị trấn, nhưng tình báo chỉ ra rằng có một người bị tình nghi là Gisu.

Tôi không nghĩ gã sẽ xuất hiện ở một nơi như vậy đâu, nhưng ít nhất vẫn có thể mò mẫm được một chút thông tin.

Nhưng nếu là Gisu, thì chả bao giờ có thể tình cờ chạm được mặt gã cả. Nếu có thì cũng có thể là một cái bẫy, hắn sẽ chọn cái thời điểm mà tôi đang lơ là yếu thế để đánh lén, thay vì tình huống mà tôi có đủ chiến lực để chống lại một tông đồ mạnh mẽ như Bắc Thần. Không, chỉ có Hitogami mới dùng chiêu hèn kế bẩn như vậy, chứ không phải cách sống của Gisu

Có kẻ bị nghi ngờ là Gisu dường như đã bị bắt bởi Giáo Đạo Kỵ Sĩ bắt vài ngày trước, dù sao thì, tôi phải liên hệ với những người kỵ sĩ này trước đã.

Phải nói rằng, tôi không biết nơi đóng quân của Giáo Đạo Kỵ Sĩ Đoàn ở đâu.

Thật là một sai lầm. Địa điểm gặp mặt nên được quyết định trước chứ.

Vậy là mình phải đi tìm một nơi giống như điểm đóng quân rồi ... Nếu hỏi thăm những người qua đường, liệu họ có biết không nhỉ?

‘’Đừng để tao phải nhắc lại lần nữa, tao sẽ không phản bội đồng đội của mình."

Khi tôi đang suy nghĩ, thì nghe thấy một giọng nói vang lên từ đằng xa.

Nghe giống như một tiếng rên rỉ, nhưng tôi cảm thấy trong lời nói có một ý chí mạnh mẽ, một giọng nói rất thật lòng.

Tôi cảm thấy như thể tôi đã nghe nó ở đâu đó trước kia rồi ...

"Ta không định trả bất kỳ khoản tiền nào. Tốt nhất là các người nên ngoan ngoãn giao nộp tên Ma Tộc đó cho bọn ta đi, nhân danh Millis."

Hình như có kẻ nào đó đang đối đáp với gã.

Nhìn kỹ hơn, thì có hai nhóm người đang nhìn nhau chằm chằm bên kia đường.

Một trong số họ có thể là lính đánh thuê. Họ mặc tạp nham đủ loại giáp khác nhau, với vũ khí lăm le trên tay.

Và bên đối diện còn lại, tất cả mọi người đều mặc một bộ áo giáp màu bạc ánh kim giống nhau. Đó là một bộ giáp bạc với biểu tượng của Thánh Địa Millis ...

Hóa ra cuộc tranh cãi là giữa các Lính Đánh Thuê và Giáo Đạo Kỵ Sĩ Đoàn.

Giáo Đạo Kỵ Sĩ Đoàn chỉ có khoảng mười người, và lính đánh thuê tương đối gần hai mươi người. Bất chấp sự khác biệt rõ ràng về số lượng, họ có vẻ không có ý định nhượng bộ.

Hẳn là do họ tự tin tuyệt đối vào thực lực của mình ... Nhưng điều khiến họ vững vàng chính là sự tự tin tuyệt đối khi đứng về phía công lý.

"Đừng để tao phải nhắc lại. Tao sẽ không bao giờ phản bội đồng đội của mình."

Đứng bên cạnh tên lính đánh thuê là một người đàn ông.

Một người đàn ông với ánh mắt dữ tợn, như thể một đứa trẻ to xác vậy.

Ôi, cái ánh mắt khinh bỉ hoài niệm làm sao. Anh ấy già đi rồi à? Thậm chí còn để râu nữa chứ.

"Hêyyyy, Soldat-san!"

Soldat Heckler.

Sau Sara, thì một bóng hình quen thuộc khác cũng đang ở đây.

Anh ấy cũng là ân nhân với tôi. Sau khi phát hiện ra tôi bị Liệt Dương, anh ấy đã quan tâm tôi bằng nhiều cách khác nhau.

Tôi luôn cảm thấy rằng mình đang được gặp lại rất nhiều người mà tôi đã từng bỏ lỡ.

"Hả? Cái gì…Ồ… cái khuôn mặt hoài niệm phết!!"

"Đã lâu không gặp."

"Ừm ... nhưng bây giờ tao đang bận. Chúng ta sẽ nói chuyện sau."

Sau khi Soldat nói xong điều này, anh ta lại quay sang về phía những Giáo Đạo Kỵ Sĩ.

"Tôi có thể hỏi chuyện gì đã xảy ra được không?"

"A? Là đám người này đột nhiên chạy tới bảo chúng tao giao nộp thành viên cho bọn hắn. Rõ ràng là chúng tao không có làm gì!"

"Chính là như vậy đấy. Đã nói rồi, cứ giao người đi, đằng nào chúng ta cũng vô tội mà? Bọn họ sẽ không làm hành động gì thô bạo đâu..." Một gã nói.

"Mày bị ngu hay gì vậy? Sao tao có thể chấp nhận giao một Ma Tộc cho lũ Giáo Đạo Kỵ Sĩ được chứ? Cho dù đéo chết, nhưng có thể sẽ mất một hoặc hai nhãn cầu đấy."

À, chính là chuyện đó.

Giáo Đạo Kỵ Sĩ Đoàn đã nghe lệnh tôi và hành động, nhưng họ đã bị đối phương từ chối.

Đúng vậy, vì phe Giáo Đạo Kỵ Sĩ rất kỵ Ma Tộc mà, họ sẽ tự nhiên hành động một cách thô lỗ thôi.

Không phải là tôi thiếu suy nghĩ hay gì, nhưng nếu là Gisu, tôi nghĩ dù có thô bạo với hắn cũng không thành vấn đề.

Nhưng đồng đội của Soldat sao có thể là Gisu được…

Hmm-nếu Soldat và Gisu hợp lực, thế thì anh ấy cũng sẽ thành kẻ thù của mình?

... Tôi thực sự không muốn điều đó xảy ra chút nào.

"... Ma Tộc mà mọi người đang đề cập đến là ai vậy?"

"Anh chàng đó."

Soldat chỉ về phía trước.

Có Ma Tộc với khuôn mặt khỉ.

"Vậy mày muốn nói điều gì?’’

Không phải gã. Mặc dù đúng là mặt khỉ đấy, nhưng vóc dáng của anh ta tương đối mạnh mẽ và mang phong thái chiến binh hơn. Nếu bạn thực sự muốn phân loại, gã trông giống Khỉ Đột hơn.

Vì hoàn cảnh đặc biệt, trông anh ta có chút rụt rè, nhưng ngay cả khi đối phương là Giáo Đạo Kỵ Sĩ, anh ta vẫn có vũ khí trong tay và đã chuẩn bị tinh thần dũng cảm chiến đấu nếu lâm vào tình thế bí bách. 

Gisu, một kẻ gầy nhòm và sống bất cần, kiểu người trước mắt tôi hoàn toàn ngược lại.

Tuy nhiên, khuôn mặt thực sự giống nhau.

Giống nhau như giữa khỉ đột và tinh tinh vậy.

Có thể họ là cùng một chủng tộc. Nhưng tôi nghe nói rằng Gisu là người sống sót cuối cùng của bộ tộc Nuka mà.

"Tên và chủng tộc của anh là gì?"

"Tôi là Granze của tộc người Roka! Dù có là Giáo Đạo Kỵ Sĩ, tôi cũng quyết k-k-không run sợ!!"

Thôi đừng có mồm điêu nữa đi. Chân anh run cầm cập rồi kia kìa.

Thôi thì vụ này sẽ sớm kết thúc thôi.

"Anh không có liên quan đến Gisu của bộ tộc Nuka chứ?"

"Gisu ấy hả? Hình như hồi trước tôi đã cùng tổ đội với hắn ... Thì ra tên đó lại gặp phải rắc rối! Tôi chịu đủ rồi! Không biết tôi đã bị nhầm với gã bao nhiêu lần rồi nữa!!"

‘‘Hơn nữa, Roka không phải Ma Tộc! Họ là tộc người Thú! "

Nói tóm lại, anh ta dường như là một người hoàn toàn khác. Chỉ là một nạn nhân mà thôi.

Càng tốt, tôi đã mong đợi điều này từ nãy giờ rồi.

"Đã hiểu. Vậy, hãy để tôi nói chuyện với họ."

"Dở hơi à!! Bọn chúng sẽ không nghe lời mày nói đâu…Ơ kìa ... Này ... Này!"

Tôi liếc nhìn Soldat và đi về phía các Giáo Đạo Kỵ Sĩ Đoàn.

Hừm, người hôm nọ là gã nào ấy nhỉ? Họ đều đội nón sắt bảo vệ nên không thể phân biệt được.

"Cảm phiền mấy người, cái anh mà hôm trước tôi gặp là ai ấy nhỉ?"

"Là tôi. Xin thứ lỗi, người có biết ai trong số những kẻ đó à?"

"Chà, vô tình gặp lại người quen ... Nhân tiện, Ma Tộc đằng kia có vẻ khác với nhân vật mà tôi đang tìm kiếm."

"Một người khác ạ?"

Vẻ mặt của anh như muốn nói: "Rõ ràng tên đó là Ma Tộc mà?".

Cho dù đó là Ma Tộc hay Thú Tộc, đã khác nhau tức là khác nhau.

"Anh ta là Tộc người Thú chứ không phải Ma Tộc đâu. Dù sao, cảm ơn sự giúp đỡ của các anh nhé!"

Được rồi, giải tán!

Dứt lời, tôi nắm chặt tay vào ngực và cúi đầu xuống, Giáo Đạo Kỵ Sĩ Đoàn cũng làm một động tác tương tự trước khi rời đi.

"Đã lâu không gặp, không ngờ giờ đây mày lại có nhiều mối quan hệ đến vậy đấy ..."

Soldat choáng váng rồi thốt ra những tiếng kinh ngạc.

Nói chung, Gisu thực sự không có ở đây.

★★★

Tổ đội [Lãnh Bước] với Soldat làm đội trưởng là một tổ đội trực thuộc Hội [Thiên Lôi].

[Thiên Lôi] là một Hội Mạo Hiểm Giả có quy mô lớn nhất thế giới.

Bang hội ấy hiện đang tập hợp tất cả các thành viên đội của mình đến thị trấn Hammer Polka.

Tại sao hội [Thiên Lôi] lớn như vậy lại ở một nơi như này?

Để giải thích vấn đề, hãy bắt đầu từ việc tại sao họ lại tạo ra một Hội lớn như vậy.

Mà cũng không cần phải giải thích gì nhiều.

Chả có lý do nào khác ngoài mục đích ổn định và kiếm tiền cả.

Hầu hết các Tổ đội gộp chung vào Hội này được thành lập với mục đích hỗ trợ lẫn nhau giữa các đồng đội.

Nếu một đội duy nhất cảm thấy không thể tự giải quyết được Ủy Thác này, thì sẽ có nhiều đội đáng tin cậy cùng nhau đảm nhận, là có thể hoàn thành loại Ủy Thác đó một cách an toàn.

...

"Thiên Lôi" cũng được hình thành vì lý do này.

Về phần cơ hội, là do ba đội hạng S nổi tiếng hoạt động trong ba Vương Quốc Ma Pháp lúc bấy giờ đã hợp lực để vượt qua một mê cung nào đó.

Kết quả là họ đã chinh phục thành công. "Thiên Lôi" trở nên nổi tiếng, bằng tài năng và thực lực của mình, quy mô của nó ngày càng lớn và có thể giải quyết nhiều mê cung khó cùng một lúc.

Mặc dù tôi đã làm điều đó một lần, nhưng nếu ta muốn vượt qua một mê cung khó, ta sẽ được thử thách bởi một đội mạo hiểm giả cấp S để kiểm tra khả năng sinh tồn, kinh nghiệm và trực giác, trang bị hoàn hảo và các kế hoạch dự phòng tương đối ổn định mới được tiến vào.

Phải nói rằng, không thể luôn luôn đi vào mê cung trong tình trạng tốt nhất được.

Kể cả ta sắp xếp lại trang bị của mình, lên kế hoạch lịch trình, phát triển kế hoạch và chuẩn bị đầy đủ để thử thách mê cung thì cũng phải lặn lội trong đó đến vài tháng là ít.

Tất nhiên, cũng có những người lẻn vào mê cung với trang bị cẩu thả, kế hoạch bất cần đời và chuẩn bị cợt nhả, may mắn tìm được phép bổ trợ có thể bán với giá cao và chinh phục thành công mê cung ... Nhưng đấy chỉ là số ít, còn lại thì sẽ chết một cách đầy đau đớn.

Vì vậy, làm thế nào để duy trì tình trạng tốt nhất bất cứ lúc nào, và đi vào mê cung với xác xuất chinh phục cao?

Tất nhiên là có cách, nếu đó là một Hội quy mô lớn, nó có thể được thực hiện.

Càng có nhiều người, càng có thể sinh tồn cao hơn.

Một đội có hiệu quả chiến đấu vượt trội có thể đi vào phần sâu nhất của mê cung.

Có người thì quan sát ghi chép bản đồ hang động và do thám. trog khi những kẻ còn lại thì săn quái vật ở cấp độ trung bình và thấp.

Sẽ có nhóm chịu trách nhiệm quản lý tiền, chuẩn bị thiết bị, nghiên cứu kế hoạch và phân loại thông tin.

Mọi người đều có nhiệm vụ của riêng mình, cùng đoàn kết để thách thức một mê cung. Nếu đó là một nhóm quy mô lớn, mê cung có thể sẽ được chinh phục.

Đó là lý do tại sao những Mạo Hiểm Giả cấp S sẽ thành lập một nhóm quy mô lớn, hoặc muốn tham gia vào nó.

Tuy nhiên, không chỉ toàn ưu điểm. Cũng có những bất lợi đối với Hội quy mô lớn.

Đó là tiền.

Khi đám đông tụ tập, càng có nhiều người đảm nhận công việc chuyên môn, thì các khoản chi phí đương nhiên sẽ tăng lên.

Để đi sâu vào mê cung, đó phải là một chiến lược thành công.

Những viên pha lê ma thuật có thể lấy được ở phần sâu nhất của mê cung, tùy vào tình huống, người ta có thể bán đủ tiền để xây một dinh thự ở vương quốc Asura, và thậm chí cả những Dụng cụ ma thuật bổ trợ lụm được trên đường đi, miễn là may mắn nhận được những món đồ tốt, dĩ nhiên ta có thể kiếm được nhiều tiền và đủ ăn đủ mặc suốt cả năm.

Tuy nhiên, dù nghe ngon ăn là vậy nhưng không phải lần nào cũng thành công. Khi vào phần sâu nhất cũng sẽ bị các nhóm đạo tặc đi theo thủ tiêu và giết người cướp của, và để chuẩn bị cho chuyến đi cũng mất rất nhiều tiền ... Nguyên nhân chính là nhóm càng nhiều người thì càng cần nhiều tiền, và tóm lại, sẽ liên tục bị thâm hụt.

Thế nên, với tư cách là Đội trưởng thì phải dùng bộ não để tính toán chi phí.

Muốn đi sâu vào mê cung, nhưng không có tiền. Thì không có cách nào để sống sót trong đó với số lượng lớn con người cả.

Một hội được thành lập để ổn định và kiếm tiền, nhưng nó bị ảnh hưởng bởi tiền.

Không phải mọi thứ đều suôn sẻ như dự kiến.

Vậy, các Hội nhóm quy mô lớn có thể kiếm tiền bằng cách nào?

Nhận Ủy thác ổn định phù hợp với năng lực của các thành viên với mức thù lao lớn.

... Ví dụ, chấp nhận Ủy thác kiểu như thập tự chinh chống lại con rồng cũng là một trong những lựa chọn.

Và cũng có những kẽ hở có thể bị lợi dụng bởi các Hội quy mô lớn.

Ví dụ, những con tàu đi giữa Ma Đại Lục và Lục địa Millis phải có lính canh và nhà nước độc quyền giám sát chặt chẽ. Vậy nên những Mạo hiểm Giả đã ký hợp đồng bảo kê chuyển tàu. Cảng Tây và Cảng Đông cũng do các nhóm quy mô lớn đảm nhận độc lập. Họ sẽ thay phiên nhau hộ tống các chuyến tàu để kiếm tiền, rồi tập hợp lại lẻn vào mê cung gần đó.

Vậy, "Thiên Lôi" thì sao?

Tất nhiên, "Thiên Lôi" là Hội đứng đầu trong cả ba vương quốc Ma Pháp của vùng đất phía bắc.

Họ đã ký hợp đồng với các thương nhân lớn và các bang hội ở khắp mọi nơi.

Họ đã mở rộng lĩnh vực này quá rộng.

Phạm vi càng rộng thì các cơ hội lợi nhuận càng cao hơn nữa.

Cụ thể, ai đó đã từng đề cập đến việc mang Ma cụ Bổ trợ lụm được từ mê cung nên được bán cho một thương gia hay một Hội ma Pháp nào đấy.

Thế nên ngày nay, họ không những có thể ký hợp đồng với những người giàu có ở khắp mọi nơi, không ngừng thu tiền khắp nơi để khám phá mê cung.

Phải nói rằng, quy mô của Hội đã trở nên rất lớn.

Có hơn năm mươi tổ đội và hơn năm trăm thành viên trong Hội.

Nhóm trưởng phải tính toán được con số cụ thể để tất cả thành viên đều được ăn uống đầy đủ.

Mặc dù một số người nghĩ rằng chỉ đơn giản là giảm quy mô lại, nhưng ta cần phải can đảm chấp nhận rủi ro thì mới thu được giá trị lớn.

Trưởng nhóm cũng rất đau đầu trong vấn đề kiếm tiền. Anh ta phải bận tâm trong khi thực hiện nhiều biện pháp khả thi nhất có thể.

Tuy nhiên, vấn đề cơ bản là tiền không phải lúc nào cũng giải quyết ổn thỏa được ... Vì vậy, trưởng nhóm đã đưa ra một lựa chọn

Chỉ có một công việc duy nhất cho tất cả mọi người trong nhóm năm trăm thành viên là có đủ thức ăn và quần áo, và khám phá mê cung trọn vẹn.

Đó là nghề lính đánh thuê.

Nó không phải là không thể. Mặc dù giết chóc không phải là chuyên môn của họ, nhưng rất nhiều Mạo Hiểm Giả có cả kỹ năng, kinh nghiệm và trực giác nữa, rất phù hợp.

Kết quả là, "Thiên Lôi" đã trở thành một Hội không thể nói là một nhóm mạo hiểm giả, cũng không thể nói nó là một nhóm lính đánh thuê.

Bởi vì bọn họ phải rời đi mảnh đất phía bắc quen thuộc tiến vào khu vực tranh chấp, một số tổ đội đã rút khỏi nhóm ... Nhưng đội nòng cốt bên trong đã đi theo nhóm trưởng mà đi đến khu vực tranh chấp.

[Lãnh Bước] do Soldat lãnh đạo cũng không phải là ngoại lệ.

Giờ đây, họ dường như đang sống từng ngày khám phá mê cung và lao vào cuộc chiến ngoài kia.

"Tuy nhiên, nó thực sự đếch tệ chút nào. Nhu cầu về lính đánh thuê ở đây không bao giờ thiếu hụt, và tiền thưởng kiếm cũng khá. Trong vài năm qua, năm mê cung ở đây cũng đã được bọn này chinh phục rồi đó."

Tôi đang lắng nghe thông tin đó trong phòng họp của [Thiên Lôi].

Soldat chào đón chúng tôi như một lẽ tất nhiên, và kể cho chúng tôi nghe những gì đã xảy ra với bọn họ.

Hắn kể với một giọng điệu khá thô lỗ, giống như trước đây vậy.

"Tuy nhiên, một số người không thể chịu đựng được. Suy cho cùng, cảm giác giết người và giết kẻ trộm là hoàn toàn khác nhau. Sau khi nhận được một khoản tiền lớn đủ sống sau khi chinh phục được mê cung, nhiều người sẽ trở về quê nhà’’

Dường như ở đây không còn thành viên nào của "Lãnh Bước" vào thời điểm đó.

Tôi nghe nói rằng họ đều đã nghỉ hưu hoặc chết trong trận chiến rồi.

Bản thân tôi cũng đã từng được họ chăm sóc, nên tôi thực sự cảm thấy tiếc cho những người đã mất.

"Soldat-san, anh không định nghỉ hưu sao?"

"Hả--……?"

Miệng Soldat hé mở, và đột nhiên anh ta cười toe toét.

"Tao cũng đã nghĩ tới... Thật không may, tao đã bỏ lỡ cơ hội đó rồi. Có lẽ sau này tao sẽ mất đi một cánh tay hoặc cuộc sống hiện tại, và chết trong một xó xỉnh nào đó’’

Nghe khá là thảm nhỉ….

"Anh sẽ không từ bỏ vì phải chăm sóc mấy chàng lính mới đó, đúng không?"

"Ồ ồ? Gì đây nè, bây giờ mày khá giỏi khoản mồm mép đấy nhé. Mày hồi trước đâu có nói được những lời như thế này đâu. À, tao mới nhớ ra, hình như mày đã kết hôn rồi nhỉ. Vậy là mày đã khỏi bệnh rồi. Sinh con cái là trưởng thành hơn hẳn’’

"Đau quá đấy!"

Vừa nói, Soldat vòng tay qua cổ tôi, rồi mạnh bạo xoay nắm đấm lên đỉnh đầu tôi.

Cảm giác này thật là hoài niệm.

"Vậy, tại sao mày lại đến nơi này? Đây không phải là nơi mà những người đàn ông đã có gia đình nên đến."

"À, đó là một câu chuyện dài."

Tôi kể những chi tiết trọng tâm trong quá khứ của mình và giải thích rằng tôi hiện đang tìm kiếm Bắc Thần Karlman.

"Vì vậy, tôi đang tìm cách để khiến Karlman III làm đồng đội."

"Ồ, thuộc hạ của Long Thần Orsted sao ... cũng phải nhỉ, chú mày từ khi còn là một mạo hiểm giả đã có kỹ năng xuất chúng rồi. Đây là điều hiển nhiên thôi."

Soldat hơi ngạc nhiên, nhưng anh ấy hiểu câu chuyện của tôi ở một mức độ nhất định.

"Nhắc đến Bắc Thần Karlman, tao cũng nhớ đến một gã cũng dùng môn phái Bắc Thần nhiều năm về trước."

"Ồ, anh ấy hiện đang ở đâu?"

"Chà, tao không rõ lắm."

Tôi cũng nghĩ vậy.

"Tao đã gặp tên đó vài lần, gã một người đàn ông thật đáng kinh ngạc. Ông ấy rõ ràng đã già rồi nhưng lại tràn đầy năng lượng không thể giải thích được. Ông ấy cũng dạy kiếm thuật cho những người trẻ tuổi trong đội của tao nữa."

"Ồ?"

"Hơn nữa cách dạy của hắn cũng thật đáng tin cậy. Kể cả hắn không dùng kiếm nhưng cách ra đòn cũng biết hắn thực sự phải đạt đến trình độ bắc Thần rồi, một tên cực kỳ mạnh... Tao vốn đã đoán chắc hắn là người nổi tiếng mà, và không có gì lạ khi ông ta là Bắc Thần cả. "

Có gì đó sai sai? Tôi nhớ được rằng Bắc Thần Karlman III tính cách phải khác cơ…. Nói một cách dễ hiểu, hắn là một chàng trai luôn muốn được người khác công nhận mà, đúng chứ?

Tôi nhớ rằng có thông tin là anh ta có Thanh Bảo Kiếm được truyền lại từ Bắc Thần Karlman II ...

Ông ta đã che giấu tên tuổi của mình, giao phó lại thanh bảo kiếm cho người con và lên kế hoạch dạy võ thuật cho những người trẻ tuổi ...

Kẻ mà Soldat đang nhắc tới phải chăng chính là Karlman II? Vậy ra ngay từ đầu Karlman III không ở nơi này, mà đó chính là Karlman II sao? Vậy ra tin đồn Bắc Thần đang Hammer Polka ám chỉ Karlman II.

Bên cạnh đó, Orsted cũng cho biết rằng hai cha con họ rất giống nhau.

"Đây chính là thông tin mà tôi đang tìm kiếm. Cảm ơn anh rất nhiều."

Lần này lại chả thu được lợi ích gì. Cũng như trường hợp của Kiếm Thần, có rất nhiều tình huống khiến kế hoạch diễn ra không suôn sẻ.

Đây là điều hiển nhiên thôi, nhưng tình trạng không đạt được mục đích cứ kéo dài thế này thật khó chịu.

Gisu vẫn đang từng bước chuẩn bị kế hoạch ...

"Xem ra lần này tôi lại thất bại rồi, đến lúc trở về thôi."

"Về luôn sao? Ở đây chơi vài ngày đi. Tao rất hoan nghênh đấy"

"Chà, nhưng tôi cũng khá bận..."

"Ừ nhỉ!! Dù gì thì mày cũng là thuộc hạ của Long Thần mà. Thật sự, mày đã trở nên quá tuyệt vời rồi đấy. Nếu tao nghỉ làm mạo hiểm giả, đến lúc đó mày giới thiệu cho tao một công việc đó nhé."

"Ồ, vậy thì, bọn tôi đang thành lập một Hội là nhóm lính đánh thuê Rudd. Nhưng thường xuyên làm những công việc tay chân hơn là công việc của một tên lính đánh thuê, nếu Soldat-san muốn, tôi sẽ rất hoan nghênh. Sau khi nghỉ việc! Cứ tìm đến công ty của chúng tôi! "

Tôi tự tiện chiêu mộ người mà không nói trước với Aisha rồi, nhưng vì có tôi giới thiệu, chắc con bé sẽ đồng ý thôi. Quân đoàn lính đánh thuê Rudd được niêm yết bởi Tập đoàn hữu hạn Orsted. Công ty chúng tôi hoạt động vì một tương lai tươi sáng cho con em chúng ta.

Soldat rất dũng cảm và lại giỏi chăm sóc người khác, một người như này gia nhập thì rất được chào đón rồi.

‘’Ý tao muốn nói không phải là như vậy. Bởi vì ở đây ngay cả loại người như tao, cũng có những con người nguyện ý đi theo mà."

Tuy nhiên, anh ấy đã từ chối.

Vâng. Vừa rồi Soldat cũng đã ra mặt để bảo vệ những người bạn đồng hành của mình.

Anh ta sẵn sàng chống lại lũ người của Giáo Đạo Kỵ Sĩ để cố gắng bảo vệ đồng đội.

Soldat cũng có nơi mà mình thuộc về.

"Ý tao là khi tao bị đuổi cổ khỏi đây và lúc đó mày có thể giúp đỡ tao tìm một công việc khác không ấy. Vì nếu tao phải rời khỏi tổ đội này, thì đó là lúc tao đã mất đi một cánh tay hoặc trở thành một phế nhân rồi’’

"Tất nhiên tôi sẽ luôn giúp đỡ anh, cứ trông cậy vào tôi nhé."

"Ừm." Sau khi nghe câu trả lời của tôi, Soldat mang bộ mặt buồn bã, biểu hiện miễn cưỡng, nhưng anh ta vẫn ậm ừ bằng mũi với một chút vui mừng.

Cảm giác xa cách này thật hoài niệm, nhưng cũng thật hạnh phúc.

‘‘Nhớ lại những ngày tháng đó, cái gã giả tạo uống nhiều đến mức tưởng chết đi được, khóc lóc bù lu bù loa như đứa con nít phải để anh mày đưa vào nhà chứa để dỗ dành, thế mà giờ đây lại trở thành một gã tuyệt vời như vậy đấy’’

Ôi trời, xin đừng đào bới lại quá khứ đen tối nữa được không?

"Chuyện đó là gì, kể cho ta đi?"

Eris có vẻ quan tâm rồi.

"Ồ, cô cũng muốn nghe hửm?"

"Chờ đã, Soldat-san ... Đừng nói nữa ..."

"Có làm sao đâu mà… Tao hay lấy chuyện của mày ra để làm chủ đề trên bàn nhậu đấy."

Trải nghiệm thất bại của tôi là một trò đùa của anh ư?

"Mau kể đi." Eris tò mò.

"Khà khà, cái tên này nhé. Tôi không biết bây giờ gã được gọi như thế nào, nhưng khi tên này còn là một Mạo Hiểm Giả, Rudeus, người tự gọi mình là"Đầm lầy", là một tên rất hay dùng kính ngữ và nở nụ cười nhìn giả tạo phát khiếp. Nhưng thực lực của tên này cũng thật sự rất tuyệt vời đấy. Mạnh đến mức có thể tự bắn hạ một con Hồng Long đi lạc mà "

Thật ra thì tôi cũng đâu tự gọi mình như vậy đâu, và cũng không phải tự mình bắn hạ Hồng long hồng hiếc gì ... mà kệ đi, phóng đại một chút thì càng phổng mũi chứ chả sao cả. Nào, cứ khen nữa đi, Soldat-san

"Tuy nhiên, thực tế đầm lầy cũng chỉ là một vũng bùn não loét mà thôi, Sau khi Rudeus suy sụp thì chỉ toàn ăn nói bất cần, thậm chí còn không thể chào hỏi mọi người một cách đàng hoàng, và ngay cả cách cười hắn cũng quên mẹ nó luôn. Vậy nên hắn mới tự dán lên cái khuôn mặt tươi cười giả tạo suốt ngày, nhìn đời bằng nửa con mắt, và khuôn mặt đó như thể muốn nói rằng gã là người bất hạnh nhất trên thế giới này."

"..."

"Hồi đấy hắn chỉ là một đứa trẻ mang một bầu không khí u ám. Thật sự rất khó chịu khi nhìn thấy cái bản mặt đó."

Vào lúc này, Soldat cắt ngang lời nói của mình ở đây như thể đột nhiên nhớ ra điều gì đó.

Anh ta liếc nhìn tôi rồi khịt mũi và quay sang Eris lần nữa.

"Một đứa trẻ như vậy, một ngày nọ, nó đột nhiên xuất hiện trong một quán rượu nơi[Lãnh Bước]của chúng tôi thường hay lui tới, tên đó lại tiếp tục bày ra cái vẻ mặt sầu đời nhấm nháp chai rượu. Nhìn ngứa mắt vãi cả đạn. Mặc dù thật khó để nói ra điều tôi không hài lòng về thằng đó, nhưng tóm lại là chả vui vẻ gì. Vì vậy, tôi định trêu chọc Rudeus vài câu. Tôi còn tưởng hắn lúc nào cũng nhu nhược như vậy chứ. "

"..."

Eris im lặng lắng nghe, nhưng đôi mắt cô ấy rất nghiêm túc.

Mặc dù không đột ngột bị cắt ngang, nhưng không có gì ngạc nhiên khi Soldat sẽ bị Eris đánh gục bất kỳ lúc nào.

"Sau đó, tên dở hơi này bắt đầu lao vào đấm tôi túi bụi. Mặc dù gã đang say bét nhè, nhưng một Ma Pháp Sư dám dùng tay không để đánh Kiếm Sỹ sao? Nhưng, tôi không đánh lại. Bởi vì Đầm lầy vừa khóc vừa đánh tôi. Làm sao tôi có thể nghiêm túc đối phó với nó, một đứa trẻ đang khóc chứ? "

"……Đúng vậy."

Giọng Eris đáp lại trầm đến mức đáng sợ.

Cô ấy giận rồi, phải không? Tôi hy vọng Soldat đừng có kể thêm nữa.

Không, vì anh ấy đâu có lôi chuyện quá khứ ra để chế giễu tôi, vì sau đó Soldat luôn chăm sóc cho tôi mà, miễn là cuối cùng anh ấy nói đỡ giúp vài lời thì ok rồi.

Nhưng tôi chỉ sợ trước khi câu chuyện kết thúc, Soldat sẽ nằm bất tỉnh khi bị Eris cho một quả đấm vào mặt.

"Sau đó, sau khi nghe những thông tin chi tiết về tình hình, tôi nhận ra rằng mối quan hệ của gã với một đứa con gái trong Tổ đội dường như có chút tiến triển. Nhưng hắn đã phải nhận cái sự tổn thương lớn đến mức thằng bé không thể ngóc đầu dậy được, chỉ vì bị một ả phụ nữ trong quá khứ vứt bỏ, thật nực cười, đúng chứ?’’

"..."

"Nói như vậy, tôi mới nhận ra tôi tốt bụng cỡ nào. Tôi đã cố gắng giúp Đầm Lầy lấy lại hào quang vốn có của gã. Khà khà, bốc phét vậy thôi, nhưng cuối cùng vẫn không thể chữa được. Vì tôi đâu có hứng thú với đàn ông nên đâu thể giúp đỡ hắn…"

"Ahaha — Tôi không muốn bị ‘’cứng’’ vì Soldat-san đâu." Tôi cười khổ não.

Mặc dù tôi đã cố cười để làm nguôi cơn giận của Eris, nhưng bầu không khí toát ra từ cô ấy thật đáng sợ.

Dường như tôi có thể nghe thấy cả tiếng răng rắc trong không khí vậy.

"Thế rồi tôi nói:" Hãy đến chữa bệnh đi! ", Và hai bọn tôi tới khu phố đèn đỏ. Việc như thế này, tôi phải nhờ đến những người có chuyên môn trong ngành giúp đỡ. Tôi bỏ lại cái tên Đầm Lầy ở cái nhà thổ đó, rồi ngồi trong quán rượu, chờ tin tốt lành từ anh ta. Cuối cùng, hắn vẫn không thể cứng lại. Là một người đàn ông thì phải biết tự đứng lên bằng chính sức của mình, thế mà ‘’thằng bé’’ của gã đàn ông đấy lại không thể tự đứng vững được … Há há há há. "

Há há há há, tôi cũng nên cười ở đoạn này nhỉ?

Eris ơi, cười lên đi nào ... Đừng có biểu hiện đáng sợ như vậy chứ?? Xin em đấy.

"Nói tóm lại, vì đến cả người chuyên nghiệp cũng không thể làm được gì, thì tôi cũng bó tay thôi, thế là tôi và Đầm lầy ngồi nhậu đến sáng luôn. Sau đó, đây mới là lúc drama đến hồi cao trào này. Trên đường trở về, Đầm lầy sờ ngực của một ả gái điếm, buột miệng thốt lên: "Quả nhiên đàn bà phải ngực to như vậy sờ mới đã chứ, chứ kích cỡ của Sara chỉ như trẻ con thôi!" Sara là hắn đang nói đến cô gái cùng tổ đội đấy. Đúng vậy. là người phụ nữ mà hắn ta đã lên giường cùng đêm đó, nhưng thằng bé không lên nổi…’’

Thôi, không cần phải kể nữa đâu, tôi nhớ rõ mà. Sau khi rời khỏi quán. Và thế là ‘Bốp’.

"Tôi không muốn gặp lại anh nữa, đồ khốn nạn!" Tên Soldat đang miêu tả lại cảnh tưởng lúc đó

Những cử chỉ của Soldat pha trò hài hước như chúa hề vậy, động tác có vẻ chuyên nghiệp lắm. Dường như câu chuyện này đã được hắn lấy ra kể rất nhiều lần rồi.

"Và thế là Đầm lầy, kẻ bị phụ nữ vứt bỏ, quyết tâm sống như một Thất Tình Liệt Dương..."

Sau khi Soldat kể xong câu chuyện thế này, những Mạo Hiểm Giả khác trong phòng lập tức cười phá lên.

Tôi gần như bật cười thành tiếng. Nhưng Eris thì không.

Nói hoài niệm thì đúng hơn là một câu chuyện cười.

Sau đó, rất nhiều chuyện đã thực sự xảy ra.

Chia tay Sara, đến trường Đại học Ma Pháp, để Sylphy giúp tôi chữa bệnh, đoàn tụ với Roxy, Paul chết ... Bây giờ, tôi có bốn đứa con. Rõ ràng là nó chỉ xảy ra trong vài năm trở lại đây, nhưng từng ấy thứ diễn ra cũng đủ để tôi viết thành tiểu thuyết luôn rồi.

"... Hoài niệm thật đấy’’

"Đúng vậy. Khi đó tao vẫn còn trẻ. Tao đã làm phiền mày nhiều rồi’’

"Bây giờ anh vẫn không thay đổi, phải chứ?"

"Haha, thằng khốn này, dám nói như vậy sao?’’

Tay anh ta lại vòng qua cổ, và xoay dữ dội về phía đỉnh đầu tôi.

Tuy nhiên, Soldat đột nhiên tỉnh táo trở lại và nhìn Eris.

"Hừm, hình như câu chuyện này có vẻ không hợp với mỹ nữ tóc đỏ kia nhỉ. Cô ấy quê ở đâu? Tao nhớ rồi, không phải mày ghét phụ nữ tóc đỏ sao?"

Chết, tôi phải đính chính lại suy nghĩ của anh ta ngay.

"À--……Thực ra tôi không ghét nó. Chì là hồi đấy nó là một cái bóng khó phai nhòa thôi."

‘’Nhưng mày luôn tỏ cái thái độ bất mãn khi nhìn thấy một người con gái nào có mái tóc màu đó mà?’’

Khi nhìn Eris, cô ấy khoanh tay và dang chân trong một tư thế quen thuộc.

Vẻ mặt có chút băn khoăn.

Tất nhiên, tôi không có ghét tóc đỏ, và Eris nên biết điều đó. Tôi thường đối xử với cô ấy như thế nào, Eris phải hiểu chứ ... Không, tốt hơn là nên nói những điều như thế này rõ ràng.

"Anh không có ghét nó!!"

"Tôi biết mà!" Eris đáp lại.

"Hừm ~ Bắt tao gặm cơm chó ngay giữa nơi công cộng thế này sao? Mày thiệt tình!! Cô gái xinh đẹp đó là người phụ nữ của mày à?"

‘’Giờ mới có cơ hội giới thiệu, đây là Soldat-san, người đã chăm sóc anh khi anh bị tổn t-… bị đau ạ."

Dù tôi đã giới thiệu, nhưng Eris tay vẫn khoanh trước ngực, nhìn chằm chằm vào Soldat.

"Tôi là Eris."

"Ồ ... ồ, tên tôi là Soldat ... hả? Eris? Đó chả phải là người phụ nữ đã khiến mày trở thành như vậy sao?"

"A ... Để tôi sẽ giải thích..."

Tôi lặp lại lời giải thích mà tôi đã đề cập với Sara một lần nữa.

Phải nói rằng, nó dễ dàng hơn khi giải thích với Sara.

"Hừ… thế đếch nào chả được…. Mày thấy ổn thì được thôi….’’ Sodat giằng giọng.

Tuy nhiên, phản ứng của Soldat nặng nề hơn so với Sara rất nhiều.

Soldat lườm Eris với ánh mắt đáng sợ.

"Tên này lúc đó trông vô cùng thảm hại. Thậm chí, hắn còn suýt chút nữa thì tự tử. Cô khi quay lại với hắn có biết những chuyện này không hả?’’

Tóc của Eris dựng đứng ngay lập tức.

Tôi lo lắng đứng dậy, sẵn sàng ngăn Eris lại. Tôi định bảo vệ Soldat trước khi chuyện không hay xảy ra.

"Nè, bình tĩnh đi, Soldat-san không có ác ý gì đâu."

Tuy nhiên, Eris đã đột nhiên quay đầu lại rồi lao ra khỏi phòng Bang Hội.

"Ồ ... Tao đã đi quá xa rồi nhỉ..."

Soldat đặt tay lên trán và vén tóc.

Rồi nhìn tôi.

"Mày không nói cho cô ấy biết à?"

"Nói gì?"

"Mày đã tàn tạ như thế nào vào thời điểm đó."

"Sao tôi lại phải nói với cô ấy chuyện như vậy chứ."

Phải nói rằng, không ai biết hiện trạng của tôi vào thời điểm đó, ngoại trừ Soldat, không ai khác biết rằng tôi đã bị ép buộc đến mức phải nghĩ quẩn như vậy.

Eris cũng có thể đã nghe về tình trạng của tôi từ Sylphy, và tôi cũng đã kể cho cô ấy nghe một cách ngắn gọn, nhưng là lần đầu tiên cô ấy nghe một người trực tiếp chứng kiến sự việc kể lại.

Từ quan điểm của Eris, nó giống như xác nhận lại tội lỗi của cô ấy nặng nề như thế nào.

Tôi không quan tâm lắm, nhiều nhất tôi chỉ cảm thấy đó chỉ là một tai nạn đáng tiếc xảy ra trước khi đón nhận tương lai tốt đẹp hơn thôi. Rốt cuộc, hiện giờ tôi đang hạnh phúc bên Eris, quá khứ chả còn là vấn đề nữa.

"Vậy thì, để tôi an ủi cô ấy một chút."

"Ừm… tạm biệt Đầm lầy! Đừng quên khi tao mất một cánh tay, mày phải giúp đỡ tao đấy nhá!"

"Được. Nhưng, xin đừng mất mạng đấy."

"Đương nhiên, mày nghĩ mày đang nói chuyện với ai đó hả!"

Tôi hy vọng mai sau, tôi vẫn có thể trò chuyện với anh ấy một cách ngẫu hứng như thế này.

Nghĩ vậy, tôi rời khỏi phòng Bang Hội.

Khi tôi đặt tay lên cánh cửa dẫn ra ngoài, một âm thanh đột ngột vang lên sau lưng.

"À, nhân tiện, tao không biết Karlman sẽ đi đâu! Nhưng khi tao còn làm Mạo Hiểm giả mấy năm trước thì—"

Thông tin mà anh ta vừa đưa ra cũng không có giá trị cho việc tìm kiếm Gisu hay Hitogami.

Tuy nhiên, đối với Eris và tôi, đó là một thông tin rất quan trọng.

★★★

Tôi đã tình cờ gặp lại hai người quen cũ,

Nghĩ kỹ lại đi, đã gần mười năm từ khi tôi tạm biệt Eris ở lãnh địa Fitoa rồi sao?

Lúc đó không ngờ sau này lại xảy ra những chuyện như thế này ... Tôi có rất nhiều phiền muộn.

Đến khu vực tranh chấp với Eris để tìm Bắc Thần. Ở nhà còn có vợ con chờ đợi

Không phải điều gì cũng diễn ra suôn sẻ. Những kẻ thù như Hitogami sẽ xuất hiện, và Gisu, là bạn, là đàn em, là ân nhân, cũng trở thành kẻ thù của tôi.

Nhân tiện, tôi luôn cảm thấy rằng Eris cũng có nỗi phiền muộn của riêng cô ấy.

Khi tôi tìm thấy cô ấy, Eris đang nằm ngửa trên một con dốc nghiêng ở góc thị trấn, nhìn lên bầu trời.

Cô ấy đang nghĩ gì vậy? ... Nghĩ kỹ lại, trong khoảng thời gian ở Roa Lãnh địa Fitoa, bất cứ khi nào có chuyện gì xảy ra, cô ấy sẽ lại nằm trên đống cỏ khô trong chuồng, nhìn lên bầu trời như thế này.

"..."

Như hồi đó, tôi ngay lập tức ngồi cạnh cô ấy, và Eris nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi.

"Tôi ... đã gây ra một chuyện khủng khiếp đối với Rudeus."

"Không sao cả đâu."

"Nhưng… đây là lần đầu tiên tôi biết chuyện anh định tự tử..."

"Đó ...chỉ như một kiểu tức giận nhất thời sau khi say rượu thôi."

"Sylphy có biết không?"

"Cô ấy không biết."

Cái chuyện tự sát chỉ là hành động bất cần đời thôi, ngay lập tức tôi đã dừng lại và không còn nghĩ đến chuyện này nữa, do Soldat đã làm quá lên thôi.

Được rồi, làm sao tôi có thể an ủi Eris bây giờ?

Chỉ cần nói là lúc đó mình không nghiêm túc muốn tự sát thì cô ấy có dễ dàng chấp nhận không?

Không đâu.

"……Anh sao vậy?"

"Không, anh chỉ nghĩ là nếu anh không chia tay Eris ở lãnh thổ Fitoa, thì anh sẽ không gặp họ."

"…………Xin lỗi."

"Em không có lỗi. Sara và Soldat-san đều là những con người rất chu đáo và tốt bụng. Anh chỉ muốn nói rằng việc gặp gỡ được những con người như vậy không phải chuyện gì tồi tệ cả’’

Tôi nắm lấy bàn tay Eris thật chặt.

Tôi nghĩ Eris cũng đã thay đổi. Eris trong quá khứ sẽ không cho tôi thấy sự yếu đuối rõ ràng như vậy. Tuy nhiên, có lẽ do tôi đã tự thể hiện điều đó.

"Eris cũng biết rằng hiện tại anh đang rất là sung sức, và anh cũng đã sinh một đứa trẻ cho em mà. Chuyện đó giờ chỉ là quá khứ rồi’’

"……V-vâng…’’

Khi đang xoa nhẹ đôi bàn tay của Eris, cô ấy đột nhiên ôm chầm lấy tôi.

Sau khi định thần lại, tôi đã bị Eris hôn một cách trìu mến.

Nè Eris, em làm gì vậy chứ? Mặc dù đúng là anh thuộc về Eris... Nhưng đang ở ngoài trời đó.

Nhưng việc cô ấy bất ngờ cưỡng hôn tôi như vậy ... Điều này chả phải sẽ khiến tôi tiến hóa từ Chú Rudeus ăn cỏ thành thứ sinh vật thèm thịt ư?

"Tôi sẽ không tự ý biến mất một lần nữa đâu, tuyệt đối không.’’

"Vâng."

"Bởi vì nếu tôi làm thế, Sylphy sẽ giận mất.’’

"Vâng"

Anh sẽ nguyện theo em cả đời này!!

Không được! Bình tĩnh, đây không phải lúc để thiếu nữ đang yêu Rudeus xuất hiện đâu.

"Cả anh nữa, anh cũng sẽ cố gắng."

"Ừm."

"Được, đi thôi. Lần này dù có thất bại, nhưng lần sau ta nhất định sẽ tìm được Bắc Thần Karlman."

Lúc này, tôi mới chợt nhận thấy.

Vài người đàn ông đang nhìn tôi và Eris từ xa

Đó là một nhóm đàn ông có ngoại hình thô ráp như lính đánh thuê. Ánh mắt của họ hướng về phía cô ấy

Không có cảm giác thù địch từ họ. Họ dường như cũng không biết rằng Eris là Kiếm Vương và lên kế hoạch để thách thức cô ấy.

Chả lẽ đây là trường hợp giống như ở Thánh Địa của Kiếm, muốn xin cô ấy chỉ giáo sao?

"……Có chuyện gì vậy ạ?"

Hay là họ cay cú vì chúng tôi đang bón cơm chó cho nhau ăn ngay giữa thanh thiên bạch nhật? Tôi nghĩ theo hướng này và hỏi to.

"Ồ, không, chúng tôi không định gây rắc rối đâu." Gã nói tiếp.

"Vị thần mà người dân Markien chúng tôi tin tưởng có tương truyền một câu chuyện ..."

"Ồ. Tôi có thể hỏi đó là thần thánh gì không?"

"Laine, nữ thần rừng. Một vị thần chiến tranh với hình dáng của một con quái thú."

Laine? Chưa bao giờ nghe nói về cái tên này trước đây.

Vị thần mang hình dáng của thú nhân sao, đó có phải là tín ngưỡng của người tộc Thú?

Tuy nhiên, tôi không biết tại sao các vị thần của tộc người thú lại liên quan đến việc họ nhìn chằm chằm vào Eris.

... Nói về bộ tộc thú nhân, Ghislaine có tên gần giống với nữ thần đó.

Chữ cái đuôi trong tên Ghislaine giống với tên nữ thần rừng... Tuy nhiên, có rất nhiều người trên thế giới này sẽ đặt tên cho con của họ có tên giống với các vị thần hoặc vĩ nhân, và Ghislaine cũng có thể được đặt tên vì lý do này. Sử dụng tên của thánh thú vài thế hệ trước để đặt tên cho cô ấy, v.v.

"Laine là một nữ thần chuyên tìm kiếm những người phụ nữ tóc đỏ. Tương truyền rằng bên cạnh ngài có một phụ nữ mang mái tóc đỏ sẫm luôn đem lại sự may mắn và chiến thắng."

"Tôi hiểu rồi."

Tôi muốn nói tại sao thỉnh thoảng họ lại nhìn chằm chằm vào Eris, hóa ra là có lý do như vậy ...

Trong trường hợp này, chỉ cần ở bên cạnh một người phụ nữ tóc đỏ, ta có thể ăn no mặc ấm cả đời, hoặc có thể đến Valhalla sau khi chết.

"Đó là lý do tại sao chúng tôi nhìn chằm chằm vào cô ấy, xin lỗi."

"Không không sao đâu."

Những người đàn ông rời đi sau khi nói điều này.

"Ừm, mặc dù ở đây hết việc rồi, nhưng anh muốn đi dạo một vòng trước khi về, được chứ?"

"Được.’’ Eris đáp lại.

"Vậy ta đi thôi."

Tôi đứng dậy nắm tay Eris và bước ra khỏi thị trấn.

Chúng tôi đã mất một lúc để tìm ra nơi này.

Rốt cuộc, tôi chỉ nghe Soldat đề cập đến nó, và anh ta không biết chính xác vị trí của nó ở đâu.

Hơn nữa, tên của đất nước thay đổi, và ngay cả biên giới của đất nước cũng đã thay đổi rất nhiều kể từ khi đấy.

Vốn dĩ tôi định tìm ở đây vài ngày, nếu không tìm được, tôi đành bó tay.

Việc tôi tìm thấy nơi này có lẽ là do vị thần may mắn đang chiếu rọi, hay là do Ghislaine đã từng kể cho tôi nghe về khung cảnh nơi đó… Dù sao thì tình cờ tôi cũng ở rất gần đây rồi.

Chỗ đó nằm ở gốc cây lưng chừng đồi.

Trên mặt đất, có tấm gỗ cắm xuống gần như mục nát.

Một trong số chúng bị hỏng và gãy vỡ. Không rõ liệu là do ai đó phá hủy, dùng để đốt lửa hay do không chịu được mưa gió ...

Khu đất xới lên này được tạo ra bởi một người vụng về và cố gắng xây lên một cách tuyệt vọng. Đúng, đây là ‘‘ngôi mộ’’

"…ilda" được viết trên những mảnh gỗ đã vỡ. Không còn có thể nhìn rõ được những ký tự mặt trước nữa.

Tấm gỗ còn lại thì may mắn hơn, vẫn còn nguyên những chữ cái dù đã hơi mờ. Trên đó viết dòng chữ " Philip Boreas Greyrat ".

Tôi e rằng tấm ván bị hỏng đầu tiên ghi đầy đủ là "Hilda Boreas Greyrat ".

Chữ viết khá vụng về. Có thể nói đó là những nét vẽ nghệch ngoạch đang cố đánh vần từng chữ rồi viết ra.

Tuy nhiên, tôi biết những dòng chữ đó là do ai khắc lên. Cô ấy không muốn chấp nhận sự thật rằng họ đã chết. Chắc hẳn phải đau đớn lắm.

Tôi có thể hiểu được nỗi buồn sâu thẳm và cảm xúc tuyệt vọng của cô ấy vào thời điểm đó.

Thậm chí, tôi còn có thể cảm nhận được tâm trạng "thật may mắn khi được học viết" của cô.

"... Phụ Thân-sama và Mẫu thân-sama… đã chết ở đây sao."

"Vâng… Có vẻ là như vậy."

Một vài năm trước, Philip và Hilda bị dịch chuyển đến khu vực xung đột này. Các quý tộc Asura sao lại bỗng dưng xuất hiện ở đây? Bọn họ đến đây để làm gì? Đến đây kiểu gì?

Họ không thể trả lời bất cứ điều gì, và thế là họ bị nghi ngờ là gián điệp.

Philip là một người có tài ăn nói.

Anh ta xấu xa nhưng cái đầu của anh ta khá mau lẹ, và trình độ am hiểu về chính trị của anh ta không có vụng về chút nào.

Vì vậy, chắc hẳn anh ấy đã nghĩ đến việc cố gắng thoát khỏi tình trạng khó khăn này.

Tuy nhiên, chắc hẳn anh ấy đã hoàn toàn bất lực khi đột nhiên dính vào vụ Dịch Chuyển.

Không biết lý do tại sao mình lại tới được đây, cũng như không thể chứng minh danh tính của mình.

Anh ấy không biết tình hình đất nước này. Không biết ai là người quan trọng ở đây. Không những thế, ngay cả tên nước cũng không rõ.

Trong hoàn cảnh này, người đàn ông đó có thể làm gì với một người vợ cần phải bảo vệ mà không có ai giang tay để giúp đỡ họ chứ?

Giống như tôi và Eris, nếu không có sự giúp đỡ của Ruijerd Superdia và Hitogami không bảo tôi phải tin vào Ruijerd, thì có lẽ chúng tôi cũng sẽ có số phận tương tự như họ rồi.

Nếu cũng trong trường hợp tương tự như Philip, Lilia và Aisha cũng khó lòng giữ nối mạng sống.

Tại thời điểm dịch chuyển, rất nhiều người khác đã phải chôn thây nơi đất khách quê người.

Bây giờ nghĩ lại, Sự cố dịch chuyển là một thảm họa nghiêm trọng. Lúc đó tôi còn nghĩ rằng vì đây là dị thế giới. mấy sự cố như vậy là điều hiển nhiên thôi, nhưng từ đó đến nay chưa từng có thêm một thảm họa quy mô nào lớn như vậy, nghĩ theo quan điểm này, quả thực đó là một thảm họa nghiêm trọng chưa từng có…

"Phụ Thân-sama hẳn là rất ân hận."

"Vâng."

"Nếu ông ấy vẫn còn sống, Phụ thân sẽ nghĩ gì khi nhìn thấy chúng ta bây giờ?"

Eris tiếp tục nhìn về hướng của ngôi mộ.

Tôi đứng sau lưng cô ấy, nhìn theo bóng lưng của cô ấy và trả lời.

"Có lẽ ông ấy sẽ mừng cho chúng ta."

Philip là một người đầy tham vọng.

Anh ta định kết duyên Eris và tôi với nhau và để chúng tôi chiếm lấy ghế gia chủ của tộc Boreas. Nếu không có sự cố Dịch Chuyển lúc đó, có lẽ tôi đã bị anh ta khéo léo lôi kéo và diễn biến thành tình huống đó.

Nhưng trước đó tôi đã có một lời hẹn ước với Sylphy rồi. Ngay cả khi tôi nói rằng tôi sẽ đến Đại học Ma Pháp với cô ấy, thì nhất định anh ta sẽ thu xếp một cách gọn gẽ. Và đưa Sylphy lên làm Đệ Nhị Phu Nhân của tôi. Tuy nhiên, vẫn chưa rõ liệu chúng tôi có thể thực sự nắm giữ quyền lực trong gia tộc sau đó không?

"Có lẽ vậy nhỉ……" Eris nói.

Vị trí hiện tại của tôi, theo một khía cạnh nào đó, rất gần với tương lai lý tưởng mà Philip hướng tới. Tôi đã là ân nhân của Bệ hạ, tiếng nói đủ trọng lượng, có thể ăn ngon mặc đẹp so với đám quý tộc Asura, cũng không phải gánh vác quá nhiều trách nhiệm.

Nếu Philip vẫn còn sống ...thì sau mười năm, có lẽ anh ấy sẽ sử dụng vị trí của tôi như một bước đệm để tiếp cận Ariel, và cuối cùng để tôi trở thành một cố vấn và nhận được một vị trí phù hợp nhất đại loại theo ý của Philip và anh ấy sẽ bí mật hoạt động sau hậu trường.

"Mẫu thân-sama cũng sẽ mừng cho chúng ta, đúng chứ?"

"Tất nhiên."

Con trai của cô đã bị người đứng đầu nhà Boreas bắt đi, để lại sự tiếc nuối vô cùng trong lòng Hilda. Thậm chí còn tỏ thái độ ác ý với tôi, kẻ không liên quan gì đến vụ này.

Mặc dù cuối cùng cô ấy cũng mở lòng với tôi, nhưng không lâu sau đó sự cố dịch chuyển xảy ra, và tôi đã không bao giờ có thể gặp lại cô ấy nữa.

Và hiện giờ tôi đã kết hôn với Eris và sinh ra một đứa trẻ. Ars. Một bé trai kháu khỉnh.

Đối với Hilda, đó là một đứa cháu ngoại vô cùng đáng yêu.

Hilda chắc chắn sẽ yêu thương Ars rất nhiều.

Cô ấy ắt sẽ đối xử với thằng bé như thể muốn đích thân nuôi nấng như con trai mình vậy, chăm sóc nó một cách chu đáo.

Nhưng Hilda cũng có một khía cạnh của một quý tộc, cô ấy cảm thấy rằng thằng bé sẽ bị đối xử tệ so với những đứa con của Sylphy và Roxy, thiên vị hơn ... Không, mặt khác, cô ấy cũng là một quý tộc trong vương quốc Asura, nên sẽ theo đi theo chủ nghĩa Bigamy*. Có thể cô ấy sẽ nói với Eris rằng: “Bây giờ con chỉ là đệ tam phu nhân, nhưng chỉ cần hạ độc hai bà vợ kia thì con sẽ trở thành Đệ Nhất Phu Nhân đấy.” …Không, cô ấy sẽ không nói như thế đâu. Haha, quả thực Hilda trong lòng tôi là một con người đáng sợ như vậy đấy, nhưng chắc gì cô ấy là kẻ như thế đâu chứ.

(Lưu ý: Chủ nghĩa Bigamy: Tiến tới hôn nhân với người mới khi vẫn đang trong mối quan hệ hôn nhân hợp pháp với người cũ. Dễ hiểu thì là một người có thể có đến hai vợ. Luật Bigamy không hợp pháp khi mối quan hệ với người vợ cũ vẫn đang tốt đẹp, chỉ khi ly hôn, ly thân với người vợ cũ thì mối quan hệ với người vợ thứ hai mới được coi là hợp pháp)

Dù thế nào đi nữa, cô ấy nhất định sẽ rất vui mừng cho chúng ta. Điều đó không còn nghi ngờ gì nữa.

"..."

"..."

Khoảng thời gian im lặng kéo dài khá lâu.

Eris chắc hẳn cũng nhớ những ngày ở Thành Roa lãnh thổ Fittoa.

Eris đã di chuyển không ngừng suốt một khoảng thời gian dài. Từ Ma Đại Lục, cùng tôi trở về lãnh địa Fitoa, sau đó đi thẳng đến Thánh địa của kiếm để luyện tập, sau này sinh con cho tôi và bắt đầu nuôi dạy, đồng thời trở thành Hộ vệ của tôi và du hành cùng tôi vòng quanh thế giới.

Sau khi trải qua nhiều biến cố như vậy, liệu cô ấy có còn nhớ đến khoảng thời gian trước đây ở Lãnh địa Fitoa, khoảng thời gian khi còn hạnh phúc bên gia đình mình?

"..."

"Chờ đã, anh làm gì vậy?"

Thấy tôi đột ngột đào mộ, Eris hốt hoảng hỏi.

‘’Anh muốn di chuyển ngôi mộ của hai người bọn họ. Không thể để họ ở nơi cô đơn lạnh lẽo thế này được."

"Vậy thì tôi sẽ giúp."

Mặc dù có thể dễ dàng đào xới bằng Thổ Ma Pháp, thế nhưng Eris và tôi lại dùng tay bới trên nền đất cứng và tìm thấy hai bộ xương từ dưới lòng đất, chúng tôi tắm rửa cho bọn họ thật cẩn thận bằng nước và sau đó bọc họ bằng tấm vải mà chúng tôi mang theo.

"Về thôi nào."

"Tôi hiểu rồi."

Eris đứng thẳng dậy sau khi dứt lời.

Tốt nhất thì ta nên chọn vị trí đặt ngôi mộ ở Vương Đô Asura. Mặc dù nếu chôn cất ở Sharia thì việc quét dọn ngôi mộ sẽ thuận tiện hơn, nhưng đối với Philip, tốt hơn là nên để anh ấy sống ở một nơi mà anh đã thân quen. Lãnh thổ Fittoa ... Bởi vì nơi đó vẫn đang được phát triển và thậm chí sắp trở lại như cũ rồi, tốt hơn là nên chọn thủ đô Ars nhỉ. Được rồi. giờ thì chỉ cần tìm một nghĩa trang có liên quan đến gia đình Boreas ở đó thôi.

"Rudeus nè."

"Dạ?"

"Cảm ơn Rudeus đã đưa tôi đến đây."

"Vâng.’’

Eris cảm ơn, và tôi trả lời thật lòng bằng một cái gật đầu.

Sau đó, Eris và tôi đến vương đô Asura để chôn cất Philip và Hilda.

Sau khi thảo luận với Luke xem nơi nào thì tốt nhất, anh ấy đã giới thiệu đến nơi đó.

Có một nghĩa trang liên quan đến gia tộc Boreas, nhưng vì một số lý do, nó là một nghĩa trang biệt lập so với các Boreas khác.

Mặc dù là một nghĩa trang ít được biết đến nhưng nó đã được cựu vương bí mật lập ra từ mười năm trước, có vẻ như Luke không hề biết đến sự tồn tại của nghĩa trang này cho đến gần đây.

Bia mộ trong nghĩa trang ghi như thế này:

"Sư Tử Dũng Mãnh đang yên giấc ở đây."

Không có một cái tên nào đề cập trên bia mộ ngoài dòng chữ đó.

Người bảo vệ ngôi mộ được dặn phải giữ im lặng, dù có hỏi đây là mộ của ai thì anh ta cũng sẽ không bao giờ trả lời.

Nhưng không hiểu tại sao tôi lại có thể hình dung được như một lẽ tự nhiên. Kể cả lý do tại sao Luke lại chỉ tôi đến nơi này.

(Giải thích cho những ai chưa nhận ra: Đó là mộ phần của Sauros Boreas Greyrat)

Vì vậy, tôi đã chôn Philip và Hilda trong nghĩa trang đó.

Sau đó, Eris hứa với hai người họ rằng cô sẽ còn quay lại đây, rồi chúng tôi nắm tay nhau ra về.

★★★

Ghé thăm Thánh Địa của Kiếm, tìm kiếm Bắc Thần Karlman III trong khu vực tranh chấp, cả hai kế hoạch này của chúng tôi đều đã thất bại.

Nhiệm vụ không chỉ thất bại hai lần liên tiếp, thậm chí, chúng tôi còn lãng phí thời gian trong khi Gisu đang tiến hành êm xuôi kế hoạch của gã.

Có lẽ tôi sẽ bị khiển trách lần này.

Thì đâu còn cách nào khác nữa chứ. Kiếm Thần thì ngoài dự đoán, ngay cả Bắc Thần cũng không rõ tung tích luôn

Hai người này về mặt sức chiến đấu hẳn là rất mạnh, nhưng phương diện khác về con người chúng thì tôi hoàn toàn mụ tịt, điều này càng làm cho cảm giác bất lực của tôi càng thêm mãnh liệt, những dữ kiện mà Orsted từng biết nó không xảy ra trong vòng lặp này, thì nguy cơ bọn họ theo phe Hitogami khá là cao.

Sau đó, tôi còn đến mộ phần của Philip và Hilda nữa ... Tôi sẽ bị mắng một trận nữa cho mà xem.

Đúng vậy, mục đích rõ ràng là tìm Bắc Thần Karlman, nhưng mà lại ưu tiên việc tư hơn việc công.

"Tôi đã trở lại. Orsted-sama, thật đáng tiếc, nhưng Kiếm Thần và Bắc Thần..."

"Hừm."

Ngay khi tôi bước vào phòng, Orsted vứt cho tôi ánh nhìn tràn ngập sát khí.

Đó là một biểu hiện của sự tức giận. Chắc chắn rồi, đó là bởi vì tôi đã mất hàng đống thời gian mà chả thu hoạch được gì cả ... Không, hắn không có tức giận. Đó chỉ là một biểu cảm đáng sợ như thường lệ thôi.

Tuy nhiên, tôi rất lo ngại về những hướng Orsted đang nhìn.

Để miêu tả chính xác thứ mà hắn đang nhìn chằm chằm, có hình dạng giống như một tấm bia mộ. Nó không phải là một viên đá bình thường, nó là một công cụ liên lạc ma thuật có điểm chuyển tiếp mà tôi đã lắp đặt ở một số quốc gia.

Ở dưới cùng của mỗi viên đá, là tên của các vị trí mà tôi đã lắp đặt điểm phiến thạch bản liên lạc.

Có Vương đô Asura, Thánh Địa Millis, Vương quốc Long vương, Lục địa Satan…. và số lượng phiến đá liên tục tăng lên.

Nếu để miêu tả giống với thế giới trước đây của tôi, thì văn phòng này giống như một căn cứ phòng camera được trang bị nhiều màn hình giám sát.

"Đúng lúc lắm, mau nhìn đi."

Hắn vứt ra một câu ngắn gọn, ánh mắt của Orsted dán chặt vào một phiến đá in thạch bản…

Tấm thạch bản tỏa ra thứ ánh sáng mờ nhạt.

Nó là một công cụ ma thuật liên lạc được kết nối với pháo đài Atofe…

Văn bản được viết ở trên rất ngắn gọn.

"Đã tóm được Kishirika Kishirisu."

Rekomendasi