Light Novel Mushoku tensei: Chương 236 - Trang Bị Ma Pháp Dịch Chuyển về Dị Thế Giới
Baca Light Novel Mushoku tensei: Chương 236 - Trang Bị Ma Pháp Dịch Chuyển về Dị Thế Giới
Baca Komik Light Novel Mushoku tensei: Chương 236 - Trang Bị Ma Pháp Dịch Chuyển về Dị Thế Giới bahasa Indonesia lengkap dan baru di MSKManga. Kami menyediakan Komik, Manhua, Manhwa, dan Novel yang dapat kalian baca online gratis.
Read Light Novel Mushoku tensei: Chương 236 - Trang Bị Ma Pháp Dịch Chuyển về Dị Thế Giới
Trụ sở tầng 15, Pháo đài Thiên không.
Khi bước xuống cầu thang, thì sẽ ngay lập tức thấy một đại sảnh rộng lớn ở trước mặt.
Và nơi đây, một vòng tròn ma pháp đang được thiết lập.
Ma pháp trận dịch chuyển.
Tuy nhiên, nó không có sự tương đồng giống như trong ký ức của tôi.
Vì còn hơn cả thế, đây là một kiệt tác vĩ đại.
Nó có đường kính khoảng 50 mét và cao 1 mét.
Trong đó bao gồm những thạch bản có kích thước 1 mét vuông, mỗi cái cao 10cm.
Chúng được chồng lên nhau 10 tầng, và được trải dài 50 hàng lẫn cột.
Thêm nữa, trên đỉnh là một mái vòm khổng lồ.
Bên trong mái vòm được lấp kín bởi rất nhiều những chi tiết khác nhau, cho nên chắc nó là một phần của ma pháp trận.
Đây là một vòng tròn ma pháp không gian ba chiều.
Không, đây có lẽ được gọi là một thiết bị ma pháp.
“Chà… Cliff mà thấy thứ này thì chắc phởn lắm đấy.”
Zanoba thốt lên kinh ngạc.
Cái ma pháp trận này không chỉ vĩ đại, mà nó còn được điêu khắc rất tinh tế và hoa mĩ.
Đến cái mức mà cả tôi và Zanoba cũng không thể làm nổi.
Thậm chí cả Roxy tuy đang nghiên cứu rất sâu vào lĩnh vực ma pháp trận cũng buộc phải bó tay chịu thua.
Có lẽ Cliff thì được chăng… nhưng kể cả có là Cliff thì cũng không đủ trình độ để vẽ ra một ma pháp trận công phu như này được.
“Đây là một thứ sản phẩm thật tráng lệ, đúng chứ?.”
Perugius ưỡn ngực lên như thể đây là thành tựu của riêng ông ấy vậy.
Tuy nhiên, bản thân tôi cũng thấu được điều ấy.
Nếu một đệ tử của ai đó mà có thể tạo ra được thứ thiết bị như thế này, thì thầy của người đó có cảm thấy tự hào cũng là lẽ tự nhiên.
Mặc dù tôi đoán là bản thân Perugius cũng góp phần tạo nên công trình này.
“Ông thấy sao, Orsted?”
“Để nói thế nào về thứ tạo vật tuyệt diệu như này… ta chỉ đơn giản là bị choáng ngợp.”
Kể cả Orsted cũng phải thán phục trước thiết bị ma pháp này.
Sử dụng 25000 tấm thạch bản, một ma pháp trận không gian ba chiều.
Đến Orsted cũng chưa từng được thấy thứ gì tương tự.
Kể cả con hình nhân của Cuồng Long Vương cũng chỉ có nhiều nhất 50 tấm thạch bản, và mỗi cái của nó cũng bé hơn nhiều so với thứ này.
Nanahoshi có lẽ chưa từng nghĩ đến việc nó sẽ to đến như vậy khi kết hợp các ma pháp trận dịch chuyển lại với nhau.
“Đúng vậy! Nhìn cái mái vòm mà xem.”
“Nó cũng là một phần của thiết bị ư? Trông nó không có vẻ gì liên quan cho lắm.”
“Không đâu, rất liên quan là đằng khác. Cái thiết bị đó sẽ xác nhận nếu như quá trình thực hiện diễn ra thành công. Ngươi còn phải đề phòng tới việc sự dịch chuyển có thể sẽ để sót lại dấu vết của Ma Lực sau đó nữa.’’
“Ừm.”
“Những thay đổi đó sẽ thích ứng dựa trên loại ma pháp trận được thi triển. Bằng việc tính toán nó, chúng ta sẽ có thể xác nhận được quá trình đi đến thế giới song song đã thành công được hay chưa.”
“…Nó thật sự có thể sao?”
“Khà khà khà, ta chưa từng nghĩ tới ngày này ta phải dạy thứ gì đó cho một kẻ uyên bác như ngươi đấy.”
“…Không, không phải như vậy, ta cũng đã học được rất nhiều thứ từ ngươi… thật sự rất nhiều.”
“Hửm. Thật giả ngây làm sao. Kể cả khi ngươi thể hiện như kiểu biết tất cả mọi thứ khi lần đầu ta gặp nhau ư.”
Perugius và Orsted đang có một cuộc trò chuyện khá ‘’thân mật’’.
Mặc dù Perugius cảm thấy tự hào khi có thể vượt trội hơn Orsted, nhưng bản thân Orsted thì lại đang nói với cái giọng ẩn chứa sự hoài niệm.
Và hình như cũng không có trịnh trọng lắm thì phải.
“Rudeus.”
Nanahoshi quay về phía tôi.
“Để thử nghiệm, hãy gửi đi một thứ đơn giản xem. Sau đó, bằng việc phân tích đặc tính Ma Lực còn sót lại từ ma pháp trận dịch chuyển, vòng tròn ma pháp giám sát sẽ chỉnh sửa ma pháp trận dịch chuyển về Dị Thế Giới. Sau khi hoàn thành, chúng ta sẽ chuyển sang vật thể sống, và cuối cùng là bản thân tôi, nghe ổn chứ?”
“Hay đấy, nhưng làm ơn đừng có tạo ra một thảm hoạ dịch chuyển nào khác đấy nhé.”
“Đừng lo, tôi đã để phòng cả rồi.”
Nanahoshi liên tục khuyên chúng tôi đừng lo.
Nhưng thật sự nó bị phản tác dụng.
Về việc báo cáo, cô ấy đã sớm đưa cho tôi một bản báo khá chi tiết, nhưng trong đó có quá nhiều thông tin mà tôi chưa thể xử lý hết được.
Tuy nhiên, Nanahoshi đã thực hiện hàng tá các thí nghiệm để có thể chắc chắn là bản thân sẽ không tạo ra một tai nạn dịch chuyển nào khác rồi.
Cả tôi lẫn Sylphy cũng đã giúp đỡ rất nhiều.
“Cậu chắc chắn chứ?”
“Hoàn toàn chắc chắn.”
Vậy thì, vì sự tự tin ấy, nên tôi sẽ đặt niềm tin ở cậu.
“Tốt lắm, vậy chúng ta bắt đầu thôi chứ?”
“Ừm. Thế, hãy bắt đầu bằng một quả táo nào…”
Nanahoshi hẳn đã chuẩn bị rất kỹ càng.
Từ cái rổ ở góc bên trái của phòng, cô ấy lấy ra một quả táo.
Cầm lấy nó, cổ trèo lên ma pháp trận, đi đến trung tâm rồi đặt nó xuống.
“Perugius-sama, ông khởi động giúp tôi được không.”
“Được.”
Perugius đi đến phía đối diện của ma pháp trận.
Không, không chỉ có ông ấy.
Tất cả các thuộc hạ của ông ấy từng người một đứng cách đều nhau xung quanh cái ma pháp trận.
Chỉ có Sylvaril là đi đến sảnh của mái vòm.
“Đến đây đi, Rudeus.”
Nghe theo chỉ đạo của Nanahoshi, tôi đứng đối diện với Perugius.
Chỗ tôi đang đứng có một cái hình hai bàn tay như thể đang bảo “Đặt tay lên đi.”
“Nghe theo tín hiệu của tôi, hãy truyền nhiều Ma Lực nhất có thể vào đó nhé.”
“Đã rõ.”
Nghe theo, tôi đặt hai tay xuống.
Một cảm giác thật hồi hộp.
Tôi quay đầu nhìn sang Sylphy.
Cô ấy nhìn vu vơ vào ma pháp trận trong khi thì thầm với Zanoba.
Có vẻ họ đều đã dần bị cuốn vào cái chuyện này rồi.
Eris thì không tham gia vào cuộc trò chuyện.
Cô ấy vẫn đứng dáng thường lệ, nhìn lên mái vòm với một cảm xúc vô cùng tự hào.
Hẳn cô ấy thích những thứ khổng lồ nhỉ.
Còn Orsted thì chậm rãi đi đến đằng sau Eris.
“Perugius-sama! Xin hãy bắt đầu đi ạ!”
“Được rồi.”
Chết, tôi cần phải tập trung.
Kể cả có nói là phải tập trung, thì việc duy nhất cần làm chỉ là chuyền Ma Lực vào nó.
Dù sao thì, chỉ cần tập trung là được.
“…Cùng khởi động nào.”
Perugius và các tuỳ tùng chạm tay vào vòng tròn ma pháp.
Ngay lập tức, rìa của ma pháp trận phát sáng rực rỡ.
Tuy nhiên, chỉ có phần rìa là đang phát sáng thôi.
Có mỗi ma pháp trận tí xíu xung quanh phần rìa là phát sáng , nhưng trung tâm thì vẫn tối đen.
Thất bại rồi sao?
“Rudeus.”
“Được rồi.”
Nghe theo lệnh, tôi chuyền Ma Lực bằng cả hai tay.
Tức thì, tay phải của tôi cảm giác như đang dính chặt lấy Vòng Tròn Ma Pháp vậy.
Có thể nói là Ma LỰc của tôi đang bị bòn rút đi như thác nước.
Vì vài lý do gì đấy mà chỉ có tay phải của tôi là bị rút, còn tay trái của tôi thì Ma Lực đã bị kẹt lại, dù sao thì lượng Ma Lực bên đấy cũng không mạnh lắm.
Liệu nó có bắt buộc phải rút Ma Lực từ cả hai cánh tay không nhỉ?
Cái khoảnh khắc mà tôi nghĩ như vậy, thì tay trái của tôi bỗng bị rút Ma Lực dữ dội.
Và ngược lại, giờ tay phải của tôi lại không cảm thấy gì nữa.
Trái rồi lại phải, phải rồi lại trái.
Cái lượng Ma Lực bị rút ra cứ luân hồi đều đặn như vậy.
Tôi có thể thấy lực hút của các ngón tay và lòng bàn tay thay đổi khác biệt. Đây không phải hoạt động cơ học, mà là do con người gây ra.
Cái người mà đang điều khiển lực hút ấy… là Perugius sao?
Tôi không thể thấy mặt ông ấy, nhưng có vẻ như công việc của Perugius là điều hành ma pháp trận.
Và theo sau đó, là những trợ lý là các tuỳ tùng của ông ta.
Nó không có tự dưng mà khởi động, mà cần phải được điều khiển; nên cũng chả sai nếu bảo thứ này là thiết bị ma pháp đâu.
Hào quang của ma pháp trận bắt đầu tăng lên.
Trong khi màu sắc của nó chuyển từ xanh lam, xanh lục, rồi đến trắng toác, căn phòng dần bị tràn ngập trong thứ ánh sáng chói lọi chưa từng có.
Nó thậm chí sáng đến mức tôi không thể nhìn thấy cái gì cả
Đây là sức mạnh của Ma Pháp Trận sao?
Tôi chưa từng thấy một Ma Pháp Trận nào toả sáng rực rỡ như này.
Không hẳn.
Thực ra là đã từng.
Đó là lúc mà tai nạn Dịch Chuyển xảy ra…
Bùm----
Một âm thanh vang vọng lên, rồi ánh sáng vụt tắt.
Không, ánh sáng vẫn chưa thật sự tắt hẳn.
Cái mái vòm.
Chỉ còn mỗi trên mái vòm là đang phát sáng, nổi bật trước mọi thứ xung quanh.
Và sau đó, ở trên cái mái vòm, rất gần với trung tâm Ma Pháp Trận.
Cái nơi mà quả táo được đặt. Đúng hơn, là đã từng được đặt.
Tại vị trí đó, chỉ còn sót lại một thứ gì đó màu xanh nhạt.
Một hạt màu xanh nhạt của thứ gì đó.
Những hạt nhỏ phát sáng rồi trôi lềnh bềnh lên trên không rồi từ từ tắt lịm.
“Thí nghiệm đã thành công.”
“…”
Không một ai trả lời Sylvaril.
Rồi cô ấy cũng điền gì đó vào một tờ giấy bên cạnh mà không đợi đến sự hồi đáp.
“Từ đây, chúng ta sẽ phân tích dư lượng của Ma Lực và tăng thêm các chỉ số cho sự dịch chuyển đến Dị Thế Giới. Tuy nhiên, dữ liệu cho việc nghiên cứu đã được thu thập từ trước, vậy nên sẽ không mất nhiều thời gian đâu ạ.”
Trong khi nghe lời giải thích của Nanahoshi, tôi bỏ tay khỏi Ma Pháp Trận.
“Cậu ổn không, Rudeus?”
Khi cô ấy hỏi tôi, thì tôi nhìn lại bản thân mình bây giờ.
Chỉ một lần duy nhất, sau vài phút kích hoạt, lượng Ma Lực của tôi đã bị bòn rút đến mức này sao.
Nếu như phải làm chuyện này thêm lần nữa, thì chắc cơ thể tôi sẽ héo mòn mất
“Tôi ổn, nhưng mà việc lặp lại bây giờ sẽ là bất khả thi đấy.”
“Tôi hiểu rồi… Cảm ơn vì cậu đã giúp đỡ. Tôi sẽ tiếp tục tiến trình mỗi lần sau một hoặc hai ngày. Cho nên cậu hãy nghỉ ngơi đi.”
Nanahoshi cúi đầu và nói, rồi đi tới chỗ Perugius.
Sau khi thảo luận này nọ với đội nghiên cứu, cô ấy viết lại những ghi chú ra giấy.
Cô ấy hẳn sẽ củng cố thêm những báo cáo cho thí nghiệm này và dùng chúng vào lần sau.
Hệ thống dịch chuyển về Dị Thế Giới, căn bản là đã hoàn thành.
Những gì còn lại là kiểm tra trên mái vòm, và trong khi phân tích các dấu vết của Ma Lực và quan sát kỹ lưỡng, rồi thay đổi sao cho tiến trình có thể đi đến việc ‘’dịch chuyển được con người’’ như Nanahoshi.
Có lẽ sẽ còn kéo dài thêm một tháng nữa.
Sẽ khá là rắc rối nếu như chúng ta cứ để tên Gisu đi ‘’loanh quanh’’ bên ngoài… nhưng mà cũng chả làm gì khác được.
Đây là hình phạt vì tôi đã không xin phép Perugius trước khi cộng tác với Atofe.
★★★
Từ khi thí nghiệm được bắt đầu, thì hai tuần đã trôi qua.
Trong khi tôi di chuyển qua lại từ nhà đến Pháo đài Thiên không, thì các thí nghiệm vẫn được tiếp tục.
Các thí nghiệm yêu cầu một lượng Ma Lực khá lớn.
Bởi vì tôi là người duy nhất có nhiều Ma Lực như vậy nên không ai có thể thay thế được
Thực ra thì việc tôi phục hồi Ma Lực trong vòng 1,2 ngày không phải là vấn đề gì to tát.
Vì lợi ích của thí nghiệm, nên tôi quyết định cho dù có ai đó tấn công vào thời điểm này, thì tôi sẽ cố gắng sử dụng càng ít Ma Lực càng tốt.
Sau một thời gian, tôi cảm thấy nhàm chán với hoạt động thường ngày
Không, không phải là kiểu như tôi không có việc để làm.
Tôi có nói chuyện với Zanoba về việc kinh doanh hình nhân, trò chuyện với Roxy về việc cải tiến Ma Đạo Khải, bàn luận với Orsted về những kế hoạch trong tương lai với kết quả chưa rõ ràng, và vài chuyện khác
Cho nên là chả có ngày nào mà rảnh rỗi cả.
Tuy nhiên, so với năm ngoái và nửa tháng trước khi tôi vẫn còn đang đi du hành, thì nó nhàn hơn khá là nhiều.
Đây là khoảng thời gian mà lúc các chi nhánh của tập đoàn đánh thuê hay các cửa hàng hình nhân liên lạc với tôi qua tấm thạch bản thoại để thảo luận, nhưng ở Sharia, thì tôi có rất nhiều người để có thể tham khảo, và khi đặt chân tới thì tôi chả phải suy nghĩ gì nhiều.
Hơn nữa, việc du hành cũng không tốn quá nhiều thời gian, cho nên tôi có thể chơi với lũ trẻ ở nhà trước khi đi ngủ.
Tôi nói về những gì xảy ra trong ngày với Zenith, một người có thể đọc tâm trí, nói chuyện với Elinalise về Cliff khi cô ấy tới chơi, rồi theo dõi Lucy học tập, và chơi đùa cùng với Ars.
Thật là những ngày yên bình.
Tôi tự hỏi liệu đây có phải là cảm giác của một anh nhân viên công sở được nghỉ phép sau một năm quần quần làm việc hay không nữa.
Giờ thì có lẽ tôi đã hiểu được vì sao Orsted lại không rời khỏi Sharia rồi.
Đây là một khoảng thời gian mà tôi còn đang lưỡng lự, nhưng mà con người thì phải được nghỉ chứ, và có lẽ tôi thật sự cần phải được xả hơi rồi.
Sẽ thật tuyệt nếu được đánh đêm vào lúc này, nhưng chú Rudeus ăn cỏ này cần phải tĩnh tâm cho đến khi mục đích được hoàn thành.
★★★
Sau khi làm này, việc nọ thì một tháng đã trôi qua.
Những cuộc thí nghiệm được hoàn thành trong nháy mắt.
Kết quả của chúng rất tốt.
Theo như tiến trình, thì những vật thể mà chúng tôi chuyển sang Dị Thế Giới đã thay đổi từ hoa quả sang động vật.
Kích thước các con vật đem đi cũng từ đó mà to dần lên mỗi khi ma pháp trận được chỉnh sửa từng chút một.
Thậm chí một con ngựa to gấp ba lần Nanahoshi đã được chuyển tới Dị Thế Giới nữa.
Kết quả của cuộc nghiên cứu được thể hiện trên mái vòm.
Con ngựa đã được dịch chuyển tới [Một vùng đất cách 10 mét và 30 mét trên mật độ mặt biển trong Dị Thế Giới.]
Đó hẳn là giới hạn mà chúng ta có thể đo được từ đây.
Không có cách nào để biết được lượng Ma Lực tồn tại đã bị bay tới Nhật Bản hay là Mĩ nữa.
Khi mà nó từ ma pháp trận của thế giới này dịch chuyển tới Dị Thế Giới, tất cả chỉ được miêu tả như [Nó đã hạ cánh xuống đất hay biển] và [Độ cao tổng thể của mặt đất].
Tuy nhiên, bằng việc quan sát độ cao mặt đất từ khoảng 10 – 30 mét cách so với mặt nước, thì tỉ lệ tử vong ngay khi bị dịch chuyển tới dần trở nên giảm xuống.
Mặc dù nói là thế giới song song, cũng không thể chắc chắn được rằng nó có là thế giới mà chúng ta biết hay không.
Tất nhiên là từ lúc chúng tôi triệu hồi được mấy thứ như chai nhựa đến thế giới này, thì khả năng cao là đúng thế giới ấy rồi, nhưng vẫn chưa có bằng chứng xác thực nào cả.
Cũng có khả năng nó thực ra là một thế giới khác có nét tương đồng với thế giới mà chúng tôi biết.
Kể cả nếu như nó là thế giới cũ, với mớ thông tin mơ hồ như khoảng cách từ mặt đất với mặt biển là 10 – 30 mét thì cũng có khả năng cao là sẽ bị gửi tới một quốc gia khác và sau đó thì phải cuốc bộ về nhà.
Mặc dù việc đi về Nhật Bản cũng sẽ không vấn đề gì nếu như cô ấy dịch chuyển kèm theo một lượng lớn đồ ăn thức uống, quần áo và vài thứ dùng để trao đổi như tiền tệ… thì nó cũng sẽ là một chuyến đi vất vả đấy.
Tuy nhiên, kể cả nếu cô ấy chả cần gì thì cũng có thể tự lo được mà.
Thế nên cũng chả vấn đề gì nếu như chỉ gửi mình Nanahoshi đi đâu.
Sau khi xem xét mức độ Ma Lực, thì sự kiện sẽ chính thức được thực hiện trong ba ngày nữa.
★★★
Hai ngày sau buổi thí nghiệm cuối cùng.
Nanahoshi đi tới nhà của tôi.
“Trước khi đi, tôi muốn được dùng bồn tắm nhà cậu.”
Dẫu cho nói như vậy, nhưng cô ấy thật sự chỉ đang lấy cớ thôi.
“Về chuyện này, hay chúng ta mở tiệc chia tay đi?”
“Không, không cần thiết đâu.”
Trong khi đang nói như vậy, Nanahoshi bước chân vào phòng tắm.
Ngay bây giờ, một mình Nanahoshi, TRONG BỒN TẮM.
Cái gì đáng lưu ý phải nhắc hai lần.
Tôi không biết ý định của cô ấy là gì nữa.
Có thể cô ấy muốn gột rửa linh hồn trước khi sự kiện diễn ra, hoặc có thể cô ấy chỉ muốn gửi lời tiễn biệt thôi.
Có thể cô ấy muốn bỏ ra một đêm với tôi để tạo ra những kỷ niệm đẹp trong thế giới này, nếu vậy, thì tôi nên đi vào phòng tắm cùng cô ấy nhỉ… Không, đừng có mơ. Tất cả chỉ là ảo tưởng tà dâm của chú Rudeus đang ăn cỏ mà thôi. Nếu tôi thật sự làm thế, Sylphy sẽ nổi giận với tôi mất.
Hôm qua, có vẻ như cô ấy đã chào tạm biệt tất cả mọi người mà cô ấy biết tại Sharia, cho nên có lẽ cô ấy ở đây là vì lý do đó.
Vào buổi tối cuối cùng trên thế giới này, cô ấy quyết định chọn ngày đó để tới chào tạm biệt với gia đình tôi.
Vì thế, tất cả những gì tôi có thể làm là nhờ Aisha và Lilia chuẩn bị cho một bữa tối thịnh soạn hơn mọi ngày.
Nhưng đa phần là món khoai tây.
Norn có vẻ cũng về nhà hôm nay, nên cho dù có hơi ít ỏi, thì ít nhất chúng tôi cũng sẽ khiến con bé cảm thấy ấm cúng.
“Này, khoan đã!”
“Tôi không muốn đâu~!”
Trong khi tôi đang nghĩ như vậy và chăm sóc Sieg giúp Sylphy, thì Lucy đang chạy vào phòng khách với không một mảnh vải.
Cứ như thế, con bé nhảy lên đùi tôi.
“Papa, cứu con với!”
Cái kiểu sự kiện gì thế này?
Bị nhờ giúp đỡ bởi một cô gái khoả thân.
Từ bao giờ mà chúng tôi lại khiến Lucy trở nên như này vậy!?
Thằng đực rựa nào có thể từ chối chứ?
Để đấy cho ba, cho dù có là Long Thần hay Ma Vương, ba sẽ đá bay chúng đi ngay lập tức.
“Rudeus!”
Người mà xuất hiện trước mặt tôi là một Ma Thần tóc đỏ.
Cô ấy cũng đang để bộ ngực trần.
Không tốt tí nào, thứ này đang đánh thẳng vào điểm yếu của chú Rudeus gặm cỏ thay sữa.
“Rudeus, giữ lấy Lucy cho tôi!! Con bé ghét phải tắm lắm. Dù người con bé ướt đẫm mồ hôi sau buổi học Kiếm Thuật’’
Tôi tóm lấy Lucy.
Xin lỗi con.
Tuy nhiên, sau khi tập thể dục thì con thật sự cần phải đi tắm đấy.
“Con hông muốn đâu! Mama tóc đỏ ác lắm!”
“Ác ư? Eris… Em có thể đánh anh, nhưng em không được đụng đến lũ trẻ chứ.”
“Thô lỗ quá đấy, tôi không có đánh con bé! Tôi chỉ là… tệ khoản gội đầu thôi.”
Ra là như vậy. Khi tôi nhìn Lucy, con bé phồng má rồi than rằng, “Vâng ạ, khi mà mama tóc đỏ gội đầu cho con, thì xà phòng nó bắn vào mắt con, đau lắm ạ.”
Hiểu rồi, ra đó là lý do sao.
Anh xin lỗi, Eris.
Kể cả em có không đánh lũ trẻ chăng nữa.
“Vậy thì Lucy này, để ba giúp con học cách tự gội đầu nhé?”
“…Nếu là papa thì… được ạ.”
Lucy có vẻ đang nói gì đó, nhưng mà lại quay mặt đi, rồi bị Eris dẫn lại về phòng tắm.
“Em nghĩ con bé muốn Rudy tắm cho đấy.”
“…Ừm, có lẽ em nói đúng.”
Nhưng mà Nanahoshi cũng đang ở trong phòng tắm mà.
Làm gì có cách nào để tôi vào được cơ chứ.
À.
Nghĩ lại thì, phải chăng là tôi chưa nói với Nanahoshi rằng: Tôi là một ngoại lệ, kẻ duy nhất được bước vào thánh địa mà không cần sự cho phép trong căn nhà này nhỉ…?
Không, tôi nghĩ cô ấy sẽ hiểu thôi.
Rốt cuộc thì khi ngôi nhà của tôi mới được xây, bồn tắm đã được thiết kế cho nhiều người cùng chui vào rồi.
Sau tất cả, cô ấy chắc sẽ không phàn nàn gì về việc có ai đó xâm phạm vào đâu… Hí hí
Một lúc sau, Roxy và Norn trở về nhà, và đi vào phòng tắm với Lara.
Cùng lúc đó thì Nanahoshi, Eris, và Lucy cũng vừa ra khỏi phòng tắm hơi.
Có lẽ bởi vì họ ở trong đó lâu quá, nên toàn thân họ đỏ rực vì quá nhiệt.
“Papa biết gì không? Nanahoshi-neechan đã dạy con cách tự gội đầu đó!”
“Vậy ư? Cảm ơn nhé, Nanahoshi.”
“Không có gì.”
Có vẻ như Nanahoshi đang chăm sóc cho Lucy.
Có lẽ cô ấy đã trò chuyện với Eris trong phòng tắm, vì tôi không cảm thấy có bầu không khí nguy hiểm nào xung quanh cả.
Đúng như dự đoán, bồn tắm đúng là số zách.
Cùng nhau loã thể là cách rất hiệu quả để đạt được sự bình thản trong tâm hồn.
★★★
Sau khi tôi và Sylphy, đi tắm cùng với Ars, thì bữa tối cũng đã chuẩn bị xong.
Thực đơn hôm nay gồm có thịt, rau củ và cơm.
À cả khoai tây nữa.
Khoai tây chiên que, và khoai tây chiên cắt lát.
Mấy món ăn vặt.
Nanahoshi ngồi khép nép bên rìa bàn ăn, nhưng cô ấy đã được lựa vị trí đến gần toàn món khoái khẩu.
Và khi trở về nhà, thì cô có thể ăn món đó bao nhiêu cũng được.
Thật lòng mà nói, cô ấy quả là một người nghiện khoai tây chiên.
“Món này thật sự rất ngon đấy.”
Cô ấy không chỉ ăn khoai tây, mà còn ăn cả cơm nữa.
“Cậu có thể ăn cơm ở trên Pháo đài Thiên không, đúng không?”
“Nhưng cơm ở đây ngon hơn… Tôi thấy thế.”
“Vậy ư?”
Loại gạo này được sản xuất ở Sharia, đúng hơn là gạo của Aisha.
Hay chúng ta làm ra thương hiệu ‘’Mỹ Hầu’’ nhỉ?
Những người hầu nguyên tem (được lựa chọn kỹ lưỡng trong số những chàng trai lực điền nhất lục địa) khoảng dưới 20 tuổi nấu nó ngay tại cánh đồng được chăm sóc tận tình bởi họ, quả là một siêu phẩm ý tưởng tới từ tôi.
Nó được sinh ra để hợp khẩu vị với một vài người Nhật.
“Đây là lần cuối cậu được ăn món này… vậy nên hãy chắc chắn là cậu đừng để mình bị nghẹn đấy nhé.”
“Sao cậu bỗng dung nói như mấy bà mẹ vậy?”
Sau lời nói đó, Nanahoshi lại lặng lẽ tiếp tục ăn.
“…”
Có vài lúc, cô ấy nhìn tôi rồi gia đình này.
Lucy đang kể cho mọi người nghe về những chuyện hôm nay trong vui vẻ, còn Norn thì trìu mến lắng nghe em ấy.
Roxy thì kể mấy chuyện này nọ về ma pháp trận cho Sylphy nghe.
Eris thì đang cho Lara ăn, trong khi Aisha làm điều đó với Ars.
Lilia và Zenith thì đang quan sát từ đằng sau.
Đây là một khung cảnh thường nhật mà tôi không bao giờ dám nghĩ đến trước đây.
Nanahoshi đang ngắm nhìn khung cảnh ấy từ đằng xa.
Khi tôi còn đang nghĩ về chúng, thì bữa ăn đã kết thúc.
Sau bữa tối, Nanahoshi chơi cùng với lũ trẻ một lúc.
Có lẽ nhờ buổi tắm chung, và Lucy trở nên thân thiết với Nanahoshi, và khi Ars được Nanahoshi bế, thằng bé dụi mặt vào ngực cô ấy với một nụ cười gian mãnh.
Lara cũng thường làm như vậy mà…
“Nanahoshi, cậu không ngủ lại đây sao?”
Cuối cùng, nhờ có lời mời của Sylphy, Nanahoshi qua đêm ở nhà chúng tôi.
Có vẻ như sự kiện này khá là tự nhiên.
Tuy nhiên, phòng cho khách đã bị lãng quên từ rất lâu về trước.
Cũng một phần vì chả có khách nào đến ngủ qua đêm ở đây cả, cho nên Sylphy liền cho Nanahoshi dùng phòng mình.
★★★
Đêm hôm ấy, tôi trò chuyện cùng Nanahoshi.
Trong khi mọi người đã chìm vào giấc ngủ.
Ở phòng khách, hai người ngồi đối mặt nhau, ngăn cách bởi ánh trăng chiếu qua cửa sổ cùng với ánh lửa bập bùng, cả hai chúng tôi nói chuyện trong khi nhâm nhi cốc rượu.
Một cuộc trò chuyện phiếm.
Về mấy điều liên quan tới sở thích của Perugius và việc Sylvaril ngưỡng mộ Perugius ra sao.
Rằng mối quan hệ giữa Perugius và Orsted tuy hơi ngăn cách, nhưng có vẻ như họ bắt đầu hiểu nhau hơn rồi.
Đây quả là một cuộc tán gẫu thường thấy.
“Rudeus, cậu giờ đã là một người đàn ông trưởng thành rồi nhỉ.”
Khi đang nói chuyện, Nanahoshi đột nhiên bảo như thế.
“Có vấn đề gì ư?”
“Khi lần đầu tôi gặp cậu, cậu mới chỉ là một đứa nhóc như kiểu học sinh tiểu học, và sau đó thì là một học sinh cấp hai. Thật lòng mà nói, khoảng thời gian đó tôi nghĩ cậu còn trẻ hơn tôi rất nhiều… ấy vậy mà, giờ đây cậu đã trở nên trưởng thành. Cưới vợ, rồi sinh con nữa.”
“Thật sự tôi không nghĩ trưởng thành là phải cưới và sinh con đâu.”
Thật sự tôi không hiểu rõ vụ như trưởng thành hay trẻ con lắm.
Vì thế giới trước tôi chỉ là một thằng nhóc trong thân xác trưởng thành.
“Qủa là vậy. Tuy nhiên, gần đây trông cậu trưởng thành hơn tôi rất nhiều đấy.”
“Vậy sao?”
“Ừm, cậu đã biết suy nghĩ cho gia đình và con cái… nếu so sánh với tôi mà nói… thì tôi chả thay đổi tẹo nào cả.”
“Điều này không đúng!!”
Nanahoshi đã trưởng thành hơn nhiều só với trước đây.
Cô ấy đã không còn tách biệt với mọi người nữa.
Không còn là một Thất Tinh Tĩnh Hương nữa.
“Nếu cậu mà vẫn như trước kia, thì chẳng phải giờ cậu đâu có muốn chơi với đám nhóc nhà tôi hay mấy cái tương tự, phải không?”
“Quả thực là thế… Tuy nhiên, tất cả là nhờ lúc đó cậu đã cứu tôi. Trước đây, tôi chưa từng nghĩ về việc sẽ kết giao với bất kỳ con người nào trong thế giới này cả.”
“Ở thế giới trước, cậu có chơi đùa với trẻ con không?”
“…Có lẽ là… không, tôi có lẽ hơi khó gần, bởi vì đợt kiểm tra đầu vào, điểm của tôi lúc đó khá thấp.”
Kiểm tra đầu vào và thi cử sao.
Quả thật hoài niệm làm sao.
“Tôi tự hỏi thế giới kia đã trôi qua được bao nhiêu năm rồi nhỉ.”
“Đừng có nói quẩn như vậy chứ.”
“Ồ, tôi xin lỗi.”
Từ lúc cô ấy tới đây, khoảng 15 năm đã trôi qua.
Nếu như thời gian ở đó cũng trôi như ở đây, thì cô ấy có lẽ sẽ giống như Urashima Tarou.
(Urashima Tarou là nhân vật trong truyện dân gian Nhật Bản kể về anh chàng ấy một lần cứu được công chúa biển cả nên đã được đưa về thuỷ cung. Sau một ngày chơi ở thuỷ cung và trở về nhà thì Urashima Tarou đã nhẫn ra rằng 100 năm vừa trôi qua trên trần thế.)
Giả sử như vào thời điểm dịch chuyển, Nanahoshi sẽ đột ngột tăng thêm 15 tuổi nữa chẳng hạn.
“Tuy nhiên thì, tôi có cảm giác như thời gian ở thế giới này không trôi quá nhanh.”
“Tại sao vậy?”
Với tình trạng say xỉn, tôi giãi bày quan điểm của mình.
“Tôi và cậu đã cùng bị đâm bởi truck-kun phải không? Tuy nhiên, tôi lại tới đây trước cậu 10 năm. Cho nên dòng chảy thời gian có lẽ khác biệt giữa ở thế giới ấy và đây. Đó là lý do vì sao cậu không cần phải lo lắng làm gì.”
“Hửm, Vậy s--- “
Nanahoshi bỗng nhiên trở nên suy tư.
“…………….. Khoan đã. Ý cậu là sao, chúng ta bị đâm bởi XE TẢI cùng một ngày ư?”
Ái, chết cha.
“Vậy nghĩa là cậu cũng đã ở đó ư?”
“À thì, đúng vậy.”
“Khoan đã, từ từ, cái gì cơ…?”
Nanahoshi đặt tay lên cằm rồi nhắm mắt lại như đang cố nhớ điều gì đó.
Đột nhiên mặt cô ấy tái nhợt.
“Cậu là thằng mập đụt lúc đó ư.”
ỐI GIỜI ƠI… TÔI ĐÃ LÀM CÁI ĐẾCH GÌ THẾ NÀY…
Thứ cồn này đã khiến cho tôi không thể phanh được cái miệng của mình.
Mà hơn nữa, thật thô lỗ. Cậu bảo mập đụt là sao? Mặc dù lúc đó tôi có phệ thật…
“Trời ơi, ra là vậy, thì ra cậu là tên đó ư, Rudeus là thằng đấy ư…! Vậy mà giờ cậu ngầu đét như này sao, HẾ...!?”
Nanahoshi che miệng và đôi mắt cô ấy mở to đến mức như nó có thể rơi xuống.
Không ổn, cô ấy bắt đầu trở nên bối rối.
Tôi tưởng rằng cô ấy sẽ tỏ ra kinh tởm, nhưng ngược lại cô ấy trông có vẻ vui.
“Um, Nanahoshi-san này… Nếu được, thì, tôi sẽ rất biết ơn nếu như cậu giữ bí mật chuyện này với mọi người đấy.”
“Tại sao?”
“…Nếu họ mà biết được, có lẽ họ sẽ bỏ rơi tôi mất.”
“Tôi không nghĩ họ yêu cậu vì vẻ bề ngoài đâu…”
“….Tôi mong là thế...”
Nanahoshi ngả người ra ghế sofa.
Vậy ra cô ấy thấu hiểu được. Tôi đã nghĩ là cô ấy sẽ tỏ thái độ kinh tởm đối với tôi cơ.
“Vậy là Rudeus khác với tôi, cậu được chuyển sinh.”
“Ừm.”
Đúng là như vậy, Chuyển sinh.
Tôi không thể trở lại được hình dạng ban đầu.
Cũng không hẳn là tôi định từ bỏ tất cả mọi thứ trước kia nhưng tôi cũng không muốn quay trở về cái thân xác hoang tàn đó một tí nào.
Thêm nữa, tôi nghĩ kiếp trước mình thật đáng hổ thẹn.
Tôi nghĩ rằng mình có thể trở thành như này chỉ vì tôi đã được nếm trải cảm giác tuyệt vọng, nhưng mà rác rưởi thì vẫn chỉ là rác rưởi.
“Tôi hiểu. Vậy tôi sẽ giữ bí mật chuyện này.”
“…Cảm ơn cậu.”
Sau đó, tôi nghĩ lại về kiếp trước của mình.
“Ồ, đúng rồi, tôi quên mất vài thứ.”
“Gì vậy?”
“Vì cậu đã biết được thân phận trước kia của tôi… Dù đòi hỏi hơi quá… nhưng tôi muốn cậu đưa thứ này cho người nhà kiếp trước của tôi.”
Dứt lời, tôi đặt một phong bì lên bàn.
Trong cái phong bì dày cộp ấy, tôi gửi gắm tất cả những tâm tư của mình từ kiếp trước vào đó.
Đã được hơn hai mươi mấy năm tôi tới đây.
Có rất nhiều thứ đã xảy ra.
Vì những chuyện đó, nên tôi có thể ưỡn ngực mà bảo rằng mình đã khác đi rất nhiều so với lúc trước. Tôi chỉ có thể bảo rằng mình đã thay đổi. Nhưng chắc chắn tôi không thể nói rằng mình đã trở nên đáng ngưỡng mộ hay gì cả…
Dù sao thì, trong đó là lời xin lỗi, hổi tưởng, và tình hình hiện giờ của tôi.
Nếu như, Nanahoshi-san được đưa trở lại Nhật Bản và chưa một ngày nào trôi qua ở đó, thì chắc họ sẽ tự hỏi là tôi đang nói cái đếch gì vậy mất…
Nhưng mà, chả sao cả.
Cứ coi nó là ảo tưởng hay tự mãn cũng được.
“Tôi hiểu rồi.”
Nanahoshi cất nó vào trong túi một cách cẩn thận.
“Tôi sẽ đảm bảo rằng nó được chuyển đến đúng chỗ.”
“Tôi xin nhờ cả vào cậu.”
Nếu như số phận không đưa cô ấy tới được Nhật Bản.
Thì ngoài dịch chuyển tức thời ra thì chả có cách nào để cô ấy có thể đem nó trở về ngay được.
Nhưng kể cả vậy, cô ấy vẫn đồng ý.
“À còn nữa, cầm lấy này.”
Tôi đưa thêm một lá thư cho cô ấy.
So với cái vừa rồi, thì nó rất mỏng.
“Nếu như thế giới ấy đã trôi qua được nhiều năm, và cậu không có một ai, một nơi, hay một mái nhà để nương tựa… thì cậu có thể nhờ tới… anh em họ của tôi, dù chỉ là một thời gian ngắn. Trong này được viết rõ ràng đấy.’’
“…!”
Đôi tay đang giữ lấy lá thư của Nanahoshi bỗng run lên.
“Nó thật…”
“Ừm thì, ở nơi đó tôi đã từng là một thằng ăn bám, cho nên có thể họ sẽ không mảy may quan tâm, nhưng mà… đề phòng vẫn hơn.”
“Cậu từng là một tên ăn bám sao?”
“Phải, tôi từng là một tên thất nghiệp và vô vọng.”
Khi mà cô ấy tới được nơi và gặp được anh em họ của tôi, thì sẽ hiểu ra ngay thôi.
“Nó thật khó để có thể tin được…”
Nanahoshi nói và nhìn một hồi lâu vào khuôn mặt của tôi.
Tôi tự hỏi liệu cô ấy có nói rằng đây chính là bằng chứng cho sự cố gắng hết mình của tôi hay không nữa.
Nếu đúng thế, thì tôi sẽ vô cùng mãn nguyện.
“Tuy nhiên, nếu mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, tôi sẽ biết ơn cậu và dùng nó.”
Nanahoshi giữ nó trước ngực rồi cúi đầu với tôi như thế lá thư ấy rất quan trọng vậy.
“Thật sự, cảm ơn vì tất cả những gì cậu đã từng làm cho tôi, thật sự vô cùng cảm ơn cậu.”
Nanahoshi sẽ trở về vào ngày mai.
Những thí nghiệm đã diễn ra tốt đẹp.
Ma pháp trận được thiết lập hoàn hảo.
Tuy nhiên, kể cả thế thì tôi vẫn không thể lo lắng.
Cho dù ma pháp trận đã được chuẩn bị kỹ lưỡng cùng với vô vàn các thí nghiệm khác nhau.
Với sự tự tin của Nanahoshi, không một ai nghĩ nó sẽ thất bại cả.
Tuy nhiêm vẫn có một điểm cần phải lưu ý.
Chỉ duy nhất một thứ thôi.
Hiện tại, tôi không thể nói điều đó và khiến cô ấy lo âu được.
Mà có lẽ, Nanahoshi cũng đã đề phòng chuyện đó rồi.
Chỉ là, cô ấy không nói ra thôi.
Có lẽ cô ấy đã xắp xếp ổn thoả cả rồi.
“…Ngày mai, chúng tôi sẽ tiễn cậu về nhà.”
Cho nên, tôi chỉ nói như vậy.
“Ừm.”
Nanahoshi gật đầu.
Tôi nghĩ chừng nào ý chí của cậu đủ mạnh, thì mọi thứ sẽ đến với cậu một cách êm đềm thôi.
Nhận xét (0)