Light Novel Mushoku tensei: Chương 235.4 - Đặt tên [ Phần 2 ]
Baca Light Novel Mushoku tensei: Chương 235.4 - Đặt tên [ Phần 2 ]
Baca Komik Light Novel Mushoku tensei: Chương 235.4 - Đặt tên [ Phần 2 ] bahasa Indonesia lengkap dan baru di MSKManga. Kami menyediakan Komik, Manhua, Manhwa, dan Novel yang dapat kalian baca online gratis.
Read Light Novel Mushoku tensei: Chương 235.4 - Đặt tên [ Phần 2 ]
★Góc nhìn của Rudeus ★
Hành trình rửa tội tưởng chừng như đã hoàn thành
Tuy nhiên, sự việc vẫn chưa có hồi kết.
Chúng tôi sử dụng Vòng Tròn Ma Pháp Dịch chuyển để trở về Pháo Đài Không Trung, và khi bản thân nghĩ rằng cuối cùng đã có thể về nhà và cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, thì Pergius lại triệu gọi chúng tôi lên Ngọc Tọa một lần nữa
Roxy là thuộc Ma Tộc, cổ không được phép ở lại đây nên đã về nhà trước.
Ban đầu tôi nghĩ Sylphy cũng sẽ quay về, nhưng cô ấy dường như có một số suy nghĩ trong lòng và quyết định ở lại với tôi.
Nhân tiện, Eris đứng sau với tay khoanh trước ngực., môi hình へ
Trước mặt tôi là mười hai TInh Linh cùng Pergius.
"Ta biết ngươi vừa trải qua một quãng đường dài, nhưng đã đến lúc đi vào vấn đề chính rồi."
Pergius ngồi vững chắc trên ngai vàng của pháo đài rồi cất giọng.
Vấn đề? Vấn đề chính gì cơ?
À, vâng. Pergius không chỉ đến gặp tôi vì đứa trẻ, mà còn vì thứ khác nữa.
"Rudeus Greyratt."
Ông ta nhìn xuống tôi với ánh mắt nghiêm nghị khác hẳn lần trước.
Chuyện gì vậy? Tôi đã làm gì sai ư?
"Đồ khốn, Các ngươi đã liên minh với mụ Atofe."
Ơ. Chết thật…
Mối quan hệ giữa Pergius và Atofe không được tốt cho lắm.
Trước khi đến chỗ Atofe, lẽ ra tôi nên nói với Pergius trước ...
"Thì ta biết các ngươi định chiến đấu với Laplace, nên sẽ tìm đến người phụ nữ đó là điều hiển nhiên ... Nhưng sao ngươi không tới tìm ta trước?"
"Đó là bởi vì……"
"Đừng lo lắng. Ta đã rất thỏa mãn sau khi nghe được niềm tin của ngươi trước đó. Ta sẽ bỏ qua chuyện này. Dù sao thì, ban đầu ta định chiến đấu với Laplace một mình."
Vậy là ổn thỏa nhỉ?
"Do đó, chỉ cần ngươi thực hiện một yêu cầu thì ta sẽ xí xóa chuyện này."
Pergius vuốt cằm lên, và một cô gái trẻ bước tới.
Đó là một cô gái khoảng mười sáu tuổi đeo mặt nạ trắng.
Trước khi kịp nhận ra, tôi đã già hơn cô ấy sau ngần ấy năm tháng, còn cổ vẫn giữ cái khuôn mặt ngày nào
Nanahoshi Shizuka. Cô bước lên phía trước và tháo bỏ chiếc mặt nạ ra, bình tĩnh xen lẫn giữa mười hai thuộc hạ.
Sau đó, nói với một biểu hiện kiên quyết:
"Vòng Tròn Ma thuật dùng để đưa tôi trở về đã được hoàn thành."
"Ra là vậy. Cuối cùng ngày này đã đến rồi sao?"
Đấy không phải giọng nói của tôi, một kẻ sau lưng tôi vừa cất tiếng.Là Orsted
Khi vừa trông thấy Orsted, cổ nắm chặt tay trước ngực.
"Vâng. Orsted. Cuối cùng thì-... mặc dù nó có thể không hoàn hảo."
"Ngươi làm tốt lắm."
Những lời của Orsted nghe thật ấm áp.
Không có một chút sự khách sáo nào, đó là cảm xúc thật lòng từ trong thâm tâm hắn.
"Vâng ạ!"
Giọng Nanahoshi nghẹn ngào.
Như thể cố nén những giọt nước mắt đang chực trào ra, nét mặt của cô trở nên méo mó. Cô khẽ ngước mắt nhìn lên.
Tôi cũng gần như bắt đầu khóc.
Vòng tròn ma thuật Dịch Chuyển dùng để Nanahoshi trở về nhà đã hoàn thành rồi
Đó là chỗ dựa duy nhất mà Nanahoshi mong mỏi. Đã hơn mười năm trôi qua kể từ khi cô đến thế giới này, và cô ấy chỉ sống vì nó. Một mặt, cô phải chịu đựng nỗi nhớ nhà da diết, đồng thời, cô học tập chăm chỉ vì mục tiêu trở về quê hương.
Từ ý tưởng cho đến giả thuyết, cô thí nghiệm và thực hành không biết là bao nhiêu lần
Sau khi hoàn thành lý thuyết, cô ấy rèn giũa kỹ năng, đồng thời bắt tay vào thử nghiệm thêm nhiều nhiều lần nữa.
Đã gần 5 năm kể từ khi cô ấy bắt đầu luyện tập ở chỗ Pergius. Đó là một quãng thời gian dài.
Cuối cùng thì nó cũng đã hoàn thành ...
"Rudeus. Tôi xin lỗi lại tìm đến cậu khi cậu còn đang bận rộn như vậy.’’
"Không, không sao hết. Tôi đã để cô phải chờ đợi lâu rồi’’
‘’Trong vài ngày qua , chính tôi là người nên nói lời xin lỗi ... "
Thì ra tôi được triệu gọi đến đây vì Nanahoshi.
Đúng là gần đây tôi rất bận rộn… .. nhưng, tôi không ngại khi được triệu tập lên Pháo đài không trung vì chuyện này.
Chưa kể, tôi cũng muốn xin lỗi cô ấy vì đã không giúp đỡ cổ trong suốt những năm tháng dài đằng đẵng đó.
"Chúc mừng đứa con của cậu đã chào đời."
"Cám ơn cô."
"Tôi ngạc nhiên đó… cậu đã luôn suy nghĩ mọi chuyện thấu đáo….’’
Tôi có như vậy hả?
Không phải đâu.
Ngược lại, tôi còn cảm thấy mình là một kẻ không quyết đoán chút nào.
"Thí nghiệm cuối cùng đòi hỏi khá nhiều Ma Lực. Dù tôi biết cậu còn có nhiều việc phải làm, nhưng xin hãy giúp tôi,hãy cho tôi vay mượn sức mạnh của cậu’’
Nanahoshi cúi đầu nói.
Tôi có thể nhìn thấy sự nghiêm túc ẩn sâu trong đôi mắt đó
Chỉ còn một bước cuối cùng nữa thôi, Khuôn mặt của cô ấy như muốn nói rằng lần này nhất định sẽ thành công.
"Tất nhiên rồi."
"Có lẽ sẽ mất một hoặc hai tháng, như vậy thì ổn chứ?
"……Không vấn đề gì cả."
Một tháng?
Mặc dù tôi có lý do để từ chối, nhưng tôi không thể làm như vậy được
Tôi muốn nói với cô ấy rằng hãy đợi cho đến khi tôi đánh bại được Gisu. Nhưng biết phải đợi bao lâu nữa chứ. Tôi đã kể cô ấy phải đợi chờ rất lâu rồi, tôi không muốn làm tổn thương cô ấy thêm nữa.
"Cảm ơn cậu rất nhiều."
Nanahoshi cúi đầu một lần nữa khi nói điều đó
Rồi đột nhiên cô ấy nhìn về hướng Sylphy.
Sylphy tỏ vẻ mặt lo âu.
Nanahoshi bước từng bước đến chỗ cô ấy và thì thầm điều gì đó.
Sau khi nghe những lời này, Sylphy run rẩy nhìn Nanahoshi với ánh mắt ngạc nhiên.
Nanahoshi gật đầu, Sylphy liếc nhìn tôi rồi cúi xuống.
"Vậy thì, chúng ta hãy di chuyển đến chỗ Vòng tròn Ma Pháp nào."
Tôi không biết hai người họ đã nói về điều gì, nhưng… đó là những gì Nanahoshi yêu cầu.
.★ Từ góc nhìn của Sylphy ★
Thành thật mà nói, tôi không nghĩ rằng tôi có thể hiểu rõ tình hình hiện giờ
Bản thân tôi lo lắng và nghĩ rằng mình có thể tự giải quyết vấn đề một mình, nhưng đó là điều bất khả thi.
Nhưng, nếu nghĩ kỹ, tôi nhận ra rằng mình không còn cô đơn nữa.
Có nhiều thành viên trong gia đinh mà tôi có thể dựa vào. Rudy có nói đùa rằng: “Anh chị em hãy dựa vào nhau để sống thật tốt nhé.” Mặc dù tôi không có anh chị em nào cả, nhưng Sieg thì có. Lucy cũng vậy, dạo này con bé rất chăm chỉ để cố gắng trở thành một người chị đáng tin cậy.
Tuy rằng vẫn còn non nớt, nhưng dù sao nó cũng là con của Rudy, chỉ cần khi lớn lên, nhất định nó sẽ trở thành một chỗ dựa vững chắc. Nhưng một nửa con bé lại mang dòng máu của tôi, điều này quả thật đáng lo ngại ...
Ars và Lara cũng vậy, một ngày nào đó chúng sẽ trưởng thành. Sieg không còn phải đơn độc nữa.
Bên cạnh đó, không chỉ là những người thân trong gia đình.
Nanahoshi cũng đã nói với tôi.
Nếu có bất kỳ băn khoăn nào, tôi có thể trao đổi với cô ấy.
Tôi không ngờ Nanahoshi lại nói những lời như vậy, điều đó khiến tôi hơi ngạc nhiên.
Giống như Ariel-sama, Luke và Zanoba, Cliff cũng vậy, miễn là tôi chủ động tâm sự với họ, họ sẽ lắng nghe một cách nghiêm túc
Bản thân từng nghĩ rằng sự thay đổi màu tóc của tôi chỉ là giả tạo nhất thời, Đâu đó trong đáy lòng tôi luôn nghĩ rằng, nếu mái tóc vẫn giữ nguyên cái màu xanh lục vốn có đó thì liệu Ariel-sama và Luke có còn coi trọng tôi không? Tuy nhiên, chuyện đó chắc chắn sẽ không bao giờ xảy ra, giống như Rudy trước đây vậy, mọi người đều sẽ yêu quý tôi.
Dù cho ban đầu sẽ hơi vất vả đôi chút khi giải thích nguyên do tôi lại có mái tóc màu xanh Lục, về chuyện của Ma Tộc, một người tộc Supard, đã gây ra náo động.v.v….. Nhưng chắc chắn, vẫn sẽ dẫn đến mối quan hệ tốt đẹp như hiện tại thôi
Sieg chắc chắn sẽ kết được bạn giống như tôi vậy
Rudy đã dạy tôi đủ thứ, nên tôi mới có nhiều người thân tín như vậy.
Thằng bé trong tương lai nhất định sẽ kết thân với những người không bận tâm đến màu tóc của nó.
Vì vậy, tôi không nên lúc nào cũng cảm thấy khó chịu hay buồn bã mà nên dạy điều này cho Sieg.
Sau khi nghĩ theo hướng này, tôi dần nhìn theo bóng lưng của Rudy đang rời đi trước tầm mắt
"..."
Rồi bất giác nắm lấy vạt áo của anh.
Rudy nhìn lại. Vẫn nhẹ nhàng như mọi khi, nhưng có vẻ hơi áy náy và bất cần. Tôi đã khiến anh ấy phải mang một biểu cảm như vậy.
"Rudy nè."
Sau khi tôi gọi tên, dù không nói một lời nào, nhưng anh ta ra hiệu cho những người khác đi trước. Mọi người ra về, để hai chúng tôi ở lại một mình, Rudy choàng tay qua vai và nhẹ nhàng ôm lấy tôi.
Để không đè bẹp Sieg, ảnh rất ân cần và nhẹ nhàng. Tôi được bao bọc trong vòng tay mạnh mẽ của Rudy. Vì mặc áo giáp nên cảm giác có hơi cứng, nhưng đó là một cảm giác… rất an toàn
"Rudy … em xin lỗi vì giữ chân anh lại. Tuy nhiên, em càng ngày càng cảm thấy lo lắng. Khi nhìn thấy cậu con trai tóc xanh của chúng ta, em lập tức nhớ đến quá khứ u ám thuở đó. Có lẽ, con chúng ta cũng sẽ phải trải qua những điều tương tự như em trong quá khứ không chừng. "
"Không thể nào khác được mà. Với lại em không phải là người duy nhất lo lắng, Sylphy à ... mọi người cũng rất lo lắng cho thằng bé. Chắc có mỗi anh là tệ hại nhất, thậm chí còn quên nghĩ cái tên cho đứa trẻ."
Tôi hơi ngạc nhiên về lời nói của Rudy. Nhưng nó đúng như những gì tôi nghĩ anh ấy sẽ nói.
"Em xin lỗi anh rất nhiều."
"Aaa, không sao đâu,em không cần phải xin lỗi..."
"Gần đây, đầu óc em càng ngày càng rối bời."
Tôi nhẹ nhàng xoa đầu Sieg. Sieg đã ngủ say từ nãy đến giờ. Thằng bé đã thiếp đi từ lúc nào vậy?
Qua chuyến đi này, tôi nghĩ Sieg lại càng ... nói gì đây nhỉ? Thằng bé sẽ không yếu đuối đến mức như tôi tưởng tượng.
Nó thật sự không chỉ khỏe mạnh về thể chất, mà còn cả về tinh thần nữa, tôi cảm thấy như vậy đấy.
"Nhưng điều này không còn quan trọng nữa. khi nhìn thấy Rudy sẵn sàng lặn lội để lên tới đỉnh núi. Em đã biết rằng Rudy sẽ làm mọi thứ để có thể bảo vệ đứa trẻ này."
Rudy cười nhạt. Như muốn nói rằng "Vậy ra trước giờ cô ấy không tin tưởng mình sao?".
Tuy nhiên, Rudy cư xử rất tự nhiên. Mặc dù tóc của Sieg có màu xanh lục, nhưng anh ấy không hề lo lắng mà còn vì thằng bé rồi lấy hết can đảm để đối mặt với Pergius-sama.
Nếu những đứa trẻ khác rơi vào tình trạng khó khăn tương tự, anh ta chắc chắn cũng sẽ làm như vậy.
"Ừm ..... Sylphiette-san."
Rudy thỉnh thoảng thêm hậu tố -san vào sau tên tôi như thế này. Những thời điểm mà anh ấy dùng cách xưng hô như vậy thường được chia thành hai kiểu: Một là khi anh ấy muốn yêu cầu hay mong muốn điều gì đó, hai là khi anh ấy muốn sửa đổi một điều gì đó.
"Có chuyện gì sao ạ, Rudeus-san?"
"Em vẫn còn giận anh vì vụ đã quên đặt tên cho đứa con của chúng ta sao?"
“Ể …… em-em không có tức giận, thực sự đấy…. Có lẽ chính xác hơn khi nói rằng em thấy thất vọng thôi…. Hoặc bực mình, đại loại là như vậy á”
Tôi đáp lại một cách ngượng ngùng.
Bởi vì lúc đó tôi nghĩ rằng đến cả Rudy còn không yêu quý đứa trẻ này, thì không ai sẽ quý mến thằng bé được cả.
... Sau khi nghe tôi dứt lời, Rudy có một biểu hiện ủ rũ trên khuôn mặt.
Những gì tôi nói gây tổn thương đến anh ấy sâu sắc ... nhưng nó cũng đúng mà.
Không phải là sự tức giận, mà là thất vọng, nhưng lại khiến anh ấy buồn bã hơn thì…
“…… Á à, ra là vậy sao, sẽ tốt hơn cho anh nếu em nổi giận hở? Thích thì chiều thôi, lần sau em sẽ tức giận cho anh xem. Em tuyệt đối sẽ không tha thứ nếu anh còn dám bỏ mặc con chúng ta như vậy lần nữa!”
"Vâng ạ."
Anh ấy gật đầu với một biểu cảm hạnh phúc khó tả, sau đó nhẹ nhàng vuốt má Sieg.
Rudy những lúc như thế này thực sự rất đáng yêu. Tôi nhớ rằng hồi đó anh ấy đã nhầm tưởng tôi là đàn ông, rồi tự tiện lột quần áo của tôi ra. Đúng là hồi đó tôi mới chỉ là một đứa trẻ thò lò mũi xanh, nhưng dù bây giờ tôi đã quen với việc bị anh ấy nhìn thấy cơ thể khỏa thân của mình, thế mà vẫn cảm thấy xấu hổ khi nghĩ về những ngày tháng xưa cũ đó...
"Vậy thì, đi thôi. Chúng ta phải giúp đỡ Nanahoshi."
“Ồ đúng rồi …… Nanahoshi đã thì thầm với em điều gì trong phòng họp vậy?”
Đó không phải việc gì lớn cả, Đại khái là cô ấy nói [Cô có thể tâm sự với tôi nếu thấy cần nhé]
"Bí mật…."
Tuy nhiên, tôi đã trả lời như thế. Bởi vì Nanahoshi đâu có phải thì thầm với Rudy, nhưng với tôi, điều này bất giác khiến tôi cảm thấy hạnh phúc.
Sau khi tôi dứt lời, Rudy đáp lại bằng một nụ cười mãn nguyện.
"Nè, Rudy."
Sau đó, bởi vì tôi vẫn còn rất hạnh phúc nên tôi đã nói với anh ấy thế này:
‘’Chuyến đi lần này không được vui vẻ cho lắm bởi vì tâm trạng của em đã làm ảnh hưởng đến cảm xúc của mọi người. Nhưng vào thời gian tới, khi bọn trẻ lớn lên và công việc của anh ổn định lại… Dù xa vời, nhưng chúng ta sẽ lại cùng nhau đi du ngoạn nữa nhé’’
"Tất nhiên rồi."
Rudy gật đầu đáp lại.
Hai chúng tôi đắm đuối nhìn nhau. Sau đó như một lẽ tự nhiên, tôi nhắm mắt lại, và Rudy nhẹ nhàng hôn lên đôi môi của tôi
Sau khi mở mắt ra, mặc dù có một chút thẹn thùng, những cảm giác lâng lâng trong lòng mãi không dứt, khiến cho khóe miệng không thể tự chủ được giãn ra.
"Chúng ta đi nào!"
"Vâng ạ."
Tôi gật đầu đáp lại lời của Rudy và bước theo chân mọi người.
Tôi sẽ luôn sát cánh cùng anh ấy.
Nhận xét (0)