Light Novel Mushoku tensei: Chương 235.2 - Chuyến du hành đến Lục Địa Thiên.
Bookmark

Light Novel Mushoku tensei: Chương 235.2 - Chuyến du hành đến Lục Địa Thiên.

Baca Light Novel Mushoku tensei: Chương 235.2 - Chuyến du hành đến Lục Địa Thiên.

Baca Komik Light Novel Mushoku tensei: Chương 235.2 - Chuyến du hành đến Lục Địa Thiên. bahasa Indonesia lengkap dan baru di MSKManga. Kami menyediakan Komik, Manhua, Manhwa, dan Novel yang dapat kalian baca online gratis.

Read Light Novel Mushoku tensei: Chương 235.2 - Chuyến du hành đến Lục Địa Thiên.

Lục địa Thiên.

Nằm ở phía bắc dọc theo hướng bản đồ, nơi đây là Lục địa duy nhất kết nối giữa Lục địa Trung tâm và Ma Đại Lục.

Mặc dù được đặt tên như một Đại Lục, nhưng vùng đất này không chỉ tiếp giáp với Lục Địa trung tâm mà còn có thể cuốc bộ qua Ma Đại Lục khi thủy triều xuống.

Vậy tại sao vùng đất này lại khác với Lục Địa Trung Tâm và Ma Đại Lục?

Lý do chính là độ cao. Vì Lục địa Thiên nằm phía trên một vách đá lớn có độ cao khoảng 3.000 mét.

Về cơ bản, con người không thể đến được nơi đây.

Dù có muốn cũng là bất khả thi, không có đường đi đàng hoàng, chưa kể còn bị lũ Ma Thú đói khát vây quanh nên càng khó khăn hơn.Nghe đồn rằng những tên tội phạm đang bị truy nã gắt gao ở Lục địa Trung tâm và bị săn đuổi bởi những kẻ săn tiền thưởng sẽ di chuyển mem dọc theo các vách đá của Lục Địa Thiên để trốn đến Ma Đại Lục, nhưng phần lớn đều không thể sống sót được.

Có thể di chuyển trên bầu trời, nhưng bầu trời là lãnh địa của loài Rồng. Không chỉ máy bay mà đến ngay cả bóng bay cũng đừng hòng lọt qua khi đi ngang qua vùng trời của chúng. Kẻ nào dũng cảm lắm mới dám bay quá đó mà không bị lũ quái vật đó phát giác.

Và Ông ta muốn một em bé mới sinh được có tháng rưỡi trèo lên trên đó?

Điên thì cũng vừa phải thôi chứ!!

‘’Thế nên là, làm phiền ngài có thể cho tôi biết Vòng Tròn Ma Thuật Dịch Chuyển kết nối với Đại Lục Thiên được không ạ?’’

Địa điểm là văn phòng của công ty chúng tôi ở ngoại thành.

Eris đang đứng sau lưng tôi. Roxy và Sylphy đang bồng Sieg ngồi chờ trong căn phòng khác

Tạm thời là chưa phải chiến đấu với Perugius, nên tôi đã yêu cầu Zanoba trở về trước.

"..."

Vẻ mặt của Orsted trông vẫn vô cùng chán nản. Nhưng thật sự nếu muốn phân loại, thì xin xỏ từ sếp lớn thế này thật mất liêm sỷ quá, không biết có nên không nữa…

Vậy là Vòng Tròn Ma Thuật Dịch Chuyển có cái nào kết nối được tới Lục Địa Thiên không đây?

"Nếu ngươi sử dụng Vòng Tròn Ma Thuật Dịch Chuyển, Perugius sẽ không chấp nhận đâu."

"Ra là vậy sao..."

Vì Perugius cũng đã nói rồi, đây là ‘’thử thách’’ mà.

Thử thách này không chỉ là rửa tội trên những ngọn đồi Artier của Vùng Đất Thiên , mà nó còn bao gồm cả cuộc hành trình đi đến nơi đó nữa.

Phải nói rằng, sẽ mất khá nhiều thời gian để di chuyển từ đây đến Lục địa Thiên bằng đường bộ

"Thế không có cái Vòng tròn nào dịch chuyển đến nơi kế cận Lục Địa Thiên sao ạ, đi tới gần thôi chắc không vấn đề gì đâu nhỉ?"

Đưa một em bé sơ sinh leo từ chân núi lên đỉnh núi, rồi phải rửa tội xong leo xuống.

Thử thách là đây hả?

Đường xá xa xôi thì không nói, nhưng thằng bé chưa đầy một tháng tuổi sau khi mới chào đời đó.

Trên đường đi mà gặp tình huống phát sinh thì tính sao, huống chi trên độ cao ba ngàn thước, ẩn chứa bao nhiêu rủi ro bệnh tật, nào là say độ cao này, không khí loãng nữa,…

Nghĩ tới thôi là thấy không ổn rồi

Vậy nên ổng mới gọi đó là thử thách ấy hả?

"Ừm, hiểu rồi’’

Ra là chỉ còn cách bắn hạ Pháo Đài Không Trung thôi.

"Chủ tịch Orsted, ngài nghĩ tôi có cách nào để vượt qua thử thách này với một đứa trẻ chỉ mới một tháng tuổi không ạ?"

"Yên tâm đi."

‘’Tại sao ngài lại nói thế, có căn cứ gì không vậy?"

"Sieg…hart, đúng chứ? Nó đã bị ảnh hưởng mạnh bởi Nhân tố Laplace ở cấp độ thể chất. Một đứa trẻ như thế này có khả năng chống chọi với mọi bệnh tật và môi trường khắc nghiệt kể cả với độ cao ngàn thước."

"A, ra là vậy sao!"

‘’VÌ Laplace muốn cơ thể mà mình sẽ chuyển sinh có thể thích nghi được với mọi môi trường khắc nghiệt nên đã luyện kỹ thuật chuyển sinh lên tới một giới hạn nhất định. Nếu thằng bé có nhân tố đủ mạnh mẽ, nó sẽ chịu đựng được hành trình gian truân lên Lục Địa Thiên thôi’’

Tôi hiểu rồi.

Vì Orsted đã nói như vậy, điều đó có nghĩa Sieg nhất định sẽ ổn thôi

Chỉ cần tôi không phạm phải sai lầm gì ngu ngốc, để đứa bé bị lũ Thạch Điểu cắp đi chẳng hạn

Phải nói rằng, Eris và Roxy, hai người họ đã bù đắp cho tôi những thiếu sót phần nào trên chuyến hành trình nguy hiểm này.

"Thực sự xin lỗi ngài. Vẫn còn việc của Gisu chưa giải quyết xong, vậy mà giờ còn dính thêm vào vụ này nữa’’

"Ta hiểu mà"

"... Rất cảm ơn vì ngài đã thông cảm."

"Ta vẫn nhớ rằng ngươi đã phá hủy nguyên một cánh rừng để bảo vệ gia đình mình. Trước khi Laplace được hồi sinh, để người phá nát thành trì Không Trung ChaosBreaker cũng không được. Dù sao hắn cũng là chiến lực quan trọng khi thời điểm đó đến mà."

Đúng rồi. Đối với Orsted, tôi và Perugius đều có thực lực ngang nhau. Nếu bọn tôi chiến đấu tự đập nhau gây thiệt hại lớn, nó sẽ làm phiền đến kế hoạch của ngài ấy mất

"Nếu có thể giải quyết vấn đề này ổn thỏa thì tốt rồi. Ta lập tức bắt tay vào chuẩn bị đường đi nước bước cho ngươi."

"Vâng!’’

Sau khi quyết định phải làm gì, tôi quay đầu lại và nhìn xung quanh.

Trước mặt tôi là Eris, người vẫn đứng khoanh tay như mọi khi.

"Eris, em có sao không?"

"Tôi không có ý kiến gì cả."

Eris nhìn tôi một cách dữ tợn với miệng chữ へ, hiếm khi cô ấy bày ra vẻ mặt đó với tôi dạo gần đây

"Tốt hơn hết là cậu nên nói chuyện vui vẻ với Sylphy trước đi ."

"…Tuân lệnh."

Không ngờ lại bị Eris nói như vậy, tôi không khỏi cười nhạt, nhưng cũng lễ phép gật đầu để  không bị táng một trận.

★ Góc nhìn của Sylphy ★

Tôi không biết phải làm gì bây giờ nữa

Không chỉ vậy, tôi thậm chí còn không biết bản thân mình mong muốn điều gì.

Bản thân tôi dằn vặt đau khổ khi không đủ hiểu biết tất cả những chuyện đang diễn ra

Khi Rudy nói rằng anh ấy muốn Perugius-sama gặp Sieg, tôi đã chợt nghĩ có thể Perugius sẽ mang Sieg đi, nếu thế thì quả là một cú đả kích lớn đối với tôi.

Tôi không nghĩ Sieg có thể là Laplace, đó không phải sự thật. dù chỉ là suy đoán, nhưng có vẻ đó không phải là nguyên nhân chính cho sự lo lắng thấp thỏng này của tôi.

Nếu ai đó hỏi tôi sợ hãi hay buồn bã vì điều gì, thì tôi không biết

Tôi chỉ gì chặt Sieg vào lòng vừa nơm nớp lo sợ một điều mà ngay cả bản thân cũng không hiểu

Ngay cả khi tôi được lệnh phải đến Lục địa Thiên để làm lễ rửa tội, tôi cũng không có chính kiến của riêng mình. Nó thực sự khiến tôi cảm thấy như đang quay trở lại quá khứ vậy. Ở làng Buena, khi còn bị những đứa trẻ khác bắt nạt.

Lúc đó, chính Rudy là người đã cứu vớt tôi. Anh ấy đã giúp xua đuổi những đứa trẻ hay bắt nạt và dạy tôi nhiều điều hay lẽ phải. Bao gồm cả phép thuật và đọc và viết đơn giản.

Nhưng lần này thì sao?

Rudy có sẵn lòng giúp tôi không?

Nếu khi còn là một đứa trẻ, lúc tôi còn chưa trải sự đời, tôi sẽ hoàn toàn tin tưởng Rudy, và một mực nghĩ rằng anh ấy nhất định sẽ giang tay ra giúp đỡ.

Nhưng bây giờ thì khác rồi.

Tôi thích Rudy và tôi rất tin tưởng anh ấy.

Tuy nhiên, tôi cũng hiểu rằng Rudy chỉ là một con người bằng xương bằng thịt.

Vâng, Rudy chỉ là một con người bình thường. Mặc dù có vẻ như là anh rất mạnh mẽ và có thể làm được gần như mọi thứ, nhưng thực ra cũng có nhiều thứ rudy không biết và có những kẻ khiến ảnh sợ hãi

Quên đặt tên cho con cũng là một trong số đó. Mặc dù lúc đó tôi đã khiến anh ấy buồn rất nhiều và cảm thấy có lỗi, nhưng thực ra tôi không tức giận như vậy.

Và bây giờ Rudy đang làm việc dưới trướng của Orsted.

Tôi hiểu rằng anh ấy ngày đêm làm việc, bận tối mắt tối mũi. Cũng giống như vào thời điểm ở Vương quốc Asura, ảnh cũng đã phải chịu đựng rất nhiều ở Thánh Địa Millis, ở Ma Đại Lục, và thậm chí ở những nơi khác nữa.

Mọi người đều có giới hạn của chính mình. Tôi biết điều này quá rõ.

Khi làm việc cho Orsted, không thể quán xuyến chuyện gia đình một cách hoàn hảo là chuyện hiển nhiên thôi.

Bởi vì điều này, tôi phải quyết tâm hơn nữa.

Để Rudy có thể thoải mái hành động

Tôi không thể phụ thuộc vào Rudy thêm được nữa

Phải tự thân cố gắng giải quyết vấn đề.

Nếu không Rudy sẽ không sẵn lòng giúp tôi nữa.

Tuy nhiên, tôi không hiểu ... Tôi không biết mình phải làm gì bây giờ mới được nữa.

"Sylphy ơi."

Đầu óc tôi quay lòng bòng, rối như tơ vò , trong lòng liên tục có những câu hỏi không có lời giải đáp, và tôi nghe thấy có tiếng ai đó đang gọi mình

Ý thức của tôi nhanh chóng bị kéo trở lại thực tại, tôi liếc sang và nhìn vào người vừa cất tiếng.

Đó là Roxy.

"Chuyện đó ... nếu mình hiểu lầm, thì mình xin lỗi cậu trước nhé."

Roxy hỏi tôi với vẻ mặt hơi ngượng ngùng nhưng cũng vô cùng nghiêm túc.

"Sylphy, cậu thực sự quan tâm đến mái tóc xanh lục của Sieg hơn việc thằng bé là Laplace, có phải không?"

Sau khi định thần lại, tôi quay mặt về phía Roxy

Đôi mắt tôi mở to.

"……Tại sao cậu lại…?"

"Mình nghe cô Lilia kể rồi, rằng Sylphy đã bị những đứa trẻ khác bắt nạt vì màu tóc của cậu’’

Ra là vậy. Tại sao tôi lại quên điều đó chứ?

Đã rất lâu rồi kể từ khi màu tóc của tôi thay đổi, dù tôi đã tái ngộ với Rudy rồi kết hôn, tôi đã luôn bất giác nghĩ rằng Rudy là người duy nhất hiểu tôi.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, thì cả cô Lilia cũng biết.

Mặc dù tôi không hay nghĩ về cổ lắm, nhưng người đó có vẻ đã luôn biết rõ về tôi lúc trước.

Tại sao tôi không tâm sự với cô ấy ... Không, cô Lilia đã từng nói chuyện với tôi rồi.

Là vì tôi đã đóng cửa trái tim mình và không muốn lắng nghe thôi.

"Mặc dù Sylphy có thể không nhớ, nhưng mình thực sự đã gặp Sylphy khi mình còn ở làng Buena rồi đó. Bố mẹ cậu cũng đã tâm sự với mình rất nhiều chuyện."

"... Mọi người nói với nhau chuyện gì vậy?"

"Về màu tóc của Sylphy đó. Họ cũng rất lo lắng về chuyện này."

Phải nói thế nào nhỉ, điều này nghe có vẻ khó tin.

Kể từ khi tôi trở nên nhạy cảm và tổn thương, dù là cha hay mẹ, tôi chưa bao giờ nói gì về màu tóc của mình.

Khi tôi bị bắt nạt và chạy về nhà khóc lóc, tôi than trách và hỏi họ tại sao màu tóc của tôi khác với những đứa trẻ đồng trang lứa, hai người họ dường như không thể giải thích được, chỉ lắc đầu với vẻ mặt buồn bã, cảm xúc lẫn lộn. , Đồng thời nhẹ nhàng ôm lấy tôi và thủ thỉ rằng "Không sao đâu con yêu à", đúng, không sao cả, tôi ổn mà…

"Cậu trả lời họ như thế nào?"

"Mình cam đoan với bọn họ rằng cậu hoàn toàn không phải là người tộc Superd, chỉ cần cố gắng giải thích kỹ càng cho những người dân làng khác, thì cậu sẽ ổn thôi’’

Ồ, đó là lý do tại sao bố và mẹ lại ôm tôi vào lòng trong khi liên tục nói những câu an ủi đó sao?

Tất nhiên, tôi biết rằng cha và mẹ không chỉ nói mồm, họ thực sự rất yêu thương tôi, và họ đã làm việc vất vả để nuôi dạy tôi lên người .

Mặc dù trước đây tôi không hiểu, nhưng giờ tôi đã hiểu cảm giác của họ rồi

"Bởi vì ở làng Buena hầu như không có phân biệt đối xử kỳ thị, ban đầu mình nghĩ sẽ không có ai tỏ thái độ gì kỳ lạ đâu, nhưng không có nghĩa là bọn trẻ cũng sẽ có suy nghĩ như vậy ..."

Nói đến đây, Roxy gõ mạnh vào ngực cô ấy.

"Dù sao nếu thằng bé bị phân biệt đối xử vì màu tóc, thì cứ giao cho mình. Như cậu thấy đó, mình cũng là Ma Tộc, vậy nên cũng có chút kinh nghiệm phân biệt Ma với Nhân’’

Roxy dường như đáng tin cậy hơn so với bình thường rất nhiều.

Có lẽ chính vì thế, mà Rudy mới tôn trọng cô ấy đến vậy

Quả thật hiện giờ... Tôi không còn cô đơn nữa.

Không chỉ cô Lilia, mà còn cả Roxy. Dù Eris không đáng tin cậy lắm trong việc nuôi dạy con cái nhưng cô ấy sẽ không giao hết cho người khác mà sẽ chăm chỉ học hỏi.

"Tất cả chúng ta hãy cùng nhau đi đến Lục địa Thiên. Mặc dù sẽ không thoải mái khi để cô Lilia ở nhà gánh vác hết công việc, nhưng may mắn là chúng ta có nhiều người để dựa vào mà."

Roxy nói xong và nhẹ nhàng xoa lưng tôi.

Nó giúp tâm trạng của tôi thư giãn rất nhiều.

———————————————————————

★ Từ góc nhìn của Rudius ★

Tôi quay lại sau khi thảo luận với Orsted, hình như bầu không khí quanh Sylphy đã thay đổi đôi chút, mặc dù cô ấy vẫn chưa mở lòng nhiều, nhưng ánh mắt Sylphy đã lấy lại được vẻ sáng ngời rạng rỡ trước kia, ngay cả ánh mắt của Roxy cũng tràn đầy năng lượng, có lẽ Roxy đã chủ động tâm sự với Sylphy để giúp đỡ cô ấy.

Roxy-sensei thực sự đáng tin cậy.

Tôi cũng muốn nói chuyện với Sylphy một chút. Tôi nói với cô ấy rằng Orsted đã bảo Sieg có thể chịu đựng chặng đường dài vì cơ thể của thằng bé rất khỏe mạnh, và tôi sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ nó khỏi bất cứ hiểm nguy nào rình rập. Nhân tiện, tôi xin lỗi luôn vì đã quên chọn tên cho thằng bé. Có lẽ vì cô ấy vẫn chưa tha thứ cho tôi, nên câu trả lời của Sylphy rất là mơ hồ.

Về việc đi lại, ban đầu tôi định nói Sylphy nên ở nhà tĩnh dưỡng là được rồi nhưng ngay lập tức tôi đã xua tan ý định đó. Mặc dù không có cơ sở, nhưng tôi cảm thấy rằng nếu nói điều này với Sylphy, cô ấy lại chìm trong bóng tối một lần nữa mất.

Lần này tất cả chúng ta sẽ đi cùng nhau.

Dù sau khi sinh con, thể chất Sylphy chưa hoàn toàn bình phục nhưng nhất định làm như vậy sẽ tốt hơn nhiều cho tinh thần của cô ấy.

Trên đường tôi sẽ chú ý đến tình trạng sức khỏe của Sylphy nhiều nhất có thể.

Roxy và Sylphy sẽ đi cùng tôi đến Đại Lục Thiên. Tất nhiên Eris cũng sẽ đi.

Những người ở nhà sẽ là Aisha, Lilia và Zenith, cũng như bọn trẻ.

Ars và Lara vẫn còn trẻ con, không biết họ có đủ sức trông được lũ trẻ đó không nữa?

Sau khi về đến nhà và nói ra nỗi phiền muộn trong lòng mình về chuyện nhà cửa sắp tới , Lilia đáp lại bằng một giọng nói đáng tin cậy: “Cứ để tôi lo.”

Còn Aisha thì tự tin vỗ ngực: “Nếu bí bách quá em sẽ nhờ thành viên Lính Đánh Thuê giúp đỡ, Anh không cần phải bận tâm đâu ạ’.

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hẳn vì mọi chuyện đã được sắp xếp ổn thỏa trước khi chúng tôi lên đường

Sau đó, chúng tôi đã dành khoảng ba ngày để chuẩn bị.

Đầu tiên chúng tôi sẽ xác nhận lộ trình và đường đi từ Orsted, nắm bắt đặc điểm địa lý của Lục Địa Thiên, và chuẩn bị trang thiết bị, vân vân….

May mắn thay, Chủ tịch đã chuẩn bị Vòng tròn ma Pháp có thể dịch chuyển từ văn phòng đến nhiều tàn tích khác nhau quanh khu vực Lục Địa Thiên.

Một Vòng Tròn Ma Pháp Dịch Chuyển đã được thiếp lập để có thể dẫn đến chỗ Tàn Tích từ Văn phòng của Công Ty Mẹ. Theo kế hoạch đã đề ra thì vào ngày thứ nhất, chúng tôi dịch chuyển từ Văn phòng đến Chân Tàn Tích của Lục Địa Thiên rồi dần leo lên vách núi đá dựng đứng.

Sau khi leo lên vách đá và di chuyển khoảng nửa ngày, ta sẽ có thể nhìn thấy Artier.

Tôi nghe nói rằng Artier là tên một thị trấn của Lục Địa Thiên, và đồi Artier dùng để chỉ ngọn đồi nằm gần thị trấn đó.

Sau khi ở lại thị trấn một đêm, chúng tôi sẽ đi lên ngọn đồi Artier gần thị trấn để làm lễ rửa tội.

Tiếp theo là thiết lập một Vòng Tròn Ma Pháp DỊch Chuyển ở đâu đó quanh khu vực rồi trở về nhà.

Nhanh nhất là khoảng ba đến bốn ngày. Muộn nhất thì là sáu ngày nếu vừa đi vừa nghỉ chân.

Có thể cần phải thích nghi với độ cao do phải leo lên nơi như thế. Bởi vì cơ thể con người không thích hợp để tồn tại ở những nơi thiếu oxy mà.

Sau khi tôi bàn bạc với Orsted về chuyện này, hắn đã giải quyết vấn đề cho tôi một cách rất đơn giản.

Hắn đưa cho chúng tôi những vật phẩm Ma Thuật gắn vào cổ áo tùy theo số lượng người.

Vật phẩm ma thuật này dường như có thể vô hiệu hóa các triệu chứng khác nhau tác động tới cơ thể con người ở những nơi có không khí loãng.

Có một thung lũng đầy chướng khí ở Ma Đại Lục, Ban Đầu thì Vật Phẩm Ma Thuật này được sở hữu bởi chủng tộc hay di chuyển giữa các thung lũng đó, nếu để mà nói thì chức năng cơ bản của nó là hóa giải các triệu chứng khác nhau gây ra bởi những nơi có chất độc cực mạnh.

Orsted có rất nhiều bảo bối thần kỳ trong túi của mình. Phải chăng hắn ta chính là một người máy được tạo ra vào thế kỷ 22?

Không, không nên bán loại rô-bốt sẽ khiến trẻ em sợ hãi mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt của chúng ...

Hai ngày trước khi khởi hành, Lucy trông rất buồn bã

Tôi hỏi con bé là có chuyện gì, con bé bảo rằng thật cô đơn khi nghe tin cả nhà phải đi xa

Xem xét trạng thái tinh thần gần đây của Sylphy, dường như cô ấy không có thời gian chơi cùng con bé, khó tránh khỏi việc Lucy có suy nghĩ thế này. Đẩy vấn đề của cha mẹ sang cho con cái thì không tốt chút nào, nhưng suy cho cùng, cha mẹ cũng là con người nên đương nhiên sẽ có những lúc chán nản, tiêu cực.

Tôi sẽ ở bên Lucy nhiều nhất có thể trong ngày hôm nay, và tôi cũng sẽ kể với con bé rằng Sieg mới chào đời nên đang gặp một chút rắc rối. “Vì con là chị cả nên phải biết nghĩ cho em trai chứ.” Thật khó để thốt ra câu này nên tôi sẽ không nói điều đó, vì như vậy là thiên vị rồi.

Tất nhiên, khi Lucy gặp khó khăn, papa sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ Lucy mà.

Mặc dù lúc đầu con bé hậm hực, nhưng cuối cùng cũng đã biết nghe lời hơn.

Hy vọng con bé sẽ hiểu.

Đêm đó, Lucy đã ngồi ở cạnh nôi Sieg, và ru thằng bé ngủ say

Lúc đầu, khi con bé ngây người nhìn Sieg, tôi sợ toát mồ hôi hột.

Tôi sợ rằng con bé sẽ nghĩ là: "Sẽ thật tuyệt nếu ngươi không sinh ra đời, lúc đấy Papa sẽ chỉ iu mình ta thôi’’

Tuy nhiên, mỗi khi Sieg bắt đầu nức nở, con bé sẽ lại gọi Lilia hoặc Aisha, và chỉ cần Lara và Ars cất tiếng khóc, con bé cũng sẽ ngay lập tức chạy đến an ủi bọn trẻ. Tôi nghĩ có lẽ con bé hiểu những điều mà tôi nói và chủ động làm nhiệm vụ như một người chị cả đúng mực.

Khi tôi bằng tuổi với con bé ... Tất nhiên ám chỉ tuổi của kiếp trước cơ, lúc đó tôi chỉ là một thằng nhóc ngỗ ngược

Tôi luôn phàn nàn rằng bố mẹ chỉ thiên vị anh trai, chị gái và em trai mà không thèm đếm xỉa gì đến tôi.

Lucy rõ ràng là vẫn còn rất trẻ, nhưng con bé đã làm được những điều đáng kinh ngạc.

Rồi chỉ trong nháy mắt đã đến ngày lên đường

Tôi, Eris, Roxy, Sylphy và Sieg.

Bốn người chúng tôi sẽ đi cùng nhau. Hình như từ trước đến nay chuyện này chưa từng có tiền lệ. Không, chúng tôi cũng đã cùng nhau đến lễ đăng quang của Ariel rồi

Có thể không thích hợp khi nói điều đó khi Sylphy và Sieg đang gặp khó khăn, nhưng tôi rất phấn khích về chuyến đi lần này

"Vậy, bọn con đi đây."

"Vâng ~"

"Bảo trọng nha."

"...Đi đường cẩn thận nhé."

Lilia và Aisha gật đầu đáp lại, chỉ có Lucy, con bé đang nắm tay Aisha cũng hậm hực và nước mắt lưng chòng, nhưng tôi có thể cảm thấy con bé đang cố gắng hết sức để thứ cảm xúc đó không hiện rõ lên trên khuôn mặt.

Sau khi xử lý xong Gisu, hy vọng tôi có thể ở bên cạnh con bé nhiều hơn nữa.

★★★

Vài giờ sau khi khởi hành, chúng tôi đã đến Phía trước của Lục Địa Thiên. Nơi đây là Phía Đông Bắc của Lục địa Trung tâm.

Trước mặt là vách núi khiến người ta phải ngẩng đầu ngước nhìn. Chỉ cần ta nhìn sang trái, thì có thể nhìn thấy những cơn sóng bạc nhấp nhô đằng xa xô vào mỏm đá

Nhìn ngang qua bên sườn núi, quả thật không chỉ có mỗi bề mặt hoang vu của những viên đá lạnh lẽo

Một số cư dân gần đó dường như tin rằng có các vị thần trú ngụ trên đỉnh vách đá này, họ xây dựng những bậc thang ở khắp mọi nơi. Theo Orsted, khoảng hai trăm mét so với mặt đất, dường như có một ngôi đền thớ cúng Thần Linh được cư dân xây dựng .

Tiếp tục đi lên từ đó, ta sẽ thấy những chiếc cọc cắm sâu được người ta dựng sẵn để có thể leo lên trên núi. Chúng được tạo ra bởi những kẻ cố gắng leo lên vách đá này trước đây. Tôi không biết liệu có ai lên đến đỉnh thành công hay không. Nghe nói rằng hầu hết bọn họ đều rơi xuống chân núi sau khi leo được vài trăm mét.

Nhân tiện, có một con đường bên phải.

Không đến mức có thể gọi là đường, cùng lắm là để lại những dấu chân ở một nơi khó có thể đi lại được ... Tuy nhiên, trên vách đá ban đầu làm gì có đường,người ta đi mãi thì thành đường thôi.

Mặc dù con đường này đã bị gián đoạn nhiều lần trên đường đi, nhưng nó tiếp giáp với Ma Đại Lục

Tuy là khó đi qua, nhưng xem ra cũng không khó hơn leo lên đỉnh núi là mấy, nghe nói có nhiều người đi đến Ma Đại Lục thông qua con đường này, hoặc đến Lục địa Trung tâm .

"...Thực sự cao quá đi!"

Eris nhìn ngước lên trên vách đá, và tỏ vẻ phấn khích.

Cô khoanh tay, như muốn nói "Được rồi, khám phá thôi nào!".

Mặc dù nó nghe giống một cậu bé mười bốn tuổi ở một thị trấn nào đó, nhưng đây không phải là ngày tận thế đâu nhá.

"...Híc.."

Trông Sylphy khá là lo lắng. Mặc dù một phần do tinh thần của cô ấy đang không được ổn định, cộng với việc cô ấy có vẻ sợ độ cao, cảm giác này là điều dễ hiểu thôi.

"Này, Rudy ... từ đây chúng ta phải leo lên như thế nào đây ạ?"

Roxy, người nhìn lên vách đá, bối rối cất giọng.

Qua giọng nói của cô ấy, dường như Roxy đang muốn tìm giải pháp để có thể leo lên được trên đó trong khi bồng theo đứa trẻ

Đương nhiên là tôi có giải pháp rồi.

Làm sao tôi dám đưa thằng bé đến với thử thách leo núi muôn trùng nguy hiểm này mà không có giải pháp cơ chứ?

"Mọi người, lại đây."

Tôi hướng dẫn mọi người đến một vị trí tương đối ít chỗ đứng

Chà, có chỗ đứng hay không cũng chả quan trọng đâu, chỉ là tôi không muốn làm ảnh hưởng đến nền đất của những người sẽ leo lên đây trong tương lai mà thôi

Trước hết, tôi sử dụng Ma Pháp hệ Thổ để tạo ra một chiếc hộp có đủ chỗ cho bốn người lớn. Mặc dù hơi nặng nhưng nó khá kiên cố. Ngoài cửa ra vào, để có thể quan sát các điều kiện thiên nhiên bên ngoài và lấy ánh sáng, tôi còn bổ sung thêm cửa sổ.

"Nào, mọi người vào đi."

Sau khi xác nhận rằng mọi người đã bước vào hộp an toàn, tôi đóng cửa ra vào lại.

"Đây là gì ạ?"

"Được, được rồi, đừng hỏi nhiều nữa, miễn là có kết quả tốt là được chứ gì."

Tôi liếc nhìn Eris, cô ấy đang nghiêng đầu và tỏ vẻ khó hiểu với đôi môi hình へ, và đặt tay xuống đất.

Ma Thuật mà tôi sử dụng là Thạch Trụ. Phép biến dạng bốn cây cột thành một hình dạng cố định chắc chắn đẻ tạo nên cái hộp, và sau đó phụ gia thêm vài Ma Thuật khác vào.

Chiếc hộp bắt đầu di chuyển từ từ lên phía trên

"Woaaaaaa! Quả đúng là Rudeus mà!! cảm giác thật nhẹ nhõm."

Giọng của Roxy khen ngợi không ngớt khiến tôi phổng mũi

Thủ thuật này cũng đã được tôi sử dụng ở đại lục Begariito. Tôi gọi nó là "thang máy"

Tôi coi trọng sự an toàn hơn vào thời điểm đó.

Vì những cây cột giữ chiếc hộp cũng chứa đầy ma lực, công trình rất chắc chắn và không quá mỏng manh, nhưng nếu những cây cột chịu được độ cao quá 3000 mét, chúng đương nhiên cần rất nhiều ma lực để có thể duy trì, vì vậy tôi đã làm một cái mới sau mỗi 50 mét.

Mặc dù hiện giờ tôi nghĩ không sao cả, kể cả khi tôi cảm thấy mệt mỏi hoặc hết ma lực giữa chừng, ta chỉ cần nghỉ ngơi ở một vị trí an toàn bằng cách tạo một lỗ trên vách đá và xếp cả hộp vào đó như xếp hình vậy.

"..."

Syphy liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt cô ấy tái nhợt, và ngay lập tức dựa vào tôi và ngồi xuống, ôm con thật chặt.

Bởi vì gần đây xảy ra khá nhiều chuyện, khi cô ấy chịu dựa dẩm vào tôi khiến tôi thật sự hạnh phúc.

"……Chán thế nhở."

Eris nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc, sau đó nói như vậy rồi ngồi dài mặt ra

"Hậm hực gì chứ, làm sao ta có thể leo lúi khi đang mang theo một đứa bé hả?"

"Hứ!"

Cô ấy chả thèm nhìn tôi rồi quay mặt đi

Eris không làm quá lên vì cô ấy hiểu chuyện mà

Tôi thề rằng tôi sẽ không bao giờ làm tổn thương hai người họ trong chuyến đi này. Kể cả là một điều nhỏ nhặt đi chăng nữa

★★★

Vài giờ trôi qua.

Cứ khoảng 50 mét thì tôi lại đổi các trụ, đồng thời đi lên một cách nhịp nhàng.

Sylphy nhìn Sieg chăm chú không rời, trong khi đó thì Roxy động viên Sylphy.

Mặc dù tinh thần Sylphy không được ổn định, nhưng ít nhất là cô ấy vẫn phản ứng lại

Nội dung cuộc đối thoại giữa họ chỉ là về đời sống hàng ngày thôi

Như những lời phàn nàn của Roxy về công việc giảng viên, hay những gì đã xảy ra ở trường, những trò đùa mà Lucy đã làm, còn về Ars và Lara, v.v.

Tôi cũng muốn tham gia lắm, nhưng căn bản không thể dừng cái công việc tạo trụ này được, đành phải cắn móng tay ngồi nhìn bọn họ vui cười với nhau.

Về phần Eris, cô ấy chiếm một vị trí tốt gần cửa sổ và nhìn ra phía ngoài.

Phong cảnh bên ngoài cửa sổ thật hùng vĩ

Mặt đất ngày càng xa dần khỏi tầm mắt. Từ những khoảng trống giữa những đâm mây, ta có thể nhìn thấy lũ Ma Thú khổng lồ đang bay lượn khắp bầu trời. Ù ôi, một con Thanh Long kìa, lần đầu tiên tôi được trông thấy một con Thanh Long gần như vậy đó.

Khi các cây trụ cột được hoán đổi khoảng hai mươi lần. Mấy con Ma thú dạng chim bắt đầu dễ nhìn thấy hơn sau khi chúng tôi đã vượt qua độ cao 1000 mét.

Có những con kích thước khoảng vài ba mét, một khi đôi cánh giang rộng, những con chim khổng lồ cao hơn mét bắt đầu la ó và bay xung quanh hộp. Chúng sẽ lượn lờ, đậu trên đỉnh và mổ cái mỏ của chúng vào mé hộp, thật ồn ào. Khi có vật thể lạ xâm phạm vùng trời riêng của chúng, bản năng lũ Ma Thú này là ngay lập tức muốn tiêu diệt đối tượng đó

Tất nhiên, Chiếc ‘’thang máy’’ này rất là vững chắc rồi. Nó không thể bị phá vỡ kể cả khi bị một con Ma Thú Khổng Lồ mổ vài lần.

Chỉ hơi rung lắc dữ dội tý thôi.

Mỗi lần cái hộp rung chuyển, Sylphy lại tỏ ra cái khuôn mặt lo lắng, khiến Sieg bắt đầu nức nở khóc, rồi lại để Roxy dỗ dành an ủi thằng bé: "Không sao mà. Nó sẽ không rơi đâu! Bé đừng lo nha!!"

Tất nhiên nó làm sao mà rơi được chứ. Tôi đã lên một kế hoạch đề phòng cho mọi tình huống, khi cảm thấy nó sắp rơi, tôi sẽ cố định tạm thời chiếc hộp trên bề mặt vách đá, sau đó loại bỏ những con Ma Thú xung quanh.

Hiện tại dường như chưa có dấu hiệu bất thường gì nên tôi tạm thời bỏ qua cho chúng, cứ tiếp tục đi dần lên trên, rồi sẽ đến lúc lũ quái mệt lả rồi bất lực bỏ đi thôi.

Thỉnh thoảng sẽ có mấy con hiếu kỳ, thò đầu qua cửa sổ, nhưng hành động dại đột đó sẽ bị Eris chém cho một nhát đi đời luôn.

Nhưng để máu của chúng vương vãi khắp hộp nên hành động đó cũng không phải ý tưởng hay ho gì.

Phải nói rằng, chúng tôi không phải là những kẻ lịch lãm đến mức đó.

Mùi máu tanh đối với chúng tôi cũng không có gì đặc biệt cả, nên không có bất kỳ ai phàn nàn.

Một lúc sau, tôi chuyển chiếc hộp lên trên bề mặt vách đá, rửa sạch bên trong bằng nước rồi nghỉ xả hơi. Dùng bữa trưa muộn do Lilia và Aisha chuẩn bị trước khi chúng tôi lên đường.

Bên trong là một chiếc bánh mì sandwich có kẹp vài miếng thịt và salad cắt nhỏ.

Mặc dù món ăn có hương vị mộc mạc thân quen, không khác nhiều so với những món chúng tôi thường ăn, nhưng vừa ăn vừa ngắm nhìn khung cảnh đẹp đẽ này đúng là một ý tưởng không tệ

"Thỉnh thoảng được thong thả như thế này cũng hay nhỉ."

"... Nè nè, Eris, nói điều đấy là bất lịch sự đó."

"Tôi hiểu rồi."

Eris nhìn ra ngoài cửa sổ và cắn nhẹ một mẩu bánh mì. Có cảm giác đã lâu không gặp lại cảnh tượng quen thuộc này.

"Sig ~ Papa của con nè ~ Để Papa tắm cho con nha ~"

Tôi phụ trách chăm sóc Sieg trong bữa ăn của thằng bé.

Giúp nó thay tã, và sử dụng Ma Thuật hệ Thổ làm một cái xô để thằng nhỏ ngâm mình trong đó

Nếu quan sát kỹ sẽ thấy vài nhúm tóc lởm chởm ánh màu xanh lục, tai dài hơn con người một chút. Như tai của tôi và sylphy cộng vào rồi chia đôi ra vậy. Tất nhiên. Nếu không có phần nào của thằng bé giống tôi thì nguy hiểm lắm.

Tôi ghé sát mặt và lè lưỡi, khiến thằng bé cười khoái chí, và khi tôi quay mặt đi, nó biểu lộ vẻ mặt thất vọng.

Còn khi ôm nó, thằng bé sẽ nhìn chằm chằm vào mặt tôi một cách chăm chú.

Thời điểm khi Lucy mới sinh ra, tôi đã nghi ngờ mọi cử chỉ, hành vi của con bé, tôi cũng thắc mắc không biết Lucy có phải là một người chuyển sinh hay không và cảm thấy bất an, nhưng thằng bé này đã là đứa thứ tư rồi, tôi dần không còn cái suy nghĩ đó nữa

Nhưng nhắc đi cũng phải nhắc lại, dù trải qua bao nhiêu lần sinh nở, đứa nào đứa nấy cũng trông rất đáng yêu

Sau khi tôi đưa ngón trỏ lại gần tay Sieg, nó dùng lòng bàn tay nhỏ nhỏ xinh xinh của mình nắm lấy.

Ô, lực nắm mạnh đấy. Hóa ra ngay từ khi mới sinh ra tên nhóc này đã sỡ hữu thứ sức mạnh khá kinh ngạc rồi.

Khoảnh khắc đó, tôi đã nghĩ như thế này--

"Đau quá má ơiiiii!"

Với một âm thanh như tiếng răng rắc vang lên, một cơn đau nhói lan ra khắp đầu ngón tay của mình.

Theo phản xạ, tôi định gỡ ngón tay khỏi bàn tay ‘’nhỏ nhắn xinh xinh’’ của Sieg, nhưng điều đó là bất khả thi.

Tôi nhìn ngón trỏ trong trạng thái sưng tấy

"Không thể nào……" Tôi thốt lên

Gãy ngón rồi.

Thế này thì mạnh quá rồi đấy con ơi!!!

"Sig!"

Trong khoảnh khắc tiếp theo, Sylphy vội vàng chạy tới ngay lập tức.

Sau đó, cô ấy nhìn những ngón tay của tôi, mắt cô ấy mở to.

"Hả? Rudy, ngón tay của anh ..."

"Gãy rồi."

"..."

Sylphy mang một biểu cảm khó tả.

Tuy nhiên, cô ấy vẫn run rẩy đưa tay về phía tôi, che ngón trỏ lại.

Sau đó, một ánh sáng yếu ớt được tỏa ra, và cơn đau ê ẩm dần biến mất. Đó là một Ma thuật chữa trị mà không cần niệm. Quả nhiên đúng là Sylphy.

"Cảm ơn em."

"……Không có gì đâu ạ."

"Đứa nhỏ này mạnh quá."

"Vâng. Em cũng nghĩ vậy, nhìn này."

Sau khi Sylphy nói xong, cô ấy cho tôi xem chỗ cánh tay đeo đồng hồ.

Có ban đỏ với dấu vân tay rõ ràng hằn trên đó.

Hừm — không lẽ ông con này đã bóp cổ rắn độc khi vừa mới chào đời sao?

Nhưng trong tháng vừa qua, mọi người ai ai cũng theo dõi nó 24/24 mà

"Từ nhỏ thằng bé đã có sức mạnh như vậy, khi trở thành kiếm sỹ sẽ đạt được rất nhiều thành tựu đây."

Trong tương lai, có lẽ nó thậm chí dễ dàng đánh bại Rồng Chín Đầu-... Không, nếu vào cái route này, tôi sẽ hy sinh giống như Paul mất

"Em không biết nữa ... em cảm thấy thằng bé có phần giống Zanoba ..."

Sylphy nói điều này với một nụ cười gượng gạo.

Tôi nghe nói rằng Zanoba đã sở hữu năng lực quái vật đó từ khi mới sinh ra, nhưng bây giờ cậu ta chỉ là một tên Otaku thích chơi búp bê mà thôi

Sylphy có thể không biết, nhưng cậu ta khá mạnh trên chiến trường. Dù sở hữu thứ sức mạnh khủng bố như vậy, nhưng vẫn là một con người tốt bụng sở hữu cả trí tuệ và lòng dũng cảm.

"Chúng ta có thể dạy kiếm thuật cho thằng bé!"

Eris hét lớn trong khi đang ngồm ngoằm miếng Sanwich trong miệng.

Nếu là trước đây, tôi sẽ nghi ngờ việc Eris có thể dạy kiếm thuật cho người khác, nhưng giờ thì ít nhất Norm vài sinh viên khác ở Đại học Phép thuật đã học được một chút kiếm thuật từ cổ và sử dụng kiếm thành thục

Nó có thể được coi như một lớp học ... Tôi không biết cô ấy dạy về cái gì nhưng có hiệu quả khá rõ rệt

So với Paul, người chỉ dạy bằng mấy từ tượng hình tượng thanh rồi giơ vũ khí lên kêu đánh thế này rồi chém chỗ kia, hay Ruijerd, sau khi múa thương một hồi xong, chỉ nói xanh rờn một câu "hiểu chưa hả, là thế đó!!", Eris còn khá hơn hai người họ nhiều.

Cách dạy của cổ tương tự như Ghislaine. Mấy chiêu thức từ miệng Eris nghe khá dễ hiểu

Eris dường như bắt đầu nghĩ rằng nhiệm vụ của cô là dạy kiếm thuật cho bọn trẻ, và cô cũng chuẩn bị kiếm gỗ cho chúng từ trước

Lucy đã bắt đầu vung vẩy thanh kiếm gỗ dưới sự hướng dẫn của Eris.

Giáo dục gia đình đã chính thức bắt đầu.

"Em cảm thấy mấy đứa trẻ nhà chúng ta khá có năng khiếu trong việc học Kiếm Thuật với Ma Thuật đó."

Roxy, người vừa nói câu này tất nhiên đảm nhiệm trọng trách dạy Ma Pháp rồi

Lucy cũng bắt đầu từ từ học cách niệm phép.

Rốt cuộc, thời gian mà chúng ta bắt đầu học niệm phép nên diễn ra càng sớm càng tốt. Ít nhất việc này có thể tăng trữ lượng ma lực cho bọn nhỏ hơn để chúng không gặp bất lợi về ma lực trong tương lai.

Chỉ cần việc dạy dỗ Ma Pháp được giao cho Roxy, chắc chắn không có vấn đề gì cả.

Khi lớn lên, bọn nhỏ sẽ trở thành những Pháp sư tài ba cho mà xem.

"Anh thực sự mong đợi sự trưởng thành lũ trẻ đó."

Sau khi nói điều này với Sylphy, cô ấy đáp lại bằng một nụ cười ngượng ngùng và gật đầu "Vâng ạ.’’

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi lại được nhìn thấy nụ cười đã đánh mất từ lâu trên khuôn mặt của Sylphy.

★★★

Sau đó, chúng tôi tạm thời leo tiếp lên một đoạn dài.

Khi vượt qua độ cao hai nghìn mét, ta hiếm khi nhìn thấy lũ Ma Thú Chim lắm. Thay vào đó, những Quái Vật có cánh như dê và quái vật thằn lằn có cổ dài như rắn sẽ xuất hiện.

Con Ma Thú thằn lằn có thể đang sống trong những khe hở giữa bề mặt vách đá, nó bất ngờ lao vào từ cửa sổ bên vách đá khiến tôi giật hết cả mình. Dựa vào lợi thế của chiếc cổ dài, nó tấn công chúng tôi bằng những chuyển động rất nhạy bén dù ngay cả khi đang ở trong không gian chật hẹp thế này. Chỉ là cái cổ của nó chỉ gắn trên thân được 5s tính từ khoảng thời gian nó bắt đầu chui vào trong hộp…

Sau khi xử lý con Ma thú ngu ngốc này, có vẻ như không còn vấn đề gì phát sinh nữa.

Chúng tôi chỉ săn một con dê cho bữa tối, còn mấy con khác thì bỏ qua, và trong khoảng thời gian đó,’’Thang máy’’ tiếp tục lên cao hơn nữa.

★★★

Số lượng thay thế của các trụ cột đã vượt quá sáu mươi lần.

Bên ngoài bị bao phủ bởi lớp sương mù dày đặc. Tôi lo rằng chúng tôi đã lao vào những đám mây phủ mùa.

Bầu trời đã về đêm.

Nhờ có TInh Linh Đăng Hỏa <Đèn dầu>>, bên trong chiếc hộp mới không trở nên tối tăm nữa. Tuy nhiên, tôi đang phân vân không biết nên chọn giữa việc nghỉ ngơi hay là leo lên tiếp.

Không biết còn bao nhiêu mét nữa mới tới nơi đây...?

Vừa nghĩ tới đây thì sương mù đột nhiên di tản ra.

Đồng thời, tầm nhìn bên ngoài cửa sổ cũng phát ra ánh sáng mờ ảo.

Không chỉ có cửa sổ ở bên ngoài, mà còn có cửa sổ ở bên vách núi nữa.

Tôi đã ngừng để cây trụ tiếp tục đi lên.

Khi nhìn ra ngoài cửa sổ, một cánh đồng bạt ngàn phản chiếu dưới ánh trăng đêm đập thẳng vào mắt

Đó chính là Lục địa Thiên đường.

Rekomendasi