Light Novel Mushoku tensei: Chương 234.5 - Con khỉ và những người trẻ tuổi mơ mộng
Bookmark

Light Novel Mushoku tensei: Chương 234.5 - Con khỉ và những người trẻ tuổi mơ mộng

Baca Light Novel Mushoku tensei: Chương 234.5 - Con khỉ và những người trẻ tuổi mơ mộng

Baca Komik Light Novel Mushoku tensei: Chương 234.5 - Con khỉ và những người trẻ tuổi mơ mộng bahasa Indonesia lengkap dan baru di MSKManga. Kami menyediakan Komik, Manhua, Manhwa, dan Novel yang dapat kalian baca online gratis.

Read Light Novel Mushoku tensei: Chương 234.5 - Con khỉ và những người trẻ tuổi mơ mộng

★Từ góc nhìn của Gã khỉ ★

Tôi đang ở trong căn phòng màu trắng.

Chỉ có sàn nhà trắng tinh trải dài đến vô tận, không gian hoàn toàn mơ hồ

Nhưng tôi lại thấy thích nơi này. Nó làm tôi nhớ về một khoảng thời gian dài trước đây, khi trong tay tôi không có gì cả, chỉ toàn ước mơ với những hy vọng hão huyền, khi còn tràn ngập sức xuân, là một kẻ ngu ngốc và chưa trải sự đời.

Tôi sinh ra ở một ngôi làng nhỏ ở phía nam Ma Đại Lục, có lẽ vì tôi lớn lên quá vô tư và quá hiểu biết. Nên ai đó cũng hỏi rằng tôi có đạt được bất kỳ mục tiêu hoặc tham vọng nào không, thì câu trả lời là... không.

Những gì tôi học hỏi bất kỳ ai cũng có thể làm được.

Nấu ăn, giặt giũ, dọn dẹp... Dù có tài vẽ bản đồ, thương lượng đàm phán, phá cạm bẫy...nhưng nếu có ai đó hỏi tôi giỏi nhất trong lĩnh vực nào, thì tôi chỉ phớt lờ rồi cho qua

Ừ thì đánh nhau tôi nhiều kinh nghiệm đấy, nhưng vẫn là kẻ yếu đuổi so với phần đông người khác

Chỉ cần đi theo những kẻ quyền lực và những nhân vật vĩ đại cũng đủ bù đắp cho sự yếu kém của mình rồi

Cuộc sống của tôi chả khác gì "con bọ ký sinh" không hơn không kém.

Kẻ như vậy, thế mà vẫn còn sống đến tận bây giờ. Chính căn phòng này khiến tôi thực sự nhận thức điều này.

Tôi sẽ không kết thúc theo cách tệ hại như vậy đâu.

Tôi cũng muốn hoàn thành một điều gì đó lớn lao, thứ mà bản thân có thể tự hào.

"Ừ. Đúng vậy đó, không thể kết thúc như thế này được. Ta ~ hiểu tâm trạng của cậu mà."

Tôi nhìn về hướng phát ra âm thanh, và thấy một tên uốn éo trông nổi da gà.

Đó là một vị thần của con người, Nhân Thần.

Cảm giác thật kỳ lạ, giống như người muốn nói ''cậu phải ở đây'' vậy.

Thế mà từ trước đến giờ, tôi lãng phí thời gian của mình trong ngôi làng tồi tàn đó,

Ngài ta xuất hiện trong giấc mơ của tôi như thế này và cho tôi lời khuyên. Đây đúng là một vị thần đáng được biết ơn ─ ─ Chính là Chúa Trời!!

"Xin lỗi vì đã ngắt lời trong khi cậu đang say sưa tự sướng với cảm xúc biết ơn của mình,nhưng làm phiền giải thích chút cho ta được khum?''

Giải thích gì cơ?

''Ta sẽ tức giận thiệt đó nhá, nếu cứ tiếp tục giả vờ bối rối như vậy thì hậu quả sẽ nghiêm trọng lắm đấy"

Này, sao ngài lại tức giận vậy? Ngài phải nói tôi giải thích cái gì thì tôi mới nói được chứ, phải không nào?

"Tại sao cậu lại viết bức thư đó cho Rudeus ở Milis vậy? Không phải ta bảo cậu chỉ cần xác nhận xem lần này Rudeus sẽ dùng chiêu trò gì thôi là được mà, sao lại để lộ thân phận?"

Ahhh... nhắc mới nhó đó!!

Đúng vậy, tôi đã để lại một bức thư.

Thậm chí còn tiết lộ bản thân là tông đồ và trực tiếp tuyên chiến với Senpai nữa.

Nói là vậy nhưng giải thích bằng miệng cũng khó mà bày tỏ nỗi lòng được

"Cho dù khó, ngươi cũng phải giải thích cho ta. Dựa vào câu trả lời thì ta sẽ quyết định mắng mỏ người như thế nào''

Ôi, chúa trời định sẽ trách phạt tôi sao. Đúng là tôi đã từng phải trải qua cảm giác này nhiều lần rồi nhưng vẫn không thể nào diễn tả được.

Chà chà. Hãy để tôi giải thích đầu đuôi nha.

Bản thân tôi gần đây đã nghĩ về lý do tại sao mình lại làm điều đó, và đã chuẩn bị sẵn câu trả lời rồi.

"Cậu chuẩn bị sẵn tâm lý rồi à, thật đáng khen ngợi đấy."

Đúng chứ!

"Thế nào cũng được, nói nhanh lên."

Vâng ạ. Trước hết, theo tình hình lúc đó, tôi khá chắc chắn rằng Senpai đã lờ mờ phát hiện ra tôi là một tông đồ rồi.

Thật khó để giải thích rõ ràng , nhưng tôi vẫn luôn dùng sự dối trá và lừa lọc để duy trì cuộc sống của mình. Vì vậy, một khi điều gì đó sắp được phơi bày, dù chỉ là lờ mờ, thà không đánh tự khai luôn còn hơn. 

Vì vậy, tất nhiên, tôi đã nhanh chóng đề ra phương án để tẩu thoát đến nơi an toàn.

 Cách này là tốt nhất và chắc chắn và an toàn hơn ... phải chứ? Còn hơn ở gần những người đó rồi bị phát giác, lúc đó có chạy cũng muộn rồi

"Ồ......"

Đúng, nhưng đó chỉ là nguyên do thứ hai mà thôi.

"Thứ hai? Thế nguyên do thứ nhất là gì?"

Nói trắng ra, là tôi tính đường lùi.

Cuối cùng, mặc dù đã tiết lộ bản thân là tông đồ, nhưng trong lòng của tôi vẫn rất sợ hãi. Tôi sợ hãi thời điểm mà tôi phải nghiêm túc chiến đấu với những đồng đội mà mình từng sát cánh, chiến đấu với Senpai . Vì để cho an toàn, tôi sẽ chừa cho mình một lối thoát. Để khi kế hoạch đã thất bại hoặc gặp bất lợi gì đó, vẫn còn có thể quay xe rồi sang phe của Senpai, để Senpai cảm thấy thương cảm tôi là một người nghĩa hiệp và chừa cho tôi một con đường sống

Nhưng tại sao tôi phải lươn lẹo như vậy?  Vì thật không may, tôi chả biết đánh nhau hay dùng phép thuật gì cao siêu cả. Trong suốt thời gian qua, tôi đã không ít lần theo sau bước chân của những cao thủ mạnh mẽ. Như Paul và Ghislaine, đôi khi ngay cả Elinalise tôi cũng kè kè theo sau để có thể sinh tồn.

Chỉ cần đi theo sau họ, thì việc tôi góp phần để tiêu diệt những kẻ thù mạnh không gì là không thể cả. Đó là một kế sách để một kẻ như tôi có thể sống sót

Nhưng những việc kiểu như này đối với kẻ nhát gan sợ chết thì không thể nào thực hiện được. Ta phải quyết tâm với ý chí dũng cảm và ra đòn kết liễu khi hắn đã bi suy yếu đáng kể bởi đòn tấn công của những kẻ mạnh khác. Đó là cách tôi hạ gục những kẻ thù mạnh mẽ .

"Ồ. Thì ra đó lý do thật sự tại sao cậu để lại bức thư đó?"

Chính xác!!

"Tuy rằng ta vẫn dell thể hiểu được ... nhưng mà thôi, quên đi. So với chuyện đó, về cá nhân ta, ta lo lắng cho dù cậu hạ quyết tâm thì tình hình cũng sẽ không dễ dàng thay đổi đâu''

Này này này, tôi phải thành thật luôn một điều

Tôi không thể thắng được họ đâu -vậy nên hãy giúp tôi đi mà- vị thần mà tôi đang khóc lóc van xin mà hông biết là ai kia!!

"Chính vì lẽ đó, ta đã hành động thận trọng và đánh cược vào cậu."

Vâng, và theo như mong đợi của ngài, tôi đang tập hợp những kẻ tài năng có đủ sức để giết chết Rudius và Orsted 

Tôi đã đưa ra những thứ đánh đổi cực kỳ hữu dụng. Tất nhiên hiệu quả thật tuyệt vời.

"Đúng vậy. Cho đến nay, tỷ lệ thuyết phục được chúng với cách đó là 100%.Tất nhiên là phải như vậy rồi. Bởi vì ta đã nắm chắc điểm yếu và mạng sống của chúng, thứ mà chúng muốn để dễ bề điều khiển''

Hừm. nhưng tôi cảm thấy hổ thẹn khi nghe ngài nói điều đó ...

Dù sao thì, thực ra chính tôi mới là người trực tiếp ra tay mà. Hy vọng ngài sẽ tin tưởng tôi trong nhiệm vụ này

"Tất nhiên, ta rất tin tưởng cậu. Tuy nhiên, thời gian là tiền bạc."

Tôi biết, biết mà. Để chuẩn bị cho ''thời khắc'' đó, thời điểm diễn ra rất quan trọng, phải chứ?

"Ừ. đó chính là điểm yếu của Rudeus. Cậu phải tận dụng nó thật tốt đấy. Mọi chuyện chắc chắn sẽ diễn ra tốt đẹp."

Nói trước bước không qua đâu thưa ngài. Vì không có trận chiến nào chắc chắn diễn ra suôn sẻ cả.

"Ta biết. Kể từ khi Orsted bắt đầu nhúng tay vào, mọi việc trở nên lộn xộn. Thật là nhàm chán."

Tóm lại, ngài đã xác định đối tượng mà ngài nhìn thấy lúc đó chưa?

'Hắn'' chính là một cú sút chí mạng.

"Cậu có nghĩ rằng mọi chuyện sẽ diễn ra tốt đẹp không?"

Không quan trọng , giờ phải chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới , chiêu mộ ''chúng'', đánh lừa đối thủ và sau đó thực hiện một số hoạt động nhỏ lén lút đằng sau để làm họ suy yếu, và giành được một vài ''đối tác'' Nhiệm vụ là như thế, đúng chứ?

"Ừm, cậu thực sự giúp ta rất nhiều đấy."

Những lời cảm ơn như vậy thì ngài lại nói rất là trung thực đó

Vậy, ngày mai tôi nên bắt đầu từ đâu đây? Lần này tôi phải hành động thật cẩn thận, vì thân phận bị bại lộ rồi mà

"Ta biết. Sau khi thức dậy hôm nay, cậu phải di chuyển về phía Tây và đợi sau tảng đá, nằm ngủ luôn ở đó luôn cũng được. Sau đó, lại di chuyển về phía Tây vào lúc hoàng hôn, và cậu sẽ đến ''nơi'' khi mặt trăng mọc. Chính là ngôi làng. hãy đến quán rượu duy nhất trong ngôi làng đó.

Vậy thì cậu sẽ có thể gặp ''hắn'''... hãy gặp ''hắn'' ... "

Tiếng vang ngày cành nhỏ dần, Hitogami dần dần biến mất trong ánh sáng mờ ảo

★★★

Tôi thức dậy.

Sau khi vươn vai, gập cổ và xác nhận tình trạng thể chất của mình.

Không bị tê tay chân, không tiêu chảy, không phát ban lạ trên da. Dù đói meo nhưng nhìn chung, tôi vẫn khỏe mạnh. tốt.

"Oáp..''

Tôi bước ra ngoài lều và nằm dài trong khi ngáp. Rồi ngắm cảnh mặt trời đang dần ló dạng

Kiểm tra sức khỏe và xác nhận phương hướng. Đó luôn là thói quen hàng ngày của tôi sau khi thức dậy.

Nếu không bắt đầu thói quen này trước thì tôi không thể thoải mái làm bất cứ chuyện gì khác được

"Giờ thì......"

Trải dài trước tầm mắt tôi là sa mạc vô tận

Lục địa Begaritto,

Chỉ đứng sau Ma Đại Lục, lục địa nguy hiểm thứ hai trên thế giới.

Sự đáng sợ của những con ma thú không thua kém gì ở Ma Đại Lục, và môi trường sống cũng vô cùng khắc nghiệt.

Ngay cả khi bản thân xuất thân từ Ma Đại Lục đi chăng nữa, nơi này cũng khiến tôi phải ca thán

Tất nhiên là tôi biết lý do rồi.

Ví dụ, mật độ quái vật, và có vài vùng an toàn ở phía đông và phía bắc, v.v., vì những yếu tố này, người ta có ảo tưởng rằng lục địa Begaritto dễ dàng xâm nhập hơn Ma Đại Lục

 Nhưng bất kể Ma Đại Lục được chia thành những khu vực nào, chúng đều là những nơi nguy hiểm, và không có nơi nào an toàn cả.

Tuy nhiên, dù là Begaritto hay Ma Đại Lục, chỉ cần muốn sinh tồn ở đây thì không phải là không thể sống sót được.

"Được rồi, đi thôi."

Tôi thu dọn hành lý và bắt đầu di chuyển về phía Tây.

Một sa mạc mênh mông toàn cát là cát

Nhưng ít nhất, nơi đây vẫn có những sinh vật khác. Dưới lớp bụi óng vàng, thì vẫn có những con Giun Cát có thể nuốt chửng tôi chỉ với một cú ngoặm, và đuôi của chúng dù chậm chạp nhưng lại sở hữu chất độc cực mạnh. Chỉ cần dính phải một đòn là cơ thể tan chảy ngay lập tức.

Nhưng chúng chỉ là con mồi cho những sinh vật còn hung ác hơn nữa.

Để hạ gục tất cả những sinh vật đó và thoát khỏi tình thế ngàn cân treo sợi tóc, ta phải có sức mạnh của một mạo hiểu giả cấp A trở lên.

Còn nếu không thể, ta phải sở hữu kiến thức về lũ ma thú đó trước khi tiến vào khu vực nguy hiểm này

Các thói quen của Ma thú rất đa dạng. Con thì củng cố phạm vi ảnh hưởng, con làm hang ổ, kẻ lang thang tìm mồi, đứa thì cậy mắt, đứa thì phụ thuộc vào tai ... Chỉ cần ta biết những điều này. thói quen,tập quán của chúng , dù rất khó để tránh những lũ Ma Thú, nhưng không phải là không thể.

Với khả năng của con người bình thường, việc đánh bại trực giác nhạy bén của lũ quái vật này thực sự rất khó.

Ma thú có đôi mắt tinh tường có thể nhìn thấu lớp ngụy trang hời hợt ngay lập tức; Ma thú với đôi tai thính sẽ không bỏ sót dù chỉ một âm thanh nhỏ; quái vật làm tổ phục kích sẽ không bao giờ để kẻ thù tìm thấy vị trí của mình; con thì đi lang thang xung quanh tìm kiếm con mồi, nó có đủ thể lực để đuổi theo con mồi trong nhiều ngày.

Tuy nhiên, đối với tất cả những con Ma thú vừa kể, đều có cách tương ứng để trị từng con một, đó là sức mạnh thực sự của con người.

Chưa kể, tôi còn có sự bảo hộ của Nhân Thần mà

Không khó gì để tôi di chuyển về phía Tây mà không bị lũ quái thai đó phát hiện.

Nhưng không thể bất cẩn được

"Bởi vì mày không có sức mạnh gì nên không thể lơ là, nên mày phải hành động thận trọng''

Trong khi tự nhắc nhở chính bản thân mình, tôi từ từ sải bước về phía tây.

Mặc dù đã nghĩ đến việc mua một con ngựa hoặc lạc đà, nhưng tôi nghe nói rằng lũ Ma thú sẽ dễ dàng phát hiện ra mình nếu sử dụng phương tiện di chuyển khá ồn ào, tốt nhất là đi bộ cho an toàn.

"..."

Cho dù khát đến mức khô cả cổ, cho dù tôi muốn tu một hơi như muốn nuốt cả cái bình đó, nhưng lại chỉ có thể uống từng ngụm nhỏ

Lý do lớn nhất khiến tôi nghĩ lục địa Begaritto nguy hiểm hơn Ma Đại Lục chính là khí hậu

Ở Ma Đại Lục, mặc dù nhiệt độ khác nhau giữa các vùng, nhưng về cơ bản nó không quá nóng cũng không quá lạnh.

Nó sẽ không giống như vùng đất phía bắc, với một lớp tuyết dày đặc phủ kín.

Nóng và lạnh có thể bào mòn cơ thể và khiến cho phán đoán của chúng ta chậm đi

Tôi thỉnh thoảng sờ trán và cổ để kiểm tra xem cơ thể có gì bất thường không. Nếu nó trở nên cực kỳ nóng, đó là một tín hiệu bất thường.

Nếu bị một lúc thì không có vấn đề gì, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy kéo dài , tức là thể chất của chúng ta không hề tốt chút nào

Chỉ có những kẻ ngốc vô vọng mới nghĩ rằng điều này không nguy hiểm đến tính mạng

Vì đó là ''nó'', đúng chứ? Theo truyền thuyết, ngay cả những Necros bất tử cũng không thể sống sót nổi khi chạm trán thứ đó

Cơ thể bất tử không có nhược điểm hoàn toàn không tồn tại.

"Phù, không biết bao giờ mới đến nơi nhỉ?"

Khi đang mải mê suy nghĩ về nó, tôi nhìn thấy tảng đá. Chiều cao của nó dường như là khoảng hai mươi mét. Tảng đá khổng lồ khiến ta phải ngước nhìn, trơ trọi giữa sa mạc hoang vu.

Theo lời khuyên của Nhân Thần, đây là nơi nghỉ chân

Đơn giản vậy thôi sao. Khiến tôi bật cười thành tiếng.

Tôi nghỉ ngơi sau tảng đá và không có gì để làm

Những lúc như thế này, tuổi trẻ thì càng sinh nông nổi nhỉ? Nhưng cũng cần lưu ý không nên di chuyển quá nhiều.Có thể lãng phí năng lượng không cần thiết

Phía sau tảng đá là một đám cát máu kỳ lạ.

Nó có những chiếc lá lởm chởm màu vàng nhạt dường như đồng hóa với cát, và cạnh đó có một bông hoa màu đỏ thẫm.

Thoạt nhìn, nó giống như một bông hoa tươi sắc, thứ được trồng trong vườn hoa cùa cung điện, chúng nở rộ rất nhiều

Tuy nhiên, nếu ta biết máu của Sa Huân <Cát phát sáng> nó nguy hiểm thế nào, cách suy nghĩ sẽ hoàn toàn thay đổi.

Bản thân sẽ nhận thức rằng nơi này đáng sợ như thế nào.

Loại hoa này có gai trên thân và lá, từ gai phun ra nọc độc.

Và đó là một chất độc cực mạnh thậm chí ma thuật giải độc cũng bó tay

Là độc tố được sử dụng để ám sát hoàng tộc ở Vương Đô, nó là một thứ vô cùng quý hiếm

Chỉ cần mang thứ này về bán, ta có thể sống một cuộc sống nhàn nhã trong một thời gian mà không phải lo cái ăn cái mặc

Hèn chi, nhờ vậy mà lũ Ma thú không dám bén mảng đến gần đây.

Tôi dựng lều trong khi chú ý không chạm vào Máu của Sa Huân , rồi nằm xuống nghỉ ngơi bên cạnh.

Cảm giác thật sảng khoái

Rõ ràng là có nhiệm vụ phải làm, nhưng lại không phải làm gì.

Thông thường, tôi sẽ mang theo ít nhất một hoặc hai đạo cụ để giải khuây, nhưng tiếc là hành lý chỉ được mang tối thiếu những vật dụng cần thiết cho việc sinh tồn thôi.

Những lúc rảnh rỗi thế này thì những người khác làm gì nhỉ?

Mấy tên tri thức chắc là đọc sách rồi

Hay là... ảo tưởng? Một câu chuyện ảo tưởng về việc kể cho một gã khác không phải Mạo hiểm giả

 Nếu nói cho gã thứ mà tôi đang phải trải qua hiện giờ, mắt hắn nhất định sẽ sáng lấp lánh cho mà xem

Tôi đang ở Begaritto đó , theo lời khuyên của Nhân Thần, ngủ giữa đồng hoang mạc, trong khi xung quanh toàn là cỏ dại độc

Ồ, thật thú vị khi tưởng tượng khung cảnh đó

Lần tới nhất định minh phải đến quán rượu để tìm ai đó để khoe khoang  mới được.

"Hả?"

Tôi vô tình nhìn sang bên cạnh, và một con Thỏ Cát đang ở gần.

Tôi không biết có phải vì con thỏ bé nhỏ không nhìn thấy tôi hay vì so với những con quái vật khác trong khu vực này, tôi không đủ uy áp để khiến nó phải sợ hãi. Nó chạy với tốc độ bàn thờ rồi nhanh chóng cắn vào trái cây của Máu Sa Huân.

Quả của cây Máu Cát này rất độc.

Tuy nhiên, con Thỏ cát vẫn gặm trái cây như không có chuyện gì xảy ra, nhai thành từng miếng giòn rụm rồi chạy biến đi trong khi miệng vẫn còn ngồm ngoàm thức ăn

Có vẻ như chất độc trong máu của Sa Huân không ảnh hưởng gì đến con thỏ đó.

Trong trường hợp này, chỉ cần tôi bắt được nó và mang đến Thánh địa Millis, thì không chỉ nhận được một số tiền nhỏ thôi đâu, mà còn rất nhiều tiền là đằng khác

Úi mà quên mất, vì tôi là một kẻ phản diện mà, 80% tôi sẽ bị chặn ở cổng rồi bị áp giải tới chỗ Senpai

Dù sao hiện giờ tôi đang mơ tưởng về những thứ tôi không biết khắp lục địa này và lim dim đôi mắt nhắm nghiền

★★★

Tôi bắt đầu di chuyển vào lúc mặt trời đã khuất bóng, và mất khoảng ba giờ để đến làng.

Vừa đi trên đường, tôi vừa thắc mắc, tại sao Nhân Thần lại bảo tôi nhất định phải đi tới được làng trong ngày hôm nay

Một con thằn lằn khổng lồ nằm chết giữa đường

Không, dùng từ thằn lằn thì hơi thô lỗ.

Một ''con rồng'' nằm chết giữa đường

Một con Hoàng Trường Long <Rồng Vàng> .

 Những con rồng tập quán của chúng ở lục địa Begaritto thường sống trong hang hốc dưới lòng đất.

Chúng có thể di chuyển tự do trên cát, chủ yếu là ăn những con giun cát bám sát bề mặt cát.

Chính xác mà nói, những con Ma thú này có vẻ gần giống chuột chũi hơn là rồng, tuy nhiên, mức độ nguy hiểm lại thuộc về cấp độ Rồng. Nhìn chung, nó được coi là một trong số các loại sinh vật nguy hiểm trên Đại lục này

Thân hình dài khoảng trăm mét.

Con Ma thú nằm trơ trọi giữa chốn sa mạc, giống như bị thứ gì đó giẫm lên, đè chết. Chỉ còn lại một nửa cơ thể.

Tôi không dám tưởng tượng nó đã gặp phải thứ Quái vật gì nữa

Trước khi dẹp lép giống như con Hoàng Trường Long, tôi phải lập tức rời khỏi nơi này.

Dấu hiệu của ngôi làng. Thậm chí, nếu nhìn từ xa, ta có thể thấy những tảng đá lấp lánh ánh sáng nhàn nhạt.

Mặc dù tôi nghĩ rằng những thứ như vậy sẽ dụ những con quái vật ... Quên đi, điều đó không đến tôi phải bận tâm

Ngôi làng mà tôi đặt chân đến thực sự rất nhỏ.

Không phải nói quá.

Đó là một ngôi làng được tạo nên từ những ngôi nhà và lều bằng đất và dường như có thể biến mất bất cứ lúc nào.

Cả nhà nghỉ, quán bar lẫn cửa tiệm đều như vậy. Tất nhiên, Hiệp hội Mạo hiểm giả thậm chí không có lấy một bóng người. Họ sống một cuộc sống tự cung tự cấp, sau đó bán những vật phẩm chỉ có thể kiếm được ở khu vực này cho những người buôn bán không thường xuyên đến đây và mua những thứ họ cần.

Ngay cả cái vùng quê nghèo nàn của tôi cũng không đến nỗi thế này

Không, có vẻ chúng thực sự rất giống nhau.

Trong khi suy nghĩ vẩn vơ, tôi đến quán rượu sau đó. Tuy gọi là quán nhậu nhưng xem ra cũng coi như nơi tụ họp của dân làng, xong công việc thì đêm xuống họ cùng ngồi với nhau nhậu nhẹt, uống rượu chè chén chơi bời

Họ có nước da đen sáng, một thân hình cường tráng, và một con dao kỳ lạ cắm ở thắt lưng. Đó là một nhóm lính sa mạc. Có nhiều người cao tuổi, nhưng không ít người trẻ tuổi. Ra là vậy, đây có phải là ngôi làng huyền thoại của những Chiến Binh Sa Mạc? Các Chiến Binh Sa Mạc sẽ đến nhiều nơi khác nhau ngoài Begaritto để làm việc, và khi thời kỳ hoàng kim của các chiến binh kết thúc, họ sẽ trở về làng để tập trung nuôi dạy con cái.

Khi nhìn thấy tôi, họ cũng tỏ vẻ ngạc nhiên.

Đúng vậy, dù sao thì ở khu vực này cũng rất hiếm khi có Ma tộc xuất hiện mà.

"Hoan nghênh quý khách ... ta nói đúng chứ?"

Một người đàn ông hỏi với khuôn mặt đỏ bừng.

"Chà, đương nhiên tôi là khách rồi."

Tôi trả lời với sự thân thiện hòa nhã, vẫy vẫy tay để hắn xác nhận lòng bàn tay. Mặc dù không biết cử chỉ này có ý nghĩa gì ở ngôi làng này, nhưng không khó để chứng tỏ rằng tôi không có ý định thù địch. Bởi vì tôi thậm chí còn không mang theo vũ khí mà.

"Trông anh không giống như lái buôn nhỉ?"

"Tôi đang tìm một người và gã đó dường như đang quanh quẩn ở vùng này ..."

Sau khi tôi nói điều này, người đàn ông phát ra một tiếng "ồ" và gật đầu với một biểu hiện của sự hiểu biết.

"Kẻ mà anh đang tìm ở trên kia kìa."

Gã đàn ông chỉ ra ngoài cửa sổ.

Ở đó, có một tảng đá giống với tảng đá mà tôi đã từng nằm nghỉ lúc nãy.

Đá ma thuật được đính khắp nơi trên tảng đá, và toàn bộ đều lấp lánh. Đó là viên tôi đã thấy khi đến đây

Tôi nhìn kỹ hơn và nghe thấy tiếng bước chân, và cái thang như thể vươn lên bầu trời.

Ra là thế

Nó có vai trò của một trạm giám sát và ngọn hải đăng.

"Hiểu rồi. Cảm ơn ông nhé."

Tôi cảm ơn người đàn ông đó và ném một đồng xu cho hắn ta như một khoản phí thông tin

"Gì dây?"

"Đó là phí thông tin. Ông không cần à?"

"Chỉ là một chút thông tin nhỏ nhoi thôi, ta không thu tiền đâu."

"Vậy thì, như một bằng chứng của tình bạn vậy? Đó là một đồng Millis đó"

Sau khi tôi nói điều này, người đàn ông nhìn chằm chằm vào tôi một lúc, và ngay sau đó hắn đặt đồng xu vào lòng bàn tay và chắp hai tay lại để cảm ơn.

Tại sao tôi không sử dụng tiền của Đại Lục này mà lại đưa cho hắn những đồng Millis?

Tất nhiên, đó là bởi vì tôi không có thời gian để đổi tiền.

Tôi rời quán rượu và lơ đãng đi đến tảng đá có ánh sáng mờ ảo.

Sau khi đã xem xét kỹ hơn, tôi nhận ra rằng nó thực sự rất lớn.

Mặc dù có thang và bậc, nhưng tảng đá quá lớn, tạo cảm giác không vững chắc cho lắm. Cảm giác như nó sẽ sụp đổ nếu leo không cẩn thận vậy

"Tôi thực sự phải leo lên cái này sao?"

Không ai trả lời. Thôi quên đi, có nghĩa là tôi phải ngoan ngoãn trèo lên rồi.

★★★

Sự lo lắng của tôi đúng là dư thừa, bậc thang vững như thạch bàn, và còn không có cơn gió nào đủ khiến nó lung lay

Sự mờ ảo là nhược điểm duy nhất, nhưng không có vấn đề gì. Tôi đã thành công leo lên đỉnh của tảng đá.

Trên bệ đá, có vài thanh kiếm ngắn buộc bằng giẻ đỏ.

Có một thứ gì đó tương tự như một vòng tròn ma thuật trên mặt đất, thể hiện một loại thần chú nào đó.

Tôi đã thấy thứ này trước đây.

Mặc dù theo suy đoán của tôi, đây có lẽ là nơi để thanh niên trong làng ở riêng và tổ chức các buổi lễ.

Nói cách khác, con dao găm với quần áo của người chết nên được đâm ở đây. Làng tôi cũng có loại lễ đó. Chỉ là tôi chưa bao giờ thực hiện thôi

Tôi vô tình nâng tầm mắt lên.

"Tuyệt thật."

Bầu trời đầy sao thật thơ mộng.

Vầng trăng sáng vằng vặc, phản chiếu ánh xanh biếc của sa mạc. Ta có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao kéo dài đến tận cuối đường chân trời.

Thật mỉa mai làm sao.

Lý do tôi muốn trở thành một mạo hiểm giả chính là bởi vì tôi muốn nhìn thấy loại phong cảnh này.

Tôi muốn có những phiêu lưu không hồi kết, để ngắm nhìn những phong cảnh mà tôi chưa được nhìn thấy trước đây.

Rõ ràng là như vậy, nhưng khi ta trở thành một mạo hiểu giả, thì đã bị thực tại vả cho một cái đau điếng

Tiền bạc, sự phân biệt đối xử, mối quan hệ giữa các cá nhân với nhau.

Một cái nghề bẩn thỉu

Sau đó, tôi đã từ bỏ vai trò của một mạo hiểm giả và trở thành tôi tớ của một vị thần, thế mà đến tận giờ đây tôi mới được nhìn thấy khung cảnh này. Thật mỉa mai phải không?

"Vậy thì, còn cậu thì sao? Cậu không chỉ đến đây để nhìn thấy cảnh tượng này, đúng chứ?"

Tôi đã nói chuyện với một người khác cũng đang ngồi trên bệ đá.

Hắn mặc một vài chiếc áo choàng giống như mớ giẻ rách trên người và ngồi đó.

Mặc dù trông giống như các mảnh giẻ vụn chắp vá với nhau, nhưng thấp thoáng sau chúng là một con người.

Sẽ thật ngu ngốc nếu thực sự chỉ là mớ giẻ rách xếp đống ở đó, nhưng điều đó không thực sự quan trọng. Chả mất mát gì khi nói chuyện với rẻ rách cả

"... Tại sao ngươi lại nói như vậy?"

Đó là giọng nói của một chàng trai trẻ. May quá, vậy ra không phải chỉ đống rẻ rách đơn thuần

"Nếu cậu hỏi vậy, tôi chỉ có thể trả lời là:" Tôi nghĩ một kẻ như cậu không có hứng thú ngắm cảnh chút nào. ''

"Nếu ta nói không thì sao?"

"Tôi sẽ hỏi:" Vậy tại sao cậu lại ở một nơi như thế này? ".

"Ta không nhất thiết phải trả lời người. Đúng chứ?"

"Đúng."

Vậy thì sao chứ ...?

Đó là cảm giác mà tôi không thể nào giải thích được. Rõ ràng, tôi nghĩ người đàn ông này chính là kẻ mà tôi đang tìm kiếm.

"Thực ra, ta đang tìm ''Chúa tể'' của vùng Begaritto ."

Cuối cùng thì hắn đã trả lời.

"Chúa tể đã quay lại Begaritto . Ta không biết nó ở đâu. Tuy nhiên, ta nghe nói rằng cứ vài trăm năm một lần, nó sẽ xuất hiện gần bục cao này."

"Và cơ hội đó, một lần trong hàng trăm năm, là ngày hôm nay, phải không?"

"..."

Người đàn ông từ từ xoay người sang bên này.

Anh ta là một thanh niên với mái tóc đen hơi trẻ con. Vẻ mặt của hắn dường như chỉ ra rằng tôi đã nói đúng.

"Ngươi sai rồi."

Vậy là không phải sao?

"Đó chỉ là một truyền thuyết. Thậm chí không biết liệu cái thứ gọi là ''Chúa tể'' có thực sự tồn tại hay không nữa."

"Vậy cậu tại sao lại ngồi ở một chỗ như vậy?"

"Có lẽ là vì đó là hôm nay."

Kẻ nguy hiểm này đang ám chỉ một điều gì đó

"Ít nhất thì cái thứ đó đã ghé qua đây một lần cách đây hàng trăm năm trước. Hàng trăm năm đã trôi qua kể từ đó, và nó vẫn chưa ghé qua lại lần nào cả. Vậy thì, không lẽ sẽ là ngày hôm nay sao? Hôm qua và hôm trước nó chưa một lần nào xuất hiện, nếu không phải hôm nay thì còn có thể là bao nhiêu thập kỷ nữa chứ?''

"...Phải."

Đôi mắt hắn rất nghiêm túc.

Anh ta tin chắc rằng hôm nay hoặc ngày mai ''Chúa tể'' có thể đi qua trước tảng đá khổng lồ này.

Tôi e rằng hắn chỉ có mỗi thông tin về Chúa tể "sẽ xuất hiện gần bục cao này mỗi lần sau hàng trăm năm."

Anh ta có lẽ chỉ dựa vào thông tin đó mà một mình đến một nơi xa xôi như vậy sao, ngồi trên tảng đá khổng lồ này mấy ngày liền.

Thật là quá sức điên rồ.

"Nhưng tại sao cậu lại muốn truy lùng Chúa tể? Nó giết cha mẹ của cậu sao?"

"Chà, là vậy đó."

"Cậu nói dối."

"Haha,chính ngươi là người đưa ra giả thiết đó mà, rồi còn bảo ta nói dối sao."

Không biết có gì thú vị, gã đó cười toe toét.

Không, có thể nó rất thú vị từ quan điểm của anh chàng này.

Nhân tiện, tôi biết rằng người thân của hắn vẫn còn sống và khỏe mạnh. Dù mẹ đã mất, nhưng người cha vẫn khỏe mạnh. Có thể cả bà nội cũng thế. Tôi thực sự biết nhiều điều về gã

Kể cả việc anh chàng này muốn tìm kiếm thứ đó, tại sao anh ta muốn gặp nó, anh ta muốn làm gì sau khi giết chết Chúa tể, và điều gì sẽ xảy ra với hắn sau đó, tôi biết mọi thứ.

Tuy nhiên, tôi sẽ không tiết lộ điều này đâu

Nếu nói ra, tên này nhất định sẽ rất mất hứng. Hắn chính là loại người như thế đấy

Vì vậy, hãy để hắn nói với tôi trước. Đối với lọai người kiểu này, ta phải nói chuyện như thế để khiến hắn cảm thấy thoải mái.

"Vậy tại sao?"

"Hừm. Ngươi đã bao giờ muốn vượt qua một vĩ nhân chưa?"

"Chà, tôi đã nghĩ tới vài lần gì đó."

"Ta hy vọng rằng một ngày nào đó ta sẽ vượt qua một người vĩ đại và trở thành một anh hùng."

"Nghi thức bắt buộc để trở thành Siêu Anh Hùng tương lai đó là săn lùng Chúa tể ở một nơi xa xôi như vậy sao?"

"Ý ta không phải là vậy. Chỉ là ta muốn chửng tỏ bản thân là có sức mạnh, nhưng phải có căn cứ nào chứng minh thứ sức mạnh đó chứ, phải không nào ? Đó chính là vấn đề"

"Tuy nhiên tại sao phải đối đầu trực diện với một thứ như thế chứ. Cậu không phải chỉ cần đánh bại nó sao?"

"Chà. Những gì ngươi nói đều có lý. Tuy nhiên, ta không nghĩ là như vậy."

"Ồ?"

"Suy cho cùng thì con người ta cũng có cái gọi là thời hoàng kim, và chiến đấu cũng liên quan đến tình huống và sự may rủi. Dù ta có chiến thắng nhưng những kẻ ghen tỵ sẽ nói" Ngươi chỉ ăn may mới thắng được thôi, thậm chí có thể ngươi đã đánh lén ,giở mưu hèn kế bẩn nữa chứ? "thế thì công cốc hết cả "

"..."

"Ta không định phủ nhận việc chiến thắng còn có thể phụ thuộc vào sự may rủi hay đánh lén. Tuy nhiên, thế giới này sẽ không nghĩ như vậy. Chỉ khi ai đó công nhận sự vĩ đại của ta mới có thể được gọi là vĩ đại thực sự."

"Vậy, cậu có thể làm gì để khiến người khác công nhận?"

"Đơn giản thôi, làm những điều vĩ đại như những người vĩ đại từng làm''

"Đó là lý do tại sao cậu muốn đánh bại Chúa tể sao?"

"Đúng vậy. Đánh bại Chúa tể ... Đánh bại Behemoth, con quái thú hung ác nhất ở vùng Begaritto này ."

Đó chính là mục đích của gã.

Nó là sinh vật lớn nhất trên mặt đất sinh sống ở lục địa Begaritto.

Nó có thể tiêu diệt loài rồng to lớn và có thể nghiền nát bất cứ vật thể nào,

Người ta nói rằng có duy nhất một Vĩ nhân đã có thể đánh bại được Behemoth khổng lồ.

Người này được coi là một KẺ VĨ ĐẠI, NGƯỜI đã có cuộc thập tự chinh chống lại Behemoth trước đó.

Câu chuyện đó đã được lưu truyền và lan rộng khắp nơi trên thế giới.

Cùng đồng đội vượt qua khó khăn, để cứu giúp những người dân khổ nạn, vị đó đã thách đấu với con vật khổng lồ Behemoth, và rồi chiến thắng.

Đó là một huyền thoại anh hùng.

Chính vì vậy, chàng trai này cũng có ý định làm điều tương tự như người đó

Điều khác biệt là chàng trai này là một con người, và anh ấy không có hoàn cảnh đặc biệt, không có đồng đội cùng sát cánh. Nói cách khác, hắn không có lý do gì để thách thức Behemoth cả. Chỉ là đối với hắn, đó là một lý do tuyệt vời để vượt qua những kẻ vĩ đại.

Vì mục đích này, anh ta sẽ ở đây chờ đợi Behemoth, dù không biết khi nào nó sẽ xuất hiện

Trên những tảng đá trong ngôi làng hoang vắng, hẻo lánh này.

"Vậy đó, thật xứng đáng với người có mục tiêu trở thành anh hùng."

Hơn nữa, để có thể thuyết phục kẻ ngu ngốc có quyết tâm muốn trở thành anh hùng này, điều cần thiết chính là kỹ năng ăn nói.

Anh chàng này đang theo đuổi một huyền thoại về các anh hùng.

Vai trò của tôi hiện giờ là nhà tiên tri đưa anh hùng đến những thử thách gian nan hơn nữa.

"Vậy, hãy để tôi nói cho cậu biết lý do tại sao tôi ở đây."

"Ồ? Ngươi không phải là lữ khách bình thường sao?"

"Dù hơi khó tin nhưng tôi không phải là một lái buôn, thậm chí còn không có ai đồng hành cùng tôi, vậy tại sao một mạo hiểm giả nghèo và yếu như tôi lại đến một nơi như thế này?'

"Hừm, vậy ngươi là..."

"'Vào lúc bình minh, cậu hãy đi bộ quay lưng về phía mặt trời trong nửa ngày."

Một bầu không khí im lặng bao trùm

Nghe thấy dự báo đột ngột của tôi, anh chàng này trông có vẻ thích thú và đôi mắt lấp lánh. Dù không nói lời nào nhưng anh ấy vẫn quay lại, chống tay xuống đất và nhìn tôi.

Một nụ cười hiện ra nơi khóe miệng.

"Sau khi cậu đánh bại được nó, hãy trở lại đây. Khi đó tôi sẽ kể cho cậu nghe một câu chuyện còn thú vị hơn nữa."

Sau khi vừa nói dứt lời, tôi quay đầu lại.

"Chờ đã, nghĩa là sao??"

Tôi không nhìn lại và không đáp lại hắn

Quan trọng nhất là bầu không khí, phải tỏ ra thật bí ẩn. Tôi bước đi thật nhanh ...

Cay một nỗi là hiện tại tôi đang ở trên tảng đá ... Nên không cách nào khác ngoài việc phải leo xuống, trông khá là phèn

Anh ta không đuổi theo. Trên mặt hắn chỉ hiện đôi mắt run rẩy và nhìn theo bóng tôi rời đi, Tuy rằng màn chào tạm biệt không được ngầu cho lắm, nhưng có kết quả là được rồi

★★★

Sáng hôm sau, tôi bất ngờ tỉnh giấc vì tiếng ồn ào.

Tôi phi nhanh ra khỏi lều, ngơ ngác nhìn xung quanh và xác nhận rằng không có nguy hiểm nào đang đến gần, sau đó kiểm tra tình trạng thể chất của mình như thường lệ.

Không biết có phải do gió đêm lạnh thấu xương hay do thức ăn vùng này không hợp khẩu vị mà tôi cảm thấy bụng đau cồn cào. Khiến tôi phải vào nhà vệ sinh, ngồi xổm gần một tiếng đồng hồ,

Không cần phải hoảng sợ.

Rốt cuộc, tôi biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, và tôi hiểu tình hình bây giờ là như thế nào.

"Oápppp¬."

Tôi ngáp dài và đi theo hướng phát ra tiếng động, và thấy một đám đông đang tụ tập lại ở lối vào làng.

Những người lính già tay cầm vũ khí, lũ trẻ nhìn về phía bên kia chân trời với ánh mắt ái ngại.

"Cho tôi đi nhờ chút ạ."

Tôi luồn lách qua đám đông và di chuyển đến nơi mà âm thanh phát ra.

Những gì hiện ra trước mắt tôi là một cảnh tượng như trong thần thoại

Một sinh vật ghê tởm mà ta chưa từng thấy trước đây, khổng lồ đến mức ta có thể nhìn thấy rõ ràng ngay cả từ khoảng cách xa như vầy. Không thể tưởng tượng được kích thước chính xác của nó. Ít nhất là năm trăm mét chứ không đùa. Con rồng mà tôi nhìn thấy ngày hôm qua thậm chí chỉ như một đứa trẻ khi so với thứ này.

Đó là Behemoth.

Con Behemoth to lớn đang lăn lộn trong đau đớn.

Nó rung chuyển mặt cát, mỗi chuyển động của nó khiến bụi bay tứ tung mịt mù, như một trận cuồng phong bão cát vậy khiến tầm nhìn của tôi trở nên không rõ ràng

Ngay cả khi cơn mưa bụi trắng xóa trong không khí, ta vẫn có thể nhìn thấy thứ sinh vật đó, có lẽ là do nó quá to lớn.

Nếu một con mèo con thực hiện một chuyển động tương tự như Behemoth, tôi sợ rằng "nó sẽ làm con ruồi bay đi mất."

Tuy nhiên, không phải vậy.

Behemoth bê bết máu.

Có một thứ gì đó đang chuyển động qua lại trên cơ thể khổng lồ của con Ma thú

Và bất cứ khi nào vật thể đó di chuyển, cơ thể của sinh vật to lớn sẽ có thêm những vết cắt và máu tươi phụt ra

Có người đang chiến đấu.

Có ai đó đang chiến đấu với thứ sinh vật khổng lồ đó.

"Mẹ ơi......"

Người mẹ sợ hãi ôm chặt đứa con vào lòng.

Các cựu chiến binh nuốt nước bọt ừng ực với khuôn mặt tái xanh

Cuộc chiến giữa sinh vật khổng lồ và một người nào đó kéo dài được một lúc rồi.

Sinh vật to lớn lăn lộn cào loạn trên mặt cát, ai nhìn vào cũng nghĩ hành động của gã đó chả khác gì liều mạng cả

Trận chiến bắt đầu khi mặt trời bắt đầu lệch về phía Tây và kết thúc vào giữa trưa.

Con ma thú đang rỉ máu, nhưng nó không bỏ cuộc, lăn lộn khắp nơi.

Tuy nhiên, việc đó không kéo dài được lâu.

Đột nhiên, Behemoth từ bỏ. Trồi thẳng lên rồi định chạy đâu đó. Tuy không hiểu rõ là nó đã mất kiểm soát hay gì nhưng nó đang định bỏ trốn sao?

Nhưng cuối cùng, cơ thể Behemoth đột ngột duỗi ra và nằm bất động

Giống như là nhìn lên trời, cố gắng dùng chút sức lực nhỏ nhoi còn lại vào tứ chi ... thở ra một cách nặng nhọc, chân đột nhiên mất đi sức lực.... Nó không còn nhúc nhích nữa.

Lúc này, binh lính nắm tay quỳ rạp xuống.

Cúi đầu để chúc mừng Chúa tể Behemoth đã chết.

Do không bắt chước hành động này nên tôi cảm thấy khó xử khi ở lại đây, sau đó tôi đã lui về phía sau đoàn người.

Những người lính duy trì tư thế này như thể họ đang chờ đợi một điều gì đó.

Ngay sau đó, tầm nhìn trở nên rõ ràng hơn.

Khi mọi người có thể nhìn rõ cơ thể của Behemoth, một người nào đó đã bước tới từ phía bên kia chân trời.

Anh chàng mặc một bộ quần áo rách rưới, cầm một thanh đại kiếm trên tay

"Đó là một anh hùng."

Ai đó đã thốt lên như vậy.

"Anh hùng ..." "Anh hùng!" "Anh hùng!"

Giọng nói lần lượt hô vang người đàn ông đó

Vâng, ở đây, người đánh bại Behemoth sẽ được coi là anh hùng, tức là chiến binh mạnh nhất.

Cũng giống như người anh hùng đã đánh bại Behemoth mất kiểm soát trước kia, người đó đã giải cứu cho ngôi làng thoát khỏi khủng hoảng.

Những người lính trong làng đứng dậy và chào mừng gã vào làng

Thực ra, lần này ngôi làng không gặp nguy hiểm gì vì Behemoth cả, nhưng chẳng quan trọng chút nào. Vì đối với các đấu sĩ, chiến binh, kẻ có thể đánh bại Behemoth là biểu tượng cho sự khao khát của họ.

Tuy nhiên, người đàn ông đã phớt lờ sự hiếu khách của những người lính và bước qua đây.

Đi thẳng về phía tôi.

"Nó không phải là chúa tể."

"Chính xác là nó."

"Nếu là chúa tể, hẳn là lớn hơn."

Ồ, thật là khủng khiếp. To lớn thế mà gã vẫn bảo nó là không đủ lớn kìa. Thật khiến nhân sinh quan của tôi đảo lộn

Mà kệ đi, thực sự đó không phải là Chúa tể đâu. Nếu chống lại chúa tể thực sự, anh chàng này sẽ phải chiến đấu hơn mười ngày mười đêm, và ở bên bờ vực cái chết trong vòng một tháng nữa.

"Nhưng cảm ơn ngươi. Nhờ ngươi mà ta mới có thể đánh bại một con Behemoth."

"Không có chi."

"Cho nên......"

Tầm nhìn của người đàn ông trở nên sắc bén.

"Ngươi nói sẽ kể cho ta nghe điều gì đó thú vị hơn, đúng chứ, đó là gì?"

Hắn trở nên quan tâm hơn đến những thông tin trong tay tôi. Hắn quan tâm đến tôi

Bằng cách này, cuối cùng tôi cũng có tiếng nói đối với gã.

Nhưng phải xin lỗi thôi. Thời gian của vai trò ''nhà tiên tri'' đã kết thúc rồi. Tôi không đủ rảnh để chơi trò chơi anh hùng với tên này đâu.

"Cậu muốn làm anh hùng phải không? Làm một đại anh hùng huyền thoại?"

"Không chỉ là muốn, mà ta phải làm được bằng mọi giá."

"Trong trường hợp này, thế này đối với cậu thì không đủ đâu''

"Ý ngươi là gì?''

"Cậu, ngay bây giờ, chỉ muốn bắt chước những người vĩ đại đã làm thôi ư? Như cuộc thập tự chinh chống lại rồng hay cuộc thập tự chinh chống lại Behemoth."

"Đúng vậy, trước tiên ít nhất phải làm được huyền thoại giống như thế, nếu không sẽ không thể vượt qua được họ."

"Nhưng nếu cậu nghĩ kỹ về nó hơn, cậu thực sự không muốn làm một anh hùng bắt chước như thế, phải chứ?''

"tất nhiên là-..."

Người đàn ông đã đẩy lùi Behemoth.

Ở ngôi làng này, vì Behemoth bị đánh bại, anh ta sẽ được người đời tôn trọng.. Nhưng con behemoth đó thực sự vô hại và không làm gì ảnh hưởng đến người dân nơi đây cả. Săn Ma Thú vô hại không có lý do thực sự khó được coi là một anh hùng chính nghĩa được

"Cậu có biết tộc Superd không?"

Tôi đang dẫn dắt con đường làm anh hùng đứng đắn cho gã.

"Đúng vậy. Đó là một chủng tộc của ác quỷ. Trong trận Laplace,chúng đã tàn sát cả kẻ thù lẫn đồng đội của mình Tuy nhiên, ta nhớ rằng chúng đáng ra đã bị tuyệt chủng rồi chứ."

"Vẫn có một kẻ còn sống sót."

"Ở đâu?"

"Ồ hồ, bình tĩnh đã nào. Hãy nghe đã. Thực ra, có kẻ ác hơn Tộc Superd nhiều."

"... Kẻ ác ư?"

"Chà, gã này giống như gốc rễ của mọi tội ác trên thế giới này tụ tập lại vậy. Tôi nghĩ cậu ít nhất cũng đã từng nghe qua cái tên này rồi."

"..."

“Long thần "đứng vị trí thứ hai Thất Đại Liệt Cường'', Orsted."

Vẻ mặt của chàng trai đã thay đổi.

Tôi đã đa cấp, dùng điệu bộ ngôn ngữ cơ thể để chào hàng hết sức thuyết phục. Nghiêng đầu một chút và quan sát biểu hiện của gã.

"Đương nhiên là biết"

Tôi biết mục tiêu của anh chàng này là gì? Điều mà hắn dự định sẽ vượt qua. Chưa kể, kẻ mà anh ta coi là mục tiêu phấn đấu còn không thể đạt được. Lợi dụng điều đó để kích thích ham muốn của hắn thật dễ dàng

"Tên đó đã nhận tộc Superd làm thuộc hạ của mình và mai danh ẩn tích."

"... Long Thần không phải là một kẻ xấu xa. Hắn là một trong những anh hùng đã đánh bại Ma thần Laplace. Đúng hơn, Hắn và tộc Superd phải có mối quan hệ thù địch mới đúng chứ."

"Đó là truyền thuyết được truyền lại Long Thần đời trước, đúng chứ? Vì triều đại đã thay đổi, Long thần mới cũng có thể là một tên gian ác chứ. Tôi nói có sai không?"

"Chà ... điều này thì...''

Sập bẫy rồi.

"Đúng vậy, cậu phải trở nên khác biệt và vượt qua thế hệ trước.''

"..."

Gã đó im lặng một hồi lâu

Đây là bằng chứng cho thấy rằng hắn đã lắng nghe và đang cân nhắc suy nghĩ lời tôi nói

"Hãy giết kẻ còn sống sót của bộ tộc Superd và đánh bại Orsted. Bằng cách này, cậu sẽ trở thành một anh hùng trường tồn qua các thời đại và chiếm được vị trí thứ hai trong Thất Đại Liệt Cường''

"..."

"Bất kể tồn tại vĩ đại đến đâu, cũng không phải là mạnh mẽ tuyệt đối. Khi tạo ra huyền thoại anh hùng, thường có những đối thủ không thể vượt qua. Đúng chứ? Tại sao không thể vượt qua được chúng? Tất nhiên là bởi vì có không có cơ hội để thử thách rồi"

Đôi mắt của gã sáng lên.

"Tôi sẽ cho cậu một cơ hội. Cơ hội đạt được danh tiếng chưa từng có. Loại cơ hội này không có lần thứ hai nữa đâu''

Người đàn ông mím miệng.

Hắn nhìn tôi chăm chú. Tôi biết chứ. Hắn phải biết rõ hơn tôi. Vì hắn đã khao khát điều này kể từ khi rất lâu rồi

Khao khát vượt qua ''người đó''

Bây giờ, chỉ cần có thể đánh bại Long thần orsted, Hắn sẽ vượt qua được ''người đó''

"Đừng có nói dối nữa!!. Dù là Kỹ Thần, Long thần, Ma thần hay Tử Thần , người ta vẫn chưa biết tung tích của bất kỳ ai trong vòng vài thập kỷ qua. Ngay cả vị trí của Orted cũng là một ẩn số''

Tôi biết hắn sẽ nói như vậy mà.

"Đúng. Nhưng tôi đã dự đoán được vị trí của Behemoth một cách hoàn hảo."

"Nhưng nó không phải là Chúa Tể."

''Tất nhiên rồi, vì Chúa Tể phải 80 năm nữa mới xuất hiện."

"Ồ, thông tin này thật hữu ích đấy. Vậy thì ta sẽ quay lại sau tám mươi năm nữa. Chào thân ái"

'' Không cần phải chờ lâu như vậy đâu ... cậu không muốn thách thức hắn sao? Là thực thể mạnh nhất. Nó mạnh hơn cả Kỹ Thần, người không chắc còn tồn tại hay không. Kể từ trận Đại chiến Laplace, hắn là người đàn ông áp đảo thống trị thế giới cho đến tận bây giờ. "

Hắn nhìn tôi.

Nếu không phải là tông đồ của Hitogami, một kẻ như hắn nhất định sẽ không thèm nhìn tôi thậm chí một nửa con mắt cũng không. Ngay cả khi tôi đi ngang qua Hội Mạo hiểm giả, gã sẽ phớt lờ tôi như một loài cỏ dại mọc ven đường có thể nhìn thấy bất cứ đâu. Mặc dù tôi có khả năng giao tiếp với mọi người, nhưng riêng gã thì bất khả thi.

VÌ sau cùng, Tên này là một trong số ít những mạo hiểm giả cấp SS trên thế giới này mà.

Thậm chí cấp độ đó cũng không hẳn đo đếm được sức mạnh thật sự của gã

Đó là người đàn ông này đây.

Tôi cũng mơ về điều này nhiều lần.

Khi lần đầu tiên trở thành một mạo hiểm giả, tôi cũng suy nghĩ giống như hắn. Tôi thề trong lòng rằng một ngày nào đó tôi sẽ đạt được thành tựu to lớn như vậy.

Tuy nhiên, thực tế thật phũ phàng. Nó vả tôi không trượt phát nào.

Một chút thành tựu cũng không.

Tất nhiên, dù sao, tôi đã là một mạo hiểm giả lâu như vậy, phải có một hoặc hai thành tựu nho nhỏ mà tôi có thể khoe khoang với người khác chứ.

Tuy nhiên, chỉ đến thế mà thôi

Có thể giúp một tổ đội mạnh với nhiệm vụ nấu ăn, giúp họ đạt được thành tựu to lớn, nhưng chỉ có thế, chỉ có thể đứng ngoài trơ mắt ra nhìn họ chiến đấu

Điều này cũng đúng khi chấp nhận rủi ro với Paul.

Ngay cả khi tôi chiến đấu với con rồng Chín Đầu đó, thì cũng không có bất kỳ cơ hội nào cả

“Ta hiểu rồi, Vậy Orsted,hắn ở đâu?”

"Tôi sẽ nói cho cậu biết, nhưng là có một điều kiện."

"Ta chấp nhận."

"Này, tôi còn chưa nói điều kiện là gì mà. Cậu đã đồng ý quá sớm rồi đó''

"Một người nhỏ nhen sẽ không thể đạt được thứ mà mình muốn nếu không chấp nhận đánh đổi''

"Đúng."

Đây là cảm giác hạnh phúc sao?

Bởi vì tôi đang đối mặt với nhân vật mà tôi mơ ước trở thành khi còn là mạo hiểm giả, tôi đang nói chuyện với một người như thế

"Tuy rằng là có điều kiện, nhưng cũng không có gì khó. Có hai việc. Trước tiên cậu hãy di chuyển tới nơi này. Chuyện còn lại tôi sẽ từ từ nói cho cậu biết sau. Còn nữa, cho dù có không gặp tôi cũng đừng dò hỏi tìm kiếm, vì tôi đang hoạt động bí mật''

Sau khi nói xong, tôi đưa cho gã một tấm bản đồ.

"Còn một điều nữa, mục tiêu mà chủ nhân tôi muốn giết chính là thuộc hạ của Orsted. Nó khác với tộc Superd .Nếu muốn đánh bại Orsted, tên này sẽ là một chướng ngại vật rất lớn. Cho nên, điều kiện là phải giết hắn bằng được''

"Chủ nhân của ngươi?"

"Trong mơ ấy, cậu không thấy sao? Có một gã trắng trắng hay đưa ra lời khuyên ấy."

"Ồ, ta cảm thấy mình đã từng có loại giấc mơ như vậy¬ vậy ra ngươi là thuộc hạ của loại người đó à?"

"Là nó đó."

Hắn nhún vai.

Biểu hiện đó dường như chỉ ra rằng nếu là hắn, thì hắn sẽ không nghe theo một kẻ như vậy

Tuy nhiên, vì tôi đã dụ dỗ tên này theo chỉ dẫn của thần linh mà, cũng không khác biệt gì mấy

Bởi vì Hitogami sẽ chỉ chọn những đối tượng đáng tin cậy để giao phó trọng trách mà thôi. Nếu thông tin bị rò rỉ ở giai đoạn này, kế hoạch sắp tới sẽ hoàn toàn bị phá hỏng. 

Hắn đang lưỡng lự kìa.

"Cậu quyết định thế nào? Có hay là Không?"

"Tất nhiên là có."

Hắn đưa ra quyết định nhanh chóng. Câu trả lời rất tốt.

"Mặc dù ta không thích giết người vô tội, nhưng như nhà ngươi nói đấy, hy sinh cái tôi nhỏ nhặt để đạt hoàn thành những điều lớn lao hơn''

"Đúng!!"

Tôi đã lừa được hắn giết người Superd vô tội mà không chút mảy may nghi ngờ gì

Nhìn lại lúc đó, dù chỉ là một thời gian ngắn khi tôi còn là Mạo hiểm giả. Tôi suýt thì bị Ruijie Luther* giết chết

( Ai đã quên thì là gã buôn người thú trong Arc Tộc Người thú nhé)

Nếu đó cũng là kết quả của việc nghe theo lời khuyên của Hitogami thì cũng không phải là vấn đề gì to tát.

Tuy nhiên, nếu không có vấn đề gì, tôi dự định đứng về phía người tộc Supred thì tốt hơn

Chỉ là kể từ khi mọi chuyện thành ra thế này, tôi chỉ có thể hạ quyết tâm và tiếp tục lún sâu hơn nữa

"Là vậy đó, đến càng sớm càng tốt."

"Hiểu rồi. Vậy thì ta sẽ rời đi ngay bây giờ."

Sau khi gã nói dứt lời, hắn bắt đầu thực hiện các bước theo những gì tôi nói

Ngay cả khi những chiến binh kỳ cựu trong Sa mạc khuyên nhủ ở lại, gã cũng không màng bận tâm

Hắn không mang theo bất kỳ hành lý nào, tiến dần về phía sa mạc, như đang đi dạo vậy đó

Hắn là kiểu người sẽ hành động ngay sau khi quyết định, không đình trệ dù chỉ 1 giây.

"... Anh hùng sao..."

Tôi đã từng mơ sẽ thành kiểu người đó khi còn tràn đầy sức xuân và nhiệt huyết... Nhưng giờ khi nhìn kẻ như vậy thì tôi mới thấy suy nghĩ đó non dại đến mức nào

"Chà, dù sao thì, mình sẽ ở lại ngôi làng này hôm nay và lắng nghe ''lời khuyên'' tiếp theo vậy."

Tôi gãi nhẹ vào cổ và trở về làng.

Đi được nửa đường, tôi đột nhiên quay đầu nhìn lại phía sau.

Tôi thấy bóng lưng người đàn ông khuất dần vào làn cát mù mịt.

Mặc dù hắn dễ lừa và dễ kiểm soát đấy, thực lực của gã cũng rất tốt...

Nhưng những ''kẻ tiếp theo'' có giống như vậy không thì ta không thể nào biết trước được ... Mặc dù thật yên tâm rằng ''chúng'' đã đứng về phe ta

Tuy nhiên, ta không thể thắng nếu chỉ tiếp tục chơi ở vị trí an toàn.

Đúng không, thưa Nhân Thần-sama?

Rekomendasi