Light Novel Mushoku tensei: Chương 233.5 - Bọn con đã kết hôn rồi ạ
Bookmark

Light Novel Mushoku tensei: Chương 233.5 - Bọn con đã kết hôn rồi ạ

Baca Light Novel Mushoku tensei: Chương 233.5 - Bọn con đã kết hôn rồi ạ

Baca Komik Light Novel Mushoku tensei: Chương 233.5 - Bọn con đã kết hôn rồi ạ bahasa Indonesia lengkap dan baru di MSKManga. Kami menyediakan Komik, Manhua, Manhwa, dan Novel yang dapat kalian baca online gratis.

Read Light Novel Mushoku tensei: Chương 233.5 - Bọn con đã kết hôn rồi ạ

Những ngôi nhà nhỏ chập chùng giữa cánh đồng hoang mạc. Dãy hàng rào thì đơn sơ

Những cánh đồng hoa Pakkun nở rộ hai bên sườn đồi

Nhưng con người trông như học sinh cấp 2 vui vẻ làm việc đồng ánh

Tất cả chúng vẫn như trước đây, những ký ức xưa cũ ùa về trong tâm trí

" Cha vợ, người khỏe chứ?"

“Đừng gọi ta như thế…”

Cứ như thể thời gian ngừng trôi ở làng Migurd vậy

————————————————

Khoảng hai tháng đã trôi qua kể từ khi Atofe về dưới trướng

Trong thời gian đó, tôi đã làm nhân viên chuyển phát thư cho các Ma vương ở nhiều vùng đất khác nhau.

Với lá thư của Atofe cùng những lời đề nghị của Orsted trong tay, chúng tôi tự do đi lại khắp Ma Đại Lục… với Ma thuật dịch chuyển.

Ma vương có nhiều loại người khác nhau

Bagraa'Hagraa , Ma Vương chuyên cướp bóc, sành ăn có hình dáng giống một con lợn.

Rinebine, Ma Vương Mặt Đơ, người chỉ duy nhất có một biểu cảm giống như bức tượng Moai.

Sahmedy'Nohmedy, Kẻ lấp lánh luôn phát ra ánh sáng từ cơ thể mình.

Patlsetl, Ma vương Sexy sở hữu cơ thể cực nuột được che thấp thoáng sau tấm màn trong suốt

Vân vân và mây mây

Chúng tôi thậm chí đã gặp Kebrakabra, Ma vương Bất mãn mà Orsted đã cảnh báo.

Hắn là một quỷ vương hình cầu với những lỗ hở khắp cơ thể, và liên tục phát ra mùi hôi thối từ những cái lỗ

Chúng tôi đến mọi nơi với tâm thế sẵn sàng chiến đấu.

Dù gì thì họ cũng là Ma Vương mà.

Khi nhắc đến Ma vương, thì Atoferatofe hay Badigadi sẽ là những tên ngốc đứng đầu danh sách.

Họ chắc không phải những kẻ thích lắng nghe rồi.

Đó là tôi tưởng vậy, nhưng hóa ra khả năng giao tiếp của mấy người đó thật khiến tôi kinh ngạc sau khi gặp gỡ

Họ tíu tít như những đứa trẻ khi tôi tặng quà, còn khi tôi đưa bức thư của Atofe, họ sẽ lẩm bẩm, “Các người là anh hùng ư…?” với khuôn mặt nhợt nhạt, nhìn đi chỗ khác và cúi đầu.

Một số thậm chí không thể kiềm chế được và quỳ xuống khóc lóc van xin, "Xin đừng giết tôi".

Kebrakabra, Ma vương Bất Mãn thậm chí cũng nằm trong số đó.

Vậy nên tôi đã hiểu rõ Atofe đáng sợ và dị thường như thế nào.

Ma vương về cơ bản là một nhóm những người tốt bụng thích làm những gì họ muốn thôi.

Nếu ta đưa ra một yêu cầu chắc chắn, họ sẽ xem xét nó với một biểu hiện nghiêm túc.

Những Ma vương sống lâu dường như có khái niệm về thời gian khác với con người

Trên đường đi, chúng tôi ghé qua thị trấn Rikarisu, cả thị trấn mà Badigadi cai trị và là nơi có lâu đài của Kishirika.

Thị trấn miệng núi lửa mà Kishirika đã từng cai trị như một thành trì.

Badigadi không có ở đó, khi hỏi thăm xung quanh thì được biết ông ta vừa trở về lại đi mất rồi

Dù có hỏi thăm nơi nào, những người lính cũng chỉ biết nhún vai lắc đầu.

Thế là sau khi đưa lá thư cho Quân Lính Phòng Vệ, tôi yêu cầu họ không chỉ tìm kiếm Kishirika mà cả Badigadi nữa.

Còn lại một vài lâu đài của Ma vương nữa là xong việc, có vẻ như mọi chuyện sẽ kết thúc mà không gặp bất cứ trở ngại nào.

Khi đang trên đường chuẩn bị trở về, Roxy đã gọi tôi lại.

“Em về thăm quê một chút có được không? Đừng lo lắng, em sẽ quay lại đây sớm thôi mà. ”

Làm sao có thể để Vợ yêu đi một mình cơ chứ.

Thế là tôi nhanh chóng trở về nhà, bồng theo Lara cùng sính lễ, rồi đến thị trấn Rikarisu.

Sau khi kết thúc chuyến hành trình ba ngày, chúng tôi đã đến nơi đây, ngôi làng Migurd.

Chỉ có Roxy, Lara và tôi.

Eris từ chối không đi cùng rồi còn nói gì gì đó

Tôi nói rằng ít nhất hãy đến cảm ơn họ vì chuyện thanh kiếm hồi đấy... nhưng khi nhận ra rằng ngay cả cô ấy cũng biết ngại nên thôi

Rokary, mẹ của Roxy, sững người khi nhìn thấy Roxy trở về.

À mà không phải thế; bà ấy không nhìn Roxy.

Bà ấy đang nhìn tôi thân mật quá mức bên cạnh Roxy, cùng đứa trẻ mà Roxy đang ẵm bồng, và sau đó cứng đơ người.

Một số người trong làng để ý đến Roxy và sau đó chăm chăm nhìn cô ấy.

Tôi chắc rằng họ đang cố sử dụng thần giao cách cảm với cổ, nhưng Rokary thì khác.

Bà ấy hoàn toàn đơ luôn, và không suy nghĩ gì hết cả.

Cả cơ thể bà như thể hóa đá và đứng ngơ ngác chừng khoảng 5 giây.

"Mẹ, con đã trở về."

Sau khi nghe những lời đó, Rokary run rẩy.

"R-Roxy, tên kia là gì với con, và đứa trẻ này là…?"

"Chồng và cháu bế của mẹ đấy ạ."

“…!!”

Ngay sau đó, Rokary biểu hiện vẻ mặt bối rối như thể muốn thốt lên chữ “Ồ’’

Gần như đồng thời, những người Migurds đồng loạt nhìn về phía chúng tôi, có lẽ bà ấy đang hét lên điều gì đó bằng thần giao cách cảm.

Hoặc có thể Bà đang gọi cho Royn, cha của Roxy.

Tôi thậm chí có thể mường tượng ra câu nói đó khi nhìn vào vẻ mặt của Bả, 'U là trời, Anh yêu ơi, Roxy đã mang về nhà một người đàn ông kìa!'

“….”

“….”

Bầu không khí im lặng bao trùm đáng sợ

Tuy nhiên, tôi là người đàn ông của Roxy mà.

Tôi phải cư xử sao cho cô ấy không thấy xấu hổ mới được.

Tôi khoanh tay, chụm chân hình chữ V và ưỡn ngực ra, vận dụng hết sức bình sinh để ổn định tâm lý

"Mẹ, có Cha ở đây không ạ?"

“V-vâng, ta vừa gọi cho ông ấy rồi. Ổng đang ở khu của già làng… chắc chắn ông ấy sẽ trở về ngay lập tức thôi. ”

“Vậy thì, hãy để bọn con vào nhà đợi ạ. Khi có quá nhiều ánh mắt đổ dồn về phía Rudy, anh ấy bắt đầu tạo dáng kỳ quặc kìa. "

Gì chớ?

Bộ dạng của tôi hiện giờ ngố tàu lắm sao!?

“Nè, Rudy, lối này.”

"Vâng."

Nghe lời Roxy, tôi men theo sau cô ấy.

Hành lý trên lưng bỗng trở nên nặng chĩu, chắc là áp lực từ việc sắp gặp cha vợ đây.

Tôi phải tỏ ra phong thái yêu chiều Roxy hết mức để cha vợ yên lòng mới được ..

"Xin thất lễ ạ."

Lướt mắt nhìn theo sau hai người, chúng tôi bước vào nhà của cha mẹ Roxy.

Nghĩ lại, thì trước đây tôi không có vào ngôi nhà này

Giờ có nên đòi hỏi Cha mẹ vợ cho tôi xem phòng của Roxy khi cô ấy còn nhỏ không nhỉ.

Tuy nhiên, tôi đã biết không có khái niệm như phòng riêng trong ngôi làng này.

“Không biết thức ăn dự trữ có đủ để tiếp đãi các con…”

"Không sao đâu ạ, bon con sẽ rời đi sớm thôi, mẹ không cần phải lo lắng đâu ạ."

“Nhưng Roxy, cuối cùng thì con cũng đã trở về rồi, vì vậy hãy ở lại một thời gian đi.”

Trong khi lắng nghe giọng điệu pha chút nỗi cô đơn của Rokary, tôi ngồi kề gần lò sưởi, và Roxy nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh tôi.

"Bọn con khá bận, như mẹ thấy đấy."

"Là vậy sao…"

Rokary bày tỏ vẻ mặt buồn bã

Nếu có thời gian rảnh, tôi nghĩ ở lại 3 hoặc 4 ngày cũng không vấn đề gì…

Nhưng Roxy không phải là yêu quý gì nơi đây, vì vậy như thể là lẽ tự nhiên, cô ấy muốn rời đi nhanh chóng.

"Tuy nhiên, con trở về đột ngột quá ... còn về với một quý ông lịch lãm thế này ..."

Rokary một lần nữa nhìn tôi, và sau khi kiểm tra với khuôn mặt khá bất an, dò xét từ đầu đến chân, Bà ấy đột nhiên cúi đầu như thể nhận ra điều gì đó.

“Ôi, thật thất lễ quá. Ta là mẹ của Roxy, Rokary. Lần đầu tiên gặp mặt, xin được chiếu cố."

‘Lần đầu tiên’, cái gì cơ…?

Có vẻ như bà ấy đã không nhớ gì về cuộc gặp cách đây hơn 10 năm trước

“Con là Rudeus Greyrat. Chúng ta đã từng gặp nhau một lần rồ đó ạ. ”

"Á ra, vậy ư…"

“Vâng, khoảng 10 năm trước, trong lần Ruijerd đưa con đến đây. "

“Cậu còn quen cả Ruijerd Supardia sao? Nhưng anh ấy đã ở đây lần cuối… ”

Nghe thấy tên Ruijerd, Rokary đặt tay lên cằm, dường như nghĩ ngợi điều gì đó

Cuối cùng, Bà ấy khẽ thốt ra một tiếng, dường như có điều gì đó vừa chợt nhớ ra trong đầu.

“Cậu có phải là đứa nhóc con người đã ở cùng Ruijerd khi anh ấy đi du hành,đúng chứ ?”

"Chính xác là vậy ạ."

"Ôi trời…! Hoài niệm làm sao! Cậu đã lớn ngần này rồi. Còn chưa đầy 10 năm nữa đó, nhưng khi con người lớn như vậy, thì đã đĩnh đạc trưởng thành lắm rồi nhỉ? ”

"Vâng. Dù con đã là người trưởng thành, nhưng vẫn còn nhiều thiếu xót lắm ạ… ”

Tôi đặt hai bàn tay xuống sàn và cúi đầu.

"Dù đến tận bây giờ mới thông báo, nhưng con đã kết hôn với con gái của mẹ rồi ạ."

“… Ồ, không sao đâu? Cậu thấy con chúng ta thế nào? ”

"Con yêu cô ấy ạ."

Tôi nói không chút nghĩ ngợi rồi nhìn về phía Roxy, mặt cô ấy trở nên đỏ bừng.

“Vậy thì, Roxy có phải là một người vợ chuẩn mực không? Dù đúng là giữa Ma tộc với con người không hòa hợp cho lắm, có xích mích gì giữa hai đứa không vậy’’

“Dạ không, con luôn được Roxy giúp đỡ ạ. Người đáng tin cậy nhất trong nhà không ai khác chính là Roxy ”.

"Ra là vậy sao…"

Roxy chọc chọc vào người tôi

Tôi nhìn sang cô ấy, và cô ấy thì thầm nhỏ nhẹ

"Anh tâng bốc em quá rồi đó."

Tôi có phóng đại quá đáng hay gì đâu chứ

"Nhưng, một con người lịch lãm như cậu ...  có thực sự tốt với con gái của chúng ta không?"

Bà lặp lại câu hỏi vừa nói.

Ngay cả Rokary cũng có vẻ khá bối rối.

“Rudy còn có hai người vợ khác nữa. Dù con có thân phận như vợ lẽ nhưng dù ít hay nhiều cũng không xứng đáng được nhận ưu ái tốt hơn đâu, không có vấn đề gì đâu ạ ”.

Roxy nói xen vào.

Roxy tại sao lại bảo bản thân không xứng đáng cơ chứ, tôi cũng chưa bao giờ coi cô ấy như vợ lẽ cả…

“Đúng vậy… Nhưng mà…”

"Mẹ, mẹ đang làm cho chồng con ngại đó, vì vậy hãy dừng lại đi ạ."

"Ồ được thôi. Nhưng ta vẫn lo lắng. Vì hồi đó con luôn tỏ ra khó gần và im lặng nên… ”

“Con hiểu đó là lỗi của bản thân con. Nhưng mẹ thấy mà, hiện giờ con vẫn có thể sinh con và đang làm tròn bổn phận của một người vợ ”.

Sao cô ấy nói như thể đó là công việc được giao trong công ty vậy chứ?

Ngay cả khi cô ấy không sinh con cho tôi, tình yêu đó cũng sẽ không dao động, mặc dù…

Có lẽ tốt hơn là nên nói theo cách đó.

"Rudeus-san, có đúng không?"

"Vâng. Tình yêu của con dành cho Roxy sẽ không bao giờ phai nhạt. Con thề với Chúa."

Tình yêu trao cho cô ấy là vô điều kiện

Đó là thứ cảm xúc vô tận không thể đong đếm.

"Ta hiểu rồi…"

Rokary mang một vẻ mặt hoang mang.

Rốt cuộc thì có lẽ nên thể hiện bằng hành động nhỉ?

Vì vậy, tôi đã cố gắng ôm lấy vai Roxy.

Ơ, cô ấy giữ tay tôi lại rồi

Em hiểu lầm rồi, Roxy ơi, anh không định sờ mông em hay gì đâu?

À không, cô ấy đơn giản là đang nắm tay tôi thôi

Bàn tay của Roxy thật ấm áp.

“Ta hiểu rồi.”

Rokary dường như đã hiểu ra gì đó.

Sau đó, Lara, con bé ngồi cạnh Roxy, đột nhiên quay mặt ra phía ngoài.

"Ồ, Royn đã trở về rồi."

Có vẻ như cha vợ đã đến.

Tôi phải một lần nữa gửi lời chào đến ông mới được

Chuẩn bị thôi nào

Tư thế Dogeza* đã sẵn sàng rồi!!.

( Là tư thế cúi đầu một góc 90°)

Mọi việc diễn ra suôn sẻ với Royn.

Ông ấy cũng có phản ứng tương tự với Rokary.

Ông ấy hỏi những cụm từ tương tự, và tôi nói những câu trả lời tương tự. Rất trơn tru.

Có vẻ như tôi sẽ không phải cúi đầu rồi

“Dù sao đi nữa, mừng cho Roxy. Miễn là con được hạnh phúc, ” Royn thốt lên, rồi xúc động rơi nước mắt và nắm lấy tay Roxy.

"Cảm ơn cha."

Roxy và Rokary cũng đang rất xúc động

Khiến tôi tự hỏi liệu rằng mình có thực sự làm cho Roxy hạnh phúc hay không?

Trước hết, hạnh phúc là gì?

Dù không chắc chắn lắm, nhưng tôi muốn duy trì tình yêu sâu đậm của mình dành cho cô ấy.

“Thế là Roxy đã kết hôn rồi sao, ôi chà…thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng vậy, vẫn ngày nào Roxy còn hay đ-…”

“Xin mẹ đừng kể chuyện này trước mặt Rudy.”

Khi Roxy còn nhỏ sao, tôi cũng muốn nghe cơ.

Chắc hồi ấy cổ phải dễ thương lắm đây

Hoặc có thể hình dáng bên ngoài của cô ấy cũng không khác gì so với bây giờ

Nếu gặp cô ấy vào thời điểm đó và lớn lên cùng nhau…chắc hẳn mối quan hệ của chúng tôi sẽ khác so với hiện tại.

Mà, bất kể mối quan hệ như thế nào, tôi không nghĩ số phận mà tôi tôn trọng Roxy sẽ bị thay đổi đâu

"Ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ được nhìn thấy khuôn mặt của cháu mình đó."

Có vẻ như Royn đang rất xúc động.

Những lời nói của ông dạt dào cảm xúc, bồng Lara lên với tâm trạng vui vẻ.

Lara, như mọi khi, không khóc nhè và chỉ đơn giản là nhìn chằm chằm vào Royn.

Nhìn thấy điều này khiến Royn nở một nụ cười rạng rỡ.

“Ta hiểu rồi, ra tên cháu là Lara sao. Có thể nói rõ ràng tên của mình như vậy, hẳn là cháu thông minh lắm nhỉ’’

‘’Cái gì cơ?’’

"Hả?’’

Tôi và Roxy đồng thời lên tiếng.

Lara vẫn chưa hề nói tên của nó.

Hay đúng hơn là con bé vẫn chưa nói gì cả.

'Vậy đây là gì…? '

Tôi nghĩ, khi Roxy đã hiểu ra và nhìn chằm chằm vào Royn.

“… Con bé có thể sử dụng thần giao cách cảm sao?”

"Hả? Đúng rồi. Cho dù con bé vẫn gặp một chút khó khăn khi nói, nhưng vẫn có thể hiểu được ”.

Roxy và tôi ngơ ngác nhìn nhau.

Sự thật gây sốc vừa được tiết lộ

Rằng cô gái bé nhỏ của chúng tôi là một nhà ngoại cảm

Nghĩ kỹ lại, nó thực sự không phải là chuyện lạ lẫm gì.

Roxy không thể sử dụng thần giao cách cảm, nhưng cả cha và mẹ của Roxy đều có thể.

Có nghĩa là nó được di truyền.

"Hai đứa không biết sao?"

“… Không ai trong bọn con có thể sử dụng thần giao cách cảm, làm sao mà con nhận ra được chứ?”

"Vậy sao? Nhưng Lara, con bé nói rằng thường hay trò chuyện với bà cơ mà ”.

Bà sao?

Trong trường hợp này, bà của Lara… không phải là để ám chỉ đến Rokary.

Đó là Zenith.

“Ôi trời…”

Cùng lúc đó, tôi hiểu ra một chuyện.

Miko đã nói như vậy, rằng Zenith có thể đọc được suy nghĩ của người khác.

Vì vậy, trong trí nhớ của Mẹ Zenith, con bé hay trò chuyện với bà.

Lara luôn nói chuyện bằng thần giao cách cảm từ đó đến giờ

Con bé đã có những kỷ niệm vui buồn khi trò chuyện với Zenith.

Hiểu rồi, ra đó là thần giao cách cảm.

Lara luôn nói chuyện bằng thần giao cách cảm, đó là cách con bé có thể trò chuyện với Zentih.

“….”

Không hiểu sao tôi thấy nhẹ nhõm hơn.

Nhưng Roxy không có cùng cảm xúc với tôi

Cô ấy có một biểu hiện hơi bối rối trong khi cúi đầu.

Cô ấy có thể đang nghĩ về việc con gái mình có thể làm được điều mà bản thân cô ấy còn không thể.

Trời bắt đầu nhá nhem tối

“Nè nè! Con nói gì đi… Lara-chan, là papa đây nè ~ ”

- Tôi nói trong khi chải đầu cho Lara.

Lara không cười hay nói gì cả, chỉ nhìn tôi chăm chú

Có lẽ con bé đang “nói” gì đó.

"Con bé nói rằng không hiểu cậu đang nói gì đấy."

Ôi chao?

Ồ, đúng rồi, tôi đang nói bằng ngôn ngữ của Ma Tộc mà.

'”Lara,là papa của con đây ~'

Lần này tôi sử dụng ngôn ngữ của Nhân Tộc và nhìn chằm chằm vào Royn.

"Con bé nói rằng con bé hiểu rồi."

Ồ,con bé đáp lại tôi rồi này

Tôi cho rằng đó là lẽ tự nhiên, vậy ra trước giờ con bé toàn giao tiếp như vậy nhưng tôi không hiểu sao

Ít nhất thì sao con bé không thử nói câu “Con yêu cha” cũng được dù là cử động môi thôi chứ.

Chắc ngôn ngữ và thần giao cách cảm không liên quan đến nhau cho lắm.

Có thể những từ được nói ra từ miệng mang một sắc thái khác so với việc biểu đạt qua tâm trí…

Phải cố gắng hiểu con bé không thì việc trò chuyện với Zenith sau này sẽ rất khó khăn.

“Dù sao đi nữa, nhưng con thực sự cảm thấy nhẹ nhõm một chút rồi.”

"Con bé mới còn nhỏ mà, vì vậy chỉ có thể nói bằng ý nghĩ, nhưng ta chắc chắn rằng không lâu nữa sẽ nói bằng miệng sớm thôi."

Royn nói với một nụ cười hoài niệm

"Ta chắc chắn những gì hai con đang cảm thấy giống như hồi chúng ta mới có Roxy vậy"

"Ý cha là gì ạ?"

“Chúng ta cũng nghĩ Roxy là phát triển chậm hơn những đứa trẻ khác hồi mới sinh ra nên mới không thể giao tiếp được…”

Roxy, người duy nhất trong gia đình cô không thể sử dụng thần giao cách cảm và Lara, người duy nhất trong gia đình tôi có thể sử dụng nó.

Trường hợp của hai mẹ con họ giống nhau

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn

Cô gái nhỏ nhắn của chúng ta đang lớn lên rất bình thường.

Lúc đầu tôi thực sự lo lắng vì con bé không nói chuyện được với ai cơ, nhưng thực chất là không phải vậy.

Rõ ràng là Zenith là người hay trò chuyện cùng con bé, và rất có thể Leo cũng có một loại sức mạnh thần giao cách cảm giống vậy rồi vui đùa cùng với Lara

Sau này con bé có thể nói bằng lời, thì cũng sẽ có thể tương tác với các thành viên khác trong gia đình. Chỉ cần chờ đợi thôi.

"Lara giống như Roxy, phải không ạ?"

“Ha ha ha. Đúng vậy, giống như con bé y như đúc, đặc biệt là đôi mắt của nó. ”

Royn vui vẻ cười to và Rokary cũng rạng rỡ.

Ngay cả Lara, theo một cách nào đó, trông con bé rất thích thú

Sau đó, tôi trả lại gấp 10 lần số tiền mà cha mẹ vợ đã cho tôi vay trước đó, và biếu cho họ sính lễ đính hôn.

Trong khi đang cau mày với món Rùa đất kỳ lạ, tôi dùng thìa nếm thử mới biết được hương vị ngọt bùi của nó ngon đến mức nào

Đó là một quãng thời gian vui vẻ.

Tôi rất vui vì đã đến đây, nhưng trái lại, vẻ mặt của Roxy không được tốt lắm

Cô ấy đã không hề vui vẻ lên cho đến nửa đêm.

Cuối cùng, tôi và Roxy quyết định ở lại qua đêm trong làng.

Có thể để coi là một cặp vợ chồng son, chúng tôi ngủ ở trong căn nhà trống gần nhà của cha mẹ Roxy.

Ba chúng tôi ngủ cùng nhau trong ngôi nhà còn vương chút bụi bặm.

Như cách người ta bố trí ở Khách sạn vậy. Có một chiếc giường đôi và hai chiếc gối được xếp thành hàng ngay ngắn.

Làm sao tôi có thể hành sự trong khi Lara đang ở bên cơ chứ, dù sao hiện giờ tôi đang là một Rudeus biết kiềm chế mà.

Ngay cả khi có Roxy nằm cạnh tôi, việc động tay động chân là điều cấm kỵ

Nhưng khi nhìn Roxy đang lim dim đôi mắt ngủ say, tôi không thể kìm lòng được.

Chắc sờ một chút không sao đâu nhỉ?

Tôi đang rất phấn khích, hay nói đúng hơn là tôi đang rất horny

Trong đầu hiện giờ chỉ toàn những suy nghĩ đen tối mà thôi

Nhưng không thể được, phải kiêng rè trong thời gian này, không thể có con được,

Mà chắc không sao đâu, làm gì thì làm, miễn là không có tác động sinh con thì sẽ ổn thỏa thôi nhở?

Sẽ không xảy ra sai sót đâu khi loại bỏ những ‘’vật chất xấu xa’’ ngay sau đó

Và thế là Roxy an toàn.

Tha thứ cho anh nhé, Roxy ơi—

"Rudy."

Ối

Anh xin lỗi.

May mà chưa động thủ.

"Anh còn thức không?"

“Khò khò khò.”

“Đừng có giả vờ ngủ nữa. Không phải anh vừa nhìn vào mắt em sao? ”

Tôi miễn cưỡng mở mắt.

Roxy, người đang nằm cạnh tôi, nhìn vào tôi với vẻ mặt nghiêm túc.

"Đó là về chuyện của Lara."

Lara đã ngủ rất say.

Thường thì con bé bày ra cái khuôn mặt rất hài hước, nhưng khi đang ngủ thì con bé trông như là thiên thần vậy.

“Anh có từng suy nghĩ gì về trường hợp này không?”

Là gì nhỉ, tôi cũng không thể trả lời được

Đó cũng là những gì cô ấy trăn trở cả ngày hôm nay sao?

Thực tế là Lara có thể sử dụng năng lực của tộc Migurd rất tốt.

“Em đã im lặng suốt từ đó đến giờ… nhưng mỗi khi trông thấy Zenith và Lara nhìn nhau chằm chằm, em lại cân nhắc đến khả năng này có thể xảy ra’’

"Còn anh thì chưa từng nghĩ về nó nên..."

"Tất nhiên rồi. Mấy năm nay anh khá bận rộn, luôn luôn phải đi công tác xa nhà mà…’’

Cô ấy đang mắng mỏ vì tôi không quan tâm chăm lo đến việc gia đình, coi công việc quan trọng hơn đây mà

Tôi đã không để ý đến hành động khác lạ của các con mình, thật là một ông bố tồi

Nhưng nếu là để ý đến những hành động khác thì tất nhiên là có rồi. Những khoảng khắc dễ thương của con bé!!

Nhưng bản thân tôi lại chưa làm một việc nào đó như là nuôi nấng hay dạy dỗ chúng.

Thành thật mà nói, về vấn đề này tôi hoàn toàn phụ thuộc vào Sylphy và Roxy.

“Anh bày ra vẻ mặt gì vậy, em không có trách anh vì điều đó đâu!!’’

Anh rất biết ơn vì em đã nói điều đó.

Tôi không có nhiều thời gian lo lắng và suy ngẫm về chuyện này, vì hiện giờ trong tâm trí tôi hoàn toàn tràn ngập bóng hình của tên Hitogami

Tôi không còn dư dả thời gian nào để dành cho việc nuôi dạy con cái nữa.

"Chỉ là, em có chút suy nghĩ."

"Về điều gì vậy?"

Roxy xoa nhẹ đầu của Lara.

“Em sinh ra và lớn lên ở ngôi làng này. Khi nhận thức được mọi thứ xung quanh mình, em luôn luôn cảm thấy bị xa lánh ”.

“….”

“Nghĩ lại, những ngày đó thực sự khó khăn. Rời khỏi làng, đến một thị trấn nơi họ hiểu nhau bằng lời nói, làm quen với cách sống mới, và khi em bắt đầu cuộc sống của một Mạo Hiểm Giả, em đã nhanh chóng nhận ra nơi mà em thuộc về. "

Không thể làm những điều mà người bình thường có thể làm được, đến cả lý do cho việc đó cô cũng không biết, cảm giác chắc hẳn đau đớn lắm

Nhưng khi cổ nhận ra việc giao tiếp bằng Thần giao cách cảm không phải là lẽ thường khi bước chân ra ngoài thế giới.

Một cảm giác tự do khó tả tràn ngập tâm trí, cô ấy đã được giải thoát.

“Nếu Lara được nuôi dạy như hiện tại, có lẽ con bé sẽ có những suy nghĩ giống như em. Em có thể vui vì đã rời làng, nhưng Lara không phải là em. Không có bất kỳ chủng tộc nào khác có thể sử dụng khả năng tương tự như Migurd nữa. "

Roxy nhìn đi chỗ khác.

Nhưng cô ấy nói đúng.

Người tộc Migurd không thường xuyên rời khỏi làng.

Ngay cả ở Ma Đại Lục, tôi gần như chưa bao giờ thấy một chủng tộc nào khác như người Migurd cả.

Nó có thể không phải là năng lực độc nhất, nhưng nếu có thì họ sẽ là một chủng tộc khép kín.

Không thể nói trước điều gì rằng Lara sẽ không cảm thấy bị xa lánh trong tương lai.

“Vì vậy, em đã nghĩ…”

Roxy nói trong khi vẫn quay mặt đi.

Cô ấy có một khuôn mặt bối rối như thể cô ấy không tự tin lắm vào ý tưởng của mình.

"Hay là để Lara ở lại với cha mẹ em?"

"…Hả?"

“Em nghĩ rằng tốt hơn là để con bé sống ở làng Migurd với tư cách là một người Migurd cho đến khi 10 hoặc 15 tuổi, cho đến khi trưởng thành ở một mức độ nào đó. Rồi để nó tự quyết định ở lại làng hay rời đi. Đó là cách tốt nhất mà em có thể nghĩ được."

“….”

Tôi muốn ở bên các con của mình nhiều nhất có thể.

Tôi nghĩ rằng đó là nghĩa vụ của một người đã sinh ra chúng.

Trừ những vấn đề liên quan đến Hitogami ra, tôi muốn Lara được lớn lên ở một nơi nào đó mà tôi có thể quan sát được

Nhưng Roxy đang nói với tôi điều mà cô ấy đã trăn trở suốt bấy lâu

Cô ấy không nói điều đó vì cô ấy muốn trốn tránh trách nhiệm hay vì cảm thấy phiền phức trong viêc chăm sóc trẻ con

Đó là bởi vì cô ấy nghĩ cho Lara.

Cô ấy nói điều đó bởi vì không muốn Lara phải trải qua những điều tương tự như cô ấy đã từng

Một đứa trẻ với mái tóc xanh lam không thể giao tiếp bình thường với những đứa trẻ đồng trang lứa

Làm gì có chuyện không có lúc phải chịu đau khổ chứ.

Cha mẹ không thể gánh vác thay cho sự tổn thương của những đứa trẻ được

“Anh phản đối… Kể cả Roxy coi điều đó là đứng đắn, nhưng…’’

Những câu nói đó nghẹn ứ trong cổ họng, không thể phát ra thành tiếng

Tôi không thể lựa chọn.

Tôi nên ưu tiên cảm xúc của bản thân hay đề xuất của Roxy?

Tôi chỉ có thể im lặng, không thể chắc chắn điều gì là tốt nhất được

“En xin lỗi, Rudy. Hãy quên đi, coi như em chưa nói gì”.

Roxy cất lời sau một khoảng thời gian im lặng.

Và đó là cách chúng tôi kết thúc một ngày

Roxy và tôi nắm tay nhau ngủ.

—————————————-

Làng Migurd là một ngôi làng yên bình đến mức yên tĩnh.

Ta không thể nghe thấy bất kỳ cuộc trò chuyện nào vì họ dùng Thần giao cách cảm.

Có thể một số người trong số đó sẽ chào đón Roxy, nhưng cô ấy lại không thể nghe thấy những lời đó

Nhưng Lara thì có thể.

Cuộc trò chuyện của gia đình đang chuẩn bị thức ăn, hoặc cuộc cãi vã của đôi vợ chồng mới cưới, hoặc tất cả các cuộc trò chuyện khác.

“So với không khí nơi đây, em mới cảm thấy trong thời gian qua em đã sống tốt như thế nào… hay đúng hơn là cuộc sống nhộn nhịp của Con người.”

Roxy vừa nói vừa hướng ánh mắt về phía đứa con gái của chúng tôi mà cổ đang bồng trên tay.

Lara, như mọi khi, nhìn chằm chằm vào Roxy với vẻ mặt kinh ngạc.

Tôi không nghĩ ngôi làng này sẽ thay đổi ngay cả sau một thập kỷ nữa.

Hoặc thậm chí có một sự thay đổi, chúng tôi sẽ không nhận thấy được

"Cha mẹ bảo trọng ạ"

“Con có ở lại lâu hơn một chút cũng không sao đâu…”

Royn và Rokary đang tiễn chúng tôi ở lối vào làng.

Họ trông khá cô đơn.

"Ta có thể bế Lara một lần nữa không?"

Royn hỏi, và giang tay ra.

Các cháu rất dễ thương đối với ông bà cho dù chúng có ở chốn nào

Có vẻ như họ không có ý định có đứa con khác ngoài Roxy.

"Không vấn đề gì, Đây ạ."

Roxy đưa Lara cho Royn

"Ơ kìa?’’

Lara bám vào vùng cổ áo choàng của Roxy.

Nó giống như một cảnh mà tôi đã thấy ở đâu đó.

“Sao lại thế, Lara, tạm biệt ông và bà đi chứ.”

“….”

Lara, sử dụng cả tay và chân của nó, bám chặt lấy Roxy như một con ve sầu vậy.

Cứ như vậy, con bé hướng mắt nhìn sang tôi.

Khuôn mặt hài hước thường ngày của con bé đã... biến mất.

Miệng nó nhếch lên, lông mày nhíu lại và có vẻ mặt như sắp khóc đến nơi

Đó là một ánh mắt cầu cứu.

“Ahh… Ha ha ha. Không sao đâu, dù sao thì mọi chuyện vẫn ổn mà ”.

Royn nói với một nụ cười gượng gạo, vẫy tay:

“Con bé nói rằng không muốn rời xa mẹ mình.’’

“…!”

Roxy nhìn Lara, ngạc nhiên.

Khi nhìn thấy vẻ mặt gần như sắp khóc của Lara, sự lo lắng hiện lên khuôn mặt của Roxy

“Hô—hông chịu, con muốn… cùng với mẹ…”

Lara bập bẹ, thốt ra từng từ một cách khó khăn

Cô gái bé nhỏ của chúng ta, chưa bao giờ nói trước đây, lần đầu tiên cất tiếng.

“….”

Có lẽ, Lara đã nghe thấy cuộc trò chuyện đêm qua.

Ngay cả khi con bé không nghe thấy, có lẽ Lara đã có một giấc mơ về việc con bé bị bỏ rơi.

Tất cả những gì chúng tôi nghĩ là tốt cho con bé chỉ khiến con bé trở nên bất an thôi

‘’Mọi chuyện sẽ ổn thôi."

Roxy ôm chặt Lara vào lòng.

Đôi môi cô mím chặt trong khi cố kìm nén nước mắt.

Cả hai mẹ con đều rưng rưng, Roxy thủ thỉ.

"Mẹ con ta sẽ luôn ở bên nhau nhé."

Với những lời đó, Lara yên lòng mà khép lép vào lòng cô

"Roxy, bao giờ con lại về nữa?"

“Để xem nào, một khi Lara lớn hơn… Chắc là khoảng 10 năm nữa ạ’’

“… Vậy thì tốt quá. Giữ gìn sức khỏe nhé các con ”

Rokary nói xong, dường như bà đang cảm thấy thời gian 10 năm không ngờ nó lại lâu như vậy.

Và sau đó, chúng tôi đã rời làng.

Hai người bọn họ dõi theo chúng tôi ở cổng làng cho đến khi khuất bóng.

Dù hơi khó xử, nhưng tôi rất vui vì đã đến thăm họ.

Cha mẹ của Eris và Sylphy đều đã qua đời.

Cha mẹ của Roxy thì xa lánh nhau, nhưng dù vậy, cha mẹ vẫn là cha mẹ.

Chỉ cần họ còn sống khỏe, thì có thể đến thăm họ bất cứ lúc nào

“Rudy, chúng ta lại chuẩn bị bận rộn rồi.”

"Vâng."

Giờ đây phải sắp xếp các công việc trước mắt đã.

Với những suy nghĩ như vậy trong đầu, chúng tôi quay trở lại thị trấn Rikarisu.

Rekomendasi