Light Novel Mushoku tensei: Chương 228.5: Khỉ Và Chó sói [ Phần 2 ]
Bookmark

Light Novel Mushoku tensei: Chương 228.5: Khỉ Và Chó sói [ Phần 2 ]

Baca Light Novel Mushoku tensei: Chương 228.5: Khỉ Và Chó sói [ Phần 2 ]

Baca Komik Light Novel Mushoku tensei: Chương 228.5: Khỉ Và Chó sói [ Phần 2 ] bahasa Indonesia lengkap dan baru di MSKManga. Kami menyediakan Komik, Manhua, Manhwa, dan Novel yang dapat kalian baca online gratis.

Read Light Novel Mushoku tensei: Chương 228.5: Khỉ Và Chó sói [ Phần 2 ]

 Trước mặt tôi là một con quái vật, tôi đang cố nở nụ cười tự tin để che giấu đi nỗi sợ hãi.

Kẻ kia không phải đối tượng mà một người như tôi có thể coi thường được.

"Nhà ngươi muốn cái gì hả?"

Hắn chất vấn tôi với một giọng nói đáng sợ.

Không biết là hắn có đang đe dọa tôi hay là không, chỉ bằng một giọng điệu đơn giản. Giống như việc hỏi ‘’ngươi là ai’’ khi tự nhiên có người lạ đột ngột xuất hiện trước mặt.

"Tên tôi là Gisu."

Vì vậy, tôi đã trả lời như thế này, nhưng ...

‘’Ta không có hỏi tên của ngươi."

Có vẻ như tôi trả lời sai rồi.

Vậy, tôi nên nói gì đây? Điều tôi muốn nói chất chồng như núi ấy chứ??

Tuy nhiên, tôi quyết định không nói nửa lời khi đứng trước mặt người đàn ông này.

Bởi vì tên này là kiểu người ghét nhất là nói nhiều. Nên nói dài dòng không phải chuyện gì tốt lành cả.

Hắn thà lao vào tẩn nhau luôn còn hơn nói dài hơn 100 từ. Và đánh nhau là thứ tôi yếu kém nhất.

[Bạo lực] mà gã này sở hữu đặc biệt cao cấp. Sức mạnh khủng khiếp thuộc nhóm những kẻ thiểu số trên thế giới này.

[Bạo Lực] thật đáng tin cậy, Vì [Bạo Lực] thì không cần phải phản bội ai cả.

Nhưng trong trường hợp này, bạo lực là không cần thiết chút nào.

Bao trùm cả màn đêm là một bầu không khí tĩnh lặng.

"Xì, Thật đếch hiểu tại sao." Hắn xổ ra một tràng.

Bởi vì tôi im lặng, nên người đàn ông bắt đầu tự độc thoại.

"Lúc trước, ta có một giấc mơ. Trong giấc mơ, một thằng dở hơi nào đó tự nhận mình là Hitogami và nói rằng muốn ta giúp hắn. Chỉ cần ta nghe theo ‘’lời khuyên’’ của hắn, ta có thể thực hiện được nguyện ước của mình. Sau đó để có tính thuyết phục, hắn đưa ta cái ‘’vị trí’’ này đây, rồi nhà ngươi xuất hiện.’’

“…. "

Người đàn ông dùng ngón tay cái để ám chỉ cái xác Tuyết Long sau lưng mình.

Ôi trời, Hitogami-sama ơi, sao ngài không nói điều đó với tôi trước chứ.

Tên này sẽ nghĩ mình đã bị sập bẫy bởi con Ma Thú khi ngài khiến hắn cảm thấy rằng: HẮN GẶP TÔI VÀ CON TUYẾT LONG ĐÓ LÀ CÓ SỰ SẮP XẾP.

"Tuyết long ... Đó là con Ma thú khốn nạn hồi trẻ đã suýt giết chết ta, may mà ta trốn thoát được. Đây là đối thủ mà ta luôn mong chờ để trả thù hồi đó, nhưng giờ nó đối với ta chả là cái đinh gỉ gì cả. Thật không ngờ, có thể gặp lại con Ma thú đó tại nơi này.’’

Ồ, chính là như vậy.

Đây có phải là ngài đã hiện thực hóa nguyện vọng của hắn rồi không? Dù sao thì Nhân Thần thích dùng thủ đoạn này mà.

Nói tóm lại, tên này dường như không nghĩ rằng mình đang bị gài bẫy. Ngay cả khi hắn bị tấn công bởi Tuyết Long.

Đúng là một gã mạnh mẽ.

"Sau khi giết nó, Hitogami nói ngươi sẽ tới."

Người đàn ông chỉ vào tôi.

"Mặt khỉ-... Anh bạn à, tên ngươi là Gisu nhỉ?"

Lúc này, cuối cùng hắn cũng quay về phía tôi.

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông này.

Một khuôn mặt trông không được mạnh mẽ cho lắm. Đối với tôi, kẻ đã quan sát khuôn mặt của người khác trong suốt hàng chục năm, chỉ cần nhìn qua khuôn mặt, tôi có thể đoán được đại khái kẻ đó mạnh hay yếu.

Đừng hiểu lầm, tiêu chí nhìn người của tôi không dựa vào việc người đó trông dữ dằn hay hiền lành.

Mà là một biểu hiện.

Nói chung thì người đàn ông này, không có khuôn mặt quyết đoán nhìn về phía trước, tôi không nghĩ thường ngày hắn sẽ nỗ lực, hay lao lực đâu.

Đương nhiên, đó chỉ là vẻ bề ngoài thôi.

Dù hắn đang thể hiện ra cái vẻ ngoài yếu ớt, nhưng không hiểu sao đôi chân tôi lại run rẩy.

Sự tự đánh giá mà tôi luôn tin tưởng đã bị ‘’người đó‘’ phá vỡ hoàn toàn. Xen lẫn sự mệt mỏi và lo lắng, hắn không biết phải làm gì nữa. Suy nghĩ đó được viết rõ ràng trên khuôn mặt hắn kìa.

Điều này không có gì lạ cả.

Rốt cuộc tại sao một gã cực kỳ mạnh lại mang cái vẻ mặt chán nản như vậy? Vì hắn đã thua. Vốn tưởng mình sẽ không bao giờ thua, nhưng lại bị đối thủ đánh bại hoàn toàn đến mức không thể hoàn hồn được.

Vì vậy, niềm tin của hắn đang bị lung lay, hắn trở nên lúng túng không biết mình phải làm gì.

Ngay cả sự tự tin cũng không còn nữa.

Thẳng thắn mà nói, giờ hắn chả khác gì một con chó thua cuộc.

Những gã thế này tôi cũng đã từng nhìn thấy trước đây. Những kẻ đó tuy không xuất chúng bằng hắn nhưng dù sao cũng có năng lực tốt. Thế mà đến cuối cùng, họ lại nản lòng, bộ dạng trở nên suy sụp, dù muốn quên cũng không thể quên được.

Nhưng dù tên này có chán nản đến mấy, sức mạnh của hắn vẫn thật bá đạo.

Người này vẫn là một bậc thầy, không còn nghi ngờ gì nữa.

"Ngươi mau giải thích đi."

Nghe câu này, cuối cùng tôi cũng phải lên tiếng.

Có rất nhiều điều tôi muốn nói, nghe xong tiểu sử của gã từ Hitogami, tôi nghĩ đủ loại ngôn từ đa cấp.

Nhưng tại sao tôi vẫn giữ im lặng cho đến bây giờ?

Hiển nhiên thôi, đột nhiên có thằng mình không biết mặt đến rồi nói năng hùng hồn, kiểu gì hắn cũng phát điên rồi chém bay đầu tôi chứ chẳng chơi.

Hắn sẽ im lặng đợi tôi nói, rồi sau khi không tìm ra manh mối, hắn sẽ mất kiên nhẫn rồi bắt chuyện.

Cái gọi là cuộc trò chuyện này cũng là một dạng của kỹ năng giao tiếp.

"Trước hết, thì đầu tiên… tôi là Đại diện Của Hitogami."

‘’Đại diện?"

Trời ạ, Tên này thậm chí còn không biết từ Đại diện có nghĩa là gì kìa!! Bực mình thật sự. Ngươi không có học hành đàng hoàng sao?

Mà kệ đi, dù sao, tôi cũng đã từng đến trường đâu.

"Hitogami sẽ hoàn thành nguyện vọng của anh. Vì ngài có vài việc nhỏ muốn làm, hiện tại bọn tôi đang chiêu quân. Về phần tôi, nói một cách đơn giản, tôi là một thuộc hạ, được Ngài ta chỉ định lãnh đạo mặt trận, và tôi muốn chiêu mộ anh làm đồng minh. "

"Hahahaha, Nguyện vọng của ta? ... Ngươi đó, ngươi có biết nguyện vọng của ta là gì không?"

Lúc này, người đàn ông vuốt vuốt chuôi kiếm dắt ở thắt lưng.

Ôi, đừng đe dọa trái tim mỏng manh yếu đuối của tôi chứ?

Tuy rằng chỉ là vuốt ve, nhưng nếu có ý đồ, trong nháy mắt, hắn chỉ cần rút kiếm ra thôi là cơ thể chia ra làm hai liền. Mắt trái, mắt phải, mỗi em một phương trời luôn.

Hắn ta đang cảnh cáo tôi.

Nếu câu trả lời của tôi không vừa ý hắn, tôi sẽ thăng thiên ngay lập tức.

Tuy nhiên, tôi biết mong muốn của người đàn ông này. Hitogami đã kể nguyên do tại sao hắn có biểu hiện như một con chó thua cuộc ở nơi như vậy, đánh mất bản thân và trở nên suy đồi.

Đấy là Ngài ta nói vậy, nhưng nếu tôi trả lời sai thì…

Làm ơn, lạy Chúa ơi, Ngài đừng hại cái thân tôi nhé.

Nếu phải chết lãng nhách ở đây, tôi sẽ không thể nhắm mắt xuôi tay được đâu.

"Long thần Orsted."

Tôi cảm thấy nhiệt độ của bầu khí quyển giảm xuống cùng một lúc.

Tuy nhiên, vì tôi có thể cảm nhận được điều này, nên có nghĩa là câu trả lời này là chính xác. Nếu còn nếu không cảm thấy nhiệt độ bầu khí quyển tăng hay giảm, tức là tôi đã ở ngắm gà khỏa thân rồi đó.

Được rồi, bước tiếp theo đó chính là việc của tôi rồi. Sau khi trả lời chính xác, đầu đối phương sẽ trở nên trống rỗng, điều mình cần làm là nói đến mức hắn không thể suy nghĩ đúng sai được nữa.

"Nguyện vọng của anh là đánh bại Long Thần Orsted. Lúc trước, anh đã bại dưới tay hắn. Từ đó về sau, anh luôn tiếp tục luyện tập với mục tiêu mạnh nhất. Khi đạt tới một giai đoạn nhất định, đến khi trở lại, anh đã bị ràng buộc, bị trói buộc đến mức không còn có cơ hội thách thức hắn, kẻ thù mạnh nhất nữa.’’

"Mục tiêu của Nhân Thần cũng là Orsted. Tuy nhiên, Nhân Thần muốn Orsted phải chết chứ không phải muốn đánh bại hắn. Và Ngài ấy sẽ làm bất cứ điều gì nếu thấy cần thiết."

"Anh sẽ giúp đỡ chúng tôi được phần nào. Xin lỗi, nhưng anh sẽ không thể tự mình đánh bại hắn nên tôi sẽ tìm thêm một vài kẻ nữa’’

"Này này , đừng bày ra vẻ mặt bất mãn như vậy chứ. Tôi có nói gì sai à? Anh cũng phải hiểu chứ? Anh không thể tự mình đánh bại Orsted được’’

"Tuy nhiên, dù vậy, anh vẫn muốn thử thách. Anh luôn muốn làm điều này. Nếu không, anh đã không rời khỏi ngôi nhà mà anh đã sống suốt ở đó trong nhiều năm trời, từ bỏ danh vọng, và ngay cả gia đình. Bỏ lại đằng sau tất cả và sống cuộc sống này. Kiểu sống lang thang này. Với kỹ năng của mình, cho dù anh có ở Vương Đô Asra hay Long Vương Đô, anh chắc chắn có được danh tiếng một cách dễ dàng. Anh có thể đi đến bất cứ nơi nào mà cậu muốn. Nhưng anh lại không cần những thứ đó. Tôi nói có sai không?"

"Những gì tôi có thể cho anh là quyền thách thức Orsted. Bởi vì cho dù anh có lang thang cả đời như thế này, thì anh cũng không thể gặp được Orsted. Mà kể cho dù anh có tìm được hắn, có thách thức thì cũng bị hắn phớt lờ thôi, Nếu theo phe bọn tôi, chúng tôi sẽ chuẩn bị cho anh tình huống tốt nhất, Tình huống mà Orsted muốn trốn cũng không thể trốn được mà bắt buộc phải chiến đấu với anh.’’

"Chờ đã, chờ đã nào, tôi biết anh muốn nói điều gì!!" Anh muốn nói là bản thân mình chưa có đủ tư cách để thách thức Orsted hả?’’

"Quả thực, anh đã thua Orsted, vậy nên anh đã hạ quyết tâm. Anh sẽ không thua lần thứ hai. Dù là Orsted hay những kẻ khác, anh cũng sẽ không bao giờ thua nữa. Thực sự mà nói, anh cho đến gần đây vẫn là bất khả chiến bại. Rất nhiều những kẻ mạnh mẽ đã bị anh đánh bại’’

"Nhưng anh đã thua. Anh đã nếm mùi thất bại. Rõ ràng là anh đã rất quyết tâm, thế nhưng lại dễ dàng bị đánh bại. Hắn chỉ vẩy tay một cái mà anh cũng bị đánh cho sấp mặt. Đó là lý do tại sao anh lại trông như một con chó thua cuộc như vậy, cố gắng chống chọi yếu ớt. Anh dường như chả muốn tìm Orsted nữa, chỉ đi lang thang vậy thôi’’

Tầm nhìn của người đàn ông trở nên sắc bén.

Tuy nhiên, thanh kiếm vẫn chưa rời khỏi tay.

Thay vào đó, hắn đáp lại bằng một câu nói

"……Không đúng!!"

"Không đúng! Điều đó không đúng! Ngươi sai rồi!"

Hắn có thể giao tiếp. Kẻ này vẫn đang lắng nghe tôi. Đó là lý do tại sao hắn đáp lại, thay vì di chuyển thanh kiếm, hắn di chuyển cổ họng của mình.

"Anh nghĩ anh không đủ tư cách sao? Đừng đùa nữa! Anh còn thừa là đằng khác. Ai bảo anh phải trở thành số 2 mới đủ tư cách để thách thức số 1 vậy? Tại sao anh không thể thách thức Orsted? Ai quyết định điều đó? Lý do là tại sao ư? Bởi vì anh đã cố gắng đến mức đánh đổi mọi thứ chỉ để đánh bại được Orsted!’’

Tôi có thể nhìn thấy bóng tối sâu hoắm trong đôi mắt của gã.

"Anh nên được thử thách. Không quan trọng anh có thể thắng hay thua, hoặc thiếu khả năng hay thậm chí là thể chất không đủ. Cứ đứng lên chiến đấu đi!! Gông cùm đã kìm hãm anh từ rất lâu rồi, giờ là lúc để giải phóng. Đừng nghĩ về nó quá nhiều, chỉ cần thách thức bản thân mình thôi!!’’

"Ừ thì có thể anh sẽ thua thảm bại đấy, nhưng vậy thì sao? Tiếp tục lang thang không mục đích ngày qua ngày, rồi một ngày nào đó anh sẽ chết vì tuổi già, anh thích như vậy lắm hả? Anh không phải là một nhân vật quần chúng đâu!!’’

"Không cần phải bối rối. Nắm lấy tay tôi. Sau đó, đi thách đấu với Orsted, thế nào?"

Sau khi nói xong, tôi đưa tay ra.

"..."

Người đàn ông nhìn tôi với một đôi mắt u ám, bối rối, trì trệ nhưng điềm đạm.

Có lẽ tôi đã thuyết phục được hắn một chút rồi.

Đây gọi là cách thuyết phục đối phương ‘’trong một hơi thở’’ để khiến hắn suy nghĩ rồi sau đó quyết định phải làm gì.

Nhưng mặt khác, nếu ta muốn khơi gợi suy nghĩ của hắn bằng những cuộc đối thoại lê thê dài dòng, thì điều đó sẽ không hiệu quả. Hắn chắc chắn sẽ cảm thấy phiền phức và sẽ không nghe tôi nói gì cả.

Đó là lý do tại sao tôi phải thuyết phục hắn trong ‘’một hơi thở’’ và để hắn tự quyết định xem mình phải làm gì.

Kết luận đã nằm trong tay hắn ngay từ đầu. Và một ‘’sự tồn tại nào đó’’ cản trở những ý chí đó. Vậy nên tôi chỉ cần đưa ra một cái cớ. Khi đó, hắn sẽ suy nghĩ theo góc độ có lợi cho mình.

Đó chính là những điều sẽ xảy ra.

Nếu tên này là kẻ có đầu óc hơn tôi thì lại là một chuyện khác, có lẽ hắn sẽ bình tĩnh suy nghĩ thấu đáo hơn, nhưng tên này thì không phải người như vậy.

"..."

Người đàn ông chỉ im lặng một lúc.

Không khí tĩnh mịch bao trùm không gian quanh đây.

Không có quái vật nào khác trong thung lũng này ngoài Tuyết Long cả.

Không có gió lay phảng phất, thậm chí cả tiếng nước chảy róc rách bên phía thung lũng cũng gần như đóng băng.

Chỉ có tiếng thịt nướng tí tách cho tôi biết rằng thời gian vẫn đang trôi qua.

Người đàn ông vẫn im lặng.

Không hề có động tĩnh gì cả, thậm chí còn tưởng rằng hắn đã chết rồi cơ. Đến mức như không còn tồn tại , đến cả hơi thở của hắn cũng không thể nghe thấy.

Không khí yên lặng bao trùm khiến tôi trở nên sợ hãi.

Yên lặng có nghĩa là tôi chỉ có một mình. Tôi không thể làm bất cứ điều gì một mình cả.

Nếu một con Ma Thú từ đâu phóng đến, tôi sẽ chết ngay tắp lự.

Tất nhiên, tôi sẽ phản kháng trong yếu ớt, nhưng tôi không có lòng tin vào bản thân và dám chắc mình có thể thoát được.

Đó là lý do tại sao tôi muố- ...

"Bảo ta quy thuận làm thuộc hạ của người khác ư? Xin lỗi đi, có đếch!! Kể cả có trở thành một tên cặn bã rác rưởi đi chăng nữa!!’’

Đột nhiên, người đàn ông thô lỗ gằn giọng.

Hắn không nắm lấy tay tôi. Thay vào đó, hắn nắm lấy chuôi kiếm ở thắt lưng.

Tôi đổ mồ hôi lạnh. Không ổn rồi, các tế bào trong toàn bộ cơ thể của tôi đang gào thét bảo tôi chạy trốn.

Tuy nhiên, đầu tôi chống cự và yêu cầu đôi chân không được bỏ chạy. Bởi vì có chạy cũng vô ích mà thôi.

Gã có thể băm tôi thành tám phần bằng nhau trong nháy mắt.

Xác của tôi sẽ bị chôn vùi trong tuyết lạnh, và nó sẽ phải nằm ở đây cho đến khi xuân tới, những con côn trùng mới bắt đầu bò ra khỏi hang và rỉa thịt.

Tuy nhiên, tôi không bị chém.

Và gã này không phải kiểu người thích đùa giỡn. Nếu hắn muốn chém tôi, thì chưa đến 1 giây, thế thì tại sao?

Khi tôi nghĩ về nó theo cách này, tôi nghe thấy gã cất tiếng.

"Này, Tên khốn mặt khỉ. Tại sao ngươi lại làm điều này?"

Câu hỏi này mang ý nghĩa như kiểu: “Hãy trăn trối trước khi xuống hoàng tuyền đi”.

"Xuất hiện trước mặt ta, ăn nói nhảm nhí, cuối cùng bị chặt đầu biến thành một cái xác vô cùng bẩn tưởi. Bộ ngươi không nghĩ đến khả năng đó sao, hay ngươi nghĩ ta không dám xuống tay?"

Tôi đã nghĩ về nó.

Nghĩ đến cái đầu sẽ phải nhìn cái thân trên trong khi đang nằm trên làn tuyết giá lạnh.

Bất cứ khi nào tôi phải đối mặt với một kẻ đang giận dữ, tôi sẽ sử dụng toàn bộ nơ rơn thần kinh não của mình một cách tuyệt vọng, kìm nén cổ họng để không phát ra tiếng la hét, và an ủi bản thân.

Tất nhiên rồi, ngươi có biết ta phải cố gắng thế nào để không phải chọc tức một con quái vật như ngươi không hả?

"Này, Mau trả lời đi!! Nguyện vọng của ngươi là gì? Lý do mà ngươi muốn làm những việc này?"

"Lý do ư……?"

Tôi chưa bao giờ nghĩ hắn sẽ hỏi như vậy.

"Đương nhiên là bởi vì, dựa vào lòng sùng kính của tôi đối với Hitogami-sam ──"

"Đừng nói rằng đó là một câu trả lời nhàm chán cho niềm tin hay gì đó nhé."

Sát khí lạnh chạm vào cơ thể tôi.

Đến mức khiến đôi chân lạnh toát, run lên bần bật nơi cổ họng.

Luồng sát khí mạnh đến mức tưởng như là tôi đã chết rồi.

"Những người được gọi là tín đồ sùng đạo, ta cũng đã từng nhìn thấy chúng. Đó là nhóm Giáo Đạo Kỵ Sỹ Đoàn của Millis. Tinh thần của chúng như thể chúng sẽ sẵn sàng làm bất kể chuyện gì vì lợi ích của các vị thần vậy. Từ ngươi, ta không có cảm nhận được tinh thần đó’’

Ôi trời!! Sẽ rất đau đầu khi so sánh tôi với những hiệp sỹ đó đấy.

Nói về các Giáo Đạo Kỵ Sỹ Đoàn của Millis, chúng chẳng qua chỉ là những người nhiệt thành quá mức sao?

Nhưng đằng này không phải nhé. Thách thức Orsted là chuyện hoàn toàn khác mà?

Hắn đứng thứ hai trong Thất Đại Liệt Cường. Rốt cuộc, hắn chính là kẻ mà tôi muốn tránh xa cho đến cuối đời này.

Mặc dù, theo như tôi được biết, mục tiêu của trận chiến cuối cùng chỉ là xử lý Senpai thôi.

Thôi kệ đi, trên thực tế, theo quan điểm của tôi, nó không khác nhau.

Một đối thủ không bao giờ có thể thắng, một đối thủ không thể bị tổn thương đến một ngọn tóc gáy, ngươi hỏi ta phải chiến đấu chống lại một thực thể như vậy sao?

Nếu đưa ra một lý do là phù phiếm, hắn sẽ không theo tôi.

Mà, đúng rồi nhỉ…

Tại sao…?

Tại sao tôi lại phải nghe theo chỉ thị của Hitogami vậy chứ ...?

"..."

Lần này, đến lượt tôi im lặng.

Đứng hình trước một tên quái vật như hắn chả khác gì hành vi tự sát.

Nhưng điều khó tin là gã này vẫn đang chờ đợi tôi. Tuy rằng hắn là một gã nhanh nhạy, nếu đã nhanh đến mức đó thì sống chậm một chút cũng chả mất gì.

...

Sự im lặng một lần nữa thống trị màn đêm.

Tôi chợt nhớ về quá khứ. Một thời gian dài trước đây.

Sau khi được sinh ra, trở thành một Mạo hiểm giả, và sau đó gặp Hitogami.

Tôi sinh ra ở một ngôi làng nhỏ phía nam Ma Đại Lục. Tôi là con trai của trưởng làng, thứ ba trong số năm anh em. So với cuộc sống trung bình của người dân trong làng, ít nhất tôi vẫn đủ cái ăn cái mặc.

Tuy nhiên, tôi lại cảm thấy không hài lòng với cuộc sống đó.

Mọi thứ đều rất không thuận lợi.

Không chỉ vị hôn thê cũng là sắp đặt, mà cả công việc tương lai cũng được quyết định sẵn.

Nhiệm vụ của con trai trưởng làng là sống một cuộc đời do người khác quyết định. Chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ này, cho dù không hoàn thành tốt nhiệm vụ khác cũng không thành vấn đề.

Công việc được giao của tôi là ghi chép. Đếm số lượng động vật săn bắn được, số lượng thảo mộc thu hoạch trong làng, cũng như hàng hóa nhập khẩu và buôn bán từ bên ngoài để đổi lấy những thứ này, sau đó viết chúng vào giấy tờ.

Chỉ như thế thôi.

Về việc nói nó có phải là công việc quan trọng hay không, thì quả thực nó rất quan trọng.

Tôi đã từng chứng kiến những cửa hàng quản lý hàng hóa kém chất lượng đến phá sản, hoặc những người thích phiêu lưu không biết cách tiêu tiền, tự nhiên tôi hiểu được tầm quan trọng của việc này.

Nhưng những gì tôi nghĩ vào thời điểm đó thì lại hoàn toàn khác, công việc này hoàn toàn nhàm chán.

Tôi có thể làm nhiều thứ hơn. Dù là kiếm hay Ma thuật, chỉ cần ta có cơ hội học hỏi, ta có thể ngay lập tức trở thành cao thủ. Kể cả không được, thì ta vẫn có thể trở thành Hiệp Sỹ cho Vương Đô mà ta sinh sống, lập chiến công rồi lưu danh sử sách muôn đời.

Tôi ảo tưởng những điều đó rồi bị cha đánh cho què giò.

"Biết vị trí của bản thân mình đi."

Đó là một ‘‘câu thần chú’’ của cha được ổng dùng hàng ngày.

Giờ nghĩ kỹ lại, chắc hẳn cha đã nhìn thấu khả năng của mình lúc đó. Đứa trẻ này có năng khiếu gì và có thể làm được gì trong tương lai?

Từ quan điểm của một bậc cha mẹ, điều đó là hiển nhiên để giữ thằng bé trong vùng an toàn.

Tất nhiên, tôi không biết.

Bởi vì, tôi thậm chí không có cơ hội để biết.

Đó là lý do tôi rời xa quê hương. Tôi bỏ việc, trốn khỏi nhà, trốn trong xe ngựa và rời làng khi người thương gia đến buôn bán, bỏ lại gia đình và vị hôn thê, chạy trốn đến thị trấn lớn nhất gần đó.

Huyền thoại của tôi sẽ bắt đầu từ đây.

Vào thời điểm đó, tôi đã bị thuyết phục bởi cái giấc mơ màu hường này.

Tuy nhiên, đời vả tôi không trượt phát nào.

Kiếm thuật và Ma Pháp quá khó nhằn. Người bình thường thì đừng mơ học được. Và tôi chỉ là một kẻ tầm thường, không khác biệt mấy với những con người khác.

Kể cả khi luyện tập chăm chỉ, cũng chỉ đạt đến trình độ hơn con người bình thường một chút. Còn khước tôi mới có thể trở thành bậc thầy trong lĩnh vực đó.

Tôi dự định sẽ thử nhiều cách để tìm ra tài năng của mình.

Nhưng không có cách nào cả. Cuối cùng, tôi vẫn không thể tạo ra bước tiến nhảy vọt, chả khác gì nhân vật quần chúng.

Vào sinh ra tử. Cho dù ta cố gắng thế nào đi chăng nữa, cũng chỉ là một kẻ tầm thường.

Dù vậy, tôi vẫn cố gắng hoạt động như Mạo Hiểm Giả.

Bởi vì tôi cũng có những ước mơ, có hoài bão. Vì tôi đã từ bỏ mọi thứ để chạy theo đam mê, nếu giờ vứt bỏ chúng rồi trở về làng thì chả khác gì một gã thảm hại cả.

Có lẽ vì tôi không quá thành thạo trong lĩnh vực gì cả nên tôi muốn lấy số lượng bù đắp chất lượng, tôi thử học nhiều kỹ năng khác nhau.

Tôi có đủ khả năng để xử lý các nhiệm vụ cấp F. Một Mạo Hiểm Giả đơn độc, một kẻ với khả năng yếu ớt “không thể tự mình chống chọi trong cái giá rét” đã sống sót như vậy đó.

Tuy nhiên, chả có gì đáng để tự hào cả.

Nhiệm vụ mạo hiểm giả cấp F chả khác gì mớ công việc vặt vãnh.

Nhiệm vụ trong thành phố, tiếp khách??

Nó khác gì so với ở trong làng vậy? Đây không phải là những gì tôi muốn làm.

Tôi muốn hoàn thành một cuộc phiêu lưu đầy đam mê và đạt được một thành tích tuyệt vời mà mọi người sẽ bị sốc khi nghe về nó.

Đó là giấc mơ của tôi.

Vì vậy, tôi dự định thực hiện ước mơ của mình. Mang theo thanh kiếm cầm còn không vững, đeo thiết bị đã qua sử dụng, tuyệt vọng tìm kiếm đồng đội của mình, lên kế hoạch di chuyển khỏi thị trấn và chấp nhận sự ủy thác hoặc cuộc thập tự chinh.

Tất cả đều là nhảm nhí. Vô ích.

Cũng giống như hầu hết các tổ đội mới làm quen ở Ma Đại Lục, một vài người trong chúng tôi đã bị quái vật tàn sát một cách dễ dàng.

Tôi đã có thể sống sót nhờ ước mơ mà tôi đã có trước khi lên đường.

Và sau đấy, trước mặt tôi là một tầng mây màu trắng trải dài đến vô tận, và không có gì trong khoảng không đó cả. Và ‘’Ngài’’ đã xuất hiện và đưa ra ‘’lời khuyên’’ đầu tiên.

Chỉ như vậy thôi, tôi nghĩ đó chỉ là một giấc mơ phù phiếm.

Nhưng không ngờ mọi thứ lại diễn ra y như những gì Ngài ấy nói.

Sau đó, tình hình trở nên tồi tệ y chang như những gì tôi được nghe.

Đầu của người đồng đội bị gặm nát trong nháy mắt, tôi trơ trọi một mình.

Không còn nơi nào để trốn thoát cả. Trong khi nước mắt và nước mũi tèm nhem, tôi chỉ thực hiện những hành động mà ‘’Ngài đã nói’’ trong vô thức, theo bản năng để sinh tồn.

Và tôi đã sống sót.

Vì vậy, kể từ ngày đó, Gisu tôi đã trở thành Tông đồ của HItogami.

Cuộc sống của Tông đồ quả thật như trên thiên đường vậy.

Hitogami không dạy tôi kiếm thuật và ma thuật, Ngài không ban cho tôi sức mạnh như Ma nhãn, nhưng Ngài sẽ cho tôi biết trước tương lai.

Tôi sử dụng "tương lai" đó để tiếp tục leo lên cao nữa.

Dễ dàng giải quyết vấn đề chỉ với vài mảnh vũ khí thô sơ.

Và được mọi người coi trọng.

Sử dụng "Tương lai" để giúp đỡ những kẻ mạnh mẽ và được họ tin tưởng.

Bắt đầu một cuộc phiêu lưu đầy đam mê với những người đồng đội.

Mỗi ngày trôi qua đều hạnh phúc.

"Nhìn này. Thấy chứ? Ta có thể làm mọi thứ ngoại trừ việc chiến đấu."

Chỉ cần nói một cách tự hào như thế này, tôi đã mãn nguyện lắm rồi.

Tôi cảm thấy như thể tôi đã trở thành một thứ sinh vật độc nhất vậy.

Cảm giác như trở thành một đấng toàn năng.

Những kẻ mạnh mẽ đồng ý cùng tôi tồn tại.

Chỉ cần họ đối xử ‘’tôi và những kẻ mạnh mẽ’’ như thể đồng loại của nhau, thì tôi đã mãn nguyện lắm rồi.

Sau khi quê hương bị tàn phá, tôi gia nhập “Hắc Lang Nha.”

Dù Hitogami nói rằng ‘’lời khuyên’’ sau này của tôi sẽ bị giảm đi, nhưng tôi không cần phải suy nghĩ quá nhiều về những chuyện đó. Mỗi ngày được chiến đấu cùng với Paul đã đủ hạnh phúc rồi.

Anh ấy thỉnh thoảng vẫn ra tay và cứu tôi vài lần.

Đối với tôi, lời khuyên của Hitogami đã là một phần của cuộc sống, giờ thiếu nó nên tôi khá chật vật

Nhưng nhờ có Paul, tôi có thể trở thành một Mạo Hiểm Giả có năng lực.

Tuy nhiên, tôi luôn có cảm giác trống trải.

Hắc Lang Nha đã tan rã, khi tôi lảng vảng một mình, tâm trạng đó lại càng mãnh liệt hơn.

[Mày không thể đạt được cái gì đó lớn lao nếu không dựa dẫm vào sức mạnh của người khác.] Cảm giác chết tiệt đó vẫn thường lẩn quẩn đâu đó trong trái tim tôi.

Nếu khả năng chiến đấu trở nên mạnh mẽ hơn vì cảm xúc này thì tốt đấy, nhưng tiếc là tôi đã không còn nhiều ‘’năng lượng’’ như hồi còn trẻ nữa.

[Nếu ta không biết trước được tương lai, hãy cứ chạy theo những kẻ quyền lực, những kẻ quyền lực và bù đắp những thiếu sót của ta.] Tôi nghĩ vậy rồi sau đó áp dụng.

Mạo Hiểm giả được bao bọc bởi những lời dối trá phù phiếm.

Đó là một ‘’con cá vàng’’ rất thích hợp để vớt, tôi luôn chơi trò lém lỉnh, khôn khéo với những gã đó.

Nó sẽ tiếp tục như thế này đến khi tôi từ giã cõi đời sao?

Cuối cùng, tôi muốn làm gì? Tôi muốn trở thành gì?

Tâm trạng đó luôn hiện hữu trong trái tim tôi.

[Có thể ngươi không hiểu, nhưng cuộc đời của ngươi không thể thay đổi được đâu.] Những câu từ được phát ra từ miệng của tôi là một sự thật không thể che đậy.

Nó chỉ đơn giản là một bức chân dung của trái tim tôi mà thôi.

"Mượn quyền lực của người khác, nói dối và hùa theo kẻ khác, luôn dùng miệng lưỡi thiện lương để lấy sự thương cảm của đồng đội, và không bao giờ tự mình đạt được bất cứ thành tựu to lớn nào."

Tôi không có mục đích sống gì cả.

Tôi luôn có một giấc mơ. Muốn có một cuộc phiêu lưu kỳ thú, muốn trở thành vĩ nhân trong lịch sử. Không, đó là những điều nhảm nhí. ‘’Lịch sử’’ không phải vấn đề quan trọng ở đây

Chỉ đơn giản là tôi muốn trở thành ‘’Người vĩ đại’’ thôi.

Tôi đã chấp nhận rủi ro. Tuy nhiên, Ngài chưa bao giờ đưa tôi đến ‘‘nơi’’ tôi muốn đến.

Tôi đã biết rõ từ rất lâu rồi. Ở nơi nào đó trong lòng, tôi hiểu rằng đây là một thứ sức mạnh vay mượn, và việc tiến lên phía trước với loại sức mạnh như này không có ý nghĩa gì cả. Chỉ cần Hitogami không hài lòng, tôi sẽ đánh mất tất cả bất cứ lúc nào.

Vì vậy, tôi chưa bao giờ nhắm vào bất cứ điều gì. Nếu tôi nhắm vào một thứ gì đó, điều tồi tệ chắc chắn sẽ xảy ra và tôi sẽ không thể tiếp cận được.

Lang thang và sống vui vẻ ngày qua ngày, chỉ cần làm tốt công việc hiện tại thôi.

Bằng cách này, mọi thứ sẽ diễn ra suôn sẻ.

Tôi luôn nghĩ như vậy.

... Tuy nhiên, bây giờ đã khác rồi

Hitogami cần sự giúp đỡ của tôi. Vị thần toàn trí toàn năng đó đã đến với tôi, yêu cầu tôi sống vì ngài ấy.

Ngài cần sức mạnh của tôi. Từ một kẻ cặn bã chả ai coi ra gì.

Nói cách khác, nếu tôi thắng trận chiến này, chẳng phải chứng tỏ rằng tôi rất tuyệt vời sao?

Tôi luôn quan sát ‘’lời nói và màu sắc’’ của mình, và dùng lời nói dối để che đậy những lời nói dối. Tôi không thể làm gì một mình cả. Tôi không thể trở thành người mạnh mẽ mà tôi mơ ước nếu không biết nắm lấy cơ hội.

"Vậy, tôi nên nói gì đây..."

Nhưng đây có phải là một lý do đưa ra dùng để đánh cược mạng sống của mình không?

Trái tim tôi nói với tôi rằng điều đó không quan trọng

Tôi đã biết câu trả lời từ lâu rồi.

Tôi biết. Tôi chỉ là nhân vật quần chúng. Cả kiếm thuật và ma thuật đều yếu kém. Mặc dù biết nhiều trò vặt hơn những người khác một chút, nhưng tôi không phải là bậc thầy trong một lĩnh vực nào đó cả.

Nhưng nhưng...

"Chỉ là tôi không muốn… phải kết thúc như thế này."

Tôi ngậm chặt miệng mình lại sau khi lỡ thốt ra những lời đó.

Tôi đã bị sốc bởi những gì bản thân đã nói. Vì đó không phải là khua môi múa mép, đó là lời thật lòng từ thâm tâm.

Vậy hóa ra đó là điều tôi luôn mong mỏi sao?

Tôi đã nghĩ rằng mình đang tận hưởng cuộc sống theo cách của riêng mình, và tôi nghĩ rằng chỉ cần tôi sống hạnh phúc và tự do như bây giờ, một ngày nào đó có thể chết thanh thản trên những góc phố vắng vẻ, nhưng không phải vậy.

"Tôi… không muốn… chỉ sống như thế này ..."

Sau khi tôi dứt lời. Cánh tay hắn đã ‘‘rơi ra khỏi’’ vị trí thanh kiếm.

Chả lẽ hắn mất hết năng lượng rồi sao? Biểu hiện của hắn cũng không còn sát ý nữa.

"Hahaha, Chính là vậy đó, đó chính là thứ ta muốn nghe!!"

Tuy đó là một câu trả lời mơ hồ và hoàn toàn tự phát, nhưng nếu nghĩ kỹ lại, thì nó rất hợp tình hợp lý.

Đúng vậy, không thể kết thúc lãng nhách như vậy được.

Cho dù đó là tôi hay người đàn ông đó.

"Được rồi."

Hắn nắm lấy bàn tay đang run rẩy của tôi.

"Ta sẽ là thuộc hạ của ngươi."

Với một nụ cười gớm ghiếc, hắn cất giọng.

Tôi đã thuyết phục được con người ấy. Thuyết phục được Nhân Loại mạnh nhất, một ‘‘Kiếm Sỹ tài ba vang danh muôn thuở’’ về dưới trướng mình.

"Vậy, Ta phải làm gì? Chỉ cần là thuộc hạ của ngươi thôi à?"

"Không……"

Tôi cố kìm lại nụ cười đang chực trào ra khỏi khóe miệng.

Có lẽ không cần kìm nén, nhưng vẫn không kìm được mà kìm nén.

Những lúc như thế này, ta không thể chỉ là một con khỉ đầu trộm đuôi cướp. Nụ cười của tên trộm sẽ khiến mọi người xa lánh. Đó là một điều cấm kỵ.

"Dù sao thì anh cũng nên dọn đến nơi này trước. Chuyện đó sau này cứ từ từ nói. Hơn nữa, dù có nhìn thấy tôi, anh cũng đừng chạy qua nói chuyện như thể quen biết. Bởi vì tôi đang hành động bí mật."

Tôi đưa một tấm bản đồ cho người đàn ông đó.

Nơi diễn ra trận ‘’Đại chiến’’ đã được định đoạt. Ngoài việc cố gắng thuyết phục những con người này, tôi phải tiếp tục gấp rút chuẩn bị.

Bởi vì tôi không lập kế hoạch ra chỉ để ‘’thất bại’’, tôi phải thận trọng, dành thời gian và cố gắng hết sức mình.

"Hiểu rồi. Nhưng ta xin nói trước là ta diễn xuất không được giỏi lắm đâu. Nếu không muốn vô tình bị ta gửi một lời chào thân ái thì đừng xuất hiện trước tầm mắt ta nhé."

Sau khi người đàn ông cầm lấy tấm bản đồ rồi bỏ đi.

Như thể muốn nói rằng hắn hoàn toàn không biết tôi, như thể tôi không tồn tại vậy.

Không tệ chút nào. Thực sự xứng đáng là một Chiến binh chỉ sống vì kiếm. Không làm những hành động không cần thiết, và không muốn nghe những điều vô nghĩa. Sẽ chỉ làm những gì mà tự bản thân quyết định.

Đó là một ‘’quân cờ’’ không dễ sử dụng, nhưng nó rất mạnh mẽ.

Một kẻ mạnh mẽ nhường này, đã trở thành thuộc hạ của tôi ... Thật sao?

"..."

Tôi nhìn theo bóng lưng của người đàn ông rời đi cho đến khi khuất bóng tận phía bên kia chân trời. Đến khi hắn hoàn toàn lặn mất dạng.

"Ya húúú!"

Tôi đã giơ nắm tay lên.

★★★

Mọi chuyện tưởng chừng bất khả thi.

Hắn là một đại cao thủ, một vầng hào quang sáng chói, toát ra khí thế không cho kẻ yếu đuối như tôi đứng ở trước mặt hắn, thế mà chỉ cần vài câu nói, hắn đã trở thành thuộc hạ của tôi.

Tôi nghĩ về cái quá khứ đen tối, những lời thật lòng tôi vô ý nói ra không phải để thuyết phục hắn, thế mà lại vô tình trùng khớp với tâm trạng của hắn. Khi bất cứ ai trở nên yếu đuối, chán nản hoặc khó khăn, chỉ cần nói trúng ‘’từ khóa’’ cần thiết thì ta sẽ có được người đấy.

Điều đó đã được chứng minh qua sự việc lần này.

Tôi đã làm được một điều tuyệt vời. Mặc dù có những yếu tố tình cờ ngoài dự đoán, nhưng tôi đã thuyết phục được hắn.

Tuy nhiên, Hitogami-sama à…

Tôi đã suy nghĩ lại về cuộc trò chuyện với gã.

Điều mà tôi đang làm thực sự có ổn không?

Nếu cứ tiếp tục như này, tôi sợ sẽ lại rơi vào một cái bẫy kỳ lạ nào đó khác của Ngài mất thôi...

Nè, Hitogami-sama, Ngài đã nhìn thấy một cái ‘’tương lai’’ như thế nào vậy?

-----------------------------

Biên dịch: Salmonz

Rekomendasi