Light Novel Mushoku tensei: Chương 141 - Thảm kịch*, Một lần nữa? [ Phần 2 ]
Bookmark

Light Novel Mushoku tensei: Chương 141 - Thảm kịch*, Một lần nữa? [ Phần 2 ]

Baca Light Novel Mushoku tensei: Chương 141 - Thảm kịch*, Một lần nữa? [ Phần 2 ]

Baca Komik Light Novel Mushoku tensei: Chương 141 - Thảm kịch*, Một lần nữa? [ Phần 2 ] bahasa Indonesia lengkap dan baru di MSKManga. Kami menyediakan Komik, Manhua, Manhwa, dan Novel yang dapat kalian baca online gratis.

Read Light Novel Mushoku tensei: Chương 141 - Thảm kịch*, Một lần nữa? [ Phần 2 ]

 Tất nhiên là tôi không có quên Sara rồi. Nhưng tôi không chắc là mình có thể nhớ thêm được gì không nếu tôi cố nữa.

Khi tôi gặp cô ấy không lâu sau khi bị Eris đá, thì cô là thành viên trẻ nhất của tổ đội [Nghịch Tiễn]. Cô là một người kiên cường, thiện chiến với một cái miệng tuy không xinh tí nào, nhưng dù sao vẫn rất đáng tin cậy.

Suzanne, lãnh đạo của đội, bắt đầu để ý đến tôi và mời tôi tham gia với vài yêu cầu của họ. Trong khoảng thời gian ấy, chúng tôi đã cùng nhau chiến đấu với rất nhiều đàn Ma Thú, và sau đó thì chu du trong một di tích pháo đài cổ dưới lòng đất để nhặt vảy của Tuyết Long.

Tuy nhiều thời gian trôi qua, nhưng ít nhất tôi có thể chắc rằng lúc đó Sara đã thầm đơn phương tôi rồi. Và thật sự còn khó hơn nữa nếu tôi cố nhớ lại lúc đó mình cảm thấy gì về cô ấy.

Mọi chuyện diễn ra rất thuận lợi cho đến khi tôi nhận ra có một thứ gì đó trong mình không hoạt động, và sau đó là một thảm họa. Rồi tôi say bét nhè, hành xử như một thằng ngốc, đi tới một nhà thổ chơi cả đêm.

Và rồi tôi bị Sara chửi lên bờ xuống ruộng giữa nơi thanh thiên bạch nhật. Và tất nhiên! Cô ấy không thể chịu đựng được nữa. Rồi sút tôi đi ngay lập tức.

Tôi có thể tự tin khẳng định rằng nó là một trải nghiệm đau buồn đối với cả hai chúng tôi. Dẫu vậy, chuyện cũng đã trôi qua lâu rồi. Chúng tôi giờ đây chia tách và mỗi người đã sống một cuộc sống của riêng mình. Mặc dù, tôi đã tự nhủ rằng nó chỉ là quá khứ, và chúng tôi sẽ không bao giờ có thể gặp lại nhau lần nữa. Nhưng định mệnh thì đâu có lường trước được điều gì.

Thế nên giờ, tôi nhận ra rằng mình đang ở một vị trí khá là “tốt đẹp” khi phải làm việc với cả bạn gái cũ. Ít nhất thì cả hai đều đã trở nên đủ trưởng thành rồi. Mong là chúng tôi có thể tập trung vào công việc. Và hẳn cũng chẳng vui vẻ gì nếu chúng tôi cứ tế cái thời kỳ đen tối ấy lên chỉ vì gặp lại nhau cả.

“Được rồi! Sao chúng ta không chuẩn bị thức ăn trước khi công chúa quay lại nhỉ?”

Sau vài màn chào hỏi khá ngại ngùng, chúng tôi tập hợp lại thành một đội và thẳng tiến tới khu rừng có ngôi đền được đặt gần đó.

“Phù. Làm tốt lắm mọi người. Việc này dễ thật đấy!”

“Có vẻ như tin đồn về việc một giáo viên đã hoàn thành chuyến đi qua Mê Cung Dịch Chuyển là thật nhỉ?”

“Xin lỗi, nhưng tôi thật sự cần phải xin được thứ lỗi! Trước đó tôi thật sự đã coi thường cô… Cái bài học mà cô dạy cho tôi về việc phân chia sự tập trung cho cả hai phép hồi phục và tấn công quả thật rất kinh ngạc! Đó là một bài giảng gọn gàng, dễ hiểu và hoàn toàn có thể đem áp dụng vào thực tế ạ!”

Vậy ra nỗ lực của tôi không vô ích, chúng tôi có thể thực hiện được yêu cầu mà không dính phải bất kì một tai nạn nào đáng kể. Thật lòng mà nói thì mọi chuyện đang diễn ra rất, rất tốt đẹp.

Những thành viên của [Chiến binh Amazon,] một nữ tổ đội hạng S, trước đây đã từng tỏ ra nghi hoặc về Roxy. Cũng dễ hiểu thôi, có lẽ là do ngoại hình trẻ con của cô ấy. Dù sao thì cũng có một người ngồi ở đây trước cũng từng nói là “Tôi không muốn làm việc với một thằng OẮT!” mà.

Tuy nhiên, khi chúng tôi rời khỏi thành phố và vượt qua được vài cuộc chiến đầu tiên, thì cái ý kiến của cô ấy hoàn toàn thay đổi 180 độ. Mặc dù phải chịu những cái nhìn coi thường từ một tổ đội, Roxy vẫn hoàn thành vai trò của hậu tuyến một cách hoàn hảo.

Nhờ có khoảng thời gian cô ấy tự mình khám phá các mê cùng, mà mới có thể giàu kỹ năng hơn nhiều so với những người cùng thời đại. Thật lòng mà nói, thì cô ấy có thể một mình đảm nhiệm được cho cả hai vị trí còn thiếu nữa cơ.

Dù sao thì, giờ họ đang tâng bốc cô ấy không ngớt bằng những lời khen có cánh. Điều đó khiến cho trái tim tôi cảm thấy thật ấm áp và an lành. Chắc thỉnh thoảng tôi cũng phải vỗ ngực ưỡn lên mà hô rằng [ Sư phụ của ta đó, mấy đứa nhóc!]

“Ừm, này, Rud---”

“Ồ, xin lỗi! Anh sẽ mang đồ ăn tới đây! Tuy anh có thể không hữu dụng trong chiến đấu, nhưng anh có thể đảm nhận được chuyện này. Vì anh rất giỏi trong khoản nấu ăn đó!”

“…”

Chỉ một điều duy nhất tôi cần phải lưu ý hiện tại là phải né Sara trong mọi khoảnh khắc.

Cô ấy cứ trừng mắt nhìn về phía này khi tôi đang ăn, nhưng có vẻ khá rõ ràng rằng nếu tôi mà quay ra hỏi lý do thì kiểu gì cũng sẽ chỉ khiến mọi thứ tệ hơn.

Thỉnh thoảng phải biết né rắc rối mà đi, phải không?

Ừm. Tôi chỉ đang cố làm việc của mình với tâm trạng tích cực thôi. Sự vô tư của tôi là lý do duy nhất khiến mọi thứ diễn ra suôn sẻ!

Thôi được rồi, điều đó không hoàn toàn đúng.

Tôi không hề có ý kiến gì đối với đội nhóm này. [Chiến binh Amazon] đều có kỹ năng cực giỏi, và Roxy thì là một mảnh ghép hoàn hảo cho đội hình ấy. Thế nên chả còn việc gì đến tay tôi hay Sylphie trên chuyến hành trình tới ngôi đền cả.

Công chúa của Ranoa hiện đang ở trong ngôi đền với hiệp sĩ cá nhân của cô ấy, thực hiện một vài nghi thức cầu nguyện. Sau khi hoàn thành, chúng tôi chỉ cần đưa mọi người trở lại thành phố là xong. Tất cả mọi người sẽ về nhà trong hạnh phúc hân hoan, và uy tín của Roxy cũng sẽ mọc cánh mà bay vụt lên, đưa cô ấy tới gần hơn với lần thăng chức đầu tiên trong Học viện Ma Pháp.

“…”

“…”

Tất nhiên, cả Sara cũng chả mặn mà gì khi phải ngồi ở chỗ này cả. Cô ấy suốt hơn mười phút chỉ nhằm chằm vào tôi rồi đấy.

Tôi cũng không thể trách được. Con người thường sẽ cảm thấy khá khó chịu khi bị người quen phớt lờ mà. Nhưng tôi nghĩ cứ nạo vét quá khứ lên chỉ tổ khiến mọi thứ trở nên tệ hơn mà thôi.

Tôi định nhờ Sylphie đang ngồi bên cạnh xin sự giúp đỡ… nhưng giờ cô ấy chỉ im lặng. Nhưng thật sự thì, tôi có thể thấy cả cô ấy CŨNG đang nhìn chằm chằm vào tôi nữa.

Phải chăng cô ấy đang sợ hãi. Chẳng lẽ cô ấy đang lo lắng rằng tôi định dắt thêm một cô vợ nữa về ư.

Hoặc có lẽ cô ấy chỉ không ủng hộ về cách tôi cứ cố gắng lờ Sara đi như vậy.

Bằng cách này hay cách khác, cái sự tĩnh lặng bỗng dần trở nên nặng nề hơn. Kiểu như, nặng nề một cách đau đớn, cứ như thể đang bị hút bởi một cái lỗ đen vậy. Da tôi bắt đầu sởn hết cả lên rồi.

Cuối cùng, Sylphy nhướn người về phía tôi à nói thầm. “Sao anh không ít nhất nói chuyện với cô ấy một câu hả Rudy?”

[Hả, ừm… không phải là anh không định nói chuyện bình thường với cô ấy. Ý anh là, cô ấy trước tiên phải có thái độ ổn định trước chứ, và anh cũng muốn bỏ hết quá khứ đằng sau mà tiến lên mà…]

Tôi không chắc là mình có thể vứt cái kỉ niệm đen tối ấy vào một cái hố nào đó được không nữa. Những vết thương trong tôi dường như vẫn chưa lành hẳn. Có lẽ đáng ra tôi nên giới thiệu cô ấy cho Sylphie và Roxy từ đầu. Nhưng đến tầm này, thì cô ấy còn chẳng buồn nói chuyện với tôi nữa.

Tôi thật sự cần nói gì đó trước khi mọi chuyện dần chìm sâu xuống vũng lầy tăm tối. Hiện tại có một cái lỗ mà tôi cần phải trèo ra đã.

[Hừm… có lẽ mình cần phải nói gì đó.]

Tôi càng nghĩ về chuyện đó bao nhiêu, thì cái cảm giác muốn lờ đi hoàn toàn Sara càng trở nên sai lầm bấy nhiêu. Tất cả những gì cần phải làm là tiến tới chỗ cô ấy. Để tôi có thể bắt đầu cuộc trò chuyện trở nên xã giao nhất có thể.

Nhưng vấn đề lớn nhất hiện tại là tôi chả biết mình phải nói gì với cô ấy cả. Tất cả những chủ đề mà tôi có thể nghĩ tới đều sẽ lôi quá khứ quay trở lại, thứ sẽ khiến cho cuộc trò chuyện của chúng tôi đổ vỡ hoàn toàn. Nó sẽ làm cho tâm trạng của chúng tôi trở nên tồi tệ. Và nó cũng không phải là một câu chuyện hay ho gì lắm nếu để cho Sylphy nghe được.

Thế nên thà cứ im lặng như này còn hơn.

Có lẽ tôi sẽ xin lỗi cô ấy vì đã khiến mọi thứ trở nên ngại ngùng khi chúng tôi trở về thành phố. Tôi đang giữ ý chí kiên cường trước mọi đau khổ vì lợi ích thăng chức của Roxy.

“Roxy-san, liệu cô có thể dạy thêm cho em một chút về ma thuật trước khi chúng tôi rời khỏi thành phố này được không? Làm ơn? Làm ơn đi mà?”

“Tôi rất vui lòng.”

“Dạ dạ, Roxy-san. Cảm ơn cô rất nhiều ạ! À mà, có được không nếu em gọi cô là Onee-sama ạ?!”

“Hả? Ể, Tôi… nghĩ là được. Nếu em muốn.”

“Hay quá! Cảm ơn, thưa Onee-sama!”

Chuyện ở nhóm đó có vẻ đang khá là vui vẻ và hạnh phúc. Tôi cũng muốn tham gia vào cuộc trò chuyện ấy nữa. Có lẽ tôi sẽ cầu xin Roxy thử trò nhập vai hoàng gia trong lần đánh đêm sau nhỉ…

“Aaa… cậu biết không, cổ họng tôi bắt đầu khô khốc rồi á.”

Bất ngờ, Ariel cố ý nói ra điều này.

Tôi nhìn cô ấy với một vẻ hoang mang. Dù sao thì chúng tôi cũng có khá nhiều nước để đi trên bàn cờ. Nên cô ấy nhìn lại tôi một cách ý tứ.

“Nãy chúng ta có đi qua vài cây ăn quả màu vàng, phải không? Dù biết là phiền phức nhưng…” Ariel tiếp lời, rồi liếc mắt về Sara. “Cậu có thể hái một ít cho tôi được không?”

Sara tuy mới đầu có nhìn lại với vẻ nghi hoặc vì sao lại phải nhận yêu cầu này, nhưng rồi cũng nhún vai rồi bước đi. “Được rồi. Tôi sẽ thử làm gì đó xem sao.”

“Cảm ơn. Nhưng tôi cho rằng việc đi trong đêm tối như này thật sự không an toàn cho cô một chút nào. Nên là Rudeus, Fitz… liệu hai cậu có thể hộ tống cô ấy đi được không?”

[Chúa ơi. Vậy cái ánh mắt của cô ấy là muốn ám chỉ việc này sao…] Tôi nghĩ Cô công chúa đáng mến này hẳn đã phát ngán với cái sự ngượng ngùng của chúng tôi rồi. Nên hẳn ý cô ấy muốn nói là “Đi mà tự giải quyết chuyện này với nhau đi.”

“Tôi nghĩ là Rudy có thể tự mình đảm nhận việc này. Nên tôi sẽ ở lại đây với người, thưa Ariel-sama.”

Bất ngờ chưa, Sylphie đã ốp thêm câu nữa cho đủ bộ.

“Ồ? Cậu nghĩ anh ta sẽ ổn nếu ở một mình chứ?”

“Không sao mà. Anh không phải là kiểu người mỗi khi gặp khó khăn sẽ trốn chạy đâu ạ.”

Cái gì cơ? Trốn á?

Ừ, thì cũng đúng. Tôi suốt nãy giờ chỉ chạy trốn khỏi cả Sara lẫn quá khứ của hai người mà.

Nhưng giờ thì chẳng còn gì để mà phải lăn tăn suy nghĩ nữa. Tôi đã có Sylphy và Roxy trong cuộc đời của mình rồi. Tất cả những gì tôi từng làm chỉ là quá khứ mà thôi. Tôi đã có một gia đình – thậm chí có một đứa con gái nữa.

“Được rồi.”

Đã đến lúc để ngưng hành động như một thằng hèn rồi.

Sara và tôi quay trở lại địa điểm trong khu rừng lúc chúng tôi đi qua mấy cái quả màu vàng ấy. Chúng tôi dễ dàng tìm được chúng, và hái một vài quả từ những cái bụi ở dưới.

Đây là một lúc thích hợp để bắt đầu cuộc trò chuyện. Sylphy đã tạo cơ hội và cầu nguyện cho sự thành công của tôi, Tôi không thể cứ thế mà chạy đi được.

[Được rồi, hãy xác định lại hoàn cảnh bây giờ nào. Chúng ta là những người bạn cũ vô tình bị bỏ vào cùng một đội. Nên chẳng phải sẽ thật tệ nếu chúng tôi chỉ hoàn thành yêu cầu mà chả nói một câu nào với nhau sao?]

[Ừ, nghe được đấy.]

“Vậy… cô vẫn làm một mạo hiểm giả nhỉ?”

Thật lòng mà nói, đó không phải là một câu mở lời hay nhất mà thế giới này từng biết đến.

“Ý anh là sao?”

Sara trả lời một câu cộc lốc với một sự khó hiểu. Tuy nhiên, tôi không được để bản thân mình chùn bước được.

[Tĩnh tâm nào, Rudeus.]

Tôi không hề có ý định đánh giá về khả năng làm mạo hiểm giả của cô ấy. Hẳn cô cũng biết điều đó. Chỉ là cô ấy muốn trả lời như vậy thôi.

“Ừm thì, đội [Nghịch Tiễn] giải tán khi Suzanne và Timothy cưới nhau, phải không? Tôi chỉ tự hỏi là cô và Patrice giờ đây như thế nào, vậy thôi. Cô có nghe gì về anh ấy không?”

“Anh ấy gia nhập một tổ đội khác khi chúng tôi giải tán. Chả biết giờ anh ấy ở đâu nữa. Vì anh ấy vẫn là một mạo hiểm giả, nên cũng chả biết sống chết thế nào.”

“Thế còn cô thì sao, Sara?”

“Tôi đã tham gia khá nhiều tổ đội khác nhau. Cái nhóm này thu nhận tôi ngay khi tôi vừa đạt hạng A, và từ đó tôi đồng hành cùng với họ.”

Vậy ra giờ cô ấy là một thành viên của [Chiến binh Amazon] nhỉ.

Mà giờ nghĩ lại, họ là một tổ đội “xinh đẹp” nhất mà tôi từng gặp. Người thủ lĩnh lực lưỡng của họ có một khuôn mặt rất đẹp, và cái người phụ đạo cũng có một hình xăm trông cũng đẹp không kém. Tuy cô ma pháp sư thì có vẻ hơi non nớt, nhưng cô ấy chắc chắn cũng dễ thương ở một mặt nào đó.

Dĩ nhiên, không một ai trong số họ có thể sánh ngang với Roxy hay Sylphy nhà tôi rồi.

“Cô biết đấy, tôi chưa từng thấy một nữ tổ đội trước đây bao giờ.”

“Ừm, thì, tôi đoán là ở hạng dưới cũng có nhiều đấy chứ. Nhưng một khi ta vượt qua hạng C hay hơn nữa, thì họ yêu cầu kỹ năng hơn bất kỳ thứ gì khác, nên giới tính chả còn quan trọng.”

“Hửm…”

Tôi chưa từng thấy bất kỳ một nữ tổ đội nào hồi còn ở trên Ma Đại Lục, kể cả có ở hạng thấp chăng nữa. Nhưng có lẽ nơi đó là trường hợp đặc biệt, vì Ma Thú ở đó khỏe đến thế cơ mà.

“Đây là lần đầu tiên tôi tham gia một đội hình hộ tống thế này đấy. Thực tế là phụ nữ có rất nhiều lợi thế. Đôi khi, như lần này thì khách hàng đặc biệt ưu ái nếu tổ đội có nhiều nữ.’’

“À, ừ. Tôi hiểu mà, bảo vệ Công Chúa thì hộ vệ nữ thích hợp nhất.”

Sẽ khá là mạo hiểm nếu giao một cô công chúa bé nhỏ như này cho một đám đực rựa háu đá cả. Đã rất nhiều các mạo hiểm giả chỉ vì sa cơ lỡ bước mà giờ trở thành một đám du côn đường phố. Tuy tác phong của người ta thường sẽ chuyên nghiệp hơn khi ở thứ hạng cao, nhưng một nữ tổ đội thì sẽ có thể hoàn toàn trấn an rằng mọi chuyện sẽ không diễn ra tồi tệ. Dĩ nhiên là không hẳn phụ nữ nào thì cũng thường tốt bụng như nhau…

“Tổng quan mà nói thì cũng khá là ít áp lực hơn bình thường nữa. Vì không cần phải lo lắng về mấy cái vụ bi kịch tình cảm mà’’

Tôi cũng nở một nụ cười ngượng vì điều đó. Nếu tôi quyết định thông báo cho [Nghịch Tiễn] rằng tôi đang cặp với Sara, thì hẳn chúng tôi sẽ khiến cho cái tổ đội đấy càng ngày càng gượng gạo thêm mất.

Đồng thời tôi cũng đang nghĩ về cái cô gái trẻ nhất trong tổ đội [Chiến binh Amazon] đấy nữa. Mỗi khi chúng tôi dừng chân nghỉ ngơi, thì cô ấy sẽ lại đi tới chỗ lãnh đạo hay phụ đạo với một biểu cảm khá là ân ái kêu ‘’Onee-san’’. Và khi cô ấy nhận ra được sự tài năng của Roxy, thì cô ấy cũng dính chặt lấy Roxy. Và khi thấy tôi nắm chặt tay vợ mình thì cô ấy hành xử như thể muốn la liếm vậy, còn lè lưỡi với tôi nữa chứ.

“…Không tình cảm gì à? Chắc không?”

“Hử? Ồ, cô ấy sao. Ừm thì, cũng chả vấn đề gì khi vớ phải đứa con gái như vậy đâu.” Sara nhún vai rồi nói. “Dù sao thì cũng sẽ chả có ai mang thai hay gì vì chuyện đó mà, anh biết đấy?”

Hử. Ít nhất thì thật tốt khi biết tổ đội ấy không có thành kiến gì về việc đó.

Tuy cả hai chúng tôi đều có những kí ức đau buồn trong quá khứ, nhưng từ trong thâm tâm, Sara lại đang tận hưởng cuộc sống một cách yên bình.

Tôi cảm thấy mừng cho cô ấy. Và có lẽ là một chút an tâm nữa.

“Mà nhân tiện, còn anh thì sao?”

“Ừm… tôi thì sao ư?”

“Tôi nghe là anh đã cưới vợ và sinh con rồi, phải không? Có vẻ như anh đang tận hưởng cuộc sống của mình lắm nhỉ.”

“Ồ. Ai nói cho cô biết vậy?”

“Suzanne. Chị ấy thường gửi thư cho tôi mà?” Giọng của Sara bỗng như trở nên trách cứ.

Cái lý do mà chúng tôi chia tay cũng là bởi chú chim tội nghiệp của tôi không thể cử động được. Và rồi tôi thành như này, một gia đình hai con vợ chồng hạnh phúc. Tôi có thể hiểu được điều này sẽ xát muối lên tâm trạng của một ai đó nhỉ.

Tôi đã bị chìm trong đau khổ chỉ vì cái căn bệnh liệt dương quái ác, nhưng tôi không chắc là Sara có thể biết được điều đó. Mà tôi cũng không nghĩ là mình đã từng kể chi tiết đến như vậy với Suzanne. Với cả, tôi không thể chối bỏ được hành vi của mình. Bất kể lý do là gì, tôi cũng đã ôm một cô điếm ngay giữa đường. Đó là một hành động cực tốt để khiến một ai đó ghét bỏ cái thân này.

Với cả rơi vào một hoàn cảnh éo le như cái yêu cầu này cũng có thể khiến cho một người tốt bụng nhất trái đất cũng sẽ cảm thấy kỳ quặc. Nhất là khi họ còn cố cho rằng bạn không tồn tại nữa.

“Vậy thì, ừm… Tôi xin lỗi, Sara.”

“Gì cơ? Tôi có cần anh phải xin lỗi đâu chứ!”

Nói xong, Sara nhảy giậm xuống. Mặt cô nhăn nhó; môi cô ấy thì bĩu ra.

[Trời ạ, giờ thì mình khiến cô ấy bực rồi. Phải chăng đó là một ý tưởng như hạch sao… Được rồi, dừng lại thôi. Quá muộn cho chuyện đó rồi. Mình nên làm gì bây giờ?]

“Ể…”

Trước khi tôi có thể nghĩ ra gì đó, thì Sara bỗng xoay người lại rồi ngồi dựa lưng vào tôi.

Tôi chậm rãi đứng dậy, cố để không làm cô ấy giật mình, và bước lên vài bước để có thể nhìn thấy mặt cô ấy.

Cô ấy nhìn xuống nền đất với một vẻ mặt ảm đạm. Thật sự tôi thấy bất ngờ, vẻ mặt ấy thật sự buồn hơn là tức giận.

‘’Sara nè…”

“Hửm? Gì vậy?”

“Tôi biết là cô không muốn tôi xin lỗi, nhưng tôi vẫn phải làm. Cái cách chúng ta chia tay thật sự không, ừm… không phải là vì một lý do to tát gì… Cho nên… Tôi không biết mình nên nói gì cả. Tôi không thể biện hộ cho việc lờ cô đi được. Tôi thật sự xin lỗi.”

Thở dài một hơi, Sara nhìn tôi rồi nói. “Tên ngốc này, chẳng phải tôi đã bảo là không muốn nghe bất cứ một lời xin lỗi nào rồi mà?”

Nếu cô ấy không muốn nghe xin lỗi, thì cô ấy muốn gì mới được chứ? Tôi bắt đầu đang cảm thấy hối hận vì không xin lời khuyên của Sylphy về chuyện này rồi.

“Tôi ngồi cạnh… được chứ?”

“Ồ? Anh không sợ mấy cô vợ sẽ ghen sao?”

“Không sao. Tôi sẽ nói chuyện đã xảy ra cho cô ấy khi chúng ta mang trái cây về.”

“…Từ từ đã, vậy đó là vợ cậu sao? Cái cô gái đeo kính râm ấy á?”

“Chẳng phải Suzanne cũng đã miêu tả trong thư rồi à?”

“Không, chỉ nói rằng tên cô ấy là Sylphiette. Và ý tôi là… tôi không nghĩ cô ấy lại là hộ vệ hoàng gia đâu!!”

Vậy Suzanne không hề đề cập gì đến vẻ đẹp của cô ấy ư? Vô trách nhiệm thật sự!

“Thì ra đó là lý do vì sao hai người trông thân thiết đến vậy,” Sara tiếp tục nói.

“À không chỉ cô ấy đâu. Cái cô gái ma tộc tóc xanh cũng là vợ tôi đấy.”

“Cái gì, cả cô ấy nữa ư?! Hừm… Điều này chẳng phải rất thú vị sao…?”

Khi Sara còn đang nói, tôi nhẹ nhàng ngồi kế bên cạnh cô ấy. Mùi hương của cô hòa quyện vào cơn gió, vẫn quen thuộc như ngày chúng tôi còn ở bên nhau.

Không ai nói thêm câu nào. Rồi cuối cùng, Sara cũng đã phá vỡ cái bầu im lặng ấy.

“Thật lòng mà nói, tôi định tới nhà anh khi chúng tôi trở về thị trấn.”

“Từ từ đã? Thật á?”

“Ừm. Ý tôi là, tôi cũng từng muốn… muốn xin lỗi anh. Từ rất lâu rồi.”

“Cô muốn xin lỗi ư? Với TÔI á?”

“Đúng vậy. Sau khi anh rời đi. Tôi đã biết được về… ừm, tình trạng của anh. Và tôi nhận ra là mình là kẻ đáng ghét. Tôi đã khiến anh trở thành một người xấu. Tôi đã giận dữ và giậm từng bước thật mạnh xuống sàn. Và còn không thèm nghĩ về việc anh cũng đang tổn thương nữa…thật là tệ...”

Những ký ức ấy vẫn còn in đậm như mới xảy ra hôm qua. Tôi có thể thấy được hình ảnh mình hồi đó, say xỉn và vô vọng, hét lên những tiếng chua chát. Tôi có thể thấy cơn thịnh nộ và sự khinh bỉ trên khuôn mặt của Sara trước khi rời đi.

Tuy cái sự kiện ấy đã khiến tôi đau đớn. Nhưng tôi cũng biết là mình cũng đã làm cô ấy tổn thương nữa.

“Rồi khi Suzanne viết thư cho tôi, và tôi biết được là anh đang ở Sharia… Tôi đã tự nhủ rằng sẽ phải tới gặp anh. Tôi biết rằng cái yêu cầu này sẽ khiến hai chúng ta gặp nhau… nên tôi muốn xin lỗi…”

“…”

“Nhưng giờ thì tôi đã lại gặp được anh rồi thì…Ahh…tôi không biết phải làm gì nữa!!”

Sara khựng lại một lúc, rồi sau đó úp mặt vào đầu gối. Rồi khi cô ấy tiếp lời, giọng của cô nhỏ nhẹ…

“Em x…xin lỗi anh.”

Giờ tôi thật sự chỉ muốn quàng tay lên vai cô ấy hay gì đó, nhưng bằng một cách nào đấy nó không có vẻ gì là hợp lý bây giờ cả. Nên thay vì vậy, tôi cũng ôm đầu gối mình.

“Cũng đã được một thời gian rồi, nên anh sẽ thành thật với em một điều.”

“Dạ?”

“Hồi đó…anh không có thích em…nhiều đến vậy.”

“Ừm. Là sao cơ?”

“Cái lý do khiến cho tình trạng của anh như vậy là vì… Một cô gái tên Eris. Bọn anh đã cùng nhau du hành qua Ma Đại Lục, nhưng rồi bất ngờ cô ấy biến mất. Và đó cũng là khi anh gặp được em, Sara. Dù em đã thích anh. Tuy anh lại không hề có tình cảm thật sự mạnh mẽ với em, nhưng anh vẫn quyết định tiến tới. … hồi đó. Thật lòng mà nói, anh đã chỉ muốn ‘’lợi dụng’’ em thôi.” Tôi nuốt nước bọt, rồi tiếp tục nói. “Vậy nên là… em không hề nợ một lời xin lỗi nào với anh cả đâu.”

Tôi nghĩ Sara sẽ vả cho tôi một phát. Nhưng kể cả thế thì cũng không sao hết.

Cô ấy đã kể cho tôi nghe sự thật. Cô ấy đã tỏ ra thật lòng nhất có thể. Cho nên tôi nghĩ để công bằng thì tôi phải làm điều tương tự.

Vì vài lý do gì đó mà, cô ấy không có nổi giận. Cô ấy chỉ nhìn chằm chằm vào tôi với một sự ngạc nhiên trên khuôn mặt.

“Uầy. Anh thật sự thay đổi rồi này.”

“Ahh… vậy sao?”

“Đúng vậy. Ngày trước, anh chưa bao giờ có cởi mở như vậy với em cả. Kể cả giả vờ cũng không.”

“Hồi đó anh là kẻ như vậy sao.”

“Anh chưa từng nói chuyện với ai một cách bình thường cả. Hoặc nếu có làm thế, thì bầu không khí cũng bỗng trở nên rất ngượng ngùng nữa.”

“Khoan, thật sao?”

“Ừm. Trông anh bây giờ… cảm giác dễ gần hơn nhiều.”

Nghĩ lại thì, Tôi chưa từng nói chuyện với cô ấy thẳng thắn được như bây giờ. Hẳn đó là do có điều gì đó trong tư duy của tôi đã thay đổi. Lúc đó, chỉ vì Eris đã chối bỏ tôi, mà tôi chìm đắm trong đau khổ và sự bất cần. Tôi đã nói chuyện lịch sự nhất có thể. Lúc đó, tôi không muốn làm phiền bất kỳ một ai cả – và tôi cũng luôn giữ khoảng cách với họ nữa.

Cũng đơn giản thôi. Tôi không muốn phải chịu thêm bất kỳ tổn thương nào nữa cả.

Nhưng giờ đây tôi không còn sợ điều đó nữa.

“…Có ai đó đã trao cho anh sự tự tin, chắc thế nhỉ.”

“Là mái nhà đó đúng không?”

“Ừm. Sau đêm đó với em thì … anh đã phải ở trong tình trạng ấy suốt hai năm.”

“…”

“Sylphie là người mà đã cứu chữa cho anh. Tuy đó là lần đầu của cô ấy, nhưng mà… Cô ấy đã làm hết sức có thể. Thậm chí còn dùng cả Tình Dược nữa. Và cô ấy đã khiến cho thằng bé sống dậy trở lại.”

Khi tôi kể mọi chuyện một cách chi tiết. Khuôn mặt Sara trở nên đỏ bừng, nhưng vẫn cố gắng nghe không bỏ sót một từ, thậm chí còn nghiêng người về phía trước. Nó khiến tôi cảm thấy hơi xấu hổ. Có lẽ đây là thứ mà người ta gọi là “Mở lòng thái quá” nhỉ.

“Vậy nếu cô ấy đã làm tất cả mọi thứ vì anh, tại sao anh lại còn cưới thêm một người nữa?”

“Ừm… Roxy cũng đã làm tất cả mọi thứ cho anh, theo cách riêng của cô ấy.”

Tôi tiếp tục kể câu chuyện ẤY, Sara lắng nghe với đôi mắt mở tròn và đặt ngón tay lên môi. Rồi lúc sau, tôi nghĩ tôi đã thấy máu mũi của cô đang chảy thành dòng.

Sau khi tôi kết thúc câu chuyện, đột nhiên, trông cô ấy có vẻ thở… hơi gấp gáp.

Rồi Sara nói với giọng hơi buồn.

“Em…có lẽ không giúp được anh cả. Kể cả khi biết anh bị bệnh vào thời điểm đó, em cũng không thể làm gì được’’

“…”

“Có lẽ đó là lý do mà anh không bao giờ sa vào lưới tình của em nhỉ.”

Có lẽ là vậy. Tuy cả hai Sylphie và Roxy đều yêu tôi. Nhưng tôi còn yêu họ hơn gấp ngàn lần. Họ đã cứu rỗi cuộc đời của tôi, và tôi đã yêu họ vì lý do ấy.

Mặt khác, nó nghe giống như một sự giao dịch vậy, kể cả thế việc tôi yêu hai người đó sẽ không bao giờ thay đổi. Có lẽ đó là một sự khác biệt giữa họ và Sara.

“Ui yaa!”

Bất ngờ, cô ấy kêu tiếng, rồi đứng bật dậy. Chống hai tay vào hông, và trừng mắt nhìn tôi.

“Nghe này, Đến lúc thẳng thắn với nhau rồi đó. Tôi có thể đã yêu anh, nhưng cái lúc anh bỏ đi thì mọi chuyện đã kết thúc rồi! Đúng là Tôi muốn xin lỗi vì đã đối xử tồi tệ với anh, nhưng chỉ thế thôi. Tôi không hề có ý định gì về việc mở lòng thêm lần nào nữa đâu, hứ!”

Sau khi nói hết toàn bộ tâm tư nhanh gọn, cô ấy hít một hơi rồi quay đầu sang hướng khác trước khi nói tiếp.

“À một điều nữa, đừng có nhìn em với một vẻ mặt ăn năn như vậy! Chúng ta là bạn đồng hành, phải không? Vậy cố mà thể hiện như vậy đi!”

Mặt cô ấy có một chút xấu hổ. Nhưng cũng đồng thời cô ấy trông thật an tâm. Tuy đã được một khoảng thời gian, nhưng cuối cùng câu chuyện của chúng tôi cũng đã được khép lại. Tuy đắng có và ngọt cũng có, nhưng tôi nhận ra rằng mình đã mỉm cười lúc nào không hay.

***

Sau một hồi tản bộ, tôi bắt đầu tương tác được bình thường với Sara.

Cách tiếp cận của tôi lúc này trộn lẫn giữa lúc tôi dùng với “bộ đôi ăn hại Rinia và Pursena” và với “Nanahoshi”, Với mỗi thứ một ít. Có vẻ như mọi thứ diễn ra khá tốt. Khả năng của Sara cũng đã tăng lên đáng kể. Cô ấy hỗ trợ tổ đội với những kỹ năng đáng chú ý, như bắn ra những mũi tên bay chính xác tới nơi mà họ cần nhất.

Chung quy mà nói, vai trò của cô ấy là quan sát mọi thứ từ đằng sau và điềm tĩnh điều hướng dòng chảy của trận chiến. Nó khiến tôi nhớ đến cái cách Suzanne thường làm để kêu gọi những người bạn trong đội [Nghịch Tiễn] của mình hành động đúng ý; Tuy phong cách của Sara có hơi khác chút, nhưng cô ấy luôn luôn điều khiển được cô bé ma pháp sư trong đội tới vị trí chính xác.

Nó khiến tôi cảm thấy hơi ngờ ngợ với một đứa nhóc cục súc nhưng thiên bẩm mà tôi từng nhớ hồi xưa. Phải chăng việc chăm sóc một thành viên nào đó trẻ hơn khiến cho cô ấy trở nên trưởng thành hơn nhỉ? Dù sao đi nữa, cô ấy đã dần trở nên giống như một mạo hiểm giả kỳ cựu rồi.

Cuối cùng, chuyến hành hương của công chúa kết thúc với không một trở ngại gì to tát. Tuy chúng tôi phải chống lại một đán Ma Thú trong vài ngày trên đường đi, nhưng không ai trong số chúng tôi gặp vấn đề gì cả. Chúng tôi trở về Sharia mà không có một thương tổn đáng kể nào.

Cứ như thế, yêu cầu của chúng tôi đã hoàn thành.

Cô công chúa của Ranoa và dàn hộ vệ đã ở lại qua đêm tại nhà trọ trong Shara, nhận thêm hai mạo hiểm giả đã hồi phục khác, và rồi khởi hành trở về thủ đô vào sáng sớm. Họ cần phải trở về trước khi tuyết bắt đầu rơi ở hướng tây bắc, vậy nên họ không được phép lãng phí bất kỳ giờ phút nào.

Những người còn lại trong số chúng tôi thì rời khỏi thành phố để tiễn họ ra đi.

“Em không muốn điiiiii! Em còn quá nhiều thứ phải học về ma pháp từ Roxy-onee-sama đáng kính của em nữa!”

“Tém tém lại đi nhóc.”

“Ồ, em biết rồi! Sao chị không gia nhập vào tổ đội của em đi, thưa Roxy-sama? Đừng lo, em chắc chắn sẽ không để một ai động vào cô đâu!”

“Thật vinh hạnh, nhưng mà chị giờ đang hạnh phúc với công việc hiện tại của mình. Với cả chị cũng đã lấy chồng nữa…”

“Không vấn đề gì đâu ạ! Nếu Onee-sama du hành một khoảng thời gian, thì anh ta kiểu gì cũng sẽ đối đãi với chị như một nữ thần khi quay về thôi mà!”

“Đủ rồi, Alisa! Xách ba lô và đi thôi!”

“Ỏoooo. Vâng…”

Trước khi họ rời đi, [Chiến binh Amazon] đã nửa đùa nửa thật cố gắng chiêu mộ Roxy, nhưng cô ấy đã thẳng thừng từ chối. Điều đấy cũng ổn mà. Nếu cô ấy thể hiện sự thích thú với nó, thì tôi sẽ ngay lập tức bật chế độ phòng thủ mang tên “Nài nỉ và bám víu” với cô ấy. Liêm sỉ là số hai, Roxy mới là số một.

“Được rồi, Rudeus. Tôi đoán chúng ta phải tạm biệt nhau rồi nhỉ.”

Dĩ nhiên là cả Sara cũng rời đi. Mặc dù trước đó, tôi cảm thấy lo lắng khi có sự hiện diện của cô ở đây, nhưng giờ thì tôi thấy rất vui vì cô ấy đã tới. Tôi nghĩ cuộc nói chuyện ấy đã khiến mối quan hệ giữa hai chúng tôi khá hơn nhiều rồi.

“Ừm. Giữ gìn sức khỏe nhé.”

“Anh cũng vậy. Đừng có làm vợ của mình phải khóc, được chứ?”

“Ừm, tôi sẽ làm hết sức.”

“Có vẻ như hai người họ vẫn ổn khi ở cùng nhau, nhưng anh đừng bao giờ so sánh gì giữa họ đấy. Nếu anh thiên vị một trong hai người họ. Thì cả đời này họ sẽ không bao giờ quên đâu. Nhớ chưa?”

“Tôi sẽ khắc cốt ghi tâm điều đó…”

“Tốt nhất là anh nên thế. Hẹn gặp lại sau nhé!”

Dứt lời, Sara đấm nhẹ vào ngực tôi, mím chặt môi rồi quay bước rời đi. Cứ thế, như một lời chào tiễn biệt.

Sylphy, Roxy và tôi vẫn chỉ đứng ở ngoài bức tường thành, nhìn tổ đội ấy bước đi cho đến khi khuất bóng.

Xong rồi, Sylphy cuối cùng cũng mở lời.

“Ừm, Rudy này. Anh có chắc là anh muốn để cô ấy đi như vậy không?”

“Ý em là sao?”

“Ý em là… anh cũng từng yêu cô ấy mà?”

[Chúa ơi. Hình như có một sự hiểu lầm nghiêm trọng ở đây đấy, thưa Quý cô Sylphiette à…]

“Không, chúng anh có yêu nhau đâu. Chỉ là bọn anh có hơi ngại ngùng và bối rối thôi.”

“Hứ…” Có vẻ như vẫn chưa được thuyết phục lắm, Sylphie quay sang nhìn thẳng vào mặt tôi và nói. “Nói em nghe, Rudy. Anh thích kiểu phụ nữ nào?”

Roxy nghe xong cũng vểnh tai lên nghe, và tiến sát lại gần tôi. Có vẻ như cả hai người họ đều cảm thấy tò mò trước câu hỏi này. Liệu họ sẽ hạnh phúc nếu tôi chỉ nói là [Những cô gái với bộ ngực nhỏ] không? Tôi thấy nó sẽ khá là phản tác dụng…

“Hừm, hỏi hay đấy. Anh đã từng để ý nhiều đến… như là, một cô gái với chiều cao như NÀY, với mái tóc như NÀY, và với cơ thể như NÀY NÀY. Anh không biết như vậy có đúng không nữa.”

Tôi dừng lại một chút để nhìn về Sylphy, rồi Roxy. Tuy mất một lúc, nhưng sau đó một câu trả lời ngay lập tức lóe lên trong đầu tôi.

“Có vẻ như những cô gái mà giúp đỡ anh trong thời khắc sụp đổ nhất đều chiếm một vị trí quan trọng trong trái tim của anh.”

Nó khiến cho Sylphy nở một nụ cười rạng rỡ, hạnh phúc. “Vậy nghĩa là EM đặc biệt phải không, Rudy?”

“Dĩ nhiên rồi. Em đã chữa khỏi một căn bệnh đã đày đọa anh suốt từng ấy năm. Nên giờ đây anh vô cùng hạnh phúc, và anh nghĩ em là người đã làm nên điều đó.”

“Ồ vậy sao ạ? Hee hee hee… Thấy em giỏi chưa nào.”

Roxy nhìn tôi với một chút lưỡng lự. Vẻ mặt của cô ấy kiểu: [Còn em thì sao?]

Tôi quàng tay qua vai cô ấy và đẩy cô ấy vào lòng rồi ôm hôn. “Tất nhiên cả em cũng đặc biệt với anh nữa.” Cô ấy đã kéo tôi ra khỏi vực thẳm khi tôi đang núp lùm trong đó, và cô ấy đã bù đắp sự trống rỗng trong tôi khi cái chết của Paul khiến trái tim tôi vỡ ra thành từng mảnh vụn. Tôi nợ cô ấy tất cả mọi thứ.

“Dù sao thì, anh đoán ngoài kia không còn một cô gái nào khác đặc biệt với anh nữa cả. Không cần phải lo lắng đâu, Sylphy à. Anh sẽ không đem thêm cô vợ nào về nhà nữa đâu, anh thề.”

Xong rồi, Sylphie đến rồi nắm lấy tay tôi nói. “Vâng… nhưng em chỉ nói lại điều này lần nữa thôi, Rudy. Miễn là họ quan trọng với anh, và anh cũng quan trọng với họ, thì em hoàn toàn ổn với điều ấy thôi. Nên em đoán Sara không nằm trong loại trên nhỉ.’’

Bất chợt, tôi nhớ đến một cô gái tóc đỏ đã từng vô cùng quan trọng với tôi. Tôi nhớ lại nụ cười của cô ấy. Nhớ lại cái lúc chúng tôi vất vả tìm đường về nhà từ một vùng đất xa lạ. Cái lúc mà cô ấy gào khóc vì tôi suýt chết. Và tôi nhớ cả cái đêm mà chúng tôi quện lại vào nhau nữa.

Eris đã ruồng bỏ tôi. Hoặc có thể từ bấy giờ chỉ mình tôi nghĩ vậy.

Nhưng với một người đàn ông đã đồng hành cùng tôi, và đồng thời là một người mà tôi tin tưởng sâu sắc, đã thuyết phục được tôi rằng mình đã sai.

Liệu nếu những gì anh ấy nói là đúng? Thì chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo?

“Ừm, Sylphy này?”

“Vâng?”

“Anh không chắc về điều này, nhưng mà… Có lẽ anh sẽ lại thất hứa vào một ngày nào đó đấy.”

“…Không sao đâu ạ. Dù sao thì em cũng là người không chấp nhận chuyện đấy trước mà, nhớ không? Chỉ cần anh mang cô ấy về cho em xem mặt trước. Em sẽ không để anh phải buồn, nhưng em cũng không thể để anh cưới một người mà còn chẳng yêu anh nữa.”

“Dạ rõ.”

“Hứa với em đi, được không? Không đứa con ngoài giá thú hay cuộc tình thầm kín nào hết. Đừng giấu những thứ đó với em… trừ khi anh muốn thấy em nổi giận.”

“V-vâng… Anh hiểu rồi.”

“Được rồi! Em thực sự rất tò mò xem người thứ ba ấy sẽ như thế nào á, miễn là anh có thể tìm được cô ấy.”

Hừm. Tình yêu bé nhỏ Sylphy của tôi đã bắt đầu biết cách làm “mái nhà” rồi đấy. Mới trước đây, em ấy chỉ rụt rè và đinh ninh rằng mình cưới Sylphy “là do cô ấy may mắn,” nhưng giờ thì có vẻ như cô ấy bắt đầu tự tin hơn nhiều rồi.

Đó là một dấu hiệu tích cực đấy chứ. Cái người con gái hồi mới cưới còn nhút nhát, e thẹn ấy đã từng khiến tôi đau đầu vì lo lắng vì chuyện đó một thời gian dài đấy.

[Được rồi, Ít nhất thì hãy chắc chắn rằng mình có thể giữ được cái lời hứa này được càng lâu càng tốt nào…]

Những lời đồn trong học viện, thứ #10: Trùm trường là một tên lăng nhăng vô vọng.

--------------------------------

Biên dịch: Salmonz

Rekomendasi