Light Novel Mushoku tensei: Chương 141 - Thảm kịch*, Một lần nữa? [ Phần 1 ]
Baca Light Novel Mushoku tensei: Chương 141 - Thảm kịch*, Một lần nữa? [ Phần 1 ]
Baca Komik Light Novel Mushoku tensei: Chương 141 - Thảm kịch*, Một lần nữa? [ Phần 1 ] bahasa Indonesia lengkap dan baru di MSKManga. Kami menyediakan Komik, Manhua, Manhwa, dan Novel yang dapat kalian baca online gratis.
Read Light Novel Mushoku tensei: Chương 141 - Thảm kịch*, Một lần nữa? [ Phần 1 ]
<Shuraba: Tu La Tràng: Có thể hiểu là đánh ghen, hoặc khung cảnh bi thảm>
Từng tuần trôi qua và nhiệt độ bên ngoài giảm xuống một cách chóng mặt, từ trong này tôi có thể thấy được những bông tuyết bắt đầu phảng phất rơi xuống qua ô cửa sổ.
Có vẻ như Ronoa này lại chuẩn bị đón một đợt mùa đông tràn về rồi.
Mùa đông tại nơi này thường rất lạnh, khô và kéo dài. Thế nên tầm này nhà nhà đều đang chuẩn bị đối phó với cái thời tiết ấy, hoặc sẽ chết cóng trong cái tủ lạnh cỡ bự.
Gia đình tôi thì vẫn sung túc, vậy nên cũng chả phải lo lắng tới cái ăn cái mặc. Nhưng để chắc chắn, thì tôi đã chặt một núi củi gỗ ở đằng sân sau và dự trữ hàng đống thức ăn ở dưới tầng hầm.
Thế nên tầm này chúng tôi đã chuẩn bị xong tất cả mọi thứ cho mùa đông sang rồi. Tất cả những gì còn lại sẽ là ngồi lì trong đến khi tuyết tan đi và tranh thủ lúc này để quây quần với các nàng vợ của mình.
Ngay tại cái khoảnh khắc tôi chuẩn bị thư giãn trong cái quãng thời gian ngủ đông… thì một hình bóng xưa cũ trong quá khứ vội vàng lướt qua.
***
Một buổi sáng tinh mơ, khi chúng tôi đang thưởng thức bữa sáng, thì Roxy đã đề nghị với tôi một điều khá bất ngờ.
“Rudy này, em và Sylphy sẽ đi làm vào ngày mai. Sẽ mất vài ngày để chúng em có thể về. Nên em tự hỏi liệu anh có thể đi cùng được không ạ.”
“Để chăm sóc các em sao?”
Roxy nhìn tôi với con mắt cảm thấy kỳ quặc.
Ban đầu tôi nghĩ cô muốn nhìn thấy tôi trong tư thế ngổ ngáo hoặc ngầu lòi tại nơi cổ làm việc, nhưng thực tế lại không phải vậy.
“Ưm, không ạ. Vì chúng em đều bận công chăm việc. Nên có anh đi theo thì chúng em sẽ yên tâm hơn nhiều, với lại còn được nhận thêm một khoản tiền thưởng nữa’’
Hừm. Mặc dù tôi cũng muốn nhân cơ hội này để cổ vũ các cô ấy từ đằng sau, nhưng bỗng tôi cảm thấy cái ý kiến này có gì đó không đúng…
“Công việc gì vậy?”
“Ừm thì, có vẻ như một thành viên của gia tộc Ranoa chuẩn bị đi hành hương cho nên…”
Hẳn đây là truyền thống của nơi này. Khi một thành viên trong gia tộc Ranoa đủ tuổi kế vị, thì họ sẽ cần phải tham gia một chuyến hành trình vòng quanh đất nước như một bài luyện tập.
Bản thân cuộc vi hành cũng không có gì quá vất vả. Họ chỉ đơn giản là dành ra sáu tháng để đi xung quanh và tham quan những địa điểm nổi tiếng trong nước. Tuy nhiên, họ không được đưa theo nhiều hộ vệ, nên sẽ phải tự mình chuẩn bị cho bản thân.
Điều đó khiến cho những kẻ đó phải tự mình đi thuê, tìm đường để du hành, rồi nhìn cái đất nước ấy bằng con mắt trần thịt của mình. Theo giả thuyết, thì việc này sẽ khiến cho họ có tính kỷ luật hơn. Và nó được đất nước biết tới với cái tên “Chuyến vi hành tuổi trưởng thành.”
Tất nhiên cũng bởi nó nổi tiếng như vậy, nên những kẻ cầm quyền luôn luôn theo dõi từng phút từng giây sắp tới của cuộc hành trình quanh thị trấn của họ. Sự thật là, họ đã quan sát kỹ lưỡng những thang tuổi của tất cả các hoàng tử và công chúa, để chắc chắn rằng có thể chuẩn bị được cho chuyến hành trình vào đúng thời điểm sinh nhật của những đứa đó.
Mặc dù nghe có vẻ đáng sợ như vậy, nhưng hiển nhiên mà nói thì họ cũng chả muốn một thành viên nào trong gia tộc lại đưa lãnh thổ của mình trở nên suy tàn cả. Bởi không cần biết mọi chuyện ra sao, chỉ cần một sơ suất nhỏ thôi cũng đủ để uy tín của họ xuống dốc không phanh rồi.
Để mà nói thì những kẻ cầm quyền hoàn toàn có thể bảo vệ những đứa nhóc ấy bằng hàng trăm vệ sĩ nếu được, nhưng khổ nỗi là họ không có quyền để làm việc ấy. Vì điều đó sẽ đánh đổ hoàn toàn mục đích của chuyến vi hành. Tuy nhiên, nếu bản thân thành viên trong gia tộc mà yêu cầu hộ vệ, thì họ sẽ được chấp thuận và cử đi. Nên trong khoảng thời gian ấy, một tổ đội mạo hiểm giả đã được thuê để hộ tống, nhưng ma pháp sư và pháp sư hồi phục của họ đều đã bị ốm. Và mặc dù những người đó đã được chuẩn đoán rằng sẽ hồi phục sớm thôi, nhưng mùa đông thì lại sắp tới rồi. Nên hiển nhiên việc vi hành trong mùa đông là một điều bất khả thi, thế nên họ cần phải hoàn thành chuyến đi ngay bây giờ và phải trở về thủ đô càng sớm càng tốt.
Từ đó suy ra thì tổ đội ấy hẳn đã dừng chặng đường tại Thành phố Ma pháp Sharia. Sau đó, gia tộc đã thông báo chiêu mộ vệ sĩ trong thành phố này.
Thị trưởng đã tổ chức một cuộc hội nghị với những thành viên đứng đầu của Hội pháp sư và Học viện để chọn ra những ứng cử viên sáng giá cho yêu cầu. Và người đứng đầu trong dánh sách ứng cử sẽ được lựa chọn. Đó là một người đã từng là Mạo Hiểm Giả kỳ cựu, với những kỹ năng tấn công được thực dụng thành thạo – và là một thành viên mới của Hội đồng Học Viện, với vài trách nhiệm mới được phân công.
Nói cách khác, đó là Roxy. Hội nghị đã nhanh chóng quyết định cô ấy là một lựa chọn tốt ưu nhất mà họ có. Có vẻ như những kẻ đó cũng có một ý kiến giống với tôi, bởi cô ấy có rất nhiều thiên phú mà.
“…Từ từ đã. Tại sao Sylphie cũng phải nhận yêu cầu này?”
“Ừm thì, Công chúa Ariel cũng đi cùng. Bởi người cũng rất mong muốn được thành lập một mối quan hệ hữu nghị với thành viên trong gia tộc ấy.”
Ariel có một mạng lưới thông tin vô cùng tuyệt vời. Nên hẳn cô đã nắm được thông tin này và chớp lấy thời cơ mở rộng mối quan hệ. Thật khó để nói được là cô ấy đã có được bao nhiêu mối quan hệ ở đây, nhưng cô ấy luôn luôn có được thứ mình cần.
“À, được rồi. Vậy đơn giản mà nói, thì hai người sẽ phải bảo vệ cho Ariel và đứa nhóc hoàng gia này sao?”
“Đúng vậy. Ồ, và cả Luke cũng giúp nữa.”
Anh ta có cũng như không, Luke nên được coi như bên được bảo vệ thì đúng hơn, nhưng tốt nhất là đừng nói câu này ra.
“Em nghĩ là bởi có cả Sylphy đi cùng thì mọi chuyện sẽ ổn thôi… nhưng giờ bọn em sẽ phải bảo vệ HAI con người vô cùng quan trọng, và cái điện thờ mà chúng em sắp đi tới thì nằm sâu ở trong rừng. Với cả, em cũng biết là kiểu gì mình cũng sẽ mắc sai lầm vào những giờ phút tồi tệ nhất… nên em nghĩ là mình có hơi lo lắng một tẹo.”
“Anh nghĩ em đang tự ti quá đó, Roxy à.”
“Ừm, có lẽ vậy. Nhưng em đã bàn với Sylphie về việc làm sao để có thể CHẮC CHẮN thực hiện được yêu cầu này thuận buồm xuôi gió, và cô ấy đã đề xuất nhờ sự trợ giúp của anh. Dù sao thì anh cũng là Ma Pháp Sư mạnh nhất cái Lục Địa này mà…”
Bỏ qua chuyện đó sang một bên, tôi có hiểu tại sao Roxy lại lo lắng đến như vậy. Vì họ cần phải bảo vệ cả Công chúa Ariel và thành viên của gia tộc Ranoa cùng một lúc. Và những thành viên hộ vệ thì khá là yếu: một hiệp sĩ Ranoa, Sylphie, Luke và Roxy.
Dĩ nhiên là họ có cả một tổ đội Mạo Hiểm Giả theo cùng nữa. Nhưng họ đã mất tận hai người hộ vệ thân tín, và thật khó để biết được liệu những người còn lại có đáng tin tưởng hay không.
Và trong số những đồng minh thật sự “tài năng” ấy, thì Sylphy là người duy nhất mà Roxy có thể hoàn toàn tin tưởng được… và nghĩ lại thì, Roxy cũng chưa từng thấy Sylphie chiến đấu bao giờ. Nên tôi có thể hiểu được cảm giác thiếu chắc chắn ấy.
“Có ổn không nếu cả ba chúng ta đều ra ngoài như vậy? Còn Lucy thì sao?”
“Con bé sẽ ổn thôi ạ,” Sylphie, người suốt bấy giờ im lặng lắng nghe vừa cất lời. “Chúng ta còn có Suzzanne mà, và em chắc rằng Lilia cũng sẽ chăm sóc tốt cho con bé được thôi ạ.”
Hoàn toàn hợp lý. Vì dù sao, cũng chẳng giống như là tôi có thể ra ngoài với họ như này thường xuyên. Mặt khác, ở nhà cũng đã có Lilia và Aisha lo rồi. Và quan trọng hơn là phải đưa Sylphie trở về càng sớm càng tốt. Tức là tốt nhất tôi phải tham gia vào tổ đội để chắc chắn rằng yêu cầu sẽ được diễn ra với không một vết xước.
“Được rồi. Vậy để anh chuẩn bị.”
Bằng cách này, tôi đồng ý với không một chút chần chừ.
Bên cạnh việc đó, Roxy cũng sẽ có thể có được sự tín nhiệm nếu chúng tôi hoàn thành Nhiệm Vụ này một cách xuất sắc. Có lẽ nó sẽ còn khiến cho sự nghiệp của cô ấy có thể bay vút lên nhanh hơn nữa.
Ngày hôm sau, Roxy và tôi bước tới một quán trọ mà thường dành cho các mạo hiểm giả hạng S. Nơi này thật sự rất tốt – thậm chí còn tốt hơn cả cái nơi mà tôi đưa Roxy và Sylphie tới bữa trước.
Mặc dù nói là một cuộc huấn luyện, nhưng cái chuyến hành hương này trông có vẻ hơi… xa hoa nhỉ. Quả đúng như những gì tôi tưởng tượng về mấy kẻ trong hoàng gia.
“Thật ư? Vương Đô Asura xây cả một khu vườn trong cung điện luôn sao?”
“Ồ vâng. Và ở Ranoa của ngài cũng có phải không ạ?”
“Đúng vậy! Có vẻ như trên phương diện này Đất Nước nào cũng giống nhau! Thú vị thật sự.”
Ngay khi tôi và Roxy vừa tới, thì Ariel và tổ đội của cô ấy đã ở quán trọ và uống trà với những người xứ Ranoa.
Một cô bé trông khoảng mười hai tuổi đang ngồi bên cạnh Công chúa Ariel. Nhưng mà vì đây là một chuyến hành hương dành cho những người đến tuổi kế vị, thế nên hẳn cô ấy đã mười lăm tuổi rồi, nhưng thật sự trông trẻ hơn nhiều so với tuổi ấy chứ.
Sylphie đang đứng đằng sau hai người họ, trông cô ấy thật trang nghiêm khi mặc trên mình chiếc Công Phục. Cả Luke cũng ở đó. Ngoài ra còn có cả một nữ hiệp sĩ mà tôi không thể nhận ra được – hẳn đó là hộ vệ cá nhân của công chúa Ranoa.
“Các ngươi là ai? Hãy xưng tên.”
Ngay lập tức cô ấy đặt ánh mắt về phía chúng tôi, cô ấy bước lên giữa chúng tôi và những người đằng sau. Đôi mắt đang nhìn chằm chằm thách thức, nhưng không có vẻ hiềm khích.
“Thật vinh dự được diện kiến người. Tôi là Roxy M. Greyrat, và tôi ở đây để hộ vệ cho công chúa ạ.”
“Tôi là Rudeus Greyrat, và tôi sẽ ở đây để hỗ trợ cô ấy. Rất vui được diện kiến người, thưa quý cô.”
“Ồ, ta hiểu rồi… Ta đã được nghe là hai ngươi sẽ đến. Ta tên Grace và là một hiệp sĩ hoàng gia. Chúng ta rất cảm kích về sự giúp đỡ của các ngươi.”
Trong một khoảnh khắc, vị hiệp sĩ bỗng tỏ ra ngờ vực Roxy. Xong cuối cùng, cô ấy lùi lại và không nói thêm một lời nào nữa.
Hẳn cô ấy đã định nói cái gì đó như “Con bé trông quá trẻ cho việc này đấy. Rốt cục thi cái Học viện này đang nghĩ cái gì mà chọn đứa nhóc này nhỉ?” Tôi cũng rất cảm kích vì cô ấy đã chỉ giữ nó trong lòng, nhưng tôi vẫn thấy kỳ lạ. Có lẽ cô ấy là một người biết giữ ý chăng.
Không… Chắc là sau khi nhìn thấy nụ cười kinh hãi trên mặt của Ariel, cô ấy đã quyết định dè chừng mà khóa miệng lại rồi.
Cũng ổn thôi. Nếu cô ta mà dám buông lời giễu cợt và gọi vị sự phụ đáng kính yêu của tôi là “đứa nhóc,” thì tôi sẽ không ngại mà tổng xỉ vả cô ta… hoặc “tổng xỉ vả” theo đúng nghĩa đen bằng “Ngục Viêm Hỏa Đạn”. Nhưng điều đó đồng thời cũng sẽ chấm dứt sự thăng tiến của Roxy luôn.
“Chúng tôi được nghe rằng người đã thuê một tổ đội mạo hiểm giả phải không ạ?”
“Vâng, hiện họ đang chuẩn bị cho cuộc hành trình. Nên vui lòng hãy đợi một chút ạ.”
“Được rồi.”
Tôi định đi tới một cái ghế trống cạnh đó, nhưng Roxy thì tiến tới chỗ của Sylphie và Luke. Vị hiệp sĩ cũng trở về vị trí ban đầu, một tư thế đứng thẳng nghiêm một cách hoàn hảo.
Có vẻ như chỉ có những công chúa mới có quyền được ngồi bây giờ. Nên chắc tôi cũng sẽ phải đứng như họ thôi.
“Nhân tiện, Công chúa Ariel, người đã ở trong Vương Đô của chúng tôi được bao lâu rồi?”
“Ừm, để xem nào… nếu không tính chuyến đi của tôi tới đây, thì có lẽ là khoảng sáu năm. Nên đất nước này đã dần trở thành một ngôi nhà thứ hai cho tôi rồi.”
“Ồ… vậy chẳng phải người sẽ tốt nghiệp vào năm sau sao? Thật xấu hổ làm sao… Vì tôi cũng chỉ vừa mới biết người thôi mà, và giờ thì người lại chuẩn bị rời đi sớm vậy ư…”
“Vâng, tôi cho là vậy. Nhưng miễn là mối giao thoa giữa hai đất nước vẫn còn, thì chắc chắn rằng chúng ta sẽ còn gặp lại nhau thôi.’’
Hừm. Ở một góc nhìn khác, thì vị công chúa của Ranoa này cũng dễ thương đấy chứ.
Tôi nhớ đã từng được nghe là toàn bộ thành viên của gia tộc trên đất nước này đều là những nam thanh nữ tú. Và quả thật, điều đó hoàn toàn đúng. Mặc dù vẫn không thể bì được với nhan sắc của Ariel, nhưng mà vẫn rất xinh đẹp.
Mà quả thật, Ariel tác phong nhanh nhẹn phết chứ. Có vẻ như hai người họ giờ ĐÃ TRỞ THÀNH bạn của nhau bằng một cách nào đó luôn rồi.
Tôi hiện đang để đầu mình trên mây, cái cuộc trò chuyện giữa hai cô công chúa thì cứ thế như nước đổ vào lá khoai vậy.
“Tôi đã phải nói lại bao nhiêu lần rồi, chết tiệt?!”
Rồi những tiếng nói ở chỗ cửa chính tát một phát đưa tôi về thực tại.
“Nghe này, chỉ cần làm cho xong là được mà!”
“Cậu nghiêm túc ư?! Cậu quên mất chuyện lần trước rồi sao?! Chúng ta đã bị lũ khốn ấy dồn vào thế bí và chúng đã suýt giết Tina và Melanie đấy! Nên tôi không muốn làm việc này chút nào cả!”
“Thế cậu muốn tôi phải làm gì bây giờ? Chúng ta không có quyền quyết định ở đây.”
“Không tốt một tí nào cả! Cậu thật sự ổn với chuyện này ư? Cậu thật sự tin tưởng mấy tên lạ hoắc sẽ trông chừng cậu ở đây á?”
“Không phải là tôi MUỐN, hiểu chứ?”
Những con người bước chân đến đang cãi vã lẫn nhau, làm náo loạn cả căn phòng. Có bốn người bọn họ, và đều là phụ nữ.
Người đứng đầu trong nhóm trông thật to lớn và vạm vỡ. Cô ấy làm tôi nhớ đến Ghislaine, nhưng cô ấy trông còn đô hơn cơ. Thân hình của cô cứ như thể được tạc từ đá mà ra vậy.
Người phụ nữ thứ hai thì trông gọn hơn với mái tóc nâu được vuốt ngược lại, để lộ ra một vết sẹo hình chữ thập trên trán cô ấy. Trông cô có vẻ nhanh nhẹn và cảnh giác, và cùng đôi mắt sâu hoắm có thể gợi ý rằng cô là một người rất thiện chiến.
Cả hai người họ có vẻ đã ba mươi tuổi, trên hông họ dắt theo một thanh kiếm. Có vẻ như họ là những người chiến đấu vị trí tiền tuyến.
Tuy vẻ bề ngoài có thể không quyết định được gì, nhưng họ trông thật sự giống như một cặp chiến binh kỳ cựu, dũng cảm và giàu kỹ năng. Cũng hợp lý thôi, bởi họ được chọn lọc rất kỹ càng để bảo hộ cho công chúa mà.
Tuy nhiên, họ không phải là người đang trong trận cãi vã kia. Mà nó là từ hai người đi đằng sau.
“Tôi biết!! Nhưng thà làm việc này một mình còn hơn là với ai đó không đáng tin!”
Cái người phụ nữ mà đang nổi đóa lên kia có một vẻ mặt đượm buồn. Mà trông có vẻ giống một cô gái hơn, có lẽ khoảng người lăm tuổi.
So với hai người đi đầu mà nói, thì cô ấy trông có vẻ non nớt hơn. Nhưng nếu như họ đã nhận cô vào trong tổ đội, thì hẳn cô ấy phải giỏi một mặt nào đó. Cây trượng cô cầm theo khiến tôi nghĩ có lẽ cô là một ma pháp sư hoặc trị liệu sư, cũng có thể là cả hai.
“Nghe này, cậu không thể nào chỉ một mình ở hậu tuyến như thế được. Tuy tôi sẽ không để bất cứ thứ gì có thể vượt qua, nhưng thỉnh thoảng thì vẫn sẽ có ngoại lệ đấy…”
Và sau đó là thành viên thứ tư trong tổ đội.
“Nhưng quan trọng hơn, cậu phải học cách hợp tác với BẤT KỲ AI nếu cậu muốn mọi người nể trọng. Mạo hiểm giả không phải là kẻ chỉ cứ dính vào một tổ đội cả đời, hiểu không?”
Cô ấy cầm theo một cây cung. Một loại vũ khí không phổ biến với các mạo hiểm giả – vì cung không thể mạnh bằng kiếm hay ma thuật được. Tôi đã dành hàng mấy năm để du hành rồi, và tôi chỉ gặp được duy nhất một người được coi là cung thủ thôi.
“Ha.”
Nghĩ lại thì, ‘‘cô ấy’’ hẳn là người duy nhất trong khu vực này dùng cung nhỉ.
Và tất nhiên, tôi có thể ngay lập tức nhận ra người con gái đó.
Cái khoảnh khắc mà người ấy bước chân vào trong căn phòng và nhìn thấy tôi, thì cô ngay lập tức khựng lại, trên đôi mắt xanh biếc đó ánh lên vẻ xúc động.
“L-là anh ấy...”
Cô ấy lẩm bẩm vài từ, hẳn là tự thủ thầm chứ không phải đang nói với tôi.
Cái cô gái ủ rũ đang cãi nhau cũng đứng đơ ra và hỏi với giọng điệu nghi hoặc.
“Ừm, Sara? Cậu biết người này sao?”
“Ừm… ừ đúng vậy.”
Cô gái với mối tình sớm nở chóng tàn ngày nào giờ đang đứng trước mặt tôi, người con gái đã nhận ra ‘‘Con đại bàng gãy cánh’’ vài năm về trước.
---------------------------------------
Biên dịch: Salmonz
Nhận xét (0)