Light Novel Mushoku tensei: Chương 6 - Pháp sư bất lực [ Phần 1 ]
Bookmark

Light Novel Mushoku tensei: Chương 6 - Pháp sư bất lực [ Phần 1 ]

Baca Light Novel Mushoku tensei: Chương 6 - Pháp sư bất lực [ Phần 1 ]

Baca Komik Light Novel Mushoku tensei: Chương 6 - Pháp sư bất lực [ Phần 1 ] bahasa Indonesia lengkap dan baru di MSKManga. Kami menyediakan Komik, Manhua, Manhwa, dan Novel yang dapat kalian baca online gratis.

Read Light Novel Mushoku tensei: Chương 6 - Pháp sư bất lực [ Phần 1 ]

 Một giờ sau, tôi loạng choạng uống cạn chai rượu trong phòng và rời khỏi nhà trọ, tìm một quán rượu để uống bét nhè.

Vừa vào cửa, tôi liền ngồi bịch xuống cái bàn tiếp rượu

"Ông chủ, cho tôi loại rượu mạnh nhất ở đây."

"Nhóc con, cậ-..."

Ông chủ vốn dĩ muốn nói điều gì đó, nhưng sau khi thấy tôi rút một đồng bạc Asura trên tay, ông ấy tỏ vẻ ngạc nhiên.

Sau đó ổng chuyển sang biểu cảm khó chịu, rồi lập tức lấy một chai rượu từ ngăn tủ phía sau ra và đặt xuống trước mặt tôi.

Vì đã có rượu sẵn nên ông ta có thể lấy ra ngay từ đầu.

"Ực ực……"

Tôi uống cạn ly rượu mà ông chú mang ra. Rồi tôi cầm cả chai lên uống, tu một hơi xuống dạ dày.

Đây là lần đầu tiên tôi uống say như thế này, không ngờ lại sung sướng đến vậy.

Bầu trời với các vì sao đang quay mòng mòng trên đầu.

Nghiện rượu cấp tính ư? Tôi đếch quan tâm lắm, nếu có thể chết trong trạng thái thoải mái như vậy thì càng tốt!!

"Ông chú ơi! Cho tôi thêm một chai nữa! Thêm vài món để nhắm nữa nhá!’’

"Này, cậu không thể cứ uốn-..."

"Ôi trời, nhanh mợ cái tay lên!"

Tôi quát tháo dữ dội nên ông chủ phải nhún vai và mang thêm một chai rượu nữa.

Chà, cảm giác này thật sự hoài niệm ghê, cứ như là ở kiếp trước vậy. Chỉ cần tôi la lớn, là ông bà già răm rắp làm theo như cún.

Hahaha!! Mình đã ở thế giới này mấy năm trời rồi, còn có cơ hội làm lại nữa, vậy mà vẫn cứ giẫm vào vết xe đổ đó ư? ... Chết tiệt ... thật khốn kiếp ...

"..."

Tôi mở miệng tu ừng ực. Rượu ở đây nóng đến mức khiến người ta thổ huyết, nồng nặc đến đau rát cả lưỡi. Tuy nhiên, hương vị không có vấn đề gì cả. Càng uống, tôi càng cảm thấy lỗ hổng lớn lạnh lẽo trong lòng dường như dần được lấp đầy.

Món ăn kèm là đậu rán.

Tên món ăn là gì ấy nhỉ? Tôi đã ăn nó nhiều lần cho đến nay rồi, nhưng lại không tài nào nhớ ra được. Quên đi, cứ gọi hết ra, đằng nào thì cái thị trấn khỉ gió này cũng chỉ có mỗi đậu.

"Ồ, ai sao quen quá ta ~?"

Tôi nuốt miếng đậu, rồi tu húp rượu thì đột nhiên có giọng nói sau lưng.

"Ôi chà chà, chả phải là ‘’Đầm Lầy’’ đây sao? Thật kỳ lạ. Không ngờ chú mày lại uống trong quán rượu mà tao thường tới đấy’’

Không cần phải nhìn lại, vì tôi biết đó là ai.

Đó là Soldat, tên khốn luôn thích khịa đểu.

"Mày có biết đây là địa bàn mà tao hay lui tới không hả? Ngồi với một gã như mày sẽ làm rượu tao uống mất ngon đấy. Mau cút ra ngoài đi. Ê này, mày có đang nghe tao nói không vậy, Phắn!"

Soldat ngồi phịch xuống bên cạnh tôi.

Tôi quay đầu nhìn hắn, anh chàng này, như thường lệ, vẻ mặt khinh bỉ tôi từ tận đáy lòng.

"Sao mày trông như con cá chết khô thế? Mày vừa gặp chuyện gì khủng khiếp lắm sao? Mà kể cả không có chuyện gì xảy ra thì mày sẽ luôn có cái vẻ mặt gợi đòn đó. Khi mọi việc không suôn sẻ là lại trốn tránh khỏi vấn đề rồi nở một nụ cười giả tạo để làm hài lòng người khác. Mày chỉ đang chờ người ta an ủi mày thôi, đúng không? Đây, để bố an ủi mày nhé!!’’

Hắn dí sát mặt vào, thì liền bị tôi đấm cho cú trời giáng.

Soldat ngã lăn ra nền đất, nhưng rồi lại đứng dậy.

"Mẹ thằng chó!"

Tôi cũng rời khỏi ghế và túm lấy cổ Soldat.

"Mày có vấn đề về cách ứng xử hả? Suốt mấy ngày qua mày đều làm phiền tao ... Mày muốn tao phản ứng thế này sao, thích thì chiều!" Tôi hét lên.

"Mày-……"

Tôi lại đấm anh ta một cái thật mạnh.

Soldat không hề phòng bị nhưng cũng không né tránh, anh ta vung nắm đấm hời hợt vào mặt tôi và loạng choạng vài bước.

"Có gì sai khi tao cười cả ngày như một tên ngốc chứ?"

Tôi giáng cho hắn một cú nữa.

‘’Bộ khi tao giống mày: Xỉ nhục, coi thường người khác, khoe khoang thành tích rồi bị người ta ghen ghét thì mọi chuyện sẽ tốt hơn ư? Sau khi tao làm những hành động khiến người ta căm phẫn đó thì mày sẽ thay đổi cách nhìn về tao sao?

"Tao chỉ là không muốn bị người khác ghét bỏ! Để không bị ghét bỏ, thì tao phải cười, cười thật nhiều!! Tại sao mày lại không hài lòng với chuyện đó chứ?’’

"Tại sao dù tao cố gắng đến vậy, mà mọi người vẫn bỏ tao mà đi! Cho dù là nói dối cũng được, tao đéo quan tâm, dù cảm xúc có giả tạo thì tao cũng chấp nhận! Vậy nên làm ơn đừng rời đi mà, đừng đối xử tàn nhẫn như vậy!!’’

Tôi không thể kiềm chế được nữa. thứ cảm xúc này, nó đau, nó đau lắm!!

‘’Tất cả mọi thứ của tao đều đã bị hủy hoại!! Cuộc đời chó má này nên kết thúc rồi!! Còn mày, mày bị cái quái gì vậy chứ? Mày cái gì cũng không biết, vậy mà suốt ngày gây khó dễ cho tao!! Tao nửa vời, đơn độc ư? Tao giả tạo ư? Chạy trốn thì có gì sai khi bản thân đang tổn thương chứ!!’’

Trong khi gầm lên những tiếng xé lòng, tôi đấm Soldat liên tiếp không ngừng. Tôi trút cơn giận lên gã.

Những kẻ khác trong quán rượu phát hiện ra trận gây gổ thì chỉ tụ năm tụm bảy vào hò hét cổ vũ kêu tiếp tục đấm mạnh hơn nữa đi.

Tuy nhiên, Soldat đã không di chuyển. Rõ ràng là anh ta có thể phản đòn lại, nhưng hắn chỉ tiếp tục chịu những cái nắm tay yếu ớt và từ tôi, một kẻ say xỉn rác rưởi.

Bầu không khí xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Quán rượu vào ban đêm lẽ ra là một nơi ồn ào, nhưng giờ những âm thanh khác đã biến mất. chỉ vọng lại những tiếng tôi đánh Soldat.

Khi tôi mệt mỏi và ngã ra đất, chỉ có tiếng rên rỉ phát ra từ trong cổ họng đầy men rượu.

"Này, Soldat ... Đừng bắt nạt đứa trẻ đó nhiều quá."

"... À, ừm."

Những vị khách khác trong quán rượu, những thành viên của "Lãnh Bước" đang ngồi uống rượu bên trong, cùng với Soldat, tất cả đều sững sờ nhìn tôi.

Vì tôi vẫn còn nằm sõng soài trên mặt đất, Soldat dường như ngồi xổm xuống để phù hợp với độ cao với tầm nhìn của tôi, và sau đó nhìn thẳng vào đôi mắt sũng nước đó.

"Xin lỗi, xin lỗi nhé, là lỗi tao, có lẽ quả thật mày là kẻ bất hạnh nhất trên thế giới này. Đừng khóc, rồi những điều tốt đẹp sẽ chờ đón mày trong tương lai thôi."

"Mày-… Anh thì biết cái rắm..."

"Ừm ... à, đây uống đi! Ít nhất thì mày có thể tâm sự với tao. Có lẽ mày có thể trút bỏ một ít gánh nặng ra khỏi lồng ngực mình…Vậy nên ... đừng khóc nữa."

Soldat nói xong vươn tay vỗ vai tôi.

Khi tôi hồi phục, không hiểu tại sao lại uống với Soldat.

Và trong khi uống rượu, hắn lại nói chen vào lời kể của tôi.

"Nói cách khác, tức là mày bị cô gái ấy đá vì thằng bé không chịu ngóc cái đầu của nó dậy sao?"

"Haha…Vậy đó… Cứ giễu cợt tùy thích..."

"Tao có giễu cợt gì đâu. Chỉ là khi người ta chán nản thì phải tìm ra nguyên nhân gây ra bệnh trầm cảm chứ."

"……Được rồi."

Trước sự ngạc nhiên của tôi, Soldat im lặng lắng nghe chăm chú.

Các thành viên khác của "Lãnh Bước" đều tránh mặt, chỉ có anh ấy và tôi trốn trong góc quán và trò chuyện.

"Nhưng, lý do tại sao tôi (Boku) lại bị trầm cảm ──"

"Cứ thoái mái dùng tao (Ore) đi "."

"Hả?"

"Sao mày không dùng (Ore)? Thả lỏng đi nào, mày không cần phải cứng ngắc khi nói chuyện với tao, mày không cần phải đeo mặt nạ giả tạo đó nữa, bởi vì điều đó chả khác gì nói dối chính mình."

(Lưu ý: Rudy thường tự gọi mình là" Boku (Tôi) ", nhưng Rudeus đã sử dụng" Ore " (Tao) khi cậu ấy nổi điên vừa rồi)

"Ồ……"

"Một khi mày tự dối lòng, những cảm xúc tồi tệ của mày ngày một tích lũy nhiều hơn. Vì vậy, mày không cần phải ăn nói một cách lịch sự, chỉ cần sử dụng “Tao” thôi là được."

Vậy sao? Sau khi nghe xong điều này, tôi thấy nó có vẻ khá hợp lý. Quả thực, tôi cảm thấy mình đã tích lũy được rất nhiều bài học đắt giá trong năm nay.

"Lý do khiến tao chán nản là do trước kia khá lâu rồi. Có một cô gái mà tao thích…’’

"Đúng, cứ nói như vậy."

"Có rất nhiều chuyện đã xảy ra, Và bọn tao đã làm’’chuyện đó’’. Đó là lần đầu tiên của hai người."

"Chà, ra đó là mối tình đầu của mày nhỉ?"

"Nhưng mà, khi tao tỉnh lại, thì ‘’bên kia’’ đã đi rồi, cô ấy đã rời đi từ rất lâu trước đó..."

"Vậy là mày bị bỏ rơi sao?"

Bị bỏ rơi.

Sau khi sự thật phũ phàng này được nói ra, tôi cảm thấy cay cay sống mũi. Một lưỡi dao đâm thẳng vào tim. Nước mắt thì cứ rơi lã chã, bàn tay cầm cốc bắt đầu run rẩy, những tiếng nức nở bật ra nơi cổ họng đau rát.

"Híc… oaoaoaoaoaoa ..."

"Dù tao đã nói đừng khóc ... Nhưng vì mày đã khóc, điều đó hẳn là có ý nghĩa nào đó. Mày hẳn là đã giữ cảm xúc này trong lòng suốt bấy lâu nay… Vì vậy, cứ khóc to lên đi. Nào, hãy uống để quên sầu đi nào!!"

Dứt lời, Soldat rót rượu vào ly của tôi. Đây là loại rượu đắt nhất trong quán rượu này.

Tôi uống hết mà không có cảm giác cồn cào trong bụng. Tôi không nhớ mình đã uống bao nhiêu, nhưng nước mắt đã giảm đi phần nào.

"Tại sao chứ... Eris, cô ấy ... tại sao cô ấy lại rời đi ... tại sao ...?"

"Ồ, cô ta tên là Eris sao? Đúng là một người phụ nữ quá đáng mà. Nhưng, mày không thể lãng phí thời gian để tự hỏi về hành động của cô ta được, bởi phụ nữ chả khác gì lũ mèo cả. Và chúng ta là chó. Làm sao chó sủa gâu gâu có thể hiểu tiếng mèo được chứ? Ta không thể hiểu được lũ mèo nghĩ cái quái gì cả, đúng không nào?’’

"Nhưng, tại sao chứ ..."

"À ... Theo kinh nghiệm của tao, nếu một người phụ nữ biến mất đột ngột, thường là do hành động của mày trước khi cô ta biến mất có gì đó không ổn. Vì vậy, cô ta sẽ đột nhiên cảm thấy tồi tệ và để lại một câu:" Ta không quan tâm nữa!!’’ rồi bỏ đi. Kiểu dạng thế.”

"Hành động của cô ấy trước khi cô ấy biến mất sao...?"

Tôi tự hỏi từ tận đáy lòng.

"Hay bởi vì tao đã quá mạnh bạo..."

"Đừng có kết luận một chiều những gì mà cô ta đang nghĩ, kể cả bây giờ mày có suy luận chăng nữa, thì cũng chưa chắc đó là suy nghĩ thật sự của cổ. Nếu mà mày đi xin lỗi vì nguyên nhân mày tự suy luận ra, hẳn là cô ta sẽ nói ‘’Ta không có tức giận về chuyện này, ngươi nhầm rồi’’ Hãy cẩn trọng suy nghĩ nhé’’

"Tao không biết cô ấy ở đâu cả, và tao muốn xin lỗi ..."

"Ừm, tao hiểu, tao hiểu mà."

Soldat nốc cạn ly rượu của mình.

Sau đó anh đặt cốc xuống và dùng ngón tay cái lau sạch những giọt nước trên thành cốc.

Sau khi thực hiện một hành động đặt tay lên cằm dường như đang suy nghĩ về điều gì đó, Soldat đột nhiên lẩm bẩm:

"Sẽ thật đau đớn cho mày nếu cứ tiếp tục như thế này đấy."

Câu nói này đã nói thay hoàn toàn cho cảm xúc của tôi.

Biểu cảm của Soldat không thay đổi. Anh vẫn tỏ thái độ ghét bỏ người khác, ánh mắt vẫn mỉa mai và coi thường đối phương.

Nhưng chỉ có biểu hiện là như thế.

Đôi mắt anh ấy nhìn thẳng vào tôi, và không có sự lừa dối trong lời nói đó.

"Vậy, hãy chữa lành nó thôi nào."

"Nhưng, chữa kiểu gì mới được..."

"Tao cũng chả biết nữa."

Soldat lắc đầu, nhưng lại tiếp tục:

"Nhưng, vì nguyên nhân là tại ‘’chuyện đó’’, hãy lấy độc trị độc, hãy tìm kiếm niềm vui, trải nghiệm mới nào."

Làm ‘’chuyện ấy’’ để làm lu mờ ‘’trải nghiệm’’ trước đó.

Nhưng khi thực hiện hành vi này, tôi phải ép buộc thằng nhỏ phải đứng dậy sao? Ép thứ đã hỏng hóc phải hoạt động trở lại?

"Làm thế thì có chữa khỏi được không ...?"

"Thử phát biết ngay."

"……Được rồi."

"Mày vẫn đang ngu ngơ không hiểu gì đúng không? Tìm kiếm niềm vui không phải là cứ nhét cây gậy vào lỗ, hiểu chứ?’’

Tôi có một chút hiểu biết về những gì Soldat muốn nói. Kiểu như xem JAV vậy.

"Vậy kế hoạch là gì?"

"... Hãy để nó cho người chuyên nghiệp."

Theo đề xuất của Soldat, chúng tôi quyết định đến chỗ nhà thổ.

Khu giải trí của Rosenburg.

Đây là lần đầu tiên tôi đến một khu phố đèn đỏ.

Hoặc, tôi đã luôn cố tình tránh nó.

Đã gần khuya, các nhà chứa đều đã sáng đèn, con đường tơ lụa tấp nập người đi kẻ ở.

Phần lớn trong số họ là giới tính nam, nhưng cũng có rất nhiều phụ nữ.

Hầu hết những người phụ nữ đó đến đây để ‘’làm việc’’, bọn họ ở đây để tìm kiếm những khách hàng là nam giới. Tất cả họ đều trang điểm đậm đến mức khó để phân biệt khuôn mặt nào với khuôn mặt nào.

À không, vẫn có những người phụ nữ đứng dưới mái hiên tay cầm điếu thuốc. Y phục trên người cũng rất gợi cảm, có thể nhìn thấy bầu ngực căng tròn lộ ra ngoài. Nhưng Soldat nói không, anh ta nói họ cũng đang cố thu hút khách hàng.

"Tao… đây là lần đầu tiên tao đến một nơi như này."

"Tao biết chứ."

"Ai đây? ... Tao nên chọn loại người nào?"

"Không, mày không cần phải chọn. Mấy người ở đây chỉ nằm một chỗ cho ta làm gì thì làm nếu có trả tiền. Nhưng mày… thì khác."

"……Tao hiểu rồi."

Vậy có nghĩa là gái điếm cũng sẽ được chia thành nhiều cấp độ dựa trên khía cạnh kỹ thuật khác nhau.

Gái bán thân cấp thấp không có kỹ năng và không có gì khác, họ chỉ cho phép khách sử dụng cơ thể của mình trong một đêm, có thể nói rằng họ thực sự chỉ là những người “bán thân”.

Tôi sợ rằng một ngành công nghiệp như thế này sẽ không thể chữa khỏi tình trạng ‘’bất lực’’ của mình.

"Chúng ta sắp tới một nhà thổ cao cấp rồi."

"Là dân chuyên sao…?"

"Nói đến cao cấp thì có rất nhiều loại. Ví dụ như những nơi mà mọi người thường không có cơ hội đến, cho phép ta làm vượt đến ‘’giới hạn’’ mà nhà thổ bình thường không thể, có thể thỏa mãn những sở thích hư hỏng thầm kín ... Thậm chí có những… mà thôi, nhạy cảm lắm, mày tự tìm hiểu đi. "

Nghe anh ta nói mà tôi không thể tưởng tượng nó sẽ đến cái mức nào nữa ... đến một kẻ biến thái như tôi mà còn mơ hồ khi nghe đến cái giới hạn mà anh ta đề cập.

"Tuy nhiên, nơi chúng ta đến là một nhà thổ cao cấp tiêu chuẩn. Sẽ có những chuyên gia được đào tạo bài bản đưa mày lên thiên đường với kỹ thuật tốt nhất. Kiểu vậy đó."

Chỉ nghe thôi đã khiến người ta cảm thấy thích thú rồi.

Ở kiếp trước, tôi không có quan hệ gì với những nơi như thế này. Không phải tôi không có hứng thú, nhưng hồi đó tôi quá tự mãn và tuyên bố rằng chỉ có những kẻ ngốc mới cần phải đến nơi đó giải tỏa. Giờ nghĩ lại mới thấy bản thân mình thật ngây thơ và dại dột biết chừng nào.

Bây giờ trong tôi tràn ngập hy vọng.

Tuy nhiên, thằng bé nó vẫn im như thóc, chả có dấu hiệu gì.

"Soldat, ừm...... Soldat-san ....Anh thường xuyên đến những nơi như vậy sao?"

"Đã bảo không cần phải khách sáo, không cần phải thêm san vào đâu .... mà kệ đi, vì tao là đàn ông, đến đây là chuyện đương nhiên thôi."

"Tổ đội của anh không có các thành viên nữ sao?"

"Đội của bọn tao ... Chính xác mà nói, cấm hết các hành vi quan hệ yêu đương trong nhóm. Bọn tao chỉ tuyển đội người dựa trên thực lực. Vì vậy, bọn tao có một quy tắc rằng một khi phát hiện ra có thành viên nam và thành viên nữ trong nhóm có mối ‘’quan hệ’’ kiểu đấy, các bên liên quan sẽ phải rút khỏi tổ đội, vì nếu để họ lại sẽ gây những phiền phức không đáng có cho cả nhóm"

"À, hóa ra là như vậy."

Trong các Game Online trước đây, Quan hệ nam nữ cũng là một Trọng những nguyên nhân dẫn đến Tranh chấp. Ví dụ, SAU khi tham gia một đội nào đó, mà mấy thằng đực rựa cùng thích một cô, gây ra sự đố kỵ, thù ghét trong đội, hoặc khi hai kẻ đó chia tay sẽ tạo bầu không khí tiêu cực cho cả nhóm. Kể cả không chia tay, ngồi gặm cơm chó của cặp đôi đó cả ngày cũng chả hay ho gì cho cam, vân vân và mây mây.

Tuy nhiên, đây thực sự là một DỊ THẾ GIỚI. Rốt cuộc, tất cả mọi người đều phải đánh cược mạng sống của mình khi tham gia một tổ đội, chỉ cần bất cẩn thôi là sẽ bỏ mạng ngay. Vì vậy, các quy định sẽ được thiết lập để thận trong cho vấn đề này, đặc biệt là đối với các nhóm quy mô lớn.

"Nhưng cho dù quy định như thế nào, nam nữ cùng vào sinh ra tử với nhau cả năm cả tháng, đây là mối quan hệ phát triển tự nhiên, nào có thể ngăn cản được?"

"Đúng vậy, vì thế bọn này thường xuyên thay đổi thành viên. Ngay khi nhận thấy bầu không khí đó, đội trưởng sẽ lập tức thay đổi người."

"Nhưng đã là một đội được một thời gian rồi, đột nhiên phải thay đổi người như vậy, cách bố trí chiến thuật chẳng phải sẽ gặp khó khăn sao?"

"Đúng vậy, sẽ mất một khoảng thời gian để thích nghi, việc đó thật sự phiền phức. Vì vậy, một trưởng nhóm như tao sẽ tích cực động viên các thành viên khác đến nơi này để chúng không động dực làm bậy trong nhóm. Mà chúng ta đến nơi rồi đó.’’

Nói đến đây, Soldat dừng lại.

Trước mặt tôi có một tòa nhà sơn đỏ, trông đặc biệt lộng lẫy dưới ánh sáng của lửa trại.

Vẻ ngoài này khiến người ta cảm thấy ngưỡng cửa hơi cao.

Nếu là bình thường, tôi sẽ không bao giờ đến gần một nơi như vậy. Đi vào bên trong thì càng không thể.

"Nào, đi với tao."

Tôi không ngờ một kẻ khó ưa như Soldat lại dẫn đầu một tổ đội Mạo HIểm Giả. "Lãnh Bước" là tổ đội do Soldat làm đội trưởng. Nhưng giờ khi nghe qua câu chuyện của anh ta, tôi mới hiểu. Giống với Suzzane, một cảm giác đáng tin cậy, một bóng lưng to lớn để người ta đi theo.

"Đừng căng thẳng như vậy. Chú mày có nhiều tiền lắm mà, phải chứ?"

"Chắc là đủ."

Có thứ gì đó tương tự như bảng giá ở cửa ra vào Tôi đã xác nhận rằng ngay cả những mặt hàng có giá cao nhất cũng có thể được đáp ứng đầy đủ bằng ví tiền hiện tại của tôi.

"Mày đã tiết kiệm được rất nhiều tiền. Chỉ cần một đêm là ổn. Nhưng nếu mày bị nghiện rồi đến đây thường xuyên hơn thì sẽ khá khó khăn đấy."

Sau khi bước vào bên trong, ta có thể thấy phong cách trang trí trang nhã dựa trên màu đỏ.

Bên phải là quầy, và bên trái là sáu người phụ nữ mặc váy ngồi trên ghế.

Mọi người khác với những người phụ nữ đang đứng bên ngoài, họ không trang điểm đậm mà áp dụng phương pháp trang điểm giữ được phần tự nhiên nhưng có thể tôn lên nét quyến rũ và gợi cảm. Nó khiến mọi người muốn tiếp tục nhìn vào chúng, đây cũng là một dạng kỹ thuật.

Cả chiếc váy và chiếc ghế đều là sản phẩm xa xỉ đắt tiền.

Đúng như cái tên “Điếm cao cấp”, nó toát lên vẻ sang chảnh.

"... Chiếc váy này trông thật đẹp’’ Tôi trầm trồ

"À, tao nghe nói rằng những bộ váy đó được nhập khẩu từ Vương quốc Asura, chúng là những chiếc váy quý tộc thực sự. Nhưng có vẻ như chúng không được nhập khẩu dưới dạng nguyên vẹn chiếc váy mà được cắt thành nhiều mảnh. Theo từng bộ phận. Sau khi vận chuyển sang bên này, nguyên bộ quần áo được may lại, phương pháp này có thể tránh được thuế tắc và mang sang đây với giá rẻ ”.

"Anh ... anh biết nhiều nhỉ."

"Đây là thông tin mà tao nghe được trước khi đến đây. Có vẻ như một người tên là Silent trong cửa hàng Remate đã nghĩ ra phương pháp này, và chỗ đó đang làm ăn khá phát đạt đấy’’

"À vâng’’ Dù chủ đề này khá thú vị, nhưng tôi không có dư thời gian cho chuyện đó lúc này.

Soldat đi thẳng về bên phải, đến quầy và chống khuỷu tay lên.

"Yo."

"Ồ, đây không phải là Soldat-sama sao? Chào mừng. Ah ... những cô gái mà ngài thường ‘’chăm sóc’’ đã được đặt trước ..."

"Hôm nay tôi đến đây để uống rượu thôi, nhưng là lần đầu tiên bạn của tôi tới đây. Phiền chú hướng dẫn cho hắn nhé’’

Soldat lùi ra khỏi quầy và đẩy tôi lên.

Tôi ngoan ngoãn bị anh ta đẩy ra trước quầy.

Người đứng ở quầy là một người đàn ông trông rất hiền lành với nụ cười trên môi, đang cúi đầu kính cẩn chào tôi, mặc dù trông tôi không khác gì một thằng nhóc.

"Lần đầu tiên gặp mặt, tôi xin chân thành cảm ơn quý khách đã đến ủng hộ cửa hàng" Rose Blossom House "của chúng tôi ngày hôm nay. Tôi là người quản lý nơi này, Profen.’’ Rất vui được gặp Ngài. "

"À ... xin chào, tôi là Rudeus Greyratt."

"Ôi! " Rudeus Đầm lầy "-sama danh tiếng! Ngưỡng mộ tên của ngài đã lâu, tôi đã được nghe đồn về ngài nhiều rồi ạ!"

Đồn gì cơ?

Tôi muốn biết, nhưng có một phần trong tôi thì lại không.

"Soldat-sama nói hôm nay là lần đầu tiên ngài đến đây ... Xin lỗi cho tôi mạn phép hỏi, vậy đây có phải ‘’lần đầu’’ của ngài không ạ?"

"A, không, không phải."

"Vậy à, vậy sau đây chúng tôi xin giải thích về hệ thống chúng tôi đang hoạt động."

Sau đó, gã ta bắt đầu thao thao bất tuyệt.

Trong nhà chứa này, trước tiên phải chọn một người trong số những phụ nữ được đang được ‘’trưng bày’’ ở phía đối diện của quầy.

Nội dung của các dịch vụ tình dục có thể được chi tiêu với người phụ nữ đó khác nhau tùy theo mức chi phí được trả. Có những hành động có thể được thực hiện và những hành động không thể được thực hiện được đối với từng loại hình dịch vụ. Không được cưỡng bức bọn họ làm những điều không được phép làm. Tất nhiên, ta sẽ nhận được một danh sách, nhưng về cơ bản, khách hàng không cần phải bận tâm cái nào làm được và cái nào không, vì người phụ nữ đã ghi nhớ hết tất cả rồi.

Khi bắt đầu, ta phải đi tắm trong phòng tắm được thiết kế trong cửa hàng này, và sau đó ta sẽ được đưa lên phòng.

Những người phụ nữ được chọn trước đó sẽ đợi trong phòng ngủ, sau đó là khoảng thời gian riêng tư của hai người, có thể thoải mái sử dụng chúng.

Chỉ cần là các yêu cầu được đánh dấu rõ ràng trong danh sách, phụ nữ sẽ tuân theo mọi yêu cầu của khách hàng.

Nếu có yêu cầu bổ sung được đưa ra mà không có trong danh sách, người phụ nữ sẽ từ chối.

Trong trường hợp khách hàng nhất quyết yêu cầu, người phụ nữ có thể sẽ chấp nhận yêu cầu của khách hàng, nhưng phải tính thêm phí và phải trả sau đó.

Nếu trải nghiệm không tương xứng và ta không thể ‘’lên’’ được. Thì với phí đóng trước 70%, thanh toán 30% còn lại và bất kỳ khoản chi phí bổ sung nào đó nếu khách hàng thỏa mãn với dịch vụ.

"Chà, mày chọn loại nào?"

Tôi chỉ cần trả tiền thôi. Theo gợi ý của Soldat, tôi chọn dịch vụ đắt nhất. Tốt hơn là nên thử nhiều cách khác nhau nhỉ?

Sau đó, tôi bắt đầu đánh giá kích cỡ của những người phụ nữ đó.

Một phần phí đã được thanh toán, vì vậy ta có thể quan sát kỹ hoặc chạm vào cơ thể của họ để xác nhận.

Có nhiều kiểu phụ nữ khác nhau, từ những người trông trưởng thành hơn đến những người trẻ con hơn. Ngay khi tôi đến gần, mọi người đều nở nụ cười ngọt ngào. Một nụ cười khiến người ta hiểu lầm rằng [cô ấy đang yêu mình] , có thể khiến ta đứng đực mãi ở đây.

Có bốn chiếc ghế trống, có lẽ đã có khách.

"Vậy thì ... tôi muốn chọn cô ấy."

Cuối cùng, tôi chọn người phụ nữ thứ hai từ trái sang.

Cô ấy khoảng tầm 20 tuổi, cao hơn tôi một chút. Ngực to, eo thon nhưng mông cũng khá tròn và có mọng thịt. Vẻ ngoài giống cư dân của Asura , đôi mắt long lanh và khóe mắt hơi rủ xuống tạo ấn tượng về một cô gái cá tính mạnh mẽ.

Ngoài ra còn có một mái tóc đỏ gợn sóng, mặc dù màu hơi xỉn.

Nhìn chung, đó là một người phụ nữ trông hơi giống Eris về tổng thể.

"Tôi tên là Elise, xin được chiếu cố ạ."

Ngay cả cái tên cũng gần giống.

Không, đây có lẽ là tên một loài hoa hoặc một cái gì đó tương tự.

"Em có thể hỏi họ tên của Ngài là gì được không ạ?"

"À, tên tôi là Rudeus, Rudeus Greyratt."

Sau khi trả lời, một vẻ ngạc nhiên thoáng qua trên khuôn mặt cô ấy, nhưng ngay lập tức đổi thành một nụ cười.

"Vậy thì, Rudeus-sama, xin hãy chiếu cố cho em ạ."

Cô ấy nở một nụ cười ngọt ngào khiến tôi gần như tan chảy, rồi quay người đi sang phòng khác.

"Vậy thì chúc may mắn…Tao sẽ quay lại khi hết giờ." Soldat nói.

"A ...ừm."

Sau khi Soldat nói xong câu này, anh ta rời đi cùng với người phụ nữ ở ngoài cùng bên phải.

Giờ tôi là người duy nhất còn lại, và giờ tôi bỗng thấy bất lực khi đứng một mình.

"Đây là phòng tắm. Thời gian ở đây sẽ không được tính vào chi phí. Hãy từ từ tận hưởng ạ."

Tôi thoát khỏi sự lo lắng của mình và đi theo người hướng dẫn vào sâu trong cửa hàng.

Có một cái xô gỗ đựng đầy nước nóng trong phòng tắm, và hai cô bé với trang phục mặc mỗi quần áo lót đang đợi tôi.

Cả hai cô bé đều trông rất tươi trẻ và dường như họ chưa bước qua tuổi dậy thì.

Họ đang rửa cơ thể tôi một cách âm thầm.

Mấy đứa nhóc này có thể đang học việc trong cửa hàng này. Tôi đang nói đến loại gái mại dâm không câu khách mà hàng ngày hành nghề.

Hai cô gái trẻ chưa phát triển toàn diện này đang làm sạch mọi ngóc ngách trên cơ thể tôi. Nếu đũng quần ở trạng thái bình thường, ‘’đứa con nghịch ngợm không nghe lời’’ có thể sướng đến phát run, rồi cấm cờ đứng dậy hiên ngang oai hùng.

Tuy nhiên, nó vẫn ngồi thù lù một góc.

Không chỉ cơ thể mà tóc tai cũng được gội sạch, đánh răng và toàn thân sạch sẽ, bọn họ nói với tôi rằng chỉ cần mặc đồ lót và áo sơ mi được cung cấp trong cửa hàng, tôi có thể xách giỏ. với quần áo và các vật dụng có giá trị để đi đến căn phòng số 5.

Thế là tôi rời khỏi phòng tắm và đi qua một cánh cửa khác.

Sau đó tôi đi qua hành lang hẹp để đến phòng số năm. Với những con số rõ ràng được viết trên cửa, rất dễ nhận ra.

Nhân tiện, các phòng sau số 6 dường như nằm trên tầng hai.

Tôi trong tâm trạng rối bời mở cửa.

Nghĩ đến việc một người phụ nữ đứng sau cánh cửa này có thể làm bất cứ điều gì với cô ấy đêm nay, miễn là nó tuân theo các quy tắc, về lý thuyết, tôi nên rất phấn khích.

Tuy nhiên, ‘’thằng nhỏ’’ vẫn không đáp lại.

"……Xin phép làm phiền ạ."

Tôi không thể không nói điều đó khi bước vào phòng này.

Căn phòng rất tối, chỉ có vài chân đèn và nến trên bàn làm nguồn sáng.

Trong ánh sáng yếu ớt, ta có thể nhìn thấy một chiếc giường lớn có mái che, Elise mặc quần áo mỏng tanh đang đứng bên giường chờ đợi.

"Em đã đợi ngài lâu lắm rồi. Rudeus-sama, xin hãy đến đây ạ."

Alise đến gần với một nụ cười dịu dàng và nắm lấy cánh tay tôi.

Không giống như Sara, lồng ngực với sự hiện diện mạnh mẽ đó dính vào tay tôi, và trái tim tôi bắt đầu tăng tốc.

"Hiện tại Ngài có muốn bắt đầu luôn? Hay là muốn nói chuyện phiếm trước?"

"À ... ờ ..."

"Có vẻ như ngài đang lo lắng. Vậy tại sao chúng ta không trò chuyện trước ạ. Đừng lo lắng, đêm còn dài mà. Không cần vội vàng làm gì.’’

Chà, đúng là người chuyên nghiệp.

Elise nói trong khi nằm bên cạnh tôi trên giường.

Sau đó cô khéo léo rót rượu trên bàn vào ly đã chuẩn bị trước.

"Ngài có muốn uống một ly rượu vang không?"

"À ... vâng, tôi muốn uống."

Dưới sự thuyết phục của cô ấy, tôi uống cạn cả ly một cách trực tiếp.

Tự nhiên có một câu hỏi lóe ra trong đầu tôi, tại sao không mời Elise uống cùng nhỉ, nhưng tôi lập tức nhớ ra rằng trong danh sách chỉ ra rằng các cô gái trong khách điếm không được uống rượu. Tất nhiên, nếu khách hàng yêu cầu uống rượu, họ cũng sẽ hợp tác, nhưng tôi nhớ rằng kỹ năng của bọn họ sẽ có thể bị giảm đi và không kiểm soát được hành vi lời nói khi say rượu.

Vậy thì tôi sẽ uống một mình.

"Đây là món ăn nhẹ từ Vương quốc Asura. Ngài có muốn thử chút không ạ?"

"À! V-vâng."

Sau khi ngoan ngoãn nghe lời cổ và cắn một miếng, Elise cười khúc khích

"Tôi đã nghe tên của Rudeus-sama trước đây."

"Ồ ... à, vâng, tôi có tên trong Hội Mạo hiểm giả. Vậy,là cô nghe tên tôi từ những Mạo HIểm Giả khác nhỉ?’’

"Không, chính em gái em đã nói rằng ngài từng biểu diễn ma thuật chữa bệnh miễn phí cho con bé mà không đòi hỏi bất kỳ thứ gì."

"Có sao?"

"Tôi nghe nói rằng đó là mùa đông, trong công việc dọn tuyết."

"Ồ."

Nhắc mới nhớ, có vẻ như đã từng xảy ra chuyện như vậy.

"Khách là Mạo HIểm giả chỉ tử tế khi chúng em ăn mặc như thế này, trang điểm kỹ càng. Nhưng khi chúng em không như thế này, nhiều người sẽ trở nên rất thô kệch, và có xu hướng bạo lực .Đặc biệt. đối với những đứa trẻ học việc, không có tiền, ăn mặc rách rưới, thường bị coi là trẻ mồ côi ...Em nghĩ những người khách đó chắc hẳn chưa bao giờ nghĩ rằng khi lớn lên những đứa trẻ bẩn thỉu như vậy lại được tiếp khách, như em bây giờ. "

Những đứa trẻ neo đơn vậy thực sự không có lối thoát sao?

Quả thực không có nhiều người nghĩ xa vời như vậy.

Những đứa trẻ mồ côi bẩn thỉu trong các con hẻm và những phụ nữ xinh đẹp đón khách trong nhà chứa dường như là những sinh vật của những thế giới khác nhau.

Tuy nhiên, nếu nhìn kỹ, tôi có thể thấy hai cô gái đang tắm trong nhà tắm trông rất giống với những đứa trẻ mà tôi nhìn thấy trong con hẻm vào ban ngày.

"Chà, có lẽ là vậy. Bởi vì tôi .. tôi cũng từng nghĩ những đứa trẻ đó là trẻ mồ côi."

"Tuy nhiên, Rudeus-sama khác với những người khác. Đối với những người Ngài nghĩ là trẻ mồ côi, Ngài vẫn mở rộng vòng tay giúp đỡ dựa trên lòng tốt và không đòi hỏi bất cứ điều gì để đáp lại. Điều đó thực sự tuyệt vời."

Những lời này chỉ là lời tâng bốc, chỉ là một kiểu dịch vụ.

Nhưng vẫn nghe thật êm tai, thật thoải mái khi được nghe những lời nói này.

"Em chắc chắn rằng các cô gái khác sẽ ghen tị khi họ biết rằng em đã ngủ với Ngài.’’ 

""Không, uh ... à, tôi có thể uống một ly khác được không?"

‘’ Vâng, mời Ngài dùng ạ. Nhưng đừng quá say nhé. Bởi vì đêm nay thực sự rất dài, xin đừng thưởng thức rượu mà hãy thưởng thức em ạ."

"Vâng... tất nhiên rồi."

Sau khi nhắm một chút thì tôi đã ngà ngà say rồi. Nhân tiện, trong khoảng thời gian này, Elise thỉnh thoảng vẫn ngồi cạnh tôi, bám lấy cánh tay, rồi sờ đùi ở chỗ sát háng, cô ấy như muốn nói gì đó: "Thức uống ngon không ạ?"

Hiện giờ tôi đang rất thoải mái, thậm chí còn nghĩ rằng thật tốt nếu vẫn tiếp tục giữ trạng thái như này. Tuy nhiên, việc đó là không thể.

"Vậy ngài đã sẵn sàng chưa ạ?"

"V-vâng."

Sau khi dứt lời, Elise đã buông tay tôi, đứng dậy và di chuyển đến trước mặt.

"Rudeus-sama, ngài có muốn tự cởi quần áo cho em không ạ?"

"Dạ?…Không ... không..."

"Vâng."

Alise từ từ cởi bỏ bộ quần áo mỏng manh của mình thật khiến người ta mê mẩn, như thể cô ấy đang cố gắng quyến rũ tôi.

"Vậy thì Rudeus-sama, đến giờ đi ngủ rồi."

Tôi nhìn chằm chằm vào cơ thể khỏa thân của cô ấy, sau khi cổ cởi đồ của tôi thì chúng tôi lên gường.

"Em sẽ hết lòng phục vụ ngài ạ."

Khung cảnh này thật mơ màng và đầy kích thích, cứ như đang ở trong mơ vậy. 

Nó đủ khiến tôi tin rằng chắc chắn sẽ thành công.

Rekomendasi