Light Novel Mushoku tensei: Chương 4 - Khu rừng trong đêm tối [ Phần 1 ]
Bookmark

Light Novel Mushoku tensei: Chương 4 - Khu rừng trong đêm tối [ Phần 1 ]

Baca Light Novel Mushoku tensei: Chương 4 - Khu rừng trong đêm tối [ Phần 1 ]

Baca Komik Light Novel Mushoku tensei: Chương 4 - Khu rừng trong đêm tối [ Phần 1 ] bahasa Indonesia lengkap dan baru di MSKManga. Kami menyediakan Komik, Manhua, Manhwa, dan Novel yang dapat kalian baca online gratis.

Read Light Novel Mushoku tensei: Chương 4 - Khu rừng trong đêm tối [ Phần 1 ]

 Nhiều tháng trôi qua và giờ đã là mùa đông.

Thời tiết này trên Lãnh thổ phía Bắc thật sự rất khắc nghiệt. 

Quả thực là khó để tưởng tượng được nơi này chỉ cách Vương Đô Asura có một chút, tuyết rơi nhiều tới mức bao phủ toàn bộ mặt đất một màu trắng tinh khiết.

Cũng bởi mật độ tuyết dày như này, nên giao thương giữa các nước láng giềng cũng đã bị phong toả, đất nước này sắp cạn kiệt rau củ sạch để dự trữ.

Cho nên các bữa ăn hiện tại chỉ toàn là đậu được thu hoạch trước mùa đông, các loại rau ngủ được ủ lên men, và thịt của quái thú mà các Mạo hiểm giả săn được. Đây là một tập quán thường thấy trong khu vực để thay thế cho những bữa ăn nhạt nhẽo với mấy chai rượu nặng cồn.

Thật tiếc là bản thân tôi không được phép uống rượu, và nó thật sự có ảnh hưởng đôi chút. 

Gần đây, tôi cũng chả được ăn món nào mà được nêm gia vị vào cả.

Mặc dù trời đã đổ tuyết trắng, nhưng cuộc sống thường nhật của tôi vẫn vậy.

Tôi vẫn tập thể dục này, cầu nguyện này, ăn uống này, rồi sau đó rời khỏi quán trọ để làm công việc mạo hiểm giả.

Tuy nhiên, đã được sáu tháng kể từ lúc tôi tới thị trấn này và có vẻ như bản thân đã hoàn thành được gần hết mọi thứ.

Chả biết nên vui hay buồn, nhưng cái tên “Đầm Lầy Rudeus” bắt đầu được lan truyền rộng rãi.

Tôi chủ động nhờ sự giúp đỡ tới các mạo hiểm giả hậu bối, và bản thân cũng đã được biết đến như một trong những chiến binh kỳ cựu. Tôi còn đã hợp tác cả với những tổ đội mạo hiểm trong Rosenburg để họ có thể thay mặt tôi hỏi han về Zenith khi những người đó đi tới những làng mạc xa xôi khác. Rồi một tổ đội khi đang chuẩn bị khởi hành trước khi mùa đông tới, đã đảm bảo với tôi rằng họ sẽ lan truyền thông tin đi rộng rãi.

Có lẽ là nhờ bản thân đã nỗ lực làm việc chăm chỉ, mà sự uy tín của tôi cũng đã được truyền tới các thương nhân đang tiến hành kinh doanh với mạo hiểm giả.

Ví dụ như các cửa hàng tạp hóa, cửa hàng giáp và cả cửa hàng vật phẩm nữa.

Trên hết, tôi còn đã lấy được cảm tình với một cửa hàng chuyên về sản xuất đạo cụ ma thuật.

Nếu những người đó gặp rắc rối, thì tôi sẽ giúp đỡ cho họ, và sau đó họ sẽ đáp lại ân huệ bằng việc lan truyền câu chuyện của tôi.

Không thể chắc rằng việc này sẽ hiệu quả ra sao, nhưng các thương nhân họ đều dùng chung một mạng lưới thông tin mà. Tôi mong rằng một trong số những đường liên lạc đó, sẽ có thể chạm được đến tai Zenith.

Rồi lại lần nữa, xem xét về những phản hồi sau quãng thời gian nỗ lực ở đây, có lẽ bà ấy không ở chỗ này. Một giả thuyết khác thì bà có thế đã----

[Không, dừng lại đi. Nghĩ luẩn quẩn chả khiến mày tốt hơn được đâu], tôi trấn an bản thân.

“Phù…” Tôi thở một hơi dài rồi luồn tay vào mấy món đồ chống lạnh và rời khỏi quán trọ. Đích đến tiếp theo sẽ là hội quán mạo hiểm.

Trời bên ngoài “chiu ling” quá. Tuyết đang rơi khá là nhẹ, và gió thì cũng không quá lộng nữa. May mà chiếc áo Nhím Tuyết này có thể đủ khiến tôi thấy ấm áp, nhưng mặt tôi thì đang bị gió tát lấy được. Mỗi một hơi thở là một lần khói bốc lên trong không khí, và môi của tôi thì cứ như thể sắp đóng băng vậy.

Trong khi thời tiết bây giờ đã khá hơn nhiều so với sáng sớm hay tối muộn, nhưng vẫn không thể phủ nhận được cái lạnh thấu xương của nó vẫn còn tồn tại.

Tôi lặn lội trên con phố bị lấp kín bởi tuyết.

[Mình thật sự nên đi tới một thành phố khác khi mùa xuân tới mới được],

Tôi tự nhủ, cho dù bản thân tôi cảm thấy vẫn chưa có lý do nào để rời đi cho lắm.

Cái Hội quán Mạo hiểm này chật kín người vào mùa đông.

Lý do cho sự đông đúc này là bởi có rất ít các tổ đội lại chọn đảm nhiệm những chuyến đi dài hạn trong khi tuyết đang phủ kín mặt đất. Thay vì thế, họ sẽ ưu tiên các yêu cầu nội thành và cố gắng hoàn thành chúng trước khi mặt trời lặn. Hoặc, họ sẽ tới một ngôi làng nào đó trong một hoặc hai ngày để trú chân.

Thế nên, hậu quả là có rất nhiều những tổ đội giờ ngồi thơ thẩn trong cái hội quán, đợi những yêu cầu trong thành được đăng lên. Dĩ nhiên, công việc tôi thì vẫn vậy. Tôi sẽ tới chọn lọc kỹ lưỡng những yêu cầu, hoặc một ai đó tới mời tôi gia nhập ngắn hạn trong tổ đội. Cũng tại tôi là một thành viên siêu hữu dụng mà bất kỳ tổ đội nào cũng muốn, do tôi có thể sử dụng dược bốn loại pháp thuật tấn công mà không cần phải niệm chú.

Dĩ nhiên điều này cũng nằm trong kế hoạch. Tôi không muốn chỉ để kĩ năng của mình bị vứt trong xó; với cả tôi cũng muốn những tổ đội biết tới khả năng của mình và lan truyền nó đi. Nhưng bản thân tôi bây giờ cũng đang chả biết phải làm gì tiếp theo cả.

Hôm nay, như mọi khi, tôi kiếm một chỗ sát với bảng yêu cầu. Và cứ thế tôi bắt đầu biến chỗ này thành vị trí đặc quyền của mình. Tôi tự hỏi rằng liệu có ai đó sẽ chiếm chỗ khi tôi đi làm nhiệm vụ hay không nữa.

“Chậc.”

Trong khi đang nhìn vào các hàng yêu cầu trên bảng và chờ đợi những mạo hiểm giả khác. Tôi nghe thấy ai đó tặc lưỡi. Rồi tim tôi đập mạnh lên khi tôi liếc mắc ra đằng sau và bắt gặp ánh nhìn của [Lãnh Bước] đang tiến tới bảng yêu cầu.

Chả bất ngờ gì về cái người đã làm những hành động kinh tởm trước đó nữa, Soldat.

Kể từ cái vụ trong quán rượu trước, có vẻ như hắn ta đã giữ một sự khinh thường sâu sắc với tôi, và cứ mỗi khi hắn ta bắt gặp tôi là kiểu gì cũng sẽ tặc lưỡi hoặc đi kiếm một chỗ khác như thể cố khiến cho cái đứa đang bị coi thường hiểu được. Bản thân tôi cũng đang cố gắng tránh hắn ta như tránh tà, nhưng giờ thì mùa đông giá rét đã đến rồi, nên hắn ta và những tên khác không thể đi xuống những mê cung được nữa.

“Tìm thằng nào đến để ‘’chia thức ăn thừa’’ nữa à?” Soldat hỏi móc tôi.

“Tôi có lý do để làm điều này.”

“Lý do gì? Tất cả mọi thứ mày làm chỉ là nửa vời mà thôi,” hắn ta đi tới bảng yêu cầu và quát tháo.

[Mong hắn ta chỉ làm thế mà không gì hơn nữa.] Tôi tự nhủ bản thân.

Soldat nhanh chóng cùng đồng bọn chọn nhiệm vụ kế tiếp rồi cầm tờ giấy đến quầy lễ tân.

Hắn ta không có giữ mình ở lại lâu, vì hắn không thích sự hiện diện của tôi hoặc có thể do hắn muốn vùi đầu vào công việc.

Lúc nào cũng vậy, hắn sẽ tiến vào trỏng, liếc một đường trên cái bảng yêu cầu, nhanh chóng nhận một cái, rồi đi đến đây. Sau đó hắn sẽ trở lại vào buổi tối hoặc ngày hôm sau, và nếu như hắn ta đi đến chỗ mấy người khác, thì sẽ lại lảm nhảm về tôi.

Cũng không thể chửi gì được. Soldat cũng đang rất cố gắng để tránh mặt tôi mà, khá chắc là thế. Cho dù, mỗi lần hắn ta thấy tôi là kiểu gì cũng sẽ bảo tôi là một thằng rác rưởi hay vô dụng rồi nửa vời gì đấy, thế nên tôi mệt mỏi lắm rồi. Có lẽ việc hắn ta thật sự muốn làm chỉ là hạ thấp danh dự của tôi trong cái hội quán này mà thôi.

Thường thì, nếu bây giờ những người ở đội [Nghịch Tiễn] mà ở đây thì kiểu gì cũng sẽ tiến tới giúp đỡ, nhưng tiếc là không. Nghĩ lại thì, đã hai ngày tôi không thấy bọn họ rồi, thậm chí là trong thị trấn cũng không, chắc chỉ có thể là họ đã đi tới vài ngôi làng cho một chuyến hành trình dài hạn.

Tôi thật sự thấy hơi trống vắng khi thiếu họ.

Hôm nay không có yêu cầu nào đáng để làm. Tuyết bên ngoài thì đã bắt đầu rơi nhiều hơn, và nhanh chóng biến thành bão tố, mấy tổ đội mà không ham mấy cái yêu cầu bèo bọt thì kiểu gì cũng sẽ ở lại. Tất nhiên, ngoài kia cũng đang có vài mạo hiểm giả đang lăn xả nhiệt tình để kiếm tiền, và cố chui ra ngoài cho mấy cái yêu cầu ‘’Vô Hạng’’. Mấy cái yêu cầu Vô Hạng thường là xúc tuyết hay dọn dẹp mái nhà của người dân.

Công việc xúc tuyết với tôi thật đơn giản quá, nhưng mà có còn hơn không

Nếu như không có yêu cầu nào ở đây, thì tôi chả có gì để làm cả. Nhưng mà cứ đắm chìm trong cái không khí ủ rũ với cái hội quán mạo hiểm này thì cũng không nên cho lắm. Nên tôi quyết định sẽ kiếm lấy một trong số cái mớ yêu cầu Vô Hạng đấy mà làm.

“Thử điều mới lạ” cũng không thể giải thoát cho tôi khỏi cái câu nói “nửa vời” mà Soldat hay chửi, và những câu đó hiện vẫn đang ở trong tâm trí tôi để làm một cái gì đó mà tôi chả biết nữa.

“Dọn tuyết trên đường này, dọn tuyết trên mái này, dọn tuyết trong một khu vườn của dinh thự nào đó này, và cuối cùng là dọn tuyết trên mấy cái hành lang.”

Nhìn cái mớ được dán trên bảng, cái nào cũng đều liên quan đến tuyết. Chỉ có một khác biệt duy nhất là ai đã yêu cầu nó. Cứ nghĩ đến cái việc hứng chịu cái lạnh như cắt da cắt thịt ấy xong chìm đắm trong đống tuyết quả nhiên nghe thật ảm đạm, nhưng có tiền thì vẫn vui hơn mà, đúng chứ?

Không, ba cái đồng bạc lẻ thật chả đáng cho cái công sức bỏ ra tí nào. Dù cho tiền tôi giờ cũng chả thiếu thốn, nhưng tôi vẫn quyết định chọn lấy một trong số chúng.

“Chọn một cái yêu cầu như này quả thật là lạ với ngài đấy, thưa ngài Đầm Lầy.”

“À, ừ, thì cũng chỉ là thay đổi không khí chút thôi ấy mà.”

“Thay đổi không khí ư, hửm? Vâng, tôi nghĩ như thế cũng hay đấy ạ!” Người tiếp tân mỉm cười vui vẻ và làm thủ tục yêu cầu.

***

Địa điểm nhiệm vụ là ở một trung tâm chứa dày đặc tuyết. Mặc dù trông không có rộng lắm, nhưng tuyết ở quanh đây đều được đem tới đây nên chắc nó là một quảng trường nhỏ nhỉ. Ở giữa cái quảng trường như cái công viên này là một cái lò không lồ, và chỉ thế thôi.

Tôi tới chỗ người đàn ông có vẻ như là người đã giao nhiệm vụ và đưa cái yêu cầu tôi nhận được cho ông ấy.

“Tôi tên là Rudeus Greyrat. Rất vinh hạnh được gặp ông ạ.”

“Cậu là cái tên Đầm Lầy nổi tiếng đấy ư”

“Ông quá lời rồi, tôi không nổi tiếng đến mức đó đâu ạ.” Tôi ngại ngùng nói

“Dù sao thì, hãy nhanh bắt tay vào việc đi.”

Ơ kìa, nói có vài câu thế thôi mà không đưa ra hướng dẫn hay gợi ý gì à?

“Umm… tôi có thể hỏi là mình thật sự phải làm gì ở đây không ạ?”

“À, vậy đây là lần đầu của cậu sao? Công việc đơn giản lắm. Mọi người khênh tuyết đến đây, cậu dùng cái xẻng đằng kia xúc đống tuyết vào cái túi rồi vác lên lưng. Đơn giản là, cậu sẽ đi gom tuyết. Chúng tôi cũng đã cài đặt một tuyến đường dẫn tới ma đạo cụ, cho nên đừng chất tuyết lên đó. Một khi cậu đã xúc đầy, thì đợi tín hiệu tới và kích hoạt cái thiết bị đằng kia. Kể cả khi cậu đã cạn mana, thì tuyết vẫn sẽ rơi đấy, cho nên đừng rời đi làm gì. Cậu chỉ cần giúp chúng tôi duy trì việc này là được rồi.”

“Vâng, tôi hiểu rồi.” Mặc dù bản thân vẫn không hiểu đây là loại việc thế nào, nhưng tôi chỉ cần biết mình phải làm gì là được rồi, cho nên không cần phải suy nghĩ phức tạp. Cứ thế mà làm thôi.

Tôi được một nhân viên khác đưa cho một cái xẻng. Rồi cứ theo hướng dẫn, tôi bắt đầu chuyển mớ tuyết đấy trở về quảng trường.

Công việc sẽ thuận lợi hơn nếu người ta cứ chỉ đơn giản là cắm đầu vào làm. Và rồi lại lần nữa đưa tuyết vào trong cái thiết bị ma pháp ở trung tâm. Cứ nghĩ về rắc rối sẽ xảy ra khi có ai đó vô tình làm hỏng hay vô tình làm tràn tuyết lên nó, nên có lẽ đi tuyến đường này là tốt nhất rồi.

Để khiến công việc của mình bớt nhàm chán. Tôi có trao đổi qua lại vài lời với những mạo hiểm giả đang làm cùng, và chúng tôi đã cùng nhau xúc tuyết, xong vứt chúng lên trên chỗ máng trượt cao nhất tôi có thể làm được. Trên đó cũng có cũng có vài người đang gom tuyết nữa. Và giờ thì cái chồng tuyết ấy đã cao gấp ba lần tôi rồi.

Tuy tuyết nặng là vậy, nhưng tôi đã tập luyện rất chăm chỉ cho tay phải “Hulk” và tay trái “Hercules.”

Chúng đang reo lên vui sướng vì được vận động đổ mồ hôi.

Tôi tập trung hết sức lực lên đằng sau lưng, nhấc từng bước chân và di chuyển cánh tay một cách nặng nhọc, thả tuyết xuống cái máng trượt bằng tất cả cơ bắp mà mình có.

[Ô kê, lượng trọng tải này rất tốt, 1 2 3 nào] Hulk hô vang trong khi tôi đang gồng xương cơ hông lên.

[Chiến nào;] Hercules có vẻ như đồng tình và ra sức thả mớ tuyết xuống. Còn bắp tay còn lại của tôi thì như thể nó đang vỡ ra vậy.

“Ma pháp sư mà khỏe phết nhỉ,” Một gã đồng nghiệp cất lời.

“Kể cả có là ma pháp sư thì vẫn cần tới sức mạnh mà, Tôi đã luyện tập rất chăm đó.”

“Thôi nào, một ma pháp sư thì cần gì sức mạnh chứ.”

Người tôi dần nóng lên, và mồ hôi bắt đầu nhễ nhại trên ngực. Cảm giác thật tuyệt khi được sử dụng tới cơ bắp mà chả mấy khi tôi được đụng tới. Có lẽ nhận nhiệm vụ này lại là một ý hay.

“Được rồi, Đầm Lầy, đi lên và tiến tới cái thiết bị ma pháp đi. Tôi sẽ đưa ra tín hiệu cho cậu.”

“Đã rõ.”

Thi hành mệnh lệnh, tôi thả cái xẻng xuống và tiến tới chỗ thiết bị. Không may thay, nó lại đặt ở ngay đằng sau cái tường tuyết chúng tôi vừa chất lên, nên tôi phải đi vòng lại về cửa chính của quảng trường để kích hoạt nó.

Tôi vòng lại và đi đến chỗ đó để làm việc.

Tôi có thể dùng đường tắt bằng cách sử dụng hỏa thuật làm tan chảy tuyết thành một đoạn đường, nhưng giờ đang ở đất nhà người ta… thì tôi chỉ dám đi đúng theo quy tắc thôi.

“Ở đây có nhiều trẻ con ghê ha.”

Tuyết vẫn được mang đều đều tới chỗ quảng trường. Ở đó có các mạo hiểm giả, dân trong thành, và cả những người trong quân đội nữa. Và lẫn trong số họ cũng có khá nhiều trẻ nhỏ.

[Ừm, chúng chỉ đem tuyết đến thôi,] tôi tự nói với chính mình. [Kể cả trẻ con cũng làm được việc này mà.]

Cái cách vận chuyển tuyết của họ khá khác. Họ dùng xô để xúc đống tuyết lên, một số thì cho vào trong mấy thùng gỗ, một số thì dùng xe để chở đến.

Tôi cho rằng chả ai trong số họ cảm thấy vui khi làm việc này. Hiển nhiên thôi. Đâu phải ai cũng cảm thấy vui khi đi xúc tuyết được chứ.

Tuy nhiên, đám trẻ con thì trông khá là thích thú về việc này. Tôi tự hỏi là do chúng thích xúc tuyết hay do một nguyên nhân cụ thể nào đó, kiểu như chúng mang được càng nhiều tuyết tới, thì được trả công càng nhiều chẳng hạn. Mấy cậu trai bé gái đều xách theo những cái xô gỗ đặc kín tuyết, mặt chúng thì đỏ ửng cả lên, và cứ lặp đi lặp lại việc đó.

Có lẽ do tuyết rơi nặng hạt nên thị trấn chả có gì để làm cả, và đó là lý do mà có rất nhiều người ở đây nhỉ.

Trong khi quan sát, một bé gái đang khập khiễng xách cái xô nặng nhọc bỗng ngã ịch xuống.

Cái nền tuyết hẳn phải mềm lắm nên mới làm lún chân con bé như vậy, nhưng rồi con bé ôm chân trong đau đớn, và nước mắt lăn dài trên má.

Tôi chả hiểu sao bỗng dưng cứ tới chỗ bé gái theo bản năng và cúi xuống hỏi, “Có chuyện gì vậy bé ơi?”

“Ô… dạ! K-Không có gì ạ.” Đứa bé kẹp chặt tay mình vào chân như thể đang sợ hãi. Cô bé sau đó lập tức cố đứng dậy, nhưng rồi khuôn mặt trở nên nhăn nhó và lại ngã rụp xuống.

“Để anh kiểm tra vết thương cho em nhé.” Tôi kéo tay cô bé ra và cởi giày ra khỏi chân.

Và nhận ra là chân cô bé giờ đang đỏ ửng và sưng tấy lên, với những ngón chân tím bầm và thâm lại. Mụn nước nổi khắp nơi

Chỉ cần nhìn đôi chân tê cóng đến nỗi bật cả máu, khiến trái tim của tôi như nhói lại.

“Hãy để quyền năng tối thượng ban sự êm dịu, cho người đã mất đi sức mạnh có thể đứng dậy lần nữa. Hồi phục!”

“A!”

Tôi đặt tay lên vết thương và bắt đầu niệm chú, sau đó thì chân cô bé dần trở lại bình thường.

Phép hồi phục của thế giới này quả thật tiện lợi.

Nhưng sau khi tôi chữa lành cho chân còn lại, thì bé gái quay lại nhìn tôi với một vẻ mặt đau buồn, Sau tất cả những gì mà tôi đã làm. Tại sao con bé lại làm vẻ mặt như vậy chứ?

“Anh có làm chuyện gì thừa thãi sao?” Tôi hỏi.

“U-um, e-em không có tiền. Nên em không thể… trả cho anh được ạ.”

“Ồ.” Có vẻ như tôi đã từng nghe về việc những kẻ khốn khó đến gặp những người bị thương hay ốm đau mà không cần phải mời mọc, sau đó hồi phục cho họ rồi yêu cầu phải được trả tiền – việc mà họ không thể làm được.

Khi mấy chuyện này xảy ra, đặc biệt là ở mấy cái trại mồ côi, thì những đứa bé sau đó sẽ bị bán đi và trở thành nô lệ.

“Anh không cần gì cả đâu.”

Tôi đứng dậy phủi tuyết rồi nói. Nếu tôi mà dám làm điều gì đáng trách tới một đứa trẻ, thì không còn mặt mũi nào để gặp Rujerd mất.

“Ê, Đầm Lầy, đang làm cái gì đấy?!”

Khi tôi đứng dậy, thì ông quản lý đang nhìn về hướng này và rầy la inh ỏi. Tuyết trong quảng trường giờ đây đã cao gấp ba lần tôi. Lúc mới đến nó mới chỉ có được nửa thân tôi thôi, vậy mà giờ nó đã nhiều đến vậy rồi.

“Dạ, tới liền đây ạ.” Tôi vội vã đến chỗ thiết bị ma pháp.

“Được rồi Đầm Lầy. Làm đi.”

“Vâng!” Nghe theo lệnh, tôi đặt tay mình vào thiết bị và bắt đầu chuyền mana vào trong. Tôi chưa dùng thiết bị ma pháp như này bao giờ, nên cũng chả biết là nó cần bao nhiêu nữa, nhưng có lẽ ông quản lý sẽ cho tôi biết lúc nào nó sẽ đầy thôi. Nên cứ thế mà triển.

Trong khi tôi tiếp tục rót ma lực vào thiết bị và chắc chắn rằng nó vẫn đang hoạt động, thì tôi nhìn ra xung quanh.

“Oaaa….”

Từ những nơi gần với vật phẩm ma thuật, tuyết bắt đầu tan ra thành nước và thấm hút xuống mặt dất.

Rõ ràng rằng, sàn của quảng trường này cũng là một thiết bị ma pháp, bởi tôi có thể thấy bên cạnh có một khối lập phương được khắc những hoa văn như kiểu là gạch vậy, hoặc có lẽ cả cái quảng trường này là một phần của thiết bị thì sao?

Tôi cứ tiếp tục nhìn vào những tảng tuyết bị chảy ra trong khi đang tuồn ma lực của mình vào.

Tôi không thể rời mắt khỏi nó. Cứ như thể tôi đang xem tua nhanh một quá trình tan băng vậy, kiểu cứ như là mùa xuân đang đến rất gần rồi á, những tảng tuyết trắng dần chỉ còn thấy những lát gạch màu cam hiện lên. Nhưng dĩ nhiên là còn lâu mới đến mùa xuân rồi. Trên trời thì vẫn một màu xám xịt, còn tuyết thì rơi không ngừng.

Đống tuyết ở quảng trường nhanh chóng biến mất, và tôi có thể thấy khuôn mặt của mấy người đang đứng xung quanh như thể kêu lên “Uầy!” vậy.

Một âm thanh rầm rộ, kèm theo những tiếng vỗ tay. [Chuyện gì vậy nhỉ?] Tôi tự hỏi. Tôi bỏ tay ra và sau đó thử vỗ tay theo họ cho có không khí.

“Tuyệt vời, đáng ra ta phải biết chứ. Vậy ra đây là lượng mana của một ma pháp sư hạng A có thể làm được sao.” Ông quản lý tiến tới với vẻ mặt thích thú.

“Um… như này đủ chưa ạ?” Tôi hỏi.

“Ừm, còn hơn cả đủ ấy chứ.”

“Nhưng tôi vẫn chưa hết Ma Lực mà, vậy nên giờ sao ạ…?”

Làn tuyết rơi xuống lại một lần nữa lấp kín những viên gạch cam dưới nền. Có lẽ, sẽ không mất nhiều thời gian để nó lại dâng lên đâu.

“Thôi, đủ rồi. Nhiệm vụ của cậu đã xong. Làm tốt lắm. Sẽ thật tốt nếu lần sau cậu có thể đến giúp chúng tôi thêm nữa,”

Quản lý nói, và ra hiệu rằng nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành.

Nhanh thật sự đấy. “Ừm… ông có chắc là tôi không cần phải xúc tuyết nữa không ạ?”

“Sau khi mà cậu đã làm tan tuyết đến thế này ư, ừ đúng rồi đấy. Thật lòng mà nói, Tôi còn không nghĩ là cậu sẽ làm nổi một phần ba cơ. Với cả, tôi cũng không thể đưa được nhiều tiền hơn nữa.”

Vậy ra là thế. Bằng việc làm tan hết tuyết, thì tôi đã hoàn thành xong yêu cầu. Cũng hợp lý đấy chứ. Ông quản lý này hẳn là một người tốt, bởi ông ấy có thể không nói gì cả và cứ để tôi làm tiếp cũng được mà.

Và giờ thì tôi lại bắt đầu rảnh đến phát ngán. Không phải là tôi thật sự MUỐN xúc tuyết hay gì, nhưng cảm giác như mình vẫn chưa làm hết sức. Có lẽ tôi nên xin được làm tiếp. Tôi cũng chẳng quan tâm là mình có được trả công hay không nữa.

Không. Nếu thế thì thà tôi về hội quán và kiếm một cái nhiệm vụ Vô Hạng khác thì hơn. Nhưng giờ thì chẳng còn tuyết để mà xúc. Cho nên là có lẽ, nên tập luyện hay---

“Thưa ngài Ma pháp sư!”

Ngay khi tôi vừa định rời đi, thì tiếng một đứa trẻ khiến tôi quay đầu lại, chen ngang vào cuộc đối thoại nội tâm của tôi.

Đó là một cô bé, nhưng không phải là đứa mà tôi đã giúp lúc nãy.

“Tên ngài là gì ạ?” Cô bé hỏi.

“Rudeus Greyrat,”

Tôi đáp, mặc dù còn chả biết tại sao cô bé lại hỏi. Đứa trẻ rời đi sau khi nghe thấy tên tôi, thậm chí còn trả buồn đáp lại.

[Cái quái gì thế? Con bé hỏi tên mình xong cứ thế mà chạy đi thôi à? Thô lỗ thật chứ.]

Hoặc đó là tôi nghĩ… nhưng cô bé đã quay trở lại và mang theo đứa trẻ khác tới. Chúng túm tụm lại với nhau, có vẻ như đang đùn đẩy nhau lên trước. Tôi có thể nghe được giọng hơi khàn khàn của chúng từ đây. Tên của tôi thật sự đáng để chúng thì thào với nhau như vậy ư? Sau một hồi, thì đám trẻ gật đầu rồi lặn mất tăm vào một con ngõ. Tôi nhìn đằng sau, thì nhận ra rằng đứa bé mà tôi đã hồi phục cho cũng ở đó. Cô bé liếc về phía tôi rồi cúi đầu trước khi rời đi.

“Hừm.” Thường tôi khá là buồn khi có ai đó mách lẻo điều gì đó về mình, nhưng lần này thì không – hẳn là bởi chúng không có nói xấu tôi. Có lẽ sẽ có điều tốt đẹp nào đó tới với tôi khi khiến tên tuổi mình được biết đến trước đám nhóc ấy.

Và kể cả có là vô nghĩa chăng nữa, thì tôi cũng chả phiền khi phải từ thiện đâu.

Bản thân tôi thật sự cũng đang cảm thấy khá tự hào vì việc đã làm.

[Được rồi, quay trở về hội quán thôi,]

***

Khoảng sớm chiều tại hội quán, tôi phát hiện ra vài khuôn mặt thân quen: Suzanne, Timothy và Patrice – tất cả thành viên của đội [Nghịch Tiễn.]

Thực ra, không phải là tất cả.

Nếu họ đã ở đây được một tiếng, thì tức là họ đã xong yêu cầu rồi nhỉ, nên có lẽ tôi đã tới trễ để gặp những người khác nữa.

Tổ đội này thường là những người đầu tiên tới gặp tôi, nhưng lần này tôi quyết định tới mở lời trước.

Dù sao thì, tâm trạng của tôi hôm nay cũng khá là tốt mà.

“Chao xìn.”

“Ồ, Rudeus đấy à.”

Hửm? Họ trông ảm đạm vậy. Không chỉ Suzanne, mà cả Timothy và Patrice nữa.

“Có chuyện gì xảy ra sao?” Tôi hỏi.

“Ừm… Là Mimir và Sara.”

Tôi không có thấy hai người họ ở đây, bởi tôi nghĩ năm người họ có là nhóm thì cũng không có nghĩa là họ lúc nào cũng túm tụm với nhau làm gì.

Chuyện gì đã xảy ra vậy?

“Hai người họ cưới nhau hay gì đó à?” Tôi giễu cợt.

“Không “Hề” tí nào đâu.”

“Xin lỗi ạ.”

Anh bạn Timothy hay cười giờ còn đâu. Sự thật là, vẻ mặt anh ta bây giờ đối lập hoàn toàn với mọi ngày – một đám mây đen bao phủ đầu anh ta. Có vẻ như lời của tôi khiến anh ta khó chịu chăng. Phải vậy không? Chuyện gì đã thật sự xảy ra vậy chứ?

“Um, tôi có thể hỏi chuyện gì đang xảy ra được không ạ?”

Timothy giữ im lặng. Suzanne thay cậu ấy nhìn lên rồi trả lời, “Họ đã chết.”

Cái tâm trạng vui vẻ hiếm hoi của tôi đã bị đấm bay đi lập tức.

“Ra là vậy”

Tôi không thể hình dung được một giả định nào cho lý do hi sinh của họ cả. Và cũng chả phải là lần đầu tiên mấy thứ như này xảy đến với tôi.

Là một Mạo hiểm giả, cái chết là điều không thể tránh khỏi.

Tôi được nghe đồn rằng một tổ đội mà tôi đã từng hợp tác đã bị xóa sổ.

Tôi vẫn cảm thấy đau buồn. Sau cùng thì cái chết của họ không liên quan tới việc tôi có thân với họ hay không.

Tuy tôi không có gần gũi với họ nhiều, hay thật sự hiểu rõ nhau cho lắm. Nhưng, chúng tôi đã ăn cùng nhau; cùng vào sinh ra tử mà. Nên tôi cũng không thể không đau lòng khi biết tin họ đã qua đời được.

Nhưng mọi chuyện vẫn sẽ tiếp diễn. 

Sớm muộn gì, tất cả các mạo hiểm giả cũng sẽ chết. Tử thần sẽ luôn kề cái lưỡi hái bên cổ chừng nào họ vẫn còn dính vào cái công việc này. Đó là cách mà mọi thứ diễn ra ở đây.

“Không,” Timothy nói.

“Mimir hay cả Sara nữa, HỌ VẪN CHƯA CHẾT!!!”

Mặc dù tôi đã chấp nhận được sự thật, nhưng Timothy thì vẫn chưa thể. Khuôn mặt anh ta bộc lộ sự tức giận khi quát thẳng vào khuôn mặt đang tái nhợt của Suzanne và Patrice.

“Chúng ta chỉ mới tách khỏi mấy người đó thôi. Chúng ta còn chưa thấy xác của họ cơ mà. Cho nên là nếu chúng ta có thể tìm kiếm thêm chút nữa, thì có thể sẽ---”

“Bỏ cuộc đi,” Suzanne nói với giọng giận dữ. “Cậu không thể thấy gì trong rừng cả đâu, nhất là trong cơn bão tuyết ấy, Chúng ta tốt nhất nên cho rằng họ đã chết đi thì hơn.”

“Nhưng---”

“Tôi nói là bỏ cuộc đi! Nếu chúng ta mà còn ở lại lâu hơn để tìm, thì cả chúng ta cũng sẽ chết đấy! Bọn tôi hiểu điều đó, thế nên bọn tôi mới chấp nhận mệnh lệnh của cậu!”

Suzanne quát tháo sau khi đánh mạnh vào đầu anh ta.

Có vẻ như Timothy đã ra lệnh rút lui. Và giờ thì anh ấy đang hối hận.

Tôi có thể hiểu được lý do. Hối hận là điều hiển nhiên khi ta không còn sự lựa chọn nào khác. Khi ta buộc phải bỏ lại thứ gì đó quan trọng, bản thân sẽ chả thể làm gì cả ngoài tự hỏi liệu mình có nên đặt cược vào một chút hi vọng mong manh đó không, kể cả nếu kết quả của nó còn có thể tệ hơn trước chăng nữa.

“Timothy, cậu không cần phải nhận lấy lời trách cứ đâu. Chúng tôi đã có thể phản đối lại mà, nhưng bọn tôi đã đồng ý trở lại đây. Chúng ta đều có trách nhiệm như nhau cả thôi,” Patrice nói.

“Đúng vậy,” Suzanne đồng tình. “Chúng tôi luôn bên cậu. Nên đừng tự trách bản thân như vậy nữa.”

Hai người họ đều đang an ủi Timothy, mặc dù trái tim họ giờ đã tan vỡ. Có lẽ mọi người vẫn đang giữ một niềm tin mong manh cho Sara, nhưng họ chỉ dám giữ trong lòng vì cuộc tìm kiếm ấy sẽ vô cùng nguy hiểm. Họ cần phải chấp nhận sự thật rằng bọn họ sẽ phải bỏ những người kia lại. Nếu họ định liều mình quay lại mà không được thần may mắn phù hộ, thì có thể sẽ còn mất thêm một người nữa. Thậm chí là tất cả họ.

Tôi cho là thế, vì tôi đã nhớ lại chuyện gì đã xảy ra trong cái hang chúng tôi khám khá hai tháng trước, khi tuyết còn chưa rơi. Sara là người đầu tiên tới hỗ trợ cho tôi.

Khách quan mà nói, đó là một nước đi mạo hiểm.

Nó có thể khiến cho cả một tổ đội bị xóa sổ, hoặc ít nhất là một ai đó sẽ chết.

“Vậy mọi người đã lạc mất họ ở đâu?” Tôi hỏi.

“Hướng tây, trong Rừng Ttrier. Tầm nhìn lúc đó thật sự rất ngắn vì cơn bão tuyết bằng cách nào đó đã trở nên rất mạnh. Cái lúc mà chúng tôi định rời khỏi đó, thì bị một đàn Trâu Tuyết tấn công.”

“Vậy ra đó là chuyện đã xảy ra sao. Tình huống nan giải thật”

Rừng Trier, nếu tôi nhớ chính xác, thì sẽ mất nửa ngày để tới đó.

“Hừm, vậy thì tôi đi đây” dứt lời, tôi quay lại để rời đi.

Timothy và những người khác không nói gì thêm, và họ cũng chả buồn cản tôi lại.

Tôi ngay lập tức rời khỏi hội quán và thằng tiến về nhà trọ. Vào trong, tôi chạy bùng bục lên cầu thang và phi thẳng vào phòng. Tôi cầm lấy chiếc áo giữ nhiệt và lắc cho nước chảy hết ra khỏi nó. Vớ lấy cái ba lô ở bên góc phòng, với ý định trữ thức ăn, và sau đó buộc dây bảo hộ lên vai. Rồi chạy thằng xuống cầu thang ra ngoài.

Tại sao tôi lại làm việc này? Chả biết nữa.

Tôi chỉ hiểu rằng, đây có thể sẽ là một hành động ngu ngốc, vô nghĩa.

Nhưng tôi vẫn muốn đi. 

Tôi muốn tự mình thấy nếu như cô gái trẻ ấy – người luôn luôn hành động và nói chuyện thô lỗ, luôn bám theo Suzanne – thật sự là đã chết hay chưa.

Tôi cũng chả biết tại sao nữa.

Thật sự tôi chả thể hiểu nổi. Kể cả thế, tôi vẫn đang bước từng bước nặng nhọc trong cơn bão tuyết mịt mù này.

“Cơn bão này cản trở thật chứ.” Tôi liếc lên bầu trời. Nó là một khoảng xám xịt thoắt ẩn thoắt hiện sau những lớp tuyết rơi lã tã. Tôi hướng cây gậy lên trên.

Tuy Roxy đã từng nói rằng tốt nhất không nên can thiệp vào thời tiết, nên tôi đã nghe theo hết mức có thể.

Nhưng rồi tôi tạo ra một cơn lốc để hút những đám mây ở đây vì đó là trường hợp bắt buộc.

“Bắt đầu nào.” Sau khi thổi tan mọi thứ chỉ còn lại một bầu trời xanh, tôi lê từng bước dài về phía trước

***

Khi đến được Rừng Trier thì màn đêm đã buông xuống, xung quanh bị bao phủ bởi không gian mù mịt. May mà tôi đã niệm cái phép thao túng thời tiết ấy, nên mới không cần phải lặn lội qua cơn bão tuyết để tới đây. Bên trong khu rừng, những cái cây cao đến mức chọc trời.

Được cái là đuốc của tôi có đủ sáng để nhìn được xung quanh, và lớp tuyết giờ đây đã dày và dâng cao khỏi mặt đất. Khi tôi di chuyển, thì nhận ra rằng lớp tuyết đã cao lên tận thắt lưng. Nên thật sự rất khó để có thể bước tiếp.

Tôi lội từng bước một cách thật nặng nhọc.

Thường thì, cứ đi được một chút thì lớp tuyết trên cây lại rơi xuống đầu, cứ như thể đang cố chôn chân tôi tại đây vậy.

Từ từ đã… không phải tự dưng mà nó rơi xuống. Có thứ gì đó đang chơi khăm tôi.

Tôi nhìn lên và phát hiện ra con Ma Thú nấp sau nó: Một Ma cây Tuyết phủ.

Vào mùa hè thì chúng chỉ là những Ma cây thông thường, nhưng khi mùa đông tới, tuyết bao bọc trên những cành cây của chúng. Và cái tên đó được ra đời, chúng thường sẽ cố cản trở những mạo hiểm giả đi qua bằng cách chôn vùi họ trong tuyết. Bọn này là những sinh vật cấp thấp nhưng chỉ có ở khu vực này. Chúng thường thả tuyết lên đầu người khác, nhưng cũng có một số con có thể dùng cả băng thuật, tạo ra một khối băng to đến mức có thể đè nát một người bình thường chỉ với một cú rơi. Chúng được gọi là Ma Cây Băng Kiến bậc cao. Nhưng tôi thì chưa chạm mặt chúng lần nào.

Nếu được, thì tôi thật sự muốn né chúng càng xa càng tốt.

“Thiêu đốt.” Tôi dùng hỏa ma pháp để làm tan chảy cục tuyết đang rơi từ phía trên.

“Nham đạn Pháo.” Sau đó tôi dùng thổ thuật để tiêu diệt tên ma cây.

Con Ma Thú bất động sau khi đòn tấn công của tôi tạo ra một cái donut trên người của nó, những mảnh vụn văng đi tứ tung.

Lúc này mà nói, thì việc chúng tấn công đơn thuần chỉ muốn cản trở.

Sự thật là, độ dày của tuyết dưới chân tôi càng ngày dâng cao lên.

Cho nên việc di chuyển cũng ngày càng khó khăn, rồi sau đó thì chân tôi hoàn toàn bị ngập trong tuyết. Để rồi, tôi dùng hỏa thuật để tạo ra một lối đi xuyên qua.

Nhưng đen thay là chiếc áo khoác lại được làm từ da Nhím Tuyết. Và nó thấm nước khá tốt, cho nên cái áo dần trở nên nặng hơn, đến mức tôi phải dùng phong thuật để làm khô nó.

Tất cả chúng đều là những trở ngại mà tôi phải chống trọi.

Có lẽ tương lai tôi nên luyện tập để có thể thích nghi hơn với điều kiện như này nhỉ.

Lặng lẽ bước đi như những gì đã tính toán.

Một phần trong tôi vẫn đang không hiểu rốt cuộc mình đang làm cái quái quỷ gì.

Không có cách nào để tìm ra Sara cả.

Ba người khác đều đã tìm cô ấy. Nhưng sau đó thì vẫn bặt vô âm tín.

Cho nên làm thế nào để tôi có thể không đi theo vết xe đổ của họ cơ chứ? Tôi còn chả thể nào có tâm trạng để hỏi họ địa chỉ chính xác trước khi rời đi nữa.

Tôi có thể hét to lên cho cô ấy biết mình ở đâu, nhưng tôi không thể làm được. Vì tôi nghĩ làm thế chỉ tổ rước họa vào thân, cái rừng này tràn ngập Ma Thú mà, nhưng như thế chỉ tổ khiến tôi nghĩ về những gì mà tên Soldat kia đã nói.

“Nửa vời”.

Thật đấy. Rốt cuộc mình đang làm cái quỷ gì vậy nhỉ? Cuộc tìm kiếm này chả có ý nghĩa gì ngoại trừ thỏa mãn cái tôi của bản thân cả.

Nếu chừng đó còn chưa đủ, thì thứ gì sẽ khiến tôi thỏa mãn giờ?

Dĩ nhiên là tìm Sara rồi.

Nếu tôi có thể tìm ra Sara bằng phương pháp của riêng mình, thì tôi sẽ vô cùng thỏa mãn.

Không cần biết cô ấy đã chết hay còn sống. Điều duy nhất cần quan tâm là tôi phải hành động và bằng cách nào đó phải chứng minh được điều đó.

Đúng thế.

Là kết quả.

Ngay bây giờ, tôi chỉ quan tâm đến kết quả. Không gì khác. Không phải là vì tôi muốn tìm Sara trong tuyệt vọng, hay tôi muốn trả hơn lòng tốt của những thành viên đội [Nghịch Tiễn] gì cả. Tôi chỉ muốn khẳng định điều gì đó. Hoặc có lẽ đó chỉ đơn giản là bởi tôi không muốn phải bỏ mặc bất kì một ai cả.

Eris đã bỏ mặc tôi và nó khiến tôi chìm trong đau khổ. Nên tôi không muốn làm điều tương tự với một ai khác. Tôi thật sự không muốn trở thành kẻ tổn thương nhưng lại đi tổn thương người khác.

Có lẽ nó là lý do. Nhưng tôi không biết nữa – tôi không thể biết – rốt cuộc tại sao mình lại ở đây, dai dẳng vì thứ gì đó vô hình.

“Chúng đây rồi.”

Cứ như thể vừa lạc lối trong mê cung suy nghĩ, tôi phát hiện một bầy Ma Thú ở phía trước: Một bầy Trâu Tuyết.

Chúng quây lại với nhau ngay giữa biển tuyết trắng. Bộ lông trắng toát ấy khiến cho chúng ngụy trang trong cơn bão mịt mù, tạo ra những cuộc tấn công bất ngờ tới các Mạo hiểm giả, nhưng bây giờ thì trời đã trong veo.

Mặc dù vẫn khá khó để thấy chúng khi còn đang lẫn với cả bóng cây, nhưng sự tồn tại của chúng là không thể nhầm đi đâu được.

Trâu Tuyết thường tụ tập với nhau tại những khu vực rừng tậm, tạo thành một đàn nhỏ trên mỗi khu rừng.

Chúng thường chỉ ở một chỗ khi mùa đông tới, giao phối và nuôi dưỡng con cái trong tuyết. Nếu có ai đó bị tấn công bởi chúng, thì hẳn đó là do người đó đã vô tình xâm phạm tới lãnh thổ của lũ Ma Thú đó thôi.

Nói cách khác, thì đây có thể là nơi mà Timothy bị tách khỏi Sara. Cũng có thể nói rằng xác của họ hiện đang trong dạ dày của đám đó rồi.

Trâu trong thế giới trước của tôi là loài ăn cỏ, nhưng ở đây thì chúng lại là loài ăn thịt.

Tôi chuyển mana lên cả hai tay. Có lẽ sẽ không thể nào tiêu diệt tất cả chúng chỉ với một đòn, nhưng một cú hết sức mà có thể làm cỏ được gần hết thì cũng ổn thôi.

“Thổ Nhím!”

Pháp thuật bắn ra từ tay tôi đang lăn thẳng đến chỗ đám Trâu Tuyết. Và trong tức khắc, một lượng lớn gai được bắt ra, chúng có kích thước tương đương với một con người, đâm mạnh và giết chết mười con hoặc hơn.

“Mú ò ò ò ò!” Đàn Trâu hoảng loạn vì bị tấn công bất ngờ rồi bỏ chạy tán loạn như bầy ong vỡ tổ.

“Nham Thương!”

Với ma pháp này, tôi giết nốt những con còn lại, sau đó vài con khác.

Như thể bản năng. Chúng đi xung quanh và tìm tôi trong vô định, nhưng cái khoảnh khắc mà chúng phát hiện ra vị trí thì đó cũng là lúc mà người chúng bị đục một cái lỗ rồi. Mấy con khác thấy tôi sau đó cũng chịu kết cục tương tự.

Khi còn lại vài con, thì chúng bắt đầu có ý định chạy trốn.

Nhưng đã quá muộn.

Tôi chả có lý do gì phải để xổng một con chạy thoát ngay trước mắt.

“Nham Thương!”

Tôi cứ như một cỗ máy, liên tục phóng ma pháp vào chúng không ngừng. Một thoáng sau, không còn con nào sống sót cả.

Nếu lúc đó chúng chạy nhanh, hay tụ tập thành một nhóm, thì có lẽ mấy Con trâu tuyết này đã có cơ may ăn được tôi.

Cái việc mà chúng không bỏ chạy khi bị tấn công cũng đã đủ để chứng minh rằng chúng là Ma Thú rồi, không còn là một loài động vật hoang dã nữa.

Chúng chỉ tấn công, và tấn công như lũ xác sống mù quáng, và sau đó cố gắng bỏ chạy khi biết mình chẳng còn cơ hội thắng.

Quả thật. Sinh vật mà có một cơn thèm khát chiến đấu mãnh liệt đều thật đáng sợ.

“Phù.” Tôi vẫn hết sức thận trọng, để chắc rằng mình không có bắn nhầm Sara trong cuộc đột kích nếu cô ấy ở đâu đó gần đấy, nhưng có vẻ là nó khá vô ích.

Tôi lội mình đến chỗ xác của đàn Trâu Tuyết.

Khi tôi tới càng gần thì những vết máu loang lổ trên tuyết cũng đỏ dần lên như biển vậy.

Có một núi xương được xếp chồng ở đây, hẳn đó là những con mồi mà chúng đã tóm được. Đa phần trong đó là động vật bốn chân, nhưng đồng thời cũng có xương của Trâu Tuyết nằm lẫn trong đó nữa.

[Vậy ra bọn này ăn thịt đồng loại sao.]

Tôi rùng mình ghi chú lại trong đầu.

Tôi bới trong đống xương. Bầy sinh vật này thường có tập tính bỏ lại cả một vài thứ khác cùng với xương nữa, dùng chúng để lan tỏa mùi hương nhằm dụ những con Ma Thú hay loài vật khác tới làm thức ăn dự trữ. Ruijerd cũng từng làm như vậy. Nên quả thực đáng sợ khi nghĩ rằng bầy Trâu Tuyết này cũng có đủ thông minh để làm được những điều mà nỗi kinh hoàng Dead End của Ma Đại Lục hay làm.

Tôi nghĩ là mình có thể tìm được mấy khúc xương mà chúng đã ăn vào bữa trưa ở đây.

Sự thật là, tôi đã tìm được vài khúc xương người.

Tôi thấp thỏm trong khi đang cố bới những mẩu xương khác, cố gắng tìm thứ mà tôi cho rằng nó đang ở đây: Những gì còn xót lại của Sara.

Nếu tôi tìm được, thì chắc chắn tôi sẽ thỏa mãn vì cái kết quả này.

Tiếng rên rỉ bỗng phát ra từ trong cổ họng tôi khi đang tìm trong đống xương ấy.

Một chiếc đầu vẫn còn chút da xương. Đủ để nhận ra được đó là một gương mặt quen thuộc.

“Mimir…”

Đó là pháp sư hồi phục của [Nghịch Tiễn.]

Nửa cái đầu của anh ấy đã bị ăn sạch.

Hai má của anh đã không còn mẩu thịt, chỉ còn lại mỗi trán và một phần ngọn tóc của anh ấy, nhưng vậy là đủ để bằng cách nào đó có thể nhận ra.

“Hức…Ha…Aaa…” Cổ họng tôi nghẹn lại. Mimir đã chết.

Timothy cũng đã nói vậy.

Phải rồi. Tôi đã quên mất bởi vị họ đã lập tức chuyển sang nói về Sara. Nên cũng không lạ gì nếu như tôi tìm thấy anh ấy ở đây.

Chúng tôi hiếm khi nói chuyện với nhau. Nên điều duy nhất mà tôi còn nhớ về anh ấy là khi anh tỏ ra xấu hổ trên khuôn mặt khi đang uống trong quán rượu sau chuyến trở về từ Phế tích Galgau, khi đó chúng tôi đang bàn luận với nhau về việc có nên bỏ tôi lại lúc đó không.

Tôi tìm một chỗ trống trong ba lô để cho đầu anh ấy vào trong. Ít nhất thì tôi muốn mang về gì đó của anh ấy về để có thể chôn cất.

Tôi cố nháy mắt để không để nước mắt trào ra, nghiến răng kèn kẹt, và tiếp tục tìm kiếm.

Nếu Mimir mà ở trong tình trạng thế này, thì có lẽ Sara cũng đã…

“Hửm?”

Có một chiếc nhẫn rơi sâu trong một cái que ống. Không chỉ có nhẫn, mà còn vài vật trang sức rách nát cũng ở đó nữa. Tôi chưa từng nghe về việc Trâu Tuyết để lại những vật nhỏ bé ở đây như này; Hẳn những thứ này bị lẫn vào trong lúc bọn Ma Thú đang gặm thịt.

“Ôi…”

Tôi tìm được thêm vài thứ lẫn trong đó, một vật trang trí quen thuộc có hình chiếc lông vũ.

Đó là khuyên tai của Sara.

“Ha ha ha…” Một tiếng thở dài nhẹ nhõm buột ra.

Tôi cảm thấy như sự căng thẳng đã được trút khỏi cơ thể.

Cô ấy thật sự đã chết.

Sau khi bị tách ra khỏi nhóm của Timothy, Cô ấy hẳn đã chạy trốn khỏi đàn Trâu Tuyết cho đến khi thể lực của cô cạn kiệt.

Và sau đó là bị chúng ăn thịt. Dù bị cuốn trong bão tuyết, tinh thần tràn ngập đau khổ, nhưng vẫn cố gắng trong tuyệt vọng để sống sót, hẳn cô đã phải mạnh mẽ lắm…

Đầu tôi giờ bị phủ bởi những suy nghĩ đau thương.

Ừm, Sara và tôi không có thân thiết đến vậy.

Cô ấy chửi bới và giễu cợt tôi mỗi khi gặp nhau. Nhưng, không như Soldat, cô ấy chưa từng nói lời nào quá trớn cả. Tôi chưa từng có cảm giác căm ghét với cô ấy. Những lời của cô thật sự chưa bao giờ khiến tôi tổn thương, hẳn là bởi cô cũng chả biết mình đang nói gì nữa. Tôi chắc rằng, nếu có cơ hội, thì chúng ta sẽ có thể thân thiết được thêm một chút nữa.

“…Hụp.” Tôi hít một hơi sâu, lấy lại tinh thần một lần nữa, và sau đó thu thập những gì còn sót lại trong xác của đám Trâu Tuyết. Vì thật khó để bới xác bọn chúng chỉ bằng tay không, cho nên tôi dùng thổ thuật để chất đống mấy con Ma Thú lên thành một núi xương.

Ở đây cũng có những tồn tại của Ma Thú khác, chúng hẳn bị nhử bởi mùi máu tươi, nhưng có lẽ chúng đã biết là có một đàn Trâu Tuyết tại đó.

Hoặc có lẽ tôi chỉ gặp may mắn. Dù sao thì, tôi chả tìm thấy được gì cả.

Tôi đốt lửa để thiêu hết những cái xác, và cái mùi thịt bị cháy phảng phất lan ra khắp khu vực.

Hôi hám thật. Tôi cũng vứt thêm vào đó vài khúc gỗ nữa.

Chúng gãy ra rồi cháy lách tách, khói đen nghi ngút lên đến tận trời đêm.

Một cuộc tưởng nhớ. Một buổi tang lễ.

Khi quan sát làn khói. Thì lẽ ra phải có những luồng suy nghĩ chạy vụt qua trong đầu chứ, nhưng vì vài lý do nào đó, mà giờ tôi hoàn toàn trống rỗng.

Tôi chỉ đứng đó, nhìn vô hồn vào ngọn lửa cùng đám khói bốc lên ngập trời.

“Đến lúc để về rồi,” tôi lẩm bẩm, sau khi chắc chắn rằng ngọn lửa đã tàn.

Nếu giờ về, thì có lẽ bình minh sẽ mọc lên khi tôi tới thành phố.

Khi mà hội quán mở cửa, thì tôi sẽ đưa những gì còn lại của Mimir và khuyên tai của Sara cho những thành viên của [Nghịch Tiễn.]

Sau đó tôi sẽ đi ngủ.

Những lúc như này thì chỉ có ngủ mới cứu chữa được cho mớ cảm xúc đang giằng xé này.

Với những suy nghĩ ấy, tôi quay đầu lại và---

“…Hửm?”

Tôi nghe thấy gì đó: Một tiếng nước mờ nhạt bị đóng băng.

Một con Ma Thú ư? Nhưng một con Ma Thú có thể làm được điều đó hả? 

Bất kể là gì đi nữa, âm thanh đó đang vang lên rất gần, kể cả nó bị lẫn với tiếng lách tách của ngọn lửa đang bập bùng. Hẳn đó là một thứ gì đó bị thu hút bởi mùi máu của đàn Trâu Tuyết. Có lẽ tốt nhất là nên rời khỏi đây thôi. Nhiệm vụ thì đã xong rồi. Chả còn lý do gì để cứ chần chừ lại nữa.

Tôi có một cảm giác khá xấu về chuyện này.

Sự sợ hãi giữ chặt thân tôi, nhưng ở đó không có dấu hiệu gì của Ma Thú cả.

Âm thanh cũng đã biến mất. 

Tất cả những gì tôi nghe được bây giờ là tiếng cành cây gãy và tiếng gió thổi vi vút trên những tán lá – Là âm thanh xào xạc của thiên nhiên, cây cỏ.

Để chắc chắn, tôi ngước mắt nhìn lên.

“ÔI TRỜI ƠI!”

Tôi ngay lập tức nhảy sang chỗ khác. Vài giây sau, một Cục gì đó khổng lồ lao thẳng xuống.

Nó khiến cho bãi tuyết xung quanh văng lên như sóng thần. Tầm nhìn của tôi tuy đã bị phủ đầy bởi tuyết, nhưng Ma Nhãn Thời gian đã nhìn rõ được nó là MỘT TẢNG BĂNG.

Một tảng băng rơi thẳng xuống chỗ tôi vừa đứng. 

---------------------------------

Biên dịch: Salmonz

Rekomendasi