Light Novel Mushoku tensei: Chương 4 - Khu rừng trong đêm tối [ Phần 2 ]
Baca Light Novel Mushoku tensei: Chương 4 - Khu rừng trong đêm tối [ Phần 2 ]
Baca Komik Light Novel Mushoku tensei: Chương 4 - Khu rừng trong đêm tối [ Phần 2 ] bahasa Indonesia lengkap dan baru di MSKManga. Kami menyediakan Komik, Manhua, Manhwa, dan Novel yang dapat kalian baca online gratis.
Read Light Novel Mushoku tensei: Chương 4 - Khu rừng trong đêm tối [ Phần 2 ]
Một tảng băng vừa rơi thẳng từ trên xuống chỗ tôi vừa đứng.
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi vẫn chần chừ ở đó? Ngay lập tức tôi liếc vội ra đằng sau.
Một bóng dáng to như ngọn núi. Một thân cây dày cộp, ít nhất phải hàng trăm năm tuổi, với tán lá rung rinh trên bầu trời.
Rễ của nó thì to bằng cả cái người tôi, bước từng bước chậm rãi tới chỗ tôi đang đứng.
“Ma Cây Băng Kiến ư?”
Dù đã đi qua Ma Đại Lục và Đại Lâm, tôi cũng đã thấy rất nhiều ma cây rồi, nhưng đây là lần đầu tiên mà tôi thấy chúng nhưng với kích thước khổng lồ. Chúng đã bao nhiêu tuổi vậy? Càng già thì sức mạnh chúng càng cao. Thứ này hẳn đã có từ thời cổ đại rồi, nó có thể mạnh đến thế nào được chứ.
Tôi lùi lại rồi chạy thẳng cằng ra khỏi vị trí mà những cành cây khổng lồ đang vung tới.
Cái kích thước ngoại cỡ của tên ma cây ấy khiến cho việc chạy trốn hoàn toàn bất khả thi.
Tôi chạy thục mạng như một con bọ đang bị quét bởi một cái chổi và rồi ngã nhào ra tuyết, toàn thân tôi bị bao phủ bởi lớp bột trắng xóa.
Tên ma cây bỗng dừng lại.
Khi tôi nhìn nó, có một thứ gì đó đang được tạo ra trên những tán cây, Một bông hoa ư? Không – là ma thuật! Nó đang tạo ra một khối băng trên đó.
Dù không phải là lần đầu tôi thấy một Ma Thú biết dùng ma thuật, nhưng đây là LẦN ĐẦU TIÊN tôi thấy một cái cây to bự chảng đang tạo ra một tảng băng khổng lồ.
“Hự!” Tôi ngay lập tức chuyền Ma Lực vào cây trượng và tạo ra một làn sóng chặn để nó không rơi vào người tôi.
Rồi sau đó tôi lại bỏ chạy, và thành công thoát khỏi tảng băng rơi xuống trong đường tơ kẽ tóc.
Những cái cây gần đó bị khối băng làm cho đổ sập xuống như bão.
Trong khi còn đang lội trong tuyết, tôi chuyền Ma Lực vào cây trượng lần nữa.
Tôi sử dụng Nham đạn Pháo. Tôi dùng hết sức bình sinh để bắn thẳng vào cái cây biết đi kia.
Vì nó to lắm; nên chả có lý do gì để tôi có thể trượt được.
Thật lòng mà nói, thứ này to bự chảng.
Nham đạn Pháo của tôi bay vút trong không khí và gây ra một tác động lớn lên nó.
Một tiếng nổ vang vọng quanh chỗ tôi, nhưng con Ma cây vẫn tiếp tục bước đi.
Viên đạn mà tôi dùng tất cả sức mạnh hẳn phải bắn vào đúng chỗ rồi chứ. Thứ đó chẳng lẽ không nhận tí sát thương nào sao?
Tôi chết đứng nhìn lên con Ma cây, thứ đã bị thu hút bởi ngọn lửa tôi vừa đốt.
Thân cây đã bị đóng băng, bao phủ lại thành một bộ giáp trắng.
Cái cây chết tiệt này khôn thật chứ.
Lớp giáp đã hoàn toàn làm suy yếu Nham đạn Pháo của tôi, khiến cho thân cây chỉ nhận một vết xước nhẹ.
Vậy là Nham đạn Pháo của mình chả có tác dụng gì hử? Nên dùng phép gì đây? Hỏa á? Hay Phong? Thủy? Dùng cái gì để khiến cái thứ sinh vật đấy bị thương bây giờ? Không, khoan đã… Nếu mình không thể đọ lại chúng, thì tốt nhất nên cố mà chạy thì hơn.
Vào cái khoảnh khắc ấy, ngay lúc tôi định vùng dậy chạy đi, thì có một thứ gì đó đập vào mắt tôi. Ở trên cái thân cây cổ đại ấy là bóng dáng của một con người. Tôi chết đứng một lúc khi nhìn thấy nó. Rồi tôi nhận ra được đó là ai.
“Sara ư…?!”
Vì vài lý do nào đó, mà Sara đang ở trên cái cây ấy. Cô ấy còn sống không vậy? Ma cây thường sẽ giết con mồi rồi hút chất dinh dưỡng của chúng, nhưng một vài thi thể vẫn có thể bị nó lơ là cảnh giác, nên vẫn còn cơ hội sống sót.
Cô ấy đang trong tình trạng rất tệ, toàn thân bập dập những vết tím, nhưng như thế là không đủ để tôi khẳng định là cô ấy đã chết.
Liệu cô ấy có còn sống hay không vậy?
Có thứ gì đó vừa rơi xuống. Tôi nheo mặt lại và cố nhìn rõ hơn.
Rất nhiều những cái xác bị treo trên cái rễ lớn cùng với cả Sara ở đó.
Một số đang dần bị ăn mòn, bao gồm cả một cái xác của Quang Gấu đang khô héo.
Một thứ khác thì đó là – một con Trâu Tuyết.
Người nó bị dập nát, rồi treo trên những cái rễ cây. Mặc dù trong tình trạng ấy, nhưng nó vẫn tuyệt vọng vùng vẫy, cố gắng để chạy thoát với cái miệng sủi đầy bọt trắng.
Dĩ nhiên là làm gì có cách nào để thoát khỏi những cái rễ cây đó cơ chứ.
Nhưng như thế có thể chứng minh rằng Ma Cây Băng Kiến là loại đặc biệt sẽ để cho con mồi của mình còn sống.
Có lẽ Sara vẫn chưa chết, chỉ là đang bất tỉnh thôi.
Làm sao để mình cứu cô ấy bây giờ? Ma Cây Băng Kiến là một cái cây có kích thước bao phủ cả bầu trời, với một nửa thân của nó được bảo vệ bởi một lớp lá chắn bằng băng.
Trớ trêu làm sao, tôi chả có cảm giác gì như mình có thể đánh bại được nó cả.
Kể cả tôi có dùng ma pháp có tầm ảnh hưởng rộng đi chăng nữa, thì có thể cả Sara cũng sẽ bị liên lụy.
Mặc dù cô ấy không bị kẹt trong lớp băng, nhưng liệu tôi có thể thả Sara xuống, rồi mang cô ấy chạy thoát được không?
Trong khi bản thân còn đang phân vân, thì tên ma cây vẫn tiếp tục tấn công, một cú vung cành cây vào thẳng tôi. “Phi Viêm” Ma pháp của tôi làm cháy rụi phần ngọn trên cành cây ấy, đủ để tôi có thể lùi ngược lại.
Sau đó, hẳn nó sẽ quăng ra một cục lập phương khổng lồ, và tôi không có cách nào để chống lại được cả.
Một cục nước đá bay đến, nhưng dĩ nhiên tôi đã biết trước và né được thành công.
Sau đó, là nó sẽ vung cành cây. Bên phải rồi bên trái.
“Hửm?”
Trong khi tôi đang né những đòn tấn công, thì có gì đó chạm vào trực giác của mình.
Tôi nhìn thật sâu vào tên Ma cây ấy.
Trong bóng tối, tôi nghe thấy một tiếng động quen thuộc của những tảng nước bị đóng băng, và chuẩn bị ném đi.
Chẳng lẽ… thứ sinh vật này chỉ có duy nhất một lối đánh – là bắn một khối băng, rồi sau đó vung cành cây ở phía ngược lại? Cái hành động ấy cứ lặp đi lặp lại như thế ư?
Sự nghi ngờ của tôi đã được xác nhận sau khi né liên tục những đòn tấn công từ cành cây và khối băng của nó.
Hẳn nó phải giấu thêm một con bài tẩy nào khác chứ…
Không, nó chỉ là một con ma cây đơn thuần thôi.
Cho dù nó có to thế nào chăng nữa, thì nó vẫn chỉ mà một quái vật hạng D thôi. Thật sự khó để tin rằng nó sẽ còn một kiểu tấn công nào khác nữa.
“Vậy ra đòn Phi Viêm của mình có thể dùng được.”
Tôi lưu ý điều đó rồi tiếp tục tìm kiếm thông tin về cái cây ấy, phần dày nhất trên cái thân cây của nó là một lớp giáp băng. Nếu không phải vì trời tối, thì tôi đã có thể nhận ra ngay lập tức, nhưng việc nó đỡ được cả một phát Nham đạn Pháo của tôi là cũng đủ để biết được rồi.
“Mình có làm được không…?” Cái thân hình đồ sộ kia khiến cho tôi cảm thấy bị đe dọa.
Dù thế, tôi vẫn biết được nó là loại sinh vật gì và nó chỉ có duy nhất hai kiểu tấn công.
Cho dù nó có to thế nào chăng nữa, thì nó vẫn chỉ là một con ma cây thôi.
“Mình có thể làm được!” Tôi tự nhủ rồi bước lên phía trước.
Tôi đỡ lại những khối băng và dùng Phi Viêm để cắt những cành cây đang vung thẳng về đây.
Tuy tôi có thể dùng được những Ma thuật hiệu quả hơn, nhưng vẫn chưa thể chắc chắn được rằng cái cây biết đi kia có còn giấu con bài tẩy nào nữa không.
Sau khi cứ tiếp tục tấn công thì tôi đã phát hiện ra được điểm yếu của nó. Mặc dù cái kích thước của con Ma Cây thật khổng lồ, nhưng chỉ có vài cái rễ cây là đủ dài để có thể chạm đến mặt đất. Một khi đã nhận ra thì tuyệt đối tôi sẽ không bỏ qua cơ hội ấy mà cắt chúng đi, và trận chiến đã kết thúc.
Mặc dù nó không có cơ hội nào để chạy thoát, cái cây cũng thế mà dừng tấn công tôi và chết đứng tại chỗ.
Tôi liền tiến tới gần hơn trong khi vẫn đề cao cảnh giác khỏi việc nó có thể bất ngờ vung tay vào người mình.
Nhưng tôi đã có thể cứu được Sara mà không có vấn đề gì cả, rồi mang cô ấy ra khỏi chỗ đó an toàn.
“Sara…! Sara!”
“Ưm…” Khóe mắt cô ấy mở ra khi nghe thấy tiếng gọi của tôi. “Hửm? Ai vậy?” Cô ấy hỏi trong mơ màng.
“Là Rudeus.”
“Rudeus ư…?”
“Tôi tới để cứu cô,”
Tôi giải thích sự tình trong khi cõng cô ấy trên lưng, chạy một mạch khỏi chỗ đó. Khi mà tôi đã chặt hết toàn bộ cành cây và những thứ mà nó có thể dùng để tấn công, thế nên sẽ không có cách nào để nó có thể đuổi theo với mấy cái khối băng hay gì khác.
Không có vẻ gì như nó đang đuổi theo, tuy nhiên, không thể vì thế mà tôi chỉ đi chậm rãi được. Tôi chạy hết tốc lực, bằng tất cả sức mà mình có, cho đến khi cái cây khuất dạng khỏi tầm nhìn.
***
Đã được vài giờ kể từ lúc chúng tôi thoát khỏi cái cây ấy.
Khi mọi thứ đã về tầm kiểm soát, tôi dùng ma pháp hồi phục lên những vết bầm của Sara.
Toàn thân cô ấy đầy những vết thương, với những vết buốt nổi lên khắp trên tay chân.
Có vài phần xương trên người cô ấy đã gãy, và tệ nhất là ở chỗ đùi phải. Xương đùi của cô gãy làm hai và những phần trên khớp thì bị vỡ vụn.
Việc hồi phục phải đụng trực tiếp lên da, cho nên tôi đã cởi bỏ quần áo của cô và đặt tay lên những chỗ bị thương.
Tôi đã nghĩ rằng cô sẽ chửi bới vì cho rằng tôi sẽ nhân cơ hội để sờ mó, nhưng rồi cô chỉ im lặng.
Có lẽ, đối với một mạo hiểm giả, thứ mấy thứ như này nó bình thường như việc hít thở vậy.
Mimir cũng là một pháp sư hồi phục, nên lúc niệm phép anh ấy cũng phải làm như thế này.
Sara đã vùi mình cả ngày trong tuyết, nên giờ nội y của cô ướt nhẹp. Tôi đã rất cố để không nhìn, nhưng bản thân giờ không còn sự lựa chọn nào khác.
“Tôi đã bị húc bởi một con Trâu Tuyết và ngã lăn xuống vách núi,” bỗng dưng cô ấy mở lời.
“Dạ?” Tôi đáp lại một cách mơ hồ.
“Đó là lý do mà chân tôi bị gãy.”
“À vâng.”
Tôi khá chắc rằng Sara biết việc tôi đang nhìn chằm chằm vào cái cơ thể mảnh mai ấy, nhưng cô ấy chả quan tâm và cứ thế giải thích việc vì sao bị tách khỏi những người khác.
Có lẽ lý do mà Sara không nói gì là vì tôi đã cứu lấy cô.
Với cái con mắt đau khổ này. Hẳn đã được nhiều tháng rồi kể từ lần cuối tôi được nhìn thấy cơ thể của một người phụ nữ.
“Tôi tìm thấy khuyên tai của cậu trong đống xương mà đàn Trâu Tuyết gom lại. Tôi tưởng rằng cậu đã chết rồi,” Tôi thú nhận.
“Ể? Nó ư? Cái khuyên tai ấy là một ma đạo cụ. Nếu cậu ném nó về phía đối phương, thì chúng sẽ bị ảo ảnh của chiếc khuyên tai đánh lừa trong khoảng thời gian ngắn,” Sara giải thích trong khi chạm tay lên tai cô ấy.
“Tôi đáng lẽ sẽ thoát được nếu như không vô tình xâm phạm vào lãnh thổ của Ma Cây Băng Kiến ấy.”
Hẳn sau khi thoát khỏi đàn Trâu Tuyết, Sara đã tự tạo một chiếc lều tuyết để giữ nhiệt, sử dụng mũi tên như một cái nạng kẹp lấy chân cô. Rồi khi cô đang chờ đợi sự giúp đỡ, thì Ma Cây Băng Kiến xuất hiện và đập tung cái lều của Sara bằng khối băng, rồi bắt cô làm con tin.
Nếu tôi mà cũng trong hoàn cảnh đó, thì cũng chẳng lạ gì nếu như tôi có tự làm một cái lều tuyết giống cô ấy, vì nếu không thì tôi sẽ chết cóng ngay lập tức.
“Này, cậu xong chưa vậy?” Cô hỏi, rồi che người lại bằng tay trong khi tôi vẫn đang bận suy nghĩ vài thứ.
“Ồ, ừ. Cảm ơn cậu.”
“Tại sao cậu lại cảm ơn tôi…?” cô ấy lẩm bẩm, rồi nhanh chóng quay khuôn mặt đỏ bừng đi chỗ khác và mặc lại quần.
Dù lúc trước chân của cô đã gãy, toàn thân thì bầm dập, nhưng giờ thì trông cô đã khỏe mạnh trở lại.
Thật may mắn rằng chỉ có chân cô ấy là nặng nhất. Nên cũng là lẽ thường tình khi tôi nói lời cảm ơn, bởi nếu không thì thật sự chả còn cách nào để cứu vãn cả.
Vì vài lý do gì đấy mà tôi cảm thấy có gì đó kì lạ.
Kiểu như thiếu thiếu cái gì đó. Cái gì vậy nhỉ?
Tôi chắc chắn rằng nó không phải chuyện gì đấy to tát lắm đâu, nhưng kể cả thế…
“Chân cậu không sao nữa chứ?”
“À, nó ổn rồi. Không còn đau nữa, thấy không?” Cô ấy dơ chân lên trước mặt tôi.
Nếu như phép hồi phục của tôi không thất bại, vậy cái cảm giác ấy là gì?
“Tôi chỉ cảm thấy như tôi đã thiếu mất cái gì đó. Còn thứ gì khác trên người cậu rơi ra không? Kiểu như chỗ mà tôi tìm thấy đôi khuyên tai chẳng hạn…?”
“Không, tôi cố tình làm rơi mà, nên cũng không bất ngờ nếu cậu có tìm được nó. Mà sao cậu lại ở đây vậy?”
“À, chỉ là… Tôi nghe rằng Timothy và những người khác nói là cậu đang mất tích, thế nên…”
“Vậy họ đã về rồi sao,” cô ấy nói trong sự ngộ nhận.
“Không, tôi không có ý đó---”
“Không sao đâu,” Sara chen ngang. “Tôi không đổ lỗi cho họ đâu. Trong hoàn cảnh như thế, thì quyết định ấy cũng dễ hiểu mà… Dù sao thì, mọi người vẫn an toàn chứ?”
“Không, Mimir qua đời rồi. Tôi còn giữ lại một phần anh ấy trong túi,”
Tôi trình bày, rồi đặt túi xách xuống. Cô ấy cầm lấy rồi nhìn thử vào trong. Mặt cô ấy nhăn lại khi nhìn thấy thứ bên trong đó. Sau đó, vẻ mặt của Sara thể hiện một sự u buồn.
“Tôi hiểu rồi… Vậy mọi người biết chuyện này chưa?”
“Có vẻ như họ đã chắc chắn Mimir đã chết. Nên tôi nghĩ mình nên mang những gì còn sót lại của anh ấy để cậu có thể chôn cất ở đâu đó gần đây.”
“Ừm, Mimir hẳn sẽ hạnh phúc lắm, ít nhất hãy để tôi cầm lấy cái túi đi.”
“Được, tôi không phiền đâu.”
Sara ngậm chặt môi và đeo túi xách ra sau lưng. Cuối cùng, thì tôi cũng chả thể nhận ra được cái cảm giác kì lạ mà tôi đang có là gì.
Chả có thứ gì để giúp tôi có thể nhận ra được cả.
Cho dù tôi có đoán được chăng nữa, thì tôi cũng sẽ chẳng thể làm được gì bây giờ.
“Được rồi, chúng ta quay về thôi.”
‘’Vâng…” Sara gật đầu nhẹ, cái cách cô ấy ngoan ngoãn và nghe lời tôi thế này thật sự dễ thương. Cứ như thể là Eri---
Tôi ngay lập tức lắc mạnh đầu để cố quên đi cô ấy.
“Này,” Sara gọi sau khi cả hai đi được vài bước. Tôi ngoảnh lại và thấy khuôn mặt an lòng của cô ấy, một nụ cười cứ như thể chuẩn bị khóc bất cứ lúc nào.
“Cảm ơn vì đã cứu tôi.”
Cô ấy đang thật sự rất biết ơn, và vì lý do gì đấy mà tôi bị nụ cười ấy quyến rũ. Tôi ước mình có thể nhìn nụ cười ấy cả đời này.
Trái tim của tôi rung lên từng hồi. Cảm giác cứ như thể tất cả mọi thứ mà tôi đã làm giờ đây đã được đền đáp vậy.
Tôi đã được cô ấy cứu giúp.
Thật sự rất kì lạ khi bản thân lại nghĩ như vậy, mặc dù tôi mới là người cứu lấy cô ấy.
***
Bình minh gần hé rạng khi chúng tôi quay trở về đến Rosenburg.
Trên đường, Sara có gợi ý là nên dừng chân lại một lúc, nhưng tôi từ chối, và quyết định đi tiếp.
Vì vài lý do gì đấy và cái suy nghĩ về việc hai người chúng tôi dừng chân lại ở đâu đó khiến tôi hơi sợ hãi.
“A!”
Những gương mặt thân thuộc đang đứng trước cửa thành Rosenburg. Ba người họ: Timothy, Suzanne và Patrice.
“Rudeus và… Sara ư!”
“Suzanne!” Cái khoảnh khắc cô ấy nhận ra họ, Sara liền chạy tới và nhảy vào lòng Suzanne.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy? Bọn chị đang định quay lại để tìm em đấy.”
“Rudeus đã cứu em đó chị!”
Khi Sara kể lại chuyện đã xảy ra thì không ai trong số họ có thể giấu được sự kinh ngạc. Khi dứt lời, tất cả họ quay lại về phía tôi, mắt mở to như không còn có thể tin vào nó được nữa.
“Vậy, nghĩa là đêm hôm đó… Sau khi cậu nghe những gì chúng tôi nói, thì ngay lập tức khởi hành ư? Chỉ mình cậu thôi á?”
“Ừm, thì là…” Tôi bập bẹ nói.
“Thằng ngốc này, muốn chết lắm hay sao mà lại đi làm điều liều lĩnh vậy?”
Toàn thân tôi như muốn cuộn lại trước những lời mắng mỏ của Suzanne.
Sara đến trước mặt tôi.
“Khoan đã! Suzanne, chị không cần phải nặng lời với cậu ấy như vậy đâu!”
Suzanne nghe theo, cô ấy gãi má rồi đôi mắt lại mở to ra vì ngạc nhiên lần nữa.
“Chị nghĩ em nói… cũng phải. Kẻ như tôi không có đủ tư cách…dù sao thì… tôi rất biết ơn...vì cậu đã cứu Sara” cô ấy ngại ngùng nói.
Có lẽ cô ấy đang nghĩ rằng thay vì tôi xông đi một mình như thế thì tôi có thể chỉ cần tham gia tìm kiếm cùng với họ.
Có lẽ cổ đang cảm thấy rằng nếu đến cả thằng nhóc như tôi còn có thể tìm kiếm Sara một mình, thì những người khác nếu không rời đi vào thời điểm đó cũng sẽ tìm thấy Sara
Dẫu thế, tất cả cũng là do tôi đã thổi bay cơn bão tuyết cho nên chuyến đi mới có thể suôn sẻ đến vậy.
Nếu không ra tay, cơn bão tuyết đến giờ có lẽ vẫn chưa kết thúc.
“Không, với tư cách là đội trưởng, tôi mới là người nên cảm ơn cậu mới đúng.”
Timothy nắm chặt lấy bàn tay tôi. Anh ấy nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt tôi, nụ cười ngày nào của anh không còn nữa.
“Nếu như Sara không thể sống sót trở về, thì cả phần đời còn lại của tôi sẽ chìm trong hối hận vì đã quyết định như vậy mất. Thật sự rất cảm ơn cậu.”
Anh nói thêm,
“Làm sao để chúng tôi có thể trả ơn đây? Làm ơn cậu hãy nói bất kỳ thứ gì cũng được.”
Tay anh ấy nóng quá, thật ấm áp. Hoặc có lẽ là do người tôi lạnh cóng như cái xác khô vậy.
“Không quan trọng đâu ạ. Dù sao thì mọi người đã giúp đỡ tôi rất nhiều rồi mà.”
Đúng vậy. Tôi cảm thấy như những thành viên của [Nghịch Tiễn] đã luôn làm tất cả mọi thứ cho tôi. Đó là lý do vì sao sau khi biết Sara đang mất tích, tôi ngay lập tức hành động theo bản năng.
“Cho nên là, coi như chúng ta hòa rồi nhé.” Tôi nói với một nụ cười gượng trên khuôn mặt.
Timothy nhìn tôi lần nữa, rồi nụ cười rạng rỡ ngày nào cũng đã quay trở lại trên khuôn mặt của anh.
“Được rồi... Vậy bất cứ khi nào cậu cần gì thì cứ nhờ tới chúng tôi.”
‘’Vâng, xin lại được mọi người chiếu cố ạ.”
Tôi và Timothy bắt tay với nhau. Sau đó, như thể anh ấy vừa chợt nhớ ra gì đó, anh ấy nói, “Ồ phải rồi, nhân tiện thì Rudeus…”
“Sao vậy ạ?”
“…À không, xin lỗi. Không có gì đâu.” Mắt anh ấy bối rối, rồi lắc đầu lia lịa.
Tôi khá chắc rằng mình biết anh ấy đang định nhờ việc gì, nhưng tôi không có vẻ gì như muốn nhắc tới nó cả.
Nếu câu hỏi của anh ấy đúng như tôi nghĩ, thì chắc chắn tôi sẽ khá do dự trước khi từ chối hoàn toàn.
“Về thôi nào,”
“Ừm, chúng tôi sẽ sớm gặp lại cậu.”
Những thành viên của [Nghịch Tiễn] hộ tống tôi trở về nhà trọ như thể điều này hiển nhiên lắm vây.
Lúc này vẫn còn đang sáng sớm. Gà còn chưa gáy và cư dân nơi đây vẫn còn đang say giấc nồng.
Ánh nắng chiếu xuyên qua làn tuyết trắng và mặt trời thì bắt đầu ló rạng sau màn đêm.
Tôi thì đã hoàn toàn kiệt sức.
Sara cũng vậy. Ba người họ hẳn vẫn đang có rất nhiều câu hỏi, nhưng họ vẫn ưu tiên để tôi trở về phòng mình.
“Như vậy là được rồi. Cảm ơn mọi người.” Tôi nói, nhìn lại về bọn họ.
“Rudeus, hẹn gặp lại nhé!” Sara hô lên sau khi tôi đi vào trong.
Nghĩ lại thì cả đêm qua cô ấy đã chạy thục mạng. Không như tôi, người điềm đạm chơi đùa với cái xẻng xúc tuyết cả buổi chiều, thì cô ấy bị kẹt trong cơn bão tuyết trong khu rừng nguy hiểm với cái chân bị gãy, với sự đau đớn tột cùng.
Cô ấy chắc cũng rất mệt mỏi lắm rồi.
Có lẽ lúc đó đáng ra tôi nên đồng ý việc dừng chân tại đâu đó trên đường. Nhưng nếu lúc đó chúng tôi làm vậy, thì có lẽ những người khác sẽ rời khỏi Rosenburg để đi tìm Sara rồi.
Cho nên mọi thứ cứ như này là tốt nhất.
‘’ Vậy gặp lại sau. Hãy chắc chắn rằng cậu phải nghỉ ngơi cả ngày nhé.”
“Cậu cũng vậy!”
“Ừm.” Tôi vẫy tay rồi biến mất vào bên trong.
Bên trong nhà trọ thật ấm áp, với một mùi hương dễ chịu lan tỏa trong không khí. Chủ nhà trọ hẳn đã dậy khá sớm và đang chuẩn bị cho bữa sáng. Tôi rời khỏi tầng một, hiện đang được dùng làm phòng ăn, đi lên tầng ba, đốt lửa cho căn phòng của mình.
Có lẽ sẽ mất một lúc để nó ấm lên.
Tôi tới mở cửa sổ ra cho không khí thoáng đãng vào căn phòng.
Từ đây, tôi có thể thấy bóng dáng của những thành viên của đội [Nghịch Tiễn]. Và cũng ngay lập tức, một trong số họ quay lại nhìn về phía tôi.
Sara chạm mắt tôi.
Cô ấy mấp máy môi như thể đang muốn thì thầm điều gì đó.
Chắc Sara chỉ đang nói thầm với chính mình.
Vì chả có ai quay lại với cô ấy cả.
Cô nói gì vậy nhỉ? Vì tôi không giỏi khoản đọc khẩu ngữ, nên không hiểu được gì cả
Tôi chỉ vẫy tay lại rồi nhìn cô ấy bước đi.
Sara đi theo đằng sau những người khác với một vẻ mặt thật hạnh phúc.
Khi vừa đóng cửa sổ lại thì cũng là lúc cơn buồn ngủ đập mạnh vào cái thân uể oải này.
[Ngủ thôi…]
Tôi quyết định nằm thư giãn trên giường và ngủ một mạch đến bữa tối. Có vẻ như hôm nay, lần đầu tiên trong một thời gian dài, tôi sẽ có thể ngủ được ngon giấc.
Với suy nghĩ đó, tôi thả mình rơi xuống chiếc đệm êm ái rồi chìm dần vào giấc ngủ.
-------------------------
Biên dịch: Salmonz
Nhận xét (0)